 |
|

09-09-2008, 04:41 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chuyện là ng nho - Ngô KÃnh Tá»
Lá»i giá»›i thiệu
Cùng vá»›i “Thá»§y Há» truyện†cá»§a Thi Nại Am, “Hồng lâu má»™ng†cá»§a Tà o Tuyết Cần “Nho Lâm Ngoại Sá»â€ (Chuyện là ng nho) cá»§a Ngô KÃnh Tá» là má»™t tác phẩm giá trị nhất cá»§a tiểu thuyết Trung Quốc. Trong bà i tá»±a viết thá»i Äồng Trị, má»™t nhà phê bình đã nói: “Tôi khuyên các bạn không nên Ä‘á»c quyển tiểu thuyết nà y, vì Ä‘á»c nó má»™t lần các bạn sẽ cảm thấy rằng mình đã gặp những nhân váºt cá»§a nó suốt ngà y trong Ä‘á»iâ€. Riêng nháºn xét nà y cÅ©ng đủ chứng minh giá trị hiện thá»±c cá»§a nó như thế nà o. Lá»— Tấn trong “Trung Quốc tiểu thuyết sá» lược†khẳng định rằng “Nho Lâm Ngoại Sá»â€ là tiểu thuyết châm biếm xã há»™i đầu tiên, và vá» mặt nà y, từ xưa đến nay nó vẫn vô địch.
I. Tác giả
Ngô KÃnh Tá» (1701 - 1754) tá»± là Mẫn Hiên, lại có tên tá»± là Văn Má»™c, sinh năm 1701 ở huyện Toà n Tiêu, tỉnh An Huy, phÃa bắc bá» sông Dương Tá». Gia đình ông mấy Ä‘á»i nổi danh vá» khoa hoạn. Trong Ä‘á»i cố, có bốn ngưá»i đỗ tiến sÄ©, sang Ä‘á»i ông ná»™i, có ngưá»i đỗ bảng nhỡn, tiến sÄ©. Ngưá»i cha là m giáo dụ ở huyện được và i năm rồi bị cách chức vì trái ý quan trên, vá» nhà được má»™t năm rồi mất.
Gia đình ấy để lại cho ông má»™t gia tà i già u có, vô số bà con, bạn bè là quan lại, tiến sÄ©, cá» nhân, cùng vá»›i cái má»™ng thi đỗ là m quan để nối nghiệp nhà . Nhưng tất cả Ä‘á»u tan rã mau chóng. Năm hai mươi tuổi, KÃnh Tá» thi đỗ tú tà i ở phá»§, nhưng lên tỉnh thi lại há»ng. Kinh nghiệm thi cá» cá»§a bản thân cùng vá»›i kinh nghiệm là m quan cá»§a cha đã là m cho chà ng thanh niên chán ngán vá» con đưá»ng khoa hoạn. Ông lại sẵn thói phong lưu, tiêu tiá»n như rác, nên chẳng bao lâu, gia sản cha ông để lại Ä‘á»u không cánh mà bay. Bấy giá» bạn bè trở mặt, tôi tá»› bá» Ä‘i, há» hà ng lảng hết, ông phải bá» nhà lên Nam Kinh.
Cuá»™c Ä‘á»i ở Nam Kinh là cuá»™c Ä‘á»i lao động cháºt váºt và khổ cá»±c. Mùa đông không có lá»a đốt và nhiá»u khi phải nhịn đói hai ba hôm liá»n. Nhưng chÃnh nó đã giúp ông tiếp thu những tư tưởng dân chá»§ cá»§a Cố Viên Võ, Hoà ng Tôn Hy, chá»§ trương chống khoa cá» bát cổ, chống lá»… giáo và há»c vấn nhồi sá» cá»§a Tống Nho. Nó cÅ©ng giúp cho ông thấy rõ bản chất xấu xa cá»§a tầng lá»›p nho sÄ© đã cấu kết vá»›i ngoại tá»™c Mãn Thanh gây ra cái tệ quan trưá»ng là m xã há»™i Ä‘iêu đứng và do đó, ông đã Ä‘oạn tuyệt được vá» tình cảm vá»›i giai cấp thống trị và thấy cái đẹp ở quần chúng, ở những ngưá»i lao động bình thưá»ng bị bá»n thống trị khinh miệt. Vì váºy, năm ba mươi sáu tuổi, ông được cá» lên Bắc Kinh dá»± và o khoa thi “Bác há»c hồng từâ€, vinh dá»± lá»›n nhất cá»§a nho sÄ© Mãn Thanh, thì ông kiên quyết chối từ, dù rằng ông biết rõ con đưá»ng danh lợi đã mở ra trước mắt. Và o khoảng bốn mươi lăm tuổi, ông viết “Nho Lâm Ngoại Sá»â€; ngoà i ra, ông còn viết “Thi thuyếtâ€, “Má»™c SÆ¡n phòng táºpâ€. Ông mất ở Dương Châu năm 1754
Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Ngô KÃnh Tá» là cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t thứ “ẩn sÄ©â€, nhưng tác phẩm mà ông để lại cho Ä‘á»i sau lại là má»™t tác phẩm chiến đấu. Tác giả đã dùng hình tượng nghệ thuáºt để đả phá chế độ thi cá» và chế độ quan trưá»ng, và qua đỠtà i trung tâm ấy, tác giả đã phê phán tầng lá»›p trà thức phong kiến vá» tất cả má»i mặt: há»c vấn, đạo đức, tư cách để là m nổi báºt những tư tưởng dân chá»§. Äối vá»›i văn há»c “Nho Lâm Ngoại Sá»â€ có ba ưu Ä‘iểm nổi báºt: ná»™i dung hiện thá»±c, tư tưởng dân chá»§ và nghệ thuáºt châm biếm sâu sắc. ChÃnh ba Ä‘iá»u đó là m cho ngà y nay Ä‘á»c lại chúng ta không khá»i ngạc nhiên vì nó má»›i mẻ lạ thưá»ng.
II. Hiện thá»±c tÃnh cá»§a tác phẩm
Như Lá»— Tấn nháºn định, “sá»± thá»±c là lẽ sống cá»§a văn châm biếm â€Nho Lâm Ngoại Sá»" sở dÄ© thà nh tác phẩm châm biếm vÄ© đại trong văn há»c, chÃnh vì nó bám chắc lấy sá»± thá»±c cá»§a xã há»™i đương thá»i.
Xã há»™i được miêu tả lại trong tác phẩm là xã há»™i Ä‘á»i Thanh ở giữa thế kỉ XVIII. Ngưá»i Mãn Thanh xâm chiếm Trung Quốc từ 1644. Muốn cá»§ng cố sá»± thống trị, nhà Thanh ra sức thống trị vá» mặt tinh thần. Má»™t mặt, chúng gây ra những vụ “văn tá»± ngục†để giết những ngưá»i viết những Ä‘iá»u chống lại nhà cầm quyá»n. Má»™t mặt, chúng dùng hình thức thi bát cổ để lung lạc trà thức. Bát cổ hay kinh nghÄ©a là má»™t lối văn có tám vế. Ngưá»i viết chỉ có thể trÃch dẫn ở “NgÅ© Kinhâ€, “Tứ Thưâ€, không được nói gì đến hiện tại. Mưu mô cá»§a nhà Thanh đã thà nh công to lá»›n. Tất cả bá»n nho sÄ© Ä‘á»u rÆ¡i và o bạm bẫy: ai không là m văn bát cổ thì không phải nhà nho.
Äể tránh “ngục văn tá»±â€, Ngô KÃnh Tá» phải đặt câu chuyện và o Ä‘á»i Minh, nhưng tất cả má»i sá»± việc, nhân váºt Ä‘á»u là những sá»± việc và những nhân váºt cá»§a Ä‘á»i Thanh. Gia đình há» Äá»— ở Thiên trưá»ng là gia đình tác giả, những nhân váºt như Ngu Dục Äức, Mã Thuần Thượng, Trì Hà nh SÆ¡n v.v... Ä‘á»u dá»±a và o những ngưá»i bạn cá»§a tác giả. Äá»— Thiếu Khanh, anh chà ng phá gia chi tá» chÃnh là bản thân Ngô KÃnh Tá». Äối vá»›i thá»i đại tác giả sống, phương pháp thể hiện nà y là má»™t phương pháp má»›i mẻ và táo bạo. Tác giả không lấy đỠtà i trong lịch sá» quá khứ, trong truyá»n thuyết; những nhân váºt không phải những vị anh hùng vá»›i những tình tiết quái dị. Trái lại, ở đây là cuá»™c sống bình thưá»ng vẫn diá»…n ra hằng ngà y. Äúng như Lá»— Tấn nói:
“Những sá»± việc miêu tả trong sách Ä‘á»u là những sá»± việc thông thưá»ng, ai cÅ©ng thấy cả, thưá»ng không ai cho là lạ, nên cÅ©ng không buồn để ý đến nó. Nhưng ngay bản thân nó đã vô lý, buồn cưá»i, đáng ghét, tháºm chà đáng ghê tởm... Bây giá» tác giả nói đến thì má»i ngưá»i thấy ngay ý nghÄ©a quan trá»ng cá»§a nóâ€.
Như má»i ngưá»i Ä‘á»u thấy, tác giả đã nêu báºt má»™t cách rất sinh động và hiện thá»±c, thá»±c chất cá»§a chế độ thi cá» và chế độ quan trưá»ng. Ngay từ hồi thứ nhất, Vương Miện, nhân váºt lý tưởng cá»§a tác giả, đã nói lên câu nói quán triệt tất cả tác phẩm “Văn nhân thá»i đại nà y nguy rồi!â€. Và tác giả cÅ©ng không há» giấu giếm chá»§ ý cá»§a mình là dùng tác phẩm nghệ thuáºt để chứng minh cái tai há»a mà chế độ khoa cỠđã đưa đến cho tầng lá»›p nho sÄ© cá»§a thá»i đại.
Tác giả đã nêu rõ nó chỉ là má»™t thứ trò há», không dá»±a và o má»™t tiêu chuẩn gì hợp lý mà hoà n toà n dá»±a và o chá»§ quan cá»§a ngưá»i chấm thi. Chu Tiến chấm thi, thấy Phạm Tiến thi đã hai mươi lần vẫn không đỗ nên “thương hại†muốn “thưởng cho cái chà cá»§a anh taâ€. ChÃnh vì váºy, y chịu khó Ä‘á»c bà i văn cá»§a Phạm Tiến đến ba lần và đến lần thứ ba thì thấy “má»—i chữ là má»™t hạt ngá»câ€. CÅ©ng vì thi cá» chẳng qua là má»™t thứ trò há», cho nên các quan chấm thi chỉ nghÄ© đến việc là m sao cho vừa lòng quan thầy. Phạm Tiến muốn hoãn kỳ treo bảng vì chưa tìm được bà i cá»§a Tuân Mai để cho y đỗ như ý muốn cá»§a Chu Tiến. Trưá»ng thi là má»™t nÆ¡i gian dối, má»™t ngưá»i Ä‘i thi thay ngưá»i khác như Khuông Siêu Nhân kiếm được hà ng trăm lạng. Không những thi cá» chẳng có giá trị gì, mà ngay cả những ngưá»i thi đỗ cÅ©ng chẳng có kiến thức gì. Trì Hà nh SÆ¡n nói: “Bây giá» bá»n Ä‘á»c sách chẳng qua chỉ biết thi cá»... Còn như việc lá»… nghi âm nhạc, binh pháp, nông nghiệp thì tuyệt nhiên không sỠđếnâ€. Phạm Tiến là m quan chấm thi nhưng vẫn không biết Tô Äông Pha nhà văn hà o lá»›n báºc nhất Ä‘á»i Tống là ai; Thang tri huyện cÅ©ng Ä‘i chấm thi nhưng vẫn không biết Lưu CÆ¡, ngưá»i đã giúp Chu Nguyên Chương đánh Ä‘uổi quân Nguyên là ai. Trong con mắt cá»§a tác giả, há»c vấn và khoa cá» là hai Ä‘iá»u hoà n toà n đối láºp.
Trong khi phân tÃch thá»±c chất cá»§a chế độ khoa cá», tác giả đã miêu tả má»™t cách hết sức cụ thể cái tấn bi hà i kịch mà nó gây nên ở trong xã há»™i. Vì đó là con đưá»ng tiến thân duy nhất cá»§a các nhà nho, cho nên tất cả tầng lá»›p trà thức Ä‘á»u xô nhau theo con đưá»ng ấy. Äại bá»™ pháºn suốt Ä‘á»i thất bại, thi há»ng. Bấy giá» hỠđà nh phải sống cuá»™c Ä‘á»i nghèo khổ cá»±c nhục như Nghê Sương Phong vì đói khổ quá mà phải bán tất cả sáu đứa con cá»§a mình. Có má»™t số ngưá»i láºn Ä‘áºn nÆ¡i trưá»ng ốc hà ng chục năm trá»i má»›i thà nh đạt. Trong những hồi đầu ta gặp hai nạn nhân cá»§a chế độ khoa cá» là Chu Tiến và Phạm Tiến. Ta gặp ông già Chu Tiến thi mãi đến sáu mươi tuổi vẫn há»ng, bị Mai Cá»u chế nhạo, Vương Huệ coi thưá»ng, mất chức dạy há»c, phải giữ sổ cho nhà buôn. Con ngưá»i nà y vì uất ức quá nên nhìn thấy cái bà n ở trưá»ng thi thì “nước mắt già n giụa, thở dà i má»™t cái, Ä‘áºp đầu và o bà n, nằm duá»—i thẳng cẳng, bất tỉnh nhân sá»±â€. Quả thá»±c giấc má»™ng công danh hà nh hạ con ngưá»i đến thế là cùng. Ta lại gặp ông già Phạm Tiến ngoà i năm mươi tuổi bị lão hà ng thịt mắng như tát nước và o mặt, đói quá phải Ä‘em con gà độc nhất ra chợ bán. Tác giả trình bà y sâu sắc cái cảnh Chu Tiến vì thi há»ng mà chết ngất ở trưá»ng thi, cÅ©ng như cái cảnh Phạm Tiến thi đỗ mừng quá hóa Ä‘iên, nên lại cà ng là m nổi báºt sá»± truỵ lạc vá» tinh thần cá»§a tầng lá»›p nho sÄ©.
Tác giả lại còn cắt nghÄ©a má»™t cách đúng đắn sá»± sa Ä‘á»a vá» nhân cách cá»§a bá»n nhà nho đạt váºn: Äó là vì hỠđã thoát ly hoà n toà n khá»i nhân dân mà bước sang giai cấp thống trị và cà ng trèo lên cao trong báºc thang xã há»™i thì nhân cách cá»§a há» cà ng biến Ä‘i, để lá»™ nguyên hình bá»n sâu má»t cá»§a xã há»™i. Ở đây sá»± phân tÃch những thá»§ Ä‘oạn mà xã há»™i phong kiến đã dùng để đầu độc trà thức quả thá»±c là chua chát. Con ngưá»i thi đỗ biến thà nh má»™t vị thần. Anh tú tà i “ngây†Chu Tiến được ngưá»i ta dá»±ng bà n thá» thá» sống và con ngưá»i “môi trá» ra ngoà i (Phạm Tiến) bá»—ng chốc biến thà nh Văn khúc tinh. Ngưá»i ta Ä‘ua nhau đến biếu bạc và ng, nhà cá»a. Kết quả cá»§a sá»± mua chuá»™c nà y là ngưá»i nho sÄ© bán rẻ tất cả nhân cách cá»§a mình để thà nh má»™t hạng ngưá»i hèn hạ. Quá trình biến chất cá»§a ngưá»i trà thức trong xã há»™i phong kiến biểu hiện rất cụ thể qua nhân váºt Khuông Siêu Nhân. Khi ta gặp Khuông, thì Khuông là má»™t chà ng bói sáng nghèo khổ, có hiếu, má»™t ngưá»i đầy những ý nghÄ©a cao thượng: â€những ngưá»i già u là những đứa con bất hiếu, nhưng má»™t ngưá»i nghèo như ta thì dù muốn có hiếu cÅ©ng không là m sao được. Thá»±c là bất công. Cuá»™c Ä‘á»i hà n vi cá»§a Khuông thá»±c là cảm động, Khuông lao động vất vả, yêu quý cha mẹ, ham há»c. Nhưng từ khi thi đỗ, bản chất cá»§a Khuông dần dần thay đổi; Khuông chạy theo Phan Tam, nhúng tay và o những việc bất chÃnh để kiếm tiá»n, bá» vợ cÅ© lấy vợ má»›i con quan, nghe tin vợ chết không chịu vá», ngồi đâu cÅ©ng khoe khoang chức tước, tà i năng cá»§a mình má»™t cách trÆ¡ trẽn. Khuông biến thà nh hạng ngưá»i vô liêm sỉ, nhưng vẫn luôn luôn tá»± lừa dối mình bằng những danh từ đạo đức.
