Buổi chiều thứ Sáu thật đẹp , nắng đã không còn gay gắt , mà hanh hanh nhè nhẹ . Cơn gió mát rượi bay vào làm tan biến đi tất cả hơi nóng , ngộp ngạt lúc ban trưa . Trên lầu năm của bệnh viện , căn phòng gấn cuối hành lang chỗ làm việc riêng của các bác sỹ vọng vang tiếng nói , tiếng khui champagne , và những tiếng cười đùa dòn tan như tiếng pháo . Căn phòng này là office riêng của vị bác sỹ chief of ER , tức là bác sỹ trưởng khoa emergency . Vị bác sỹ này không ai khác hơn là người bác sỹ trẻ tuổi , tài hoa Cao Hạo Phong.
Trong phòng máy lạnh đã được mở ở mức tối đa mà vẫn còn cảm thấy ngộp ngạt vì quá đông người . Các bác sỹ đứng vây quanh Phong . Họ trông còn rất trẻ nhưng đều là những tinh anh của ngành y khoa . Tất cả đều tốt nghiệp ưu hạng từ những trường y khoa rất danh tiếng . Lập Văn , bác sỹ cùng khoa tim với Phong rót champagne ra ly rồi đưa cho mọi người.
- Nào , chúng ta hãy cùng nâng ly chúc mừng Phong trong một năm có hai chuyện vui , vừa cưới vợ lại được lên chức . Làm cho người đàn ông nào cũng phải hâm mộ . Hâm mộ nhất là trong đám bạn học chúng ta , Phong là người khó tánh nhất , nhưng lại là người đầu tiên đám cưới.
Phong bật cười.
- Đủ rồi , cả anh cũng cười tôi sao Lập Văn ? Tại anh không muốn thôi đó chớ.
Trọng Hiền , bác sỹ khoa tai mũi họng , gật đầu đồng ý với Phong.
- Đúng vậy . Hắn khó tánh không thể tả . Tôi làm mai bao nhiêu chỗ cho hắn , hắn cũng không chịu.
Lập Văn nghe bạn tố khổ mình vội vàng phân bua.
- Cưới vợ thì phải ở suốt một đời , đương nhiên là phải chọn kỷ . Tôi không phải là kén chọn , nhưng tại chưa kiếm ra người con gái 10 điểm thôi.
Vỹ Kiệt , bác sỹ khoa não , cũng là anh chàng có cuộc sống đào hoa nhất lên tiếng.
- Lập Văn à , trên đời này làm gì có người con gái 10 điểm . Cứ như tôi , kiếm mười cô bạn gái , mỗi cô có một phần 10 điểm , gom lại thì thành đủ 10 điểm.
Lập Văn cười lắc đầu chịu thua . Trọng Hiền nói:
- Lập Văn , đừng có nghe tên này , đúng là không có chút trách nhiệm gì hết . Vỹ Kiệt đùa lại
- Vậy không biết sống chung với người ta ba năm rồi mà không chịu đám cưới , như vậy có gọi là có trách nhiệm không ?
Biết Vỹ Kiệt nói mình , Trọng Hiền cười xòa.
- Đám cưới rồi thì cũng phải đưa tiền nhà , chăm sóc cho cổ . Bây giờ thì tôi cũng đưa tiền nhà , chăm sóc cho cổ , đâu có khác biệt gì , vậy đám cưới hay không có khác biệt gì đâu.
Vỹ Kiệt gật đầu.
- Tôi cũng đồng ý . Bây giờ trong nhà có TV , máy giặt máy xấy , máy hát , ở ngoài thì có nhà hàng , tiệm giặt ủi vậy còn lấy vợ làm gì . Huống chi , lúc còn đi học, chúng ta chỉ lo học thôi , không nghĩ tới chuyện bạn gái . Bây giờ mới là những ngày tháng lý tưởng nhất . Không nên vì một cây tùng bỏ cả rừng thông . Tôi không dại dột vô ngục tù sớm như Phong đâu.
Phong lắc đầu cười
- Sao lại nói sang tôi . Mà nè Vỹ Kiệt , anh coi vợ là người làm hay sao ? Được rồi... để bửa nào gặp cô bạn gái tên Ly Hương gì đó của anh , tôi sẽ nói lại những lời vừa rồi của anh cho cô ta nghe.
Nghe Phong đe dọa , Vỹ Kiệt thoáng hoảng hốt , nhưng cười hì hì lại ngay.
- Anh không đâu . Mình là bạn già . Anh đâu nở lòng thấy tôi chết chứ.
Phong cũng cười.
- Anh dám chắc như vậy ? Thật ra , hôn nhân là một chuyện không phải là ngục tù mà là lâu đài hạnh phúc . Mỗi ngày tan sở về có người vợ nấu cơm sẵn chờ tôi , hỏi tôi hôm nay ra sao ? Hình như là tất cả mệt mỏi trong ngày của tôi đều tan
biến đi hết . Là cái cảm giác rất đầm ấm , êm ái , bình yên . Nếu anh không đám cưới thì anh sẽ vĩnh viễn không thể biết được cái hạnh phúc mái ấm gia đình ra sao đâu.
Phong đặt cái ly champagne trong tay xuống bàn ,
- Thôi được rồi , chúng ta cũng phải trở xuống làm việc đi.
- Khoan đã , tính tối nay tính đi đâu chơi để chúc mừng đây . Ít ra cũng một chầu ở Little Paris . Không phải tính trốn chứ Phong ? Trọng Hiền hỏi.
- Tôi không trốn đâu , nhưng bây giờ tính đi đâu thì còn sớm quá , khi bác sỹ Trương chịu thả chúng ta thì lúc đó anh mới nên tính đi phải đi đâu.
Vỹ Kiệt chép miệng.
- Ông ta làm gì chịu thả chúng ta . Cái đám kia còn nghỉ phép chưa về . Cả tuần nay tôi cũng chưa được về nhà . Người bạn gái của tôi hình dáng nhìn ra sao tôi cũng quên mất rồi.
Phong phì cười.
- Có cần phóng đại như vậy không ?
Cánh cửa phòng bật mở . Bác sỹ Trương giám đốc của bệnh viện đứng ở cửa . Khuôn mặt ông ta nghiêm nghị . Căn phòng bỗng im lặng hẳn . Bác sỹ Trương từ từ bước vào.
- Các cậu tụ Ở đây hết dưới kia ai làm . Giờ này các cậu không cần tuần phòng hay sao ?
Thấy những ly champagne trong tay mọi người , ông quát.
- Đang giờ làm việc , các cậu lại dám uống rượu . Thật là qúa quắt.
- Là apple cider thôi bác sỹ Trương . Chúng tôi cũng đang tính xuống dưới.
Trọng Hiền giải thích.
Rồi mọi người kéo nhau ra . Khi mọi người đã ra hết , bác sỹ Trương đến ngồi trên ghế sofa.
- Xin lỗi bác sỹ Trương , không phải ý của họ , tại họ mừng cho tôi nên mới tụ lại đây thôi trò chuyện chút thôi.
Phong giải thích.
Khuôn mặt bác sỹ Trương bớt phần nghiêm nghị hơn lúc nãy.
- Được rồi , không cần giải thích , ngồi xuống đi Phong . Bây giờ cậu là bác sỹ trưởng , tuy rằng họ là bạn học của cậu nhưng việc làm ra việc làm , ở đây cậu là boss của họ . Cũng giống như ở đây tôi là boss của cậu không phải là thầy của cậu . Nếu cậu phạm lỗi tôi sẽ lập tức đuổi cậu không dung túng bao giờ . Cho nên cậu cùng đừng nên quá thân mật với bọn họ , đừng dung túng đám thuộc hạ , nếu không sau này cậu sai họ làm việc sẽ rất khó khăn . Hiểu không ?
- Dạ vâng thưa thầy.
- Phải rồi , tôi còn chưa chúc mừng cậu . Chúc mừng cậu.
Bác sỹ Trương bắt tay của Phong.
- Cám ơn thầy . Em biết thầy đã đề tên cho em . Nếu không có lẽ em không thể ngồi chức này.
- Đừng quá coi thấp mình cũng không cần cám ơn tôi . Tôi làm việc rất phân minh . Không phải vì chúng ta là Việt Nam với nhau hay cậu là học trò của tôi mà tôi bênh vực giúp đỡ đề tên cậu . Nếu cậu không thực sự có tài thì cho dù tôi có
đề tên , hội đồng bác sỹ của bệnh viện cũng không đồng ý để cậu làm bác sỹ trưởng khoa cấp cứu . Thành tựu của cậu là do cậu tự mình cố gắng có được . Ca mổ thay tim tuần trước rất khó khăn , ngay cả các bác sỹ trong nghề lâu năm cũng
không dám làm , nhưng cậu đã thành công . Chứng tỏ tài năng của cậu . Cậu rất xứng đáng ngồi ở chức này . Tôi nói thật , bây giờ cậu là một bác sỹ giải phẩu tim giỏi nhất ở đây , tiếp tục cố gắng . Tôi tin thành tựu của cậu còn cao hơn nữa, không chỉ là ở đây đâu.
Bác sỹ Trương đứng dậy.
- Thôi tôi xuống dưới , hôm nay cậu làm đến đây đủ rồi , về nhà đi.
Phong không tin ở tai mình . Nét mặt chàng rạng rỡ.
- Thật hả ?
- Sáng nay tôi đi đánh golf , ông bạn già của tôi đã cằn nhằn tôi rồi . Tôi còn không thả người thì ba vợ của cậu nhất định trở mặt với tôi.
Bác sỹ Trương vui vẻ.
- Tôi cũng đã có lần ở lứa tuổi của câu. , tôi hiểu được tâm trạng có người vợ mới cưới mà cả tuần lễ không được thấy mặt như thế nào . Các cậu có lẽ mỗi ngày đều chưởi thầm tôi trong bụng có phải không ?
- Dạ không đâu.
Bác sỹ Trương cười ,
- Thôi về nhà đi.
- Cám ơn thầy.
Chiều thứ Sáu ai cũng từng đôi từng đôi cặp kè , trong đài phát thanh mọi người đã đi hết , chỉ còn lại có ba người . Diễm ngồi trong phòng ghi âm , ra dấu okay với Hoa rồi bật microphone của mình lên.
- Giờ tâm tình cuối tuần lại đến rồi . Thu Hương xin chào tất cả quý vị thân mến của giờ tâm tình cuối tuần . Qúy vị có khỏe không ? Sau một tuần lễ thật mệt mỏi đi làm , hay đi học , hôm nay cuối cùng đã là thứ Sáu . Giờ này có lẽ có một số quý vị đã sắp sửa tan sở , hay đang trên đường đi làm về . Một vài tiếng nữa đây , Thu Hương và rất nhiều qúy thính giả yêu mến của giờ tâm tình sẽ cùng gia đình , cùng những người thân yêu của mình ăn một bữa cơm chiều thật là vui vẻ , thật là đầm ấm , hạnh phúc . Trong lúc đó , thì cũng có những người không được hạnh phúc như chúng ta . Giờ này họ đang thật cô đơn và đau khổ . Trong lòng họ chất chứa thật nhiều phiền não , muộn phiền , đau khổ vì gia đình, vì tình cảm , hay có thể là vì con cái . Sau đây Thu Hương sẽ đọc một lá thư tâm tình của chị Ngọc ở Sunnyvale . Khi Thu Hương đọc xong , Thu Hương sẽ mở đường line cho qúy vị gọi vào on air để đóng góp những ý kiến , những lời góp ý cho chị Ngọc . Hy vọng sau khi chị Ngọc nghe xong những ý kiến đóng góp này , chị Ngọc sẽ cảm thấy nhẹ nhàng và bớt phiền nào hơn . Và nhất là sẽ biết được sắp tới mình phải làm gì . Và sau đây là... là..
Diễm ngưng không đọc tiếp nổi , những cơn đau buốt ở ngực lại trở lại , đau nhói lên từng cơn . Diễm đau đến nổi mờ cả mắt . Từ những năm bắt đầu high school thì Diễm đã bắt đầu thấy chứng tức ngực . Lâu lâu thì lại nhói đau một lần , nhưng Diễm không quan tâm mấy . Gần đây thì không những chỉ là tức ngực , mà những cơn đau nhói hình như xuất hiện thường xuyên hơn , dường như là mỗi ngày.
Cả buổi sáng nay Diễm bị chứng đau hành hạ , lúc trưa uống thuốc vào thì bớt chút , bây giờ có lẽ đã hết thuốc nên cơn đau lại trở lại . Khuôn mặt Diễm đau đến tái xanh , nhưng Diễm vẫn ráng tiếp tục.
- Xin lỗi qúy vị , và sau đây là lá thư của chị Ngọc
Mười năm trước đây lúc Ngọc còn ở Việt Nam , Ngọc có một người bạn trai tên là Thắng . Hai đứa rất yêu thương nhau . Năm 92 chị của Ngọc ở Mỹ bão lãnh , Ngọc phải cùng ba má qua Mỹ , hai đứa đành phải chia tay nhau . Lúc mới qua thì thơ tờ cho nhau rất thường xuyên , dần dần vì Ngọc bận đi học , bận đi làm nên thơ càng lúc càng ít lại . Thắng cũng ít gởi thơ qua cho Ngọc . Khoảng hai năm sau thì hai đứa mất liên lạc hẳn , không còn thơ tờ gì cho nhau nữa . sáu năm trước , Ngọc đã lập gia đình , bây giờ có một đứa con gái bốn tuổi . Chồng của Ngọc là kỹ sư programmer , anh ấy rất ít nói , tánh tình rất lầm lì . Cuộc sống của vợ chồng Ngọc tương đối khá, nhưng Ngọc vẫn luôn cảm thấy thiếu đi một cái gì , hình như Ngọc đã bị mất một cái gì đó thật quan trọng . Tuy chồng Ngọc rất tốt , nhưng Ngọc vẫn không cảm
thấy được hạnh phúc trọn vẹn , vẫn không được vui . Năm ngóai tình cờ Ngọc đã gặp Thắng . Thắng đã qua Mỹ sau Ngọc bốn năm , Thắng bây giờ cũng rất khá . Thắng nói sở dĩ anh ấy còn chưa lấy vợ vì anh ấy không thể nào quên đi Ngọc , anh ấy nói vẫn yêu Ngọc như ngày nào , và muốn cùng Ngọc nối lại duyên xưa . Ngọc thấy phân vân lắm , không biết phải làm gì , cuộc sống bên cạnh chồng thì không có vui , còn mỗi khi bên ở bên Thắng thì Ngọc thấy hạnh phúc
và vui vẻ . Ngọc đã nói với chồng về vấn đề ly dị . Anh ấy đồng ý nhưng điều kiện rằng nếu ly dị từ nay Ngọc không bao giờ được gặp con nữa . Ngọc không biết phải làm sao , Ngọc không muốn xa con , nhưng cũng không thể thiếu Thắng . Ngọc có nên nhờ đến luật sư để đòi quyền nuôi dưỡng đứa con không ?
Người đàn bà đau khổ,
Ngọc
- Bây giờ Thu Hương sẽ mở đường line cho quý vị gọi vào . Wow , Thu Hương thấy tất cả đường line đều đã chớp đèn đỏ rồi . Thu Hương xin mời vị thính giả đầu tiên.
- Hello! Chương trình tâm tình cuối tuần , Thu Hương nghe đây
- Alo , Thu Hương , cô Hạnh đây! Thu Hương khoẻ không ?
- Dạ chào cô Hạnh , cám ơn cô , Thu Hương rất là khoẻ . Còn cô Hạnh khỏe không ?
- Lúc trước cả người cô cứ đau nhức , bửa rồi cô mua Noni mà Thu Hương giới thiệu đó . Mấy hổm rày cô thấy khoẻ thật là khỏe , đêm ngủ ngon một giấc tới sáng luôn , cám ơn Thu Hương nhiều nha Thu Hương.
- Dạ đâu có gì đâu cô , cô Hạnh dùng thuốc thấy người khỏe hơn Thu Hương rất là mừng , Trở lại cái lá thư của chị Ngọc , theo cô Hạnh thì chị Ngọc bây giờ phải làm như thế nào ?
- Ờ ý của cô là cô Ngọc đó không nên ly dị với chồng . Tại cô ta dù gì cũng là người đàn bà đã có chồng rồi , còn cái người bạn trai xưa của cổ bây giờ khả giả có thiếu gì người , đâu có chắc là thật lòng với cổ , nhiều khi anh ta chỉ muốn trả thù cô Ngọc đã bỏ anh ta lúc xưa , đúng không Thu Hương , anh ta nói vậy để cô ta ly dị với chồng , tan nát gia đình . Cô có ý kiến vậy thôi , cám ơn Thu Hương.
- Dạ Thu Hương rất cám ơn những lời góp ý của cô , Thu Hương xin mời một vị thính giả khác trên đường line . Hello, tâm tình cuối tuần , Thu Hương nghe đây.
- Hello ? Có phải tới mình không ?
- Dạ đúng rồi , xin hỏi Thu Hương đang được tiếp truyện với ai đây ?
- Mình tên Hải . Hi Thu Hương.
- Hi Anh Hải , theo anh Hải thì chị Ngọc phải làm như thế nào ?
- Ý của Hải thì chị Ngọc không thể ở lại ở với chồng , vì đàn ông có tự ái , bây giờ người chồng của chị Ngọc đó đã biết vợ có người khác , không có yêu mình , cuộc sống sau này chắc chắn sẽ có tiếng nặng tiếng nhe , cũng không có hạnh phúc . Ý của Hải là như vậy, okay bye Thu Hương , cuối tuần vui vẻ nha Thu Hương.
Cơn đau càng lúc càng đau hơn , Diễm gần như gục đầu trên bàn , Diễm chảng còn nghe thấy gì , Hoa ra dấu cho Diễm biết người thính giả đã cúp giây , Diễm vội ngẩn dậy , ráng nói giọng thật vui vẻ.
- Dạ cám ơn anh Hải . Sau đây Thu Hương xin gởi đến qúy vị bản nhạc Tình Yêu qua giọng ca của Lâm Nhật Tiến . Thu Hương sẽ trở lại tâm tình cùng qúy vị sau vài phút.
Diễm vặn cái nút volume để nhạc phát lên , rồi tắt cái microphone của mình . Bỏ cái headphone xuống , Diễm vội chạy ra khỏi phòng ghi âm , Hoa chạy theo . Qua phòng bên
cạnh , Diễm lục giỏ xách kiếm lấy chai thuốc giảm đau . Hoa đưa cho Diễm ly nước.
- Diễm sao hả ? Có sao không ? Mặt của Diễm tái lắm đó.
Diễm cầm ly nước của Hoa , uống viên thuốc , rồi ngã người ra ghế.
- Thấy hơi đau thôi , chắc không gì đâu.
- Lúc này Hoa thấy Diễm hay bị đau hơn lúc xưa . Diễm đả xỉu hai lần ở đây rồi . Chồng của Diễm là bác sỹ , sao Diễm không nói kiểm tra cho Diễm coi có gì không ?
Diễm cười ,
- Anh Phong lúc này bận lắm , Hoa không biết tánh của anh Phong đâu , có chuyện gì trong nhà dù nhỏ thật là nhỏ vậy đó , vậy mà đến đêm cũng không ngủ được . Nói ra mắc công anh ấy lại lo lắng.
Hoa không đồng ý với Diễm
- Họ là chồng của mình thì khi mình có chuyện , phải lo lắng gánh chung cho mình chứ , nếu không lấy chồng làm gì.
- Nhưng anh Phong là bác sỹ giải phẩu , nếu có chuyện lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh Phong . Nếu lở xảy ra chuyện gì , Diễm sẽ hối hận chết . Bây giờ chỉ là chuyện nhỏ thôi , Diễm uống thuốc là hết.
Hoa lăc đầu , nghe bản nhạc đã gần hết . Hoa hỏi.
- Hay Diễm về nhà nghĩ đi , để Hoa làm thế cho.
Diễm gật đầu.
- Cám ơn Hoa nha.
Hoa đã trở vô phòng ghi âm , còn lại một mình Diễm ngả người ra ghế . Cơn đau đã bớt nhiều . Diễm bổng nhớ đến Phong . "Không biết giờ này Phong đang làm gì . Hôm đám cưới , Phong đã gặp lại bác sỹ Trương , thầy của Phong vào những năm còn học đại học . Bác sỹ Trương nói Phong vào làm trong bệnh viện thì sẽ có nhiều tương lai hơn là mở phòng mạch riêng , hơn nữa bệnh viện nơi bác sỹ Trương đang làm chairman có rất nhiều bạn học của Phong , làm việc sẽ được rất vui vẻ . Sau khi suy nghĩ thì Phong đã nhận lời bác sỹ Trương vào làm ở bệnh viện , nhưng lại không muốn đóng phòng mạch của mình . Rồi cứ luân phiên hết ở bệnh viện rồi lại phải chạy ra phòng mạch . Cả hai tuần lễ nay , ngày cuối tuần Phong bận rộn với công việc ở phòng mạch , ngày thường và ban đêm lại phải trực ở bệnh viện không về nhà . Nửa tháng trời mà hai vợ chồng gặp nhau chưa được một tiếng một đồng hồ.
Điện thoại cầm tay của Diễm reo lên.
- Hello ?
Giọng bên kia đầy giây.
- Xin lỗi có phải là cô Thu Hương không ?
Tuy người đầu giây bên kia cố ý giả giọng , Diễm đã nhận ra được giọng của ai . Diễm ráng không cười làm giọng nghiêm.
- Dạ phải , xin lỗi ông là ai.
- Tôi à... tôi là một thính giả trung thành của cô... tôi... tôi... rất là thích giọng nói của cô ..Thu Hương... Không biết tôi có thể nào mời cô Thu Hương đi ăn một bữa cơm với tôi không ?
- Xin lỗi ông , rất tiếc là không được.
- Tại sao ?
- Tại vì Thu Hương phải về nhà nấu cơm cho chồng của Thu Hương ăn.
- Nhưng ông ta có lẽ lại phải trực ở bệnh viện không về đâu.
- Sao ông biết ?
- Ơ... Ờ thì tôi đóan đó mà.
- Hừ , ông đóan giỏi quá , ngay cả chồng của Thu Hương làm ở bệnh viện ông cũng đóan ra được . Diễm bắt be?
Người bên kia ấp úng.
- Ờ... ùm... Ờ... thì tôi làm nghề thầy bói mà, nghe giọng nói của cô thì tôi cũng đóan ra được chồng của cô làm ở bệnh viện.
Diễm không nén được cười.
- Ông xã, sao giờ này rảnh gọi cho em.
- Nhớ đến em mà.
Phong bật cười.
- Diễm à , Anh đang ở trong parking của đài phát thanh đó , anh đợi đưa em về nha.
- Anh ở đây thật sao ?
Diễm reo lên
- Làm sao mà bác sỹ Trương chịu thả anh ..Anh đợi chút , em xuống ngay.
- Em không cần làm xong chương trình sao ?
- Chị Hoa làm giùm cho em rồi . Ô ..nhưng còn xe của em ?
- Cứ để đó đi . Anh kêu người tới lái về cho em.
- Em xuống ngay , đợi em nha.
Diễm thu đồ thật mau rồi chạy mau xuống , thang máy lâu qúa , Diễm thôi không đợi nữa mà chạy cầu thang xuống . Nữa tháng rồi không gặp Phong , Diễm thật nóng lòng . Bước ra khỏi đài phát thanh thì Diễm đã nhìn thấy Phong.
Phong đang đứng dựa vào xe . Chàng mặc chiếc sơ mi màu nâu nhạt , cà vạt loại trơn màu đậm hơn một tí với quần tây màu kem trông rất phong độ và đẹp trai . Phong vẫn như lúc xưa , lúc nào ra đường thì cũng rất chỉnh tề . Đàn ông mặc đồ rất dễ , ai mặc đồ conservative vào thì cũng sẽ đẹp trai lên hẳn . Con người Phong lại cao ráo , nên mặc gì vào thì cũng nhìn sang và đẹp.
Mấy người chị họ của Diễm vẫn thường bảo , Phong nhìn không giống bác sỹ gì hết , giống mấy người chairman làm trong company hay là luật sư hơn . Bác sỹ thì phải nhìn giống như chồng của chị Trâm Anh , con người thì lù đù , quần áo quê mùa , kính cận thì dầy , tóc trên đỉnh đầu thì thưa dần vì họ học quá nên đâu có biết fashion là gì . Nhưng Diễm thì không thấy vậy , có lẽ mấy người lớn lên bên Việt Nam là như vậy , nhưng còn những người lớn lên ở đây từ nhỏ thì từ cách ăn nói đến đi đứng cũng rất khác , đâu phải nhất thiết là bác sỹ thì phải nhìn khù khờ , quê một cục . Giống như mấy người bạn học của Phong như là Lập Văn , Trọng Hiền , Vỹ Kiệt , họ đều trông rất bảnh bao . Người đàn ông đi bên cạnh là một
món trang sức đẹp nhất của người đàn bà , cho nên dù sao thì họ cũng phải nhìn bảnh bao , lịch thiệp một tí thì mới được.
- Diễm !
Phong gọi . Diễm chạy nhanh đến chỗ Phong đứng . Phong tươi cười , trông chàng thật là vui vẻ.
- Anh
Phong ôm Diễm vào lòng.
Chàng nói khẻ.
- Anh thật nhớ em lắm đó.
- Hai tuần em chưa có thấy anh . Anh có khoẻ không hả ?
Phong buông Diễm ra , nhưng vẫn còn nắm lấy tay nàng.
- Không khoẻ , làm sao mà anh khoẻ cho được , lúc nào cũng nghĩ tới em.
- Anh chỉ sạo thôi.
Diễm khẻ cười.
- Anh nói thật đó mà.
Lúc này , Phong mới nhận thấy sự khác lạ trên mặt Diễm.
- Sao sắc mặt em tái quá vậy Diễm ? Em không khoẻ hả ?
Diễm vội nói dối.
- Không có , tại trong phòng phát thanh ngộp ngạt quá nên làm em thấy hơi khó chịu thôi . Không có gì đâu.
- Thật không ?
Phong không tin.
- Em nói thật mà.
- Anh thật không hiểu , nhà mình đâu phải cần em kiếm tiền , tại sao không chịu nghĩ ở nhà cho khoe?
- Không phải vấn đề tiền bạc , anh lúc nào cũng bận việc , bỏ mặc em một mình ,em ở nhà thấy chán lắm . Không lẽ em nói chuyện với bốn bức tường sao ?
Nghe Diễm nói vậy , trong lòng của Phong bỗng nhói lên sự cắn rứt . Giọng của chàng trầm lạ i.
- Xin lỗi em , anh vô tâm quá , anh chỉ cứ lo việc làm của mình bỏ mặc cảm giác của em , bỏ mặc em một mình rất là buồn chán . Xin lỗi em... anh...
Thấy vẻ mặt bức rức của Phong , Diễm thấy khó chịu lắm , Diễm thầm trắch mình đã lở miệng để Phong phải lo lắng , nàng vội cười.
- Khờ quá , Em giởn với anh thôi . Thật ra , em làm ở đây thấy vui lắm . Em cảm thấy em giúp được người ta . Anh có biết không , như là bố của em và rất nhiều người nghĩ chương trình tâm tình , những người gọi vô là tào lao . Những người
rảnh rỗi không có gì làm . Em đồng ý là cũng có những người không có gì làm nên nằm nhà nghe radio rồi gọi vô góp ý . Nhưng họ không phải tào lao mà là những người đang thất nghiệp , hay không có bạn bè , hay cả ngày không có gặp ai để mở miệng nói chuyện câu nào . Họ rất là cô đơn , muốn gọi vào để có người nghe họ nói vài câu , tâm sự đôi lời . Em thấy không những là em giúp được những người có vấn đề không giải quyết được , mà còn giúp những người thính giả gọi vô cho tinh thần được nhẹ nhàng thoải mái hơn . Cho dù anh có bắt em nghỉ làm , thì em cũng không có nghỉ đâu.
Phong cười ,
- Được rồi... được rồi... Anh chỉ sợ em mệt thôi . Em vui là được rồi . Nhưng em à , em mà làm quân sư tình cảm cho người ta không chừng người ta chỉ buồn thôi , sau nghi nghe xong lại đi tử tự thì chết.
Phong chọc
Diễm đánh nhẹ lên Phong
- Chọc em ha?
Phong mở cánh cửa xe cho Diễm.
- Lên xe đi em.
Phong đóng cánh cửa lại cho Diễm rồi lên xe . Chàng khe khẻ hát bài Love Me Tender . Trông Phong thật là vui vẻ , làm Diễm cũng thấy chút ngạc nhiên
- Hôm nay em thấy anh như được vui lắm.
- Lúc nào ở bên em anh cũng được vui vẻ mà.
- Không , em cảm thấy hình như có gì khác cơ.
Phong cười.
- Anh được lên làm Chief of ER . Em có ngạc nhiên không ?
Diễm lắc đầu.
- Tại sao ?
- Vì em biết chồng của em rất là có tài . Anh nhất định được . Bây giờ là Chief of ER thôi , không lâu thì sẽ là Director hay sẽ là Chairman nữa.
Phong cảm động.
- Cám ơn em . Vì chúng ta và những tiểu tinh linh sau này của mình , anh nhất định sẽ cố gắng hơn . Thôi được , thấy em có lòng tin nơi anh , như vậy là sẽ có quà.
Phong quay lại băng ghế đằng sau , với lấy cái hộp vuông gói giấy màu , và bó hoa bách hợp trắng xen lẫn với vài cành Iris màu sim tím mà nãy giờ Diễm không để ý.
- Tặng cho em.
- Lại giờ trò qủy quái . Wow , đẹp quá đi . Cám ơn anh.
Diễm chưa vội mở mà lắc lắc cái hộp.
- Cũng là hộp âm nhạc có phải không ?
- Mở ra coi có thích không ?
Diễm xé lớp giấy gói bên ngoài , lộ ra một cái hộp gỗ cherry , được điêu khắc chạm trổ rất đẹp . Bên trong cái hộp là một đôi trái gái được khắc bằng gỗ rất tinh xảo , áo của chàng trai dài tới đầu gối , còn áo đầm của cô gái bên dưới xoè thật to . Trang phục của họ thuộc về Châu Âu vào thời xa xưa . Hai cái hình tay nắm tay, xoay tròn trên một cái bục gỗ trông giống như họ đang khiêu vũ . Diễm xoay cái chốt bên dưới , tiếng nhạc phát ra , một bài nhạc thật lạ , thật hay , nhưng phảng phất man mác một chút gì đó buồn buồn.
- Điêu khắc đẹp thật là đẹp qúa nhưng không giống mấy hộp âm nhạc bây giờ , hình như là đồ antique phải không anh ?
Phong gật đầu.
- Nhưng cái anh thích nhất không phải là cái hộp mà là bài nhạc . Bài nhạc này đã bị người ta quên lãng , không thể kiếm thấy ở những hộp âm nhạc bây giờ . Lịch sử của bài nhạc là một câu chuyện tình rất cảm động vào thời của hoàng đế Napoleon bên Pháp . Em có muốn nghe câu chuyện này không ?
Diễm gật đầu . Phong bắt đầu kể.
- Em gái của Napoleon là Công Chúa Ophelia và Quận Công Louis rất yêu thương nhau . Họ thành hôn được ba ngày thì Louis phải theo Napoleon đi qua đánh trận bên Anh Quốc , trong trận chiến Battle of Austerlitz vì cát bụi mịt mù nên Napoleon đã thua cuộc . Khi Napoleon rút quân về thì không thấy có Louis . Mọi người đều nghĩ Louis đã chết . Công Chúa Ophelia khi hay biết tin vì qúa thương nhớ đến Louis đã ngã bịnh . Thật ra thì Louis chưa có chết , trong trận chiến ông ta đã bị thương , và bị những xác binh lính tử trận đè lên . Hai tháng sau khi ông đã bình phục trở về lại Corsica thì Ophelia đã qua đời trước đó một ngày . Louis như một người điên , ông ta ôm xác vợ rồi lên ngựa bỏ đi trong cơn bão tuyết . Vài hôm sau, người ta đã kiếm ra ông ta và Ophelia đã được chôn cất . Còn Louis thì sau đó người ta đồn ông ta đã bị điên . Chiều chiều , người ta thấy Louis đến trước mộ của vơ , dùng cây khẩu cầm thổi lên một nhạc khúc rất buồn , rồi lại gào thét gọi tên Ophelia , như là muốn gọi hồn vợ chở về . Nhạc khúc này đã được người ta ghi lại đặt tên là Eternally . Năm 1867 , người ta tìm thấy Louis nằm chết trước mộ bia của Ophelia . Nhà điêu khắc Beatrice đã khắc ra 100 cái hộp âm nhạc ***g bản nhạc này . Điêu khắc của hai cái hình người là dựa theo khuôn mặt của Ophelia và Louis . Bây giờ trên toàn thế giới chỉ còn lại có năm cái hộp âm nhạc này mà thôi.
Phong đã kể xong câu chuyện , chàng thấy Diễm ngồi ngẩn ngơ
- Diễm
Phong gọi.
- Sao em buồn vậy.
Diễm cười với Phong ,
- Câu truyện anh kể thật cảm động quá không hiểu sao nghe rồi em thấy lòng như hơi buồn buồn.
Phong bật cười ,
- Người vợ của tôi , em vẫn như xưa , dễ vui dễ buồn.
- Phải rồi anh à , cái hộp có một câu chuyện đẹp đến như vậy , chắc là khó kiếm lắm . Làm sao mà anh mua được ?
- Tuần trước anh đã mua ở buổi đấu giá, tính tặng cho em mà không có dịp.
Diễm giật mình
- Đấu giá để mua về ..? Sao anh lại vì em mà phí tiền như vậy ?
- Không có phí đâu vì những thứ anh đưa cho em , anh muốn đều phải là những thứ có ý nghĩa nhất , tốt nhất . Huống chi , anh biết em rất thích hộp âm nhạc mà . Đối với anh , không có gì quan trọng cả , điều quan trọng duy nhất là em có thích hay không thôi . Như bây giờ , anh thấy em thích cái hộp này , thấy em cười vui khi cầm nó trong tay thì anh đã thấy nó rất xứng đáng với cái giá của nó.
Những lời nói của Phong làm cho Diễm rất xúc động . Nước mắt ứa ra ở khoé mắt của Diễm . Nhiều lúc Diễm ngỡ mình đang nằm mơ . Bạn bè của Diễm lúc xưa ngưỡng mộ Diễm có một gia đình thật hạnh phúc , thì bây giờ lại càng ngưỡng mộ Diễm nhiều hơn . Phong đúng là một người chồng mô pham. . Đám cưới đã được hơn nửa năm , hai đứa chưa hề gây gỗ hay giận hờn nhau lần nào . Phong lúc nào cũng cười , cũng vui vẻ như ngày trước khi lấy nhau . Chị Trâm Anh mỗi khi gặp Diễm , lại bảo ông trời chẳng công bằng chút nào , bao nhiêu thứ tốt đều dành hết cho Diễm.
Thật vậy , như hôm TV chiếu trận football 49ers đấu với Dallas , Phong mê lắm . Chàng nghỉ làm ngày hôm đó để ở nhà coi , vậy mà Diễm than chán , rủ Phong đi shopping , Phong cũng vui vẻ đứng dậy , bỏ dở trận đấu đang đến hồi gay cấn để đi với Diễm . Còn có hôm , Phong đi làm về sớm mà không nói cho Diễm biết , khi Diễm về đến nhà thì thấy cả căn nhà ngập tràn hoa bách hợp . Càng ở gần bên Phong lâu hơn thì Diễm lại càng cảm thấy mỗi ngày mình như yêu chàng hơn.
Hôm nọ mấy chị em gái ngồi tâm sự với nhau , chị Trâm Anh hỏi Diễm có bao giờ thoáng nhớ đến Tiến không ? Diễm trả lời không . Diễm đã nói thật , Diễm đã quên hẳn chử này , không chút vương , không chút nhớ . Trong lòng nàng thật sự chỉ có hình bóng của Phong . Thì ra tình yêu thực sư không phải là lúc cặp nhau , mà là bắt đầu sau cái ngày hôn lễ . Cái cảm giác biết được mỗi sáng mình mở mắt dậy sẽ thấy người mình yêu đang ở bên cạnh mình thật là hạnh phúc làm sao . Cuộc đời như tràn đầy niềm vui và hy vọng.
Phong đã trở thành một phần trong Diễm . Một phần thật quan trọng , không thể tách rời , vì nếu tách ra , Diễm chắc chắn sẽ chết . Có nhiều lúc vẫn vơ suy nghĩ , Diễm tưởng tượng tỉ dụ một ngày nào đó Phong không còn ở bên cạnh Diễm nữa thì Diễm sẽ ra sao ? Nếu như không có Phong , chắc Diễm chẳng biết mình sẽ làm gì . Chắc sẽ buồn , sẽ khổ nhiều lắm , sẽ chẳng còn có nụ cười hay niềm vui . Chắc là Diễm sẽ chết , vì nếu như trái tim đã bị chết , thì còn tiếc nuối thể xác này làm gì.
Nghĩ đến đây , Diễm chợt bật cười mình suy nghĩ khùng điên , rảnh rỗi quá rồi nghĩ ngợi chuyện không đâu . Ngày đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra , vì nếu như thật sự có một ngày
đó, thì Diễm sẽ chết trước , để không phải nhìn thấy cảnh Phong ra đi.
Phong thấy Diễm nãy giờ im lìm không nói gì . Chàng quay nhìn Diễm , thấy nàng trầm ngâm suy nghĩ . Giọt nước mắt còn đọng trên má của Diễm , hình như Diễm khóc . Phong lo lắng , vội tắp xe vô lề đường.
Chiếc xe thắng lại , làm Diễm giật mình ra khỏi giòng suy nghĩ , trở về với hiện thực
- Em làm sao vậy ? Có phải anh đã nói sai điều gì khiến em buồn phải không ?
Diễm vội lau nước mắt , cười thật tươi.
- Không phải , không phải đâu anh à.
- Nếu không sao em lại khóc ?
Diễm nắm lấy tay Phong khẻ nói.
- Tại những lời nói của anh làm cho em rất cảm động . Không biết nước mắt sao lại chạy xuống nữa... Cám ơn anh , cám ơn anh đã cho em biết hạnh phúc thật sự là như thế nào...
Diễm ngưng giây lat...
- -Phong à , em không phải sưu tầm hộp âm nhạc đâu , em thích hộp âm nhạc vì nó là món quà đầu tiên anh tặng cho em . Hộp âm nhạc có sức quyến rũ với em vì mỗi khi thấy hộp âm nhạc thì em lại nghĩ đến anh , nhớ đến chuyện lúc xưa của mình , chứ không phải là vì cái hộp đâu anh . Anh tặng gì cho em , em cũng thích . Không cần phải là những hộp âm nhạc cổ qúy giá . Em không muốn anh vì phải mua những thứ qúy giá cho em mà làm mệt đến như vậy . Anh coi , mắt của anh đã có quầng đen rồi . Chắc mấy bửa không được ngủ hả , nếu anh thấy mệt hay đừng làm ở bệnh viện nữa nha anh.
Phong nắm bàn tay của Diễm trấn an nàng.
- Anh biết tự lo cho mình mà . Thôi mình đi nha.
Phong nổ máy xe.
- Bây giờ mình đi đâu đây anh ?
- Đi đâu hả . Ừm...
Phong cười ra vẻ thần bí.
- Anh tính surprise em , nhưng thôi em hỏi thì anh kể cho em biết . Bây giờ mình về nhà , anh đã có chương trình hết rồi . Này nha , lát nữa mình về nhà , anh sẽ tắt hết đèn , rồi thắp candle khắp nhà . Sau đó anh sẽ mở bản nhạc Love Me Tender mà em thích nhất . Rồi mỗi đứa một ly mì ly . Em thấy lãng mạn không ?
Diễm đánh nhẹ lên vai Phong , cười ngất . Phong cũng cười.
- Đùa với em thôi , mình lâu quá chưa ra biển , cái du thuyền để một chỗ lâu quá rồi . Anh tính tối nay mình ra biển ngắm sao , nhưng phải về nhà lấy cái ống thiên văn của anh đã.
Cơn đau ở ngực của Diễm lại nhói lên . Nghĩ tới bập bềnh trên mặt nước , Diễm bỗng cảm thấy choáng váng.
- Ngày mai mình mới ra biển được không anh ? Lúc sáng em đã đi chợ mua đồ rồi . Hôm nay mình ở nhà chơi được không ? Em mới học chị Thu được mấy món , em muốn làm cho anh thử.
Phong gật đầu vui vẻ.
- Đương nhiên là được . Ở nhàăn cơm của bà xã nấu thì còn tuyệt vời hơn là ra biển nữa.
Diễm khẻ cười.
- Khéo nói ngọt quá, chắc là hồi anh học đại học có nhiều bạn gái lắm phải không ?
Phong lắc đầu.
- Không có đâu , chỉ vài tá thôi , đâu có nhiều.
Diễm béo cánh tay của Phong thật mạnh . Phong nhăn mặt
- Ái da , anh đang lái xe đó . Đàn bà thật là... , chuyện thủa xa xưa như vậy mà cũng ghen . Nhưng anh nói giỡn thôi , làm gì có cô nào , không tin thì hỏi anh Hai của em đi . Nam biết rõ nhất anh chung tình như thế nào mà.
- Em không tin đâu.
Diễm và Phong cùng bật cười , cả hai đều cảm giác mình thật đang rất hạnh phúc . Nếu như bây giờ có ai hỏi Diễm hạnh phúc là gì . Thì Diễm sẽ không cần suy nghĩ mà trả lời ngay hạnh phúc là như thế đó.
Giờ này là giờ tan sở cũng là chiều thứ Sáu , mọi người ai cũng nóng lòng về nhà , hay đang trên đường đi chơi nên xe trên freeway thường ngày đã đông , bây giờ lại càng đông và kẹt cứng hơn . Phong nói biết vậy lúc nãy đi đường trong thì chắc là mau hơn . Hơn 45 phút , rốt cuộc xe của Phong cũng đã đến trước cửa nhà . Tổ ấm riêng của Phong và Diễm.
Căn nhà thật xinh xắn , bốn bề được bao bọc bằng những bụi hoa bách hợp trắng và những bồn hoa mai quế vàng . Hoa bách hợp chỉ nở vào mùa hè , còn mai quế vàng thì nở quanh năm , nên Phong mới xen kẻ mai quế vàng vào những bụi hoa bách hợp để lúc nào Diễm nhìn ra cửa, cũng có thể thấy những nụ hoa xinh đẹp đang hé nở.
Bây giờ đang là mùa hè , cả khu vườn được nhuộm trắng bởi màu hoa tinh khiết của bách hợp . Trong nhà cũng vậy , đâu đâu cũng là hoa bách hợp trắng và những chậu hoa lan màu hồng tím để hài hòa màu sắc , vàcũng để làm tăng phần tươi sáng , đẹp và vui tươi hơn trong nhà.
Phong lấy chìa khóa đút vô ổ , rồi đẩy tung hai cánh cửa ra . Chàng tránh sang một bên để Diễm đi vào trước . Trong nhà trang trí thật xinh xắn dễ thương . Tuy rằng Phong và Diễm đi cả ngày , nhưng căn nhà gọn gàng không một hại bụi vì mỗi tuần đều có người đến quét dọn , lau cửa sổ , và đánh bóng đồ trong nhà . Phong rất là kỷ và ngăn nắp , chàng không thể chịu được đồ đạc để bừa bộn , ngay cả trên bàn có một miếng giấy hay là cái ly dơ Phong cũng cảm thấy rất
khó chịu.
Từ cửa bước vào đối diện là một tấm gương thật lớn trong khung vàng . Trên trần nhà treo một chiếc đèn trùm bằng crystal rũ xuống thật đẹp . Nh`n sang bên phải , là phòng khách , rồi đến phòng ăn và quầy rượu của Phong . Còn bên trái ngay sát bên cửa là một cái library (phòng sách nhỏ) , bốn bức tường có hệ thống chống echo bên trong , và cánh cửa và cửa sổ đều là kính hai lớp nên tiếng động ở trong căn phòng không thể lọt ra ngoài . Ba vách tường được đóng
những chiếc kệ gỗ, trên kệ gỗ xếp thật ngay ngắn hơn 200 hộp âm nhạc của Diễm . Bức
tường còn lại treo một bức tranh dầu của Picasso ***g trong khung trạm trổ điêu khắc màu gold.
Căn phòng cũng có một giàn nhạc , và một cái piano . Bên cạnh chiếc piano là cái ghế da Lazyboy ,
Diễm thường ngồi ở đây đọc sách , hay nghe nhạc ở đây , để tiếng nhạc không làm phiền Phong
trong lúc chàng đang suy nghĩ hay làm việc . Kế căn phòng đó là phòng giặt sấy , phòng ngủ của
khách , rồi phòng family room nối liền với nhà bếp.
Lúc Phong và Diễm dọn tới đây , là vào mùa đông . Buổi tối Phong và Diễm thường hay đốt lò sưởi lên rồi mở nho nhỏ bản nhạc Endless Love , sau đó hai vợ chồng ngồi trước lò sưởi , uống hot chocolate đọc chung một cuốn truyện , hay có hôm chơi game Jenga . Diễm ăn gian lắm , không có chịu thua đâu , bao giờ Phong cũng phải nhường.
Trên lầu mới là phòng ngủ của hai vợ chồng , và phòng làm việc của Phong . Căn phòng đó là thế giới riêng của chàng . Diễm cũng ít khi bước chân vô đó vì sợ tay của mình lại táy máy rồi làm lộn xộn đồ của Phong.
Phong kéo cái màn cửa ở phòng family lên để ánh sáng rọi vào . Không thấy con Lucky đứng ở cửa , Phong cười nói với Diễm.
- Chắc nó lại phá gì ngoài vườn rồi , để anh ra coi.
Phong kéo cánh cửa kiếng , rồi bước ra ngoài vườn . Ở trong nhà Diễm vẫn có thể nghe thấy tiếng la của Phong , bực tức con Lucky cắn nát mấy bụi hoa lilly chàng mới trồng . Thấy Phong la con Lucky như là đang la con , Diễm thấy tức cười lắm . Phong cầm cây doa. nạt nó như vậy chứ có bao giờ dám đánh nó đâu . Con Lucky thì thông minh lắm , mỗi khi Phong mắng,thì nó nằm im gục đầu xuống , như tỏ vẻ hiểu và đang hối lỗi , nhưng ngày hôm sau thì lại vẫn nghịch như qủy . Phong hay la nó, nhưng nó vẫn theo Phong nhất , vì Phong hay cho nó vô nhà . Còn Diễm thì không bao giờ , móng của nó cào trầy hết nền gỗ của phòng family room làm cho Diễm rất bực mình . Con Lucky cũng biết vậy , nên nó chẳng theo Diễm bao giờ , nó chỉ theo Diễm khi Phong không có nhà thôi . Mỗi ngày nghe tiếng xe về , là nó chạy lại đến bên cửa kính , ngó vào nhà xem có phải là Phong không , vì nếu là Phong , chàng nghe thấy nó sủa sẽ cho nó vô nhà . Hôm nào , Phong về mà không thấy nó đứng ở cửa sủa vẫy đuôi mừng , mà nằm im ngoan ngoãn trong chuồng là biết nó đã phá hư cái gì rồi . Nó biết Phong về thế nào cũng la nó nên tìm chỗ núp trước.
Diễm thay đồ xong , bước xuống nhà thì thấy Phong đang soạn đồ trong tủ lạnh , Diễm vội chạy đến.
- Anh để em làm cho , việc nấu ăn là của em mà , anh lên nhà thay đồ nghỉ coi TV đi . Để đó em làm cho , em làm mau lắm.
- Mình đừng có phân biệt việc bếp núc là bổn phận của người em , anh nấu cho em ăn cũng được mà . Nấu ăn anh cũng biết mà , lúc học đại học anh tự mình nấu đó.
Diễm cười.
- Anh lại sạo đi . Bộ anh tưởng em quên chuyện anh đi học , ba má gởi người làm theo anh qua New York hay sao ?
Phong cười trừ.
-Ùm... nhưng ngày nào dì Tâm xin nghỉ , thì hôm đó anh phải tự mình nấu . Không tin hả, để anh chứng minh cho em coi.
Phong lục lọi đồ coi thử thứ nào chàng có thể dùng được để nấu.
- Em tính nấu gì mà mua tùm lum đồ vậy hả ?
Diễm soạn đồ trong bao plastic ra bàn . Lúc sáng đi chợ về , vội đến đài phát thanh nên Diễm vất hết vô tủ lạnh , còn chưa lục ra . Chỉ ướp tôm và cua thôi.
- Lúc sáng em về bên mẹ , thấy chị Thu làm bánh chicken bake giống như ở trong Costco đó , ngon lắm , chị Thu dạy cho em cách làm nên em mới mua gà, bacon , cheese , hành tây , bột bánh về tính làm nè , mua về rồi em mới nhớ là anh không có thích món ăn nào có cheese , nên em đi chợ lại, mua tôm với cua . Anh coi loại tôm này lớn ghê không ?
Phong gật đầu.
- Diễm à , em nấu gì anh cũng thích ăn hết , mai mốt không cần mắc công như vậy , về nhà rồi , lại phải trở lại chợ Đừng làm cho mình mệt như vậy biết không ? Okay , có tôm có gà , vậy anh làm tôm hoàng hậu cho em thử nha . Phong cởi cái cà vạt ra , rồi xắn tay áo sơ mi lên làm , trông điệu bộ của Phong thật rất giống nhà nghề . Diễm cũng ngạc nhiên , ngưng tay đứng nhìn Phong làm.
- Anh thật biết đó hả ?
- Đương nhiên , coi nè, đùi gà thì mình cắt một đường ở giữa , lấy cái xương ra . Thấy không , lấy ra được rồi nè . Rồi ướp với sauce . Phong vừa nói vừa làm.
- Tôm mình cho vô chảo chiên sơ hai mặt cho hơi chín , rồi bỏ hai con tôm vô giữa cái đùi gà, dùng cây xiên lại . Đưa cho anh cái cây sắt đó đi.
- Sau đó cho vô chảo chiên với bơ cho vàng hai mặt , rồi cho vô oven nướng 15 phút . Rồi rưới lên loại sauce đặt biệt của anh nữa.
Diễm gật đầu cười ,
- Giỏi thật , Anh làm món đó rồi , vậy em làm cua lột chiên giòn cho anh thưởng thức nha.
- Ăn cua lột thì phải uống Chardonay đó . Để anh đi lấy bỏ vô tủ lạnh.
Phong đi ra ngoài tới nơi quầy rượu, chàng mở tủ kiếm một hồi.
- Diễm à , em nhớ anh để chai Far Niente Chardonnay ở đâu không ?
Nghe Phong hỏi , Diễm ngừng tay đi ra ngoài
- Ở trong tủ rượu không có hả ?
- Không có.
- Ô , tuần trước anh Nam đem qua cho anh mấy chai Bordeaux anh nói trong tủ không có chỗ để hết , có phải anh đem xuống dưới hầm rượu rồi không ? Để em xuống đó kiếm cho anh.
- Anh đi xuống kiếm được rồi . Em đang làm gì thì làm đi.
Phong đi xuống hầm rượu , ở đây Diễm cảm thấy thật choáng váng . Diễm đứng dựa vào thành của quầy rượu . Trước mặt Diễm chỉ là một màu đen , Diễm không nhìn thấy gì cả.
- Đúng là ở dưới kho rượu . Anh kiếm ra rồi nè . Diễm...
Phong la lên thất thanh . Chai rượu trên tay chàng rơi xuống đất vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Diễm nằm bất động trên nền nhà.
Diễm đã tỉnh lại , thần trí vẫn choáng váng, tất cả hình ảnh trước mắt đều còn rất mờ ảo . Một mùi hương quen thuộc, là mùi thuốc thoảng qua , nhờ vậy mà Diễm tỉnh táo hơn, nàng nhận ra được thì ra mình đang nằm ở trong bệnh viện . Phong ngồi ở bên cạnh giường nắm lấy bàn tay của nàng.
- Anh Phong.
Diễm gắng ngồi dậy . Phong vội đở nàng , chàng đặt hai cái gối chồng lên nhau sau lưng để cho Diễm tựa vào.
- Em thấy sao hả ? có thấy đau chỗ nào trong người không ?
Diễm nhẹ lắc đầu.
- Sao anh lại đưa em vô bệnh viện . Em đâu có gì . Không cần vô bệnh viện đâu . Anh biết em sợ chỗ này lắm mà.
- Còn nói không có gì . Khi không tại sao lại ngất xỉu . Em thấy trong người không khoẻ sao lại không nói cho anh biết ?
- Em..em..
Diễm ngập ngừng . Phong dò hỏi
- Nói thật cho anh biết , em có hay bị như vậy không Diễm ?
Diễm vội lắc đầu.
- Không có , hôm nay chắc có lẽ em ra nắng nhiều quá nên bị cảm nắng rồi ngất xỉu thôI . Không gì quan trọng đâu anh à . Em không có muốn ở đây . Chỉ mùi thuốc ở đây thôi cũng đủ làm em thấy khó chịu rồI . Mình về nhà được không ?
Phong ngần ngừ
- Anh nghĩ ở lại đây quan sát vài hôm thì tốt hơn.
Diễm lắc cánh tay Phong năn ni?
- Tại sao.., anh là bác sỹ mà , về nhà có anh lo cho em thì cũng vậy thôI . Anh a.
Phong ngẫm nghĩ thấy Diễm nói cũng có lý , nên chàng gật đầu.
- Được rồI , vậy em nằm nghỉ chút đi . Để anh ra ngoài làm thủ tục xuất viện cho em.
Phong đứng dậy , vừa ngay lúc đó Lập Văn bước vào , nét mặt chàng nghiêm nghị , khác hẳn với những lần trước Diễm gặp , lúc nào cũng giỡn giỡn , Lập Văn gật đầu chào Diễm
- Hi Diễm!
- Chào Anh.
- Cho anh mượn anh Phong của em một chút nha.
Quay sang Phong , Lập Văn nói.
- Phong , ra ngoài chút được không ?
- Chuyện gì.
- Thì ra ngoài rồi biết.
- Chuyện gì đây . Có cần thần bí vậy không ?
- Nói tóm lại là chuyện quan trọng . Mau đi.
Nói rồi Lập Văn kéo Phong ra ngoàI . Thái độ của Lập Văn thật là kỳ cục khó hiểu . Diễm cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Còn lại một mình trong phòng , Diễm bỗng thấy lạnh cả ngườI . Diễm sợ nhất là phải một mình ở trong bệnh viện , vì vậy từ nhỏ cho dù có thấy không khoẻ , Diễm cũng không dám nói ra cho ai biết , vì sợ nói ra rồI , sẽ bị bắt đi bệnh viện . Diễm không phải sợ bác sỹ hay sợ cây kim , mà là sợ ma . Không biết đã có người chết trong phòng này chưa , hay đã chết trên chiếc giường Diễm đang nằm ?
Chắn chắc là phải có rồI . Đây là bệnh viện , mỗi ngày có biết bao nhiêu bệnh nhân , có người chết không lẽ họ sẽ thay giường hay sao ? Cùng lắm là thay ra giường mớI , vất ra giường cũ thôI , nhưng cũng có thể là giặt sạch ra giường cũ rồi sài lại . Càng nghĩ Diễm càng thấy sợ . Mới tối hôm qua , coi cuốn phim qủy ám The Exorcist với đứa em họ , bây giờ mấy hình ảnh trong phim vẫn còn quanh quẩn trong đầu . Gai ốc nổi lên đầy người của Diễm . Trái tim càng lúc càng đập thật nhanh.
Diễm vội bật TV lên coi để khỏi suy nghĩ bậy bạ . Coi hết Third Rock From The Sun , rồi đến Friends mà Phong cũng chưa trở lại . Diễm vẫn chưa bớt sợ được chút nào . Bên ngoài trời đã tối đen . Phong rốt cuộc đã về tớI . Thấy mặt chàng , trong lòng Diễm mới thấy được nhẹ nhàng thoải mái.
Phong đến ngồi bên giường của Diễm . Thấy sắc mặt tái xanh của nàng , Phong hoảng hốt.
- Sao mặt của em tái vậy , thấy đau ở tim phải không ?
- Không phảI ,
Diễm vội trấn an Phong ,
- Anh biết em sợ ma mà, em ở đây một mình thấy sợ lắm nên... mà sao anh đi đâu lâu quá vậy ? Đừng có bỏ em ở đây một mình nữa nha.
Phong siết chặt bàn tay của Diễm.
- Anh sơ ý quá , biết em sợ một mình mà lúc nãy không gọi y tá đến trò chuyện với em . Anh không bỏ em một mình nữa đâu . Lúc nãy anh đi coi đoạn phim siêu âm của em.
Diễm ngạc nhiên
- Siêu âm gì ? Không phải là chỉ có mấy người có thai mới đi siêu âm con trai hay con gái hay sao . Tại sao làm siêu âm cho em.
Phong vội giải thích.
- Không phải loại siêu âm đó , là Doppler Ultrasound , siêu âm trái tim . Lúc nãy đưa em vô đây , nhịp tim của em đập rất yếu , nên anh mới nói họ làm Doppler Ultrasound thôI.
- Em không có gì sao chứ ?
- Không có sao , không có gì đâu.
Phong trả lời thật nhanh , như là đã học thuộc câu trả lời.
- Vậy mình về nhà được chưa anh ?
Phong không trả lờI , chàng nắm lấy bàn tay của Diễm ngập ngừng như có chuyện muốn nóI , nhưng lại nói không nên lời . Sắc mặt của chàng cũng kỳ lạ như Lập Văn lúc nãy , đôi mày chàng nhíu lại . Diễm thấy lo lắng.
- Anh.., có phải có chuyện gì ?
Phong ngập ngừng một hồi lâu...
- Không có ! Diễm ạ.một lát anh đưa em đi làm Angiography , làm Angiography mau lắm . Làm xong là mình về nhà liền , được không ?
