Theo kế hoạch của trường hai tuần nữa là thi giữa kỳ, Quốc Việt tích cực lên thư viện để đọc tài liệu.
Mấy ngày trước khi bắt đầu đợt thi giữa kỳ, anh lên thư viện để tìm sách về học. Trong các học phần thì Anh Văn là học phần anh học yếu nhất, dù đã tiến bộ rất nhiều so với hồi cấp ba. Tuy vậy, so với mặt bằng chung, trình độ của anh vẫn thấp hơn một hai bậc. Mà Anh Văn là môn thi đầu tiên, nên hôm nay anh chăm chỉ đến thư viện luyện thi.
Anh đang đi quanh khu vực ngoại ngữ, thì anh bỗng bắt gặp cô bé hoa khôi của lớp, cũng đang đi về phía này. Cô giống anh, đến đây để tìm tài liệu ôn tập.
Tim anh bỗng nhiên đập bình bình như trống hội; thấy người đẹp, ai mà không có chút khác thường. Hơn nữa anh đã có nhiều lần “tiếp xúc” với Thu Ngọc, nên biết rất rõ sức quyến rũ chết người của cô. Trên lớp, trái ngược với hầu hết các sinh viên khác, anh khá trầm lặng; rất ít khi giao tiếp với bạn bè xung quanh, chỉ chơi với một vài thằng bạn ngồi gần. Nếu không có mấy vụ hiểu lầm nọ thì có lẽ cũng chẳng có biết đến anh, ngoại trừ Thu Ngọc còn có chút ấn tượng. Đáng tiếc toàn là ấn tượng xấu.
Từ sau mấy vụ việc hiểu lầm xảy ra, cô và Hằng rất hiếm khi gặp anh, trên lớp cũng chả nói với anh là bao. Khi cô thấy anh đang tìm tài liệu như cô thì chỉ cười xã giao một cái. Anh “ngây thơ” không biết, vẫn vô tư bắt chuyện:
- Chào Ngọc, bạn cũng đến đây tìm tài liệu à?
Vừa nói ra, anh lập tức muốn tự vả mình mình mấy cái vì tội nói ngu. Cô ấy đến đây không tìm tài liệu thì đi làm gì. Thu Ngọc đã quá quen với những chuyện như thế này rồi nên cô chỉ “ừ” một tiếng rồi tiếp tục tìm tài liệu mình cần. Một người đẹp như cô, không ai tới làm quen mới là kỳ lạ.
“Ài, khởi đầu thất bại” Việt thất vọng, bao hứng thú đều giảm xuống hết, muốn nói chuyện mà lại thành ra như thế thì đúng là thất bại. Kinh nghiệm nói chuyện với phụ nữ quá ít ỏi, không thể giúp gì được nên anh đành ngậm miệng, quay sang tìm sách. Sau hồi lâu tìm kiếm, anh đã có những loại sách mình cần. Anh liếc mắt sang Ngọc cạnh đấy thì thấy cô đang rướn người lên với lấy quyển sách trên cao.
Anh định sang giúp một tay để thể hiện ga-lăng với người đẹp một chút. Vừa bước được hai bước, bất ngờ Thu Ngọc dẫm hụt chân, ngã ngửa về sau. Anh vội vàng vọt tới đỡ lấy cô luôn, chẳng qua không biết anh cố ý hay vô tình dang tay ra quá rộng, cô ngã luôn vào trong lòng anh. Hai tay anh theo quán tính gập lại, thành ra chuyển sang tư thế ôm.
“Ái chà, thơm quá, lại còn rất mềm mại nữa chứ!” Ôm người đẹp trong lòng, hít mùi hương trên cơ thể cô, anh không khỏi rung động, hồi hộp. Lý trí của anh mất sự kiểm soát, con dê già ẩn nấp trong người bấy lâu bỗng bùng lên, anh không tự chủ được ôm người đẹp chặt hơn một chút, mười ngón tay khẽ cử động co duỗi. Giữa lúc anh đang tận hưởng cảm giác sung sướng thì Ngọc hừ một tiếng bực bội và nói:
- Lâm, bạn có thể buông tay ra được rồi.”
Câu nói của cô cắt đứt mộng tưởng của Việt, đạp anh rơi từ trên cành cây xuống mặt đất. Anh nhìn sang Ngọc thì khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, mang theo chút tức giận. Anh ngạc nhiên, nghĩ bụng: “Có gì đâu nhỉ, mình chỉ ôm cô ấy cho khỏi ngã thôi mà, tức giận vì được mình ôm à?”
Việt từ từ cúi đầu xuống, anh mới giật mình. Thì ra, lúc thu tay lại, vô tình bàn tay của anh đặt trên bầu ngực đầy đặn của Ngọc. Đã thế, khi nãy anh lại càng xiết chặt thêm nữa chứ, chả trách cô ấy tức giận thế. Cô chưa tát mấy cái vì tội sàm sỡ là may mắn cho anh lắm rồi. Anh nhanh chóng thu tay lại, gãi đầu gãi tai, liên tục xin lỗi cô:
- Ờ, xin lỗi, xin lỗi Ngọc rất nhiều, mình không cố ý.
Thực ra trong lòng anh hiện tại có chút gì xấu hổ nào đâu. Anh còn đang thầm cảm thấy quyết định luyện võ của anh quả thật đúng đắn. Nhờ khổ công luyện tập trong thời gian qua mới có phản ứng nhanh nhẹn như vậy và cũng có chút “lợi ích”. Nếu như Thu Ngọc mà biết được suy nghĩ của anh lúc này, chắc canh sẽ cho anh một cước tiêu luôn đời trai để sau này hết mộng mơ. Thu Ngọc “hừ” một tiếng, không nói thêm gì cả. Quốc Việt cũng im luôn, anh biết nếu còn tiếp tục giải thích chỉ càng thêm rối. Anh bèn đổi sang chuyện khác. Anh hỏi cô:
- À, chân của bạn có sao không?
Thu Ngọc lườm anh một cái, dừng một chút rồi nói:
- Không sao cả, cám ơn vì bạn đã giúp đỡ, mình đi trước.
Anh gật đầu thầm cười khổ, xem ra cô ấy rất giận. Bị một người đàn ông mới quen bóp vếu của mình, phụ nữ ai mà không tức giận chứ. Anh cầm theo sách mà anh đã tìm thấy ra ngoài phòng đọc, kiếm một chỗ ngồi xuống.
Khi vào phòng, anh càng thêm buồn bực. Vì giai đoạn này là thi giữa kỳ nên cả phòng chật cứng người. Chỉ còn hai chỗ trống, mà một chỗ thì có một cô gái đang kéo ghế ra chuẩn bị ngồi. Cô gái đó không ai khác ngoài người anh vừa đắc tội, Thu Ngọc.
Hết chỗ, anh đành chọn chỗ đó thôi. Anh khẽ thở dài, tiến tới ngồi xuống bên cạnh Ngọc và bắt đầu giở sách ra học. Một thằng nhân cơ hội định đổi chỗ sang ngồi bên này, vừa nhấc người lên muốn qua thì bắt gặp Việt đã yên vị. Cậu ta căm tức, gườm gườm nhìn anh một hồi. Thu Ngọc quay đầu qua nhìn anh, rồi đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng cúi xuống tiếp tục học.
Quốc Việt vừa đọc vừa chú ý đến cô, học chữ có chữ không. Được một lúc, anh kiếm cớ bắt chuyện với cô:
- Ngọc, bạn hướng dẫn cho mình chỗ này với, chỗ này mình không hiểu lắm.
Thu Ngọc do dự chốc lát, quan sát thấy vẻ mặt của anh quả thật là không hiểu gì, gật đầu đáp:
- Được rồi, đưa mình xem, có thể mình giúp được.
Việt vốn biết Ngọc học Anh Văn rất giỏi, nên anh lấy cái cớ này khiến cô khó mà từ chối được, cô hỏi.
- Bạn không hiểu chỗ nào?
Anh chỉ vào phần mà anh đang học, trả lời:
- À, chỗ này này, phần ngữ pháp này mình không biết sử dụng như thế nào? Đọc mãi mà không hiểu.
- Ừm, câu này thì được sử dụng như thế này.
Cô chỉ anh cấu trúc, cách sử dụng, áp dụng lúc nào rất cặn kẽ và dễ hiểu; khiến cho anh quên mất là phần này anh đã học... hôm qua rồi. Cứ như vậy cho hết buổi, anh thỉnh thoảng hỏi một câu, có chỗ chỉ kiếm cớ, có chỗ đúng là anh không hiểu thật. Chuyện xấu hổ lúc tìm sách cũng vì thế mà mất đi. Hai người ngồi học hơn hai tiếng đồng hồ. Khi ra khỏi cửa thư viện, anh hỏi cô:
- Ngọc này, sáng mai bạn có lên thư viện nữa không, mình vẫn còn nhiều chỗ muốn nhờ Ngọc hướng dẫn.
Cô ngẫm nghĩ vài giây rồi đáp:
- Sáng mai à, không biết nữa, mình không chắc là ngày mai có đến hay không.
Việt gật đầu:
- Vậy được rồi, mình về đây, chào nhé.
- Uhm, tạm biệt.
Việt về mà lòng cứ lâng lâng, cảm giác mềm mại đó như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay anh; lại thêm cả mùi thơm của cô nữa chứ. Tất cả mọi thứ đều khiến anh say mê.
