Người khôn nói nửa lời đã hiểu, Trần Thì Kiến phẫn nộ, hai mắt như tóe lửa, có điều đó chỉ là biểu hiện bề ngoài, một mặt để che mắt đối phương, mặt bên trong, ông đang tận dụng thời gian vận khí nhằm khôi phục chân khí, vì sau khi làm phép ông đã tổn thất rất nhiều tinh lực. Quý Ly chẳng thèm che dấu, gật đầu thừa nhận:
- Không sai, nhà Trần hiện nay đã đến hồi bại vong, cũng giống như thân cây cổ thụ nhưng lại bị mối mọt cắn rỗng bên trong cả rồi. Không tranh thủ lúc này thì còn đợi khi nào chứ? Cho dù ta không làm thì cũng sẽ có kẻ khác làm thay ta mà thôi.
- Tất cả chỉ là ngụy biện
Trần Thì Kiến lạnh lùng hừ một tiếng bất mãn. Quý Ly chợt đổi giọng:
- Thì Kiến, ông thừa biết Trần Phế Đế là một tên hôn quân vô đạo, tại sao ông cứ trợ giúp y một cách mù quáng như vậy?
Trần lão cười ha hả đáp:
- Ngươi đừng hòng mua chuộc được ta, Thì Kiến ta một lòng vì nước vì dân, vua là ai đâu quan trọng. Trần Phế Đế đích thực không đáng để ta phò tá, nhưng giờ còn ai khác, ngươi sao? Ha ha ! Chả lẽ ngươi đáng sao? Ha ha ha!
Quý Ly phản bác:
- Sao lại không? Ta cũng như ông, nghĩ cho nhân dân bách tính, muốn cho họ thoát khỏi cuộc sống lầm than, có gì mà không được cơ chứ.
- Nực cười, sao ngươi không nghĩ đến hậu quả khi ngươi làm phản. Khi đó chiến tranh xảy ra, lòng dân chắc chắn sẽ không theo, ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được ư? Không, không thể, rồi cuộc sống của họ sẽ chẳng thay đổi được gì cả, thậm chí sẽ còn đau khổ hơn trước nhiều lần, ngươi đã bao giờ nghĩ tới điều này chưa?
Lời lẽ sắc bén khiến Quý Ly khó lòng tìm từ chống đỡ. Đây cũng chính là điều mà chính bản thân ông ta trăn trở trong lòng bấy lâu. Ông ta tuy rằng có tham vọng rất lớn – khao khát làm vua - nhưng cũng không phải là kẻ máu lạnh, ai bảo ông ta không thương dân, chỉ đáng tiếc tình thế càng lúc càng cấp bách, triều chính càng lúc càng suy đồi, tầng lớp quý tộc khiến cho dân chúng lầm than oán hận, cứ để yên như vậy cũng không phải là cách, hơn nữa đây là thời cơ tốt nhất để ông thực hiện mộng soán ngôi đế vương ấp ủ trong lòng nhiều năm nay, sao ông có thể bỏ qua cơ chứ!! Ông im lặng giây lát rồi nói:
- Xem ra ông quá cố chấp, mê muội không tỉnh, đã hết đường cứu chữa rồi. Có lẽ chúng ta không thể giảng hòa bằng lời được nữa.
Trần lão khiêu khích:
- Ha ha ha, nói thẳng ra là lão già ta phải chết đúng không? Ngươi nghĩ ngươi có đủ khả năng sao.
Quý Ly nghe vậy thì có chút do dự, đối phương trước đây nổi tiếng là cao thủ đệ nhất, giờ ông ta có công lực cả trăm năm, không biết còn đáng sợ tới mức nào nữa.
Tên thuộc hạ mặt đen của ông ta chợt quay sang thì thầm:
- Chúa công, ông ta đang kéo dài thời gian để khôi phục chân khí đấy chứ ông làm phép suốt hai canh giờ đã hao tổn rất nhiều công lực rồi, nếu ngài còn chần chừ thì sẽ để vuột mất cơ hội ngàn vàng này, con đường bá nghiệp của ngài càng khó khăn hơn.
Quý Ly thấy lời của y rất có lý bèn nói:
- Đại trượng phu muốn hoàn thành bá nghiệp thì phải có thủ đoạn. Trần lão, tôi và ông không thù không oán, tôi cũng rất kính trọng ông là một anh hùng nhưng sự cố chấp của ông là chướng ngại vật ngăn cản tôi nên xin thứ lỗi, tôi buộc phải loại trừ ông.
- Ha ha ha, các ngươi cứ đến đây đi. Các ngươi đừng tưởng lão đây tuổi cao mà sức yếu, ta chấp hết tất cả các ngươi đấy. Nào, xông lên đi.
Trần lão cười lớn, vận công, người chuyển về thế phòng thủ. Gió chỉ thổi nhẹ mà quần áo trên người lão nhân bay phần phật, tay áo căng phồng, đủ biết công lực thậm hậu nhường nào. Mấy gã thuộc hạ nhìn nhau, bọn chúng tuy xấu xa nhưng tinh thần con nhà võ tôn trọng bậc cao thủ vẫn còn nên chưa ai lên, mà cũng chưa chắc, có thể là bọn chúng sợ chết không chừng. Lê Quý Ly thấy thế thì thở dài, phất tay:
- Các người cùng lên đi, không một ai trong các ngươi xứng làm đối thủ của ông ta đâu.
- Lên!
Được ông chủ mở lời, bốn tên hô to và đồng loạt ào lên, người tuốt kiếm, người rút đao tấn công.
Trần Thì Kiến bước chân phải tới trước và đánh ra một chưởng, kình lực như thủy triều ập đến làm bốn gã ngộp thở, rồi lại tiếp thêm một chưởng nữa, chưởng trước chưa tan chưởng sau đã tới, hai luồng chưởng lực chồng chéo lên nhau, sức mạnh chẳng khác gì dời non lấp bể. Mấy tên sát thủ đâu dám xem thường, vội tụ kình chống đỡ, Trần lão hô to:
- Xem ra các người đều là hạng cao thủ bậc nhất, hãy mau khai tên họ ra để lão đây khỏi mang tiếng giết kẻ vô danh.
Bốn gã im lặng không nói bởi khí huyết trong người bị đảo loạn tại Đan Điền, chỉ cần nói một từ sẽ bị nội thương. Lê Quý Ly thấy uy lực của chưởng ban nãy quá ư ghê gớm, ông ta sợ thủ hạ thất bại nên nhanh chóng trả lời:
- Họ là bốn người bảo vệ ta, người mặt đen tên Quỷ Ảnh, người dong dỏng cao cầm kiếm mặc áo xanh tên Lục Quái, người cầm đao tên Ma Đao và người còn lại tên Kiếm Tà.
- lão già, tiếp chiêu!
Bọn chúng chỉ điều khí giây lát rồi phóng lên. Ma Đao, Kiếm Tà là song sát khét tiếng trên giang hồ, bất kỳ người nào nghe thấy cũng đều khiếp hãi. Không một ai biết đao pháp và kiếm pháp hai sát thủ này sử dụng tên gọi là gì, nguồn gốc ra sao, chỉ biết rằng rất ít kẻ thoát được sự truy sát của họ. Đao kiếm hai người họ bồi đắp hoán chuyển cương nhu cho nhau một cách liền lạc, đao công thì kiếm thủ, đao thủ thì kiếm công, thật không dễ gì tìm ra chỗ sơ hở. Lục Quái là một nhân vật bí ẩn, Trần lão chưa bao giờ nghe ai nhắc tới y, có lẽ là một cao thủ ẩn dật trên giang hồ được Quý Ly mời ra trợ giúp. Thanh kiếm trong tay hắn là thanh liễu kiếm, mềm dẻo mà rất sắc bén; kiếm pháp thì nhanh như chớp lẫn hiểm độc, khi thì đâm ở trên, lúc lại chém ở dưới, biến ảo đa đoan, linh động vạn trạng, chẳng biết đâu mà lường. Mà Quỷ Ảnh cũng là kẻ đáng gờm, y sử dụng tay không, chưởng pháp của y coi bộ chất phác vụng về nhưng thực ra lại rất tinh xảo. Chưởng nào chưởng nấy phát ra đầy mãnh liệt, uy lực đủ làm tan bia vỡ đá, hơn nữa khinh công cực nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện, mang cái tên Quỷ Ảnh quả chẳng ngoa chút nào. Quý Ly thấy qua mươi chiêu, tình thế trận đấu dần trở nên cân bằng, bóng đao ảnh kiếm loang loáng bao phủ bốn hướng tám hướng, uy hiếp an nguy Trần Thì Kiến, nhất thời vui mừng nói:
- Ha ha ha! Thì Kiến, ông phải cẩn thận đấy nhé, họ đều xuất phát từ những nơi có tiếng trên giang hồ.
Trần lão vừa điểm tĩnh múa chưởng đối phó vừa mở miệng đáp lời:
- Hừ! Lão đây tất nhiên là biết, ông không cần phải giới thiệu.
Ông trong khi giao đấu mà vẫn nói ung dung như chẳng có gì khiến cho toàn trường kinh hãi. Bốn gã sát thủ thấy ông không có vẻ gì là đã hao tổn nhiều công lực vì việc làm phép, tinh thần bắt đầu có sự dao động. Cao thủ trong thiên hạ có thể đấu một lúc cả bốn gã hợp sức đã hiếm hoi như mò kim đáy bể, hơn nữa lại còn có thể mở miệng trong khi đánh lại càng không thấy. Nhất thời chúng lại càng thêm thận trọng, tấn công càng thêm kín kẽ. Trần lão tiếp tục nói:
- Kiếm pháp này chính là Thiên Linh Kiếm Pháp của Bạch Vân đạo nhân.
Ông lựa lúc lưỡi thanh liễu kiếm cách ngực mình hai tấc, bèn búng ngón tay trỏ một cái, trúng ngay thân kiếm, chính là tuyệt kỹ Càn Khôn Chỉ mà Phùng Sĩ Chu đã sử dụng trên chùa Vân Yên, khi ấy đại sư Viên Ngộ đã phá nó nên chưa thấy uy lực thực sự. Giờ Thì Kiến thi triển ra, chỉ lực mạnh kinh người. Hổ khẩu Lục Quái vô cùng đau đớn, toạc da bật cả máu. Vậy mà kiếm chỉ bị gập cong xuống rồi bật lên lại chứ không bị gãy đôi, đúng là một thanh bảo kiếm khó gặp. Y vẫn cố gắng cầm chắc thanh kiếm trên tay, đâm tới trước. Trần lão bước chéo lên một bước né đi, miệng nói tiếp:
- Còn đây là Đả Ngưu Chưởng của vùng núi Băng, Kiếm Tà và Ma Đao thì khỏi phải nói, tiếng xấu vang khắp thiên hạ.
Ông nghiêng sang trái né kiếm, đồng thời tay trái phất ra nghênh tiếp Quỷ Ảnh, kế đó gập cánh tay kéo luôn chưởng của y vòng sang phải đánh tới Ma Đao. Kình lực của hai luồng chưởng hợp vào mạnh mẽ vô cùng, khiến cho thanh đao lệch hướng chém sang Kiếm Tà. Kiếm Tà giật mình hoảng sợ, vội thu kiếm về đỡ. Đao kiếm đụng nhau vang lên âm thanh chát chúa. Chưởng lực của Trần lão đang từ dương cương chuyển ngay thành âm nhu một cách cực kỳ xảo diệu, chỉ hai chiêu đã hóa giải hết hiểm nguy.
Vừa đẩy ba tên kia đi thì kiếm của Lục Quái lại đâm tới, tay phải Phùng lão dùng kình lực gạt đi đồng thời các ngón tay phải co lại thành chỉ, đâm thẳng tới cổ họng kẻ địch, kình khí rít lên veo véo giữa không trung. Càn Khôn Chỉ chẳng những bao gồm mỗi thế “búng” mà còn các thế “kẹp, đâm, v.v...” rất lợi hại. Lục Quái thấy nguy cơ vội nhún người một cái lùi ra sau hơn trượng. Trần lão tiếp tục lao đến, dường như muốn hạ gục y trước. Chỉ lại biến sang chưởng, phóng vù đến bụng đối phương buộc y dùng tay chặn lại, cùng lúc đó lão đánh tiếp chưởng còn lại đến Bách Hội của y. Lục Quái vội vàng dùng liễu kiếm đâm vào bàn tay ông khiến ông phải thu chưởng. Sau đó y lập tức lộn một vòng dùng kiếm từ dưới đâm lên nách ông, chiêu số cực kỳ tinh diệu. Thiên Linh Kiếm Pháp vốn là như thế, không hoa mỹ, đều là những chiêu ngắn gọn, dứt khoát mà độc địa, đã xuất ra là phải thấy máu.
Nói thì chậm vậy thôi chứ tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi ba gã Kiếm Tà, Ma Đao và Quỷ Ảnh chưa kịp phản công do áp lực luồng kình lực trước thì Trần lão và Lục Quái đã trao đổi qua lại sáu bảy chiêu rồi. Quỷ Ảnh giậm mạnh chân xuống làm lớp gạch nền dưới đất vỡ ra từng mảng lớn, rồi vận kình phóng quyền nhắm vào huyệt Thần Đạo ở sau lưng ông. Còn Kiếm Tà và Ma Đao cũng tung mình nhảy tới chia ra trái phải tấn công. Trận đấu càng lúc càng trở nên ác liệt.
- Hôm nay lão già ta đây phải trừ hết Tà Ma Quỷ Quái cho thiên hạ được thái bình.
Bỗng nhiên Trần lão hét một tiếng, hai cánh tay vạch thành một vòng tròn, sau đó đánh dạt sang hai bên. Kình phong tỏa ra rất rộng. Mọi vật trong phạm vi ba trượng đều tung bay tứ tán, những hòn đá lớn bị chưởng lực đánh vỡ vụn, thế khó lòng đương cự nổi. Lúc nguy cấp, bốn gã đâu có thì giờ nghĩ cách hóa giải, vội vàng tung liền mấy chưởng bảo vệ thân mình, chẳng qua, chỉ mỗi chống đỡ thôi cũng đủ khiến cánh tay tê nhức, tựa hồ như muốn gãy xương. Trong lòng kinh hãi, bốn gã không ai bảo ai, cùng nhún chân nhảy về sau hai trượng, chân chạm đất rồi, phải lật đật lùi thêm bốn năm bước nữa mới đứng vững. Quỷ Ảnh hít sâu một hơi chân khí, rồi mở miệng hỏi, trong giọng nói ẩn chứa sự ngạc nhiên:
- Không thể nào, theo ta được biết, Tam Giáo Hậu Thiên Tâm Kinh có tám tầng, mà chân khí của ông không hề giống tầng thứ tám chút nào, sao lại kỳ lạ như vậy?
Trần lão gật đầu tán thưởng:
- Xem ra ngươi cũng có chút hiểu biết, đích thực Tam Giáo Hậu Thiên Tâm Kinh vốn dĩ chỉ có tám tầng, nhưng suốt mấy chục năm qua, ta thường xuyên tu tập nên đã ngộ ra được một cảnh giới mới. Hừ, hôm nay nếu không phải hao tổn nhiều chân khí uy lực của nó còn mạnh hơn thế này nhiều.
Lục Quái quát lớn, bỗng nhiên y chuyển thanh kiếm sang tay trái, kiếm pháp bất ngờ trở nên lợi hại hơn rất nhiều, mạnh mẽ, dồn dập như bão táp mưa sa, thực tế thì y thuận tay trái, dùng kiếm bằng tay phải chỉ là che mắt người khác, khi gặp tuyệt đỉnh cao thủ mới để lộ ra. Ba kẻ còn lại tấn công theo, võ công cũng hoàn toàn khác trước, Quỷ Ảnh ngoài chưởng pháp ra, không ngờ gã còn dùng đến cước pháp. Cước pháp của gã nhanh như ánh chớp, kình lực hùng hồn, thậm chí phát ra kình phong sắc bén như đao, lợi hại chả kém gì chưởng, hóa ra từ nãy giờ tất cả bọn chúng đều giấu nghề, bây giờ mới thật sự ra tay.
Trong nháy mắt hai bên qua lại hơn mấy chục chiêu nữa. Những trận giao đấu bình thường thường chỉ diễn ra trong vòng không đầy nửa khắc, chỉ gói gọn trong vài chiêu đã có thể phân thắng bại, còn những bậc cao thủ võ học uyên thâm khi tỉ thí thì có thể hơn nửa canh giờ, nhưng tuyệt đối không có chuyện đánh nhau ròng rã mấy ngày đêm.
Thời gian giao đấu giữa năm người đã trôi qua khoảng chừng hai khắc. Bốn gã sát thủ vây chặt xung quanh Trần lão, nghĩ rằng ông tuổi đã cao, dù công lực thâm hậu đến mấy cũng không thể cầm cự lâu dài. Ngờ đâu ông là kỳ nhân trong thiên hạ, tuy đã ngót nghét hơn trăm tuổi nhưng tinh lực vẫn dồi dào, nội kình vẫn như sóng biển, liên miên bất tuyệt, hết đợt này đến đợt khác, ào ào tấn công cả bốn người.
Khinh công của Quỷ Ảnh chẳng khác gì ma mị, vụt cái sau lưng, vụt cái trước mặt, bất ngờ hắn tung liên tiếp năm cước đá đến ngực Trần lão, cước nào cước nấy đều nhằm vào huyệt Cưu Vĩ. Chiêu này đúng là quá độc địa, khi đánh trúng huyệt này, thì kình lực đập vào mạch máu tại vách bụng, gan, mật, chấn động tim, đọng máu, gây tử vong. Trần lão dĩ nhiên phóng chưởng chống đỡ. Hai luồng kình lực đụng nhau đánh sầm một tiếng. Quỷ Ảnh loạng choạng, lùi lại năm sáu bước, bên kia, Trần lão vẫn đứng yên tại chỗ nhưng thân hình khẽ rung động, cổ tay tê dại. Ông giật mình, bụng bảo dạ: “Ái chà, bọn chúng cũng ghê gớm thật, có lẽ mình phải sử dụng đến nó rồi”, một thoáng suy nghĩ khiến chiêu thức của ông chậm lại.
- Để xem chưởng ông mạnh hay đao ta cứng.
Với cao thủ, chỉ một tích tắc thôi cũng đủ làm nên chuyện, Ma Đao thét lớn, chớp thời cơ, bổ một đao nhanh như cắt vồ mồi xuống đầu ông, đao khí tỏa ra lạnh toát. Trần lão hơi chần chừ tựa như đang bị ảnh hưởng bởi cước khi nãy, không thể né kịp, rồi ông làm một hành động bất ngờ - giơ bàn tay lên chặn một đao này của y, đồng thời bên kia Kiếm Tà chém xuống vai ông. Cả hai mỉm cười, chắc mẩm lần này thể nào ông ta cũng trọng thương, ngờ đâu chỉ nghe vang lên âm thanh chát chúa như tiếng kim loại va chạm vào nhau. Hai gã đồng thanh hô lớn:
- Cái gì? Tại sao bàn tay của ông ta không hề hấn gì?
Y biết đao đang cầm trong tay là một thanh đao rất sắc bén, công thêm công lực thăm hậu của y, nó có thể chém sắt như chém bùn, chẳng dè, Trần lão dùng bàn tay chặn lại một cách rất đơn giản, nhưng máu không những không đổ mà đao còn bị dội lại khiến cổ tay y ngâm ngẩm đau. Trần lão cười to, quát:
- Để các ngươi thưởng thức thần công lợi hại nhất của ta.
Ông gầm một tiếng, vận công lực đến tột cùng, hai mắt sáng rực. Áo trên người căng phồng rồi nổ tung thành từng mảnh, hất văng đao kiếm trên người ra. Ma Đao và Kiếm Tà đứng ở gần nhất, cảm giác ngực nặng nề, hơi thở như nghẹn lại, bèn lộn một vòng trên không thoát ra, rồi giơ binh khí lên đề phòng ông tấn công, còn Lục Quái, Quỷ Anh đứng sững người vì khiếp hãy. Võ công Trần lão vượt rất xa những gì họ tưởng tượng. Lê Quý Ly chứng kiến cảnh trước mắt, trong lòng chấn động, miệng lắp bắp:
- Đây... đây là thần công gì? Sao... sao nó lại đáng sợ như vậy?
- Nó gọi là thần công Kim Thân.
Trần lão đáp lại hờ hững. Áo bị nội lực chấn rách, để lộ ra da thịt đỏ au như đồng thau. Ông tuổi đã rất cao nhưng thân thể vẫn còn rắn chắc, tráng kiện như thanh niên. “Đây là Tam Giáo Kim Thân Công đã thất truyền hơn hai trăm năm, không ngờ lão già này lại luyện được.” Quỷ Ảnh miệng lẩm bẩm, trong lòng bốn gã sợ hãi, có hơi chùn tay. Lê Quý Ly nghĩ kế trấn an nhân tâm:
- Trên đời này làm gì có chuyện kim thân bất hoại chứ, ông ta dọa các người đấy thôi, nếu các người sợ hãi không tấn công ông ta thì sẽ bị ông ta giết thôi.
Bốn gã sát thủ thấy lời của ông ta rất có lý, chúng hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi phóng tới tiếp tục tấn công. Bên này, Trần lão nhờ có Kim Thân, kết hợp chưởng pháp biến ảo khôn lường, càng thêm áp đảo, hết Lục Quái tới Quỷ Ảnh dính đòn, kiếm và đao lại càng vô tác dụng. Ông xoay cổ tay hất sang phải, tuy là nhu kình nhưng cực kỳ thâm hậu, làm ba gã loạng choạng suýt ngã ngửa, kế đó, ông bẻ hông, khuỵu chân, hạ thấp tấn, tung quyền nhắm đến Quỷ Ảnh, tốc độ khiếp người, quyền kình phủ lên bốn phương tám hướng.
- Hự!
Quỷ Ảnh nhìn mà hoa mắt, tức thì trúng liền sáu quyền của ông vào người, miệng hộc ra ngụm máu lớn. Y bị chưởng lực đẩy bay vào bức tường phía sau lưng đánh bình, chưa hết, hậu kình còn rất dài, truyền từ người gã sang bức tường khiến cho nó xuất hiện những đường nứt nẻ. Trần lão không đợi y kịp hồi khí, lập tức áp sát, hai tay phóng ra cùng một lúc. Quỷ Ảnh xông pha giang hồ nhiều năm, vô số lần rơi vào hiểm cảnh, tâm trí vững vàng. Y lâm nguy không loạn, người gập xuống lộn mèo một vòng dưới đất ra bên ngoài tránh khỏi. Bỗng nhiên nghe rầm một tiếng, bức tường đá vỡ toang khi chưởng của Trần lão đập mạnh lên nó, cát bụi bay mù mịt. Quỷ Ảnh sau khi thoát rồi thì phản kích đến kheo chân đối phương, ba gã kia cũng phụ hắn giáp công.
Thời gian qua chừng nửa khắc nữa, Trần lão cảm thấy tắc nghẽn khí ở các huyệt Mệnh Môn, Quan Nguyên; tại Đan Điền có cảm giác tưng tức, giống như nước bị ứ đọng. Kiếm Tà chém trúng đầu vai ông, tuy không rách da nhưng chỗ đó bỗng nhiên đau nhói. Ông giật mình lo lắng: "Không xong rồi, chân lực tiêu hao quá độ, thần công Kim Thân không thể chịu nổi áp lực lâu hơn được nữa." Một tích tắc ông lơ đãng làm Quỷ Ảnh có cơ hội, song thủ hắn cùng tống ra, hai luồng kình lực cuộn xoáy vào nhau ào ạt ập đến, xuyên thẳng huyệt Đản Trung. Xương ức Trần lão chấn động mạnh, nội khí bỗng tản mát, đồng thời khi đó, Lục Quái đâm kiếm ngay eo hông của ông...
"Hỏng bét, Kim Thân bị thủng chân khí rồi." Trong lòng ông kinh hãi.
- Ha ha ha, các người thấy rồi đấy, ông ta chỉ là người thường, mạnh mấy cũng đến giới hạn thôi.
Lê Quý Ly tinh mắt, phát hiện eo hông Trần lão có vết máu đỏ tươi, cười vang đắc ý. Bốn gã nọ càng hưng phấn, tấn công như cuồng phong bạo vũ. Quỷ Ảnh đá vùn vụt liên hồi chục cước nhằm vào đầu, cổ họng, ngực, bụng ông. Kình lực hùng hồn, bao trùm phạm vi ngoài hai trượng. Hai tay Trần lão phóng vù ra nhanh như chớp, chộp hai chân Quỷ Ảnh, Ma Đao không để lỡ nhịp, hắn bổ một đao như sấm sét. Một đường rách tướm máu sâu chừng ba li kéo từ bả vai xuống tận hông.
- Hự!
Trần lão nghiếng răng chịu đau, kình lực trên cánh tay ùa ra như thủy triều. Quỷ Ảnh hét thảm, hai chân của y đã bị phế bỏ. Ba kẻ kia thấy mà kinh sợ, Trần lão vụt chân tiếp một cước đá văng y đi bay xa hơn trượng, nằm đó không rõ sống chết. Kiếm Tà sử ra chiêu thức lợi hại nhất, Vô Ảnh Vô Tung, lưỡi kiếm gần như biến mất, chỉ loé lên tia sáng trắng lóa. Lưỡi kiếm xuyên thắng qua vai ông, thiếu chút thủng tim. Ông mặc kệ, bàn tay phải xiết chặt kiếm, chưởng trái đẩy ra, trúng ngay đầu Kiếm Tà. Sọ y nát bấy ngay tức thì, người gục xuống như đống bùn nhão, chết không kịp kêu một tiếng.
Trần lão nhanh chóng rút thanh kiếm và điểm mấy huyệt trọng yếu để cầm máu. Ma Đao rống lên đầy bi thương, y vung đao phạt ngang chém dọc điên cuồng. Lục Quái chứng kiến thảm cảnh của Quỷ Ảnh và Kiếm Tà, hiểu được nếu Ma Đao chết thì y cũng chẳng tốt hơn, bèn cùng Ma Đao hợp công. Việc mất đi hai cao thủ vốn dĩ đã là tổn thất rất lớn, giờ Ma Đao giận quá mất khôn, thế công càng thêm rời rạc, để lộ vô số sơ hở.
- Chết đi!
Ma Đao bổ đao từ trên xuống, uy lực kinh khiếp, chẳng khác gì ma thần giáng thế. Trần lão nhảy lùi lại hơn trượng nhưng đao pháp vẫn bám sát theo như hình với bóng. Ông khép hai cánh tay kẹp lấy thanh đao, Ma Đao muốn rút ra nhưng không được. Ông quát:
- Nếu ngươi muốn chết thì ta tiễn ngươi đi cùng Kiếm Tà cho có bạn.
Hai tay ông hất bay thanh đao rồi phóng chưởng trúng ngay ngực và bụng gã. Ma Đao chỉ kịp phát ra tiếng “ọc”, hộc máu, lục phủ ngũ tạng tan nát mà chết, miệng ông khẽ cười. “Ọc!” Ấy thế mà tiếp sau đó đến lượt ông thổ huyết, hoá ra Quỷ Ảnh chưa "thăng", nãy giờ gã im lặng nằm nguyên chỗ chờ thời, chọn đúng thời điểm dốc toàn bộ công lực cuối cùng, tung chưởng mạnh như sấm sét khiến đối phương trọng thương.
- Khốn kiếp!
Trần lão lớn tiếng mắng, vỗ bàn tay lên Thiên Linh Cái của kẻ địch, giờ thêm Quỷ Ảnh chịu chung số phận với Kiếm Tà, Ma Đao, chỉ còn mỗi mình Lục Quái, ông thở hồng hộc, đứng rình y đánh cú chót. Đột nhiên lưng ông đau nhói. "Ở đây còn có cao thủ nào khác nữa sao?" Ông hoảng hốt quay đầu lại, tức thì trợn tròn hai mắt, miệng lắp bắp:
- Quý Ly... ông... sao...
Lời chưa dứt thì Quý Ly đánh liên tiếp bốn năm quyền nữa, tất cả đều là cương quyền. Mà đồng thời kiếm của Lục Quái từ phía sau xuyên thủng ngực ông, kiếm ngập tận nửa lưỡi. Thân hình Trần lão từ từ đổ xuống đất, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Lê Quý Ly, vẻ không thể tin được. Ông nói trong hơi thở đứt quãng:
- Ông biết võ công... sao có... thể chứ!
Quý Ly lạnh lùng đáp:
- Ta đâu nói ta không biết, ta tư chất võ học bình thường, luyện võ suốt mấy chục năm chỉ thành được Linh Xà Thương và Lôi Âm quyền của Lê gia.
Rồi ông nhìn sang ba hộ pháp đã chết của mình, chép miệng than:
- Ôi, giá như Nguyên Trừng có mặt tại kinh thành, cùng đi theo ta thì... đâu phải hi sinh ba đại cao thủ như vậy.
Trần lão ho liền ba tiếng, nói với Quý Ly trong hơi thở nặng nhọc:
- Xem ra xoay trở ý trời là lấy trứng chọi đá, khụ khụ… Quý Ly, ta biết ta chẳng thể ngăn cản ông cướp ngôi nhà Trần… nên ta khuyên ông một câu, hãy học bậc tiền bối, như Thủ Độ ấy, nhường cho con hay cháu chứ đừng tự mình lên ngôi, nếu không ông sẽ phải trả giá rất lớn.
Có lẽ Thì Kiến đã nhận ra bản thân không thể chống lại thiên mệnh, nên trước giờ phút sinh tử, ông vẫn muốn làm thế nào để cuộc đảo chính có thể đỡ làm lòng dân phẫn hận…
Quý Ly đáp:
- Hừ! Nhiều chuyện, ta tự biết làm thế nào!
Lục Quái hối thúc:
- Chúa công, đừng nhiều lời với ông ta làm gì, cứ giết đi là xong.
Quý Ly do dự giây lát rồi mới nói:
- Hừm, được, ngươi làm đi.
Gã thuộc hạ gật đầu vâng lệnh:
- Vâng!
*************Chú thích:****************
1 khắc: khoảng gần 15phút
1 canh giờ: 2 tiếng hiện nay
Lục Quái đang định rút kiếm kết liễu Thì Kiến, bên tai chợt nghe tiếng gọi của ai đó từ không trung truyền đến. Lê Quý Ly tái mặt hoảng hốt:
- Nguy rồi, sư huynh của Trần Thì Kiến là Phùng Sĩ Chu đã đến, võ công lão chẳng kém gì ông ta đâu, chúng ta mau rời khỏi đây thôi.
Nói rồi lão ta tức tốc bỏ đi.
"Phùng Sĩ Chu còn sống ư?" Lục Quái dù bán tin bán nghi nhưng chủ nhân gã hiếm khi sợ hãi như vậy nên vẫn theo ông ta bỏ chạy.
Phùng lão vừa tới nơi thì trận giao đấu đã kết thúc rồi, chỉ còn thấy tường cửa tan nát, thi thể của ba thủ hạ Quý Ly nắm giữa vũng máu trên sân mà không thấy Trần lão ở đâu. Ông càng thêm lo lắng, ông gọi lớn:
- Sư đệ, đệ đang ở đâu?
Ông gọi hai ba lần mới nghe có tiếng đáp lại:
- Sư huynh... đệ ở đây.
Phùng lão lắng tai, quay đầu theo hướng của giọng nói đó thì phát hiện Trần lão nằm sau một cột nhà màu đỏ, sắc mặt tái nhợt, vết cắt trên bả vai đang chảy máu không ngừng. Phùng lão vội vàng lao đến, lo lắng hỏi:
- Sư đệ, đệ bị sao thế này?
Trần lão thì thào:
- Sư huynh... huynh đến rồi, hay quá.
- Đệ đừng nói nữa, để ta chữa thương cho đệ trước đã.
Phùng lão dựng người Trần lão ngồi dậy, và đặt bàn tay sau lưng rồi vận công truyền nội lực vào người ông ấy. Trần lão nói khẽ:
- Sư huynh…. đừng hao tổn công lực nữa... Vô ích thôi! Đệ tự biết bản thân đã trọng thương… khó lòng mà qua khỏi…
Phùng lão lắc đầu:
- Không, đệ sẽ không sao đâu, huynh không để chuyện gì xảy ra với đệ.
Thì Kiến nở nụ cười khổ, nói:
- Sư huỳnh đâu cần phải dối mình dối người như vậy….. Huynh biết rõ đệ đã hết đường cứu chữa rồi…
- Huynh... Huynh đã nhiều lần cảnh cáo đệ không thể thoát khỏi mệnh trời! Cớ sao đệ lại không nghe lời ta? Để bây giờ... đúng là tức chết ta mà!
Phùng lão vẫn không cam lòng, liên tục truyền chân khí. Trần lão nắm chặt tay ông, cố gắng hít sâu gượng nói:
- Đệ biết chứ….. Nhưng trong lòng đệ vẫn luôn tâm niệm một điều…. nhất định phải làm những việc mình có thể... Cho dù có chết, lương tâm cũng không còn ray rứt..
Phùng lão tức giận đến nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Đệ... đệ thật là... Rốt cuộc là kẻ nào đã khiến cho đệ ra nông nổi này?
- Là ai bây giờ đâu còn quan trọng nữa.
Hai mắt Sĩ Chu đỏ bừng, tỏa ra sát khí nồng đậm, ông nói rít qua kẽ răng:
- Sao lại không, đệ không trả lời huynh cũng biết. Kẻ có đủ khả năng triệu tập bốn đại cao thủ đó hiện nay duy nhất chỉ có Lê Quý Ly chứ đâu còn ai khác nữa. Sư đệ, huynh sẽ giết hắn để...
Trần lão ngắt lời:
- Sư huynh, huynh đừng bao giờ nhắc hai từ báo thù…. Từ nay, duy nhất chỉ có mỗi mình Quý Ly có thể giữ vững được triều đình…… Coi như đệ cầu xin huynh….. Đừng khiến mọi chuyện tới mức không thể cứu vãn được…
- Nhưng mà...
- Sư huynh đừng nhưng nhị gì cả!
Ông nhất quyết không để cho sư huynh mình báo thù, ông còn nhiều việc muốn nhờ Phùng lão làm:
- Huynh… Nghe đệ nói mấy câu được không?
Phùng Sĩ Chu gật đầu:
- Được... ta nghe đây...
- Sư huynh… Huynh vào trong nhà lấy chiếc hộp sắt đệ giấu trong cái cột bên trái, có khắc chữ ấy… Nhanh lên!
- Được, ta đi ngay!
Nghe những lời trăn trối của Trần lão làm Phùng lão đau đớn vô cùng, ông cố kìm nén lao vào phủ. Ông đánh gãy cái cột đó, lôi hộp ra và mang ra chỗ Trần lão. Trần lão ấn vào nút ở trên mặt hộp, tức thì nắp bật lên, để lộ ra một quyển sách bìa xanh, và có ghi mấy chữ, Phùng lão nhìn thấy thì rất kinh ngạc:
- Hậu Thiên tâm pháp, sư đệ, đệ định làm gì vậy?
Trần lão gượng sức nhấc tay lên để mở quyển sách đến những trang cuối cùng, ông chỉ vào dòng chữ đầu tiên ghi trên trang, Sĩ Chu nhìn theo ngón tay ông chỉ tức thì há hốc miệng, lắp bắp:
- Tam Giáo Kim Thân Công? Sư đệ, sao đệ tìm được cái này?
Thì Kiến khẽ nở nụ cười:
- Hai mươi năm trước đệ xuôi nam đã tìm thấy nó, mấy lần muốn gọi sư huynh về mà không biết tin tức của sư huynh, giờ đã đủ ba môn thần công rồi, hay lắm, hay lắm.
Vừa cười một cái là ông lên cơn ho sù sụ, máu lại bắt đầu chảy, Phùng lão điểm mấy điểm cầm máu, định bảo ông đừng tiếp tục thì ông lại nói nữa:
- Huynh đừng cản đệ, đệ còn việc muốn nhờ sư huynh làm giúp.
- Đệ nói đi!
- Hai mươi năm trước, đệ xuôi nam và tìm được Kim Thân Công, vô tình làm quen được tri phủ Hóa Châu là Đặng Tất, đệ lưu lại đó vài tháng mới về lại kinh thành, đệ và ông ta nói chuyện rất tâm đắc... khụ khụ...
- Sư đệ... đệ đừng nói nữa.
Trần lão lên cơn ho làm lời nói đứt quãng. Phùng lão tăng thêm kình lực nhưng không thể giúp gì được. Trần lão đẩy tay ông ra, tiếp tục:
- Cách đây sáu năm đệ quay lại đó thì phát hiện con trai ông ta là Đặng Dung có tư chất thông minh hơn người, đệ mến tài nên đã tặng bộ Lôi Long Đao Pháp và nội công nhập môn của chúng ta làm quà.
- Vậy cuốn Hậu Thiên Tâm Pháp này là…
- Đúng vậy, cuốn sách này là tâm huyết một đời của đệ, huynh hãy thay đệ đưa nó cho thằng bé, thay đệ chỉ bảo cho nó… Xin huynh hãy đồng ý với đệ!
Phùng lão không do dự mà gật đầu ngay:
- Được, ta đồng ý với đệ.
Trần lão thò vào trong áo cầm ra miếng ngọc bội màu đỏ, đặt vào lòng bàn tay Phùng lão:
- Một điều cuối cùng, chiếc ngọc bội của sư phụ giờ đệ giao lại cho sư huynh để bảo tồn, sư huynh hãy nhận đi.
- Cái này... cái này... được rồi, ta nhận nó.
Trần lão nở nụ cười mãn nguyện nói:
- Đa tạ sư huynh, vậy là đệ có thể yên tâm nhắm mắt.
Rồi ông gục xuống, tắt thở. Cảnh trước mắt diễn tiến quá bất ngờ, Phùng lão chưa kịp phản ứng thì sư đệ của ông đã đi mất. Quá đau đớn, ông thét lớn, tay phải vung sang ngang đánh một chưởng, tảng đá lớn ở ngoài năm trượng nát bấy dưới kình lực mạnh phi thường. Phùng lão quỵ xuống, thẫn thờ quỳ bên thi thể sư đệ… Rất lâu sau ông vẫn không thể cất lên tiếng khóc…
Ánh trăng ảm đạm chiếu xuống khoảng sân rộng lớn. Chiếu lên bả vai cứng ngắc của người đang đau đớn, quỳ gối trên mặt đất. Bóng lưng kéo ra thật dài… Cảm giác vô cùng cô đơn cùng thê lương. Đột nhiên, Phùng lão mở to hai mắt, trong mắt đục ngầu, phát ra sát khí khiến người ta phải khiếp sợ! Ông quyết định tới phủ Lê Quý Ly báo thù!
Trong chốc lát, phủ Lê Quý Ly đã hiện ra trong tầm mắt Phùng lão. Ông đáp nhẹ nhàng xuống mái nhà chính, ông phát hiện trong phòng có một người đang vận công, nhìn kỹ hơn thì nhận ra đó là Lục Quái. Y đã bị sư đệ ông đánh trọng thương, giờ y đang vận công chữa trị, và Quý Ly đang ở bên cạnh y, đây là cơ hội rất tốt để trả thù mà không một ai hay biết. Ông vận khí định phóng xuống đánh một chưởng thì ngoài cửa vang lên tiếng động, sau đó là Lê Nguyên Trừng bước vào, gương mặt vuông vắn, sắc cạnh, hai mắt sáng quắc, thân hình cao lớn hùng dũng. Qua quan sát dáng đi, tư thế của chàng ta, ông biết đây là đại cao thủ nên thu kình lại chờ diễn biến tiếp theo. Lê Quý Ly thấy con trai trở về thì lộ vẻ vui mừng, ông ta nói:
- Nguyên Trừng, con về rồi thì hay quá!
Nguyên Trừng chưa hay đã xảy ra việc gì nên hỏi:
- Dạ thưa cha, con vể, không biết cha gọi con về gấp có việc gì không?
Quý Ly chỉ vào Lục Quái đang ngồi trị thương nói:
- Con nhìn xem, Lục Quái đang bị trọng thương nên ta mới phải bảo con đấy.
Nguyên Trừng ngạc nhiên khi thấy sắc mặt tái nhợt của thuộc hạ cha chàng, chàng sốt sắng hỏi:
- Làm sao mà hắn bị trọng thương đến mức ấy vậy ạ?
- Vì làm nhiệm vụ của cha giao cho mà hắn bị đối phương đánh trọng thương.
- Thế còn ba người hộ pháp kia của cha đâu ạ?
Quý Ly thở dài đáp:
- Ba người kia đều đã mất mạng dưới chưởng của người đó rồi... Ôi! Nếu lúc đó có con thì có lẽ đã không phải mất bất kỳ ai, cũng may ông ta đã chết.
Chàng nghe mà kinh hãi, chàng biết rõ thực lực của họ, chàng tự hỏi vị cao nhân khiến cha chàng phải tổn thất lực lượng một cách trầm trọng là ai, và chàng rất muốn đến gặp một lần, bèn nói:
- Người đó là ai mà khiến cha phải làm vậy ạ?
- Một đại cao thủ họ Trần, thật lòng cha không muốn hại ông ấy, chỉ do ông ấy cản đường cha mà thôi.
“Họ Trần? Không lẽ là người trong hoàng tộc? Trong hoàng tộc vẫn còn người có công lực cao thâm đến nhường vậy ư? Sao chưa bao giờ nghe nói qua?” Nguyên Trừng tự hỏi, trong lòng thầm phán đoán hết một lượt nhưng không hề thấy ai đủ khả năng. Thấy cha có vẻ không muốn nhắc đến danh tính đối phương, chàng cũng không tiện hỏi nhiều. Lúc này Phùng Sĩ Chu ở trên mái nhà, nghe Quý Ly nhắc tới sư đệ ông thì lửa giận lại bùng cháy, kình lực cuồn cuộn dồn tới bàn tay, ông thật sự muốn một chưởng nghiền nát lão ta ngay lập tức!
Ngay lúc lửa giận dường như sắp thiêu đốt lí trí của ông, từng lời trăn trối của Trần Thì Kiến bỗng vang lên bên tai: “Sư huynh, huynh đừng bao giờ nhắc hai từ báo thù.. Từ nay, duy nhất chỉ có mỗi mình Quý Ly có thể giữ vững được triều đình… Đệ cầu xin huynh đừng khiến mọi chuyện tới mức không thể cứu vãn được….”
“Chỉ mình Quý Ly…” Phùng lão vô thức nhắc lại lời nói vang lên trong tiềm thức..
Kình khí trên tay một lần nữa thu về. Trần lão yên lặng quan sát đánh giá căn phòng bên dưới. Mà hơn nữa, trong căn phòng đó hiện giờ còn có một đại cao thủ là Lê Nguyên Trừng, Phùng lão thầm thở ra một hơi, lúc nãy nếu lời của sư đệ lúc lâm trung không kịp thời cảnh tỉnh ông, chỉ e hiện giờ đã thành cục diện khó cứu vãn. Không phải ông e ngại mình thất bại, ông chỉ lo vụ việc ầm ĩ rồi ren, ai sẽ đứng ra chủ trì đại cuộc? Triều đình sư đệ ông đã không tiếc cả tính mạng để bảo vệ kia sẽ ra sao? Nhưng còn cái chết của sư đệ ông thì sao? Chẳng lẽ cứ như vậy? Đột nhiên một tiếng nói vang lên cắt đứt dòng suy tư của Phùng lão:
- Anh cả, anh về rồi à?
Một người đàn ông từ phòng bên cạnh đi sang, dáng vẻ thư sinh hơn Nguyên Trừng, Nguyên Trừng gật đầu đáp:
- Hán Thương đấy hả? Anh cũng mới về đây thôi.
Ánh mắt Phùng lão di chuyển về phía người mới xuất hiện. Hóa ra là Lê Hán Thương, con trai thứ hai của Quý Ly. Phùng lão lần đầu tiên thấy chàng ta, vừa nhìn ông đã chấn động ngay tức thì!
Phùng lão chịu tang của sư đệ đúng một trăm ngày. Ngày tiếp theo ông khởi hành, theo tâm nguyện của Trần Thì Kiến, Phùng lão tới Hóa Châu tìm hai cha con Đặng Tất.
Ngày nọ, ông dừng chân ở một quán ăn bên đường. Quán khá đông khách, trong lúc xoay đầu nhìn quanh để tìm bàn trống, ánh mắt ông chợt dừng lại ở một góc quán, nơi đó có một người đàn ông có dáng vẻ khá quen mắt. Ông quan sát bộ quần áo y mặc trên người thì đoán ra đây là một tướng quân, nhìn kỹ hơn thì giật mình nhận ra y chính là Từ Phong. Mới chỉ ba tháng ngắn ngủi, thật không ngờ Từ Phong lại thay đổi nhiều đến vậy, suýt nữa ông đã không nhận ra rồi. Bộ giáp trên người y bị nứt gãy vài chỗ, áo vải cũng rách rưới, thê thảm hết chỗ nói. Làn da vốn khá trắng trẻo thì nay lại đen sạm đi, có lẽ là do y “tắm nắng” ở Đại Việt lâu quá. Ông cảm thấy kỳ quái, nhủ thầm: "Đám lính đi theo y đâu rồi, sao y chỉ có một mình? Y đã tìm thấy giáp thần và kiếm thần hay chưa?" Vô số nghi vấn hiện lên làm ông rất tò mò. Suy nghĩ một chút, ông quyết định đi sang bàn của y lân la dò hỏi:
- Xin chào thiếu hiệp, lão có thể ngồi ở đây được không?
Từ Phong không tiện từ chối nên gật đầu:
- Được, mời ngồi.
- Cảm ơn thiếu hiệp.
Phùng Sĩ Chu ngồi xuống ghế, chăm chăm nhìn Từ Phong một hồi, ông đưa tay lên vuốt cằm, làm điệu bộ đang suy nghĩ gì đấy, bất chợt hô:
- Lão thấy thiếu hiệp rất quen, hình như đã gặp ở đâu thì phải?
Từ Phong đáp mà không ngẩng đầu lên:
- Ta chưa gặp qua ông bao giờ.
Phùng lão giả bộ lắc đầu:
- Không phải đâu, lão thấy quen lắm... ừm... A! Lão nhớ ra rồi, thiếu hiệp là Từ Phong!
Nghe ông nhắc tới tên mình, Từ Phong ngước mắt chối:
- Ông nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Từ Phong.
Ông lão tiếp tục khẳng định:
- Không thể nhầm được! Cậu là Từ Phong, đệ tử của Địch Cối.
Y tức tối, bỏ đủa xuống, nhấc mặt ngoan cố cãi lại:
- Tôi đã nói là ông nhầm người, sao ông lỳ lợm vậy hả? Ông đừng khiến tôi phải đuổi ông già ông đi đấy!
Không hiểu vì cớ gì mà hắn không chịu nhận bản thân là Từ Phong. Phùng lão vẫn giữ nụ cười, chỉ tay vào thanh đao đặt trên bàn và nói:
- Lão tuy già nhưng chưa lẫn, tuyệt đối chẳng thể nhầm được. Thanh đao này này, lão biết cậu có được nó từ đâu. Nó thuộc về một trong thập cường võ giả Hoành Phi Kinh, hắn ta đã truyền cho cậu đao pháp và tặng luôn thanh đao này.
Y nghe mà giật mình, y không tự chủ được bật ra:
- Sao ông...
Biết mình vừa lỡ lời, y ngậm miệng lại ngay, sau đó trầm giọng xuống hỏi:
- Ông là ai?
Thấy đối phương bắt đầu sập bẫy của mình, ông cười cười đáp:
- Ta là Ất Giáp, một người bạn của sư phụ cậu, ta biết cậu là đệ tử đời thứ ba của ông bạn ta.
- Sao ông biết được lai lịch của thanh đao này?
Y nói như vậy tức là gián tiếp thừa nhận mình là Từ Phong. Chuyện Hoành Phi Kinh nhận y làm đệ tử cũng như hắn ta truyền cho y thanh đao hiếm có ai hay, chỉ có những người thân cận với y mới biết. Y đâu biết Phùng lão nhiều lần đi sứ sang nhà Minh đã thường xuyên hỏi thăm đủ thứ chuyện nên biết rất nhiều. Phùng lão trả lời:
- Sư phụ thiếu hiệp nói cho ta. Ông ta nói năm hai mươi tuổi thì Hoành Phi Kinh đã gặp cậu và giao đao lại cho cậu.
Suy nghĩ Từ Phong bắt đầu bị lung lạc, y thầm nghĩ rằng ông biết rõ cả năm nào thì có lẽ sư phụ đã nói cho ông thật, y bán tín bán nghi hỏi:
- Ta không tin, bạn bè sư phụ ta rất nhiều nhưng ta chưa thấy ông lần nào.
Phùng lão nhún nhún vai:
- Đấy, như cậu đã nói đấy, bạn bè của sư phụ cậu nhiều như vậy, không nhớ được lão là bình thường thôi. Hay thế này đi...
Rồi ông ghé đầu sát vào, nhỏ giọng thì thầm mấy câu gì đấy khiến cho sắc mặt của hắn ta biến đổi hẳn, không rõ ông đã nói gì nhưng chỉ thấy hắn ta chắp hai tay cung kính nói:
- Tiền bối đúng là bằng hữu của sư phụ vãn bối thật rồi, vừa nãy vãn bối quá đa nghi khiến cho tiền bối phải tức giận, vãn bối xin được tạ lỗi.
Phùng lão xua xua tay đáp:
- Không sao, không sao, lão biết thiếu hiệp đang thừa mệnh đi tìm hai…
- Ấy!
Mấy lời đơn giản của ông lão như sét dội vào tai hắn ta, không ngờ nhiệm vụ này ông lão cũng biết rõ, hắn vội vàng ngăn không cho Phùng lão nói thêm nữa:
- Tiền bối, nơi này tai vách mạch rừng, xin tiền bối giữ bí mật cho ạ.
Phùng lão giật mình gật gù liên hồi:
- A phải phải, lão quên mất, xin lỗi thiếu hiệp. À, nhắc tới mới nhớ, theo như lão nhớ thì có rất nhiều quân lính đi theo thiếu hiệp cơ mà, sao lão không thấy họ đâu nữa cả?
Từ Phong thở dài:
- Họ chết hết cả rồi!
Ông kinh ngạc khi nghe y trả lời:
- A! Làm sao mà chết?
Y lại thấy ông nói tiếng Trung rất lưu loát thì lại càng tin tưởng ông là người nước y và bạn của sư phụ. Y đâu biết trong triều đình nhà Trần trước đây, ngoài “thiên tài học ngoại ngữ” Trần Nhật Duật thì ông là người thứ hai tinh thông ngôn ngữ và văn hóa người Hán. Y giờ đã bị ông thuyết phục hoàn toàn, nên y cứ trả lời đúng sự thật:
- Không dám giấu tiền bối, trên đường tìm hai món thần khí, toàn quân đã bị diệt, chỉ còn mình vãn bối sống sót.
Phùng lão càng khiếp hãi, là ai gây ra việc này, cho dù có căm hận Minh triều đến mấy thì cũng không thể giết sứ giả, chiến tranh sắp nổi lên rồi. Ông nhất định phải làm cho rõ:
- Chuyện là như thế nào?
Từ Phong nhấp một ngụm rượu rồi kể lại cuộc hành trình, Phùng lão nghe qua cũng hiểu được đại khái nó như thế này.
Trong một tháng đầu tiên, Từ Phong cùng thuộc hạ xuôi về phương nam, khổ công tìm kiếm khắp nơi mà không có chút thu hoạch nào, phải xuyên qua rừng núi nhiều lần, chịu vắt hút máu, côn trùng chui vào người cắn đến mức ngứa ngáy khắp mình mẩy. Đặc biệt có thằng lính chơi ngu nghịch dại, thèm mật ong, ong gì không phá phá đúng tổ vò vẽ, cả đàn ùa ra khiến cả đám hoảng sợ phóng ngựa chạy như bị ma đuổi. Chưa hết, muỗi rừng còn thay nhau đốt làm hơn một nửa trong bọn chúng trúng sốt rét, cả Từ Phong cũng bị, thế là đám lính phải tìm cách chữa trị cho y. Cả đám chống chọi vật vã suốt hai mươi ngày trời mới thuyên giảm, nghỉ thêm hai ngày nữa y lại lên đường.
Hành trình gian khổ vẫn chưa hết, ba ngày trôi qua, chúng tới một khoảng rừng khá trống trải, sau khi trải qua đợt bạo bệnh, lại không có lương thực, đám lính đều đã mệt rã rời, ai cũng muốn xin nghỉ chân tại đây nhưng thấy tướng quân có vẻ vẫn chưa muốn dừng nên chẳng tên nào dám mở miệng. Bản thân Từ Phong cũng đâu hơn gì, chẳng qua cố gắng che dấu điều đó vì không muốn mất thể diện, đang lúc cả bọn đang cố sức đi tiếp thì một tiếng quát vang động cả núi rừng vang đến:
- Đứng lại!
Tiếng quát lớn làm bầy ngựa của lính Ngô hoảng sợ, chúng bắt đầu hí lên rồi di chuyển hỗn loạn. Ban đầu Từ Phong cho rằng đó là tiếng của một gã thuộc hạ láo toét nào đó, y quay lại định xử lý tên vô lễ kia thì chợt khựng lại. Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một toán khoảng chừng mười lăm mười sáu người mặt mũi dữ dằn, tay cầm đao kiếm sáng choang, chúng tỏa ra chắn đường đi rất nhanh.
“Sơn tặc!” Vốn có sự tự tin vào võ công của bản thân và đám lính, Từ Phong không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, y liếc qua đám sơn tặc và nói với vẻ khinh thường:
- Các ngươi khôn hồn thì chạy đi, đừng để ta phải ra tay!
Một tên mặc quần áo thô sơ nghe giọng điệu tự tin khiếp người kia thì hơi hoảng sợ, vội chạy tới cạnh gã cầm đầu, nói nhỏ vào tai gã:
- Đại ca, có vẻ lần này chúng ta mai phục nhầm người rồi. Bọn chúng hình như là quân lính của triều đình. Võ công chắc không tầm thường, nghe giọng tên dẫn đầu nói thì biết. Chúng ta nên chạy thôi.
Trại vương trừng mặt quát:
- Quân triều đình thì sao? Mày đã quên là kẻ nào đã đẩy chúng ta vào bước đường này rồi hả?
- Em nhớ...
- Mày nhớ gia đình mày bị hủy hoại như thế nào không?
- Nhớ!
- Thế thì có gì phải sợ hãi? Đây chính là cơ hội để trả thù bọn quan sai chó má này.
Tên đó nghe gã chủ trại nhắc lại những ký ức đau khổ đã trải qua, hai mắt đỏ ngầu, ánh nhìn lộ ra sự phẫn nộ, hận thù, như muốn xẻ đối phương ra làm trăm mảnh, gã rít qua kẽ răng:
- Đúng, phải giết hết tất cả bọn chún, tuyệt đối không tha cho tên nào cả,
Mấy kẻ xung quanh đều bị sát khí của gã đó kích động, vung đao kiếm hò hét vang động một góc rừng. Bầy ngựa thêm một phen hoảng hốt, thanh thế của sơn tặc khiến đám lính mặt mày biến sắc, Từ Phòng hít sâu một hơi vào Đan Điền rồi hét:
- Im lặng cho ta!
Tiếng hét át hết âm thanh la ó, tru tréo. Y tiếp tục:
- Các ngươi biết ta là ai không? Ta là người của Thiên triều, dám động tới ta lá các ngươi muốn chết rồi.
- Chúng mày vốn đã giết chết bọn ông từ lâu rồi. Thiên triều chó má gì chứ.
Gã bên sơn tặc không hiểu hàm ý trong hai từ "Thiên triều" của Từ Phong, gã chỉ biết triều đình gây cho y cuộc sống khốn khổ, không kiềm chế nổi tâm trạng nên chửi đổng một câu rồi lao tới vung đao chém ngang ra, xem thân thủ, tư thế ra đòn của gã, có vẻ cũng biết chút võ vẽ. Tên chủ trại định ngăn cản nhưng đã muộn.
"Dùng đao đánh ta có khác gì múa rìu trước cửa Lỗ Ban." Từ Phong cười khẩy thầm khinh bỉ, y ngả ngửa người trên lưng ngựa tránh đi, đáng tiếc con ngựa của y đã mệt mỏi, né không kịp, bị hớt đứt đầu, gục xuống. Y thuận thế lộn ngược ra, gã kia lại lao tới, bổ đao từ trên cao. Từ Phong không thèm rút vỏ, đưa nhanh tay phải gạt đao của đối phương, kế tiếp phóng tay trái chưởng trúng vách bụng đối thủ. Gã kia hự một tiếng, lật đật lùi lại năm sáu bước, miệng hộc ngụm máu lớn. Từ Phong mau chóng áp sát, tay phải đánh thêm một chưởng đập lên giữa ngực gã kia, có tiếng răng rắc khẽ vang lên. Gã kia la thảm, thân hình bay nửa trượng, khi rớt xuống, chỉ thấy máu tràn ra từ miệng, mũi, tai. Từ Phong nói với giọng lạnh lùng:
- Hừ, chưởng đầu tiên trừng trị ngươi vì tội phỉ báng Thiên triều, còn thứ hai là vì dám chém chết con ngựa ta cưỡi.
Người kia chỉ còn một chút hơi tàn, y không đôi co với gã, y gượng sức chống tay, ngẩng đầu nhìn tên chủ trại lần cuối, thều thào:
- Đại ca xin anh báo thù cho em.
Y dứt lời thì nghẹo đầu sang bên tắt thở. Y xuất thân từ nông dân, do hoàn cảnh bức bách mà phải đi lên núi gia nhập vào đám sơn tặc. Tuy rằng được học vài chiêu thức, thực ra vẫn là người bình thường, sao có thể chịu nổi hai chưởng của Từ Phong chứ. Tên chủ trại hiểu rõ gia cảnh của y, nên cơn giận bốc lên dữ dội, hắn ta quát:
- Quan quân các ngươi hại gia đình người ta tan cửa nát nhà chưa đủ hay sao mà giờ giết chết luôn anh ta, đám Thiên Triều đúng là không bằng loài thú vật.
Gã Từ Phong gọi là Thiên Triều thì họ cũng chả thèm quan tâm, Thiên Triều hay cái gì triều thì cũng mặc xác nó, họ chỉ nghĩ làm sao để có cơm ăn, có áo mặc mà thôi nên trong mắt họ “Thiên Triều” là súc sinh. Sơn tặc ai cũng vì cuộc sống quá nghèo khổ mà tụ tập với nhau làm trộm cướp, ấy thế mà tình cảm tình nghĩa sâu đậm, chẳng khác gì anh em ruột thịt trong nhà, nay họ chứng kiến Từ Phong đánh chết một người của mình, ai cũng phẫn nộ, la ó muốn chém muốn giết.
P/S: Mấy hôm nay bận quá nên post chương hơi bị trễ
- Bọn chúng đã hại chết người anh em của chúng ta. Hãy giết hết bọn chúng để báo thù, lên!
Đám lâu la đồng thanh hét ầm ĩ, rồi cầm đao cầm kiếm xông tới. Một cuộc hỗn chiến diễn ra. Tên chủ trại có võ công giỏi nhất, hắn cùng bốn tay chân của mình bao vây cùng đánh Từ Phong. Từ Phong cười nhạt, hắn không để đám này vào mắt, bởi "một bọn ô hợp sao thắng được quân lính đã qua huấn luyện chứ." Đáng tiếc, hắn quên mất một điều, mấy tên lính đó đều mệt rã rời, lấy sức đâu mà đánh đấm. Chính vì thế, thoáng một cái, bảy tám đứa liền đi chầu Diêm Vương.
Bản thân Từ Phong cũng đói bụng cồn cào, y đánh ra Phi Thiên Trảm Kích hai lần chém chết được hai người thì chẳng cầm nổi đao nữa. Mà năm gã sơn tặc võ nghệ cũng chả tầm thường, chúng chiếm các vị trí rất nhanh chóng, sau đó đánh ra Hổ Quyền. Mỗi một gã đánh bài Hổ Quyền khác hẳn nhau; cái thì uyển chuyển, mau lẹ như hổ rình mồi; cái thì hùng hồn, mạnh mẽ như hổ vồ. Nếu chỉ từng gã đánh với Từ Phong, chắc mẩm thế nào cũng bị y giết, nhưng bây giờ năm gã kia thi triển năm bài Hổ Quyền để hợp sức giáp công, không ngờ uy lực tăng lên gấp bội, chiêu thức hiểm độc cực kỳ khiến y phải chống đỡ vất vả; chưa đầy nửa khắc, y và đám tên lính còn lại bị dồn vào một góc. Biết tình thế không ổn, hai tên thuộc hạ của y liền nói:
- Tướng quân, hai thuộc hạ sẽ mở đường máu cho ngài chạy thoát.
Từ Phong giả bộ hoảng hốt kêu lên:
- Các ngươi không...
Chưa hết câu thì hai gã kia đã quát lớn, vung kiếm chém tứ tung như kẻ điên. Bên sơn tặc cũng đã mất ba người nên không dám đối mặt trực tiếp bọn chúng, họ hơi lùi lại để kéo dãn khoảng cách. Nhưng vì thế, họ đã vô tình để bọn Từ Phong có đường chạy thoát, và tất nhiên, hai tên lính kia bỏ mạng. Đám sơn tặc lập tức đuổi theo bọn chúng vào sâu trong rừng.
"Đáng chết! Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ta đường đường là một tướng quân, không ngờ có ngày rơi vào thảm cảnh thế này, cứ chờ đấy, ta sẽ quay lại trả thù, giết sạch các người." Lần đầu tiên ở vào thảm cảnh, Từ Phong giận tới điên cuồng, luôn mồm thầm chửi rủa đám sơn tặc, quên cả việc chú ý đường đi, nên khi chạy tới sườn núi mà hắn không vẫn hay biết. Có tên lính nhắc nhở:
- Tướng quân, mau dừng lại, phía trước hết đường rồi.
Từ Phong giận lây sang gã, y quát:
- Câm mồm, hết gì mà hết... Á!
Câu chửi chưa phun ra hết thì y vấp phải rễ của cây đại thụ ngã lộn cổ. Sườn núi khá dốc, đất đá lởm chởm, y không thể khống chế được, thân hình lăn tròn xuống dốc. Tám chín tên lính khác cũng giống y, chỉ còn hai tên dừng kịp trước gờ núi, nửa muốn xuống nửa không, khi đám sơn tặc đuổi đến tận nơi, bọn chúng mới hoảng sợ, nhắm hai mắt, liều mạng nhảy.
Tên chủ trại đứng sát bờ, nhìn xuống dốc và nói:
- Rớt từ trên này xuống chắc chắn chết tan xương, xem ra hôm nay không cướp gì được.
Có kẻ khác nói:
- Sao lại không có gì ạ, chẳng phải có đàn ngựa chúng bỏ lại đó ư?
Gã kia gật gù đáp:
- À phải, tao quên mất, chúng ta quay lại rút thôi, quay lại thu chiến lợi phẩm.
- Vâng ạ!
Sơn tặc không đuổi theo nữa mà bỏ đi, âu đây cũng là may mắn của Từ Phong bởi y đã may mắn thoát chết. Trong khi lăn từ trên cao xuống, ngay trong thời khắc nguy cấp, y vận mười thành công lực bắt lấy một cành cây to nhô ra giữa đường đi, kế đó gã lộn liên tục bốn năm vòng trên không rồi tiếp đất. Cành cây tuy rằng bị gãy nhưng nhờ thế mà sức rơi giảm đi nhiều nên gã chỉ bị chấn động toàn thân chứ xương cốt vẫn nguyên vẹn, mặt khác, một phần cũng nhờ sườn núi này không cao lắm.
Phía sau gã có khá nhiều tên lính sống sót, chỉ là một tên gãy đùi, một tên gãy tay, rên la oai oái, còn hai tên “nhảy núi” sau cùng thì ngược lại, cơ thể đập mạnh vào chướng ngại vật, xương cốt vỡ vụn mà chết.
Vì lo lắng sơn tặc vẫn đang truy đuổi nên sau khi ổn định đội ngũ, y liền ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ lập tức đi tiếp mà không chôn cất hai gã thuộc hạ không may bị chết kia. Những gã còn lại tuy bất mãn nhưng chỉ giữ trong đầu chứ không dám nói ra, chắc điều này cũng do nỗi sợ sơn tặc át hết. Nhưng không suy nghĩ nhiều, cả đám từ từ đỡ vai đỡ hông, dìu nhau cùng đi.
Toán lính mười phần chết nửa, tâm trạng buồn bực, bước đi thất thểu trong rừng. Bầu không khí cứ như chìm vào ủ rũ, còn đâu một đoàn quân khí thế rầm rộ, tiền hô hậu ủng. Chúng cứ thế mà đi mãi, và cuối cùng, khi tìm thấy một cái hang nhỏ, chúng liền reo lên. Có thể nói, hiện tại chưa thấy đường, tìm được cái này là quá may mắn cho chúng rồi. Từ Phong chỉ vào cái hang ra lệnh:
- Các ngươi cất đồ vào trong đi, chúng ta tạm nghỉ ở đây.
Bề ngoài là nói cất đồ vào nghỉ chân, thật ra hàm ý của y là đưa hai con dê thế mạng. Y cũng không ngu ngốc mà mạo hiểm xông vào đó để thám thính xem cái hang như thế nào. Y biết thường có những loài động vật to lớn như gấu sống trong hang.
Mấy tên thuộc hạ nhìn nhau rồi đẩy hai tên có thể lực tốt nhất vào. Cái hang tối om làm hai gã run rẩy, chân rón rén cố đi thật khẽ vào trong. Chúng đi vào hang hồi lâu, sau đó nói ra:
- Tướng quân, cái hang này nhỏ lắm, chỉ đủ cho ba hay bốn người thôi.
Sau khi đã chắc chắn cái hang an toàn, Từ Phong lệnh cho chúng:
- Được, vậy chúng ta sẽ nghỉ chân ở ngoài này, các ngươi cất đồ, sau đó tản ra đi tìm thức ăn.
- Vâng.
Toán lính vứt những thứ nặng nề ở đấy rồi chia nhau đi săn bắt. Từ Phong cũng tham gia.
Khu rừng còn nguyên sơ, có nhiều loại động vật sinh sống, thỏ, chồn, thậm chí cả một con nai. Chỉ là mấy con thú này chạy rất nhanh, khó lòng mà tóm được. Đám lính tên nào tên nấy đều đã đói rã họng, nếu không có thứ gì vào bụng thì chắc chắc sẽ toi đời. Vì thế nên chúng cố gắng tìm bắt, nửa canh giờ sau chúng quay lại cái hang với thịt và hoa quả trên tay. Ăn no xong xuôi, một tên lính hỏi:
- Tướng quân, bây giờ chúng ta ở trong này hay tiếp tục đi nữa ạ.
Từ Phong ngẩng đầu lên trời, y đáp:
- Chúng ta đi tiếp, trời sắp chuyển về chiều rồi, chúng ta nhất định phải ra khỏi rừng trước...
Y chưa kịp dứt lời thì trời bỗng đổ mưa ầm ầm. Thời tiết Đại Việt giờ đang ở trong mùa mưa nên mưa giông xuất hiện là chuyện bình thường. Mưa làm bọn lính ướt như chuột lột, ngăn cản hành trình của chúng. Từ Phong tặc lưỡi nói:
- Khoan đi vội, đợi đến khi tạnh mưa thì sẽ lên đường
Đám lính chỉ mong có thế, gật đầu liên hồi. Bọn chúng chờ suốt gần hai canh giờ trời mới bắt đầu ngớt, có tên hỏi:
- Tướng quân, chúng ta lên đường được chưa?
Từ Phong thở dài, lắc đầu:
- Thôi, hoàng hôn rồi, đứng lại, chúng ta tạm thời ở trong hang đêm hôm nay, sáng sớm mai khởi hành.
Một gã tỏ vẻ e dè:
- Nhưng mà tướng quân, cái hang chỉ chứa đủ quá nhỏ, không chứa nổi chừng này người đâu ạ.
- Vậy các ngươi đi kiếm củi để đốt lửa, cho dù thế nào chúng ta cũng phải nghỉ ở đây.
- Vâng ạ!
Mấy tên lính bẻ cành cây, tập trung vào một chỗ để đốt lửa. Chúng nhường cho thượng cấp vào hang. Từ Phong cứ lắc đầu từ chối mãi, rốt cuộc vì không muốn phụ lòng tốt của đám thuộc hạ nên y nhận lời. Nãy giờ y luôn cho rằng sơn tặc vẫn đang rình rập, mai phục ở đâu đó, chỉ chực y xuất hiện là lao ra tấn công ngay lập tức. Hiện tại công lực của y chưa hồi phục hoàn toàn nên chẳng muốn mạo hiểm, do vậy y thầm nghĩ đêm nay nấp trong hang cũng chưa chắc là ý tồi. Y bắt đầu phân công phiên canh gác cho bọn lính, còn bản thân thì ngồi xếp bằng vận công điều khí.
Buổi đêm nhanh chóng trôi qua, Từ Phong đã khoẻ mạnh trở lại và ngồi đợi đám sơn tặc xuất hiện để trả mối hận. Hắn biết sơn tặc rành đường núi này, chắc hẳn sẽ dễ dàng tìm ra hắn, khi đó hắn sẽ giết hết, chỉ giữ lại một tên chỉ đường đi trong khu rưng. Lần đầu hắn đến Đại Việt mà đã bị mấy vố thê thảm, hắn quyết phải báo thù bằng được, đáng tiếc chờ hơn nửa canh giờ vẫn không thấy dấu hiệu của bọn chúng. Thuộc hạ của hắn sốt ruột hỏi, hắn mới bắt đầu ra lệnh lên đường.
Giữa rừng rậm âm u, không có bản đồ, lại vì là ban ngày, sao Bắc Đầu cũng chẳng có nên rất khó tìm ra hướng đi đúng. Bọn chúng loanh quanh tới lui một hồi rồi lạc vào nơi cây cối rậm rạp tầng tầng lớp lớp, chỉ vài tia nắng yếu ớt chiếu xuyên qua tán cây dày, nhìn mọi hướng đều không thấy đường ra. Hai ba tên lính bắt đầu chán nản, những truyền thuyết đầy hấp dẫn cũng không thể níu kéo chúng với cuộc tìm kiếm gần như vô vọng này, bây giờ chỉ còn một động lực duy nhất để tiếp tục hành trình là giữ chắc cái đầu trên cổ. Từ Phong thấy thế bèn quát chúng nhằm xốc lại tinh thần cho tất cả những kẻ còn lại, chỉ cần một kẻ bỏ cuộc lập tức sẽ kéo theo kẻ khác. Bỗng một tên lính chỉ vào khoảng tối tăm trước mặt thốt lên:
- Tướng quân, ngài nhìn kìa, trước mặt có cái gì đó phát sáng.
- Cái gì chứ?
Từ Phong nhìn theo hướng tên lính chỉ tới thì quả đúng như lời gã nói, nơi đó ánh mặt trời chiếu vào làm toả ra ánh vàng lấp lánh. Ánh sáng tuy yếu nhưng ở giữa khung cảng âm u của rừng núi vẫn thấy được rõ ràng. Cả đám nheo mắt nhìn thì thấy đốm sáng nọ có hình thù giống một bộ quần áo, bên cạnh có vật tương tự như khúc cây dài. Chúng quay sang nhìn nhau, bọn lính đều nhận định đây là cái gì, đồng thanh reo to đầy sung sướng. Từ Phong cười ha hả:
- Đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, không uổng ta khổ cực đi tìm bao lâu nay. Ngươi và ngươi nữa...
Hắn ra lệnh cho hai tên thuộc hạ:
- Hai ngươi hãy vào đó lấy ra cho ta.
- Vâng ạ!
Hai gã dạ ran, giờ đã có đường sống, chúng hăm hở chạy vào lấy cái vật kỳ lạ kia.
Đột nhiên vang lên một tiếng gầm dữ dội, chấn động cả núi rừng. Rồi một bóng đen từ trong bóng tối phóng ra, ngay sau đó là âm thanh la thảm của hai gã lính kia, vang lên thoáng chốc rồi biến mất, trả lại không khí yên tĩnh như lúc đầu.
- Tướng quân, cái gì vậy?
- Cái gì mà ghê vậy?
- Cái gì thế?
Không thấy phản ứng của hai tên lính trước đó, bọn chúng hoang mang, quay sang bàn tán to nhỏ với nhau. Từ Phong nhíu mày thầm đoán có chuyện gì xảy ra. Đợi thêm một hồi nữa vẫn chưa có dấu hiệu của hai gã nọ, hắn chỉ hai gã khác:
- Hai ngươi vào đó xem thử đã có chuyện gì với chúng!
Ánh mắt của chúng lộ ra sự sợ hãi, chúng nói ngắt quãng:
- Tướng quân... phải vào sao???
Từ Phong gật đầu:
- Đúng vậy, hai thằng kia có lẽ bị sập trúng cái hố nào đó thôi, hai ngươi vào lôi chúng ra.
Quân lệnh như sơn, hai tên lính dù trong lòng rất không muốn nhưng cũng phải tiến vào. Khi chúng vừa đến ngay chỗ hai gã trước đứng thì tiếng la thảm lại vang lên lần nữa, tuy nhiên nó giống như lúc trước, vang lên rồi im bặt tức thì. Đám lính càng thêm hoảng sợ, tiếng bàn tán càng to, mặt mày kẻ nào kẻ nấy biến sắc, ngay đến Từ Phong cũng không khỏi nao núng.
Bất chợt có gã chỉ tay tới trước, hai mắt trợn trừng, người run rẩy, thần sắc thì tái mét, giọng nói không thể che giấu sự kinh hãi tột độ, miệng gã lắp bắp:
- Tướng... tướng quân... ngài nhìn... ngài nhìn... sang bên trái kìa...
Từ Phong ngoảnh đầu nhìn sang, trong tích tắc, vẻ mặt y biến đổi rất lớn, sự điềm tĩnh hoàn toàn biến mất. Không gian chợt căng thẳng lên, càng lúc khuôn mặt của y càng tái sẫm, tay chân y tự động run rẩy theo bản năng, y đã hoàn toàn hốt hoảng, và những gã lính phía sau cũng chẳng khác gì y.
Rốt cuộc đã có chuyện gì mà khiến cho toán linh Ngô phải sợ hãi đến mức như vậy?
*****Chú thích:*****
Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu nghĩa là “đi mòn gót giầy tìm không thấy, tìm được thì chẳng tốn chút công phu”.
P/S: Mấy hôm nay nghỉ lễ nên post chương hơi bị trễ