Mặc dù khoa cá» là m cho tầng lá»›p trà thức bị Ä‘iêu đứng nhưng nó vẫn có những con ngưá»i sùng bái nó má»™t cách tuyệt đối. Vá»›i Cao Hà n Lâm và Lá»— Biên Tu thì đó là cách đánh giá duy nhất vá» con ngưá»i: “Nếu ông ta có há»c, thì ông ta đã thi đỗ rồiâ€. Vá»›i Lá»— Tiêu Thư thì không lấy được ngưá»i chồng cá» nhân, tiến sÄ© tức là “há»ng cả cuá»™c Ä‘á»iâ€. Hạng ngưá»i mê muá»™i nà y nhan nhản trong xã há»™i phong kiến. Tiêu biểu nhất cho hạng nà y là Mã Thuần Thượng. Vá»›i Mã Thuần Thượng nó là tất cả: “Nếu cha mẹ có mang bệnh, nằm trên giưá»ng không có ăn mà nghe anh ngâm văn bát cổ thì trong lòng cÅ©ng nở dạ vui mừng...†“Khổng Phu Tá» sống lại bây giá» thì nhất định ngà i cÅ©ng phải là m văn chương theo cá» nghiệpâ€. Tất cả tầng lá»›p nho sÄ© chỉ nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u: phải ra là m quan. Äá»™ng cÆ¡ là m quan chỉ là má»™t động cÆ¡ hèn hạ. Tang Äồ nói vá»›i Thiếu Khanh:
“... Rồi nếu thi đỗ, tôi sẽ được là m tri huyện. Thế rồi tôi sẽ Ä‘i già y, ngồi trên công đưá»ng, đánh ngưá»i taâ€.
ChÃnh vì váºy, sá»± phê phán thá»±c chất thối nát cá»§a chế độ khoa cỠđưa thẳng đến sá»± phÆ¡i bà y bá»™ mặt thá»±c cá»§a chế độ quan lại phong kiến. Ở đây sá»± công kÃch thá»±c là triệt để. Việc châm biếm, tố cáo má»™t và i cảnh thối nát trong quan trưá»ng là má»™t việc thưá»ng thấy trong văn há»c, nhưng việc đà o sâu đến táºn gốc rá»…, phá»§ nháºn nó má»™t cách toà n bá»™ là việc rất Ãt có. Ngay từ hồi đầu, trước khi nhắm mắt, bà mẹ cá»§a Vương Miện đã nói: “Là m quan không phải là việc là m cho cha ông vinh hiển. Ta thấy những kẻ là m quan Ä‘á»u không được cái gì hay..., Con Æ¡i, nên nghe lá»i mẹ, sau nà y lo cưới vợ, đẻ con, giữ mồ mả cho mẹ chứ đừng ra là m quan! Có thế mẹ chết má»›i nhắm mắtâ€. Vương Miện là má»™t nhân váºt có thá»±c, nhưng trong các sách không há» nói đến việc Vương Miện và mẹ Vương Miện phê bình thi cá» và quan trưá»ng. Ở đây, tác giả đã biến há» thà nh những hình tượng nghệ thuáºt để nói lên sá»± khinh bỉ cá»§a mình đối vá»›i mưu mô nô dịch trà thức cá»§a bá»n vua chúa Mãn Thanh.
Khi trình bà y thá»±c chất thối nát cá»§a bá»n quan lại phong kiến, tác giả không chỉ trình bà y hiện tượng mà còn Ä‘i sâu hÆ¡n tìm ra nguyên nhân. Sá»± thá»±c, thì là m quan chỉ là má»™t cái nghá» kiếm ăn không liên quan gì đến nhân nghÄ©a, đạo đức. Khi nháºn định vá» ngưá»i cha cá»§a Äá»— Thiếu Khanh, Cao Hà n Lâm nói: “Ông cha cá»§a Thiếu Khanh, đỗ tiến sÄ©, là m quan đến Thái thú nhưng cÅ©ng là má»™t anh ngốc. Lúc là m quan không biết kÃnh trá»ng quan trên, chỉ cốt là m sao cho vừa lòng dân, cả ngà y cứ ngồi mà lo â€hiếu đễ" vá»›i “nông tangâ€. Những cái đó Ä‘á»u là đầu đỠđể là m văn là m bà i. Ông ta tưởng đâu là sá»± thá»±c". Sá»± thá»±c, là m quan chỉ là má»™t cái nghá» cốt là m sao kiếm được nhiá»u tiá»n.
Nghiêm Trà Trung nói: “Như Thang phụ mẫu là m thì chỉ có tám ngà n. Ngà y trước, Phạm phụ mẫu là m thì có đến vạn. Nó có những cái lắt léo phải cần những ngưá»i thà nh thạo như chúng tôiâ€. Vương Huệ có thể xem là má»™t thứ quan “thà nh thạo†vì những cái “lắt léo†cá»§a nghá» nà y. Vừa được bổ là m Thái thú Nam Xương, Vương Huệ đã há»i xem ở đây có những sản váºt gì, hay kiện nhau vì những việc gì và đem áp dụng ngay phương châm:
“Ba năm tri phủ thanh liêm,
Mưá»i vạn lạng bạc số tiá»n cÅ©ng toâ€.
Äể là m má»™t ông phá»§ “thanh liêmâ€, Vương Huệ “xét xem cái gì có lợi mà còn giấu giếm, vÆ¡ vét tất cả vá» mìnhâ€. Y biến công đưá»ng thà nh má»™t nÆ¡i chỉ nghe “tiếng cân, tiếng bà n toán và tiếng roiâ€. “Tất cả phá»§ Ä‘á»u sợ ông phá»§ như cá»p, lúc nằm chiêm bao cÅ©ng vẫn còn sợâ€. Nhưng y vẫn không vì thế mà bị khiển trách. Trái lại, “quan trên có nghe đến thì cho Vương là ngưá»i có năng lá»±c nhất ở Giang Tây. Là m được ba năm, ở đâu cÅ©ng khen ngợiâ€. Bá»n quan lại phong kiến là cái ung nhá»t cá»§a nhân dân. Chúng chỉ muốn lấy tiá»n, lại đồng thá»i được quan trên khen ngợi. ChÃnh vì váºy tri huyện Thang đã gông chết ông già hồi giáo, là m cho nhân dân nổi giáºn, bãi thị, vây thà nh đòi giết chết ngưá»i chá»§ mưu. Äến khi quan trên xét thì tri huyện Thang chẳng bị trừng phạt gì; trái lại, nhân dân lại bị xá» phạt nặng ná». Tác giả lại còn phân tÃch tỉ mỉ tại sao “ông quan là m nhà tan cá»a nát†như váºy. Äó là vì xung quanh há» là những bá»n xu nịnh hèn hạ chỉ tìm cách dá»±a và o uy thế cá»§a hỠđể bóc lá»™t nhân dân. Nghiêm Trà Trung và Trương TÄ©nh Trai, hai hình ảnh cụ thể cá»§a bá»n nho sÄ© đã biến thà nh cưá»ng hà o ở nông thôn. Chúng dá»±a và o thế lá»±c cá»§a quan để cướp Ä‘oạt ruá»™ng vưá»n, đánh ngưá»i gãy đùi, cướp lợn, đòi tiá»n, đòi gia tà i, lừa lá»c má»i ngưá»i. Gặp ai là m quan hay sẽ là m quan thì chúng xu nịnh, tâng bốc, chỉ muốn bà y mưu tÃnh kế đà n áp nhân dân; trái lại, gặp nhân dân thì chúng hống hách, cướp giáºt, không có Ä‘iá»u gì không là m. Không những thế, nha môn cá»§a bá»n phá»§ huyện đầy dẫy những bá»n thừa kiện, lÃnh hầu, sai nhân v. v... mà thá»±c chất chỉ là má»™t bá»n ăn cướp. Có kẻ ăn cướp trắng trợn như Phan Tam. Y là má»™t thứ côn đồ chỉ lo gá bạc, bắt cóc phụ nữ, cho vay nặng lãi, hối lá»™ quan trưá»ng, dìm việc giết ngưá»i. Có kẻ chỉ lo hăm dá»a để kiếm tiá»n như tên sai nhân đã dá»a Cừ Dáºt Phu tư thông vá»›i giặc để nuốt trôi chÃn mươi lạng bạc cá»§a Mã Thuần Thượng. Lại có kẻ tìm má»i cách luồn lá»t như tên thư biện nói vá»›i Bão Văn Khanh: “Có má»™t việc chỉ mong cụ lá»›n cho má»™t chữ â€chuẩn" là ông có thể kiếm hai trăm lạng bạc. Lại có má»™t việc Ä‘ang đưa lên huyện xét, chỉ mong cụ lá»›n bác Ä‘i là ông có thể kiếm ba trăm lạng. Ông Bão: ông là m Æ¡n nói há»™ tôi má»™t lá»i vá»›i cụ lá»›n".
Äối láºp lại hình ảnh cá»§a bá»n nho sÄ© mất nhân cách, tác giả đã nêu lên hình ảnh cảm động cá»§a những con ngưá»i bình thưá»ng. Tác giả không giấu giếm thiện cảm cá»§a mình đối vá»›i há». Câu chuyện mở đầu bằng anh chăn trâu Vương Miện và kết thúc bằng Quý Hà Niên viết thuê, Vương Thái bán giấy vụn, Cái Khoan bán nước chè, Kinh Nguyên thợ may. Bà mẹ Vương Miện, ngưá»i cha Khuông Siêu Nhân là những nông dân nghèo nhưng biết dặn con đừng ra là m quan. Tác giả thấy ở ngưá»i hát tuồng Bão Văn Khanh má»™t ngưá»i “chÃnh nhân quân tá»â€, tác giả tìm thấy cái chân tháºt ở trong tình cảm, trong cách cư xá» cá»§a hai thương nhân nghèo là cụ Ngưu và cụ Bốc. Tác giả đưa há» và o lịch sá» là ng nho và xem há» là những nhà nho chân chÃnh. Cái nhìn ấy là má»™t cái nhìn hiện thá»±c Ãt thấy trong văn há»c.
III. Tư tưởng dân chủ
Ngô KÃnh Tá» trình bà y được má»™t bức tranh hiện thá»±c vá» xã há»™i Ä‘á»i Thanh không phải là má»™t việc ngẫu nhiên. Äó là vì tác giả đã tiếp thu được những tư tưởng cá»§a Hoà ng Tôn Hy và Cố Viên Võ. Hai ngưá»i nà y là hai há»c giả lá»›n cá»§a Ä‘á»i Minh đã từng tham dá»± cuá»™c kháng chiến chống ngoại tá»™c Mãn Thanh. Sau khi thất bại, há» rút lui vỠở ẩn, mạt sát bá»n trà thức đầu hà ng Mãn Thanh, nêu lên chá»§ trương há»c phải chú trá»ng thá»±c tiá»…n và do đó, chống lại
Tống nho từ căn bản. Qua thá»±c tiá»…n cá»§a bản thân, há» thấy rõ rằng sá»± thống trị cá»§a chế độ phong kiến là tà n ác và há» có những tư tưởng dân chá»§ rõ rệt, Vương Thuyá»n SÆ¡n còn nêu ra kết luáºn chia Ä‘á»u ruá»™ng đất. Các há»c giả tiến bá»™ nà y chá»§ trương soạn sách để bảo tồn ý thức dân tá»™c và cảnh tỉnh nhân dân. HỠđã thoát ly khá»i láºp trưá»ng cá»§a giai cấp há» mà đứng sang láºp trưá»ng cá»§a quần chúng và được nhân dân yêu quý. Ngô KÃnh TỠđã tiếp thu được những tư tưởng tiến bá»™ cho nên tác phẩm cá»§a ông có má»™t giá trị tư tưởng rõ rệt, ta có thể thấy ở đó mầm mống cá»§a tư tưởng dân chá»§. Nhưng má»™t mặt khác, vì xã há»™i Trung Quốc vẫn ở trong tình trạng phong kiến không chuyển nhanh thà nh xã há»™i tư bản, cho nên tư tưởng phong kiến vẫn ảnh hưởng sâu sắc đến những ngưá»i tiến bá»™ nhất. Há» không thể đỠxướng ra được há»c thuyết duy váºt như các há»c giả tư sản Âu châu mà phải quay trở lại dùng biện pháp cá»§a những nhà tư tưởng Trung Quốc từ xưa. Há» chá»§ trương xây dá»±ng lại đạo đức cÅ©, lá»… nhạc cÅ© và hi vá»ng dùng nó để cải tạo xã há»™i. Cố nhiên cái gá»i là đạo đức cÅ©, lá»… giáo cÅ© chÃnh là những tư tưởng má»›i, dân chá»§, nhưng há» phải khoác cho nó má»™t bá»™ áo cá»§a ngưá»i xưa. Äiá»u đó đã hạn chế rất nhiá»u tác dụng cá»§a há». Äó là tấn bi kịch chung cá»§a Cố Viên Võ, Hoà ng Tôn Hy, Vương Thuyá»n SÆ¡n và cÅ©ng là tấn bi kịch cá»§a Ngô KÃnh Tá».
Tư tưởng dân chá»§ cá»§a Ngô KÃnh Tá» thấy rất rõ qua những nhân váºt tÃch cá»±c cá»§a tác giả.
Lý tưởng cá»§a tác giả là lý tưởng cá»§a Vương Miện, Äá»— Thiếu Khanh. Tác giả gá»i Vương Miện là “con ngưá»i lá»—i lạcâ€. Nhưng thá»±c ra, Vương Miện chẳng là m việc gì phi thưá»ng. Vương Miện chỉ là má»™t ngưá»i chăn trâu, lao động. Äiá»u là m cho Vương Miện lá»—i lạc ở chá»— Vương nhất định không chịu hợp tác vá»›i chÃnh quyá»n phong kiến, nhất định không chịu giao du vá»›i quan lại phong kiến, thà chịu chết trong núi chứ không ra là m quan. Äá» cao má»™t nhân váºt như thế ngay trong lúc bá»n Mãn Thanh Ä‘ang ra sức khá»§ng bố, mua chuá»™c trà thức, phải là má»™t hà nh động có ý thức và can đảm. Tác giả gá»i Äá»— Thiếu Khanh là “con ngưá»i hà o kiệtâ€. Nhưng thá»±c ra, Thiếu Khanh chẳng là m việc gì oanh liệt. Theo tác giả, Thiếu Khanh là má»™t ngưá»i hà o kiệt chỉ vì ông ta chống lại tất cả lá»… nghi, đạo đức, lối sống phong kiến. Bấy giá» là lúc má»i ngưá»i chạy theo thi cá», tiá»n tà i; trái lại, Thiếu Khanh coi tiá»n như rác, khinh thưá»ng thi cá», coi công danh như đất, không thÃch giao du vá»›i bá»n quan lại, cáo ốm không chịu ra là m quan. Bấy giá» má»i ngưá»i Ä‘ang sùng bái há»c thuyết cá»§a Chu Hy thế mà Thiếu Khanh lại dám viết má»™t quyển “Thi Thuyết†để giải thÃch Kinh thi theo tinh thần dân chá»§. Bấy giỠđà n bà bị giam hãm trong bốn bức tưá»ng, trái lại Thiếu Khanh lại dắt vợ ngao du ngắm xem phong cảnh. Nói chung Thiếu Khanh là cái gai cho tráºt tá»± phong kiến. Má»i việc là m cá»§a ông Ä‘á»u có chá»§ trương và đối láºp lại lý luáºn phong kiến. Phong kiến chá»§ trương Ä‘a thê thì Thiếu Khanh chá»§ trương má»™t vợ má»™t chồng, phong kiến sùng bái thuáºt phong thá»§y thì Thiếu Khanh muốn chém cổ bá»n thầy địa lý v.v... Con ngưá»i mà bá»n phong kiến mạt sát không tiếc lá»i gá»i là “phá giaâ€, “ngông nghênhâ€, “ăn mà y†lại được tác giả xem là “hà o kiệtâ€.
Thá»±c ra, con ngưá»i nà y chẳng phải ai xa lạ mà chÃnh là bản thân tác giả. CÅ©ng như Thiếu Khanh, Ngô KÃnh Tá» là con má»™t nhà “đại giaâ€, đã tiêu hết cÆ¡ nghiệp trong việc mở rá»™ng sá»± giao du vá»›i bạn hữu, rồi lên Nam Kinh sống cuá»™c Ä‘á»i nghèo khổ. CÅ©ng như Thiếu Khanh, KÃnh TỠđã viết “Thi Thuyếtâ€, đã cáo ốm không chịu là m quan, có má»™t ngưá»i cha bị cách chức và má»™t ngưá»i con lá»—i lạc (con KÃnh Tá» là Ngô Lương, má»™t nhà toán há»c lá»›n cá»§a Trung Quốc). Qua nhân váºt Thiếu Khanh, tác giả đã nói lên những tư tưởng và những tình cảm cá»§a mình và hình tượng nà y đặc biệt thà nh công đến ná»—i nó sống mãi trong óc ngưá»i Ä‘á»c.
Tư tưởng dân chá»§ cá»§a tác giả cÅ©ng thấy rõ trong thái độ cá»§a tác giả đối vá»›i phụ nữ. Nhân váºt Thẩm Quỳnh Chi là má»™t hình ảnh đẹp. Cha nà ng gả nà ng cho tên phú thương Tống Vi Phú để là m vợ, nhưng sau má»›i biết y chỉ định lấy là m thiếp. Quan lại ăn tiá»n cá»§a Tống Vi Phú nên bác đơn kiện cá»§a cha nà ng. Thẩm Quỳnh Chi bèn bá» trốn lên Nam Kinh, là m thÆ¡, thêu thùa để sống. Má»™t mình đương đầu vá»›i má»i thà nh kiến, chống lại má»i thế lá»±c và cuối cùng, già nh được quyá»n tá»± do vá» mình, Thẩm Quỳnh Chi chÃnh là ngưá»i con gái đẹp đẽ cá»§a nhân dân, xứng đáng vá»›i lá»i khen cá»§a Thiếu Khanh: “Bá»n buôn muối kia già u có và lắm uy thế, sống xa hoa đến ná»—i bá»n sÄ© đại phu gặp chúng thì mất hồn bở vÃa. Nà ng là má»™t ngưá»i con gái nhá» mà xem chúng như cá» rác, thá»±c là đáng phụcâ€.
Thái độ cá»§a tác giả đối vá»›i thá»±c chất giả dối cá»§a luân lý Tống Nho biểu lá»™ rõ rệt tinh thần dân chá»§. Tác giả đối láºp cái hiếu giả dối cá»§a bá»n quan lại vá»›i lòng hiếu chân thà nh cá»§a nhân dân: Tuân Mai nghe tin mẹ chết vá»™i và ng bảo ngưá»i nhà giấu bặt Ä‘iá»u ấy Ä‘i vì sợ lỡ dịp là m quan. Nhưng đến khi thấy đà nh phải vá» nhà chịu tang thì lại tổ chức táng lá»… linh đình để được tiếng là hiếu. Trái lại, Quách hiếu tá» trèo non lặn suối để tìm cha là xuất phát từ tình cảm tá»± nhiên chứ chẳng phải để mong được ngưá»i ta khen là hiếu. Tác giả vạch rõ thá»±c chất tà n bạo cá»§a chữ “trinh†phong kiến. Con rể cá»§a Vương Ngá»c Huy chết, con gái Vương Ngá»c Huy muốn tuẫn tiết theo chồng. Cả nhà can ngăn, riêng Ngá»c Huy lại khuyến khÃch con: “Con Æ¡i, con đã muốn thế thì sá» sách sẽ ghi tên conâ€. Ngưá»i con gái nhịn đói chết, Ngá»c Huy “ngẩng đầu lên trá»i cưá»i mà rằng: Chết thế là giá»i! Chết thế là giá»i! Và cưá»i vang, bước từng bước dà i ra khá»i phòngâ€. Chỉ trong mấy chữ, tất cả cái dã man cá»§a má»™t thứ luân lý trái vá»›i tá»± nhiên được phÆ¡i bà y rõ rệt, nó là m ngưá»i cha biến thà nh má»™t kẻ giết con, táng táºn lương tâm.
Thái độ cá»§a tác giả đối vá»›i nhà vua là thái độ phá»§ nháºn. Trang Thượng Chà được triệu và o cung gặp mặt vua. Vua há»i cách trị dân, Trang quỳ xuống định trả lá»i thì thấy “trên đầu nhức nhối†bèn thoái thác Ä‘i vá». Vá» nhà bá» mÅ© ra, thấy “trong mÅ© có má»™t con rết!â€. Vương Huệ theo Ninh Vương chống lại triá»u đình; Ninh Vương bị thua, Vương Huệ bá» trốn. Cừ thái thú nghe cháu ná»™i nói có gặp Vương Huệ liá»n trách cháu: “Tuy ông ta phạm tá»™i đối vá»›i triá»u đình, nhưng là chá»— bạn cÅ© cá»§a ta. Sao lại không lấy số tiá»n đã thu được mà đưa cho ông ta?†Äến khi ngưá»i cháu trả lá»i đã cho Vương Huệ tất cả số tiá»n thì Cừ thái thú mừng rỡ: “Mà y thá»±c là con cá»§a thầy mà y!â€.
Xét vá» mặt đả phá tráºt tá»± và đạo đức phong kiến, “Nho Lâm Ngoại Sá»â€, chứa đựng những yếu tố tiến bá»™ rất rõ rệt. Nhưng vì hoà n cảnh lịch sá» hạn chế, nên tác giả lại đưa ra má»™t giải pháp bảo thá»§. Tác giả không thể nghÄ© đến việc thay thế xã há»™i cÅ© bằng má»™t xã há»™i má»›i, mà chỉ nghÄ© đến việc quay lưng vá»›i nó, Ä‘i ở ẩn, Ä‘i tu. Tác giả tưởng đâu rằng phục hồi được lá»… nhạc cÅ© là phục hồi được nhân nghÄ©a, là m cho xã há»™i được thái bình. Vì váºy, tác giả cố ý táºp hợp các nhà nho ở hồi 37 là m lá»… tế ở Ä‘á»n Thái Bá. Nhưng lý luáºn viển vông nà y đã bị thá»±c tế Ä‘áºp tan. Lá»… nhạc cổ vừa má»›i phục hồi thì đám nho sÄ© đã tan tác má»—i ngưá»i má»™t phương và đá»n Thái Bá rêu phong cá» má»c.
IV. Nghệ thuáºt
Nho Lâm Ngoại SỠđã sá» dụng má»™t nghệ thuáºt châm biếm, vá» căn bản giống phương pháp hiện thá»±c phê phán cá»§a Âu châu ở thế kỉ XIX. Tác giả đã nhìn thẳng và o hiện thá»±c xã há»™i và miêu tả nó má»™t cách hết sức sinh động. Äoạn tả Mã Thuần Thượng thăm Tây Hồ chẳng hạn, là má»™t Ä‘oạn nổi tiếng vì nếu không quen biết vá»›i cảnh Tây Hồ thì không thể nà o miêu tả nó má»™t cách hiện thá»±c như váºy. Tác giả đã để lại má»™t bức tranh sinh động cá»§a má»™t xã há»™i chạy theo công danh, vá»›i má»™t bá»n trà thức mất hết nhân cách, quan lại hà hiếp nhân dân, sai nha tống tiá»n, bá»n thương nhân già u có là m vua là m chúa. Nhưng tác giả không dừng ở hiện tượng mà đi sâu và o bản chất cho nên sá»± phê phán bắt ngưá»i ta suy nghÄ©. Việc Phạm Tiến đỗ cá» nhân đã từng được xem là má»™t kiểu mẫu cá»§a nghệ thuáºt châm biếm: Phạm Tiến là má»™t anh há»c trò nghèo suốt Ä‘á»i láºn Ä‘áºn nÆ¡i trưá»ng ốc, chịu trăm nghìn tá»§i nhục, khổ cá»±c. Vì váºy, khi được tin thi đỗ thì phát Ä‘iên, hết khóc lại cưá»i, ngưá»i ta phải tát cho má»™t cái má»›i tỉnh. Từ đó cuá»™c Ä‘á»i thay đổi má»™t cách đột ngá»™t: ruá»™ng đất, nhà cá»a, bạc và ng, kẻ hầu ngưá»i hạ chẳng thiếu thứ gì. Nó là m cho bà mẹ cá»§a Phạm Tiến sá»ng sốt mà chết. Và Phạm Tiến tuy xác vẫn còn đấy, nhưng thá»±c ra cÅ©ng là má»™t ngưá»i đã chết vì y đã mất hết cả chà khÃ, nhân cách. Ở dưới cái vẻ hà i kịch cá»§a những hiện tượng trình bà y, là cái tÃnh chất bi kịch nằm trong lòng cuá»™c sống. Sá»± phê phán vì váºy không phải là sá»± phê phán má»™t và i cá nhân mà là sá»± phê phán những hạng ngưá»i trong xã há»™i. Äặc biệt tác giả đã nêu lên được cái xu thế chạy theo khoa cá» thà nh má»™t áp lá»±c xã há»™i. Cả má»™t xã há»™i bị nó đầu độc, bắt đầu từ đứa con cá»§a Lá»— tiểu thư, má»›i lên bốn tuổi đã phải há»c văn bát cổ cho đến ná»a đêm. Nó bắt Chu Tiến Ä‘áºp đầu mà khóc, bắt Phạm Tiến hóa Ä‘iên, bắt Mai Cá»u phải nháºn mình là m há»c trò Chu Tiến. nhiá»u khi sá»± châm biếm thá»±c là kÃn đáo. Mã Thuần Thượng là má»™t ngưá»i tin và o giá trị cá»§a khoa cá» má»™t cách tuyệt đối và chân thà nh. Mã chỉ nghÄ© đến má»™t việc: là m ngưá»i tuyên truyá»n không công cho chế độ khoa cá». Mã đã thuyết phục được Cừ Dáºt Phu, Khuông Siêu Nhân. Nhưng tác giả lại còn tinh vi ở chá»— nêu báºt tÃnh ngây thÆ¡, dá»… tin cá»§a Mã Thuần Thượng. Tên sai nhân chỉ cần dá»a Mã mấy câu là cướp được chÃn mươi lạng bạc cá»§a Mã, và Hồng Hám Tiên chỉ cần đưa cho Mã và i cục than là suýt biến Mã thà nh tay sai cá»§a má»™t tên lưu manh. May sao, Mã thấy được rằng mình bị Hồng Hám Tiên lợi dụng. Nhưng đến chết, Mã cÅ©ng không thể ngá» rằng mình đã bị chế độ khoa cá» lợi dụng biến thà nh má»™t thứ Hồng Hám Tiên để lừa dối má»i ngưá»i.
Vì không nhằm viết lịch sá» cá»§a má»™t và i nhân váºt mà viết lịch sá» cá»§a tầng lá»›p nho sÄ©, cho nên kết cấu cá»§a “Nho Lâm Ngoại Sá»â€ cÅ©ng khác kết cấu cá»§a các quyển tiểu thuyết khác. Kết cấu không táºp trung xung quanh má»™t và i nhân váºt chÃnh mà trình bà y má»™t cái toà n cảnh cá»§a xã há»™i, táºp trung xung quanh má»™t chá»§ đỠrõ rệt. Mục Ä‘Ãch cá»§a tác giả không phải là nói lên má»™t biến cố cá»§a xã há»™i hay kể lại cuá»™c Ä‘á»i cá»§a má»™t nhân váºt mà là nêu lên má»™t vấn đỠxã há»™i. Äiá»u nà y vẫn không là m giảm giá trị cá»§a tác phẩm; trái lại vì đỠtà i rá»™ng rãi, nhân váºt nhiá»u, không thể là m khác được. Không những thế, nó đã giúp tác giả xây dá»±ng được những nhân váºt Ä‘iển hình bất há»§ như Äá»— Thiếu Khanh, Mã Thuần Thượng, Nghiêm Trà Trung, Khuông Siêu Nhân v.v... vẫn thưá»ng được nhắc đến trong văn há»c.
Cách sá» dụng ngôn ngữ cá»§a tác giả cÅ©ng rất đặc sắc. Äó là những ngôn ngữ cá»§a sá» gia, chữ nà o cÅ©ng bao hà m tÃnh chất phê phán, cân nhắc. Câu văn xem bên ngoà i khá đơn giản, không có trang sức rưá»m rà nhưng Ä‘á»c kÄ© thì rất là tinh tế. Trước đây, đó là câu văn cá»§a Tư Mã Thiên và sau nà y, đó là câu văn cá»§a Lá»— Tấn. Lối văn đơn giản, má»—i chữ, má»—i ý, lá»i Ãt ý nhiá»u xưa nay vẫn là lối văn khó dịch nhất vì nó quá kÃn đáo và tế nhị. Vì váºy, chúng tôi có chú thÃch vá» má»™t số danh từ ở Việt Nam không quen dùng và thêm má»™t Ãt nháºn xét khi gặp những Ä‘oạn văn quá tế nhị sợ không lá»™t được cái dụng ý sâu xa cá»§a tác giả. Trong lúc dịch, chúng tôi cố hết sức theo sát nguyên văn vá»›i tham vá»ng diá»…n đạt trung thà nh những ý nghÄ© cá»§a tác giả. Song khả năng có hạn, chúng tôi chưa dám tin là đã lá»™t được hết cái hay cá»§a nguyên tác và không khá»i phạm nhiá»u khuyết Ä‘iểm.
Chúng tôi hi vá»ng giá»›i thiệu được phần nà o má»™t nhà văn VÄ© đại và má»™t kiệt tác cổ Ä‘iển cá»§a má»™t ná»n văn há»c phong phú như văn há»c Trung Hoa. Trong việc dịch và giá»›i thiệu, chúng tôi đã được sá»± chỉ giáo cá»§a cụ Bùi Ká»· và sá»± giúp đỡ cá»§a các bạn trong Nhà xuất bản. Chúng tôi xin thà nh thá»±c cảm Æ¡n.
PHAN VÕ và NHỮ THÀNH
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 11:18 AM.
|

10-09-2008, 09:19 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ nhất
Lấy câu chuyện trình bà y đại nghĩa
Mượn ngưá»i tà i trau chuốt lá»i văn
Ngưá»i Ä‘á»i nam bắc đưá»ng muôn ngả
Quan, tướng, thần tiên vốn cÅ©ng ngưá»i.
Triá»u đại hưng vong; sá»›m lại tối,
Gió sông thổi đổ cây lâu Ä‘á»i.
Công danh, phú quý Ä‘á»u hư ảo!
Chỉ nhá»c lòng ta, ngà y tháng trôi.
Rượu nâng dăm chén say cho khướt,
Nước chảy, hoa trôi ai biết nơi?
Bà i thÆ¡ nà y chẳng qua là má»™t lá»i sáo ngữ thông thưá»ng. Nó cho rằng phú quý, công danh trong Ä‘á»i ngưá»i ta chung quy là những sá»± váºt ngoà i mình. Ngưá»i Ä‘á»i há»… thấy công danh là cố chết Ä‘i tìm cho được. Nhưng khi nắm được trong tay, nó lại hóa thà nh nhạt thếch. Thế nhưng từ xưa đến nay, mấy ai hiểu được lẽ nà y!
Tuy nhiên, và o cuối triá»u Nguyên cÅ©ng xuất hiện má»™t con ngưá»i lá»—i lạc. Ngưá»i ấy há» Vương, tên Miện, sống trong má»™t là ng ở huyện Chư Ký. Khi Vương lên bảy tuổi, cha mất sá»›m, mẹ lo may vá để kiếm tiá»n cho con đến trưá»ng là ng há»c. Thấm thoát ba năm qua, Vương Miện đã mưá»i tuổi. Ngưá»i mẹ gá»i con đến bảo:
- Con Æ¡i, không phải mẹ cố ý ngăn cản con đâu. Chỉ vì từ khi cha con mất Ä‘i, mẹ là đà n bà góa, tiá»n chỉ có đồng ra mà không có đồng và o. Mùa mà ng thì không ra gì; gạo, cá»§i lại đắt. Ão quần đồ đạc, cái nà o cầm được thì đã cầm rồi, cái nà o bán được thì đã bán rồi. Nay nếu chỉ dá»±a và o món tiá»n may thuê vá mướn cá»§a má»™t mình mẹ thì đủ là m sao cho con ăn há»c được. Bây giá» chỉ còn cách cho con Ä‘i chăn trâu thuê cho nhà hà ng xóm. Má»—i tháng có thể kiếm được Ãt tiá»n, lại có cÆ¡m ăn. Äến ngà y mai thì con phải Ä‘i.
Vương Miện nói:
- Mẹ nói phải đấy! Con ngồi há»c, trong lòng cÅ©ng áy náy không yên. Äi chăn trâu cho nhà ngưá»i ta còn hÆ¡n. Nếu muốn há»c, con vẫn có thể mang theo và i quyển sách, há»c lấy cÅ©ng được.
Ngay đêm hôm đó, công việc bà n xong.
Hôm sau, hai mẹ con cùng đến nhà ông hà ng xóm là Già Tần. Già Tần giữ mẹ con Vương Miện lại ăn cÆ¡m sáng, rồi dắt trâu ra giao cho Vương Miện. Già chỉ ra ngoà i cá»a nói:
- Từ cá»a nhà chạy thẳng ra chừng và i trăm bước là hồ Thất Mão. Ven hồ có cá» xanh. Nhà nà o cÅ©ng cho trâu ra nghỉ ở đó. Lại có mấy mươi cây thuỳ dương lá»›n rất mát. Khi trâu khát thì nó lại bên hồ uống nước. Cháu cứ ngồi chÆ¡i ở đây, không phải Ä‘i đâu xa. Ngà y nà o già nà y cÅ©ng lo đủ cho cháu hai bữa cÆ¡m rau, má»—i buổi sáng lại dà nh riêng cho cháu hai đồng tiá»n để cháu ăn quà . Cháu phải chăm chỉ chá»› có biếng nhác đấy nhé!
Mẹ Vương cảm Æ¡n quay vá» nhà . Vương Miện tiá»…n mẹ ra cá»a. Bà mẹ vuốt áo con và nói:
- Ở đấy con phải chăm chỉ chá»› có lá»i biếng để ngưá»i ta nói. Sáng Ä‘i, chiá»u vá», chá»› để mẹ phải lo lắng.
Vương Miện vâng dạ. Bà mẹ ra vá», nước mắt già n giụa. Từ đấy Vương Miện chăn trâu cho Già Tần. Má»—i khi hoà ng hôn xuống, Vương lại vá» nhà mẹ nghỉ. Khi nà o Già Tần cho Vương cá, thịt, muối thì Vương gói trong lá sen, Ä‘em vá» cho mẹ. Vương không ăn quà hà ng ngà y mà dà nh dụm số tiá»n đó lại. Chừng má»™t hai tháng, nhân lúc rảnh, Vương lại chạy đến trưá»ng là ng, mua và i quyển sách cÅ© ở hà ng sách rong. Ngà y ngà y buá»™c trâu xong, Vương lại ngồi dưới bóng cây liá»…u mà xem sách.
Bấm đốt tay, thá»i gian thấm thoát đã ba, bốn năm. Vương Miện xem sách bắt đầu hiểu thông má»i lẽ. Hôm ấy, chÃnh mùa hoà ng mai(Tháng tư âm lịch.), khà trá»i nóng ná»±c, Vương Miện chăn trâu mệt, ngồi trên bãi cá» xanh. Má»™t lát, mây Ä‘en ùn ùn kéo đến. Mưa rÆ¡i rà o rà o. Những đám mây Ä‘en viá»n mây trắng dần dần tan Ä‘i, mặt trá»i sáng rá»±c hiện ra là m cho cả mặt hồ đỠchói. Bên hồ, núi chá»— xanh, chá»— tÃm, chá»— lục. Cây cối trên hồ sau cÆ¡n mưa lại cà ng tươi xanh, cà ng thêm đẹp mắt. Giữa hồ có mươi cái hoa sen nước rÆ¡i lách tách. Trên lá sen những giá»t nước như hạt ngá»c lóng lánh chạy qua chạy lại. Vương Miện nhìn xem nghÄ© bụng:
- Cổ nhân có câu “xem như mình ở trong tranhâ€, tháºt là chẳng sai chút nà o! Tiếc thay ở đây không có ai là tay há»a sÄ© để vẽ mấy hoa sen nà y! Có thế má»›i tháºt là thú!
Vương lại nghĩ:
- Trong thiên hạ không có cái gì không há»c được. Ta có thể há»c vẽ hoa sen cÅ©ng được chứ sao?
Äang suy nghÄ© như váºy, xa xa thấy má»™t ngưá»i vạm vỡ gánh hai há»™p đồ ăn, tay xách má»™t bình rượu: ở trên há»™p lá»§ng lẳng má»™t cái chăn. Hắn Ä‘i đến dưới gốc cây liá»…u, lấy chăn trải và mở nắp há»™p ra. Theo sau là ba ngưá»i đội mÅ© vuông: Má»™t ngưá»i mặc áo sa mà u lam, hai ngưá»i mặc áo mà u huyá»n, tất cả Ä‘á»u từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, tay phe phẩy cái quạt giấy trắng. Há» Ä‘i thong thả đến gốc cây. Ngưá»i mặc áo lam béo đẫy. Khi đến gốc cây thì y nhưá»ng cho ngưá»i có râu mặc áo mà u huyá»n ngồi ở trên, còn ngưá»i gầy gò thì ngồi trước mặt. Chắc y là chá»§ vì y ngồi ở chá»— thấp hÆ¡n và rót rượu.
Ä‚n được má»™t lát, ngưá»i béo nói:
- Cụ Nguy đã vá» rồi. Cái nhà má»›i táºu cá»§a cụ đáng giá hai ngà n lạng bạc lá»›n hÆ¡n cả cái nhà ở đưá»ng Chung Lâu ở Bắc Kinh. Thấy cụ muốn mua, nhà chá»§ bá»›t cho cụ mấy mươi lạng để mong lấy thể diện. Mồng mưá»i tháng trước, cụ dá»n sang nhà má»›i. Quan huyện, quan phá»§ Ä‘á»u đến mừng và ở lại uống rượu đến khuya. Khắp phố không ai là không kÃnh phục cụ.
Ngưá»i gầy nói:
- Quan huyện đỗ cá» nhân khoa nhâm ngá», là há»c trò cụ Nguy, cho nên phải đến mừng. Ngưá»i béo nói:
- Ông thông gia tôi cÅ©ng là há»c trò cụ Nguy. Hiện nay ông là m tri huyện Hà Nam. Hôm trước thằng rể tôi vá» biếu hai cân thịt nai khô. Thịt ở trên mâm là thịt cá»§a nó biếu đấy! Lần nà y Ä‘i, nó sẽ nhỠông thông gia viết má»™t bức thư tiến cá» tôi, để tôi có thể yết kiến cụ. Nếu cụ hạ cố đến là ng tôi đáp lá»… thì cái bá»n trong là ng sẽ không còn dám thả lừa, thả lợn và o ăn lúa, ăn má cá»§a chúng ta nữa.
Ngưá»i gầy nói:
- Cụ Nguy thá»±c là má»™t nhà há»c giả! Ngưá»i có râu nói:
- Nghe nói, gần đây, khi rá»i kinh, Hoà ng thượng có thân hà nh tiá»…n cụ ra khá»i thà nh, cầm tay cụ Ä‘i đến mưá»i mấy bước. Cụ Nguy phải hai ba lần từ tạ, Hoà ng thượng má»›i lên kiệu vá». Xem thế đủ biết thế nà o cụ cÅ©ng sẽ là m quan to.
Ba ngưá»i kia cứ ngưá»i nà y má»™t câu, ngưá»i kia má»™t câu, nói mãi không hết.
Thấy trá»i đã chiá»u Vương Miện dắt trâu vá» nhà .
Từ đó, Vương không lấy số tiá»n để dà nh để mua sách nữa. Vương nhá» ngưá»i ta ra phố mua các thứ mà u, để há»c vẽ hoa sen. Lúc đầu Vương vẽ không đẹp, nhưng chỉ ba tháng sau, hoa sen vẽ ra đã lá»™t được tất cả tinh thần, mà u sắc. Nhìn và o trang giấy có cảm tưởng như thấy hoa sen Ä‘ang má»c dưới hồ hay ngưá»i ta hái hoa sen ở dưới hồ lên rồi đặt lên giấy.
Ngưá»i là ng thấy Vương vẽ đẹp, bá» tiá»n ra mua. Vương Miện được tiá»n, mua những đồ váºt tốt để kÃnh biếu mẹ. Má»™t truyá»n hai, hai truyá»n ba, cả huyện Chư Ký Ä‘á»u biết tiếng Vương là má»™t danh bút vá» vẽ hoa và tranh nhau mua. Lên mưá»i bảy, Vương không ở nhà Già Tần nữa, má»—i ngà y Vương vẽ và i bức tranh và đá»c thÆ¡ cổ. Dần dần, Vương không phải lo đến việc ăn mặc. Bà mẹ rất vui mừng.
Vương Miện vốn thông minh. Chưa đầy hai mươi mà tất cả kiến thức vá» thiên văn, địa lý, kinh, sá», Ä‘á»u thông suốt hết.
Nhưng tÃnh Vương không giống như ngưá»i ta. Vương không thÃch là m quan, lại không kết bạn, suốt ngà y chỉ đóng cá»a Ä‘á»c sách. Thấy trong “Sở từ†có bức tranh vẽ áo mÅ© cá»§a Khuất Nguyên, Vương cÅ©ng tá»± là m lấy má»™t cái mÅ© hết sức cao, má»™t bá»™ áo quần hết sức rá»™ng.
Gặp tiết xuân, hoa tươi, liá»…u tốt, Vương đội mÅ© cao mặc áo rá»™ng, miệng hát nghêu ngao tay cầm roi, đánh chiếc xe trâu chở mẹ Ä‘i dạo chÆ¡i quanh xóm và bên hồ. Trẻ em trong xóm tụm năm tụm ba chạy theo Vương mà cưá»i. Vương cÅ©ng không buồn để ý. Chỉ có ông hà ng xóm là Già Tần, tuy là m nghá» cà y ruá»™ng nhưng chÃnh là ngưá»i biết nhìn. Thấy Vương từ bé đến lá»›n khác ngưá»i như váºy, Già Tần rất yêu và rất kÃnh, thưá»ng má»i Vương vá» nhà cùng nói chuyện chÆ¡i.
Má»™t hôm, Già Tần Ä‘ang ngồi thì thấy ở ngoà i có má»™t ngưá»i Ä‘i và o, đầu đội mÅ© hình miếng ngói, mặc áo lục. Già Tần ra tiếp má»i ngồi. Gã nà y há» Äịch, là sai nhân ở huyện Chư Ký đồng thá»i là tay sai vặt cá»§a quan huyện. Vì Tần Äại hán, con cá»§a Già Tần, là m con đỡ đầu cá»§a hắn, gá»i hắn là cha nuôi, nên hắn thưá»ng vá» chÆ¡i. Già Tần vá»™i và ng bảo con pha trà , giết gà , nấu để thết, và má»i Vương Miện ngồi tiếp. Sau khi má»i ngưá»i nói qua há» tên, gã há» Äịch nói:
- Xin há»i ông Vương đây có phải là ngưá»i vẽ hoa không? Già Tần đáp:
- Äúng váºy! Tại sao ông biết?
- Trong huyện ai lại không biết? Hôm trước cụ huyện nhà tôi dặn tôi tìm cho cụ hai mươi bốn bức tranh vẽ hoa để tặng quan trên. Tôi nghe danh ông Vương đã lâu, cho nên Ä‘i ngay đến đây. Ngà y nay may mắn được gặp ông, mong ông chịu khó múa bút cho, ná»a tháng sau tôi sẽ đến lấy. Tiá»n nhuáºn bút bao nhiêu tôi sẽ đưa lại.
Già Tần ở bên cạnh ép Vương Miện nháºn lá»i. Vương Miện nể Già Tần, từ chối không được, nên cÅ©ng bằng lòng. Vá» nhà Vương Ä‘em hết tâm trà ra vẽ hai mươi bốn bức tranh hoa, má»—i bức đỠmá»™t bà i thÆ¡. Äịch Ä‘em lên cho quan huyện. Quan huyện là Thá»i Nhân đưa cho Äịch hai mươi bốn lạng bạc. Äịch xén mất má»™t ná»a, chỉ đưa Vương Miện mưá»i hai lạng. Tri huyện Ä‘em táºp tranh và những lá»… váºt khác lên biếu Nguy Tố để là m lá»… ra mắt.
Nguy Tố nháºn lá»… váºt, cứ lo nhìn táºp trung, ngẩn ngÆ¡ không muốn rá»i mắt. Hôm sau Nguy sai dá»n tiệc má»i tri huyện Thá»i đến cám Æ¡n. Sau lúc hà n huyên, uống và i chén rượu, Nguy Tố nói:
- Hôm trước tôi nháºn được cá»§a ngà i má»™t táºp tranh. Äó là tranh cá»§a ngưá»i xưa hay tranh cá»§a ngưá»i bây giá»?
Thá»i tri huyện không dám giấu giếm nói:
- Äó là tranh cá»§a anh nông dân huyện tôi, tên là Vương Miện. Anh ta hãy còn Ãt tuổi. Tôi cho rằng anh ta má»›i há»c vẽ qua loa, là m sao mà lá»t mắt xanh cá»§a ngà i được.
Nguy Tố thở dà i:
- Ta bá» nhà ra Ä‘i đã lâu. Ở quê có ngưá»i hiá»n sÄ© như thế nà y mà ta không biết, thá»±c là xấu hổ. Con ngưá»i nà y không những tà i cao, mà kiến thức cÅ©ng khác thưá»ng. Danh tiếng và địa vị cá»§a ông ta sau nà y không kém tôi và ông đâu. Không biết ông có thể má»i ông ta lên đây không?
Thá»i tri huyện nói:
- Khó gì việc ấy. Khi trở vá» tôi sẽ cho má»i anh ta đến. Nghe nói được ngà i thương, chắc chắn anh ta sẽ vui mừng khôn xiết.
Nói xong Thá»i từ giã Nguy Tố trở vá» nha môn, sai Äịch mang danh thiếp đến má»i Vương Miện. Äịch chạy vá» là ng, đến nhà Già Tần, má»i Vương Miện sang. Äịch nói việc đó vá»›i Vương, Vương Miện cưá»i:
- Như thế nà y thá»±c là phiá»n ông; nhỠông bẩm vá»›i quan huyện rằng Vương Miện là má»™t đứa dân cà y, không dám mong gặp ngà i. Nó không dám nháºn tá» thiếp má»i nà y.
Äịch trở mặt nói:
- Quan lá»›n viết thiếp má»i, ai lại dám từ chối không Ä‘i! Huống chi việc nà y là việc ta chiếu cố đến anh. Không có ta thì quan lá»›n là m sao biết anh vẽ hoa giá»i? Äáng lý ra, được gặp quan lá»›n là anh phải cảm Æ¡n ta má»›i phải. Äằng nà y, ta đến đây không được má»™t chén trà , anh lại cứ chối quanh chối quẩn, không chịu yết kiến, là lẽ là m sao? Ta là m thế nà o mà thưa lại vá»›i quan lá»›n đây? Quan lá»›n là m chá»§ má»™t huyện lại không gá»i được má»™t anh dân sao?
- Thưa ông, không phải như váºy! Nếu như tôi có là m việc gì, quan lá»›n viết giấy gá»i, tôi dám đâu không đến! Nhưng nay quan lá»›n viết thiếp má»i tức là không có ý bắt buá»™c. Tôi không Ä‘i chắc ngà i cÅ©ng lượng thứ.
- Anh nói cái gì chẳng ai hiểu ra sao cả? Có giấy đòi thì Ä‘i, có thiếp má»i lại không Ä‘i, tháºt chẳng hiểu ngưá»i ta cất nhắc là cái gì hết.
Già Tần nói:
- Thôi ông Vương, quan lá»›n đã có thiếp má»i ông, chắc là có ý tốt, ông cÅ©ng nên lên má»™t chuyến. Cổ nhân có câu:
“Ông quan là m cá»a tan nhà nátâ€, ông không nên gây chuyện là m gì.
Vương Miện nói:
- Cụ Tần Æ¡i! Cụ không biết, xin cụ cho tôi nói má»™t Ä‘iá»u. Cụ không biết chuyện Äoạn Can Má»™c và chuyện Tiết Liá»…u (Äoạn Can Má»™c ngưá»i Ä‘á»i Chiến quốc, Ngụy Văn Hầu má»i ra là m quan, trèo tưá»ng bá» trốn. Tiết Liá»…u ngưá»i Ä‘á»i Xuân Thu, Lá»… Mục Công muốn gặp, đóng cá»a không cho và o) sao? Vì váºy tôi không muốn Ä‘i.
