Con Gái Thời Nay - Chương 1
Tác giả: Diệp Thanh Thúy
Ngọc Quí không hiểu sao ông trời sinh ra mình là con gái mà lại chẳng ban cho chút xíu dịu dàng nào. Ngay cả cái tên cha mẹ đặt cũng giống con trai, khiến cho nhỏ không thể nào thay đổi được cá tính vốn có sẵn. Bởi thế cho nên nhỏ thường bị đả kích trước bạn bè và cả anh em trong nhà.
Bữa ăn trưa hôm nay, giữa lúc Ngọc Quí vừa dọn dẹp xong bàn ăn thì có tiếng cất lên:
- Nè, nhỏ. Từ nay đừng có đi học võ nữa nghe. Con gái mà luyện tập những thứ ấy cứng tướng còn chi là “yểu điệu thục nữ” nữa.
Nghe anh trai nói vậy, Ngọc Quí chu môi lên nguýt dài:
- Xí… ý tưởng của anh cổ lỗ sĩ rồi. Mà trong nhà mình ai cũng có cái đầu phong kiến thấy mồ di.
Quân mắng em:
- Nhỏ nói vậy mà nghe được sao? Dám quơ đũa cả nắm hả?
Ngọc Quí phụng phịu với người anh thứ hai:
- Quơ đũa cả nắm chứ em còn phải biết chừa ai. Nhưng nhắc cho anh nhớ lại nè, ngày xưa hai Bà Trưng vẫn cưỡi voi tập trận rồi đến bà Bùi Thị Xuân biết cưỡi ngựa bắn cung. Chuyện em tập võ thời nay không có gì đáng phải ngạc nhiên cả.
Quân phì cười, vỗ bàn tay rất nghệ sĩ lên đầu em:
- Nếu chẳng có gì đáng ngạc nhiên sao nhỏ lại tính làm ra cho to chuyện. Coi kìa… còn tính đem cả “mít ướt” ra đây cho cả nhà cùng ăn nữa chắc.
Giấu phăng những giọt lệ đang sắp sửa tuôn khỏi hố mắt. Ngọc Quí trề dài chiếc môi xinh xắn trước mặt Quân:
- Không dám “mít ướt” đâu. Anh đừng có ghẹo em
Quang đang loay hoay sửa cho mẹ chiếc máy khâu ở gần đó, ngước lên giễu:
- Không “mít ướt” mà sao ngó mặt em nhão nhẹt vậy Ngọc Quí? Ngó giống bánh mì bị mắc mưa…
Không dằn lòng được, Ngọc Quí nhào tới đấm vào lưng anh trai cả lia lịa khiến Quang phải co người lại vì đau:
- Thạch Sanh bị Lý Thông nhốt trong động đại bàng rồi còn đâu mà anh gọi. Híc…híc… ráng gồng người cho ong chích mấy phát đi.
- Nhưng anh đâu có tội tình gì?
- Không ai có thể chứng minh cho anh được ngoài Bao Công tái thế.
- Ðúng là bà chằng lửa.
Ngọc Quí vẫn không chịu tha cho anh mà còn tiếp tục ngắt, nhéo.
- Bà Chằn nè…
- Thôi thôi cho anh xin đi nhỏ. Con gái gì mà dữ như “Sư tử Hà Ðông” vậy,
Thế là Quang tiếp tục bị em gái xử tội lăng trì dù cậu đã hết mực kêu than.
- Ê ẩm hết mình mẩy anh rồi Ngọc Quí ơi!
Ngọc Quí lúc này đã thấm mệt nên phải ngừng tay “xử trảm” để thở. Thấy vậy thằng Quyền liền nhái giọng trêu:
- Có võ mà xuất chiêu toàn là ngắt với nhéo. Em e rằng môn võ của chị thuộc phái “bà la sát”
Liếc mắt nhìn thằng em trai út đang khiêu chiến. Ngọc Quí khẽ hầm hừ:
- Chưa bị ong chích thì đừng có mà giãy giụa nhé. Sức của nhà mi không bằng sức của anh cả đâu nhóc à.
Bị bà chị coi thường, thằng Quyền bèn đứng dậy ưỡn ngực gồng người lên:
- Quan sát lại thằng em đi “tỷ tỷ”, “tiểu đệ” hiện giờ đã bốn chục kí cả giày lẫn dép rồi đấy, không còn nhóc như bà chị vừa nghĩ đâu
Ngọc Quí lườm thằng em thật ngọt:
- Hứ… ai mà không biết nhà mi bây giờ đã lớn. Nhưng dù lớn thế nào mi vẫn phải làm em của ta.
- Thì có ai bắt chị phải nhường ngôi “tỷ tỷ” đâu. Nhưng làm chị thì phải cáng đáng… giặt dùm em cái quần Jean để sáng mai em đi picnic.
Nói rồi thằng Quyền dí cái quần dơ vào tay Ngọc Quí khiến cho nhỏ giậm chân đùng đùng. Rồi ngay lập tức, con bé vứt nó xuống nền nhà:
- Còn khuya ta mới hầu nhà ngươi. Lớn rồi của ai nấy làm.
Nhìn cái quần nằm chơ vơ trên nền gạch. Thằng Quyền xòe bàn tay phân bua:
- Em là con trai đâu có biết làm việc này. Xưa nay nội trợ vẫn là phần của con gái kia mà.
Không vừa, Ngọc Quí ngắt ngang lời:
- Thời buổi hiện đại rồi nhóc ơi! Ðừng có tưởng mình là con trai rồi chất hết mọi việc lên lưng ta mà lầm.
Thằng Quyền ương ngạnh hất cằm:
- Chị không làm thì cứ để đó má làm.
Ngọc Quí mắng tới tấp:
- Ê… nhà ngươi không được…
Thằng Quyền cười giảng hòa xuống giọng năn nỉ:
- Thế thì bà chị hãy nhận làm giùm thằng em đi.
Những cái liếc xéo của Ngọc Quí liên lục khiến cho hai ông anh lớn phải động lòng trắc ẩn:
Quân bảo với Ngọc Quí:
- Vừa vừa thôi em ơi. Kẻo rụng hết lông mi trông nó dị lắm.
Ngọc Quí cong môi lên:
- Xấu cũng mặc kệ em. Ai khiến anh phải xót thương chứ.
Lời quân thật ngọt ngào:
- Anh thương vì nhà mình chỉ có một ả “tố nga” chứ chẳng nhiều nhặn gì.
Ngọc Quí thoáng mủi lòng:
- Hi… hi… có một ả tố nga mà còn bị đì muốn chết đây. Ôi giá mà má sinh em ra cũng là con trai như mấy anh thì sướng biết mấy.
Quân giải thích:
- Chưa chắc đâu cô bé. Là con trai thì sẽ có những việc của con trai.
Ngọc Quí cãi lại:
- Nhưng việc của con gái nhiều hơn. Này nhé: nấu cơm, giặt giũ, quét nhà, rửa chén, đi chợ… Không thể nào kể hết. Toàn những việc em không thích.
Quân và Quang nhìn nhau cười, nhưng thằng Quyền thì lại dám ra miệng:
- Không thích cũng phải làm. Chỉ có bấy nhiêu việc mà cũng rên rỉ. Vái trời cho mai mốt bà chị tui lấy phải ông chồng thiệt dữ, cho đáng đời cái thân.
Lần này thì Ngọc Quí dùng võ lực co giò đạp thẳng vô thằng em một cái khá mạnh, khiến Quyền bị rơi xuống nền nhà cái độp nghe đau điếng. Ðã vậy, Ngọc Quí chẳng thèm xót xa, lại nện thêm một câu:
- Ðáng kiếp chưa. Thứ con trai gì mà lắm lời.
Vì cùng ở trong phòng khách, Quang động lòng lên tiếng:
- Ý, ở đây toàn là “giống đực” không nghe nhỏ. Nói thế không sợ các anh nhột nhạt sao?
Ngọc Quí tỏ ra không hề sợ các anh trai. Nhỏ tuyên bố thẳng thừng:
- Ai nhột nhạt kệ ai. Kể từ ngày mai em sẽ không thèm làm con gái để thử xem có ai đì ai nữa không cho biết!
Ðang bị đau, thằng Quyền cũng cố gắng nhổm dậy la to:
- Chị không làm con gái thì làm cái giống gì?
Ngọc Quí ngúng nguẩy:
- Ta sẽ làm con trai như nhà mi.
- Ối…ối…
Thằng Quyền ngã lăn kềnh ra nền gạch ôm bụng cười rũ rượi tới mức Ngọc Quí phải thẹn, quát tướng lên:
- Im miệng đi.
Thằng Quyền như trêu tức:
- Im sao được mà im. Ý muốn quái đản của “tỷ tỷ” làm người ta tức cười tới vỡ bụng.
Ngọc Quí quát:
- Có gì đâu mà cười. Thời buổi hiện đại con người ta thay đổi giới tính thiếu gì, báo chí cũng có đăng tải rùm beng lên đó!
- Nhưng đó là họ thay đổi toàn bộ từ thể xác tới tâm hồn. Còn đây…ha…ha chị đang là con gái mà đòi làm “nam nhi đại trượng phu” để tránh công việc của phụ nữ thì…! Chắc phải đem chị đi phẩu thuật thẩm mỹ quá. Ừa, nhưng mà em lại không biết phải thay đổi họ tên của chị như thế nào nữa đây!
Thấy ý muốn của mình không hợp lý, song Ngọc Quí vẫn hậm hực buông ra lời dấm dẳng:
- Tên của ta cần gì phải đổi. Nó cũng giống con trai rồi.
- Nhưng chữ lót là Ngọc, vẫn lay láy tên con gái. – Thằng Quyền cố tình chọc.
- Ai thèm làm pêđê chứ. Ta muốn làm thằng Quí đàng hoàng kìa.
Thằng Quyền vừa toét miệng cười vừa phòng thủ:
- Nhà mình vốn đã có ba thằng rồi nay lại thêm một kẻ “nửa nam nửa nữ” nữa… không biết sẽ ra sao đây? Chắc chắn một điều là sẽ bị người ta đàm tiếu không tiếc lời rồi.
- Ðồ… khốn…
Ngọc Quí vung tay lên toan đấm, thằng Quyền đã vọt lẹ lêu lầu sau khi để lại một tràng cười khoái chí. Tức quá không biết làm sao được, Ngọc Quí òa lên khóc ngon lành khiến hai người anh trai phải nhìn nhau mà cười.
Quang buộc miệng nói:
- Nếu nhỏ là con trai thì đâu có nước mắt lắm như vậy. Chỉ có con gái mới hay thích khóc nhè thôi…
Quân với bản tính tế nhị hơn, không trêu chọc mà an ủi em gái:
- Ðừng khóc nữa Ngọc Quí. Hãy soi gương xem cái mặt xấu chưa kìa!
Ngọc Quí giậm chân:
- Nếu xấu thì em sẽ biến thành đười ươi và đem các anh và thằng Quyền xé xác hết.
- Trời… sao ác thế hả em gái? Anh không muốn bị tan xương, nát thịt dưới những chiếc răng lởm chởm của loài dã thú ấy đâu.
- Như vậy cũng chưa làm em thỏa cơn ghét. – Ngọc Quí quệt nước mắt.
Quang vội chận lời em:
- Thôi cho anh xin đi tiểu thư. Ðấu khẩu qua lại thêm một chút nữa dám trù cả bọn anh ế vợ luôn lắm à!
- Ủa, em chẳng biết gì ư? Bật mí nha… anh có tới mấy cô đang theo đuổi lận đó.
Vừa nói Quang vừa xòa năm ngón tay của mình khiến Ngọc Quí phải chớp mắt liên tục. Nhưng ngay sau đó, nhỏ tỏ thái độ không tin:
- Anh chỉ bịa chuyện để hù ma. Cứ làm như là mình đẹp “chai” lắm vậy.
- Còn gì nữa. Không tin em ngắm nghía lại dung nhan của anh mà coi.
Ngọc Quí nguýt anh trai bằng đuôi con mắt:
- Xí…cần gì em phải ngắm. Anh hãy đi mà nhờ bạn gái của mình làm việc này.
Ðược nhắc đến cô bạn gái, Quang bỗng sực nhớ:
- Ờ há… chút xíu nữa là anh quên. Ngọc Quí ơi! Ba giờ chiều này anh có bạn đến chơi, em làm ơn trổ tài khéo léo…
Không để cho anh trai nói hết câu, nhỏ liền cướp lời:
- Biết rồi. Muốn nhờ người ta là tiếp viên chứ gì?
Quang cười vuốt ve:
- Chà, em gái tui thông minh quá trời luôn!
Ngọc Quí thay đổi giọng rất ngọt ngào:
- Thôi đừng nịnh. Em bằng lòng giúp… nhưng đây là do thiện ý…
Mừng rỡ vì đã nhờ vả được nên Quang không nhìn thấy những tia nghịch ngợm lóe lên trong đôi mắt của em gái. Cậu cám ơn rối rít:
- Nhỏ ngoan quá. Ðể rồi anh sẽ mua tặng nhỏ một chai nước hoa thiệt xịn thiệt thơm nhé.
Ngọc Quí không từ chối nhã ý của anh trai, song cô bé cũng chẳng thể quên ý định phục thù anh cái tội ngày hôm nay đã vào hùa để chọc cho nhỏ giận. Hãy đợi đấy anh cả của em ạ. Em sẽ cho niềm tự hào đẹp trai của anh tắt ngủm ngay trong buổi chiều hôm nay!
Ðắc chí với ý nghĩ đang hình thành, Ngọc Quí nhịp đôi chân theo tiếng đàn của người ah thứ hai vừa trỗi lên ở ghế đối diện. Cô bé mỉm cười một mình mà không ai hiểu nguyên cớ từ đâu.
Không hiểu chữ "ẹ" chị gái dùng nên thằng Quyền ngơ ngác, thấy vậy Ngọc Quí liền chê:
_ Mi sao kém thông minh. Ý ta muốn nói là xấu hoắc đó!
Tưởng thằng Quyền sẽ tức tốc chạy ra phòng khách để xem. Ngờ đâu nó còn ngồi im tại chỗ, buông tiếng mắng:
- Chị này kì cục hết sức. Cứ làm như mình đẹp lắm không bằng.
Bị cụt hứng, Ngọc Quí chợt nhìn mình trong tấm gương to tướng nơi tủ áo, lòng thoáng nỗi tự hào:
- Không đẹp gì, nhưng ta cũng chưa từng bị ai chê là xấu.
Thằng Quyền khẽ trề môi:
- Chưa ai chê thì bữa nay có em.
Ngọc Quí hinh hỉnh cái mũi ngó lại mình trong tấm kiếng như thể tìm tòi nét kiêu kì con gái:
- Tao thấy tao chẳng có chỗ nào dị dạng cả. Nói chung: mắt, mũi, môi, hình dáng chỗ nào cũng xinh, cũng đẹp… nhà mi chẳng thể nào biến ta trở thành “Chung Vô Diệm” đột xuất được đâu.
Nhưng thằng Quyền đã chỉ vào chỗ bụng của Ngọc Quí rồi đả kích:
- Cái xấu của chị nằm ẩn trong đó làm sao mà thấy được. Người gì ma cứ tự khen lấy mình.
Quê độ, Ngọc Quí xí một cái rõ dài rồi bỏ đi xuống bếp với bước chân nghe nặng trịch. Phải mất thời gian thật lâu nhỏ mới đem nước lên đãi khách. Thấy em gái, Quang liền buông lời than thở:
- Nhỏ làm dùm anh có hai ly nước mà sao lâu dữ vậy? Anh với chị Huệ khát muốn khô cổ rồi nè.
Ðặt khay nước xuống bàn, Ngọc Quí dợm cong môi nhưng chẳng biết nghĩ sao lại thay đổi bằng bộ mặt vui vẻ. Cô bé ra sức phân trần:
- Tại em phải chạy đi mua chanh. Anh chỉ có la oan cho em không hà.
Dù đang có bạn gái bên cạnh, Quang vẫn nhạo Ngọc Quí:
- Oan “Thị Mầu” hả cô bé?
Ngọc Quí khẽ ấm ứ:
- Ðừng làm em nổi giận mà mất công năn nỉ. Anh hãy lo mời chị Huệ uống nước chanh giải khát đi.
Thấy Ngọc Quí toan bỏ vào trong, Quang bèn kéo em gái lại:
- Ngồi đây nói chuyện cho vui nè.
- Em không thích bị mắng là kì đà cản mũi đâu. – Ngọc Quí đã lắc đầu.
Cô gái tên Huệ bây giờ mới lên tiếng làm quen với Ngọc Quí:
- Không ai dám nói em là kì đà đâu, đừng ngại… chị với anh Quang là chỗ bạn bè thôi.
Quang vội nói bằng giọng đùa:
- Nói lộn cho nói lại.
Trong khi Ngọc Quí cười thầm anh trai mình thì Huệ lại đỏ hồng cả đôi má. Cô nàng khẽ nháy mắt với Quang song dường như cậu cố tình không hiểu, tiếp tục nói:
- Sao Huệ không nhận mối quan hệ của hai đứa chúng mình? Bộ sợ con nhỏ Ngọc Quí hả?
Cô nàng Huệ không dám nhìn thẳng vào mặt ai mà chỉ hơi liếc mắt, cử chỉ ấy làm cho Ngọc Quí tức điên người. Nhỏ tự tay bưng lấy một ly nước đưa tới mời mọc, giọng ngọt như nước mía:
- Uống đi chị. Trong nhà này em là đứa vừa ngoan lại vừa hiền. Chị không biết chứ, em thường xuyên bị đì có khi đến phát khóc. Nhất là anh Quang và thằng em út chết tiệt kia…
Biết Ngọc Quí đang nuôi mầm giận trong lòng, Quang vội vuốt:
- Nào ai dám ăn hiếp em kia chứ. Chẳng phải ba má đã chọn hai chữ “Ngọc Quí” để đặt tên cho em đó hay sao?
Ngọc Quí vẫn chưa thèm vừa bụng:
- Như thế không có nghĩa là em được cưng được chìu…
- Vậy có ai ghét em không?
- Không ghét nhưng chẳng thương.
Lời Ngọc Quí làm Quang phải đưa tay lên gãi đầu:
- Nhỏ ơi nhỏ! Sao nhè lúc anh có bạn mà than thở vậy hả?
Ngọc Quí giương bản lĩnh của mình ra:
- Không chọn lúc này thì chừng nào mới có cơ hội đây hả anh trai?
- Lẽ ra em phải biết giữ thể diện cho anh chứ. Bộ không sợ chị Huệ cười anh hay sao?
Bị trách, Ngọc Quí không tỏ ra phiền lòng mà lại còn vui:
- Nếu anh sợ thì hứa đừng có bắt nạt em nữa đi.
Cực chẳng đã, Quang đành vui vẻ:
- Anh không có bắt nạt mà nhỏ cứ gán tội cho anh hoài. Thôi thì nhận cũng chẳng chết ai.
Nói xong Quang nhìn qua cô bạn gái nhắc cô nàng uống nước. Cũng đã cảm thấy khát, Huệ nhẹ nâng ky nước lên môi uống một ngụm nhưng bỗng khựng lại giữa chừng làm tất cả ngạc nhiên. Quang tõ ra quan tâmvội hỏi:
- Em bị làm sao vậy?
Huệ chỉ ú ớ trong miệng chứ không thể nào nói được bởi đang ngậm đầy nước chanh. Ngỡ bạn gái bị nghẹn, Quang liền ra sức chỉ dẫn:
- Từ từ nuốt xuống… sẽ thấy dễ chịu ngay ấy mà.
Gương mặt của Huệ lúc này nhăn nhó như người đang uống phải chén thuốc bắc cực đắng. Cô nàng còn phát ra những cử chỉ mà Quang không thể hiểu khiến Ngọc Quí có cơ hội chọc cười:
- Chắc chị Huệ uống vội vã quá nên không kịp nuốt chứ gì.
Cực chẳng đã Huệ đành phải nuốt gọn số nước chanh trong miệng rồi rùng mình mấy cái. Và liền ngay sau đó, chẳng những Huệ đỏ hết mặt mày mà còn chảy cả nước mắt làm Quang cuống quít:
- Em không bị sặc chứ Huệ?
Mặc dù đã được hỏi, song Huệ không đáp mà đứng bật dậy khỏi ghế. Sắc diện cô nàng như đang giận dữ điều gì:
- Xin khiếu từ mọi người…tui về…
Diễn biến đột xuất của bạn gái làm Quang phải thộn mặt. Cậu ấp úng:
- Sao… k…ỳ… vậy?
Huệ không giải thích mà xách chiếc bóp của mình đi thẳng một mách ra khỏi nhà Quang mặc cho cậu ngơ ngác. Ngọc Quí cũng đang có mặt tại đó nhưng nhỏ chẳng tỏ ra vẻ gì ngạc nhiên, lại còn tủm tỉm giấu nụ cười vào đôi tay. Bất chợt quay lại, Quang nhìn thấy liền chỉ tay vào mặt em gái gắt toáng:
- Nhỏ này nói nghe. Tại sao đương nhiên Huệ lại bỏ ra về?
Vẻ mặt Ngọc Quí đầy lém lỉnh:
- Ai mà biết. Chắc có lẽ chị ấy bị đau bụng đột xuất…
- Nói bậy.
- Thế thì chỉ có ông trời mới biết rõ.
Quang tiếp tục đặt câu hỏi với em gái:
- Có phải nhỏ bày chuyện phá anh với Huệ không?
Ngọc Quí lườm anh trai sắc lẻm:
- Không có ai rảnh hơi làm chuyện bao đồng đâu.
- Vậy tại sao…?
Tức thời Quang bị ngắt lời liền:
- Trăng sao đâu giữa ban ngày. Anh chỉ giỏi đổ thừa cho người khác…
- Nhưng hỏi thiệt nhỏ có làm gì bạn gái của anh không?
Bị tra gạn mãi, Ngọc Quí hét to lên:
- Không… nhất định là… không…
Thấy em gái sắp sửa đổ quạu, Quang đành phải cười xòa:
- Không có thì thôi. Làm gì mà phải la ỏm tỏi cả nhà lên vậy hả.
Bộ mặt của Ngọc Quí hiện lên cau có:
- Bạn gái của anh bỏ về đâu phải là lỗi tại em mà anh cứ điều tra. Cô ta quả là dễ ghét, mất lịch sự gì đâu.
Quang lộ nét mặt không bằng lòng:
- Dễ ghét hay dễ thương em cũng không được quyền phê phán.
- Xí… chưa phải là vợ của anh mà đã bênh vực rồi. Không chừng mai mốt cưới về anh bỏ luôn vô tủ để thờ.
- Chứ còn gì. Bởi nhà này có một bà cô, người ta nói “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” nên anh sợ…
- Hừm…
Ngọc Quí hậm hực trong cơn tức hồi lâu mới nói được:
- Ừa, tui dữ đó! Mai mốt anh cưới vợ về đây tui đì lại cho mà coi.
Nhìn nét mặt Ngọc Quí thật tức cười nên Quang liền chọc thêm:
- Nhưng không sao… anh sẽ nói với ba má tìm chỗ để tống khứ em trước khi rước cô con dâu về.
Ngọc Quí bèn hứ dài:
- Còn khuya mới có chuyện đó anh cả ạ. Năm nay người ta mới có mười lăm tuổi thôi à.
- Thì còn ba năm nữa cũng đâu có lâu lắm đâu.
- Xí… anh tính như vậy nhưng em không chịu, em nhất quyết ở nhà với ba má thì sao?
Trong lúc Quang chưa kịp đối đáp thì thằng Quyền từ bên trong đi ra tiếp ứng:
- Thì cho chị ế... chị làm lão tổ trong nhà này luôn.
Ngọc Quí tức tối khóc:
- Nhà ngươi đừng có ỉ út trong nhà rồi muốn ăn hiếp người ta nghe.
- Híc…híc… nước mắt cá sấu không thèm thương.
Thằng Quyền vừa chế nhạo vừa bưng ly nước trên bàn uống một ngụm vì đang cơn khát. Bỗng dưng nó trợn tròn đôi mắt kêu lên:
- Ối…ối…
Rồi sau đó chất nước vừa uống từ trong miệng nó được phun ra bắn tùm lum. Sau một hồi sặc sụa, thằng Quyền la ầm lên:
- Ai chơi trò gì kì quá vậy? Ðây là nước chanh hay nước biển?
Thấy thằng em trai nói lạ, Quang cũng vội bưng ly nước uống thử và cảm thấy đầu lưỡi mình mặn chát không thể nào nuốt được. Hèn gì lúc nãy… Quang vội đảo mắt tìm đứa em gái, nhưng con nhỏ lí lắc ấy đã biến mất từ bao giờ không còn ngồi ở ghế để mà chịu trận ăn vạ nữa.
Sáng nay Chủ Nhật thật đẹp trời nhưng Huệ lại nằm dài ở nhà với gương mặt buồn man mác. Quyển truyện tuổi hoa để bên cạnh Huệ chẳng buồn ghé mắt mà cứ lơ đãng nhìn lên nền trời màu xanh có những áng mây trắng lượn quanh.
Chuyện xảy ra ở nhà Quang hôm qua, làm cho Huệ vẫn chưa hết bực mình. Tên con trai này thật là tệ, đã dám đối xử mình như vậy. Nghĩ tới Huệ lại nghe lòng mình thật tức tối. Là bạn bè đã lâu, nay lại sắp vượt qua cái hàng rào tình cảm thời niên thiếu vậy mà lần đầu tiên đến chơi, Huệ bị người ta mời một ly nước muối. Thử hỏi ở cương vị cô lúc đó mọi người sẽ phản ứng như thế nào? Càng nghĩ Huệ càng cảm thấy trong dạ tức điên lên. Cô muốn gặp Quang để mắng cho anh chàng một trận vì cái tội đã hạ nhục bạn gái ngay tại nhà.
Nhưng... tiếng chuông reo ngoài cổng chợt làm chựng lại cơn bực dọc của Huệ. Cô rời chỗ, đứng dậy đi ra với ý nghĩ có nhỏ bạn nào đó đến chơi. Tuy nhiên, khi trông thấy mặt khách thì cô lại sầm mặt lại vì đó là người mà Huệ đang ghét.
- Anh còn đến đây để làm chi?
Huệ vừa hỏi vừa hất mặt lên khiến Quang bối rối nở nụ cười cầu hòa:
- Sáng sớm mà sao “hoa” không tươi gì hết vậy? Mau mở cổng cho anh vô.
Huệ quay mặt đi:
- Ai quen biết mà đòi vô với ra!
Ðoán biết cô bạn gái còn đang giận nên Quang năn nỉ:
- Anh đến xin lỗi em chuyện hôm qua.
Huệ vẫn giữ nguyên vẻ xa lạ:
- Không dám. Tui bị người ta khinh như thế là đủ lắm rồi.
Quang dựng chống xe rồi đưa tay lên gãi đầu:
- Khổ quá. Ly nước “chanh muối” mà em uống là do con nhỏ Ngọc Quí nó pha lộn chứ nào phải tại anh.
Nghe lời phân bua ấy Huệ càng thêm bực tức.
- Tại sao nó lại pha lộn muối trong khi cần phải bỏ đường chứ?
- Anh đâu biết. Chắc tại Ngọc Quí quên bất tử nên mới lầm lẫn đó Huệ à.
Không chịu với cách giải thích đơn giản ấy, Huệ trề dài môi dưới mình ra:
- Em gái anh quên gì mà khôn quá vậy. Chỉ cần bỏ lầm muối vô ly nước của khách mời.
Quang đứng im vì không biết phải phân trần thế nào. Ðứng một hồi lâu mỏi chân, cậu lại tiếp tục năn nỉ:
- Bộ em tính cho anh viêm khớp chân ở ngoài này luôn hả?
Huệ cố làm ra vẻ tỉnh:
- Ráng mà chịu. Ai biểu để em gái mình làm nhục kẻ khác chi.
- Nhưng xét ra anh chẳng có lỗi gì cả.
- Thì “quít làm cam chịu”... than thở cũng chẳng ai thương xót.
- Như thế thì vô lý quá. Em “giận cá chém thớt” là không công bằng.
Ðột nhiên Huệ nổi giận:
- Vậy anh biểu tui phải bỏ qua cái vụ ly chanh muối của anh ư?
Vẻ mặt Quang trông thật khổ sở:
- Thì anh đã đích thân đến đây để xin lỗi em rồi. Chẳng lẽ anh cố chấp hoài...
- Ðâu chỉ có suông như vậy được.
- Nếu như thế thì anh xin tình nguyện sẽ uống nguyên một ly nước muối để “phạt đền”.
Bây giờ Huệ mới chịu mỉm cười:
- Làm vậy tội cho người ta.
Quang với ngay cơ hội:
- Nếu tội thì hãy tha thứ... còn nếu không thì mở cổng đi cô nương.
Ðể Quang đứng ở ngoài thêm một vài phút nữa cho thấm thía cơn mỏi đang lan tỏa khắp cặp giò, Huệ mới chịu mở then cổng cho bạn trai dắt xe vào trong sân. Thế nhưng khi ngồi đối diện nhau, cô nàng cũng chưa chịu bỏ qua chuyện ly nước quái ác mà mình đã uống phải:
- Anh dùng thứ chi?
Quang nhìn thẳng vào đôi mắt Huệ nói:
- Một ly chanh muối, nếu như Huệ vẫn chưa chịu tha thứ.
Ðôi mắt Huệ khẽ nheo nheo:
- Không ai cố chấp với anh đâu mà anh phải nói hờn. Em sẽ đãi anh một ly chanh muối thật sự với mùi vị nguyên xi của nó.
Quang nghe niềm vui tận đáy lòng:
- Ðược thế anh cám ơn em mười lần.
- Ðừng vội... "lệnh tha” chưa kí đâu.
Nét mặt Quang thoáng tiu nghỉu làm Huệ phải bật cười:
- Coi, mới nghe dọa mà đã kéo mùa thu sầu đến rồi.
- Người đâu mà trơ trẽn phải không? – Quang nắm tay cô pha trò.
Ðôi má Huệ đỏ hồng khi tay cô nằm trong tay người khác phái. Ðặt tình cảm vào Quang nhưng cô không ngờ bạn trai mình có một nhỏ em gái đáng gờm đến như vậy. Lần đầu tiên gặp gỡ bị tiếp đãi bằng nước muối. Không biết những lần sau cô sẽ phải chịu đựng điều gì... Huệ hình dung đến nét mặt của Ngọc Quí lúc bấy giờ. Ôi, một khuôn mặt dễ sợ thật đấy! Nếu mai sau có duyên phận sống chung một nhà chắc chắn Huệ sẽ phải khớp “bà cô” nàng này mà không dám làm điều chi phật ý. Nhưng tội chi mà phải chịu đựng như thế. Có thiếu gì nơi cho Huệ chọn mặt, dù cô chưa phải là người đẹp lộng lẫy, kiêu sa:
- Nước đây... anh hãy uống đi nè.
Quang được bạn gái tiếp đãi bằng một ly chanh muối thơm ngọt.
- Thế nào? Dễ nuốt chứ?
Nghe Huệ hỏi, Quang gật đầu sau khi đã nhấp một ngụm lớn:
- Của em làm tất nhiên là phải ngon.
Ðược khen, Huệ nghe lòng phơi phới:
- Anh biết nịnh từ bao giờ thế?
Ðôi mắt Quang toát lên một tia trìu mến thân thương:
- Từ khi nghĩ tới em... và có ý muốn... lòng anh...
Huệ vội ngăn câu nói ấy lại:
- Còn quá sớm đấy Quang ạ. Chúng ta còn phải học hành để không phụ lòng của người lớn nữa chứ.
Thế là cơ hội bày tỏ của Quang phải tạm ngừng vì cậu không dám nói thêm điều gì mà cô bạn gái đáng yêu chưa cho phép. Suy ra cho cùng, cả hai cũng còn quá trẻ để nói đến chuyện “người lớn”. Bởi hiện tại họ vẫn là những cô cậu sinh viên đang còn trên ghế nhà trường để tiếp thu kiến thức hỗ trợ cho cuộc sống ngày sau:
- Chiều nay anh đón em đi chơi nghe?
Huệ khẽ chớp mắt nhìn:
- Ðịa điểm ở đâu đây?
- Ra Bến Bạch Ðằng ăn khô mực.
- Chỉ có thế thôi sao?
- Nếu còn thời gian chúng ta sẽ đến bên hông chợ Bến Thành ăn nghêu, sò...
Nghe bạn trai nói, Huệ tròn mắt:
- Thôi đi, toàn thức ăn của dân nhậu, nghe mà ghê.
- Không dám đâu cô nương. Ở đó sinh viên như tụi mình ngồi chật cả ghế luôn.
- Vậy sao? Anh đã đến lần nào chưa?
Nhấp một hớp nước nữa cho thông cổ. Quang gật đầu:
- Ðã đến rồi. Lần đó là do con nhỏ Ngọc Quí nhà anh chiêu đãi.
Nghe nhắc đến “đối thủ” đáng gờm này Huệ đang vui bèn ụ mặt xuống ngay tức khắc, khiến cho Quang hiểu lầm:
- Nếu em không thích thì mình đi nơi khác mà chơi.
Nhưng không hiểu sao, Huệ lại cản:
- Cứ đưa em tới đó một lần thử xem.
Không khí hai người vui trở lại sau đó vài phút. Ðến khi Quang toan dành cho Huệ sự ưu ái mật thiết của một đôi trai gái thì có tiếng cười vỡ ra từ bên trong tấm rèm. Hoảng hốt, cả hai đưa mắt nhìn vào và phát hiện mình đã bị theo dõi từ bao giờ không biết.
Huệ trấn an bạn trai:
- Mấy đứa em của em.
Quang ở trong trạng thái nhột nhạt:
- Hèn chi anh luôn có cảm tưởng chung quanh mình toàn là tai mắt.
Huệ khẽ liếc:
- Thì cũng giống như ở bên phía nhà anh vậy. Chỉ có một “bà cô” mà làm người ta phải nổi cả da gà.
Quang nói đùa:
- Một chọi một... huề rồi nha.
Huệ lúng liếng đôi mắt:
- Không dám... chuyện ly nước muối của nhỏ em gái anh, em phải ghi tâm khắc cốt vì lỡ nuốt vô bụng rồi.
Quang dọa dẫm:
- Em không sợ nuôi cái mầm ghen ghét bụng em sẽ càng ngày càng phì trướng lên sao? Giống như “xơ gan cổ chướng” ấy.
Vừa nghe nói như vậy, Huệ đã giãy nảy đấm vào người Quang:
- Chết anh nè... dám đem căn bệnh khủng khiếp ấy ra hù người ta.
Quang vừa đỡ vừa kêu:
- Ôi... ở bên nhà thì có “con cọp cái” qua bên đây thì gặp phải “sư tử Hà Ðông”, biết chừng nào có “sư tử Hà Tây” hiền dịu cho tôi nhờ!
- Bạn của em có bao nhiêu mà bày đặt. Toàn mấy đứa cắt tóc bum bê, vắt mũi chưa sạch thì làm nên trò trống gì. Chỉ giỏi tài gạt ăn giống em thôi.
Bị anh xỏ cho một câu, Ngọc Quí tức tái người. Nhưng thấy Quang dợm bước ra, cô bèn liền thay đổi thái độ cười hi hí. Ngọc Quí cao giọng hát bài tự biên tự diễn của chính mình.
- Ai cho tôi tiền, thì tôi đưa chìa khóa.
Nghe thấy thế Quang vội sờ túi rồi quay phắt đầu lại ngay.
- Con nhỏ này thật là lanh. Học nghề móc túi từ hồi nào vậy?
Ngọc Quí trề miệng ra khiếu nại:
- Anh không được quyền bêu xấu kẻ khác nghe. Bộ luật hình sự của nhà nước có tội danh ấy đó.
- Nhưng sao chùm chìa khóa…
- Thì anh làm rớt em lượm được, nó sẽ là của em.
- Ý đâu có được. Nhỏ phải trả cho anh vì anh sắp có cuộc hẹn sắp tới đây…
Ngọc Quí khều một ngón tay:
- Muốn nó hoàn chủ cũ thì phải chuộc chứ ai chịu trả không.
- Thương tình anh chút xíu đi nhỏ. Hôm nay có phải là ngày mười ba đâu mà xui thế. – Quang gãi đầu nhăn nhó.
Chẳng chút động lòng, Ngọc Quí còn rung đùi trước những lời than thở của anh:
- Ðàn ông mà rên rỉ thì đàn bà con gái họ không ưa đâu. Nếu biết điều thì cứ bấm bụng mà chịu đựng đi, hết mưa sẽ có nắng.
Thấy không còn cách nào khác, Quang đành móc túi chìa ra năm ngàn.
- Tiền đây, nhỏ cầm ăn hàng đỡ rồi trả chìa khóa cho anh.
Nhưng Ngọc Quí chỉ khẽ liếc mắt ngồi ngoảnh mặt sang chỗ khác.
- Ít thế ai mà thèm.
Quang thở hắt thật mạnh:
- Vậy nhỏ muốn bao nhiêu?
Ngọc Quí vụt ra giá:
- Bèo nhất cũng hai chục ngàn.
Quang ngã ngửa:
- Trời! Ðồ bóc lột!
- Ðừng kêu. Bởi vì ổng ở xa lắm không nghe được lời kêu cứu của anh đâu.
- Ngọc Quí ơi! Em hãy tội nghiệp anh cả của em đi.
- Tội anh rồi ai sẽ tội em? Một xu em cũng không thể bớt.
Quang vuốt đầu em gái cố kỳ kèo:
- Thôi mười ngàn được không cưng?
Ngọc Quí tỏ ra thật cứng rắn:
- Ðã biểu không đủ hai chục ngàn là sẽ không thèm nói chuyện.
Ngó xuống đồng hồ thấy đã gần đến giờ hẹn, Quang đành phải móc túi thêm lần nữa. Cậu lẩm bẩm:
- Hai chục thì hai chục. Nhưng nói trước cho nhỏ biết anh sẽ không quên chuyện bóc lột chiều nay đâu.
Chẳng hề áy náy Ngọc Quí khoái chí cầm tờ bạc còn mới toanh đưa lên mũi hít hít:
- Thơm quá… thơm quá… chỉ cần cái đầu nảy ra chút sáng kiến là có tiền đi ăn quá tối mệt nghỉ rồi.
Ðã bước ra ngoài sân, Quang còn ngoái đầu vọng lại nói:
- Anh chịu thua nhỏ luôn.
Rồi như sợ em gái tiếp tục giở thêm trò ranh mảnh, Quang liền nhanh chóng nỏ xe vọt đi. Mặt trời lúc này chỉ còn những tia nắng yếu ớt vàng hoe. Từng cơn gió nhè nhẹ làm không khí thêm mát dịu. Quang vừa chạy vừa huýt sáo một bản nhạc trữ tình vui nhộn, cậu không hề biết rằng đằng sau mình đang có kẻ theo đuôi.
Rước được Huệ ra khỏi nhà thì trời đã buông ánh chiều tà. Theo ý thích của bạn gái, Quang cho xe chạy chầm chậm ra tận bến Bạch Ðằng ăn khô mực. Trong làn gió thổi từ bờ sông lên mát rượi, cả hai ngồi yên trên xe cầm miếng khô mực nghiền nát chấm tương ớt vừa nhâm nhi nói chuyện tâm tình. Họ không hề có cảm giác bị ngượng vì chung quanh khá đông những cô cậu cùng lứa tuổi cũng đang ăn như vậy.
Nhai khô mực chán, Quang bèn rủ bạn gái:
- Tìm thứ gì ăn cho no bụng chứ em.
Huệ nhìn màn đêm đang buông xuống thành phố, cười khẽ khàng:
- Bộ anh đói bụng rồi à?
- Tất nhiên. Bởi món khô mực của em đâu có trừ cơm được.
Huệ chúm chím bờ môi điểm chút son:
- Vậy thì hãy cho xe nổ máy đi.
Thế là cả hai kại di chuyển đến một quán ăn có tiếng tên gọi quán “Ngon”. Nhưng vừa mới vào chưa kịp ngồi nóng chỗ thì trước mặt đã xuất hiện hai bóng người cùng một lúc. Ðó là Ngọc Quí và thằng Quyền. Quang nhìn hai đứa em ruột gan cứ thon thót hồi hộp:
- Gì nữa đây?
Ngọc Quí và thằng Quyền reo lên thật vô tư:
- Ôi gặp anh cả ở đây là tụi mình no bụng rồi.
Phải nói rằng Quang giật bắn người trước tuyên bố vô tư của chúng. Sao lại gặp hai đức tiểu yêu này trong quán ăn kia chứ? Chúng đã theo dõi ta hay chỉ tình cờ rồi gặp? Nhưng dù ở tình huống nào đi chăng nữa thì Quang cũng bị nằm trong thế kẹt nếu như hai đứa em của cậu toan tính chuyện giở trò. Giữa lúc Quang chưa kịp ứng xử thì Ngọc Quí đã phập phồng hai cánh mũi. Cô bé khều thằng em út như hội ý:
- Mùi bò nướng lá lốt xông lên thơm quá đi. Nhà mi coi thực đơn rồi gọi món ăn cho rồi.
Thằng Quyền khua tay ra vẻ nhường cho chị:
- Thôi “tỷ tỷ” là con gái, “đi chợ” là phải đạo.
Không cần khách sáo, cả hai kéo ghế ngồi chung một bàn với anh trai. Quang thấy nhỏ Ngọc Quí cầm bảng thực đơn trên bàn mà bụng lo thấp thỏm. Cậu không dám nói lớn chỉ rỉ tai con nhỏ nài nỉ.
- Chừa đường cho anh sống với nha cô nương.
Ngọc Quí cười trấn an:
- Yên chí, tụi em chỉ cần no bụng là sẽ cuốn xéo ngay.
- Thế tiền lúc chiều anh đưa cho nhỏ đâu sao không dẫn thằng Quyền đi ăn chỗ khác?
Chiếc miệng khá duyên dáng của Ngọc Quí bỗng toét ra thật lớn. Nhỏ làm bộ nhóp nhép nhai:
- Ăn khô mực ở Bến Bạch Ðằng hết rồi còn đâu nữa.
Bây giờ Quang mới hiểu mình bị theo đuôi mà chẳng hề hay biết. Rõ ràng hai đứa tiểu yêu, ngôn từ ấy dùng chẳng sai. Nhưng sao con nhỏ Ngọc Quí nó chỉ theo phá Quang mà không nhằm vào thằng Quân để chọc chứ? Quang biết rất rõ thằng em trai kế của mình cũng có vô khối là bạn gái. Vậy sao nó lại rất bình yên trong khi cậu thì luôn bị Ngọc Quí theo phá đám. Trong lúc nỗi thắc mắc chưa kịp giải đáp thì cậu bỗng cứng miệng khi thấy các thức ăn sang trọng được dọn ra đầy cả bàn. Ôi con nhỏ Ngọc Quí nó cố tình hại anh nó quê mặt với bạn gái đây mà. Cua rang muối hàng “xa xỉ” mà nó kêu tới bốn con to tướng. Chưa hết… còn nào là bò nướng là lốt, gỏi ngói sen tôm thịt, súp bóng cua… Ôi trời ơi là trời.
Quang nhấp nhỏm tính nhẩm số tiền sẽ phải trả đến nổi không thể nào ăn ngon được. Không phải cậu nghèo không bao nổi các em một bữa ăn sang trọng, song bởi do tiền trong túi chẳng biết có đủ trả hay không? Quang ngó xuống chiếc nhẫn mắt cọp trên ngón tay. Âu cũng đành liều vậy, bụng bảo dạ thôi cứ chơi cho tới bến. Thế là Quang không thèm để tâm lo lắng đến hai đứa em bên cạnh nữa. Cậu quay sang săn sóc cho bạn gái:
- Ăn đi Huệ kẻo bọn tiểu yêu này nó làm láng hết bây giờ.
Thằng Quyền bẻ cái càng cua thật to đưa lên miệng cắn cốp một cái, vẻ thích thú.
- Chị Ngọc Quí tuyệt vời lắm!
Ngọc Quí được thể xum xoa với em:
- Mi biết điều thì đừng có đả kích ta thì sẽ được no nê dài dài.
Thằng Quyền nhìn anh hai, đôi mắt lém lỉnh:
- Món ăn này em rất hợp khẩu vị.
Cực chẳng đã Quang đành phải mở miệng phán một câu:
- Thế thì hai đứa cứ việc ăn cho đã thèm.
Biết anh Hai đang xót cái túi, Ngọc Quí cười. Cô bé tỏ ra chú ý tới bạn gái của anh:
- Coi kìa… sao chị Huệ không ăn? Súp bóng cua ở đây ngon nổi tiếng đấy.
Dù trong lòng có hơi khớp với mấy đứa em lém lỉnh của bạn trai, Huệ cũng không thể im lặng. Cô bắt buộc phải trò chuyện:
- Ngọc Quí cứ để mặc chị…
- Hay để em bẻ càng cua cho chị dùng nha!
- Cứ từ từ. Chị đang ăn gỏi và bò nướng với anh Quang.
Ngọc Quí trò chuyện nhưng miệng lại chẳng ngừng nhai. Cô bé với thằg Quyền cứ liên tục đánh chén cho đến khi no căng cả bụng mới nghĩ đến việc trả tự do cho anh trai và bạn gái. Ngọc Quí đạp vào chân thằng Quyền:
- Mau lên rồi còn chuồn.
Thằng Quyền còn luyến tiếc con cua chưa ăn hết nên trì hoãn:
- Khoan đã chị. Em không thể để con vật chuyên bò ngang này thiếu các bộ phận trong bụng em.
Khẽ liếc sang anh hai, Ngọc Quí làm ra vẻ tội nghiệp:
- Nhà mi hãy nhìn anh cả của mình kìa. Mau gia ân cho ảnh đi Quyền à.
Thằng Quyền phẩy tay lia lịa, nhất định không chịu từ bỏ cái việc tập kết toàn thân con cua trong bao tử mình:
- Thì em chỉ ăn thôi chứ đâu có tò mò nghe lỏm chuyện của ảnh.
- Ai mà không biết, nhưng có mặt tụi mình hiện diện làm sao mà hai người tự nhiên được. Tao với nhà mi hãy mau hô biến, kẻo ngồi chút nữa bị đuổi thì kì lắm.
- Sao bỗng dưng chị biết điều quá vậy? – Thằng Quyền bèn hạch lại.
Ngọc Quí đặt tay lên bụng cười xòa:
- Thì tao đã no nê rồi nên không muốn làm người bị ghét nữa.
Thằng Quyền vẫn chưa chịu đứng dậy mà chọc quê chị một thôi:
- Nghe giọng của chị lúc này dễ thương ghê. Nhưng mặt thì giống như những thành viên của “những con yêu nhền nhện”…
Ngọc Quí cầm chiếc càng cua chỉ còn trơ vỏ dí chỗ đầu nhọn vào mũi em:
- Ta cho nó kẹp đứt phăng cái này của mi bây giờ.
- Oái… oái…
Thằng Quyền đưa cả hai tay lên che mặt rồi bắt đầu ca cẩm với bạn gái của anh trai:
- Chị Huệ coi đó mà “phòng bệnh” trước nha. Mai mốt về nhà em mà hiền thì sẽ bị “bà” ấy xơi tái thay cho phở bò đó!
Ngọc Quí khẽ đằng hắng:
- Nhà mi liệu cho cái thân của mình ấy! Bắt đầu từ ngày mai có con nhỏ nào tới gọi ơi ới trước sân thì ta sẽ cho ngậm quả “đào tiên ngay”.
Lời hăm dọa thật sự làm cho thằng Quyền phải cuống quýt. Nó nói như ca cải lương:
- Ðừng… đừng… đừng… chị ơi!
Ai nỡ xuất chiêu vô người ta…
Cử chỉ hài hước làm quán ăn đang thời điểm đông khách, có nhiều người ghé mắt nhìn vào. Thằng Quyền bị ngượng nên không dám nấn ná, chủ động kéo Ngọc Quí:
- Về thôi bà chị. Tôi sắp sửa tàng hình tới nơi rồi.
Ngọc Quí đứng dậy, cái miệng không ngừng hẳn:
- Rốt cuộc mi cũng chẳng thể làm “con đ**” được lâu.
Sợ hai đứa em sẽ dùng dằng mãi làm mất đi cái khoảng thời gian quý báu của mình với bạn gái tối nay. Quang bèn ra mắt đuổi:
- No nê rồi thì làm ơn đi chỗ khác chơi dùm anh Hai đi nhị vị. Nghe nói tối nay là đêm chung kết giải “tiếng hát truyền hình” đó.
Ðược nhắc nhở, Ngọc Quí vội vỗ bàn tay lên trán:
- Ồ suýt nữa là em đã quên mất tiêu vụ này rồi.
Nói xong, Ngọc Quí lôi thốc thằng em ra khỏi quán trước cái thở phào nhẹ nhõm của Quang. Nhưng cậu lại nghe lòng nặng trịch trở lại ngay bởi con nhỏ Ngọc Quí đã ngoảnh đầu lại nói thêm:
- Lần sau anh dự định đi ăn ở đâu thì nhớ thông báo cho tụi em biết với nghe.
Quang nhìn Huệ bắt gặp tia mắt thông cảm của cô. Ôi, chỉ có mỗi đứa em gái mà Quang cứ liên tục bị nó làm cho điên cái đầu. Nếu như má cậu sinh ra vài ba đứa, chắc chắn cậu dẽ phải đi “tu” vì không có cô gái nào chịu nổi những trò quậy phá quá đáng như kiểu con Ngọc Quí. Khốn khổ tên con trai nào phải lấy nó sau này…
“…Này cô bé có chiếc răng khểnh… sao thừa một chiếc chắc để làm duyên…?”
Một tên con trai cứ tò mò theo Ngọc Quí lải nhải bản nhạc mà nhỏ chúa ghét, nhưng vì ở ngoài đường nên đã cố làm thinh. Vậy là tên con trai kia dường như chẳng hề biết chút lễ độ là gì, cứ là “cái đuôi” sau lưng Ngọc Quí suốt một đoạn đường dài khiến cho nhỏ bực bội phải dừng xe quay đầu lại quát:
- Làm duyên hay vô duyên thì mắc mớ chi các người. Rõ là đồ dở hơi!
Bị mắng tên con trai không cụp đuôi mà lại còn nhe răng ra cười:
- Con gái giận giống như mặt trời giữa trưa vậy. Ðã nắng lại còn gắt nữa.
Không nén nổi cơn nóng, Ngọc Quí nhào tới thoi vô mặt tên con trai một cú đấm khiến hắn bị chảy máu mũi ở giữa đường. Chưa hết, nhỏ còn quát tháo ỏm tỏi lên:
- Cho bỏ tật tán tỉnh. Ðồ con nít ranh miệng còn hôi sữa mà bày đặt chọc ghẹo gái. Lần sau thấy tui thì phải tránh cho xa. Ðừng có lải nhải như hôm nay nữa đó! Con gái thời nay… chứ không phải thời xa xưa đâu mà tưởng nó chân yếu tay mềm.
Tội nghiệp cho tên con trai không hề phản ứng gì dù quả đấm của Ngọc Quí khá nặng tay, có thể làm cho hắn thấy sao rơi chấp chới. Một giọt máu đỏ chợt rơi xuống miệng làm tên con trai hốt hoảng phải đưa tay lên chận mũi, hắn nhìn Ngọc Quí bằng ánh mắt kinh hoàng pha lẫn ân hận. Có lẽ hắn đang tự mắng mình dại dột đã tự mình đối diện với một con cọp dữ. Ôi con gái gì mà mới trêu chọc chút xíu đã trổ tài “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay” với cánh con trai. Thiệt … “vũ thê” quá khiếp! Nhưng hắn có làm điều chi sàm sỡ ngoài mấy câu vừa học lóm rất tế nhị từ thằng bạn hôm qua. Hắn đã hát một bàn hát rất dễ thương, thậm chí còn có ý khen ngợi người ta… Vậy mà… ý tốt của hắn lại được đáp lễ bằng một đòn khá nặng. Giá như lúc nãy hắn dại mồm chê bai một tiếng, chắc chắn sẽ bị đánh đổi cả hàng… tiền đạo như chơi.
Tên con trai lấm lét nhìn Ngọc Quí:
- Sao nặng tay với tui?...
Ngọc Quí nhìn lại khuôn mặt rất thư sinh của hắn, lòng dấy lên một niềm thương hại, song vẫn chưa chịu hạ giọng. Nhỏ hất hàm:
- Ai biểu ngươi nói năng lộn xộn trước mặt cô nương? Nói cho ngươi biết, ta không phải loại hiền đâu, coi chừng gặp một lần nữa là nhà ngươi mất mạng.
Chà, lời hăm dọa nghe rởn tóc gáy. Nét mặt tên con trai trông thật buồn cười, vậy mà lại gây được sự chú ý cho Ngọc Quí. Nhỏ đưa mắt nhìn lom lom:
- Sao không đi đi. Bộ còn tính ăn vạ nữa hả?
Tên con trai vẫn đứng yên như thể đã biến thành pho tượng sống. Thấy vậy, Ngọc Quí thọt tay vào túi áo lấy ra một cây kẹo singum nhét vô tay hắn, giọng ngọt ngào hơn:
- Thôi… kể như ta bồi thường
Rồi không cần chờ xem phản ứng, Ngọc Quí ngồi lên xe đạp đi luôn. Ðược một quãng khá xa, nhỏ mới ngoài cổ lại phía sau thì thấy tên con trai vẫn đứng đó trôn theo. Lúc này Ngọc Quí mới nhận ra hành động của mình là quá đáng thì đã lỡ… Ai đời lại con gái lại đi đánh con trai giữa đường phố. Nếu hắn là thứ dữ thì không biết nhỏ sẽ lãnh hậu quả thế nào đây? Ðúng là mới biết được vài ba thế võ mà đã hù thiên hạ. Cũng may là Ngọc Quí không gặp rắc rối gì.
Vừa chạy xe, Ngọc Quí vừa nhúng vai cười thầm. Tên con trai đúng là dạng công tử bột… hoặc là thằng chết nhát như thỏ đế. Không lang thang ngoài đường nữa, Ngọc Quí trở về nhà bắt gặp người anh thứ hai đang trò chuyện cùng bạn gái. Vốn bản tính rất tò mò nên nhỏ liền núp vào một chỗ để nghe. Nhưng Quân đã trông thấy, cười cảnh cáo:
- Ê, …nghe lén chuyện của người ta là không tốt đâu nghe nhỏ. Vi phạm luật pháp nữa đó.
Bị phát hiện, Ngọc Quí đành phải ló mặt ra. Nhỏ chối bai bải:
- Ðâu có. Em vừa mới đi chơi về… chưa hề có ý nghĩ xấu trong đầu.
Quân gật gù:
- Thế à. Vậy mà anh tưởng nhỏ đã thâu hết băng chuyện của anh rồi chứ.
Ðể cho Quân nói dứt câu, Ngọc Quí nguýt hơi dài:
- Hứ… có cho tiền em cũng không làm chuyện ruồi bu. Nghe lén chuyện của anh thì được ích lợi gì cơ chứ. Xúi quẩy lắm, bởi em đây còn rất trong trắng… chưa hề bị nhiễm chút mùi “bụi trần” nào.
- Ðược thế thì tốt. Chỉ sợ em nói sai, bịt một tai… Ðể trống một tai.
Ánh mắt Ngọc Quí bỗng liếc nhanh về phía bạn gái của anh. Nhỏ tỏ ra sốt sắng:
- Có cần em pha cho anh ly nước đãi khách không?
Quân bèn chận đầu luôn:
- Nếu em có lòng tốt thì làm nước chanh tươi chứ đừng sài chanh muối nghe chưa nhỏ.
Ðột nhiên Ngọc Quí bị anh trai làm cho sượng mặt giống như củ khoai sùng. Thế nhưng, nhỏ vẫn mỉm cười không tự ái.
- Yên chí. Với anh ba thì em không có giở trò đâu.
Miệng nói, song Ngọc Quí cũng chẳng tha gì Quân dù anh trai chưa làm điều gì khiến cô bé phải để bụng “oán thù”. Ngọc Quí tỏ ra nhanh nhẹn hơn cả lần pha nước dùm cho Quang. Nhỏ chạy vèo xuống nhà bếp chỉ ít phút đã quay trở lên:
- Nước đây… Nước đây…
Ðể cảnh giác, Quân đón lấy một ly nước uống thử rồi mới đưa mời bạn gái. Nhưng cô bạn của cậu quả thật làm khách cho nên đến khi tận lúc về cũng chưa chịu uống hớp nào. Giữa lúc ấy, thì Quang từ bên ngoài bước xộc vào. Có lẽ đang rất là khát nên cậu bưng vội ly nước còn đầy ắp chưa người uống làm một hơi gần hết. Chợt Quang nhăn mặt, mắt trợn trừng:
- Ấy da, giấm ở đâu mà xuất hiện trên bàn tiếp khách vậy? Ặc …ặc làm ta nuốt vô bụng tới hơn nửa ly rồi.
Tiễn bạn về xong, Quân quay trở vào trông thấy anh hai mình đang ập ọa ói thì rất đỗi ngạc nhiên:
- Ủa, anh bị trúng gió hả?
Quang trả lời:
- Có mà bị trúng thực ấy chứ.
- Nhưng ai đã đầu độc anh?
- Cái ly dấm đang ở trên bàn kìa.
Nghe thế, Quân liền hết hồn cãi:
- Làm gì mà có giấm.
- Thế cái gì chua lè chứa trong ly?
- Nước chanh em vừa mới tiếp bạn.
Quang xẵng giọng:
- Tự tay ngươi pha đó hả?
- Không, Ngọc Quí làm dùm em.
- Nếu vậy thì nhà ngươi hãy uống thử mà xem.
Quân chỉ xuống ly nước của mình đã cạn xuống tận đáy.
- Thử rồi…hết nhẵn cả một ly.
Quang hỏi như thể cảnh sát điều tra:
- Ngươi cảm thấy bình thường chứ?
Quân vẫn gật đầu:
- Bình thường nửa ngọt nửa chua.
Quang vụt nhăn nhó:
- Vậy cớ sao ly nước của ta vừa mới uống chỉ toàn có một chất chua không hà?
- Anh nói nghe thiệt là lạ. Em đã kiểm tra kĩ lưỡng thì đời nào có chuyện đó.
Thấy thằng em trai tỏ thái độ không tin, Quang bèn đưa ly nước mình vừa uống:
- Thì còn đây. Ngươi hãy uống thử một ngụm rồi xem.
Cầm ly nước mà Quang vừa đưa qua, Quân khẽ nhấm nháp một chút nơi đầu lưỡi. Nhưng chưa phát hiện ra điều gì lạ thì cậu đã bị hỏi dồn:
- Thế nào? Có phải chỉ toàn vị chua của chanh không?
Quân chép miệng:
- Chua đâu mà chua. Anh chỉ có la ẩu.
Tức mình, Quang hớp tiếp một ngụm thứ hai để thử lại chắc chắn và cậu vẫn la làng:
- Uùi… Chua muốn thụt cả lưỡi luôn mà ngươi biểu rằng không hả? Chắc cái miệng nhà ngươi đang ngậm đường phèn…
Quân bỗng công nhận:
- Không phải ngậm đường mà là em đang ngậm kẹo của bạn gái đưa lúc nãy.
Quang ngúc ngoắc cái đầu:
- Hèn chi nhỏ Ngọc Quí nó cho nhà ngươi uống “giấm thanh” mà nhà ngươi vẫn khen ngọt.
Từ trên bậc cầu thang, Ngọc Quí nghiêng ngả cười:
- Ha… ha… tội nghiệp cho anh cả của tui. Nhưng không sao, nước chanh tươi rất tốt, bổ phổi mà lại có dư vitamin C nữa.
Lần này thì Quang không tha cho Ngọc Quí như lần trước. Cậu leo lên cầu thang lôi cho bằng được đứa em gái xuống để trừng trị.
- Nhỏ phải uống cho hết ly nước còn lại này.
Ngọc Quí tỏ ra rất sợ hãi:
- Oái. Em đang bị thiếu máu, không thể dùng đồ chua.
- Ðừng có mà viện cớ. Thiếu hay thừa cũng phải uống.
Trước áp lực của anh trai. Ngọc Quí vội đưa cả hai tay lên bịt miệng:
- Không uống… em không uống…
- Thế sao nhỏ lại bày ra những trò tinh nghịch này?
- Nhưng em đâu có làm hại tới ai.
- Sao lại không? Anh chẳng phải đã hai lần thành nạn nhân của em sao?
Ngọc Quí rụt cổ lại:
- Anh ăn gian. Mới chỉ có lần này, còn lần trước là thằng Quyền và “ái phi” của anh chứ bộ.
Quang cốc mạnh lên đầu em mấy cái liền, khiến Ngọc Quí phải kêu toáng lên ầm ĩ.
- Oái… ối… Ba má ơi cứu con…
Quân ngồi gần đó bật cười:
- Ba má không có ở nhà, chỉ có anh ba đây thôi. Nhưng em chơi xấu quá anh cứu thế nào được.
Thấy mình bị bỏ rơi, Ngọc Quí khóc sụt sùi:
- Anh nhớ nghen. Bắt đầu từ ngày mai anh đừng có nhờ em giặt dùm quần áo nữa. Em cũng chẳng bỏ công làm những món ăn ngon cho các anh thưởng thức nữa đâu.
Thằng Quyền xuất hiện đúng lúc cũng hùa vào với hai người anh trai lớn để chọc tức nhỏ chị gái ưa nghịch ngợm.
- Bà chị đừng có mà làm phách. Chẳng qua trong nhà này không nhiều con gái, nên mấy anh em trai phải ráng mà nuốt những thức ăn của chị nấu đấy thôi. Mai mốt anh Quang mà lấy vợ về rồi thì nhất định chị sẽ được về hưu non không ai thèm giữ.
Quả nhiên thằng Quyền đã làm cho Ngọc Quí giận điên lên:
- Ðược, cám ơn nhà ngươi đã tiết lộ ra chuyện này sớm. Chứ nếu không chẳng biết mình bị làm nô lệ tới bao giờ… Nhưng… híc… híc… ta tức cho ta đã không được làm con trai như mi và hai anh để phải bị đì đến sói cả cái trán.
Thằng Quyền đã không thương hại chị còn đưa tay sờ trán Ngọc Quí rồi cười:
- Sói đâu mà sói. Tóc chị vẫn còn dày đặc cả đầu mà.
- Ðang lệ tuôn, Ngọc Quí cũng gân cổ lên đấu khẩu:
- Hứ. Chẳng lẽ mi bắt ta trở thành ni cô mới thỏa mãn hay sao?
Thấy tất cả đều hướng về mình cười trêu, chọc ghẹo, Ngọc Quí bèn ngồi bệt xuống giữa nhà ăn vạ thật. Nhỏ gào lên như bị ai đánh, ai đấp khiến thằng Quyền càng được dịp chọc bạo:
- Lêu… lêu…t hế mà cũng đòi làm con trai. Vừa “mít ướt”, vừa mưa dầm, vừa…
Thằng Quyền chỉ nói được tới đó thì đã bị Ngọc Quí đã chồm tới đổ vào miệng nó ly nước trên bàn.
- Ðể coi nhà ngươi còn chọc ta được nữa không.
- Ặc … ặc…
- Ðáng kiếp lắm! Ta đây không thèm thương hại đâu. – Ngọc Quí nói.
Thằng Quyền đẩy mạnh Ngọc Quí ra để nhổ chất nước chua trong cổ họng, khiến Ngọc Quí loạng choạng đạp lên quả bóng da, cộng với nền nhà tráng men nên mất thăng bằng trượt người ngửa ra sau. Quân trông thấy vội đưa tay đỡ em nhưng rồi cả hai anh em cùng lăn cù ra đất. Ngọc Quí may mắn nằm bên trên người Quân nên chẳng bị sao. Nhỏ lồm cồm ngồi dậy, lay lay anh:
- Anh Quân… anh có bị sao không?
Quân nằm xụi lơ trên nền gạch vì cái ngã khá đau, cậu đáp thì thào:
- Có… sao rơi rất nhiều… tới cả một ngàn ông…
Ngọc Quí chớp đôi mắt:
- Còn em thì có cảm giác mình đang bơi trên dãy Ngân Hà.
Quang bước tới lôi cả hai người ngồi dậy rồi cười mắng thằng em út:
- Giữa ban ngày mà kẻ thấy sao, người bơi trên sông Ngân Hà thì chắc phải nhờ tới bác sĩ tâm thần rồi Quyền ơi.
Thằng Quyền nhún vai ra vẻ không quan trọng cho lắm.
- Ðáng đời họ.
- Nhưng thằng Quân có **ng chạm gì tới anh em mình đâu.
Thằng Quyền vẫn gán tội.
- Ai biểu anh ấy bày đặt làm người dũng cảm. Cứ để cho “trái mít ướt” rụng xuống nhẹp lép hết làm tàng.
- Nói vậy sao được. Dù gì Ngọc Quí cũng là cô công chúa duy nhất trong nhà mà. Chúng ta là con trai cần phải biết thương nhỏ một chút chứ.
- Oái… trời sập… rời sập…
Nghe anh cả và thằng út nói chuyện Ngọc Quí hét toáng lên như thể sắp có cơn động đất làm mọi người phải giật mình. Quân xoa tay vào chỗ đau nhìn lên hỏi:
- Ðã sập chưa?
Ngọc Quí mím môi cười:
- Chưa sập. Nhưng nếu xảy ra thêm một sự kiện nữa thì… e tất cả chúng ta sẽ bị chôn vùi.
Thằng Quyền tỏ ra bản lĩnh:
- Hù vừa thôi bà chị dễ thương ơi. Ngày tận thế chưa đến trong thế kỉ này đâu. Cứ ăn bò bía hay uống một ly sâm bổ lượng cho mát mẻ trong lòng.
Ngọc Quí hất cái mặt:
- Ta đâu có dư tiền mà đem đãi mi.
Thằng Quyền cười nịnh bợ:
- Chỗ chị em mà sao nói chuyện không có tình cảm gì hết vậy?
Ngọc Quí quắc mắt lên:
- Tình cảm cái quái gì khi nhà mi ăn xong quẹt mỏ như gà, không chịu bênh vực ta. Nhưng ta chẳng cần…ta sẽ cố gắng học võ thêm hai năm nữa, cỡ mi ta xách gáy quẳng ra đường cái rụp.
Chẳng hề nể sợ, thằng Quyền cười:
- Hì… hì … chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng rồi. Tui chỉ sợ khi có võ nghệ đầy mình rồi, chị sẽ thêm chứng “tẩu hỏa nhập ma”
Chiếc môi Ngọc Quí lại trề ra:
- Không cần mượn cái miệng vô duyên của nhà mi trù chết ta đâu. Nói cho mi biết ta đã từng đánh con trai ngoài đường rồi đó.
Thằng Quyền bĩu môi:
- Chắc cái thằng bị chị đánh thuộc loại “gà công nghiệp” nên không biết đá lại. Chứ phải tay em, nhất định chị không thể cười nổi rồi bà chị yêu quí ạ.
- Nhà mi làm được gì ta?
- Tất nhiên là đánh lại rồi.
- Thế là nhà mi là thứ con trai không biết nhường con gái.
- Ngu gì mà nhường khi mình gặp phải một “con cọp cái” sổ chuồng đang đi lang thang ngoài đường.
Lời thằng Quyền nói càng làm cho Ngọc Quí tức nghẹn đến cổ họng. Nhỏ bấm bụng tự ngăn mình không đấu khẩu thêm với nó nữa mà ngầm hầm hừ “Cứ chờ đấy…thằng ranh con”