[Huyền Ảo] Sất Trá Phong Vân - TG: Cao Lâu Đại Hạ - C19 - Nguồn: 4vn.eu
Sất Trá Phong Vân
Tác giả: Cao Lâu Đại Hạ
Chương 1: Càn Kình! Tiến lên!
Dịch: Bựa Thập Ngũ
Nguồn: 4vn.eu
Giới Thiệu:
Sất Trá Phong Vân ( Phong Vân Một Cõi )
Trong lần đầu tiên thí luyện Càn Kình bị một ... cái mũ rơi trúng đầu làm hắn hôn mê tại chỗ. Hắn từ một người được đánh gia cao nhất trong số học viên đồng học Áo Lan học viện biến thành một tên "tướng mạo phạm tội đến mức trời không dung". Thế nhưng sự cố đó đưa lại cho hắn một báu vật.
Một nam nhi khí thế hào hùng viết lên một đoạn truyền kỳ đầy nhiệt huyết.
Một cung, một đao, một nắm tay, bại thiên tài, chiến truyền kỳ, khai sáng một thần thoại.
Sau khi trở về từ Lạc Nhật Sơn Mạch cách đây ba ngày Càn Kình vẫn tự giam mình trong phòng, mặc cho bạn cùng phòng khuyên nhủ thế nào hắn cũng nhất định không chịu ra ngoài gặp người.
- Quá mất mặt, điều này thật sự là quá mất mặt!
Ba ngày trước, học viện Áo Khắc Lan tổ chức một cuộc thi cho lớp sơ cấp tân sinh, địa điểm tổ chức chính là tại Lạc Nhật Sơn Mạch.
Vừa mới nhập học không đến một năm hắn đã đạt được chiến sĩ tam cấp tiêu chuẩn, ngay cả La Đức Lý Cách Tư - huấn luyện viên chiến sĩ sơ cấp nhị ban cũng đã từng khen tặng Càn Kình là người có tiền đồ nhất trong số nhóm tân sinh.
La Đức Lý Cách Tư đánh giá Càn Kình rất cao: "Hắn không chỉ có thiên phú mà lại còn rất chịu khổ, nói không chừng qua vài năm nữa tiểu tử này có thể vượt qua được lão già khọm này."
Ai biết được lời của huấn luyện viên đại nhân vừa thốt ra chưa được mấy ngày thì Càn Kình lại gặp chuyện không may ở Lạc Nhật sơn mạch.
Không ai có thể ngờ được Càn Kình - người có tiền đồ nhất trong nhóm tân sinh lớp chiến sĩ sơ cấp nhị ban lại bị một đồ vật nện vào đầu đến hôn mê.
Mà điều đáng nói là "đồ vật" đó chính là một chiếc mũ từ trên trời giáng xuống.
Chuyện này rất nhanh trở thành trò cười trong toàn bộ học viện Áo Khắc Lan.
Hiện tại sợ rằng toàn bộ học viện Áo Khắc Lan không ai là không biết chuyện về một tên gia hỏa có tướng mạo phạm tội ở lớp tân sinh sơ cấp đã đạt tới trình độ bị người người oán trách, đến nỗi khi tham gia một cuộc thi thôi mà cũng bị một cái mũ từ trên trời giáng xuống làm cho hôn mê!
Nghĩ tới mấy năm sau này chính mình phải đeo theo cái danh "gia hoả có tướng mạo phạm tội" này, Càn Kình thật sự là ngay cả tâm muốn bỏ học cũng đã có.
- Thời gian này thật sự là không cách nào qua được ...
Lúc này Càn Kình đang cầm trên tay đúng là cái thứ đầu sỏ tạo nên cái danh tiếng kia của hắn.
Đây là một cái mũ màu xanh da trời, vành nón rất rộng, trên đỉnh đầu nhọn lên, đúng là tiêu chuẩn một cái mũ của pháp sư, ở Áo Khắc Lan học viện, cơ hồ mỗi đệ tử hệ ma pháp đều có một cái mũ như thế này.
Cũng chính bởi vì vậy nên Càn Kình mới nghĩ thế nào cũng không hiểu được vì sao một cái mũ của ma pháp sư khi rơi trúng đầu lại có thể khiến cho hắn bị hôn mê?
Đang lúc hắn đang suy tư thì cửa phòng bị đẩy ra.
Người vừa vào cửa là La Lâm, là một người bạn tốt nhất trong Áo Khắc Lan học viện này của Càn Kình.
- Ha ha, nghe nói trong học viện chúng ta có một nhân vật có tướng mạo phạm tội ... Ồ! Càn Kình, sắc mặt của ngươi sao lại khó coi như vậy?
- Kháo!
- Càn Kình, sắc mặt ngươi khó coi như vậy, có phải là bị bệnh không? Nếu không thì ta sẽ giúp ngươi đi tìm giáo sư La Tư để lấy chút dược tề? Đúng rồi, ta nghe nói cuộc thi ngày đó chính là do giáo sư La Tư dẫn đi, không biết giáo sư có biết tên kia hay không?
- Tên kia ngươi cũng biết đó!
- Ta cũng biết?
- Lão tử chính là tên gia hoả tướng mạo phạm tội kia!
- ...
Đuổi La Lâm đi, Càn Kình càng nghĩ càng nóng máu, nên dứt khoát đem cái mũ che lên mặt nằm ngủ một giấc.
...
Càn Kình phát ngốc đứng bên ngoài tiệm rèn đã rất lâu.
- Cuối cùng đây là nơi quỷ quái gì vậy?
Câu hỏi dạng thế này trong hơn hai giờ qua, Càn Kình đã hỏi qua hơn ba mươi lần.
Mà cái thanh âm của của cái hệ thống quỷ quái kia cũng đã không sợ phiền phức giải thích cho hắn đúng bấy nhiêu lần rồi.
- Nơi này là Vô Tận Thế Giới, một trò chơi không gian dựa trên kỹ thuật cấu trúc giả thuyết đời thứ ba.
Có thể Càn Kình vẫn không rõ được trò chơi không gian dựa trên kỹ thuật cấu trúc giả thuyết đời thứ ba là cái gì. Nhưng từ giả thuyết hắn ngược lại thì biết rõ, bởi vì đây là một trong những từ thường dùng trong huyễn thuật ma pháp.
Trò chơi hắn cũng biết, cũng dạng như mấy trận bóng mỗi năm tổ chức một lần ở học viện Áo Khắc Lan.
Nhưng ngoài trừ hai từ này thì những từ còn lại Càn Kình không hiểu gì cả!
- Trận bóng giống như huyễn thuật ma pháp ...? Ta Kháo! Cái rắm gì vậy?
Vì vậy hệ thống quỷ quái kia không thể không tiếp tục giải thích, cái gọi là trò chơi giả thuyết kỳ thật do những con số cấu thành một thế giới, thế giới này nhìn như vô cùng chân thật nhưng trên thực tế nó chỉ là không gian do những con số tạo thành mà thôi. Vì để giải thích rõ ràng hơn một chút, hệ thống quỉ quái còn cho ra một dãy số để giải thích cái gọi là con số không gian:
- Tên: Càn Kình!
- Chức nghiệp: Chiến sĩ
- Đẳng cấp: 1
- Lực lượng: 18
- Nhanh nhẹn: 15
- Sức chịu đựng: 18
- Trí lực: 15
- Tinh thần: 1
- Giá trị tính mạng: 180/180
- Lượng MP: 110/110
- Giá trị tinh lực: 180/180.
Càn Kình biết những con số này là thực, tiên thiên tinh thần lực của hắn không trọn vẹn chỉ có người thân cận nhất mới biết được, nếu không phải vì vậy thì hắn là người của ma đấu song tu thế gia như hắn cần gì phải chạy tới cái trường học xa xôi thế này lựa chọn chức nghiệp chiến sĩ chứ?
Càn Kình đứng bên bên ngoài cửa tiệm rèn mà cài đầu to như cái đấu!
Từ sau khi từ cuộc khảo thí ở Lạc Nhật Sơn Mạch trở về, những việc lạ trên người hắn liên tiếp xảy ra.
Vốn là bị cái mũ từ trên trời giáng xuống làm cho ngất xỉu khiến cho việc khảo thí của hắn bị ngâm nước không nói, tiếp đó còn phải mang cái danh tướng mạo phạm tội, muốn trốn ở trong phòng ngủ một giấc thì lại bị kéo vào một cái thế giới lạ hoắc thế này, hơn nữa đây còn là một cái thế giới giả tưởng gì đó mà do các con số tạo thành, thật sự là mẹ nó thấy quỷ mà!
Nếu không phải cái thanh âm quỉ quải của cái hệ thống cũng quỷ quái kia đã nói là qua thời gian tám giờ đồng hồ ở thế giới thực người chơi sẽ tự động phản hồi về thế giới thực thì Càn Kình thật sự là hết hy vọng a!
Hệ thống quỷ quái kia nói nhiều như vậy nhưng cũng chỉ có mấy lời này mới khiến cho Càn Kình có thể an tâm một chút.
Dù sao cũng chỉ có tám giờ đồng hồ, coi như chỉ ngủ một giấc là xong!
Ôm suy nghĩ này, Càn Kình cuối cùng cũng triệt để an tâm hơn một chút.
Càn Kình vừa thầm tính toán làm sao để trải qua đoạn thời gian này vừa liếc nhìn cái tiệm rèn trước mặt hỏi:
- Chúng ta tại sao lại tới đây?
- Bởi vì trước khi trò chơi bắt đầu, người cần phải lựa chọn kỹ năng sinh hoạt!
Thanh âm của cái hệ thống quỷ quái rất êm tai vang lên, à không, phải gọi nó là hệ thống thông minh như nó tự xưng mới đúng. Nhưng Càn Kình lúc này thật sự là không có chút tâm tư nào để thưởng thức cái thanh âm dễ nghe này.
- Kỹ năng sinh hoạt?
- Đúng vậy!
Không đợi cho Càn Kình kịp nghĩ gì, Hệ thống thông minh đã vì hắn truyền tới tư liệu về kỹ năng sinh hoạt.
Nhìn phần tư liệu này, Càn Kình đã có chút minh bạch ý nghĩa của cái gọi là thế giới số (thế giới do các con số tạo thành) này.
Từ dã luyện đến đoán tạo, từ thảo dược tới dược tề ... có tới mấy chục loại kỹ năng sinh hoạt, mỗi một cái đều tồn tại độc lập và có ảnh hưởng tới nhau thông qua tổ hợp của Hệ thống thông minh, Càn Kình rất dễ dàng tổ hợp ra vô số loại chức nghiệp sinh hoạt. Dã luyện và đoán tạo tự nhiên là để trở thành một đoán tạo sư (thợ rèn), nhưng nếu dựa trên cơ sở đoán tạo sư kết hợp với tri thức ma pháp thì cái chức nghiệp trông rất bình thường này sẽ lập tức biến hoá thành một vị Ma chú sư chuyên chú tạo trang bị ma pháp!
Mà kỹ năng sinh hoạt tổ hợp tầm đó cũng không phải tuỳ tuỳ tiện tiện có thể tổ hợp với nhau, trừ những kỹ năng phải có thể hỗ trợ nhau ra thì còn có những điều kiện rất hà khắc.
Muốn tiến hành tổ hợp kỹ năng sinh hoạt thì cần phải đạt tới ít nhất là cấp bậc Tông Sư mới được!
Đối với điểm hạn chế này Càn Kình không biết mới là kỳ quái, điều này so với ở trong hiện thực không khác gì nhau, chỉ có khi ở chính lĩnh vực am hiểu của bản thân đạt tới đỉnh phong thì mới cso tư cách đem những đặc điểm của lĩnh vực khác dung hợp vào để tạo ra một con đường hoàn toàn mới mà tiền nhân chưa bao giờ đi qua.
Những khả năng tổ hợp gần như vô hạn này khiến cho Càn Kình có chút động tâm.
Càn Kình thậm chí đã bắt đầu cảm thấy, cái trò chơi khó hiểu thấu này kỳ thật cũng không tệ.
Chỉ là ở đây có gần trăm loại kỹ năng sinh hoạt, mỗi loại đều có đặc điểm riêng, Càn Kình vừa nhìn đã cảm thấy hoa mắt, trong lúc nhất thời không biết quyết định chọn cái nào.
Ngay lúc này thì Hệ thống thông minh một lần nữa lên tiếng:
- Ta đề nghị trước tiên tiến hành dã luyện (tinh luyện kim loại) và đoán tạo (rèn).
- Tại sao?
- Căn cứ theo quan sát của hệ thống, dựa trên lực lượng và sức chịu đựng của ngươi thì rất có tiềm lực phát triển, mà dã luyện và đoán tạo chính là cách tốt nhất để tăng lên hai thuộc tính này. Thông qua chúng, ngươi có thể ở trong thời gian ngắn đem hai thuộc tính này đề cao tới trên 40, đến lúc đó, ngươi có lẽ là đã có thể tiến hành trò chơi chính thức được rồi.
- Đợi chút, ý của ngươi là ta hiện tại vẫn không thể tham gia vào trò chơi chính thức sao?
- Đúng, căn cứ theo hệ thống quan sát thì cường độ thân thể của ngươi xa xa thấp hơn tiểu chuẩn bình thường, phải trải qua rèn luỵen mới thích hợp tiến hành trò chơi.
- Cường độ thân thể xa xa thấp hơn tiêu chuẩn bình thường ...
Câu này nghe có chút không được tự nhiên nên Càn Kình phải nhẫm lại nhiều lần mới đột nhiên hiểu ra, cái này chẳng phải là ý nói hắn tàn phế sao?
Càn Kình thật sự là vừa bực vừa buồn cười, cho dù hắn trời sinh tinh thần lực không trọn vẹn, không thích hợp trở thành một Ma pháp sư nhưng hắn vẫn có thể dựa vào thiên phú chiến đấu của mình thuận lợi thi vào Chiến Sĩ hệ của Áo Khắc Lan học viện, sau khi nhập học chỉ gần một tháng ngay của huấn luyện viên cho tân sinh là Rogrigues cũng phải khẳng định hắn là một tân sinh rất có tiền đồ.
Nhưng không ngờ ở trong cái thế giới trò chơi giả tưởng này hắn lại bị coi là tàn phế!
- Không biết nếu huấn luyện viên La Đức Lý Cách Tư tới đây có phải cũng bị xem là tàn phế không nhỉ?
Bên trong có chút quạnh quẽ, cũng không có cảnh tượng lò lửa hừng hực, hoả tinh bắn khắp nơi như Càn Kình tưởng tượng mà chỉ có một lão thợ rèn đang ngồi hút thuốc, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng ho khan, thanh âm không khác gì kéo ống bễ (ống thổi gió) khiến cho Càn Kình cũng không khỏi cảm thấy khó chịu giùm lão.
Khi Càn Kình đẩy cánh cửa vào thì lão nhân mới giương đôi mắt đục ngầu lên nói:
- Hôm nay không khai lò, muốn rèn cái gì thì ngày mai lại đến.
Vừa vào cửa đã bị đuổi ra, nếu là trước Càn Kình chắc sớm đã xoay người rời đi lập tức. Nhưng từ sau khi mang cái danh tướng mạo phạm tội, Càn Kình cái gì không tiến bộ chứ da mặt thì dày lên rất nhiều. Thấy lão thợ rèn hờ hững như vậy nhưng hắn vẫn đeo cái vẻ mặt tươi cười, nói:
- Ta vốn không rèn cái gì, ta tới là muốn học nghề rèn của ngài.
Chỉ là ở đây có gần trăm loại kỹ năng sinh hoạt, mỗi loại đều có đặc điểm riêng, Càn Kình vừa nhìn đã cảm thấy hoa mắt, trong lúc nhất thời không biết quyết định chọn cái nào.
Ngay lúc này thì Hệ thống thông minh một lần nữa lên tiếng:
- Ta đề nghị trước tiên tiến hành dã luyện (tinh luyện kim loại) và đoán tạo (rèn).
- Tại sao?
- Căn cứ theo quan sát của hệ thống, dựa trên lực lượng và sức chịu đựng của ngươi thì rất có tiềm lực phát triển, mà dã luyện và đoán tạo chính là cách tốt nhất để tăng lên hai thuộc tính này. Thông qua chúng, ngươi có thể ở trong thời gian ngắn đem hai thuộc tính này đề cao tới trên 40, đến lúc đó, ngươi có lẽ là đã có thể tiến hành trò chơi chính thức được rồi.
- Đợi chút, ý của ngươi là ta hiện tại vẫn không thể tham gia vào trò chơi chính thức sao?
- Đúng, căn cứ theo hệ thống quan sát thì cường độ thân thể của ngươi xa xa thấp hơn tiểu chuẩn bình thường, phải trải qua rèn luỵen mới thích hợp tiến hành trò chơi.
- Cường độ thân thể xa xa thấp hơn tiêu chuẩn bình thường ...
Câu này nghe có chút không được tự nhiên nên Càn Kình phải nhẫm lại nhiều lần mới đột nhiên hiểu ra, cái này chẳng phải là ý nói hắn tàn phế sao?
Càn Kình thật sự là vừa bực vừa buồn cười, cho dù hắn trời sinh tinh thần lực không trọn vẹn, không thích hợp trở thành một Ma pháp sư nhưng hắn vẫn có thể dựa vào thiên phú chiến đấu của mình thuận lợi thi vào Chiến Sĩ hệ của Học viện Áo Khắc Lan, sau khi nhập học chỉ gần một tháng ngay của huấn luyện viên cho tân sinh là La Đức Lý Cách Tư cũng phải khẳng định hắn là một tân sinh rất có tiền đồ.
Nhưng không ngờ ở trong cái thế giới trò chơi giả tưởng này hắn lại bị coi là tàn phế!
- Không biết nếu huấn luyện viên Rodrigues tới đây có phải cũng bị xem là tàn phế không nhỉ?
Bên trong có chút quạnh quẽ, cũng không có cảnh tượng lò lửa hừng hực, hoả tinh bắn khắp nơi như Càn Kình tưởng tượng mà chỉ có một lão thợ rèn đang ngồi hút thuốc, thỉnh thoảng còn phát ra một hai tiếng ho khan, thanh âm không khác gì kéo ống bễ (ống thổi gió) khiến cho Càn Kình cũng không khỏi cảm thấy khó chịu giùm lão.
Khi Càn Kình đẩy cánh cửa vào thì lão nhân mới giương đôi mắt đục ngầu lên nói:
- Hôm nay không khai lò, muốn rèn cái gì thì ngày mai lại đến.
Vừa vào cửa đã bị đuổi ra, nếu là trước Càn Kình chắc sớm đã xoay người rời đi lập tức. Nhưng từ sau khi mang cái danh tướng mạo phạm tội, Càn Kình cái gì không tiến bộ chứ da mặt thì dày lên rất nhiều. Thấy lão thợ rèn hờ hững như vậy nhưng hắn vẫn đeo cái vẻ mặt tươi cười, nói:
- Ta vốn không rèn cái gì, ta tới là muốn học nghề rèn của ngài.
- À?
Vốn tưởng rằng sẽ lập tức bị từ chối nuhưng không ngờ khi lão thợ rèn nghe Càn Kình nói vậy thì đôi mắt đục ngầu của lão bỗng nhiên sáng lên, thuốc cũng không thèm hút nữa, nhìn chằm chằm Càn Kình thật lâu rồi có vẻ như hơi tiếc nuối lắc lắc đầu:
- Không thể ngờ được bây giờ còn có ngưởi trẻ tuổi như ngươi nguyện ý đi học nghề thợ rèn, nhưng đáng tiếc là thân thể của ngươi quá kém, rất không thích hợp cho nghề thợ rèn này. Hơn nữa lão già ta cả đời làm nghề này, biết rõ thợ rèn có bao nhiêu vất vả, dùng tình huống thân thể của ngươi mà xem thì đoán chừng ngay cả một ngày cũng không kiên trì nổi, hay là ngươi nên sớm tìm nghề khác mà học đi.
- Thân thể quá kém?
Vừa rồi Hệ thống thông minh cũng nói cường độ thân thể của hắn xa xa vẫn còn dưới trình độ bình thường hắn không cho là đúng nhưng bây giờ ngay cả lão thợ rèn này cũng nói như vậy thì Càn Kình không khỏi chột dạ, nhưng hắn vẫn nhanh nhẩu đáp lại:
- Chỉ cần ngài nguyện ý dạy ta, khổ thế nào ta cũng chịu được!
- Vậy sao? Khổ cỡ nào cũng có thể chịu được ...
Lão thợ rèn nhắm đôi mắt đục ngầy lại, dựa đầu vào cái đe sắt bên cạnh rít thuốc khiến cho không gian trong tiệm ngập trong khói thuốc lượn lờ, thỉnh thoảng chí có thanh âm nho nhỏ truyền ra từ trong tẩu thuốc. Không biết tràng cảnh này kéo dài bao lâu, lão thợ rèn đột nhiên mở mắt ra, dùng cái tẩu thuốc chỉ vào một cái búa sắt ở góc tường, nói:
- Vậy ngươi trước tiên đem cái búa ở đằng kia tới đây cho ta!
- Vâng!
Càn Kình đi nhanh tới góc tường, đưa tay muốn nhấc cái búa cao chừng nửa thân người lên. Nhưng không ngờ cái búa này lại rất nặng, vượt xa dự kiến của hắn. Lấy thực lực tam cấp chiến sĩ như hắn thì cầm một vật hai ba trăm cân có thể nói là dễ như chơi nhưng lần này Càn Kình hao hết cả khí lực mà chỉ có thể khẽ nhấc được cái búa này lên chứ đừng nói tới việc hoàn toàn cầm cái búa này trong tay!
Càn Kình đoáng chừng cái búa này nặng ít nhất cũng hơn ngàn cân!
Thợ rèn dùng một cái búa hơn ngàn cân để rèn sắt, đây là khái niệm gì chứ?
Nhưng mà tính cách của Càn Kình cũng rất quật cường, cũng giống như hắn biết bản thân tinh thần lực của mình trời sinh không trọn vẹn nhưng hắn lại chưa từng dừng lại việc minh tưởng mỗi ngày. Hắn tin rằng bản thân hắn chắc chắn một ngày nào đó sẽ cảm ứng được sự tồn tại của ma pháp nguyên tố.
Cái búa nặng ngàn cân này mặc dù hắn không cầm được nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ buông tha!
Càn Kình cắn chặt hai hàm răng, trên trán nổi rõ cả gân xanh rồi quát lớn một tiếng, hai tay dùng lực cầm vài cán búa. Đột nhiên một hồi tiếng vang chói tai vang lên, cái búa nặng ngàn cân kia đang được Càn Kình ngạnh sinh kéo di động được mấy thốn.
Cầm không nổi thì không thể kéo sao? Tuy chỉ là khoảng cách mấy thốn nhưng đối với Càn Kình mà nói vậy là cũng đủ ý nghĩa rồi.
Lão thợ rèn vẫn ngậm cái tẩu thuốc trong miệng hút như trước nhưng trong đôi mắt đục ngầu của lão lại hiện lên vẻ khen ngợi khó có thể phát giác được.
Đi tới góc tường chỉ cần vài bước nhưng muốn kéo cái búa trở lại thì lại dùng của Càn Kình trọn vẹn hai giờ.
Cái búa nặng ngàn cân kia cùng với hai ba trăm cân khác biệt như thế nào thì bây giờ Càn Kình đã thể nghiệm được rất rõ ràng và khắc sâu lý giải.
Một bước cuối cùng, cả người Càn Kình gần như muốn hư thoát, cái loại cảm giác này cũng giống như khi hắn vừa mới vào học viện Áo Khắc Lan, khi huấn luyện viên Rodrigues bắt hắn phải chạy năm mươi vòng vậy. Trong cơ thể ngay cả một tia khí lực cuối cùng cũng bị rút sạch, trước mắt thì toàn là bóng mờ, bên tai gần như không nghe được gì, chỉ có những tiếng "ông ông ..." liên tục mà thôi.
Ngồi xuống đất, Càn Kình vô lực duỗi hai chân ra hồng hộc thở từng hơi một. Mấy cái tiệm rèn ở Áo Khắc Lan thành không có ai lại đi chơi đùa với một cái búa nặng như vậy a! Nói cái thành thị đó có lẽ còn quá nhỏ, phải nói là trên đời này cản bản không có người thợ rèn nào lại dùng cái búa nặng như vậy mới đúng!
Một lát sau, lão thợ rèn mới chậm rãi bỏ cái tẩu thuốc trong tay ra, nói:
- Từ hôm nay trở đi ngươi chíng là học đồ của lão Bố Lai Khắc ta!
Dứt lời, lão liền cúi người xuống cầm lấy cán cái búa nặng cả ngàn cân kia. Càn Kình mất hai giờ mới có thể kéo nó từ trong góc tường tới chỗ này nhưng vào trong tay lão lại rất nhẹ nhàng, cánh tay lão chỉ khẽ lay động một cái là đã cầm nó lên được rồi, phảng phất như trong tay lão chính là một cái lông gà chứ không phải một cái búa nặg tới ngàn cân có thể đè người ta thành một đống thịt bầy nhầy a!
Sau đó, lão thợ rèn tiện tay nhặt mối khối gang ở bên cạnh cái đe ném thẳng vào lò, nói lớn:
- Nhóm lửa!
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Trong tiếng vang do ống bễ tạo ta, lão Bố Lai Khắc cầm lấy cái kìm sắt bên chân, nhẹ nhàng kẹp lên miếng thiết phôi đỏ bừng, rồi nhấc cái búa nặng ngàng cân kia lên, "hô" mạnh một tiếng rồi cái búa như một khoả lưu tinh hung hăng nện mạnh xuống miếng thiết phôi.
Ngay sát na cái búa và miếng thiết phôi chạm vào nhau, lập tức bắn ra hoả hoa nóng rực, tiếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc không dứt bên tai, hoả hoa phảng phất như những bông hoả hoả diễm bằng ma pháp bắn ra không ngừng cộng thêm âm thành kim loại va chạm đinh tai kia tạo nên cảm giác như một luồng sấm sét hiện diện nơi này vậy.
Càn Kình ở một bên, hai mắt nhìn thẳng, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ qua rèn sắt cũng có thể tạo ra cảnh tượng đẹp mắt như vậy. Biểu hiện của lão thợ rèn này đã không thể đơn giản nói là rèn sắt nữa mà hoàn toàn có thể xưng là nghệ thuật! Hắn rèn sắt thực sự đã tạo ra một cảnh giới riêng.
Trên cái đe nho nhỏ nơi đây, cái búa ngàn cân được lão cử trọng nhược khinh tuỳ ý huy vũ, xác thực có vài phần như đại sư thư pháp đang múac bút sáng tác ra tuyệt tác kinh thế hãi tục!
Động tác của lão thợ rèn cũng không quá nhanh mà rất trầm ổn đến mức khó có thể tin được. Cái búa giơ lên đập xuống cho dù là trăm ngàn lần thì vẫn ở trên một cái trục cố định vô hình, phảng phất như đã được trải qua đo đạc vô cùng chính xác vậy. Cái búa giờ lên cao cao sau đó lại trầm trọng đập xuống tấm thiết phôi, trăm ngàn lần cũng không hề có một lần nào sai lầm!
Nếu đổi cái búa này thành một thanh kiếm thì Càn Kình còn có chút tin tưởng có thể dùng hai tay cầm kiếm bổ xuống liên tục mười lần vẫn sẽ bảo trì trên một quỹ tích lên xuống nhưng thực tế hắn biết rỗ đây lại là một cái búa, một cái búa nặng tới cả ngàn cân, hắn muốn di động được nó đã vô cùng khó khăn rồi huống chi là muốn đạt tới cảnh giới như lão thợ rèn chứ?
Nhìn những tia lửa đang liên tục bắn ra kia, Càn Kình hoàn toàn ngây người!
- Người chơi Càn Kình nắm giữ sơ cấp tinh luyện kim loại!
- Người chơi Càn Kình nắm giữ sơ cấp đoán tạo!
Khi hai đoạn thanh âm thông báo liên tiếp này của Hệ thống thông minh vang lên thì lão thợ rèn cũng vừa kết thúc màn múa búa trùng trùng điệp điệp của mình. Một thanh kiếm lẳng lặng nằm trên cái đe, trên thân vẫn tản ra nhiệt độ nóng rực, lão Bố Lai Khắc lấy cái kìm kẹp thanh kiếm lên tiện tay bỏ vào trong thùng nước. Một tiếng "Xèo!" nhỏ vang lên, trong thùng nước bốc lên một màng khói trắng dày đặc.
Sau khi làm xong mọi việc, lão thợ rèn mới nhẹ nhàng bỏ cái búa trong tay xuống, bắt đầu mồi thuốc hút.
- Là học đồ của ta, điều thứ nhất ngươi cần phải học chính là làm thế nào để sử dụng búa một cách chính xác.
Dứt lời, lão thợ rèn cúi người xuống cầm một cái búa khác gần đó ném cho Càn Kình nói tiếp:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi mỗi ngày dùng cái búa này ở trên đe gõ một ngàn lần, khi nào gõ xong thì có thể rời đi, khi nào ta cảm thấy ngươi đã có thể chính xác sử dụng búa thì ta sẽ dạy ngươi bước tiếp theo.
Cái búa lão thợ rèn ném cho Càn Kình cũng rất nặng nhưng cũng không có biến thái như cái búa của lão, cái búa này rõ ràng nhỏ hơn cái búa kia vài vòng. Càn Kình cầm thử thì đoán chừng nó nặng khoảng hai ba trăm cân, tuy huy động có chút khó khăn nhưng dù sao so với cái búa ngàn cân kia thì vẫn "thoải mái" hơn rất nhiều.
Càn Kình cầm cái búa trong tay, cũng không có nóng lòng lập tức vung búa mà hắn nhắm mắt lại thầm nhớ lại những động tác của lão thợ rèn vừ rồi, sau đó đối chiếu và chỉnh lý những sai lầm có thể có khi hắn vung búa.
Lão Bố Lai Khắc cũng có chút tò mò giương đôi mắt đục ngầu lên nhìn Càn Kình đang đứng tại chỗ nhắm mắt không hiểu là hắn đang làm cái gì, sao còn chưa chịu động thủ rèn sắt đi?
Càn Kình mô phỏng lại trong đầu gần trăm lần mới chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt của hắn lúc này đầy tự tin, đồng thời vung cao cái búa trong tay lên rồi đập mạnh xuống cái đe.
"Choang!"
Trong căn phòng nhỏ hẹp, thanh âm va chạm của búa và đe quanh quẩn không ngớt, những tia lửa nóng hổi bắn mạnh ra đủ mọi hướng.
Trong đôi mắt đục ngầu của lão Bố Lai Khắc đột nhiên hiện lên hào quang lăng lệ, cánh tay phải luôn ổn định khi cầm búa của lão giờ khắc này cũng thoáng run rẩy một chút, phảng phất như cái tẩu trên tay cũng cầm không được.
"Lợi hại!" Lão kinh hỉ nhìn Càn Kình đánh ra búa thứ hai, hoàn toàn giống như đúc so với búa đầu tiên, từ tốc độ vung lên hạ xuống, độ cao cánh tay ...
Nhưng mà, đây cũng phải là điều khiến lão Bố Lai Khắc này kinh ngạc, tinh tuý trong việc rèn sắt thực sự không nằm ở động tác vung tay cùng tốc độ mà trọng yếu nhất chính là âm thanh phát ra khi cái búa tiếp xúc với cái đe.
Búa đầu tiên của Càn Kình phát ra âm thanh so với lão gõ có ba phần giống, cái này khong phải là âm thanh có thể trùng hợp, mà là do Càn Kình dụng tâm đi quan sát nhận thức mới có thể có được.
Một búa, hai búa, ba búa ...
Càn Kình không ngừng huy động cây búa trong tay gõ xuống cái đe trước mjăt.
Hắn lúc này vô cùng chuyên chú, thậm chí quên cả thời gian trôi qua, thậm chí quên cả thân thể mệt mỏi bởi vì hắn chợt phát hiện ra rèn sắt thật sự rất thú vị.
Lão Bố Lai Khắc tựa hồ đối với tên học đồ của mình chẳng thèm quan tâm, mà chỉ nằm trên ghế nhắm mắt ngủ gật, cái tẩu trên miệng thỉnh thoảng lập loè vài cái.
- Độ thuần thục đoán tạo gia tăng, lực lượng tăng một điểm!
- Độ thuần thục đoán tạo gia tăng, lực lượng tăng một điểm!
- Độ thuần thục đoán tạo gia tăng, lực lượng tăng một điểm!
...
Nương theo sự tiến bộ của Càn Kình, Hệ thống thông minh cũng liên tục vang lên thanh âm nhắc nhở.
Năm trăm lần! Cánh tay của Càn Kình càng lúc càng nhức mỏi, hắn dứt khoát dùng đấu kình tam cấp chiến sĩ của mình làm bổ sung, tiếp tục động tác vung búa.
Mãi cho đến lúc chạng vạng tối Càn Kình mới hoàn thành một ngàn lần gõ!
Sau khi dừng lại, Càn Kình không chỉ cảm thấy tay phải mà là cơ bắp trên toàn thân đều bủn rủn đau đớn, ngay cả lực giơ cánh tay lên cũng không có.
Khi Càn Kình đi ra ngoài, lão Bố Lai Khắc vẫn còn như buồn ngủ nên chỉ hướng Càn Kình gật đầu một cái rồi lại tiếp tục nhắm mắt lại.
Nhiệm vụ hôm nay có thể xem như hoàn thành không? Càn Kình cái thân thể mệt mỏi vô lực đi khỏi tiệm rèn, vừa nhìn thấy sắc trời bên ngoài thì hắn bỗng nhiên giật nẩy lên:
- Kháo! Hệ thống thông minh, mau lăn ra đây cho ta!
- Xin hỏi có chuyện gì?
Càn Kình nâng tay trái lên chỉ bầu trời trước mặt hỏi:
- Ngươi không phải nói sau tám giờ đồng hồ ta sẽ tự động phản hồi tới thế giới hiện thực sao? Ngươi nhìn xem bây giờ là lúc nào rồi, làm gì tám tiếng, ta thấy mười sáu tiếng cũng qua rồi!
- Có chuyện ta quên nói cho ngài, thời gian trong trò chơi so với ở hiện thực vừa vặn gấp hai lần. Nói cách khác, tám giờ bên ở thế giới hiện thực tương đương với mười sáu giờ trong thế giới trò chơi. Ngài nói không sai, ngài tiến vào trò chơi cũng đã gần mười sáu giờ rồi, yên tâm đi, lập tức là ngài có thể trở lại thế giới thực!
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Càn Kình vừa muốn nổi giận thì thanh âm nhắc nhở của Hệ thống thông minh một lần nữa truyền tới.
- Người chơi Càn Kình xin chú ý, thời gian trò chơi của ngài hôm nay đã sắp dùng hết, xin chuẩn bị logout!
Cảnh tượng trước mắt Càn Kình trở nên văn vẹo, thanh âm nhắc nhở hắn cũng trở nên mơ hồ.
Càn Kình cảm giác hắn vừa trải qua một giấc mộng vô cùng kỳ quái, ở trong mộng hắn lọt vào một nơi gọi là Vô Tận Thế Giới, chỗ đó có một nơi gọi là trò chơi giả tưởng, trong đó còn có cái gì thợ rèn ...
Mộng, thường thường chỉ có thể được những cái rất đặc biệt hoặc là chỉ một phần nhỏ, rất ít người vừa mộng xong lại có thể ghi chép lại tường tận được.
Càn Kình phát hiện, bản thân hắn lại nhớ rất rõ giấc mộng này, bất kỳ một chi tiết dù là nhỏ nhất ở trong mộng hắn đều nhớ rõ ràng, phảng phất như là thật vậy!
Hai tay theo thói quen chống xuống giường muốn ngồi thẳng dậy, Càn Kình đột nhiên cảm giác dược hai tay của mình mỏi nhừ, cơ bắp toàn thân rất đau đớn.
Loại cảm giác Càn Kình đã trải qua một lần khi vừa mới vào học bị La Đạt Lý Cách Tư lão sư bắt hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy năm mươi vòng thì sau khi ngủ dậy cũng có cảm giác như thế này.
Nhưng so với lần đó, thì lần này toàn thân cơ bắp của Càn Kình còn đau nhức hơn rất nhiều, toàn thân cơ bắp hầu như không tìm ra được chỗ nào không đau, hổ khẩu còn có cảm giác nóng rất, không khác gì khi cầm cây đao của học viện đối chiến với lão sư rồi bị đánh cho chấn thương hổ khẩu!
Càn Kình giơ cánh tay lên thì mới phát hiện cả cánh tay toàn mồ hôi nhớp nháp, chẳng nhữnh cánh tay mà cả trước ngực, sau lưng, mỗi một tấc da trên người hắn đều có đại lượng mồ hôi!
Nhảy xuống giường, vén chăn lên, Càn Kình phát hiện cả cái giường đều ướt đẫm mồ hôi của hắn, nếu như có bằng hữu đi vào phòng lúc này thì nói không chừng sẽ cho rằng hắn đái dầm mất!
- Càn Kình, ta nói ...
La Lâm đẩy cửa bước vào, lập tức hai mắt hắn liền bị cái giường ướt sũng của Càn Kình thu hút. Cái miệng hắn rất nhanh biến thành hình chữ O.
"Xong rồi!" Càn Kình thấy biểu lộ của La Lâm thì lập tức cũng đoán được tên hảo bằng hữu này của hắn đang nghĩ cái gì, có lẽ không khác gì với suy đoán vừa rồi của Càn Kình.
- La Lâm, chuyện không phải như ngươi nghĩ dâu!
- Ta biết! Ta biết!
La Lâm liên tục gật đầu, trong giọng nói tràn ngập vị đạo tin tưởng bằng hữu, chỉ là cái bộ mặt cười cười của hắn đã nói cho Càn Kình biết là có đánh chết hắn cũng không tin lời giải thích của Càn Kình!
- Ta vừa mới nằm mộng, toát mồ hôi cả người!
Càn Kình chỉ vào cái giường vội vàng giải thích, mới vừa nhận cái thanh danh tướng mạo phạm tội không bao lâu, không thể chỉ nháy mắt cái đã có thêm cái xú danh tên đái dầm a!
- Ta hiểu! Ta hiểu!
La Lâm khẽ lui lại về phía cửa, nói:
- Càn Kình, ta nghe nói khi tinh thần bị đả kích dữ dội xác thực có xuất hiện hiện tượng như vậy, chuyện đái dầm như thế này cũng có thể ... hiểu được ...
Lời còn chưa dứt, La Lâm đã xoay người lại chạy nhanh ra khỏi phòng, kèm theo là tiếng cười rất xấu xa.
Càn Kình đuổi theo ra ngoài vốn định lớn tiếng giải thích một chút nhưng ngẫm lại vấn đề này còn cần giải thích cái gì nữa? Dù sao bản thân tự biết mình không đái dầm là được! Dù sao cũng đã đeo cái danh tướng mạo phạm tội rồi, thêm một cái ngoại hiệu chiến sĩ đái dầm thì có làm sao?
- Trước hết nên đi giặt giũ chăn ga mới là việc nên làm!
Càn Kình chỉ thoáng cái đã gỡ chăn ga xuống, tiện tay ném vào chậu gỗ rồi bưng thẳng tới chỗ nguồn nước, thầm nghĩ: "Bị mồ hôi thấm ướt nhẹp thế này thì làm sao mà ngủ được? Mà nói mới nhớ, tại sao toàn thân ta lại đau nhức muốn chết thế này? Chẳng lẽ là tiềm thức muốn trở nên mạnh mẽ cho nên ở trong mộng đã tự huấn luyện chính mình sao? Ta thật sự cũng quá khắc khổ a! Hiệu trưởng nếu không phát học bổng cho ta thì Chiến Thần vĩ đại chắc chắn sẽ giáng tội lên đầu hắn!"
Tự giảm sức ép cho bản thân, tự trêu đùa chính mình, gặp bất cứ chuyện gì cũng có thể tích cực lạc quan. Đây chính là nguyên tắc của Càn Kình từ sau khi hắn rời khỏi gia tộc. Trừ cái việc tướng mạo phạm tội xui xẻo kia ra thì cơ hồ trước giờ chưa có chuyện gì có thể khiến hắn buồn bực hậm hực cả!
Xuyên qua hành lang là một dãy phòng ký túc xá, chỗ đó đang có mười mấy người lớn tiếng ồn ào, thỉnh thoảng có thanh âm trợ uy rống lên, giống như có trận đấu gì đó đang ở vào giai đoạn kịch liệt nhất!
"Đám gia hoả tinh lực tràn trề này nên để cho La Đức Lý Cách Tư lão sư huấn luyện các ngươi nằm bò dưới đất mới tốt!:
Càn Kình vừa lầm bầm vừa đi về phía nguồn nước, ngẫu nhiên cũng có người hướng hắn chỉ trỏ gì đó nhưng hắn cũng chỉ xem như không thấy không biết.
Chuyện ngày đó hắn bị một cái mũ từ trên trời giáng xuống làm cho hôn mê đã không còn là bí mật gì, lúc đó các đồng học của hắn có ai lại không nghĩ đây là chuyện trăm năm khó gặp cho nên bộ dáng của Càn Kình sớm đã được truyền khắp cả học việc rồi.
Chỗ nguồn nước hôm nay không có ai khác nên Càn Kình chậm rãi ngồi xuống, cơ bắp trên hai chân tuy có cảm giác không thiếu lực nhưng đau đớn vẫn khiến hắn phải chậm chậm ngồi xuống mới được.
Ném thùng gỗ xuống giếng, Càn Kình nhẹ nhàng quay cần trục kéo lên một thùng tràn nước ...
Càn Kình đột nhiên phát hiện một chuyện, lúc trước khi kéo cái thùng đầy nước như vậy lên mặc dù không tốn bao nhiêu sức nhưng hôm nay lại cảm thấy nó đặc biệt nhẹ nhàng, rõ ràng là một thùng đầy mà cứ có cảm giác như chỉ là cái thùng vơi vơi nước!
"Chẳng lẽ là huấn luyện trong mộng có tác dụng?" Càn Kình không hề nghĩ nhiều, nhẹ nhàng đổ thùng nước vào trong chậu gỗ của mình, rồi cúi người xuống bắt đầu giặt tấm ga giường đầy mồ hôi. Đột nhiên Càn Kình lại thấy trước mắt hắn cách đó không có có hai cái chân.
Đây là một đôi chân của nữ tử! cl có thể khẳng định phán đoán của mình, giày vải màu trắng đơn giản mộc mạc khiến cho người ta có cảm giác gần gũi, theo bắp chân thẳng tắp nhìn lên thì đập vào mắt là một cái học đồ trường bào màu đen rộng thùng thình của Đại pháp sư.
Một Ma pháp sư! À, không đúng, Càn Kình rất nhanh chỉnh sửa lại nhân thức của mình, nữ tử này đeo một cái kính mắt cực lớn cùng với cái mũ chụp trên đàu che hơn phân nửa gương mặt lại khiến người ta nhìn không rõ được dung mạo như thế nào! Nàng mặc một bộ ma pháp bào cũng khá rộng rãi so với thân hình của nàng nên cũng hoàn toàn che lấp đi vóc dáng của nàng, chỉ có cái tiêu chí ma pháp bổng màu xám ở trước ngực là thể hiên cho người ta biết nàng là một ma pháp học đồ.
Trên tay nữ ma pháp học đồ này cũng đang bưng một cái chậu chỉ là so với cái chậu của Càn Kình thì nhỏ hơn một vòng, bên trong chỉ có lèo tèo vài bộ quần áo.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ
Càn Kình kéo cái chậu gỗ của mình di động qua một bên, nhường cho đối phương con đường đi thông tới cái giếng.
Nữ ma pháp học đồ kia dùng hình thức khoa trương cúi người cảm ơn với Càn Kình một góc gần chín mươi độ rồi mới bước nhanh tới chỗ giếng nước.
Càn Kình nhìn bộ pháp và bóng lưng của đối phương thì rất hoài nghi tới cái tốc độ chạy như vậy có khi nào nàng sẽ trượt chân ngã xuống giếng không?
May mắn là tình huống này không có xuất hiện, nữ ma pháp học đồ rất nhanh đã tới bên giếng thả thùng gỗ xuống dưới giếng làm vang lên một tiếng "Bách!" do thùng gỗ chím vào nước tạo ra.
Sau đó, nàng bắt đầu cố sức kéo thùng nước lên, thân thể nàng cũng không cường tráng mà thể chất của ma pháp sư vốn nổi tiếng là yếu ớt a!
Càn Kình thấy cô nàng hì hục cả buổi mới có thể xoay được một vòng cái trục, đoán chừng nàng ta phải miễn cưỡng lắm chắc mới có thể kéo được cái thùng nước lên cho nên hắn rốt cuộc nhịn không được.
Thân là một chiến sĩ, nhìn thấy nàng ta cố hết sức để kéo cái thùng nước lên, hắn cũng cảm thấy lo lắng giùm cho nàng. Vì lo lắng nên hắn đành đứng dậy cất bước tới bên cạnh cô nàng, đưa tay cầm lấy cái cần trục.
Nữ ma pháp học đồ kia rõ ràng bị hành động của Càn Kình làm cho giật mình, đôi mắt to trốn đằng sau cặp kính và cái mũ rộng kia toả ra vẻ vô cùng kinh ngạc và khiếp đảm không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Càn Kình.
- Ngươi là một ma pháp sư, hơn nữa còn là nữ nhân, mấy loại việc nặng nhọc thế này đối với ngươi cũng phiền toái!
Tay Càn Kình rất nhanh chuyển động cần trục, sợi dây thừng cũng nhanh chóng quấn lại một vòng rồi một vòng, ngay cả hắn cũng không phát hiện ra lúc bình thường hắn phải dùng hai tay để chuyển động cần trục nhưng bây giờ dùng một tay mà vẫn rất nhẹ nhàng.
Nữ ma pháp học đồ kia dùng đôi mắt to tròn ẩn núp đằng sau cái mũ ma pháp nháy cũng không hề nháy một cái, ngơ ngác nhìn Càn Kình.
- Đây, dùng đi!
Càn Kình đem thùng nước đổ vào cái chậu của nàng đang để trên mặt đất, cũng mặc kệ nàng đang dùng ánh mắt gì đang nhìn hắn, tiếp tục xoay người về với công việc giặt giũ của mình.
Động tác của Càn Kình rất nhanh, cái ga giường chỉ cần giặt qua nước sạch một lần rồi xả lại một lần là sạch sẽ.
Càn Kình kéo một thùng nước nữa đổ vào chậu, rồi đưa mắt nhìn nữ ma pháp học đồ kia đang dùng hết khí lực giặt giũ quần áo của nàng, hắn thoáng trầm tư một chút rồi lại kéo thêm một thùng nước nữa đặt bên cạnh cái chậu của nàng.
Nữ ma pháp học đồ kia nâng cánh tay ướt sũng của mình lên lau lau cái trán, đôi mắt to tròn như biết nói của nàng hiếu kỳ nhìn chằm chằm tên chiến sĩ trước mặt, khoé mắt như vụng trộm hiện lên một tia cảm kích.
- Tốt rồi, đã giặt xong!
Càn Kình nhấc cái ga giường từ trong chậu nước lên, vô cùng hài lòng nhìn kiệt tác của mình rồi nhanh chóng vắt cho ráo nước.
"Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! ..."
Bên giếng nước yên tĩnh, một âm thanh vải vóc bị xé nát rõ ràng truyền vào tai một nam một nữ ở đây.
Nữ ma pháp học đồ ngẩng đầu lên, nhìn về bóng lưng của Càn Kình cách đó không, đôi mắt động lòng người của nàng chớp động vài cái, nàng tuy không phải là chiến sĩ, chỉ là một ma pháp học đồ nho nhỏ nhưng cũng biết được tấm ga giường của học viện này rất chắc chắn, muốn dùng tay không xé rách nó cũng không phải là dễ dàng, càng không cần nói tới việc đang xoắn nó lại mà còn có thể rách được!
- Cái này ...
Càn Kình nhìn tấm ga giường bị vặn nát trong tay, đứng sững tại chỗ! Đây là chuyện gì? Tấm ga giường lại bị chính mình dùng lực vặn rách? Điều này sao có thể? Trước kia mình cũng đã từng cố ý dùng toàn lực vặn ga giường này nhưng chưa bao giờ rách a! Chẳng lẽ lực lượng mình trở nên mạnh hơn?
Càn Kình lắc lắc đầu, hắn còn chưa bao giờ nghe nói qua có người nào chỉ qua một đêm là lực lượng đột nhiên biến lớn hơn không ít!
Bất luận là những trưởng bối trong gia tộc hay là La Đức Lý Cách Tư lão sư đều đã từng nói qua trên đời này bất luận chuyện gì cũng phải đi theo từng bước mà lên, một cái cự thành cũng không phải trong vòng một đêm là có thể kiến tạo thành!
Chẳng lẽ thực sự là lực lượng mạnh hơn? Càn Kình nhìn tấm ga giường như miếng giẻ rách trong tay, mặt mũi méo xệch. Lúc này cũng không phải lúc để nghiên cứu lực lượng có mạnh hơn hay không mà việc đi mua cái ga giường mới mới là việc quan trọng nên làm. Nếu không thì buổi tối lấy cái gì mà ngủ, mấy cái nệm của học viên nếu không ga giường thì ngủ rất không thoải mái.
Ga giường? Càn Kình đưa tay lau lau cái trán, xem ra phải thêm một khoản chi tiêu ngoài ý muốn rồi, cái này thật đúng là một tin dữ không nhỏ a! Từ khi rời khỏi gia tộc, hết thảy thu nhập hắn đều phải tự gánh vác, nếu trông cậy vào gia tộc chu cấp thì cơm chỉ có thể ăn lửng dạ chớ đừng nói tới việc chi tiêu cho quần áo, cùng những đồ dùng sinh hoạt khác!
- Xem ra, phải tới mấy chỗ thương hội dạo một vòng xem có việc khuân vác nào không!
Càn Kình ném cái ga và trong chậu, ủ rủ nhìn cái chăn bông còn ở bên trong, nếu như cái chăn này mà cũng xách thì ...
Một bàn tay thon nhỏ lặng lẽ thò vào trong chậu nước chạm vào cái chăn bông.
Càn Kình theo bàn tay nhìn lên thì thấy chính là nữ ma pháp đồ với cặp kính thật lớn kia đang kéo cái chăn từ trong chậu ra. Nàng ta đang dùng hết khí lực trên hai tay vặn cái chăn bông ... của Càn Kình.
Nàng đúng thật là dùng hết toàn bộ khí lực a, Càn Kình thậm chí tin rằng là nàng ngay cả khí lực từ khi bú xưa mệ tích tụ lại cũng đem ra, nửa mặt hơi lộ ra bên ngoài của nàng đỏ bừng bừng, thân thể còn nhẹ nhẹ run rẩy.
Càn Kình không thể thừa nhận khí lực của cô nàng ma pháp học đồ này tuy rất nhỏ nhưng đối phó với cái chăn bông này thì cũng vừa đủ.
- Cám ơn!
Càn Kình nhận lấy cái chăn bông, cười hớn hở nói:
- Sau này có việc gì cần dùng tới khí lực thì cứ tới tìm ta. Nhớ đó, ta là Càn Kình năm nhất chiến sĩ hệ.
- Ma ... ma pháp hệ ... năm thứ hai ...
Nữ ma pháp học đồ cái đầu cúi gằm xuống nhìn thẳng vào mũi chân của mình, trong miệng phát ra thanh âm như muỗi kêu. Càn Kình phải dùng hết thính lực mới miễn cưỡng nghe ra được danh tự của nàng.
- Năm thứ hai? Bích Lạc?
Càn Kình nhìn Bích Lạc từ trên xuống dưới, cô bé này từ vẻ ngoài tới dáng người đều giống như tiểu cô nương khoảng mười bốn tuổi nhưng không ngờ đã mười sáu tuổi rồi, thật là nhìn không ra a!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bựa Thập Ngũ