Äịch nói:
- Anh là m thế là rất phiá»n cho tôi, bây giá» tôi vá» bẩm gì vá»›i quan lá»›n đây!
Già Tần nói:
- Kể thá»±c cÅ©ng khó cho cả hai ông! Äi thì ông Vương không muốn, mà không Ä‘i thì ông Äịch không biết nói gì lúc trở vá». Nay tôi có má»™t cách: Trở vá», ông không nên nói là ông Vương không chịu Ä‘i, cứ nói là ông Vương mắc bệnh ở nhà không đến được, má»™t hai ngà y sau khá»e sẽ xin lên.
Äịch nói:
- Nếu mắc bệnh thì phải có hà ng xóm chứng nháºn má»›i được.
Bà n bạc vá»›i nhau má»™t lát, Già Tần nấu cÆ¡m chiá»u má»i hắn ăn. Lại bảo ngầm vá»›i Vương Miện ra xin mẹ Ãt tiá»n đưa cho Äịch là m tiá»n phà tổn. Bấy giá» hắn má»›i chịu vá» bẩm vá»›i tri huyện.
Tri huyện nghĩ bụng:
- Thằng nà y ốm gì mà ốm? Chẳng qua tại cái thằng Äịch xuống là ng cáo mượn oai hùm, là m nó sợ mất vÃa chứ gì? Xưa nay nó chưa bao giá» thấy quan, nên nó sợ mà không dám lên chứ gì? Nhưng quan thầy ta thì lại giao cho ta má»i nó. Ta không má»i được nó thì quan thầy lại bảo ta không là m được việc. Chi bằng ta cứ thân hà nh đến là ng thăm nó. Nó thấy ta chiếu cố, thì hiểu không ai khó dá»… vá»›i nó là m gì và sẽ có can đảm gặp ta. Ta đưa nó vá» ra mắt quan thầy, như thế chẳng là là m việc chu đáo sao!
Y nghĩ:
- Mình đưá»ng đưá»ng má»™t ông quan huyện mà chịu khuất mình Ä‘i thăm má»™t anh nông dân ở nÆ¡i thôn xóm, nhỡ bá»n nha lại nó cưá»i thì thế nà o?
Nhưng lại nghĩ:
- Quan thầy ta hôm trước nói đến nó tháºt là kÃnh trá»ng! Thầy ta kÃnh nó mưá»i phần, ta lại phải kÃnh trá»ng nó trăm phần. Vả lại chịu “hạ mình vá»›i kẻ tôn quý†biết “kÃnh trá»ng ngưá»i hiá»nâ€, thì sá» sách sau nà y sẽ dà nh riêng má»™t chương mà tán tụng ta. Äó là má»™t việc “ngà n năm bất há»§â€. Sao lại không được!
Bèn quyết định đi.
Sáng hôm sau tri huyện cho gá»i những ngưá»i khiêng kiệu đến. Y không Ä‘em theo tất cả những thuá»™c hạ, chỉ có tám ngưá»i đội mÅ© mà u đỠviá»n Ä‘en, Ä‘i thẳng xuống là ng. Äịch ta chạy theo sau kiệu.
Nghe tiếng thanh la, dân là ng già trẻ dắt nhau ra xem kiệu Ä‘i đến cá»a nhà Vương Miện thì chỉ thấy bảy tám gian nhà tranh, má»™t tấm cá»a má»™c đóng kÃn. Äịch chạy đến gõ cá»a. Gõ má»™t lát, má»™t bà cụ già ở trong nhà chống gáºy ra nói:
- Nó không ở nhà , từ sáng sá»›m đã dắt trâu Ä‘i uống nước, nay vẫn chưa vá».
- Quan huyện thân hà nh đến đây nói chuyện với con cụ. Tại sao cụ lại lẩn thẩn như thế! Nói nhanh đi, ông ta ở đâu để tôi tìm!
- Nó thực không ở nhà , không biết đi đâu.
Bà cụ nói xong đóng cá»a Ä‘i và o.
Trong khi nói chuyện thì kiệu cá»§a tri huyện đến. Äịch quỳ trước kiệu bẩm:
- Con đến tìm Vương Miện, anh ta không ở nhà , xin quan lớn cho kiệu đến nhà công quán ngồi một lát, con xin đi tìm.
Rồi hắn dẫn kiệu Ä‘i vòng ra sau nhà Vương Miện, ở đấy có mấy đám ruá»™ng, xa xa có má»™t cái hồ, bên hồ trồng mấy cây bưởi, cây dâu. Lại có mấy đám ruá»™ng mênh mông ở bên hồ. Có má»™t trái núi tuy không lá»›n lắm, nhưng cây cối xanh tốt má»c đầy. Cách má»™t dặm gá»i nhau còn nghe tiếng.
Tri huyện đến đó, nhìn xa xa thấy một chú bé cưỡi trâu đi quanh từ chân đồi đến.
Äịch chạy đến há»i:
- Cháu Tần Tiểu Nhị, cháu có thấy ông Vương dắt trâu đi uống nước đây không?
- Há»i chú Vương à ? Chú đã đến uống rượu ở nhà bà con xóm Vương cách đây hai mươi dặm. Trâu nà y là con trâu cá»§a chú đấy. Chú nhá» tôi dẫn nó vá» nhà .
Äịch ta chạy lại bẩm vá»›i tri huyện. Tri huyện đổi sắc mặt nói:
- Äã thế thì không cần đến công quán. Y láºp tức vá» nha môn.
Tri huyện Thá»i rất tức giáºn, muốn sai ngưá»i bắt Vương Miện Ä‘em vá» trị má»™t mẻ. Nhưng lại sợ quan thầy cho mình là nóng nẩy, nên nén giáºn mà vá». Y định vá» nói vá»›i quan thầy rằng con ngưá»i nà y không đáng trá»ng. Sau nà y ta trị cho nó má»™t mẻ cÅ©ng chưa muá»™n.
Vương Miện không Ä‘i đâu xa, ngay sau đó trở vá» nhà . Già Tần giáºn lắm, nói:
- Ông cố chấp quá! Ngưá»i ta là m chá»§ má»™t huyện, tại sao lại khinh thưá»ng như thế?
- Cụ ngồi đây, cháu nói. Tri huyện Thá»i dá»±a và o thế lá»±c Nguy Tố, hà hiếp nhân dân, không cái gì không là m. Con ngưá»i như thế, thì gặp là m gì? Lần nà y vá», nhất định ông ta sẽ nói lại vá»›i Nguy Tố. Nguy Tố nổi giáºn, sẽ kiếm cá»› sinh sá»± vá»›i cháu cÅ©ng nên. Nay cháu xin từ biệt cụ, Ä‘em Ãt hà nh lý trốn Ä‘i nÆ¡i khác thì hÆ¡n. Nhưng chỉ ngại má»™t chút, lòng áy náy không yên là còn mẹ cháu ở nhà .
Bà mẹ nói:
- Con Æ¡i, mấy năm nay con bán thÆ¡, bán tranh, nên mẹ cÅ©ng dà nh dụm được dăm ba chục bạc, không phải lo gì đến tiá»n nuôi nấng nữa. Mẹ tuy già , nhưng cÅ©ng không có bệnh táºt. Con cứ yên tâm lánh mình má»™t thá»i gian không ngại gì việc đó. Con chưa phạm tá»™i bao giá» các quan cÅ©ng không có là gì mà bắt bá»› mẹ cả.
Già Tần nói:
- Nói thế cÅ©ng có lÃ. Vả chăng, ông mai má»™t ở cái nÆ¡i thôn dã nà y, có tà i, có há»c cÅ©ng chẳng ai biết đến. Lần nà y đến nÆ¡i thị thà nh biết đâu gặp may mắn cÅ©ng nên. Còn vá» việc trong nhà , ông cứ mặc tôi. Tôi sẽ chăm sóc bà cụ thay ông.
Vương Miện bái tạ Già Tần. Già Tần lại trở vá» nhà tìm rượu, đồ nhắm để thết. Uống rượu đến ná»a đêm má»›i vá». Hôm ấy, canh năm, Vương Miện dáºy, sá»a soạn hà nh lý. Øn sáng vừa xong thì gặp Già Tần đến. Vương Miện lạy từ biệt mẹ, lạy Già Tần hai lạy. Mẹ con chia tay nước mắt ròng ròng.
Vương Miện chân Ä‘i dép gai, lưng mang hà nh lý, Già Tần tay cầm chiếc đèn lồng trắng nhá», tiá»…n chà ng ra khá»i là ng, rồi từ giã, nước mắt tuôn trà o. Già Tần tay cầm đèn, đứng nhìn cho đến khi Vương Ä‘i khuất má»›i trở vá».
Vương Miện ra Ä‘i, dầm sương dãi nắng, ngà y nà y qua ngà y khác. Vương Ä‘i thẳng đến phá»§ Tế Nam tỉnh SÆ¡n Äông. SÆ¡n Äông là má»™t tỉnh gần phÃa Bắc, nhưng dân cư đông đúc, sản váºt dồi dà o, nhà cá»a san sát. Vương Miện Ä‘i đến đây thì tiá»n đã cạn, liá»n thuê má»™t gian phòng ở trước má»™t cái am nhá». Vương là m nghá» xem bói, Ä‘oán chữ, lại vẽ hai bức tranh hoa ở đấy để bán cho những khách Ä‘i qua. Má»—i ngà y bói và bán tranh, khách đến chen chân không lá»t.
Thá»i gian thấm thoát trôi qua. Ở phá»§ Tế Nam có mấy tên trá»c phú thÃch tranh cá»§a Vương thưá»ng muốn mua, nhưng không thân hà nh đến. Chúng sai bá»n đà y tá»› thô bạo động má»™t tà là hò hét, là m cho Vương Miện ngồi không yên. Vương Miện chịu không nổi, liá»n vẽ má»™t con bò to tướng treo ở đấy, đỠmấy câu thÆ¡, có ý châm biếm. Lại sợ ngưá»i ta sinh chuyện gì lôi thôi, nên định Ä‘i nÆ¡i khác.
Sáng hôm ấy Vương Ä‘ang ngồi thì nghe tiếng rên, tiếng khóc ở ngoà i đưá»ng: Có ngưá»i mang theo nồi, cÅ©ng có ngưá»i quẩy hai cái thúng trong đó là con mình. Ngưá»i nà o cÅ©ng mặt và ng, mình võ, áo quần lam lÅ©, hết Ä‘oà n nà y qua đến Ä‘oà n khác lại, tất cả đưá»ng sá Ä‘á»u cháºt nÃch. Lại có ngưá»i ngồi xin tiá»n ở ngoà i đưá»ng.
Há»i tại sao thế, thì há» Ä‘á»u nói há» là những ngưá»i ở các châu các huyện ven sông Hoà ng Hà , nước sông dâng to, nhà cá»a ruá»™ng vưá»n Ä‘á»u ngáºp hết cả. Nhân dân Ä‘iêu vong, ly tán, mà quan lại không tÃnh gì đến, cho nên hỠđà nh phải tha phương cầu thá»±c. Vương Miện thấy quang cảnh nà y thở dà i mà rằng: Sông Hoà ng Hà chảy vá» bắc, thiên hạ từ nay sẽ loạn! Ta còn ở đây là m gì? Bèn thu tháºp Ãt bạc vụn, mang hà nh lý trở vá» nhà . VỠđến Chiết Giang, được tin Nguy Tố đã vá» triá»u, tri huyện Thá»i đã bổ Ä‘i nÆ¡i khác. Vương vá» nhà , lòng nhẹ nhà ng, lạy chà o mẹ. Thấy mẹ vẫn mạnh khá»e như thưá»ng, Vương rất vui sướng. Bà mẹ lại kể cho Vương biết Già Tần đã ăn ở tốt như thế nà o. Vương vá»™i và ng mở hà nh lý ra, lấy má»™t tấm lụa và má»™t gói bánh Ä‘em qua biếu Già Tần để cảm Æ¡n. Già Tần lại dá»n rượu mừng. Từ đấy Vương Miện lại ngâm thÆ¡, vẽ tranh và phụng dưỡng mẹ già như cÅ©. Sáu năm qua, bà mẹ mắc bệnh, Vương Miện tìm má»i cách chạy chữa, nhưng Ä‘á»u vô hiệu. Má»™t hôm bà cụ dặn Vương Miện:
- Mẹ không qua khá»i. Mấy năm nay, ngưá»i ta nói vá»›i mẹ rằng con là ngưá»i có há»c vấn, há» khuyên con nên ra là m quan. Nhưng là m quan e cÅ©ng không phải là việc là m cho cha ông vinh hiển. Ta thấy những kẻ là m quan rút cục không được cái gì hay, hÆ¡n nữa con tÃnh tình ngạo Ä‘á»i, nếu xảy ra tai vạ lại cà ng không hay. Con Æ¡i nên nghe lá»i mẹ, sau nà y lo cưới vợ, đẻ con, giữ mồ mả cá»§a mẹ, chá»› có là m quan. Có thế mẹ chết má»›i nhắm mắt.
Vương Miện vừa khóc vừa dạ. Bà mẹ dần dần thở hÆ¡i cuối cùng. Vương Miện giáºm chân kêu khóc, hà ng xóm, không ai không chảy nước mắt. Già Tần ra sức giúp đỡ việc chôn cất, Vương Miện khiêng đất đắp má»™, việc ba năm tang tóc gối đất nằm sương không cần kể lại đây là m gì.
Má»™t năm sau khi hết tang, thiên hạ loạn lạc. Phương Quốc Trân chiếm cứ Chiết Giang, Trương SÄ© Thà nh chiếm cứ Giang Tô, Trần Hữu Lượng chiếm cứ Hồ Quảng, Ä‘á»u chỉ là kẻ anh hùng nÆ¡i thảo dã. Duy có Thái Tổ hoà ng đế khởi binh ở Từ Dương, chiếm được Kim Lăng, tá»± xưng Ngô Vương, quả thá»±c là báºc vương giả. Thái Tổ lại Ä‘em quân đánh phá Phương Quốc Trân, bình định toà n Chiết Giang, trong là ng xóm cÅ©ng như ở thị thà nh, Ä‘á»u không bị quấy nhiá»…u gì.
Má»™t hôm và o giữa trưa Vương Miện Ä‘i tảo má»™ vá», thấy độ mưá»i ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i đến là ng mình. Ngưá»i Ä‘i đầu chÃt khăn võ tướng, mang chiến bà o hoa đà o, mắt sáng, da trắng, râu ba chòm, rõ rà ng là tướng mạo đế vương. Ngưá»i nà y đến cá»a xuống ngá»±a, vái chà o Vương Miện và há»i:
- Xin há»i nhà Vương Miện tiên sinh ở đâu? Vương Miện đáp:
- Tôi chÃnh là Vương Miện, đây là nhà cá»§a tôi. Ngưá»i ấy cưá»i mà nói:
- Thế thì may quá. Tôi đến đây để yết kiến ngà i.
Y bảo ngưá»i tùy tùng xuống ngá»±a, đứng cả ở ngoà i, buá»™c ngá»±a ở cây liá»…u bên hồ. Má»™t mình y và Vương Miện dắt tay nhau và o nhà , Khách và chá»§ ngồi xong, Vương Miện nói:
- Không dám, xin há»i ngà i đại danh là gì, có việc gì khiến ngà i hạ cố đến xóm là ng hẻo lánh nà y.
- Tôi há» Chu, trước đây khởi binh ở Giang Nam, gá»i là Từ Dương Vương, nay đóng quân ở Kim Lăng gá»i là Ngô Vương. Nhân dịp dẹp Phương Quốc Trân tôi đến đây tìm ngà i.
Vương Miện nói:
- Kẻ hèn má»n nà y mắt thịt không biết gì, không biết báºc Vương công. Tôi vốn là má»™t tên dân ngu ở thôn xóm, dám đâu phiá»n đến ngà i phải quá bước đến đây.
Ngô Vương nói:
- Tôi là má»™t ngưá»i thô lá»—, nay được thấy ngà i khà tượng nhà nho thì lòng ham muốn công danh lợi lá»™c tiêu tán đâu cả. Tôi ở Giang Nam má»™ đại danh cá»§a ngà i, đến đây thăm há»i, mong ngà i chỉ giáo: ngưá»i Chiết Giang là m phản đã lâu là m thế nà o cho há» theo mình.
- Äại vương là báºc nhìn xa, thấy rá»™ng, kẻ hèn má»n nà y không dám nói nhiá»u. Nếu lấy nhân nghÄ©a mà là m cho ngưá»i ta phục, thì ai mà không phục. Nà o có phải riêng gì Chiết Giang? Nếu lấy binh lá»±c mà bắt ngưá»i ta phục, thì ngưá»i đất Chiết Giang tuy yếu cÅ©ng thà chết chứ không chịu nhục. Ngà i không thấy gương Phương Quốc Trân sao?
Ngô Vương thở dà i gáºt đầu cho là phải.
Hai ngưá»i ngồi ká» gối nói chuyện đến khi xế chiá»u. Những ngưá»i Ä‘i theo Ä‘á»u mang lương khô, Vương Miện xuống nhà bếp nướng má»™t cân bánh, xà o má»™t đĩa rau hẹ bưng lên và ngồi tiếp. Ngô Vương ăn xong, cảm Æ¡n lá»i dạy bảo, lên ngá»±a ra Ä‘i. Hôm đó Già Tần ở thị trấn vá» há»i có việc gì. Vương Miện cÅ©ng không nói đó là Ngô Vương chỉ nói là má»™t viên quan võ trước đây ở SÆ¡n Äông có quen biết nhau, nay đến thăm thôi.
*
* *
Và i năm sau, Ngô Vương dẹp yên loạn lạc đóng đô ở Ứng Thiên, thiên hạ nhất thống đặt quốc hiệu là Äại Minh, niên hiệu là Hồng VÅ©. Má»i ngưá»i an cư lạc nghiệp. Hồng VÅ© năm thứ tư, Già Tần lên thị trấn vá», lại nói vá»›i Vương Miện:
- Cụ Nguy có tội bị đà y đi Hòa Châu. Tôi cầm tỠthông tư nà y vỠcho ông xem.
Vương Miện cầm xem, má»›i biết sau khi đầu hà ng, Nguy Tố tá»± cho mình to lá»›n, xưng lão thần trước mặt Minh Thái Tổ. Thái tổ nổi giáºn, đà y Ä‘i Hòa Châu để giữ má»™ cá»§a Dư Khuyết(Dư Khuyết: Tướng nhà Nguyên đã bảo vệ Hòa Châu và bị quân đội Chu Nguyên Chương giết. Vì Nguy Tố là m thượng thư Triá»u Nguyên lại đầu hà ng, cho nên vua sai đà y Ä‘i Hòa Châu, giữ má»™ Dư Khuyết để chứng tá» rằng y đã phản chá»§.)
Sau việc nà y, lại nghe bá»™ lá»… định ra phép thi cá», ba năm má»™t khoa, lấy NgÅ© kinh, Tứ thư, văn bát cổ(Văn bát cổ: Còn gá»i là kinh nghÄ©a, khoa cá» thá»i Nguyá»…n ở Việt Nam rất thịnh hà nh. Äầu bà i ra lấy trong Tứ thư, NgÅ© kinh. Hình thức quy định hết sức chặt chẽ. Ngưá»i ta gá»i nó là bát cổ vì nó có tám (bát)Ä‘oạn (cổ là bắp vế): Phá Ä‘á», thừa Ä‘á», khởi giảng, nháºp thá»§, tiá»n cổ, trung cổ, háºu cổ, thái cổ. Vì nó là tiêu biểu cho chá»§ nghÄ©a hình thức trong thi cá» cho nên đôi khi ngưá»i ta gá»i văn thi cá» là văn bát cổ) để thi. Vương Miện chỉ Ä‘iá»u đó cho Già Tần thấy và nói: “Cách nà y nhất định là không hay! Từ nay trở Ä‘i bạn Ä‘á»c sách thấy chỉ có con đưá»ng vinh thân ấy, thì sẽ coi thưá»ng há»c vấn và đạo đức.â€
Trong khi nói chuyện, trá»i đã vá» chiá»u. Bấy giá» má»›i đầu mùa hạ, khà trá»i Ä‘ang bức. Già Tần đặt má»™t cái bà n ở ngoà i sân Ä‘áºp lúa. Lát sau, mặt trăng hiện lên ở phương đông, chiếu sáng má»i nÆ¡i, trông như má»™t tấm pha lê mênh mông. Chim chóc Ä‘á»u ngá»§ yên không má»™t tiếng động. Vương Miện tay trái cầm chén, tay phải chỉ lên các ngôi sao trên trá»i, quay vá» phÃa Già Tần mà nói:
- Ông thấy không? Sao Quán Sách phạm và o sao Văn Xương. Văn nhân thá»i đại nà y nguy rồi!
Nói chưa dứt, bá»—ng nhiên tráºn gió lạ thổi, cây bị xáo động kêu răng rắc, chim bay loạn xạ trên mặt nước. Vương Miện và Già Tần Ä‘á»u lấy áo che mặt. Lát sau gió tạm dừng, há» nhìn lên trên trá»i thấy ngót má»™t trăm ngôi sao từ trên trá»i rÆ¡i vá» phÃa đông nam.
Vương Miện nói:
- Trá»i thương chúng ta! Những ngôi sao kia rÆ¡i xuống để duy trì truyá»n thống văn chương. Nhưng chúng ta sẽ không còn sống để mà thấy nữa!
Äang đêm thu dá»n đồ đạc, ai nấy vá» nhà nghỉ.
Từ đó vá» sau, ngưá»i ta thưá»ng nói triá»u đình đã ra lệnh cho quan Bố Chánh(Bố Chánh: Äá»i Minh, nước chia ra mưá»i ba tỉnh, cầm đầu má»—i tỉnh có quan Bố Chánh) Chiết Giang sai má»i Vương Miện ra là m quan. Äầu tiên Vương Miện không để ý, sau ngưá»i nói Ä‘iá»u nà y cà ng đông. Vương Miện không bảo gì cho Già Tần, má»™t mình mang hà nh lý Ä‘i và o ẩn ở núi Cối Kê.
Ná»a năm sau, quả nhiên triá»u đình sai má»™t viên quan mang chiếu thư, vá»›i nhiá»u ngưá»i Ä‘i theo mang nhiá»…u và đoạn đến nhà Già Tần, thấy Già Tần đã ngoại tám mươi, đầu râu trắng xóa, chống gáºy Ä‘i ra.
Vị quan nà y vái chà o. Già Tần má»i và o nhà cá» ngồi. Vị quan nói:
- Vương Miện tiên sinh có ở trong là ng nà y không? Nay Hoà ng Thượng ra ân má»i tiên sinh ra là m Tư nghị tham quân(Tư nghị tham quân: chức quan tương đương vá»›i chức cố vấn), tôi phụng mệnh mang chiếu chỉ đến.
Già Tần nói:
- Ông Vương tuy ở đây, nhưng đã lâu nay không biết đi đâu!
Già Tần má»i uống trà , dẫn viên quan kia đến nhà Vương Miện, mở cá»a và o, thấy nhện chăng đầy nhà , cá» má»c khắp nÆ¡i, tá» rõ là ngưá»i Ä‘i đã lâu. Viên quan than thở má»™t hồi rồi mang chiếu chỉ trở vá».
Vương Miện ẩn trong núi Cối Kê, không há» xưng tên há». Sau mắc bệnh qua Ä‘á»i. Hà ng xóm xung quanh thu góp tiá»n nong chôn ở dưới chân núi Cối Kê.
Năm ấy Già Tần cũng chết ở nhà .
Buồn cưá»i bá»n văn nhân, há»c giả gần đây nói đến Vương Miện Ä‘á»u bảo ông ta là Vương tham quân! Tháºt ra Vương Miện có là m quan ngà y nà o đâu? Tôi kể lại chuyện nà y chẳng qua chỉ để mở đầu cho câu chuyện dưới đây.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 11:24 AM.
|

10-09-2008, 09:22 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ hai
Cụ Vương nháºn bạn đồng khoa, ở trưá»ng thôn há»c
Thầy Chu đỗ lên thượng đế(đỗ cao) vừa lúc tuổi giÃ
Ở tỉnh SÆ¡n Äông, phá»§ Duyên Châu, huyện Vấn Thượng có má»™t là ng gá»i là là ng Tiết. Là ng nà y có độ má»™t trăm gia đình Ä‘á»u sống vá» nghá» nông. Ở cổng là ng có am Quan Âm. Ngoà i ba gian Ä‘iện thá», am còn hÆ¡n mưá»i gian phòng trống, cá»a sau nhìn ra sông. Hương lá»a mưá»i phương Ä‘á»u dồn cả vỠđây. Am chỉ có má»™t vị hòa thượng. Có công việc, ngưá»i trong là ng Ä‘á»u đến đây bà n bạc.
Bấy giá» và o cuối thá»i Thà nh Hoá(1487) chÃnh là lúc nước nhà già u có sung túc. Ngà y mồng tám tháng giêng, dân là ng tá» táºp đến am để bà n vá» việc múa đèn rồng. Và o buổi ăn sáng, Thân Tưá»ng Phá»§ Ä‘i đầu, có bảy, tám ngưá»i Ä‘i theo đến chùa lá»… pháºt. Hòa thượng chạy ra chà o. Tất cả Ä‘á»u đáp lá»….
Thân Tưá»ng Phá»§ trách hòa thượng:
- Äầu năm má»›i, hòa thượng cÅ©ng phải chăm hương đèn, lá»… Äức Pháºt hÆ¡n nữa má»›i được. A di đà pháºt: Biết lấy tiá»n cá»§a tháºp phương thì cÅ©ng phải biết mua hương đèn chứ!
Lại nói:
- Các vị xem kìa, cái đèn lưu ly nà y chỉ có má»™t ná»a dầu thôi!
Và chỉ tay và o một cụ già , quần áo tỠchỉnh, Thân nói:
- Chẳng nói ai xa lạ, chỉ xem cụ Tuân nà y thôi. Chiá»u ba mươi vừa rồi cụ Tuân má»›i Ä‘em lại cho cụ năm mươi cân dầu: Rõ rà ng là cụ Ä‘em dầu Ä‘i xà o rau chứ không lo gì đến việc kÃnh pháºt hết!
Hòa thượng vẫn kÃnh cẩn tiếp đãi. Äợi ông ta trách xong, hòa thượng má»›i lấy má»™t bình thiếc, bá» má»™t nắm chè và o trong, đổ đầy nước, nấu sôi rồi Ä‘em lên má»i các vị.
Cụ Tuân há»i trước:
- Vá» lá»… múa đèn rồng năm nay ở trong am, chúng ta phải bá» ra bao nhiêu tiá»n?
Thân Tưá»ng Phá»§ nói:
- Äợi chút nữa đã! ChỠông thông gia tôi đến ta hẵng bà n!
Ngay lúc ấy, má»™t ngưá»i ở ngoà i bước và o, hai quầng mắt Ä‘á», má Ä‘en sạm, râu thưa và hói, đầu đội mÅ© miếng ngói, mình mặc áo xanh láng như má»™t cái thùng dầu, tay cầm cái roi vái má»i ngưá»i má»™t vái và ngồi ngay lên cái ghế cao nhất. Y há» Hạ, chÃnh là thôn trưởng là ng Tiết. Thôn trưởng Hạ ngồi ở chiếu cao, bảo ngay hòa thượng:
- Hòa thượng, Ä‘em con lừa cá»§a tôi buá»™c và o chuồng sau vưá»n! Tháo yên cho nó, lấy cá» cho nó ăn no. Tôi bà n xong công việc, rồi còn phải lên uống rượu mừng năm má»›i vá»›i cụ Hoà ng ở trước cá»a hiệu đấy!
Dặn hòa thượng xong, y vắt một chân lên, lấy nắm tay đấm và o sống lưng, vừa đấm vừa nói:
- Các ông là m ruá»™ng còn sướng hÆ¡n tôi nhiá»u! Tết năm nay, nháºn được thiếp má»i cá»§a tất cả má»i ngưá»i trong nha môn, tôi không đến mừng sao được? Hà ng ngà y cưỡi con lừa nà y hết lên huyện lại vá» là ng, tháºt là đầu quáng mắt hoa. Rá»§i sao lại bị má»™t thằng Ä‘ui nà o va phải là m tôi ngã xuống đưá»ng, sống lưng Ä‘au ê ẩm hết!
Thân Tưá»ng Phá»§ nói:
- Mồng ba tết, tôi đã soạn má»™t bữa cÆ¡m Ä‘áºu phụ má»i ông, chắc là ông báºn nên không đến được.
- Lại còn phải nói! Bảy tám hôm nay tôi có lúc nà o rảnh đâu? Nếu có hai miệng thì cÅ©ng không ăn xuể! Äấy, cụ Hoà ng hôm nay má»i tôi đấy. Cụ là ngưá»i đứng đầu cả ban, trước mặt quan trên. Cụ là ngưá»i cất nhắc mình nếu mình không đến sợ cụ giáºn!
Thân Tưá»ng Phá»§ nói:
- Tôi nghe nói cụ Hoà ng là ngưá»i quan trên phái Ä‘i đâu từ đầu năm. Cụ lại không có anh em, con cái gì. Váºy ai là m chá»§ mà má»i?
Thôn trưởng Hạ nói:
- Ông không hiểu gì cả! Bữa tiệc hôm nay là do cụ Lý má»i. Vì cụ Lý nhà cá»a cháºt hẹp, cho nên cụ lấy nhà cụ Hoà ng để thết khách.
Nói chuyện hồi lâu, mới bà n đến việc múa đèn rồng. Thôn trưởng Hạ nói:
- Năm nay tôi cÅ©ng chán cái việc nà y rồi. Má»i năm, năm nà o tôi cÅ©ng đứng ra lo liệu, má»i ngưá»i Ä‘á»u ghi số tiá»n cúng mà chẳng chịu ná»™p, là m tôi phải bồi thưá»ng không biết bao nhiêu. HÆ¡n nữa, năm nay các ban trên huyện ban nà o cÅ©ng chÆ¡i đèn rồng, tôi xem không xuể còn thì giỠđâu mà vá» xem đèn rồng ở là ng? Nhưng vì các ông đã nói, nên tôi cÅ©ng phải góp phần cá»§a tôi. Các ông phải tìm má»™t ngưá»i khác đứng ra lo liệu. Như cụ Tuân đây, ruá»™ng đất nhiá»u, thóc tiá»n thừa thãi, bảo cụ góp nhiá»u hÆ¡n. Má»i ngưá»i Ä‘á»u góp phần mình thì là m gì chả xong.
Má»i ngưá»i không dám trái ý, bèn định cụ Tuân xuất ná»a tiá»n, còn các nhà khác góp má»™t ná»a, tất cả được hai, ba lạng bạc và ghi và o sổ. Hòa thượng mang trà ra. Hòa thượng bầy táo, dưa, Ä‘áºu phụ khô, kẹo, hạt dẻ trên hai cái bà n, má»i Hạ ngồi ở ghế đầu và rót nước trà má»i má»i ngưá»i.
Thân Tưá»ng Phá»§ lại nói:
- Bá»n trẻ con lá»›n cả rồi, năm nay phải má»i má»™t ông thầy. Am Quan Âm nà y có thể là m trưá»ng há»c được đây.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- Nhiá»u nhà chúng ta có con phải Ä‘i há»c. Ngay con trai cụ Thân đây là rể cụ Hạ. Cụ Hạ thưá»ng nháºn được giấy tá» trên huyện nên cÅ©ng cần ngưá»i biết chữ. Tốt nhất là tìm má»™t ông thầy ở huyện vỠđây.
Thôn trưởng Hạ nói:
- Thầy thì có rồi! Các ông thá» Ä‘oán xem! Ông nà y dạy ở nhà cụ Cố là m Äá» khống(Äá» khống giữ việc thu thuế) ở nha môn. Ông ta tên là Chu Tiến, đã ngoà i sáu mươi. Quan huyện trước lấy ông ta đầu huyện, nhưng lên thi ở phá»§ không đỗ. Cụ Cố má»i ông ta dạy há»c ở nhà đã ba năm nay. Con cụ năm ngoái thi đỗ tú tà i, cùng đỗ má»™t lần vá»›i ông Mai trong là ng ta. Hôm ấy, ông ta thi đỗ vá», má»i ngưá»i ra đón tiếp. Ông ta đội trên đầu má»™t cái mÅ© vuông, mang má»™t cái áo rá»™ng bằng trừu Ä‘á», cưỡi con ngá»±a lấy ở trong chuồng quan lá»›n ra. Thanh la đánh vang. Khi ông đến cá»a nhà , tôi và những ngưá»i trong nha môn Ä‘á»u ra rót rượu má»i ở ngoà i đưá»ng. Sau đó má»i ông Chu đến. Cụ Cố thân hà nh rót ba chén rượu má»i ngồi lên chiếu nhất. Kế đến diá»…n vở tuồng lấy tÃch Lương Hạo tám mươi tuổi đỗ trạng nguyên. Cụ Cố xem trong lòng không vui. Äến khi thấy há»c trò cá»§a Lương Hạo mưá»i bảy, mưá»i tám tuổi đỗ trạng, cụ Cố má»›i hiểu rằng vở tuồng nà y là để là m Ä‘iá»m tốt cho con mình, cho nên vui lòng. Các ông muốn má»i ông thầy ấy thì tôi sẽ má»i giúp.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: - vâng
Uống trà xong, hòa thượng bưng canh miến thịt bò lên. Øn xong má»i ngưá»i ra vá». Hôm sau, thôn trưởng Hạ nói vá»›i Chu Tiến. Tiá»n lương má»—i năm là mưá»i hai lạng bạc. Øn cÆ¡m tại nhà hòa thượng trả má»—i ngà y hai phân. Äịnh sau lá»… múa đèn rồng là sẽ đến là ng. Khai giảng hôm hai mươi tháng giêng.
Hôm mưá»i sáu, má»i ngưá»i góp tiá»n cho Thân Tưá»ng Phá»§ để dá»n má»™t bữa rượu, má»i Mai Cá»u là tú tà i trong là ng để tiếp khách. Mai Cá»u đội mÅ© vuông đến từ sáng sá»›m. Mãi gần trưa, Chu má»›i tá»›i. Nghe chó sá»§a bên ngoà i, Thân Tưá»ng Phá»§ chạy ra má»i và o. Má»i ngưá»i thấy Chu Tiến đầu đội mÅ© lông chiên cÅ©, mình mặc áo rá»™ng mà u xám đã rách, ống tay phải và phÃa sau Ä‘á»u tả tÆ¡i, chân Ä‘i má»™t đôi giầy đỠcÅ©, da mặt Ä‘en và gầy, râu lốm đốm bạc. Thân Tưá»ng Phá»§ má»i lên nhà . Bây giá» Mai Cá»u má»›i dần dần đứng lên và ra gặp Chu. Chu Tiến há»i:
- Vị nà y là ai? Má»i ngưá»i nói:
- Äó là ông Mai, tú tà i là ng chúng tôi.
Chu Tiến nghe váºy, không dám để Mai Cá»u vái chà o mình. Mai Cá»u nói:
- Hôm nay là khác...
Chu Tiến hai ba lần không nháºn. Má»i ngưá»i nói:
- Vá» tuổi tác thì Chu tiên sinh cao hÆ¡n, váºy má»i tiên sinh cứ tá»± nhiên.
Mai Cá»u quay lại nói vá»›i má»i ngưá»i:
- Các ông không biết quy cá»§ nhà trưá»ng thế nà o cả! Những ngưá»i “bạn lá»›n†xưa nay bao giá» cÅ©ng hÆ¡n ngưá»i “bạn nhá»â€, không kể gì tuổi tác cả. Nhưng hôm nay là đặc biệt, xin má»i ông Chu ngồi trên cho.
Số là thá»i Minh gá»i há»c sinh thi đỗ tú tà i là “bạnâ€, đồng sinh gá»i là “bạn nhá»â€. Äồng sinh thi đỗ thì bất kì bao nhiêu tuổi cÅ©ng gá»i là “bạn lá»›nâ€, nếu không đỗ thì có tám mươi tuổi cÅ©ng gá»i là “bạn nhá»â€. CÅ©ng như con gái Ä‘i lấy chồng, lúc má»›i lấy thì gá»i là “cô†(tân nương), sau gá»i là “mợ†hoặc “bà †chứ không gá»i là “cô†nữa. Nhưng nếu là m vợ lẽ cho ngưá»i ta đến khi bạc đầu cÅ©ng còn gá»i là “côâ€. Chu Tiến nghe Mai Cá»u nói thế má»›i thôi, không nhưá»ng Mai Cá»u nữa và để cho Mai Cá»u vái chà o mình. Má»i ngưá»i vái chà o xong, ngồi xuống. Chỉ có Chu và Mai có hai quả táo hồng trong chén trà , còn má»—i ngưá»i thì chỉ uống trà suông. Uống trà xong, ngưá»i ta bà y ra hai cái bà n. Má»i ngưá»i theo thứ tá»± tuổi ngồi xong, rượu rót ra. Chu Tiến tay cầm chén rượu cảm Æ¡n má»i ngưá»i rồi uống má»™t hÆ¡i cạn chén. Má»—i bà n có bảy tám đĩa: có thịt thá»§ lợn, gà , cá chép, lòng, phổi, gan. Nghe má»™t tiếng “má»iâ€, má»i ngưá»i cầm đũa.
Như mây bay gió cuốn, phút chốc đã hết ngay má»™t ná»a. Bấy giá» Chu vẫn chưa gắp gì cả. Thân Tưá»ng Phá»§ há»i: Tại sao hôm nay tiên sinh không dùng đồ nhắm? Hay là chúng tôi có gì là m pháºt ý chăng? Và chá»n mấy miếng ngon đặt và o đĩa cá»§a Chu. Chu Tiến giữ tay lại, nói:
- Không phải tôi có ý gì đâu! Chỉ vì tôi ăn chay. Má»i ngưá»i nói:
- Quả thực chúng tôi sơ ý, không ngỠtiên sinh lại ăn chay.
- Chỉ vì ngà y mẹ tôi bị bệnh, tôi có hứa trước pháºt Quan
Âm. Äến nay tôi ăn chay đã mưá»i mấy năm. Mai Cá»u nói:
- Nhân việc tiên sinh ăn chay, tôi nhá»› đến má»™t chuyện đùa. Chuyện nà y hôm trước tôi nghe ở nhà cụ Cố. Có ngưá»i có má»™t bà i thÆ¡ từ nhất ngôn đến thất ngôn. Má»i ngưá»i dừng đũa nghe thÆ¡.
Mai Cá»u liá»n Ä‘á»c:
Ngây! Tú tà i,
Ân trưá»ng trai
Râu ria má đầy,
Sách vở không hỠcoi. Giấy bút xếp bỠmột xó,
Sang năm sẽ đến không cần má»i!
Ngâm xong lại nói:
- Chu tiên sinh là ngưá»i tà i giá»i không “ngây†như thế được.
Lại che miệng nói:
- Tú tà i thì thế nà o ông cÅ©ng đỗ, còn “ăn trưá»ng trai†và “râu ria đầy má†thì quả đúng hệt.
Nói xong cưá»i khanh khách. Má»i ngưá»i cưá»i theo. Chu Tiến bá»±c mình lắm. Thân Tưá»ng Phá»§ vá»™i rót má»™t chén rượu, nói:
- Xin ông Mai uống một chén rượu. Chu tiên sinh trước kia ngồi ở nhà cụ Cố đấy.
Mai Cá»u nói:
- Thế mà tôi không biết! Xin lá»—i, xin lá»—i! Nhưng lá»i nói kia không phải là nhằm Chu huynh. Nó là nói các ông nhà nho. Dầu sao ăn chay cÅ©ng tốt. Trước đây tôi có má»™t ông cáºu chỉ ăn chay. Sau khi thi đỗ, nhà chá»§ đưa thịt tế thánh đến. Bà ngoại tôi nói: “Nếu không ăn thịt tế thì thánh nhân giáºn đấy! To thì sinh tai vạ, nhá» thì mắc bệnhâ€. Từ đó, ông cáºu tôi thôi không ăn chay nữa. Chu huynh và o dịp tế thánh mùa thu năm nay, thế nà o cÅ©ng có thịt tế đưa đến, chắc Chu huynh sẽ hết kiêng.
Má»i ngưá»i cho đó là điá»m tốt cùng rót má»™t chén mừng Chu Tiến, là m cho mặt Chu Tiến lúc đỠbừng, lúc tái nhợt chỉ còn cách vừa cầm rượu vừa cảm Æ¡n má»i ngưá»i. Ở dưới bếp bưng canh lên. Trong mâm có má»™t đĩa bánh bao và má»™t đĩa bánh nướng, má»i ngưá»i nói:
- Món nà y điểm tâm tốt. Ông xơi và i cái!
Nhưng Chu Tiến sợ bánh không được tinh khiết, nên chỉ xin uống trà .
Lúc ấy có ngưá»i há»i Thân Tưá»ng Phá»§:
- Ông thôn trưởng hôm nay ở đâu? Tại sao không đến tiếp ông Chu?
Thân Tưá»ng Phá»§ nói:
- Ông ta lại nhà ông Lý uống rượu rồi! Có ngưá»i nói:
- Ông Lý mấy năm nay gặp quan má»›i là m việc rất chạy. Má»™t năm kiếm được đến trên ngà n lạng bạc. Nhưng phải cái ông ta hay đánh bạc, không như ông Hoà ng. Ông Hoà ng lúc đầu cÅ©ng ham đánh bạc, nhưng mấy năm nay đã tu rồi, nên nhà cá»a đẹp chẳng kém gì cung vua.
Cụ Tuân nói vá»›i Thân Tưá»ng Phá»§:
- Ông Hạ từ khi là m thôn trưởng là thá»i váºn phát. Chừng hai năm nữa cÅ©ng được như ông Hoà ng.
Thân Tưá»ng Phá»§ nói:
- Ông ta cÅ©ng là ngưá»i biết tÃnh toán đấy. Nhưng mÆ¡ ước được như ông Hoà ng, thì còn lâu.
Mai Cá»u Ä‘ang nhai bánh rán cÅ©ng nói xen và o:
- Mơ cũng có khi đúng chứ!
Và quay vá» phÃa Chu Tiến, Mai Cá»u nói:
- Mấy năm nay, khi thi cá», ông có nằm má»™ng bao giá» không?
- Tôi không nằm má»™ng bao giá».
- Äấy, năm ngoái tôi gặp may, chÃnh hôm mồng má»™t tháng giêng, tôi má»™ng thấy tôi đứng ở trên má»™t cái núi rất cao, mặt trá»i chÃnh ở trên đỉnh và rÆ¡i thẳng và o giữa đầu tôi không chệch má»™t ly. Tôi sợ toát mồ hôi. Tỉnh dáºy, sá» lên đầu thấy còn nóng. Lúc ấy tôi không hiểu cá»› gì. Nay nghÄ© lại quả là đúng.
Bấy giá» bánh đã hết. Lại rót thêm má»™t tuần rượu. Câu chuyện kéo dà i cho đến khi thắp đèn lên, Mai Cá»u và má»i ngưá»i má»›i ra vá». Thân Tưá»ng Phá»§ lấy ra má»™t cái nệm bằng vải lam, dẫn Chu Tiến đến am Quan Âm nằm nghỉ. Ông ta bà n vá»›i hòa thượng dà nh hai gian phòng phÃa sau am là m nÆ¡i dạy há»c.
Äến ngà y khai trưá»ng, Thân Tưá»ng Phá»§ và má»i ngưá»i dẫn há»c sinh đến. Äứa lá»›n đứa bé, đến vái chà o thầy. Sau khi má»i ngưá»i ra vá», Chu Tiến bắt đầu dạy. Buổi chiá»u, há»c sinh vá» nhà cả rồi, Chu mở phong bao xem tiá»n há»c, thì chỉ thấy cụ Tuân gá»i má»™t đồng cân bạc, còn thêm tám phân tiá»n trà , còn thì có ngưá»i ba phân, ngưá»i bốn phân bạc, lại có ngưá»i chỉ có hÆ¡n mưá»i đồng tiá»n. Tổng cá»™ng lại chưa đủ tiá»n ăn má»™t tháng. Chu Tiến giao tất cả số tiá»n phong bao cho hòa thượng, còn thiếu bao nhiêu thì tÃnh sau.
Bá»n há»c trò Ä‘á»u là bá»n tinh quái, há»… Chu Tiến không nhìn đến là chúng chạy ra ngoà i đá cầu và trêu chá»c nhau. Chu Tiến chỉ có má»™t cách là kiên tâm ngồi dạy.
*
* * HÆ¡n hai tháng qua. Trá»i bắt đầu ấm. Chu Tiến ăn cÆ¡m trưa xong, mở cá»a sau Ä‘i ra ven sông. Tuy đây là nÆ¡i hương thôn, nhưng bên sông cÅ©ng có mấy cây đà o, cây liá»…u, mà u hồng xen mà u lục xem rất đẹp. Mưa phùn rÆ¡i xuống. Chu Tiến quay và o nhà , nhìn ra, mưa rÆ¡i ngoà i sông, bao trùm những đám cây xa tÃt, trông cà ng đẹp mắt. Mưa cà ng nặng hạt. Chợt thấy ở mạn ngược dòng sông má»™t con thuyá»n lướt qua mưa gió tiến đến. Thuyá»n không to, lại chỉ có cái bồng bằng lau nên không chống nổi mưa. Thuyá»n đến gần bá», khoang giữa có má»™t ngưá»i ngồi, đằng Ä‘uôi có hai ngưá»i, đằng đầu có má»™t gánh đồ ăn. Thuyá»n ghé bến. Ngưá»i kia liá»n bảo lái đò cắm thuyá»n lại, rồi lên bá», hai ngưá»i đầy tá»› Ä‘i theo. Chu Tiến thấy y đầu đội mÅ© vuông, mặc áo mà u lam quý, chân Ä‘i già y Ä‘en đế trắng, râu ba chòm, tuổi trạc ba mươi. Äến cá»a, y chà o Chu Tiến và bước thẳng và o, nói má»™t mình:
- Äây hình như là trưá»ng há»c.
Chu Tiến Ä‘i theo vái chà o. Y chỉ đáp lá»… qua loa và há»i:
- Ông là thầy đồ ở đây?
- Vâng.
Y nói vá»›i ngưá»i Ä‘i theo:
- Tại sao không thấy hòa thượng?
Hòa thượng vội và ng chạy ra nói:
- Ngỡ là ai, té ra ông Vương, xin má»i ông ngồi chÆ¡i, để tôi Ä‘i pha trà .
Và quay vá» phÃa Chu Tiến, hòa thượng nói:
- Äây là ông cá» Vương vừa thi đỗ, má»i ông ngồi tiếp để tôi Ä‘i pha trà .
Cá» Vương không khiêm nhượng gì. Thấy đầy tá»› kéo ra má»™t cái ghế dà i, y liá»n ngồi ngay và o ghế đầu. Chu Tiến ngồi tiếp. Vương cá» nhân nói:
- Xin há»i quý tÃnh?
Chu Tiến biết y đã đỗ cỠnhân, bèn nói:
- Vãn sinh hỠChu.
- Trước đây ông dạy ở đâu?
- Tôi dạy ở nhà cụ Cố trước cá»a huyện.
- Thế có phải ông đã đỗ đầu trong kì thi do cụ Bạch là thầy tôi chấm không? Cụ Bạch nói mấy năm nay ông dạy ở nhà cụ Cố.
- Thế ngà i có biết cụ chủ nhà tôi sao?
- Cụ Cố là m việc ở nhà tôi, lại là ngưá»i anh em thân thiết vá»›i tôi.
Lát sau hòa thượng bưng trà lên, Chu Tiến nói:
- Quyển thi cá»§a ngà i tôi đã Ä‘á»c. Hai vế cuối cùng tháºt là tuyệt.
- Hai vế ấy không phải là của tôi.
- Ngà i quá nhún mình, không ngà i thì còn ai viết và o đấy nữa!
- Tuy không phải là cá»§a tôi, nhưng cÅ©ng không phải cá»§a ngưá»i là m ra. Hôm thi đầu tiên là ngà y mồng chÃn. Trá»i sắp tối tôi vẫn chưa là m xong bà i văn thứ nhất. Trong lòng Ä‘ang phân vân, nghÄ© mình ngà y thưá»ng đặt bút là viết được, tại sao hôm nay lại như thế nà y? ChÃnh trong lúc suy nghÄ© như váºy, không ngá» buồn ngá»§, tôi nằm gục trên án viết mà ngá»§. Tôi thấy năm ngưá»i má xanh nhảy và o lá»u, trong đó có má»™t ngưá»i tay cầm má»™t cái bút lá»›n, chấm má»™t chấm trên đầu tôi rồi bá» Ä‘i. Sau đó má»™t ngưá»i mang mÅ© sa, áo Ä‘á», thắt má»™t cái Ä‘ai và ng và nắm lấy tôi lay và nói: “Ông Vương tỉnh dáºyâ€. Tôi giáºt mình tỉnh dáºy, cả ngưá»i toát mồ hôi. Lúc tỉnh, tay cầm bút viết mà không biết viết gì. Cho hay ngưá»i ta nói có ma quá»· ở trưá»ng thi, là có sá»± thá»±c. Tôi đã Ä‘em việc nà y thưa vá»›i quan chánh phá»§ chá»§ khảo. Ngà i nói tôi có số đỗ đầu khi thi Ä‘iện thÃ.
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện, thì má»™t há»c sinh Ä‘em vở viết táºp và o để chấm. Chu Tiến bảo y để vở đấy. Cá» Vương nói:
- Không can gì? Ông cứ chấm đi, tôi còn có việc khác.
Chu Tiến đến bà n chấm, cá» Vương gá»i ngưá»i nhà bảo:
- Trá»i đã tối rồi, mưa mãi không dứt, các anh lấy quả đồ ăn ở dưới thuyá»n lên, rồi bảo hòa thượng nấu cÆ¡m giúp. Bảo ông lái hãy đợi đấy, ngà y mai ta Ä‘i sá»›m.
Và quay vá» phÃa Chu Tiến, y nói:
- Tôi Ä‘i thăm má»™ vá», không ngá» gặp mưa, nên ngá»§ lại đây má»™t đêm.
Vương Ä‘ang nói bá»—ng quay mặt lại. Thấy má»™t quyển vở táºp có viết tên “Tuân Maiâ€. Vương giáºt mình, mÃm môi, vẻ mặt suy nghÄ©, như có Ä‘iá»u gì lạ lùng. Thấy váºy, Chu Tiến không há»i, cứ cúi xuống chấm bà i xong rồi quay lại tiếp khách. Vương há»i:
- Äứa há»c sinh vừa rồi mấy tuổi?
- Nó mới bảy tuổi.
- Năm nay nó má»›i và o há»c sao? Có phải ông đặt cho nó cái tên ấy không?
- Tên ấy không phải do tôi đặt ra. Lúc má»›i và o há»c, ông cụ cá»§a nó nhỠông bạn Mai Cá»u tú tà i trong là ng đặt tên cho. Ông Mai nói: “tên tôi là â€Cá»u", thôi cho chữ vương đứng bên cạnh tên để lấy Ä‘iá»m tốt, mong sau nà y nó cÅ©ng thà nh đạt như tôi".
Cá» Vương cưá»i và nói:
- Chuyện nà y thá»±c là buồn cưá»i. Mồng má»™t năm nay, tôi má»™ng thấy bảng thi há»™i. Tôi thi đỗ, cái đó không bà n nữa. Nhưng cái tên thứ ba lại là Tuân Mai ở huyện Vấn Thượng. Tôi nghi ngá» không biết ở huyện ta có ai há» Tuân mà thi đỗ cá» nhân không. Không ngá» Tuân Mai lại là tên cá»§a đứa há»c sinh nhá» nà y. Thế nà o! Nó sẽ ở cùng bảng vá»›i tôi sao!
Vương nói xong, cưá»i khanh khách mà rằng:
- Cho hay mộng cũng không đúng! Vả chăng cái việc công danh là cốt ăn nhỠvà o văn chương chứ nà o có ma quỷ gì ở đấy đâu?
- Má»™ng cÅ©ng có cái đúng chứ! Hôm má»›i đến đây tôi gặp ông bạn há» Mai ở trong là ng. Ông nói hôm mồng má»™t tháng giêng ông nằm mÆ¡ thấy mặt trá»i rÆ¡i đúng trên đầu. Quả nhiên năm ấy ông thi đỗ.
CỠVương nói:
- Nói như thế cà ng không được. Chẳng hạn ông ta đỗ tú tà i thì có mặt trá»i rÆ¡i trên đầu, như tôi thi đã đỗ cá» nhân, không có lẽ đến cả trá»i cÅ©ng rÆ¡i trên đầu tôi ư?
Hai ngưá»i Ä‘ang nói chuyện suông, thì có ngưá»i mang lên cÆ¡m rượu, gà , cá, thịt lợn, thịt vịt đầy bà n. Cá» Vương cÅ©ng không má»i Chu Tiến, cứ ngồi ăn. Øn xong, hòa thượng bưng cÆ¡m lên cho Chu Tiến ăn, chỉ có má»™t đĩa rau và má»™t bát nước nóng. Chu Tiến ăn cÆ¡m xong, cả hai ngưá»i Ä‘i nghỉ.
Hôm sau, trá»i má»›i sáng, cá» Vương dáºy rá»a mặt xong, mặc áo quần, chà o rồi xuống thuyá»n, để lại phòng há»c đầy cả xương đầu gà , đầu cánh vịt, xương cá, vá» hạt dưa. Chu Tiến quét suốt má»™t buổi, đầu quáng mắt hoa(1).
*
* *
Sau hôm ấy ngưá»i là ng Tiết nghe nói con trai cụ Tuân sẽ đỗ tiến sÄ© đồng khoa vá»›i Vương cá» nhân, Ä‘á»u cho là chuyện bông đùa. Có những đứa bạn há»c không gá»i tên Tuân Mai nữa mà gá»i là “Tiến sÄ© Tuânâ€. Phụ huynh các nhà nghe thế Ä‘á»u không bằng lòng. HỠđến mừng cụ Tuân là “cụ phongâ€( Ngà y xưa khi nà o con là m quan thì cha được phong cho nên khi xưng hô ngưá»i ta gá»i là “cụ phong), là m cho ông ta không biết nói gì và bá»±c mình.
Thân Tưá»ng Phá»§ nói riêng vá»›i dân là ng:
- Chắc gì ông cá» Vương đã nói thế. Ông Chu thấy trong là ng ta chỉ có cụ Tuân là có tiá»n, nên bịa ra việc đó nịnh ná»t để khi nà o có lá»… tết thì cụ ta cho thêm. Hôm trước tôi nghe nói nhà cụ Tuân Ä‘em miến khô, Ä‘áºu phụ đến chùa, lại còn đưa bánh bao, bánh nướng, chÃnh là vì thế.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không bằng lòng. Từ đó Chu Tiến sống không yên. Nhưng vì nể mặt thôn trưởng má»i đến, nên há» không nỡ Ä‘uổi Ä‘i. Y nương náu qua má»™t năm. Sau đó thôn trưởng Hạ cho y là ngưá»i ngốc không biết đến nhà thôn trưởng mà cảm Æ¡n. Vì váºy ngưá»i ta không nuôi Chu Tiến nữa.
Mất chá»— dạy há»c, Chu Tiến trở vá» nhà . Ở nhà đá»i sống thá»±c là cháºt váºt. Má»™t hôm ngưá»i anh rể là Kim Hữu Dư đến khuyên:
- Nà y, cáºu, tôi nói cáºu chá»› giáºn. Việc Ä‘á»c sách để tìm công danh xem ra rất khó. Ngưá»i ta sinh ra ở Ä‘á»i, khó lòng mà kiếm đủ cÆ¡m ăn. Nay tôi và mấy ngưá»i bạn có lắm tiá»n sắp lên tỉnh mua hà ng thiếu má»™t ngưá»i giữ sổ sách. Chi bằng cáºu cứ Ä‘i vá»›i chúng tôi. Cáºu có má»™t thân má»™t mình, chẳng lo gì thiếu ăn thiếu mặc.
Chu Tiến nghe váºy, tá»± nghÄ©: “Thằng què rÆ¡i xuống giếng, có kéo lên thì cÅ©ng chỉ què là cùng, ta Ä‘i cÅ©ng chẳng thiệt thòi gìâ€. Bèn bằng lòng.
Kim Hữu Dư chá»n ngà y là nh tháng tốt cùng má»™t bá»n buôn lên tỉnh thà nh để mua hà ng. Chu Tiến rảnh rang không có việc gì là m, Ä‘i chÆ¡i ngoà i phố. Thấy má»™t nhóm thợ kéo nhau Ä‘i qua, há» nói há» Ä‘i chữa cá»a trưá»ng thi. Chu Tiến đến cá»a trưá»ng thi xem, không được và o vì có ngưá»i coi cá»a cầm cái roi to tướng Ä‘áºp Ä‘uổi ra. Buổi chiá»u y nói vá»›i anh rể muốn và o xem, Kim Hữu Dư cho mấy đồng tiá»n, cả bá»n con buôn cùng và o. Há» nhá» ngưá»i chá»§ ngôi hà ng dẫn đầu. Ông nà y chỉ việc cho anh coi cổng Ãt tiá»n là xong cả. Äi đến cá»a Long Môn, ngưá»i chá»§ ngôi hà ng chỉ cái cá»a và nói:
- Ông Chu! Äây là cái cá»a những ông tiến sÄ© Ä‘i và o! Bá»n há» Ä‘i và o con đưá»ng hai bên là phòng thi, ngưá»i chá»§ ngôi hà ng nói:
- Äây là bà n đầu đây, ông và o mà xem.
Chu Tiến bước và o, nhìn thấy bà n đặt chỉnh tá». Nước mắt bá»—ng nhiên chảy già n giụa. Y thở dà i má»™t cái, đầu Ä‘áºp và o bà n, nằm duá»—i thẳng cẳng, bất tỉnh nhân sá»±. Chỉ nhân cái chết ấy, khéo hay cho: mấy năm láºn Ä‘áºn, bá»—ng dưng thẳng bước công danh; nhiá»u lúc hẩm hiu, lại được treo cao phẩm giá.
Muốn biết Chu Tiến tÃnh mạng thế nà o, hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 01:00 PM.
|

10-09-2008, 09:24 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ ba
Cụ há»c đạo cầm cân thi cá», lá»±a kẻ nhân tà i.
Lão bán thịt giở ngón hung hăng, ổn khi báo tiệp
Nói vá» Chu Tiến ở tỉnh muốn Ä‘i xem trưá»ng thi, Kim Hữu Dư thấy Chu háo hức, nên bá» ra Ãt tiá»n để cùng Chu Ä‘i xem. Không ngá» mở cá»a nhìn thấy bà n số má»™t, Chu đã ngã lăn ra chết ngất, má»i ngưá»i hoảng hốt, cho là Chu mắc bệnh gì. Ngưá»i chá»§ ngôi hà ng nói:
- Chắc nÆ¡i nà y đã lâu không có ai đến, âm khà nặng ná», cho nên ông Chu ngá»™ cảm.
Kim Hữu Dư nói:
- Tôi dá»±ng ông ta dáºy, còn ông thì lại nói vá»›i mấy ngưá»i thợ xin Ãt nước nóng mà đổ cho ông ta.
Ngưá»i nà y Ä‘i lấy nước lại. Ba bốn ngưá»i cùng dá»±ng Chu dáºy, đổ nước và o miệng, nước chảy và o cổ ồng á»™c. Chu oẹ ra nước miếng. Má»i ngưá»i nói:
- Tốt lắm!
Nhưng khi dá»±ng Chu dáºy, Chu Tiến thấy cái bà n thì lại Ä‘áºp đầu và o bà n. Lần nà y thì không chết, chỉ khóc rống lên thôi. Không ai khuyên giải được.
Kim Hữu Dư nói:
- Cáºu Ä‘iên sao? Chúng ta Ä‘i đến đây mà xem cho tiêu khiển, ở nhà cáºu không ai chết cả, là m gì mà khóc lóc thảm thiết thế?
Chu Tiến vẫn không chịu nghe, cứ Ä‘áºp đầu và o bà n mà khóc mãi. Hết khóc ở phòng thứ nhất, lại khóc ở phòng thứ hai, thứ ba, nằm lăn ra đất, khóc lăn khóc lóc, là m cho tất cả má»i ngưá»i cÅ©ng phải ngáºm ngùi.
Kim Hữu Dư thấy sá»± việc không hay, cùng ngưá»i chá»§ ngôi hà ng, má»—i ngưá»i má»—i bên, kéo Chu dáºy. Nhưng Chu không chịu dáºy, cứ khóc đà y khóc Ä‘á»a, lần nà y lượt khác, đến ná»—i khạc ra máu. Má»i ngưá»i vá»™i và ng mang Chu ra má»™t tiệm trà ở trước trưá»ng thi và rót trà cho Chu uống. Chu vẫn còn đầy nước mắt, nước mÅ©i, xem rất thương tâm.
Trong bá»n có má»™t ngưá»i há»i:
- Không hiểu ông Chu trong là ng uất ức việc gì mà đến ná»—i khóc lóc thảm thương như váºy?
Kim Hữu Dư nói:
- Các vị không biết, cáºu tôi đây vốn không phải là dân buôn, ông ta há»c hà nh khó nhá»c mấy mươi năm nay, mà tú tà i cÅ©ng không đỗ. Hôm nay nhìn cảnh trưá»ng thi, má»›i đâm ra thương cảm như thế.
Nghe lá»i nói đúng ná»—i lòng mình, Chu Tiến khóc oà . Má»™t ngưá»i khách nói:
- Xét ra lỗi ở ông Kim cả! Ông chu đã là văn nhân, thì đưa ông ta và o đây là m gì, để đến nông nỗi nà y.
Kim Hữu Dư nói:
- Chỉ vì ông ta nghèo xác nghèo xÆ¡, không nÆ¡i dạy há»c. Tháºt không còn cách gì sống nữa.
Má»™t ngưá»i khách khác nói:
- Xem váºy thì ông Chu là ngưá»i há»c rá»™ng tà i cao. Chỉ vì không có ai biết đến, cho nên má»›i đến nông ná»—i nà y.
Kim Hữu Dư nói:
- Ông ta có tà i nhưng ông ta không gặp váºn. Ngưá»i khách kia nói:
- Há»… là sinh viên quốc tá» giám, thì có thể và o trưá»ng. Ông Chu đã là ngưá»i tà i như thế, tại sao không mua cho ông chức sinh viên quốc tá» giám? Nếu thi đỗ thì tháºt là thá»a mãn cái tâm sá»± hôm nay.
Kim Hữu Dư nói:
- Tôi cÅ©ng nghÄ© thế, nhưng tiá»n đà o đâu ra?
Bây giá» Chu Tiến thôi khóc. Ngưá»i khách kia nói:
- Khó gì việc đó! Bây giá» chúng mình má»—i ngưá»i cứ bá» ra và i chục lạng giúp ông Chu ná»™p tiá»n và o trưá»ng. Nếu ông ta thi đỗ là m quan thì mấy lạng bạc cá»§a chúng mình có nghÄ©a là gì. Còn nếu ông Chu không trả được thì bá»n mình cÅ©ng xem như là món tiá»n tiêu hoang chứ gì? HÆ¡n nữa, đây lại là việc tốt. Không biết các ông nghÄ© thế nà o?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói:
- “Quân tá» thà nh nhân chi mỹâ€( Ngưá»i quân tá» là m cho cái tốt cá»§a ngưá»i ta được trá»n vẹn.) thấy nghÄ©a mà không là m là không có gan. Chúng ta có ngại gì! Chỉ sợ ông Chu không chịu nháºn thôi.
Chu Tiến nói:
- Nếu quả tháºt váºy thì tháºt là ơn trùng sinh như cha mẹ, Chu Tiến nà y xin Ä‘á»n Æ¡n trâu ngá»±a.
Nói rồi quỳ xuống, cúi gục đầu lạy. Má»i ngưá»i đáp lá»…. Kim Hữu Dư cÅ©ng cảm Æ¡n má»i ngưá»i, uống xong mấy chén trà , Chu Tiến bây giá» không khóc nữa. Má»i ngưá»i vừa nói vừa cưá»i cùng nhau trở vá».
Hôm sau quả nhiên bốn ngưá»i khách mang đến hai trăm lạng bạc giao cho Kim Hữu Dư. Còn tiá»n phà tổn ngoà i thì do Kim Hữu Dư lo liệu tất cả. Chu Tiến cảm tạ má»i ngưá»i và Kim Hữu Dư. Ngưá»i chá»§ ngôi hà ng thay mặt Chu Tiến dá»n má»™t bữa rượu, má»i má»i ngưá»i. Kim Hữu Dư Ä‘em tiá»n đến ná»™p kho ở tỉnh. May mắn thay lại là lúc thi bổ sung ở tỉnh. Chu Tiến thi, và quyển cá»§a Chu đứng đầu. Ngà y mồng tám tháng tám, