 |
|

28-07-2008, 05:36 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Thần Äiêu Äại Hiệp (Kim Dung) _ Äã post đủ bá»™
Hồi 1
Ngưá»i dị khách trên bá» hồ
Giang Nam, má»™t dải đất hữu tình gồm nhiá»u thắng cảnh mà xưa nay khách giang hồ đã từng lưu gót, không má»™t ai không quyến luyến. Bốn mùa Ä‘á»u có hoa nở: Xuân có thuỳ liá»…u xinh tươi, hạ có anh đà o trắng xoá. Nhất là và o đầu thu, trong hồ sen không ngá»›t những tiếng hát véo von cÅ© những thân nhân quý tá»™c. Há» tiêu khiển bằng thú chèo ghe hái sen trông rất thanh lịch.
Năm đó, và o thá»i Nam-Tống, trấn Lăng hồ, phÃa Bắc trai thanh gái lịch du ngoạn rất nhiá»á»¥
Má»™t hôm, và o cáºn tiết Trung thu, dưới hồ sen có má»™t chiếc ghe nhá» chở năm ngưá»i thiểu nữ lÆ¡ lá»ng trên dòng nước như mặt gương. Năm thiếu nữ ấy có ba ngưá»i tuổi suýt soát nhau. Há» vừa hái sen vừa cất tiếng hát:
Sen xa hồ, sen khô nhuỵ úa
Hồ không sen như dải lục đìa hiu
Tình Ä‘á»i mấy kẻ biết yêu
Giữa lúc đó thì hai cô bé kia tuổi má»›i lên chÃn, chưa hiểu gì tình tứ cá»§a câu hát đó, và cÅ©ng không cần để ý, đưa tay chỉ má»™t ông lão ngồi ở hồ sen cưá»i nức nở.
Một cô bé nói:
-Kìa, đến hôm nay ông lão vẫn còn ngồi đó.
Tháºt váºy, má»™t ông lão đầu râu mốc xếch, quần áo tả tÆ¡i, tóc dà i và dá»±ng ngược, choà ng má»™t chiếc áo dà ì cÅ©ng rách nát, thá»§ng nhiá»u chá»—, phÃa dưới là má»™t tấm xiêm cá»§a phụ nữ và có thêu hồ Ä‘iệp (bướm ) trong trạng thái say sưa và lÆ¡i lả. Lão ngồi đó đã ba hôm nay, tay cầm chiếc trống con con cho trẻ em chÆ¡i tết Trung thu, thỉnh thoảng lại gõ má»™t hồi và o mặt trống, mắt đăm chiêu nhìn và o táºn chân trá»i xạ Không ai hiểu lão đến từ đâu cả. Má»i ngưá»i nhìn lão như má»™t ngưá»i Ä‘iên hay má»™t kẻ mất trÃ. Hai cô bé trên thuyá»n là hai chị em há», hÆ¡n nhau chưa đầy ná»a tuổị Cô lá»›n tên Trình Anh, tÃnh nết Ä‘oan trang dịu dà ng, tâm hồn chứa đựng đầy tình thương, uá»· mị. Còn cô nhá» là Lục Vô Song, trái vá»›i chị nà ng rất ranh mãnh, liến thoắng và hoạt bát. Bởi váºy, tuy hai chị em nhưng má»—i ngưá»i má»™t tâm tư khác nhaụ
Trong lúc má»i ngưá»i Ä‘ang chú ý nhìn lão già kỳ dị thì Lục Vô Song nhảy dá»±ng trên thuyá»n, chá» miệng vá» phÃa ông già nói:
- Các chị ơi, ông lãi điên kia ngồi đó đã ba ngà y, chắc ông ta đói lắm.
Trình Anh bấm nhẹ và o vai Lục Vô Song bảo:
- ấy chết, biết có phải ngưá»i ta Ä‘iên hay không. Nói khẽ chứ nếu ông ta nghe được thì khốn !
Lục Vô Song vẫn lớn tiếng:
- Nếu không ngưá»i Ä‘iên sao mặc tấmm ciêm phụ nữ, ngồi đó đánh trống là m gì? Lão cà ng giáºn chúng ta cà ng được xem vui mắt !
Dứt lá»i Lục Vô Song phá lên cưá»i rồi cúi xuống mặt hồ ngắt má»™t gương sen ném vá» phÃa ông lãá»
Trình Anh vội đưa tay cản laị
- Hiá»n muá»™i đừng đùa thế, tá»™i nghiệp ngưá»i tạ
Nhưng không kịp, chiếc thuyá»n cách bá» hÆ¡n trăm thước, thế mà mặc dù Lục Vô Song còn nhá» tuổi nà ng đã ném chiếc gương sen trúng ngay đầu ông lãỠLão già kỳ dị vẫn ngồi Ä‘iá»m nhiên đánh trống, mắt vẫn hướng vá» phÃa trá»i xạ Äợi cho chiếc rÆ¡i đến, lão nhe răng đớp lấy nhai ngấu nghiến.
Ba ngưá»i thiếu nữ lá»›n tuổi thấy lão không há» bóc gì cả, nhai ngấu nghiến cá»§a xác lẫn vá» lấy là m ngạc nhiên lắm lắm. Lục Vô Song lấy là m thú vị, nhặt tiếp má»™t chiếc gương ném đến. Ông lão chưa nhai xong chiếc gương trước đưa đầu ra hứng. Chiếc gương sen rÆ¡i và o mé đầu lão và nằm đấỵ Năm cô thiếu nữ phá lên cưá»i má»™t lượt bảo nhau:
- Tháºt là lý thú.
Lục Vô Song lại ném tiếp. Và cứ má»—i lần chiếc gương sen bay vèo đến, ông lão lè lưỡi ra lám cho chiếc gương sen bay tung lên rồi đưa đầu ra hứng lấỵ Gương sen chồng chất lên đầu lão như những chiếc cổ tháp rất ngoạn mục. Chỉ má»™t lúc, chiếc cổ tháp đó được xây rất cao, gần đến Ä‘á»t cây thuỳ liễụ Lục Vô Song thấy thế không ném gương sen nữa, bà o má»i ngưá»i:
- Chúng ta chèo thuyá»n và o bỠđến gần ông ấy xem sao !
Trình Anh nói:
- Không nên, biết đâu ông ấy Ä‘ang giáºn chúng ta
Lục Vô Song nói:
- Tiểu muá»™i xem ông ấy không có ý giáºn chúng ta đâụ Nhưng nếu ông ấy có giáºn thì là m gì chúng ta được mà sợ.
Trong lúc năm cô thiếu nữ Ä‘ang bà n cãi vá»›i nhau thì lão già kỳ dị lắc đầu cho từng cánh sen rÆ¡i và o mồm. Và cứ thế nai cho gần hết chiếc cổ tháp trên đầu lãá»
Trình Anh thấy thế thương tâm, bà n vá»›i ba thiếu nữ lá»›n cho thuyá»n và o bá» rồi tá»± mình bước lên dâng cho ông lão má»™t chung trà ngon và nói:
- LãoTrượng ăn sen như thế chắc khát nước lắm.
Ông lão không nói gì cả, tiếp lấy chung trà và uống một hơị
Trình Anh lại tá»± tay mình lôi và i chiếc gương sen, lấy hạt đưa và o mồm ông lãỠHÆ¡i trà lẫn vá»›i vị hương sen khiến ông lão cảm thấy ngá»t ngà ỠVà đôi mắt hoang vắng Ä‘ang theo Ä‘uổi má»™t bóng hình nà o ở nÆ¡i chân trá»i dưá»ng như dịu lại, ông ta liếc nhìn Trình Anh cháºm rãi và gáºt đầu tỠý cảm Æ¡n.
Nhưng lạ thay, trong lúc ông ta gáºt đầu xuống mà những chiếc gương sen trên đầu không rơị Ngay sau đó bên bá» hồ lại có tiếng kêu cá»§a má»™t con chó. Trình Anh quay lại chỉ thấy má»™t đám trẻ con, đứa cầm gáºy, đứa cầm đá Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t con chó ghẻ chạy xuống cây cầụ Con váºt ghẻ khốn nạn đó đã từng bị bá»n trẻ nghịch ngợm kia Ä‘uổi đánh mấy lần vì nó là con chó hoang vo chá»§. Trình Anh động lòng thương nên má»—i lần gặp con chó ấy nà ng vá»™i vã lấy thức ăn Ä‘em chá»
Äang bị Ä‘uổi đánh, bá»—ng thấy ân nhân mình, con chó liá»n lao đầu đến bên Trình Anh có ý cầu cứụ
Trình Anh nói với bầy trẻ:
- Thôi! Các em chá»› đánh Ä‘áºp nó tá»™i nghiệp. Nó là má»™t con váºt bệnh hoạn, vô chá»§, đáng thương hạị
Bá»n trẻ thấy Trình Anh là gái, lại không lá»›n hÆ¡n tụi nó là bao nên sì sá»™ không nghe lá»á»‹ Má»™t đứa trong bá»n trẻ, vẻ mặt Ä‘anh ác nhất xông ra nói:
- Chúng ta đánh chó can gì đến mà y mà can thiệp. Hãy đứng dang ra kẻo liên luỵ đến thân.
Lục Vô Song đứng bên chị, thấy thằng bé hỗn lão bèn bước tới nói:
- Tao bảo chúng bay không được tà n nhẫn vá»›i con váºt nà ỵ..
Lục Vô Song chưa dứt lá»i, thằng bé đã nhảy chồm tá»›i, đưa tay thoi và o mặt. Lục Vô Song né vá»™i sang má»™t bên là m cho thằng bé mất thăng bằng té nhá»§i vá» phÃa trước. Thừa thế, cô ta tung chân đạp mạnh và o vai là m cho hắn cắm đầu xuống, mặt va phải mô đất, gãy mất hai chiếc răng cá»áº¡ ThÃch chÃ, Lục Vô Song đứng vá»— tay cưá»á»‹ Trong lúc đó Trình Anh thấy thương tâm vá»™i đỡ thằng bé dáºy, lau các vết máu trên mặt và vá»— vá»:
- Thôi! Em đừng khóc ! Chỉ tại em tánh hung hăng! Em có đau lắm không ?
Nà ng vừa nói vừa rút chiếc khăn ra lau những vết máụ Nhưng thằng bé không lấy thế là m là nh, đưa tay xô mạnh Trình Anh ra và nguyá»n rá»§a:
- Tao không cần chúng bay an ủi taỠChúng bay là lũ không cha không mẹ , thua gì con chó ghẻ vô chủ kiạ
Lục Vô Song tức giáºn bước tá»›i, toan đấm và o mặt hắn ta má»™t thoi nữa nhưng Trình Anh ngăn lại:
- Nó đã bị thương, hiá»n muá»™i đừng giáºn nữa!
Thằng bé trố mắt nhìn Lục Vô Song chòng chá»c, nhưng nó vừa bị đạp, liệu không đủ sức chống cá»± liá»n xua lÅ© trẻ bá» chạy, vừa chạy vừa chá»i rá»§a đủ lá»á»‹ Qua đến giữa cầu, lÅ© trẻ nhặt đá ném và o chị em Trình Anh tá»›i tấp. Chị em Trình Anh biết võ nghệ nên tránh né lanh lẹ, chỉ tá»™i nghiệp ba cô thiếu nữ lá»›n tuổi bị gạch ngói rÆ¡i trúng ngưá»i la ôi ốị
Bây giỠông lão cùng đứng bên cạnh chi em Trình Anh và cÅ©ng bị gạch ngói ném trúnng, nhưng ông ta vẫn Ä‘iá»m nhiên không há» né tránh, và cÅ©ng không há» tá» ra Ä‘au đớn gì cả. Bá»n trẻ cho kỳ lạ, táºp trung cả gạch ngói má»™t lượt ném ông lão nhưng ông ta vẫn như thưá»ng. Chúng cà ng thÃch thú, cà ng cố gắng ném gạch đá nhiá»u hÆ¡n. Lục Vô Song bá»±c tức trước cá» chỉ trêu ngươi đó, cô ta hét lên má»™t tiếng, toan nhảy phóc qua cầu để cùng vá»›i bầy trẻ ăn thua má»™t tráºn. Nhưng ông lão đã kịp thá»i cản lạị
Ông ta đứng án ngữ trước mặt chị em Trình Anh, gục đầu cho cho hai cánh sen rá»›t xuống , dùng lưỡi đưa và o mồm nhai ngấu nghiến. Nhưng lần nà y ông ta không nuốt, búng miệng phun và o đám trẻ con. Xác gương sen bay vụt đến trúng và o đứa nà o cÅ©ng tá» ra Ä‘au đớn, ù té bá» chạỵ Lục Vô Song thÃch thú cưá»á»‹ Äồng thá»i cô ta cÅ©ng ngạc nhiên tá»± há»i:
- Xác gương sen nhẹ như bông, ông lão là m sao phun ra xa được. Mà váºt nhẹ như thế dẫu có trúng thì là m thế nà o Ä‘au đớn được.
Cả chị em Trình Anh cÅ©ng đồng kinh ngạc và nghÄ© như thế. Thấy bâỳ trẻ rên rỉ chạy trốn hết, ông lão kỳ dị ngá»a mặt lên trá»i nói:
- Theo ta chăng ?
Nói xong ông ta rảo bước vỠhướng Tâỵ Lục Vô Song cầm tay Trình Anh nói:
- Chị ơi, chúng ta theo ông lão nà y xem thỠ!
Trình Anh còn trù trừ chưa quyết. Ba cô thiếu nữ lớn tuổi cản lại:
- Thôi, chá»› nên Ä‘i chÆ¡i xa, hãy trở vá» sá»›m là hÆ¡n. Dì và dượng biết được sẽ rầy la không Ãt.
Lục Vô Song thấy Trình Anh do dự, nắm chặt tay nói:
- Nếu chị không đi thì em đi một mình.
Từ bé đến giá», chị em Trình Anh lúc nà o Ä‘i chÆ¡i đâu cÅ©ng có nhau, chẳng lẽ Trình Anh để cho Lục Vô Song Ä‘i má»™t mình. Biết không cản trở được ý định cá»§a em, Trình Anh miá»…n cưỡng bước theá» Ba cô thiếu nữ lá»›n vừa ái ngại vừa sợ sệt đứng nÆ¡i bá» hồ kêu réỠBóng ông già quái dị và chị em Trình Anh khuất dần trong bãi dâu xanh.
Äi được má»™t lúc, ông già quay đầu lại thấy chị em Trình Anh lẽo đẽo theo sau mình, ông lão liá»n dnag tay kẹp má»—i ngưá»i và o má»—i nách, phi thân vùn vụt như baỵ
Chị em Trình Anh nghe gió tạt và o tai ù ù, và những rặng cây bên đưá»ng lướt vun vút, còn chân ông lão hình như không chấm đất.
Tháºt váºy! lão già kỳ dị đó đã dùng thuáºt khinh công bồng chị em Trình Anh Ä‘i vá»›i tốc độ phi thưá»ng cho đến ná»—i Lục Vô Song là cô gái ranh mãnh, bạo dạn nhất cÅ©ng có cảm giác sợ sợ . Cô ta la lá»›n:
- Thôi thôi! xin lão trượng hãy buông chị em tôi rạ Tôi không muốn theo lão trượng nữạ
Mặc kệ, lão già như không để ý lá»i nói cá»§a Lục Vô Song, lão cà ng gia tăng tốc độ.
Bị ông lão là m trái ý, Lục Vô Song căn mạnh và o cánh tay cảu lão mấy cáị Lão già hình như đã quá hiểu tÃnh nết cá»§a Lục Vô Song nên vẫn xem như không, cha+?ng há» tỠý giáºn dữ. Trái lại, Lục Vô Song cảm thấy cánh tay ông lão như sắt đá, hà m răng nà ng vừa cắn và o đã tê buốt, Ä‘au thấu táºn tâm can.
Qua má»™t lúc dùng thuáºt phi hà nh, ông lão dừng chân buông chị em Trình Anh giữa má»™t bãi tha ma, trước mặt chân trá»i xa tha+?m.
Trình Anh lo lắng ôn tồn thưa:
- Ông ơi, Xin ông cho chị em tôi trở vỠkẻo tốị Chúng tôi không muốn ở đây nữạ
ông lão nhìn chòng chá»c và o mặt Trình Anh không nói ná»a lá»á»‹ Cái nhìn cá»§a ông chứa đựng má»™t ná»—i buồn thê lương, ảm đạm là m sao, khiến cho Trình Anh, má»™t cô gái má»›i lên chÃn cÅ©ng cảm nháºn được. Trình Anh phút chốc động lòng trắc ẩn thấy thương hại vô cùng, và cô lại còn thấỳ ná»—i buồn đó gợi và o tâm khảm mình má»™t bi thảm, thiết thạ
Cô ta thỠthẻ:
- Nà y ông Æ¡i ! Tôi thấy ông buồn lắm !Ông cần tìm chốn khuyây khoả, váºy ông đưa hai chị em chúng tôi trở vá» bá» hồ. Từ nay cứ má»—i chiá»u chị em chúng tôi sẽ đến đó là m vui cho ông và hái sen bóc há»™t cho ông ăn nhé !
Lá»i nói thá»±c thà cá»§a cô bé lên chÃn là m ông lão thấy cảm động rưng rưng nước mắt. Ông ta hé răng nói như than:
- Äúng váºy ! Äã bốn mươi năm qua không biết ai để vui buồn cùng lão!
Rồi sá»± Ä‘au đớn trong lòng lão vừa xuất hiện trên nét mặt phút chốc bá»—ng thay đổị Lão trở nên giáºn dữ, hung ác, hét lá»›n:
- Hà nguyên Quân, Hà nguyên Quân là gì cá»§a mà y ? Lão chụp lấy Trình Anh, má»™t tay nắm vai, má»™t tay nắm lưng xốc lên quay má»™t vòng ngược lên trá»á»‹
Lão vừa quay vừa hét: - Hà nguyên Quân, Hà nguyên Quân !
Trình Anh khiếp vÃa muốn la lên nhưng không ra tiếng. Và ì giá»t nước mắt rươm rướm lăn trên đôi gò má cô bé.
Ông lão lại rÃt lên:
- Mà y khóc ỠMà y khóc ỠThì ra đã 40 năm nay mà y vẫn thế! Vì sao mà y không trốn theo ta ? Mà y chê ta xấu xà ? Mà y khóc ! Mà y thương hại ta ?
Qua má»™t lúc lão dừng tay nhìn táºn mặt Trình Anh.
Trình Anh khiếp sợ rụt rè:
- Không, không! Tôi không khóc ! Tôi không khóc !
Là o già cưá»i chua chát nói:
- ừ, Ta đâu xứng đáng nháºn giá»t nước mặt cá»§a em! Em không bao giá» có thể bố thà cho ta má»™t giá»t nước mắt. Thế thì ta còn sống trên Ä‘á»i nà y để là m gì.
Dứt lá»i ông lão xô mạnh Trình Anh ra và gắng lấy sức bình sinh cá»§a hai tay, lão lao và o tấm bia xanh bên cạnh. Tấm bia bằng đá xanh chôn chặt dưới đất, bị sức mạnh cá»§a lão báºt tung lên. Còn ông lão cÅ©ng nằm sóng sượt bên tấm bia đá nặng hÆ¡n ngà n cân.
Lục Vô Song hốt hoảng, kêu thất thanh:
- Chị ơi, chúng ta đi trốn mau!
Cô bé vừa nói và bước tới nắm tay Trình Anh kéo chạỵ Trình Anh chạy theo Lục Vô Song được mấy bước, quay lại thấy ông lão máu me lai láng, nằm ngất lịm nên không nỡ bỠđi, nói với Lục Vô Song:
- Hình như ông ấy chết mất. Chúng ta trở lại xem sao!
Lục Vô Song nói:
- Nếu lão chết tất thà nh quỷ, chúng ta đến gần nguy hiểm.
Trình Anh nghÄ© thầm : "Chắc ông nà y có má»™t dÄ© vãng quá Ä‘au thương nên má»›i liá»u thân như váºy". Nhưng để cho lão chết lòng cô bé thấy không an. Trình Anh nói vá»›i Lục Vô Song:
- Äừng để ông ta chết tá»™i nghiệp. Chị định chắc ông ta lúc tỉnh dáºy sẽ không hung dữ và điên dại như lúc nãy đâụ
Lục Vô Song nghe lá»i chị. Hai chị em nắm tay lần bước đến gần. Máu tươi vẫn còn phụt ra, nhuá»™m đỠcả mặt mà y và râu tóc ông lãá»
Trình Anh thá» thẻ gá»i:
- Ông ơi !ông có đau lắm không ?
Ông lão rên lên má»™t tiếng, tiếng rên chứa đầy uất háºn. Trình Anh bạo dạn, bước đến lấy chiếc khăn lau máu trên mặt cho ông lãỠNhưng máu ra nhiá»u quá, chiếc khăn cô bé ướt đẫm mà máu cứ phụt mãi như xốị
Trình Anh thở dà i, ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi hé răng cắn và o vạt áo, xé ra má»™t miếng cá»™t nÆ¡i vết thương cho ông lãá»
Lục Vô Song thấy thế nói:
- Chị Æ¡i, chị xé áo như thế lúc vá» nhà gia gia trông thấy chúng ta không khá»i bị quở mắng.
Trình Anh buồn bã đáp:
- Gia gia lúc nà o cha+?ng rầy mắng chúng tạ Việc chị là m chị sẽ chịu cho gia gia trừng phat.
Vết thương ông lão được rịt lại máu cầm không chảy nữạ Và ông lão từ từ hồi tỉnh, nói khẽ qua hơi thở:
- Em lại đến cứu ta ỠKhông không, em đừng là m thế ! Vì sao em không để ta chết cho an thân.
Thấy ông lão tỉnh lại Trình Anh mừng rỡ há»i:
- Ông còn đau lắm không ?
Ông lão lắc đầu nói:
- Ta đau lắm, Ta đau đã 40 năm naỵ Ta không đau ở đầu mà đau ở lòng, em ơị
Trình Anh lấy là m lạ, ngÆ¡ ngác tá»± há»i:
- Tại sao ông lão chạm đầu và o bia má»™ lại không Ä‘au ở đầu mà đau ở lòng ? Tháºt quái ghở!
Nhưng Trình Anh, cô bé lên chÃn là m sao hiểu nổi cái Ä‘au bùôn dÄ© vãng cá»§a con ngưá»i sống yếm thế ấỵ
Cô bé cứ triá»n miên suy nghÄ© và lau vết thương ông lão cho đến lúc dịu ha+?n. Bây giỠông lão hé mắt nhìn Trình Anh, cái nhìn như nuối tiếc, Ä‘au thương. Ông ta rên rỉ:
- Em nhứt định không cùng ta há»™i ngá»™ ? Chúng ta đà nh phải chia ly mãi mãi chứ còn biết là m saá» Trước khi ly biệt em có thể tặng cho ta và i giá»t nước mắt chăng?
Giá»ng rên rỉ như hướng vá» dÄ© vãng và quá bi ai khiến cho Trình Anh chạnh lòng nghÄ© đến kiếp phong trần, suốt Ä‘á»i chỉ tha thiết cầu khẩn má»™t tình thương. Nhưng tình thương nà o đã là m cho ông lão Ä‘au đớn Ä‘iá»n cuồng đến thế. Tháºt tá»™i nghiệp !
Äá»™t nhiên Trình Anh rÆ¡m rá»›m nước mắt. Giá»t nước mắt trong vắt như hai giá»t sương từ từ lăn trên gò má cá»™
Ông lão trông thấy rú lên một tiếng, đôi mắt xoe tròn, hơi thở hổn hển:
- Em đã vì ta mà rÆ¡i lệ! Ôi chao! những giá»t nước mắt đầm ấm là m sao!
Lão ôm chầm Trình Anh và o lòng mà nức nở. Sá»± xúc động kÃch thÃch và o lòng má»™t em bé măng tÆ¡, bé nhá». Trình Anh quên cả sá»± thá»±c trước mắt. Cô bé cÅ©ng ôm chầm lấy ông lão khóc sướt mướt như hai kẻ yêu nhau tá»± thuở nà á»
Lục Vô Song đứng nhìn cảnh tượng quái dị má»™t lúc rồi không thể nhịn cưá»i được cô bé báºt lên tiếng cưá»i thÃch thú.
Tiếng cưá»i có vẻ chế nhạo trước cảnh thương tâm, khiến ông lão bừng tỉnh, xô Trình Anh ra đừng phắt dáºy, quắc mắt nhìn Lục Vô Song hét:
- à ra mi! Mi vừa thương hại ta, lại vừa chế nhạo tạ ÄÆ°á»£c, ta sẽ cho mi gặp khổ suốt Ä‘á»á»‹
Nhưng, vừa dứt lá»i, lão già lại tá» vẻ suy nghÄ©. Äôi mắt lão đăm đăm nhìn Lục Vô Song rồi quay lại nhìn Trình Anh nói:
- Không ! Không ! Em không phải là nó. Thế ra Hà Nguyên Quân là gì của các em? Tại sao các em lại giống nó thế ?
Hai chị em Trình Anh nhá» tủổi, song từ diện mạo đến tÃnh tình khác biệt nhaụ Trình Anh có nước da trắng mịn nõn nà , có thân hình cân đối, tánh nết ôn hoà ; ngược lại Lục Vô Song có nước da ngâm ngâm mà u Ä‘á», ngưá»i cao mảnh khảnh, tánh lại liến thoắng, ngạo nghá»….
Lục Vô Song nghe lão già nói, xen và o đáp:
- Chúng tôi nà o có giống ai đâụ Sao ông lại bảo giống má»™t ngưá»i khác.
Lão già trừng mắt nhìn cả hai chị em cô bé, rồi bất thần lấy tay đấm và o đầu như cố tìm ra một hình ảnh nà o trong ký ức. Ông ta nói:
- Thôi rồi! Ta loạn óc rồi! Nà y tiểu diệt, có phải cháu hỠLục không ?
Lục Vô Song ngạc nhiên đáp:
- ChÃnh tôi há» Lục. Nhưng vì sao ông lại biết?
Lão già không đáp há»i tiếp:
- Tổ phụ của tiểu diệt là Lục Triển Nguyên phải chăng?
Lục Vô Song gáºt đầu:
- Äúng váºá»µ
Ông lão trầm ngâm má»™t lúc trong yên lặng. Bá»—ng ông ta vá»›i ta bồng xốc Trình Anh lên không, nhìn và o mặt há»i:
- Còn tiểu diệt nà y há» gì? và gá»i Lục Triển Nguyên là gì?
Lần nà y Trình Anh không sợ sệt nữa bạo dạn đáp:
- Tôi hỠTrình, tên Anh. Ngoại tôi hỠLục nên mẹ tôi hỠLục.
Ông lão cưá»i khanh khách nói:
- Thôi đúng rồi ! Lục Triển Nguyên và Nguyên Quân sinh đặng một trai một gáị
Äoạn ông quay vá» phÃa Lục Vô Song nói tiếp:
- Con trai cá»§a Lục Triển Nguyên và Nguyên Quân chÃnh là cha Lục tiểu diệt đấỵ Còn con gái cá»§a hai ngưá»i nà y là mẹ cá»§a Trình tiểu diệt đâỵ Do đó mà hai cháu Ä‘á»u giống Nguyên Quân. Má»™t cháu thì giống cái dáng yêu kiá»u, má»™t cháu thì giống cái liến thoắng, ngang ngạnh.
Trình Anh cha+?ng hỠbiết bà ngoại mình tên Hà Nguyên Quân.
Từ bé đến giỠcô ta chỉ biết bà ngoại là bà ngoại mà thôị Còn Lục Vô Song cũng thế, cha+?ng biết đến danh tánh của bà nội mình.
Nghe ông lão nói, hai chị em Ä‘inh ninh rằng con ngưá»i kỳ dị đó ha+?n có liên quan gì đến dònng há» mình trước đâỵ Bấy giỠông lão thả Trình Anh xuống đất, ông ta ôn tồn nói vá»›i hai cô bé:
- Các cháu hãy dắt ta đến thăm Lục Triển Nguyên nhé?
Trình Anh thưa:
- Ông ngoại cháu không còn đây nữạ
Ông lão ngạc nhiên há»i:
- Tại sao thế ? Ta cùng ông ngoại cháu đã có lá»i nguyá»n cùng nhau tương ngá»™ mà !
Trình Anh nói:
- Ông cháu mất từ mấy tháng nay, ông không thấy chúng cháu Ä‘ang chịu tang saá»
Ông lão nhìn thấy hai chị em Trình Anh Ä‘á»u thắt lưng gai nên tin lá»i và tá» vẻ trầm ngâm luyến tiếc, lầm bẩm nói má»™t mình: "Thế là bốn mươi năm nay ta đã uổng công mang xiêm phụ nữ, uổng công táºp luyện công phu".
Lão ngá»a mặt lên trá»i cưá»i mấy tiếng tháºt lá»›n, tiếng cưá»i vung theo gió là m rùng rợn cả bãi tha mạ
Lúc ấy mặt trá»i bắt đầu tốị Mà n đêm rÅ© trên những cà nh thùy liá»…u, bà y ra má»™t cảnh trà hãi hùng.
Lục Vô Song bắt đầu cảm thấy lo sợ, nÃu áo Trình Anh bảo:
- Thôi, chúng ta vỠđi ! Chị ơi !
Ông lão bỗng hét lên:
- Trá»i Æ¡i! Thế thì Hà Nguyên Quân phải Ä‘au khổ lắm sao! Hiu quạnh lắm sao! Nà y các cháu Æ¡i, các cháu hãy đưa ta vá» thăm bà cháu đị
Lục Vô Song nói:
- Bà chúng tôi không còn nữạ
Câu nói như má»™t tiếng sét đánh và o tai, ông lão nhảy lồng lên như con váºt bị Ä‘au, hai hà m răng nghiến chặt nói:
- Các cháu nói saỠCác cháu không nói dối lão chứ ? Bà các cháu đã chết ? Chết? Chết?
Trình Anh thấy cá» chỉ ông lão, sợ tái mặt, nói không ra tiếng. Qua má»™t lúc cô bé má»›i thá» thẻ đôi lá»i:
- Ông ơi, ông là m các cháu sợ quá ! Vâng, bà các cháu chết rồi! Chết cùng một lúc với ông các cháụ
Ông lão nắm chặt hai bà n tay đấm và o bụng la lớn:
- Hỡi ơi ! Chết rồi saỠChết rồi saỠThế ta không bao giỠcòn gặp mặt nữả
Sau phút giáºn dữ, lão dịu hẳn ngưá»i lại mếu máo khóc:
- Ta nhá»› ngà y nà o, lúc ly biệt, nà ng hứa nhất quyết sống để cùng ta há»™i ngá»™! Thế là giấc má»™ng đã tan tà nh, thế là lá»i nguyá»n đã bá»™i ước.
Rồi như quá cảm kÃch, lão trở thà nh Ä‘au đớn, mất bình tÄ©nh, la rống lên như má»™t con hổ. Lão bẻ gãy má»™t cà nh cây cầm nguyên cả nhánh múa may quay cuồng.
Trình Anh và Lục Vô Song sợ quá, chẳng biết lão còn là m gì nữạ Hai chị em nắm tay nhau chỠđợị
Bá»—ng nhiên lão tung hai cây ra, chạy đến má»™t gốc cây thuỳ dương ôm táºn gốc, xây mấy vòng rồi rên rỉ:
- Em đã hứa cùng ta sao em lại bội ước. Em đã bảo nhất định có ngà y tương ngộ kia mà .
Tiếng rên rỉ cá»§a lão vang dá»™i giữa bãi tha ma nghe rất hãi hùng. Äoạn, lão ngồi chồm hổm xuống, đặt hai bà n tay lá»±c lưỡng bám chặt gốc cây, rống lên má»™t tiếng như sấm:
- Lên!
Gốc thùy dương vÄ© đại kia đánh phứt má»™t tiếng, gốc cây trốc lên, lão bẻ ngang giữa thân cây, cầm cả cà nh lá múa quay tròn, nhẹ nhà ng như cầm má»™t chiếc dù to tướng. Tiếng gió vùn vụt, cà nh lá xà o xạc. Tháºt là má»™t sức mạnh không tưởng tượng nổi!
Nhưng thần sắc cá»§a lão cÅ©ng lần lần lắng dịụ Lão buông gốc thùy dương ra, lá»n bước đến bên chị em Trình Anh nhoẻn má»™t nụ cưá»i, có vẻ thiện cảm nói:
- Lão đã là m các cháu sợ hãi! Lão tháºt lá»—i lầm! Nhưng thôi! Má»™ cá»§a ông bà các cháu nÆ¡i đâu hãy chỉ cho lão đến đó thăm viếng.
Lục Vô Song bấm tay Trình Anh cố ý chặn trước câu trả lá»á»‹ Nhưng Trình Anh vốn tháºt thà không rõ ý định cá»§a nó liá»n nói:
- Má»™ ông bà các cháu chôn gần trang viên, má»™t bên có gốc cây hoè. Ông Ä‘em các cháu trở vá» các cháu sẽ chỉ chá»
Ông lão nhón mình lên, nhìn phÃa trá»i xa như muốn nuốt cả không gian. Lão kẹp hai cô bé và o mình và tung chân chạy như bay, hướng vá» phÃa gốc cây hoè. Lão nhắm thẳng đưá»ng không quan tâm gì đến trở ngạị Rạch, tưá»ng, sông hồ, lão nhảy qua hết bất kể sâu cạn, rá»™ng hẹp.
Cha mẹ Lục Vô Song vốn là những tay võ nghệ cao cưá»ng. Hai cô bé nà y cÅ©ng đã từng thấy lối khinh công khác thưá»ng nhưng so vá»›i lão già nà y thì cha mẹ Lục Vô Song còn phải nhiá»u năm táºp luyện má»›i sánh nổị
Trong khoảng khắc lão đã đến trước một gốc cây hoè. Nơi đó, quả nhiên có hai ngôi mộ nằm song song, trước mỗi ngôi mộ có dựng một tấm bia còn mới, nét chữ đỠkhắc và o đá chưa phai mà ụ Trên mộ, cỠnon lơ thơ lởm chởm.
Lão đặt hai chị em Trình Anh xúông đất, áp mặt và o hai tấm bia má»™ cố Ä‘á»c hai hà ng chữ trong bóng tối nhá nhem :"Tiên khảo Lục Công Triển - Nguyên chi má»™" và " Tiên tỉ Lục Man Hà phu nhân chi má»™". Äá»c xong, lão trầm ngâm nét mặt không khóc nhưng nước mắt lão cứ tuôn ra trà o trên hai gò má nhăn nheo hốc hác.
Bấy giá», đôi mắt lão không trông thấy má»i váºt xung quanh nữạ Lão chỉ thấy hai tấm bia má»™... Hai tấm bia Ä‘ang án ngữ trước tâm tư u buồn cá»§a lãá»
Bá»—ng, lão thấy như hai tấm bia đá lay động và biến thà nh đôi trai tà i gái sắc. Nà ng là má»™t thiếu nữ yêu kiá»u, diá»…m lệ. Còn chà ng là má»™t thanh niên tuấn tú, uy nghị Há» nhảy múa trước mặt lão như đôi hồ Ä‘iệp lả lÆ¡i say nắng mà u xuân.
Bất giác lão hét lên:
- Ôi, thế nà y thì quá lắm rồi! HỠdám tặng nhau chiếc xiêm hồ điệp.
Lão vung tay lên, lấy hết sức bình sinh đấm và o trang thanh niên tuấn rú đang ngạo nghễ trước mắt lãỠNhưng cú đấm cuả lão trúng và o chiếc bia mộ Lục Công Triển phát ra một tiếng "bốp" ghê hồn.
Chị em Trình Anh không hiểu gì cả.
Lão hét lớn:
- Mà y trốn đi đâu! Hèn nhát !
Rồi một lần nữa, hai tay lão đấm túi bụi và o tấm biạ Cà ng đánh lão cà ng hăng và lão rống lên những tiếng nghe rùng rợn.
Cuối cùng, tấm bia đá tan ra từng mảnh. Lão cưá»i má»™t cách khoái trá:
- A ! Mà y bị tao đánh nát sỠrồị Thôi, ta còn mặc tấm xiêm hồ điệp nà y là m gì nữạ
Lão đứng dáºy cởi chiếc xiêm hồ Ä‘iệp cá»§a lão Ä‘ang mặc trong ngưá»i, xé ra từng mảnh tan nát, và ném tung lên ngôi má»™ Lục Công Triển.
Lão nhìn từ lưng lão xuống đến hai chân, thấy không còn chiếc xiêm phụ nữ mà lão đã từng mặc trong hÆ¡n 40 năm trá»i, lão thÃch chà cưá»i khanh khách. Tiếng cưá»i như Ä‘iên như dạị Bá»—ng tiếng cưá»i lão im bặt. Lão đứng lặng yên cảm thấy như có Ä‘iá»u gì chưa thoả. Lão lẩm bẩm:
- Ta không thể không thấy mặt nà ng.
Dứt lá»i, lão cúi xuống xoè hai bà n tay bấu và o ngôi má»™ cá»§a Hà Nguyên Quân , bá»›i đất lên từng mảnh. Và cứ thế, lão đà o mãi cho đến lúc nắp quan tà i lá»™ ra trước mặt.
Bây giỠhai chị em Trình Anh mặt mà y tái nhợt, hai cô bé run rẩy năm tay nhau chạy trốn. May mà lão già đó mắc đà o mả, không chú ý đến nên hai cô bé mới chạy thoát.
Hai cô bé chạy được má»™t lúc, qua khá»i mấy khúc quanh, chẳng còn thấy bóng ông già đà o mả đâu nữa má»›i yên lòng theo đưá»ng trở vá» Lục gia trang.
Bấy giá» trá»i cÅ©ng vừa tối, Lục Vô Song hấp tấp chạy và o sảnh đưá»ng la rối rÃt:
- Thân phu Æ¡i! Thân mẫu Æ¡i! có ngưá»i Ä‘ang đà o mả bà nộị
Lục Láºp Äỉnh, cha Lục Vô Song lúc đó Ä‘ang trò truyên vá»›i ba ngưá»i khách lạ.
Lục Láºp Äỉnh trước kia vốn được cha mẹ công phu giáo dục theo ná» nếp gia phong cá»§a thuở ấỵ Tuy võ nghệ cao cưá»ng, song từ nhỠđến giá» bị cha mẹ cấm tuyệt con đưá»ng giang hồ mã thượng, nên giá»›i hảo há»›n chẳng mấy ai biết tên. Lục Láºp Äỉnh cố nhiên không lấy thế là m vui, song muốn tròn chữ hiếu phải tuân lệnh gia nghiêm, đà nh cam mãi má»™t tà i nghệ trong trấn Lãng hồ, nÆ¡i đất Giang Nam ngà y naỵ
Má»™t hôm, Lục Láºp Äỉnh Ä‘ang ngồi suy nghÄ© vá» dÄ© vãng cá»§a song thân trong đại sảnh, bá»—ng nghe ngoà i cá»a có tiếngg ngá»±a hà và tiếng ngưá»i kêu:
- Chúng tôi là kẻ háºu bối muốn xin và o yết kiến Lục Lão công.
Lục Láºp Äỉnh Ä‘oán biết há» là khách lạ tìm đến, vì đất Giang Nam hiểm trở, toà n là sông rạch. Nếu không có việc gì thì không ai muốn dừng bước.
Không muốn để khách lạ đứng chá» lâu, Lục Láºp Äỉnh chạy ra cổng, thấy có ba ngưá»i khách tha phương, thân hình lá»±c lưỡng, cỡi ngá»±a cao, lưng khoác thanh y đầy bụi trắng, Ä‘ang đứng chá».
Thấy Lục Láºp Äỉnh cả ba Ä‘á»u xuống ngá»±a, chắp tay thi lá»… và nói:
- Chúng tôi là kẻ ở xa, muốn tìm đến đây ra mắt Lục lão công.
Lục Láºp Äỉnh nghe khách nhắc đến song thân mình, long buồn ứa lệ đáp:
- Tôn nghiêm tôi đã thất lộc hơn 3 tháng naỵ Quý vị là ai xin cho biết danh hiệụ
Ba ngưá»i khách lạ nghe nói, mặt mà y biến sắc, vẻ mặt lo lắng cá»§a há» hiện rõ trên những vầng sám Ä‘en và biến thà nh mà u đất. Há» như tán loạn, mất trÃ, Ä‘ang đứng thá»o không nói ra lá»á»‹
Lục Láºp Äỉnh chưa hiểu gì cả, thấy thế há»i:
- Xin quý vị cho biết quý vị đến đây tìm phụ thân tôi có việc gì?
Ba ngưá»i đứng yên không đáp. Má»™t ngưá»i cất tiếng than:
- Thôi thế là hết! Thế là hết ! Chúng ta không thể nà ơ cản được số mệnh.
Ba ngưá»i cúi đầu chà o Lục Láºp Äỉnh má»™t cách lá»… phép và hấp tấp lên ngựạ Má»™t ngưá»i bước xuống ngá»±a nói:
- Lẽ nà o chúng ta đến đây mà không và o từ đưá»ng bái lạy anh linh cá»§a lão anh hùng.
Lục Láºp Äỉnh vá»™i đỡ lá»i, nói:
- Thưa, tôi không muốn là m phiá»n quý vị.
Má»™t ngưá»i trả lá»i:
- Không, chúng tôi rất thà nh kÃnh anh linh cá»§a lão anh hùng. váºy xin gia chá»§ cho chúng tôi đến từ đưá»ng là m lá»… lão công.
Lục Láºp Äỉnh đáp:
- Váºy tôi xin má»i quý vị theo tôị
Cả ba liá»n xuống ngá»±a phá»§i sạch lá»›p bụi mốc trên vao áo rồi bước theo chân Lục Láºp Äỉnh và o háºu sảnh.
Cả ba đứng chắp tay trước bà n thá» Lục công và phu nhân tá» ra rất cảm động. HỠđăm đăm nhìn trên bà n thá» rồi rồi khóc tấm tức như ngưá»i trong thân thuá»™c. Lục Láºp Äỉnh cÅ©ng động lòng trước cảnh tượng ấy, rưng rưng đôi dòng lệ khóc theá»
Trong ba ngưá»i có ngưá»i dáng hÆ¡i thấp và béo phệ nói:
- Châu hiá»n đệ, chúng ta xin cáo biệt gia chá»§ để lên đưá»ng.
Ngưá»i được gá»i Châu hiá»n đệ đưa tay lau nước mắt, cúi chà o Lục Láºp Äỉnh nói:
- Thưa Lục huynh, chúng tôi bái lễ xong, lục Huynh cho phép chúng tôi từ biệt.
Lục Láºp Äỉnh ân cần má»i:
- Xin quý vị hãy cùng tôi ra tiá»n sảnh uống chén trà cho ấm lòng đã.
Ba ngưá»i lá»… phép, nói:
- Chúng tôi không dám là m phiá»n gia chá»§.
Nói xong ba ngưá»i liá»n quay gót bước ra cổng.
Lục Láºp Äỉnh thấy dáng Ä‘iệu cá»§a ba ngưá»i, ngưá»i nà o trông cÅ©ng con nhà võ, mà sao đến cÅ©ng hấp tấp, Ä‘i cÅ©ng hấp tấp nên có ý nghi hoặc nghÄ© thầm:
- "Chắc ba ngưá»i nà y có Ä‘iá»u chi khẩn yếu".
Lục Láºp Äỉnh liá»n bước theo táºn cổng.
Ba ngưá»i đến cổng liá»n chắp tay chà o Lục Láºp Äỉnh má»™t lần cuối cùng rồi nhảy phóc lên lưng ngựạ
Má»™t trong ba ngưá»i vừa đưa chiếc roi ngá»±a lên thì vai áo bá»—ng hất ra để lá»™ trên da má»™t vết bầm đỠá»ng.
Lục Láºp Äỉnh trông thấy thất kinh, buá»™t miệng kêu:
- Quà hữu đã bị "xÃch luyện thần chưởng " rồị
Bốn tiếng "xÃch luyện thần chưởng" như có sức mạnh lôi ba ngưá»i khách trở lại vơà Lục Láºp Äỉnh. Ba ngưá»i run láºp cáºp quay ngá»±a trở lại, đến trước Lục Láºp Äỉnh cúi đầu nói:
- Ôi chao! Chúng tôi kẻ ngu phu, đứng trước núi Thái sÆ¡n mà không thấỵ Lục hiệp sÄ© đã biết chúng tôi là bị "xÃch luyện thần chưởng " váºy xin mở lòng nhau cứu giúp chúng tôị
Lục Láºp Äỉnh khiêm nhưá»ng nói:
- Kẻ hèn nà y võ công chưa rèn luyện được bao nhiêụ Trước kia nhá» thân phụ truyá»n dạy nên má»›i biết đôi chút vá» chưởng thuáºt nà ỵ
Ba ngưá»i khách lạ như bừng tỉnh, nhảy phóc xuống ngá»±a, cúi rạp đầu xuống đất nói:
- Trong lúc bối rối, chúng tôi đã quên mất Lục đại huynh là con của Lục lão công lẽ nà o không thừa hưởng cái di sản ấỵ
Lục Láºp Äỉnh không nói gì cả bước tá»›i đỡ ba ngưá»i khách lạ, dắt vỠđại sảnh để há»i thăm duyên cá»›. Trong lúc Ä‘ang nói chuyện thì Lục Vô Song há»›t hãi từ ngoà i chạy và o, miệng nói rối rÃt. Lục Láºp Äỉnh báºn tiếp khách không đẻ ý đến lá»i nói cá»§a ái nữ, vá»™i xua Ä‘uổi:
- Việc gì mà rối ren thế, chá»› có vô lá»…, hãy trở vá» háºu cảnh láºp tức.
Lục Vô Song thấy cha mình không để ý đến quan hệ liá»n thưa:
- Thưa cha, việc nà y quan hệ lắm, không phải chuyện thưá»ng. Có má»™t ngưá»i Ä‘ang quáºt mả bà ná»™i cá»§a con.
Lục Láºp Äỉnh ngÆ¡ ngác cau mà y hét:
- Súc sanh đừng nói báºy! Có ai dám là m chuyện phi thưá»ng ấỵ
Lục Vô Song thấy cha mình không tin lá»i vá»™i cãi lại:
- Quả tháºt như váºá»µ Nếu cha không tin thì ra gốc hoè sẽ thấỵ
Bấy giỠTrình Anh đã vỠđến nhà và cũng nói y như Lục Vô Song đã nóị
Lục Láºp Äỉnh xưa nay vốn biết tánh cá»§a Trình Anh không bao giỠđặt Ä‘iá»u nói nhảm nên Ä‘em lòng tin há»i lại từ đâu Ä‘uôị Trình Anh kể chuyện ông lão từ lúc ngồi trên bá» hồ đến lúc đà o mả Hà Nguyên Quân.
Lục Láºp Äỉnh nóng lòng, nghe chưa hết câu chuyện đã vá»™i bước và o trong lấy chiếc Ä‘oản dao giắt và o mình và gá»i ba ngưá»i khách lạ nói:
- Xin má»i quý hữu theo tôị
Trá»i lá» má» tối, bốn cái bóng ngưá»i lướt nhanh vá» phÃa cây hoè. Äến nÆ¡i, khong thấy bóng ông già đâu cả, chỉ thấy cái má»™ đất đà o tung toé, hai chiếc quan tà i bị đà o lên khá»i đất và báºt nắp trống rá»—ng.
Những đồ khâm liệm vung vãi ra ngổn ngang. Lục Láºp Äỉnh bước đến dòm và o hai quan tà i thì thấy hai tá» thi không còn nữa, chỉ thấy trên nắp in sâu những dấu tay rất lá»›n.
Ba ngưá»i khách lạ nhìn nhau sá»ng sốt thì thầm:
- Hiện trạng nà y chứng tá» lão già chỉ dùng tay không quáºt má»™ và đoạt tá» thị Hà nh động ấy phải là kẻ có má»™t võ công siêu phà m má»›i là m được.
Lục Láºp Äỉnh cÅ©ng nghÄ© thế. Ngoà i sá»± khâm phục tà i nghệ cá»§a kẻ thù, Lục Láºp Äỉnh còn phân vân tá»± há»i:
- Lão già nà y có can hệ gì đến gia đình ta, song thân tạ Với hà nh động quái nghiệp nà y không phải là một chuyện vô cớ.
NghÄ© như thế, Lục Láºp Äỉnh rút chiếc Ä‘oản dao lăm le cầm trên tay, từ từ Ä‘i quanh hai ngôi má»™ để tìm vết chân cảu kè thù lúc đến và lúc đị Nhưng tuyệt nhiên, ngoà i những dấu tay in sâu trên chiếc quan tà i, lão già không còn để lại vết tÃch gì nữạ
Lục Láºp Äỉnh tức giáºn hét lên:
- ác tặc ! Mi đã dùng thuáºt khinh công lui tá»›i nÆ¡i nà ỵ
Vừa nói Lục Láºp Äỉnh vừa lăm lăm lưỡi dao, nét mặt hầm hầm, tiến từng bước vá» phÃa đà ng trước như kẻ thù còn ẩn núp đâu đâỵ
Bấy giá» trá»i đã tối mịt. Bãi tha ma vắng lặng như tá». Äây đó rải rác những cây thùy liá»…u Ä‘en ngòm như những con thú dữ rình mồị
Má»™t và i nhát Ä‘oản dao cá»§a Lục Láºp Äỉnh thoáng qua và cà nh thuỳ liá»…u rÆ¡i tua tá»§a phát ra tiếng động rồi lại im lặng. Thỉnh thoảng và i cÆ¡n gió thổi lẫn vá»›i tiếng côn trùng ra rỉ nghe rất rùng rợn.
Lục Láºp Äỉnh cà ng tức giáºn , lòng can đảm cà ng nhiá»á»¥ Chà ng vung Ä‘oản dao Ä‘i và o các lùm cây ráºm, lá cà nh rÆ¡i lả tả. Chẳng biết như thế có là m nguôi cÆ¡n giáºn cá»§a chà ng không? Ba ngưá»i khác lạ đứng đà ng xa thỉnh thoảng nghe Lục Láºp Äỉnh chặc lưỡi nói má»™t mình:
- Thế nà y thì chắc hắn phải có thuáºt khinh công siêu việt.
NghÄ© thế, Lục Láºp Äỉnh lại dùng thuáºt khinh công chạy khắp vùng, ẩn hiện trong bóng tối cháºp chá»n, hy vá»ng tìm ra dịch thá»§. Nhưng vô hiệu, sau khi tìm khắp nÆ¡i, Lục Láºp Äỉnh lại trở vá» trước ngôi má»™ ôm mặt khóc sướt mướt.
Ba ngưá»i khách thấy thế khuyên giải:
- Thưa Lục Huynh! Lục huynh hãy an tâm. Chúng tôi tin chắc rồi đây thế nà o cũng tìm ra ác tặc nà ỵ
Lục Láºp Äỉnh giương đôi mắt tròn xoe nói lá»›n:
- Lão già là aỉ Có liên quan gì đến gia đình tả Các ngươi đã biết sao các ngươi không nóỉ
Má»™t trong ba ngưá»i khách thưa:
- Câu chuyện nà y rất dà i dòng và bà hiểm, chúng ta không nên ở đây mà đà m luáºn. Xin Lục huynh cùng chúng tôi vỠđại sảnh, Ä‘em hết trà ra xét Ä‘oán thế nà o cÅ©ng tim ra được duyên cá»›.
Lục Láºp Äỉnh như hối háºn trứoc cá» chỉ quá bồng bá»™t cá»§a mình tá» vẻ ân hân nói:
- Xin quý khách thứ lỗi ! Tôi vì quá đau khổ nên đã thất lễ.
Ba ngưá»i khách ôn tồn thưa:
- Xin Lục huynh đừng nghĩ thế.
Bốn ngưá»i trở vá» Lục gia trang, và o an toạ nÆ¡i đại sảnh. Nét mặt Lục Láºp Äỉnh vẫn rầu rầu chưa nguôị Sau má»™t và i chung tra, Lục Láºp Äỉnh lui và o háºu đưá»ng tim phu nhân kể lại sá»± tình. Nhưng lúc nãy giá», sau khi nghe câu chuyện Lục Vô Song kể lại, phu nhân xách kiếm ra Ä‘i chưa vá». Không tìm gặp vợ, Lục Láºp Äỉnh quay ra đại sảnh để cÅ©ng khách hà n huyên.
Ba ngưá»i khách bắt đầu kể lại câu chuyện cá»§a há» bị "xÃch luyện thần chưởng " cho Lục Láºp Äỉnh nghẹ
Há» là những ngưá»i há»™ tống là ng hoa thuá»™c đất SÆ¡n Äông. Má»™t ngưá»i há» Tô, má»™t ngưá»i há» Long và má»™t ngưá»i há» Thân
Vừa nghe qua tên há», nghá» nghiệp cá»§a các vị khách Lục Láºp Äỉnh đã bất bình nói:
- Ta xưa nay có bao giá» quen vá»›i những ngưá»i há»™ tống. Các ngươi tìm đến nhà ta ý muốn gì?
Ba ngưá»i khách lá»… má»… đứng dáºy chắp tay nói:
- Xin Lục huynh rá»™ng lòng thương cứu mạng mặc dầu chúng tôi là kẻ hèn má»n không dám được Lục huynh chiếu cố.
Lá»i rên rỉ ấy là m cho Lục Láºp Äỉnh động lòng. Chà ng há»i:
- Thôi, các ngươi hãy đứng dáºy và kể cho ta nghe vì sao laị bị "xÃch luyện thần chưởng "?
Hai ngưá»i há» Long và Tô đồng thưa:
- Cả ba chúng tôi Ä‘á»u thụ thương bởi độc thá»§ "xÃch luyện thần chưởng ".
Vừa nói há» vừa láºt áo đưa vai cho Lục Láºp Äỉnh xem.
Thấy những dấu máu tay á»ng hồng rùng rợn, Lục Láºp Äỉnh hét lên:
- Vì sao cả ba ngưá»i cÅ©ng bị má»™t lần ? Kẻ nà o đã dùng ngón độc thá»§ đấỷ Vì sao các ngươi lại biết thân phụ ta có thể chữa mạng cho các ngươi ?
Ngưá»i há» Long thưa:
- Các đây bảy hôm chúng tôi có áp tải má»™t chiếc xe từ SÆ¡n Äông đế n Phúc Kiến. Khi đếnn vùng Dương chân, vì khà trá»i oi ả nên chúng tôi tạm dừng chân tại má»™t tá»u Ä‘iếm để giải khát. Bá»—ng chúng tôi thấy xa xa có má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a xăm xăm Ä‘i tớị Äến gần thì ra đó là má»™t đạo cô, khoác chiếc áo hoà ng bà o, ngồi trên lưng má»™t con lừa thấp, tuổi và o trạc trung niên nhưng nhan sắc còn cá»±c kỳ diá»…m lệ. Äạo cô đến trước quán cho ngá»±a dừng lại, bước đến gá»i tá»u Ä‘iếm pha trà . Trong nhóm chúng tôi có tên Châu nà y vốn háo sắc, Nay gặp mỹ nhân khó có thể bá» quạ Chà ng bước đến giai nhân vừa cưá»i vừa nói:
- Cô nương Ä‘i má»™t ngưá»i má»™t ngá»±a, thân gái dặm trưá»ng không sợ cưá»ng đạo hay sao ? Thôi hãy cÅ©ng tôi sá»›m tối cho có bạn đưá»ng , ý cô nương nghÄ© thế nà á»
Ngưá»i đẹp mỉm cưá»i đáp:
- Thưa, tiên nữ nghÄ© rằng cưá»ng đạo đâu có đáng ngại bằng quà vị há»™ tống phiêu xạ
Dứt lá»i nà ng đưa bà n tay ngá»c vổ nhẹ và o vai tên Châụ Lạ thay, chà ng Châu Ä‘ang tươi tỉnh bá»—ng mặt mà y xanh xám, tay chân run lẩy bẩy, hà m răng đánh và o nhau cầm cáºp như bị gió lạnh rồi toà n thân lảo đảo ngã quỵ xuống đất.
Nghe đến đây, Lục Láºp Äỉnh nhìn kỹ lại tên Châu từ đầu đến chân và nói:
- Ngón đó gá»i là ngón "Cá»u do tục thá»§". Con quái tắc ấy tháºt là nham hiểm.
Ngưá»i há» Long kể tiếp:
- Còn lại tôi và Tô hiá»n đệ. Cả hai chúng tôi Ä‘á»u hoảng hốt. Tôi bước đến đỡ Châu hiá»n đệ , còn Tô hiá»n đệ nóng nảy xỉ và o mặt đạo cô mà rằng:
- Sao đạo cô nỡ ác tâm dùng tà thuáºt hại chúng tôi ?
Äạo cô không đáp, chỉ mỉm cưá»i bước đến bên chúng tôi, cÅ©ng lấy tay vá»— nhẹ và o vai tôị Tôi cảm thấy toà n thân như bị lá»a đốt, rồi lạnh giá như băng. Chúng tôi lảo đảo ngã xuống đất. Bá»n phu xe thấy thế đứng nhìn trÆ¡ trÆ¡ như những tượng đá.
Äạo cô nhìn chúng tôi bÄ©u môi khinh bỉ:
- Tà i nghệ cá»§a chúng bay chỉ có thế mà dám đảm đương bảo vệ phiêu xa, dám trương cỠđến đất Giang Nam nà y thì chúng bay quả cÅ©ng to gan tháºt.
Äoạn đạo cô chỉ và o mặt ba chúng tôi nói:
- Äứa nà o muốn táºn số hay đến đây ta cho nếm má»™t chưởng nữạ
Tôi sợ đạo cô nổi giáºn, tặng thêm cho chúng tôi má»—i ngưá»i và i chưởng nữa thì vong mạng nên vôi thưa:
- Xin đạo cô tha cho chúng tôi tội thất lễ.
Äạo cô cưá»i vá»›i cái cưá»i khinh bỉ nói:
- Thế ra đến bây giá» chúng bây má»›i biết cái uy cá»§a chúng bây saá»
Chúng tôi tranh nhau nói:
- Thưa, chúng tôi không dám thất lễ nữa, xin bái phục đạo cộ
Äạo cô trở ngược chiếc quạt lông Ä‘ang trên tay, dùng cán gõ nhẹ và o đầu tôi má»™t cáị Ôi Chúa! Không biết bao nhiêu luồng tá» khà khác thưá»ng, vừa nóng vừa lạnh chạy khắp mình khiến toà n thân bá»§n rá»§n và cá»±c kỳ Ä‘au đớn. Tôi chắp tay lạy lục nói:
- Muôn lạy đạo cô ! Chúng tôi xác phà m mắt thịt, đứng trước núi Thái sơn mà không biết, xin đạo cô chớ chấp.
Lá»i van vỉ cá»§a tôi là m cho nét mặt cá»§a đạo cô có dịu lại, nà ng nói:
- Sư phụ ta chỉ dạy ta thuáºt đánh ngưá»i mà không truyá»n thuáºt cứu ngưá»á»‹ Ta cho các ngưá»i biết, kẻ nà o đã trúng độc cá»§a ta thì mạnh lắm cÅ©ng chỉ sống được 10 ngà y thôị
Nói xong, đạo cô lại nhoẻn miệng cưá»i, phe phẩy chiếc phất trần phá»§i sạch bụi trên vạt áo rồi đủng đỉnh bước ra, ung dung lên lưng lừa như má»™t khách thừa lương giục cương rảo bước.
Bấy giá» ná»—i lo sợ chiếm cả tâm hồn tôị Tôi không còn lưu giữ thể diện trước bá»n xa phu nữạ Tôi rán sức chạy theo đạoc ô và quỳ gối van lÆ¡n:
- Xin đạo cô hãy thương tình cứu mạng chúng tôị ÄÆ°á»£c sống chúng tôi nguyện kết cá» ngáºm và nh.
Lục Láºp Äỉnh nghe đến đây cau mà y là m cho ngưá»i tên Long hoảng sợ, nói:
- Thưa Lục chủ, chúng tôi đến đây mong được Lục chủ cứu mạng. Sự tình ra sao thế chúng tôi kể lại thế, không dám thêm bớt.
Lục Láºp Äỉnh nói:
- ÄÆ°á»£c, các ngươi cứ kể tiếp cho ta nghẹ
Ngưá»i tên Long kể tiếp:
- Trong lúc tôi lạy lục cầu xin cứu mạng thì đạo cô quay lại cưá»i nói:
- Thôi được ! Ta chỉ cho các ngươi má»™t con đưá»ng sống nhưng con đưá»ng nầy hy vá»ng mong manh đấỵ Sống hay không là do ở số mạnh cá»§a các ngưá»á»‹ Váºy các ngươi hãy đến trấn Lăng Hồ, phá»§ Hồ Châu, gặp vị lão anh hùng Lục Triển Nguyên may ra có thể cứu mạng được. Ta nhắn lá»i há»i thăm và ta sẽ gặp lãá»
Äôi mà y Lục Láºp Äỉnh cà ng cau lại, chà ng vừa kinh ngạc vừa băn khoăn tá»± há»i:
- Như thế viêc quáºt mồ song thân ta và việc trên hẳn có liên quan vá»›i nhau chăng? Tháºt lạ lùng là m saá»
Ngưá»i tên Long thưa:
- Theo ý kẻ hèn nà y thì hai việc ắt có gì máºt thiết và quan hệ vá»›i nhaụ
Lục Láºp Äỉnh há»i:
- Vá»›i lá»i rên rỉ cá»§a ngươi, nữ tặc quyết định như thế nà á»
- Tôi những hy vá»ng lá»i rên rỉ cá»§a tôi sẽ là m má»m lòng đạo cô đó nhưng ngỠđâu, nà ng má»™t má»±c như Ä‘e doạ:
- Äây đến Hồ Châu còn xa, các ngươi còn bao nhiêu thá»i khắc nữa mà lại phà phạm và o những hy vá»ng hão huyá»n.
Nói xong nà ng thức lừa cất vó. Bụi đưá»ng tung lên. Trong khoảng khắc chúng tôi không còn thấy bóng nà ng đâu nữạ Chúng tôi nhìn nhau ngao ngán và không thể không tin lá»i cá»§a đạo cá»™
- Bấy giá» ba anh em chúng tôi, trên vai nà o cÅ©ng in Ä‘áºm má»™t vết máu á»ng đỠmang dấu năm ngónn tay cá»§a mỹ nữ. Vết hồng chưởng cà ng ngà y cà ng ăn rá»™ng ra, chúng tôi còn chỉ có cách đến Lục Gia trang nhá» Lục công cứu mạng. Nhưng đến đây thì Lục công đã thà nh ngưá»i thiên cổ. Chúng tôi tuyệt vá»ng nghe tin ấy như má»™t bản án tá» hình, chúng tôi không còn đủ trà óc để nghÄ© rằng Lục huynh là ngưá»i thừa kế Lục Công hẳn thừa hiểu cái bà quyết cứu nhân độ thế. Váºy mong Lục huynh thương tình cứu mạng, chúng tôi sẽ xin kết cá» ngáºm và nh.
Lục Láºp Äỉnh ngồi nghe tên Long kể má»™t hồi rồi cháºm rãi nói:
- Ta từ nhá» chỉ biết luyện táºp trong sân nhà , chưa bao giá» dấn thân trên các bước phiêu lưu mạo hiểm. Các ngươi không biết đến ta cÅ©ng không lấy là m lạ.
Lá»i nói cá»§a Lục Láºp Äỉnh tuy có vẻ khiêm tốn song thá»±c ra còn đượm má»™t nét tá»± phụ vô cùng tinh tế.
Chà ng đứng dáºy Ä‘i tá»›i Ä‘i lui trong phòng vá»›i dáng Ä‘iệu hiên ngang tá»± đắc. Trông dáng Ä‘iệu ấy ba ngưá»i khách mừng thầm vì nghÄ© rằng Lục Láºp Äỉnh có đủ tà i năng cứu mạng.
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 12:35 AM.
|

28-07-2008, 05:40 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 2
XÃch luyện thần chưởng vá»›i mối tình thù
Lục Láºp Äỉnh Ä‘ang thong dong đặt từng bước trước sân nhà bá»—ng chà ng dừng lại, đôi mắt tròn xoe nhìn đăm đăm và o bức tưá»ng trước mặt. Dưới ánh sáng láºp loè cá»§a chiếc thiá»n đăng nÆ¡i đại sảnh, bức tưá»ng trắng xoá hiện lên chÃn dấu bà n tay máu. Mà u máu đỠá»ng còn tươi như có ngưá»i vừa ấn và o. Vết tay in rất có thứ tá»±. Từ trên trần nhà trở xuống hai vệt song song. Dưới má»™t chút tiếp theo hai vệt song song nữa. Và cứ thế chÃn bà n tay máu kéo dà i từ trên xuống dưới, mà ba vết cuối cùng cách mặt đất hÆ¡n má»™t trượng. Ba ngưá»i khách há»™ tống phiêu xa cÅ©ng ngạc nhiên trố mắt nhìn và o bức tưá»ng có bà n tay máu. Bấy giá» nét mặt cá»§a Lục Láºp Äỉnh không còn ngang nhiên tá»± phụ nữa. Chà ng lẩm bẩm:
- Con quỉ cái nà y đến tìm ta là m gì? Giữa ta và hắn có mối thù truyá»n kiếp gì chăng?
Lục Láºp Äỉnh lại nghÄ© đến Lục phu nhân vắng nhà , lòng nóng như đốt, không quan tâm đến ba ngưá»i khách Ä‘ang chá» quyết định cá»§a chà ng, chà ng rảo bước ra mé cổng toan Ä‘i tim Lục phu nhân, nhưng lúc đó Lục phu nhân cÅ©ng vừa vỠđến, má»™t tay dắt Trình Anh, má»™t tay dắt Lục Vô Song đẩy cổng bước và o. Trông thấy chồng, Lục phu nhân lắc đầu má»™t cách tuyệt vá»ng.
Lục Láºp Äỉnh chưa muốn cho Lục phu nhân biết chÃn bà n tay máu in trên tưá»ng vì sợ Lục phu nhân xúc động mạnh, bèn Ä‘em câu chuyện 3 tên há»™ tống phiêu xa kể lại.Lục phu nhân há»i:
- Như thế chúng ta có nên cho hỠtrú lại nhà chăng?
Lục Láºp Äỉnh đáp:
- Việc nà y có quan hệ đến hỠđâu.
Lục đại nương Ä‘em Trình Anh và Lục Vô Song và ophòng khép cá»a cẩn tháºn rồi má»›i trở ra nói vá»›i Lục Láºp Äỉnh:
- Lạ lùng là m sao! Gia trang chúng ta ngà y hôm nay là ngà y đại biến.
Lục Láºp Äỉnh ngÆ¡ ngác há»i:
- Có việc gì khác chăng ?
Lục đại nương nói :
- Bá»n gia Ä‘inh Ä‘á»u cho thiếp hay gia súc trong nhà đá»u chết hết.
Lục Láºp Äỉnh trố mắt nhìn vợ há»i lại:
- Phu nhân nói sao ?
Lục đại nương thưa:
- Thiếp nói tất cả gia súc Ä‘á»u chết tiệt. Ba con chó, bốn con mèo, bảy mươi con heo, mưá»i con ngá»—ng, hai mươi con gà đá»u chết má»™t lượt.
Lục Láºp Äỉnh vá»™i vã mở cá»a phòng chạy thẳng ra cá»a sau thì thấy tên đầy tá»› trại Ä‘ang đứng khóc mếu máo. Trên sân nà o heo, nà o chó, nà o ngá»—ng, nà o gà nằm la liệt ngổn ngang, nhưng con váºt nà o cÅ©ng vẫn còn tươi như má»›i cắt tiết.
Lục Láºp Äỉnh há»i tên đây tá»›:
- Vì sao gia súc lại bị chết như váºy ?
Tên đầy tớ vừa khóc vừa đáp:
- Thưa gia chá»§, lúc xẩm tối con Ä‘ang chẻ cá»§i sau nhà , bá»—ng dưng con cảm thấy trong nhà sao vắng vẻ khác thưá»ng, chó không sá»§a, gà không kêu... Con bước vá»™i ra chuồng gà xem thì thấy cả bầy gà trong chuồng Ä‘á»u chết hết. Con chạy lên chuồng heo thì thấy bảy mươi con heo vừa lứon vừa nhá» Ä‘ang nằm yên. Con liá»n ...
Lục Láºp Äỉnh ra hiệu bảo tên đầy tá»› đừng nói nữa, mắt đăm đăm nhìn và o con chó A hoa nằm chết, đầu bị đánh vỡ. Chà ng lẩm bẩm
- Thế nà y thì không phải đám gia súc chết vì ôn dịch.
Lục Láºp Äỉnh lại quan sát từng con váºt thì thấy con váºt nà o cÅ©ng bị má»™t vết đánh trên đầu, dấu vết rất nhá» chứng tá» kẻ sát hại dùng má»™t cá» chỉ rất nhẹ nhà ng.
Lục Láºp Äỉnh liên tưởng đến cái phất trần cá»§a Ä‘oạ cô đã dùng hãm hại hạ tên há»™ tống phiêu xa, chà ng buá»™t miệng nói má»™t mình:
- Thôi Ä‘Ãch thị rồi, không còn lầm lẫn nữa. ChÃnh nó đã đến đây dùng cán phất trần diệt gia súc cá»§a ta trước khi xâm nháºp gia trang. Từ xưa đến nay, ta chưa há» dấn thân trên bước giang hồ là m gì có gây thù oán. Thế nà y thì hẳn con ác quỉ ấy đã nhắm và o hai vợ chồng ta để rá»a má»™t mối háºn thù nà o đó cho dòng giống. Nhưng háºn thù gì?
Chà ng còn suy nghÄ© vừa thở bước và o đại sảnh, thấy ba ngưá»i khách vẫn chỠđợi.
Chà ng nói:
- Các ngưá»i đã thấy việc nhà ta không may gặp phải chuyện không hay, chỉ có anh em em ruá»™t thịt má»›i lưu trú được.Váºy các ngưá»i hãy tìm nÆ¡i khác nghỉ ngÆ¡i.
Ba ngưá»i khách nghe nói hốt hoảng mặt mà y xám nhợt, nói không ra lá»i, vá»™i tuá»™t xuống ghế quỳ lạy thở than.
- Lục huynh nỡ nà o để chúng tôi thiệt mạng trong lúc Lục huynh có thể cải tỠhoà n sanh.
Tuy trong bối rối, nhưng Lục-láºp-Äỉnh không nỡ từ khước lòng nhân đạo, liá»n và o phòng trong lấy ra 27 mÅ©i kim và ng, rồi bảo ba ngưá»i khách cởi cả quần áo, tá»± tay mình Ä‘iểm và o các trá»ng huyệt. Lạ thay! Má»—i mÅ©i kim dà i độ ná»a gang tay mà đâm lút và o ngưá»i vẫn không thấy Ä‘au đớn gì cả.
Sau khi Ä‘iểm xong má»—i ngưá»i chÃn huyệt đạo Lục-láºp-Äỉnh nói
- Thôi! Các ngưá»i hãy Ä‘i quanh vùng nầy tìm nÆ¡i khác trú ngụ. Quá ba hôm ta má»›i biết có cứu được hay không.
Ba ngưá»i khách cảm Æ¡n và há»i:
- KÃnh thưa Lục huynh, Lục huynh vừa nói đến những chuyện không may ở gia trang nầy chẳng hay Ä‘ai hoa ấy do đâu, Lục huynh có thể cho chúng tôi biết chăng?
Lục láºp Äỉnh không muốn mất thì giá» vá»›i những kẻ vô danh tiểu tốt, liá»n nói thẳng:
- Ba vị đã bị trúng ngón độc thá»§ xÃch luyện thần chưởng, chỉ mưá»i ngà y là vong mạng, nay ta đã là m phước Ä‘iểm cho má»i vị chÃn huyệt bằng kim và ng để tạm dừng sá»± bà nh trướng cá»§a máu độc. Váºy phải chá» quá ba hôm má»›i biết hiệu quả. Các ngưá»i hãy Ä‘i Ä‘i để ta lo việc cá»§a ta đừng là m mất thì giá» ta vô Ãch.
Ba ngưá»i khách nói:
- Nếu chẳng may trong thá»i gian ấy Lục huynh có mệnh hệ naò chúng tôi biết phải là m sao?
Lục-láºp-Äỉnh đảo lá»™n cặp mắt má»™t vòng, lạnh lùng nói:
- Trên trần thế nà y, ngoà i ta ra không còn ai có thể trị nổi ngón độc thá»§ ấy. Nếu ta có mệnh hệ nà o tin các ngưá»i cÅ©ng phải chết mà thôi.
Ba ngưá»i khách còn chần chỠý nghÄ©, Lục láºp Äỉnh dá»±ng dáºy tiếp lá»i:
- Các ngưá»i còn chần chá» gì nữa! Nếu các ngưá»i còn trì hoãn ở lại đây, con ác quỉ kia sẽ đến, và lúc đó không còn gì cứu chữa nữa.
Ba ngưá»i khách nghe nhắc đến đạo cô hoảng vÃa, chắp tay bái tạ và kéo nhau ra khá»i Lục gia trang.
Lục láºp Äỉnh không còn giữ lá»… đưa khách ra cổng nữa, cứ ngồi yên trên ghế, mắt đăm đăm nhìn chÃn bà n tay máu in trên vách. Bá»—ng đằng sau có tiếng gót chân bước nhẹ, và hai bà n tay nhá» xÃu chạy và o đôi mắt cá»§a Lục láºp Äỉnh.
Chà ng thất kinh hét:
- Ai thế?
Thì ra đó là Lục vô Song, con gái cưng cá»§a Lục láºp Äỉnh.
Lục Vô Song, đã quen cái trò chÆ¡i thân máºt nà y đối vá»›i cha mẹ từ thuở lên ba. Cứ má»—i lần cha mẹ có việc gì lo buồn, cô bé ấy lại giở nhiá»u trò chÆ¡i tiêu khiển.
Nhưng lần nà y Lục láºp Äỉnh ở trong trạng thái vô cùng hốt hoảng, mất bình tÄ©nh, hét như sấm, là m cho Lục vô Song cÅ©ng khiếp vÃa.
Thấy cha mình không nhã nhặn như má»i lần, Lục vô Song bất bình nói:
- Con đùa vá»›i phụ thân, sao phụ thân nỡ giáºn?
Lục láºp Äỉnh thương hại, nắm tay con chưa kịp tá» lá»i thì tên đầy tá»› A Căn từ phÃa ngoà i bước và o thưa:
- Thưa gia chủ, có khách từ xa đến.
Äang bá»±c mình, Lục láºp Äỉnh không muốn khách đến quấy rầy mình, liá»n bảo tên đầy tá»›:
- Mà y ra nói với khách rằng tao không có ở nhà , lúc khác sẽ đến.
A Căn nói:
- Ngưá»i đó là má»™t nữ khách, chẳng phải đến xin gặp gia chá»§ mà chỉ xin tá túc má»™t đêm.
Lục láºp Äỉnh kinh ngạc há»i:
- Mà y nói sao? Nữ khách nà o?
A Căn đáp:
- Khách là một thiếu phụ, có dẫn theo hai đứa bé khôi ngô tuấn tú.
Như có ý nghi ngá», Lục láºp Äỉnh há»i:
- Thiếu phụ ấy không phải là một đạo cô chứ?
A Căn thưa:
- Không phải đạo cô! Ngưá»i nà y ăn mặc ra vẻ má»™t đại nương quà phái.
Lục láºp Äỉnh hÆ¡i yên lòng, nói:
Thế thì ngươi dẫn há» và o nhà khách dá»n cÆ¡m cho há» lót lòng và xếp đặt cho há» chá»— nghỉ ngÆ¡i.
A Căn vâng lá»i bước ra ngoà i. Lục láºp Äỉnh thá»§ng thẳng theo sau, bụng bảo dạ:
Ta hẵng xem ngưá»i ấy ra sao?
Nhưng Lục phu nhân lại chạy và o phòng đón chà ng lại cau đôi mà y nói:
Phu quân bằng lòng cho hai đứa bé trai đó tạm trú nơi đây sao?
Lục láºp Äỉnh quay vá» phÃa bức tưá»ng chỉ và o chÃn bà n tay máu nói:
Hai đứa bé ấy nếu đã được chỉ định và o con số 9 thì dẫu có trốn nÆ¡i đâu cÅ©ng không thoát khá»i độc thá»§ cá»§a đạo cô.
Lục đại nương nhìn kỹ chÃn bà n tay máu, bá»—ng đôi mắt hoa lên. Nà ng có cảm giác như chÃn bà n tay kia lay động, má»—i lúc má»™t lá»›n hÆ¡n và mà u đỠlà m xây xẩm cả mặt mà y.
Lục đại nương lảo đảo bước tá»›i đưa tay đấm mạnh và o bức tưá»ng. Má»™t tiếp "đốp" rợn ngưá»i! Lục Phu nhân hét lên má»™t tiếng rồi ngã xuống ngồi thừ trên chiếc trà ng ká»·, đôi mắt mÆ¡ mà ng lẩm bẩm:
- Vì sao nhà ta chỉ có bảy ngưá»i mà ở đây lại 9 bà nn tay ?
Lục Láºp Äỉnhthở dà i đỡ vợ dáºy ái ngại:
- Phu nhân Æ¡i ! sá»± việc đã đến ná»—i nãy dẫu chúng ta có sợ sệt cÅ©ng chẳng Ãch gì. Chúng ta cần mạnh dạn để chấp nháºn sá»± tháºt. Hai bà n tay trên chÃnh là mạng song thân ta. Hai bà n tay kế tiếp là mạng cá»§a chúng ta, rồi đến hai bà n tay nữa là Trình Anh và Lục Vô Song. Sau hết ba bà nn tay cuối cùng là sinh mạng cá»§a A Căn và hai tên tỳ nữ. Äó là lá»—i cảnh cáo cá»§a con ác tặc hăm doạ tà n sát cả gia đình để không còn má»™t bóng ngưá»i, không còn má»™t tiếng váºt.
Lục phu nhân há»i:
- Sao chúng đeo đuổi song thân ta là m gì?
Lục Láºp Äỉnhbuồn bã đáp:
- ChÃnh ta cÅ©ng chẳng rõ nguyên nhân nà o ? Chẳng biết con ác quá»· đó vá»›i song thân ta có má»™t mối thù truyá»n kiếp nà o chăng ? Những ngưá»i đã chết chúng còn quáºt mồ cướp thây hẳn có má»™t oan cừu cay nghiệt.
Lục phu nhân há»i:
- Phu quân đinh ninh rằng lão già kia và con ác quỷ đó sẽ đến đây sao?
Lục Láºp ÄỉnhmÃm đôi môi, cay đắng nói:
- Äiá»u đó tất nhiên rồi !
Giữa lúc hai vợ chồng Ä‘ang bà n luáºn thì tên đầy tá»› A Căn nét mặt hầm hầm bước và o thưa:
- Thưa gia chủ! Chúng nó chơi đến trò nà y quá lắm rồi.
Lục phu nhân há»i dồn:
- Lại chuyện gì xảy ra nữa ? Tháºt khốn kiếp.
Lục Láºp ÄỉnhcÅ©ng nóng lòng há»i vá»™i:
- Việc gì đó ? Có quan hệ chăng?
A Căn thưa:
- Thưa, chẳng hiểu kẻ nà o chÆ¡i nghịch Ä‘em xÃch sắt khoá kỹ chiếc cổng bên ngoà i, kêu gì chúng cÅ©ng không mở. Con tức giáºn xô hoà i mà chẳng được.
Cả hai vợ chồng Lục Láºp Äỉnhnghe nói thất sắc, thu hết can đảm tiến vá» phÃa cổng ngoà i. Há» Ä‘i song song vá»›i nhau và cẩn tháºn từng bước má»™t.
Äến cổng, đôi cánh cá»a nặng ná» bằng gá»— lim vẫn đóng cứng. Lục Láºp Äỉnhváºn dụng hết sức bình sinh, hai tay bấu chặt và o cổng, chun chân dùng thế nhấc bổng lên, nhưng cánh cổng vẫn nặng như đá không lay chuyển chút nà o.
Lục đại nương ngạc nhiên cho là điá»u quái lạ, dùng chân nhảy phóc lên đầu tưá»ng, đưa mắt quan sát. Bên ngoà i không có má»™t bóng ngưá»i, không có má»™t tiếng động, bốn bá» yên lặng như tá».
Äể khám phá việc lạ, Lục đại nương rút kiếm, cẩn tháºn nhảy ra phÃa ngoà i tưá»ng, men và o cánh cổng.
Thì ra, kẻ nà o đùa nghịch đã Ä‘em xÃch sắt khoá cánh cổng tá»± lúc nà o.
Lục đại nương nổi giáºn há»i:
- Bá»n nà y muốn trêu ta sao?
Nà ng toan xông đến chém gãy chiếc xiá»ng xÃch cho vỡ tan hà ng trăm mảnh cho hả giáºn. Nhưng bá»—ng nhiên nà ng chùn chân vì phÃa trên có treo vuông lụa nhuá»™m chÃn bà n tay. Mà u máu tươi và đỠchót.
Lúc đó, Lục Láºp ÄỉnhcÅ©ng đã tung chân nhảy lên đầu tưá»ng, thấy vuông lụa máu, chà ng biết ngay địch thá»§ đã dùng dấu hiệu để cảnh báo và uy hiếp tinh thần.
Không còn sợ sệt, Lục Láºp Äỉnhquay vá» phÃa phu nhân nói vá»›i giá»ng cương quyết:
- Ngà y hôm nay nhà ta phải chịu dồn dáºp những tai ương. Nhưng đó má»›i là chuyện mở mà n cho những khốc liệt sau nà y. Con ác quá»· đó chỉ muốn cái chết cá»§a vợ chồng ta. Nhưng dù có chết chúng ta cÅ©ng phải giữ tròn uy danh cho dòng há» Lục.
Lục đại nương nghe chồng nói, lòng tự ái con nhà võ cũng nổi lên. Nà ng nghiến chặt hai hà ng răng nói:
- Thưa phu quân, Lá»i phu quân tháºt chà lý. Dẫu phải chết thiếp quyết không rá»i phu quân.
Hai ngưá»i nhảy xuống bá» tưá»ng trở và o đại sảnh.
Khi và o đến háºu viên, Lục Láºp Äỉnh thoáng nghe đâu đây có tiếng động chà ng vá»™i vã đẩy Lục đại nương và oo trong còn mình xách kiếm lăm le từng bước má»™t tiến tá»›i.
Chà ng thoáng thấy má»™t bóng ngưá»i! Má»™t bóng ngưá»i ngồi trên đầu tưá»ng ở hoa viên. Trông kỹ thì đó là má»™t đứa bé trai, tóc Ä‘an thà nh hai bÃm chổng ngược lên trá»i, tay Ä‘ang vân vê má»™t cánh hoa lang tiêu.
- Hãy cẩn tháºn nhé ! Không khéo rÆ¡i xuống đấy !
Thì ra, Trình Anh và Lục Vô Song trong lúc vợ chồng Lục Láºp Äỉnh mắc báºn tâm lo công việc, hai cô bé nà y đã cÅ©nng má»™t đứa bé trai vừa má»›i đến túc ngụ rá»§ nhau Ä‘i tìm hoa lăng tiêu sau vưá»n.
Lục Láºp Äỉnh nhá»§ thầm:
- Ta cứ tưởng hai đứa bé trai đến đây ẩn núp, nà o ngá» chúng lại tinh nghịch váºy.
Thằng bé đứng trên đầu tưá»ng là m dáng Ä‘iệu như sắp ném hoa Ä‘ang cầm nÆ¡i tay.
Lục Vô Song kêu lớn:
- Ném cho tôi đi ! Ném cho tôi đi !
Thằng bé nghe kêu mỉm cưá»i tung Ä‘oá hoa vá» phÃa Trình Anh.
Trình Anh nhanh tay hứng lấy rồi đưa lại cho Lục Vô Song . Lục Vô Song tá» vẻ bất bình là m mặt giáºn , ném đóa hoa xuống đất giẫm chân lên chà nát rồi bÄ©u môi nói:
- Quà lắm đấy, ta chẳng thèm lấy đâu !
Thấy con và cháu Ä‘ang đùa nghịch má»™t cách vô tư, chẳng biết gì đến hiểm hoạ Ä‘ang bao trùm cả Lục gia trang, Lục Láºp Äỉnh thở dà i quay gót trở vá» phòng.
Trình Anh thấy Lục Vô Song không lấy hoa, lại còn tỠý há»n giáºn liá»n há»i:
- Sao em khó tánh thế ?
Lục Vô Song đáp:
- Em không thèm lấy hoa cá»§a nó. Äể tá»± tay em lấy cho mà xem.
Dứt lá»i, Lục Vô Song nhún mình nhảy vá»t lên cao, nÃu lấy má»™t cà nh cây Ä‘u qua đầu tưá»ng, chuyển mình sang má»™t cà nh cây châu ngân quế lanh lẹ như má»™t con sóc.
Thằng bé thấy thế cưá»i khì, thách:
- Có giá»i thì nhảy lại qua đây !
Lục Vô Song Ä‘ang thòng ngưá»i lÆ¡ lá»ng trân cà nh châu ngân quế nghe tiếng thách đố liá»n du cả ngưá»i phóng mạnh vá» phÃa thằng bé.
Äứng vá» phương diện võ thuáºt, lối nhảy như thế là má»™t lối nhảy vô cùng nguy hiểm, chỉ có những kẻ tà i nghệ cao cưá»ng má»›i dùng thuáºt khinh công liá»u lÄ©nh trong nguy biến. Thế mà Lục Vô Song chỉ vì không được tặng hoa, chạm lòng tá»± ái, đã dám lao mình cho đến Ä‘Ãch mà không lưá»ng trước được nguy hiểm.
Thằng bé hốt hoảng ré lên:
- Thôi rồi ! Thôi chết rồi !
Cả má»™t khối ngưá»i rÆ¡i đúng chá»— nó. Thằng bé giÆ¡ tay lên đỡ. Nhưng Lục Vô Song miệng thét lên lá»i trách móc, hai tay xua không cho thằng bé đón lấy mình.
Tháºt quá kinh ngạc ! Là m sao trong má»™t thế giằng co như thế mà cô bé có thể giữ được quân hình.
Lục Vô Song miệng kêu thất thanh, liá»n rÆ¡i xuống đất.
Thằng bé thứ hai đứng dưới chân tưá»ng thấy thế chạy lại giÆ¡ tay đón đỡ nhưng Lục Vô Song rÆ¡i từ chá»— cao quá nên thằng bé không tà i nà o đỡ nổi. Cả hai Ä‘á»u lăn nhà o trên mặt đất. Lục Vô Song nằm thiêm thiếp còn thằng bé bể gò má, máu me lênh láng.
Trình Anh và thằng bé kia hoảng vÃa chạy đến.
Bây giá» thằng bé kia lồm cồm ngồi dáºy được, tay ôm má, còn Lục Vô Song bị thương nÆ¡i bà n toạ không đứng dáºy nổi. Trình Anh ẵm xốc Lục Vô Song bồng và o nhà , miệng la lá»›n:
- Di trượng ơi, Adi ơi, nguy lắm, nguy lắm!
Lục đại nương nghe tiếng kêu láºt Ä‘áºt nhảy ra khá»i phòng chạy vá» hướng hoa viên. Nhưng chạy được má»™t Ä‘oạn thì từ trên mái nhà nghe tiếng má»™t váºt ném tá»›i. Lục đại nương né mình tránh khá»i và xem lại váºt ấy là má»™t tá» thi.
Không kịp trở và o lấy vÅ© khÃ, Lục đại nương phi thân lên mái ngói. Chân nà ng vừa đặt chưa vững thì hai tá» thi nữa bị ném vụt đến trước mặt nà ng. Lục đại nương bị vướng chân phải lá»™n nhà o xuống phÃa sau hoa viên.
Lúc ây, Lục Láºp Äỉnh cÅ©ng nghe tiếng Trình Anh kêu cứu nên từ đại sảnh bước ra.
Vừa đến nÆ¡i, thấy Lục phu nhân bị rá»›t từ trên xuống, chà ng thất kinh liá»n váºn dụng ngón "Thanh đình tam sao thuá»·" phi thân đến, đưa hai tay đỡ. Lục phu nhân rá»›t gá»n trên hai cánh tay chà ng.
Xem lại thấy Lục phu nhân không bị thương tÃch gì, Lục Láºp Äỉnh an lòng đặt vợ xuống đất rồi phóng mình lên mái nhà , quay nhìn tứ phÃa.
ánh trăng vằng vặc, gió rÃt rì rà o. Tuyệt nhiên không có má»™t bóng ngưá»i. Láºp Lục ÄÃnh khinh thân chạy khắp nÆ¡i, từ trước ra sau, từ tiá»n sảnh đến háºu viên, nhìn từ mái ngói đến thá»m hè mà vẫn chẳng thấy gì lạ.
Chà ng lẩm bẩm:
- Con ác quỉ nà y không muốn gặp ta ngay lúc bây giỠthì dẫu có tìm hắn cũng uổng công.
NghÄ© thế chà ng phi thân nhảy vá» phÃa giếng nước.
Bá»—ng chà ng gặp má»™t thiếu phụ đến trá» ban chiá»u má»™t tay bồng Lục Vô Song, má»™t tay dắt đứa bé bị thương trở vỠđại sảnh.
Ngưá»i thiếu phụ không lo cho đứa con mình mà lại lo săn sóc cho Lục Vô Song.
Lục Láºp Äỉnh ngỡ là Lục Vô Song vừa bị độc thá»§ cá»§a đạo cô nhưng nhìn kỹ chỉ thấy thương tÃch nhẹ nÆ¡i bà n toạ nên chà ng an lòng, lá»… phép há»i thiếu phụ:
- Thưa nương nương, nương nương không lấy thế là m phiá»n chứ?
Thiếu phụ mỉm cưá»i lắc đầu:
- Xin Lục gia đừng nghĩ thế.
Lục Láºp Äỉnh ra hiệu bảo Lục đại nương săn sóc cho thằng bé con chu đáo.
Lục đại nương thấy thương tÃch ở má thằng bé khá nặng liá»n xe toang vạt áo rịt lại vết thương. Trong lúc đó, ngưá»i thiếu phụ để ý chăm sóc Lục Vô Song từng li từng tÃ.
Lục Vô Song, con bé gan dạ ấy bây giỠmới biết đau. Cô ta rên rỉ từng hồi.
Ngưá»i thiếu phụ tá» ra má»™t tay châm cứu là nh nghá». Nà ng chỉ cần Ä‘iểm huyệt đạo bên trên vết thương tức khắc Lục Vô Song không còn cảm thấy Ä‘au đớn gì nữa.
Lục Láºp Äỉnh thấy thế ngạc nhiên há»i:
- Thưa, huyệt đó là huyệt gì váºy?
Thiếu phụ đáp:
- Thưa, đó là BÃch hải huyêt và uy hang huyệt. Äiểm trúng hai huyệt đó thì thần kinh tạm tê liệt, huyết thống Ä‘iá»u hoà cho đến khi vết thương được là nh hẳn.
ÄÆ°á»£c thiếu phụ giảng giải rà nh rẽ, lại thấy lối săm sóc thương tÃch rất tinh vi, Lục Láºp Äỉnh tin chắc ngưá»i thiếu phụ đó cÅ©ng là tay bản lÄ©nh trong Ä‘á»i, và con nhà danh giá nên không ngại ngùng há»i tiếp:
- Thưa nương nương, nương nương là ai ? và nương nương đến đây có việc gì chỉ giáo cho vợ chồng tôi chăng ?
Ngưá»i thiếu phụ không trả lá»i chỉ để tâm đến việc chăm sóc vết thương cho Lục Vô Song. Nà ng dùng má»™t bà n tay thoa cho bà n toạ Lục Vô Song, má»™t tay vẽ trog không trung những vòng tưởng tượng.
Lục Láºp Äỉnh lấy là m lạ tá»± há»i:
-Taị sao ngưá»i nà y lại có lối chữa vết tưhưong như lá»—i cứu chữa thân phụ ta ngà y trước. Thôi đúng rồi ! Nà ng nà y quả là thá»§ pháp "Nhất dương chỉ".
Chà ng rón rén bước ra phÃa sau lưng thiếu phụ, lấy cả hai bà n tay đánh mạnh và o ót. Thiếu phụ, tay mặt vẫn thao bóp cho Lục Vô Song, bá»—ng nghe tiếng gió nà ng đưa tay trái ra đỡ. Hai chưởng lá»±c chạm nhau quá mạnh là m cho Lục Láºp Äỉnh đứng không vững phải bước lùi mấy bước.
Giữa lúc đó từ trên mái nhà xuất hiện má»™t giá»ng cưá»i trong trẻo, và có tiếng nói vòng xuống:
- Ta chỉ muốn lấy mạng cá»§a chÃn ngưá»i trong nhà Lục gia trang. Kẻ nà o không liên quan, hãy sá»›m rá»i khá»i đây kẻo mang há»a.
Tiếng nói rõ rà ng là giá»ng cá»§a má»™t phụ nữ. Lục Láºp Äỉnh quay đầu nhìn lên, thấy bóng má»™t đạo cô chỉnh tá» trong bá»™ võ phục, hai tay chống và o hông ngạo nghá»… nhìn xuống.
ánh trăng rá»i và o mặt, soi rõ đạo cô đó có má»™t sắc đẹp vô cùng diá»…m lệ. Ngưá»i ta có cảm tưởng đó là má»™t cô gái măng tÆ¡, tuổi chưa đầy hai tám và trà n đầy nhá»±a sống cá»§a lứa thanh niên. Nhưng đằng sau vai nà ng nhô lên đôi kiếm khiến cho kẻ si tình cÅ©ng phải dè dặt.
Äạo cô buá»™c và o thắt lưng má»™t dây lụa đà o, gió tung phấp phá»›i như hai vệt máu phụt giữa không trung khiến kẻ thiếu tinh thần cÅ©ng phải khiếp sợ.
Tuy trong căm háºn nhưng Lục Láºp Äỉnh cÅ©ng không thể không thừa nháºn cái sắc đẹp uy nghi cá»§a đạo cô. Chà ng tấm tắc ngợi khen và lẩm bẩm:
- Con ác quỉ đã 10 năm là m chấn động giá»›i giang hồ, không ngá» ngà y nay tuổi vẫn còn son trẻ, sắc đẹp chưa phai má».
Bá»—ng chà ng quắc mắt, chỉ tay gá»i lá»›n:
- Nà y, có phải ngươi đã từ giã "xÃch luyện" đến đây chăng ? Ta là Lục Láºp Äỉnh đây ! Ngươi muốn gì ?
Äạo cô vẫn giữ nụ cưá»i trên môi, ngạo nghá»… đáp:
- à ! té ra ngươi Ä‘ang chá» ta đến! Biết Ä‘iá»u như váºy cÅ©ng tốt lắm. Nhưng tốt hÆ¡n nếu ngươi Ä‘em vợ và con cháu ra đây giết hết trước mặt cho ta xem táºn mắt, rồi ta cho ngươi được phép tá»± sát. Chỉ có thế ngươi má»›i bảo tồn được uy danh cho dòng há» Lục và ta cÅ©ng khá»i mất công hạ thá»§ cả gia đình ngươi.
Dứt lá»i, đạo cô buông má»™t trà ng cưá»i khanh khách.
Trước những lá»i nhục mạ đó, Lục Láºp Äỉnh tuy chưa phải là khách giang hồ song dòng máu con nhà võ cÅ©ng sôi lên. Vả lại, đứng trước má»™t thiếu phụ thÆ¡ như liá»…u, yếu như đà o, chà ng tưởng như ná»™i cá»™ng chà ng có thể bẻ gãy cà nh phù dung tức khắc. Chà ng rÃt lên:
- Nữ tặc! Äừng lắm lá»i! Ta giúp cho mà y theo ông bà vá» chÃn suối để ăn năn tá»™i lá»—i.
Vừa dứt tiếng, Lục Láºp Äỉnh phóng ngưá»i lên mái ngói. Äạo cô nhanh như chá»›p rút đôi song kiếm múa xoay tròn như vÅ© bão. Äôi kiếm long lanh dưới ánh trăng ánh lên những đưá»ng nét tuyệt mỹ.
Lục Láºp Äỉnh nhìn những vệt sáng thu hẹp dần, má»›i cảm thấy tà i nghệ mình còn quá non ná»›t, không thể đương đầu vá»›i đôi tay má»m mại đầy kinh nghiệm chiến đấu đó.
Vá» phần đạo cô, hẳn nà ng cÅ©ng quá hiểu tà i nghệ cá»§a Lục Láºp Äỉnh, má»™t kẻ từ thưở bé sống trong lụa là nhung gấm nên nà ng không quan tâm mấy. Nà ng chỉ dùng các thế võ khÃch lệ để trêu Lục Láºp Äỉnh trước khi kết thúc.
MÅ©i kiếm cá»§a đạo cô dần dần siết hẹp và o ngưá»i Lục Láºp Äỉnh, vây quanh lấy mình và và dồn Lục Láºp Äỉnh khắp má»i nÆ¡i theo ý muốn.
Cái trò chÆ¡i quái ác nầy cuối cùng buá»™c Lục Láºp Äỉnh phải xuôi tay nhắm mát để đợi nhát kiếm kết liá»…u cá»§a đạo cô.
Nhưng việc phải đến không thể tránh. Nhát kiếm cuối cùng nhắm đầu Lục Láºp Äỉnh chém sả tá»›i vá»›i má»™t thế rất mạnh.
Bỗng nhát kiếm dội lên. Một tiếng "kong" rùng rợn.
Thì ra, ngưá»i thiếu phụ tá túc lúc chiá»u đã đến kịp thá»i cứu nguy cho Lục Láºp Äỉnh.
Cuộc đấu chiến lại tiếp tục giữa hai thiếu phụ.
Nếu bình tÄ©nh mà thưởng thức thì trên mái ngói nãy giá» trở nên má»™t đấu trưá»ng mà quang cảnh diá»…n ra vô cùng đẹp mắt.
Ngưá»i thiếu phụ phục sức mà u tro, còn đạo cô mặc mà u hoà ng hạnh. Cả hai thứ thay đổi chá»— ngôi, lúc tiến, lúc thoát, lúc công lúc thá»§, lúc nà o cÅ©ng như vâng theo má»i đưá»ng lối đã định trước.
Cái tuyệt ká»· cá»§a đôi bên là vÅ© khà không bao giá» chạm và o nhau mà tinh thần đôi bên cÅ©ng không lúc nà o thay đổi. Ngưá»i nà o vẻ mặt cÅ©ng tươi cưá»i như má»™t vÅ© nữ lúc trình diá»…n trước khán giả. Thỉnh thoảng trên mặt há» chỉ thoáng hiện và i nét thần phục lẫn nhau.
Bỗng đạo cô hét lên:
- Con tiện tỳ kia! Ta vâng mạng sư phụ ta đến đây sát diệt nhà hỠLục, can hệ gì đến mà y mà mà y cản trở công việc của ta?
Ngưá»i thiếu phụ cÅ©ng vá»›i nụ cưá»i kiêu hãnh đáp lại:
- Sư phụ nhà ngươi có việc vá»›i Lục Triển Nguyên đáng lẽ phải sá»›m tìm Triển Nguyên mà thanh toán. Nay Triển Nguyên đã ra ngưá»i thiên cổ sao sư phụ ngươi lại tìm đến giết hại con cháu. Như váºy đâu phải cá» chỉ cao đẹp cá»§a ngưá»i vÅ© dÅ©ng.
THiếu phụ nói chưa dứt lá»i, bất thình lình ba chiếc ngân châm từ tay áo đạo cô bắn ra. Hai chiếc hướng vá» phÃa thiếu phụ và má»™t chiếc hướng vá» Lục Láºp Äỉnh.
Nhanh như chá»›p, thiếu phụ tung kiếm đánh báºt hai chiếc ngân châm rÆ¡i xuống mái ngói. Trong lúc đó Lục Láºp Äỉnh đưa tay đón chiếc kim châm má»™t cách bất ngá».
Thấy thế đạo cô cưá»i phá lên rồi tung mình nhảy ra cá»a cổng. Trong phút chốc nà ng đã mất dạng.
Thiếu phụ đứng nhìn theo lối khinh công của đạo cô tỠvẻ thán phục vô cùng.
Khi xuống đến hoa viên, thiếu phụ thấy trong tay Lục Láºp Äỉnh còn cầm chiếc kim châm thất kinh nói:
- Hãy ném đi, ném đi mau!
Bây giá» Lục Láºp Äỉnh không còn mảy may ý thức nghi ngá» thiêú phụ nữa nên nghe nói chà ng liá»n vứt chiếc ngân châm sang má»™t bên, đưa tay lên xem thì thấy bà n tay chà ng tái nhợt.
Qúa khiếp sợ, Lục Láºp Äỉnh nói lá»›n:
- Trá»i Æ¡i, tôi bị nhiá»…m độc rồi !
Thiếu phụ nói:
- Äúng váºy. Tôn huynh đã bị nhiá»…m phải má»™t chất độc tối nguy hiểm. Chẳng những là m hại ở tay mà còn có thế nguy hiểm đến tánh mạng.
Dứt lá»i thiếu phụ dùng kiếm cắt ngang vạt áo buá»™c và oo tay Lục Láºp Äỉnh không cho máu độc chảy và o tim rồi móc túi lấy hai viên thuốc gia truyá»n đưa cho Lục Láºp Äỉnh nhai nuốt.
Lục Láºp Äỉnh cảm thấy hai ngón tay giữa như tê liệt và sưng lá»›n dần.
Bấy giá», hai ngưá»i đã Ä‘i đến bên Lục đại nương. Ngưá»i thiếu phụ không há» lưu ý đến bệnh tình Lục đại nương cÅ©ng như Lục Vô Song và đứa bé trai mà chỉ lo hai ngón tay cá»§a Lục Láºp Äỉnh. Nà ng dùng mÅ©i kiếm xẻ xâu và o hai ngón tay cá»§a Lục Láºp Äỉnh đến táºn xương. Hai dòng máu Ä‘en sẫm chảy ròng ròng xuống đất.
Lục Láºp Äỉnh kinh hãi, bụng bảo dạ:
- Ta chỉ năm lấy kim ngân mà đã bị nhiá»…m độc như váºy. Nếu cây kim ấy đâm và o ngưá»i thì còn gì là tÃnh mạng.
Sau khi xẻ ngón tay cá»§a Lục Láºp Äỉnh lấy máu xong, thiếu phụ bước đến đỡ Lục đại nương lên ghế và kéo xiêm áo lên nhìn thương tÃch.
Quả nhiên, hai đầu gối cá»§a Lục đại nương Ä‘á»u trúng phải ngân châm. Oái oăm thay, chÃnh kim nà y là loại kim thưá»ng ngà y Lục Láºp Äỉnh dùng để chữa bệnh.
Lục Láºp Äỉnh cảm thấy mầm đại hoạ cà ng trầm trá»ng hÆ¡n. Các vết thương cá»§a vợ con chưa là nh nhưng chà ng thấy đáng ngại hÆ¡n là những việc sắp xảy ra sau nà y.
Nhớ đến hai tỠthi mà địch thủ đã dùng nó ném và o Lục đại nương, chà ng bước vội ra ngoà i xem.
Thì ra ba cái xác ấy chÃnh là ba xác cá»§a những ngưá»i đã bị xÃch luyện thần chưởng vừa rồi.
Lục Láºp Äỉnh nhìn kỹ má»—i tá» thi và rất ngạc nhiên vfi những chiếc kim trước đây Lục Láºp Äỉnh châm và o huyệt giải để giúp chúng thoát chết thì nay lại được nằm ở các huyệt tá».
Chỉ má»™t huyệt tá» cÅ©ng đủ vong mạng huống hồ nay chÃn huyệt giải lại được thay đổi cả và o chÃn huyệt tá».
Lục Láºp Äỉnh than thầm:
- Tháºt con đạo cô nà y không còn chút lương tâm nà o.
