Đôi khi cuộc sống đè gánh nặng lên vai bạn, bạn không biết ngày mai thế nào, trái tim bạn tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, nhưng bạn vẫn phải tiếp tục với những bước đi mỏi mệt và khó khăn của cuộc đời...có nhiều người chọn lối thoát bằng việc trốn tránh, một số vùi đầu vào ăn chơi, một số khác lại tìm cho mình những đam mê của bản thân... để quên đi sự việc xảy ra ngoài ý muốn. Cho dù có như thế nào đi nữa thì tôi tin rằng, thời gian sẽ xoa dịu vết thương, nó làm vết thương đang rỉ máu của ta lành đi từng chút một, và đến một ngày, khi vết thương không còn rỉ máu nữa, nó sẽ để lại cho ta một vết sẹo, mà khi nhìn vào đó, ta không bao giờ quên rằng mình đã bị tổn thương.
Đời là thế ai cũng thế, nào phải chi một mình ta
Cố gắng sống cho vừa lòng hết mọi người sao ?
Người yêu ta nay mỉm cười. Người ghét ta rồi cũng qua...
Ta cũng phải sống cuộc đời ta.
Khi phải lựa chọn giữa từ bỏ và níu kéo, đó là một điều khó khăn nhất mà ta không thể làm được, từ bỏ thì đau đớn, còn níu kéo thì đau đớn hơn gấp nhiều lần, tại sao trong cuộc sống lại có những lúc ta trở nên như vậy? Chẳng phải tại ai, tại chính mỗi bản thân chúng ta, nếu chúng ta cho là đúng, nó sẽ đúng, nếu chúng ta cho là sai, nó tất nhiên sẽ sai, chẳng có gì là đúng và sai tuyệt đối cả, do ta cả thôi.
Tôi có một người bạn, anh này từ thủa hàn vi đã yêu một cô gái, nhưng không được đáp lại tình cảm, anh ấy đã rất đau khổ, rồi sau khi học xong, anh ta trưởng thành, trở thành một người có địa vị trong xã hội, anh ấy bắt đầu chinh phục hàng ngàn bóng hồng, anh ta đa tình đến nỗi, một người con gái yếu đuối khi đi chơi với anh ấy, nói chuyện sau một buổi cà phê, một tuần trà đá đã lên giường ngay với anh ta, tôi nhìn vào đó và đối chiếu bản thân mình, tôi thấy mình vẫn may mắn hơn anh ấy, vì ít ra, tôi ko bị phụ tình, nhưng tôi không có đủ tự tin để có thể ngủ với bất kì một ai xa lạ được, đó là điều khác biệt đã khẳng định con người tôi. Tôi không sống buông thả, tôi có trách nhiệm với bản thân mình và những người xung quanh mình. Đó là tôi, chính tôi chứ không phải một mặt nạ khác.
Trong cuộc sống, có lẽ chúng ta sẽ đeo lên mặt mình vô vàn những chiếc mặt nạ, có chiếc đeo khi đi làm, có chiếc đeo khi đi dự tiệc, có chiếc lại đeo khi gặp gỡ đối tác khách hàng... cho dù chiếc mặt nạ có hoàn hảo như thế nào đi nữa thì nó cũng chỉ là một sự giả tạo mà ta tự tạo ra thôi, phần rất nhỏ bé mà cuộc sống đưa đẩy, khiến ta phải làm như vậy thôi, ai mà chẳng muốn sống bằng chính bộ mặt thật của mình, nhưng trong cuộc sống này, ngoài bạn bè và người thân ra, ai dám dùng bộ mặt thật của mình để đối mặt với tất cả những lừa lọc ngoài xã hội kia? Tôi không ám chỉ tất cả mọi người, nhưng tôi nghĩ, đa phần đều thế...(có lẽ tôi đọc Trụ Vương nhiều nên đơ đơ mất rồi.)
Mà tôi cũng chẳng biết tôi đang viết gì nữa, lan man, lan man.. như cái tiêu đề topic...
Lan man quá mất rồi...
đau nhất là khi yêu đơn phương, mà đau hơn là yêu mà ko dám nói
Đời là thế ai cũng thế, nào phải chi một mình ta
Cố gắng sống cho vừa lòng hết mọi người sao ?
Người yêu ta nay mỉm cười. Người ghét ta rồi cũng qua...
Ta cũng phải sống cuộc đời ta.
chả hỉu ổng viết để làm j :)) thông điệp triết ja nghe mà phải nhíu mày. mịn hết cả não. đời có mấy tí. sống để hưởng thụ. chứ cứ phải vượt lên khó khăn này rồi mọc ra 1 khó khăn khác để vượt qua nữa thì đập đầu vào bãi shit đi. chết đi cho nó đỡ khổ :))