Cậu về! Những năm du học trôi qua cái vèo. Mới hôm qua tớ còn khóc nức nở tiễn cậu ở sân bay, hôm nay...
...lại nhìn thấy cái dáng cao cao gầy gầy ở gần mình như trước. Tuần trước, khi chat cùng nhau, tớ đã nhảy cẫng lên khi nghe cậu thông báo đã mua vé và sẽ trở về.
Đếm từng ngày trên quyển lịch và khoanh tròn ô số ngày đón cậu ở sân bay. Mọi người trêu tớ chẳng biết kiềm chế sự sung sướng ấy lại khi mới 6 giờ đã hối thúc đi đón chuyến bay tận hơn 2 tiếng nữa. Tớ cười mình, vui lắm mà cậu ơi…
Giấc mơ trở về, tớ lại mơ thấy mình trôi bềnh bồng như những ngày cấp ba. Niềm hạnh phúc làm tớ hát vang suốt tuần sau đó.
Buổi chiều cuối tuần, chở tớ chạy vòng quanh trung tâm thành phố. Vài câu hỏi vu vơ và trêu chọc, tự nhiên cậu lúng túng ậm ừ. Còn điều gì không thể nói giữa tụi mình sao?
“Nhóc à, tớ có người yêu rồi…”. Cậu nói thêm một vài điều gì đó, tai tớ lùng bùng chữ nọ chữ kia. Cảm giác cứ như mình là người bị phản bội dù rằng lời yêu vẫn chưa hề được nói.
Bao lâu rồi tụi mình không còn chia sẻ và kể với nhau về mọi thứ? Bao lâu rồi những bí mật làm tụi mình xa nhau? Và từ lúc nào lại có thêm một người mới len lỏi vào những khoảng trống giữa hai đứa mà tớ chẳng hề hay biết?
Trong tích tắc, tớ bỗng thấy mình trở nên nóng giận. Sự chờ đợi một ngày cậu về bên không phải để nhận lấy một lời…thú tội chân thực thế này.
Tớ khóc. Khóc vì điều gì không biết, nhưng cậu đã không còn ngoảnh lại xem tớ …giở trò gì sau lưng như ngày xưa nữa. Mà thôi, vậy cũng tốt. Nước mắt tớ cứ mãi để là nuốt ngược vào trong, kẻo trông thấy cậu lại không ngừng áy náy.,
Cảm thấy bất công vì đã chờ đợi ư?
Tự dỗ mình thôi thì tớ cũng làm sao yêu thêm một ai khác khi mà trái tim tớ nỗi nhớ về cậu vẫn chẳng hề vơi? Là toàn tớ tự mình nuôi ảo tưởng, là tớ chấp nhận đợi chờ với hy vọng những lời yêu nếu không được nói ra thì một ngày nào đó cũng sẽ phai nhạt bớt.
Cậu vẫn im lặng để xe chạy vòng vòng. Không hỏi, không nhìn mà cũng chẳng thắc mắc.
“Người ta chờ tớ đã ba năm nay…”
Thì ra, vẫn còn ai đó chờ đợi cậu như là tớ chờ, yêu thương cậu như là tớ yêu. Nghĩ thế, tớ dỗ mình thôi thì cũng nhẹ lòng hơn…
Cậu có lỗi gì ngoài việc không yêu tớ như là tớ mong?
Một khoảng lặng, rồi cậu bất ngờ nói.
“Nhóc ơi, tớ xin lỗi… Để tớ đưa cậu đi khóc nhé!”
Nghe buồn cười không? Quy ước giữa tụi mình hoá ra cậu vẫn còn nhớ. Người nào cần khóc thì cứ chở đi khóc, đừng hỏi mà cũng chẳng cần khuyên răn hay lo lắng. Khóc được, thì nỗi buồn cũng sẽ vơi.
Thêm một vòng nữa, gió thổi nước mắt tớ khô khô. Tớ khều vai cậu thì thầm.
“Khi cậu đi, tớ đã từng rất sợ…”
“Sợ gì thế?”
“Tớ nghĩ lỡ một ngày cậu chẳng trở về Việt nam.”
Cậu mỉm cười, đưa tay ra sau gõ đầu tớ
“Ngốc quá, tớ đã hứa là tớ sẽ về. Tớ yêu con người, yêu cuộc sống ở đây. Yêu hàng quán, công viên, yêu trường cấp ba và những ngày mưa nắng Sài gòn…”
Tớ nhủ lòng, vẫn không có tớ trong tình yêu cậu dành cho.
Thật lòng, tớ sợ cậu không trở về nữa, ánh đèn, sự nhộn nhịp và phồn hoa ở nước ngoài sẽ cuốn cậu đi mất. Nhưng trở về thế này, tớ thấy mình mất cậu nhiều hơn, và là một khoảng không chẳng bao giờ vừa tay tớ với nữa.
“Vẫn sẽ ở cạnh tớ chứ nhóc con?”
Cậu hỏi và chờ câu trả lời.
“Vẫn!”
“Sẵn lòng chứ?”
“Chắc chắn mà!”
Sẽ mất gấp đôi thời gian yêu để quên đi một người không dành cho mình.
Chắc chắn khi trở về tớ sẽ buồn lắm đấy. Nhưng có lẽ khi yêu thương một ai đó một cách chân thành, tình yêu cũng chỉ đứng hàng thứ hai, và thật lòng điều tớ mong cũng chỉ là cậu được vui và hạnh phúc.
Những con đường loang loáng nước sau mưa, tớ ngồi sau cậu y như những ngày cấp ba xa xăm đó. Mùa xuân rồi mà sao mưa vẫn đến?
“Ngốc, mưa xuân đó!”. Ừ nhỉ, mưa xuân mới nhẹ và ngọt thế này, phải không?