Bạn muốn ngắm nhìn phong cảnh trên đường xuống Suối Vàng, ngắm Hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp, tự mình bước lên Cầu Nại Hà quan sát phong cảnh tươi đẹp của Vong Xuyên Hà, trang điểm trước Tam Sinh Thạch, cất tiếng ca trên Vọng Hương Đài, nếm thử Mạnh Bà Thang thơm ngon không? Hướng dẫn viên du lịch Suối Vàng lâu năm Lưu Anh Nam sẽ tận tình phục vụ chuyến du lịch Âm Tào Địa Phủ cho bạn.
Lời dịch giả: - Truyện chủ yếu kể về bắt quỷ và tán gái, cực hài, đôi lúc có cảnh nóng. Giải trí thư giãn rất tốt.
Người chết được gọi là quỷ. Truyền thuyết kể rằng con người sau khi chết hóa thành quỷ, xương thịt nằm trong đất, hồn phách bay lên trời, máu hòa vào trong nước, mạch lặn vào trong sông, tiếng lẫn vào trong sét, động tác hòa vào gió, mắt trở về với nhật nguyệt, xương về với cây cối, gân về với núi non, răng về với đá, mỡ về với sương, lông tóc về với cây cỏ, hơi thở hóa thành vong linh mà quay về với U Minh.
Nơi gọi là U Minh, chính là Suối Vàng, Địa Phủ, Âm Phủ, Địa Ngục, Quỷ Vực. Có điều, những cách xưng hô này đều từ thời xa xưa. Ngày nay, ở thế kỷ 21 mọi thứ đều phát triển nhanh như gió này, không phải trào lưu dần trở thành trào lưu, U Minh Địa Phủ có cách gọi mới, tên là ‘Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn CDSL’ (1), chủ tịch kiêm tổng giám đốc Địa Tạng Vương, mười thành viên ban hội đồng quản trị - Thập Điện Diêm Vương, bên dưới còn có một lớp cán bộ trung tầng, có trưởng phòng mở rộng thị trường – Hắc Bạch Vô Thường. Trưởng phòng tài nguyên nhân lực – Thôi Phán Quan. Trưởng phòng công tác bảo an – Chung Quỳ. Trưởng phòng huấn luyện bồi dưỡng nghiệp vụ - Mạnh Bà.
(1): Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn Chết Đi Sống Lại
Ngoại trừ những vị trí sắp xếp thông thường này, gần đây do tai nạn uống rượu lái xe, dầu ăn từ nước cống, chất Sudan đỏ(2), chất Melamine, chất tạo nạc gây nạn khắp nơi, dẫn đến lượng nghiệp vụ của Âm Tào Địa Phủ tăng nhiều, lượng công tác tăng cao, nhân viên công tác tăng ca quên ngày đêm, lại không có phí tăng ca, làm cho oán niệm của nhân viên công tác so với lũ quỷ chết oan kia còn lớn hơn.
Về vấn đề tài chính của Địa Phủ, đây cũng là một vấn đề lớn lao, bên trên một mực không rót tiền, trước sau thi hành chính sách tự chịu lời lỗ, điều này trước kia còn có thể duy trì, dẫu sao lúc đó Dương gian còn đốt chút tiền giấy, tiền âm phủ. Nhưng nay đốt thì đều là gái đẹp, biệt thự, xe hơi bằng giấy… Tiếc thay Địa Phủ còn chưa hình thành thị trường về phương diện này, rất nhiều thứ đều trực tiếp chảy vào chợ đen, dẫn đến hỗn loạn kinh tế, tài chính eo hẹp trong Địa Phủ.
Bị chèn ép bởi áp lực đa phương, cao tầng của Địa Phủ không thể không đưa ra quyết định mở rộng đội ngũ, sau khi trải qua hàng loạt rèn luyện như khảo sát từ Âm Dương hai giới, thông qua quan sát từ Tam Sinh Thạch, khảo nghiệm ở Vọng Hương Đài, trải qua móc mắt, rút lưỡi, mổ bụng, moi tim, nhảy dầu sôi… cuối cùng tuyển ra một tốp quỷ sai mới, không chỉ thành công mở rộng bổ sung đội ngũ, khiến cho vị trí phân phối ở ‘Công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn CDSL’ càng thêm hoàn thiện, càng thêm hợp lý hóa.
Ngoại trừ những vị trí cơ bản, còn tạo thêm rất nhiều cơ cấu hành chính mới, chẳng hạn như bộ thông tin đối ngoại.
Bộ thông tin đối ngoại, ở bất kỳ một công ty quy mô cỡ lớn cỡ vừa nào đều là một ngành rất quan trọng, họ phụ trách giao tiếp với khách hàng, là nền tảng nghiệp vụ công ty.
Có điều vì sao Địa Phủ muốn thành lập bộ thông tin đối ngoại nhỉ? Cái gọi là ‘khách hàng’ thì trực tiếp phái Hắc Bạch Vô Thường bên thị trường cố lôi cố kéo là xong. Những việc đó đều là lịch cũ rồi, vào thời đại nhân quyền ngày nay, cho dù là Âm Tào Địa Phủ cũng không thể ép mua ép bán, chèn ép lôi kéo, bên trên có Thiên Đạo đang giám sát, nhất là những con quỷ chết oan oán niệm cực nặng kia càng cần nhân tính chấp pháp, để tránh vì vô nhân đạo mà chọc giận Thiên Đạo.
Xét cho cùng, vẫn là bởi vì lượng công việc của Địa Phủ tăng cao, quỷ chết oan quá nhiều, những vị đang yên đang lành đi trên đường bị lái xe say rượu đâm chết, nằm ngủ ngon lành trên giường nhà mình bỗng nhiên phòng sụp mái sập bị đè chết, vốn dĩ chỉ đau đầu sốt trán cảm cúm nhẹ đến bệnh viện thì toi, ăn phải dầu ăn từ nước cống, sữa độc, Sudan đỏ, đương nhiên là oán niệm ngất trời rồi.
Chỉ là, bây giờ lòng người đa đoan, ngay cả anh giai Thiên Đạo đều không để ý, vẫn việc ta ta làm, số lượng quỷ chết oan vẫn gia tăng trên diện rộng, hơn nữa họ oán niệm ngất trời, không cam lòng, sau khi chết không bằng lòng hồn quy Địa Phủ, không muốn đầu thai chuyển thế. Cho dù hóa thành du hồn dã quỷ cũng muốn quanh quẩn ở Nhân gian, có người muốn tự mình trả thù, có người muốn nhìn kết cục cuối cùng của kẻ thủ ác.
Chính vì như thế, Âm Dương giới bắt đầu xuất hiện thời kỳ đại hỗn loạn trước nay chưa từng có, những con quỷ chết oan này đã thảm lắm rồi, cho nên anh giai Thiên Đạo đành một mắt nhắm một mắt mở với họ.
Chỉ là anh giai Thiên Đạo có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng Âm Tào Địa Phủ thì không được, họ chính là người duy trì cân bằng của Âm Dương giới, nhưng dưới sự giám sát của anh giai Thiên Đạo, lại chẳng dám chấp hành bạo lực như trước kia, cho nên Địa Phủ bị ép bất đắc dĩ thành lập bộ thông tin đối ngoại, công việc chủ yếu chính là do con người chấp hành, khuyên nhủ oan hồn lầm đường trở về, khẩu hiệu của họ là: dùng sự thành tâm của tôi đổi lấy nụ cười của bạn, khiến cho tất cả oan hồn vui vẻ về dưới suối vàng, bình an đi đầu thai!
Chính là nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ như vậy, rơi lên người Lưu Anh Nam.
Đầu tiên phải giới thiệu chút, Lưu Anh Nam là người, là một người sống sờ sờ, nhưng sở dĩ có thể được Âm Tào Địa Phủ tuyển làm nhân viên, hơn nữa đảm nhiệm quản lý bộ thông tin đối ngoại là bởi vì hắn có chỗ khác với người thường. Năm mười tuổi hắn phát hiện mắt trái mình có thể nhìn thấy quỷ, năm hắn hai mươi tuổi hắn phát hiện mắt phải hắn có thể nhìn thấy quỷ. Năm nay hắn hai mươi lăm, hắn kinh ngạc phát hiện đôi mắt hắn có thể nhìn thấy quỷ, hơn nữa thường xuyên gặp quỷ ở chỗ rẽ!
Mẫu người này trong truyền thuyết dân gian gọi là Thông linh giả, có một đôi Âm Dương Nhãn, nhưng ở Âm Tào Địa Phủ thì gọi mẫu người này là Bán Quỷ Thể, hắn không chỉ có thể nhìn thấy qủy còn có thể tự do đi lại hai giới Âm Dương. Đương nhiên, đầu tiên phải tìm thấy đường xuống suối vàng, hơn nữa còn phải trong tình huống hắn muốn, ai lại không việc gì muốn xuống Âm Tào Địa Phủ du lịch chứ. Loại thể chất này còn có một đặc điểm lớn nhất chính là, giống như xe taxi, ai cũng có thể lên xe, thân thể hắn là bất kỳ quỷ hồn nào cũng có thể nhập, bất kệ là oan hồn lệ quỷ đều có thể dùng chung, ý thức, trí tuệ, năng lực của quỷ hồn lúc trước đều có thể cộng hưởng với hắn. Đương nhiên, ắt phải dưới tình huống hắn cho phép quỷ hồn mới có thể nhập, khuyết điểm duy nhất chính là, sau khi quỷ nhập sẽ xuất hiện một vài di chứng, hơn nữa di chứng vẫn là không xác định theo random, nhẹ thì ý thức hỗn loạn trong thời gian ngắn, thần kinh tạm thời thất thường. Nặng thì đái ị cởi truồng ngay trên đường, những thứ này đều là ý niệm và tiềm thức cố chấp nhất của quỷ hồn khi còn sống, trong thần kinh còn sót lại do thân thể hắn phản ứng ra.
Bất kể nói thế nào, dù sao hắn đã được ‘công ty cổ phần trách nhiệm hữu hạn CDSL’ tuyển trúng, đồng thời do quản lý bộ tài nguyên nhân lực Thôi Phán Quan tự mình phỏng vấn và nhận làm, thời gian thử việc là cả đời, đến khi hắn chết, nếu làm việc ra trò thì sẽ chuyển thành nhân viên chính thức.
Thực ra trên thế gian này, Thông Linh Giả giống như Lưu Anh Nam không nói có rất nhiều nhưng chắc chắn không chỉ mình hắn, thế vì sao hắn lại được tuyển làm quỷ sai chứ? Bởi vì hắn chưa từng biết cha mẹ mình là ai, hơn nữa trong Sinh Tử Bộ của Âm Tào Địa Phủ cũng không có bất kỳ ghi chép về cha mẹ hắn, cho nên sau khi hắn được tuyển làm nhân viên tạm thời của Địa Phủ, Âm Tào Địa Phủ từng lưu truyền, hắn là con riêng của Mạnh Bà với một vị hoặc vài vị trong Thập Điện Diêm Vương, ngoài ra còn nói hắn là con nuôi của Địa Tạng Vương. Cứ thế, Lưu Anh Nam ù ù cạc cạc trở thành quỷ đời hai!
Quỷ sai, nghề nghiệp thoạt nhìn rất uy phong, thực ra đãi ngộ cực kỳ hà khắc, trong thời gian thử việc không có bất kỳ đãi ngộ phúc lời gì, vẫn tuân theo chính sách quán triệt tự chịu lời lãi, hết thảy lợi ích đều do mình tạo ra, còn về sau khi chuyển sang chính thức, ừm, cũng chính là sau khi hắn chết thì được xếp hàng Tiên, trở thành quỷ sai chân chính, nếu công trạng xuất sắc còn có cơ hội trở thành thành viên hội đồng quản trị, tranh cử Diêm Vương.
Đương nhiên, tự chịu lời lãi, tự mình tạo ra giá trị cũng không tệ. Dẫu sao mỗi ngày hắn phải tiếp xúc với đủ mọi oan hồn, tuy những oan hồn này oán niệm ngất trời khá nhiều nhưng trong đó cũng có hạng người giàu sang, nếu liên hệ tốt, chẳng những khiến họ cao hứng về dưới suối vàng, bình an đi đầu thai, còn có khả năng kế thừa mọi thứ ở Dương gian của họ. Như nào là tài sản bản thân, bất động sản, con gái ruột con gái nuôi xinh đẹp của quả phụ… Có điều mọi thứ đều phải trải qua sự cố gắng của hắn mới được, ít nhất phải hầu hạ về âm phủ…
Đối với điểm này, Lưu Anh Nam rất có lòng tin, cho dù ngoại trừ hai mắt hắn có thể nhìn thấy quỷ, có thể đi lại hai giới Âm Dương, không còn bất kỳ năng lực khác người nào nữa nhưng hắn có một cái miệng, một cái miệng có thể nói người sống thành chết, có thể nói người chết thành sống, cùng trái tim chiếm tiện nghi thế nào cũng không đủ, còn có tính cách hạ lưu, hèn hạ, dâm đãng trời sinh!
À, đúng rồi, còn có tài sản Lưu Anh Nam tự mình lập ra ở Dương gian, là sáng lập theo tính cách của hắn, ý định coi thành sự nghiệp cả đời. Ừm, hắn là ông chủ của một nhà tắm nữ!
Tắm uyên ương, đây chính là sự nghiệp cả đời của Lưu Anh Nam. Bể tắm không phải rất lớn, hơn 200m2, mỗi lần có thể chứa hơn ba mươi người tắm cùng lúc, bên trong chỉ có tắm vòi sen đơn giản, còn có một khu nghỉ ngơi cỡ nhỏ. Mà đặc điểm lớn nhất của nhà tắm này là, chỉ có bể nữ không có bể nam, ở phòng tắm vòi sen và khu nghỉ ngơi, trong vài ngóc ngách bí mật nào đó còn lắp đặt rất nhiều chỗ nhìn lén. Vì thế, Lưu Anh Nam luôn cảm thấy kiêu ngạo và tự hào về nhân phẩm của mình, hắn chỉ nhìn lén không chụp lén, nhân phẩm tốt đến nát tươm.
Đừng thấy bể tắm này nhỏ, hơn nữa thiết bị thô sơ, còn có một ông chủ nam hèn hạ, nhưng lại là bể tắm đắt khách nhất trong phạm vi vài dặm, mỗi ngày đều chật kín chỗ, hơn nữa tới đây đều là một vài thiếu phụ rất mực tao nhã, xinh tươi mọi vẻ, tràn đầy sức hấp dẫn.
Đương nhiên điều này cũng chẳng phải vì Lưu Anh Nam quá đẹp trai, thừa hấp dẫn. Hắn chỉ là một nam nhân bình thường, mặt trái xoan mày rậm mắt to, tóc húi cua, không tính là đẹp trai lồng lộng, chỉ là ngũ quan cân đối.
Vậy vì sao mỗi ngày vẫn kín hết chỗ, hấp dẫn nhiều thiếu phụ tới tắm rửa như vậy chứ? Chủ yếu là bởi vì vị trí địa lý của nhà tắm này được chọn rất tốt.
Bể tắm uyên ương nằm ở trong một tiểu khu cao cấp tên là ‘Thánh Cảnh Hoa Viên’, tiểu khu nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng của thành phố, đến tận bây giờ giá cả khu nhà ở bình thường cũng đã hơn 2,3 vạn/m2, giá nhà ở cao cấp và biệt thự sớm đã ngoài 20 vạn rồi, không có tài sản mấy ngàn vạn, anh đi ngang qua nơi đây đều cảm thấy xấu hổ khi ngắm cảnh, muốn vay nợ mua nhà cũng chỉ có thể ở mấy tầng cao bên ngoài thôi.
Còn về gian nhà kinh doanh nhỏ lẻ hơn 200m2 này Lưu Anh Nam có được thế nào? Đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, ngoài ý muốn rất nghiêm trọng. Lúc trước nơi đây chẳng qua là một khu nhỏ cũ xưa, còn có rất nhiều nhà mái bằng, có rất nhiều người già cả cư ngụ, có gia đình thậm chí đã ở đây ba bốn đời người, có thể nói là thâm căn cố đế. Người già cả lại rất hay nhớ về ngày xưa, đột ngột bảo họ chuyển nhà họ không tiếp thu nổi, có rất nhiều người không đồng ý nhưng bạn không đồng ý thì chủ thầu cũng chẳng đồng ý đâu. Cho nên lại một lần xuất hiện một chiếc xe xúc ‘không cẩn thận’ húc đổ một bức tường, lúc ấy bên kia bức tường có một bà cụ đang ngủ say…
Sau khi bà cụ chết, vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, vừa vặn Lưu Anh Nam đi qua nơi đây nhìn thấy linh hồn bà cụ đang khóc lóc trên một mảnh đất hoang tàn, Lưu Anh Nam vừa thấy liền hiểu rõ tình huống trước mắt, hắn lòng đầy căm phẫn xông thẳng tới, dựng thẳng ngón giữa về phía lái xe trong xe xúc, hét to một câu:
- XXX con gái bà ngoại nhà mày! (=dcmm )
Lái xe xe xúc nổi giận, đá văng cửa xe muốn lao về phía hắn, kết quả là quá xúc động vô tình chạm phải cần điều khiển của xe xúc, kết quả bị tay đòn của xe xúc quét qua, lập tức như bị nổ đầu, màu trắng màu đỏ vãi đầy đất, chết oan chết uổng.
Linh hồn bà cụ trên đống đổ nát nhìn thấy màn này đương nhiên là thù lớn đã trả, vô cùng vui sướng. Mà Lưu Anh Nam thì giật mình khôn tả, không nhịn được ngửa đầu nhìn lên trời cao, dường như nhìn thấy ông anh Thiên Đạo đang mỉm cười với hắn, đám mây trên bầu trời xếp thành một hàng chữ: ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, làm thiện tích đức, phúc thọ kéo dài, làm ác với người, ắt bị trời phạt.
Tuy bà cụ trả được thù lớn nhưng dẫu sao bà cũng đã đột tử trong nhà, bà cụ rất không cam lòng, bản thân bà ở một mình, con cái đều xa nơi đất khách, bà đột ngột lìa đời, ngay cả mặt con cái đều không nhìn thấy, trong lòng không cam, cuối cùng vẫn là Lưu Anh Nam giúp đỡ, liên hệ với con cái của bà cụ, đồng thời nhận được khoản bồi thường kếch xù.
Nhà tắm uyên ương hiện nay chính là bồi thường của bà cụ, căn nhà hơn 200m2 tấc đất tấc vàng, giá trị ngàn vạn, sau khi xây xong Lưu Anh Nam rất ưng ý với mảnh đất có phong thủy tốt này. Chỉ là con cái của bà cụ đẩy giá thuê phòng lên quá cao, Lưu Anh Nam hoàn toàn không thừa nhận nổi, lúc này bà cụ vẫn là du hồn dã quỷ vì báo đáp Lưu Anh Nam đã tự mình ra mặt…
Cứ thế, căn nhà quy hoạch giá trị ngàn vạn này lục tục chuyển đổi sáu chủ nhân, mỗi chủ nhân đều gặp phải chuyện ma quái, kết quả giá nhà hạ xuống liên tục, cuối cùng dùng giá gần như cho không chuyển nhượng vào tay Lưu Anh Nam.
Điều này khiến Lưu Anh Nam rất cảm khái, người ta thường nói, cả đời không làm chuyện thẹn với lòng, nửa đêm không sợ ma gõ cửa, năm chủ nhân khác có thể bỏ ra ngàn vạn mua nhà, chuyện thẹn với lòng chắc chắn làm không ít, nhưng chuyện khiến hắn rầu rĩ nhất là, con cái của chính bà cụ không ngờ cũng sợ hãi, khì khì… bó tay thật!
Đương nhiên, ngoại trừ bà cụ ‘tự mình ra mặt’ còn may mắn được Hắc Bạch Vô Thường ngầm hỗ trợ, bằng không tuy bà cụ là oan hồn nhưng cũng không có cách hiện thân trước mặt người sống, càng không thể chạm vào bất cứ thứ gì ở Dương gian. Mà Hắc Bạch Vô Thường thân là cán bộ trung tầng, sở dĩ có thể giúp hắn chủ yếu vẫn là vì lời đồn lưu truyền trong Âm gian kia, nói rằng hắn là con riêng của Mạnh Bà với vị Diêm Vương nào đó, còn có một ý kiến rằng hắn là con nuôi của Địa Tạng Vương. Thân là cán bộ trung tầng, hạng mục đầu tiên là thái độ làm việc với lãnh đạo căn cứ theo ‘thà tin là có, đừng tin là không’, nếu không đúng thì ngang với làm một chuyện ‘nâng đỡ hòng kiếm lời về sau’, nếu đúng, vậy thì chộp trúng rồi.
Cứ thế, một thanh niên không cha không mẹ không bạn không bè không bằng cấp như Lưu Anh Nam chính thức thoát khỏi cuộc sống ăn no chờ chết, nhảy vụt thành ông chủ xí nghiệp dân doanh, cũng có hiện vật tài sản của mình hơn nữa không vay mượn, sau này không trả nổi tiền thuê nhà cũng không cần ngủ ở phòng bệnh của bệnh viện, không có tiền ăn cơm cũng không cần đi trộm nắp giếng nữa, muốn nhìn trộm cũng không cần ngồi dưới cầu vượt nữa…
Nói xong về lai lịch của bể tắm uyên ương thì phải nói qua về nguyên nhân vì sao nhà tắm này làm ăn tốt, đây là một khu cao cấp có thể coi là hạng nhất trong cả thành phố, thậm chí cả nước cả thế giới, tên của nó là ‘Thánh Cảnh Hoa Viên’, mà trong dân gian thành phố còn lưu truyền một cách gọi, gọi là ‘Thánh Cảnh của vợ bé’, ‘gia viên của bồ nhí’.
Tên như ý nghĩa, nơi đây có rất nhiều thiếu phụ trẻ tuổi xinh đẹp cư ngụ, mỗi ngày họ không có việc gì làm, chỉ mặc quần áo hàng hiệu, xách túi đắt giá, lái Mẹc BMW, ra ra vào vào đủ mọi thẩm mỹ viện và shop cao cấp, thỉnh thoảng sẽ có đàn ông tới tìm họ, cứ vào mỗi lúc này thì rèm cửa sổ trong nhà họ đều khép chặt, ánh đèn lờ mờ, hôm sau bọn họ vứt rác thì luôn sẽ có một ít tất chân bị xé rách, cây nến chưa dùng được bao nhiêu, vỏ bao Durex …vv….
Họ ở chỗ này, ở không phải khu nhà cao cấp thì chính là biệt thự cao cấp, trang thiết bị tắm rửa ở trong nhà còn tốt hơn một vài nhà tắm cao cấp, nhưng họ vẫn thích tới tắm bể tắm uyên ương của Lưu Anh Nam, vì sao? Đương nhiên là vì tranh hơn thua và khoe khoang, hằng ngày những cô vợ bé bồ nhí này đều lẻ loi một mình soi gương tự khen mình đẹp, vì hưởng thụ vật chất, bỏ qua mọi thứ, để năm tháng trôi qua vô ích, mà bể tắm công cộng liền trở thành nơi họ khoe khoang vẻ thanh xuân và vốn liếng tốt nhất.
Phụ nữ dùng sắc đẹp chinh phục đàn ông hiện đã không có cảm giác thành tựu nữa rồi, phụ nữ dùng sắc đẹp chinh phục phụ nữ mới là minh chứng tốt nhất.
Cứ thế, bể tắm từ ngày khai trương đã trở thành nơi giải trí cho những cô bồ nhí này, hầu như mỗi ngày đều kín hết chỗ, đám phụ nữ không vì tắm rửa, chỉ vì phơi ra vẻ thanh xuân và mỹ lệ của mình, mỗi ngày nhà tắm kín hết chỗ đều là mỹ nữ trẻ trung xinh đẹp. Từ bắt đầu so dung nhan, so dáng người, đến sau đó so ăn mặc, so mỹ phẩm, lúc dữ dội nhất còn so độ co dãn, so hình dạng với nhau, điều này khiến Lưu Anh Nam mất rất nhiều khách quen cũ đã xệ xuống. Cuối cùng họ thậm chí bắt đầu so căng xệ, so màu sắc, điều này khiến Lưu Anh Nam lại mất rất nhiều khách màu sắc chuyển sang màu đen màu sậm. Mà tất cả những việc này đều bị Lưu Anh Nam nhìn vào trong mắt, mất ít khách cũng đáng giá, đãi cát tìm vàng, lọt sàng xuống nia, còn lại mới là cực phẩm!
Trong đó Lưu Anh Nam bị phát hiện nhìn trộm rất nhiều lần, nhưng đám phụ nữ này ai cũng không để bụng, chẳng những không truy cứu ngược lại còn chủ động phơi ra cho hắn nhìn, lấy lòng đàn ông đã trở thành một kiểu thói quen. Vì thường xuyên tới lui nên Lưu Anh Nam và những phú bà vợ bé này đã trở thành bạn tốt không giấu nhau điều gì. Song song với lúc ca ngợi vẻ đẹp của họ, hắn cũng hiểu rất nhiều nỗi đắng cay trong lòng họ…
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Băng ghế nhỏ, bày một hàng, đủ loại meo meo (bộ ngực) xếp trên, có lớn có trắng, có thổi căng như bóng bay…
Trong miệng Lưu Anh Nam đọc ca dao, một bên vừa lau ghế dài trước tủ quần áo, mỗi ngày chiếc ghế dài này đều sẽ có rất nhiều phụ nữ ngồi ở trên, nói đúng ra hẳn là đủ mọi nữ nhân trần truồng ngồi trên đó.
Hôm nay là thứ Hai, chuyện làm ăn của Lưu Anh Nam rất vắng vẻ, bởi vì đám phụ nữ trong tiểu khu đều rất bận, đám đàn ông cả cuối tuần về với vợ và con cái vào tối thứ Hai đều ra ngoài kiếm ăn, cho nên đám phụ nữ đều rất bận, không phải ở nhà thì chính là chơi tắm uyên ương với anh giai mà thôi.
Mỗi tháng đều sẽ có vài ngày làm ăn vắng khách như vậy, Lưu Anh Nam sớm đã quen rồi, đây chính là điểm tai hại khi mở bể tắm nữ, buôn bán vắng lặng làm cho Lưu Anh Nam ngay cả tâm tư nhìn lén đều không có. Chỉ có vài nữ nhân, hơn nữa đều là nữ nhân vì lớn tuổi, cà vạt đen mà bị vứt bỏ, thực sự không gợi hứng thú nổi.
Lưu Anh Nam đeo kính râm thẫn thờ quét dọn phòng thay quần áo, sở dĩ đeo kính râm là vì đôi mắt của hắn có thể nhìn thấy quỷ. Lúc vừa phát hiện ra đặc điểm này, hắn thường xuyên sẽ coi quỷ thành người sống, coi người sống thành quỷ, gây nên rất nhiều trò khôi hài, còn từng vài lần suýt nữa bị dẫn đi bệnh viện tâm thần. Vào một lần ngẫu nhiên hắn phát hiện rằng, mắt kính có màu có thể phân biệt người và quỷ, dưới kính râm người sống là màu đen, mà quỷ thì là màu sắc rực rỡ.
Nhưng đúng vào lúc Lưu Anh Nam đọc đi đọc lại quét dọn phòng thay quần áo, bỗng không biết từ phương nào truyền tới tiếng thút thít đứt quãng, lúc có lúc không. Âm thanh này giống như quỷ chết oan đang khóc lóc, người bình thường nghe thấy đều sẽ nổ tung da đầu, hơn nữa ở hướng ánh mắt bạn có thể đạt tới hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào.
Lưu Anh Nam gỡ kính râm, bất kể là người hay quỷ hắn đều muốn nhìn rõ ràng, nhưng âm thanh kia bỗng dừng lại, hắn gãi đầu, tìm khắp cả nhà tắm một lần, hơn nữa trước khi tiến vào hắn đã nhìn rất rõ ràng qua khe nhìn lén, tất cả khách hàng đều đi hết, không có người ở lại mà.
Hắn tìm khắp bể tắm, bất kể là người hay quỷ hắn đều không nhìn thấy một ai, cho rằng mình nghe nhầm, tiếp tục dọn vệ sinh. Bỗng nhiên, tiếng khóc lóc nức nở kia lại truyền tới:
- Hu hu hu… huhuhu…
Lưu Anh Nam dựng lỗ tai, men theo âm thanh rón rén tay chân đi tìm, âm thanh đó đứt quãng, hắn cũng đi rồi dừng, may mà diện tích cả bể tắm không lớn, rất nhanh hắn đã khóa chặt mục tiêu, âm thanh xuất phát từ trong một chiếc tủ áo bên tay hắn!
Cuối cùng, hắn tập trung vào tủ áo thấp nhất ở góc trong cùng, hắn bước dài lao vụt một cái lên trước, đó gọi là kẻ tài cao gan cũng lớn, người quỷ đều không sợ.
Hắn kéo mạnh cửa chiếc tủ áo kia. Vừa nhìn kỹ, Lưu Anh Nam thoáng cái ngẩn ngơ. Đây là bể tắm của hắn, mỗi ngày trước khi đóng cửa hắn đều kiểm tra tình hình trong tủ áo một lần, thường xuyên sẽ nhặt được những vật phẫm như chìa khóa, ví tiền, băng vệ sinh… nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người sống.
Sở dĩ trong tình huống không đeo kính râm liếc mắt liền có thể nhìn ra là một người sống, chủ yếu là bởi lúc người và quỷ trần trụi có điểm khác biệt, du hồn dã quỷ thông thường đều là trần trụi, bởi vì con người sinh ra vốn đã trần truồng, sau khi chết sẽ trở về nguyên gốc.
Có điều, điểm khác giữa quỷ và người sống là, khi quỷ trần truồng thì vài chỗ quan trọng sẽ lờ mờ, cho dù là Lưu Anh Nam có thể thông linh cũng không nhìn rõ vị trí then chốt.
Mà cô gái oằn mình trong tủ quần áo trước mắt, cho dù co ro nhưng hai ngọn núi đã bị ép biến hình, loáng thoáng có thể nhìn thấy một điểm đỏ tươi trên đỉnh núi, hai tay ôm đầu gối, có vài cọng cỏ nghịch ngợm vươn ra ngoài, Lưu Anh Nam lập tức xác định đây là một con người, là một người sống, là một cô gái còn sống sờ sờ!
- Chị hai à, chỗ tôi là bể tắm, chị muốn chơi trốn tìm, tôi đề nghị chị hãy tới trại giam ấy! –Nhưng sau khi Lưu Anh Nam nhìn đủ cô bé, thực sự không nhìn ra vật càng muốn nhìn thấy hơn, thì lúc này mới tức giận nói.
Cô gái tội nghiệp nọ ngẩng đầu lên, Lưu Anh Nam lại thộn ra lần nữa, hắn có thể khẳng định cô gái này nhất định là lần đầu tiên tới bể tắm của hắn, bằng không cô gái có được dung nhan tuyệt sắc cỡ này hắn chỉ cần nhìn qua một lần là tuyệt đối không thể quên.
Cho dù lúc này nét mặt cô gái có chút mệt mỏi, nhưng lại có vẻ đẹp rất khác lạ, mái tóc dài đen bóng suôn thẳng, xõa tung trên vai, khuôn mặt trái xoan thanh tú vừa mới tẩy đi tất cả phấn son, thanh tân thoát tục, đôi mày liễu dài vào tận tóc mai, mắt phượng dài dài, sóng mắt đảo quanh dập dờn, trong lúc vô ý còn toát lên vẻ quyến rũ hồn xiêu phách lạc. Chiếc mũi ngọc nho nhỏ giống như một viên trân châu sáng ngời tô điểm thêm cho khuôn mặt bóng loáng như ngọc, cánh môi không lớn không nhỏ tô lớp son môi lóng lánh, kiều diễm mê người.
Theo Lưu Anh Nam thì cô gái này trời sinh một khuôn mặt hồ ly tinh, là nhân tuyển làm bồ nhí có một không hai. Có điều dạo trước chưa từng nhìn thấy cô nàng, lẽ nào là mới chuyển tới? Cũng chẳng biết bị tên khốn nào tóm được, diễm phúc không cạn mà, chúc hắn ta sớm ngày bị tống giam, mau mau bị dựa cột!
Trong lòng Lưu Anh Nam căm giận nghĩ, nhưng cô gái nọ vẫn co ro không nhúc nhích trong tủ áo, Lưu Anh Nam chán nản nói:
- Chị hai, mau ra ngoài đi, chỗ chúng tôi không phục vụ ngủ lại, có điều nếu chị có nhu cầu, có thể phục vụ mát xa khác giới.
- Anh… -Cô gái rốt cuộc mở miệng, vẫn là không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của Lưu Anh Nam, nàng hơi sợ hãi nói:
- Tôi ra ngoài, anh có thể rời khỏi trước được không?
Nhà tắm của Lưu Anh Nam quy định 10 giờ tối đóng cửa, nhưng mỗi lần hắn đều vào quét dọn từ 9h50, vờ vĩnh hô to hai tiếng ở ngoài cửa rồi xông thẳng vào, thường xuyên có phụ nữ bị hắn chặn lại, nhìn cho đã mắt, đám phụ nữ kia từ trước tới giờ đều không để bụng, mà hôm nay, vị tuyệt sắc hạng cực phẩm này không ngờ lại bảo mình rời khỏi, xem ra thật là mới tới.
Lưu Anh Nam nhún vai, xoay người đi vào bể tắm quét dọn vệ sinh, vểnh tai nghe tiếng vang truyền tới từ ngoài, vội vàng chớp thời cơ nhìn lén. Đáng tiếc cô gái nọ không ngờ lại quấn khăn tắm ra ngoài, có điều nhìn thấy cặp chân dài gần một mét kia vẫn khiến hắn động tâm không thôi.
Cô gái này chiều cao ít nhất khoảng 1m7, nếu đi giày cao gót, đi tất chân, rồi cặp chân dài này quắp lên hông mình… Không được, Lưu Anh Nam cũng lạnh sống lưng!
Hắn đơn giản dùng nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng, không chút lo lắng cô gái kia sẽ nhìn lén. Lúc trở ra, cô gái kia đã ăn mặc chỉnh tề, một bộ áo váy màu trắng, mái tóc đen nhánh, nếu không phải Lưu Anh Nam từng nhìn thấy quỷ thật sự, quả thật sẽ tưởng rằng cô gái này là quỷ.
Vị mỹ nữ hạng cực phẩm này rõ ràng vừa tắm rửa xong, mái tóc vẫn ướt sũng, trong tay cầm một chiếc bọc nhỏ, bên trong toàn bộ đều là đồ trang điểm đắt giá, còn có một chiếc chìa khóa xe BMW, Lưu Anh Nam thật sự không hiểu, đây rõ ràng là hàng cao cấp, vì sao lại lại lén lút trần truồng trốn vào tủ áo chứ?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Chào người đẹp, tôi là ông chủ của nhà tắm này, tôi họ Lưu, sẵn lòng cung cấp mọi phục vụ cho quý cô. –Lưu Anh Nam cười ha ha nói, hơn nữa nom cô gái này hiển nhiên không có ý muốn đi.
Lưu Anh Nam thích nhất những cô gái không nóng vội như vậy, hiển nhiên là cho mình cơ hội phục vụ đây. Những cô vợ bé bồ nhí này đều là hàng cao cấp, lại đều là thanh niên chưa kết hôn, có người là thanh niên bình thường, có người là thanh niên văn nghệ, đương nhiên càng nhiều là thanh niên đua đòi. Chẳng qua là thanh niên kiểu gì cũng không sao, Lưu Anh Nam có thể chiếm tiện nghi là được rồi.
Chỉ đáng tiếc, rất nhiều cô bồ nhí ở tiểu khu này đều chơi thân với hắn không tệ, chỉ là không có một ai sẵn lòng ‘giao lưu chiều sâu’ với hắn, điều này khiến Lưu Anh Nam rất khó hiểu, dù sao họ cũng là nhàn rỗi, nhưng lại không có bất kỳ một ai bằng lòng, sau này có một cô gái hảo tâm giải đáp nghi hoặc cho hắn, mà đây cũng là quy tắc mỗi một cô bồ nhí hiện đại đều tuân thủ, đó chính là trong giai đoạn bảo dưỡng, tận khả năng chỉ tiếp xúc một nam nhân, kéo dài thời gian ca-vat biến thành màu đen!
Những cô bồ nhí này đều có tố chất cao, ý thức tự bảo vệ bản thân rất mạnh, có điều tình huống ngày hôm nay…
Cô gái đẹp trước mắt e thẹn nhìn Lưu Anh Nam, lúc nãy ở trong tủ áo gần như nhìn hết nàng, nàng cũng không có phản ứng quá khích gì, điều này khiến Lưu Anh Nam cảm thấy có cửa.
- Anh… -Cô gái cực phẩm này dường như có đôi chút bị kinh hãi quá độ, đối mặt với Lưu Anh Nam hơi sợ sệt run rẩy, hơn nữa hỏi tới một vấn đề khiến hắn giống như chưa tắm rửa:
- Anh, là nam nhân đúng không?
Lưu Anh Nam vừa tắm xong, rất xác định mình là nam tính không thể nghi ngờ. Hắn bắt đầu cảm thấy ông trời thật công bằng, dung mạo nghịch thiên của cô đúng là dùng để che giấu đi chỉ số thông minh xoàng xĩnh kia.
Lưu Anh Nam cười gượng đi vào ô cửa sổ bán vé, đây cũng là phòng ngủ và phòng vui chơi của hắn, một bộ máy tính cũ là đồng bọn trung thành nhất của hắn, vừa châm điếu thuốc, mỹ nữ nọ không ngờ cũng theo vào, không hề coi mình là người ngoài ngồi xuống giường của Lưu Anh Nam, đúng vị trí cô nàng ngồi, bên dưới đệm rải rất nhiều quần lót Lưu Anh Nam chưa giặt, bên trên còn có rất nhiều vết tích tẩy không sạch. Điều này đã chứng minh, Lưu Anh Nam là một nam nhân cực kỳ khỏe mạnh hơn nữa tinh lực dồi dào, cô gái này chẳng có chút ý thức nguy cơ nào mà.
Lưu Anh Nam cảm thấy hứng thú nhìn cô nàng, cô gái này chắc chắn có việc gì đó nhưng lại chẳng muốn nói ra, cảm giác giống như coi nhà tắm thành nơi tránh nạn vậy. Lưu Anh Nam cũng từng gặp phải chuyện tương tự. Nên biết rằng, sống ở đây đều là bồ nhí, quan hệ với đàn ông đều xây dựng trên vật chất, không hề có bao nhiêu tình cảm thật, mà đàn ông chẳng qua cũng chỉ coi họ làm đồ chơi, chỉ hơi không hài lòng thôi còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với họ, thỉnh thoảng sẽ có nữ nhân chạy đến đây để tránh nạn hoặc khóc lóc kể lể.
Cho dù như thế Lưu Anh Nam vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào, sau khi chuyện tương tự xảy ra vài lần, Lưu Anh Nam bèn mua hai quyển sách, một quyển là “Phụ nữ tâm lý học” một quyển là ‘Sổ tay tán gái”, mỗi ngày hắn đều chăm chỉ đọc, đang chuẩn bị tìm người thi triển thì hôm nay cô gái cực phẩm này liền chủ động đưa lên cửa.
- Tôi tên Lăng Vân, xin lỗi đã quấy rầy anh, nhưng tôi vẫn muốn ở đây ngồi lát, được không? –Mỹ nữ cực phẩm mở lời, có một cái tên rất dễ nghe, vẻ mặt đáng thương cầu xin với hắn.
Lưu Anh Nam nhả vòng khói nói:
- Tôi tên Lưu Anh Nam, là ông chủ của nhà tắm này, ngoại trừ phục vụ tắm rửa, chúng tôi còn phục vụ mát xa khác giới, chà lưng, cắt tóc, cạo lông chân cùng tư vấn tâm lý.
Hắn lục quyển sách “Tâm lý học phụ nữ” từ trong ngăn kéo, quơ quơ trước mắt cô nàng giống như e sợ người ta không tin, mà Lăng Vân thì hoàn toàn bó tay, cả bể tắm chỉ có một mình Lưu Anh Nam, nói cách khác, nào là mát xa, cạo lông, tư vấn tâm lý đều do một mình hắn phụ trách.
- Ha ha… -Lăng Vân cười gượng, xua tay liên tục:
- Anh đừng hiểu lầm, tôi không cần bất kỳ phục vụ gì cả, chỉ không muốn về nhà, ngồi đây một lát là được.
- Thế muốn ở bao lâu? Muốn qua đêm chăng? Chỗ chúng tôi trước giờ không cung cấp phục vụ qua đêm, chủ yếu là không có chăn đệm thừa, nếu cô không chê, chúng ta có thể chen chúc một chỗ. –Lưu Anh Nam thân là một người phục vụ, rất nhiệt tình tiếp đón.
Lăng Vân bó tay toàn tập, một giọt mồ hôi lạnh chảy thẳng từ trán xuống tận cổ, may mà Lăng Vân cũng rất thông minh, phản ứng rất nhanh, vội vàng chuyển đề tài nói:
- Tôi không cần bất cứ phục vụ gì cả, trừ phi nói chuyện anh cũng thu phí. Chỗ này chỉ có một mình anh thôi à? Không có kiểu như bà chủ hay sao?
Lưu Anh Nam lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Cô xem tài sản riêng của tôi lớn như vậy, tuyển bà chủ nhất định phải kỹ càng cẩn thận, nàng ta nhất định phải là người yêu tôi, mà không phải yêu tài sản và tiền của tôi!
Lăng Vân mồ hôi như thác, cái nhà tắm nho nhỏ này của hắn, mỗi ngày định mức kinh doanh không vượt quá năm trăm tệ, không ngờ lại còn dám kêu ‘tài sản’? Song điều này cũng phù hợp với trào lưu của thời đại, bán đậu hũ ngoài cửa còn có một chuỗi cửa hàng, ở cửa Nam và cửa Bắc tiểu khu mỗi nơi đều có một quầy hàng. Nhặt phế liệu gọi là FreeLancer, đưa báo gọi là nhân viên tuyên truyền văn hóa, đây chính là một thời đại trên mặt dán vàng.
Lăng Vân lau mồ hôi, cười tủm tỉm nói:
- Tài sản anh lớn như vậy, bạn gái chắc hẳn dễ tìm lắm. Phụ nữ bây giờ chẳng phải đều thích đàn ông có xe có nhà có tiền gửi ngân hàng sao?
Lăng Vân nói xong, trong lòng lại rất cao hứng, rốt cuộc đã lái được đề tài, cảm xúc vốn hoang mang sợ hãi trong lòng cũng dần sút giảm, điều này cũng khiến nàng biết rõ rằng, phụ nữ có mạnh mẽ, thông minh hơn chăng nữa cũng có lúc yếu đuối, bên người cần có một người đàn ông, cho dù là một người đàn ông xa lạ, miệng vừa bẩn vừa chỉ biết chiếm tiện nghi, lòng dạ bất lương, tốt xấu gì hắn ta cũng là một người đàn ông, có hắn ta ở bên người đúng là cảm thấy khá an toàn.
Chủ đề của nàng đã thành công khơi lên sự hứng thú của Lưu Anh Nam, tán dóc với mỹ nữ cực phẩm cũng là một kiểu hưởng thụ. Hơn nữa, tất cả những tình yêu vĩ đại trong đất trời đều bắt đầu từ tán dóc và giở trò lưu manh đấy thôi.
Lưu Anh Nam gãi đầu nói:
- Thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, yêu cầu về chọn đối tượng cũng đang biến hóa không ngừng, bây giờ phụ nữ cứ há mồm mở mồm là yêu cầu nam nhân phải có tướng mạo, còn phải có xe có tiền có nhà có cảm giác an toàn. Có tướng có xe đó là cờ tướng, có tiền có phòng đó là ngân hàng, có cảm giác an toàn đó là Siêu Nhân Điện Quang. Nói như vậy bạn đời lý tưởng của phụ nữ chính là Siêu Nhân Điện Quang đánh cờ trong ngân hàng à?
Nghe Lưu Anh Nam oán trách, Lăng Vân thân là phụ nữ đương nhiên phải lên tiếng vì chị em:
- Anh thôi đi, đừng luôn nói phụ nữ, đàn ông các anh còn chẳng phải như thế, luôn yêu cầu phụ nữ xinh đẹp còn phải biết nấu cơm, kinh tế độc lập lại phải lấy anh ta làm trung tâm, đáng yêu lại mãi mãi không già đi… Điều kiện của các anh thì không hà khắc à? Mỹ mạo lại biết nấu cơm đó là nồi cơm điện của Mỹ, kinh tế độc lập lại lấy anh ta làm trung tâm đó là mẹ anh, đáng yêu lại không già đi đó là nhóc Maruko. Nếu nói như vậy, bạn đời lý tưởng của đàn ông các anh chính là mẹ anh ở trong bếp dùng nồi cơm điện của Mỹ nấu cơm vừa xem nhóc Maruko hả?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lưu Anh Nam và Lăng Vân đấu ngang sức ngang tài, kỳ phùng địch thủ. Bất kể là Siêu Nhân Điện Quang hay mẹ, yêu cầu kiểu này đều không phù hợp với thực tế lắm, bạn đời thực tế nhất chính là người hợp với mình!
Lưu Anh Nam ngồi ở trên ghế máy tính, Lăng Vân ngồi trên chiếc giường đơn của hắn, hai người xa lạ cứ thế cãi vã nhau, hơn nữa hai bên đều giữ vững lập trường, một người đại diện cho đàn ông, một người đại diện cho phụ nữ, không nhường một bước, tranh từng tấc đất, đây chính là đấu tranh mãi mãi không ngừng nghỉ giữa đàn ông và phụ nữ.
Lăng Vân là một cô gái rất thông minh, ngay cả Lưu Anh Nam giỏi dùng miệng bẩn đầu óc nhanh nhạy đều có chút khó có thể chống đỡ, Lăng Vân dần chiếm thượng phong, vẫn nói chưa hết, dường như muốn hoàn toàn trấn áp Lưu Anh Nam. Cô nàng lẩm bẩm nói:
- Đàn ông luôn tham hoa háo sắc, lòng tham không đáy, ham mới ghét cũ, chân ngoài dài hơn chân trong là tư duy rất bình thường, cứ lấy tiểu khu này mà xét, có rất nhiều cô gái đều bị những gã đàn ông lòng tham không đáy kia bao nuôi. Cho nên, đàn ông chẳng ai tốt cả.
Lưu Anh Nam vốn dĩ không định đáp trả nàng, nhưng ai ngờ rằng nàng ta còn chưa nói đã, Lưu Anh Nam ngán ngẩm, vì giữ gìn địa vị của đàn ông hắn chỉ có thể ra chiêu độc, nói hết sức chối tai:
- Tôi thừa nhận có rất nhiều gã đàn ông đều tham hoa háo sắc, nhưng đây là lẽ thường của con người, cái gọi là lòng yêu cái đẹp ai ai đều có mà. Nhưng phụ nữ các cô thì sao, đó mới là lòng tham không đáy thật sự, mình không có bản lãnh lại đắm chìm hưởng thụ vật chất, cho nên mới sẽ có nhiều người cam tâm tình nguyện làm bồ nhí vợ bé như vậy. Mà mọi chuyện đàn ông làm đều là vì thỏa mãn lòng tham của phụ nữ thôi, hơn nữa phụ nữ bây giờ càng lúc càng khó thỏa mãn, cứ lấy chuyện vợ chồng mà nói, phụ nữ luôn có rất nhiều cớ để trách cứ, móc chậm thì nói muộn, móc ra ngoài thì nói ngắn; cho vào miệng thì nói mềm, tiến vào thì nói nông; dùng sức rút thì nói yếu, nằm bất động thì nói lười; tốn sức nửa ngày còn không bằng liếm, thoải mái xong còn nói thật không biết xấu hổ!
Lời này quả thật quá chối tai, khuôn mặt Lăng Vân thoáng cái đỏ bừng, đôi mắt hạnh nhìn chằm chặp hắn, ngón tay ngọc chỉ vào chóp mũi hắn, nén rất lâu mới nói ra một câu:
- Anh thật không biết xấu hổ!
Lưu Anh Nam nhún vai cười nói:
- Đấy cô xem, thoải mái xong còn nói thật không biết xấu hổ!
- Xí! –Lăng Vân xì nhẹ, không tri bất giác lại bị hắn cuốn vào.
Nàng giống như một cô bé thoáng chốc yên lặng, bĩu môi, ngồi ở trên giường hờn dỗi, như thể cướp đồ chơi thất bại với bạn nhỏ, bộ dạng đáng yêu khiến Lưu Anh Nam suýt nữa không nhịn nổi vồ tới. Hắn lấy một chiếc kẹo mút từ trong ngăn kéo, mang theo tư thế của người chiến thắng cười ha ha nói:
- Bé con, đừng giận đừng giận mà, anh cho kẹo ăn, lát nữa đi xem cá vàng với anh được không?
- Hứ! –Lăng Vân nhăn mũi ngọc, xoay người sang bên không ngó ngàng tới hắn, trực tiếp không thèm chiếc kẹo mút kia, hừ nói:
- Sao cơ, nhà tắm còn nuôi cá vàng cơ à?
- Cá vàng chỉ hợp với nữ sinh, tuổi như cô có thể đi xem cá heo. –Lưu Anh Nam cười hềnh hệch nói.
Lăng Vân lại hứ một tiếng, hoàn toàn không đếm xỉa tới hắn, nằm ở trên giường không nói. Lưu Anh Nam cũng bắt đầu im lặng, cho dù đấu mồm một trận nhưng dẫu sao hai người vẫn là kẻ xa lạ, hơn nữa sắc đẹp của đối phương khiến hắn kinh ngạc, thậm chí sinh ra một cảm xúc không dám khinh nhờ. Chẳng biết cô bé này rốt cuộc từ đâu chui ra, sẽ không phải vì hâm mộ, cố ý tới đấu mồm với mình chứ?
Ngó giờ giấc, bất tri bất giác đã 11h30, Lưu Anh Nam hơi mệt, nhưng chỉ lo đấu mồm với nàng nên bên trong bể tắm vẫn chưa quét dọn hết, dù sao bây giờ hai người cũng không còn chuyện gì để nói, Lưu Anh Nam đứng dậy lặng lẽ đi về phía bể tắm.
Thấy hắn rời đi, Lăng Vân vô ý thức muốn gọi hắn lại, nhưng nhớ tới chủ đề khiến nàng chịu thiệt lúc nãy, Lăng Vân cố nhịn xúc động, hứ một tiếng, cứng đầu cứng cổ không thèm nhìn hắn, mãi đến khi Lưu Anh Nam biến mất trong phòng tắm.
Lăng Vân gập mình ở trên giường, bên ngoài tĩnh mịch không tiếng động, chiếc máy tính cũ của Lưu Anh Nam chạy cực chậm, nàng vô cùng buồn chán, lại vẫn không có ý muốn đi, ngả xuống giường, trong bể tắm thỉnh thoảng phả tới hơi gió ấm áp xen lẫn mùi sữa tắm vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng bất tri bất giác ngủ thiếp đi…
Nhưng lúc Lưu Anh Nam đi ra, nàng đã ngủ say rồi. Lưu Anh Nam nhất thời nhức đầu, cô ả này rốt cuộc tới đây làm gì? Sẽ không là tới phá quán chứ, lúc nãy rúc trong tủ áo khóc lóc hu hu, bây giờ không ngờ lại ngủ say trên giường đơn của một gã đàn ông xa lạ lại háo sắc, nàng mặc áo váy không có tay áo màu trắng, ngủ nằm nghiêng, thông qua tay áo có thể nhìn thấy một dải trắng muốt mê người, nàng trong lúc ngủ vẫn xinh đẹp như thế, giống như một Tinh Linh đang chờ hoàng tử nhân loại hôn khẽ.
So với hoàng tử thích hôn má phụ nữ, Lưu Anh Nam càng sẵn lòng làm một tên du côn, dẫu không động thủ, chỉ dùng mắt nhìn ở cự ly gần cũng được rồi.
Lưu Anh Nam rón rén tới gần, nên biết rằng, đại mỹ nữ hạng cực phẩm như Lăng Vân chẳng phải có thể thấy thường xuyên, hơn nữa còn ngủ trên giường hắn. Nhưng đúng vào lúc Lưu Anh Nam vừa mới tới gần, Lăng Vân vốn đang ngủ rất say bỗng xao động bất an, nàng nhíu chặt mày, hơi thở nặng hơn, thân thể uốn éo bất an lại giống như không thể động đậy, dường như bị thứ gì đó đè xuống.
Lưu Anh Nam trơ mắt nhìn từng giọt mồ hôi toát ra trên trán nàng, đôi mắt nhắm chặt, cổ họng phát ra âm thanh oa oa, bình thường vào lúc này người ta đều sẽ tỉnh lại, nhưng nàng hiển nhiên không, thoạt nhìn giống như đang gặp cơn ác mộng đáng sợ nào đó.
Lăng Vân co quắp trên chiếc giường đơn chật hẹp, cổ áo phanh rộng, vạt váy cũng cuộn lại, nhưng không làm ra động tác đánh đập gì. Rất hiển nhiên nàng đang vùng vẫy, nàng muốn ngồi lên hoặc nói muốn chạy trốn.
- Để tôi đứng lên… Tôi không thở nổi… -Lăng Vân bỗng mở miệng, thanh âm run rẩy, vừa giống như đang van xin. Bỗng nhiên, nàng nhìn như gian nan mở choàng mắt, nhìn lên người mình, phát ra tiếng thét đinh tai nhức óc:
- A… là cậu, lại là cậu. Vì sao cậu cứ quấn lấy tôi, tôi không làm gì cả, đừng đè lên người tôi, tôi sắp không thở nổi nữa rồi…
Tiếng thét run rẩy của nàng khiến Lưu Anh Nam khựng chân, nhìn men theo ánh mắt của nàng, Lưu Anh Nam chợt sững sờ, bởi vì ngay trên người nàng, nói chính xác là phần eo nàng, có một thằng nhóc đang ngồi!
Thằng bé kia thoạt nhìn năm sáu tuổi, để tóc húi cua đáng yêu, mi thanh mục tú, chỉ là sắc mặt xanh mét dọa người, đôi mắt đỏ au, con ngươi giãn to, chiếc đầu rủ xuống dường như tùy lúc đều có thể gãy xuống. Hơn nữa, thân thể không mặc quần áo của nó không ngờ lại là mơ hồ!
- A… -Theo tiếng hét xé gan xé phổi của Lăng Vân, nàng hoàn toàn tỉnh lại, đứng phắt dậy, mồ hôi đã ướt đẫm áo váy của nàng, nàng sợ hãi muôn vàn, co ro ở trên giường, hai cánh tay quắp chặt lấy mình, xem ra nàng đã cực kỳ sợ hãi. Mãi đến khi nàng nhìn thấy Lưu Anh Nam ở ngay bên mới vội vã vươn tay, hệt như người rơi xuống nước muốn tóm lấy cọng rơm cứu mạng vậy.
Nàng kéo chặt tay Lưu Anh Nam, chặt đến độ tay hắn đau buốt, Lăng Vân không ngừng lách người mình vào trong ngực Lưu Anh Nam, vô ý thức tìm sự bảo vệ và an toàn, thân thể nàng run rẩy, mồ hôi lạnh tan hết, nhưng toàn thân nóng bừng, nàng đang sốt.
Chỉ vì nàng đang sốt, thân thể rất suy yếu, cho nên nàng mới có thể nhìn thấy quỷ!
(*): Nguyên văn 鬼压床/quỷ áp sàng
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius