Tôi là một công chức bình thường , chưa vợ .Sau giờ làm việc chúng tôi thường tụ tập bạn bè ăn uống và hàn huyên tâm sự. Chủ nhật , anh bạn Peter rủ tôi và các bạn đến nhà hắn liên hoan. Cuộc vui thật tuyệt. Peter rủ chúng tôi chơi một trò chơi . Tên nó là " It's me' . Ðó là một cuộc chơi chốn tìm nhưng đặc biệt ở chỗ là chỉ có 1 người trốn và nhiều người đi tìm. Cách chơi như sau : mọi người sẽ bốc thăm một tờ giấy , trong đó sẽ ghi ai sẽ người phải chốn . Người đó được gọi là it' me. Không một ai biết anh ta là it's me ngoại trừ chính anh ta. Sau đó đèn tắt , it's me đi trốn và mọi người sẽ đi tìm . Người nào nếu chạm được vào ai sẽ phải hỏi? "It's me ", nếu thấy người kia trả lời là " Me " thì có nghĩa đó không phải là " It' s me". Khi nào chạm phải ai mà khi hỏi không trả lời thì có nghĩa là đã tìm thấy "It's me" . Lúc đó người tìm được sẽ ngồi xuống cạnh It's me và đợi những người khác đến . Người nào tìm đến chỗ It's me sau cùng là người thua cuộc.
Tôi từ chối không tham gia vào cuộc chơi . Mọi người tỏ ra rất khó chịu vì dường như tôi đang phá hỏng cuộc vui hôm nay . Tôi nói : Ðây là một trò chơi đáng nguyền rủa . Ðể chứng mình cho lời nói của mình tôi kể cho họ nghe một câu chuyện .
Hôm đó chúng tôi đến nhà một người bạn - anh Michael liên hoan và cũng chơi trò này . Chúng tôi bước vào cuộc chơi với 12 người . Trong bóng tối những bước chân qua lại , tiếng rì rầm to nhỏ , tiếng cười rộn rã... Tôi lần mò trong bóng tôi và nắm được tay một người . Tôi hỏi " It's me " và không có ai trả lời. Lúc đó tiếng ồn ào rộn lên . Thì ra mọi người đã tìm ra It's me trước tôi . Chúng tôi điểm danh và thấy thiếu Robin . Anh chàng này chắc chắn phải đi mua bia cho tụi tôi rồi đây. Chúng tôi ngồi đợi 1 tiếng , tiếng nói chuyện ồn ỹ vang khắp khu nhà . Cuối cùng thì Robin cũng trở về. Ðèn bật sang , chũng tôi tiếp túc bốc thăm để chơi tiếp . Tôi để ý thấy mặt Robin tái nhợt , anh ta thì thầm vào tai tôi : Một chuyện kỳ lạ anh ạ . Lúc bọn anh đi hướng đông thì một mình tôi ra phía Tây của khu nhà . Tôi biết là góc đó có một cái tủ - là một nơi chốn rất lý tưởng . Tôi mở tù , cùa tay vào trong? và chạm phải một bàn tay con gái? . Tôi hỏi " It's me " . Không một ai trả lời . Tôi ngồi xuống bên cạnh cô gái và đợi bọn anh đến . Tôi chờ rất lâu đến khi nghe tiếng ồn ỹ của bọn anh , thì tôi quay sang nắm lấy tay cô gái đó để rủ đi về . Anh tưởng tượng được không , không có một ai trong tủ cả . Cô ta không thể nào ra khỏi tủ khi tôi ngồi cạnh. Tôi hoảng sợ quá và chạy vội về đây . Tôi đùa Robin . Này cậu định bịa ra trò đấy để khỏi mua bia chứ gì . Thôi nào chơi tiếp đi.
Lần chơi tiếp theo , khi đèn tắt , chúng tôi lại tản nhau ra để đi tìm It's me. Tôi tách ra khỏi nhóm và đi về phía tây của khu nhà . Tôi lần mò đi trong bóng tối được một lúc thì thấy có ánh sáng . Ðó là ánh trăng rọi xuống từ cửa sổ phía cầu thang . Qua ánh trăng bàng bạc , tôi nhình thấy một bàn chân đang thõng xuống.....
Ðó là một cô gái? khoảng 17 tuổi, cao ,gầy, có mái tóc rất dài. Tôi chạm nhẹ vào tay cô gái . Một cảm giác buốt lạnh vuốt dọc xương sống tôi. Tôi thì thầm " It's me " . Không thấy cô gái nói gì. Tôi mừng húm vì mình đã tìm được It's me . Ngồi xuống cạnh cô gái , tôi hỏi "Tên cô là gì ?" Rodonfo - tiếng cô gái trả lời nhẹ như gió thoảng. Sau đó tôi gợi đủ chuyện nhưng cô ta không hé răng một lời nào . Một cô gái thật kỳ quặc . Tôi ngồi được một lúc thì có một bước chân tới . Ðó là Jane. Chúng tôi phải ngồi nói chuyện với nhau 2 tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy một ai tới. Ðến khi chúng tôi nhìn thấy ánh đèn pin với tiếng chân chạy rồn rập thì Michael đã xuất hiện . " Các cậu làm gì trong xó này đấy . Mọi người đã đợi các cậu 2 tiếng đồng hồ rồi " . Có chúng tôi đợi các anh thì có . Chúng tôi đã tìm được It's me rồi . Cô ta ngồi đây này. Theo hướng tay tôi chỉ , Michael nhìn vào góc cầu thang .? Làm gì có ai đâu anh bạn , thôi hai người đi về chịu phạt đi . Chính Robin là It's me đấy.
Quả thật là trong góc cầu thang không có một ai . Tôi đem chuyện này kể với Robin . Anh ta bảo tôi : tôi đã bảo anh rồi mà anh không tin . Có một ai đó đang trêu chúng ta. Khi chúng tôi quay về sảnh lớn thì đèn được bật lên . Michael điểm lại mọi người? : Ðủ rồi , không thiếu một ai , có 13 người cả thấy . Tiếng mọi người lao xao? : Này Michael ơi , anh đếm anh hai lần đấy à . Chúng ta chỉ có 12 người thôi. Michael ngẩn ra một lúc rồi cười? : "Chắc tôi bắt đầu già rồi đây ".
Khi mọi người túm năm tụm ba lại chơi bài thì chúng tôi gọi Michael ra một góc và kể lại toàn bộ câu chuyện. Khi nghe thấy cái tên Rodonfo , mặt Michael biến sắc .? Anh lắp bắp : Ðúng rồi , chị Rodonfo có mái tóc rất dài. Vừa nãy khi đếm người ,tôi có nhìn thấy một người con gái tóc dài lắm nhưng không nhận ra. Hoá ra tôi đếm đúng . " Thế Rodonfo là ai ? " Cả tôi và Robin đều hỏi . " Ðó là bạn của chị tôi . Chuyện xảy ra cách đây 15 năm rồi . Khi đó chị tôi và các bạn chơi trò It's me . Chị Rodonfo bắt thăm làm It's me . Trong lúc chạy trốn , chị ấy mở một cánh cửa ở căn phòng phía Tây và lao vào mà không biết đó là cầu thang dẫn đến hầm rượu. Chị ấy lao xuống và gãy cổ chết . Chị ấy đã chết rồi "
Và đó là lý do không bao giờ tôi chơi cái trò đáng nguyền rủa này nữa . Không bao giờ.
Nhà của bạn tôi nằm hơi xa thành phố, chung quanh là những cánh rừng hoang vu ít người lui tớị Vì có công việc phải đi xa và không có bà con thân thuộc ở gần nên anh đã nhờ tôi đến trông chừng vài ngàỵ Căn nhà này được xây vào khoảng năm 1998 nằm trên một ngọn đồi gần West Union Ohiọ Tôi đến đó trời đã sụp tốị Khi vừa vào nhà là bạn tôi đã gọi về căn dặn tôi phải làm gì trong những ngày anh ta vắng mặt. Vừa nói chuyện xong gác điện thoại xuống, tôi nghe có tiếng cọc cọc nhỏ như tiếng gõ cửạ Có lẽ là cô hàng xóm ở cách đây gần một cây số, vì tôi nghe người bạn (chủ ngôi nhà này) nói rằng cô ta thường đi đến từng nhà để nói chuyện ngẫu nên tôi nghĩ như vậỵ Nhưng khi mở cửa tôi không thấy ai, chắc là tiếng của những con thú rừng quanh đây hay là những con chim làm tổ trên cây lâu lâu nó lấy cái mỏ mổ vào thân cây và gây ra tiếng cọc cọc; tôi nghĩ vậy rồi đóng cửa lạị Sau đó có tiếng gõ cọc cọc ba lần như vậy, khi mở cửa ra tôi lại không thấy aị Có lúc tôi khép hờ cửa chừa khoảng một gang tay và núp ở đằng sau cánh cửa xem có ai đến gõ không, tiếng gõ cửa lại đến nhưng không có ai gõ, hình như tiếng cọc cọc đó phát ra từ cánh cửạ Lúc đó tôi không có sợ mà chỉ cảm thấy hơi lạ thôị Rồi không còn để ý đến cái tiếng cọc cọc đó nữa, tôi ngồi trên ghế sa lông mở tivi lên xem chương trình khoa học thì bỗng dưng, lúc đó đúng mười giờ hai phút, cái máy hâm đồ ăn trong bếp tự động mở lên. Tôi vội đứng dậy, lúc này trong bụng hơi lo vì sợ có người khác đang ở trong nhà với mình; tôi nhìn xung quanh nhà bếp xem xét không thấy ai nên tôi đến cái máy hâm đồ ăn bấm cái nút clear rồi trở ra phòng khách xem tivi tiếp. Chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay cho đến khi tôi nghe một tiếng còi hụ lớn khủng khiếp đánh thức dậỵ Khi mở mắt ra tôi thấy xung quanh mình tối om mặc dù tôi nhớ khi đi ngủ cái tivi còn mở, và bên cạnh đó còn có cây đèn màu vàng mà tôi đã mở lên từ khi mới bước vào nhà. Nhưng tiếng còi hụ đã ngưng khi tôi vừa tỉnh dậỵ Bây giờ, mọi thứ đều tối thui làm tôi cũng hơi giật mình một chút nhưng vì vẫn còn buồn ngủ nên ráng mò từng bước vào phòng mà bạn tôi đã dành riêng cho tôị Khi dò dẫm từng bước vào phòng ngủ, tôi đi ngang qua một cái đồng hồ bằng điện tử treo trên tường, lúc đó tôi thấy đồng hồ chỉ 1:15 am.
Ngày hôm sau mọi chuyện đều diễn ra bình thường và tối đó tôi đã đánh một giấc cho đến sáng. Nhưng ngày thứ ba, đúng 3:12 chiều, tôi vừa về (tôi ra ngoài để những làm công việc mà bạn tôi đã nhờ) tới nhà tiếng cọc cọc lại trỗi lên. Tôi cố gắng không để ý đến nó cho đến khi chịu hết nổi, tôi mở cửa ra và lấy cục đá chận nó lại lúc đó tiếng cọc cọc mới chịu ngưng. Ðến 5 hay 6 giờ khi cánh cửa bỗng dưng tự động đóng cái rầm một cái và tiếng cọc cọc lại vang lên. Tôi không thể chịu đựng được cái tiếng này nữa nên bỏ đi ra ngoài tìm một nhà hàng ở gần vùng đó để ăn cho đã đờị
Khi trở về thì đã 8 giờ đêm, tôi không còn nghe gì nữa, cái tiếng cọc cọc hình như đã ngưng rồi, có lẽ nó đang nghĩ giải laọ Khoảng 10:O2 cái máy hâm đồ ăn lại tự động mở lên. Tôi xuống nhà bếp tắt cái máy rồi suy nghĩ không biết cái máy này có để giờ tự động không, hễ cứ 10:02 là nó mở lên.
Khoảng 12 giờ khuya là giờ kinh hoàng nhất. Trước tiên là những cây đèn trong nhà bỗng dưng tắt hết một lượt. Rồi kế tiếp là tiếng cọc cọc vang lên không những ở nơi cánh cửa mà nó còn vang lên chung quanh nhà nữạ Ồ! Lúc đó tôi sợ run lên nên vội nhấc điện thoại lên gọi cảnh sát và gọi luôn cả người hàng xóm. Tôi nói với người hàng xóm của tôi rằng có cái gì đó ở ngoài nhà của thằng bạn, nó đã làm tôi sợ muốn chết. Người hàng xóm nói với tôi rằng ông ta sẽ đến nhưng phải mất 20 phút. Trong khi tôi đang nói chuyện với người hàng xóm thì tiếng cọc cọc đó từ từ lớn dần đến nỗi người đầu dây bên kia cũng có thể nghe được. Tiếng động đó thay đổi liên hồi giống như có nhiều người đang đứng ở ngoài đánh mạnh vào tường. Những tiếng rầm rầm có khi thay đổi nhịp và lâu lâu nó ngừng lại một vài giâỵ Còn những cây đèn và đồ điện ở trong nhà cứ tự động mở và tắt. Tôi mở đèn lên vào nhà bếp lấy một con dao và ngồi ở dưới sàn nhà bếp đợi cảnh sát và người hàng xóm của tôi đến. Ngay lúc đó máy hâm đồ ăn lại mở lên, rồi đến tivi, và ngọn đèn ở phòng khách tất cả cùng bật lên một lượt, ngay lúc này tim tôi đập thình thịch mặc dù ngày xưa không bao giờ tin vào ma quỷ nhưng bây giờ tôi cũng phải run sợ dưới những sự kiện lạ lùng nàỵ Khoảng 15 phút sau tôi thấy ánh đèn xe bên ngoài có lẽ là cảnh sát cho nên đi thẳng đến cánh cửa chính và cầm cái nắm cửa từ từ mở rạ Khi mở cửa ra, tiếng động chợt ngưng hẳn, nhưng đèn trong nhà vẫn còn chớp tắt. Lúc đó tôi thấy ông cảnh sát đang đi đến, ông ta mới hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra, và tôi kể hết mọi sự cho ông ta biết. Sau khi nghe xong, ông ta nhìn tôi với cặp mắt kỳ hoặc rồi đi xung quanh nhà xem xét.
Sau vài phút người bạn hàng xóm của tôi lái xe đến, trên tay còn cầm một cây súng. Ông cảnh sát thấy vậy mới nói rằng "không cần đến nó đâu" ... Rồi ông cảnh sát hỏi tôi tại sao lại ở đâỷ Tôi đến đây để làm gì v.v .... Tôi kể vắn tắc câu chuyện là người bạn đi xa nhờ tôi đến đây coi chừng nhà dùm. Khi tôi vừa mới dứt lời thì tất cả đèn trong nhà đều chớp một cái rồi tắt trong nhà trở thành tối om. Lúc đó những tiếng động lại bắt đầu trỗi dậy và tiếng còi hụ lạ lùng vang lên từ trong khu rừng gần bên. Ông cảnh sát cũng hơi giật mình vì những tiếng động quái lạ đó vì vậy ông nói với tôi nên đi theo ông vào thành phố. Tôi không cần suy nghĩ gì thêm đi đến đóng sầm cái cửa lại và cũng không thèm khóa vội đi theo ông cảnh sát. Sáng hôm sau, tôi gọi điện thoại cho người bạn (chủ căn nhà) và kể hết cho anh ta nghe những chuyện đã xảy ra cho tôi trong mấy ngày naỵ Sau khi nghe xong anh mới nói với tôi rằng anh ta cũng nghe những tiếng cọc cọc như vậy ngoài những tiếng cọc cọc đó ra không còn chuyện gì kỳ lạ xảy ra nữa, cái máy hâm đồ cũng không có tự động mở lên. Tối hôm đó anh ta trở về, tôi cùng anh ta về căn nhà đó. Anh ta mở khóa nhưng không đẩy cửa vào được nên hai đứa tôi phải dùng sức phá cánh cửa cho nó sập xuống. Sau khi cánh cửa sập xuống chúng tôi đều hết sức kinh ngạc vì những cái ghế, cái bàn ... kể cả cái máy hâm đồ ... đều nằm ngay phía sau cánh cửạ
Khi thấy cảnh tượng này anh ta không dám ở đó thêm một ngày nào nữa nên vội dọn đồ đạc ra khỏi nhà và đề bảng bán. Nhưng đến bây giờ căn nhà đó vẫn chưa có ai mua