  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				05-03-2008, 02:23 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					Äến từ: U Minh Hồng Hoang 
					
					
						Bài gởi: 1,281
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 16 giá» 45 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 313 Times in 236 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	| 
		
	
		
		
			
			 
				
				ai hát giữa rừng khuya
			 
			 
			
		
		
		
			
			 
 
  
 
Ai Hát Giữa Rừng Khuya  
 
HẠT Äá»’NG GIAO Khi chuyến tàu Hà Ná»™i - Vinh ghé má»™t phút tại ga Äồng Giao để trút xuống má»—i má»™t ngưá»i hành khách và má»™t kiện hàng, thì kim đồng hồ nhà ga chỉ đúng 7 giá» 55 phút. Trá»i hôm ấy là má»™t vòm trá»i Ä‘en tối; mưa phùn rả rÃch phá»§ kÃn không gian bằng má»™t tấm màn ảm đạm; khà háºu nặng nỠẩm thấp; quang cảnh bốn bá» lạnh lùng bà máºt, chung quanh nhà ga Ä‘á»u là đồi núi từng cây, khiến càng tăng thêm vẻ hoang vu rùng rợn.  
Chá»— đó, xưa kia là má»™t khu rừng sâu thẳm, ở vào má»™t nÆ¡i đồi núi hiểm hóc, chỉ có thể làm sào huyệt cho lÅ© giặc cỠẩn nấp, hoặc làm trưá»ng mai phục cho hai đạo quân Chúa Nguyên và Chúa Trịnh khi Bắc Nam xung đột binh Ä‘ao. Chá»— đó ở chÃnh giữa khoảng giáp giá»›n hai xứ Bắc và Trung kỳ, nó chia rẽ bá» cõi hai kỳ bằng ba từng núi liá»n nhau, vì cá»› ấy tục thưá»ng gá»i là đèo Tam Äiệp.  
Ai đã từng Ä‘i xe lá»a từ Thanh Hóa ra Ninh Bình, chắc cÅ©ng đã để ý đến má»™t quãng đưá»ng sắt gáºp ghá»nh, hiểm trở, có lắm Ä‘oạn khúc khuá»·u, má»—i lợt xe Ä‘i qua lại ngá»a nghiêng lúc lắc phải ghìm bá»›t đà lại, làm cho hành khách khó chịu má»—i khi nghe tiếng nghiến kèn kẹt cá»§a bánh xe ép chặt trong máy hãm , giữa khi thân thể thì bị rung chuyển vì con tàu quằn quại, lợn ngùng ngoằn như con rắn uốn éo trên má»™t con đưá»ng hẹp hòi, đục ở giÅ©a núi. Ló đầu ra ngoài cá»a sổ để nhìn phong cảnh, ta chỉ thấy mặt đá trÆ¡ trÆ¡, dá»±ng cao như bức tưá»ng, và toàn thị là má»™t thứ sáºy khẳng khiu, má»c ở ven sưá»n đá. Má»™t khi tàu chui qua khá»i núi ra tá»›i nÆ¡i đất phẳng thì lại chỉ là má»™t khoảng đất mênh mông bát ngát lởm chởm những đá, trên má»c xanh um kÃn mÃt những thứ cây nhá» không tên tuổi, lan rá»™ng khắp vùng; trông bụi không ra bụi, đồng không ra đồng, chỉ thuần má»™t màu xanh thẫm, không thấy mặt đất đâu nữa. Thứ cây đó chả hiểu là những loại gì, nó thấp lè tè, quá mặt đất độ hÆ¡n ná»a thước, má»c chen lẫn vá»›i lau và sáºy, vá»›i cá», vá»›i rêu, biến quãng bình địa ra má»™t khu hoang vu xanh thẫm, rừng cây không ra rừng cây, ná»™i cá» chẳng ra ná»™i cá». Trong muôn vàn thứ cây đó, thứ má»c nhiá»u nhất là cây săng, cây sim ; có thứ lại có hoa trắng và hoa tÃm, Ä‘iểm má»™t nét diá»…m lệ trên vẻ trÆ¡ tẻ cằn cá»—i cá»§a ngàn lau.  
Từ mấy năm nay, có má»™t ông hào phú được nhà nước cho phép khai khẩn chốn hoang vu đó để làm đồn Ä‘iá»n. Nhưng dáng chừng sá»± khai hoang khó khăn quá, nên nhà hào phú kia đành bó tay chịu thua Tạo hóa, chỉ để lại trên đưá»ng sắt má»™t tấm biển báo hiệu cho công chúng biết đất Äồng Giao là nÆ¡i sắp thành ấp nay mai. Ai Ä‘i qua Äồng Giao mà chẳng thấy tấm biển gá»— to, đứng sừng sững trên ngàn cá» xanh đã mấy năm nay, trên có má»™t hàng chữ Ä‘áºp mạnh vào đồng tá» ngưá»i quá khách: "Concession Nguyá»…n Văn X... "  
Sá»± mở mang khu đất rá»™ng giáp vá»›i đưá»ng sắt ở vùng Äồng Giao hẳn phải là má»™t công trình vÄ© đại, mà trong má»™t thá»i gian ngắn ngá»§i, sức ngưá»i khó ná»—i làm xong. Muốn cho bãi đất hoang thành khoảng đồng phì nhiêu phong phú, tất phải bá» ra mặt số tiá»n ức vạn, má»™t là để phạt hết cây hoang cá» xấu, hai là để san bằng mặt đất, vạt cho hết lượt sá»i đá gồ ghá». Công trình ấy cÅ©ng đủ nuốt hết má»™t gia sản khổng lồ, huống lại còn phải xây nhà cá»a, nuôi súc váºt và trồng trá»t! Có lẽ cÅ©ng vì thế nên nhà hào phú kia đành nhẩn nha làm việc, không thể tiến hành công cuá»™c khai khẩn má»™t cách mau chóng hÆ¡n nữa.  
Ấy là chưa nói vá» khà háºu xứ Äồng Giao, ai đã ở vùng ấy độ dăm bảy tháng ắt phải rùng mình ghê sợ, má»—i khi nói vá» thá»§y thổ miá»n giáp giá»›i Bắc Trung kỳ. Äó là tổ sốt rét rừng, dẫu uống ký-ninh đến Ä‘iếc tai cÅ©ng khó lòng tránh khá»i. Khà háºu thá»±c là kỳ quặc: tuy ở vào miá»n gần bể, mà Äồng Giao vá» phương diện thá»i tiết cÅ©ng chả khác gì những chá»— ở mạn thượng du, và có lẽ còn độc hÆ¡n các tỉnh ly vùng thượng du nữa. Äêm thì lạnh buốt phải đắp chăn tá»›i sáng, ngày lại nóng bức như giữa mùa hè. Sống trong bầu hàn thá» tương xung đó, phải có xương đồng da sắt má»›i tránh khá»i sá»± á»m Ä‘au quặt quẹo. Buổi sáng, tám giá», sương trắng như sữa, đặc như khói, còn phá»§ kÃn non sông cây cá»; mãi đến khi mặt trá»i lên cao lắm má»›i tan dần. Chiá»u tá»›i, vào khoảng bốn năm giá», sương đã bắt đầu rá» xuống rồi tụ lại, chỉ chốc lát là phong cảnh bị chìm đắm trong má»™t bức màn trắng đục, ẩm thấp, khiến ngưá»i Ä‘i trong năm bước khó lòng trông thấy mặt nhau. Trong vụ quà xuân, má»—i khi có mưa râm rả rÃch, sá»± nặng nỠướt át càng tăng gấp bá»™i, trá»i thu má»™t màu tiêu Ä‘iá»u xám đục, đất thì vắng lạnh đìu hiu, phong cảnh thá»±c là thê lương ảm đạm. Có lẽ vì vùng Äồng Giao ở cao hÆ¡n mặt bể, lại có các rừng núi bao bá»c, nên tuy không xa đồng bằng mấy, mà khà háºu thá»i tiết khác hẳn các miá»n ở đồng bằng. Quanh năm không khà bao giá» cÅ©ng đầy hÆ¡i nước; sá»± ẩm thấp không làm sao tả xiết; cá» hoang rêu lạ tha hồ được tươi tốt những áo quần đồ đạc thì luôn luôn phải hÆ¡, phải sấy, nếu không ắt bị mốc bị mục má»™t cách mau chóng lạ thưá»ng.  
Äem so sánh các tỉnh rải rác trên quãng đưá»ng thiên lý chạy từ Hà Ná»™i đến Huế, thì có lẽ hạt Äồng Giao là chá»— độc địa hÆ¡n cả. Sở dÄ© nước độc, tại vì bốn chung quanh hạt toàn là rừng rú, ngàn ná»™i, truông sáºy bãi lau; nhưng lá cây mục nát từ thá»§a xưa còn chồng chất cả trên mặt đất, trong lòng suối, khiến nước xanh lè như màu rêu, hoặc đục váng lên như nước ao tù.  
Những cây cá» thưá»ng hay giữ lấy hÆ¡i nước, không cho tan Ä‘i, lại nhuốm các khà độc ở đất bốc lên, thu tất cả bao nhiêu những nguồn ám chướng vào lòng rừng rú. Gia dÄ© trong rừng, bóng mặt trá»i không lá»t vào được, lá cây cổ thụ rá»m rà che lấp hẳn ánh nắng, hóa nên sá»± ám chướng thiêng niên vạn đại cÅ©ng cha tiêu. Lá cây, khi rụng xuống, xếp lên thành khối, lâu ngày mục dần, biến ra má»™t tảng đất Ä‘en hôi thối, có khi rÆ¡i vào nước, hoặc ngấm vào mạch nước, đầu độc cả các suối, các ngòi. Dân cư bởi thế, không tài nào tránh khá»i bệnh táºt, vì ai ai cÅ©ng Ä‘á»u phải lấy nước làm má»™t sá»± cần thiết cho cuá»™c sinh hoạt thưá»ng ngày.  
Äấy, chỉ xem qua như thế ta cÅ©ng đủ thấy đất Äồng Giao là má»™t vùng ám chướng; mà không những hạt ấy chỉ độc địa ở khà háºu, chỉ buồn tẻ cằn cá»i ở phong cảnh, nó lại còn dữ dá»™i tàn ác á» chá»— rùng núi bụi bá» chứa đầy các loài mãnh thú sinh hoạt má»™t cách hùng cưá»ng phồn thịnh trong vẻ phồn thịnh cua cá» cây.  
Bởi địa thế hiểm hóc, Äồng Giao đã làm trưá»ng thà nghiệm cho muôn ngàn tấn bi kịch khá»§mg khiếp. Nào là cướp bóc, chém giết, nào là hãm hiếp, giam kìm vân vân... Những trò thương tâm ấy Ä‘á»u là cá»§a loài ngưá»i tranh cạnh vá»›i loài ngưá»i, mà diá»…n ra, nó không có tÃnh cách lạ lùng cho lắm. Thê thảm bi đát hÆ¡n ấy là sá»± mãnh thú, vì đói ăn bắt loài ngưá»i cấu xé ra từng mảnh, xác thì dùng để lót dạ, mà hồn thì đày Ä‘á»a vào kiếp nô lệ ma trành. Má»™t câu chuyện trong muôn ngàn chuyện hổ hại ngưá»i, tình cá» khi đặt chân lần đầu trên đất hạt Äồng Giao này tôi đã được nghe thuáºt lai.  
Bạn hãy theo tôi xuống tàu vào ga má»™t chút, rồi chúng ta sẽ cùng Ä‘i tá»›i đầu Ä‘á». Hôm đó, trá»i mưa rả rÃch, lại tối Ä‘en như má»±c, dẫu vừa má»›i tám giỠđêm. Quang cảnh nhà ga trông quạnh hiu hoang vắng, sá»± buồn sá»± lạnh thấu trá»i rÆ¡i vào táºn đáy tâm hồn. Tàu huýt còi rồi nặng ná» lăn bánh trên con đưá»ng sắt, chui vào bóng tối cháºp chùng. Tôi ngẩng trông trá»i, mưa phăn tạt vào mặt tỉnh táo ra đôi chút. Má»™t mình thui thá»§i, tôi xách va ly thất thểu trên vỉa đưá»ng ẩm thấp, Ä‘i vào cá»a ga.  
Cá»a ga hé mở có má»™t cánh. Má»™t ngưá»i thư ký, gầy gò trong chiếc áo the lụng thụng, giÆ¡ tay đón lấy cái vé tôi trao. Tôi cÅ©ng chả buồn nhìn xem ông ta già hay trẻ và mặt mui thế nào. Vả lại tối lắm.  
Bước vào mé trong ga. tôi thấy ấm áp dá»… chịu. Anh sáng các ngá»n đèn dầu tây tá»a ra má»™t cách dịu dàng trong gian phòng hẹp vắng bẩn thỉu, trên tưá»ng có tranh ảnh cá»§a sở há»a xa xuất bản, ở má»™t góc lại có má»™t cái cân to.  
Tôi còn đương bàng hoàng ngần ngại , ở bóng tối bá»—ng đâu nhô ra má»™t ngưá»i vạm vỡ, mÅ© dạ đội sụp lấy trán, áo tÆ¡i mưa bá»c kÃn cả ngưá»i. Chàng lá»±c sÄ© ấy ra nắm lấy tôi, rồi nhe ngay bá»™ răng trắng nhỡn.  
- Tôi đợi anh đã lâu. Sao tàu cháºm thế?  
Tôi má»›i nháºn ra đó là Trần Văn Thá»§y, bạn tôi, má»™t nhà thầu khoán to hiện đương dở công việc xây đắp nhà cá»a và đưá»ng sá ở mạn Äồng Giao. Anh Thá»§y thấy tôi mừng quýnh như kẻ được vàng, vá»™i kéo tói xá»nh xệch ra khá»i ga, đẩy tôi lên xe ô tô, mở máy chạy vèo vèo trên con đưá»ng đá vụn. Tôi ngồi trên xe, chỉ nhìn thấy má»™t vùng vô định, lá» má» u ám, không còn nháºn rõ sá»± gì. Duy chốc chốc lại nghe tiếng sá»i bắn vào thành xe, kêu rắc rắc, và luôn luôn bên tai tiếng động cÆ¡ xoay chuyển Ä‘á»u Ä‘á»u. Má»™t ná»a giá» như thế, xe ngừng lai. Bạn tôi bấm đèn "pile" rá»i sáng, đưa tôi vào má»™t tòa nhà.  
Trá»i tối lắm, tôi cÅ©ng chả biết nhà ấy lợp bằng ngói hay bằng gồi, tiến vào thì thấy ná»n nhà cao ráo, phòng ốc rá»™ng rãi, tưá»g tuy bằng rÆ¡m và phên trát vữa, nhưng có cá»a kÃnh cứa chá»›p chắc chắn, mé trên thì cÅ©ng có trần như các nhà tây. Trong nhà có ghế xa lông rÆ¡m và dăm bá»™ phản, cùng má»™t bá»™ bàn ăn. Bài biện rất sÆ¡ sài, song thá»±c là ngăn nắp và sạch sẽ, thoạt má»›i vào ai cÅ©ng phải vò Ä‘oán chá»§ nhân là má»™t kẻ làm ăn cẩn tháºn, ưa sá»± thá»±c tế mà ghét thú xa hoa. Trên tưá»ng, quét vôi trắng toát, chả có tranh ảnh gì cả. Gian giu?a, thì thấy treo má»™t khẩu súng trưá»ng hai nòng và ba thứ khi giá»›i ta; má»™t thanh mã tấu, hai thanh quất và má»™t cái ná». Thế là hết. Các đồ trang hoàng chỉ có thế, còn thì trÆ¡ trụi mạt tưá»ng không.  
Nhưng ta cÅ©ng chá»› nên vì thấy vẻ sÆ¡ sài đó mà vá»™i liệt chá»§ nhân vào hạng ngưá»i chỉ có óc buôn bán, không có óc mỹ thuáºt. Thá»±c ra, Thá»§y là má»™t thiếu niên rất chuá»™ng văn chương, âm nhạc; sở dÄ© chàng chịu sống trong cảnh trÆ¡ tẻ như thế chì bá»i chàng muốn theo đúng chà hướng cá»§a cha, muốn tá»± buá»™c mình luôn luôn phải nghÄ© đến sá»± làm ăn để làm thà dụ cho đứa con thÆ¡ và cho vợ. Cái nhà ở Äồng Giao này, chả qua chỉ là chá»— sống tạm bợ mà thôi, hà tất phải vẽ vá»i trang hoàng, bày biện mỹ lệ làm gì cho tốn. Có quen Thá»§y lâu ngày, có Ä‘i sâu vào tâm lý chàng, má»›i có thể hiểu chàng là má»™t nhân váºt dá»… xúc cảm, dá»… mÆ¡ má»™ng, dẫu bá» ngoài chàng cố hết sức nén đè các tÃnh tình nhu nhược cá»§a mình Ä‘i.  
Tlhoạt vừa tới nơi, tôi đã thấy trên bàn bày sẵn bát đũa và các món ăn nghi ngút. Có một sự làm tôi chú ý nhất, ngạc nhiên nhất, nhưng cũng vui thú nhất: ấy là một bộ khay đèn sáng loáng, rất tươm tất bày trên một cái sạp gụ Ở góc phòng. 