Lục Láºp Äỉnh thương tình đến vuốt mặt từng ngưá»i.
Trong ba ngưá»i, có tên Long chưa chết hẳn. Lục Láºp Äỉnh xoè bà nn tay trên mặt, hắn lấy hết tà n lá»±c nói giá»ng khà n khà n:
- Lục chá»§...! Phần tôi chết... bất hạnh đã dà nh.., còn Lục chá»§ cÅ©ng nên trốn Ä‘i nÆ¡i khác. Tôi thiết tưởng trên Ä‘á»i nà y chỉ có Lục Triển Nguyên .... má»›i cứu được.... còn con cá»§a Lục Triển Nguyên dẫu có thương ngưá»i cÅ©ng chẳng là m gì nổi. Gia chá»§ Æ¡i, gia chá»§ hãy trốn Ä‘i nÆ¡i khác là hay hÆ¡n... khá»i phải thiệt mạng. Sá»›m muá»™n hắn cÅ©ng trở lại đây...
HÆ¡i nói yếu dần và ngất nghẹn. Cuối cùng hắn cố mở đôi mắt nhìn và o mặt Lục Láºp Äỉnh lần chót.
Và khi thấy Lục Láºp Äỉnh đã hiểu rõ ý muốn cá»§a hắn, hắn thở phà o má»™t hÆ¡i và nhắm mắt bằng lòng chết má»™t cách thanh thản, không ân háºn.
Ngưá»i thiếu phụ rất cảm động trước cái chết cá»§a ba tên phiêu xa, thở dà i nguyá»n rá»§a.
- Con ác quỉ! Con ác quỉ hắn nó không còn chút nhân tâm nà o.
Bấy giá» Lục Láºp Äỉnh má»›i có thì giỠđể ý dến thiếu phụ, và nhá»› đến Æ¡n cứu mạng vừa rồi. Chà ng chấp tay nói:
- Tôi tháºt kẻ có mắt như mù. Äứng trước núi Thái sÆ¡n mà không trông thấy, mong đại nương dung tha và cho kẻ hà n nà y được rõ đại danh.
Thiếu phụ đáp:
Thưa, dòng hỠthiếp thuộc dòng quan gia, hỠVũ.
Lục Láºp Äỉnh giáºt mình nói:
- Quả nhiên! Kẻ hèn nà y Ä‘oán không sai. Thấy đại nương săn sóc Lục Vô Song kẻ hèn nà y đã Ä‘oán hiểu đại nương là môn hạ cá»§a Äại sư Nhất Äăng, Äại lý đất Vân Nam. Váºy xin má»i đại nương lên sảnh để kẻ hèn nà y được dâng Ãt chung trà .
Má»i ngưá»i theo Lục Láºp Äỉnh lên đại sảnh.
Sau khi an toạ, Lục Láºp Äỉnh kéo con gáo và o lòng ná»±ng nịu. Nét mặt cô bé còn xanh nhợt. tuy nhiên, cô bé rất can đảm. Dẫu vết thương còn Ä‘au mà cô bé không há» rên rỉ tiếng nà o. Cá» chỉ ấy khiến Lục Láºp Äỉnh phải báºn tâm suy nghÄ©.
Qua một phút trầm lặng, Vũ tam nương cất tiếng:
- Lục chá»§ ạ! Chúng ta Ä‘ang đứng trước má»™t đối thá»§ rất kiên nhẫn và lợi hại. Vừa rồi đồ đệ cá»§a nó vừa tá»›i thì nó lại thân hà nh đến ngay láºp tức. Thiếp không dám khinh thưá»ng tà i nghệ cá»§a Lục chá»§, song đối vá»›i bá»n chúng dẫu thiếp có giúp tay Ä‘i nữa cÅ©ng khó lòng địch nổi. Vả lại, vá»›i bá»n nà y, khi chúng sanh chuyện thì trốn cÅ©ng không bao giá» thoát. Váºy tốt hÆ¡n sống chết đã có số trá»i, chúng ta cùng nhau đương đầu vá»›i chúng từ giá» phút nà y còn hÆ¡n. thiếp Ä‘oán chắc con ác tặc đó thế nà o cÅ©ng trở lại.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 12:37 AM.
|

28-07-2008, 05:43 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 3
Ngưá»i đạo cô áo trắng
Lục đại nương há»i:
- Con ác tặc đạo cô nà y là ngưá»i thế nà o? Vì sao đối vá»›i dòng há» chúng tôi lại có mối thâm thù như thế ?
VÅ© tam nương nhìn vá» phÃa Lục Láºp Äỉnh nói:
- Lục chủ có cho phép tôi được giãi bà y chăng? Việc nà y có lẽ Lục chủ đã từng nghe Lục công kể lại.
Lục đại nương ngắt lá»i nói:
- Nhạc phụ tôi lúc sinh tiên cô nói rằng việc nà y dÃnh lÃu đến nhạc mẫu, cho nên dẫu con cái trong nhà cÅ©ng chẳng tá» tình. Vả lại, hình như nhạc phụ cá»§a tôi cÅ©ng không được biết tá» cho lắm.
Vũ tam nương thở dà i, nói:
- Tôi là ngưá»i ngoà i cuá»™c, có kể lại câu chuyện nà y cÅ©ng chẳng há» chi, nếu Lục chá»§ muốn biết rõ.
Lục Láºp Äỉnh nói:
- Xin đại nương vui lòng cho chúng tôi biết .
Vũ tam nương nói:
- Tôn ông Lục Triển Nguyên, má»™t lão anh hùng lúc thiếu thá»i, dáng mặt là má»™t thanh niên tuấn tú, xứng danh là đệ nhất phong lưu trong giá»›i vÅ© lâm. Còn con ác quá»· là XÃch luyện Tiên tá» tên là Lý Mạc Thu.
Lục Láºp Äỉnh nghe đến tên Lý Mạc Thu liá»n nhắm mắt, thở dà i má»™t tiếng.
Vũ tam nương thấy thế ái ngại, kể tiếp:
- XÃch luyện Tiên tá» ngà y nay đã là m cho giá»›i giang hồ kiếm khách thất đởm dưá»ng ấy. Tuy nhiên, trước kia hắn là má»™t thục nữ yêu kiá»u khả ái và o báºc nhất. Vì váºy, má»›i có chuyện oái oăm. Lục Triển Nguyên , trang anh hùng hiệp khách ấy đã say đắm tÃnh tình và nhan sắc cá»§a Lý Mạc Thu. Chẳng biết đôi bên đã rà ng buá»™c nhau bá»i tiá»n duyên oan nghiệt nà o mà khi má»›i gặp nhau cả hai Ä‘á»u Ä‘em lòng quyến luyến lấy nhau trong má»™t mối tình tha thiết nồng nà n. HỠđã từng phi ngá»±a bên nhau suốt ngà y bên sưá»n núi, hỠđã từng trao đổi nhau những lá»i nguyện ước ba sinh.
Kể đến đây, VÅ© tam nương ngừng lại, và thấy vợ chồng Lục Láºp Äỉnh Ä‘ang chú ý ngồi nghe nà ng thở dai má»™t hÆ¡i rồi kể tiếp:
- Rồi ... cÅ©ng như bao mối tình lãng mạn khác, mối tình giữa đôi trai tà i gái sắc nà y không được bá»n vững vá»›i thá»i gian. Sau nhiá»u biến cố dồn dáºp, đôi bên không còn cÆ¡ há»™i gần nhau. Há» sống trong hoà n cảnh xa mặt cách lòng. Bá»—ng má»™t ngà y kia Lục Triển Nguyên kết bạn trăm năm vá»›i Hà Nguyên Quân, má»™t tuyệt sắc giai nhân nổi tiếng trong má»™t vùng.
Nghe đến đây, Lục Láºp Äỉnh đôi mắt u buồn như Ä‘ang mÆ¡ gì trong cõi má»™ng không gian.
Hà Nguyên Quân, má»™t Ä‘oá hoa sắc nước hương trá»i, đã cÅ©ng vá»›i Lục Triển Nguyên, má»™t phong lưu nghÄ©a hiệp chung sốnng. Thế thì cÅ©ng không lấy gì là m lạ. Nhưng đã nói đến Hà Nguyên Quân không thể bá» qua câu chuyện Chuyết Phu được, mặc dù câu chuyện nà y không mấy tốt đẹp.
Từ nhá», Lục Láºp Äỉnh cÅ©ng đã từng nghe cha mẹ nói cho biết gia đình chà ng có hai kẻ thù: má»™t là XÃch luyện Tiên tá» Lý Mạc Thu, hai là VÅ© tam Thông cao đệ cá»§a Nhất Äăng Äại sư đất Vân Nam.
Nhất Äăng Äại sư xưa kia là m đại lý cho Vương quốc Nam chiá»u đến lúc tịnh vị tu hà nh thì có bốn đệ tá» theo hầu, má»—i đệ tá» chuyên chú má»™t trong bốn ngà nh: ngư, tiá»u, canh, độc.
VÅ© Tam Thông lúc thiếu thá»i vốn là m quan ở nam chiến, sau đó bá» chức, theo Nhất Äăng Äại sư là m đệ tá», giữ việc nông tang.
Lục Láºp Äỉnh chỉ biết có thế thôi. Còn mối thù giữa song thân vá»›i hai thù địch vì đâu gây oan nghiệt chà ng cÅ©ng chưa được hiểu rõ.
Lục Láºp Äỉnh thấy VÅ© tam nương săn sóc vết thương cho Lục Vô Song chà ng đã Ä‘em lòng nghi ngá» tá»± bảo:
- Mình đang tìm cách đối phó với kẻ thù nà y chưa hết thì kẻ thù kia đã tìm đến.
Sở dÄ© Lục Láºp Äỉnh nghÄ© thế vì chà ng cho VÅ© tam nương má»™t lòng vá»›i VÅ© Tam Thông. Do đó chà ng đã ra tay hà nh động. Không ngá» chÃnh VÅ© tam nương lại đương đầu vá»›i XÃch luyện Tiên tỠđể cứu chà ng và cả gia đình chà ng. Bây giá», Lục Láºp Äỉnh ân háºn không biết phải đối xá» thế nà o cho hợp lý.
Vũ tam nương vừa săn sóc vết thương trên mặt của con vừa tiếp tục kể:
- Chuyết phu và Hà Nguyên Quân vá»—n được gần gÅ©i nhau từ tấm bé và đôi bên chÆ¡i vá»›i nhau rất thân máºt. Äến lúc lá»›n, mặc dù tÃnh tình cá»§a hai ngưá»i không hoà n toà n đồng hợp Chuyết phu vẫn Ä‘em lòng yêu Hà Nguyên Quân. Mối tình âm thầm ấp á»§ trong lòng Chuyết phu cho đến lúc Hà Nguyên Quân, ngưá»i yêu chà ng bước lên xe hoa vá» chung sống trăn năm vá»›i Lục Triển Nguyên. Chà ng trai si tình tức giáºn bèn Ä‘em cả gia đình thuá»™c hạ lên Äại lý phá»§ là m quan.
Má»™t ngà y kia, hai kẻ tình địch gặp nhau không phải vì ngẫu nhiên mà dá» sá»± quyết tâm tìm kiếm cá»§a chà ng Chuyết phu háºn tình.
Cuộc gặp gỡ bằng một cuộc thỠtà i. Thì ra, lúc đó Chuyết phu mới rõ tà i nghệ của mình chưa phải là đối thủ của Lục anh hùng.
Sau hai lần thất bại trên tình trưá»ng, rồi trên vÅ© trưá»ng là m tâm hồn Chuyết phu rối loạn. Anh chà ng si tình kia trở nên ngây dại.
Tuy nhiên, chà ng ta chẳng bao giá» quên lá»i nguyện ước và cÅ©ng là lá»i thách đố vá»›i Lục Triển Nguyên là 15 năm sau sẽ so tà i trở lại vá»›i tình địch.
Oái oăm thay! Äến lúc Chuyết phu có Ä‘iá»u kiện giữ lá»i thá» thì tình địch lẫn ngưá»i yêu đã ra ngưá»i thiên cổ.
Nghe đến đây, Lục Láºp Äỉnh nổi giáºn, cau mà y đá tung chiếc ghế lên trá»i nói:
- Nếu có muốn rá»a háºn thì cứ tìm thân phụ ta lúc sinh thá»i mà đỠsức, nay thân phụ ta quá vãng sao nó lại đến cướp thi thể là m cái chuyện đê hèn nhục nhã như váºy. Hà nh động ấy đâu xứng đáng vá»›i kẻ anh hùng hảo há»›n.
Vũ tam nương than:
- Lục chá»§ trách như thế cÅ©ng phải, song Chuyết phu hiện giá» tâm trà cuồng loạn, cá» chỉ thất thưá»ng còn biết là sao. Vả lại, hôm nay thiếp mang hai đứa con đến đây cÅ©ng không ngoà i mục Ä‘Ãch phòng bị Chuyết phu đến đây là m Ä‘iá»u gà n dở. Trên trần Chuyết phu chỉ e ngại có mình thiếp và hai đứa con nầy mà thôi.
Nói đến đây Vũ tam nương ra hiệu bảo hai đứa bé:
- Các con hãy cúi đầu ra mắt nhị vị Lục gia.
Hai đứa bé ngoan ngoãn vâng theo lá»i mẹ chấp tay bái lạy vợ chồng Lục Láºp Äỉnh.
Lục đại nương ân cần đỡ hai đứa bé dáºy há»i tánh danh.
Äứa bé bị thương ở mặt xưng là VÅ© Äôn Nhu, còn đứa kia là VÅ© Tu Văn. Hai anh em suýt soát nhau chừng má»™t tuổi. Äứa lá»›n 12, đưa nhá» 11.
Dòng há» VÅ© xưa kia là dòng danh giá nên con cái Ä‘á»u mang danh tao nhã.
Vũ tam nương thưa:
- Thiếp chắc rằng Chuyết phu và XÃch luyện Tiên tá» thế nà o cÅ©ng trở lại đây bởi vì cả ahi không phải là những kẻ vong ân bá»™i nghÄ©a. Má»™t ngưá»i đến tìm hương thừa cá»§a ngưá»i bạn gái, má»™t ngưá»i đến tìm bóng dáng chà ng anh hùng trẻ tuổi đã in sâu trong con tim từ thưở nhá».
VÅ© tam nương vừa nói đến đấy thì bá»—ng trên mái nhà có tiếng gá»i:
- Nhu nhi! Văn nhi! Chúng bây hãy ra đây!
Tiếng kêu rõ rà ng và ká» cáºn đột nhiên phát xuất. Tháºt quái lạ, trên mái ngói không má»™t tiếng động, dẫu má»™t tiếng động nhá».
Vợ chồng Lục Láºp Äỉnh kinh hãi Ä‘oán biết đó là tiếng gá»i cá»§a VÅ© Tam Thông. Ngay như Trình Anh và Lục Vô Song cÅ©ng nháºn ra đó là tiếng nói cá»§a ông lão hôm ná» chúng đã gặp trên bá» hồ.
Trong khoảng khắc, Vũ Tam Thông nhảy xuống đất, đưa hai tay choà ng lấy hai dứa con, mỗi đứa một bên như trước kia đã ôm TA và Lục Vô Song, rồi phóng mình lên mái nhà biến mất dạng.
VÅ© ôm hai đứa con chạy má»™t mạch đến khu rừng ráºm thì dừng lại, thả Tu Văn lại đấy, chỉ ôm má»™t mình Äôn Nhu chạy riết.
Vũ Tu Văn hoảng sợ hét lên:
-Cha ơi! Cha!
Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cá»§a cha nó đâu cả mà chỉ nghe tiếng vá»ng từ xa dá»™i lại:
- Con hãy chỠđấy, cha sẽ trở vỠngay.
VÅ© Tu Văn vốn biết tÃnh cha nó, lúc Ä‘iên lúc dại, tuy phải chá» nÆ¡i rừng sâu nó cÅ©ng không lấy thế là m ngạc nhiên.
Trá»i má»—i lúc má»™t khuya và bốn bá» vắng ngắt. Thỉnh thoảng và i cÆ¡n gió lạnh lùng thổi đến lắc lư mấy cà nh dương như những cánhh tay dà i thưá»n thượt cá»§a loà i ma quái.
Cảnh tình cá»§a đứa trẻ quả là đáng ngại. Nhưng VÅ© Tu Văn vốn tin và o lá»i dặn cá»§a cha nên hắn ngồi thừ dưới má»™t gốc cây dương chỠđợi.
Mà đợi mãi vẫn không thấy cha hắn trở lại, hắn ngồi buồn vẩn vÆ¡ nghÄ© đến câu chuyện mẹ hắn vừa kể lúc nãy và tá»± há»i:
- Vì sao trong Ä‘á»i lại có những thiếu phụ si tình đến độc ác thế?
Nó nghi ngỠchẳng biết mẹ nó có đủ tà i để đương đầu với con quái tặc ấy chăng.
Còn cha nó, trong cÆ¡n Ä‘iên dại bá» nó giữa rừng hoang chắc gì đã nhá»› lá»i mà trở lại Ä‘em nó ra.
Nó đứng dáºy nghÄ© thầm:
- Thôi, mình hãy trở vỠtìm mẹ.
Nó dấn bước và o rừng dương lần mò tìm đưá»ng thoát nạn. Nhưng Giang nam là đất cá»§a rạch hồ, đưá»ng sá vô cùng bà hiểm, khách lạc loà i dá»… đâu tìm được lối Ä‘i. Huống hồ VÅ© Tu Văn má»›i là đứa trẻ thÆ¡ bị bá» rÆ¡i trong đêm tối thì hy vá»ng chỉ là chuyện mong manh.
Cà ng Ä‘i, VÅ© Tu Văn cà ng tiến sâu và o hoang tịch. Nó cố gắng trèo lên má»™t ngá»n đồi cao nhưng nó chỉ thấy chung quanh bao la má»™t mà n đêm dà y đặc.
Nó hét lên:
- Cha ơi! Mẹ ơi!
Rồi nó lắng tai nghe chÃnh tiếng nó vá»ng lại từ bên kia Ä‘en tối:
- Cha ơi! Mẹ ơi!
Lặng đi một lúc nó lại nghe tiếng mèo rừng nghêo ngao từ xa thẳm. Tiếng nghêu ngao buồn bã và rùnng rợn là m sao !
Tu-Văn đã được nghe ngưá»i ta kể vá» giống mèo rừng ở vùng nầy. Giống mèo rất lá»›n con, và rất thÃch cặp mắt ngưá»i. Má»—i lần gặp ngưá»i, dã thú nhất định không để nạn nhân chết trước khi hắn móc mắt ăn. Hắn cà o cấu, xâu xé da thịt nạn nhân Ä‘au đớn phải khóc ra nước mắt. Lúc đó cuá»™c tiệc cá»§a nó má»›i bắt đầu. Nó nhảy nhót biểu lá»™ tất cả má»i hoan lạc rồi lè lưỡi liếm liếm những giá»t nước mắt cá»§a nạn nhân chảy quanh mi. Cho đến lúc nạn nhân không còn nước mắt, nó má»›i móc mắt ra ăn.
Tu-Văn nghÄ© đến câu chuyện ấy bằng trà óc tưởng tượng ngây ngô. Thốt nhiên nó thút thÃt khóc, và đôi dòng nước mắt chảy ròng ròng trên đôi má.
Cà ng khóc, nó cà ng sợ sệt thêm! Và nó trông thấy xa xa hai Ä‘iểm sáng láºp loè trong đêm tối. Hai Ä‘iểm sáng tiến lần đến, cà ng gần trông cà ng giống hai ánh đèn trong.
Rồi, má»™t mùi hôi tanh nồng nặc phảng phất. Cuối cùng nó nghe có tiếng hồng há»™c, hai Ä‘iểm sáng chạy vá» phÃa nó như bay.
Thì ra, đó là một con hổ lớn đang phóng mình đến khi thấy mồi.
Tu-Văn hoảng hốt, nhưng vẫn lanh trÃ. Hắn leo lên má»™t gốc cây cổ thụ tìm má»™t chảng ba chắc chắn ngồi chá»…m chệ để xem con hổ là m gì.
Hổ đến nÆ¡i, không thấy bóng dáng miếng mồi, tức giáºn nhảy lồng lá»™n tìm kiếm, và banh xé má»™t bụi ráºm gần đấy.
Nhưng chỉ một chốc, hổ bắt được mùi, tiến sát đến gần cây nhìn lên.
Khi trông thấy thằng bé, mãnh hổ gầm một tiếng nhảy phốc lên như một mũi tên. Nhưng cũng may sức mạnh của hổ không là m sao nhảy phốc đến chỗ Tu-Văn ngồi được.
Tu-Văn thấy thế mỉm cưá»i, nghÄ© đến lá»i mẹ hắn thưá»ng nói:
- Hễ và o rừng gặp hổ, phương thế an toà n là leo lên cây ẩn núp.
Hắn an lòng ngồi nhìn con hổ bất lực trước miếng mồi ngon. Thỉnh thoảng hắn lại thòng chân xuống đất để trêu ghẹo con hổ.
Cái trò chÆ¡i ấy khá giải trÃ, khiến cho Tu-Văn quên mất cả tình cảnh cá»§a hắn Ä‘ang lạc loà i giữa rừng đêm.
Nhưng đùa mãi cÅ©ng chán, nó mở dây thắt lưng cá»™t ngưá»i và o cà nh cây rồi đánh má»™t giấc ngon là nh. Trong lúc đó con hổ mệt nhoà i, thở khì khì ngồi im dưới gốc cây nhìn lên.
Sáng hôm sau, khi mặt trá»i vừa lố dạng, Tu-Văn bừng tỉnh mở mắt nhìn xuống vẫn còn thâys con hổ Ä‘ang ở trong thế đợi chá».
Nó nhìn kỹ, nháºn thấy giữa hai con mắt mãnh hổ có chữ "vương". Nó thất kinh, biết mình gặp phải con ác thú nguy hiểm nhất trong vùng.
Qua má»™t đêm mệt má»i, lại bị đói lòng, mãnh hổ quyết chẳng để cho con mồi trốn thoát. Hắn gầm lên má»™t tiếng, thu tháºp tất cả sức lá»±c và o mình, nhảy phóc lên.
Nhưng sức hổ có hạn, không thể nà o phi thân đến chảng ba, chỗ Tu-Văn ngồi được.
Dẫu biết thế, nhưng mãnh hổ vẫn cứ nhảy chồm lên, hết lần nà y đến lần khác.
Cuối cùng, vá»›i thân hình nặng ná» và mệt nhá»c, mãnh hổ quỵ và o gốc cây, là m cho gốc cây lay mạnh, hắn vụt Tu-Văn xuống đất.
Tu-Văn hoảng vÃa, song vốn là con nhà võ, từ thuở lên ba cha mẹ đã luyện táºp cho hắn Ãt nhiá»u, nên bất thần bị rá»›t xuống mà hắn vẫn như thưá»ng, hai chân chấm đất nhẹ nhà ng như con chim Ä‘áºu và o cà nh trâm.
Thừa dịp hổ bị lê mất trá»›n. Tu-Văn cắm đầu chạy. Con hổ sau khi gượng dáºy được nổi giáºn gầm thét, và không bá» thoát miếng mồi nên quất Ä‘uôi Ä‘uổi theo rất nhanh.
Tu-Văn cÅ©ng đã biến mất Ãt nhiá»u vá» thuáºt kinh công, song khốn ná»—i tay chân ngắn và bé xÃu không thể nà o váºn dụng lối hi hà nh thần tốc được. Hắn chạy được má»™t quãng thì mãnh hổ Ä‘uổi theo kịp. Hắn kinh hãi, đổi hướng chạy rất ngặt, khiến cho con hổ phải nhiá»u lần vấp và o các gốc cây, má»m đá Ä‘au đớn gầm thét vang rừng.
Äến má»™t khúc quanh, bất thần Tu-Văn vấp và o má»™t má»m đá, té nằm sóng sượt.
Chợp được cÆ¡ há»™i, mãnh hổ nhảy bổ đến vồ mồi. Và lần nà y quyết không còn cách nà o tráºt được.
Nhưng, Tu-Văn Ä‘ang chỠđợi nanh vuốt hổ, thì ngay lúc đó, có hai vết Ä‘en từ trên trá»i hiện xuống. Con mãnh hổ Ä‘ang lao mình đến thì bị vết Ä‘en đó sa xuống đớp lấy và lôi bổng lên trá»i.
Tu-Văn ngạc nhiên đến khiếp sợ. Hắn dụi mắt ngơ ngác đoán chừng như nó không tin tưởng ở đôi mắt nó nữa. Nhưng trước mặt nó rõ rà ng hai vết đen kia còn hiện nơi không trung đang bay lỠlững.
Nó định thần nhìn kỹ, thì ra đó là một con chim ưng khổng lồ, mỠquặp đang kẹp đầu con mãnh thú bay đi.
Nó khoái chÃ, vá»— tay cưá»i, thì má»™t vết Ä‘en khác, chẳng biết từ đâu đến, quắp má» kẹp lấy nó bay lên.
Thì ra, một con chim ưng khổng lồ thứ hai lại bắt nó bay theo con chim trước.
Bay được một lúc, chim ưng thứ nhất hé mỠthả rơi mãnh hổ xuống một khu rừng. Mãnh hổ đánh ầm một tiếng, xương thịt tan tà nh.
Tu-Văn thấy thế thất kinh, sợ chim ưng kia thả nó xuống nữa ắt không toà n tánh mạng, nó đánh liá»u hai tay ôm chặt và o thân Ä‘iểu.
Hai con thần Ä‘iểu bay song song nhau lên vút táºn mây xanh, Tu-Văn không biết chúng sẽ đưa nó vỠđâu và số mạng nó sẽ ra thế nà o.
Cặp chim thần Ä‘ang bay, bá»—ng nghe bên dưới có tiếng thanh la gõ lanh lảnh. Hai con chim như được hiệu lệnh ngoan ngoãn Ä‘áºu xuống và thả Tu-Văn nhẹ nhà ng giữa má»™t đám thuý liá»…u xinh đẹp, dưới chân có hoa cá» muôn ngà n hương sắc. Tháºt là má»™t cảnh thần tiên đẹp như thế giá»›i bồng lai mà mẹ nó thưá»ng kể.
Dưới má»™t gốc thùy liá»…u, má»™t đứa bé gái hiện ra, hướng vá» phÃa Tu-Văn bái chà o, rồi tiến sát đến bên hai con thần Ä‘iểu vá»— vá» khen:
- Thần Ưng! Khá lắm! Giá»i lắm!
Hai con thần Ä‘iểu tá» vẻ hoan hỉ, vá»— cánh quấn quÃt và o mình cô bé.
Tu-Văn nghĩ thầm:
- Hai con chim nầy chắc loại Thần Ưng!
Rồi mãi mê nhìn hai con chim quyến luyến bên cô bé. Tu-Văn quên hẳn việc đầu tiên là phải cảm tạ cô bé, hắn buá»™t miệng há»i má»™t cách thân máºt:
- Hai con chim nà y của cô nương nuôi?
Cô bé cau mà y tỠý khinh thị:
- Ta chưa biết ngươi là ai? Ta không thèm nói chuyện với ngươi!
Dứt lá»i cô bé tu miệng hút má»™t hÆ¡i ra tiếng. Hai con chim hiểu rõ ra lệnh, vá»™i vã Ä‘áºp cánh bay bổng lên không tiến tá»›i nÆ¡i con mãnh hổ bị rÆ¡i để hưởng má»™t cuá»™c tiệc linh đình.
Tu-Văn nhìn đôi chim thán phục và nói:
- Äôi chim cá»§a cô nương quả tháºt tà i tình. Tôi phải nói vá»›i phụ thân tôi bắt cho tôi má»™t đôi má»›i được.
Cô gái cưá»i, nói:
- Phụ thân của ngươi cũng bắt được chim ư?
Tu-Văn lấy là m khó chịu trước câu nói hà m ý mỉa mai, và cÅ©ng khinh khi ấy. Hắn trố mắt nhìn cô bé xem cô ta là ngưá»i nà o mà dám khinh thị hắn.
Nhưng đôi mắt cá»§a nó bá»—ng dịu lại. Vì cô bé kia tuy còn nhá», các đưá»ng nét chưa nẩy nở đến độ tuyệt mỹ, mà sắc đẹp đã hứa hẹn má»™t tương lai huy hoà ng. Tu-Văn tuy và o tuổi măng non mà cÅ©ng cảm thấy cái gì dìu dịu say say. Bao nhiêu ý tưởng bất bình Ä‘á»u tiêu tan hết.
Bá»—ng cô bé cất tiếng há»i:
- Ngươi tên gì? Vì sao lại chÆ¡i má»™t mình nÆ¡i hoang vắng? Không sợ cá»p vồ mất mạng ư?
Tu-Văn đáp:
- Tôi đang đợi thân phụ tôi. Còn cô nương tên là gì?
Cô gái bỉm môi đáp:
- Ta đâu thèm là m quen vá»›i đứa bé con nÆ¡i thôn dã mà há»i thăm tên há».
Dứt lá»i, cô bé quay mình bá» Ä‘i.
Tu-Văn đứng lặng nhìn một lúc rồi nói lớn:
- Nà y cô nương! Cô nương chá»› hiểu lầm! Tôi đâu phải ngưá»i thôn dã.
Vừa nói, Tu-Văn vừa chạy theo.
Cô bé nhá» hÆ¡n Tu-Văn ba tuổi, ngưá»i thấp, chân ngắn, ấy thế mà lại Ä‘i mau thoăn thoắt dị thưá»ng. Tu-Văn biết chắc cô biết thuáºt kinh công.
Äi má»™t Ä‘oạn, cô bé dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Tu-Văn lểnh mểnh bước theo, tá» vẻ ngạc nhiên, nói:
- Ngươi cũng theo kịp ta ư? Thôi hãy cố lên!
Tu-Văn nói:
- Dĩ nhiên phải theo kịp.
Cô bé liá»n bước nhanh hÆ¡n nữa rồi tạt sang phÃa sau má»™t cây cổ thụ nấp chá» tại đấy. Tu-Văn vẫn cố gắng tiến bước, chẳng ngá» khi đến gốc cây cổ thụ bị cô bé bất thần đá mạnh và o chân là m cho hắn té lá»™n nhà o, mÅ©i va và o viên đá máu chảy tung toé.
Cô bé thấy thế chẳng biết thương tÃch trầm trá»ng đến báºc nà o nên tá» ra bối rối.
Bá»—ng đằng sau có tiếng gá»i:
- Phù nhi! Sao con lại bất nhã như váºy? Con thá» xét lại hà nh động cá»§a con xem có đẹp chăng?
Cô bé không quay đầu lại, buá»™c miệng há»i:
- Ai đó? Việc gì quan hệ đến ngươi? ChÃnh nó muốn sinh sá»± nên nó phải ra thế. Ngươi đừng nói hồ đồ.
Tu-Văn lồm cồm ngồi dáºy, lấy tay chùi máu ở mÅ©i, nhưng chẳng thấy Ä‘au đớn gì cả.
Nó nhìn vá» phÃa xa, thấy má»™t lão già hiá»n là nh, tay cầm cây thiết trượng, vóc ngưá»i gầy ốm song diện mạo rất oai phong.
Ông già cưá»i lá»›n, hướng vá» cô bé, nói:
- Con bảo rằng ta không can dá»± và ăn nói hồ đồ ư? Trước đây còn có mặt cáºu bé nà y là m chứng, con đừng chối cãi nhé?
Cô bé chạy đến ôm chầm lấy ông lão, và nói như hối háºn:
- Thưa công công! Công công bá» qua đừng vá» mách vá»›i phụ thân con nhé! Công công hãy giúp cáºu ấy cầm máu Ä‘i.
Ông lão đến bên cạnh Tu-Văn, lấy tay vỗ mấy cái và o trán và điểm và o huyệt văn hương. Tức thì máu cầm chảy.
Muốn cho vết thương mau là nh, ông lão còn tìm trên má»™t huyệt đạo nữa nhưng lão kẹp Tu-Văn quá chặt, khiến Tu-Văn có cảm giác như ông lão muốn hại mình, hắn liá»n dùng thế "Triển cầm nã thá»§" để tá»± vệ. Thế nà y trước đây mẹ Tu-Văn đã dạy.
Hắn đánh tống một cái là m cho ông lão lảo đảo. Tuy nhiên, chỉ nháy mắt, ông lão giữ hắn lại được và nói:
- Em đừng sợ! Ta không đánh em đâu. Em hỠgì?
Tu-Văn đáp:
- Thưa tôi hỠVũ.
Ông lão trầm ngâm suy nghÄ©, rồi há»i:
- Có phải em nguyên là thuá»™c hạ cá»§a "Nhất Äăng Äại-sư chăng?
Tu-Văn mừng rỡ nói:
- Thế ra ông có quen biết với thân phụ tôi sao? Ông vừa gặp thân phụ tôi phải không? Tôi đang đi tìm thân phụ tôi, nếu ông thấy xin chỉ giùm. Ôi chao! Ông lại biết chúng tôi là hoà ng gia ư?
Nguyên trước kia, VÅ©-tam-Thông là m Tổng-quản Ngá»±-lâm quân cho Äoà n-trÃ-Hưng, đến lúc Äoà n-trÃ-Hưng xuất gia tu hà nh, lấy pháp danh là Nhất-Äăng thì cả gia đình há» VÅ© Ä‘á»u theo đầu Nhất-Äăng. Vì thế, hai con cá»§a VÅ©-tam-Thông lầm tưởng mình thuá»™c và o hoà ng gia, và cứ má»—i lần có ngưá»i nhắc đến giai Ä‘oạn ẩn náu ở Vân-Nam là hai đứa bé nhá»› lại cái tư cách hoà ng gia cá»§a dòng há» mình.
Ông lão gáºt đầu nói:
- Äúng rồi! Ta còn nhá»›! Thế cha mẹ em hiện giỠở đâu? Sao em lại Ä‘i lạc má»™t mình?
Tu-Văn nghe nói biết ông lão không gặp cha mẹ mình, nên đâm ra hoảng hốt khóc sướt mướt:
Cô bé bụm miệng cưá»i, trêu chá»c:
- Xấu! Äã lá»›n đầu mà còn khóc.
Tu-Văn nói:
- Ai lại không khóc! Äúng lúc phải khóc thì nÃn sao được.
Rồi hắn kể lại các việc xảy ra từ lúc ở Lục gia trang đến lúc bị mãnh hổ đe doạ cho ông lão và cô bé nghe.
Ông lão há»i:
- Con có biết địch thủ mà mẹ con đang chỠđợi là ai không?
Tu-Văn nói:
- Tôi nghe nói hình như ngưá»i ấy là XÃch-Luyện Tiên-Tá» nà o đó.
Ông lão nhÃu mà y, lẩm bẩm:
- Thôi, Ä‘Ãch là Lý-mạc-Thu rồi! Nguy hại tháºt.
Qua một phút băn khoăn, ông ta quay lại nói với hai đứa bé:
- Các con hãy ở đây với nhau cho có bạn. Lão phải đi ngay bây giỠmới được.
Cô bé nũng nịu nói:
- Xin công công cho con cùng đi với.
Tu-Văn cũng nói theo:
- Con cũng xin đi nữa.
Lão già ra vẻ trịnh trá»ng đáp:
- Không được đâu! Lý-mạc-Thu là con ác tặc hầu như không còn chút nhân tâm. Lão không còn chắc gì đương đầu vá»›i hắn nổi. Nhưng nay giữa tình bằng hữu, lẽ đâu nghe bạn lâm nạn mà không đến giúp. Các con nên nghe lá»i lão ở lại đây cho an tâm.
Nói xong, lão vung cây thiết trượng má»™t vòng rồi dùng thuáºt phi hà nh lao mình vun vút trong rừng xanh.
ấy giá» trá»i đã sáng rõ, nông phu đã tấp náºp ra đồng, trai gái vừa cà y bừa vừa ca hát rất vui vẻ.
Lão già vừa Ä‘i vừa há»i thăm đưá»ng, chẳng mấy chốc đã đến lục gia trang.
Tuy cặp mắt của lão đã mỠđi theo tuổi tác, nhưng tại lão tinh anh vô cùng. Lão có thể nghe được tiếng động từ hà ng dặm. Do đó vừa đến cổng Lục gia trang, lão nghe ngóng một lúc và biết ngay trong trang trại đang trại đang xảy ra cuộc đấu chiến vô cùng khốc liệt.
Äối vá»›i gia đình há» Lục cÅ©ng như gia đình há» VÅ©, tháºt ra lão chưa có gia bảo đặc biệt nà o. Tuy nhiên, gặp lúc hai gia đình nà y Ä‘ang lâm nguy vì tay Lý Mạc Thu, má»™t tay chá»c trá»i khuấy nước, lão chẳng nỡ ngồi yên, muốn Ä‘em tà i hèn sức yếu để phó trợ những kẻ thế cô.
Lão liá»n tung mình nhảy và o sân trang trại. Và lão nghe rõ tiếngg khà gÃÆ¡i chạm nhau ran rản trên mái ngói.
Nhìn lên mái ngói, lão thấy bốn ngưá»i chia là m hai phe, má»™t bên ba, má»™t bên má»™t Ä‘ang quần nhau tranh thắng bại. Nhưng xem chừng như phe ba ngưá»i, mặc dù đông , lại bị tay kiếm đơn độc kia tấn công tá»›i tấp.
Nguyên do là lúc VÅ© Tam Thông bồng hai đứa bé phi thân mất dạng, vợ chồng Lục Láºp Äỉnh kinh ngạc, chưa biết VÅ© Tam Thông có dụng ý gì, thì trái lại, VÅ© tam nương tá» vẻ hoan hỉ cưá»i sung sướng, nói:
- Chuyết phu lâu nay vốn Ä‘iên Ä‘iên, dại dại, thế mà lần nà y hà nh động rất chÃn chắn.
Lục đại nương há»i:
- Như thế nghĩa là sao?
VÅ© tam nương không giãi bãy chỉ trả lá»i:
- Xin phu nhân chỠrán một tà nữa sẽ rõ.
Lúc ấy trá»i đã khuya, Lục Vô Song ngồi dá»±a và o bắp đùi cá»§a phụ thân ngá»§ say, còn TA cÅ©ng Ä‘ang mÆ¡ mà ng qua giấc ngá»§. Lục đại nương thấy thế đưa tay ẵm hai đứa bé vá» phòng.
VÅ© tam nương liá»n nói:
- Chúng ta chỉ chỠtrong giây lát nữa thôi.
Quả nhiên trong khoảng khắc, trên mái nhà có tiếng động tiếp theo có tiếng nói rõ rà ng là cá»§a VÅ© Tam Thông. Con ngưá»i nà y có những hà nh động kỳ quặc khiến cho vợ chồng Lục Láºp Äỉnh không thể nà o hiểu nổi.
VÅ© Tam Thông gá»i lá»›n:
- Hãy bồng chúng ném lên đây cho tô.
VÅ© tam nương liá»n ôm Trình Anh và Lục Vô Song ném cho VÅ© Tam Thông. VÅ© Tam Thông đưa tay nhẹ nhà ng ôm lấy và biến mình và o trong bóng tối.
Lục Láºp Äỉnh ngÆ¡ ngác, chẳng biết há» hà nh động vá»›i mục Ä‘Ãch gì liá»n há»i:
- Các ngươi là m gì thế?
Dứt lá»i chà ng rút kiếm nhảy lên mái nhà , nhưng lạ thay, chỉ trong nháy mắt đã không thấy tung tÃch cá»§a VÅ© Tam Thông và hai đứa bé đâu cả.
Lục Láºp Äỉnh toan phi thân Ä‘uổi theo thì VÅ© tam nương cản lại nói:
- Lục chá»§ chở phà công vô Ãch, VÅ© Tam Thông đưa hai đứa trẻ Ä‘i nÆ¡i khác vá»›i hảo ý .
Lục Láºp Äỉnh nghe nói bá»›t nghi ngá» há»i:
- Vũ Tam Thông dụng ý thế nà o?
VÅ© tam nương ká» tai nói nhá»:
- Chuyết phu muốn giúp Lục chủ đưa hai cháu đi đến nơi khác tránh bà n tay hiểm độc của ác tặc.
Như chợt hiểu ra, Lục Láºp Äỉnh mỉm cưá»i nói:
- Như váºy tốt lắm! Tốt lắm!
Tuy thế, nhưng trong lòng Lục Láºp Äỉnh còn in sâu thfu háºn vá» việc VÅ© Tam Thông cướp tá» thi cá»§a song thân nên chưa lấy gì là m tin.
Vũ Tam Thông nói:
- Từ thưở nay Chuyết phu tÃnh không thÃch con trẻ. Ngay như VÅ© Äôn Nhu và VÅ© Tu Văn là hai đứa con ruá»™t mà Chuyết phu cÅ©nng thưá»ng tá» ra Ãt quyến luyến. ấy thế mà nay má»›i gặp hai tiểu thư, Chuyết phu lại có cảm tình nồng háºu khác thưá»ng. Ôi! Äây cÅ©ng là việc mà Chuyết phu thay đổi trạng thái tâm hồn rất có ý nghÄ©a.
Nói đến đây, VÅ© tam nương thở ra má»™t hÆ¡i dà i rồi nÃn lặng.
Qua má»™t lúc, VÅ© tam nương tá» lá»i khuyên vợ chồng Lục Láºp Äỉnh:
- Xin Lục chá»§ và phu nhân hãy tạm nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc. Tôi biết con quái tặc nà y có tánh tá»± phụ, Ãt khi đánh ngưá»i trong đêm tối. Có lẽ nó chá» lúc thanh thiên bạch nhất má»›i động thá»§.
Vợ chồng Lục Láºp Äỉnh bây giá» không còn băn khoăn cho tánh mạng hai đứa bé thân yêu, tin tưởng rằng chúng đã được má»™t nÆ¡i trú ẩn an toà n, nên tá» ra gan dạ hÆ¡n trước và cương quyết xả thân đương đầu má»i hiá»m khÃch, bất cứ do đâu gây nên. Cả hia kiếm không rá»i tay lăm le tiếng động là nhảy ra ứng chiến.
Ld và Lục đại nương kết hợp cùng nhau đã trên mưá»i mấy năm trá»i, sống trong cảnh sống bình dị đã quen, chưa bao giá» nghÄ© đến cảnh tang tóc, chia lìa. Bá»—ng nay gặp phải cảnh ngá»™ thù hằn, gia đình mang tai biến, con cháu phải thân ly, vợ chồng tánh mạng như sợi chỉ treo chuông, là m sao khá»i buồn tá»§i. Tuy nhiên đôi vợ chồng nà y vốn có dònng máu hà o hiệp, quyết không vì thế mà bó tay là m tổn thương dòng giống.
Vá»›i tâm trạng ấy, đôi vợ chồng ngồi nhìn nhau thông cảm, không nói nên lá»i.
Ngoà i xa, tiếng gà gáy văng vẳng vá»ng lại, Lục Láºp Äỉnh nghÄ© đến đà n gia súc cá»§a mình bị con ác tặc giết hại, trong nhà không có tiếng chó sá»§a, lòng bùi ngùi lẩm bẩm:
- Tháºt đúng là kẻ "khuyển bất lưu".
Trá»i hừng sáng ! Theo má»i bữa, và o giá» nay nÆ¡i Lục gia trang tưng bừng náo nhiệt, thế mà nay bốn bá» lặng ngắt thê lương. Tháºt là má»™t quang cảnh trà n đầy tá» khÃ.
Bá»—ng nhiên "ầm" má»™t tiếng! Má»™t hòn đá rất lá»›n từ bên ngoà i ném và o là m cho hai cánh cá»a ngõ mở tung ra.
Mặc dù cánh cá»a ngõ đêm vừa rồi bị kẻ lạ mặt dùng xÃch khoá chặt, tên nô bá»™c A Căn cẩn tháºn đóng then như thưá»ng lệ thế mà chỉ má»™t tảng đá, cả xÃch sắt và then Ä‘á»u gãy rá»i ra hết.
A Căn nghe tiếng chạy đến thì thấy trước cổng đã hiện ra một đạo cô cực kỳ diễm lệ, mình khoác chiếc áo mà u trắng tinh như tuyết.
Äạo cô vừa tiến và o chÃnh là XÃch luyện Tiên tá» Lý Mạc Thu.
Tên A Căn trố mắt nhìn má»™t lúc rồi cất tiếng há»i:
- Ai đó? Muốn há»i ai?
Bây giá» Lục Láºp Äỉnh cÅ©ng vừa chạy đến, thấy đạo cô thất kinh gá»i A Căn bảo:
- A Căn, hãy lui và o trong cho mau.
Nhưng đã trễ, Lý Mạc Thu nhanh tay đưa chiếc phất trần đánh nhẹ và o đầu A Căn một cái khiến tên nô bộc trung thà nh nà y nằm lăn ra chết tươi như đà n gia súc vừa rồi.
Lục Láºp Äỉnh hầm hầm nét mặt múa kiếm lướt tá»›i. Lý Mạc Thu vẫn Ä‘iá»m nhiên như không để ý. Nà ng lấy phất trá»n gõ nhẹ và o đầu hai con tỳ nữ Ä‘ang quýet sân, thấy nà ng trố mắt nhìn.
Hai đứa tỳ nữ nằm lăn chết giãy.
Xong. Lý Mạc Thu má»›i quay lại há»i Lục Láºp Äỉnh:
- Còn hai đứa bé đâu ?
Lục Láºp Äỉnh chưa kịp đáp thì đằng sau chà ng Lục đại nương và VÅ© tam nương đã kịp thá»i xông ra tiếp ứng.
Thấy vẻ mặt lạnh lùng, Ä‘anh ác cá»§a Lý Mạc Thu, má»i ngưá»i căm tức thấu đến ruá»™t gan.
Lý Mạc Thu nhìn VÅ© tam nương cưá»i mỉm:
- Có ngưá»i ngoại cuá»™c muốn tham dá»±. ở đây không đủ chổ để nghênh chiến, váºy má»i quý vị lên đây.
Dứt lá»i, Lý Mạc Thu tung chiếc phất trần nhảy gá»n lên mái nhà .
Hai vợ chồng Lục Láºp Äỉnh và VÅ© tam nương không ngáºn ngại tung chân nhảy theo. Lý Mạc Thu ngạo nghá»… không cần dùng đến cặp song kiếm, chỉ dùng chiếc phất trần chống đỡ vá»›i ba ngưá»i mà sắc mặt luôn tươi cưá»i hÆ¡n hở như Ä‘ang dá»± má»™t trò giải trÃ.
Ngược lại, ba đối thá»§ cá»§a nà ng thay nhau tấn công tá»›i táºp, phà bao nhiêu sức lá»±c mà vẫn không lay chuyển được mảy may sắc diện ngoạn lá»™ng cá»§ nà ng.
Bá»—ng nhiên, Lý Mạc Thu quay ngược chiếc phất trần lại, cả ba đối thá»§ Ä‘á»u bị mất hung khÃ. Nà ng cưá»i khanh khách nhưng chưa vá»™i hạ thá»§. Nà ng bắt đầu má»™t trò chÆ¡i má»›i. Nà ng cầm chiếc phất trần lăm le dà và o đầu từng địch thá»§. Trong lúc đó, má»—i địch thá»§ phải mệt nhá»c tránh né má»™t cách hãi hùng.
Trò chÆ¡i mèo vá»n chuá»™t nà y tiếp diá»…n má»™t hồi lâu khiến cả ba địch thá»§ Ä‘á»u mệt sức và buá»™c phải tá»± thú sá»± bất lá»±c cá»§a mình bằng lá»i nguyá»n rá»§a.
- Tặc nữ, mà y cứ giết ta đi còn đợi chừng nà o nữa !
Nhưng, sự bỡn cợt của Lý Mạc Thu chưa thoả. Nà ng vẫn với chiếc phất trần chơi cáu trò chơi ngạo nghễ đó.
Bá»—ng nhiên phÃa dưới có tiếng động khác thưá»ng. Lý Mạc Thu lắng tai nghe rồi bá» ba ngưá»i bại tráºn nhún mình nhảy xuống sân. Quả nhiên, nà ng thấy má»™t ông lão tay cầm thiết trượng xông đến.
Lý Mạc Thu mỉm má»™t nụ cưá»i kiêu hãnh rồi tung mình nhảy phóc vá» phÃa ông già .
Chân nà ng chưa chấm đất nà ng đã vung chiếc phất trần giáng cuống một đòn rất hiểm độc.
Vá»›i thế đánh nà y, Lý Mạc Thu thưá»ng dùnng trong lúc khẩn cấp mà Ãt kẻ tránh khá»i.
Lão giã tuy mắt loá nhưng nghe hÆ¡i gió biết ngay gặp phải địch thá»§ ác hiểm liá»n vung thiết trượng nặng ngà n cân vá» phÃa đối thá»§.
Không thá»§ được bằng thế độc, Lý Mạc Thu biết mình gặp phải tay cá»± phách, liá»n xoay ngược chiếc phất trần hét lá»›n:
- Rơi ! Rơi!
Hai sức mạnh gặp nhau ! ông lão ra sức giữ cây thiết trượng không để văng khá»i tay mình, và cảm thấy không đủ sức giữ vững, bèn nhún ngưá»i nhảy lên không má»›i tránh được ngón võ độc hiểm cá»§a Lý Mạc Thu.
Lão già lẩm bẩm:
- Con quái tặc nà y quả nhiên lợi hại! Tiếng đồn trong giới giang hồ quả thực chẳng sai.
Lý Mạc Thu lại tung chiếc phất trần lần nữa. Lần nà y nà ng lại hét:
- Văng !Văng !
Nhưng, cây thiết trượng vẫn được ông lão bảo vệ chắc chắn không để rá»i khá»i tay.
Lý-mạc-Thu kinh ngạc, bụng bảo dạ:
- Ta đã từng dấn thân khắp giang hồ chưa thấy mấy ngưá»i tránh được ngón đòn nà y! Chẳng biết lão là ai mà tà i nghệ dưá»ng ấy.
Nà ng co mình lại, nhảy lui mấy bước, trừng trừng nhìn kỹ và o mặt, thấy cặp mắt ông lão bị loà , nà ng la lớn:
- A! có phải ngưá»i là Kha-trấn-ác chăng?
Äúng váºy!. Ông lão nầy chÃnh là Kha-trấn-ác, má»™t trong bảy tay quái hiệp nÆ¡i đất Giang-nam.
Nguyên vì sau kỳ luáºn kiếm ở Hoa-sÆ¡n, đôi hiệp khách Quách-Tỉnh và Hoà ng-Dung được kết là m vợ chồng. Thân phụ cá»§a Hoà ng-Dung là Hoà ng-dược-Sư cùng con rẽ tìm đến đảo, Äà o-hoa để ẩn trú.
Nhưng chẳng bao lâu, Hoà ng-dược-Sư lại bỠđảo ra Ä‘i, để lại má»™t bức thư căn dặn con rể chá»› nên tìm kiếm vô Ãch.
Bởi vì, Hoà ng-dược-Sư tuy tuổi già sức yếu vẫn chưa quên được tiếng gá»i hải hồ.
Hoà ng-Dung biết rõ tánh tình của cha, mặc dầu tha thiết nhớ nhung vẫn đà nh chịu biết sao hơn.
Cách mấy tháng. Hoà ng-dược-Sư lại nhắn tin vá» má»™t lần. Rồi từ đó vá» sau vẫn biệt vô âm tÃn, không rõ chết sống nÆ¡i nà o.
Hoà ng-Dung quá nhá»› cha nên cùng Quách-Tỉnh dân bước khắp nÆ¡i để dò la tin tức. Nhưng qua mấy tháng trá»i vẫn biá»n biệt tăm hÆ¡i. Hai vợ chồng Hoà ng-Dung lại phải trở vỠđảo Äà o-hoả để kịp ngà y khai huê nở nhuỵ.
Hoà ng-Dung tuy là thân gái đà o tơ, nhưng vốn dòng hiệp khách niên lấy là m khó chịu khi phải bó mình trong đảo để chỠngà y tháng sinh thai.
Hoà n cảnh ấy đã là m cho Hoà ng-Dung bá»±c dá»c, trở nên cau có luôn luôn, kiếm chuyện gây gổ vá»›i Quách-Tỉnh, chồng nà ng.
Quách-Tỉnh vốn tánh chất phác, thuần háºu, thấy thế thương tình, Ä‘em lòng nể nang, đón nháºn những cái Ä‘ay nghiến vô nghÄ©a cá»§a Hoà ng-Dung.
Chẳng bao lâu Hoà ng-Dung sanh đặng một gái, đặt tên là Quách-Phù.
Trong thá»i gian thai nghén, Hoà ng-Dung hay phiá»n muá»™n, gắt gá»ng. TÃnh tình đó không khá»i ảnh hưởng đến Quách-Phù. Do đó, chưa đầy má»™t tuổi, Quách-Phù trở nên ngang ngạnh.
Quách-Tỉnh nhiá»u lúc thấy con như váºy Ä‘em lòng bá»±c dá»c, dạy, răn. Nhưng Hoà ng-Dung lại bênh, khiến cho Quách-Phú cà ng lá»›n tuổi thì tánh ngang ngạnh cÅ©ng lá»›n theo, không thể sá»a chữa được nữa.
Lúc Quách-Phú lên ba tuổi, được mẹ cô ta dạy vá» võ nghệ. Từ đó, trên đảo Äà o-hoa, bất cứ má»™t côn trùng, chim chóc, thú váºt nà o, há»… Quách-Phú trông thấy là đâm chém, giết hại, chặt đầu banh lông.
Thú váºt trên đảo lần lần tìm nÆ¡i khác ẩn thân hết.
Quách-Tỉnh rất buồn phiá»n vá» tánh nết cá»§a con, nhưng lại nể vợ, không dám rầy la.
Bỗng một ngà y kia có khách đến viếng thăm đảo. Khách đó là Kha-trấn-ác, sư phụ của Quách-Tỉnh.
Kha-trấn-ác những tưởng rằng sau bao năm giang hồ trôi nổi, có thể trở vá» má»™t nÆ¡i tÄ©nh mịch vui thú Ä‘iá»n viên. Nà o ngá», máu hà o hiệp không cho phép ông ta như thế. Ông ta vẫn phải phiêu lưu đây đó.
Sau khi viếng thăm sáu ngưá»i bạn xưa kia đã cùng lão nổi tiếng là thất-quái ở đất Giang-Nam, lão lại chạnh lòng nhá»› đến ngưá»i môn đệ là Quách-Tỉnh, lão liá»n lên đưá»ng tìm đến thăm.
Quách-Tỉnh và Hoà ng-Dung gặp lại được sư phụ lấy là m mừng rỡ, lưu lại ở đảo, và khẩn khoản yêu cầu lão từ bỠchương trình phiêu lưu để thầy trò an sống.
Kha-trấn-ác nháºn lá»i. Thế là hà ng ngà y lão cùng Quách-Phù dạo chÆ¡i phong cảnh. Chẳng bao lâu, đôi bạn má»™t già má»™t trẻ trở nên thắm thiết, luôn luôn quấn quÃt nhau. Kha-trấn-ác lấy cô bé Quách-Phù là m nguồn tiêu khiển, Quách-Phù lấy Kha-trấn-ác là m kẻ nuông chiá»u, để nÅ©ng nịu và đòi há»i những thoả mãn cá»§a trẻ con.
Ngà y kia, Hoà ng-Dung lại nhá»› cha, bên cùng Quách-Tỉnh rá»i đảo Ä‘i tìm. Lúc ra Ä‘i, đôi vợ chồng ký thác Quách-Phù cho sá»± phụ.
Quách-Phù tuổi chưa bao nhiêu, tánh tình vốn ngang ngạnh, trên chẳng sợ trá»i, dưới chẳng sợ đất, chỉ chá» lúc vắng mặt mẹ cha là láºp tức nằng nặc đòi Kha-trấn-ác dắt nó Ä‘i tìm ông ngoại là Hoà ng-dược-Sư.
Nhiá»u lúc Kha-trấn-ác, nói vá»›i Quách-Phù:
- Con còn bé, không nên đi xa! Huống hồ đi tìm ông ngoại là việc khó khăn con không là m nổi.
Tuy nhiên, cô bé vẫn không từ bỠý định kỳ quặc đó.
Má»™t hôm, Quách-Phù phóng mình lá»™i xuống nước, bÆ¡i ra xa rồi gá»i Kha-trấn-ác nói:
- ÄÆ°á»£c rồi! Nếu công công không dắt cháu Ä‘i tìm ông ngoại thì cháu Ä‘i má»™t mình. Cháu bÆ¡i ra giữa biển đây nầy!
Kha-trấn-ác xem thấy hoảng hốt. Ông lão không biết lội, lại thấy gió to sóng cả sợ con bé chết chìm, nói vội:
- Hãy lá»™i và o đây! Äảo nầy cách đất liá»n có hÆ¡n ngà n dặm là m thế nà o lá»™i cho được.
Con bé thấy Kha-trấn-ác sợ hãi cà ng là m già :
- Chẳng thà chết chìm, còn hÆ¡n suốt Ä‘á»i bị giam hãm trên hải đảo nầy.
Dứt lá»i, hắn lại hụp mặt xuống nước hai tay chá»›i vá»›i.
Lão già chẳng biết là m sao hơn, đà nh chịu thua la lớn:
- Thôi cháu hãy lôi và o bỠđi rồi chúng ta cùng bà n chuyện vượt hải đảo.
Quách-Phù vẫn một mực khư khư nói:
- Không, không! Ông bằng lòng hứa dẫn cháu đi tìm ông ngoại thì cháu mới chịu và o.
Kha-trấn-ác nói:
- ÄÆ°á»£c, được! Ông bằng lòng dẫn cháu Ä‘i.
Quách-Phù nói:
- Quân tá» nhất ngôn! Ông phải giữ lá»i đấy nhé.
Kha-trấn-ác không do dự, nói:
- Khoái mã nhất tiên.
Äó là câu thỠđộc mà các giá»›i giang hồ quen dùng trên đất Giang-nam nà y. Lá»i nói ấy xem như danh dá»± cá»§a những ai có máu hà o hiệp.
Quách-Phù cưá»i khoái trá lá»™i lên bá», trong lúc đó Kha-trấn-ác ra dáng lo lắng và suy nghÄ© đủ Ä‘iá»u.
Chẳng bao lâu, cả hai sá»a soạn hà nh trang Ä‘em theo má»™t đôi chim ưng, dùng thuyá»n tiến vá» phÃa Tây.
Và ngay ngà y hôm đó, hai ngưá»i đến phá»§ Hồ-Châu, xin và o tá túc tại nhà má»™t nông phu.
Trong lúc Kha-trấn-ác còn mệt má»i vì cuá»™c hà nh trình nên ngá»§ say chưa dáºy thì Quách-Phù đã ra ngoà i ngao du, dẫn theo đôi chim ưng lểnh mểnh giữa là n sương xám.
Chợt thấy VÅ©-tu-Văn lâm nạn, Quách-Phù liá»n ra tay xua đôi chim ưng cứu Tu-Văn khá»i nanh vút mãnh hổ như đã thuáºt ở Ä‘oạn trên.
Äây, chúng ta trở lại cuá»™c so tà i hà o hứng giữa Lý-mạc-Thu và Kha-trấn-ác.
Äôi bên say sưa giao chiến. Mặc dù Kha-trấn-ác váºn dụng hết các môn bà quyết mà cÅ©ng không là m sao thắng nổi Lý-mạc-Thu.
Biết váºy, Kha-trấn-ác lui dần vá» phÃa ngoà i cổng che kÃn mặt sau để thá»§ thế.
Lý-mạc-Thu vừa tấn công vừa suy nghĩ:
- Lão già nầy quả là má»™t tay lợi hại trong thất kiệt Giang Nam. Mắt lão mù loà mà vẫn có thể cầm cá»± vá»›i ta trên mưá»i hiệp. Như váºy danh bất hư truyá»n.
Bỗng Lý-mạc-thu nghe đà ng sau có tiếng động.
Hai vợ chồng Lục-láºp-Äỉnh và VÅ©-tam-nương vừa chạy đến tiếp tay vá»›i Kha-trấn-ác.
Lý-mạc-Thu tự nghĩ:
- Trưá»ng hợp nầy ta có nên ra tay hạ sát Kha công chăng?
ý nghĩ của Lý-mạc-Thu không phải quá tự phụ.
Thá»±c váºy, tà i nghệ cá»§a Kha-trấn-ác tuy quán thông trong giá»›i giang hồ, xứng đáng là má»™t trong thất quái Giang-nam. Tuy nhiên so vá»›i tà i nghệ nà ng thì chưa thấm và o đâu. Nà ng muốn đánh hạ Kha-trấn-ác lúc nà o cÅ©ng được. Có Ä‘iá»u nà ng phân vân là nà ng biết Kha-trấn-ác, sư phụ cá»§a đôi vợ chồng Quách-Tỉnh. Giết Kha-trấn-ác tức là gây và o đôi vợ chồng nầy má»™t mối thù, mà tà i nghệ cá»§a vợ chồng há» Quách, Lý mạc Thu không thể khinh thị.
Sở dĩ thế mà Lý-mạc-Thu vừa đánh vừa đắn đo suy nghĩ.
Nhưng rồi cuối cùng nà ng cÅ©ng phải quyết định, nhất là khi cả ba đối thá»§ bại tráºn lại xông và o trợ lá»±c vá»›i Kha công.
Lý-mạc-Thu quyết định tha chết cho Kha-trấn-ác để tránh háºu hoạ.
Nà ng đảo lá»™n chiếc phất trần, đánh và o bụng Kha-trấn-ác, nhẹ nhà ng như phất má»™t cà nh hoa. Kha-trấn-ác không ngá» cái phất nhẹ nhà ng như thế mà lại có sức mạnh vạn năng. Chiếc thiết trượng cá»§a lão vừa đưa ra đỡ liá»n bị rÆ¡i xuống đất. Lão nhanh chân lùi bước để tránh ngá»n độc thá»§ cá»§a đối phương sắp tiếp diá»…n.
Nhưng Lý-mạc-Thu không tiến vá» phÃa Kha-trấn-ác mà lại đảo ngược chiếc phất trần táºp kÃch VÅ©-tam-nương.
Bị đánh bất ngá», VÅ©-tam-nương hét lên má»™t tiếng kinh hoà ng. Nà ng liá»u mình xông tá»›i má»™t mặt tránh ngá»n phất trần, má»™t mặt tung kiếm chém ngang hông Lý-mạc-Thu.
Lý-mạc-Thu không đỡ, nép mình tránh lẹ là ng và uyển chuyển như một cà nh sen uốn cong trước gió.
ChỠđến khi gió đã thoảng qua, cà nh hoa ấy trở mình dáºy quất chiếc phất trần trở ngược lại Lục-đại-nương.
Tá»™i nghiệp cho Lục-đại-nương vá»›i miếng võ ấy, nà ng không tà i nà o đỡ nổi, bị chiếc phất trần Ä‘áºp trúng ngã chúi xuống đất.
Thấy vợ mình bị hại. Lục-láºp-Äỉnh nổi giáºn, chẳng còn e dè trước tà i nghệ quái ác cá»§a đối thá»§ nữa, chà ng xông và o dùng dao chém túi bụi, và trổ hết những đưá»ng bà quyết trước ngá»n dao thần tốc.
Lý-mạc-Thu mỉm cưá»i, tiến sát và o ngưá»i Lục-láºp-Äỉnh, khiến cho những đưá»ng dao bà quyết cá»§a Lục-láºp-Äỉnh trở nên vô dụng. Chà ng tức mình hét lên má»™t tiếng, buông dao, hai tay ôm Lý-mạc-Thu và o lòng.
Thế là tình cá», tấm thân kiá»u diá»…m kia lại nằm gá»n và o hai cánh tay cá»§a Lục-láºp-Äỉnh, chà ng trai trẻ đẹp ấy.
Chẳng biết trong tình thế nguy ngáºp Lục-láºp-Äỉnh có cảm giác gì khi ôm được mỹ nhân kế sát và o ngá»±c. Riêng Lý-mạc-Thu, từ ngà y bị tình phụ, bao nhiêu nữ tÃnh cá»§a nà ng đã bị tiêu tan Ä‘i mất, nà ng chỉ là má»™t thiếu phụ trong bẽ bà ng.
Tuy nhiên, khi nhìn táºn mắt Lục-láºp-Äỉnh, Lý-mạc-Thu lại có cảm giác như nhìn lại khuôn mặt cá»§a ngưá»i yêu mưá»i năm vá» trước. CÅ©ng cái khuôn mặt vuông vuông ấy, cÅ©ng vá»›i vừng trán cao rá»™ng ấy, cÅ©ng vá»›i đôi mắt thông minh và tình tá»± ấy. Chừng ấy hình ảnh lẽ ra là m tiêu tan mối căm há»n ghen tức trong lòng cô gái bị phụ tình.
Nhưng không, nếu Lục-láºp-Äỉnh nháºn xét kỹ cà ng hẳn thấy sắc mặt cá»§a Lý-mạc-Thu thay đổi qua nhiá»u sắc thái kỳ dị. Nà ng siết chặt đôi hà m răng, dồn tất cả má»i căm há»n, độc ác và o đôi mắt nhìn Lục-láºp-Äỉnh, hét:
- Äồ bạc tình! Äồ bá»™i nghÄ©a!
Rồi nà ng vung chiếc phất trần đánh và o Lục-láºp-Äỉnh không há» có chút thương tâm.
Tá»™i nghiệp cho Lục-láºp-Äỉnh vô oán, vô thù mà phải chịu gánh trả má»™t đòn căm há»n vá» tình duyên từ kiếp trước.
Vợ chồng hỠLục, chỉ phút chốc đã bị Lý-mạc-Thu đánh ngã Kha-trấn-ác và Vũ-tam-nương mặc dù còn sung sức cũng không thể giải cứu kịp những ngón đòn trong loáng mắt ấy.
Lý-mạc-Thu lại ngạo nghá»… há»i:
- Còn hai đứa bé nữa đâu?
Há»i đến hai đứa bé, Lý-mạc-Thu muốn nói đến Trình Anh và Lục-vô-Song.
Rồi không đợi cho VÅ©-tam-nương kịp mở miệng, nà ng phóng mình lục soát khắp má»i nÆ¡i trong trang trại.
Nhưng không tìm đâu ra tung tÃch hai đứa bé, Lý-mạc-Thu phóng hoả đốt hết trang viên, lá»a khói bốc cháy um tùm.
Äoạn, nà ng quay ra nói vá»›i VÅ©-tam-nương và Kha-trấn-ác:
- Ta vốn cùng Nhất-Äăng Äại-sư và Äà o-hoa đảo không thù oán gì. Váºy xin từ biệt các ngươi.
Dứt lá»i, nà ng toan phi thân. Nhưng VÅ©-tam-nương và Kha-trấn-ác là hai kẻ nghÄ©a hiệp, đã từng tung hoà nh khắp giang hồ không thể mặc nhiên đứng nhìn cá» chỉ hiên ngang cá»§a Lý-mạc-Thu, liá»n cùng nhau kẻ thiết trượng, ngưá»i kiếm đòn Lý-mạc-Thu lại đánh.
Lý-mạc-Thu buộc lòng phải đưa phất trần ra đỡ, và đánh lại.
Một cái vút nhanh, đã là m cho thanh kiếm của Vũ-tam-nương rơi xuống đất gãy là m đôi.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 12:38 AM.
|

28-07-2008, 05:45 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 4
Những vị anh hùng trên đảo Äà o-Hoa
VÅ©-tam-nương bị rÆ¡i kiếm vá»™i cúi sát xuống đất để tránh. Mảnh kiếm gãy bắn tung rá»›t lên mái tóc cá»§a nà ng là m cho nà ng hốt hoảng hét lên. Kha-trấn-ác nghe tiếng biết việc chẳng là nh liá»n vung thiết trượng chống đỡ. Chuôi gươm gãy cá»§a VÅ© tam nương ngay lúc ấy văng vá» phÃa Kha-trấn-ác kịp lúc lão đưa thiết trượng ra, hai vÅ© khà chạm nhau nẩy lá»a xẹt ra má»™t vệt sáng loè.
Lý-mạc-Thu lại suy nghĩ:
- Nếu ta mặc nhiên tha chết cho Kha công mà không cho biết ý định cá»§a ta e lão hiểu lầm tà i nghệ cá»§a ta chăng. Chi bằng ta cho lão má»™t phen khiếp vÃa là hÆ¡n.
NghÄ© thế, nà ng tung chiếc phất trần quanh mặt Kha-trấn-ác và trở lại trò chÆ¡i mèo giỡn chuá»™t lúc ban nãy. Thỉnh thoảng nà ng dùng phất trần phẩy nhẹ trúng thiết trượng buá»™c Kha-trấn-ác phải huy động cả sức lá»±c để giữ cho thiết trượng khá»i rÆ¡i.
Cứ má»—i lần phất trần chạm và o thiết trượng là má»—i lần toà n thân Kha-trấn-ác phải dụng váºn hết toà n lá»±c. Nhưng ác thay, hết đòn nầy đến đòn khác, khiến cho ông lão qua má»™t lúc không còn hÆ¡i sức nà o để chống đỡ nữa. Còn Lý-mạc-Thu như đùa giỡn vẻ mặt tươi như Ä‘oá hoa trong nắng sá»›m.
Cuối cùng, Kha-trấn-ác không còn đủ sức để cống hiến cho cái trò chơi quái quắc của Lý-mạc-Thu, lão buông thiết trượng đứng ưỡn ngực, hét lớn:
- ác tặc! Äây nầy! Mi hạ sát ta Ä‘i! Äồ khốn kiếp.
Lý-mạc-Thu cưá»i lá»›n, đưa chiếc phất trần giả vỠđâm và o cái bụng nhăn nheo cá»§a lão. Chiếc phất trần còn cách bụng lão độ và i phân nà ng dừng tay lại, rồi vừa cưá»i vừa nói:
- Ta đâu muốn hại tánh mạng lão. Ta đã nói lão là ngưá»i ngoại cuá»™c, ta không có thù oán kia mà !
Nà ng vừa dứt lá»i, bá»—ng đằng sau có tiếng động. Nà ng quay lại thì thấy VÅ© tam nương mặt hầm hầm xông và o cứu mạng Kha-trấn-ác.
Nhanh như chá»›p Lý-mạc-Thu nhảy phóc ngưá»i lên không trung rồi thuáºn tay đánh và o gò má cá»§a VÅ©-tam-nương.
Ngón chưởng nà y nà ng thưá»ng tung ra trong cÆ¡n giáºn! Nó đột ngá»™t và nặng ná» quá sức là m cho VÅ©-tam-nương mất thăng bằng ngã lăn xuống đất.
Äánh xong đòn XÃch luyện thần chưởng. Lý-mạc-Thu hét lên:
- Tặc nữ! Ta đã bảo ngươi không phải là kẻ liên can, ta đã tha chết sao còn liá»u lÄ©nh.
Dứt lá»i, nà ng phi thân biến mất.
Bị trúng phải thần chưởng. VÅ© tam nương nằm bất tỉnh. Còn Kha-trấn-ác lúc đó vẫn còn có cảm giác như có phiến đá ngà n cân đè nặng trên bụng. Lão thở khò khè toà n thân mệt má»i.
Qua má»™t lúc, VÅ© tam nương lần lần hồi tỉnh, nghe tiếng răn rắt bên tay, mở mắt nhìn thấy ngá»n lá»a tà n phá gia trang đã lần hồi cháy vá» phÃa mình. Nà ng thất kinh gượng dáºy đỡ Kha-trấn-ác tránh ra xa để khá»i nguy hiểm.
Bấy giá» lão già cÆ¡n mệt cÅ©ng vừa lắng dịu, nghÄ© đến vợ chồng Lục-láºp-Äỉnh liá»n cùng vá»›i VÅ© tam nương đến nÆ¡i. Nhìn hai cái xác nằm sóng sượt, VÅ© tam nương cÅ©ng như Kha-trấn-ác không khá»i bùi ngùi thương xót.
Vợ chồng Lục-láºp-Äỉnh chưa chết. Há» vẫn còn trong thoi thóp nhưng không thể nà o sống được lâu.
Kha-trấn-ác và VÅ© tam nương Ä‘á»u ở trong tình trạng khó xá».
"Äể há» lại ư?"
Äã là hiệp sÄ© ai lại có thể nhẫn tâm trước những sinh mệnh Ä‘ang hấp hối!
Nhưng mang há» theo thì sau má»™t cÆ¡n kiệt lá»±c, cả hai Ä‘á»u chưa đủ sức cứu lấy mình còn mong gì cứu lấy ngưá»i khác.
Trong lúc lương tâm hai ngưá»i Ä‘ang già y vò phân vân trước sinh mạng vợ chồng Lục-láºp-Äỉnh thì đằng xa có tiếng gá»i:
- Nương tá»! Nương tá» có há» gì không?
Äúng là tiếng kêu cá»§a VÅ©-tam-Thông. VÅ© tam nương mừng rỡ vô cùng. Cà ng mừng hÆ¡n nữa khi nà ng nghÄ© rằng chắc VÅ© tam Thông không còn Ä‘iên khùng như trước nữa nên mơà biết mà đến trong lúc nguy nan.
VÅ©-tam-Thông áo quần tả tÆ¡i, hướng vá» phÃa lá»a cháy, miệng la:
- Nương tỠơi! Nương tỠcó hỠgì không?
VÅ©-tam-nương cảm động, chạy ra ôm choà ng lấy chồng, kéo vá» phÃa vợ chồng há» Lục Ä‘ang nằm thoi thóp.
VÅ©-tam-Thông không nói rằng gì cả, vá»›i tay kẹp má»—i ngưá»i và o nách rồi cắm đầu chạy.
Kha-trấn-ác tuy chưa được giá»›i thiệu cùng đôi vợ chồng há» VÅ©, song nháºn biết há» là kẻ hà o hiệp nên lặng lẽ phi thân theo sau.
Chẳng mấy chốc, VÅ©-tam-Thông đã dẫn má»i ngưá»i lâm nạn ấy đến má»™t sÆ¡n động.
Tháºt ra, phá»§ Hồ-Châu vốn Ãt núi non, toà n là đồng bằng phì nhiêu, nên nÆ¡i nà o có ngá»n đồi cao, có má»™t số hang hố thì ở đấy dân cư gá»i là sÆ¡n động.
Vừa bước và o sÆ¡n động, VÅ©-tam-nương đã thấy ngay VÅ©-đôn-Nhu, VÅ©-tu-Văn, Trình-Anh, Lục-vô-Song Ä‘á»u có mặt nÆ¡i đó. Chúng Ä‘á»u được bình an vô sá»± và đang chÆ¡i đùa vá»›i nhau. Ngoà i ra còn má»™t đứa bé gái ra vẻ con nhà trâm anh quyá»n thế, trạc tuổi Trình-Anh và Lục-vô-Song sắc diện hiện ngang. Trông cái nhìn cá»§a đứa bé gái ấy, ngưá»i ta cảm thấy có má»™t sá»± cách biệt vá» tÃnh tình, khó hoà mình vá»›i các em bé kia được. Em bé đó chÃnh là Quách-Phù, ái nữ cá»§a Quách-Tỉnh và Hoà ng-Dung.
Quách-Phù thấy Kha-trấn-ác bước và o, liá»n nói:
- Công công Æ¡i! Chẳng biết vì sao đôi chim ưng bay mất tÃch.
Cháu gá»i thế nà o nó cÅ©ng không vá».
Trình-Anh và Lục-vô-Song ôm chầm lấy thi xác cá»§a cá»§a vợ chồng Lục-láºp-Äỉnh vừa khóc vừa than.
Bỗng Kha-trấn-ác buột miệng hét:
- Không xong rồi! Chúng ta đã vô tình chỉ đưá»ng cho con quỉ cái đó đến tìm mồi.
Vũ-tam-nương nghe nói thất sắc nhưng chưa hiểu ra sao.
Kha-trấn-ác giải thÃch:
- Con ác tặc đó đã thanh toán Lục gia trung chỉ còn hai đứa bé nầy nữa. Nhưng nó chưa biết hai đứa bé nơi nà o thì...
Vũ-tam-nương chợt hiểu ra nói tiếp:
- à ! Äúng rồi! Quái tháºt! hắn dụng ý tha mạng chúng ta để lò la tông tÃch hai đứa bé.
Vũ-tam-Thông hầm hầm nét mặt, la lớn:
- A! Con ác tặc nầy xem ra lợi hại quá! Ta phải cùng nó một còn một mất mới được.
Dứt lá»i, lão nhảy phóc ra cá»a đứng án ngá»± như giữ thế và chỠđợi.
Lục-láºp-Äỉnh tuy xương đầu đã bị nát vụn nhưng trong lòng còn ấp á»§ đôi việc chưa được nói ra, nên dãy dụa kéo dà i thì giá» lâm chung qua má»™t lúc, chà ng dốc hết tà n lá»±c, mở to đôi mắt quay vá» phÃa Trình-Anh trối:
- Châu Anh! cháu hãy đỡ cáºu dáºy! NÆ¡i bụng cáºu có má»™t vuông lụa bạch, cháu... hãy lấy ra...
Tiếng nói mệt nhá»c nhá» dần. Trình-Anh cúi sát dần xuống để nghe cho rõ nhưng chỉ còn nghe được mấy tiếng thì thà o.
Trình-Anh vâng lá»i vén bụng Lục-láºp-Äỉnh lên rút ra vuông lụa bạch, trên vuông lụa có thêu Ä‘oá hoa hồng.
Äoá hoa hồng nầy tháºt là kỳ dị. Nhìn qua thì cá»±c kỳ diá»…m lệ, nhưng nhìn kỹ thì cá»±c kỳ hiểm hóc. Ai nhìn lâu cÅ©ng phải rỡn óc.
Lục-láºp-Äỉnh nghÄ© má»™t lúc rồi cố nói tiếp:
- Cháu Trình-Anh! Cháu hãy buộc vuông lụa nầy và o cổ, và không được giây phút nà o cởi bỠra! Cháu nghe rõ chưa?
Trình-Anh tuy nháºn ra được câu nói nhưng không hiểu ý nghÄ©a ra là m sao liá»n cúi xuống gần, nhưng Lục-láºp-Äỉnh chỉ còn mở to đôi mắt có ý dặn dò, không nói nữa.
Là lá»i di chúc, Trình-Anh không muốn để phiá»n lòng ngưá»i chết, vá»™i gáºt đầu.
Giữa lúc đó, Lục-đại-nương Ä‘ang mê man bất tỉnh, thoạt nghe lá»i trối cá»§a chồng, nà ng bừng tỉnh lại, và nói:
- Vì sao chẳng truyá»n lại cho Vô-Song lại truyá»n cho Trình-Anh?
Lục-láºp-Äỉnh cố nói lá»i sau cùng:
- Không! Ta không thể phụ lá»i ký thác cá»§a cha mẹ Trình-Anh.
Lục-đại-nương nói tiếp:
- Ông tháºt lòng dạ sắt đá! Con đẻ không thương lại thương cháu.
Dứt lá»i, đôi mắt Lục-đại-nương trắng chợt theo khuôn mặt.
Lục-vô-Song nãy giá» khóc than không để ý những lá»i đối đáp cá»§a cha mẹ nó.
Lục-láºp-Äỉnh như chưa hết ná»—i nuối tiếc, ngẩng đầu nhìn vợ nói:
- Nếu phu nhân thương con thì hãy để cho nó cùng theo chúng ta vỠsuối và ng là hơn.
Nguyên cái vuông lụa có thêu Ä‘oá hoa hồng là váºt ká»· niệm đầu tiên cá»§a Lý-mạc-Thu thân tặng cho Lục-triển-Nguyên để thắt chặt mối thâm tình. Khi lâm chung, Lục-triển-Nguyên Ä‘oán biết hai mối tình ngang trái cá»§a mình và vợ sẽ đưa đến hai mối thù oan nghiệt, không thể không Ä‘i há»a đến con cháu vá» sau.
Do đó, lúc lâm chung Lục-triển-Nguyên trao vuông lụa cho Lục-láºp-Äỉnh và dặn: "Mối thù cá»§a VÅ©-tam-Thông nếu hắn tìm đến thì con liệu tránh được thì tránh bằng không thì đương đầu đấu chiến. Vá»›i VÅ©-tam-Thông bắn không đến ná»—i là m cho con thiệt mạng. Còn đối vá»›i Lý-mạc-Thu, má»™t tay võ nghệ cao cưá»ng lại có lòng hiểm độc, nếu hắn tìm đến thì cách đối phó duy nhất để bảo tồn sinh mệnh là tròng vuông lụa nà y và o cổ hắn. Hắn sẽ nhá»› lại mối tình đầu mà không đủ can đảm để tà n nhẫn nữa.
Tuy nhiên, Lục-láºp-Äỉnh vốn con ngưá»i tá»± phụ, cho đến phút lâm chung, cÅ©ng không sá» dụng vuông lụa theo lá»i trăng trối cá»§a ngưá»i cha, dù là để cứu mạng.
Trình-Anh là cháu ruá»™t cá»§a Lục-láºp-Äỉnh. Cha mẹ Trình-Anh, từ lúc nhỠđã ký thác con cho Lục-láºp-Äỉnh nuôi dạy. Thưá»ng ngà y Lục-láºp-Äỉnh cÅ©ng tá» ra nghiêm khắc vá»›i Trình-Anh, nhưng đến lúc lâm chung Lục-đại-nương không ngá» chồng mình có thâm tình vá»›i cháu như thế.
Riêng Trình-Anh, cô ta hiểu ná»—i bất bình chÃnh đáng cá»§a Lục-đại-nương nên cầm vuông lụa đưa cho Lục-vô-Song và nói:
- Em hãy giữ lấy của nà y cho vui lòng mợ.
Lục-láºp-Äỉnh nghe lá»i nói ấy mở vá»™i đôi mắt, vá»›i vẻ nghiêm nghị, nói:
- Vô-Song! Con không được giữ vuông lụa nầy.
Vũ-tam-nương thấy việc éo le gay cấn, đỠnghị:
- Chúng ta hãy xé vuông lụa là m đôi, cấp cho má»—i đứa má»™t ná»a. Như thế má»›i ổn thoả. Xin gia chá»§ vui lòng theo giải pháp đó.
Lục-láºp-Äỉnh muốn trả lá»i song không còn đủ sức nữa. Tiếng nói ngáºp ngừng rồi nghẹn trong cổ há»ng. Cuối cùng Lục-láºp-Äỉnh gáºt đầu.
VÅ©-tam-nương liá»n lấy vuông lụa xé toạc ra là m hai mảnh đưa cho hai em bé má»—i em má»™t ná»a.
Bấy giá» VÅ©-tam-Thông Ä‘ang án ngá»± ngoà i cá»a động, nghe tiếng khóc chợt quay và o thấy trên hai gò má vợ má»™t bên có má»™t vết trắng như bạc, má»™t bên có má»™t vết Ä‘en như lá», chẳng biết duyên cá»› vì đâu, ngạc nhiên há»i:
- Vì sao lại thế nầy?
VÅ©-tam-nương nghe há»i nhá»› lại độc chưởng cá»§a XÃch-Luyện Tiên tá», bèn lấy tay xoa lên hai gò má thì bấy giá» hai gò má đã tê cóng.
Nà ng hốt hoảng, than:
- Chết rồi! Thiếp đã bị nhiá»…m độc cá»§a XÃch-Luyện thần chưởng:
Bá»—ng ngoà i cá»a động có tiếng cưá»i sằng sặc, há»i vá»ng và o:
Có hai đứa bé trong đó chăng? Bất luáºn sống hay chết hãy mau Ä‘em ra giao lại cho ta.
Tiếng cưá»i và tiếng nói trong như chuông ngân.
VÅ©-tam-Thông xoay ngưá»i trở lại.
Quả nhiên, Lý-mạc-Thu đứng đấy tự bao giỠvới dáng điệu vô cùng ngạo nghễ.
VÅ©-tam-Thông nhìn Lý-mạc-Thu ngạc nhiên: Bốn mươi năm trá»i, từ khi gặp nhau lần chót, ngưá»i thiếu phụ nà y cÅ©ng vẫn giữ nguyên nhan sắc, cÅ©ng vẫn yêu kiá»u diá»…m lệ như xưa. VÅ©-tam-Thông có cảm giác như con đạo cô nà y thách đố cả thá»i gian để mãi mãi tồn tại gieo hoạ và o bao nhiêu thế hệ vá» sau.
Nhìn thấy Lý-mạc-Thu cầm chiếc phất trần phe phẩy nÆ¡i tay VÅ©-tam-Thông hiểu rõ mối nguy cÆ¡ Ä‘ang chỠđợi má»i ngưá»i, nhưng trong tay lão không có vÅ© khÃ.
Bởi vì, và o động tức là thả cho con ác tặc theo và o, còn chống cá»± biết dùng váºt gì ngăn cản.
Chỉ loáng mắt, VÅ©-tam-Thông nhanh trà nhảy đến má»™t cây cổ thụ cạnh cá»a động, ôm chầm gốc cây hô lá»›n:
- Lên.
Gốc cổ thụ báºt lên táºn gốc rá»… cà nh lá rưá»m rà . VÅ©-tam-Thông cầm múa tròn, tiến sát và o ngưá»i Lý-mạc-Thu mục Ä‘Ãch vây Lý-mạc-Thu và o giữa tà ng cây rưá»m rà để má»i ngưá»i có đủ thì giá» trốn thoát.
Lý-mạc-Thu hiểu ý, lùi mấy bước, vừa cưá»i vừa nói:
- Vũ công còn mạnh đấy chứ!
VÅ©-tam-Thông dừng tay, trả lá»i:
- Äã bốn mươi năm trá»i chẳng gặp nhau, nay tôi trông Lý cô nương vẫn còn đẹp lắm.
"Lý cô nương" là má»™t lối gá»i mà cách bốn mươi năm vá» trước không má»™t chà ng trai hảo há»›n nà o không tìm dịp để được gá»i nà ng như thế. Nhưng từ khi mối háºn tình đã khiến Lý-mạc-Thu trở thà nh má»™t đạo cô độc ác thì lối gá»i Lý cô nương cÅ©ng cùng vá»›i thá»i gian bị chôn lấp. Vả lại, ngà y nay cÅ©ng chẳng còn gì dám gá»i Lý mạc Thu vá»›i tiếng gá»i êm Ä‘á»m như thế.
Mặc dù Lý mạc Thu con tim đã bị giá lạnh, giá lạnh đến chua chát, bẽ bà ng trong dÄ© vãng, nhưng không thể không chạnh lòng khi nghe có ngưá»i còn nhắc đến tên Lý cô nương.
Tháºt váºy! Äã biết bao nhiêu chà ng trai phong lưu Ä‘ua tà i tranh nhau gá»i "Lý cô nương".
"Lý cô nương", "Lý cô nương" má»™t âm thanh dung hoà trong cuá»™c sống đà o hoa, hay tiếng kêu hối háºn cá»§a má»™t kẻ vong tình Ä‘ang bị lương tâm cắn xé?
Nhưng nhắc đến ba tiếng "Lý cô nương" Lý mạc Thu lại cảm thấy sống dáºy trong lòng mình ba tiếng "Hà nguyên Quân" ba tiếng tình địch trong Ä‘á»i nà ng.
Cảm giác như thế, sắc mặt Lý mạc Thu bỗng cay cú chẳng khác gì đoá hoa hồng trên khuôn lụa bạch.
VÅ© tam Thông cùng vá»›i Lý mạc Thu Ä‘á»u là những kẻ không may trên tình trưá»ng thì tâm tánh có khó gì mà không thông cảm.
CÅ©ng như cách đây mưá»i năm sau khi thất tình, má»™t ngà y ná» VÅ© tam Thông gặp má»™t Ä‘oà n phiên xa gồm có mưá»i ngưá»i cá»§a Hà thị phiêu cục. Chẳng may cho Ä‘oà n ngưá»i nà y trong hắn chữ Hà thị phiêu cục sÆ¡n trắng phiên xa, chữ Hà to lá»›n Ä‘áºp mạnh và o trà óc cá»§a VÅ© tam Thông khiến cho chà ng trai thất tình ấy nhá»› lại tên ngưá»i yêu rồi nổi cÆ¡n Ä‘iên giết cả mưá»i tên lão phiêu. Tá»™i nghiệp cho những tên nà y, đến lúc bị tà n sát cÅ©ng chẳng biết nguyên do.
Ngay nay Vũ tam Thông hẳn rõ tâm trạng Lý mạc Thu hơn ai hết. Thấy sắc mặt nà ng thay đổi, Vũ tam Thông hồi hộp cho sinh mạng của Trình Anh và Lục vô Song.
Lý mạc Thu nghiêm sắc mặt, nói:
- ChÃnh ta đã in chÃn bà n tay máu và o Lục gia trang. Ta chưa hạ thá»§ được chÃn mạng lẽ nà o ta chịu dừng tay. Váºy VÅ© tam ca hãy vui lòng nhưá»ng bước.
Vũ Tam Thông nói:
- Hai vợ chồng Lục công đã chết; vợ chồng Lục láºp Äỉnh đã thỠđộc vì tay ngưá»i. Nay chỉ còn má»™t đứa bé nhá», ngươi nỡ nà o nhẫn tâm như váºy.
Lý mạc Thu Ä‘iểm nụ cưá»i trên khuôn mặt lạnh lùng, nói:
- VÅ© tam ca! Hãy nói là còn hai đứa bé thì đúng hÆ¡n. Nhưng thôi! Hãy nhưá»ng lối cho ta Ä‘i.
VÅ© tam Thông xoay ngang cây cổ thụ rà o kÃn lối và o động và dằng từng tiếng:
- Nà y Lý cô nương! Thế thì Lý cô nương quả là trắc dạ lang tâm. Hà nguyên Quân...
Nghe nói đến "Hà nguyên Quân" Lý mạc Thu biến sắc lần nữa, hét:
- Ta phải nói để ngươi rõ. Trước mặt XÃch Luyện tổ sư ta đã có lá»i thá». Nếu trước mặt ta, kẻ nà o nói đến tên "Hà nguyên Quân" thì kẻ đó phải chết, hoặc ta phải chết. Nay VÅ© tam ca tá»± nhiên bắt ta phải trá»ng lá»i thá», váºy ngươi đừng oán ta nhé.
Dứt lá»i, nà ng tung chiếc phất trần đánh và o đầu VÅ© tam Thông.
Chiếc phất trần đánh xuống mau như chá»›p nhoáng. Nhưng Lý-mạc-Thu đã quên rằng con ngưá»i Ä‘iên dại đầu óc bồm xồm kia là cao đệ cá»§a Nhất-Äẳng Äại-sư, và Lý-mạc-Thu còn quên má»™t Ä‘iá»u nữa là VÅ©-tam-Thông ngà y nay đâu phải VÅ©-tam-Thông bị rÆ¡i vÅ© khà trước ngá»±c cá»§a Lục-triển-Nguyên bốn mươi năm vá» trước. Váºn dụng tất cả má»i kinh nghiệm cá»§a bốn mươi năm lăn lóc trên vÅ© trưá»ng, VÅ©-tam-Thông dùng hai bà n tay là m bung cây cổ thụ như má»™t chiếc dây cung để đỡ ngón đòn độc hiểm cá»§a XÃch-Luyện Tiên-tá».
Lý-mạc-Thu thấy khà thế cá»§a VÅ©-tam-Thông quả nhiên lợi hại, nà ng liá»n nép mình theo hướng gió, bay xa khá»i tầm cổ thụ và quan sát từng khe hở cá»§a VÅ©-tam-Thông để tấn công cho có hiệu quả hÆ¡n.
Lý-mạc-Thu đảo qua đảo lại liá»n hồi, khiến cho VÅ©-tam-Thông không kịp day trở tà ng cây cổ thụ nặng nỠấy.
Nhân lúc đối phương lúng túng, Lý-mạc-Thu nhảy vụt xuống đưa chân đạp và o gốc cây cổ thụ.
Con ngưá»i Lý-mạc-Thu mong manh, thÆ¡ nhi liá»…u yếu nhu đà o, ấy thế mà sức đạp cá»§a nà ng lại nặng ná» có đến ngà n cân, khiến cho gốc cây phải lún xuống đất.
Thế là hai đối thá»§ dằng co nhau má»™t cây cổ thụ. Má»™t bên đè gốc, má»™t bên đè ngá»n.
Nhưng Lý-mạc-Thu ghì được ưu thế, lại có vÅ© khà trong tay, còn VÅ©-tam-Thông đã không có vÅ© khÃ, hai tay lại báºn giữ ngá»n cây.
Lý-mạc-Thu cưá»i khúc khÃch như để hoan thưởng cái lợi thế cá»§a mình. Trong lúc đó, VÅ©-tam-Thông bắt đầu nao núng, mối lo ngại bắt đầu vẩn vÆ¡ trong trà óc.
Tháºt ra, VÅ©-tam-Thông không há» lo ngại cho mình, bởi vì từ khi biết tia tình địch lẫn ngưá»i yêu đã hoá ra ngưá»i thiên cổ, ông ta không còn tha thiết đến cuá»™c sống như đã thiết tha trong bốn mươi năm qua rèn luyện võ nghệ để rá»a háºn thù. Nay trước nguy cÆ¡ hăm doạ sanh mạng cá»§a con cháu ngưá»i yêu và cá»§a vợ con mình khiến VÅ©-tam-Thông vụt ra ý nghÄ© cần phải sống để bảo vệ kẻ thân yêu. Bấy giá» VÅ©-tam-Thông lo mối nguy hại chung hÆ¡n là lo cho bản thân.
Trong lúc ông ta Ä‘ang lo suy nghÄ© thì Lý-mạc-Thu vẫn cưá»i ngạo nghá»… trong đắc thế. Nà ng đạp chìm gốc cây cổ thụ xuống đất rồi bước lần vá» phÃa VÅ©-tam-Thông tay lăm lăm chiếc phất trần như chá»±c kết thúc sinh mạng đối thá»§.
VÅ©-tam-Thông nhìn con ác tặc lẩn lẩn tiến đến Ä‘ang chỠđợi má»™t định mệnh khắt khe cho cả má»™t Ä‘oà n ngưá»i vô tá»™i.
Trong lúc nguy cấp, bá»—ng từ đà ng sau Lý-mạc-Thu từ trên trá»i, lao xuống hai vệt Ä‘en, tiếp theo những tiếng kêu lạ lùng quái dị.
Vũ-tam-Thông ngạc nhiên thấy đó là hai con chim ưng khổng lồi sà xuống bấu và o Lý-mạc-Thu chúng dùng mỠvà móng nhưng bấu xé liên hồi, thay phiên nhau tấn công tới tấp.
Lạ lùng hÆ¡n nữa trong động có tiếng the thé cá»§a cô bé Quách Phù Ä‘ang Ä‘iá»u khiển cặp chim:
- Thần ưng! Thần ưng! Hãy mổ xé xác con quái tặc ấy.
Äôi chim ưng vô cùng khôn lanh, lúc bay vá» phÃa tả, lúc sà xuống phÃa hữu, đến như Lý-mạc-Thu lanh lẹ dưá»ng ấy mà cÅ©ng phải lúng túng trong lúc tránh né.
Tuy nhiên, qua má»™t lúc, Lý-mạc-Thu lấy ngay được bình tÄ©nh. Vì qua và i đợt tấn công nà ng đã xác định được giá trị cá»§a đôi chim. Nà ng tin rằng pháp thuáºt cá»§a nà ng có thừa để đối phó.
Tuy nhiên, đánh hạ đôi chim là việc nà ng còn phải suy tÃnh. Bởi vì nà ng thừa hiểu chỉ có đảo Äà o-hoa má»›i có đôi chim ấy. Váºy đương đầu vá»›i đôi chim ưng tức là chuốc lấy háºu quả oan thù vá»›i há» Quách, Ä‘iá»u mà Lý-mạc-Thu không bao giá» nghÄ© đến.
Trong lúc nà ng còn lưỡng lự chưa quyết thì đôi chim vẫn hăng say trong lợi thế, cứ áp đảo luôn hồi.
Bỗng con chim mái bất đồ trúng phải chiếc phất trần của Lý-mạc-Thu sa xuống đất kêu một tiếng thất thanh.
Quách-Phù thấy thần ưng bị hạ, từ trong động hô to:
- Thần ưng! Thần ưng! không có gì phải sợ, hãy cắn chết con nữ tặc ấy cho ta.
Lý-mạc-Thu liếc mắt nhìn và o động thấy ngưá»i ra hiệu lệnh cho đôi chim là má»™t cô gái nhá», sắc mặt lạ lùng. Nà ng nhÃu mà y lẩm bẩm:
- Thôi, đúng rồi! Con bé nà y phảng phất giống nhan sắc cá»§a Quách phu nhân. ÄÃch thị nó là đứa con gái cá»§a đôi hiệp sÄ© ở đảo Äà o-hoa.
Nghĩ như thế, Lý-mạc-Thu cà ng phân vân, chỉ đánh cầm chừng.
VÅ©-tam-Thông thấy có đôi thần ưng trợ lá»±c, thay đổi chiến thuáºt. Ông ta nhặt má»™t tảng đá lá»›n ở góc động ném và o cháºu cây cổ thụ, rồi đỡ nhẹ cây cổ thụ lên kê và o hòn đá. Äoạn ông ta bất thần dồn hết sức lá»±c đè ngá»n cây xuống khiến cho gốc cây báºt lên và tung Lý-mạc-Thu bay vút lên trá»i.
Äôi chim ưng tưởng Lý-mạc-Thu phi thân trốn thoát liá»n vá»— cánh Ä‘uổi theo.
Trong lúc Lý-mạc-Thu lÆ¡ lá»ng giữa không trung không có Ä‘iểm tá»±a để sá» dụng mảnh lá»±c chiếc phất trần thì bị đôi chim vây hãm rất ngặt. Nà ng túng thế liá»n tung bá»u bối từ trong tay áo nà ng bay ra ba chiếc kim châm hổ phách. Hai chiếc nhắm hướng hai con chim ưng và má»™t chiếc nhắm bụng VÅ©-tam-Thông phóng tá»›i.
Ba chiếc kim bắn rất chÃnh xác. Äôi chim bị thương quằn quại bay vút táºn mây xanh. Còn VÅ©-tam-Thông chợt thấy má»™t tia sáng xẹt tá»›i ông ta vá»™i nhảy tránh sang má»™t bên. Nhưng đã trá»…, chiếc kim son trúng và o bà n toạ bên trái khiến cho toà n thân lão run lẩy bẩy ngã xỉu xuống đất dãy đà nh đạch.
Chỉ chốc lát, Vũ-tam-Thông bất tỉnh.
Quách Phù thấy thế sốt ruá»™t từ trong động cất tiếng lanh lảnh gá»i đôi chim ưng:
- Thần ưng hãy trở lại mau! Thần ưng hãy trở lại mau!
Nhưng vô hiệu! Äôi chim ưng bay vút má»™t mạch.
Bấy giá», Lý-mạc-Thu là đà ngưá»i xuống vừa cưá»i vừa há»i:
Nà y em bé! Có phải em thuộc dòng hỠQuách chăng?
Quách-Phù thấy Lý-mạc-Thu tá» vẻ hiá»n là nh khả ái, bao nhiêu ác cảm trong ngưá»i bá»—ng chốc tiêu tan, nó vá»™i há»i:
- Thưa cô nương! Em đúng là hỠQuách. Còn cô nương là ai?
Lý-mạc-Thu không đáp, chỉ cưá»i rồi nói:
- Em hãy đến đây! Ta dắt em đi chơi! Vui lắm.
Dứt lá»i, Lý-mạc-Thu lẹ là ng bước đến cầm tay Quách-Phù dắt Ä‘i.
Kha-trấn-ác từ trong động vác thiết trượng chạy vá»™i ra, cháºn Quách-Phù lại, và nói:
- Phù nhi! con hãy theo ta trở vá».
Lý-mạc-Thu nhÃn Kha-trấn-ác cưá»i lá»›n, nói:
- Công công sợ ta ăn thịt con bé nầy sao?
Vừa nói nà ng vừa kéo Quách-Phù theo mình.
Quách-Phù ngoảnh lại nói với Kha-trấn-ác:
- Công công để cho cháu đi chơi với cô nương một chốc cháu trở vỠngay.
Kha-trấn-ác không biết là m sao đà nh đứng nhìn con đạo cô quyến rũ Quách-Phù.
Bỗng nhiên đôi chim ưng bay trở vỠkêu lên những tiếng áo não.
Quách-Phù quay đầu nhìn lại. Kha-trấn-ác hy vá»ng những tiếng kêu cá»§a đôi chim ưng sẽ là m cho Quách-Phù đổi ý.
Nhưng không, Quách-Phù liá»n ra hiệu:
- Thần-Ưng! Hãy đến đây cùng ta! Hãy theo ta!
Äôi Thần-Ưng ngoan ngoãn bay theo. Nhưng lạ thay, giữa đôi chim ưng có má»™t con chim nhá» mà u hồng nằm ngay đỉnh đầu Lý-mạc-Thu đâm bổ xuống.
Hoảng hốt, Lý-mạc-Thu đưa phất trần ra đỡ. Con chim nhỠkhôn ngoan và lanh lẹ vô cùng. Như một con thoi, nó tránh né chiếc phất trần của Lý-mạc-Thu rất ngoạn mục.
Lý-mạc-Thu phải một phen kinh hãi. Tuy nhiên, nà ng vẫn giữ được bình tĩnh khen:
- ái chà ! Con chim nhỠnà y hay lắm.
Bá»—ng phÃa sau có tiếng động khác thưá»ng. Má»™t cáºu bé độ 14, 15 tuổi, mình mặc thanh y, vừa vá»— tay vừa ca hát Ä‘iệu hà nh quân lá»i lẽ rất vô nghÄ©a. Má»™t Ä‘oà n rắn độ ngà n con, má»™t mà u thanh trúc sắp thà nh hà ng ngÅ© chỉnh tá», ngoan ngoãn vâng theo lá»i ca tiến đến trước mặt Lý-mạc-Thu như má»™t dòng nước cuá»™n.
Äến đây thằng bé ngồi dưới má»™t gốc cây, nhìn con chim mà u hồng Ä‘ang hăng say tấn công Lý-mạc-Thu. Còn Lý-mạc-Thu vừa đương đầu vá»›i con chim, vừa tÃnh toán cách nà o để sẽ phải đối phó vá»›i Ä‘oà n rắn.
Bá»—ng như nà ng sá»±c nhá»› Ä‘iá»u gì, liếc nhìn thằng bé lẩm bẩm:
- Thằng bé nà y diện mạo khôi ngô, mà y ngà i mắt lá»›n, môi Ä‘á», trân tròn, phải chăng nó là đệ tá» cá»§a Âu-dương-Phong ở đất Tây-Vục hiệu là Tây-Äá»™c.
Tháºt váºy, trong giá»›i hảo há»›n không ai là không biết! Âu dương Phong, má»™t hiệp sÄ© Giang Nam nổi tiếng má»™t thá»i, nay vá» già ẩn trú tại Tây-Vục, lấy thuáºt nuôi rắn bà y thế tráºn để tiêu khiển.
Lý-mạc-Thu kiểm Ä‘iểm những biến cố trong ngà y, cho rằng những việc xảy đến không phải do sá»± tình cá». Nhất-Äảng Äại-sư, Äà o-hoa-đảo, Bạch-Ä‘a-sÆ¡n nhất định không phải vô tình mà phái ngưá»i đến gặp ta má»™t lúc.
Nghĩ thế, Lý-mạc-Thu chưa vội kết thúc cuộc đấu chiến với con chim nhỠmà u hồng đó. Nà ng kéo dà i cuộc chống đỡ để có đủ thì giỠquan sát địch thủ.
- Nầy em bé! Có phải em ở Bạch-đà -sơn chăng?
Äứa bé thấy Lý-mạc-Thu tá» cá» chỉ dịu dà ng liá»n đứng dáºy đáp:
Thưa, em hỠDương. Nhưng tại là m sao cô nương bảo em ở Bạch-dầu-sơn?
Thừa cÆ¡ há»™i Lý-mạc-Thu Ä‘ang nói chuyện, con chim nhỠđâm bổ và o đầu Lý-mạc-Thu má»™t đòn rất lợi hại. Nhưng cÅ©ng nhanh như chá»›p, Lý-mạc-Thu đưa bà n tay trái lên chụp gá»n con chim nhá» và o lòng bà n tay.
Thằng bé sợ Lý-mạc-Thu bóp chết con chim la lớn:
- Cô nương đừng vội giết chết con chim hồng
Lý-mạc-Thu cưá»i:
- A ra con chim nầy cá»§a em. Váºy ta trả cho em đây
Nà ng trao con chim hồng cho thằng bé.
Bà n tay xinh xắn của Lý-mạc-Thu vừa mở, con chim hồng ngỡ rằng nó đã được tự do, vội cất cánh bay bổng lên không trung.
Nhưng Lý-mạc-Thu táºp trung nhân lá»±c và o đôi mắt hướng vá» con chim hồng, và xoè bà n tay ra, váºn động mấy ngón tay, tức thì con chim hồng nhá» kia cảm thấy như có má»™t sức mạnh đè nặng trên mình nó. Nó không thể tá»± do hà nh động theo ý muốn mà phải lệ thuá»™c theo sá»± Ä‘iá»u khiển cá»§a Lý-mạc-Thu từ dưới đất.
Äó là phép chưởng lá»±c mà chỉ kẻ nà o có võ thuáºt tuyệt luáºn má»›i có thể váºn dụng nổi. ChÃnh vì cái tuyệt luáºn đó đã là m vang danh XÃch-luyện thần chưởng trong khắp vÅ© lâm bão hoa.
Bấy giỠVũ tam nương ở trong động nhìn ra lo ngại vì thấy chồng nà ng nằm sóng sượt dưới đất.
Nà ng nóng ruá»™t muốn xông ra cứu trợ, nhưng Ä‘oà n rắn cá»§a thằng bé đã trà n đến nÆ¡i, con nà o cÅ©ng ngẩng cổ như muốn chá»±c cắn ngưá»i. Nà ng gá»i lá»›n:
Vũ quân! Vũ quân! Có bỠchi chăng?
VÅ© tam Thông nghe tiếng vợ kêu muốn gượng dáºy nhưng không thể nà o dáºy nổi. Quách-Phù không ngá»›t miệng kêu cặp chim ưng, nhưng chúng đã bay mất dạng tá»± lúc nà o.
Lý-mạc-Thu nghĩ thầm:
- Thế nà y thì quả nhiên vợ chồng Quách-Tỉnh và Âu dương Phong đã có mặt đâu đây. Nhưng dẫu sao nhất định hỠcũng không thể là m gì ta được.
Lý-mạc-Thu tin tưởng ở mãnh lá»±c tuyệt đối cá»§a XÃch luyện thần chưởng, nên nà ng ngạo nghá»… quay gót bước và o cá»a động.
Thằng bé thấy thế gá»i lại, bảo:
- Hãy đứng yên! Nếu cô nương tiến bước đà n rắn độc sẽ cắn ngay.
Lý-mạc-Thu thâu hồi con chim hồng và o tay trái, dùng tay mặt khoát mấy cái và o không trung tức thì đà n rắn tán loạn bá» hà ng ngÅ© bò lảng ra tứ phÃa.
Lý-mạc-Thu tiến và o động VÅ© tam nương liá»n xách kiếm ra cản lại. Lý-mạc-Thu dùng phất trần quất mạnh và o thanh kiếm, lưỡi kiếm văng vá» phÃa VÅ©-tam-Thông chém sâu và o trán.
Lý-mạc-Thu dõng dạc bước và o động và thả con chim hồng ra. Lần nầy nà ng để cho nó được tá»± do, không dùng chưởng lá»±c Ä‘iá»u khiển nữa, vì nà ng mắc báºn tìm Trình-Anh và Lục-vô-Song.
Khi đã thấy mặt hai đứa bé nà y, Lý-mạc-Thu xốc tới, hai tay cặp nách mỗi đứa bé mỗi bên rồi uốn mình phi thân ra ngoà i. Trình-Anh và Lục-vô-Song dãy dụa thế nà o cũng không nổi.
Bấy giỠthằng bé trông thấy vội nhảy theo ôm chầm lấy thân hình Lý-mạc-Thu kéo lại.
Hai tay Lý-mạc-Thu báºn kẹp hai đứa bé không còn cách nà o đối phó vá»›i thằng bé nên để mặc cho nó ôm sát và o thân.
Ngà y nay, Lý-mạc-Thu không còn ở tuổi hoa niên, mặc dù nhan sắc bên ngoà i vẫn chưa kém sút tà nà o, Lúc nà ng còn là má»™t thiếu nữ, cái thá»i nà ng dan dÃu vá»›i Lục-triểu-Nguyên, tuy trong tình nồng thấm đượm, nà ng vốn con nhà khuê các trâm anh lại thêm thừa hưởng gia phong hiệp sÄ©, do đó giữa đôi trai gái chưa bao giá» xảy ra chuyện ong bướm mây mưa. Những lúc lá»a tình bừng dáºy, đôi bạn trẻ Ä‘á»u nhá»› lá»i giáo huấn cá»§a gia phong nên vẫn kiên nhẫn chá» ngà y xe tÆ¡ kết tóc.
Nhưng rồi mối háºn tình đột xuất, Lý-mạc-Thu những tưởng bao nhiêu mỹ tÃnh cá»§a mình đã bị tan theo mối tình háºn ngà n Ä‘á»i. Mãi suốt bốn mươi năm phiêu lưu trên bước giang hồ, ngà y đêm nà ng chỉ để tâm há»n oán, không bao giá» con tim bị lay động.
Nà ng có ngỠđâu, con tim cứng cá»i vì uất háºn kia cÅ©ng có lúc nổi dáºy trong khoảnh khắc vì cảm xúc nhất thá»i.
Tháºt váºy, sá»± cá» xát vá»›i thằng bé chưa đến tuổi dáºy thì, mà cả thân mình nà ng cảm thấy má»m nhÅ©n. Thằng bé chỉ nÃu kéo, cốt để cứu thoát hai đứa bé, nó ngỠđâu sá»± đụng chạm ấy là m cho Lý-mạc-Thu ngây ngất, toà n thân như bị má»™t sức mạnh vô hình là m tan biến.
Trước đây cÅ©ng đã có lần nhiá»u tay hiệp lữ giang hồ không cầm lòng được trước sắc đạp kiá»u diá»…m cá»§a XÃch-Luyện Tiên-tá» nên cÅ©ng có nhiá»u kẻ buông lá»i lả lÆ¡i trêu ghẹo, tỠý khêu gợi nhưng những lần ấy Lý-mạc-Thu không há» mảy may đồng tình mà trái lại nà ng đã Ä‘em con tim sắt đá nhá» mấy gã si tình kia và o con đưá»ng chết. Há» Ä‘á»u chết nhục nhã như mấy tên bảo tiêu.
Tuy nhiên, dẫu con tim Lý-mạc-Thu có thay đổi cÅ©ng chỉ phút chốc. Qua má»™t phút yếu má»m vì cảm giác, nà ng tá»± chá»§ được ngay lòng tá»± ái cá»§a má»™t XÃch-Luyện Tiên-tá» lại nổi dáºy xua Ä‘uổi cả lầm lá»—i cá»§a xác thịt, Lý-mạc-Thu trở nên giáºn dữ thả Trình-Anh và Lục-vô-Song xuống để đối phó vá»›i thằng bé lạ lùng kia. Nà ng định ôm thằng bé quáºt và o tảng đá cho nát thây, nhưng bá»—ng nghe tiếng kêu cá»§a nó:
- Cô nương! Xin cô nương nhẹ tay.
Tiếng nói của nó hình như có một cái gì nhẹ nhà ng quyến rũ khiến Lý-mạc-Thu không đủ can đảm hà nh động theo ý định.
Giữa lúc Lý-mạc-Thu Ä‘ang bị dằng co hai mặt tâm thần, má»™t đằng là thù háºn, má»™t đằng là thiện cảm cá»§a ân tình thì bá»—ng đâu con chim hồng lợi dụng cÆ¡ há»™i ấy, nhanh như chá»›p, bay sà xuống mổ và o con mắt cá»§a Lý-mạc-Thu.
Than ôi! Thế là nhan sắc kiá»u diá»…m cá»§a Lý-mạc-Thu đã bắt đầu huá»· hoại! Chỉ vì má»™t phút yếu má»m cá»§a tâm tình mà ngưá»i mỹ nữ nổi tiếng ở đất Giang-nam đã trở thà nh má»™t mắt.
Má»™t dòng máu đỠloét từ từ chảy xuống trên gò má nõn nà cá»§a Lý-mạc-Thu. Nà ng đưa tay chùi vết máu vá»›i lòng căm há»n sâu thẳm. Nét mặt nà ng trở nên Ä‘anh ác phi thưá»ng. Tất cả đối thá»§ trước mắt, từ VÅ©-tam-nương trong động, VÅ©-tam-Thông dưới đất, cho đến ba đứa bé thảy Ä‘á»u chỠđợi má»™t cÆ¡n bão táp kinh khá»§ng cá»§a Lý-mạc-Thu.
Trước tiên, Lý-mạc-Thu quắc nhìn con chim hồng Ä‘ang bay lượn trên không. Nà ng táºp trung chưởng lục ngá»a bà n tay dùng các ngón tay Ä‘iá»u khiển. Con chim hồng Ä‘ang tung tăng bá»—ng rÆ¡i xuống nằm gá»n trong bà n tay Lý-mạc-Thu.
Rồi năm ngón tay nà ng bóp lại, thân hình của chim hồng nát bấy như tương, xương thịt lông lá trộn lẫn.
Nà ng chưa hả giáºn thì bá»—ng đâu cặp chim ưng lại cùng nhau bay đến, nhắm thẳng và o đầu Lý-mạc-Thu đâm bổ và o.
Bấy giá», Lý-mạc-Thu đã trở nên nhanh nhẹn như trước, tránh né mấy lần rồi tung tay áo phóng và o hai con Thần ưng hai chiếc kim ngân châm. Nhưng lạ thay, kim vừa phóng ra thì bá»—ng có má»™t váºt cứng ném từ đâu không rõ đánh loạt hai mÅ©i kim rÆ¡i xuống đất.
Lý-mạc-Thu ngạc nhiên nghĩ thầm:
"Quái lạ! Ngưá»i ném dị váºt và o kim châm tất có má»™t sức mạnh phi thưá»ng và má»™t tà i năng tuyệt thế má»›i có thể hạ nổi bá»u bối lợi hại nầy."
Äây là lần đầu tiên mà bà quyết gia truyá»n cá»§a môn phái XÃch-luyện bị chạm phải má»™t đối thá»§ cừ khôi.
Lý-mạc-Thu quyết định nên tạm rút lui khá»i vòng chiến, và trước khi rút lui Ãt ra nà ng cÅ©ng phải thanh toán hai đứa bé Trình-Anh và Lục-vô-Song để kết thúc chương trình rá»a háºn đối vá»›i gia đình há» Lục.
Nà ng nhảy chồm tá»›i, nắm và o lưng Trình-Anh. Nhưng khi bà n tay nà ng sắp bóp cổ con bé thì nà ng chợt thấy vuông lụa có thêu hoa hồng, mảnh lụa chÃnh tay nà ng đã tặng cho Lục-triển Nguyên để ká»· niệm mối tình đầu.
Má»™t lần nữa, con tim cá»§a Lý-mạc-Thu trở nên má»m yếu. Bao nhiêu tình cảm cá»§a thá»i hoa niên nổi dáºy là m cho tâm hồn nà ng ngây ngất, tay nà ng không thể hạ thá»§ nổi Trình-Anh.
Nà ng suy nghĩ:
Thì ra Lục-triển-Nguyên không bao giỠquên ta!
Không kết liễu được sinh mệnh Trình-Anh. Lý-mạc-Thu quay sang Lục-vô-Song và cũng nắm cổ Lục-vô-Song toan bóp chết. Nhưng nà ng cũng lại chợt thấy vuông lụa có thêu hoa hồng đeo ở cổ con bé. Nà ng dừng tay thốt lên một tiếng lạ lùng!
- á»§a! Ta chỉ tặng Lục-triển-Nguyên có má»™t vuông lụa, cá»› sao nay lại có đến hai. Như váºy má»™t tháºt má»™t giả chăng?
Nghĩ thế, Lý-mạc-Thu còn trù trừ chưa quyết. Nà ng buông tay xô Lục-vô-Song ngã vỠmột bên.
Bỗng nghe sau lưng nà ng có hơi gió động, nà ng đoán biết có chuyện chẳng là nh, vội quay chiếc phất trần ra đón đỡ.
Quả nhiên, có một viên đá từ đâu ném đến, chạm phải cây phất trần rơi xuống.
Lý-mạc-Thu cảm thấy nguy cÆ¡ dồn dáºp, nếu còn ở lại tất khó nổi thoát thân vá»›i ngưá»i ném đá bà máºt nầy. Nà ng kẹp Lục-vô-Song và o nách, phi thân biến mất vá» phÃa chân trá»i.
Trình-Anh thấy Lục-vô-Song bị bắt Ä‘em Ä‘i, liá»n cắm cổ chạy theo và la lá»›n:
- Biểu muội! Biểu muội ôi!
Nhưng Trình-Anh là m sao theo kịp con ác tặc đã đụng lối kinh công thần tốc?
Mặc dầu thế, Trình-Anh vốn có tánh kiên nghị, không bao giỠchịu bỠdở một ý định nên vẫn tiếp tục đuổi theo. Cô bé vừa kêu, vừa chạy mãi.
Cho đến mấy dặm đưá»ng, Trình-Anh gặp má»™t con suối chảy ngang không thể nà o qua được má»›i dừng chân lại, lòng ray rứt Ä‘au đớn vô cùng.
Nhưng chỉ chốc lát Trình-Anh lại thấy bóng dáng của đạo cô hiệp đến.
Thì ra đó là Lý-mạc-Thu, nhưng bên nách không còn thấy Lục-vô-Song đâu nữa.
Trình-Anh thấy Lý-mạc-Thu trở lại, khiếp sợ, nhưng tình thương em là m cô ta liá»u lÄ©nh, gà o thét:
- Äạo cô! Hãy trả Lục-tiểu-muá»™i cho tôi! Äạo cô giấu Lục tiểu muá»™i nÆ¡i đâu?
Lý-mạc-Thu nhìn thẳng và o mặt Trình-Anh thấy phảng phất hình ảnh cá»§a tình địch mình thuở trước, bao nhiêu há»n oán dồn lên táºn nét mặt, nà ng hầm hầm rút phất trần tung mạnh và o Trình-Anh. Nhưng lạ thay, chiếc phất trần cá»§a nà ng bị tung ngược trở lại như vướng phải má»™t cản trở bất ngá».
Và , đạo cô cảm thấy cả thân mình cũng bị tung lên cao đến mấy trượng rồi rơi xuống.
Biết gặp phải địch thá»§ nguy hiểm. Lý-mạc-Thu múa tÃt chiếc phất trần quanh ngưá»i để đỠphòng sá»± công kÃch bất thình lình.
Bá»—ng Lý-mạc-Thu thấy bên cạnh Trình-Anh xuất hiện má»™t quái nhân, mặc chiếc thanh bà o, sắc diện lạ lùng không giống ngưá»i chết mà cÅ©ng không giống ngưá»i sống. Lý-mạc-Thu Ä‘oán biết tà i nghệ cá»§a ngưá»i nầy tất phải cao hÆ¡n mình. Nhưng tại sao trong giá»›i võ lâm má»™t tà i nghệ như thế mà nà ng chưa bao giá» nghe ai nói đến.
Nà ng vừa định lên tiếng há»i, thì quái nhân đã nói vá»›i Trình-Anh:
- Cháu ơi! con nữ tặc đó là loà i hung ác. Cháu để ta trừ nó đi nhé!
Trình-Anh cản lại, nói:
- Không, không! Cháu sợ lắm! Cháu sợ lắm!
Quái nhân nói:
- Cháu đừng sợ! cháu chỉ cần ừ một tiếng là ta ra tay ngay. Hay là ta để cho cháu đánh nó cũng được.
Trình-Anh một mực sợ sệt, nói:
- Không không! Cháu không dám.
Vị quái nhân rút trong túi áo má»™t hòn sạn nhá» ném nhẹ và o phÃa Lý-mạc-Thu. Hòn sạn trúng đâu không rõ nhưng Lý-mạc-Thu dừng ngay chiếc phất trần không múa máy được nữa. Nà ng đứng trân trân như má»™t pho tượng.
Quái nhân dắt tay Trình-Anh từ từ tiến sát, khoá tay Lý-mạc-Thu lại, và lấy tay Trình-Anh đánh mạnh và o đầu và o lưng của con nữ tặc.
Ban đầu Trình-Anh còn rụt rè, e sợ, nhưng thấy đánh mãi mà Lý-mạc-Thu vẫn không hà nh động gì được nên cô ta má»›i an lòng. Trình-Anh nghÄ© đến những hình ảnh cá»§a những ngưá»i thân yêu ở Lục gia trang đã chết vì tay con nữ tặc nên không còn cầm được lòng căm tức. Cô ta thoi mạnh và o đầu Lý-mạc-Thu mấy cái cho hả dạ.
Lý-mạc-Thu vẫn cầm chiếc phất trần trong tay mà đứng yên để mặc cho Trình-Anh đánh.
Ná»—i nhục nhã trà n trá». Qua má»™t lúc, Lý-mạc-Thu hét lên má»™t tiếng, tung bá»u bối ném vá» phÃa quái nhân. Mưá»i chiếc kim châm bất thần phóng ra má»™t lượt, nhưng Ä‘á»u bị quái nhân tung sạn ném rÆ¡i xuống đất. Duy chỉ còn hai chiếc kim châm đâm trúng và o bụng Trình-Anh.
Thì ra đó là độc kế cá»§a Lý-mạc-Thu. Tám chiếc kim nà ng phóng vá» quái nhân chỉ cốt "dương đông kÃch tây" giữ tay quái nhân để cho hai chiếc kim độc kia kết liá»…u sinh mệnh cá»§a Trình-Anh.
Thi hà nh xong độc thá»§, Lý-mạc-Thu phi thân biến mất, lòng vẫn thắc mắc không rõ quái nhân đó là ai mà dám trêu XÃch-luyện Tiên tá» nhục nhã đến thế.
Quái nhân áo xanh thấy Trình-Anh biến sắc, biết cô ta trúng phải kim độc liá»n cấp tốc kẹp Trình-Anh và o nách rồi phi thân biến vá» hướng Tây.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 12:41 AM.
|

28-07-2008, 05:47 PM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 429
Thá»i gian online: 3 tuần 2 ngà y 13 giá»
Thanks: 2
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Hồi 5
Äứa bé lạc loà i
Nhắc lại Kha-trấn-ác thấy Lý-mạc-Thu đến cÅ©ng đột ngá»™t mà đi cÅ©ng đột ngá»™t, rồi hai đứa bé Trình-Anh, Lục-vô-Song bị mất dạng, lòng áy náy không an, ngồi thừ ra suy tÃnh.
Thằng bé có chim hồng thấy thế dõng dạc nói:
- Thôi! Ông đừng phiá»n muá»™n! Äể cháu Ä‘i cứu hai em vá».
Dứt lá»i, hắn nhắm phÃa Lý-mạc-Thu bá» Ä‘i ban nãy Ä‘uổi theo.
Chẳng mấy lúc, nó lạc mất phương hướng, bốn bá» mênh mông trá»i đất. Không biết đâu là đâu nữa cả. Nó cắm cổ chạy má»™t hÆ¡i lâu thì may thay nó nghe được tiếng gá»i cá»§a Trình-Anh.
- Biểu muội ơi! Biểu muội ơi!
Nhưng nó có cảm giác tiếng gá»i cà ng tắt dần. NgÆ¡ ngẩn, nó tìm má»™t nÆ¡i cao nhất, nhìn quanh tứ phÃa, nhưng không thấy má»™t bóng dáng ai.
Äang lá»ng lÆ¡ trên đưá»ng, bá»—ng mắt nó thấy má»™t váºt sáng chói lấp lánh trên cá» xanh, ngay ở gần chân nó.
Nó cúi xuống xem, đó là mưá»i chiếc kim châm dà i độ năm phân, chiếc nà o cÅ©ng có chạm hoa rất đẹp.
Nó lượm má»™t chiếc cầm nÆ¡i tay ngắm nghÃa. Bá»—ng nó thấy má»™t con cóc từ đâu nhảy đến chạm và o má»™t chiếc kim khác rồi lăn ra chết tức thì.
Thấy là lạ, thằng bé tá» ra khoái chÃ, nó ngồi chồm há»—m xuống cúi đầu xem, nà o kiến, nà o đế, nà o ong thay phiên động và o các chiếc kim rồi lăn ra chết.
Xem má»™t hồi, nó đứng dáºy bước Ä‘i trong tay vẫn giữ chiếc kim đã lượn. Nó suy nghÄ© vỠđặc tÃnh lạ lùng cá»§a chiếc kim thấy má»™t đà n kiến, nó liá»n lấy kim thá» lại, quả nhiên má»—i lần chiếc kim đến đâu là đà n kiến lăn ra chết như rạ. Thá» và o các loại côn trùng thì thứ nà o gặp kim cÅ©ng Ä‘á»u ngã ra chết như nhau.
Nó nhảy nhót mừng thầm, tưởng bắt được bá»u bối có thể Ä‘em vá» giúp nông dân bảo vệ mùa mà ng.
Nhưng nhìn lại, nó bá»—ng thấy tay nó tÃm bầm, và những ngón tay nó bắt đầu thấy tê cóng.
Biến sắc, nó thở dà i vứt cây kim xuống đất hét lớn:
- Thôi chết rồi! Ta đã nắm phải chiếc kim có chất độc! biết là m sao bây giá».
Tay nó cứ má»—i lúc lại Ä‘en thâm hÆ¡n và tê buốt nhiá»u hÆ¡n. Nó khóc thét lên, lấy tay mà i và o cây, và o cá», như cà ng cá» xát thì bà n tay cà ng Ä‘en thâm rất chóng.
Vốn đã sống vá»›i rắn độc từ nhá», thằng bé hiểu ngay chất độc nà y có thể dà y vò cÆ¡ thể, nó hoảng sợ khóc rống lên thảm thiết.
Bá»—ng đằng sau lưng nó có tiếng ngưá»i. Má»™t giá»ng khà n khà n như phái xuất từ dưới mặt đất đưa lên. Nó ngoái cổ nhìn lại thì thấy má»™t ông lão! Vâng, đúng là má»™t ông lão, nhưng lại "đứng" chổng ngược đầu xuống đất hai chân thẳng lên trá»i.
Thằng bé hoảng sợ, quên mất tai nạn cá»§a mình hiện tại, trố mắt nhìn, rồi há»i:
- Thưa ông! Ông là ai? Tại sao ông không đứng bằng hai chân, lại đứng bằng cái đầu?
Ông lão không nói, nhà o lộn mấy vòng rồi vẫn đứng bằng lối chổng đầu xuống đất.
Thằng bé hoảng sợ định bá» chạy, nhưng vá»›i tánh tò mò, nó muốn hiểu ông lão ngược Ä‘á»i đó là ai nên đánh bạo há»i:
- Thưa ông, ông là ai?
Ông lão nói:
- Ta là ai? Nếu ta biết là ai thì còn nói gì nữa?
Nghe thế, thằng bé kinh hồn đâm đầu chạy. Nhưng có chạy đến đâu cÅ©ng thấy ông lão ngược Ä‘á»i đó chổng cẳng trước mặt.
Mệt quá! Cuối cùng thằng bé nằm dà i úp bụng xuống đất.
Bấy giá», ông lão má»›i từ từ nói:
- Con chạy Ä‘i đâu cÅ©ng vô Ãch, chất độc Ä‘ang ngấm và o ngưá»i con rất gấp.
Äến đấy thằng bé má»›i nhá»› lại ná»—i nguy hiểm cá»§a mình, nó khóc lên, nói:
- Ông ơi! Ông cứu con với!
Ông lão lắc đầu! Mỗi lần ông ta lắc đầu là toà n thân rung chuyển vì ông ta dùng đầu là m chân.
Lão nói:
- Khó cứu lắm con ơi! Khó cứu lắm!
Thằng bé chăm chú nhìn ông lão rồi nói:
- Không! Ông có thừa bản lãnh để cứu con! Xin ông thương giùm tánh mạng! Ông cứu con với!
Giá»ng nói thiết tha cá»§a thằng bé có cái gì dá»… mến, ông lão há»i lại:
- Sao con biết ta có thể cứu con?
Thằng bé nghe ông lão nói biết chừng ông lão đã xiêu lòng nó liá»n tấn công theo cái lối "đả xà tuỳ côn" mà nó thưá»ng áp dụng để bắt rắn.
- Ông Æ¡i! Con biết chứ! Vì nếu ông lá»™n ngược lại, đứng bằng chân như má»i ngưá»i thì chắc trên trần thế nà y không ai bằng ông được.
Ông lão cưá»i lá»›n, bảo đứa bé:
- Nà y, con hãy lộn ngược lại cho ta xem mặt thỠnà o.
Thằng bé ngoan ngoãn vâng lá»i chống hai tay, lá»™n xuống đất đưa hai chân lên trá»i như ông lão.
Ông lão lần đến nhìn táºn mặt thằng bé, thấy thằng bé mặt khôi ngô sáng sá»§a, mà y rô miệng rá»™ng trán cao, xem rất thông minh tuấn tú. Ông lão lẩm bẩm gì không nghe được, nhưng nét mặt ông ta dần dần như suy nghÄ© Ä‘iá»u gì.
Thằng bé ngay mà lo sợ ông ta đổi ý kiến, không chịu giải cứu cho nó thì tánh mạng nó tiêu ma. Nó liá»n lấy giá»ng thảm thiết van lÆ¡n:
- Ông ơi! Ông thương tình cứu lấy con.
Ông lão mỉm cưá»i;
- Thôi được! Cứu con thá»±c ra chẳng khó khăn gì. Nhưng cốt yếu con phải chịu Ä‘iá»u kiện nà y má»›i được.
Thằng bé há»i:
Ông muốn gì con cũng xin chịu.
Ông lão nói:
- Ông chỉ muốn có Ä‘iá»u là ông bảo gì con cÅ©ng phải nghe theo.
Thằng bé có ý nghi hoặc, há»i:
- Sao? Ông bảo gì con cÅ©ng nghe ư? Thế ông bảo con là m Ä‘iá»u trái vá»›i danh dá»±, vá»›i luân thưá»ng con cÅ©ng phải là m?
Thấy thằng bé do dá»±, ông lão tỠý giáºn nói:
- Nếu không nghe thì mà y chết mặc mà y. Ta đi đây.
Nói xong ông lão dùng tay và đầu chạy như bay.
Thằng bé hoảng hốt chạy theo nÃu lại khẩn khoản:
- Thưa ông đừng vá»™i giáºn! con hứa sẽ là m theo ý muốn cá»§a ông bất cứ việc gì.
Ông lão dừng lại nói:
- ừ! Có thế chứ! Nhưng con phải lấy danh dự thỠmới được.
Thằng bé ranh mãnh thưa:
- Vâng, con thá» rằng nếu ông cứu con khá»i nhiá»…m độc ông bảo gì con cÅ©ng nghe. Nếu con bá»™i ước con sẽ chết vì chất độc.
Thá» như thế thằng bé nghÄ© cÅ©ng chẳng là m sao. Nếu lão đã cứu khá»i nhiá»…m độc rồi thì là m sao chất độc nhiá»…m lại mà chết Ä‘i được.
Ông lão nhìn nó một lúc rồi lấy tay nắm và o vai nó quay đi quay lại và i lần bỗng nhiên tay nó có cảm giác bớt tê.
Tiếp đó, ông lão lại nói tiếp:
- Con ôi! Con dễ mến quá!
Thằng bé muốn cho ông lão chữa mau khá»i nên thúc giục:
- Ông ôi! Ông hãy quay mạnh vai của con đi ông.
Ông lão dịu dà ng bảo:
- Con ôi! Con hãy gá»i ta bằng cha!
Thằng bé phụng phịu, nói:
- Không được! Cha con đã chết rồi là m sao con còn gá»i ông bằng cha!
Ông lão nhÃu mà y, nói:
- à , thế ra ông má»›i bảo má»™t lần đầu mà con không nghe theo. Con đã quên lá»i thá» rồi sao?
Thằng bé nghĩ thầm:
- Lão bắt mình gá»i lão bằng cha có lẽ lão muốn tìm con nuôi.
Tháºt ra, thằng bé mồ côi cha từ thuở nhá», lòng nó Ä‘ang khát vá»ng mối mông chiá»u trong tình cha con. Nó muốn được có cha như má»i đứa trẻ diá»…m phúc khác. Tuy nhiên đối vá»›i ông lão nầy Ä‘iên không ra Ä‘iên, tỉnh không ra tỉnh, tháºt nó khó lòng nháºn là m nghÄ©a phụ.
Thấy nó do dự, ông lão nói:
- ÄÆ°á»£c! Nếu con không gá»i ta là cha thì có đứa bé khác sẽ gá»i. Không thiếu gì đứa muốn gá»i ta bằng cha nhưng ta đâu có bằng lòng.
Äoạn ông lão thốt ra má»™t trà ng tiếng lạ lùng chẳng hiểu ý nghÄ©a ra là m sao cả.
Thằng bé lại sợ ông lão giáºn bá» Ä‘i nên nó vồn vã:
- Thưa cha! Bấy giỠcha định đi đâu?
Nét hân hoan lá»™ trên nét mặt nhăn nheo cá»§a lão khi nghe đứa bé gá»i mình bằng cha, lão đáp:
- Con cưng của cha! Cha phải dạy con phương pháp trừ độc mới được.
Rồi lão kéo thằng bé và o lòng nói tiếp:
- Con đã trúng phải chất độc trong kim băng phách cá»§a Lý-mạc-Thu. Trong thiên hạ chỉ có hai ngưá»i trị được độc tinh nầy. Má»™t là vị Hoà thương nhưng vị nà y cÅ©ng phải hà ng chục năm công phu má»›i chữa nổi, còn hai là cha cá»§a con.
Thằng bé hốt hoảng nói:
- Thế thì cha của con nay đã chết rồi biết là m sao?
Ông lão cưá»i xoà , nói:
- Thế con không phải là con của lão ư? Từ nay cha đi đâu con phải theo đó nhé.
Giữa lúc đó trên ná»n trá»i bá»—ng xuất hiện hai bóng chim ưng. Hai con chim quần má»™t hồi rồi từ từ hạ xuống, xa xa có tiếng huýt gió vá»ng lại, âm thanh trầm bổng như tiếng tiên.
Ông lão giáºt mình kinh ngạc nói:
- ChÃnh nó rồi! Ta không thể gặp nó được! Không thể nà o gặp nó được!
Dứt lá»i, lão đăng thân trốn mất để thằng bé lại vừa ngẩn ngÆ¡ vừa lo sợ.
Nó kêu thất thanh:
- Cha! Cha ơi!
Bá»—ng nghe tiếng gió xao động sau lưng, nó quay lại thì không phải ông lão mà là đôi hiệp sÄ© má»™t trai má»™t gái vừa phi thân đến và dừng chân dưới má»™t gốc cây. Nam hiệp sÄ© tuổi khoảng ba mươi lăm, thân hình vạm vỡ, mà y ráºm, mắt to, dáng ngưá»i khoáng đại. Còn nữ hiệp sÄ© tuổi độ ba mươi, tuy không còn độ thanh xuân, song nhan sắc hoa há»n nguyệt thẹn.
Hai con chim ưng theo tiếng huýt gió là đà bay quanh đôi hiệp sÄ©, và cuối cùng má»—i con Ä‘áºu và o vai má»—i ngưá»i rÃt lên những tiếng kêu, thé thé như muốn kể lại má»™t việc gì.
Nữ hiệp sÄ© dịu dà ng đưa tay vá»— và o cánh chim ưng, trá» tay vá» phÃa thằng bé nói vá»›i ngưá»i bạn đồng hà nh:
- Nà y anh! Anh xem ngưá»i thiếu niên kia giống ai?
Nam hiệp sÄ© không đáp, há»i:
- Vì sao cặp thần ưng lại đến đây? Chẳng biết ở đảo có việc gì xảy ra chăng?
Hai vị hiệp sÄ© nầy chÃnh là Quách-Tỉnh và Hoà ng-Dung. Hai vợ chồng Ä‘ang Ä‘i kiếm Hoà ng-dược-Sư. Há» Ä‘i lùng khắp các quáºn huyện ở Giang-Nam, nhưng đến đâu Hoà ng-công cÅ©ng biệt vô âm tÃn. Hoà ng-Dung vốn biết thân phụ mến cảnh Giang-nam, nên từ Äại-giang ở miá»n Bắc lần thẳng đến Tiên-Hà ở miá»n Nam và không má»™t nÆ¡i nà o nổi danh thắng cảnh mà vợ chồng nà ng không đặt chân tá»›i để tìm kiếm.
Hôm ấy, nhân đến trấn Lăng-Hồ, phá»§ Hồ-Châu thì vừa thấy khói lá»a ùn ùn nổi lên, dân trong trấn dắt nhau chạy Ä‘i cầu cứu, há»i ra má»›i biết Lục gia trang Ä‘ang bị hoả hoạn.
Quách-Tỉnh đoán chắc đây là trang thất của Lục-triển-Nguyên, vị lão anh hùng ở trấn Lăng-Hồ mà trước đây tuy chưa quen biết, Quách-Tỉnh từng nghe danh và hâm mộ.
Hai vợ chồng vụt chạy đến thì quả nhiên lá»a đã tà n phá hết trang trại. Từ trong đống lá»a toả ra mùi hôi khó chịu cá»§a thây ma ngưá»i và váºt bay khét lẹt.
Hoà ng-Dung nhìn phong cảnh tiêu Ä‘iá»u nói:
- Anh Quách-Tỉnh! Em nghi trong đám cháy nà y có Ä‘iá»u quái lạ. Lục-triển-Nguyên là má»™t vị lão anh hùng khét tiếng ở trấn nà y, còn Lục phu nhân cÅ©ng là tay nghÄ©a hiệp váºy thì vì sao trong đám cháy tầm thưá»ng vợ chồng không thoát thân được, và toà n thể gia nhân lại phải chết trong đống lá»a. Nhất định phải có má»™t bà n tay oán cừu nà o hà nh động.
Quách-Tỉnh tuy đã trung niên, song máu nghÄ©a hiệp còn hăng, nhất là việc phó nguy cứu khổn thì lại cà ng không thể bá» qua được, liá»n nói:
- Em nói đúng đấy! Chúng ta phải tìm cho ra tên thá»§ phạm mà cáºt vấn cho biết rõ nguyên do.
Äôi vợ chồng lùng quanh trang trại nhưng chẳng thấy dấu vết nà o cá»§a hung thá»§. Lúc trở vỠđến má»™t bức tượng sắp đổ, Hoà ng-Dung chỉ tay la lá»›n:
- Anh ơi! Hãy xem cái gì lạ kìa!
Quách-Tỉnh nhìn theo tay trá» cá»§a Hoà ng-Dung thì thấy trên bức tưá»ng có dấu năm bà n tay ấn và o.
Bức tưá»ng đó trước kia Lý-mạc-Thu đã ấn đến chÃn bà n tay nhưng vì sụp đổ mất hết bốn dấu, chỉ còn có năm dấu mà thôi.
Quách-Tỉnh kinh ngạc buột mồm la lên:
- XÃch luyện Tiên tá»!
Hoà ng-Dung tiếp:
- Äúng nó rồi! ChÃnh là con ác tặc Lý-mạc-Thu tà i nghệ phi thưá»ng nhưng cÅ©ng độc ác phi thưá»ng chẳng kém gì Tây độc Âu dương Phong. Nó đã đến đất Giang-nam nầy rồi thì nhất định chúng ta cùng nó có dịp so tà i.
Quách-Tỉnh nói:
- Con yêu nữ nầy không dễ gì đánh hạ nó mau đâu. Tốt hơn chúng ta lo đi tìm nhạc phu trước đã.
Hoà ng Dung cưá»i chế diá»…u:
- Thì ra ngưá»i ta tuổi cà ng cao thì gan lại cà ng nhỠư?
Quách-Tỉnh Ä‘iá»m đạm nói:
- Lá»i em nói quả không sai! Anh còn nhá»› lúc chúng mình độ tuổi thanh xuân nà o có biết gì trá»i cao đất rá»™ng, cứ hăm hở băng mình đến núi Hoa-sÆ¡n để tranh Ä‘oạt cái danh hiệu hão huyá»n "đệ nhất vÅ© công". Vá»›i cái tuổi nà y, dẫu có ai Ä‘em võng giá đến rước cÅ©ng chẳng thèm Ä‘i.
Hoà ng-Dung cưá»i xoà , nói:
- Chà ! Quà hoá quá! Äến như Ä‘em kiệu rước cÅ©ng chẳng Ä‘i?
Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa chuyện trò vui vẻ nhưng mắt luôn luôn để ý đến má»i khác lạ chung quanh.
Bá»—ng nhiên khi há» bước đến bên hồ vá»ng nguyệt trông thấy má»™t vết sáng nhấp nhánh. Thì ra đó là hai chiếc kim châm, má»™t chiếc rÆ¡i ngoà i đất, má»™t chiếc chìm dưới nước, cá trong hồ chết nổi lình bình.
Hoà ng-Dung liá»n rút má»™t chiếc khăn túi là m bao tay, nhặt chiếc kim châm lên, cẩn tháºn bá»c lại và cho và o túi áo.
Hai ngưá»i tiếp tục cuá»™c tìm kiếm hướng vá» phÃa khu rừng, má»—i ngưá»i trong óc Ä‘ang Ä‘uổi theo má»™t ý nghÄ© không ai nói vá»›i ai câu nà o nữa, cho đến lúc há» gặp lại đôi thần ưng và đứa bé nói trên.
Thấy Quách-Tỉnh đã không trả lá»i câu há»i vá» thằng bé, lại còn lo lắng có việc gì xảy ra ở đảo Äà o-hoa, Hoà ng-Dung tiếc đã không Ä‘em Quách-Phù theo cho được yên tâm, nà ng nói:
- Nếu biết mình nhớ con thế nầy trước kia thà đem Quách-Phù theo còn hơn.
Bá»—ng có má»™t mùi hôi tanh khó chịu phát ra bên cạnh. Hai ngưá»i tìm tòi khắp nÆ¡i nhưng không thấy mà mùi hôi tanh cứ phảng phất như gần lắm.
Qua một lúc, Quách-Tỉnh mới tìm ra nơi chân đôi chim ưng bị một vết thương lở loét.
Quan sát kỹ thì thấy vết thương khác thưá»ng, thịt nÆ¡i vết thương Ä‘en và thâm tÃm, nhưng đôi chim không tá» vẻ Ä‘au đớn gì.
Quách-Tỉnh lấy là m lạ nói:
- Vết thương gì thế nầy? Vì sao cả đôi chim ưng cùng bị. Chúng là Thần ưng là m sao có thể đả thương dễ dà ng đến thế?
Nhìn lại thằng bé, Quách-Tỉnh chợt thấy nơi tay nó cũng đen thâm.
Chà ng buột miệng nói:
- Ngưá»i thiếu niên kia cÅ©ng trúng phải cùng má»™t độc thá»§ chăng?
Hoà ng-Dung liá»n chạy đến, vén tay áo đứa bé lên, lấy dao rạch vết thương và vuốt cho maú độc chảy ra. Nhưng lạ lùng là m sao, máu nó vẫn đỠtươi, lại phảng phất má»™t mùi thÆ¡m phưng phức khiến cho vợ chồng Quách-Tỉnh có cảm giác như hương thÆ¡m cá»§a đêm tân hôn tá»± thuở nà o.
Hoà ng-Dung ngơ ngẩn nói:
- Tại sao nó trúng độc mà lại không nhiễm độc?
Lạ lùng tháºt? Nhưng nà ng đâu có biết hắn vừa được dưỡng phụ cá»§a hắn cứu chữa.
Hoà ng-Dung trầm ngâm suy nghĩ rồi cũng lấy ra một viên thuốc đưa cho thằng bé. Nó bỠvà o mồm nuốt nghe mát dịu.
Hai con chim ưng cũng được Hoà ng-Dung nhét thuốc và o mỠmỗi con hai viên giống như thứ thuốc mà thằng bé đã uống.
Thá»i khắc trôi trong lặng lẽ, ray rứt. Bá»—ng Quách-Tỉnh đưa tay lên mồm hú lên má»™t tiếng kinh hồn, khiến cho thằng bé hồn phi phách lạc. Tiếng hú trầm bổng khi lên khi xuống, lúc khoan thai lúc nhặt nghe như nhịp tiếng cá»§a thiên binh vạn mã. Tiếng hú là m xao động cả rừng cây, chim chóc Ä‘ang đùa hót Ä‘á»u phải im tiếng, có con quá khiếp sợ sà xuống đất như má»™t chiếc lá rÆ¡i. Tiếng hú ước chừng dá»™i ra xa đến hà ng chục dặm đưá»ng.
Hoà ng-Dung hiểu ngay đó là tiếng tuyên chiến của Quách-Tỉnh nhắn gởi Lý-mạc-Thu, bèn đưa tay lên hú theo. Hai tiếng hú quyện nhau, một tiếng trầm trầm hùng dũng, một tiếng thánh thót như chuông ngân tự hồ đôi chim bằng đang thênh thang giữa không trung.
Tất cả dân cư trong vùng Ä‘á»u nghe rõ tiếng hú ấy, ngưá»i nà o cÅ©ng ngẩng đầu nghe ngóng tìm hiểu, nhưng dù không tìm ra lá»i giải thÃch há» cÅ©ng dá»± Ä‘oán có sá»± khiêu khÃch binh Ä‘ao.
Ông lão già đi ngược đầu nghe tiếng hú lại cà ng phi thân hơn nữa.
Còn ngưá»i đạo sÄ© áo xanh Ä‘ang ẵm Trình-Anh nghe tiếng hú liá»n cưá»i bảo:
- Thế là hỠđã đến! Bà con ta cần nên tránh xa.
Lý-mạc-Thu Ä‘ang cặp nách Lục-vô-Song phi thân vá» nÆ¡i ẩn trú, nghe tiếng hú liá»n dừng chân, rút chiếc phất trần ra nghÄ© thầm:
- Nghe Quách-Tỉnh là tay anh hùng nghÄ©a hiệp nổi tiếng trong giá»›i giang hồ hảo há»›n, ta thỠđến gặp xem có đúng vá»›i lá»i đồn chăng?
Nhưng rồi nà ng lại nghe tiếng hú trong trẻo cá»§a Hoà ng-Dung. Nà ng có cảm giác như mình bị cô độc trước sá»± gắn bó cá»§a đôi hiệp khách kia, nà ng bỠý định chưa vá»™i tìm Quách Tỉnh. Nà ng thong thả ôm Lục-vô-Song bá» Ä‘i, trong lòng lo lắng trăm bá».
Lại nhắc đến VÅ©-tam-nương sau khi Lý-mạc-Thu biến dạng liá»n bước tá»›i đỡ chồng dáºy và cùng hai con từ biệt Kha-trấn-ác.
Còn Kha-trấn-ác sau khi bị thất thá»§ trước XÃch-Luyện Tiên-tá», sợ con nữ tặc đến nữa, ông ta liá»n dẫn cô bé Quách-Phù Ä‘i nÆ¡i khác.
Vừa Ä‘i được má»™t Ä‘oạn đưá»ng nghe tiếng hú, Kha-trấn-ác biết vợ chồng Quách-Tỉnh đến nÆ¡i đây liá»n hướng vá» phÃa có tiếng hú ấy.
Quách-Phù nhảy nhót mừng rỡ sắp gặp mặt song thân.
Nhưng khi gần đến nÆ¡i, con bé bá»—ng thừ ra suy tÃnh:
Ông Æ¡i! Mình tá»± nhiên bỠđảo ra Ä‘i, nay gặp song thân cháu thế nà o cÅ©ng bị song thân con rầy la! Váºy ông nháºn giùm rằng ông đưa con Ä‘i tìm ông ngoại nhé!
Kha-trấn-ác quắc mắt, nói:
Con tháºt quá quắt! Äòi bỠđảo ra Ä‘i bây giá» lại bắt ông nháºn lấy lá»—i ấy. Lần nầy ông không nghe theo lá»i con đâu.
Con bé ranh mãnh nÃu áo ông lão là m ra bá»™ hối háºn nói:
Nếu ông không nháºn giùm lá»—i cá»§a cháu, cháu quyết bá» Ä‘i nÆ¡i khác không bao giá» dám gặp song thân.
Kha-trấn-ác biết rõ tánh bướng bỉnh cá»§a Quách-Phù sợ nó bá» Ä‘i tháºt nên lưỡng lá»±.
Quách-Phù liá»n chạy núp sau má»™t gốc cây đứng yên. Kha-trấn-ác vì loà mắt không trông thấy nó vá»™i gá»i lá»›n.
Phù-nhi! Phù-nhi! Hãy trở lại đây! Ông bằng lòng nháºn lấy lá»—i ấy.
Con bé nhảy ra cưá»i khì, nói:
Con biết mà ! Thế nà o ông cÅ©ng chịu nháºn. Ông cưng con lắm phải không ông? Con biết ông không nỡ để song thân con quở mắng.
Thế rồi má»™t già má»™t trẻ, tay dắt tay vui vẻ tiến vá» phÃa vợ chồng Quách-Tỉnh.
Gia đình gặp nhau mừng rỡ.
Quách-Phù ôm chầm lấy mẹ và nói:
Ông nhất định dắt con Ä‘i tìm cha mẹ và ông ngoại, mẹ có giáºn chăng?
Hoà ng-Dung vốn biết tánh nết cá»§a con nên cÅ©ng gáºt đầu tá» vẻ hân hoan rồi cùng Quách-Tỉnh đến thỉnh an Kha-trấn-ác.
Quách-Phù lại thấy cha mình trầm lặng không nói đến mình sợ cha quở mắng, liá»n kiếm cá»› dắt thằng bé đến gần lùm cây, bảo:
- Nầy! Chúng ta cùng đi hái hoa chơi. Anh hái hoa kết vòng cho em mang nhé!
Thằng bé ngoan ngoãn bước theo! Quách-Phù thấy bà n tay đứa bé có má»™t vết bầm, máu chảy ri rỉ, liá»n đứng đằng xa, và nói:
- Tay anh sao mà giống tay ngưá»i sắp chết thế. Em không thèm chÆ¡i vá»›i anh đâu.
Dứt lá»i, Quách-Phù bá» chà ng thiếu niên Ä‘i chÆ¡i chá»— khác.
Thấy hai đứa bé má»—i đứa Ä‘i má»™t đưá»ng, Quách-Tỉnh ngỡ thằng bé không muốn chÆ¡i vá»›i con mình, liá»n nói:
- Kìa em bé! Vết thương cá»§a em chưa khá»i đâu. Hãy ở lại đây chá»› vá»™i Ä‘i mà nguy hiểm.
Thằng bé vừa bị lá»i nói kiêu căng cá»§a Quách-Phù, lòng tá»± ái bị chạm nét mặt dà u dà u, chẳng còn kể đến ai nữa, cứ tiếp tục lá»§i thá»§i ra Ä‘i.
Quách-Tỉnh vốn sẵn có cảm tình vá»›i thằng bé, vá»™i chạy đến nắm tay nó há»i:
- Vì sao em bị thương như thế?
Thằng bé bá»±c mình trả lá»i cá»™c lốc:
- Can dá»± gì đến ai mà há»i.
Rồi nó dằng tay ra, tung chân bước tới.
Quách-Tỉnh thấy mặt mà y thằng bé phảng phất giống má»™t ngưá»i cố tri, liá»n theo há»i:
- Nà y em! Em tên hỠlà gì?
Thằng bé nghĩ thầm:
"Äã muốn há»i tên, ta cho má»™t tên giả xem sao". Hắn nói:
- Tôi dòng hỠTần, tên là Tác-Xà .
Lá»i nói ấy là m cho Quách-Tỉnh thất vá»ng, nhưng chưa thôi, Quách-Tỉnh còn muốn há»i nữa, nhưng thằng bé cứ vùng vằng mãi không chịu đáp lá»i.
Äằng kia, mẹ con Hoà ng-Dung Ä‘ang tâm sá»± vá»›i nhau. Quách-Phù kể cho mẹ nghe những biến cố vừa xảy ra từ chuyện gia đình há» Lục đến chuyện đôi chim ưng rồi đến chuyện con chim hồng mổ và o mắt Lý-mạc-Thu.
Hoà ng-Dung nghe đến đó liá»n há»i:
- Thế con chim hồng đó có phải đến cùng má»™t lúc vá»›i ngưá»i thiếu niên nà y chăng?
Quách-Phù gáºt đầu.
Hoà ng-Dung liá»n dắt con chạy đến bên Quách-Tỉnh và thằng bé, nói:
- Phải em hỠDương tên Qua chăng. Mẹ em là dòng dõi hỠTần phải không?
ChÃnh ngưá»i thiếu niên đó là Dương-Qua. Khi thấy mình lá»™ tông tÃch, Dương-Qua nổi giáºn hầm hầm, chất độc trong ngưá»i thừa cÆ¡ há»™i ngấm và o rất mau là m cho choáng váng rồi ngã xuống đất bất tỉnh.
Hốt hoảng, Hoà ng-Dung đỡ nó dáºy, lay mấy lần và điểm luôn mấy huyệt hồi sinh, nhưng nó vẫn chưa tỉnh. Äôi mắt nó thiêm thiếp, hÆ¡i thở thoi thóp trông rất yếu á»›t.
Quách-Tỉnh ra dáng suy nghĩ vừa lo mừng. Chà ng nói:
- Thôi đúng rồi! Nó là con của Dương-Khang.
Hoà ng-Dung thấy tình trạng cá»§a Dương-Qua tối nguy ngáºp, nhiá»…m độc trầm trá»ng không biết cách nà o để chữa được giữa nÆ¡i hoang vắng, liá»n tỠý kiến:
- Chúng ta phải mau mau mang nó vá» khách Ä‘iếm rồi ra phố bổ thuốc má»›i mong Ä‘iá»u trị.
Quách-Tỉnh theo lá»i cõng Dương-Qua. Còn má»i ngưá»i cÅ©ng nhanh chân theo sau hướng vá» phÃa thị trấn.
Äến khách Ä‘iếm hỠđặt Dương-Qua và o phòng an nghỉ rồi lo Ä‘i tìm dược liệu; Hoà ng-Dung bươn bả chạy ra phố, nhưng rá»§i thay phố xá ở đây nhá» bé, mưá»i vị thuốc trong toa chỉ tìm được năm vị còn biết là m sao!
Quách-Tỉnh buồn bã vô hạn, bảo vợ:
- Hay là chúng ta đi và o rừng tìm thuốc?
Thấy vẻ băn khoăn cá»§a Quách-Tỉnh, Hoà ng-Dung rõ tâm trạng cá»§a chồng từ khi Dương-Khang mất, không lúc nà o Quách-Tỉnh khuây tình thương nhá»›. May gặp được con cá»§a ngưá»i xưa, những tưởng Ãt ra cÅ©ng được khuây khá»a đôi phần, ngỠđâu Dương-Qua lại ở và o tình trạng hiểm nghèo ấy.
Tuy không tin tưởng trong rừng có thể tìm được thuốc giải độc cho Dương-Qua, nhưng Hoà ng-Dung cÅ©ng chiá»u theo để an á»§i lòng chồng.
Hai ngưá»i dặn Quách-Phù không được ra khá»i khách Ä‘iếm và gởi gắm Dương-Qua cho Kha-trấn-ác xem chừng.
Dương-Qua mê man đến khuya vẫn chưa tỉnh. Kha-trấn-ác thỉnh thoảng và o phòng xem chừng thấy thế buồn bực vô cùng, song ông ta cũng chẳng dám ở luôn bên cạnh Dương-Qua, vì sợ cô bé Quách-Phù đang đêm buồn bực bỠra ngoà i thì khốn.
Dương-Qua mê man như thế chẳng biết đã bao lâu, nhưng đến má»™t chừng nà o đó nó nghe như có ngưá»i đấm bóp và o ác huyệt, lúc ở bụng, lúc ở vai nó, nó có cảm giác Ä‘au Ä‘iếng rồi nó dần dần tỉnh lại, trong ngưá»i sảng khoái. Nó từ từ mở mắt thì thấy má»™t bóng ngưá»i vụt ra nÆ¡i cá»a sổ. Dương Qua dụi mắt, lồm cồm ngồi dáºy, lần bước ra phÃa cá»a sổ, rồi đánh phóc má»™t cái, nó nhảy theo cái bóng ngưá»i vừa biến Ä‘i.
Trên mái ngói, má»™t ông lão, Ä‘oạn ông lão cắm đầu xuống đất chổng chân lên trá»i và đã bắt nó gá»i bằng cha. ÄÃch thị lão già kỳ dị ấy rồi.
Dương-Qua há»i:
- Có phải ông đó không?
Bóng ngưá»i trả lá»i:
- Sao con không gá»i bằng cha?
Dương-Qua miễn cưỡng nói:
- Cha đấy ư? Thưa cha! Cha từ đâu đến?
Ông già hoan hỉ gá»i:
- Con! Con ơi! Con hãy lại đây.
Dương-Qua nhảy lên mái ngói rất gá»n gà ng Ä‘u mình vá» phÃa ông già . Tuy nhiên sức nó còn yếu nên bị ngã quỵ xuống, và la lên má»™t tiếng:
- Chao ôi!
Ông lão vốn đi ngược thân nên hạ mình xuống một cách lẹ là ng đưa bà n tay đỡ lấy Dương-Qua bồng lên trên mái.
Phút chốc, nÆ¡i phòng trong có tiếng lao xao, và ánh đèn sáng rá»±c, ông lão sợ má»i ngưá»i phát giác tung tÃch cá»§a mình vá»™i vã xốc ngược Dương Qua, và cứ cà i đà ngược thân băng mình phi hà nh xuất dạng.
Kha-trấn-ác nghe tiếng động nhảy lên mái nhà nhưng không còn kịp nữa. Lão xem xét bốn bỠkhông còn dấu vết gì nên trở lại phòng riêng.
Lão già kỳ dị chạy ra khá»i thị trấn đến má»™t nÆ¡i đồng không mông quạnh, liá»n dừng chân, đặt Dương-Qua xuống đất và nói:
- Bây giá» con hãy tiếp tục há»c táºp cách chữa độc.
Dương-Qua thá»±c hà nh theo lá»i chỉ giáo cá»§a lão, chẳng mấy chốc nó cảm thấy sức lá»±c bình phục như xưa.
Lão già khen:
- Con tháºt quả thông minh dÄ©nh ngá»™ hÆ¡n cha hồi nhá» nhiá»u. Tháºt con xứng đáng là con cá»§a cha đó.
Lão già ôm Dương-Qua và o lòng mà trà tưởng tượng như Ä‘ang ôm đứa con tháºt cá»§a lão. Hai dòng nước mắt cá»§a lão từ từ chảy xuống đôi gò má nhăn nheo cá»§a má»™t ngưá»i cha Ä‘au khổ.
Dương-Qua từ nhá» bị mồ côi cha, đến lúc lên năm ngưá»i mẹ bị rắn độc cắn chết, thế là thằng bé mồ côi phải má»™t mình sống trong khổ cá»±c, nay đây mai đó tìm kế sanh nhai. Trong cuá»™c sống lưu linh đó, đã nhuá»™m cho thằng bé đầy đắng cay tá»§i nhục. Trái tim non ná»›t cá»§a nó phải cứng rắn lên và chất chứa đầy ác cảm vá»›i xã há»™i loà i ngưá»i. Äối vá»›i lão già kỳ dị xưa nay chưa há» quen biết nay phải nháºn là m cha, dẫu rằng cha nuôi nó cÅ©ng không thể không nghi ngá» dè dặt. Ai dám bảo lão già kia không lợi dụng tình phụ tá» thiêng liêng để nhá» nó và o vòng cạm bẫy. Mặc dầu nó tha thiết tình gia đình tháºt, song Ä‘á»i đã bắt nó có nhiá»u quan niệm ác cảm.
Tuy nhiên, những giá»t nước mắt cá»§a ông lão là m cho nó cảm động. Nó ôm chặt và o cổ ông ta sụt sùi nói:
- Cha! Cha!
Nó kêu lên những tiếng "cha" rất tha thiết và thà nh tháºt.
Và , đôi già trẻ cùng má»™t nhịp yêu đương. HỠôm nhau, nhìn nhau vá»›i những quan niệm sống mãi không rá»i. Ngưá»i ta tưởng như không có cái gì có thể chia rẽ được mối tình thiết tha đó.
Äôi mắt lão già ước chừng như muốn nói vá»›i Dương-Qua:
- Con Æ¡i con! Từ nay kẻ nà o xúc phạm đến tánh mạng cá»§a con tức là đã xúc phạm đến tánh mạng cá»§a cha váºy".
Dương-Qua ôm ông lão kêu cha không biết chán.
Trong phút thống thiết, ông lão vui vẻ bảo con:
- Con Æ¡i! Cha sẽ truyá»n cho con ngón võ đắc ý nhất và lợi hại nhất cá»§a Ä‘á»i cha.
Dứt lá»i, ông lão ngồi chồm há»—m xuống đất, tất cả sức nặng con ngưá»i chỉ tá»±a và o má»m hai ngón chân, hai ngón tay co rút lại.
Dương-Qua nhìn thấy ông ta giống như má»™t pho thần tượng chạm trong thế bất động nhưng linh hoạt lạ thưá»ng, từ cặp mắt đứng trông như thoát ra hai luồng hà o quang đầy sát khÃ, khiến cho đối phương phải bị áp đảo ngay lúc ban đầu không kịp đối phó.
Bá»—ng lão già rống lên mấy tiếng "oạng! oạng! oạng!" như tiếng á»…nh trong, toà n thân tung khá»i Ä‘iểm tá»±a như má»™t phát tên, hai tay vụt tung ra đấm má»™t bức tưá»ng đất gần đấy, bức tưá»ng tan biến thà nh khói bụi mịt má», và khi khói bụi lắng xuống, ông lão vẫn y nguyên trong thế cÅ©, vững chắc như bình địa.
Dương-Qua khâm phục vô cùng, nói:
- Thưa cha, ngón võ ấy gá»i là gì mà cao kỳ thế? Con có thể há»c được chăng?
Lão già đáp:
- Ngón đó gá»i là "Hà m mổ công" con chỉ cần chịu khó táºp luyện là thà nh.
Dương-Qua đáp:
- Nếu con há»c được ngón võ đó nhất định không còn ai dám khinh con nữa.
Lão già nhướng mắt với vẻ tự cao tự đại nói:
- Ai dám khinh con, thì kẻ ấy sẽ bị ta đánh ta xương nát thịt.
Lão già ấy không phải ai xa lạ trong giá»›i võ lâm mà chÃnh là Tây-độc Âu-dương-Phong. Từ ngà y tuân kiêm ở Hoa-Gia bị Hoà ng-Dung dùng kế đánh bại ông ta cầm tức như Ä‘iên như dại. Äã mưá»i năm qua ông ta không còn biết mình là ai nữa. Có những lúc trà nhá»› trở lại nhưng lá» má». Âu-dương-Phong tá»± há»i:
- Ta là ai nhỉ?
Nhưng lục soát trong ký ức, Tây-Äá»™c vẫn không sao tìm ra má»™t tia sáng.
Gần đây, Âu-dương-Phong đã khổ công ôn luyện món "Cá»u âm chân kinh" nên sức lá»±c có gia tăng, và trà não cÅ©ng có phần sáng sá»§a Ä‘i nhiá»u. Nhưng có sáng suốt là sáng suốt vá»›i việc Ä‘á»i, còn vá» dÄ© vãng chẳng biết sá»± tức bá»±c trước kia đến độ nà o đã là m cho ông ta quên bẵng Ä‘i cả dÄ© vãng. Ông ta vẫn có lúc Ä‘iên Ä‘iên dại dại không thể nà o nhá»› được những sá»± tình trong quá khứ.
Và câu há»i "Ta là ai?" cứ lảng vảng trong trÃ. Âu-Dương-Phong vẫn không tìm ra câu giải đáp.
Thế là Âu-Dương-Phong ra công táºp luyện cho Dương-Qua ngón võ "Hà m mổ công" má»™t ngón võ lợi hại biến hoá tinh vi ảo Ä‘iệu vô cùng, má»™t ngón võ đã từng là m chấn động giá»›i võ lâm đương thá»i mà từ trước đến nay ông ta nhất quyết không truyá»n dạy cho ai dẫu là con ruá»™t cá»§a mình.
Dương-Qua khổ công táºp luyện, nhưng khốn ná»—i, Dương-Qua căn bản võ công chưa có bao nhiêu nên không thể nà o thu nháºn nổi, dẫu cố gắng cÅ©ng chẳng Ä‘oạt được mức tinh vi.
Âu-dương-Phong rất bá»±c mình muốn tát và o mặt Dương-Qua mấy cái cho đã giáºn, nhưng không nỡ vì Dương-Qua vá»›i vẻ mặt hiá»n là nh cương quyết, cố gắng táºp luyện.
Dạy mãi mà không được, Âu-dương-Phong chán nản nói với Dương-Qua:
- Thôi, ta hãy tạm nghỉ đến mai sẽ hay.
Dương-Qua vâng lá»i, nhưng nhá»› lại thái độ kiêu căng cá»§a con bé Quách-Phù, chê bà n tay Ä‘en nhiá»…m độc, Dương-Qua không muốn trở vá» vá»›i Quách-Tỉnh nữa. Nó nói:
- Cha ôi! Con theo cha, không muốn trở vỠvới hỠnữa.
Tuy Âu-Dương-Phong mơ hồ đối với tình quá khứ, mà việc hiện tại rất minh mẫn dị kỳ, vì thế ông khuyên Dương-Qua:
- Con hãy nghe cha, trà óc cá»§a cha ngà y nay bất thưá»ng lúc Ä‘iên, lúc dại, nếu con theo cha con có thể luỵ và o thân. Thôi, con cứ trở vá» vá»›i há», lúc nà o có cÆ¡ há»™i cha con ta sẽ trùng phùng, và lúc đó chẳng có má»™t mãnh lá»±c nà o có thể xa cách cha con ta được.
Dương-Qua từ khi mất mẹ chưa bao giỠđược nghe những lá»i nói thà nh thá»±c và thống thiết như váºy. Nó vòng tay thưa:
- Vâng! Con xin nghe theo lá»i cha chỉ giáo. Nhưng xin cha hãy sá»›m tìm con nhé!
Âu-dương-Phong gáºt đầu, nói:
- Con khá»i phải lo. Dù con ở nÆ¡i chân trá»i góc bể, hoặc bất cứ nÆ¡i nà o cha cÅ©ng tìm được.
Dứt lá»i, Âu-dương-Phong xốc Dương-Qua phi thẳng đến khách Ä‘iếm.
Kha-trấn-ác đến phòng lần đầu chẳng thấy Dương-Qua trên giưá»ng, vừa lạ lùng vừa lo lắng. Lúc trở lại lần nữa thì Dương-Qua đã vá», hắn nằm sải trên giưá»ng. Kha-trấn-ác định và o há»i thì bá»—ng trên mái ngói có tiếng động. Nhá» thÃnh tai, Kha-trấn-ác nháºn ra đó là hà nh động cá»§a đôi hiệp sÄ© cao cưá»ng vừa vá». Ông ta chạy sang phòng bên, Ä‘em Quách-Phù và o giưá»ng Dương-Qua rồi vác thiết trượng đứng canh chừng.
Quả nhiên, tiếng động phi hà nh dần dần tiến gần, và có giá»ng nói nho nhá»:
- Em Dung! Em xem có phải chÃnh nó không?
Má»™t giá»ng khác đáp:
- Kỳ quái tháºt! Chẳng biết có phải nó không?
Nghe rõ giá»ng nói đó là giá»ng nói cá»§a vợ chồng Quách-Tỉnh, Kha-trấn-ác yên tâm, mở cá»a má»i hai ngưá»i và o.
Hoà ng-Dung há»i:
- Thưa sư phụ, chẳng hay sư phụ có thấy việc gì vừa xảy ra không?
Kha-trấn-ác đáp:
- Chẳng có việc gì cả.
Hoà ng-Dung nói:
- Không lý chúng ta nhìn lầm.
Quách-Tỉnh nói:
- Không! Nhất định là nó!
Kha-trấn-ác há»i:
- Nó là ai thế?
Hoà ng-Dung lấy tay kéo áo Quách-Tỉnh ý không muốn để Quách-Tỉnh trả lá»i. Nhưng Quách-Tỉnh đối vá»›i sư phụ bao giá» cÅ©ng tá» ra thà nh kÃnh không giấu giếm má»™t việc gì dẫu là việc nhá» má»n, liá»n thưa:
- Thưa sư phụ, nó chÃnh là Âu-dương-Phong.
Bình sanh Kha-trấn-ác chỉ ngại độc nhất có Âu-dương-Phong, nên khi nghe Quách-Tỉnh nói đến tên ông ta biến nhẹ, hạ giá»ng nói nhá»:
- Âu-dương-Phong? Thế ra nó chưa chết sao?
Quách-Tỉnh nói:
- Chúng con vừa Ä‘i kiếm thuốc vá» bá»—ng thấy trên mái ngói có má»™t bóng ngưá»i khả nghi có lối phi thân đặc sắc. Chúng con liá»n Ä‘uổi theo nhưng không tìm thấy tông tÃch gì cả. Từ dáng Ä‘iệu cho đến lối phi thân, bóng ấy giống hệt Âu-dương-Phong không khác gì cả.
Kha-trấn-ác vốn biết môn đệ cá»§a mình cẩn tháºn và chÃn chắn khi nói Ä‘iá»u gì thì đã cân nhắc và suy nghÄ© kỹ. Bởi thế, Kha-trấn-ác không còn nghi ngá» gì nữa, và tin chắc Tây-độc Âu-dương-Phong hiện giá» còn lẩn quẩn đâu đây.
Quách-Tỉnh quay vá» phÃa Dương-Qua, thấy sắc diện cá»§a thằng bé trở nên hồng hà o, hÆ¡i thở Ä‘iá»u hoà và đang ngá»§ say, lấy là m mừng rỡ, gá»i vô nói:
- Em Dung ơi! Nó đã tỉnh rồi!
Tháºt ra Dương-Qua lúc ấy giả ngá»§ để nghe trá»™m câu chuyện cá»§a mấy ngưá»i. ÄÆ°á»£c biết tên nghÄ©a phụ mình là Âu-Dương-Phong và thấy cả ba hiệp sÄ© Ä‘á»u sợ uy danh cá»§a nghÄ©a phụ nó nên lòng nó rất hoan hỉ.
Hoà ng-Dung đến sát bên giưá»ng Dương-Qua, xem lại sắc mặt và vết thương ở bà n tay rồi lấy là m kinh ngạc.
Äôi vợ chồng đã lùng khắp má»i nÆ¡i nhưng chưa tìm ra những dược thảo cần thiết, đà nh thất vá»ng trở vá» không ngá» bệnh nhân không cần thang thuốc mà trở lại trạng thái bình thưá»ng như thế. Sá»± việc là m cho vợ chồng Quách-Tỉnh thắc mắc không Ãt.
Tháºy váºy, chỉ có phép lạ má»›i có thể cứu Dương-Qua thoát khá»i tá» thần.
Qua ngà y sau, má»i ngưá»i từ biệt khách Ä‘iếm trở vỠđảo Äà o-Hoa.
Nhưng tối hôm đó, trên đưá»ng vá» há» lại ghé và o má»™t tá»u Ä‘iếm để nghỉ chân.
Kha-trấn-ác và Dương-Qua nghỉ một phòng, còn vợ chồng Quách-Tỉnh và con gái nghỉ một phòng.
Và o ná»a đêm, bá»—ng nghe trên mái ngói có tiếng động, rồi kế đến nÆ¡i phòng bên cạnh có tiếng la lá»›n. Quách-Tỉnh và Hoà ng-Dung chồm dáºy, phóng mình ra cá»a sổ thì thấy hai cái bóng ngưá»i Ä‘ang quần nhau chiến đấu vô cùng kịch liệt. Má»™t lúc, bá»—ng nghe má»™t tiếng phịch, rồi má»™t xác ngưá»i từ trên đỉnh mái nhà rÆ¡i xuống.
Last edited by kedatinh1974; 30-07-2008 at 12:51 AM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
ãàçïðîì, åêàòåðèíáóðã, àíåêäîòû, çàêàç, çíàêîìñòâà, êèòàéñêèé, êîíäèöèîíåð, êîììåðñàíò, êîíòîðà, ìåáåëü, ìåäèöèíà, îäíîêëàñíèêè, íèêîëü, ïîäàðîê, ïîäðîñòêîâîå, ìóðàò, ïðàéñ, ñàéòîâ, ñïåöîäåæäà, ñïðàâî÷íèê, ñöåíàðèè, ñòèðàëüíûå, ñòðèì, öèôðîâûå, õîëîäèëüíèê, òî÷êà, than dieu, than dieu dai hiep, than dieu dai hiep 4vn, than dieu dai hiep du bo, ýêîëîãèÿ  |
| |