Ngọc Tiên Duyên - Tập 2
Chương 28 - Cực Độ Dụ Hoặc
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Nguồn: Tàng thư viện
Lam y nhân ngự kiếm bay thẳng lên cao, truy đuổi gắt gao theo thanh bảo kiếm vừa phá đất chui ra, chỉ thấy bảo kiếm đó tán phát một ngọn lửa hừng hực, vèo một cái đã phi vọt lên trời cao khiến lam y nhân phải thất kinh. Nhiệt độ trên thân kiếm phỏng chừng có thể làm tan cả sắt thường, bám theo phía sau có thể cảm nhận được từng làn hơi nóng phả vào mặt.
Lam y nhân này tuy trông có vẻ hơi dềnh dàng nhưng công lực lại thâm hậu phi thường, năng lực ngự kiếm trác việt của lão đã chứng minh điều này. Bấy giờ chân đạp phi kiếm, thân thể vững vàng phía trên, tốc độ tịnh không kém hơn Hà Chiếu đang lăng không là bao.
Đang hăng say đuổi theo, tốc độ của bảo kiếm bất ngờ chậm lại, dần dần, lực lượng xung thiên mạnh mẽ đó cũng giảm sút, hơi dừng lại giữa không trung, đột nhiên mất trọng tâm, quay loạn xạ rồi rơi xuống.
Lam y nhân mừng húm, đang suy nghĩ làm cách nào để thu phục thanh bảo kiếm này thì bất thình lình, bảo kiếm vốn màu đỏ sẫm biến thành một lưỡi dao sắc bén lấp loáng hàn quang, mất hẳn nhiệt độ kinh người khi nãy. Hút nó lộn một vòng tới cạnh mình, lam y nhân quả quyết vươn hữu thủ chộp tới chuôi kiếm.
Lão không lỗ mãng cầm vào kiếm mà ngưng tụ nội lực hùng hậu trong tay để bảo vệ bản thân, đối với loại bảo vật như thế này lão cứ nên hết sức cẩn thận thì hơn. Trong khoảnh khắc hữu thủ tiếp xúc với kiếm, trên khuôn mặt lam y nhân không giấu nổi một nụ cười đắc ý. Ai ngờ, toàn thân bỗng chốc run rẩy, một dòng điện cực mạnh từ chuôi kiếm truyền sang, cường độ chẳng khác nào bị sét đánh. Lam y nhân bật kêu “úi da…”, nửa người tê cứng, phản xạ theo điều kiện quăng rơi trường kiếm, loạng choạng ngã xuống từ trên phi kiếm của mình.
May là chỉ thoáng chốc lão đã hồi phục lại như thường, vừa thấy không ổn, lão liền khống chế phi kiếm đáp xuống dưới chân. Chỉ thấy thanh trường kiếm đùa giỡn với lão đang rơi nhanh xuống đất, lão vừa ngầm phát thệ nhất định phải đoạt được nó, nào ngờ bảo kiếm chợt tăng tốc bắn thẳng xuống mặt đất, tốc độ đó còn nhanh hơn thiểm điện vài phần, chỉ cảm thấy hàn quang chớp lóe một cái, thanh kiếm đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Lam y nhân không cam tâm cũng hạ thân xuống mặt đất, tìm kiếm theo quỹ tích thẳng đứng của phi kiếm, quả nhiên trên một khoảnh đất bị sụp lún đã phát hiện ra mười mấy khe kiếm. Lão cả mừng, vốn dĩ không nghĩ tới chuyện dưới đất có người lợi dụng phi kiếm đả thông lỗ khí để bảo toàn tính mạng. Tình huống này đừng nói là chưa gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe đến. Đương nhiên là càng chưa từng nghĩ tới.
Lam y nhân nhìn quanh một vòng, trong tâm thầm nghĩ: “Huyền Thiên kiếm trong truyền thuyết cũng nằm trong một hang động bị sụt lở, người ta phải dốc sức đào bới mới phát hiện thấy, xem ra muốn đoạt lấy bảo vật tất phải nỗ lực gấp bội mới được. Thanh bảo kiếm này lại có thể phát ra thiểm điện rất mạnh, uy lực đó nếu biết cách lợi dụng tốt, một khi có được nó, không chừng thực sự có thể tung hoành thiên hạ.”
Tưởng tượng đến đó, lão bèn rút bảo kiếm của mình ra, cộng với nội lực hùng hậu bắt đầu đào xới. Chỉ thấy đất bắn tung tóe từng đợt, tốc độ đó thực khó có thể dùng bút mực hình dung được...
Lại nói Hoa Lân ở sâu dưới lòng đất, ảo tưởng bản thân cuối cùng đã có thể thi triển ngự kiếm kỳ thuật, niềm vui sướng trong lòng tự nhiên cũng khó mà dùng bút mực để hình dung. Trong lúc đang xuất thần, hắn đột nhiên cảm thấy Hà Chiếu đã mất đi sự khống chế, sau đó toàn thân hắn tê rần bởi một dòng điện kỳ dị truyền tới. Hắn mơ hồ cảm nhận thấy hình như Hà Chiếu đã chịu sự khống chế của người khác. Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng dựa vào năng lực cảm ứng giữa hắn và Hà Chiếu, Hoa Lân ngay tức khắc đã biết là không ổn. “Khống kiếm tâm pháp” buộc phải nảy sinh cảm ứng với bảo kiếm mới có thể thực hiện, luyện chế “linh kiếm” chính là để đạt được mục đích này. Trong đó, sau khi linh kiếm có được linh tính, thậm chí có thể phân biệt chủ nhân của nó. Một số bảo kiếm khi chủ nhân gặp nguy hiểm còn tự phát ra âm thanh, đó là phương pháp biểu hiện khác của một loại linh tính.
Vừa cảm thấy có chuyện xảy ra, Hoa Lân ngay lập tức điều khiển bảo kiếm bay về. Không lâu sau, trên đầu vọng lại tiếng đào bới chướng tai. Nhờ đó, vài chục cái “cửa mái” nhỏ cũng bắt đầu lờ mờ xuất hiện, không khí bị đứt đoạn lúc rõ lúc không .
May là ngoại trừ Hoa Lân, ba người Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong, Diệp Thanh đều đang đả tỏa, nhu cầu về không khí khi điều tức tương đối ít nên trông họ không hề hoảng hốt lo ngại gì.
Biết là có người đang đào xuống, Hoa Lân vẫn thấy cao hứng vô cùng. Lúc này cũng không tiện dùng phi kiếm để đả thông những cửa mái đó nữa, vạn nhất một kiếm lại giết chết người ở trên kia, như vậy sẽ gây nên nghiệp chướng mất.
Hoa Lân đúng là người khác thường hiếm thấy trong thiên hạ. Nếu là Thượng Quan Truy Vân hoặc giả là người khác nghe thấy tiếng người đào bới, nhất định sẽ lớn tiếng tra hỏi. Nhưng Hoa Lân lại là ngoại lệ, vì hắn suy xét vấn đề một cách chu đáo tường tận vượt xa người thường. Nếu cao thủ phía trên bỗng nhiên ngừng tay bỏ đi, có lẽ Hoa Lân sẽ lên tiếng, nhưng hiện giờ thanh âm vẫn vang lên rất to, kẻ trên kia ra sức đào điên cuồng như một kẻ đãi vàng.
Do đó Hoa Lân ung dung ngồi xuống, không để ý đến tình hình phía trên nữa, chỉ lo vận thần công, một lần nữa thăm dò những điều bí ảo của Tịch Cốc kỳ. Hắn phát hiện thấy giờ đây chân khí trong cơ thể mình phảng phất như hình thành một lộ tuyến quanh co, từ đan điền đi lên, chân khí trước sau qua Thiếu Âm chảy tới Thiếu Dương, cung cấp nguồn năng lượng dồi dào cho bản thân. Hơn nữa nơi đan điền dần hình thành một vòng chân khí đỏ sẫm, Hoa Lân trong lòng kích động, phải rồi, giai đoạn tiếp theo chính là cảnh giới được giới tu chân gọi là Đan Thành kỳ. Theo những gì ký tải trong “ký ức tinh phiến’ của Nhược Uyên, một khi luyện tới Đan Thanh kỳ, giống như tự dưng có thêm một viên linh đan trong cơ thể, không những có tác dụng làm giảm tốc độ lão hóa, hơn nữa còn có thể đạt được hiệu quả kỳ diệu là bảo trì nhan sắc, nghe nói ít nhất cũng có thể sống thêm một trăm tuổi.
Đương nhiên muốn đạt tới Đan Thành kỳ là một cửa ải khó. Đem những chân khí ẩn hiện trong cơ thể tạo thành thực thể, nói dễ vậy sao? Chẳng phải rất nhiều người cho đến cuối đời vẫn để lại nỗi uất hận mà chết đó sao?
…
Một giờ sau, Hoa Lân lại mở bừng hai mắt, nghe thấy tiếng đào bới phía trên không những không dừng lại mà còn ngày một to hơn, hắn không khỏi bội phục sự dẻo dai và công lực của người trên kia.
Quay lại nhìn những người khác, chưa ai tỉnh dậy cả. Thượng Quan Truy Vân vì cứu tính mạng hắn nên mới hao phí rất nhiều công lực. Còn Cốc Thanh Phong thân vốn bị thương, chưa chết kể như đã là một kỳ tích rồi. Chỉ có Diệp Thanh là không hề thụ thương, nhưng trông dáng vẻ của nàng thì không phải đả tọa để điều tức, mà hình như là đang luyện công. Hoa Lân cảm thấy rất buồn tẻ, lười nhác vươn vai, tự nói một mình: “Còn mệt hơn ngồi trong tù nữa! Cái gã trên kia phải đào đến bao giờ mới có thể xuống tới nơi đây?”
Tiếng nói vừa dứt, lại nghe thấy Thượng Quan Truy Vân đột nhiên mở miệng hỏi: “Người trên kia là ai? Là cứu binh mà đệ mời tới à?”
Hoa Lân mừng rỡ quay đầu lại, hai tay Thượng Quan Truy Vân đã rời khỏi đan điền, thu công hoàn tất. Hắn hưng phấn nói: “Cuối cùng đã có người tỉnh lại rồi, ha ha…”
Thượng Quan Truy Vân cười cười, ngẩng đầu nhìn lên trên nóc, tiếng đào bới có thể truyền tới đây, từ đó thấy được công lực của người phía trên cao cường đến mức nào! Ông lại quay đầu nhìn Hoa Lân hỏi: “Trên đó là bằng hữu đệ mời tới à?”
Hoa Lân cười hì hì nói: “Có lẽ là vậy chăng?”
Thượng Quan Truy Vân thấy hắn trả lời rất mập mờ nhưng cũng không hỏi nhiều nữa. Ông thầm nghĩ tiểu tử này đúng là khá mưu mô, điểm nào cũng thấy không tầm thường. Tại sao Thiên Sơn lại đuổi hắn ra khỏi sư môn chứ? Ài…Nghĩ tới chuyện này ông không khỏi lắc đầu.
Hoa Lân hiếu kỳ nhìn ông, tự nhiên cười nói: “Đại ca! Huynh nói xem những người tu chân chúng ta nếu yêu một ai đó, hơn thế nữa còn có quan hệ xác thịt, vậy có ảnh hưởng đến tu vi không?
Thượng Quan Truy Vân không ngờ da mặt của hắn lại dày như vậy, ngay cả chuyện này mà cũng đem ra hỏi không biết xấu hổ? Ông liền đảo mắt nhìn Diệp Thanh bên cạnh Hoa Lân, gật đầu nói: “Ít nhiều có ảnh hưởng, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Sao vậy?”
Hoa Lân cười hì hì nói: “Không có gì! Chỉ có điều, có quan hệ xác thịt rồi thì buộc phải chịu trách nhiệm với người đó tới cùng, huynh bảo có đúng không?”
Thượng Quan Truy Vân lại gật đầu nói: “Nói rất đúng…Người ta có thể xem nhẹ sinh tử, nhưng không thể rẻ rúng tình cảm.”
Hoa Lân cố tình giả vờ trầm tư, trịnh trọng nói: “Vậy huynh có đồng ý cho đệ lấy người ta không?”
Thượng Quan Truy Vân nói: “Đương nhiên phải lấy!...Ơ kìa tam đệ, đệ nói những điều này làm gì? Chuyện này tất nhiên phải do đệ làm chủ rồi.”
Hoa Lân dày mặt nói: “Huynh là đại ca của đệ mà!...Từ trước tới giờ đệ chưa từng có đại ca để được quan tâm, hiện tại đã có rồi, đương nhiên phải trưng cầu ý kiến của huynh chứ.”
Thượng Quan Truy Vân trầm mặc nghĩ: “Thiên Sơn luôn thích thu nhận những cô nhi nghèo khổ, chẳng lẽ tam đệ không còn người thân? Ầy…Nếu vậy thì đúng là phải làm chủ hôn nhân đại sự cho đệ ấy mới được.” Ông bèn cao giọng đáp ứng: “Yên tâm đi! Đại ca sẽ làm chủ cho đệ!”
Hoa Lân mừng rỡ nói: “Vậy tốt quá rồi, một lời đã định!”
Thượng Quan Truy Vân sao biết rằng hắn đang gài bẫy mình, đáp lớn: “Một lời đã định!”
Hoa Lân không phải người bình thường, móc ngay từ trong ngực áo ra một tấm ngọc bội không lấy gì làm đặc biệt, nói: “Đây là lễ vật làm chứng tặng đại ca, xin hãy nhận lấy. Đương nhiên, tốt nhất là cũng cho tiểu đệ…cái này…cái đó…”
Thượng Quan Truy Vân sớm đã không quan tâm đến thế tục, đối với lễ tiết của Trung Nguyên cũng không rõ lắm. Nhưng ông vẫn minh bạch ý của Hoa Lân, bèn nhận lễ vật của hắn, rồi cũng rút từ trong ngực áo ra một tấm ngọc bội tinh xảo giao cho hắn, nói: “Đệ muốn định vào ngày nào? Ta nhất định sẽ làm chu toàn cho đệ!”
Hoa Lân trơ mặt ra nói: “À à…Giờ vẫn chưa có bát tự*. Tới lúc đó sẽ mời huynh tham dự.”
“Đương nhiên, đương nhiên…”
Hoa Lân chìa tay nhận tín vật của Thượng Quan Truy Vân, cất giấu cẩn thận, thầm nghĩ sau này vẫn phải từ từ, nhớ kỹ không được gấp quá.
Đúng lúc đó, hắn bỗng phát hiện thấy bên cạnh có một đôi mắt rực lửa đang chòng chọc nhìn mình, ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra Diệp Thanh sớm đã tỉnh lại, ánh mắt vô cùng kỳ dị. Hắn liền cười ha ha nói: “A? Thanh Thanh cũng tỉnh lại rồi à?”
Cốc Thanh Phong nãy giờ vẫn nhắm mắt điều tức đột nhiên cười ha ha nói: “Cần tỉnh thì tự nhiên sẽ tỉnh thôi, ha ha ha ha…”
Hoa Lân lau mồ hôi trên đầu nói: “Xem ra đệ còn phải luyện tập nhiều hơn mới được…”
…
Chú thích: *Bát tự (giờ, ngày, tháng, năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi), là một cách xem số mệnh của Trung Quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”. Hết chương 28.
Ngọc Tiên Duyên - Tập 2
Chương 29 - Ham Huynh Tầm Bảo*
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Nguồn: Tàng thư viện
Cốc Thanh Phong cũng đã phát giác ra động tĩnh bên trên, ngẩng đầu nhìn lên, ngưng thần nghe ngóng một hồi hỏi: “Người ở trên là ai thế?”
Hoa Lân cười nói: “Là bằng hữu!”
Cốc Thanh Phong phấn khởi tinh thần, vui vẻ nói: “Vậy chúng ta cũng động thủ thôi!” Bốn người đều gật đầu tán đồng, lần lượt rút bảo kiếm bắt đầu đào bới. Lần này có đến năm người cùng hợp lực nên tốc độ đương nhiên là nhanh hơn rất nhiều.
Lam y nhân phía trên đã đào gần hai giờ được một cái giếng thẳng đứng sâu tới năm mươi trượng. Nếu không phải mấy chục khe kiếm hiển hiện trên mặt đất đem lại cho lão một niềm tin vô bì, chỉ e lão đã sớm phủi tay bỏ đi rồi. Lúc này lão đương nhiên cũng nghe thấy tiếng đào bới từ dưới lòng đất vọng lên, sau khi áp tai xuống lắng nghe, lão còn cho rằng bảo kiếm dưới đó chỉ đang cố tình làm ra vẻ như vậy, nghỉ ngơi một lúc rồi lão lại tiếp tục công việc.
Cuối cùng, hai cái giếng thẳng một trên một dưới đã gần tiếp nối với nhau, bấy giờ lam y nhân mới thấy hơi bất thường. Tại sao từ phía dưới lại truyền lên tiếng người nói lầm rầm nhỉ? Lão suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc đã đoán ra được là chuyện gì, trong cơn tức giận lão ngự kiếm bay luôn ra khỏi giếng sâu. Nhưng lão tuyệt đối không cam tâm, đứng ngơ ngẩn cạnh giếng, trong tâm vụt qua rất nhiều ý niệm “nguy hiểm”, sau cùng lão đành thở dài, lẩm bẩm nói: “Mất toi cả nửa ngày, hóa ra là đi may áo cưới cho người khác? Ài…Ô? Đúng rồi, việc tốt cũng đã làm xong, chi bằng chờ họ lên rồi mình sẽ đòi một ít tiền công! Kha kha…Họ nhất định sẽ cảm kích ta đến trào nước mắt mất. Không sai không sai, cao kiến…cao kiến!” Lão cứ thế tự mình tán thưởng mình…
Một lúc lâu sau, khoảng cách giữa hai cái giếng chỉ còn lại hơn ba trượng, Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong sớm đã không nhẫn nại nổi nữa, hú lên một tiếng ngân vang, đánh bay lớp đất phía trên, nắm tay Hoa Lân và Diệp Thanh bay ra ngoài.
Lam y nhân nãy giờ vẫn đứng bên miệng giếng lùi lại nửa bước, chờ họ vừa chui ra là sẽ mở miệng tranh công ngay. Ai ngờ khi nhìn thấy mấy người Thượng Quan Truy Vân phi ra, sắc mặt lão đột nhiên thay đổi, cười ha ha nói: “Hai vị đệ đệ chạy xuống đó đào bảo bối từ khi nào vậy? Có đào được gì không? Mau đem ra cho ta xem nào…”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong nhìn thấy lam y nhân cũng ngẩn người, tâm trạng vốn đang hết sức tồi tệ đột nhiên quay ngoắt, đồng thanh cười ha ha nói: “Lão Mạnh, sao huynh biết chúng tôi bị chôn dưới đất vậy? Ài…Đúng là huynh đệ tình thâm mà!”
Thì ra, lam y nhân này chính là Mạnh Lôi – tam sư thúc của chưởng môn đương nhiệm Toàn Chân giáo. Vốn dĩ lão cùng với Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong trước giờ ở trên Phù Vân phong ẩn thế tu luyện. Khi Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong nghe tin biến cố ở Nguyên Lý trấn liền vội vội vàng vàng đi ngay, đúng lúc đó Mạnh Lôi lại đang tu luyện tới thời khắc quyết định, chân khí toàn thân nằm trên ranh giới luyện thực phản hư, dù thế nào cũng không được miễn cưỡng xuất quan, do đó mới xuất phát chậm hơn Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong hai ngày.
Lão cũng đi tới Nguyên Lý trấn mà ngang qua nơi này, đột nhiên nghe thấy âm thanh rầm rầm của trận địa chấn, bèn bay vòng lại. Nào ngờ vừa khéo lại bị thu hút bởi thanh bảo kiếm lăng không của Hoa Lân.
Lúc này Mạnh Lôi đã ngoảnh lại, bắt đầu quan sát cẩn thận hai người Hoa Lân và Diệp Thanh. Mắt lão chợt sáng lên, nhìn Hà Chiếu trong tay Hoa Lân hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, lẩm nhẩm nói: “Đáng tiếc à, đáng tiếc…”
Thượng Quan Truy Vân phủi tro bụi bám trên người, cười khổ nói: “Lão Mạnh, lần này xém chút nữa đã vĩnh viễn không được nhìn thấy huynh rồi. Ài…”
Cốc Thanh Phong cũng thở dài, dặn dò Hoa Lân: “Tam đệ…Đệ nhất thiết phải nhớ kỹ. Đối với yêu ma quỷ quái ngàn vạn lần không được nói đạo lý gì cả, càng không được tồn tại chút ý niệm lương thiện nào, nếu không nhất định đại họa sẽ lâm đầu!...Hai người xem, lúc đó hai người còn muốn cứu nó phải không? Đây chính là một bài học đấy!”
Hoa Lân và Diệp Thanh chỉ biết an phận lắng nghe, thầm nghĩ chẳng trách Tôn Yên Nhiên lại một mực không dám hiện thân, thì ra là sợ bị đại ca và nhị ca tiêu diệt à?
Mạnh Lôi chợt kêu la ầm ĩ: “Khoan đã, khoan đã…Cái gì mà tam đệ?...Hắn là ai? Còn ta thì sao?”
Cốc Thanh Phong cười ha ha nói: “Đây là Hoa Lân thiếu hiệp, mai này sẽ là cao thủ trẻ tuổi của Thiên Sơn! Cô gái bên cạnh là Diệp cô nương, thê tử tương lai của đệ ấy. Thế nào? Nhìn tư chất của chúng đi, có phải là rất có tiềm năng trở thành cao thủ tuyệt đỉnh không?”
Diệp Thanh nghe vậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, giậm chân liên hồi nói: “Tiền bối!”
Cốc Thanh Phong giả vờ làm mặt nghiêm nghị nói: “Tiền bối với chả không tiền bối cái gì, phải gọi ta là nhị ca biết chưa? Ha ha ha…”
Lại thấy Mạnh Lôi cao giọng phản đối: “Các người cũng kết thành huynh muội rồi à? Vậy còn ta thì phải làm thế nào?”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đồng thanh nói: “Huynh lớn tuổi nhất, đương nhiên là đại ca của chúng tôi rồi.”
Mạnh Lôi lập tức mừng rỡ, cả cười nói: “Ta vốn là đại ca của các ngươi mà! Ha ha ha…”
Hoa Lân và Thượng Quan Truy Vân trải qua hai ngày sinh tử bên nhau, quan hệ đã hòa hợp hơn rất nhiều, lời nói cử chỉ cũng ngày càng phóng khoáng hơn. Giờ lại có thêm một đại ca gì đó, hắn sao có thể có ý kiến nào khác? Phải biết rằng ở Toàn Chân giáo, Mạnh Lôi có vai vế tương đương tổ sư gia, thậm chí cả trên giang hồ cũng là nhân vật hạng nhất. Lão cùng Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong được gọi chung là Võ Lâm Tam Thánh, đại biểu cho Thục Sơn, Thiên Sơn, Toàn Chân giáo tam đại thánh môn, người bình thường không thể tìm ra cách nào để được gần gũi với họ. Hoa Lân nhận thấy tuy họ đều đã lớn tuổi nhưng diện mạo và tâm hồn đều còn rất trẻ trung, hiển nhiên tu vi đã đạt tới cảnh giới phi thường. Chỉ có Mạnh Lôi tuy có vẻ tầm thường chất phác, nhưng lời nói hành động lại khá dễ mến, hết sức thân thiện và dễ gần. Như vậy, theo thứ tự huynh đệ, Hoa Lân bị hạ xuống một bậc, trở thành tứ đệ.
Thượng Quan Truy Vân bỗng đề nghị: “Sự kiện Huyết Ma ở Nguyên Lý trấn đã được chứng thực, chúng ta phải mau mau chóng chóng nghĩ cách ngăn chặn sự khuếch trương của Huyết Ma mới được. Nghe nói một khi ma công luyện thành, hắn không chỉ có tấm thân bất tử mà còn có thể dễ dàng khống chế ý thức của phàm nhân. Thử hỏi người trong thiên hạ ai chẳng có thất tình lục dục, nếu để hắn lợi dụng tạo thành thế lực thì sẽ trở thành kẻ địch, thiên hạ khó tránh khỏi một trận hạo kiếp vô cùng to lớn.”
Mạnh Lôi gật đầu lia lịa nói: “Cao kiến…cao kiến! Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Cốc Thanh Phong nói: “Muốn diệt trừ Huyết Ma thì phải biết mặt mũi của hắn, tứ đệ đã gặp qua, có thể vẽ được tướng mạo của hắn không? Được vậy thì chúng ta sẽ có thể nhân lúc thực lực của hắn chưa đủ, hợp lực của tam đại môn phái cùng truy bắt hắn. Mọi người thấy sao?”
Hoa Lân gật đầu định nói thì Mạnh Lôi đã lại chen ngang: “Cao kiến…cao kiến!”
Hoa Lân gãi gãi tóc sau gáy, thầm nhủ vị đại ca này thú vị đây, bèn tiếp lời: “Được!...Chờ lát nữa tới thị trấn phía trước, đệ sẽ lập tức vẽ lại!”
Thượng Quan Truy Vân trầm tư giây lát, nói: “Phát lệnh truy nã trên giang hồ đúng là một biện pháp hay, nhưng thiên hạ rộng lớn, chỉ dựa vào năng lực của tam đại môn phái chúng ta, e là rất khó phát hiện ra tung tích của Huyết Ma…Ta thấy phải nghĩ một kế vẹn toàn, nếu không khó mà có hiệu quả!”
Hoa Lân đột nhiên chêm lời: “Vậy chúng ta kết hợp với lực lượng của quan phủ đi! Để bách tính khắp thiên hạ cùng giúp chúng ta lùng bắt hắn!”
Mạnh Lôi lại gật đầu nói: “Cao kiến…cao kiến!”
Nhưng Cốc Thanh Phong lại lắc đầu nói: “Liên kết với tất cả các danh môn chính phái Trung Nguyên còn có thể làm được, chứ quan phủ à? Hô hô…Bọn họ chỉ cần nghe thấy phải lần theo dấu vết Huyết Ma, chỉ sợ đã sớm trốn tới chân trời góc bể rồi, nào có chịu giúp đỡ?”
Hoa Lân nở một nụ cười thần bí nói: “Đệ tự có cách bắt họ phải ngoan ngoãn nghe lệnh, yên tâm đi mà!”
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong đều ngạc nhiên, thầm nghĩ chẳng lẽ tiểu tử này lại có chủ ý quỷ quái gì sao?
Mạnh Lôi nghiêng đầu hiếu kỳ ngắm nghía Hoa Lân, lộ vẻ hơi ngốc nghếch. Hoa Lân thấy lão nhìn mình, cũng nảy sinh lòng hiếu kỳ với Mạnh Lôi. Hắn phát hiện thấy câu nói cửa miệng mà Mạnh Lôi thích nhất là “cao kiến…cao kiến” Không hiểu lão làm thế nào luyện thành một thân tu vi như vậy nhỉ? Thực là kỳ quái…
… Chú thích: *Ham huynh tầm bảo: anh ngốc tìm bảo vật
Hết chương 29.
Ngọc Tiên Duyên - Tập 2
Chương 30 - Ngự Kiếm Nan Hành
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Nguồn: Tàng thư viện
Mạnh Lôi cứ dán mắt săm soi thanh bảo kiếm trong tay Hoa Lân, đột nhiên buông ra một câu: “Huynh đệ! Có thể cho ta mượn xem bảo kiếm của đệ không?”
Hoa Lân hào phóng đưa kiếm, Mạnh Lôi lại rón rén cẩn thận dùng chuôi kiếm của mình đón lấy, thầm nghĩ lần này chắc không bị tê người nữa chứ? Mọi người thấy tư thế của lão đều buồn cười, không hiểu lão đang làm trò quỷ gì.
Phải chăng Hà Chiếu có linh tính thật? Nó biết là Mạnh Lôi có lòng gây chuyện với nó, nên khi chuôi kiếm của Mạnh Lôi còn chưa tiếp xúc với thân kiếm, giữa hai thanh bảo kiếm bỗng sinh ra vài tia hồ quang điện, Mạnh Lôi “á!” một tiếng bắn người lên cao, cả bảo kiếm của mình cũng quăng phéng đi, nửa bên người lại tê rần một trận. Lão tức tối nói: “Khinh người thái quá!”
Mọi người được một phen kinh ngạc. Diệp Thanh cười khúc khích nói: “Kiếm của công tử sao lại có điện nhỉ? Để muội xem xem!” Nói xong nắm lấy kiếm từ tay Hoa Lân, Mạnh Lôi sợ hãi nhắc: “Cẩn thận có điện!”
Ai ngờ Diệp Thanh đã cầm vào kiếm mà vẫn không xuất hiện dị trạng gì, nàng ngắm nghía một hồi rồi cười ngọt ngào nói: “Hà Chiếu nhẹ thật đó!”
Mạnh Lôi lớn tiếng kêu la: “Không công bằng!...Ta không tin, ta vẫn phải xem!” Dứt lời lại chạy tới, thò tay chộp vào chuôi kiếm. Nhưng hữu thủ lão chợt khựng lại giữa chừng, rụt phắt về, rõ ràng là lão đã sợ cái cảm giác bị điện giật. Lão nghiêng đầu, xỉa xói Hà Chiếu trong tay Diệp Thanh: “Ngươi giở trò với ta! Ta không bị mắc lừa đâu!”
Mọi người đều bấm bụng cười thầm, Hoa Lân trong tâm cũng phải hô quái lạ. Bởi lẽ khi ở trong mê cung dưới lòng đất, bảo kiếm của hắn đích thực có xuất hiện dòng điện yếu nhược, nhưng khi đó Hà Chiếu đã từng bị Thụ Yêu cướp đi mất một lần mà đâu thấy xảy ra tình trạng này. Chẳng lẽ tất cả chỉ có sau khi giữa hắn và Hà Chiếu sản sinh cảm ứng? Thảo nào sau đó Thụ Yêu lại không chống nổi một kích của Hà Chiếu!...Nhưng dòng điện này đến từ đâu? Trong lòng hắn không ngớt nghi hoặc…
Thượng Quan Truy Vân dõi mắt nhìn bốn bề rừng rậm liên miên bất tuyệt, nhận thấy nơi này đã không còn gì đáng lưu lại, cao giọng nói: “Thục Sơn kiếm điển sắp được cử hành rồi. Tới lúc đó Huyết Ma có thể sẽ thừa cơ làm loạn, chúng ta hãy lập tức tới Thục Sơn nỗ lực hết sức có thể. Mọi người thấy sao?”
Cốc Thanh Phong cảm kích nói: “Vậy tôi đại biểu cho Thục Sơn xin cảm ơn các vị trước!”
“Huynh đệ với nhau mà còn khách khí, không phải là xa cách quá sao?’
Vậy là năm người quyết định tức thì khởi hành tới Thục Sơn ở hướng tây, dự định từ Giang Lăng qua Quế Châu rồi vào đất Thục, lại từ Thành Đô tiến thẳng lên Thục Sơn Lăng Vân đỉnh, chặng đường xa xôi phía trước còn hơn ba nghìn dặm. Trong năm người thì đương nhiên Hoa Lân và Diệp Thanh không biết ngự kiếm thuật, ba vị đại ca cũng chẳng có cách nào, đành phải đi bộ cùng họ.
Hôm nay, cuối cùng mọi người đã ra khỏi khu rừng rậm nguyên thủy này. Hoa Lân lại rút Hà Chiếu kiếm ra, để nó lơ lửng trên không rồi đằng thân nhảy lên. Hà Chiếu hơi trĩu xuống, nhưng vẫn có thể đỡ được thân thể lóng ngóng của hắn, Hoa Lân không khỏi đắc ý, ý niệm vừa động, Hà Chiếu đã bay vèo về phía trước, còn Hoa Lân thì bị ngã oạch từ trên không xuống. Sau khi lồm cồm bò dậy, hắn hướng về phía Hà Chiếu đã bay mất hung hăng quát mắng: “Cái thứ như ngươi đừng có quay lại nữa!”
Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân, Cốc Thanh Phong đi đằng trước đều quay đầu lại nhìn, ha hả cười vang. Diệp Thanh cũng không nhịn được cười, hờn mát: “Rõ rành rành là do kỹ thuật của huynh không tốt, vậy mà lại đi vu vạ cho Hà Chiếu!”
Mạnh Lôi đột nhiên vọt người tới cạnh Hoa Lân, khẩn cầu: “Thế này được không? Ta đem Trầm Phong kiếm của ta đổi với đệ nhé?”
Hoa Lân lườm lão một cái nói: “Không đổi! Ai biết được Trầm Phong kiếm của huynh có bất ngờ làm đệ ngã chết không?”
Thượng Quan Truy Vân cười nói: “Tâm pháp ngự kiếm bảo khó cũng khó, mà nói dễ cũng dễ, nhưng phải nhớ kỹ không được hấp tấp. Thử nhiều lần thì tự nhiên sẽ thành thạo thôi!”
Phải biết rằng khống chế phi kiếm bay nhanh tới một địa phương nào đó thì rất đơn giản, nhưng nếu khiến nó đi chầm chậm thì độ khó cao hơn một chút. Giờ đây còn phải đứng vững vàng trên đó, lại phải giữ cho phi kiếm không được trầm xuống, thêm nữa còn phải khống chế nó chuyển động chở theo bản thân mình, thao tác càng khó hơn nữa. Đã từng nghe kể chuyện cười có người ngự kiếm bị ngã chết, giờ mới biết đây là chuyện có thực!
Mọi người vừa nói vừa cười đi một mạch ra khỏi rừng rậm, theo một quan đạo gồ ghề xuống núi, chưa được vài dặm đã thấy người đi trên đường càng ngày càng đông. Họ đều là những tiều phu và nông dân, thấy mấy người Hoa Lân ăn vận gọn gàng, ai nấy đều lộ ra ánh mắt kinh sợ. Bên đường, có hai tiều phu trên lưng gánh củi đứng từ xa thầm thì, tưởng rằng họ không nghe thấy gì, một người nói khẽ: “Ngươi xem, bọn họ đi tới từ hướng khu rừng rậm Tử Vong đấy, ngươi thấy họ có phải là yêu ma quỷ quái biến thành không?”
Tiều phu kia lắc đầu nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật thì làm gì có yêu quái nào? Ngươi nhìn đi, không phải trên mặt đất có bóng của họ đấy sao?”
Người tiều phu kia lắc đầu quầy quậy nói: “Ngươi lại nhìn nữ tử kia xem, rất có yêu khí của hồ ly, nhân gian nào có ai được như vậy?”
Hoa Lân nghe đến đây, bật cười khành khạch. Diệp Thanh tức giận giậm chân thình thịch nói: “Huynh…người ta đang nói xấu Thanh Thanh của huynh kìa, còn hùa theo họ giễu cợt muội nữa à?...Hừ! Từ giờ không thèm để ý đến huynh nữa.”
Hoa Lân vội vàng nói: “Không không không, muội hiểu nhầm rồi!...Ta cười vì họ không biết gì, cho rằng mọi yêu ma quỷ quái đều không có bóng!”
Diệp Thanh lại càng tức nói: “Huynh…ý của huynh là thứ yêu ma quỷ quái như muội là ngoại lệ chứ gì?
Hoa Lân cứng họng, thầm nghĩ tâm tư mỹ nữ đúng là khó đoán. Ngươi nói đông, nàng lại cứ muốn nghĩ sang tây. Hắn liên tục lau mồ hôi trên đầu, mềm mỏng gọi: “Thanh Thanh…”
Diệp Thanh xoay đầu “hứ!” một tiếng, rảo bước nhanh hơn về phía trước.
Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong thấy hai người trêu đùa, sớm đã muốn cười thầm. Nhưng bất chợt lại bị khuấy động tới tình cảm sâu sắc chôn chặt dưới đáy lòng, phảng phất như trong phút chốc lại được quay về mấy chục năm trước, bóng hình đó không rời xa, luôn cảm thông bầu bạn trên bước đường giang hồ….
Chỉ có Mạnh Lôi là không hiểu gì về tình cảm, khẩn trương tháo chạy thật xa, nếu không khắp người sẽ thấy không thoải mái.
Phòng xá bên đường ngày một nhiều hơn, cuối cùng năm người đã tới một thôn trang nhỏ vô danh. Vậy mà không ngờ hầu như tất cả mọi người đều nhìn họ với ánh mắt cổ quái, có một số thôn dân còn chạy vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.
Hoa Lân nhướn mắt nhìn, sau cùng đã phát hiện ra một quán ăn nhỏ thô sơ, hắn reo hò chạy tới. Nào hay ông chủ quán chân tay luống cuống vội vã đóng cửa, cứ như gặp phải ôn thần vậy.
Hoa Lân đứng sững người tại trận, trơ mắt nhìn ông chủ đóng cửa quán cho êm chuyện, sự buồn bực trong lòng hắn càng khỏi phải nhắc đến.
Lúc này, một ông già ăn vận có thể coi là tươm tất đang dè dặt từ xa đi đến, dừng chân ngoài hai trượng, ho khan hai tiếng nói: “Tại…tại hạ là trưởng thôn nơi đây, muốn…muốn hỏi một chút, các…các vị cao nhân tới bản thôn có ý định gì?”
Hoa Lân thấy lão có thể nói vài câu quan cách, hiển nhiên đã từng đọc sách hai năm, liền cười ha ha nói: “Tôi là bộ khoái đến từ kinh thành, từ lâu đã nghe nói trong núi ẩn tàng yêu ma, hoàng thượng nghe tin, đặc biệt phái tôi tới dọn sạch yêu quái. Ông xem công phu của tôi thế nào…” Nói xong Hoa Lân giở ra vài đường Thiết Tỏa quyền vụng về, làm vang lên những tiếng vùn vụt. Đánh xong thu công, hắn đắc ý hỏi: “Sao nào?”
Diệp Thanh sớm đã cười khanh khách, thầm nghĩ công tử thật biết nói càn.
Mấy đòn này của Hoa Lân chẳng liền lạc chút nào, nhưng thế là đủ, kiến thức của trưởng thôn quả nhiên ‘không tầm thường’, mừng rỡ cúi lạy: “Tạ chủ long ân!...Đại nhân thật là lợi hại, đại nhân tới đây đúng là may mắn cho sơn dân!”
Hoa Lân nhoài tới nâng người lão dậy, nói: “Ài! Tôi chỉ là một bộ khoái nhỏ nhoi, đâu phải là đại nhân gì. Tôi cần bút và giấy để viết một phong thư, chẳng hay trưởng thôn có thể giúp được không?”
Trưởng thôn gật đầu nói: “Hãy đi theo lão!”
…
Hết chương 30.
Ngọc Tiên Duyên - Tập 2
Chương 31 - Huyết Ma Chi Mê
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Nguồn: Tàng thư viện
Tiểu thôn trang tuy thô sơ, phóng mắt nhìn cũng chỉ có mười mấy căn nhà, nhưng trước thôn có một con suối nhỏ nhè nhẹ chảy qua, làm tăng thêm phần thanh nhã. Lão thôn trưởng dẫn mọi người rẽ qua vài căn nhà, đi vào một ngôi nhà mái ngói đỏ duy nhất trong thôn.
Đẩy cánh cửa gỗ, chỉ thấy trong đại đường bày một chiếc bàn bát tiên cũ nát, hai bên có đầy đủ ghế gỗ lẫn trà kỉ, trên tường còn treo hơn chục bức tranh chữ, hiển nhiên nhà này có dòng dõi thư hương. Một bà lão đang ngồi khâu đế giày ngẩng đầu nhìn lên, lúng túng tránh vào nhà trong.
Lão thôn trưởng thấy vậy, liên hồi xin lỗi mọi người: “Mong các vị đại nhân lượng thứ, tiện nội chưa từng biết việc đời. A à…hàn gia đơn sơ, xin cứ ngồi tự nhiên!” Nói xong liền cao giọng gọi phu nhân vừa trốn vào nhà trong: “Bà nó à, có khách quý hạ cố đến chơi, còn không ra châm trà?”
Mọi người cũng không khách khí, lục đục ngồi xuống cạnh bàn. Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong trước khi vào nhà đã liếc nhìn qua một lượt cách bài trí trong nhà, dường như mọi thứ đều đã nằm trong ý liệu, bấy giờ đã ngồi ngay ngắn trầm ổn, rất có phong thái của cao thủ một phái. Chỉ có Mạnh Lôi và Hoa Lân tính cách có phần tương tự, không ngừng nhìn đông ngó tây, đối với bất cứ thứ gì cũng tỏ vẻ hiếu kỳ.
Hoa Lân lấy làm kỳ quái, lão thôn trưởng này lời nói rất chặt chẽ ngắn gọn, trên tường còn có tranh chữ, hiển nhiên đã đọc qua tứ thư ngũ kinh. Nhưng tại sao lại khuất mình nơi sơn lâm hẻo lánh này? Hắn bèn lớn tiếng hỏi: “Lão nhân gia xưng hô ra sao? Trong nhà còn có ai nữa không?”
Đang luống cuống tìm giấy bút nghiên mực khắp nơi, lão thôn trưởng quay đầu nhìn lại, tấm thân già nua khom xuống nói: “Lão hán họ Hồ, đơn danh một chữ Tầm. Trong nhà vốn còn một tôn nhi, ai ngờ thằng bé…Ài! Không nhắc đến nữa, để lão chuẩn bị đầy đủ giấy mực giúp đại nhân!” Nói xong lại gập người tìm kiếm tứ phía.
Diệp Thanh dịu dàng ngồi xuống theo Hoa Lân, đột nhiên lại đứng lên, lấy bộ trà trên trà kỉ rót từng chén đầy cho mọi người. Đúng lúc bà lão từ nhà trong đi ra, thấy Diệp Thanh đích thân châm trà, mỗi động tác đều ẩn chứa phong phạm mẫu mực của cung đình, bà lão lại càng hoảng hốt, cuống quýt đi đến giành lấy ấm trà trên tay Diệp Thanh, sợ hãi nói: “Tiểu thư sao có thể làm công việc chân tay này? Lão thân ra muộn, đáng chết đáng chết…”
Diệp Thanh ôn nhu cười nói: “Không sao mà, tôi làm quen rồi…”
Bà lão đó tỏ ra rất thích Diệp Thanh, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư từ đâu đến vậy?...”
Diệp Thanh đáp: “Kinh thành!”
Bà lão cảm thán rồi không ngừng hỏi han gia cảnh nàng. Diệp Thanh nghĩ đến thân thế của mình, hai mắt đỏ hoe, nói chuyện với bà lão một hồi, quên bẵng mất sự có mặt của những nam nhân bên cạnh…
Cuối cùng thì Hồ lão thôn trưởng đã chuẩn bị xong văn phòng tứ bảo, đặt lên bàn bát tiên mời Hoa Lân viết thư.
Hoa Lân cũng không khách khí, chọn một tấm giấy Tuyên Thành to, thấm ướt mực, nâng bút, nhắm mắt ngẫm nghĩ một lúc rồi phục xuống bắt đầu vẽ tướng mạo của Huyết Ma. Diệp Thanh đang tán gẫu cùng bà lão, thấy vậy liền bước ngay lên đứng hầu mài mực, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn khéo léo. Lão thôn trưởng và lão bà đối mắt nhìn nhau, thầm nghĩ vị ‘đại nhân’ trẻ tuổi này sợ rằng lai lịch quả thật bất phàm, cô nương nhanh nhạy dị thường bên cạnh hình như là nha hoàn của hắn…
Hồi lâu sau, Hoa Lân cuối cùng đã dừng bút, ngó Diệp Thanh hỏi: “Thanh Thanh thấy giống không? Có chỗ nào cần sửa không?”
Diệp Thanh với tay chỉ vào bức tranh nói: “Ánh mắt không đủ quỷ dị, phải thêm hai nét nữa!”
Hoa Lân xấu hổ nói: “À à...đúng rồi! Khi ta gặp hắn lúc đó, ánh mắt hắn đích thực có chút quái dị. Nếu không phải nhờ một tia ác niệm đó, chỉ sợ ta đã chết dưới kiếm của hắn từ lâu rồi. Nhưng mà…ta không vẽ ra được ánh mắt này!”
Diệp Thanh nhận lấy bút vẽ trong tay hắn, chỉ chấm vài nét vào trong bức tranh, ánh mắt đó đã trở nên sinh động như thật. Hai người nhìn nhau cười, đều lặng im gật đầu.
Mạnh Lôi thấy họ vẽ xong tranh liền ào tới, vừa nhìn một cái đã kinh ngạc biến sắc, thất thanh kêu lên: “Lưu…Thế…Kiệt?”
Cốc Thanh Phong nghe vậy bỗng run người, dùng lực nắm chặt Xích Dương kiếm trong tay, biến hóa rất nhỏ này cũng chỉ có Thượng Quan Truy Vân phát giác ra. Ông vỗ vai Cốc Thanh Phong nói: “Huynh đệ! Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, có muốn tới xem họa kỹ của Tiểu Lân không?”
Cốc Thanh Phong cố làm ra vẻ tự nhiên nói: “Xem cũng tốt!” Thượng Quan Truy Vân cùng Cốc Thanh Phong chậm rãi bước tới.
Chỉ thấy hai tay Mạnh Lôi giương cao họa quyển một lần nữa kinh hô: “Vẽ rất giống! Lợi hại à…lợi hại!” Đột nhiên quay đầu lại nói với Hoa Lân: “Này! Ta bảo này tứ đệ, đệ vẽ giúp ta một bức chân dung được không? Đệ muốn gì cứ thẳng thắn nói ra là được! Hì hì…”
Hoa Lân cũng cười hì hì nói: “Thường thì đệ chỉ vẽ những nhân vật bị truy nã thôi, nếu huynh muốn nổi tiếng thì đệ có thể vẽ giúp huynh một bức!”
Mạnh Lôi nhảy dựng lên như sấm, mắng to: “Tiểu tử ngươi cứ đợi đấy…Hừ hừ!”
Thượng Quan Truy Vân khó khăn lắm mới lấy được bức tranh từ tay lão, mở ra cùng xem với Cốc Thanh Phong. Quả nhiên trong mắt Cốc Thanh Phong dấy lên một nỗi bi ai khó phát giác, gượng cười nói: “Vẽ rất giỏi, đúng là rất giống!”
Hoa Lân là người như thế nào chứ? Lần này thì hắn đã phát hiện ra sắc mặc của Cốc Thanh Phong không khớp lắm với lời nói, trong tâm rung động, thầm nghĩ: “Ba vị đại ca đều nói là rất giống, rất giống? Chứng tỏ họ đã biết tên Huyết Ma này từ trước rồi, hơn nữa rất có khả năng còn là người quen của họ. Không phải chứ? Chẳng lẽ Huyết Ma là…”
Hoa Lân không dám nghĩ tiếp, giả bộ không biết gì nói: “Các vị ca ca có muốn đem bức tranh này công khai với mọi người không? Nếu muốn thì đệ sẽ vẽ thêm một bức, để quan phủ giúp truy bắt!”
Thượng Quan Truy Vân nhíu mày, còn chưa kịp nói thì Cốc Thanh Phong đã trầm giọng nói: “Có!...Đây là bổn phận mà chúng ta cần làm! Vì sự bình yên của thiên hạ, chúng ta phải đi làm ngay lập tức!”
Thượng Quan Truy Vân trầm tư nói: “Một khi bức tranh này được đem ra, tức khắc sẽ dẫn tới sóng to gió lớn, tứ đệ, đệ xác định người này đúng là Huyết Ma chứ?”
Hoa Lân vô ý nhìn Cốc Thanh Phong, gật đầu khẳng định: “Lúc đó hắn suýt nữa đã giết đệ và Diệp Thanh, đương nhiên là đệ nhớ rất rất rõ. Hắn còn cuồng vọng kêu rằng: Huyết kiếm đã xuất, ai dám tranh phong?...Không tin các huynh có thể tới Nguyên Lý trấn một chuyến, đến con phố lớn bị phá hủy ở đó để kiểm chứng, chiêu ‘Huyết Quang trảm’ là một trong những chiêu thức có uy lực mạnh mẽ nhất mà đệ từng thấy trong đời.” Lúc này Hoa Lân lại nhớ tới tình cảnh khi đó, trong tâm vẫn cảm thấy nỗi khiếp sợ đối với Huyết Quang trảm.
Cốc Thanh Phong gật đầu, trịnh trọng nói: “Chúng ta tin lời đệ…Vậy bây giờ cứ làm như đệ nói đi! Vì bách tích thiên hạ, chúng ta phải toàn lực lùng bắt hắn!”
Thượng Quan Truy Vân đột nhiên hỏi: “Tứ đệ, hiện giờ Thất Kiếm còn ở Nguyên Lý trấn không? Ta muốn tìm chúng hỏi một chút!”
Hoa Lân hơi tức, chỉ đành lắc đầu nói: “Đệ và Diệp Thanh tiến vào rừng rậm đã được vài ngày rồi, không dám khẳng định về hành tung hiện tại của họ. Nhưng khi bọn đệ bỏ đi thì họ vẫn còn ở đó…”
Thượng Quan Truy Vân quay đầu hỏi Cốc Thanh Phong: “Huynh đệ! Vậy chúng ta lại đi một chuyến tới Nguyên Lý trấn, được không?”
Cốc Thanh Phong do dự một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Cũng được…”
Thượng Quan Truy Vân quay lại đưa mắt ra hiệu với Hoa Lân, nói giọng nghiêm túc: “Ta và tam ca của đệ về Nguyên Lý trấn một chuyến trước đã, bàn định xong rồi mùng năm tháng sau chúng ta sẽ hội họp tại Dật Tiên lâu ở Thành Đô, thế nào?”
Hoa Lân gật mạnh đầu nói: “Được rồi! Vậy các huynh bao giờ lên đường?”
Thượng Quan Truy Vân ngoảnh lại nhìn Mạnh Lôi nói: “Mạnh đại ca có muốn cùng đi tới Nguyên Lý trấn với bọn đệ không?”
Mạnh Lôi lại nhìn Hoa Lân một cái rồi nói: “Ta đi cùng với tứ đệ được rồi, hề hề…”
Thượng Quan Truy Vân vỗ vai Cốc Thanh Phong nói: “Chúng tôi đi đây…” Rồi lại vẫy tay với Hoa Lân: “Mùng năm gặp lại!” Dứt lời đã cùng Cốc Thanh Phong sánh vai đi ra, chớp mắt đã biến mất trên con đường rải đá ngoài cửa…
…
Hết chương 31.
Ngọc Tiên Duyên - Tập 2
Chương 32 - Ẩn Long Sơn Thôn
Tác giả: Phiêu Ẩn
Dịch thuật: Lãnh Huyết
Nguồn: Tàng thư viện
Hồ lão thôn trưởng cùng lão thái thái đứng im lặng nghe mấy người Hoa Lân đối thoại, dần hiểu ra bọn họ là người tu chân, bèn sợ hãi ngồi xuống cạnh đó không dám ho he tiếng nào.
Mạnh Lôi dõi mắt nhìn theo Thượng Quan Truy Vân và Cốc Thanh Phong cho tới khi bọn họ khuất khỏi tầm mắt, rồi lại cười hi hi quay về bên Hoa Lân nói: “Thế nào? Rốt cuộc có đổi không?”
Hoa Lân nhìn lão với vẻ khó hiểu, buột miệng hỏi: “Đổi cái gì cơ?”
Mạnh Lôi hắng giọng, khẽ cười hà hà nói: “Ta lấy Trầm Phong kiếm của ta đổi lấy Hà Chiếu của đệ!...Ngoài ra, ta còn dạy đệ một chiêu Thiên Lý Truy Hồn thuật, chỉ cần đệ dùng kiếm thi triển thuật này, phi kiếm sẽ có thể truy đuổi địch nhân ngoài ba nghìn dặm. Sao nào?”
Hoa Lân giật nảy người, hắn cũng đã từng nghe tới Thiên Lý Truy Hồn thuật, đồn rằng trước kia có một vị cung tiễn thủ học được kỳ thuật này từ Tây Vực, nhưng y lại không phải người chính phái, chuyên môn giở thủ đoạn ám sát. Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, y đã giết tới mấy trăm người, khiến người trong giang hồ nghe mà biến sắc. Nhưng cuối cùng, hình như cung tiễn thủ này đã chọc phải một cao thủ tên là Long Ngạo Hồn, không những thích sát không thành, ngược lại, sau đó vài tháng y còn bị truy sát thân vong. Từ đó trở đi Thiên Lý Truy Hồn thuật đã thất truyền hơn trăm năm, không ngờ hôm nay lại trùng hiện giang hồ. Nghe tên biết nghĩa, Thiên Lý Truy Hồn là kỳ thuật thi triển trên phi kiếm hoặc cung tiễn, khiến phi kiếm không ngừng truy sát mục tiêu mà chủ nhân đã chỉ định, quả thực là một chiêu thức thâm độc. Trong đó, nội lực và ý niệm của người thi triển thuật càng cao thì tốc độ của phi kiếm và cự li phi hành càng tăng. Do Hoa Lân rất ghét cung tiễn thủ kia nên đối với Thiên Lý Truy Hồn thuật cũng cảm thấy khinh bỉ, làm mặt lạnh nói: “Không đổi!”
Mạnh Lôi lại mặt dày mày dạn nói: “Vậy ta cho thêm một chiếc Thần Quang kính, thế nào?”
May là Hoa Lân đã biết tính cách lão, vẻ mặt ôn hòa nói: “Hiện tại đệ chỉ có thể khống chế được thanh Hà Chiếu kiếm này, hơn nữa đệ rất có cảm tình với nó. Ngoài nó ra, đệ không có hứng thú với bất kỳ bảo kiếm nào khác.”
Mạnh Lôi nhăn nhó quay lưng lại, không khỏi thầm bội phục nhân cách của Hoa Lân.
Lúc này Diệp Thanh đang hào hứng trò chuyện với Hồ lão thái thái, qua đó mới phát hiện thấy bà lão có học vấn rất khá, xem ra hồi trẻ ắt hẳn là xuất thân từ danh gia vọng tộc. Trong lúc nói chuyện, nàng ngẫu nhiên biết được Hồ lão phu phụ vốn được con trai và con dâu chăm sóc, ai ngờ vào một ngày của mười hai năm trước, hai vợ chồng trẻ sau khi đi vào thâm sơn đốn củi thì không thấy quay về, chỉ để lại cho hai ông bà một đứa cháu trai mới có bốn tuổi. Hồ lão thái thái nói tới đây đã thấy đau khổ tột cùng, nước mắt lưng tròng, giọng trở nên khàn khàn.
Diệp Thanh lại phải an ủi bà một hồi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nàng dịu giọng hỏi: “Vậy cháu trai của bà đâu? Sao không thấy bóng dáng đâu cả?”
Hồ lão thái thái đau xót nghẹn ngào nói: “Tiểu Hằng nhà tôi thật không hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã bảo phải báo cừu cho phụ mẫu, chạy thẳng lên Thục Sơn gì đó để bái sư rồi, nó còn nói cái gì mà học pháp thuật xong sẽ quay về diệt sạch sơn yêu. Từ đó đến nay đã hơn ba năm, hiện tại không biết Hằng nhi đang ở phương trời nào, nếu còn sống trên thế gian cũng phải được mười sáu tuổi rồi…”
Lão thôn trưởng nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng quở trách: “Còn nói những chuyện này làm gì? Đều tại bà không cẩn thận giữ mồm giữ miệng nên Hằng nhi mới kích động như vậy.”
Hồ lão thái thái thấy Hồ lão thôn trưởng trách móc, lập tức cúi đầu không dám lên tiếng, lát sau đột nhiên lại ngẩng lên hưng phấn nói: “Nghe nói các vị đang định lên Thục Sơn tham gia buổi lễ lớn gì đó phải không? Có thể giúp tôi tìm cháu được không?”
Diệp Thanh ngoảnh lại nhìn Hoa Lân, chờ đợi ý kiến của hắn. Hoa Lân vốn đã mềm lòng, dù Diệp Thanh không cầu xin thì bản thân hắn cũng tuyệt đối không thể làm ngơ, liền gật đầu dõng dạc nói: “Bà cứ yên tâm, ta sẽ lên Thục Sơn giúp bà tìm lại tôn nhi! Phải rồi, cậu ta tên là gì?”
Hồ lão phu phụ nghe vậy xúc động khôn xiết, vội nói: “Tôn nhi của tôi học danh Hồ Vũ Hằng, sau gáy nó có một nốt ruồi nhỏ màu đen, ở vị trí này…” Nói rồi đứng dậy chỉ sau gáy mình.
Mạnh Lôi cười hê hê nói: “Chuyện này quá đơn giản! Bảo Cốc lão tam khi nào về thì hú một tiếng, đồ tử đồ tôn của lão nhất định sẽ răm rắp làm theo như thánh chỉ luôn.”
Hoa Lân ngẩn người trong giây lát, cười khà khà nói: “Sao Mạnh đại ca dường như bỗng trẻ lại vài trăm tuổi vậy?”
Mạnh Lôi nhếch mép cười nói: “Ta vốn rất trẻ mà!...Nếu không sao đệ gọi ta là đại ca được? Hê hê…”
Diệp Thanh thì chẳng có tâm tình nào mà cười đùa, thấy Hồ lão phu phụ đang chăm chăm nhìn mình với ánh mắt trông đợi, nàng bèn an ủi: “Xin ông bà cứ yên tâm! Tam ca của chúng tôi chính là tiền bối của Thục Sơn kiếm tông, có một câu nói của huynh ấy, không những có thể tìm ngay ra Hằng nhi của ông bà, mà còn có thể giúp cậu ấy học được pháp thuật cao thâm phi thường nữa!”
Hồ lão phu phụ vội vã đứng lên vái lạy, miệng lẩm bẩm nói: “Vô cùng cảm tạ…vô cùng cảm tạ các vị ân nhân! Lão hán không có gì báo đáp, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa…”
Diệp Thanh đỡ hai thân hình già yếu của họ, nhu hòa nói: “Chuyện này chỉ cần một cái cất tay là xong, các vị cứ yên tâm đi!”
Hồ lão thôn trưởng do dự một lúc lâu rồi lại nói: “….Chỉ có điều, năm Hằng nhi ra đi mới có mười ba tuổi. Ba năm nay lão hầu như đã tiêu phí mọi tài lực, nhờ rất nhiều người đi Thục Sơn tìm Hằng nhi, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Lão lo là…”
Hoa Lân ngắt lời: “Cậu ấy hiếu thuận như vậy, lại đã học qua kinh thi, nhất định là rất có hiểu biết. Ta tin rằng người tốt như cậu ấy sẽ được trời phù hộ. Đúng rồi, ta còn chưa biết thôn này gọi là thôn trang gì?”
Hồ lão phu phụ lại cảm tạ rối rít, mắt ngấn nước, đáp: “Nơi này tên Ẩn Long thôn, do một số văn sĩ trốn tránh quan phủ lập nên!”
Hoa Lân gật gật đầu, sợ nhất là nhìn thấy cảnh thương cảm, liền thu lại bức tranh trên bàn, vòng tay nói: “Việc không nên chậm trễ, ông bà cứ ở nhà chờ đợi tin tốt lành! Chúng tôi sẽ lên Thục Sơn ngay bây giờ!”
Hồ lão phu phụ nghe vậy cuống quýt định quay vào nhà trong lấy vàng bạc trang sức ra cảm tạ. Hoa Lân cười ha ha nói: “Nếu nhận tiền của ông há chẳng phải là hủy hoại tên tuổi của Hoa Lân ta sao. Xin cáo từ tại đây! Thanh Thanh…Để lại vài tấm ngân phiếu cho hai vị, chúng ta đi thôi!”
Diệp Thanh mau mắn đặt xuống bàn một xấp ngân phiếu. Hồ lão phu phụ giờ chỉ cần có người, nào dám nhận tiền của họ. Họ vội vội vàng vàng định dúi lại vào tay Diệp Thanh, nhưng ba người Hoa Lân cước bộ quá nhanh, chớp mắt đã lướt ra ngoài mười trượng, chính là đang sử dụng khinh công thượng thừa Súc Địa Độn Hình.
Hồ lão phu phụ đành giương mắt nhìn Mạnh Lôi, Hoa Lân và Diệp Thanh quay người ra khỏi cửa, dõi theo tiễn họ cho đến tận cuối thôn, thấy ba người đi xa dần, giọt lệ già cuối cùng cũng rớt xuống, cảm thán nói: “Trên đời này vậy mà vẫn còn người tốt…”
…
Hết chương 32.