Trước khi xuống chi vá»›i Thá»§y, tôi đã sắp sẵn trong va-li đủ các khà cụ cho sá»± nghiện hút cá»§a tôi rồi. Tôi vẫn biết bạn không ưa thuốc phiện mà chỉ trá»ng thể thao săn bắn nên chắc rằng anh chả để ý gì đến sá»± tìm kiếm khay đèn cho tôi. NgỠđâu anh chu đáo quá! làm cho tôi vừa cảm kÃch vừa hổ thẹn nghÄ© đến tình bạn đối vá»›i mình lại quà mến bạn biết bao!  
Ä‚n cÆ¡m có Lệ Thi, vợ Thá»§y, cháu Thu Nhi, con gái Thá»§y, bạn tôi và tôi chuyện trò vui vẻ, ăn ngon quá, đồ ăn hết nhẵn, vì Thá»§y ăn khá»e như hùm. Giữa chốn đồng rừng u tịch này, vợ và con gái Thá»§y tá»±a như lai đóa hoa thành thị, lạc loài vào bãi tho má»™c xanh um cá»§a đồi núi, ngõ hầu Ä‘em đến cho kẻ bị đày vào nÆ¡i hoang vắng má»™t chút hương thÆ¡m cá»§a chốn náo nhiệt phồn hoa. Vợ con Thá»§y tức là cái mục gia cá»§a chàng, cái mục gia mà má»—i lần quá mệt nhá»c ưu tư, chàng quay vá» ngắm nghÃa thì kluây hẳn ná»—i lo sầu lao khổ. Có ở má»™t chá»— xa xôi lạ ngưá»i lạ đất, ở má»™t chá»— mà "lau già trút vá» nẩy mầm quanh hiên", thì má»›i biết bàn tay má»m mại cá»§a ngưá»i đàn bà và tiếng nói lÃu lo cá»§a đứa trẻ con, thá»±c quả rất cần thiết cho sá»± sinh hoạt thưá»ng ngày. Mất hai thứ quà báu ấy cuá»™c Ä‘á»i dá»… tẻ dá»… chán lắm, và, má»—i lần phải xông pha những cuá»™c khó khăn để đạt tá»›i công danh hay phú quÃ, thì không làm gì có sá»± khuyến khÃch thiết tha tâm trà để bá»n lòng gắng sức tiến lên. 
Trong Ä‘á»i kẻ anh hùng, Ä‘em toàn thân thá» má»™t quan niệm siêu quần, có lẽ vợ con là má»™t Ä‘iá»u trở ngại cho chà khÃ. Nhưng trong Ä‘á»i má»™t kẻ sống má»™t cách tầm thưá»ng bình dị thì sá»± thiếu vợ con quả là má»™t ná»—i buồn rầu, má»™t động lá»±c làm trở ngại sá»± tấn tá»›i trên đưá»ng sinh hoạt.  
Bá»›i thế, đối vá»›i Thá»§y, tôi thấy ngay rằng anh Ä‘em vợ con cùng ra ở Äồng Giao là má»™t Ä‘iá»u chà lý, dẫu rằng khà háºu thá»§y thổ ở đất này không được lành như ở đồng bằng. Song le, vì anh khéo giữ gìn, ăn ở đúng phép vệ sinh, nên cả nhà anh Ãt bị á»m Ä‘au quặt quẹo; vợ con anh trông Ä‘á»u khá»e mạnh cả, không đến ná»—i mặt bá»§ng da chì như phần nhiá»u dân ở nước độc rừng thiêng.  
CÆ¡m nước xong, cả hai vợ chồng bạn và đứa con thÆ¡ theo gót tôi cùng lại sáºp gụ Ở góc phòng, bốn chúng tôi quây quần chung quanh bàn đèn, nói chuyện vá»›i nhau như há»p chợ. Lệ Thi tá»± tay rót nước lá»c ra ấm, đặt lên đèn cồn, Ä‘un má»™t ấm nước sôi. Rồi lại tá»± tay nàng lấy cốc lấy đưá»ng, pha cho hai anh em tôi má»—i ngưá»i má»™t cốc cà phê rõ đặc.  
- Hút thuốc phiện có hãm cà phê đắng má»›i thú vị, em nghe cáºu em ngày trước vẫn nói như váºy. Ở đây tuy có cà phê nhưng tá»± rang lấy không được ngon lắm, bởi thế thứ cà phê này, em phải gá»i mua từ Hà Ná»™i xuống đây. Nhà em uống quen rồi, cứ gần hết em lại vá»™i nhắn mua cho kỳ được, nếu không cn nghiện ông ấy lên, ông ấy ray rứt cho đến khổ! Ấyy nghiện cà phê còn như thế, nghiện thuốc thì đến thế nào?... Nhưng mà... anh thá» uống xem có phải đúng Moka hảo hạng đó không?  
Hôm đó thá»±c là ngày há»™i. Nào là Lệ Thi, nào cháu Thu Nhi, nào Thá»§y, nào tôi, cứ cướp lá»i nhau mà nói, nói đến chá»— vui quá lại cưá»i ầm lên. Tôi hút bữa thuốc phiện đêm ấy sao mà không thấy đủ, dẫu rằng thứ tôi hút là má»™t thứ "thuốc Mẹo" cÅ© kỹ đã có váng mốc, mà bạn tôi Ä‘em tá»± Lào vá» rồi giấu Ä‘i để dành cho tôi đã hÆ¡n má»™t năm nay. Thì ra vừa hút vừa nói, thuốc phiện Ä‘i đâu mất hết. Tôi cứ nằm dài hút mãi, tiêm xong lại hút, hút lại tiêm, không có ai là bạn "đối hấp" cả. 
Lệ Thi nói chuyện chán quay vào quấy nhiá»…u bàn đèn, đòi tiêm cho tôi hút. Thá»§y vá»™i vàng gạt Ä‘i, nhưng tôi lại chiá»u ý, đến ná»—i thuốc phiện rÆ¡i vãi ra khay tứ tung nhoe nhoét, dÃnh hàng tảng vào nhÄ© tẩu, và rá» xuống tắt cả đèn. Có đến thế nàng má»›i chiu thôi, dắc con Ä‘i ngá»§. Chỉ còn hai anh em chúng tôi nằm đối diện nhau cạnh bàn thá» Phù dung nữ chúa mà thói. Thá»§y đứng dáºy bá» màn xuống cho đỡ muá»—i.  
Äêm lúc ấy đã khuya. Chim rừng queng quéc báo hiệu đầu giá» Tý. Bạn và tôi buổi này không đàm đạo nữa, cùng nằm yên hưởng thú tinh mịch cá»§a canh trưá»ng. Chúng tôi hiểu rằng nói chuyện vá»›i nhau vô Ãch; đã là đôi bạn tri giao thân thiết, thì nhiá»u khi ká» bên nhau cÅ©ng đủ rồi. Chúng tôi được gần ká» nhau được thấy mặt nhau, còn gì sung sướng khoan khoái hÆ¡n nữa? Tá»™i gì Ä‘em lá»i nói phá tan sá»± khoan khoái ấy Ä‘i. Trong cái êm Ä‘á»m quạnh quẽ, tình thân yêu qui mến còn nồng nàn hÆ¡n lúc nói cưá»i. Có biết nằm yên để lẳng lặng nhìn nhau, đó má»›i thá»±c là tương ái đến tá»™t Ä‘iểm. Mà có khi lại không cần nhìn nhau nữa; má»—i ngưá»i nhắm mắt mÆ¡ màng má»™t lối , miá»…n là Ä‘á»u có tÃn ngưỡng rằng cả hai cùng được gần nhau. Thế là đủ, trong tất cả cuá»™c Ä‘á»i thân thiện cá»§a Thá»§y và tôi, chúng tôi tương tri nhau ở chá»— ấy hÆ¡n cả.  
Tôi bấy giá» má»›i thấy thuốc Mẹo thấm vào gân cốt, trong ngưá»i nhẹ nhàng êm ái, say sa má»™t cách rất dịu dàng, chỉ muốn lÆ¡ mÆ¡ nằm Ä‘iá»m tÄ©nh bên khay đèn mãi mãi, đừng bao giá» phải dáºy nữa.  
Thá»±c là má»™t thú vị ngây ngất, êm Ä‘á»m và huyá»n ảo , không tài nào tả rõ được. Trong lúc bàng hoàng, yên chà rằng có bạn ở bên cạnh, và cÅ©ng đương trầm ngâm mÆ¡ má»™ng như mình, tôi cứ yên lặng nghÄ© quanh nghÄ© quẩn hết xa đến gần, thức cÅ©ng không phải thức, mà ngá»§ thì không ngá»§ được, linh hồn ná»a tỉnh ná»a mê, phiêu diêu phảng phất, Ä‘i sâu vào cá»i Yên Hà. Bất giác tôi nghÄ© đến đôi câu đối khắc trên yên dá»c tẩu cá»§a tôi, tôi bèn ngâm váng lên má»™t cách rất tá»± nhiên, nhưng thá»±c quả là vô lý.  
Cao ngá»a gia san, hô hấp vân yên hàm bán tháp;  
Ấn cư cầu chÃ, trù mâu phong vÅ© đối cô đăng...  
Bạn tôi có lẽ đương lim dim ngá»§, giáºt mình tỉnh dáºy. Nhìn đồng hồ, bấy giá» vào khoảng hÆ¡n má»™t giỠđêm, đầu giá» sá»u. Thá»§y vá»›i tay lấy cốc cà phê, ghé lên mồm uống má»™t há»›p nhá». Tiếng cùi dÄ©a sắt đụng vào thành cốc leng keng.  
Liá»n lúc ấy, xa lắm, xa lắm, tôi thoáng nghe tiếng Ä‘á»n ca não nuá»™t. Tôi lắng tai chú ý. Im lặng. Chỉ có tiếng mưa tuôn rả rÃch, tiếng gió phả vì vèo, tiếng trùng than dế khóc, và chốc chốc, tiếng má»™t con chim rừng kêu quạc quạc trên ngàn. Tôi lại ngả đầu xuống gối.  
Bá»—ng đâu, má»™t nhịp đàn hát lại văng vẳng lá»t vào tai tôi, nhá» lắm, xa lắm, tưởng chừng ở cõi vô hình đưa lại. Dưới mãnh lá»±c cá»§a Phù dung, xúc động hết giác quan cá»§a tôi khi say khói, tai tôi nghe thÃnh má»™t cách lạ thưá»ng. Tôi áp tai xuống phản.  
Thì này, không còn sai nữa, rõ ràng có tiếng hát ở đâu đây? Tôi hết sức lắng nghe. Từng quãng má»™t, như xa như gần, như khoan như nhặt, âm thanh kia réo rắt từng hồi. Càng ngày nghe càng quen, càng rõ. Má»™t chốc, tiếng Ä‘á»n ca ngừng bặt, rồi lại tá»a ra; nhưng ước chừng gợn dư âm kia ở mãi ngá»n đồi, chân ải, ở má»™t vùng xa nhà bạn tôi đến dăm bảy trăm thước, không biết xuất phát từ hướng nào. CÅ©ng có lúc, nhá» sức gió bạt sang, nghe rõ ná»a câu, vài Ä‘iệu; lại có khi gió quay Ä‘i chiá»u khác, chỉ nghe lá» má» văng vẳng mà thôi.  
Tôi chú ý đến ná»a giá», má»›i Ä‘oán được giá»ng hát kia là giá»ng cô đào hát nói. Bởi lẫn trong đàn hát, má»™t đôi khi nghe thoáng có nhịp phách chấm câu. Thôi, Ä‘Ãch thị rồi! Có lẽ quanh vùng đây, có nhà hào mục, tổng lý nào được sắc ăn khao, vui mừng nên đặt ra trò tiêu khiển thanh cao nhã đạm ấy. Nếu không phải thế thì trong hạt này làm gì có cái cá»§a hiếm, giống những nÆ¡i xa hoa phồn thịnh, tức là cái thú cô đầu?  
NghÄ© thế, tôi ngồi nhá»m lên, vá»›i tay gá»i bạn:  
- Này Thá»§y, ở đây có nhà nào đặt tiệc ăn mừng không? Bạn tôi mắt nhắm mắt mở, choàng thức dáºy, vá»›i lấy cốc cà phê há»›p nốt mấy ngụm cặn cuối cùng. Xong ml há»i tôi:  
- Cái gì thế? Anh không hút nữa à!  
- Tôi thôi hút đã lâu; tôi muốn há»i ở đây có nhà tổng lý nào được sắc ăn khao mà hát xướng om sòm lên thế?  
- Làm gì có ăn khao, làm gì có hát xướng! Chả qua vì say thuốc phiện anh ù tai đấy mà thôi.  
- Nói lạ! Rõ ràng, tôi lắng đến ná»a giá», có tiếng hát đào văng vẳng, nên má»›i tư ởng rằng quanh vùng này có tiệc ăn khao...  
- Anh nghe thấy tiếng hát ư? Thế thì anh có phúc tháºt! Tôi ở đây đã mưá»i mấy tháng trá»i , mà cả hai vợ chồng, chả đứa nào nghe thấy gì cả!  
- Anh nói cái gì tôi không hiểu? Nghe cái gì?  
- Nghe hát.  
- Hát gì? Hát cô đào...  
- Cô đào ở đâu?  
- Ở trong rừng?  
- Sao lại ở trong rừng?  
- Ở trong rừng nghĩa là ở trong rừng, chứ sao!  
- Thằng cha này nói vô lý! Cô đào nào lại có thứ cô đào ở trong rừng?  
- Thế mà ở trong rừng mới lạ chớ!  
- Thôi, hẳn có sự bà hiểm gì ở chỗ này rồi, chớ không sai! Anh Thủy ôi! Anh làm ơn kể cho đệ nghe với nào!  
- Dá»… chá»a, anh có gì biếu, tôi má»›i kể cho mà biết; chứ dá»… thưá»ng má»—i lần anh muốn thá»a chà tò mò hiếu sá»±, thì anh cứ việc Ä‘ang đêm hôm dá»±ng cổ tôi dáºy, là tôi phải kể hầu anh nghe đấy ư?  
- Tôi lạy anh. Hễ anh kể tôi nghe, mà tôi viết được thành sách, thì quyển sách ấy sẽ riêng tặng anh, Lệ Thi và cháu Thu Nhi! Thế là món quà quà nhất của tôi đó! 
- Ừ , thì được, nhng mà hãy thong thả má»™t chút. Äể tôi đánh thức Lệ Thi dáºy, bảo Ä‘un nước pha má»™t cốc cà phê đặc uống cho tỉnh táo đã, nhiên háºu má»›i kể được cặn kẽ cho anh nghe.  
- Thôi để tôi pha hầu, hà tất phải làm tội Lệ Thi như thế.  
- Không được! Chỉ có vợ tôi pha tôi uống má»›i ngon thôi, vì nó biết tÃnh tôi rồi. Bao nhiêu nước, bao nhiêu đưá»ng, lại chỉ được lá»c ná»a cốc thôi, còn thì pha thêm nước sôi, nếu không, uống sẽ đắng mà không thÆ¡m. Lệ Thi! Còn thức đấy không? Dáºy anh mượn tÃ!  
Lệ Thi trong màn bước ra, vừa Ä‘i vừa vấn tóc. Dưới ánh đèn lá» má», trông nàng ban đêm đẹp quá. Nàng lịch kịch Ä‘un nước, pha hai cốc cà phê. Và nàng lại rót mÃa đưá»ng chèo chất đầy má»™t dÄ©a cho chồng hãm giá»ng và bạn hãm thuốc.  
ÄÆ°Æ¡ng khi chỠđợi, Thá»§y uống há»›p cà phê đầu thì cho lòng hiếu kỳ cá»§a tôi được mãn nguyện, và muốn cho câu chuyện đợm thêm vẻ ná»—ng nàn đằm thắm, tôi lại khêu to đèn tiêm thuốc hút nữa, khiến cho thá»i gian chung quanh mình cÅ©ng bá»›t phần ảm đạm, nặng ná».  
Tiếng nước réo mãi không sôi làm tôi sốt ruá»™t. Lệ Thi quay vào buồng đắp kÃn chăn cho con bé cháu, xong quay ra giắt màn cho chúng tôi cẩn tháºn rồi yểu Ä‘iệu ngoan ngoãn ngồi thu hình sau lưng chồng, góp thêm trong quãng u tịch cá»§a đêm trưá»ng má»™t cái bóng dịu dàng bên hai chiếc bóng cứng cá»i cá»§a tôi và Thá»§y.  
Ngoài thá»m, tiếng trùng than dế khóc ầm Ä© tỉ tê như má»™t khúc nhạc rầu rÄ© êm Ä‘á»m. Vài chiếc lá khô, thỉnh thoảng bị gió bạt lìa khá»i cành, xào xạc rÆ¡i xuống mặt sân gạch. Gió từng luồng nhẹ, chốc chốc rúc vào khe cá»a, rên lên má»™t tiếng não nùng như tiếng thở dài. Mưa, nghe chừng đã tạnh, nên không có tiếng tà tách rả rÃch trên vỉa hè nữa. Vạc, hàng dãy, xé không trung bằng những tiếng ri rắc, ngắn ngá»§i không há» có gợn dư âm.  
Lệ Thi vươn tay qua mình chồng, lấy cái lá»c cà phê bá» ra ngoài. Thá»§y há»›p được vài há»›p nước nóng, bấy giá» má»›i đằng hắng vài cái bắt đầu nói chuyện.  
Bóng Lệ Thi vẽ lên màn một cái hình thiếu phụ mơ màng.
 
  
 	
  Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
	
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Lythongcz; 16-11-2008 at 07:31 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				05-03-2008, 02:24 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					Äến từ: U Minh Hồng Hoang 
					
					
						Bài gởi: 1,281
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 16 giá» 45 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 313 Times in 236 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
Ai Hát Giữa Rừng Khuya  
 
MA KHÔNG ÄẦU  Tôi dụi mắt ngắm kỹ má»™t lần chót nữa. Quả nhiên, cÅ©ng như cảnh tượng vừa hiện ra lúc tôi má»›i đến, tất cả sá»± váºt chung quanh mình tôi cứ tá»±a hồ như chứa đầy má»™t vẻ bà máºt thiêng liêng rùng rợn, má»™t vẻ bà máºt mà hình như rõ rệt tôi đợc mục kÃch càng làm cho dữ dá»™i nặng ná».  
Hiện trạng đương phô bày trên mái đồi kia, trá»›c mắt tôi không xa mấy, dưới ánh nắng vàng đỠcá»§a buổi chiá»u tà, hiện trạng đó có quả thá»±c là má»™t hiện trạng hay không, hay chỉ là má»™t hình ảnh mÆ¡ hồ mà đôi mắt quáng cá»§a tôi lầm tưởng là má»™t bức tranh kỳ quặc tôi phân vân không biết tá»± đáp thế nào. Ngắm Ä‘i ngắm lại, rồi lại dụi mắt, dụi mắt xong lại nhìn, tôi hết sức nghiá»n ngẫm cho chắc chắn, cho kỳ mối ngá» vá»±c cá»§a tôi thành hẳn ra ngá» vá»±c, hoặc biến thành má»™t tÃn ngưỡng sâu xa. Nhưng... có lẽ nó hóa ra tÃn ngưỡng mất.  
Vì, chỉ cách tôi bảy tám cá»™t đèn, nghÄ©a là non hai trăm thước, giữa ban ngày, sá»± lạ lùng hiện ra cho tôi trông thấy vẫn không há» biến Ä‘i, mà cÅ©ng không thay đổi. Sá»± ấy thá»±c là má»™t kỳ quan độc nhất vô nhị, má»™t sá»± tối vô lý mà mình phải tin là tháºt, nhưng cÅ©ng có khi ngá» là giả dối, mÆ¡ hồ. Cứ lấy con mắt hết sức chú ý nhìn, thì sá»± đó vẫn không trốn tránh tÃnh tò mò hiếu sá»± cá»§a ta; song, há»… khi nào ta dùng đến má»™t váºt gì để Ä‘i gần lại trưá»ng hoạt động cá»§a nó, thì nó biến vụt ngay nh làn khói bị gió lùa. Hoặc ta tìm cách Ä‘i lại gần chân đồi, còn độ hai ba cá»™t đèn sẽ tá»›i nÆ¡i, trông lên không thấy gì nữa cả; hoặc ta Ä‘em lên mắt má»™t cặp ống nhòm để phóng đại trưởng quan sát, phong cảnh càng to ra bao nhiêu thì hình như ta muốn thấy má» Ä‘i bấy nhiêu, có khi hóa thành trong vắt như kÃnh, nghÄ©a là không có hình sắc nữa.  
Bằng cứ chịu khó đứng xa mà ngắm nhìn thì dẫu ngắm chán mắt, sá»± kỳ quặc kia cÅ©ng vẫn hiện ra cho mình trông thấy, hiện ra má»™t cách ná»a rõ rệt, ná»a mÆ¡ hồ lạ lùng khó tả quá! Nhưng không phải ngày nào, giá» nào, bất cứ lúc nào, ta cÅ©ng có hạnh phúc được nhìn nó. Nó chỉ thoát khá»i cõi âm trở vá» cõi dương má»™t năm có vài kỳ, má»—i lần sá»± biến thiên cá»§a khà háºu gợi cho nó ná»—i nhá»› tiếc má»™t thá»i oanh liệt thá»§a xưa.  
Sá»± biến thiên đó há»a hoằn má»›i xảy ra; ấy là má»™t Ä‘iá»u tối không may cho những khách tò mò hiếu sá»±. Như tôi chả hạn. tôi đã phải dằn lòng gắng sức đợi đến ngót tháng trá»i má»›i đợc trông thấy hình bóng tôi muốn thấy; nào phải đâu là sá»± dá»… dàng.  
Cảnh tượng dị kỳ tôi đã được mục kÃch, nó là hai con ma, hai cái oan hồn uất ức cá»§a hai kẻ chịu tá» hình, lâu ngày không tiêu Ä‘i được tụ lại thành bóng, hấp thụ mãi khà thiêng liêng cá»§a trá»i đất, nên má»—i khi bị hoàn cảnh xúc động đến là hiện được lên ngay, hiện lên để diá»…n lại má»™t tấn trò mà xưa kia, hai oan hồn đó thưá»ng diá»…n những giá» cao hứng.  
Phàm giả ngưá»i ta, trong buổi sinh thá»i, có má»™t thú gì mình yêu nhất, mê nhất, má»™t thú gì làm then chốt cho tất cả bao nhiêu tÃnh hình dục vá»ng cá»§a mình, má»™t thú gì mình đã biết hưởng và đã đặt trên tất cả những khoái lạc cá»§a cuá»™c Ä‘á»i , thì nhiá»u lúc, sau khi đã lìa bá» cõi tục rồi, vẫn còn nhá»› tiếc đến thú ấy luôn luôn chỉ ngong ngóng chá» có dịp hưởng lại là chá»™p lấy ngay, không bá» sót.  
CÅ©ng bởi cá»› đó nên má»™t khi thi nhân đã chết, hồn thi nhân còn muốn ngâm thÆ¡, má»™t khi nhạc công đã chết, hồn nhạc công còn muốn gảy đàn. Câu thÆ¡ cá»§a ÄÆ°á»ng Vương Bá»™t văng vẳng trên dòng sông Lạc, liệu đàn cua Sư Quyên véo von trên mặt sông Bá»™c chẳng phải là những chứng cá»› rõ ràng cho thuyết ấy hay sao?  
Mà nhất là khi kẻ bị thác lại là ngưá»i mệnh bạc, vì nghiệp chướng mà chết oan, chết yểu, bất đắc kỳ tá» hay bị nhục hình, thì má»™t Ä‘iểm linh hồn bay phiêu diêu trong gầm non nước không tài nào siêu linh tịnh độ được, cứ máºp mò khi tan khi tụ, bÆ¡ vÆ¡ trôi dạt, không đâu là bến là bá». Äiểm linh hồn đó vẫn còn nhá»› rõ rệt cuá»™c sinh hoạt mình vừa trải, vẫn còn đầy dục vá»ng và tình cảm, nhưng chỉ vì không có xác váºt chất nên khó lòng diá»…n được dục vá»ng và tình cảm đó mà thôi. Nhiá»u linh hồn còn muốn sống thêm nữa trên cõi thế, bởi chưa dứt hẳn trần duyên, còn muốn vẫy vùng nữa, ganh Ä‘ua nữa cùng ngưá»i Ä‘á»i cùng tranh đấu cho tá»›i cùng. Có linh hồn thì má»™t khi thác đã tỉnh ngá»™ ra, bay lên má»™t gầm thiêng liêng cao sạch để ngao du, tịnh dưỡng. Những linh hồn đó không mấy khi trở lại nữa, má»™t Ä‘i, Ä‘i chẳng trở vá». Còn như các linh hồn bi nghiệt duyên dục vá»ng buá»™c chặt vá»›i cuá»™c sinh hoạt cá»§a loài ngưá»i. thì chúng thưá»ng thưá»ng bay vẩn vÆ¡ quanh quẩn bên mình ta, trông ta má»™t cách ham muốn thèm thuồng, chỉ đợi có dịp tốt là trở vá» sống chung lại vá»›i ta, dẫu rằng trong má»™t phút.  
Má»—i khi có đàn tràng cúng tế, là chúng lần mò cùng đến, để rồi chóp lá»™c cúng cÆ¡m, má»—i khi có kẻ ngồi đồng, hay có kẻ thần hồn bị suy nhược là chúng ám vào ngưá»i để được cỠđộng quay cuồng cho đắc ý. Lại những lúc có cuá»™c thi há»™i, thi hương, thì chúng tụ há»p cả ở cá»a trưá»ng, để đợi gá»i đến thì ùa vào mà báo ân báo oán. 
Nói ra không hết được; ta chỉ biết bởi cá»› có nhiá»u âm hồn còn muốn sống nữa, nên có khi xảy ra những chuyện kỳ dị mà, nếu mắt ta không đợc quan sát thì ta vá»™i cho là hoang đưá»ng. Song le , nêu ta chịu khó bá» hết cả các thành kiến, nếu ta chịu lưu tâm suy xét đôi chút đến nhẽ huyá»n vi cá»§a máy âm dương, ta sẽ nháºn thấy rõ là không có sá»± gì hoang đưá»ng cả. Trên Ä‘á»i chỉ hoàn toàn có sá»± thá»±c mà thôi, cái gì có thể xảy ra được Ä‘á»u là thá»±c cả.  
Chỉ có má»™t Ä‘iá»u, là không phải ma nào, oan hồn nào cÅ©ng hiện lên được cả. Ma muốn hiện hình tất phi đủ tư cách, phải ở trong những trưá»ng hợp không bị ngăn trở má»›i biến hóa được. Tá»· như vàng muốn biến hóa ra nước tất phi nấu lên ngoài ngàn độ, sá»± biến từ thể ná» sang thể kia có phải bất cứ trưá»ng hợp nào cÅ©ng xảy ra đâu?  
Cho nên, ma có thể hiện hình được, trước hết cốt phi thiêng, mà muốn thiêng, thì theo như sá»± chúng ta cùng biết, phải có má»™t vài Ä‘iá»u kiện. Má»™t là chết đúng giá». Hai là chết trẻ, mà chết má»™t cách thê tham dữ dá»™i. Ba là chết oan. Bốn là được chôn ở chá»— đất có mạch. Năm là phải hấp thu được khà thiêng cá»§a trá»i đất.  
Phi mấy Ä‘iá»u kiện ấy, thì chỉ là má»™t mảnh hồn yếu á»›t, phất phưởng, khi tán khi tụ, bay là là vô định trong gầm vô định mà thôi. Mà có được cả mấy Ä‘iá»u kiện vừa kể, cÅ©ng phải tùy từng buổi, từng chá»—, từng thá»i, má»›i hiện lên được. Ngày xưa, lúc văn minh Âu Mỹ chưa tràn sang bên cõi à Äông, lúc máy móc chưa rầm rá»™ chạy dưới gầm trá»i Trung Hoa và Nam Việt, thì các chốn thị thành không đông đúc lắm, các đưá»ng sá không mở mang nhiá»u, những chốn hoang vu lạnh lẽo nhiá»u hÆ¡n những chốn phồn thịnh, mà sá»± tối tăm cÅ©ng lâu hÆ¡n sá»± sáng sá»§a vì đêm không có đèn Ä‘iện rá»i đưá»ng; bá»›i thế nên trong má»™t hoàn cảnh lặng lẽ đìu hiu khà âm tràn ngáºp cả non sông mà phá»§ trên cuá»™c sinh hoạt cá»§a loài ngá»i, khiến dương khà không có thể hưng thịnh lên được.  
Nhưng, sau má»™t cuá»™c suy vong, khà dương lại dần dần hăng hái, nó từ cõi Âu Tây tràn sang Äông Ã, khiến cho các sá»± váºt thay đổi cả. Máy móc ngày nào cÅ©ng rầm rá»™, xe pháo ngày nào cÅ©ng xôn xao, đêm thì đèn sáng như ban ngày, ngày thì ầm ầm như chợ, lúc nào cÅ©ng có kèn có trống, có âm nhạc hùng hồn; mà ngưá»i thì, bị hoàn cảnh run rá»§i, cÅ©ng ưa múa may quay cuồng hoạt động cạnh tranh, hÆ¡n là nhàn cư mà tÄ©nh dưỡng.  
Cuá»™c sống ồn ào đã đánh tan âm khÃ, ma thiêng phi bạt Ä‘i xa. Những linh hồn, dù mạnh mẽ đến đâu, cÅ©ng khó lòng hiện lên được vì khà dương mạnh quá. Có lẽ các ma thiêng Ä‘á»u chạy cả vá» những chốn đồng rừng xa vắng, ở lẩn lút trên đồi, trên ải, không còn hy vá»ng gì phảng phất ở những đô thành.  
Chả bù vá»›i thá»i thái bình êm ái thá»§a xưa: đâu đâu âm khà cÅ©ng Ä‘á»u vượng cả, muốn rong chÆ¡i chá»— nào cÅ©ng được, không bị má»™t mãnh lá»±c gì ngăn cản, đánh tan Ä‘i. Thá»§a đó, ngưá»i âm phá»§ vá»›i ngưá»i dương gian nào có xa nhau mấy: ông Bồ đã vì sá»± ngưá»i vá»›i ma hay chung chạ mà viết nên pho truyện Liêu Trai. Äến thá»i này, Liêu Trai đã hóa ra má»™t cuốn truyện hoang đưá»ng vô lý! Cho hay ma cÅ©ng có thá»i!  
Tôi có lẽ còn được nhiá»u hạnh phúc hÆ¡n Bồ tiên sinh là tôi đã được thấy ma hiện hình giữa ban ngày, trong thá»i đại bây giá», lại ở má»™t nÆ¡i không cách xa đô thành phồn nhiệt mấy. Äó thá»±c là má»™t sá»± lạ; và, cÅ©ng vì sá»± lạ đó, tôi má»›i chép nên câu chuyện này, khiến các bạn cùng được như tôi, thưởng thức má»™t chuyện thần linh, gá»i là những lúc thanh nhàn, quên được cuá»™c váºt lá»™n quay cuồng mà ngày ngày ta phải dấn thân vào để kiếm cách mưu y mưu thá»±c.  
Thì đây, câu chuyện thần linh.  
 
Hôm đó, cách đây chừng khoảng hai năm, tôi vá» vùng Nam Äịnh xuống ga Gôi, vào thăm má»™t ngá»i bạn cÅ©. Lâu ngày má»›i gặp được nhau, bạn tôi mừng lắm, vá»™i vàng sai vợ con Ä‘i giết gà mổ vịt, lại cho ngưá»i vợ ra chợ đón mua những món quà ngon. tôi được thấy bạn cÅ©ng mừng, hai anh em ngồi uống trà đàm đạo mãi cho tói chiá»u, không biết mệt.  
Lúc ấy, vào khoảng bốn giá». Trá»i tháng qui hạ, nồng ná»±c lắm, tuy sắp sang thu mà cÅ©ng vẫn còn oi. Tôi đến lúc má»™t giá» chiá»u, ngồi hàn huyên vá»›i bạn đã ba giá» có lẻ. Lúc tôi đến, trá»i nắng chang chang như lá»a đốt, nhưng khi vào nhà bạn được hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ thì trá»i bá»—ng đâu sa sầm mặt lại; mây Ä‘en bốn bá» rầm rá»™ kéo đến, rồi sấm chá»›p nối tiếp nhau xé toạc quãng không gian bằng những tiếng nổ ầm ầm và những luồng quang tuyến sáng xanh chói lá»i. Sau cuá»™c thị uy thị hùng ấy, mưa ở lưng chừng tá»›i xuống trần ai như thác chảy, nhưng chỉ trong quãng ná»a giá» lại tạnh ráo ngay. Mây Ä‘en, tụ lại Ãt lâu, cÅ©ng theo chiá»u gió tan Ä‘i hết cả. Trá»i lúc nãy bi vẩn ám , bây giá» quang đãng như không; vài tiếng sấm cuối mùa thỉnh thoảng nổi dáºy, nhưng cháºm rãi uể oi, không có vẻ hùng tráng như khi mưa chưa rá» giá»t.  
Mặt trá»i , khá»i bị che kÃn sau bức màn mây tối, lai vui vẻ tia ra những luồng ánh sánh đỠrá»±c và gay gắt; hình như sau má»—i tráºn mưa rào, thì ánh nắng càng nồng càng đượm; để cá» cây mau chóng được khô ráo nhẹ nhàng. Mưa xuống nắng lên là má»™t sá»± rất thưá»ng trong thá»i tiết. nhưng sá»± đó không xảy ra trong các mùa êm dịu như xuân thu, và trong vụ mấy tháng mùa đông rét mướt. Nó chỉ thưá»ng xảy ra giữa mùa hạ, là má»™t mùa hay có giông tố thất thưá»ng.  
Má»—i má»™t lần mưa xuống nắng lên, thì khà đất lại ngùn ngụt bốc cao khá»i đầu ngá»n cá», hÆ¡i thở cá»§a Tạo váºt lại nặng ná» bá»±c bá»™i, mà khà háºu thì lại hóa ra độc địa vô cùng.  
Những buổi trái trá»i trái đất ấy, ngoài sá»± làm cho khà háºu hóa nên ám chướng, có lẽ còn có má»™t mãnh lá»±c gì u ẩn, huyá»n bÃ, xúc động cả các âm hồn. Ngưá»i ta phòng nghiệm ra rằng, sau má»™t cÆ¡n bão, khà trá»i ở chá»— thôn quê có mùi khen khét, khiến nhiá»u kẻ tưởng lầm là sét đốt cháy má»™t vùng nào. Sá»± tháºt chỉ là, dưới sức mạnh âm ỉ cá»§a các luồng Ä‘iện nhấp nhoáng trong không gian, dưỡng khà tụ đặc lại mà gây nên mùi khét. Sá»± tụ đặc ấy vô hình, ta chỉ nháºn thấy như hưởng cá»§a nó mà thôi ; nếu không có nhà bác há»c thà nghiệm xét ra, có lẽ ta cÅ©ng cho là hoang đưá»ng.  
Hoang đưá»ng là tất cả má»i sá»± mà loài ngưá»i chưa tìm ra cá»™i rá»… căn nguyên váºy. 
Sá»± tôi sắp nói ra đây, vì chưa dò xét được nguyên cá»›, nên cÅ©ng phải tạm liệt vào loại hoang đưá»ng. Ấy là sá»± thay đổi trong cõi huyá»n bà do sức cá»§a luồng Ä‘iện trong không khà tạo nên. Âm hồn làm bằng chất gì, ta không được rõ; ta chỉ biết nó vô hình ảnh, nó nhẹ nhàng phảng phất, đằm như hÆ¡i sương, thoảng như làn gió, nó tan Ä‘i hay tụ lại theo những luáºt riêng óc mình không xét Ä‘oán được Nó cÅ©ng và như những khói, những luồng Ä‘iện trong vÅ© trụ váºy  
Những nhà phù thá»§y cao tay, những kẻ thôi miên thiện nghệ phần nhiá»u Ä‘á»u luyện được má»™t thứ mãnh lá»±c tiá»m tàng có thể sai khiến âm hồn tan tụ, tá»· nhà nhà kỹ sư biết cách phát Ä‘iện Ä‘i hay gom Ä‘iện lại. Nếu ta cho âm khà là má»™t thứ Ä‘iện, thì ta sẽ nháºn rằng má»—i khi mưa dầm gió bấc, má»—i khi trá»i đất nặng ná», má»—i khi có mưa xuống nắng lên, thứ Ä‘iện đó thưá»ng hay tụ lại thành khối. Nó tá»±a như chịu ảnh hưởng máºt thiết cá»§a các luồng Ä‘iện trong không khÃ, má»—i khi có sấm sét thì bị rung chuyển, xúc động; rồi, khi sấm sét đã nguôi nó cÅ©ng đông lại, cÅ©ng đặc lại như dưỡng khÃ, để hiện ra thành bóng.  
Vì tình cá» run rá»§i, tôi đã được mục kÃch sá»± âm hồn hiển hiện, sau má»™t tráºn mưa sau má»™t ngày gay gắt nắng. Hôm đó, ngồi đàm luáºn cùng bạn, tôi đương vui vẻ, kể lể má»i ná»—i hàn huyên tâm sá»±, thì bá»—ng thấy bạn tôi như chợt nghÄ© đến sá»± gì, vùng đứng dáºy, vừa kéo tay tôi, vừa nói:  
-Bác hây theo tôi, sẽ cho bác xem một sự lạ lắm!  
Tôi ngạc nhiên, há»i bạn:  
Trá»i Ä‘ang mưa xuống nắng lên thế này, khà đất bốc lên ngùn ngụt như kia, bác muốn chúng ta Ä‘i đâu?  
- Bác cứ theo tôi, rồi tá»± khắc rõ! Bác sẽ không phải hối háºn xông pha mưa nắng đâu. Mau lên, kẻo bá» mất dịp này thì uổng quá!  
Nói Ä‘oạn, bạn kéo tay tôi rõ mạnh. tôi không cưỡng cÅ©ng không dùng dằng, vá»™i đứng dáºy cùng đì. Hai chúng tôi ra khá»i nhà, lần theo bá» ruá»™ng Ä‘i má»™t quãng khá xa, gần tá»›i má»™t cái đồi. Äến má»™t nÆ¡i cổ am, có bóng cây cao rưá»m rà phá»§ kÃn má»™t vùng đất rá»™ng, bạn tôi ra hiệu bảo tôi ngừng bước. Tôi theo đúng lá»i bạn, đứng tá»±a lưng vào gốc cây, nhưng chưa hiểu bạn tôi định tâm cho xem má»™t cảnh váºt thế nào.  
Anh ta đứng trước mặt tôi độ vài bước, ngoảnh đầu nhìn bốn phÃa, rồi ngước mắt trông ra phÃa chân đồi như tìm kiếm sá»± gì. Má»™t chốc, hình như anh ta đã thấy sá»± muốn cho tôi được mục kÃch, anh lùi lại, bá vai tôi, má»™t tay trá» ra phÃa sưá»n đồi xanh biếc:  
- Này, anh cứ thẳng tầm mắt trông theo ngón tay tôi chỉ, có phải ở ven đồi , chá»— có nương khoai mà ta nhìn xa chỉ thấy màu đất vàng đỠhiện rõ giữa má»™t màu xanh thẫm, chÃnh chá»— ấy, có hai ngưá»i Ä‘ang diá»…u võ dương oai, váºt nhau chán thì cùng múa má»™t bài quyá»n...  
Trong lúc bạn nói, tôi chăm chú thu hết nhỡn lá»±c cố phóng luồng nhỡn tuyến ra mé đồi để ghi lấy cảnh váºt mà anh đương tả má»™t cách hùng dÅ©ng. Nhưng khốn nạn cho tôi? Hai mắt đã hết sức nháºn xét cho rõ rệt, mà vẫn chưa thấy tà gi! Ngàn trùng mây lam lợt lợt, ruá»™ng lúa xanh rá»n, đồi cây thẫm biếc; chả có má»™t dấu hiệu gì tá» cho tôi là có ngưá»i đương nhảy múa cả. Bạn tôi thì cứ nÃu chặt lấy vai tôi, bắt đầu tôi phải gần sát đầu anh, hình như muốn truyá»n sang cho tôi nhỡn lá»±c cá»§a anh váºy.  
- Chết ná»—i? Anh chưa thấy gì ư? Kia kìa, anh cứ chú ý nhìn vào nương khoai Ä‘o đỠkia, chúng nó đương vá»n nhau hay lắm. Anh đã thấy chưa?  
Bấy giá» hình như mắt tôi má»›i đỡ quáng đỡ má», tôi thình lình thấy má»™t vệt trắng xám, hung hung ở sưá»n đồi, mé dá»›i nghiêng vá» bên tả. Liá»n lúc ấy, tôi cÅ©ng hình như trông thấy hai cái bóng sẫm, tá»±a hồ hình dáng ngưá»i nhưng rất lạ. Buá»™t mồm, tôi kêu lên rông:  
-Quái! Làm sao nó không đầu!  
Tôi vừa dứt tiếng, má»™t đống cát bụi, ở đâu cạnh chá»— chúng tôi đứng, bá»—ng vụt bốc lên. Tôi nhắm mắt lại. Bụi cát và lá khô phả vào mặt tôi rõ mạnh, tôi cảm thấy má»™t luồng gió dữ dá»™i đương quấn lấy thân tôi, hút tôi, làm cho tôi nghẹn ngào khó thở. MÅ© tôi tá»± nhiên bi cuốn lôi lên. tôi nÃu chặt lấy bạn.  
Má»™t khắc như thế, không thấy bụi phả vào mặt nữa, tôi mở mắt ra, thì bị má»™t cảnh tượng làm cho giáºt mình kinh sợ. Má»™t luồng gió lốc, nhanh như chá»›p, cuốn chiếc mÅ© trắng cá»§a tôi lôi Ä‘i rõ xa, ở lưng chừng trá»i. CÆ¡n gió lốc ấy như tiến lại mé chân đồi vùn vụt Khi đến chá»— nương khoai, chiếc mÅ© tôi - lúc đó trông chỉ là má»™t Ä‘iểm trắng cá»n con, bá»—ng rÆ¡i xuống đất tá» rằng cn gió đã tan rồi.  
Cố nhìn, thì chẳng thấy bóng dáng cá»§a hai anh chàng múa võ nữa. tôi lấy làm lạ, chưa kịp há»i bạn, anh đã cưá»i bảo tôi:  
-Thực là anh làm uổng mất một tấn tuồng đặc biệt! Vì anh mà cuộc phô diễn này bị bỠdở; nếu không ta đã được một phen khoái trá vô cùng!  
- Cớ sao anh lại bảo vì tôi...  
- Anh má»›i đến nên không biết. Sá»± mà tôi muốn anh được mục kÃch là má»™t sá»± lạ lắm: ma diá»…n võ giữa ban ngày. Ở chân đồi kia, có hai oan hồn cá»§a hai nhà thiện xạ, vì phạm phép nước nên bị chém đầu. Há»… cứ có mưa xuống nắng lên, thì hai oan hồn đó lại hiện vá», cùng nhau thà võ. Muốn xem há» nhảy múa, phải đứng rõ xa má»›i thấy, lại gần quan sát thì biến mất. Mà lại phải kiêng, không nên nói đến sá»± mất đầu. Nếu lở mồm, ắt xảy ra cái cảnh tượng như hai anh em mình vừa thấy đó. Thôi, bây giá» ta hãy Ä‘i lại nương khoai nhặt lấy mÅ© vá», rồi đợi đến dịp khác sẽ thưởng ngoạn cuá»™c múa võ kia, tưởng không lấy gì làm muá»™n...  
Bạn tôi dìu tôi cùng Ä‘i lại mé chân đồi. Nhưng can đảm cá»§a tôi Ãt á»i quá, tôi đành mất mÅ©, không dám Ä‘i xa nữa chỉ cầu xin bạn dẫn vá» nhà mà thôi. Bạn cưá»i tôi là hèn nhát, song cÅ©ng chiá»u lòng; anh Ä‘em tôi vá» nhà và sai má»™t tên gia Ä‘inh ra chân đồi lượm mÅ© vá» cho tôi.  
Tôi ở nhà bạn non bể, ba tuần nóng ruá»™t muốn thá»a chà tò mò hiếu sá»± cá»§a mình ngay, nưhng ngặt ná»—i không gặp ngày nào có mưa xuống nắng lên cả. Tôi đã xếp sẵn những khà cụ để sá»± quan sát được dá»… dàng; lại luôn luôn mình tá»± dặn mình đừng bao giá» nói đến hai tiếng "không đầu" khiến cho há»ng việc má»™t lần nữa.  
Thấm thoát vài hôm sau, tÃnh đốt tay thì ra tôi quấy quả bạn tôi đã trá»n hai mươi hai ngày. Hôm đó, may quá, vào khoảng chÃn mưá»i giá» sáng trá»i đương nắng chang chang bá»—ng có cÆ¡n mưa. Tôi mừng quá. Mưa vừa ngá»›t há»™t, tôi thá»§ ngay cái máy ảnh và ống dòm, rá»§ bạn Ä‘i lại chá»— có cái miá»…u thần và cây cổ thụ mà chúng tôi đã đến má»™t lần hôm trước.  
Tá»›i nÆ¡i không cần bạn phải chỉ bảo, tôi tá»± đứng lên mé trên nhìn phương hướng, rồi quay trông đầu vá» vệt hung đỠở sưá»n đồi. Quả nhiên bạn tôi nói có ngoa đâu, Tôi nháºn thấy hai cái bóng đương vá»n nhau nhảy nhót.  
Má»›i đầu tiên, trông không được rõ lắm; nhưng dần dần mắt tôi trông càng quen càng sáng suốt ra. Cảnh váºt tôi được mục kÃch tháºt là kỳ dị , từ bé đến giá» tôi má»›i thấy má»™t sá»± thú vị như thế này.  
Äó chỉ là hai cái bóng, nhưng quái dị làm sao! Hai cái bóng giống hệt như hai ngưá»i, có tay chân, biết cỠđộng, song chỉ không có đầu! Hai cái bóng ma cụt trốc! Äứng mé xa trông lại, tuy hình ảnh mình được thấy không lấy gì làm Ä‘Ãch xác nhưng cÅ©ng rõ rệt vô cùng. Má»›i trông thì chỉ thấy lá» má» hai vệt xám, hiện rõ trên màu hung đỠcá»§a nương khoai; để ý nhìn lâu tý nữa, thì rá» ràng là hai thân thể đàn ông, đương đấm đá nhau hùng dÅ©ng lắm.  
Hai cái bóng ấy màu xám thẫm, xanh biếc, như màu khói đặc tụ lại. Không thấy rõ quần áo mặc ra làm sao, chỉ hình như cùng mặc áo chẽn mà quần thì xắn đến táºn đùi. Äó là má»™t thứ y phục tôi tưởng tượng ra, vì tôi trông na ná như thế: sá»± thá»±c thì chỉ có hai cái bóng cháºp chá»n như hai hình ảnh nhấp nháy trên màn chá»›p bóng. Ngắm kỹ quái trạng hiện ra đó, ta có thể vừa trông vừa Ä‘oán, nháºn ra rằng hai bóng ma kia là hai thân thể vạm vỡ cá»ng tráng mà cÅ©ng lanh lẹn phi thưá»ng. Chúng nó tuy không đầu, song đánh nhau chả kém gì ngưá»i có mắt, lại có phần giá»i giang, sắc sảo hÆ¡n những ngưá»i có mắt nhiá»u.  
Chúng diá»…n những đưá»ng võ cá»±c kỳ bà hiểm, trông ngoạn mục và lý thú vô cùng. CÅ©ng đấm, cÅ©ng đá, cÅ©ng né, cÅ©ng xông, cÅ©ng quay Ä‘i lá»™n lại, cÅ©ng cúi xuống ngá»ng lên, thá»±c chẳng khác gì hai võ sÄ© còn sống cùng nhau thi quyá»n trong má»™t kỳ đả lôi đài hay cá» võ váºy. Võ vẽ đôi ba miếng côn quyá»n há»c lá»m, tôi nháºn rằng bản lÄ©nh cá»§a hai oan hồn kia siêu quần, xuất chúng, Ãt ngưá»i thá»i này sánh kÃp. Có lẽ hai con ma đó thuá»™c vá» thế hệ trước, má»™t thế hệ còn trá»ng những môn Ä‘ao kiếm, má»™t thế hệ chỉ suy tài nghệ trong các đưá»ng quyá»n hiểm hóc, chá»› không á»· vào súng đạn để thá»§ thân. Thế hệ ấy ngày nay đã mất, đã biến trong cuá»™c di vãng xa lắc xa lÆ¡; vết tÃch cá»§a nó, có chăng còn là hai bóng ma này, lạc loài vào má»™t thá»i đại má»›i, mà vẫn còn mê muá»™i trong cái chà hướng ngang tàng cá»§a thá»§a bình sinh?  
Hai bóng ma kia cứ rạp rá»n quay lợn mãi. Chúng nó xá» nhau những miếng võ tuyệt kỹ th các miếng Song long quá hải, Mãnh hổ tầm sào, Thái SÆ¡n áp Ä‘Ãnh, Hạng Võ phi truy v.v... nhưng tá»±a hồ chúng không có ý làm hại nhau, chỉ thi nhau trổ hết tài nghệ cho thá»a thÃch, cho bõ nhá»› nhung cái thá»i oanh liệt chúng đã từng sống, mà không được sống tá»›i cùng.  
Äứng ngắm nhìn sá»± phô diá»…n tá»± nhiên kia, cÅ©ng thá»±c là má»™t khoái lạc ý vi. Trong buổi văn minh ngày nay, dá»… đâu đã có dịp xem hai ngá»i sá» võ?  
Giả dÄ© có xem xiếc hay xem tuồng Tàu, thì chi toàn má»™t màu là múa may cho qua loa câu chuyện, mấy khi đã gặp hai tay thiện nghệ hết sức trổ tài quyá»n cước cho mà coi? Bá»i thế khi gặp trưá»ng hợp mà tình cá» tôi được trải qua, tôi ngắm nhìn mãi không há» má»i mắt.  
Ngắm chán. tôi lại giÆ¡ ống dòm lên quan sát cho rõ rệt: nhưng, thá»±c là kỳ quặc má»—i khi tôi để mắt vào ống nhòm, thì chỉ còn được thấy nương khoai hiện ra, tuyệt nhiên không nháºn được bóng dáng cá»§a hai nhà vo sÄ© "cụt đầu" nữa! tôi thà nghiệm đến mưá»i mấy lượt; lượt nào cÅ©ng váºy; cứ bỠống kÃnh ra thì tha hồ mà trông mà ngắm, hể Ä‘em ống kÃnh lên mắt, hình ảnh kia lại biến lúc nào rồi...  
Kế ấy không xong tôi dùng kế khác. Tôi trao ống nhòm cho bạn, chỉ Ä‘eo có má»™t chiếc máy ảnh, má»™t mình Ä‘i sát lại chân đồi. Cách xa độ bốn cá»™t đèn tôi còn trông rõ bóng hai con ma đương đấm đá. Äi thêm lên độ chục bước nữa hai bóng ma ấy cứ má» dần Ä‘i rồi, sau cùng, khi tôi chỉ còn cách đồi độ chừng mươi bước, trông lên chỉ thấy không khà má»™t màu trong vắt, ruá»™ng khoai má»™t màu vàng Ä‘á», hình như không há» xảy ra sá»± gì cả.  
Cho rằng mắt tôi bị các âm hồn làm cho má» quáng Ä‘i, tôi Ä‘em máy ảnh ra cứ chụp lấy năm sáu bức, mong rằng may ra con mắt kÃnh sẽ hÆ¡n tôi, ghi dợc cảnh thần bà mà mắt ngưá»i không ghi nổi. Vá» nhà, rá»a ảnh, tôi vẫn bị thất vá»ng như thưá»ng; trên kÃnh không có dấu vết gì cá»§a hai ngưá»i võ sÄ© cả!  
Sá»± bà máºt thá»±c là hoàn toàn bà máºt. Tôi vừa ngạc nhiên kinh dị, vừa tức tối khó chịu. Khó chịu cÅ©ng đành váºy, chá»› biết làm thế nào! Mình còn ở cõi dương gian, lại muốn vén tấm màn huyá»n vi cá»§a Tạo hóa để nhìn rõ sang cõi âm, thì làm sao cho được. Hai oan hồn kia chỉ có thể hiện lên cho loài ngưá»i thấy chúng má»™t cách lá» má» mà thôi; muốn thấy rõ nữa, thì Ãt ra cÅ©ng phải là con ma phù thá»§y đặc biệt thế nào má»›i được chứ!  
Tôi có há»i bạn vá» sá»± tÃch hai nhà võ sÄ© bạc mệnh chịu bất đắc kỳ tá»; bạn tôi chỉ biết lá» má» rằng hai ngưá»i đó đã chết năm chục năm nay, lúc anh chưa đẻ, mà, theo như lá»i các cụ già kể lại, là hai tên cướp bị sa vào lưới pháp luáºt và bị hành hình ngay ở chá»— chân đồi. Bạn tôi biết có thế thôi, câu chuyện cá»§a anh càng làm tăng tÃnh tò mò hiếu sá»± cá»§a tôi, càng gợi lòng tôi muốn Ä‘i sâu vào bà máºt cá»§a Thá»i Gian để giải cho ra vấn đỠtôi suy nghÄ©. Tôi muốn biết thá»§a bình sinh, hai vong hồn kia làm gì, mà tại sao cùng chịu chết thảm thương uất ức. Uất ức, bởi lẽ há» hiện lên múa võ như thế; chá»› nếu há» làm nên tá»™i rồi bị giết, thì còn oan khổ ná»—i gì mà đến ná»—i, ngoài năm mươi năm, khối háºn vẫn chưa tiêu? Thá»±c là má»™t sá»± lạ.  
Tôi nhất định phải dò xét sá»± lạ ấy cho tá»›i gốc ngá»n, dù phi tốn công khó nhá»c cÅ©ng cam lòng! Trong lúc hăng hái, tôi tá»± nháºn lấy má»™t nhiệm vụ bà hiểm như thế; nhưng rồi dần dần, tôi phải tin rằng tôi, má»™t kẻ cuồng ngông, chỉ nói khoác hão huyá»n và ước muốn những Ä‘iá»u vô lý. Làm gì có đủ váºt liệu mà Ä‘i ngược Thá»i Gian để Ä‘em ra ánh sáng má»™t câu chuyện trong hàng nghìn chuyện có lẽ còn ly kỳ hÆ¡n, đã xảy ra hồi nước Äại Pháp vừa dá»±ng cá» bảo há»™ trên đất Việt Nam này?  
Tuy nghÄ© thế thì nghÄ©, nhưng lòng tôi cÅ©ng muốn biết vì sao lại có hai oan hồn cụt đầu, cứ mưa xuống nắng lên, là hiện lên diá»…n võ. Trước còn là má»™t ý muốn, rồi sau dần thành má»™t dục vá»ng, sau nữa thành hẳn má»™t định ý cứ bám chặt lấy hồn tôi. Tôi như kẻ đứng trong cảnh ngá»™ má»™t nhà toán há»c chưa tìm ra kết quả má»™t bài tÃnh khó nhưng thú vị. Cả ngày, cả đêm, tôi chỉ mải mê vá» chuyện ma không đầu cá»§a tôi; rồi tôi lục các sách trong nhà Bác Cổ để há»a may có tìm đợc má»™t vết tÃch gì vá» hai nhà võ sÄ© bạc mệnh kia không. Trong sách tôi thấy nói rất nhiá»u chuyện vá» hồi ấu trÄ© cá»§a cuá»™c bảo há»™, xong chả có pho nào đả động đến hai nhà thiện xạ chịu tá» hình ở mạn núi Gôi...  
Sau khi tôi ở nhà bạn ra vá», cách đến hai năm, tôi vẫn còn nhá»› cảnh váºt tôi trông thấy tá»±a như nó má»›i vừa xảy ra ngày hôm qua váºy. Tôi rất bá»±c mình vì đã cố táºn tâm gắng sức, mà không tài nào biết thêm tà gì vá» quái trạng ấy cả. Những chuyện mà các ngưá»i ở quanh vùng Gôi kể cho tôi nghe Ä‘á»u là những váºt liệu lá» má», không chuyện nào giống chuyện nào, vì má»—i ngưá»i lại thêm bá»›t má»—i vẻ theo ý riêng mình.  
Sau cùng, biết rằng tôi vô lá»±c, tôi đành gắng quên dục vá»ng cá»§a tôi Ä‘i. Quên! Quên làm sao được? Càng ở những chá»— phồn hoa đô thị, lòng tôi lại càng như quằn quại khó chịu; tôi càng tá»± trách mình sao không cố gắng thêm chút nữa, dò xét thêm chút nữa; biết đâu trong má»™t pho sách ở viện bảo tàng, hoặc trong ký ức cá»§a má»™t ông già đã sống thá»i loạn lạc, lại không có má»™t vết tÃch, má»™t dấu hiệu, chỉ cho tôi biết đưá»ng lần mò để Ä‘i sâu vào câu chuyện huyá»n bà cá»§a hai nhà võ sÄ© không đầu, hiện lên má»—i lần mưa tạnh nắng lên?  
Ấy, cÅ©ng bởi tin rằng có ngưá»i biết được sá»± tôi cần biết, nên tôi bá» hẳn nhà má»™t dạo, Ä‘i ngao du khắp đây đó, mong rằng sá»± tình cá» sẽ cho tôi được thá»a lòng. Không ngá» khi đến Äồng Giao, tôi đã không biết được tà gì vá» câu chuyện cá»§a tôi, lại nghe thêm được má»™t câu chuyện ly kỳ hÆ¡n, khiến cho tÃnh tò mò cá»§a tôi càng sôi nổi thêm lên nữa.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Lythongcz; 16-11-2008 at 07:34 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				05-03-2008, 02:25 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					Äến từ: U Minh Hồng Hoang 
					
					
						Bài gởi: 1,281
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 16 giá» 45 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 313 Times in 236 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
Ai Hát Giữa Rừng Khuya  
MA RỪNG  Ông Cai Móm lại ngừng lần thứ ba, lấy cốc rượu uống má»™t hÆ¡i rồi kéo má»™t mồi thuốc lào. Lệ Thi nóng ruá»™t muốn nghe, giục ông Cai kể nốt, nhưng ông vẫn Ä‘iá»m tÄ©nh thong thả uống rượi hút thuốc khá» khà, làm cho vợ tôi càng thúc giục thêm nữa. Thi muốn nghe, mà há»… nghe đến chá»— nào rùng rợn, thì lại bám riết lấy tôi, thu mình cuốn vó lại , trông buồn cá»i lắm. Phải thế chăng mình? 
Một hồi lâu ông Cai đủ nghiện, mới oang oang nói tiếp:  
- Bấy giá» Oanh CÆ¡ ngồi gục mặt vào vai tráng sÄ©. Tráng sÄ© muốn cho nàng đỡ sợ, phải tìm kế nói chuyện để bắt nàng phải chú ý vào má»™t sá»± khác, ngõ hầu quên ná»—i Ä‘au xót và quên cảnh váºt ghê sợ cá»§a rừng khuya. Câu chuyện tráng sÄ© nói, sau này lại chÃnh mồm Oanh CÆ¡ kể lại cho cáºu ruá»™t tôi nghe, vì thế nên tôi má»›i biết rõ. Tráng sÄ© sợ nàng cứ nghÄ© ngợi mãi vá» cái chết thê thảm cá»§a anh chị nàng, và cứ bồn chồn lo ngại luôn luôn, thì không khéo chết ngất Ä‘i lần nữa, chàng phi nói luôn mồm cho nàng thấy bao giá» cÅ©ng có ngưá»i ngồi bên cạnh và che chở cho mình. Tráng sÄ© bảo Oanh CÆ¡:  
- Cô đừng nên sợ hãi kinh ngạc, cô ạ! Có tôi ở đây, không khi nào tôi để thú dữ ma thiêng phạm đèn cô được. Tôi có khi nằm trên chòi này hàng ná»a tháng, đêm đêm trÆ¡ trá»i má»™t mình, tôi chả e ngại gì hết. Gặp ác Ä‘iểu, mãnh thú thì tôi bắn, tôi đánh, tôi cầm Imã tấu hoặc Ä‘oản côn thá» chÆ¡i vá»›i chúng nó vài keo, Ä‘i cho chúng nó xem vài đưá»ng võ, bao giá» chúng cÅ©ng thua nhạy, hoặc bá» xác lại cho tôi khiêng vá». Chúng nó có làm gì được tôi? To lá»›n, khá»e mạnh và nhanh nhẹn như con hổ, tôi chỉ coi như loài chó dữ mà thôi.  
Cái đáng sợ nhất, ấy là ma rừng. Giống ấy thiêng lắm, và lợi hại lắm. Nhưng tôi có làm gì phạm đến chúng đâu, mà chá»§ng nỡ xá» tàn tẽ vá»›i tôi? Chả qua chúng chỉ muốn đùa giỡn quấy quả tôi cho vui chá»› chưa làm tôi phải ốm Ä‘au và chịu thiệt bao giá». Hay là chúng có ý nể tôi thì chả rõ. Má»™t vài lần đầu tiên, có vài con đầu đàn chúa tể ở vùng này, hiện lên dá»a nạt tôi. Tôi Ä‘ang nằm trên sàn thì nó làm sàn quay tÃt như chong chóng, định thân ngồi má»™t lúc thì lại chả thấy gì. Cá» khi nó ném tôi đến bịch má»™t cái xuống táºn gốc cây, tôi nhìn lại thì vẫn còn ở trên sàn. Lại có lần buổi chiá»u, má»›i trèo lên cây đã thấy ngay lá»§ng lẳng treo trên cành chá»— thì má»™t cánh tay, chá»— thì má»™t cẳng chân, chá»— khác lại cái đầu lâu máu ở cổ chảy xuống ròng ròng, chá»— khác nữa thì cái thây ngưá»i. Má»™t chốc, tất cả mấy thứ ấy bay vùng lên sàn, liá»n nhau lại thành má»™t ngưá»i Ä‘en thui thá»§i, đầu tóc dá»±ng ngược, mắt mở rõ to, há mồm cưá»i nhe răng trắng nhÆ¡n nhởn. Tôi cứ ngồi yên nhìn con ma ấy không nói; nó thè lỡi đỠnhư lá»a dà táºn sát mặt tôi, khà lạnh cá»§a nó thấu vào khắp ngưá»i tôi, tôi rợn lắm lắm, song vẫn cố trấn tÄ©nh. Nó dá»a chán thì biến mất.  
Lần khác nó hiện lên đến sáu bảy con, nhá»›n có, bé có, trẻ có, đứa nào cÅ©ng quần áo rách rưới hoặc trần như nhá»™ng, trông ngưá»i gầy gò Ä‘em thá»§I, xấu xà lắm. Chúng Ä‘i lÆ¡ lá»ng như không bước, là là tiến trên mặt cá», lại chá»— tôi đứng dưới gốc cây, dang tay bao vành lấy tôi rồi nhảy múa làm tôi hoa cả mắt. Tôi bị chúng trêu nhiá»u lần lắm, lần này tôi má»›i chắp tay vào tước ngá»±c, nhắm mắt niệm Pháºt Quan âm, rồi Ä‘á»c câu thần chú trừ tà: "Tả Thanh long, hữu Bạch hổ, tiá»n Chu tước, háºu Huyá»n vÅ©. Mở mắt ra chúng Ä‘á»u biến cả. Tôi lên được trên sàn, ngồi khấn rằng: 
Tôi tên là Lê Trá»ng Việt, là má»™t kẻ Ä‘i săn các ác Ä‘iểu, mãnh thú, không xâm phạm gì đến vong hồn các anh em cả. Anh em nếu có linh thiêng, xin phù há»™ cho tôi, săn được nhiá»u, tôi sẽ chia cho má»™t phần và xin cúng tế anh em tá» tế, má»—i khi tôi tá»›i đây. Từ trước tá»›i nay, anh em trêu ghẹo tôi, tôi đã chịu nhẫn nại, không khi gì cả, không làm gì cả. Tôi không dám chá»i rá»§a các vong hồn, cÅ©ng không dám láo xược vá»›i các vong hồn, xin các ngưá»i từ đây đừng dá»a nạt đùa bỡn tôi nữa! Nếu tôi khấn khứa tá» tế thế này mà không tha, thì sau sẽ có cách tôi đối phó lại, bấy giỠđừng trách móc tôi đó! Äây, gá»i là thành tâm lá»… bạc, tôi có chút quà này xin biếu anh em!  
Khấn xong, tôi dở tay nải Ä‘em ra bày ở sàn má»™t Ãt bánh đúc để trên vài tàu lá, và má»™t Ãt hoa quả tôi đã cố tình mang Ä‘i từ chiá»u. Rồi tôi đốt hương, đốt nến, vái bốn vái. Xong lại Ä‘em đốt mấy chục lá vàng hồ. Công việc ấy ổn thá»a, tôi nằm chèo queo đánh má»™t giấc đã, chỠđến canh hai thì dáºy. Äêm hôm đó, quả nhiên, tôi săn được nhiá»u lắm, song toàn là các thứ nhá». Và tôi cÅ©ng không bị trêu ghẹo nữa. Bắn được cáo, được cầy, tôi đợi rạng sáng là Ä‘em thui ngay vài con dưới gốc cây, cúng tế xong rồi má»›i vá». Những đêm sau Ä‘á»u săn được kha khá. Tôi vẫn giữ lá»i hứa chia phần cho ma, nhưng ma ăn quen rồi lại rá»ng mỡ, đến đêm lại tìm cách làm cho trong nhà sàn cá»§a tôi các đồ đạc lung tung lên cả. Có má»™t lÅ© chuá»™t, má»—i con bằng con mèo to đến hì hục tìm mồi, ăn bánh đúc cÆ¡m nắm cá»§a tôi gặm nát cả chuối tôi trữ sẵn để tráng miệng, cắn rách áo tôi và nhá chân tôi Ä‘au lắm. Chúng nó tha ná» cá»§a tôi quăng xuống đất tha mã tấu cá»§a tôi cắm vào má»™t cành cây, vác tay nải cá»§a tôi treo lá»§ng lẳng ở mái sàn. LÅ© ranh ấy lục lá»i đủ thứ chá»c tôi đến cá»±c Ä‘iểm. Äêm tôi ngá»§ dáºy, sá» nải ch thấy đâu, biết có chuyện. Tôi bèn ngồi má»™t lúc định thần cho mắt sáng ra, có thể trông rõ trong đêm tối được; tôi nhỠánh má» má» cá»§a các ngôi sao le lói tìm được đẫy nải và mã tấu vì lưỡi Ä‘ao lấp lánh dá»… thấy lắm. 
Tôi mở nải lấy sẵn bùi nhùi, đá lá»a, và hai ống địa lôi to. Rồi tôi ngồi đợi xem cái giống quái kia có đến quấy nhiá»…u tôi nữa chăng. Quả nhiên, chúng trở lại để xem tôi bị tức giáºn đến thế nào. Lần này, chúng biến ra má»™t lÅ© cú mèo và mèo rừng đến vá»— cánh ầm ầm và kêu nheo nhéo rầm rÄ© cả chung quanh mình tôi, bâu lấy tôi Ä‘en nghịt. Tôi đã biết ý, thá»§ sẵn má»™t sợi dây ngÅ© sắc dài, má»™t bông phẩm đỠướt; tôi cứ ngồi Ä‘iá»m nhiên niệm Pháºt và Ä‘á»c thần chú. Chúng quây quần lấy ngưá»i tôi nhưng không phạm đến tôi được. Tôi đánh đá tóe lá»a, đốt bùi nhùi; bùi nhùi cháy, tôi dà ngay vào ngòi hai cái pháo khổng lồ treo ở mé sàn; xong tôi vá»™i vàng đứng dáºy, quá» tay túm được má»™t anh mèo, rồi nhảy vá»t ra ngoài chuyá»n cành ná» sang cành kia, ra ngồi má»™t chẻ cây gần gốc. Tôi vừa leo cây vừa kéo dây ngÅ© sắc á» cổ buá»™c vào mình con mèo, nó cắn tôi , cào tôi, giãy giụa và Ä‘áºp Ä‘uôi chan chát, tôi cÅ©ng mặc kệ. Buá»™c dây xong, tôi lại sá» vào túi lấy bông phẩm Ä‘á», bôi nhoe nhoét vào mặt nó, xong đâu đấy , tôi thả nó rÆ¡i đánh bịch xuống đất.  
Tôi làm những việc trên đây nhanh như chá»›p, bởi đã định trước cả rồi; chỉ loáng má»™t tà là đốt xong ngòi pháo , bắt má»™t con mèo và nhảy chuyá»n xuống gốc cây ngồi ở má»™t chá»—, tươm tất lắm.  
Tôi vừa an vị, hai tiếng nổ kinh thiên động địa nối tiếp nhau xé tan vừng lặng lẽ cá»§a rừng khuya; bốn bên toàn là sưá»n núi cả nên tiếng pháo địa lôi càng dữ dá»™i lắm lắm. Äàn mèo tranh nhau mà chạy, đàn cú tranh nhau mà bay, chúng chen nhau, húc nhau ùa cả ra khá»i sàn. Phần nhiá»u Ä‘á»u rÆ¡i xuống đất huỳnh huỵch, có con chạy không kịp, phải biến ra khói, tan Ä‘i. Pháo vừa dứt nổ, định thần mà nhìn, chả thấy má»™t con nào nữa cả, thì ra rÆ¡i vừa đến đất, hay chưa đến mặt cá», là chúng đã biến cả rồi? Vô phúc có má»™t anh cú bay tạt qua mặt tôi, tôi túm nhay lấy, luồn ngay dây ngÅ© sắc buá»™c lấy hai cánh, rồi cÅ©ng Ä‘em phẩm bôi vào mặt. Lại vứt con quái váºt ấy xuống đất theo vá»›i con mèo; hai con đó giãy giụa, váºt mình đùng đùng vào gốc cây nghe rõ mồn má»™t. Y chừng chúng nó muốn tháo dây thì phảI, nhưng tôi buá»™c theo phép phù thá»§y, có mà tháo đưá»ng trá»i!  
Tôi lên ngồi chá»…m chệ trên sàn nứa. Lúc này tôi đốt bùi nhùi, thắp má»™t ngá»n bạch lạp, Ä‘i tìm các thứ binh khÃ, thu tháºp xem có thiếu gì không. Xét ra chỉ mất cái "ná» thần" cá»§a tôi mà chúng ném xuống gốc cây cổ thụ, còn đồ thì đủ cả. Tôi ngồi im đợi xem động tÄ©nh thế nào. Lúc đó rõ ràng tôi tỉnh táo, bao nhiêu tinh thần tâm trà đá»u sáng suốt cÅ©ng như ngá»n bạch lạp rạng to thế mà không hiểu vì đâu tôi như mÆ¡ màng, tai nghe văng vẳng có tiếng nói rất sẽ mà rất rõ, má»™t thứ tiếng không phải là tiếng, chỉ như má»™t dư âm xa lÆ¡ xa lắc, má»™t tiếng gá»i bị Ä‘áºp vào đá rồi oang oang đưa lại từ chá»— nào, má»™t cái "bóng cá»§a lá»i nói" thì đúng hÆ¡n. Cái tiếng gá»i đó gần sát tai tôi, nhưng quái, cÅ©ng như ở má»™t nÆ¡i xa lắm, chỉ nháºn biết nó rành rá»t, nghe tá»ng táºn vô cùng. Nó nh thế này:  
-Ông Trá»ng Việt Æ¡i! Ông ác làm chi, ông tắt đèn Ä‘i! Chúng tôi biết lá»—i rồi, chịu phục ông rồi! Ông cứu cho lần này, lần sau không bao giá» dám phá ông nữa! Riêng hai đứa tôi, chúng tôi sẽ đội Æ¡n ông và phù há»™ cho ông. Ông hãy tắt đèn Ä‘i... 
Tôi Ä‘oán ngay là lá»i kêu van cá»§a hai con ma bị bùa ngÅ© sắc buá»™c, không biến được. Chúng nó đã hối quá, tôi cÅ©ng chả nên táng táºn lương tâm. Chả qua tại chúng xá» tệ vá»›i tôi hết sức, nên tôi má»›i phải báo thù, nếu không tôi cÅ©ng chẳng hÆ¡i đâu nghịch ngợm vá»›i chúng nó để mất má»™t đêm săn bắn. Cái đêm ấy, thế là vô Ãch: tôi bị mất ná», lại lục đục mất thì giá», lại đốt địa lôi và châm đèn thì còn con thú nào dám đến gần cho mà bắn nữa, mà dù có đến thì biết tìm nỠở đâu? Xuống gốc cây ư? Chả dại. Nhỡ ra có làm sao trong đêm tối, giữa rừng vắng, thi hết kế thoát thân. Thôi, chúng nó đã xin tắt đèn thì tôi tắt để xem chúng giở trò trống gì nào! Tôi dụi cây nến, ngồi đợi. Trá»i vừa tối bá»—ng nghe bịch bịch hai tiếng, sá» thì ra có con mèo và con cú ở ngay bên cạnh chân. Văng vẳng bên tai lại có tiếng:  
- Ông làm phúc tháo dây cho chúng tôi, và gột vết phẩm cho chúng tôi. Ông tha cho, sẽ đội ơn ông mãi mãi.  
Tôi nói:  
- Lấy nước đâu mà gá»™t? Tôi chả có gì đựng nước cả, chỉ có má»™t cái vá» dừa ở góc sàn, nhưng lại không có má»™t giá»t ná»›c nào. Thì làm sao mà gá»™t cho hai ngưá»i được? 
Tôi vừa dứt lá»i thì, quái lạ! Thấy ngay má»™t váºt ươn ướt đụng chân, sá» xem thì là má»™t gáo nước đầy, cái gáo sứt không có cán cá»§a tôi! Tôi hÆ¡i ngạc nhiên má»™t tÃ, song nghÄ© ra ngay. Có gì lạ đâu? Má»™t lÅ© ma nữa, vô hình, đương bao bá»c lấy tôi để xin tôi gỡ cho hai đứa bạn cá»§a chúng và để xem tôi xá» sá»± ra thế nào. Tôi lên mặt đạo mạo, phán rằng:  
Chỉ tại các ngươi chá»c ta, chá»› ta có làm hại các ngươi đâu! Ta cúng các ngươi, cho các ngươi nào thịt, nào bánh, nào hoa quả, nào vàng lá, thế mà các ngươi chả biết Æ¡n phù há»™ ta lại còn quấy quả ta, thì trá»i đất nào chứng cho các ngươi? Ta đây biết phù thá»§y, (chá»— này, tôi nói khoác mà để dá»a chúng mà thôi, chá»› tháºt tình tôi chả có phép quái gì!) Chúng bây làm gì nổi ta? Các ngươi nạt ta thế, chứ nạt nữa ta cÅ©ng chả sợ! Ta đã có cách đối phó lại, còn nhiá»u cách lắm, đây này, các ngi hãy xem?  
Nói đến đó, tôi sá» tay vào nải, lấy ra má»™t cá»§ tá»i, bóp nát rồi dà vào mÅ©i con mèo và mÅ©i con cú. Quả nhiên chúng nó giãy lên đành đạch. Tai tôi lại nghe văng vẳng:  
- Chúng con lạy ông! Chúng con biết tá»™i rồi, ông sinh phúc cho! Ông vứt tá»i Ä‘i, rá»a tay Ä‘i!  
Tôi quẳng cá»§ tá»i xuống đất, dá»™i nước ở gáo rá»a tay, dốc hết cả gáo. Tôi lấy vạt áo lau tay, vừa lau vừa nói tiếp:  
- Ta còn nhiá»u thứ phép khác, lợi lại lắm lắm. Há»… các ngươi xỠác vá»›i ta, ta sẽ xá» càng tàn tệ hÆ¡n, cho bá» ghét? Lần này là lần đầu, ta tha cho hai ngươi; phải biết Æ¡n và cố tu tỉnh lại, ta bắt được má»™t lần nữa thì chá»› trách ta đó! Nhưng mà gáo nước hết rồi, lấy gì gá»™t rá»a cho các ngươi đây?  
Tôi nói dứt lá»i, sá» xuống chân thì gáo ná»›c đã lại đầy rồi. Tôi bèn móc trong đẫy ra má»™t cái giẻ lau, đẫm nước Ä‘i, rồi lau mặt mÅ©i cho con mèo và con cú. Chúng nó để tôi làm pháºn sá»± má»™t cách ngoan ngoãn lắm, không dám cá»±a quáºy, giãy giụa má»™t tý gì. Tôi lau má»™t lúc rõ lâu, áng chừng đã sạch lắm rồi , bấy giá» má»›i thò tháo nút dây ngÅ© sắc ra. Vụt má»™t cái, vừa cởi được dây, thì đã không thấy cú và mèo đâu nữa. Chỉ có phảng phất trá»›c mặt tôi, lá» má» như sương Ä‘á»ng lại, như khá»i tụ thành hình, hai cái bóng dịu dàng trắng toát, thá»±c là "sương in mặt, tuyết pha thân". Hai thiếu nữ yểu Ä‘iệu thanh tân, tuy trong bóng tối mà cÅ©ng Ä‘oán được đó là hai giai nhân tuyệt sắc. Cả hai tá»±a hồ mặc áo bằng mây trắng, máºp mỠẩn hiện, trông đẹp vô cùng. Má»™t làn tóc Ä‘en cuồn cuá»™n xõa xuống ngang lưng, má»™t thân hình thá»›t tha má»m mại, tứ chi nhá» nhắn tròn trÄ©nh, đó là cốt cách cá»§a hai nàng. Trông cả hai Ä‘á»u giống nhau, tá»±a như chị em ruá»™t khó lòng phân biệt được, nếu má»™t nàng không có làn tóc dài chấm gót, khác vá»›i nàng kia tóc chỉ xế quá lưng thôi.  
Tôi thấy hai bóng ma con gái ấy, trong lòng cÅ©ng hÆ¡i bồn chồn, cứ đỠmắt ngÆ¡ ngác ngắm há». Cả hai nàng cùng quỳ xuống sàn nứa, trước mặt tôi, trong khi tôi vẳng nghe má»™t Ä‘iệu đàn ân ái vô cùng:  
- Hai em cám Æ¡n cái thầy tha cho. Äá»™i Æ¡n cái thầy nhiá»u nhiá»u. Sau này xin giúp cái thầy...  
Äiệu đàn chỉ ngắn có thế. Äiệu ấy tức là giá»ng cá»§a hai nàng thánh thót hòa nên. Tôi lấy làm lạ rằng sao cái giá»ng này nó êm ái du dương, nó thá» thẻ, trong trẻo khác hẳn vá»›i tiếng nói phào phào lúc nãy.  
Tôi nghÄ© má»™t lúc, má»›i hiểu rằng khi hai nàng này chưa biến được thì cÅ©ng chưa nói được, đó chỉ là bạn bè thay lá»i hai nàng mà cầu khẩn tôi đó thôi. Tôi bảo là hai nàng ấy nói, đó là lầm, vì thá»±c ra không có thanh âm vang ra ngoài. Tôi chỉ thấy môi hai thiếu nụ đó lắp bắp, rồi tá»± nhiên tôi hiểu, tá»±a hồ trong tai tôi có tiếng nói dá»™i vào óc tôi. Có lẽ khi đó tôi nghe hồn cá»§a tiếng ngưá»i, cÅ©ng như tôi thấy bóng cá»§a hồn ngưá»i váºy.  
Hai ả lạy tôi sì sà, sì sụp, Ä‘oạn đứng dáºy bá»›c ra. Tôi vừa ngước mắt, chá»a kịp trông theo thì đã không thấy bóng dáng cá»§a hai nàng đâu nữa...  
Từ đấy, tôi đỡ bị nạn yêu ma quấy nhiá»…u làm rối loạn đồ đạc và ngăn trở sá»± săn bắn cá»§a tôi. Nhưng tôi lại bi má»™t cái nạn má»›i lạ lùng nguy hiểm hÆ¡n: là hai con ma thiếu nữ Mưá»ng nó hình như mê tôi, đêm nào cÅ©ng lên ngồi cạnh tôi nói chuyện tỉ tê, như quấn quÃt lấy tôi không dứt. Tôi nhắm mắt ngá»§, thì thấy như mình dắt tay chúng Ä‘i chÆ¡i trong rừng, bừng mắt dáºy, lại thấy hai bóng trắng ngồi ká» bên mình, trong óc, trong tai lại có tiếng dá»™i văng vẳng nói chuyện vá»›i mình thân thiết lắm. Tôi là con trai chưa vợ, thấy thế sợ lắm, chỉ ngại giá»ng yêu tinh ấy nó thu mất nguyên dương thì sẽ chết mất. Tôi lo quá, bá» rừng vá» nhà. Äêm nằm ngá»§ lại thấy chúng nó đến trách móc sao không đến Äồng Giao săn bắn như má»i ngày cho chúng được gặp gỡ trò chuyện. Sáng dáºy, tôi Ä‘em sá»± đó thuáºt cho anh tôi nghe. Anh tôi là ngưá»i giá»i võ hÆ¡n tôi mà lại can đảm lắm. Anh tôi quyết cùng Ä‘i vào rừng vá»›i tôi má»™t phen: Quả nhiên, anh tôi được thấy hai thiếu nữ Mưá»ng cá»§a tôi và làm quen vá»›i chúng. Má»™t đứa bám riết lấy anh tôi, còn má»™t đứa thì vẫn cố mê hoặc tôi đến kỳ cùng. Hai anh em tôi há»… nằm trên sàn thiu thiu ngá»§ là tá»± khắc thấy má»—i đứa ôm ấp má»™t con ma Ä‘i dạo quanh khắp đồng ná»™i, bắt ong, Ä‘uổi bướm, bứt quả hái hoa, tình tá»± vui vẻ lắm. Tỉnh dáºy, vừa bừng mắt đã thấy có hai ngồi dá»›i chân, con tóc ngắn ká» anh tôi, con tóc dài ká» tôi.  
Thá»±c là nguy ngáºp quá? Tôi hối háºn vô cùng, hối háºn vì đã đưa anh tôi vào cõi chết. Má»™t mình tôi có thác cÅ©ng không oán gì số pháºn, song làm cho anh tôi vì muốn cứu tôi mà cÅ©ng thác nốt thì thá»±c tôi có lá»—i vô ngần! Can tràng như tôi, mà tôi phải ứa lệ khóc. Nhưng không dám khóc trá»›c mặt lÅ© quái đó, tôi đợi rạng ngày, dắt anh tôi ra khá»i núi, Ä‘i vá» quán trá» lúc bấy giá» má»›i ôm lay anh mà khóc và xin lá»—i. Anh tôi má»§i lòng cÅ©ng khóc và khuyên giải tôi:  
- Em đừng ngại! Anh xem hai con yêu này nó khôg phải là đồ dâm tinh, chả qua chỉ là oan hồn hai con bé chết lúc còn con gái, nên si tình đó mà thôi. Từ lúc mình quen chúng nó, mòi cùng nhau Ä‘i chi trong ngàn trong ná»™i, nào chúng đã dắt mình đến cuá»™c mây mưa dâu bá»™c gì đâu! Thế thì cha lo! Äể thong thả anh nghÄ© má»™t kế làm cho chúng nó phi bạt Ä‘i má»›i được?  
Anh tôi nói váºy thì tôi biết váºy, chá»› tôi vẫn khóc lóc như thưá»ng. May sao, vì sá»± khóc thảm thiết đó, có má»™t cụ già để ý đến tôi ông há»i tôi, tôi nhất nhất Kể sá»± tình cho ông rõ.  
Ông già ngắm mặt mÅ©i hai anh em tôi má»™t lúc, rồi ông đòi xem bàn tay. Xem xong, ông đưa chúng tôi vào má»™t căn buồng hẹp trong nhà trá», ông đứng ngoài bắt bốn cái quyết, lầm rầm Ä‘á»c chú hồi lâu má»›i bước vào. Ông không đắn Ä‘o gì cả nói ngay: 
- "Tôi xem khà sắc hai thầy, chưa đến ná»—i suy. Âm khà cÅ©ng chưa phạm được lấy, vì hai thầy có can đảm nhiá»u, hóa nên tôi má»›i cứu được. Giá phải ngưá»i yếu linh hồn, ắt bị hại đã lâu rá»—i. Cái giống ma này nó khôn lắm, nó muốn báo thù thầy đấy, nhưng nó cứ làm dần dần, má»—i đêm Ä‘i sâu vào má»™t chút thôi, độ ná»a năm thì không chữa được nữa! Tôi cho hai thầy hai đạo bùa này, hai thầy phi giấu kỹ trong búi tóc, nó sẽ không biết: nếu để chá»— khác, nó trông thấy tất cướp mất. Ta lại tương kế tá»±u kế, nhân chúng nó đương rá»§ hai thầy Ä‘i vào đưá»ng tình ái, hai thầy sẽ làm như âu yếm nó lắm lắm, chá»› đừng lá»™ ra vẻ lãnh đạm như xưa. Làm ra như mình thầy chúng yêu mình má»™t lòng chân tháºt nên cÅ©ng hồi tâm mà sá»§ng ái chúng. Rồi má»™t thầy sẽ, trong khi tá»± tình, há»i nó xem mả hay nhà mồ cá»§a chúng nó ở đâu. Nói rằng há»… khi nào anh thác Ä‘i, sẽ lại nằm chung vá»›i em. Khi nó chỉ mả rồi, thì thá» ba lần xem có đúng má»™t chá»— không, má»—i lần nháºn địa thế và đánh dấu kỹ càng. Lúc nào biết Ä‘Ãch mả chúng nó rồi thì các thầy nên làm thế này, thế này.. ." đến đây ông cụ nói thầm rất khẽ "chúng nó sẽ phi kiêng hai thầy, không dám đến gần nữa. Hai thầy sẽ thoát nạn. Song cốt nhất hai thầy phải Ä‘iá»m đạm, cẩn tháºn, suy xét cho tỉ mỉ, chá»› có mừng rỡ lá»™ ra nét mặt mà khó lòng giấu được chúng. Hai thầy nên nhá»› kỹ. Thôi hai thầy Ä‘i ra, thế là xong rồi!"  
Chúng tôi xin tạ Æ n ông cụ, cụ nhất định từ chối. Túng thế, giữa lúc cụ vô tình, cả hai anh em tôi sụp xuống lạy cụ hai lạy, cụ phải buá»™c lòng nháºn váºy, nhưng thế nào cÅ©ng không nháºn tiá»n.  
Äêm hôm ấy, anh em tôi lại vào rừng rồi làm đúng theo chương trình ông cụ già đã chỉ bảo. Muốn cho cẩn tháºn anh em tôi há»i dò mả cá»§a hai con ma đến năm sáu lần, và chúng tôi nháºn kỹ địa thế và đánh dấu chá»— ở cá»§a chúng rất minh bạch, chà kỹ không lầm lẫn được nữa. Má»™t hôm trá»i có nắng, chúng tôi đợi đến đúng ngá», vác xẻng vác cuốc vào rừng, đến chá»— hai cái mả mà chúng tôi đã đánh dấu, khai quáºt quan tài lên, mở nắp vứt lá bùa vào rõ nhanh rồi Ä‘áºy nắp lại, xong láºt sấp áo quan cho xuống hố lấp đất lên cẩn tháºn.  
Tối hôm đó, quả nhiên không thấy hai cái bóng trắng ngồi dới chân nữa. Nhưng hai anh em tôi lúc chợp ngủ đi cùng thấy hai giấc chiêm bao giống nhau. Trong mộng, cô ả nhân tình ma của đứa nào hiện lên bảo đứa ấy rằng:  
- Thôi được! Anh đã đối đãi tệ bạc và tàn nhẫn vá»›i em, rồi anh sẽ biết em báo cừu thế nào! Em truyá»n hồn cho anh! Em sẽ làm cho anh chết đầu lìa khá»i xác, giữa lúc còn niên thiếu như em, em má»›i nghe! Sống anh không muốn làm chồng em, chết rồi anh sẽ phải làm chồng em, anh nghe chưa?  
Chẳng qua đấy là lá»i hăm dá»a vu vÆ¡, chá»› nó chết rồi, còn làm quái gì được ai? Sống chết đã có mệnh, dá»… đâu con ma kia có thể sát hại được cả hai anh em tôi? Chỉ biết từ khi triệt được nó, tôi được bình an vô sá»±. LÅ© ma hình như sợ tôi rồi, không con nào dám lại trêu tôi nữa. Äêm đêm tôi được ngá»§ ngon lành hết sức, tôi ở nhà sàn quá như ở nhà tôi, chả còn e ngại ná»—i gì. Trước kia tôi săn mãi không bao giỠđược hổ, báo và hươu nai; nay tôi bắn được rất nhiá»u hươu, săn được hàng mưá»i mấy con, gạc chất đầy nhà, bán được nhiá»u tiá»n lắm. Tôi lại vá»› được đủ thứ; ngày thì có sÆ¡n dương, có cầy hương, có các thứ chim quÃ, đêm thì có hoẵng, nai, lợn, báo và chồn. Có má»™t lần tôi ném phi tiêu giết chết được má»™t hổ mẹ và hai hổ con, vừa đây tôi hụt má»™t con beo xám to tiếc quá! Từ lúc lÅ© mẹ ranh thôi không ám tôi nữa, tôi làm ăn khá lắm, chả ân háºn ná»—i gì! Anh cả tôi, anh Mạnh Khôi, thì lại thÃch vá» mé Chợ Ghá»nh, anh tôi săn ở phÃa đó không vào đây mấy.  
Nhưng kìa! Cô xem có phải sắp sáng rồi đó không? Chúng ta mải miết nói chuyện mà ai ngá» sắp bạch nháºt rồi!
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Lythongcz; 16-11-2008 at 07:35 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				05-03-2008, 02:25 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					Äến từ: U Minh Hồng Hoang 
					
					
						Bài gởi: 1,281
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 16 giá» 45 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 313 Times in 236 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
Ai Hát Giữa Rừng Khuya  
NGÀN KHUYA VẮNG TIẾNG   
Hai vợ chồng tôi ở đây đã quá một năm mà thực quả chưa bao giỠđược cái hân hạnh như anh cả.  
Từ khi chúng tôi vừa má»›i đến, đã nghe các ông cai và các bác phu già nói dông dài vá» nhiá»u chuyện đưá»ng rừng: nào dã sá» cá»§a mấy mươi loài chim lạ, như con "cô Æ¡i", con "trà toản", con "tá» qui", con "da da" vân vân, nào sá»± tÃch cá»§a bao nhiêu loài dị thú, như con "thá»§ thỉ", con "rắn lục", con "sài cứu", con "vá»ng nguyệt", nói thế nào cho hết được; tóm lại phần nhiá»u những chuyện đó, tuy lý thú, ý vị cả, song không lấy gì làm kỳ dị hãi hùng.  
Bản tÃnh tôi chỉ thÃch nghe những chuyện hãi hùng mà thôi, hóa nên tôi chả để ý đến lá»i há» nói. Mãi sau này, có má»™t ông cai già mà anh em áo cá»™c thưá»ng gá»i "Lão Cai Móm", vì răng ông ta rụng gần hết - Ông ấy thuáºt tôi nghe má»™t câu chuyện rất kỳ quặc, khá»§ng khiếp. Äầu tiên tôi không tin, cho là ông ta cố tình bịa đặt, má»™t là để vừa lòng tôi, hai là để dá»a vợ tôi cho thú vị. Nhưng, được Ãt lâu trong má»™t trưá»ng hợp cá»±c kỳ quái gở, tôi suýt nữa bị tán đởm vì sợ hãi rồi từ đó tôi phải tin lá»i ông cai già là đúng.  
Từ độ ấy, hễ cứ đêm nào mưa dầm gió bấc, như đêm nay chả hạn, là tôi cố thức và chú ý lắng tai nghe.  
Tôi thức mãi, lắng mãi, mà chả bao giá» thấy gì cả. Cái lần mà đáng lẽ được nghe thấy, thì tôi lại sợ quá, chết ngất Ä‘i thiếu chút nữa mất mạng. Còn vá» sau này, thì cả vợ chồng, đêm đêm thưá»ng cùng nhau ngồi lắng tai gần suốt sáng, thế mà cÅ©ng chả thấy gì. Chán nản, chúng tôi đành bá», không thám thÃnh nữa. Ai ngá» lần đầu tiên anh đến, anh đã nháºn được ngay sá»± bà hiểm mà tổn hao tâm trà tôi vẫn chưa nháºn được; tái anh thá»±c là tai thánh, linh ứng bằng tai Hổ thần!  
Quả như lá»i anh nói, sá»± bỉ hiá»m kia là má»™t Ä‘iệu hát cô đầu. Trong rừng có ả đầu, đó má»›i là má»™t sá»± đáng cho là bà hiểm! Nhất là ở mạn rừng này. Bá»›i lẽ Äồng Giao là má»™t hạt hẻo lánh, dân tha nước độc, cô đầu đến làm gì? Trong mấy chục năm nay, có lẽ từ thượng cổ đến giá», chưa khi nào có má»™t chị quẩng mỡ hoặc Ä‘iên rồ đến đây mở má»™t ngôi hàng Hồng lâu cả. Thế thì tại sao chá»— này lại được nghe hát đào?  
Cứ vỠđêm, quá giá» Tý, thì má»›i văng vẳng có tiếng đàn ca réo rắt. Äàn ca ấy lại xuất phát tá» mé giữa rừng. Hai tháng đầu khi tôi má»›i đến cÅ©ng lắm ngưá»i nói vá»›i tôi như thế tôi Ä‘á»u cho là bịa đặt. Vá» sau, nghe thấy ai cÅ©ng cam Ä‘oan là sá»± tháºt, tôi má»›i đâm nghi ngá», muốn biết rõ duyên cá»› vì đâu có sá»± dị kỳ như váºy. Nhưng há»i ai, há» cÅ©ng Ä‘á»u bảo là trong rừng đêm đêm có tiếng hát, không biết tại sao mà có. Ngưá»i Ä‘oán đó là ma, kẻ bảo là yêu tinh, có má»™t ông cụ lại quyết rằng đó là má»™t thứ hồ ly lạc mãi từ bên Tàu, Ä‘i lần đưá»ng núi thẳm qua Vân Nam sang tá»›i xứ Lào, rá»—i lần mò tá»›i Äồng Giao thì không Ä‘i nữa, vì tìm được địa thế hợp vá»›i nó. Sau, lại có má»™t bà già nói là mắt bà thấy con quái váºt ấy ở trong hang đá nứt mà chui ra, trước thì là con vợn trắng, rùng mình má»™t cái biến ngay ra con gái rõ đẹp; vô phúc ai gặp phải thì nó quyến rÅ© đưa vào hang, đàn bà nó không thèm bắt, nhưng đàn ông thì túm ngay lấy làm chồng. Kẻ nào Ä‘i lại cùng nó, nó rút hết xương tá»§y, trong ba ngày phải chết.  
Ông ký ga bảo là không phải thế, theo như ông biết, thì đó là má»™t nàng tiên rất mỹ miá»u diá»…m lệ. không làm hại ai cả. Nàng ấy ngụ Ở thân má»™t cây quế lá»›n, Ä‘i tạt qua cÅ©ng ngá»i thấy mùi hương xông lên, nhưng cố tìm tòi hàng tháng cÅ©ng không ra, bá»i lẽ nàng tiên đã biến cây quế thành má»™t cây gá»— khác rồi. Cứ những ngày tôi tăm trá»i đất, hoặc những ngày sáng sá»§a có trăng sao, nàng lại hiên ra. Trá»i đất buồn thì nàng buồn, trá»i đất vui thì nàng vui; hoặc vui, hoặc buồn, nàng Ä‘á»u lấy Ä‘iệu hát câu ca véo von làm thú tiêu khiển. Truyá»n rằng có khi nàng thổi sáo, nghe như tiếng sáo diá»u, bay xa ngàn dặm. Nhưng Ãt khi nàng dùng thứ âm nhạc ấy; thưá»ng thưá»ng nàng tá»± mồm ca tay Ä‘á»n, ca be bé cho má»™t mình nàng nghe thôi, bởii thế ta có thÃnh tai lắm má»›i thoáng nháºn được vài Ä‘iệu bổng trầm.  
Äến lợt ông cụ Bát ở gần chợ thì không phải tiên mà là rắn, má»™t thứ bạch xà to lá»›n hÆ¡n con trăn gió, biến hóa vô chừng. Nó lúc hóa đàn ông, lúc hóa đàn bà, lúc hóa trẻ con, không biết thế nào mà lưá»ng, vì nó đủ lục tri thần thông. Sở dÄ© nó ca hát, là để mê hoặc lòng ngưá»i, để cho những kẻ hiếu sá»± tò mò tìm đến xem nó táºn đáy rừng, lúc đó nó sẽ há rá»™ng miệng rồi chỉ việc hÃt má»™t cái nhẹ nhẹ là tá»± khắc mình bay tá»t vào há»ng nó, cho nó nuốt.  
Khi há»i đến bà Chánh Ba, là ngưá»i từng Ä‘i lại hạt Äồng Giao buôn bán, thì bà nghiêm nghị hạ thấp giá»ng xuống và nói se sẽ, má»™t cách rát kÃnh cẩn rằng nàng tiên đó là má»™t vị công chúa trong 12 Chầu Cô hẩu Äức Bà Thượng Ngàn. Ấy là "cô nưá»ng" Quỳnh Hoa đó. Vì cô nưá»ng lỡ tay làm rÆ¡i chiếc chén cẩm ngá»c khi róc rượu má»i Äức Bà Liá»…u Hạnh ở Sòng SÆ¡n, nên bị đày ra rừng Äồng Giao. Bá»›i thế, những đêm u tịch tẻ buồn, hay những đêm thanh vắng sáng sá»§a, nàng Quỳnh Hoa lại nhá»› đến Chầu Bà Thượng Ngàn và mưá»i má»™t chị em, trong lòng buồn rầu tràn ngáºp, phải hiện lên Ä‘i du ngoạn cho tiêu sầu. Và giữa lúc ấy, đối cảnh sinh tình, cô nưá»ng bùi ngùi hoài vá»ng, hát lên má»™t khúc ngõ hầu vợi bá»›t ná»—i lòng.  
Nghe thuyết cá»§a bà Chánh Ba, các bá»n phụ nữ Ä‘á»u tá» vẻ sợ hãi, sùng kÃnh; ai cÅ©ng cho thuyết ấy là đúng. NghÄ© cho kỹ thì câu chuyện bà Chánh nói còn có ý vị, nó không hoang đưá»ng mấy và còn hợp lẽ hn các chuyện khác nhiá»u.  
Nhưng nó không được ly kỳ rùng rợn băng câu chuyện cá»§a ông Phó Cá»±u. Ông Phó Cá»±u cả quyết nói lá»›n rằng ông biết Ä‘Ãch tông tÃch cá»§a con quái váºt hiện ra trong rừng; nó chÃnh là má»™t con Sài KÃu. Cái giống Sài KÃu này na ná như loài chó sói, song dữ tợn hÆ¡n nhiá»u. Äầu nó cứng rắn như sắt; có kẻ bẫy được nó, lấy búa bổ mãi vào sá» dừa mà cÅ©ng không vỡ. Nó thưá»ng hay cúi gằm mặt xuống mà Ä‘i, trông tá»±a như má»™t con chó dại lá»›n lỠđỠbuồn bã. Thế mà há»… gặp ngưá»i thì nó nhảy xồ lại mé sau lưng, bá chặt lấy vai, móc mắt, và khi mình ngã xuống rồi, nó cắn vào cổ cho chết; xong đâu đấy nó tha xác vào má»™t hang hốc giấu Ä‘i. Nó đợi cho lúc xương thịt rã rá»i , có mùi hôi thối xông lên, có ruồi bá» bám đầy, lúc bấy giá» nó má»›i đến ăn. Cái giống sài ấy chỉ ham có thịt thiu thịt rữa mà thôi, nó không thẽm ăn thịt tươi như các mãnh thú khác. Ở phÃa tây ná»›c Tàu, trong các tỉnh lắm rừng rú hiểm trở như Tứ Xuyên, Quà Châu và Vân Nam, Cam Túc v.v... có rất nhiá»u Sài KÃu. Ngưá»i Tàu thưá»ng dùng hai chữ sài lang; lang là để chỉ loài chó sói, còn sài thì chỉ giống Sài KÃu đó. Giống đó Ä‘i lùng khắp chốn, đánh hÆ¡i ngá»i mùi xác chết; phàm giả chá»— nào có mả má»›i là nó sục đến, lấy đầu húc vào đất cho báºt tung quan tài lên, rồi xé xác ra mà ăn. Bởi thế nên trong mấy tỉnh trên đây, ở các miá»n gần rừng ráºm, dân cư không dám chôn ngưá»i chết nữa, há» phải dùng lối táng treo, nghÄ©a là Ä‘em quan tài vào trong rừng rồi buá»™c lá»§ng lẳng trên cành cây cao. Giống Sài KÃu không leo trèo được, đành chịu thua, hết kế vá»c xác ngưá»i chết. Nhưng chúng nó cứ đợi cho trong quan tài có nước rá» xuống cá» lại liếm thứ nước "béo bổ" ấy.  
Ä‚n thi thể mục nát mãi, lâu ngày có con thành tinh; con nào ăn được hÆ¡n trăm tá» thi thì cÅ©ng linh thÃnh và có phép biến hóa như hổ bắt được đủ trăm ngưá»i. Con yêu ở Äồng Giao này chÃnh là má»™t con Sài KÃu cái đã có hạnh phúc "xÆ¡i" được hÆ¡n trăm thây ngưá»i chết, nên thành ra đủ phép thần thông đó! Ná» cứ hiện lên hát véo von để bẫy ngưá»i ta vào xem. Gần đến sào huyệt cá»§a nó, nó sẽ run rá»§i cho mình Ä‘i vào tỠđịa, khiến mình bị bá» xác ở những chá»— hang sâu vá»±c thẳm, rồi, đợi khi nào trên tá» thi mình đầy các thứ giòi bá» hôi tanh, lúc bấy giá» nó má»›i đến xé thịt mình ra đánh chén.  
Cứ nghe thiên hạ xôn xao bàn tán, thì má»—i ngưá»i nói má»™t cách, má»—i ngưá»i có má»™t chuyện riêng, mà không chuyện nào giống chuyện nào như thế, còn xét làm sao cho rõ biết căn nguyên cá»§a sá»± mình muốn biết nữa? Thá»±c là khó. Bởi thế tôi cứ phân vân, bán tÃn bán nghi, nghe bà con kể lại thì biết váºy, song không dám tin lá»i ai cả.  
Cho đến lúc tôi được nghe chuyện ông Cai Móm. Ông Cai Móm là ngưá»i làm công cho tôi từ lúc tôi vừa chân ướt chân ráo đến Äồng Giao lần đầu. Ông là má»™t cụ già quắc thước, đứng đắn và nghiêm nghị, tôi tin cẩn lắm. Ông lại Ãt nói, không bá»m xÆ¡n bợm bãi bao giá». Các bạn đồng nghiệp và các phu phen sợ hãi và kÃnh nể ông lắm lắm.  
Ông chỉ giao thiệp vá»›i tôi trong những giá» có việc còn ngoài ra, Ãt khi ông vào nhà tôi chÆ¡i độ vài tiếng đồng hồ. Tuy già mà ông chăm chỉ làm lụng cặm cụi cả ngày hóa nên chả mấy lúc rảnh. CÅ©ng do má»™t sá»± tình cá» tôi má»›i được nói chuyện vá»›i ông trong má»™t đêm, rồi được rõ sá»± tÃch khúc hát trong rừng nó ly kỳ rùng rợn như thế nào.  
Hôm đó khoảng tám giá» tối, có má»™t kiện hàng rất quan trá»ng từ Hà Ná»™i gần vá». Lẽ ra thì sáng hôm sau ra ga lấy cÅ©ng được, nhưng năm giá» phải có đủ váºt liệu để khởi công thành thỠông Cai Móm phải Ä‘i lãnh ngay hàng vá» cho tôi. ÄÆ°á»ng tối lại váºn tải bằng xe bò, thành hì hục mãi gần chÃn giỠđêm ông Cai Móm má»›i vỠđến trại. Ông vừa tá»›i nÆ¡i, vừa kịp xếp hàng vào kho thì gió đâu bá»—ng nổi lên đùng đùng, ròi mưa trút xuống như thác chảy, lại có cả sấm sét nứa. Má»™t cÆ¡n bão lá»›n. Thá»±c là gió núi mưa ngàn.  
Ông Cai không vỠđược, phải xuống bếp ngồi nghỉ cùng tụi cu ly đẩy xe và khuân hàng. Tôi nhân có việc dặn ông gá»i ông lên nhà trên uống ná»›c. Ông Cai Móm từ chối hai ba lợt nhất định không ngồi xuống ghế xa-lông; mãi sau tôi cố sức má»i, ông nể lắm má»›i ghé lưng ngồi má»™t cách kÃnh cẩn lên chiếc ghế ở góc bàn ăn. Tôi vốn biết ông là ngưá»i Ãt nói, cá» chỉ rất tháºn trá»ng, nên cÅ©ng biệt đãi ông. Nhân có má»™t chai rượu nếp cẩm, ngá»t láºt như đưá»ng và rất mạnh, cá»§a má»™t ngưá»i bạn thân vừa biếu tôi được vài ngày, tôi bèn mở ra, rót má»i ông Cai Móm.  
Ông đứng dáºy tạ từ hai ba lần, không uống, tôi ép mãi, ông má»›i chịu đặt môi vào chiếc cốc con, dốc má»™t hÆ¡i cạn hết. Ông là ngưá»i thÃch rượu, rượu cá»§a tôi lại quá ngon, hóa nên khi má»i đến cốc thứ hai, rồi thứ ba, ông không từ chối nữa, chỉ cám Æ¡n thôi. Cốc nào ông cÅ©ng há»›p má»™t hÆ¡i là sạch ráo, tôi thấy tá»u lá»±c hùng tráng cá»§a ông mà vui lòng. Tôi cứ rót, ông cứ uống. Chả bao lâu, chai rượu vÆ¡i hẳn, gần hết, tôi Ä‘oán chừng ông đã hÆ¡i say. Quả nhiên ông lấy tay ngăn không cho tôi rót tiếp nữa, ông tươi cưá»i đắc ý, vái tôi, nói khà khà:  
- Äa tạ thầy đã yêu mà cho con uống quá nhiá»u, say rồi thầy ạ! Biết lấy gì mà đáp Æ¡n thầy?  
- Cái đó có há» chi! Lúc vui ta cùng uống chÆ¡i, có gì mà Æ¡n vá»›i huệ. À này, nhân tiện ông ở đây, tôi muốn há»i ông vá» câu chuyện lạ cá»§a đất Äồng Giao này. Chả hay cái Ä‘iệu hát cô đầu văng vẳng trong rừng đưa ra nguồn gốc nó ở đâu? Thiên hạ má»—i ngưá»i nói má»™t lối, ông đã già, vả lại ở đây đã lâu, chắc hẳn biết rõ hÆ¡n má»i ngưá»i, ông thá» kể lại cho tôi nghe?  
- Thầy đã dạy con đâu dám trái lá»i, nhưng để khuya khuya chút nữa khi nào tinh mịch hẳn, con thuáºt lại thầy nghe má»›i thú, bây giá» còn ồn ào lắm, vả con đương còn say, nói chả được rành mạch.  
- Chốc nữa ông sẽ say quá rồi ngủ mất tôi biết làm thế nào?  
- Thầy đừng ngại. Con có uống đến gấp bốn năm lần như ngày hôm nay cũng chả say nữa là! Thầy hãy chịu nán một chút nữa, con xuống bếp hút điếu thuốc lào rồi xin lên ngay...  
Khi ông Cai Móm trở lên phòng khách cá»§a tôi, ná»a giá» sau, thì đồng hồ chuông trong phòng reo vào không gian mưá»i má»™t tiếng. Con Thu Nhi Ä‘i ngá»§ từ sá»›m, còn Lệ Thi thì vẫn ngong ngóng chỠđợi chà kỳ được nghe chuyện mưới thôi. Vợ tôi bắc ghế ngồi bên cạnh tôi tỠý sốt ruá»™t. Lúc thấy mặt ông Cai Móm, nàng mừng rỡ như trẻ con được kẹo, vá»™i vàng đứng dáºy đón, dắt lại chá»— ngồi cẩn tháºn, xong rót Ä‘a ông má»™t cốc rượu lá»›n.  
- Nào bây giỠthì cụ kể đi cho chúng tôi nghe! Tôi xin biếu cụ cốc rượu ngon này. Cụ uống hết bao nhiêu, cứ việc tự tiện, chúng tôi xin chu tất đủ hết. Cụ bắt đầu đi!  
Dưới ánh đèn măng-sông sáng lóe, lúc ấy tôi má»›i ngắm kỹ dung mạo ông Cai Móm. Má»™t cái trán cao vá»i, vồ hẳn ra, làm cho ta phải để ý đến đầu tiên. Cái trán ấy lan rá»™ng đến táºn gần đỉnh đầu hói bóng; má»™t làn tóc ngắn tha và trắng xóa, lÆ¡ thÆ¡ bao vành hai bên và phÃa sau chiếc sá» dừa gần nhẵn thÃn. Má»™t đôi mắt to, mà rượu đã làm má» Ä‘i bởi những tia máu nổi lên làm đỠngầu; má»™t cái mÅ©i hùng vÄ© như mÅ©i sư tỠở giữa đôi lỡng quyá»n cao vòi vá»i; má»™t cái mồm rất tươi, nhưng có hai hàm răng trụi cả, khiến cho hai hàng môi má»ng co rúm lại, váºp vào mé trong, làm khuôn mặt ngắn hẳn lại; đó là vài nét đặc biệt vẽ thành diện mạo ông Cai Móm. Ông tuy già, mà da dẻ còn hồng hào tươi tốt, chỉ sạm Ä‘i như màu đồng Ä‘en, và răn rúm như vá» trái xoài chÃn nẫu. Dưới bá»™ quần áo vi tây vàng, ta có thể Ä‘oán thân thể ông Cai còn khá»e mạnh, nhanh nhẹn lắm, dẫu nó không đủ khà lá»±c cưá»ng tráng như thá»§a xuân xanh nữa.  
Lúc ở nhà dưới trở lên, ông không quên mang theo cái Ä‘iếu cầy, má»™t váºt liệu tối cần cho sá»± kể chuyện cổ tÃch giữa đêm khuya. Ông đặt Ä‘iếu xuống gầm bàn, rồi ngồi nghiêm trang trên ghế. Lệ Thi đưa biếu ông cốc rượu, ông giÆ¡ hai tay đỡ lấy, uống má»™t hÆ¡i dài gần hết ná»a cổc, không má»i chào từ tốn như khi trước.  
Uống xong, ông thở khà một tiếng, liếm môi rồi cất tiếng nói vang vang hùng dũng lắm.  
- Nào ! Má»i thầy cô ngồi gần sát lại đây, và xin thầy cô đừng sợ nhé! Câu chuyện này nó không phải chuyện bịa đặt, vì nó hoàn toàn đúng sá»± thá»±c, mà cÅ©ng không phải chuyện cổ tÃch, vì nó má»›i xảy ra được độ dăm chục năm nay. Chá»— xảy ra chuyện con sắp kể đây ấy chÃnh là hạt Äồng Giao ta đó!  
Tôi xin mạn phép anh hãy xen vào chá»— này má»™t lá»i, trước khi thuáºt lại anh nghe sá»± tÃch ông Cai Móm đã kể cho vợ chồng tôi nghe đêm hôm ấy. Äã lâu lắm rồi, tôi không nhá»› rõ cách dàn xếp cá»§a ông Cai và nguyên văn cá»§a ông ta làm sao. Tôi chỉ biết cả Lệ Thi, cả tôi, nghe ông nói lấy làm thú lắm. Cảm giác cá»§a chúng tôi lúc đó thá»±c là đặc biệt, nói cho đúng, ông Cai quả có tài trứ thuáºt vô cùng. Ngày nay, tôi mạc lại câu chuyện, có lẽ không hay được như ông đã kể, song tôi tin rằng văn tôi sẽ rá»m rà mà lẳng lÆ¡ bay bướm hÆ¡n nguyên văn. Tôi sẽ xếp đặt theo cách cá»§a tôi, tôi sẽ thêm bá»›t thêu thùa theo ý riêng tôi, anh lượng trước cho tôi chá»— đó! Rồi anh đừng bắt bẻ tôi sao ông Cai già mà lại có lá»i lẽ văn hoa tao nhã như lá»i tôi sẽ nói; sau đây sẽ là câu chuyện cá»§a ông Cai mượn miệng lưỡi và tinh thần tôi mà lá»t vào tai anh đó thôi. Anh nên hiểu như thế cho tôi thì má»›i được!
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Lythongcz; 16-11-2008 at 07:37 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				05-03-2008, 02:25 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			
			| 
				
				 Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Feb 2008 
					Äến từ: U Minh Hồng Hoang 
					
					
						Bài gởi: 1,281
					 
                    Thá»i gian online: 2 ngày 16 giá» 45 phút 
                 
					
 
	Thanks: 1 
	
		
			
				Thanked 313 Times in 236 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			 
 
  
 
Ai Hát Giữa Rừng Khuya  
OANH CÆ   Ngày xưa khi nước Äại Pháp vừa má»›i dá»±ng ná»n bảo há»™, thì dân ta sống theo các tục lệ cổ há»§; đưá»ng sá thành thị thá»§a ấy chưa được mở mang rá»™ng rãi; trong nước còn Ä‘ang thá»i loạn lạc, cướp bóc tứ tung, các tay anh hùng lục lâm hoành hành khắp chốn mà ná»n trị an thì chưa lấy gi được vững vàng.  
Ở các chốn đô thành, dân cư có lẽ được yên ổn đôi chút. Các quan trị má»™t mặt thì hết lòng truy nã những đảng phản kháng, má»™t mặt thì ra công mở mang khai khẩn các miá»n bình địa, đặt ra luáºt lệ má»›i và xây đắp các trưá»ng há»c để đưa dần trà thức con em trong nước đến vá»›i ná»n văn minh Âu Tây. Lúc ấy má»›i là cuá»™c sÆ¡ khai , làm gì có đưá»ng sá quang đãng, làm gì có há»a xa và đèn Ä‘iện? ông bà chúng ta vẫn sống bần tiện trong những căn nhà tranh hoặc ngói lụp sụp, tối tăm ẩm thấp, sá»± sinh hoạt cua các cụ mãi vá» sau này má»›i được tăng bá» sạch sẽ và sung sướng chút Ãt. Nói ra dài dòng lắm, tôi chỉ kể qua thầy cô được rõ rằng cách ăn ở lúc ấy rất lùi xùi khấn cá»±c, vá» phương diện váºt chất. Còn như vá» phương diện văn há»c và luân lý, thì lại là má»™t câu chuyện khác.  
Bởi chưa có nhiá»u đưá»ng sá, sá»± Ä‘i lại và sá»± váºn tải là má»™t Ä‘iá»u khó khăn hiểm trở vô cùng. Ngoài Bắc kỳ, Ä‘i đứng còn được dá»… chịu đôi chút, bởi lẽ, từ trấn ná» qua trấn kia, - trừ các châu ở vùng Thượng du - không có núi rừng ngăn cản. Vả chăng đồng bằng rá»™ng rãi, phẳng phiu, các gian phi trá»™m cướp hết nghá» tìm sào huyệt làm nÆ¡i căn cứ để trú ẩn lâu bá»n. Còn như ở đất Trung kỳ, Thanh Nghá» này, ôi thôi! Trá»™m cướp không biết bao nhiêu mà kể? Vì rằng xứ Trung kỳ eo hẹp , mé Äông tuy giáp bể song mé Tây lại tiếp ngay vá»›i núi rừng, hóa nên quân gian tìm ra nhiá»u chá»— đất có thể làm tổ qui? lắm. ÄÆ°á»ng sá lại gáºp ghá»nh, nguy hiểm, khi lên thác khi xuống đèo, khi qua rừng, khi ven núi, thá»±c là khi khu, khó nhá»c. Từ Thanh Hóa, theo đưá»ng thiên lý ra xứ Bắc, tất phải trèo đèo Tam Äiệp, mà đèo Tam Äiệp nó có phải đất xa lạ gì, chÃnh là vá» hạt Äồng Giao ta đó! Thá»§a trước chá»— này rừng núi ráºm rạp gấp mưá»i ngày nay, chỉ dùng để làm trưá»ng há»—n chiến cho mấy toán quân mai phục bắn nhau, giết nhau để chiếm quyá»n lợi hoặc cho Chúa Nguyá»…n trong Nam, hoặc cho Chúa Trịnh ngoài Bắc. Chá»— này còn là nÆ¡i thăng địa cho các loài mãnh thú, cho các khách lục lâm; hổ cứ ở đó hàng đàn, kẻ cướp nấp ở đó hàng toán; thá»±c là má»™t chốn nguy hiểm đến tá»™t bá»±c, Ä‘i qua đấy không chết vì đạo quân đạo tặc, thì lại bá» xác dưới các móng vuốt hùm thiêng.  
Thế mà ngày nay vẫn thưá»ng có những kẻ can tràng len lá»i Ä‘i qua, đánh bạo vá»›i sá»± chết, không há» sợ hãi. Chả lẽ vì đưá»ng sá đầy tai nạn mà đành bó tay ngồi ở xó nhà, không dám vượt rừng núi từ Nam ra Bắc, để cho con đèo Tam Äiệp, lâu dần, phải hóa má»™t nÆ¡i hoang vắng, không há» có lốt chân ngưá»i? Khó nhá»c đến đâu thì khó nhá»c, nguy hiểm đến đâu thì nguy hiểm, lúc có việc quan trá»ng cần kÃp, lúc phải quay cuồng xoay sở để mưu y mưu thá»±c, nào ai còn suy nghÄ© nữa, còn dùng dằng lo sợ nữa, còn ngại mình chẳng dám văng mình xông pha cá»a ải ngá»n đèo? Nhưng lúc cần sống, cần hăng hái để sống, má»™t ngưá»i con gái cÅ©ng còn đủ can đảm vượt ghá»nh xuống thác, huống hồ là lÅ© nam nhi!  
Mà cÅ©ng bởi có hai kẻ “liá»…u yếu đào tơ†dám len lá»i vào chốn ma thiêng nước độc, hổ dữ dá»™i, cướp hung tàn này, nên má»›i có câu chuyện ngày hôm nay, má»™t chuyện rùng rợn ghê ngưá»i, nghe phải lạnh mình sởn gáy.  
Số là má»™t buổi vá» mùa xuân, cách đây chừng sáu mươi năm vá» trước, quan nguyên tri phá»§ Nho Quan, sau khi làm SÆ¡n Hưng Tuyên tổng đốc được ba năm thì cáo bệnh vá» dưỡng lão ở hạt đó, nhân được chiếu chỉ nhà vua phong cho làm Äông Các đại há»c sÄ©, lại vừa đẻ được má»™t công tỠđầu lòng, thiết má»™t lá»… ăn mừng rất long trá»ng trong năm ngày, có tiệc, có đàn, có cô hầu má»i rượu, bắt bài bông, nhảy múa và ca hát, lại có cả phưá»ng tuồng và phưá»ng chèo thiện nghệ lần lượt diá»…n các tÃch hay nhất ròng rã suốt năm đêm ngày. Bởi thế, các giáo phưá»ng ở má»i vùng lân cáºn phá»§ Nho, Ä‘á»u rá»§ nhau tá»›i phá»§ đưá»ng xin hát.  
Tiếng đồn dinh quan Thượng Nho Quan (đó là tên mà dân gian đặt ra để gá»i cụ Äông Các) có đại tiệc chạy mãi vào Thanh Hóa; các thiếp má»i gá»i từ hai ba tháng trước, tất cả các quan xứ Bắc và các quan phá»§ huyện ở lân cáºn tỉnh Ninh Bình má»—i ngưá»i Ä‘á»u nháºn được má»™t tá» hoa tiên màu hồng chói lá»i, trên có mấy hàng chữ Lan Äình Ä‘en láy, rất mỹ lệ sắc sảo viết bằng má»™t thứ má»±c hảo hạng, thÆ¡m ngát, hình như có lẫn mùi xạ, mùi trầm. Thiếp đó gá»i cho quan phá»§ Quảng Hóa, Hà Trung, Thá» Xuân, Hoằng Hóa, và cho các quan huyện Tống SÆ¡n, Nga SÆ¡n, Mỹ Hóa, Quảng Tế, Thụy Nguyên, Lôi Dương, Yên Äịnh v.v...  
Quan Thượng Nho Quan là má»™t tay cá»± phách trong làng nghiên bút, bốn Ä‘á»i ông cha ngài Ä‘á»u được phong tước, đến Ä‘á»i ngài thì đỗ Cá» nhân đệ tam danh trưá»ng Nam Äịnh, rồi đỗ Tiến sÄ© đệ bát danh. Trong hoạn trưá»ng, ngài quen thuá»™c rất nhiá»u, đối đãi vá»›i ai cÅ©ng thuần háºu, có tình, nên các bạn đồng liêu Ä‘á»u má»™t lòng kÃnh nể quà mến ngài, coi ngài vào hàng thầy chá»› không phải vào hàng bạn. Như thế cÅ©ng không lấy gì làm quá đáng: trong đám quan lại thá»i ấy, má»™t phần đông đã thụ giáo cá»§a ngài.  
CÅ©ng bá»›i váºy nên khi được tin báo ngài ngoại ngÅ© tuần má»›i sinh công tỠđầu lòng, lại được thăng hàm Äông Các, các thượng quan và các quan phá»§ huyện khắp xứ Bắc cùng trong hai trấn Thanh - Nghệ gá»i đưa đồ lá»… tế đến mừng nhan nhản: từng lá»›p lÃnh cÆ¡ nón sÆ¡n, áo nâu nẹp Ä‘á», khố lục, xà cạp Ä‘iá»u, khiêng lá»… má»… những cái nÃp nặng trÄ©u trên có phá»§ nhiá»…u hồng; lại có đứa đội trên đầu những cái hòm bá»c da Ä‘en niêm phong cẩn tháºn; trông chả khác gì má»™t gia đình nhà trai Ä‘em các đồ nạp thái đến nhà gái. Há» Ä‘i từng cánh má»™t, đông lắm, cùng chỉ hướng Bắc tiến hành cứ theo Ä‘á»c con đưá»ng thiên lý mà ra khá»i cương giá»›i xứ Trung kỳ, rồi còn Ä‘i Ä‘i nữa. 
Nháºp vá»›i bá»n há», có má»™t Ãch lợi rất lá»›n, là Ä‘i đưá»ng xa khá»i bị những tai nạn cướp bóc - vì há» là lÃnh quan - lại tránh cả được sá»± bị hổ ăn thịt - vì đông ngưá»i thì hổ không dám hành hung. Há»i ra má»›i rõ bá»n há» cùng ra cả Nho Quan, dâng lá»… mừng quan Äông Các. Má»™t ngưá»i đồn mưá»i, mưá»i ngưá»i đồn trăm, trăm ngưá»i lại đồn nghìn; bởi thế mà xa gần khắp xứ Bắc và phÃa Bắc xứ Trung kỳ, chẳng ai không biết nhà quan Thượng Nho Quan có đại tiệc ăn khao má»i khắp mặt quan viên hàng xứ. 
Các giáo phưá»ng nghe đồn đại Ä‘á»u rá»§ nhau Ä‘i Nho Quan má»™t chuyến, may ra kiếm được Ãt nhiá»u, càng hát hay càng háºu thưởng, gặp dịp sẽ có cÆ¡ phát tài to, đủ sống trong ná»a năm không phải vất vả. Các phưá»ng Ä‘á»u há»™i nhau lại, Ä‘i nháºp bá»n vá»›i tốp lÃnh quan khiêng lá»… váºt đông như ngưá»i trẩy há»™i lá»… Ä‘á»n.  
Trong hạt Bàn Thạch phá»§ Thá» Xuân tức là nguyên quán cá»§a giáo phưá»ng, thá»§a ấy có hai cô đào chÃnh tông hát hay có tiếng, đã được giải đình đám đến mưá»i lần. Hai chị em nhà đó sản nghiệp chả có gì, lại bồ côi cha mẹ từ thá»§a còn ấu trÄ©, phải sống nương nhá» vào ngưá»i anh cả, mà ngưá»i anh lại góa vợ, cÅ©ng nghèo. Anh thì làm kép, gẩy Ä‘á»n khuôn cho các em theo nhịp, gõ phách, gõ sênh há»a theo mà hát, kiếm ăn kể cÅ©ng không lấy gì làm sung túc, nếu hai đứa em không có chút nhan sắc hÆ¡n ngưá»i.  
Cha mẹ ba anh em nhà ấy thá»§a xưa Ä‘á»u là tay lá»—i lạc; mẹ là má»™t nàng danh kỹ, má»™t Ä‘á»i nổi danh tài tá», cha xuất thân là công tá» con nhà thế phiệt, thi ba khoa Ä‘á»u nhượng bảng Tôn SÆ¡n, nên ngán ná»—i khoa trưá»ng láºn Ä‘áºn, bá»±c mình bá» nhà Ä‘i ngao du sÆ¡n thá»§y mà hát hay đến quên cả giai cấp, lấy ca nhi làm vợ, rồi đổi nghá» nghiên bút ra nghỠđàn địch, tá»± làm má»™t tên kép cho vợ hát, sống má»™t cuá»™c Ä‘á»i túng quẫn nhưng thanh nhàn...  
Cuá»™c sinh hoạt lãng mạn cá»§a ngưá»i cha đã để di tÃch trên thế gian trong ba đứa con thÆ¡ cùng lãng mạn, tài hoa truyá»n thống. Ngưá»i anh cả, Văn Quản, từ thá»§a còn nhá» lắm, đã thÃch thổi ống tiêu ống địch, khi lá»›n lên thì chiếm giải quán quân trong nghệ thuáºt bốn cung đàn đáy, cả vùng chẳng có ai đàn lịch sá»± và thánh thót não nuá»™t hÆ¡n chàng. Quản lấy má»™t ngưá»i vợ ả đào gần nhà, nhưng ngưá»i vợ ấy, sau ba năm chăn gối, bá»—ng thụ bệnh mà thác, không để lại đứa con nào. Quản đành ôm háºn sống cô độc giữa hai ngưá»i em gái; Ä‘á»i tuy có bạn mà cÅ©ng vẫn quạnh hiu tẻ lạnh, khiến Ä‘iệu đàn, những đêm mưa tuôn gió phả, càng bổng trầm chua xót thế nào!...  
Hai ngưá»i em gái, trái lại, tÃnh khà bao giá» cÅ©ng thản nhiên vui vẻ bởi há» chưa từng bị ná»—i thất tình thấm thÃa như ông anh. Nàng thứ nhất Huyá»n CÆ¡, thanh rất trong, âm rất tinh nhưng hÆ¡i kém bá» diá»…m lệ; nàng cÅ©ng đẹp, song chỉ đẹp má»™t cách dá»… coi xinh xắn, - ngưá»i nhá» nhắn mà da ngăm ngăm - không lấy gì làm khuynh quốc khuynh thành.  
Nàng thứ hai, Oanh CÆ¡ thì là công trình tuyệt mỹ tuyệt xảo cá»§a Hóa Công, gồm cả thanh âm lẫn nhan sắc. Äó là má»™t ngưá»i đàn bà độc nhất vô nhị trong má»™t thá»i, mà cứ trong khoảng năm sáu trăm năm, má»›i được gặp má»™t lần trên cõi trần phàm tục. Con ngưá»i ấy chả kém gì Tây Thi, Muá»™i Hỉ, Äắc Ká»·, Quà Phi, nàng đẹp, má»™t vẻ đẹp oái oăm, huyá»n bÃ, oanh liệt, lại dịu dàng, tá»±a hồ đấng thiêng liêng Ä‘em hết tất cả bao nhiêu tinh túy cá»§a non sông cây cá» mà chung đúc vào nhan sắc ấy. Tóc nàng là má»™t đám mây thu chan chứa những vẻ êm Ä‘á»m thÆ¡ má»™ng; má»—i lần làn tóc ấy xõa tung chấm gót, thì rõ ràng má»™t dải hắc tuyá»n cuồn cuá»™n, óng ả, nhẹ nhàng; nét bút há»a công khi vẽ đến phải cả quyết, lại ngáºp ngừng, làm thế nào cho suối tóc nõn nà Ä‘en mượt kia cÅ©ng phảng phất giống má»™t đám lục vân nặng trÄ©u những niá»m u ẩn, mà phá»§ lên má»™t hình hài tiên nữ, muôn phần yểu Ä‘iệu, thanh kỳ...  
Nói đến khổ ngưá»i cá»§a mỹ nhân, tả làm sao cho hết má»i vẻ siêu phàm, xuất chúng? Ná»™i trong các báºc giai nhân trong lịch sá», má»—i ngưá»i đẹp má»™t vẻ riêng, như Thúy Kiá»u khác Thúy Vân, Tây Thi khác Trịnh Äản, dẫu cùng "mưá»i phân vẹn mưá»i" cả. So sánh nàng Oanh CÆ¡ vá»›i các giai nhân đó, cÅ©ng chưa biết nàng kém xa há», hay há» phải lu má» trước vẻ mỹ lệ cá»§a nàng. Chỉ biết nàng không béo máºp tá»±a Dương Quà Phi, cÅ©ng không ẻo lả, mai cốt cách, liá»…u dung hình như mấy ả tiểu thư bị nhốt trong cung cấm. Oanh CÆ¡ là má»™t ngưá»i tầm thước, hÆ¡i mảnh khảnh dong dá»ng cao, lưng ong, ngá»±c nở, thá»±c là "trúc má»c sân đình". Ông Tạo Hóa đã muốn cho ai đẹp, thì cái đẹp đó gồm đủ muôn vẻ mỹ miá»u, từ tiếng nói nụ cưá»i cho đến nét Ä‘i Ä‘iệu đứng, không cái gì là không ngá»™ không tươi. Oanh CÆ¡ là má»™t thiếu nữ đã có hạnh phúc được Hóa công ban cho muôn vẻ mỹ miá»u ấy đó. Thoạt đến tuổi 15, 16, ai trông thấy nàng cÅ©ng phải tấm tắc khen ngợi, giá có nhà thi sÄ© Äá»— Mục, thì ông láºp tức kéo lôi Ä‘i, lá»±a phải hẹn sau mưá»i năm má»›i trở lại!  
Con gái thá»i cổ nhất bà con gái thôn quê, yếm sẻ, váy hàm ếch, dây lưng sồi, áo vá vai, khăn mó quạ, - thì mấy chị trông "sạch nước cản"; mà, dù có sạch nước cản, thì nào đâu đã có các màu mè bá» ngoài để làm tăng nhan sắc cá»§a mình? Phàm đã mặc váy, mặc yếm, quần áo lòa xòa, khăn khố sùm sụp; thì bao nhiêu nét yếu Ä‘iệu bao nhiêu đưá»ng óng ả mà trá»i đã phó cho để gợi tình cảm cá»§a bá»n đàn ông, chúng nó Ä‘á»u bị giấu kÃn cả Ä‘i, đè nén không cho lá»™ ra được thế thì lấy gì mà tô Ä‘iểm trau chuốt cho nhan sắc, má»™t mai, khuynh quốc vá»›i khuynh thành? Theo cổ tục, con gái không được để đôi vú phồng lên mà mang tiếng, phải buá»™c giải yếm cho chặt. mặc yếm cho sát, làm thế nào cho ngá»±c bằng phẳng, lép kẹp Ä‘i thì thôi. Bị tục lệ há»§ láºu ấy bó buá»™c, có được phô trương vẻ lá»™ng lẫy thiên nhiên cá»§a tấm ngá»±c mình đâu mà chăm chút cho nó đẹp? Gia dÄ© lại thêm cái váy và dây lưng sồi quấn đến ba vòng quanh hông để lòa xòa rá»§ xuống; mấy thứ xiêm giải ấy, nào nó có được như y phục Tàu bằng lượt là gấm vóc để tăng vẻ dịu dàng tha thướt cho hình dáng, nó chỉ tổ làm cho ná»a ngưá»i phÃa trước bị chìm lấp chôn vùi sau má»™t bức màn Ä‘en kịt lại lùng phùng, như tấm vải sẫm bao vành và phá»§ kÃn cái lồng chim váºy.  
Nàng Oanh CÆ¡ là má»™t thiếu nữ đã chịu ẩn mình sau thứ quần áo thô lá»— ấy, váºy cho nên nhan sắc nàng má»›i gìn giữ được lâu bá»n. Nếu không. ắt hẳn từ đã lâu kia, nàng không còn tuyết trong giá sạch nữa! Nàng còn khó lòng giữ gìn trinh bạch, vì nàng là má»™t cô đầu! Cái bá»™ y phục cổ há»§ cá»§a nước Nam ta thuở xưa, tuy có nhiá»u Ä‘iá»u bất tiện và thiếu mỹ thuáºt, song nó cÅ©ng có chá»— Ãch lợi. Nhất là Oanh CÆ¡!  
Vẻ đẹp tuyệt diệu cá»§a nàng, mãi sau này má»›i có ngưá»i nháºn biết; còn khi nàng chưa xuất giá, chỉ má»™t mình chị nàng, Huyá»n CÆ¡, được rõ mà thôi! Huyá»n đã say mê sắc đẹp cá»§a Oanh, tá»± và mình như má»™t nô tỳ mà coi em như má»™t nữ chúa đáng thừ đáng kÃnh. Như thế thá»±c không quá đáng; má»™t khi đã bá» hết những mảnh quần áo lòa xòa che lấp vẻ đẹp thiên nhiên cá»§a Trá»i tạo cho, Oanh CÆ¡ hiện ra dưới tầm mắt cảm phục cá»§a Huyá»n CÆ¡ như má»™t pho tượng ngá»c ngà vô giá, tóc Ä‘en, Ä‘en nháy dài chấm gót, da trắng, trắng hồng mịn như lụa, ngá»±c nở Ä‘Ãt cong, lưng thon vai nhá», càng trông càng đắm càng ngắm càng duyên; đến chị em gái cÅ©ng còn phải mê nhau, huống hồ má»™t khách si tình nam tá»!  
Không tài nào tạc đúng pho tượng tuyệt mỹ cá»§a nàng Oanh CÆ¡ được, ta chỉ nên dùng tưởng tượng vẽ trong không gian và thá»i gian má»™t thân hình Vệ Nữ à Äông, má»™t thứ Vệ Nữ nhá» nhắn, xinh xinh, má»m mại dịu dàng, mà cÅ©ng nghiêm trang, oanh liệt... 
Nhá» nhắn, má»m mại, đó là mấy đức tÃnh cá»§a khổ ngưòì, dáng Ä‘iệu Oanh CÆ¡; còn như vẻ lẫm liệt oai nghiêm, có chỉ riêng ở nét mặt giai nhân, nhất là trong đôi mắt. Äôi mắt ấy trong veo như nước hồ thu những hôm trá»i quang mây đãng; đôi đồng tá» Ä‘en như mảnh huyá»n không vết, lại sáng ngá»i như chứa Ä‘iện ở trong. Con mắt lá răm dài dài như mắt bồ câu; có lúc là đà như mắt chim thư gá»i chim hùng, có lúc đăm đăm thÆ¡ má»™ng như hướng vá» má»™t cõi xa xăm, lại có lúc trông sâu sắc bà máºt như đượm vẻ lạnh lùng dữ dá»™i. CÅ©ng thì đôi mắt giai nhân, mà nó hiện ra muôn vẻ diá»…m lệ dịu dàng hay oai phong tàn ác; nó tá»±a như con dao găm có hai lưỡi sắc. má»™t lưỡi gá»t móng tay và má»™t lưỡi giết ngưá»i.  
Tất cả tinh thần và nguyện vá»ng u ẩn cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà, chúng nó như nấp ở cả sau con mắt, có lắm khi hiện ra rõ rệt, trông mắt là Ä‘oán được ngưá»i. Dù đẹp tinh thần hay đẹp váºt chất, cái đẹp ấy cÅ©ng chỉ ở trong đôi mắt, sở dÄ© so sánh các giai nhân, cÅ©ng toàn là cân nhắc giá trị cá»§a đôi mắt đó mà thôi!  
Giá trị đôi mắt cá»§a Oanh CÆ¡ ngàn vàng cÅ©ng không mua được, tuy nàng chỉ là ngưá»i con gái nghèo nàn. Äôi ngá»c quà ấy đẹp làm sao! Má»—i khi định tả nó vẽ nó ra lá»i nói làm sai lạc hẳn bản tÃnh cá»§a nó cÅ©ng như nét bút ghi sai mất đặc Ä‘iểm cá»§a nó. Cái có thể ghi được, ấy là phần thể chất; hoặc như cố ý tạc cho đúng, tổn công tổn lá»±c để cướp lại Ãt nhiá»u vẻ đẹp cá»§a thiên nhiên, thì chỉ là má»™t nét tinh thần, biểu hiện cá»§a má»™t dáng Ä‘iệu mà thôi. Bắt má»™t cái hồng nhan phải sống lại trên trang giấy, có chăng chỉ là má»™t ảo vá»ng cá»§a má»™t ngòi bút ngông cuồng? Khi ngưá»i đã không còn, tình túy cÅ©ng không còn; cái hình ảnh mình giữ lại cá»§a ngưá»i đó chỉ là má»™t vẻ, má»™t đằng, trong má»™t phút mà thôi, ngoài ra, còn bao nhiêu Ä‘iệu bao nhiêu nét thá»i gian đã Ä‘em theo vào dÄ© vãng mất rồi!  
Cho nên muốn vẽ lại đôi mắt cá»§a Oanh CÆ¡ phà băng hồn vào cõi u minh, thì không tài gì đạt được mục Ä‘Ãch. Ta chỉ tạm phác qua má»™t vài nét thô lá»— để hình dung mang máng lấy má»™t phần diá»…m sắc cá»§a nàng. Äôi mắt sắc sảo tuyệt mỹ cá»§a Oanh CÆ¡, đẹp đẽ đã lắm lắm rồi, lại còn được cái miệng tươi đỠcá»§a nàng phụ thêm vào để tăng dung nhan nàng lên mãi mãi. Cái miệng đó có đôi môi son thắm hÆ¡i cong lên như má»™t vành cung. Bao giá» nó cÅ©ng tươi, cÅ©ng đẹp, cÅ©ng như đóa hoa hồng hàm tiếu nõn nà. Hai hàm răng Ä‘en bóng như hạt na càng làm báºt màu tươi cá»§a làn môi Ä‘á»u đặn. Giá Oanh CÆ¡ sống vào thá»i váºt chất này, thì chỉ riêng cái miệng nàng cÅ©ng đủ làm chết mê chết mệt hết lÅ© con trai vô bản lãnh, lá» là cần đến tất cả nhan sắc cá»§a nàng!  
Cứ tỉ mỉ tả mãi vẻ đẹp cá»§a giai nhân, biết mấy pho sách má»›i chép xong câu chuyện? Thôi, ta chỉ biết Oanh CÆ¡ dung mạo tuyệt trần, thân hình kiá»u diá»…m thế là đủ. 
Oanh CÆ¡ không nhưng chỉ có sắc đẹp, nàng lại có thanh nữa. Nàng hát rất hay, giá»ng trong trẻo, đầm ấm, khi não nuá»™t lúc lâm ly, nhịp khoan nhịp nhặt, Ä‘iệu bổng Ä‘iệu trầm, thánh thót véo von; giá»ng nàng thá»±c là má»™t cây đàn muôn Ä‘iệu mà nàng tá»±a hồ như là bá chá»§ tất cả các âm thanh, muốn sai khiến chúng thế nào cÅ©ng được.  
Những hôm ngoài trá»i mưa phùn rả rÃch, gió bấc vi vu, những hôm mà lòng ngưá»i tá»± nhiên cÅ©ng thấy bị đè nén nặng ná» bá»±c bá»™i, những hôm đó mà được ngồi trong căn nhà cá», trước ngá»n đèn dầu, cầm chiếc dùi nguyệt quế để gõ vào tiểu cổ, thưởng thức vài khổ hát cá»§a nàng Oanh, thì các thú tao nhã Ä‘áºm đà cá»§a sá»± thẩm âm rÅ© sạch lòng mình hết những ná»—i ưu phiá»n ô trá»c, đưa tâm hồn mình lâng lâng lên cõi thÆ¡m tho xán lạn, tưởng có phải chết sau phút thanh kỳ đó, thá»±c không ân háºn tý gì!  
Nói thế cÅ©ng không phải là quá đáng. Thá»±c váºy, ai đã được hạnh phúc nghe Oanh CÆ¡ và Huyá»n CÆ¡ hát, nhất là nghe Oanh CÆ¡ thì không bao giá» có thể quên được giá»ng thanh tao thánh thót ấy. Cái giá»ng lúc nỉ non âm ỉ, lúc chan chứa tình cảm, lúc man mác cảm hoài, nó véo von trầm bổng, não nuá»™t lâm ly, đến lúc thảm như nức nở sau bức màn lệ, đến khi vui như nhẹ nhàng chen lẫn chuá»—i cưá»i; cái giá»ng ấy trong hÆ¡n tiếng trúc, đầm hÆ¡n tiếng tÆ¡; tinh hÆ¡n tiếng sắt, không tài nào tả rõ được. Oanh CÆ¡ là má»™t con chim tuyệt quý mà tiếng hót vô song đã làm rá»±c rỡ cả má»™t thá»i dÄ© vãng không tên; nàng là má»™t ca nhi sống trong bóng tối, nhưng tài sắc nàng đã trùm Ä‘á»i, đã khiến đấng Hóa Công tạo ra nàng lại phải ghen vá»›i nàng, mà gây ra ná»—i thảm há»a sau này, tấn bi kịch xảy ra giữa chốn rừng thẳm núi thiêng, giữa hạt Äồng Giao độc địa, mà hiện chúng ta đương ở.  
Oanh CÆ¡ là kẻ sống sót sau tấn bi kịch ấy. Nàng là cái mồi ngon quý mà loài mãnh thú rất thèm thuồng ham muốn, chỉ lăm le rình để bắt tha Ä‘i. Ngưá»i đáng quan tâm chú ý nhất trong chuyện này, chÃnh là nàng váºy.
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
			
				  
				
					
						Last edited by Lythongcz; 16-11-2008 at 07:50 PM.
					
					
				
			
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |