Không gian vang lên tiếng truyền chỉ của quan nội giám, không lớn, song cổ họng gã the thé, dường như hàm chứa một thanh dao nhọn hoắt, từng chữ từng chữ một mà đâm toạc màng nhĩ:
“Nếu là nam đinh đã ngoài mười bốn tuổi thì xử trảm, dưới mười bốn thì bắt đi đày ải ba nghìn dặm; nếu là nữ quyến đã ngoài mười sáu tuổi thì ban cho lụa trắng tự vẫn, dưới mười sáu đem bán làm nô tì cho các quan lại…”
Trong ngục lúc bấy giờ chỉ còn đượm một sự yên tĩnh chết chóc , dưới ô quỳ đầy những người, giam ở phía bên trái là nam đinh, phía bên phải là nữ quyến, thế nhưng xét lại chung quy sống không được mấy. Hành lang hẹp âm u, không hiểu từ đâu gió lạnh chợt hiu hút ùa về, lạnh đến thấu xương. Trong nữ quyến rốt cuộc có người không nhịn được bật khóc thành tiếng, giọng nữ thút thít nức nở , thứ âm thanh mỏng manh như băng ngầm đáy nước chợt vỡ tan, mang theo sự lạnh lẽo thấu tâm can khó giấu nổi....