Diễm không biết nhiều về y khoa , nhưng Phong là bác sỹ tim , thường nghe chàng nói chuyện nên Diễm cũng biết được một ít về việc làm của Phong .. Angiography, một loại quang tuyến đặc biệt dùng để chẩn đoán bịnh nhân bị bệnh tim . Tại sao Phong lại muốn nàng làm Angiography ? Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng . Không le... ?
- Anh muốn em làm Angiography ? Anh nghĩ em bị bịnh tim ?
- Không..không có đâu . Gia đình em không ai bị bịnh tim , em... em còn trẻ không bị bịnh cholesterol , không bị huyết áp , hay cao máu thì làm sao bị bịnh tim được . Nhưng lúc nãy làm Doppler Sound coi không rõ lắm , nên anh mới muốn em làm Angiography cho chắc chắn hơn mà . Không có gì đâu.
Phong không dấu được vẻ bối rối , lúng túng khi chàng tìm cách giải thích trấn an Diễm , Diễm cũng nhận ra được điều này . Nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn hơn . Nhưng Phong đã nói thế thì Diễm đành phải làm bộ hết sơ, vui vẻ gật đầu.
Ở trong phòng làm việc riêng , cầm trong tay mấy tấm hình chụp Angiography và hồ sơ phân tích bệnh lý của Diễm , bên khoa quang tuyến đưa sang , Phong thẩn thờ ngồi ở bàn như một người mất hồn . Không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ đã trôi qua . Rồi chàng bỗng bật dậy , như một người điên chạy đi lục tung các hộc tủ và kệ sách kiếm cái gì đó . Giấy tờ và sách vở bị chàng vất tung đầy dưới nền thảm.
- Đừng có như vây... Anh muốn kiếm cái gì , để tôi kiếm cho anh... Bình tĩnh lại đi Phong.
- Tôi muốn kiếm hồ sơ các ca mổ cũ , Lập Văn , anh không biết đâu..
Phong ôm một chồng hồ sơ và sách lại bàn , chàng mở ra đọc cùng một lúc năm sáu cuốn sách.
- Phong à , như vậy không được đâu.
Lập Văn cản.
- Tránh ra đi , tôi không có thời gian , đừng có phiền tôI . Trở ra ngoài đi.
- Phong , nghe tôi đi , Phong
Lập Văn khuyên can thế nào cũng không được , chàng đành trở ra ngoàI , vài tiếng lại trở vô lại coi Phong ra sao . Đã từng thức suốt đêm trực ở bệnh viện . Nhưng chưa bao giờ, Lập Văn lại cảm thấy một đêm dài và khó qua như đêm nay.
Ở nhà bố mẹ của Diễm , đêm nay cũng là một đêm khó qua nhất . Sau khi nghe phone của Phong , Bình vội gọi báo tin cho Nam . Nam vội vàng trong đêm khuya lái xe từ Sacramento về nhà . Trời bắt đầu hừng sáng , mặt trời đã ló dạng ở một góc trời . Một đêm đen tối dài đăng đẳng đã sắp trôi qua.
Ở bệnh viện , trong phòng của Phong dưới đất chất ngổn ngang sách vở . Cả một đêm không kiếm ra được gì, Phong bực tức xé nát những cuốn sách rồi gục xuống ghế , chàng ôm đầu tuyệt vọng.
- Tại sao! Tại sao lại có thể như vậy ?
Bác sỹ Trương không biết đã vô từ lúc nào , ông đến bên cạnh Phong , vỗ vai chàng an ủI.
- Cấm kỵ lớn nhất của bác sỹ đó là tình huống tâm trạng của mình bị bệnh nhân làm ảnh hưởng , bị kích động . Muốn làm cái gì thì trước tiên cũng phải cần bình tình . Tình trạng chưa hẳn bi đát đến độ đó đâu . Chắc chắn là phải có cách . Không lẽ cả cậu và cậu Văn cũng không thể giúp được cháu Diễm hay sao ?
Phong ngẩn lên, chàng lắc đầu.
-Không phải là không còn cách . Nhưng những tảng vôi nhỏ dã ứ đọng , bám vào thành của động mạch một lớp quá dầy khiến oxygen không thể thông qua . Theo tình trạng này , nếu không được thay tim , thì Diễm bất quá chỉ sống được hai năm nữa thôi . Nhưng muốn thay tim thời gian chờ đợi ít nhất cũng phải 5-7 năm . Diễm không thể chờ lâu đến như vậy . Con... con..
Phong tuyệt vọng
- Con..đã từng chứng kiến rất nhiều bệnh nhân của mình không chờ đợi được đến ngày thay tim . Con bực tức nhất là Diễm còn quá trẻ, trong gia đình không có ai bị bịnh tim , thật ra tại sao Diễm lại có thể bị bịnh tim nặng đến như vậy ?
- Vấn đề này tôi cũng thấy lạ lắm . Nếu có anh Trung ở đây hỏi ảnh thì sẽ rõ ràng nhất , tiếc là trưa nay ảnh chị đã đi Pháp , giờ này còn đang ngồi trên máy bay thì làm sao liên lạc
- Phong à, Phong.
Lập Văn thở hổn hển chạy vào phòng . Trên tay chàng cầm hô `sơ phân tích bệnh lý mới nhất của Diễm đưa cho Phong.
- Phong, có chuyện này anh không ngờ được đâu ? Lúc đầu chúng ta nghĩ những tảng vôi đóng ở động mạch là cholesterol , vì đó hiện tượng thường xảy ra nhất . Nhưng phân tích molecular shape cho biết đó không phải là cholesterol mà là calcium.
- Calcium ? Tại sao trong người Diễm lại có lượng calcium cao đến độ không thể tan ra mà đóng ở động mạch . Thật là vô lý quá.
Phong không tin những gì mình đọc
- Thì ra là vậy.
Bác sỹ Trương lẩm bẩm một mình.
- Thầy nói gì.
- Không có vô lý đâu . Tôi nghĩ tôi biết được câu trả lời cho sự thắc mắc lúc nãy của cậu.
Bác sỹ Trương thở dài.
- Tôi là bác sỹ , tôi chỉ tin vào chính tôi thôI , không tin vào số mạng , càng không tin vào thánh thần . Nhưng có nhiều chuyện không muốn tin cũng không được . Đúng là con người không ai có thể thoát được số mạng . Có nhiều chuyện trời đã sắp sẵn . Tôi đã chứng kiến ngày cháu Diễm chào đời . Chứng kiến những giây phút tuyệt vọng và đau khổ của anh chi .Trung khi họ biết đứa con gái sinh ra đã mắc chứng bịnh mất xương , lâu ngày sẽ biến chứng thành ung thư máu.
- Tôi còn nhớ cháu Diễm sinh ra phải nằm trong ***g dưỡng sinh suốt nữa năm trời . Xương như làm bằng bột mì , ngay cả anh Trung cũng không dám bồng.
- Tại sao lại không thay tủy xương.
Lập Văn chen vào.
- Cậu tưởng dễ dàng như vậy sao ? Ngay cả bây giờ muốn kiếm ra người chịu hiến tủy xương cũng rất hiếm , huống chi là chuyện của hai mươi năm trước . Y học còn lạc hậu , vốn chưa có biết cách thay tủy xương . Những người không may mắc chứng bịnh đó vốn không có hy vọng khoẻ lại , sự sống như mành treo trước gió . Có tiền thì có thể sống lâu hơn một chút , còn người nghèo thì chỉ đành nằm chờ ngày chết , có thể là ngày mai , hay ngày mốt cũng không biết chừng.
- Anh Trung lúc đó đã tuyệt vọng , lúc đó nghe bác sỹ bên Pháp đã thử cho calcium vào người bệnh nhân mắc chứng bịnh mất xương , và người đó đã khoẻ lại . Trước sau cũng chết , nên đành liều một lần . Anh Trung mỗi ngày cho cháu Diễm uống hơn 2000mg calcium . Cứ như vậy , khoảng nửa năm sau thì tình trạng sức khỏe của cháu Diễm đã thấy khá hẳn . Xương cũng không còn bị xốp và giòn . Nó trưởng thành rất là khoẻ mạnh . Có thể bơi lội , chơi tenis , track & field , còn ở trong đội basketball của nhà trường nữa . Tôi nghĩ không ai ngờ được cháu Diễm bị bịnh tim . Thật không ngờ chữa được chứng bịnh mất xương , lại biến chứng ra chứng bịnh khác . Calcium vô người đã không tan ra , mà đóng lại ở các tĩnh và động mạch.
Lập Văn như đã nghĩ ra được điều gì
- Ồ, tại sao chúng ta không niferdinpine adrenergic blocking agent làm cho mạch máu nở ra , rồi dùng stretokinase để máu loãng ra , như vậy thì oxygen có thể thông qua động mạch . Tạm thời thì dùng Aspirin , Aspirin rất công hiệu làm tan cholesterol , huống chi là calcium, độ tan ra càng dễ dàng hơn.
Phong lắc đầu.
- Cách đó chỉ có thể tạm thời thôi . Làm loãng máu rất nguy hiểm , nếu có chuyện gì xảy ra thì không thể cầm máu lại được . Nếu như trong thời gian đó cần làm phẩu thuật thì rất nguy hiểm . Hơn nữa , một thời gian sau khi thuốc đã lờn , huyết thanh vẫn tiếp tục đông lại , cản ngăn lưu thông của oxygen . Tôi đã gọi Vỹ Kiệt hỏi tình trạng thiếu oxygen có thể kéo dài được bao lâu.
- Vỹ Kiệt nói sảo
Lập Văn nóng lòng.
- Thiếu oxygen sẽ làm ảnh hưởng đến tế bào não . Theo tình trạng của Diễm hay ngất xỉu như vậy , thuộc vào đã rất nguy hiểm , cùng lắm có thể kéo dài một năm , sau một năm có thể xảy ra tai biến mạch máu nảo.
- Bị liệt bán thân ?
Lập Văn hỏi lại
Phong gật đầu.
- Đúng vậy , tôi không thể để cho Diễm trước khi chết còn phải chịu sự đau khổ của bị bại liệt.
- Thật không còn cách nào nữa sao ?
- Tôi có nghĩ đến dùng PTA làm revascularization . Dùng một sợi dây cáp nối thẳng vào mạch máu , cho mạch nở ra , rồi đút một cái ống nhỏ vào nối liền các động mạch để oxygen có thể thông qua bằng cái ống , và các động mạch cũng không bị tắt nghẹn . Phẩu thuật này nếu thành công thì có thể kéo dài thời gian được khoảng bảy năm , đủ để chờ đợi thời gian thay tim.
- Vậy anh còn chần chờ gì nữa . Tại sao không làm liền đi ?
- Chất vôi đã đóng quá dầy , muốn đút cái ống vô trong động mạch thật khó khăn lắm . Cơ hội thành công chỉ có không tới 30 phần trăm . Tôi cũng không có tự tin với chính mình . Nếu như không thành công thì trừ khi được thay tim , nếu không Diễm chỉ có thể sống một năm nữa thôi . Tôi thật không biết phải nên làm thế nào.
Bác sỹ Trương thở dài . Là một người từng trải ông rất hiểu tâm trạng của Phong bây giờ . Quả thật là một vấn đề nhức đầu . Mỗ i ca phẩu thuật đều rất căng thẳng nhưng phải làm phẩu thuật cho người mình thương thì càng căng thẳng hơn gấp cả ngàn lần , nhất là khi sự sống của người đó hoàn toàn nằm trong bàn tay của mình . Chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm , ông vẫn không thể quên được Quỳnh Chi . Hy vọng, Phong sẽ không như ông , ôm nỗi ám ảnh , tự trách suốt cả cuộc đời . Nhưng Phong là bác sỹ tim giỏi nhất ở đây, Phong nhất định không tin tưởng ai , và cũng không bao giờ để ai thay thế chàng làm ca phẩu thuật này.
Ông quay sang bảo Lập Văn.
- Chúng ta hãy ra ngoài đi . Để cho Phong nó yên tĩnh suy nghĩ . Những chuyện này chúng ta không thể nào giúp được cho cậu ấy đâu.
Bác sỹ Trương và Lập Văn đã ra ngoài, Phong đóng cửa lại rồi khóa chốt . Chàng cần yên tĩnh để suy nghĩ . Phong đến bên cửa sổ, kéo màn cửa lên . Bên ngoài mặt trời mới bắt đầu ló dạng . Từ cửa sổ nhìn xuống dưới có thể ngó thấy biển . Bình minh rọi sáng một màu đỏ êm dịu, mát rượi trên mặt biển trông thật là đẹp . Mặt biển sáng nay phẳng lặng, không một gợn sóng . Có lẽ vì nhìn từ xa nên thấy như vậy . Nhìn biển, lòng của Phong cũng lắng dịu theo , chàng đã bình tình lại thật nhiều.
- Tôi có nên làm phẩu thuật này không ?
Phong thầm tự hỏi mình.
Tiếng nhạc điện thoại cầm tay của Phong reo lên . Phong chán nản trả lời.
- Hello ?
Giọng nói thật trầm bên kia đầu giây.
- Chú Phong, là Nam đây.
- Anh đã về đến rồi sao ?
- Phải, bây giờ anh còn đang trên đường . Khoảng 10 phút nữa thì anh tới . Giờ này chắc nhà thương còn chưa mở cho thăm bệnh phải không ? Vậy anh đợi chú ở trong công viên của bệnh viện.
- Vâng, em xuống đưa anh vô.
Phong cởi chiếc áo choàng trắng treo vô tủ, khoác chiếc áo vest màu đen rồi bước ra ngoài . Chàng ghé đến quầy trực gần đó, dặn cô y tá nhắn người đến thu dọn phòng cho chàng rồi xuống lầu 3, đến phòng bệnh của Diễm . Phong nhè nhẹ mở cửa rồi khe khẻ đi vào . Trên sofa, Bình ngủ say như chết, Phong vào mà Bình cũng không hề hay biệt Phong lắc đầu chán ông anh vợ, ngủ say đến thế cho dù có chuyện xảy ra thì chắc cũng đâu hay biết . Nhờ Bình tới lo cho Diễm thì cũng như không . Cũng may là bây giờ chưa có gì quan trọng, chỉ cần Bình ở đây để cho Diễm khỏi sợ ma mà thôi.
Trên giường, Diễm cũng đang say trong giấc ngủ . Tóc nàng xỏa ra , trông thật hồn nhiên và yên bình . Tối hôm qua phải làm Angiography , rồi thử máu , còn phải chạy trên treadmill , và nhiều thứ test khác nữa khiến Diễm mệt lả . Phong lại một lần nữa nói dối . Phong nói với Diễm rằng nàng phải ở lại một đêm để đợi kết quả ra rồi mới có thể về nhà.
Phong nhè nhẹ kéo tấm chăn lên đắp kín cổ cho Diễm rồi đi thật nhẹ ra ngoài . Xuống tới công viên , Phong đã thấy Nam ở đó , chàng ngồi ở chiếc ghế đá trước cửa bệnh viện.
Anh đến lâu chưa ?
Nghe tiếng của Phong , Nam đứng dậy quay lại . Nhìn vóc dáng của Phong không cần hỏi thì Nam cũng biết tình trạng nghiêm trọng đến thế nào . Nghe nói một con người khi có chuyện lo lắng , suy nghĩ, phiền não đến tột cùng thì chỉ trong một đêm mái tóc của người đó trở bạc trắng như câu nói "một đêm đầu bạc". Chuyện đó có thật hay không thì Nam không biết, nhưng bây giờ chàng có thể khẳng định chỉ cần một đêm có thể biến một con người đang khoẻ mạnh vui vẻ yêu đời trở nên tiều tụy, hốc hác . Mắt của Phong sâu hoẳm , trên trán hiện những đường nhăn do suy nghĩ . Nam muốn lựa lời khuyến khích Phong vững tinh thần, nhưng ruột của chàng bây giờ cũng đang rối như tơ vò thì làm sao nghĩ ra lời để an ủi người khác . Rốt cuộc, Nam lại thốt ra một câu rất thừa thãi trong lúc này.
- Anh mới tới thôi . Chú cũng đừng có lo lắng quá.
Phong cười buồn.
- Làm sao mà không lo cho được
- Diễm nó có biết bịnh của mình chưa ?
Phong lắc đầu.
- Còn chưa, nhưng chắc đã có chút nghi ngờ.
Chàng ngồi xuống ghế, Nam cũng ngồi xuống bên cạnh . Nam thở dài.
- Anh đã liên lạc được với bố mẹ . Có lẽ ngày mai họ sẽ về tới . Lúc nãy trên xe anh có nói phone với bác sỹ Trương nên cũng hiểu đại khái phần nào bịnh của con Diễm . Bây giờ chú định như thế nào ?
Không biết bắt đầu từ bao giờ, có lẽ không lâu sau ngày thành hôn của Phong và Diễm thì Nam đã thay đổi cách xưng hô, ra vẻ chững chạc oai quyền của ông anh vợ Không còn mày tao như trước mà gọi Phong bằng "chú" xưng "ạnh" Phong cũng không có vấn đề hay ngượng ngùng gì với lối xưng hô này . Thực tế thì Nam cũng lớn hơn chàng vài tuổi, lại là anh của Diễm, xưng hô như vậy thì cũng đúng thôi . Dù gì thì gia đình của Phong và Diễm cũng là gia đình gia giáo, truyền thống . Tôn ti giai bậc trong nhà được phân chia rõ ràng thì dù sao cũng tốt hơn.
- Trước mắt chỉ có một con đường là làm phẩu thuật revastilation , kéo dài thời gian để chờ thay tim . Cơ hội thành công rất mong manh . Nếu như lơ... lỡ như không thành công thì thời gian còn lại của Diễm sẽ ngắn đi phân nửa . Em nghĩ em phải quyết định như thế nào , có nên hay không ?
Nam tư lự suy nghĩ giây lát, rồi chậm rãI.
- Anh thấy nên hay không, chuyện này không có ai rõ ràng hơn chú . Hơn nữa anh không phải là bác sỹ , cũng không biết gì về thuốc , anh không thể nói chú nên làm hay không nên làm . Không ai có thể tránh được một lúc nào đó trong cuộc sống , phải đương đầu đối diện với những quyết định thật khó khăn . Quyết định đó không thể nói đúng hay sai , và cũng không biết trước được kết quả sau này sẽ ra sao . Chỉ cần chúng ta tận hết sức mình và tin tưởng sự chọn lựa của mình là phương cách đúng nhất , cho dù kết qủa sau cùng không như ý muốn thì cũng không có gì phải ân hận.
Chú cũng biết anh là counselor cho toà án , mỗi ngày đều phải đương đầu với những quyết định thật khó khăn . Khi có một vụ án mớI , mà người đó không có tiền mướn luật sư riêng , thì anh phải tự mình quyết định anh nghĩ người đó có tội hay không để làm luật sư biện hộ hay buộc tội . Có thể người đó vô tội hay đã thật sự giết người , anh không có chính mắt mình thấy , nhưng anh cũng phải quyết định . Đã quyết định rồi thì anh phải hoàn toàn tin tưởng đó là sự thật , và dùng hết sức của mình để đi thuyết phục khác người tin tưởng giống như anh . Có người từng hỏi anh có bao giờ anh nghĩ tới người anh buộc tội bị xử tử hình là vô tội . Anh đã suy nghĩ rất lâu câu hỏi đó . Có thể chứ , nhưng anh tin luật pháp tuyệt đối là công bằng . Anh đã làm những gì bổn phận của mình phải làm , dựa trên chứng cớ không nói thêm cũng không nói bớt . Nếu như sau này quả thật biết được người bị anh buộc tội là vô tội thì có lẽ anh sẽ buồn lắm , nhưng tuyệt đối không hối hận vì anh đã làm những gì anh tin tưởng là đúng , không có lỗi với lương tâm , anh không thể vì sợ vấp phải lỗi lầm đó , vì sự phân vân mà không tận hết sức mình đi buộc tội , như vậy thì còn gì là luật pháp.
Chú là bác sỹ , không phải là một bác sỹ tầm thường mà là một bác sỹ thật giỏi . Chú hãy có tự tin với mình . Thí dụ , như chú có một người bệnh nhân bịnh giống như Diễm , và chú đặt sức khoẻ của bệnh nhân làm tiền đồ . Trong hoàn cảnh đó , chú sẽ làm như thế nào , có làm phẩu thật này hay không ?
Phong gật đầu.
- Chú đã có câu trả lời cho câu hỏi của mình rồi đó.
Nam nóI ,
Phong mỉm cượi
- Anh thật khéo ăn nóI , chỉ vài lời đã có thể giải quyết được vấn đề . Có nghĩ đến đổi làm bác sỹ tâm lý hay không ?
Nam bật cười đùa.
- Anh là luật sư nếu không khéo ăn nói thì có nên giải nghề hay không ? Nhưng thật tâm mà nóI , anh rất tin tưởng nơi chú.
Nam nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
- Tới giờ cho thăm bịnh rồi , thôi để anh lên thăm con Diễm . Bác sỹ Trương đã cho chú nghỉ phép mà phải không ? Anh thấy chú nên về nhà nghĩ một chút . Chuyện đã xảy ra thì có lo lắng quá thì cũng vậy thôi , chú nhẹ nhàng một chút , đầu óc thanh thản thì mới nghĩ ra được cách chứ . Bây giờ , vai trò của chú quan trọng hơn ai hết . Chú không những là chồng , còn là chỗ dựa tinh thần của con Diễm nữa . Hãy giữ gìn sức khoẻ của mình . Thôi về nghỉ đi . Con Diễm để anh lo cho.
Phong gật đầu.
- Vậy anh lo cho Diễm giùm.
- Được rồI , chú về đi.
Rời nhà thương , Phong không về nhà liền , mà lái xe vòng vọng Trong hoàn cảnh này Phong chợt nhớ đến một câu nói trong cuốn Hamlet của nhà đại văn hào Shakespear "To do or not to do . That is the question ." Thật đúng như thế , nhưng " Tại sao mình cứ nghĩ tới mặt xấu , cũng như một ly nước thôi , tại sao lại phải nhìn đã với đi phân nữa , sao không nhìn ly nước vẫn còn đầy phân nửa . Dù sao cũng có 30 phần trăm hy vọng mà . Mình phải có lòng tin với mình ?"
Phong tự nhủ , chàng ghé đến tiệm mua một quả cầu nước , ở trong trái cầu là thành phố Paris , với tháp Eiffel Tower . Chàng về nhà tắm thay bộ đồ khác rồi trở lại bệnh viện.
Trong phòng chỉ có mình Diễm , nàng đang cắm bó hoa hồng vô bình.
- Hoa của ai đem tới vậy ?
Phong hỏi , Diễm ngừng tay ngước lên vui vẻ.
- Chị Trâm Anh với anh Hải mới đem tới đó . Anh thấy em cắm đẹp không ?
Phong gật đầu , chàng thấy hơi lạsao Diễm không hỏi chàng có thể về nhà chưa ?
- Anh Nam với Bình đâu , họ để em ở đây một mình à ?
- Em kêu hai ảnh đi về , em cần gì thì có thể bấm nút gọi y tá , họ Ở đây cũng đâu có thể làm gì . Em tưởng chiều này anh mới tới , cả đêm anh đã không ngủ rồi , sao không về nhà nghỉ đi ?
- Diễm à , qua đây ngồi đi , anh có chuyện muốn nói với em.
Phong đưa cho Diễm cái hộp.
- Tặng cho em đó.
Diễm cười mở lớp giấy gói bên ngoài.
- Đẹp quá ha . Ồ wow là Paris.
- Anh sẽ xin nghỉ phép đưa em đi Paris nha , anh sẽ đưa em đi thuyền trên sông Seine , đi ngắm mặt trời lặn ở bãi biển Tahitti , rồi sau đó đi dạo trên đường phố thật nhộn nhịp của Paris và Jardin des Tuileries , ngồi uống champagne ở dưới chân tháp Eiffel . Đi đến Louvre coi tranh vẻ Picasso . Tới quận 13 để thăm Chinatown chịu không ?
Diễm nắm lấy bàn tay của Phong im lặng giây lát.
- Nhưng sức khoẻ em bây giờ thì đâu có ngồi máy bay được . Trừ khi để anh mổ cho em , rồi mới đi được có phải không ?
- Nam đã nói hết với em hả ?
Diễm gật đầu cười buồn , nàng bình tĩnh hơn sự dự đóan của Phong.
- Xin lỗi em , có phải anh là một người chồng tệ lắm không , em bị bịnh mà anh cũng không biết , để đến nông nổi ngày hôm nay.
- Anh đừng có nghĩ vậy , bịnh trong người em , em không nói ra thì làm sao mà anh biết được . Tất cả cũng tại em quá ỷ y , coi thường sức khoẻ của mình.
- Giải phẫu là hy vọng duy nhất của mình . Anh sẽ không để em bị gì , không để em có cái sẹo lớn xấu xí đâu . Có tin tưởng anh không ? Do you trust me ?
- Yes! I trust you . Em tin tưởng anh mà.
Diễm cười tươI ,
- Làm phẩu thuật này xong , chúng ta phải đi Paris liền , anh nhớ đừng có nuốt lời đó . Tới Paris , em nhất định phải tới Rue Montaigne để mua sắm . Thời trang Âu Châu đẹp lắm anh à , còn nước hoa với mỹ phẩm nửa . Em phải mua hết.
- Được em muốn mua gì cũng được . Mon bienaim . Còn nữa, còn pate gan ngỗng với truffle chocolate , em còn phải tới Foutquéts ăn món thịt thỏ nhồi xí muội ngọt hầm với rượu chát.
- Bien !
Phong cười , Diễm cũng cười theo , trong giây lát , cả hai đã tạm thời quên đi những phiền não.
- Em biết bạn của anh ở bên Pháp đông lắm , qua đến đó anh phải ở bên cạnh em , không có được gặp họ rồi bỏ lơ em , anh biết em không biết tiếng Pháp mà . Phải rồi, Hi tiếng Pháp nói như thế nào ?
- Bonjour
- Còn nói em nghĩ chúng ta sẽ rất là vui vẻ.
- Je suis nous aurons beaucoup d amusement.
- Còn nói cám ơn anh , ông xã.
- Merci, bien !
- Diễm à , chúng ta nhất định sẽ vui vẻ lắm.
Phong siết chặt bàn tay của Diễm , nói với nàng mà như chàng đang tự nhủ với mình.
- Nhất định như vậy . Nhất định.
Cuộc phẩu thuật của Diễm đã trải qua ba tiếng đồng hồ, bên ngoài bố mẹ và gia đình của Diễm đang nóng lòng như lửa đốt chờ đợi tin tức . Bên trong phòng, trán của Phong bắt đầu lấm lấm mồ hôi . Chưa bao giờ chàng phải đối diện với một ca phẩu thuật khó khăn đầy áp lực thế này.
- Blood Pressure 60
- BP 54
- BP 40
Tiếng nhắc của cô y tá , nhưng Phong nào có nghe , chàng vẫn chăm chú làm . BP của Diễm càng lúc càng xuống , Lập Văn bắt đầu hoảng hốt.
- Oxygen 100%
Chàng gọi.
- Phong ! BP 40 , Pulse xuống dưới 70 rồi . Không tiếp tục được nữa đâu . Ngừng tay đi , còn tiếp tục nữa sẽ xảy ra chuyện đó . Ngừng lại đi Phong ! Phong !
Phong ngừng lại , đặt cái kéo mổ xuống khay.
- Làm không được , may lại đi.
Cởi đôi găng tay , Phong bỏ chạy ra khỏi phòng.
- Dr. Cao... Dr. Cao !
- Phong !
Lập Văn gọi theo.
Bên ngoài thấy Phong , mọi người vội chạy lại . Mỗi người một câu.
- Phong, thế nào ?
- Phẩu thuật có thành công không ?
- Diễm ra sao ?
Phong không trả lờI , chàng xô mọi ngườI , chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện . Bên ngoài trời đang đổ mưa tầm tã , tiếng rú của gió , tiếng lá xào xạc tựa chừng như tiếng than van ai oán , thật não nùng của ai kia . Phong qụy xuống sân của parking.
- Tại sao... tại sao..Ông trời, ông thật sự đã bị mù.
Phong thét lên . Một vài người đứng lại tò mò ngó chàng , không lẽ người bác sỹ mặc chiếc áo giải phẩu lại bị điên ? Mặc cho họ nhìn , giây phút này Phong chẳng còn màng đến gì cả.
Chàng đấm xuống nền đất cho đến khi bàn tay đã bắt đầu rướm máu.
- Tại sao... tại sao... tại sao lại đối với chúng tôi như vây... chúng tôi đã làm lỗi gì ?
Phẫu thuật không thành công không những hoàn toàn làm sụp đổ lòng tin của Phong mà còn làm tan nát cõi lòng những người thân của Diễm . Khi Lập Văn ra báo tin, mẹ của Diễm chịu không nổi, đã xỉu ngay tại chỗ . Mấy hôm nay, bà nằm liệt giường không ăn uống, không nói chuyện với ai . Đôi mắt xưng húp, từng giọt, từng giọt nước mắt tiếp nối nhau lăn trên mặt bà . Nỗi lòng của người mẹ, mang nặng chín tháng mười ngày, chịu sự đau đớn đến xé ruột gan, banh da xẻ thịt mới có thể sinh ra đứa con, chứ đâu phải dễ dàng . Lần đầu nhìn thấy mặt con, khi đứa con còn đỏ hỏn, da nhăn nhúm cất tiếng khóc đầu tiên, thì tất cả tình thương, tình yêu của mẹ đã dành trọn cho con . Bây giờ biết sắp phải vĩnh viễn chia cách, nỗi đau này nếu ai chưa từng làm mẹ thì không thể nào hiểu cho đươc.
- Bà chủ! Bà ngồi dậy ăn chén soup đi. Hai hôm nay bà đã không có ăn gì hết.
- Tôi không có muốn ăn . Cô đem ra ngoài đi.
- Bà chủ a...
Mẹ của Diễm xoay người quay vô tường, chị Thu đành mang khay thức ăn trở ra thì gặp Bình đang định bước vào.
- Bà vẫn không chịu ăn à ?
Chị Thu lắc đầu.
- Ủa cậu Bình, cậu về rồi còn cậu Nam đâu ?
- Anh Hai còn đang đi kiếm Phong, đưa khay thức ăn cho tôi . Để tôi thử cho.
- Vậy tôi giao cho câu.
Chị Thu đưa cho Bình rồi xuống nhà . Nam đến giường nhỏ nhẹ lay me.
- Mẹ à, mẹ, mẹ ngồi dậy ăn chén soup đi . Mẹ như vậy khiến cả nhà lo lắng lắm.
- Mẹ đã bảo không muốn ặn Mẹ mệt lắm, con ra ngoài đi.
- Mẹ à, con mới ở nhà thương về, bố nói tình trạnh của con Diễm tốt lắm, có thể là chiều hay tối nay sẽ tỉnh lai. Mẹ không chịu ăn thì làm sao có sức đi thăm con Diễm . Mẹ không muốn đi hay sao ?
Nghe nói tới Diễm, như một phản ứng, mẹ của Diễm bật dây.
- Chiều nay nó tỉnh lại à, con không gạt mẹ chứ ? Hôm qua bố mới nói với mẹ tại phẩu thuật kéo dài lâu quá, khiến công năng của trái tim bị yếu đi nên còn lâu lắm con Diễm mới tỉnh lại đươc.
Bình ấp úng
- Thì con cũng đâu biết . Bố nói sao thì con nói lại như vậy thôi.
- Bố đâu ?
- Bố đã tới nhà thương rồi.
- Con đưa mẹ tới nhà thương bây giờ đi.
- Được, con đưa mẹ đi nhưng mẹ ăn hết chén soup đã . Mẹ bây giờ yếu như vậy thì đi đâu cho đươc.
- Được rồi . Cô Thu! Cô Thu à ?
- Mẹ gọi chị Thu làm gì ? Mẹ cần gì nói con làm cho.
- Mẹ gọi cô Thu lên giúp mẹ bới tóc . Mẹ không muốn con Diễm tỉnh lại thấy mẹ như vậy mắc công khiến nó lo lắng . Bới tóc con biết hay sao ?
- Bới tóc thôi, đâu có khó gì, nhưng con nghĩ để chị Thu làm thì tốt hơn, mắc công con bới đẹp quá sau này mẹ cứ nhờ hoài con đâu có thời gian đi kiếm con dâu về cho me chứ phải không ?
- Chị Thu!... Chị Thu a...
Bình khôi hài, làm mẹ của Diễm đang buồn cũng phải bật cười . Bà gõ nhẹ lên đầu của Bình.
- Chỉ nói nhảm không hà.
Chiều hôm sau khi giải phẩu thì thuốc mê đã hết, nhưng đến bây giờ Diễm vẫn còn mê man chưa tỉnh lai. Tình trạng hôm nay thì khá hơn, không cần phải dùng đến máy trợ tim . Nhìn khuôn mặt tái xanh, trắng nhợt của Diễm, đứa con gái mà ông thương yêu nhất, lòng bố của Diễm đau như dao cắt . Người nằm bất động ở đây là đứa con gái lí lắc yêu đời của ông sao ? Chỉ mới tuần trước Diễm còn ca hát vui vẻ chúc mừng sinh nhật cho Nam, xếp đặt những dự tính tương lai . Nào có biết rằng mình chỉ còn sống được có một năm nữa mà thôi . Sinh nhật này có lẽ là sinh nhật cuối cùng mình có thể chúc mừng cho anh.
Mấy hôm nay mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh của Diễm lúc 4-5 tuổi cứ hiện lên trong đầu của ông, bé Diễm mặc cái áo đầm đỏ, cột tóc cơ sơ van đằng sau, ríu rít nũng nịu chạy bên cạnh ông.
- Bố ơi, con múa cho bố coi nha . "Có cô Mỹ Nương, vừa lên vừa lên đôi tám, môi xinh như hoa... " Bố đi đâu đó... còn nữa mà "Em có ba, là em có má, má thương em như trứng trong ***g, ba thương em... nhưng em thương em nhất là ba cơ.
- Ồ, thương nhất là ba, vậy tối nay đừng có ngủ với mẹ nha.
Mẹ làm bộ giận
- Hổng phải, hổng phải, con thương nhất là mẹ cơ
- Ồ vậy ngày mai là bố khỏi cần phải chở ai đi chơi rồi . Khoẻ quá.
Bố đùa
Cô bé bối rối không biết phải nói như thế nào . Phải nói thương ai bây giờ.
- Sao em ngốc quá, thì nói thương cả ba và má thì được rồi
Nam nhắc tuồng.
- Dạ phải, dạ phải, em thương nhất là ba với má, cả anh hai luôn cơ.
Cả nhà lúc đó đều bật cười vui vẻ.
Nghĩ lại những hình ảnh đó, một giọt nước mắt bỗng chảy xuống trên mặt ông . Ông vội lau ngay sợ người khác nhìn thấy . Chỉ có đàn bà thì mới chảy nước mắt và khóc lóc khi đau khổ . Còn đàn ông thì có lối diễn tả sự đau khổ riêng của họ, đó chính là dấu kín ở trong lòng, âm thầm đau khổ chứ không khóc lóc ồn ào như đàn bà.
Một bàn tay đặt lên vai ông, làm ông giật mình quay lai.
- Nó vẫn chưa tỉnh lại hả!
Thì ra là mẹ của Diễm và Bình, làm ông hết hôn ? Chìm trong những hình ảnh quá khứ khiến ông hoàn toàn mất đi hết tri giác . Vợ và con vào phòng lúc nào ông cũng không hay.
- Còn chưa.
Mẹ của Diễm đến bên giường vuốt mái tóc của Diễm, bà lại bật khóc.
- Tại sao người bị bịnh không phải là em chứ . Em thà là người nằm đó . Tổ tiên làm lỗi gì thì để tôi một mình gánh chịu, tại sao lại bắt con gái của tôi chứ... Nó còn nhỏ qúa mà..
Bình vội kéo mẹ ra . Sợ bà xúc động quá không để ý làm **ng tới cây kim đang chuyền nước biển vô người của Diễm
- Me... mẹ đã hứa là không khóc nữa mà.
Với tay lấy hộp khăn giấy trên kệ đưa cho vợ, bố của Diễm ôn tồn.
- Em đừng có như vậy, trong gia đình mình ai cũng sẵn sàng thay thế sự đau khổ cho con Diễm . Nhưng sự thật vẫn là sự thật, và đôi khi rất tàn nhẫn . Không chấp nhận được thì cũng phải chấp nhân. Cho dù nó sống không được bao lâu thì chúng ta cũng phải khiến cho những ngày ngắn ngủi còn lại của con sống thật là vui vẻ, hạnh phúc . Bây giờ em như thế vầy sẽ khiến cho con thấy buồn lo lắng hơn, em có hiểu không ?
Mẹ của Diễm vội lau nước mắt . Không ai hiểu con hơn cha mẹ, bà biết tánh tình của Diễm lúc nào cũng nghĩ đến sự vui vẻ của người xung quanh, nên từ nhỏ, cho dù có chuyện buồn gì ở trường hay bạn bè cũng vậy, thì Diễm cũng dấu kín trong lòng không nói ra . Bố của Diễm nói rất đúng . Bà không thể để Diễm thấy bà như bây giờ.
- Bình à, con ra ngoài lấy nước để mẹ cắm mấy bó hoa này đi . Hoa ai đem tới sao nhiều quá vậy. Con xuống tiệm giftshop coi có bình hoa nào đẹp không mua lên đây cho me.
- Da.
Bình đi đến thang máy, thì thấy ba mẹ của Phong từ thang máy bước ra.
- Bác Hoàng, Dì Hạ Lan
- Ủa Bình, cháu tới hồi nào ?
- Dạ mới tới thôi dì, cháu chở mẹ cháu tới . Bố của cháu mới đổi Diễm qua phòng khác . Để cháu dẫn dì với bác đi.
- Ủa đổi hồi nào ? Tại sao lại đổi phòng vậy ?
- Dạ mới vài tiếng thôi . Tình trạng của Diễm đã khá hơn nên có thể nằm phòng bình thường, không cần phải nằm trong phòng kiếng nửa.
- Ồ thì ra vậy.
- Tới rồi, là phòng này.
Thấy ba mẹ của Phong, bố của Diễm ngạc nhiên.
- Anh chị đã ở đây suốt cả đêm cho đến trưa, sao không về nghỉ đi . Trở lại đây làm gì ?
- Không có sao . Tụi này còn chống nổi mà . Già rồi nên ngủ cũng ít đi . Lúc nãy về nghỉ vài tiếng cũng đủ rồi.
Ba của Phong khẻ nói
- Diễm tỉnh lại rồi kìa!
Bình reo lên . Mọi người vội xúm lại quanh giường, bố của Diễm lấy ống nghe ra nghe nhịp tim và đo huyết áp.
- Tốt, tất cả bình thường.
Diễm thật sự đã tỉnh lai. Nàng thấy bố mẹ, ba mẹ chồng, còn anh ba nữa, tất cả đều đang bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình chứ không phải là những hình bóng ảo giác nàng thấy được mấy hôm nay, nhưng sao lại không thấy Phong . Diễm muốn nói chuyện, nhưng trong người dường như không còn chút sức, muốn nhấc cánh tay lên mà cũng không đủ sức . Thật khó nhọc Diễm mới có thể nói ra tiếng thật nho?
- Anh Phong... Anh Phong đâu ?
Mọi người quay nhìn nhau, người này ngó người kia, một hồi lâu mẹ của Diễm nói
- Phong nó có một ca cấp cứu phải lo nên không thể ở đây được, lát nữa nó tới thăm con.
- Bố! Phẩu thuật có thành công hay không ?
Bố của Diễm ngập ngừng đôi chút rồi ông trả lời
- Thành công lắm, đã hết chuyện rồi . Con hãy ráng nghỉ ngơi cho mau khoẻ lại có biết Phong, bây giờ con thấy trong người như thế nào ?
- Thật là đau lắm.
- Tại morphin đã tan hết nên con thấy đau . Bố chích thuốc giảm đau liền cho con sẽ hết đau mau lắm.
Mẹ của Phong đặt vô lòng bàn tay của Diễm một sợi giây chuyền có cái mặt ngọc, giọng bà trìu mến.
- Bà Nội muốn đến thăm con lắm, nhưng sức khoẻ của nội không thích hợp đi ra ngoài, nội nói mẹ mang miếng ngọc này cho con đây . Miếng ngọc này đã được các đức thầy Lạt Ma Tây Tạng làm phép đó con . Các thầy đến San Jose thuyết pháp, nội nghe các thầy nói chuyện trên đài phát thanh nên chiều hôm qua thỉnh các thầy về nhà làm phép bình an cho cả nhà . Mẹ biết con theo đạo Chúa, không tin những thứ này, nhưng đây là tâm ý của nôi.
- Con thích lắm, Mẹ nói cám ơn nội giùm con nha mẹ . Mẹ đeo lên cho con được không ?
- Được, mẹ đeo cho con.
Mẹ của Phong vui vẻ.
- Mấy hôm nay mọi người đã vì con mệt lắm rồi, mọi người hãy về nhà nghỉ đi.
- Để mẹ Ở lại với con.
- Hay để anh ở lại với em.
- Không cần đâu. Hai tiếng là có y tá vô đêy . Con không cần gì đâu . Con thấy mệt lắm, con muốn ngủ, mọi người ở lại đây thì cũng vậy thôi . Các người có thể đi gọi anh Phong tới cho con được không ?
- Ba nhất định gọi nó đến cho con . Yên tâm đi.
Ba của Phong bảo.
- Cám ơn ba.
Mí mắt của nặng trĩu muốn khép lại, có lẽ là thuốc giảm đau đang bắt đầu có tác dụng Diễm muốn cưỡng lại cũng không đươc. Nhưng thần trí còn rất tỉnh táo . Đôi mắt đã nhắm lại nhưng Diễm vẫn còn nghe rõ tiếng của bố goi.
- Diễm à, Diễm ! Chắc nó say thuốc ngủ rồi . Thôi mình về đi.
- Về hết à
Mẹ của Diễm hỏi lai.
- Bây giờ nó ngủ thì ở lại đây thì cũng không làm được gì, về nhà mỗi người một tay còn có việc phải làm nữa, nếu không ngày mai trở lại đây, nó hỏi mình thằng Phong đâu thì phải trả lời như thế nào.
Diễm nghe tiếng chân đi ra, rồi hình như Nam đã tới, vì nàng thoáng nghe được tiếng của Nam . Những tiếng xầm xì nói chuyện nhỏ hơn, nhưng Diễm vẫn nghe được rõ ràng từng chữ
- Diễm đã tỉnh lại chưa ?
- Rồi, nhưng đã ngủ lại rồi . Con kiếm ra Phong không ?
Mẹ của Diễm hỏi vội
- Kiếm thì kiếm không ra, nhưng con đến bãi đậu du thuyền thì không thấy cái thuyền của Phong, chắc đã ra biển rồi
- Vậy sao con không ra biển kiếm
- Mẹ à, biển lớn như vậy biết đi đâu mà kiếm.
- Bố nghĩ nó ra biển chắc không xa đâu . Chắc đậu lại một chỗ nào thôi . Để lát con qua bên ông ngoại, mượn cái du thuyền của ông ngoại ra biển kiếm nó . Rủ cậu Phi đi chung với con biết không ?
- Dạ con biết rồi.
Ba của Phong thở dài quay nói với vơ.
- Thằng Phong thật quá tệ . Bà thường ngày còn cứ khen nó khéo xử chuyên. Cái khéo bà khen là như thế đấy đó à . Có ai mà vợ làm phẩu thuật chưa tỉnh lại để bỏ đi mất biêt. Hôm ở nhà thương mình càng gọi thì nó càng chạy, rồi bỏ lên xe đi mất . Mấy hôm rồi cũng chưa kiếm ra nó ở đâu . Tôi thật xin lỗi anh chi.
Bố của Diễm vỗ vai bố của Phong an ủi.
- Đừng có nói như vậy, cũng đừng có trắch thằng Phong . Phẩu thuật không thành công có lẽ nó chấp nhận không nổi . Tôi nghĩ nó đang núp ở một nơi nào đó để trốn tránh sự thât. Ngược lại bây giờ tôi lại thấy lo lắng cho nó, không biết có chuyện gì xảy ra không ? Thôi mình về đi nhà đi, rồi chia tính ai đi đâu kiếm sau.
Trong phòng, nước mắt chảy xuống khoé mắt Diễm rồi tuôn chảy xuống gối . " Thì ra phẩu thuật đã không thành công . Mình chỉ còn sống được một năm nữa thôi"
Trong boang thuyền, trên sàn vất đầy vỏ chai beer và những chai rượu đã không còn một giot. Phong say rượu thiếp đi trên sofa . Mấy hôm nay Phong đã sống như vậy, cứ uống cho đến không còn biết trời trăng, rồi khi tỉnh thì lại tiếp tục uống, hình như chàng chưa hề có phút giây nào thật sự tỉnh táo.
Tối nay gió biển thật lớn, sóng cũng thật manh. Chiếc thuyền tuy đậu một chỗ nhưng cũng bồng bềnh nghiêng qua nghiêng lại làm vỏ chai lăn lóc **ng vào nhau vỡ tan, tiếng vỡ giòn tan của thủy tinh làm Phong thức dây. Hiện thật tàn nhẫn lại trở về trong đầu của chàng . "Phẩu thuật đã không thành công . Là một bác sỹ ngay cả vợ của mình cũng không cứu được thì còn xứng đáng là một bác sỹ hay sao ?" Nghĩ tới, Phong lại cảm thấy khó chịu, nát tan cả cõi lòng.
Chàng quơ tay lấy chai rượu trên bàn nhưng đã không còn giọt nào, Phong bực tức ném mạnh vô tường.
Chàng đứng dậy đến tủ lấy chai khác, nhưng trong tủ cũng đã hết sach. Phong loạng choạng đi lên tầng trên của thuyền để kiếm rươu. Không khí tươi mát, cơn lạnh của gió biển thổi đến khiến Phong phần nào tỉnh táo hơn . Mấy hôm rồi nằm trong boang tàu, bây giờ Phong mới nhìn thấy lại bầu trời . Trên trời, mây mù bao phủ muốn mưa . Phong bỗng nghĩ nếu như bây giờ có một trận bão thật lớn, đắm chìm chiếc thuyền này thì tốt biết mấy . Từ nay chàng không còn phải suy nghĩ gì nửa.
Phong bật stereo lên rồi bước đến gần thành tựa của thuyền . Tiếng nhạc phát ra là bài Hiến Chương Tình Yêu, Lê Tâm hát, bài mà Diễm thích nghe nhất . Ở nhà, trên xe hay ở đâu Diễm cũng để một dĩa CD này . Phong ít khi nghe nhạc Việt, cũng chưa bao giờ nghe trọn một bài nhạc nào . Bây giờ nghe bài nhạc này, Phong tự nhiên cảm thấy lời nhạc thật thấm trong lòng
Và khi em ốm tôi xin làm thuốc
Và khi em khóc tôi xin làm nước mắt
Và khi em chết cuộc đời này phải hết
Hiến chương tình yêu, ngày 14 tháng hai
Khi em lạnh tôi biến thành ngọn lửa
Củi thương yêu than đỏ hực ân tình
Em cẩn thơ cho dáng dậy thơ hơn.
Tôi lập tức hóa thân thành vân điệu
Khi em bước tôi biến thành chiếc kiệu
Ngựa hai hàng, tứ mã chẳng nan chi
Có sao đâu tôi nào hỏi mấy khi
Dù lắm lúc cũng thầm ghen tức chứ
Khi em viết tôi biến thành chữ viết
Bút tương tư mực nhớ đến ai kìa
Giấy từ mực, bút từ cổ xa xưa
Mực từ nhựa, tôi từ em sống lại
Khi em ngủ tôi biến thành chiếc gối
Nửa phòng hờ ngộ nhỡ em muốn ôm
Để khi hờn em có cái vứt luôn
Sáng nhìn lại thấy mình sao dữ thiệt
Khi em đọc tôi biến thành chữ viết
Cả nghìn chương chỉ chép chuyện đôi ta
Mỗi đầu giòng tên Em ghép chữ hoa
Cả trăm hồi, cũng đậm ngùi hạnh phúc
Khi em ốm tôi biến thành tủ thuốc
Thành tấm màn che gió mây cho em
Em chẳng cần ngại thuốc đắng kim châm
Vì tôi đã hóa thân thành tiên ngãi cứu
Khi em khóc tôi biến thành nước mắt
Chảy giùm em cho cạn sạch nỗi niềm
Để mắt em xanh để môi em đẹp
Tôi là lá giữa buổi chiều sắp tối .
"Trong tình yêu, người ta làm thật nhiều điều cho nhau . Còn anh, lại có thể làm gì cho em . Anh thật là vô dụng, một người chồng vô dung.
Phong nói một mình.
Phong bước tới ngồi trên băng ghế . Chân của chàng dẫm lên một cái gì đó, Phong nhìn xuống thì ra là cái bóp của chàng, tại sao lại nằm ở đây ? Phong cuối xuống nhặt cái bóp, tấm hình cưới của chàng và Diễm rớt ra ngoài . Phong nhặt tấm hình lên.
Trong hình chàng và Diễm cười thật tưoi . Mới đó mà chàng và Diễm đã thành hôn được một năm . Vui trong hạnh phúc nên thời gian trôi qua lúc nào không hay . Phong còn cứ ngỡ ngày hôn lễ chỉ là chuyện vài tuần trước . Lời thệ ước nơi giáo đường vẫn còn văng vẳng bên tai . "Tôi Dorminic Cao Hạo Phong xin quý vị làm chứng cho tôi ngày hôm nay đồng ý lấy cô Mary Phạm Diễm Hương làm người vợ hợp pháp . Nguyện sẽ mãi mãi chung thủy, một đời một kiếp yêu thương chăm sóc, và lo lắng cho nhau trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Đó là lời thệ ước của Phong, lối làm lễ của người Việt không giống như đám cưới thấy trong phim ảnh hay TV, không chỉ đơn giản nói hai chữ "I do" Mà phải từng người một, chú rể trước rồi đến cô dâu đứng lên bục ngó xuống, đối diện mọi người rồi đọc lời thệ ước của mình
Phong đã từng đứng trước cả mấy trăm người để thuyết trình về nhưng tân tiến của y học trong thiên niên kỷ mới, chàng không hề có chút hồi hộp hay run sợ . Vậy mà hôm đó, đứng trước mặt toàn là những người thân quen chàng lại thấy rất hồi hộp, mặt nóng ran, cứ sợ mình sẽ nói vấp . Tuy vậy, trong lòng chàng rất vui, vui đến nỗi không biết phải hình dung như thế nào, vì lời nói vu vơ ngây thơ nơi công viên năm xưa đã trở thành sự thât. Mọi thứ dường như đã sự sắp đặt, an bài sẳn . Muốn không tin chuyện thiên duyên tiền định, Nguyệt Lão tơ hồng thì cũng không được
Năm đó Diễm chỉ mới tám tuổi, hôm đó trời mát nắng thật đẹp nên Phong định mang giá vẽ cọ màu đến công viên tìm cảm hứng vẽ tranh vì ngày mốt đã tới hạn nộp bài . Diễm nằng nặc đòi đi nên chàng đành phải dẫn theo.
Phải xách giá vẽ và cọ sơn nên Phong không còn tay để dắt Diễm, vừa tới nơi thì Diễm đã tung tăng chạy trước . Ngày thứ Bảy nắng đẹp nên công viên thật đông người hơn nữa đây không phải là công viên bình thường, mà là một công viên có thác, suối nước chảy róc rách, có tượng cá heo thật lớn, còn có thật nhiều cây hoa anh đào màu xác pháo và hàng trăm loại hoa bách hơp.
Đông người quá, Diễm lại cứ lăng quăng chạy trước làm Phong hốt hoảng, sợ có gì xảy ra thì biết lấy gì đền cho bố mẹ của Diễm.
- Diễm! Diễm à, đừng có chạy nhanh quá . Mau trở lại đây . Có nghe anh nói hay không ?
Diễn vội quay trở lại, Phong làm mặt nghiêm.
- Hôm nay đông người lắm, ở đây còn có nhiều xe nửa . Lát nữa vô tới trong em muốn chạy đâu thì chạy nhưng ở đây thì phải đi sát bên cạnh anh, có biết hay không ? Nếu không mai mốt anh sẽ đi một mình không dẫn em đi theo.
Diễm vội níu lấy cánh tay của Phong,
- Đừng mà, đừng mà, cùng lắm là em sẽ nghe lời của anh . Để em giúp anh xách đồ nha
- Không cần đâu, nặng lắm . Thôi đi đi.
Mới đi vài bước Diễm bỗng dừng lại,
- Sao không đi đi, ngó cái gì đó ?
- Anh Phong coi kìa, cái xe kia đẹp quá, có thật là nhiều hoa . Tại sao trên xe lại gắn nhiều hoa đến như vậy ?
Phong nhìn theo hướng của Diễm chỉ, chiếc xe đậu trong bãi.
- Ồ là xe hoa đám cưới đó mà . Gắn hoa lên cho đẹp, em chưa thấy bao giờ sao ? Lúc đám cưới dì Hương cũng có xe hoa mà ?
Diễm lắc đầu.
- Hổng có . Chỉ có cái xe màu trắng thật là dài thôi, nhưng mà đâu có hoa.
Phong cũng không nhớ rõ, hình như là vậy.
- Thôi được rồi, mình vô trong đi Diễm
Diễm vẫn còn tần ngần chưa chịu đi.
- Chuyện gì nữa đó ?
- Anh Phong à, tại sao người ta lại đám cưới hả ?
- Tại vì khi người ta lớn lên, gặp được người mà người ta yêu thích muốn gặp người đó mỗi ngày nên đám cưới.
- Vậy cái gì là yêu thỉch ? Tại sao lại yêu thích ?
- Tại sao.tại sao ha...
Phong suy nghĩ kiếm câu trả lời, "con bé còn nhỏ qúa không nên để biết tình cảm, yêu là gì sớm quá, nhưng làm sao giải thích như thế nào ." Chàng rõ cô bé này nếu hỏi cái gì mà không được trả lời rõ ràng tới nơi tới chốn thì sẽ cứ hỏi mãi, không để cho chàng yên đâu, thì làm sao vẽ tranh
- Tại vì... yêu thích nghĩa là khi mình ở bên cạnh người nào thấy rất là vui thì là nghĩa yêu thích
- Ộ.ở bên cạnh người nào thấy vui thì là yêu thích, yêu thích thì phải đám cưới . Ồ em hiểu rồi.
- Ừ là như vậy đó . Thôi mình đi đi.
Phong nói cho qua câu chuyện, chàng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Diễm không hỏi tiếp tại sao nửa.
- Anh Phong à.
- Chuyện gì ?
- Mai mốt lớn lên em muốn đám cưới với anh Phong.
Phong sững sờ, chàng không ngờ Diễm lại suy nghĩ như vây. Cô bé thật ngây thơ và vô tư . Phong phì cười, tiếc là không có cái máy thu âm ở đây để thu lại, mai này Diễm lớn lên hiểu chuyện rồi, lấy ra chọc Diễm, cô bé chắc sẽ đỏ cả mặt
- Vậy sao, được rồi, thôi đi đi
Sau hôm đó, không hiểu sao lâu lâu Phong lại nhớ đến câu nói của Diễm . Mỗi khi nhớ đến chàng vẫn không nén được cười . Rồi Phong đã qua New York để học . Suốt tám năm trời chàng chưa hề trở về lại Cali lần nào Thời gian đó chàng cũng cặp kè, giận hờn, chia tay, rồi làm họa . Có rất nhiều bạn gái nhưng hình như chưa có cô gái nào thật sự khiến chàng rung đông. Mỗi cuộc tình của chàng đều kéo dài không lâu vì Phong luôn luôn cảm thấy lòng mình thiếu một cái gì đó.
Cho đến một năm trước khi chàng trở về Cali, trong một quán ăn Ý ở New York, chàng đã gặp lại Diễm . Chàng đi vô thì đúng lúc Diễm cùng đám bạn đi ra . Tuy đã xa cách bảy năm nhưng qua những tấm hình chụp chung trong các dịp lễ hay Giáng Sinh mẹ chàng gởi qua, Phong nhận ra ngay là Diễm, Diễm không còn là cô bé nhỏ năm xưa mà là một cô gái 19 tuổi xinh đẹp, yêu đời, vui vẻ cười đùa với đám ban. Diễm không nhận ra Phong, cũng không để ý là nàng đã ra khỏi cửa mà có người vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo.
Tối hôm đó Nam mới gọi phone tới cho chàng, nói cho chàng biết Diễm đi chung với trường qua New York và sẽ tới Philadelphia và Washington D.C để tham quan White House trước khi trở về . Nam đưa cho Phong địa chỉ khách sạn Diễm đang ở, nhắn Phong chăm sóc cho Diễm khi Diễm ở New York. Phong đã đến trước cửa khách sạn, đứng đó rất lâu, nửa bâng khuâng muốn gặp nữa thì lại bảo đừng, cuối cùng chàng đã bỏ về không vô gặp Diễm . Diễm đã không nhận ra chàng, có lẽ đã quên mất anh Phong thì còn vô gặp để làm gì ? Mắc công khiến Diễm ngại ngùng vì không biết phải nói gì với nhau.
Trở về mà lòng của chàng thật rối loan.. Phong cũng không hiểu sao mình lại như vây. Một cảm giác thật lạ, chưa hề có bao giờ dâng lên trong lòng . Cầm cuốn sách mà chẳng đọc được chữ nào, trong đầu cứ nghĩ tới những hình ảnh ngày xưa . Chàng lại chợt nhớ tới câu nói năm xưa của Diễm, một chút nào đó trong lòng mong nó sẽ trở thành sự thật và rồi không ngờ hai năm sau, sau thật nhiều trắc trở nó đã thực sự đã trở thành sự thật
Phong bỏ tấm hình vô lại bóp . Chàng thật nhớ đến Diễm.
- Diễm , bây giờ em ra sao ? Họ có chăm sóc cho em được tốt hay không ? Không, anh không thể để cho em bị gì . Cho dù có phải trả một giá như thế nào anh cũng không để em chết đâu.
Nghĩ như vậy, Phong đứng dậy, đi tới nổ máy thuyền, lái thuyền quay về hướng cũ trở về bãi đậu.