Đã có lần một thì sẽ có lần hai, y hẹn, chiều hôm sau anh lên lại thư viện học bài. Phòng đọc bữa nay rộng chỗ hơn hôm qua, anh lại ghế hôm qua ngồi xuống. Anh nhìn cả phòng, nhưng không thấy Ngọc ở đâu. Anh cũng không hi vọng quá nhiều. Mặc kệ người đẹp có đến hay không, anh vẫn mở sách ra học bài.
Anh ôn bài một thời gian khá lâu thì toàn thân nhức mỏi, đầu đau như búa bổ, các thì, ngữ pháp, từ vựng Anh Văn cứ nhảy múa trong đầu. Kể từ khi tu tập Thuần Dương Công, mỗi lần anh cảm thấy căng thẳng, đều chuyển sang ngồi xếp bằng vận khí. Chân khí di chuyển mấy chục vòng rồi thì thân thể thư thái, đầu óc thoải mái, mọi suy nghĩ thông suốt.
Lúc này cũng vậy, vì mọi người trong phòng đọc ai lo phần nấy, không ai rảnh để ý đến anh nên anh bèn đặt hai chân lên ghế theo tư thế ngồi xếp bằng; hai tay đặt trên bàn. Anh hít một hơi chân khí, ngầm vận nó theo yếu quyết của thần công. Mắt anh vẫn mở nhưng anh vẫn không hề bị ảnh hưởng. Anh bước đầu đã luyện một tuyệt kỹ rất hay, Minh Tưởng. Không biết anh luyện bao nhiêu lâu, khi anh tỉnh lại thì đúng lúc có người vỗ vai gọi anh:
- Này Việt, bạn đang làm gì mà thất thần ra thế.
Thu Ngọc đã đến thư viện. Cô đi cùng một người bạn, là Hằng. Cô ấy mang một chiếc áo sơ mi mỏng màu hồng nhạt cùng quần jean xanh, trên đầu còn cài một cái bờm có nơ nhỏ rất dễ thương. Anh ngây người giây lát rồi mới mở miệng hỏi:
- A, Hằng, Ngọc, hai bạn đã đến rồi à?
Câu hỏi của anh đơn thuần chỉ là chào hỏi nhưng mang chút ý bảo mình đang chờ bạn đây. Ngọc liếc nhanh qua Hằng và nói:
- Ừ! Mình vừa mới đến, thấy bạn đang tập trung học nên mình không làm phiền.
- À, mình đang suy nghĩ một vài thứ nên không thấy bạn đến, xin lỗi nhé.
Chợt Việt phát hiện vẻ mặt của Thu Ngọc hơi khác lạ, quay sang Hằng thì thấy cô ấy đang cười tủm tỉm, lúm đồng tiền ẩn hiện càng tôn thêm vẻ duyên dáng đáng yêu. Anh nghĩ thầm: “Quái, mặt mình bị dính cái gì mà các cô ấy nhìn mình kiểu đấy nhỉ.”
Anh sực nhớ lại sau khi anh vận khí xong, chân vẫn giữ nguyên tư thế xếp bằng, chả có ai ngồi học ở cái tư thế quái đản này cả, chẳng trách các cô cười anh. Để tránh tình trạng xấu hổ này, anh đứng dậy, kéo ghế ra mời hai cô ngồi xuống. Hằng thấy anh lúng túng thì cười khẽ, đùa anh một câu:
- Mình cứ thấy Ngọc đi thư viện mãi, giờ thì hiểu vì sao rồi.
Lời nói vô tình, người nghe hữu ý, Ngọc có tật giật mình, đỏ mặt cười mắng:
- Hằng, đừng nói bậy, ta không thích kiểu đấy đâu, ngồi xuống học đi.
Dù Việt gặp hai cô vô số lần nhưng vẻ xinh đẹp yêu kiều của các vẫn khiến anh ngây ngất. Thu Ngọc vốn đang lo lắng, bắt gặp ánh mắt Việt nhìn cô chằm chằm, tức thì gắt lên:
- Bạn sao không lo học đi, nhìn cái gì!
- Ừ ừ! Mình học đấy.
Anh mở sách ra, vừa đọc vài chữ thì lại ngồi thừ ra. Hằng nhắc nhở:
- Này, bạn vẫn đang suy nghĩ vẩn vơ đấy à? Học đi, mai thi rồi đấy.
Vừa nãy anh bỗng hiểu ra một câu trong Thuần Dương Công mà anh không hiểu ý nghĩa suốt mấy ngày nay nên mất tập trung. Nghe Hằng nói, anh trả lời:
- Ờ, ờ, mình đang suy nghĩ câu bài tập mà, khó quá chưa tìm ra cách giải.
Dứt lời, anh cầm bút viết viết vẽ vẽ vài từ Anh Văn lên giấy quay lại việc học, tạm thời vứt yếu quyết nọ sang bên để tối về nghiên cứu. Hằng cũng không để ý đến anh nữa, cô và Ngọc mở sách vở ra bắt tay vào làm bài tập. Hằng và Ngọc đều là những cao thủ học ngoại ngữ nên được ôn bài cùng với hai cô sẽ tốt hơn ôn một mình nhiều. Hơn nữa mỗi lần anh gặp khó khăn phải hỏi bài, các cô đều hướng dẫn rất tận tình.
Chẳng qua, hai cô gái thỉnh thoảng chụm đầu vào thì thầm gì đó với nhau rồi lại cười khúc khích, tiếng cười trong trẻo cứ luẩn quẩn, vảng vất quanh tai khiến anh bị phân tán tư tưởng, học được chữ đực chữ cái. Hai cô gái đâu biết Việt đang cố gắng hết sức làm bài, tội nghiệp cho anh, cứ bao nhiêu điều vào đầu, lại bị giọng nói ngọt ngào thế chỗ, không cách nào tập trung vào ôn thi. “Thật không thể chịu nổi nữa.” Anh ức chế, rốt cuộc phải đứng dậy, tạm biệt hai cô trở về phòng trọ tự học.
Sau khi thi xong môn Anh Văn, lớp của Việt ở lại họp lớp để bàn một vài việc quan trọng. Lớp trưởng đứng lên nói lớn:
- Hôm nay mình có mấy vấn đề cần thông báo với lớp. Đầu tiên là tiền quỹ lớp. Số tiền thu đầu kỳ đã gần hết vào các hoạt động đầu khóa của lớp nên giờ chúng ta sẽ đóng góp thêm.
Cả lớp nhao nhao lên hỏi mới nộp tiền gần đây, tại sao hết nhanh thế. Lớp trưởng ra hiệu im lặng rồi nói tiếp :
- Lớp đã chi tiền cho nhiều việc, lát nữa, lớp phó sẽ công bố chi tiết bảng thu chi cho các bạn rõ. Chúng ta sẽ bàn xem nộp tiền quỹ một người bao nhiêu?
Nhắc đến tiền quỹ là mọi người bàn luận sôi nổi vì đây là tiền, liên quan đến sinh hoạt thường ngày của sinh viên. Đứa thì bảo nộp một trăm nghìn, đứa lại bảo nộp như thế nhiều quá, năm chục nghìn thôi, bản thân Việt cũng chỉ muốn nộp năm chục vì anh còn khá ít tiền. Thằng lớp trưởng đứng cười khổ vì đâu phải chỉ có việc nộp tiền quỹ thôi đâu. Cậu ta bảo cả lớp im lặng rồi nói tiếp:
- Nào mọi người để mình nói hết đã. Sắp tới đoàn trường sẽ tổ chức các hoạt động giao lưu nên có thể phải tốn tiền nữa, có lẽ cũng khoảng sáu bảy chục nghìn. Vì thế, nên bàn kỹ số tiền quỹ lớp.
- Có vụ đó nữa hả trời? Thôi thế thì nộp năm chục tiền quỹ thôi lớp trường à.
- ...
Sau một hồi bàn luận nữa, cuối cùng quyết định nộp tám chục để dự phòng cho việc tham gia hoạt động của đoàn trường sau này. Anh mở ví ra, bên trong chỉ còn hơn một trăm năm mươi ngàn, dẫu đau lòng nhưng anh vẫn phải móc tiền ra nộp. Đến gần cuối buổi họp, có một cô bạn gái trong lớp đứng dậy bảo hiện tại cô ấy đang có một bộ tài liệu cho kỳ này và kỳ sau, ai cần thì liên hệ photo. Việt nghe xong thì nản lòng, sạch tiền rồi nên bước đi thất thiểu về phòng trọ. Việt quay về phòng trọ, lát sau Tùng về và nói với anh:
- Việt, mày còn tiền không, tao mượn tạm năm chục đi việc gấp, sáng mai tao trả lại.
Việt thở dài, đáp:
- Tiền hả? Tao cũng gần hết rồi, còn đủ cho mấy ngày nữa thôi.
- Ừ, vậy thôi cũng được.
Nhắc đến tiền, anh chán nản. Hiện tại vẫn chưa hết tháng, anh không muốn xin ông bà gửi thêm tiền, xem ra trong khoảng thời gian này đói rồi đây. Anh từng đắn đo tính toán rất lâu, cần phải tìm một công việc nào đó để làm, chứ cái đà này, chắc chắn ông bà sẽ không lo nổi cho anh đi học nữa, đặc biệt là vào hai năm cuối đại học.
Anh suy đi tính lại, công việc coi bộ hợp nhất bây giờ là làm gia sư, vừa dễ tìm việc, mà tiền lương thì ở mức chấp nhận được. Anh đang chỉ là sinh viên năm nhất, khó tìm được một công việc nào ngon lành hơn. Đây cũng là hai lý do chính mà nhiều sinh viên lựa chọn công việc này khi làm thêm.
Anh nhớ lại lúc trước hỏi ông anh Thành Nhân thì anh ta nói có một trung tâm gia sư khá được, có thể tin tưởng, lương cũng rất tốt. Hừm, có lẽ nên đi kiểm chứng chỗ này xem sao
Việt lấy xe đạp ra đi lùng sục, chạy vòng vèo qua mấy con đường, rồi dừng trước cửa một trung tâm gia sư khá lớn. Lúc này trong trung tâm rất đông người. Anh bước vào và ngồi xuống trước cô gái với quyển sổ khá to đặt trên bàn. Anh đoán cô ấy là người phụ trách việc đăng ký, anh nói:
- Chào chị, em muốn đăng ký một suất đi dạy kèm.
Chị ta ngẩng đầu lên trả lời anh:
- Em muốn đăng ký à?
Anh gật đầu:
- Dạ vâng!
Chị ta hỏi tiếp:
- Em đang là sinh viên hay đi làm rồi!
- Dạ em đang là sinh viên.
- Ừ, để chị kiểm tra thử còn lớp nào không.
Chị ta lật quyển sách to đùng ra và dò từ đầu đến cuối. Chừng mười phút sau, chị ta nói:
- À, còn ba suất đây, hai suất cấp hai và một suất cấp ba. Em chọn suất nào?
...
Sau một hồi tìm hiểu, thương lượng, thì Việt làm gia sư cho một thằng nhóc học lớp chín cách dãy trọ của anh chừng hai cây số. Một tuần làm ba buổi vào các thứ hai tư sáu, mức lương là bảy trăm nghìn một tháng, một mức lương khá hời, tuần sau bắt đầu công việc.
Anh trên đường quay trở về đưa xe vào cửa hàng sách; làm gia sư thì phải có tài liệu hay sách giáo khoa để dạy, rồi thêm sách bài tập nữa. Anh lấy xong thì nhân tiện đi sang bên khu vực sách kinh tế.
“Bộp!” Anh bất ngờ va trúng người phụ nữ đi ở phía đối diện, làm rới cả chồng sách trên tay người đó. Anh vội vàng xin lỗi. Người phụ nữ ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên nói:
- A! Là em...
- Chị là...
Quốc Việt nhìn người phụ nữ trẻ, trong lòng ngờ ngợ, cảm thấy cô gái này có chút quen quen, có điều nhất thời không nhớ đã gặp ở đâu.
Cô gái nói tiếp:
- Em không nhớ sao, chị chính là người bị giật đồ, sau đó em lấy lại được và trả cho chị đấy.
Anh vỗ trán sực nhớ ra, cô gái này là người mà hắn đã trả túi xách bị cướp cách đây hai tuần, nếu hôm nay không gặp lại, chỉ sợ đã quên luôn chuyện này, anh vừa cúi xuống nhặt sách bị rơi cho cô vừa cười nói:
- À, à em nhớ đã ra rồi, đúng là chị, em thật không nghĩ là có thể gặp được chị ở đây, quả là trái đất tròn.
- Ừ, bất ngờ thật đấy. Lần trước em đưa túi cho chị xong là đi luôn, chị chưa có cơ hội hỏi tên của em.
Việt đáp:
- Em tên là Quốc Việt, còn chị là?
- Chị tên là Thanh Huyền, lần trước em đi vội quá chị chưa kịp cảm ơn.
- Tình cờ thì giúp đỡ thôi mà chị, đâu có gì đáng kể.
- Em thật là tốt, thanh niên bây giờ mấy người được như vậy đâu. À, nhà chị ở cách đây không xa lắm, em thì sao? Có ở gần đây không?
- Cũng gần thôi chị ạ. Em ở khu MMC
- Ồ gần quá! Bên đó có nhà hàng Thiên Vũ nổi tiếng đó. Giờ em bận gì không? Chị mời em ăn cơm cảm ơn việc lần trước được không?
- Chị khách sáo quá. Ơn nghĩa gì đâu ạ.
- Em nói vậy là không cho chị cơ hội cảm ơn em rồi.
- Đâu có ! Em sinh viên nghèo mà ! Được chị mời đi ăn tiệm em vui còn không kịp ấy chứ ! Có điều giờ em còn có việc, không đi cùng chị được. Chị thông cảm nhé.
- Em bận hả? Ừm, vậy ngày khác có được không em? Chị vẫn muốn cảm ơn em nếu không thì chị áy náy lắm.
- Dạ được mà chị. Em còn việc, em đi trước chị nhé.
- Um, vậy hẹn em ngày khác nhé. À, mà liên lạc với em thế nào nhỉ?
Hai người nhanh chóng trao đổi số điện thoại, Huyền còn tranh thủ hỏi thêm chút thông tin về Việt, sau đó hai người nói lời tạm biệt. Huyền đi đến bên cạnh một người thanh niên khá bảnh, tuổi chừng hai sáu hai bảy, đang đứng ở khu sách gần đó. Anh ta là Đăng Khoa, người yêu của cô gái. Anh ta hỏi cô:
- Vừa rồi em đã nói chuyện với ai thế? Trông có vẻ lạ mặt. Mới quen à?
Cô lắc đầu đáp:
- Đó là người trả túi xách lại cho em. Em đã từng kể anh nghe lúc trước đấy. Cậu ta tên là Quốc Việt.
Người thanh niên “ồ” lên một tiếng, hỏi:
- À ừ, anh nhớ rồi thế cậu ta đang là sinh viên phải không?
- Vâng, đang là sinh viên năm nhất.
Vẻ ngạc nhiên hiện trên khuôn mặt Đăng Khoa khi anh ta nghe cô gái nói. Anh ta vuốt vuốt cằm lún phún râu và nói:
- A, phải không đấy, khi nãy anh đi ngang qua cậu ta, thấy trên tay cậu ta cầm toàn sách nói về những vấn đề chuyên sâu của các ngành kinh tế. Cậu ta mới chỉ năm nhất, đọc những loại sách mà có thể hiểu được thì đúng là quá giỏi đấy.
Thanh Huyền trừng mắt lên nhìn anh ta vặn lại:
- Hừ, thế anh tưởng ngoài anh là giỏi ra thì không còn ai nữa hả?
Anh ta khẽ thở dài:
- Sao em nói anh như vậy chứ? Anh chỉ cảm thán thôi mà, lúc trước là Đại Nam, bây giờ đến lượt cậu sinh viên năm nhất này, đời sao không công bằng như vậy chứ.
Cô lấy tay nhéo hông anh một cái khiến anh kêu to:
- Á á á, em làm gì thế?!!
Véo đã đời rồi Huyền mới buông tay ra. Cô vẫn còn lườm Khoa một cái. Đăng Khoa kêu đau oai oái, anh ta xoa xoa phần da thịt bầm tím, miệng chống chế:
- Anh thuận miệng nói đùa thôi mà, em có cần mạnh tay như vậy không.
- Tất nhiên là phải mạnh tay, ai biểu anh nói xấu em trai của em chứ.
Hai người vừa đùa giỡn vừa đi ra khỏi nhà sách, đúng lúc Quốc Việt chạy xe đạp ngang qua mặt họ. Giờ Thanh Huyền và Đăng Khoa mới thấy rõ những quyển chuyên ngành quản trị kinh doanh mà cậu ta mượn là những loại sách gì. Hai người thầm lắc đầu lè lưỡi, đều có cùng câu hỏi: “Cậu nhóc đó mua chúng về học hay làm gì?”
Thật ra Việt cũng chỉ biết mấy cái cơ bản, còn vấn đề chuyên sâu tất nhiên bây giờ anh chưa thể hiểu được. Anh sẽ từ từ tìm hiểu chúng. Có điều cách mua của anh hơi khác người, khiến cho anh chị kia choáng váng.
Anh theo đường cũ quay trở về phòng trọ. Đang đi bỗng anh thấy có hai người quen quen đi ngược chiều phía trước, nhưng vì cách xa quá nên nhìn không rõ mặt. Anh nheo mắt quan sát kỹ thì nhận ra là nhóm bn Đình Hiếu và dường như chúng đang tiến tới chỗ anh.
Anh tuy rằng không sợ bọn chúng nhưng anh nghĩ dù sao cũng nên tránh gặp bọn chúng để khỏi phải vướng vào những rắc rối không đáng có. Vì thế, anh bèn chuyển sang đi đường khác. Nhưng ý định của anh đã không thành công. Khi anh chuẩn bị quay xe vào ngõ hẹp thì bọn chúng chạy nhanh tới đứng chắn trước mặt anh. Cả ba dàn hàng chắn đường Việt, tỏ rõ ý đồ muốn gây sự.
Đình Hiếu cười cười, theo sau là hai thằng bạn của hắn. Quốc Việt nhìn ánh mắt bất thiện của bọn chúng, hắn biết lần này không thể thoát khỏi phiền toái này rồi. Anh sức nhớ tới học phần phải thi của ngày mai, tức thì anh biết âm mưu của bọn chúng. Âm mưu một mũi tên trúng hai đích của chúng quả là rất hiểm độc. Một mũi dùng để dằn mặt anh và mũi còn lại là làm anh không thể đi thi được. Học phần đấy những bốn chỉ chứ ít ỏi gì. Chẳng qua, điều đó vẫn không đủ để uy hiếp được anh. Nếu chỉ như thế thì anh chả ngán gì.
Trong lúc Việt chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó bọn chúng thì Đình Hiếu cùng hai thằng đàn em đứng chắn trước anh. Hiếu cười cười, nói:
- Á à, chào Việt, trùng hợp quá, không ngờ là tao lại gặp mày ở đây.
Việt cười nhạt nói:
- Tao thì lại không nghĩ như vậy. Tao vốn không tin vào mấy kiểu trùng hợp ngẫu nhiên cho lắm.
Một lời nói thẳng luôn. Dĩ nhiên đâu thể có chuyện tình cờ rồi. Dù anh đã biết chúng tới với mục đích bất thiện, nhưng anh vẫn không muốn đụng độ với bọn chúng. Nếu có thể tránh xung đột với bọn chúng thì có lợi cho mình hơn. Anh liếc mắt nhìn sang ngã rẽ nhỏ bên cạnh tìm đường bỏ đi.
Đình Hiếu dễ dàng nhìn thấy được động tác đó của anh. Hắn ta nghĩ thầm: “Hừ, mày không tin thì kệ m* mày, đừng tưởng tao không biết mày đang nghĩ cái gì, muốn trốn bọn tao hả, còn khuya nhé.” Mặt ngoài hắn tỏ vẻ thân thiện, nói:
- Ấy, ông bạn, đừng đi vội thế, đi uống với bọn này mấy ly nước cái đã, chỉ mất chút thời gian thôi mà.
Việt biết hắn ta đang giả mèo khóc chuột nên anh châm chọc hắn ta mấy câu:
- Ô hay, kỳ lạ thật đấy, chẳng phải bọn mày thù tao lắm mà, sao bỗng dưng rủ tao đi uống café là thế nào?
Hiếu nhịn cơn, đáp:
- Chúng ta là bạn cùng lớp, bọn tao cũng không muốn gây hấn với mày, làm lớp mất đoàn kết.
“Làm lớp mất đoàn kết sao?” Suýt tý nữa là Việt ôm bụng cười lớn. Trước đề nghị đầy hấp dẫn của hắn ta, anh chỉ lắc đầu đáp lại lạnh nhạt:
- Vậy thì hay, tao cũng đang nghĩ như thế đấy. Cám ơn lời mời của bọn mày nhưng xin lỗi, hiện giờ tao bận việc rồi, hẹn bọn mày dịp khác vậy.
Dứt lời, không đợi chúng nói, anh quay cổ xe chạy vào cái kiệt nhỏ hẹp kia. Đình Hiếu đâu thể để cho anh dễ dàng bỏ đi như vậy, hắn ta cùng hai thằng bạn rú ga đuổi theo, miệng vẫn cười cười:
- Này Việt, bọn này tốt bụng mời đi uống vài ly nước, sao tỏ ra khó chịu thế, xem thường bọn này à?
Bọn này dai như đỉa làm Việt hơi bực mình, anh nói thẳng:
- Xem thường thì không, nhưng xin lỗi nói thật một câu, tao không thich thú lắm khi đi với ba đứa mày. Giờ phiền bọn mày tránh sang một bên, tao còn có việc phải đi.
Đình Hiếu đứng chắn lại, không cho anh đi qua, hai thằng kia đứng ở phía sau tiến tới gần hơn. Hắn ta mỉa mai anh:
- Hay mày sợ bọn tao nên tìm cách bỏ chạy.
- Mấy người bị bệnh truyền nhiễm à?
Việt bỗng hỏi một câu chẳng đâu vào đâu làm hắn ta ngây ra như phỗng. Phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn dự tính ít nhất bị quây thế này anh phải tỏ ra có chút hoang mang, mất bình tĩnh mới phải. Trấn tĩnh lại, Hiếu lên giọng:
- Tao nói mày biết. Khôn hồn thì tránh xa bọn tao ra! Đừng nhúng mũi vào việc riêng của bọn tao, nếu không thì đừng trách!
Việt biết chẳng thể bỏ đi được, có châm chích bọn chúng hai ba câu cũng vẫn cứ như thế. Anh nhún vai, miệng đáp:
- Tao thì không ngại, tất nhiên, à tất nhiên, trừ phi bọn mày mắc bệnh truyền nhiễm khó nói.
Tên Hiếu nghe anh nói móc họng, hắn ta tức giận thở không ra hơi. Hắn chỉ tay vào mặt anh, nói:
- Mày... mày... dám chửi tao hả?
Việt đáp trả:
- Chửi cái gì mà chửi. Còn không đúng à, nếu mày không mắc bệnh truyền nhiễm, việc gì tao phải bỏ chạy.
Đình Hiếu giận dữ, hai mắt trợn to lên nhìn anh, nhưng rồi hắn vẫn cố gìm xuống, nghĩ cách lấy lại mặt mũi, hắn nói:
- Chắc chắn mày sợ chúng tao đến mức v** *** ra, nên tính cách bỏ chạy, khỏi bị no đòn thôi.
Tên Trường và tên Tân đứng ở phía sau nghe thế thì cười to. Anh cũng cười theo:
- Tao mà sợ bọn mày ư? Ha ha ha! Tức cười, bọn mày tự cao quá rồi đấy.
Việt khoé miệng nhếch lên biểu lộ sự khinh bỉ. Anh hơi cúi đầu xuống gần tên Hiếu hơn chút ít, hạ thấp giọng xuống nói:
- Nói thật cho mày biết cũng chả sao, tao rẽ sang phải chẳng qua bởi vì muốn tránh con chó becgie to tổ choảng đang chạy trước mặt tao thôi.
Đến đây anh chợt ngừng lại vài giây rồi tiếp tục:
- Nhưng tao vốn cũng sợ chó, tao chỉ ngại chúng ăn no rửng mỡ, chạy lung tung trên đường cản trở việc đi lại của tao, không khéo còn bị nó cắn cho mấy phát nữa thì chết.
Quốc Việt vừa nói vừa hất hất đầu hướng về phía con chó becgie màu nâu rất to, trông khá hung dữ chạy qua lại bên cạnh một người đàn ông đang đứng trước cổng ngôi nhà ở cách đây không xa.
- Mày... mày... mày dám...
Mặt Đình Hiếu lập tức biến sắc, Việt rõ ràng là đang chỉ dâu mắng hoè, ngầm ví hắn với chó. Hắn ta tức đến bể phổi, hai mắt đục ngầu, trợn trừng lên nhìn Việt đầy hằn học. Hắn ta muốn chửi mắng nhưng chả hiểu sao, hắn ta miệng giống như mắc phải khúc gỗ, không nói gì được. Việt có vẻ như hơi sợ hãi nên lùi lại về sau hai bước, giọng run run:
- Này, này, đừng nhìn tao như thế, ấy, không nên động thủ, không nên động thủ.
Hai thằng luôn theo sau Đình Hiếu bây giờ đã không nhịn được ngay lập tức chửi ầm lên:
- Thằng khốn kiếp, mày dám sỉ nhục bạn tao hả, mày đúng là chán sống rồi.
Việt đáp:
- Ấy, tao có nói thế đâu, Việt tao là người có văn hóa, ăn nói lúc nào cũng đàng hoàng, chưa bao giờ mở miệng mắng chửi người khác. Tao không hề có ý xúc phạm hắn, trừ khi hắn tự nhận thôi.
- Mày...
Hai thằng nóng mặt lắm rồi, chỉ cần có lệnh của Đình Hiếu là bọn chúng sẽ xông lên làm thịt Việt ngay. Hiếu ra hiệu cho hai thằng đó phải im lặng, hắn ta đe dọa:
- Việt, mày cứng mồm thật đấy, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Hắn ta cũng không bình thường, trước những câu chửi xéo của anh, hắn ta vẫn gượng đè nén cơn tức giận, gằn từng tiếng:
- Mày mau xin lỗi vì những lời đã nói vừa rồi, tao sẽ nhẹ tay cho.
Chợt hắn ta dừng hai ba giây như để suy nghĩ điều gì đấy rồi tiếp tục nói:
- Tao cũng nhắc nhở mày liệu hồn mà tránh Thu Ngọc xa một chút, không thì...
Hắn đưa tay ra làm động tác cứa ngang cổ. Việt phớt lờ sự đe dọa của hắn ta. Anh không thèm giữ sự nhún nhường nữa, lập tức đáp trả lại:
- Hừ, xin lỗi? Tao cóc làm thế. Còn Thu Ngọc? Hừ, mày ngon thì cạnh tranh công bằng với tao, dùng thủ đoạn hèn hạ này, mày cũng không có kết quả tốt đâu.
Đình Hiếu bật cười ha hả khi nghe Việt nói.
- Ha ha ha, thủ đoạn âm hiểm hèn hạ thì sao chứ, tao đ*** cần quan tâm, quan trọng là kết quả, những gì tao muốn thì tao phải giành cho bằng được.
Việt lắc đầu cười nhạt:
- Chúng mày làm được gì tao chứ, cùng lắm là bị tổn thương thân thể, chỉ cần lành lặn trở lại thì tao vẫn sẽ tiếp tục. Đánh nhau à? Tao không ngán đâu.
- Grừ, giỏi lắm, để tao xem mày có thể mở miệng được bao lâu nữa, vậy cũng tốt, tao thanh toán chuyện này cùng mấy chuyện trong đợt quốc phòng một thể.
Tên Trường nóng nảy chen miệng vào:
- Hiếu, đừng phí lời với thằng này nữa, chúng ta cứ việc đập hắn một trận là xong hết.
Trường đã muốn đánh nhau lắm rồi. Hai bàn tay bóp với nhau “rốp rốp”. Đình Hiếu nghe vậy, gật đầu, trong mắt hắn hiện lên sự tàn độc. Hắn ta nhìn Việt đầy dữ tợn, phẩy tay ra lệnh:
- Mày đập hắn cho tao, nhưng cẩn thận đừng đánh chết hắn, gãy tay gãy chân là được.
Tên Trường xoay xoay khớp cổ, phẩy phẩy tay rồi đáp:
- Mày cứ yên tâm đi, với sức vóc của hắn, tao chỉ cần cho hai đấm là xong. Hây a! Cho mày chết!
Tên Trường bước tới, thét lớn một tiếng, tay phải đánh về phía Việt rất nhanh. Việt nhảy vọt sang một bên, dùng cạnh bàn tay chặt mạnh vào khuỷu tay của đối phương, đồng thời, bàn tay kia nắm lại đấm vào hông của đối phương. Tên Trường trúng đòn đau, kêu thảm một tiếng, ôm cánh tay bước lùi lại về sau, mới chỉ chiêu đầu đã thất bại. Hai thằng còn lại rất ngạc nhiên vì không thấy được cảnh Việt kêu gào đau đớn như chúng tưởng tượng, thay vào đó là tiếng thét thảm của đồng bọn.
Việt vừa rồi đã vận dụng những điều căn bản trong quyển võ học do vua Quang Trung để lại. Ngoài hai phần nội công tâm pháp cùng chiêu thức võ thuật ra, vua còn viết thêm vô số chiến thuật, kỹ xảo được vận dụng trong giao đấu nhằm mục đích giành thắng lợi một cách nhanh nhất và hiệu quả nhất.
Viết rằng: trên cơ thể người có những vị trí hay khu vực mà khi bị đánh vào đấy, sẽ tạo ra nhiều hậu quả khác nhau. Nhẹ thì gây ra choáng váng, nặng thì tử vong, tùy thuộc tầm quan trọng của vị trí bị trúng đòn và sức mạnh của đòn đánh. Những khu vực đó được gọi là tử huyệt.
Phía dưới một đoạn thì có viết là võ Việt ta là võ thuật thực chiến, ra đòn tấn công sao cho hiệu quả nhất; kết hợp với nội công làm nền tảng cơ sở, tăng uy lực cho mỗi chiêu thức khi đánh ra. Khi đối phương đánh một chiêu, chắc chắn có điểm sơ hở và đó là mấu chốt để giành thắng lợi, chỉ cần nhận ra rồi tận dụng đánh trúng thì dù một chiêu cũng có thể đắc thủ.
Việt biết rằng nếu đòn tấn công của đối phương đánh trực diện tới thì chỗ dễ khai thác nhất là khớp khuỷu tay. Đối với cao thủ thì không có gì nhưng với người thường thì là nhược điểm. Đánh nó không gây hậu quả nặng mà phá đòn tấn công. Chỉ cần nhanh hơn kẻ địch, tấn công mạnh vào đó, tất sẽ phá được. Bên cạnh đó, hông của người không luyện ngạnh công chính là một vùng yếu nhược, có thể lợi dụng. Đình Hiếu thấy tên Trường thất bại, thì giận dữ nói:
- Trường, chẳng phải mày nói sẽ hạ hắn bằng hai chiêu thôi à?
- Tao đâu có ngờ được hắn trông gầy yếu như vậy mà...
Tên Trường quá xấu hổ vì thất bại, không nói gì được nữa. Việt cười hắc hắc ba tiếng, khinh bỉ tên đó:
- Chỉ có thế thôi sao, thật quá yếu, hai chiêu đã kêu đau rồi, bọn mày khiến tao quá ngạc nhiên đấy.
Thằng Tân tìm cách bào chữa cho hắn ta:
- Chẳng qua là vì thằng Trường quá chủ quan, đừng vội cười, mày cũng sẽ như vậy thôi.
Việt bật cười nói:
- Hà hà, khoác lác quá. Hắn to con nhất trong bọn mày mà còn kêu đau thì tao hiểu hai thằng mày không ra gì rồi.
Đình Hiếu nghe anh nói thế thì không thể kiềm chế nổi nữa rồi. Hắn rít qua kẽ răng:
- Khốn kiếp! Dám xem thường tao, mày tới số rồi.
Hắn khoát tay, đồng thời quát:
- Hai đứ mày xông lên đánh thằng khốn này tàn phế luôn cho tao, đéo cần quan tâm ỷ đông ý hiếp ít.
Hắn ta cùng hai đồng bọn vọt đến bao vây Việt, ý đồ đánh hội đồng đã quá rõ ràng. Việt thu lại nụ cười khi thấy cả ba thằng đều xông lên. Việt không dám chủ quan, ngầm vận chân khí, hai mắt tập trung quan sát. Đây là một đánh ba chứ không phải một chọi một.
- Chúng mày, lên!
Theo tiếng gầm của Đình Hiếu, ba thằng ào tới, một đá, hai thằng kia chia nhau đấm vào ngực và bụng của Quốc Việt. Anh bình tĩnh đưa tay gạt, giơ chân đỡ cực kỳ thuần thục. Trải qua đợt học quốc phòng, tuy anh gầy đi và sụt xuống mấy cân, nhưng sức khoẻ không hề yếu mà còn tăng thêm mấy phần. Thân thể cũng nhanh nhẹn hơn trước rất nhiều,. Đồng thời, nội lực cũng đã tích luỹ được, dù rằng khá ít. Hơn nữa, ba tên này có vẻ như đều là những công tử bột điển hình. Người to mà sức như trái nho, căn bản không thể tạo ra uy hiếp gì lớn với anh cả.
Vì thực lực chênh lệch, chỉ giằng co trong chốc lát, Việt đã áp đảo thế trận, mặc dù anh chưa hề luyện bất kỳ loại tuyệt kỹ lợi hại gì ở trong bí kíp.
“Bốp, binh, ...”
Chỉ thấy Việt nhảy tới nhảy lui, đấm trái đá phải mấy cái, thì đã khiến cho ba thằng phải lảo đảo lùi về sau. Thằng Trường trúng hai đấm vào mặt, hai mắt lập tức bầm đen như con cú mèo, tên Tân bị trúng một đạp vào chân, bước đi tập tễnh. Hai thằng lùi về sau, miệng không ngừng rên “Hừ! Hừ!”
Tên Trường cú mèo lấy tay xoa xoa mắt, còn tên Tân thì xoa xoa cổ chân tê dại, Đình Hiếu khá nhất, hắn không trúng đòn nào, nhưng hắn bị Việt đánh rát, phải thối lui. Việt thấy thế cười lớn:
- Ha ha ha, bọn mày có vẻ phong độ, mạnh mẽ, vậy mà không chịu nổi mấy cú đấm. Tao tưởng bọn mày ghê gớm lắm, cứ lo phen này bị đập cho một trận te tua, không ngờ tao lại thắng nhẹ nhàng như thế, ha ha ha.
Anh nhếch mép cười khinh bỉ, chọc cho bọn Đình Hiếu tức đến tím mặt. Tên Trường gầm một tiếng, lao tới:
- Thằng khốn, mày chết đi!
Bất ngờ hắn tung ra một quyền cực mạnh. Thân người hắn chồm tới, tay phải đấm thẳng vào mặt của Việt nhanh như cắt. Dẫu Việt lợi hại hơn nhưng vẫn bị giật mình. Cùng lúc đó, hai thằng kia theo nhào đến tấn công hỗ trợ cho hắn ta. Lúc này tên Đình Hiếu nhân cơ hội Quốc Việt đang vướng bận đánh nhau với Trường, đá ra một cước xuất sắc nhất trong khoảng thời gian đi học takewondo của mình. Cước vụt mạnh về phía ngực Việt, vừa đá, vừa thét:
- M* kiếp, hôm nay tao phải đánh mày đến ba mẹ cũng không nhận ra.
- Mày...
Việt tai nghe được đối phương nhắc tới ba mẹ mình thì trong lòng cực kỳ tức giận. Hắn sẽ không tha cho bất kỳ ai xúc phạm tới hai người. Anh nghiêng người tránh cú đá của Đình Hiếu, tiếp đó tung hết sức bình sinh, đấm mạnh vào hông đối phương.
“Bụp!” Cú đấm nện thẳng tới. Đình Hiếu loạng choạng, miệng méo xệch vì đau, người vẹo sang một bên. Hắn ta cắn răng nhịn đau, tung cùi chỏ ngay giữa mặt anh, đòn đánh rất nhanh và hiểm độc.
“Ái chà!” Anh ngạc nhiên, vội vàng đưa tay chụp lại, đồng thời quyền bên tay kia móc từ dưới lên, trúng ngay cằm của đối phương làm hắn bật ngửa ra sau. Kế tiếp, anh tống một đạp vào bụng hắn ta.
Đình Hiếu ôm bụng ngồi sụp xuống thét lên thảm thiết. Hắn đã không còn sức đánh tiếp được nữa. Quả đấm của anh khiến bụng hắn đau đớn, co thắt lại, mọi thứ ở bên trong tưởng như muốn trào ra.
Tên Trường chưa kịp ra chiêu tấn công đã nhìn thấy kết quả của hai “đồng bọn” thì hơi run sợ dừng lại, gườm gườm nhìn Quốc Việt. Quốc Việt thấy vậy thì cười khinh bỉ, nói:
- Sao thế, mày xông lên đi chứ, sao lại đứng yên mà nhìn tao thế, mày sợ rồi à? Ha ha ha, kết quả của mày cũng sẽ như hai thằng kia thôi.
- Thằng khốn, daaa, xem đây.
Xấu hổ trúng phải kế khích tướng, tên cú mèo mặt mũi đỏ bừng, bất chấp tất cả đánh tới.
- Dừng... dừng... lại!
Tên kia đang định lao tới thì Đình Hiếu bỗng nhiên lên tiếng, câu nói ngắt quãng do bụng của hắn đang co thắt từng cơn, khó lắm mới thốt ra được một câu. Tên Trường hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Hiếu, tao đang muốn đánh thằng đó, sao mày lại cản tao.
Tên Hiếu chỉ trừng mắt nhìn không nói gì, vừa rồi hắn ta đã nhịn đau, cố gắng hết sức mới nói được, giờ hắn đau đớn tới mức thở không ra hơi nữa. Tên Tân đã tỉnh táo trở rồi, máu chảy ở khoé miệng đã khô lại. Hắn chạy lại đỡ Hiếu đứng dậy, hỏi.
- Mày không sao chứ?
Hiếu lắc đầu:
- Tao... không sao... grừ, Quốc Việt...
Hắn ta quay sang đe dọa anh:
- Mày... khá lắm... mày sẽ... nhận hậu quả vì dám... đánh tao... ngày hôm nay... cú đấm này... Đình Hiếu tao sẽ... nhớ kỹ... rất kỹ, chúng... ta đi.
Đình Hiếu vẻ mặt hung tợn, hai mắt đầy căm thù nhìn Quốc Việt, “tốt bụng” cảnh báo, sau đó hắn được hai tên đàn em đỡ trên vai rồi xoay người bước đi.
- Được, tao sẽ chờ xem bọn mày sẽ làm ra trò gì nữa.
Việt không hề sợ hãi đáp trả lại.
Đình Hiếu ôm bụng bước đi, không quay đầu lại, nghiến răng nói:
- Hiếu, giờ chúng ta nên đi đâu? Hay là qua nhà Trường, giờ này ở trong nhà nó không có ai.
Đình Hiếu tất nhiên gật đầu đồng ý. Hắn không thể về nhà vào lúc này, vì hai ông bà già của hắn hôm nay làm việc với đối tác tại nhà riêng. Còn Việt thì đứng nhìn theo hướng đi của bọn chúng, vẻ cười cợt mang chút khinh miệt trên mặt biến mất. Thay vào đó, cặp lông mày hơi nhíu, trầm ngâm suy nghĩ. Anh biết mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, cuộc sống của anh từ nay về sau không thể tiếp tục diễn ra bình thường được nữa.
Anh vừa đi vừa tìm cách giải quyết phiền phức này như thế nào. Nếu nói anh đi gặp chúng để giảng hòa cho mọi việc êm đẹp thì không bao giờ. Anh không phải kẻ nhu nhược, muốn nắn thế nào thì nắn. Hơn nữa, hiện giờ mâu thuẫn giữa anh và Đình Hiếu đã trở nên cực kỳ gay gắt, tới mức không thể hoà giải được nữa rồi.
Anh cũng biết Đình Hiếu là một tên tiểu nhân chính hiệu. Hắn ta nhất định sẽ không chịu bỏ qua chuyện này. Tên đó sẽ còn tiếp tục làm ra nhiều việc âm hiểm, khó lường hơn. Minh thương dễ tránh nhưng ám tiễn khó phòng. Anh mà không chuẩn bị trước, có khi chết thế nào cũng không biết.
“Mình sao cứ phải suy nghĩ làm gì cho mệt người, cổ nhân đã có câu 'binh đến thì tướng ngăn, nước lên thì đắp bờ', hừ, các người đến đây đi, dù đáng sợ thế nào tao cũng sẽ tiếp đón chu đáo.” Quốc Việt xốc lại tinh thần, tên Đình Hiếu cũng chỉ là một thằng sinh viên như hắn mà thôi. Nhưng anh không hề biết được từ cuộc đụng độ giữa anh và hắn ta ngày hôm nay là nguyên nhân bắt đầu đủ mọi chuyện phiền phức, khó khăn, thậm chí nhiều lần nguy hiểm tính mạng anh gặp phải sau này. Đó là chuyện tương lai, bây giờ Việt đang chuẩn bị về nhà, bất chợt túi quần anh rung lên, nhạc chuông kinh điển của Nokia vang lên, anh lấy điện thoại thì thấy là thằng bạn Việt Tiến gọi đến, anh nối máy:
- Alo, gọi ta có chuyện gì không?
Tiếng Việt Tiến vang lên ở đầu bên kia:
- Ta hỏi mày ngày mai mày rảnh không?
Việt hỏi:
- Hử, ngày mai hả? Có, chuyện gì?
Việt Tiến cười nói:
- Có chuyện tốt muốn nói với mày, hê hê hê.
- Có chuyện tốt gì mày nói lẹ lên cho rồi.
Việt sốt ruột. Việt Tiến cười đáp:
- Hê hê, mày quả nhiên là bạn tốt, tối mai sáu giờ, mày nhớ đến đúng đấy.
Việt Tiến vui vẻ khi thấy Quốc Việt chấp nhận đề nghị của mình.
- Ok, ok, ta biết rồi, ta cúp máy đây.
Việt bấm kết thúc cuộc gọi, chưa kịp cất điện thoại đi thì lại có người khác gọi, tên hiện trên màn hình lần này là Hùng. Anh tự nhủ: “Hôm nay là ngày gì mà lắm người gọi thế không biết, lần này chắc không phải tiếp tục “tin vui” gì đấy nữa chứ.” Anh mở máy nghe:
- Giờ này rồi mà còn gọi ta làm gì, mày có gì nói nhanh để ta còn về ăn tối nữa.
Hùng đáp:
- Ớ, cái thằng này, mày còn dám nói thế nữa hả. Mày quên là chiều nay anh em rủ nhau đi nhậu hả? Giờ này bọn tao vẫn chưa thấy mặt mũi mày đâu, vậy mà vẫn dám giở giọng nói kiểu đó hả.
Giọng nói của anh ta bực tức làm Việt khó hiểu. Anh vỗ trán sực nhớ lại, anh quên mất chiều nay mấy tên bạn rủ nhau đi nhậu. Anh mải đi tìm việc làm thêm, sau đó lại xảy ra đánh nhau với nhóm ba thằng đáng ghét kia, thành ra quên béng mất điều này. Anh cười hề hề:
- A, ta quên mất, giờ ta đến ngay đây, mày đang ở quán nào?
Hùng trả lời:
- Hừ, cả bọn đang ở quán abc, mày liệu liệu mà tới đây mau lên.
- Ok ok, cứ đợi đó.
Việt nhét di động thoại vào túi, rồi đề ba vọt xe đi. Khi anh đi tới quán thì bắt gặp Hùng, bạn anh đang đứng ở cửa ra vào của quán nhậu với một người đàn ông ăn mặc lịch sự nói chuyện. Hùng nhìn thấy anh, bèn vẫy tay gọi. Anh tới chỗ cậu ta, cùng lúc từ trong quán một người khác cũng mặc áo vest đi tới vị trí của ba người. Ông ta cười với Mạnh Hùng và vỗ vai cậu ta, nói:
- Sếp anh đã nhậu xong nên giờ anh phải đi rồi. Anh phải tiếp ông ấy chu đáo một chút, nếu không thì khổ lắm. Em đưa bạn vào đi, anh đi đây.
Mạnh Hùng gật đầu:
- Vậy anh đi nhé, em vào đây.
- Ừ!
Khi hai người kia rời đi rồi, Việt hỏi Hùng:
- Này, họ là ai đấy? Tao thấy họ ăn mặc trang trọng quá.
- Mấy người bên công ty giải trí gì đấy tao quên tên rồi.
Việt hỏi tiếp:
- Cái ông trẻ hơn là anh trai mày hả?
- Không, ông đó tao quen trên mạng khi chơi game online, quen biết mấy năm thì thành bạn thôi.
- Ra thế, mà ông sếp của anh ta ghê thật, tao phát run khi nhìn ánh mắt của ông ta đấy.
Việt đang nói thật. Đúng là ánh mắt của ông sếp nọ có chứa cái gì đấy khiến anh hơi e sợ khi ông ta liếc qua anh.
Mạnh Hùng nghe thế thì giới thiệu luôn:
- Sếp của anh ta tên là Văn Huy, nghe đâu là giám đốc một công ty giải trí nào đó, làm ăn thu nhiều lợi nhuận lắm. Anh ta lên làm quản lý một phần là nhờ người này. Haiz, trước anh ấy thường than thở không tìm được việc. Tao đâu nghĩ ổng sẽ thành công như vậy đâu.
Việt chẳng hơi đâu chú tâm lắng nghe đến những lời Hùng nói, mà để ý đến bàn nhậu nhóm anh kia kìa, đói bụng quá rồi. Hùng mở lời:
- Được rồi, mọi người có mặt đông đủ hết cả rồi, chúng ta bắt đầu thôi.
...
Trong một căn phòng, một nam thanh niên đang gọi điện thoại. Anh ta hình như rất sợ người đầu bên kia. Chỉ nghe anh ta nói:
- Alo, em chào đại ca, đại ca dạo này có khoẻ không?
Giọng một người đàn ông nói vào điện thoại:
- Thôi đi, mày đừng giả vờ giả vịt quan tâm tao nữa, nói mau đi, chú mày hôm nay sao tự dưng hứng thú gọi cho ông anh này thế?
Nam thanh niên cười hề hề đáp lại:
- Anh Thiên đừng nói như vậy chứ, lâu ngày không gặp nhau, em đương nhiên quan tâm chứ.
Người kia cười khẩy, nói thẳng luôn:
- Mày thôi đi, nói thẳng đi. Chú mày cần gì? Hay chú mày có phi vụ mới?
Nghe vậy thì nam thanh niên đi vào vấn đề chính:
- Hà hà, phi vụ mới thì không nhưng lần này, em có việc muốn nhờ đại ca giúp đỡ.
- Việc gì?
- Việc này không tiện nói qua điện thoại. Nó khá là quan trọng.
Người đàn ông kia đáp:.
- Quan trọng à? Được rồi, chú mày cứ làm theo quy tắc cũ là được. Địa điểm như trước đây.
Người đàn ông kia trả lời xong cúp máy luôn, câu chuyện chỉ diễn ra trong giây lát rồi kết thúc. Nam thanh niên cực kỳ tức giận. Anh ta chửi luôn một tràng:
- M* nó, lần nào cũng dập máy đột ngột. Hừ! mày khinh thường tao hả, rồi có ngày tao sẽ dẫm mày dưới chân. Hãy đợi đấy.
Chửi xong anh ta ném thẳng tay chiếc điện thoại đắt tiền... lên giường nệm.
Hôm sau thi môn đại số, Việt làm bài rất tốt, còn đám Đình Hiếu không rõ làm bài thế nào. Chỉ biết khi bọn chúng đi thi với gương mặt bị bầm tím nhiều chỗ. Bất cứ sinh viên nào trong lớp khi thấy hắn đều cười rất to. Điều này khiến hắn căm thù Việt tới mức không thể xả anh ra làm trăm mảnh. Vì thế mà hắn ta thi không được tốt lắm, bởi lúc hết giờ, mặt hắn đằng đằng sát khí, ánh mắt nhìn anh đầy căm hận. Trái lại anh bước ra khỏi phòng thi với gương mặt tươi tỉnh. Hằng đi song song bên cạnh anh, hỏi thăm:
- Việt, bạn thi được không?
Anh gật đầu đáp:
- Mình làm cũng được, bạn chắc làm hết nhỉ?
- Ừ, mình làm hết cả năm câu, bạn...
- Này Việt!
Hằng chưa kịp nói hết câu thì Việt Tiến chạy tới vỗ vai Việt, cắt ngang lời cô:
- Mày đi cùng tao tới chỗ này.
Việt ngạc nhiên hỏi lại:
- Chỗ nào cơ?
- Chẳng phải bữa hôm qua tao gọi điện cho mày dặn chiều nay có chuyện quan trọng à? Cứ đến đó hẵng biết.
Cậu ta nói đúng và anh cũng đã đồng ý, giờ đâu thể từ chối. Anh đáp:
- Hừm! Được rồi, đi thì đi.
Rồi anh quay sang bảo Hằng:
- Tiếc quá, mình phải đi việc rồi, chào Hằng nhé. À mà quên, mình cám ơn rất nhiều vì đã giúp mình giải hòa với Ngọc. Mình đi đây, hẹn gặp lại.
Tiến chỉ đợi anh dứt lời là kéo anh đi ngay. Hằng nhìn theo hai người, mắt hiện lên chút bất mãn. Ban đầu Tiến cắt ngang lời cô không nói, sau đó cô chưa kịp hỏi Việt những điều mình đang thắc mắc thì Tiến lôi Việt đi rất nhanh nên dĩ nhiên bất mãn trong lòng.
Việt và Tiến vô ý không quan tâm tới. Việt tò mò muốn biết rốt cuộc thằng bạn đang làm cái gì, bèn hỏi:
- Này, tin vui của mày là gì? Mau nói tao biết, nếu thật sự quan trọng thì tao đi cùng, không thì thôi. Tao bận rộn lắm.
- Hôm nay mày bận gì thì cũng vẫn phải nghỉ để đi với tao, chỉ lần này thôi, lần sau tao sẽ không nhờ mày giúp nữa.
- Nhờ tao giúp à? Được rồi, đi thì đi.
Thằng bạn đã mở lời nhờ giúp Việt không tiện từ chối. Hơn nữa, anh cũng rất tò mò không rõ rốt cuộc cái gì khiến cho Tiến gấp gáp như thế. Anh bằng lòng đi theo cậu ta.
...
Vũ trường Hồng Hoang, một trong những vũ trường có tiếng ở thành phố. Khi đi vào trong vũ trường này, bạn có thể bắt gặp đủ loại tầng lớp xã hội, thượng vàng hạ cám đủ đều có cả.
Dưới ánh đèn màu nhấp nháy, vô số nam nữ thanh niên thi nhau nhảy nhót, lắc lư điên cuồng trong tiếng nhạc ầm ĩ. Bên cạnh đó, ở khu vực quầy rượu, có vài người uống một mình hay uống với gái; cũng có một số nhóm gồm hai ba người ngồi với nhau nói chuyện. Tất nhiên, đã là vũ trường thì không thể thiếu gái, họ không ngừng liếc mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm con mồi.
Trong một góc phòng tối tăm của quán bar, một thanh niên mặc quần áo bảnh chọe, tóc dựng đứng, nhuộm hai line nâu và đen. Tay phải hắn ta cầm ly rượu, tay kia ôm một cô gái khuôn mặt tuy bình thường nhưng thân hình nóng bỏng. Cô gái vòng tay bá cổ gã thanh niên, cả người ngồi gọn trong lòng hắn. Ở trên cánh tay hắn ta xăm một con rắn hổ mang lớn màu xanh uốn lượn, phùng mang, thè lưỡi, nhìn rất dữ tợn. Mắt của gã ánh lên sự sắc lạnh, nhưng không mang vẻ nham hiểm mà gã có dáng dấp người kinh doanh hơn.
Đứng xung quanh hắn là ba người thanh niên khác, dáng vẻ bặm trợn, hai mắt nhìn ngang liếc dọc liên hồi. Đầu tóc bọn chúng thì nhuộm đủ màu xanh đỏ tím vàng. Nổi bật nhất là một gã đứng gần người thanh niên tóc nâu đen đấy. Khuôn mặt hắn ta cực kỳ dữ tợn, thân hình to cao, vạm vỡ, cơ bắp cuộn cuộn; tạo cho người khác cảm giác sợ hãi không dám đến gần. Những người này dường như là mấy tên đàn em của thanh niên xăm hình kia. Tên đại ca lắc nhẹ ly rượu đỏ ở trên tay, nhấm một chút rồi nói với giọng tức tối:
- Hừ, thằng nhóc này giỏi đấy, hẹn tao ra đây, vậy mà giờ vẫn chưa thấy mặt nó, xem ra phải “nhắc nhở” thằng đấy biết đúng giờ là như thế nào.
Hắn ta quay sang tên đô con đang đứng bên cạnh nói:
- Cường, mày xem nó đã đi trễ mấy phút rồi? Nếu trong năm phút nữa mà thằng đó không đến thì có việc cho mày làm đấy.
Tên đó xem đồng hồ rồi trả lời:
- Dạ nó đã trễ hơn mười phút rồi, em...
Tên Cường chưa nói xong thì từ ngoài cửa xuất hiện ba người, dáng điệu rất vội vã. Ba người này đi tới trước mặt thanh niên đứng đầu, nói:
- Anh Thiên, em xin lỗi vì đã đến trễ, ông bà già em tối nay không hiểu tại sao đột nhiên quản chặt hơn bình thường nên đến trễ.
Gã thanh niên tóc hai line tên là Thiên cười lạnh, nói:
- Được rồi, tao cũng không muốn so đo cái này với mày làm gì, ngồi đi. Đình Hiếu, chú mày nói có vụ mới. Nghe giọng mày, có vẻ cần phải giải quyết ngay lập tức?
Thì ra người đã hẹn gặp anh Thiên này chính là Đình Hiếu, kẻ bị Quốc Việt đánh cho thảm bại vào sáng hôm qua. Đình Hiếu vốn giao thiệp rộng rãi với các băng xã hội đen. Hắn rất căm hận Việt, nhưng hắn cũng tự biết không đấu lại anh, cho nên hắn định nhờ xã hội đen thanh toán Việt giùm hắn. Gã thanh niên tên Thiên này khá nổi tiếng xung quanh khu vực hắn sống. Đình Hiếu và gã đã thực hiện khá nhiều phi vụ trước đây nên Hiếu rất tin gã. Đình Hiếu gật đầu trả lời câu hỏi của gã thanh niên:
- Đúng vậy anh Thiên, nhưng đây chỉ là chuyện cá nhân của em thôi.
Tên Thiên trợn trừng hai mắt, quát:
- Cái gì? Chuyện cá nhân? Chỉ vậy thôi sao? Hừ, tao tưởng mày có vụ gì ngon lành nên mới đi ra đây, giờ mày giở quẻ, muốn chơi tao hả?
Thiên rất tức giận Đình Hiếu vì đã hẹn hắn chỉ để nhờ giải quyết việc riêng cho tên này. Hiếu khi nghe tên Thiên nói vậy thì hoảng hốt, vội vàng giải thích:
- AA! Anh Thiên, anh đừng vội tức giận. Em đúng là gặp việc khó khăn, không tự giải quyết được, chính vì thế em mới nhờ đến anh.
Tên Thiên ngạc nhiên:
- Ái chà! Chú mày không giải quyết được à? Thế bố mẹ chú mày không đứng ra hay sao mà mày phải nhờ đến tao? Hay thật đấy.
Hiếu lắc đầu cười khổ:
- Chuyện này ba mẹ em mà biết được là em xong luôn.
Tên Thiên bật cười:
- Hả? Xem ra mày đã làm ra việc gì rất xấu rồi, hà hà! Càng lúc càng ngon đấy. Được rồi, mày nói anh nghe xem nào.
Hiếu bắt đầu kể lại:
- Vâng, anh Thiên, đầu đuôi câu chuyện là như thế này...
Hiếu kể lại sơ sơ tình hình, đương nhiên là cũng thêm thắt chút để nghe qua thì bọn hắn trở thành kẻ bị hại. Vừa nghe xong, Thiên đã vỗ đùi cười lớn:
- Ha ha, mày vì gái mà đánh nhau, ha ha! Cả ba chúng mày hợp lại mà cũng không đánh được hắn sao? Thật thú vị, quá thú vị. Ha ha!
Hiếu tiếp tục kể lể than thở là Việt trâu bò thế nào, như là quái vật..., tên Thiên nghe vậy lại càng cười to. Hắn ta bỏ ly rượu xuống cười sằng sặc, ngay cả cô gái ngồi trong lòng hắn cũng cười theo. Hắn ta châm chọc Hiếu:
- Mà đúng thôi, ai bảo chúng mày ăn chơi nhiều quá làm gì, chơi đến nỗi không có sức làm gì nữa, ha ha ha!
Hiếu bị nói đểu, tức giận, thầm chửi rủa trong bụng: “Mày cũng không hơn gì bọn này đâu, mày chỉ được mỗi cái mã đẹp trai mà thôi.” Dù là thế nhưng vì hắn đang ở trong vị trí là người phải nhờ cậy người ta, nên mặt ngoài vẫn tỏ ra bình thản trước những lời xách mé của tên Thiên. Hắn ta liên tục gật đầu nói:
- Đúng, vì thế em mới nhờ đến anh Thiên chứ. Anh Thiên rất lợi hại, thằng Quốc Việt đó có là gì với anh cơ chứ. Hơn nữa, cũng vì chuyện này mà hai ông bà già càng tăng cường giám sát em.
Đình Hiếu tâng bốc tên Thiên lên tận mây xanh. Mắt tên Thiên loé lên chút khác lạ. Hắn đã lăn lộn bao năm rồi, thấy Đình Hiếu không hề mất bình tĩnh trước những lời châm chọc của mình, hắn sao không hiểu thằng nhóc này là kẻ rất khó chơi chứ. Hắn bắt đầu quan sát Đình Hiếu kỹ hơn. Hắn trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu mới nói:
- Được rồi, vậy chú mày muốn xử lý thằng đó như thế nào.
Đình Hiếu nghiến răng nghiến lợi đáp:
- A, cứ để cho hắn phải nằm viện ít nhất là ba tháng đến nửa năm, cho nó biết, có những người không thể gây đến được.
Trong mắt hắn loé lên sự căm thù lẫn tàn độc. Cái nào càng ác độc thì tên Thiên càng khoái. Hắn gật gù hài lòng:
- Được, đủ độc, vụ này anh nhận, nhưng lần này anh đây lấy giá cao hơn lần trước một chai rưỡi, ý mày sao?
Vụ này chỉ có lợi không có hại, ngu gì mà không làm, nhân tiện thuận tay dắt dê, xin tí huyết của thằng nhóc Đình Hiếu này. “Grừ, dám cả gan đến nhờ tao đi giải quyết mấy cái chuyện ân oán, thù vặt vớ vẩn của mày, m* n*, mày nghĩ tao là ai chứ.”
Đình Hiếu ra vẻ phóng khoáng nói:
- Tiền không thành vấn đề, chỉ cần anh khiến cho thằng Quốc Việt khốn kiếp biết điều ngoan ngoãn hơn là được.
Tên Thiên còn chém cao tay hơn:
- Chút tiền nhỏ nhoi đó tao không thèm để vào mắt, thế chú mày định bao giờ ra tay?
Đình Hiếu đã vui vẻ hơn trước khi Thiên đã nhận lời giúp, hắn nói:
- Khi nào thuận lợi thì em sẽ thông báo cho anh Thiên sau.
- Ok, thành giao, giờ tao muốn ở đây một mình, chú mày muốn nhảy hay làm gì thì cứ làm.
- Vâng, hê hê hê, em cũng lâu rồi chưa chơi, giờ phải đi thư giãn chút.
Nói xong, Đình Hiếu và hai thằng tản ra, đi theo ba hướng khác nhau, kiếm chỗ mấy cô gái quen thuộc tìm nguồn vui, trên mặt hiện lên vẻ dâm tà. Hiếu đi đến bàn rượu có một cô gái ngồi sẵn ở đấy. Cô gái đó mặc áo thun và quần jean bó sát người, dưới ánh đèn chớp nháy của vũ trường thì khó lòng biết chúng màu gì. Tóc cô ta xõa ngang vai, cặp mắt lúng liếng rất đáng yêu. Nhìn khuôn mặt ngây thơ búng ra sữa của cô ta thì có thể nhận định cô ta cùng lắm chỉ là sinh viên năm nhất mà thôi. Cô ta thấy hắn thì tươi cười niềm nở. Hắn cười cười đáp lại, kế tiếp hắn ngồi đối diện với cô gái, nhấp một ngụm rượu đỏ rồi mở lời trước:
- Chào em Diễm My.
Cô ta là Diễm My, tên cũng như người, rất đẹp. Diễm My liếc hắn bằng ánh mắt đầy quyến rũ, dịu dàng đáp lại hắn:
- Chào anh, sao hôm nay rảnh rỗi mà tới đây vậy?
Tiếng loa, tiếng nhạc DJ rất to, át luôn tiếng của hai người, khó lòng giao tiếp. Đình Hiếu chuyện chỗ sang ngồi cạnh Diễm My. Hắn ghé vào tai cô ta và nói:
My lườm hắn, tay cầm ly rượu lên đưa sát vào đôi môi đỏ mọng uống một hớp, động tác vô cùng khêu gợi. Hiếu không nhịn nổi, quàng tay ôm lấy vòng eo thon của cô gái, kéo sát vào người, hỏi tiếp:
- Nhà em giàu thế, sao không kiếm một thằng khờ đi, đến đây làm gì?
My là con gái của một ông doanh nhân giàu có. Ba mẹ cô ta suốt ngày bận rộn, làm không ngừng nghỉ, bỏ quên việc nhà việc cửa, hiếm khi có dịp quan tâm, dạy bảo con cái. Hễ cô ta muốn cái gì là cho cái đấy, cứ nghĩ cho nó tất nó sẽ tốt. Vì thế mà cô ta ỷ lại, phung phí, rồi sinh thói ăn chơi, tiêu tiền như rác.
Cô ta thông qua giới thiệu của nhóm bạn đại gia, thường lui tới các quan bar, vũ trường hay các tụ điểm ăn chơi khác. Trong một lần Hiếu tìm Thiên giúp vụ “hàng hóa” đã gặp cô ta. Thấy My xinh đẹp, hắn lân la làm quen, nói chuyện, rượu bia, nhảy nhót, và cuối cùng dĩ nhiên không thiếu khoản lên giường. Từ đó, hai người trở thành “khách quen”.
Do vậy mà Diễm My không hề phật lòng khi Hiếu hỏi, cô ta trả lời một cách hờ hững:
- Anh thừa biết còn hỏi, anh cũng không tìm con bé nào đấy mà hay tới đây đấy thôi.
My đả động đến cái gai trong mắt khiến hắn ta nhíu mày, hơi mất tự nhiên. Diễm My thấy hắn im lặng, cô ta cười khẩy:
- Chúng ta giống nhau, đi tìm nguồn vui. Anh uống đi.
Hiếu sực tỉnh, gật gật đầu, ngửa cổ uống cạn. Sau đó hắn gọi thêm hai chai rượu mạnh nữa, cùng cô ta uống hết ly này đến ly khác. My đã lâng lâng, mặt đỏ ửng, liên tục uốn éo, khiêu khích làm Đình Hiếu khó chịu vô cùng. Dâm ý bốc lên hòa trộn với hơi rượu, người nóng bừng bừng. Hắn cúi xuống, ghé sát vào ta cô gái nói:
- Diễm My, chúng ta tìm chỗ tâm sự chút nhỉ?
My giờ chẳng khác gì hắn, đồng ý lập tức. Hiếu ôm cô ta đứng dậy, đi dần ra cửa. Từ sau lúc gặp hắn ta, My rất hiếm khi đi với ai khác nữa, đây là điều khiến Hiếu rất vui vẻ. Hắn liếc sang một góc khác của vũ trường, hai thằng kia cũng đã kiếm được con mồi. Ba kẻ gật đầu tỏ vẻ hiểu ý rồi tách ra ba hướng khác nhau mà đi.