Quyển 1: Nghé con mới sinh
Chương 1: Không phải là người bình thường
Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên tập: No_dance8x Nguồn: Tàng Thư Viện
-----o0o-----
"Giết nó!"
"Đúng vậy, âm thầm giết chết chết nó rồi băm vằm cho chó ăn!"
"Cho chó ăn à? Không được, anh muốn lột da của nó, uống máu của nó! Còn thịt thì làm giò hun khói."
"Đúng, đúng! Món thịt tươi ngon như thế này... nếu hun khói thì sẽ có một hương vị rất đặc biệt."
Trời không trăng, gió lại lớn. Sát khí tỏa ra khắp bốn phương, màu máu tràn ngập trong đêm tối.
Dưới bảng hiệu chân giò hun khói của quán ăn Triệu Ký, Tư Mã Ngũ Nhan nỗ lực áp lỗ tai của mình trên mặt kính thủy tinh của cửa sổ. Hắn rất chăm chú, tỉ mỉ nghe nội dung trong từng giọng nói truyền đến bên tai. Cơn gió lạnh nửa đêm bỗng ùa tới khiến hắn không khỏi run rẩy vài cái rồi cứ như bị điện giật làm hai hàm răng va vào nhau phát ra những âm thanh lập cập. Mặc dù vậy nhưng ánh mắt của hắn lại nhọn hoắt và sắc bén như một con báo đang ngủ đông trong đêm tối đang canh chừng con mồi của mình.
Hiện giờ hắn đã có thể xác định, đôi nam nữ ác độc này đang lập mưu thực hiện một vụ giết người tàn nhẫn và tràn ngập máu me.
Trước đây rất lâu, Tư Mã Ngũ Nhan đã từng nghe nói có người lấy thịt người để làm chân giò hun khói nhưng lúc này đây hắn mới hiểu tại sao chân giò hun khói trong tiệm này lại thơm ngon và dễ bán đến như vậy.
Quan trọng hơn, vào khoảng năm tiếng trước hắn đã tận mắt nhìn thấy một cô bé vào trong tiệm. Và cho đến bây giờ, cô bé đó vẫn chưa rời khỏi!
Thì ra bọn họ vẫn luôn treo đầu heo bán thịt người, nhất là làm một việc ghê tởm như ăn thịt đồng loại!
Hai bàn tay đang nắm chặt của Tư Mã Ngũ Nhan phát ra âm thanh răng rắc.
Được rồi, nếu bây giờ đã đã có chứng cứ xác thực thì cũng đã đến lúc ta ra tay!
Nghĩ đến đây, Tư Mã Ngũ Nhan dùng hai tay để nắm chặt sợi dây thừng đang cột trên mái nhà, hai chân đạp mạnh, rồi một tiếng vang phát ra, tấm kính cửa sổ đã bị đánh vỡ. Ngay sau đó, hắn lại xoay người nhảy vào bên trong.
"Không ai được nhúc nhích!" Đồng thời, hắn nổi giận hét một tiếng, trong chớp mắt liền vọt đến bên cạnh đôi nam nữ nọ. Trên thực tế, mấy chữ "không ai được nhúc nhích" của hắn đều dư thừa bởi vì ngay khi hai người kia bất thình lình đối mặt với một kẻ xa lạ bay từ bên ngoài vào thì đã bối rối đến nỗi trợn mắt há mồm, không thể cử động gì. Cho đến lúc hai người chợt phản ứng thì Tư Mã Ngũ Nhan đã thẳng tay đánh một quyền vào sau gáy khiến họ lập tức hôn mê...
Nửa tiếng sau.
Thành phố Tân Châu, bên trong phòng làm việc của đại đội phó cục cảnh sát, Tư Mã Ngũ Nhan cúi thấp đầu, nét mặt sượng tím như cà. Đối mặt với hắn là một cảnh sát trung niên mặc cảnh phục có khuôn mặt sáng sủa, vóc người cao lớn đang cầm bút viết gì đó. Lúc này, tinh thần của người cảnh sát hơi căng thẳng, trên trán lông mày nhíu lại thật chặt. Tay phải đang đặt trên bàn làm việc cũng không chịu yên mà gõ lên mặt bàn.
Từ đầu đến giờ, người cảnh sát này không hề mở mắt để nhìn hay liếc Tư Mã Ngũ Nhan ở đối diện một chút nào.
Hai người ngồi đối diện nhau thật lâu nhưng không nói gì khiến áp lực của không khí trong phòng càng tăng cao. Tuy nhiệt độ trong phòng rất ôn hòa thế nhưng Tư Mã Ngũ Nhan càng ngày lại càng nóng. Trên khuôn mặt còn non nớt của hắn đang được bao phủ bởi một tầng mồ hôi dày, cứ như vừa nhúng vào một thau nước vậy.
"Tôi đã có quyết định." Khi Tư Mã Ngũ Nhan đang cục cựa thân thể và bắt đầu có một một cảm giác bất an thì đội phó cục cảnh sát ở đối diện lại mở miệng nói chuyện:
"Ngày mai, tôi sẽ đưa cậu về viện nghiên cứu." Mặc dù trong giọng nói có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại vô cùng kiên quyết.
"Anh lại muốn đem tôi đến cái nơi quỷ quái đó à?" Tư Mã Ngũ Nhan giật mình, hắn kìm lòng không được mà hét lên: "Không! Tôi sẽ không bao giờ trở lại cái nơi ma quỷ đó!"
"Đó là do cậu ép tôi!" Đội phó cau mày, tay phải của hắn đập mạnh lên mặt bàn, nói tiếp: "Lúc trước, khi cậu trốn ra đã nói gì? Tuyệt đối không gây chuyện, đúng không? Nhưng cậu hãy xem lại đi, chưa đến một tuần mà cậu đã đem đến bao nhiêu phiền phức?"
"Không phải chỉ là... đánh vài người hay sao?" Tư Mã Ngũ Nhan thấp giọng thầm thì.
"Hừ, chỉ đánh vài người...?" Đội phó hừ một tiếng, hắn cười lạnh rồi quát: "Cậu nói năng thật nhẹ nhàng nhỉ? Lần trước, khi nhìn thấy mỹ nữ bị một gã đàn ông to lớn đuổi bắt. Cậu cũng không cần dò hỏi nội dung mà lập tức đánh gãy xương mũi của người kia. Nếu không có ai ngăn lại, tôi chỉ sợ hắn sẽ bị cậu đánh đến tàn phế..."
"Cái này... Tôi không biết họ đang đóng phim mà." Tư Mã Ngũ Nhan lau mồ hôi lạnh trên trán rồi dùng giọng điệu không hề biết mình có tội để giải thích: "Ai bảo bọn họ giấu kỹ camera đến như vậy chứ!"
Đội phó không hề để ý đến mấy câu giải thích hay sắc mặt tái nhợt của Tư Mã Ngũ Nhan mà tiếp tục khiển trách: "Còn việc ngày hôm nay thì sao? Tôi còn không biết xử lí thế nào đây! Hai vợ chồng chủ tiệm hun khói bị cậu đánh bầm dập đang kêu gào ở dưới lầu kia kìa! Hừ, người ta còn muốn hỏi cậu cho rõ, tai sao đang muốn giết một con gà trống thì cậu lại vô duyên vô cớ xông vào trong nhà, đánh ngất họ rồi đem đến cục cảnh sát?"
Mồ hôi lạnh trên mặt của Tư Mã Ngũ Nhan càng tuôn trào mạnh mẽ, hắn vừa lấy ống tay áo lau chùi liên tục vừa thấp giọng trả lời: "Ai bảo bọn họ bàn bạc máu me như vậy chứ? Nào là vừa chém rời, bằm xác rồi cái gì mà da mịn thịt mềm đủ loại... Hơn nữa, tôi thấy cô bé kia vào trong tiệm của bọn họ mà năm, sáu tiếng đồng hồ vẫn chưa ra ngoài. Đem những manh mối này xâu chuỗi với nhau đến không còn nghi vấn thì tôi mới hành động đấy."
"Là do đầu óc của cậu có vấn đề thôi!" Lúc này, đội phó đã chịu đựng đến giới hạn của mình. Hắn vừa đập bàn như thằng điên vừa gào rú: "Cô bé kia là con gái ruột của hai vợ chồng đó! Cậu biết không? Mấy cái da mịn thịt mềm là để chỉ đến con gà trống nhỏ họ vừa mua đấy! Con gà trống này họ mua để làm thú nuôi cho con gái nhưng rốt cuộc tối nào nó cũng gáy ầm ỹ khiến hai vợ chồng không thể nào ngủ nghê, mà hàng xóm cũng oán hờn. Vì vậy, hai vợ chồng này mới hận con gà trống đến thấu xương rồi giết chết nó đó, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi..." Tư Mã Ngũ Nhan lại nói: "Nhưng nếu chỉ giết con gà thì có cần phải bàn bạc long trọng đến thế không? Còn nói cái gì mà lặng lẽ, không ai hay biết... giết chết nó nữa!"
"Con gà này là thú nuôi của con gái nhà người ta nên muốn giết nó thì phải bày ra kế sách để dụ dỗ mới được, chẳng lẽ đạo lý đơn giản đến vậy cậu cũng không hiểu hay sao...?" Đến khi nói xong những lời này, rốt cuộc đôi mắt của đội phó nhìn chằm chằm vào Tư Mã Ngũ Nhan, bên trong con ngươi có thần thái hiện đang tràn đầy lửa giận khiến hắn không khỏi cúi đầu, mắt chỉ biết ti hí quan sát biến hóa trên mặt của vị đội phó cục cảnh sát. Vừa thấy bộ ngực của đội phó phập phồng kịch liệt vì kích động và giận dữ thì hắn mới chịu ngậm miệng lại. Tư Mã Ngũ Nhan sợ, chẳng may hắn chọc giận người anh họ này thì trong cơn giận, có lẽ hắn sẽ đuổi mình về viện nghiên cứu kia, mà nếu việc ấy xảy ra thì chi bằng hắn tìm một miếng đậu hũ rồi đập đầu tự sát cho rồi...
Im lặng một hồi, đội phó cầm bao thuốc là lên rồi rút ra một điếu, nhét vào trong miệng. Tư Mã Ngũ Nhan thấy vậy thì lanh lẹ rút một cái bật lửa, đẩy tới lấy lòng.
Đội phó hung hăng gườm Tư Mã Ngũ Nhan, hắn cũng nhận bật lửa. Trong giọng nói lại mang theo thâm ý:
"Ngũ Nhan, từ nhỏ cậu đã thể hiện ra rất nhiều điểm không giống một người bình thường."
Đội phó cũng không vội vã châm lửa điếu thuốc đang ngậm trên miệng mà vừa đùa giỡn chiếc bật lửa trên tay vừa nhìn Tư Mã Ngũ Nhan với ánh mắt lo lắng rồi nói tiếp: "Từ nhỏ, sức lực của cậu rất lớn. Khiến tôi là anh họ của cậu, tuy lớn hơn năm tuổi nhưng cũng không thể nào đánh lại. Lúc đó, mỗi lần đánh nhau tôi đều bị cậu đánh thành đầu heo. Đến khi cậu học tiểu học thì sức lực đã hơn một người trưởng thành. Lại nói lúc học cao trung, cậu lại đánh ngã hai mươi sáu nam sinh trong một buổi thể dục khiến hiệu trưởng lại gọi cảnh sát đến bắt. Khi trở về trường, cậu lại đánh bay tượng sư tử bằng đồng ở trước cổng trường rồi đập nát cửa kính trên xe của hiệu trưởng nọ..."
"Ừm, tôi đã hiểu rồi." Tư Mã Ngũ Nhan cúi đầu, nhẹ giọng đáp: "Bởi vậy cuối cùng, không hiểu trường học này đã dùng thủ đoạn gì mà đưa tôi vào trong Viện nghiên cứu phi nhân loại(không phải con người bình thường)."
"Không phải trường học dùng thủ đoạn để đem cậu vào Viện nghiên cứu phi nhân loại" Đội phó thở dài: "Mà là... Ngũ Nhan à, ngay từ đầu cậu không phải là người bình thường. Tôi và cô dượng của cậu cũng không hiểu trong lòng cậu nghĩ cái gì. Mà tôi chỉ sợ cô dượng của cậu vì lo lắng chịu khổ nên mới không cho cậu trở về... Thế nhưng mỗi lần cậu ra ngoài là y như rằng sẽ đem đến những phiền phức thật lớn. Có lúc tôi cũng không muốn đem cậu trở về nơi đó nhưng mà..."
"Tôi hiểu rồi, anh họ à." Tư Mã Ngũ Nhan nghe đến đó thì ngẩng đầu, cắt lời: "Cuộc sống của tôi lẽ ra phải ở nơi đó. Xin anh và cô dượng hãy yên tâm đi. Ngày mai, tôi sẽ ngoan ngoãn trở về việc nghiên cứu, không bao giờ... trốn đi nữa."
Đội phó thấy bộ dạng khổ sở của Tư Mã Ngũ Nhan thì bỗng nhiên ngừng động tác bật lửa: "Em họ, thật ra tôi cũng rất muốn để cậu ở bên ngoài. Như vậy thì chúng ta mới có thể mãi sum họm cũng nhau..." Nói xong, khuôn mặt anh tuấn của đội phó trở nên thương cảm. Tay hắn khẽ run rồi nhấn xuống cái bật lửa.
Bụp!
Phụt!
"Ui da!"
Một việc ngoài ý muốn xảy ra, không biết tại sao ngọn lửa phụt ra thật mạnh mẽ, suýt nữa đã đốt luôn chóp mũi của đội phó. Riêng đội phó thì kinh sợ kêu một tiếng rồi theo phản xạ có điều kiện quăng bật lửa xuống. Tuy nhiên ngọn lửa lại không tắt mà rơi lên đống văn kiện rồi lập tức bốc cháy.
"Lần này là lần cuối tôi chùi đít cho cậu (Ý nói giải quyết hậu quả). Sau khi giải quyết xong vấn đề của cặp vợ chồng kia thì cậu mau cút về Viện nghiên cứu đó đi! Không được, cút ngay bây giờ đi..."
Đội phó nhảy dựng, hắn vừa luống cuống đập xuống ngọn lửa trên bàn vừa hổn hển gào thét đối với Tư Mã Ngũ Nhan...
-----o0o-----
Ai đã đọc Tử Thần Thiết Kế Sư thì chắc chắn không thể không cảm thấy bội phục tính logic lẫn văn phong lôi cuốn của tác giả Tố Thực Chủ Nghĩa. Và giờ đây, mời mọi người đón đọc bộ truyện "Ác Ma chuyên nghiệp"(Còn có tên Toàn chức ác ma) cùng với nhân vật Tư Mã Ngũ Nhan - một kẻ phi nhân loại - dưới ngòi bút của Tố Thực Chủ Nghĩa nhé!
Quyển 1: Nghé con mới sinh
Chương 2: Một cái quần lót mang lại tai nạn đẫm máu
Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên tập: No_dance8x Nguồn: Tàng Thư Viện
-----o0o-----
Khi Tư Mã Ngũ Nhan rời khỏi cục cảnh sát bằng cửa sau với sắc mặt xám xịt thì trời đã hừng đông. Ánh bình mình xua tan bóng tối, ven đường đã có thể thấy khá nhiều người dậy sớm để rèn luyện sức khỏe. Trên quảng trường ở ven đường, một số người bắt đầu luyện Thái cực quyền hay múa kiếm để tập thể dục buổi sáng. Mấy tiệm ăn sáng cũng đã mở cửa sớm để bắt đầu buôn bán. Thỉnh thoảng, những thức ăn như giò cháo quẩy hay bánh bao thịt cũng nương theo gió đưa đến những hương thơm hấp dẫn những đoàn người đi làm, đi học đến ăn.
Hai bàn tay của Tư Mã Ngũ Nhan đút trong túi quần, hắn đang đi dạo trên đường lớn một cách nhàm chán.
"Thoạt nhìn cũng có thể thấy nhiều người có thể thảnh thơi sinh hoạt trong một thành phố phồn hoa, náo nhiệt như vậy. Nhưng tại sao...?" Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy thật phiền muộn: "...Tại sao hết lần này đến lần khác mình lại không thể phù hợp với cảnh tượng này?"
Từ khi sinh ra, Tư Mã Ngũ Nhan đã cảm thấy mình khác hẳn những người bình thường. Hắn có cảm giác vui buồn yêu ghét rất kỳ lạ. Ví dụ như một đứa bé cùng tuổi hắn thích ăn kẹo nhưng cha mẹ không muốn cho nó ăn thì đứa bé đó sẽ rất tức giận rồi lăn lộn dưới đất mà khóc liên tục. Riêng Tư Mã Ngũ Nhan lại không hề giống vậy, nếu như hắn muốn ăn kẹo mà cha mẹ không đồng ý thì hắn sẽ tự mình nghĩ cách đi lấy, thậm chí trộm cắp, chém giết. Hắn càng không có cảm giác buồn bực vì cha mẹ không cho phép... Sau đó, Tư Mã Ngũ Nhan được đi học và bắt đầu tiếp thu những phương diện giáo dục tri thức lẫn đạo đức thì hắn mới hiểu ra rất nhiều chuyện. Hắn hiểu những việc trộm cắp, cướp đoạt đều sai, đều trái pháp luật. Ngay sau đó, những vấn đề khác lại nối gót theo sau khiến hắn càng cảm thấy khó hiểu nhiều hơn. Ví dụ như trong sách vở nói "con người không nên có lòng tham" nhưng tại sao trong hiện thực nhiều người lại có ý nghĩ tham lam? Hơn nữa, họ không hề chịu bất kỳ hình phạt nào cả? Đặc biệt là khi nhìn thấy những thầy cô giáo nói về những đạo lý trong sáng thánh thiện này đến nỗi bay cả nước bọt rồi cố gắng kiếm thêm trăm đồng thu thập bằng cách cho những học sinh dốc lòng cầu học "tiêu thụ" những tài liệu thi cử bằng trăm phương nghìn cách... lại càng khiến hắn không thể giải thích nổi.
Ngoại trừ sự bất đồng về tư tưởng thì sinh lý của hắn lại càng khác những con người bình thường. Ngoại trừ thần lực từ khi mới sinh ra mà anh họ của Tư Mã Ngũ Nhan đã nhắc đến thì hắn còn có rất nhiều khả năng "nho nhỏ" khác, chỉ là Tư Mã Ngũ Nhan chưa bao giờ nói với bất kỳ ai những thứ này mà thôi. Ví dụ như thị giác lẫn thính giác của hắn rất kinh khủng, dường như có thể ngang bằng Thiên Lý Nhãn, Thượng Phong Nhĩ trong truyền thuyết. Khi bị Tư Mã Ngũ Nhan bị chấn thương thì tốc độ khôi phục lại nhanh đến kinh người. Đã từng có một lần, hắn té gãy chân, xương hoàn toàn gãy đôi nhưng sau khi bó thạch cao đến hết ngày thứ tư thì đã có thể đi lại như bình thường, thậm chí còn có thể chạy như bay nữa. Trong lúc kiểm tra, bác sĩ đã kinh ngạc phát hiện, đoạn xương hoàn toàn gãy đôi chỉ trong bốn ngày đã khôi phục hoàn hảo.
Nếu như nói nhưng khác biệt về tư tưởng lẫn sinh lý đó vẫn chưa thể khiến những người xung quanh coi trọng thì tính cách của Tư Mã Ngũ Nhan càng khác thường hơn nữa. Đó cũng chính là nguyên nhân chủ yếu dẫn đến việc hắn bị đưa vào Viện nghiên cứu dành riêng cho những sinh vật "Phi nhân loại". Riêng Tư Mã Ngũ Nhan lại càng không thể hiểu rõ đầu đuôi lẫn những nguyên nhân dẫn đến những ý nghĩ kỳ quái của mình. Rốt cuộc vì vậy mà hắn đã tạo ra những sự việc không thể tin được. Kèm theo đó là những phiền toái nhiều đến không thể đếm hết dành cho người anh họ đang đội phó cục cảnh sát. Lại nói đến lần Tư Mã Ngũ Nhan nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ đuổi theo một mỹ nữ thì trong đầu hắn xuất hiện những thành một kịch bản như thế này: Người đàn ông mạnh mẽ đang đuổi theo mỹ nữ bỗng nhiên biến thành một con sói thật lớn. Ngay sau đó hắn nhe răng cười dài, xé hết quần áo của nàng ra rồi liều lĩnh đặt dưới thân để cưỡng hiếp...
Còn sự kiện cặp vợ chồng chủ tiệm hun khói vừa xảy ra ngày hôm qua, khi hắn nghe thấy những lời đối thoại của cặp vợ chồng này thì trước mắt hiện lên cảnh tượng hai người nọ huơ dao rồi tàn nhẫn phanh thây cô bé một cách máu me, tàn nhẫn... Những ảo giác như vậy, hoặc gọi là phán đoán trước, khiến hắn không hề do dự xông lên phía trước để sắm vai "Anh hùng bạo lực". Kết quả mỗi lần như vậy đều trở thành một màn biến lợn lành thành lợn tàn tật...
Thế nhưng tại sao tất cả những chuyện này lại trở nên như vậy chứ? Vì cái gì cuối cùng ta lại có những ảo giác chính bản thân cũng không thể nào hiểu rõ nguyên nhân? Tại sao ta không thể an tâm đến trường, đi làm, yêu đương, kết hôn, sinh con rồi chờ chết như một người bình thường?
Vậy thì bây giờ mình phải ngoan ngoãn trở lại cái Viện nghiên cứu phi nhân loại đáng chết giẫm rồi. Nhớ đến việc nhàm chán trong căn phòng trắng xóa đó, mỗi ngày lại phải nhìn những ông cụ hói đầu mặc áo khoác dài màu trắng cầm những đồ vật có hình thù kỳ quái để kiểm tra trên người. Chẳng lẽ mình vẫn còn muốn ăn những viên thuốc thí nghiệm không rõ tên đều đặn mỗi ngày hay sao?
Thật sự Tư Mã Ngũ Nhan không hề muốn trở về, chết cũng không bao giờ. Bởi vì hắn đã trải qua cảm giác bị nhốt sống như những con khỉ trong đoàn xiếc... một cảm giác chết tiệt!
Nhưng Tư Mã Ngũ Nhan đã đồng ý với anh họ. Mà mỗi lần hắn trốn về thì lại đem đến nhiều phiền phức cho anh họ và cô dượng...
Sinh hoạt phiền muộn? Một lựa chọn thật khó khăn!
Tư Mã Ngũ Nhan dễ dàng ngắt một cành cây ở ven đường. Hắn vừa ngắt lá vừa bước đi, miệng lại tự bói cho mình: "Quay về, không quay về, quay về, không quay về..."
Khi mắt đã nhìn thấy những chiếc lá cuối cùng, khi kết quả đã sắp được công bố thì đúng lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan lại cảm thấy trên mặt có cảm giác mềm nhẵn. Tiếp theo, lỗ mũi hắn tràn đến một mùi hương nhàn nhạt mê người.
Chiếc khăn nhà ai lại rơi lên mặt ta?
Tư Mã Ngũ Nhan ném đống lá còn lại xuống đất rồi mới đưa tay gạt cái khăn tay rơi trên mặt mình ra. Sau khi nhìn kỹ, hắn không khỏi trợn mắt há mồm.
Cứ tưởng cái khăn nào hương thơm ngào ngạt, thì ra là một cái quần lót của phụ nữ!
Chiếc quần lót màu hồng nhạt thật mềm mại, cảm xúc trên tay cũng vô cùng hoàn hảo. Nhưng lúc này tâm tình của Tư Mã Ngũ Nhan cực kỳ kém, nào có cảm giác khoái trá hưởng thụ đâu?
Hắn ngẩng đầu rồi dùng ánh mắt phẫn nộ tìm kiếm chủ nhân của chiếc quần lót.
Lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan đang đứng bên dưới một cửa hàng hai lầu. Vừa ngẩng đầu thì hắn liền nhìn thấy một cái đầu lâu nữ (Câu văn của tác giả, không thêm không bớt[IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/barf.gif[/IMG]) có đầu tóc bù xù lộ ra bên trong cửa sổ.
"Con mẹ nó! Mụ làm trò gì mà ném quần lót lên đầu ông đây vậy?" Tư Mã Ngũ Nhan nổi giận đùng đùng đưa cái quần lót trong tay ra rồi chất vấn.
"Anh chàng đẹp trai nhỏ bé à, tại sao anh lại lấy quần lót của em vậy? Thảo nào đồ lót của em lại hay bị mất đó nha!"
Người đàn bà trên lầu vuốt mái tóc, lộ ra một mặt béo ú như một miếng thịt heo luộc thật dày. Kèm theo giọng nói đẫy đà, mụ cũng không ngại tặng thêm một nụ cười có một chút tức giận cho "anh chàng đẹp trai bé nhỏ" ở bên dưới.
Giọng nói này khiến Tư Mã Ngũ Nhan không thể không nổi da gà khắp người. Con mẹ béo chết tiệt này lại còn vu oan cho hắn! Rốt cuộc áp lực trong lòng lại bùng nổ không thể ngăn cản!
"@#$%*?!" Tư Mã Ngũ Nhan vứt cái quần lót, ngón tay giữa hướng về phía mụ béo. Sau đó, hắn lại dùng lời lẽ đầy chính nghĩa hỏi thăm tám đời tổ tông của mụ một lần.
Đầu tiên, mụ béo đang đứng trên lầu hơi sửng sốt. Đại khái mụ ta không hề nghĩ đến "anh chàng đẹp trai nhỏ bé" lại chửi tục lưu loát đến như vậy. Đến khi có phản ứng thì mặt mày của mụ trở nên tím ngắt. Nhất thời hai tay của mụ chống nạnh, mắt hổ thì trợn tròn rồi bắt đầu thi chửi tục với Tư Mã Ngũ Nhan.
Giữa lúc khí thế chửi tục của hai người cao đến ngất trời, tạm thời không thể phân thắng bại thì những trong đám người qua đường đang bao vây xung quanh bỗng hét lớn: "Coi chừng!"
Lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan đang chửi đến mức quá nhập tâm. Đến nỗi thính giác cực kỳ biến thái cũng không thể nhận ra một chiếc xe buýt cứ như một con ruồi không đầu bay đến trước mặt hắn!
Đợi đến khi hắn nhận ra có nguy hiểm thì tất cả đã quá muộn.
Ầm!
Trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người, thân thể của Tư Mã Ngũ Nhan bị hất tung lên cao rồi tạo ra một vòng cung hoàn mỹ. Dựa theo tốc độ của một vật rơi tự do, hắn ngã sấp xuống mặt đường nhựa.
Trên người Tư Mã Ngũ Nhan, một vũng máu tươi thật lớn nhanh chóng tràn ra ngoài...
Quyển 1: Nghé con mới sinh
Chương 3: Xe cấp cứu kinh hoàng
Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên tập: No_dance8x Nguồn: Tàng Thư Viện
-----o0o-----
Tiếng thở dài xen lẫn tiếng hét sợ hãi, rồi tiếng còi chói tai của xe cảnh sát...
Tư Mã Ngũ Nhan cố gắng mở to con mắt rồi nghi ngờ nhìn tất cả những sự việc xảy ra trước mắt: Chính mình đang bị mấy người mặc áo khoác trắng khiêng đi bằng cáng cứu thương. Mọi người ở bốn phía xung quanh không thở dài thì cũng sợ hãi bàn tán...
"Mẹ kiếp, lần này lại không bị đụng chết, mạng của ông đây ghê gớm thật."
Không biết tại sao lúc này Tư Mã Ngũ Nhan lại tỉnh táo cực kỳ, hắn cũng không hề cảm thấy đau đớn trái lại còn cảm thấy may mắn vì đã được cứu. Dù sao đối với Tư Mã Ngũ Nhan rơi một chút máu hay gãy vài cái xương cũng như người bình thường ăn cơm mà thôi. Hơn nữa, dựa vào khả năng hồi phục kinh người của mình đã đủ để hắn không cần lo lắng.
"Con mụ chết tiệt đó, ông đây mà bình phục xong liền quay lại thu thập mụ..."
Nghĩ lại mới biết nguyên nhân xảy ra chuyện không may đều do mình mắng chửi con mụ ấy quá nhập tâm mới bị xe đụng. Tư Mã Ngũ Nhan nghiến rắng nghiến lợi chửi thầm. Hắn hận không thể bật dậy, nhảy xuống cáng cứu thương rồi đi đánh mụ một trận cho thông suốt đầu óc.
"Nhưng còn chiếc xe bánh mì kia đâu mất rồi?"
Chẳng lẽ vừa đụng mình xong thì chiếc xe nọ lại phủi mông chạy mất?
Bỗng nhiên Tư Mã Ngũ Nhan nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng: Nếu như chiếc xe bánh mì chết giẫm đó đã chạy mất vậy thì tiền thuốc men của hắn phải làm sao đây?
Nghĩ đến đó, Tư Mã Ngũ Nhan vội vàng quay đầu nhìn bốn phía. Cũng may, hắn mới tìm một lát thì đã nhìn thấy được chiếc xe bánh mì nọ. Bây giờ nó vẫn đầy bụi đất như mới nãy. Bên cạnh xe, mấy người cảnh sát đang tra hỏi một người. Có lẽ đó chính là người tài xế, cũng là kẻ đã gây ra tai nạn cho hắn.
"Ưm? Đây là bóng lưng của gã tài xế... Nhưng tại sao lại quen mắt quá vậy?" Vừa nhìn thấy bóng lưng của kẻ gây ra tai nạn, bỗng nhiên Tư Mã Ngũ Nhan có nghi vấn.
Quá quen thuộc! Dường như hắn là người kia!
Nhưng người kia là ai?
Ngay khi Tư Mã Ngũ Nhan đang buồn bực thì gã tài xế chợt quay đầu về phía hắn. Rốt cuộc Tư Mã Ngũ Nhan cũng thấy rõ khuôn mặt của người này!
Chính là hắn!
Chính là ông chủ tiệm chân giò hun khói Triệu Ký!
"Sao lại trùng hợp đến như vậy? Hai bên vừa rời khỏi cục cảnh sát chưa lâu thì lại gặp nhau bằng cách này? Quả thật không thể tưởng tượng được!"
Lúc này, vị bác sĩ và một cô y tá đã đi tới phía sau xe cứu thương rồi bốn cẳng năm chân đẩy Tư Mã Ngũ Nhan vào trong thùng xe. Trong chớp mắt khi cáng cứu thượng vừa vào bên trong thùng xe, ông chủ của tiệm Triệu Ký lại tự nhiên nở ra một nụ cười!
Nụ cười gã dành cho Tư Mã Ngũ Nhan rất quỷ dị!
Mặc dù Tư Mã Ngũ Nhan chỉ nhìn thấy nụ cười này trong 0,1 giây nhưng trái tim hắn liền đập loạn nhịp.
Không đúng!
Không phải trùng hợp!
Bỗng nhiên một cảm giác nguy hiểm tràn ngập mỗi sợi dây thần kinh trên người hắn.
"Ầm" Cửa xe cứu thương đã đóng lại, người lái xe bắt đầu phóng nhanh về phía bệnh viện nhưng tâm tình của Tư Mã Ngũ Nhan khó có thể bình tĩnh.
Chẳng lẽ đây chính là hành động trả thù của cặp vợ chồng tiệm chân giò hun khói Triệu Ký?
Nụ cười tà ác mà ông chủ tiệm Triệu Ký dành cho hắn quả thật rất giống nụ cười khi gian kế đã được thực hiện...
Đột nhiên, Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy mình đã trúng chiêu. Dường như hắn đã bắt đầu tiến vào trong một hành động trả thù rất biến thái...
"Cố gắng chịu đựng nhà, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu! Chúng tôi sẽ phụ trách cuộc sống cho hắn!" Tư Mã Ngũ Nhan đang miên man suy nghĩ thì bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc. Hắn nghi ngờ chuyển động đôi mắt để nhìn những hình ảnh trong chu vi xung quanh mình. Ngoài mấy người y tá ngồi bên cạnh hắn. Lúc này, còn có một người phụ nữ mặc bộ đồ màu đỏ...
Trời ạ!
Khi Tư Mã Ngũ Nhan vừa nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của nàng, hắn kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa đã hét thật to.
Bà chủ...!
Bà chủ tiệm chân giò hun khói Triệu Ký!
Nàng đang ở bên cạnh mình!
Hơn nữa, rõ ràng nụ cười đang treo trên mặt nàng không hề có ý tốt!
"Tuy không phải là lỗi của chúng tôi nhưng nếu đã đụng trúng cậu thì nhất định chúng tôi sẽ phụ trách hậu quả." Người phụ nữ nhẹ giọng lặp lại một lần nữa rồi mỉm cười nhìn Tư Mã Ngũ Nhan. Mấy người y tá nghe được lời nói này thì đều nhìn nàng bằng một ánh mắt kính phục.
"Hê hê..." Đợi đến khi ánh mắt của những y tá xung quanh không còn tập trung vào mình, người phụ nữ này chợt nở một nụ cười âm hiểm đối với Tư Mã Ngũ Nhan. Đồng thời, nàng còn vươn bàn tay trắng trẻo làm một thủ thế cắt cổ.
"Con mẹ nó, thảm rồi! Hai vợ chồng chết giẫm này muốn chơi chết ta rồi!"
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!" Cho tới bây giờ, rốt cuộc Tư Mã Ngũ Nhan cũng tích tụ được một chút hơi sức rồi "cao giọng" gào lên. Tuy nhiên bên trong lỗ tai của người nghe cũng chỉ là một âm thanh cầu xin giúp đỡ một cách suy yếu mà thôi.
"Chúng tôi không phải đang ở đây để cứu cậu hay sao? Cố gắng lên, sẽ nhanh chóng đến bệnh viện thôi." Người y tá gần nhất nghe hắn nói xong thì có lòng tốt nên nói một câu an ủi.
"Không phải... Cô ta... cô ta...!" Tư Mã Ngũ Nhan nỗ lực vươn ngón tay chỉ bà chủ đang ngồi ở một bên.
Cô y tá tưởng rằng hắn đang trách móc người gây tai nạn vì vậy quay đầu nhìn bà chủ tiệm Triệu Ký. Nhưng trong nháy mắt, khi nàng quay đầu thì một chuyện ngoài ý muốn xảy ra!
Vốn bà chủ tiệm Triệu Ký (Từ lúc này tạm gọi là bà chủ Triệu) đang cười lạnh nhưng sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, tay hóa chưởng đánh về phía người y tá.
Một chưởng này nhanh chóng vỗ lên tai trái của người y tá. Một tiếng "Bụp" giòn rụm vang lên. Ngay lập tức, một sự tình quỷ dị khác lại xảy ra. Chỉ thấy cổ của người y tá này phát ra một tiếng "Crắc", rồi cái đầu lệch sang vai bên trái.
Một chưởng này đã trực tiếp đánh gãy xương cổ của người y tá!
Tiếp theo, trong ánh mắt kinh hoàng của Tư Mã Ngũ Nhan hiện ra hình ảnh bà chủ Triệu mỉm cười vung hai bàn tay rồi tựa như hai cái lò xo bắn mạnh ra. Sau khi hai chưởng này đã đục một lỗ trên mỗi lồng ngực của hai y tá còn lại một cách chính xác thì bàn tay của nàng không rút lại mà kéo lồng ngực của xác chết đến bên người. Nàng ta bỗng há to miệng, nhe răng cắm vào yết hầu bên trái của người y tá.
"Rắc!" Động mạch trên cổ xác chết bị đứt đoạn, bà chủ Triệu tham lam mút máu tươi đang ào ạt tuôn ra một cách thỏa mãn.
Con mẹ nó, đây có phải là đóng phim không, hay chính là sự thật vậy? Trong nháy mắt, ba mạng người đó nha! Còn nữa, con mụ này sao lại biến thái đến thế. Giết người thì không nói, đã vậy còn hút máu!
Trong lúc nhất thời, Tư Mã Ngũ Nhan sợ đến choáng váng, toàn bộ không gian trong xe đều tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, bên tai hắn còn vang lên tiếng xương gãy và tiếng nuốt máu tươi ừng ực của bà chủ Triệu.
"Hê hê..." Ba chủ Triệu hút máu được một lúc thì không biết là do mệt mỏi hay là đã uống no máu mà đẩy xác chết trong tay sang một bên rồi ngửa đầu lên trời cười như điên. Tư Mã Ngũ Nhan kinh ngạc phát hiện, răng nanh của người phụ nữ này thật dài, đã vậy còn lóe ra ánh sáng lành lạnh nữa chứ...
"Con bà nó, chẳng lẽ là..." Tư Mã Ngũ Nhan đang muốn đem cảnh tượng "tốt đẹp" trước mắt lồng vào một sinh vật kỳ quái trong những phim điện ảnh nước ngoài và phim truyền hình thì đã thấy bà chủ Triệu ngừng cười. Sau khi lau máu tươi còn vương trên khóe miệng, nàng giơ hai cánh tay lên. Lúc này, hai bàn tay của nàng đã không còn bình thường như trước mà nói là trảo thì còn chính xác hơn. Bởi vì trên năm ngón tay thon thả, uốn lượn đang mang theo những chiếc móng rất dài và bén nhọn, có lẽ nó cũng đủ sắc lẹm như dao găm.
"Không thể nghi ngờ gì nữa, nếu móng vuốt này vồ xuống thì mạng nhỏ của mình cũng đi tong." Nghĩ đến đây, một lần nữa hắn há mồm hét to: "Cứu tôi với!!!"
"Không ai có thể cứu cậu đâu." Bà chủ Triệu cười lạnh nói tiếp: "Hai vợ chồng chúng tôi đang sống khiêm tốn, chỉ sợ đụng phải chuyện thị phi thì cậu lại gây khó dễ..."
"Tôi không có ý đó, không phải tôi cố ý đâu..." Tư Mã Ngũ Nhan nói năng không còn theo trình tự van xin bình thường nữa.
"Ầm!"
Khi mắt của Tư Mã Ngũ Nhan đã nhìn thấy mạng nhỏ sắp xong thì một âm thanh thật lớn vang lên, chiếc cửa xe cứu thương đang đóng chặt bỗng nhiên mở tung, gió ở bên ngoài cửa mạnh mẽ rót đầy khoang xe.
Kỳ quái chính là ở chỗ không ai lên tiếng! Cũng không hề có bất kỳ người nào xuất hiện!
Trong lúc này, người lái xe vẫn chưa biết những chuyện đang xảy ra ở phía sau xe. Vả lại xe cứu thương đang chạy với tốc độ rất cao. Dựa theo tốc độ này thì xem ra không thể có người đột nhiên lên xe.
Chỉ là, cửa xe cứu thương bật mở như thế nào đây? Tất nhiên không phải tự động mở tung mà do bạo lực gây nên, bởi vì một trong hai cánh cửa đã không cánh mà bay.
Không chỉ Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy kỳ quái, mà bà chủ Triệu cũng có cảm giác y như hắn. Cặp trảo sắc bén của nàng vẫn đang trong tư thế hướng đến yết hầu của Tư Mã Ngũ Nhan. Mà khuôn mặt đang nghi hoặc nhìn cánh cửa xe cứu thương đột nhiên cực kỳ vặn vẹo, đó là biểu tình của trạng thái sợ hãi cực độ!
"Vô ảnh...!"
Bỗng nhiên, bà chủ Triệu run rẩy gọi một cái tên không ai có thể hiểu nổi. Ngay sau đó, nàng bắt đầu biểu diễn những hành động kỳ quái ở trước mặt Tư Mã Ngũ Nhan.
Bốp bốp!
Đầu của bà chủ Triệu bỗng nhiên nghiêng sang một bên này rồi lại ngả sang bên nọ. Tựa như trong không khí có người dùng lực đánh lên má của nàng vậy. Quỷ dị hơn đó chính là mỗi lần âm thanh vang lên thì cùng lúc đó, trên mặt bà chủ Triệu lại xuất hiện thêm một dấu tay, tựa như bàn tay của con người vậy.
Bang bang!
Bây giờ, bà chủ Triệu lại dùng sức đập đầu mình lên vách của thùng xe.
Bốp!
Đột nhiên nàng muốn chạy theo hướng cửa xe cứu thương nhưng vừa chạy được hai bước thì thân thể liền bay lên cao rồi sau đó ngã sấp xuống xe. Nhất thời, va chạm này khiến sàn của thùng xe lõm xuống một mảng lớn.
"Con mẹ nó, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cho dù đã đắc tội với ông đây thì cũng không nên tự ngược đãi bản thân mình như thế chứ?"
Tư Mã Ngũ Nhan trơ mắt nhìn một cảnh bà chủ Triệu tự sát, thậm chí trong lòng hắn còn có cảm giác thương hoa tiếc ngọc. Nhưng ngay khi hắn vừa muốn mở miệng khuyên can thì bà chủ Triệu lại kêu một tiếng thật thê lương. Lúc này, thân hình của nàng đang mạnh mẽ thối rữa, từ đầu đến chân đều bị hòa tan... Không đến hai mươi giây, cả thân thể của nàng chỉ còn lại một bãi dịch thể màu xanh đậm hơi sềnh sêch. Sau đó những dịch thể này lại nhanh chóng bốc hơi. Sau một lát thì những dịch thể này cũng hoàn toàn bốc hơi sạch sẽ, không hề lưu lại bất kỳ một dấu vết nào!
Toàn bộ không gian trong xe đột nhiên trở nên yên tĩnh như trước.
Nhìn những sự kiện quỷ dị xảy ra ở trước mắt, Tư Mã Ngũ Nhan vẫn chưa kịp bĩnh tĩnh lại. Hắn cứ nằm trên cáng cứu thương, rồi đưa ánh mắt nhìn về nơi bà chủ Triệu vừa biến mất.
Kết thúc rồi sao?
Rốt cuộc đây chính là ảo giác của ta hay chính là sự thật đã phát sinh?
Tư Mã Ngũ Nhan cố gắng thôi miên để có thể tin tưởng đây đều là ảo giác nhưng dựa vào những thi thể ba y tá ở bên cạnh và mùi máu tanh gay mũi lại vô tình nói cho hắn biết đây chính là sư thật.
"Mặc kệ nó, dù sao cuối cùng cái mạng nhỏ bé của mình cũng được an toàn..." Tư Mã Ngũ Nhan thở hổn hển nghĩ thầm.
Thế nhưng dường như những ý nghĩ trong đầu lại muốn đối nghịch với hắn. Ngay khi vừa thở ra một hơi, thì hắn lại cảm thấy chiến xe lắc lư trái phải rồi cứ như một con rắn uống say vặn vẹo thân thể.
Tư Mã Ngũ Nhan liền bị quăng từ trên cáng cứu thương xuống mặt sàn xe.
"Con mẹ nó! Lại tình huống nào nữa đây? Cho dù bị đụng chết ông đây cũng không muốn bị ngã chết đâu."
Tư Mã Ngũ Nhan nhe răng nhếch miệng giùng giằng, hắn đang nỗ lực bò dậy. Kết quả là vừa cử động thì chỉ nghe một tiếng "Oanh" thật lớn, chiếc xe cứu thương chấn động kịch liệt! Theo quán tính, thân thể của Tư Mã Ngũ Nhan bị vứt ra khỏi xe rồi tà tà bay trên không trung.
"Đụng xe!"
Tư Mã Ngũ Nhan lập tức nghĩ đến một hai từ này, hơn nữa còn là một vụ đụng xe rất nghiệm trọng nữa!
"Thật đúng là họa vô đơn chí (Tai họa không đến một mình)"
Ầm ầm!
Hai tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, vô số mảnh vỡ văng tung tóe khắp khu vực xung quanh đó. Ánh lửa sinh ra bởi vụ nổ trong ánh nắng buổi sáng lại rực rỡ vô cùng.
Nhưng trong lúc này, trong đầu Tư Mã Ngũ Nhan lóe ra một ý niệm:
"Oh my Allah, ông đây cũng biết bay!"
Lúc này hắn mới nhớ, mình đã hất tung từ trong một chiếc xe có tốc độ rất cao!
"Con bà nó, mạng ta xong rồi!" Đến lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan mới ý thức được ranh giới của cái chết!
Sau khi bay trên không nửa giây, thân thể hắn bắt đầu hạ xuống theo tốc độ của một vật rơi tự do.
Ngay sau đó, mặt đường thô ráp dần xuất hiện bên trong con ngươi đang mở trừng trừng, thậm chí hắn còn có thể thấy rõ hình dạng của mấy hạt đất trên đường nữa.
"Phanh!" Hắn nghe thấy thân thể của mình mạnh mẽ hôn lên mặt đường xinh đẹp...
Quyển 1: Nghé con mới sinh
Chương 4: Chết thẳng cẳng
Người dịch: No_dance8x (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên tập: No_dance8x Nguồn: Tàng Thư Viện
-----o0o-----
"Đã chết rồi."
Ngay khi Tư Mã Ngũ Nhan vừa mới tỉnh lại một lần nữa thì câu nói này truyền đến bên tai hắn.
Tư Mã Ngũ Nhan chớp chớp con ngươi rồi đưa mắt nhìn người vừa nói những lời độc địa nọ. Hóa ra người vừa nói chính là một mỹ nữ đeo kính cận, mặc áo khoác dài màu trắng. Trên khuôn mặt trắng noãn như điêu khắc từ ngọc tràn đầy vẻ hờ hững. Lúc này, nàng đang ngồi trước mặt Tư Mã Ngũ Nhan. Ngón tay có mang găng tay màu trắng đang lật mí mắt sau đó lại thăm dò hơi thở của hắn. Rất hiển nhiên, ba chữ đã chết rồi chính là kết luận cuối cùng của cuộc kiểm tra trên.
"Con bà nó, cô mới chết rồi đấy." Tư Mã Ngũ Nhan không hề khách khí mắng chửi.
"Rõ ràng trợn to con mắt nói dối, ông đây vẫn còn sống sờ sờ mà sao lại nói đã chết?" Thậm chí hắn hoài nghi phía sau cắp kính dày cộm, đôi mắt xinh đẹp của hắn ngoài cận thị còn mang theo một vài triệu chứng nan y bẩm sinh về mắt...
Nhưng mà kỳ lạ chính là mặc kệ hắn mắng chửi với âm lượng của mười phần sức lực nhưng mỹ nữ cũng những người xung quanh lại làm bộ như không hề nghe thấy.
Tư Mã Ngũ Nhan giãy dụa thân thể mệt mỏi của mình. Dựa lên mặt đất, hắn ngồi dậy rồi trắng trợn mò mập bộ ngực to như hai ngọn sóng lớn đang cuộn trào mạnh mẽ.(Chưa thấy thằng tác giả nào miêu tả ngực phụ nữ ngộ như thằng cha này)
Con bà nó, để cô nhìn cho rõ: Liệu người chết có biết ăn đậu hủ của cô hay không?
Nhưng một sự việc khác còn quỷ dị hơn lại xảy ra. Ngay trong lúc tay của Tư Mã Ngũ Nhan chưa kịp chạm vào người của mỹ nữ thì mấy người hộ sĩ đã khiêng cáng cứu thương đến nơi. Trong ánh mặt kinh sợ của hắn, bọn người này trực tiếp đi xuyên qua người của hắn.
Tại sao thân thể của mình lại cứ như trong suốt vậy?
Tư Mã Ngũ Nhan vừa cảm thấy nghi ngờ vừa nhìn động tác của những người này. Bỗng nhiên một cảm giác lạnh lẽo bao trùm thân thể, mỗi lỗ chân lông trên toàn thân co rút thật nhanh khiến tóc tai của hắn dựng đứng lên.
Hắn nhìn thấy một "thân thể của chính mình" đang nằm trên mặt đất!
Nếu không phải vì nhìn thấy người nằm trên mặt đất ăn mặc và kiểu tóc giống mình thì có thể nói Tư Mã Ngũ Nhan không thể nào nhận ra cái xác đó là của mình.
Trên mặt đất, xương cổ của hắn đã gãy đôi, cái đầu dính liền vào thân thể theo một góc độ ghê tởm. Vừa nhìn sơ qua khuôn mặt, hắn không khỏi chửi đổng lên:
"Mẹ nó, đó là mặt mình sao? Tuy mình không phải là một gã siêu cấp suất ca(cực kỳ đẹp trai) nhưng ngũ quan cũng không đến nỗi vặn vẹo thê thảm như bây giờ chứ?"
Từ thời gian rơi ở trên cao xuống thì khuôn mặt của Tư Mã Ngũ Nhan chấm đất trước nên cả khuôn mặt bây giờ cơ hồ đã bẹp dí thành một mặt phẳng.
Vừa nhìn sơ qua một mảnh máu thịt lẫn lộn ở trước mắt, Tư Mã Ngũ Nhan chỉ muốn ói ra bữa cơm đêm qua...
Nhìn đám nhân viên đang chăm chú kiểm tra cái xác của mình ném vào một cái túi đựng thi thể loại lớn màu đen sau đó đặt lên cáng cứu thương, khiêng lên xe, Tư Mã Ngũ Nhan rốt cuộc đã xác định được một sự thật: Mình đã chết!
Bình thường mình đã xem qua rất nhiều phim kinh dị và tiểu thuyết huyền huyễn các loại nên những tình tiết trước mắt đều cùng một kiểu như trong những thứ đó.
Mẹ nó, chả lẽ mình cứ như vậy chết thẳng cẳng hay sao?
Như vậy bây giờ mình chính là hồn phách trong truyền thuyết à?
Tư Mã Ngũ Nhan mờ mịt nhìn sự cố lộn xộn trong hiện trường, nào là mảnh thủy tinh rồi mảnh kim loại... lại có một vài cảnh sát đang khẩn trương thăm dò và xử lí hiện trường. Mà vụ nổ khi xe cứu thương va chạm với xe chở xăng dầu đã khiến những người đi đường ngạc nhiên và kinh sợ xúm lại thành một vòng tròn...
Bây giờ mình đã thực sự không thuộc thế giới này rồi!
Tư Mã Ngũ Nhan ngửa đầu nhìn về ánh nắng xán lạn trên không trung rồi quay đầu quan sát dưới chân. Quả nhiên, bên dưới không hề có cái bóng nào.
"Mẹ kiếp!" Cuối cùng kết quả giám định của Tư Mã là: Đã chết thẳng cẳng!
Sau một giấy, đôi mắt của Tư Mã Ngũ Nhan bỗng phun ra một cỗ khí thế hừng hực.
"Cặp vợ chồng chó chết của tiệm chân giò hun khói Triệu ký kia! Ông đây không bỏ qua cho các người đâu! Dù làm quỷ cũng tuyệt đối không!
Đúng rồi, còn có tài xế xe cứu thương và bà chủ Triệu Ký... Các người đã tạo ra tai nạn khiến ta qua đời nhưng dù chết đi ta cũng không để các ngươi yên!
Ánh mắt của hắn quét khắp hiện trường vài vòng. Sau khi nhìn thấy mấy người cảnh sát cẩn thận từng li từng tí kéo một thi thể trong buồng điều khiển của xe cứu thương ra. Bộ xương cốt đen thui này hiển nhiên chính là gã tài xế lái xe cứu thương.
Có chết thì ta cũng đánh lên thi thể!
Nghĩ đến đây, Tư Mã Ngũ Nhan đi đến trước mặt thi thể rồi điên cuồng quyền đấm cước đá liên tục lên xác chết của gã tài xế một cách tàn bạo. Nhưng gã cảnh sát ở bên cạnh lại thản nhiên chụp ảnh kiểm nghiệm, quả thật không hề nhìn thấy động tác của hắn. Lúc này, Tư Mã Ngũ Nhan nhận ra công kích của mình không hề có tác dụng nào với thi thể. Quyền cước của hắn tựa như biến thành một đòn gió lướt qua người nhưng không hề để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng cho dù như vậy thì hắn vẫn không hề thỏa mãn mà dùng hết sức đạp lên cái xác: "Ông đây vẫn còn là một xử nam, lão lại đâm chết ta rồi! Không những vậy, đã đem chết còn hủy hoại khuôn mặt của ta? Mẹ nó, quả thật quá tổn hại đến hình tượng mà."
Phát điên được một lúc thì nhân viên công tác đã xử lí xong công việc của mình nên hắn bắt đầu sắp xếp nhân lực để dọn dẹp hiện trường. Đôi mắt của Tư Mã Ngũ Nhan lại trông mong nhìn mấy người đang xách thi thể của mình lên xe. Nhưng đến khi chiếc xe chở xác vừa đi mất thì hắn chợt nghĩ đến: Có lẽ mình phải đi theo cái xác của mình mới hợp lý.
Ngay lập tức, Tư Mã Ngũ Nhan bắt đầu đuổi theo chiếc xe. Tất nhiên, sau khi đuổi theo mấy phút thì đến cái mông của chiếc xe chở xác cũng không còn nhìn thấy nữa.
"Mẹ nó, mệt chết ông đây rồi!"
Tư Mã Ngũ Nhan cảm thấy mình đã ở trong tình trạng kiệt sức. Vừa đặt mông xuống đất vừa thở hổn hển, hắn lại nghĩ:
"Trong tiểu thuyết không phải Quỷ hồn rất lợi hại hay sao? Nhưng vì cái gì mà ta mới hoạt động vài cái liền cảm thấy mệt mỏi vậy?"
Những người vây xung quanh dần tản đi, để lại Tư Mã Ngũ Nhan cô độc ngồi giữa đường. Thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe không hề kiêng nể cán ngang qua thân thể trong suốt của hắn.
"Sinh hoạt trong thành phố cũng không hề ngừng lại vì một tai nạn giao thông mà vẫn tiếp tục vận hành như trình tự vốn có của nó." Tư Mã Ngũ Nhan bất đắc dĩ nghĩ thầm.
Thì ra cái chết của hắn quá bé nhỏ. Vốn trong suy nghĩ, hắn luôn cho rằng cái chết của mình phải oanh oanh liệt liệt, chí ít quốc gia sẽ phải treo cờ đưa tiễn, tổng thư kí Liên Hiệp Quốc đích thân chủ trì đại hội truy điệu, vô số mỹ nữ khóc than đòi tìm đến cái chết...
Phiền muộn được một lát thì Tư Mã Ngũ Nhan mới đứng dậy nổi. Hắn bắt đầu đi dạo xung quanh đường phố một cách vô cớ, không hề có mục đích nào.
Dựa theo tình huống hiện tại, Tư Mã Ngũ Nhan có thể nghe người khác nói chuyện nhưng hắn lại không thể nào đụng chạm lên người họ. Mà những người đó cũng không hề cảm giác được sự tồn tại của Tư Mã Ngũ Nhan, cứ như hắn chính là một người trong suốt vậy.
"Vậy có phải đã chứng minh ta có thể dễ dàng trộm đồ vật, trộm cướp và ăn đậu hủ của mỹ nữ hay không?"
Nhưng ý nghĩ này chỉ có thể tồn tại trong vài giây ngắn ngủi rồi liền bị cảm xúc tuyệt vọng và thê lương thay thế. Tư Mã Ngũ Nhan đã thử rất nhiều lần và sự thật đã chứng minh, bây giờ chính bản thân hán tựa như một cơn gió hoặc là một chất vô hình tồn tại trong không khí. Căn bản không thể trộm đồ, cướp đoạt hay ăn đậu hủ của mỹ nữ!
Mẹ nó, vậy rốt cuộc thì ta tồn tại để làm gì đây?
Không phải trong truyền thuyết hồn phách sẽ bay lên thiên đường hoặc rơi xuống địa ngục à? Rồi gì mà uống Mạnh bà thang để luân hồi sang kiếp khác nữa? Nghe nói còn có hắc bạch vô thường chuyên dẫn dắt linh hồn đến Nại Hà? Nhưng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ta chết lâu như vậy nhưng không có người nào đến rước? Chẳng lẽ hai đại ca Hắc bạch vô thường đã đi uống hoa tửu (uống rượu có kỹ nữ hầu) mà quên đón ta mất rồi?
Vậy thì ta chính là cô hồn dã quỷ trong truyền thuyết à?
Suy nghĩ của Tư Mã Ngũ Nhan đã trở nên bế tắc. Mắt hắn mở trừng trừng nhìn mọi người xung quanh sinh hoạt nhưng không thể nào giao lưu khiến cảm giác phiền muộn không hề suy giảm.
"Con mẹ nó!!!!"
Tư Mã Ngũ Nhan không nhịn được mà ngửa mặt lên trời rồi hét thật lớn. Hắn nghĩ thầm: "Dù sao cũng chẳng có ai nghe thấy, nếu không họ đã cho ta là người điên."
Nhưng ngay sau đó, một sự việc kỳ lạ xảy ra.
Theo tiếng hét thật to của Tư Mã Ngũ Nhan, một đường ánh sáng bắn mạnh ra từ miệng của hắn rồi cứ như pháo hoa trong ống bắn mạnh lên bầu trời!
Đó là cái giống gì vậy?
Trong lúc Tư Mã Ngũ Nhan nhìm chằm chằm vào đường ánh sáng thì bỗng nhiên đường ánh sáng này lại nổ thật mạnh. Dưới ánh nắng lung linh, nó lại biến thành một hàng chữ màu đen cực lớn!
Không ngờ nội dung của hàng chữ cực lớn lại là "Con mẹ nó!"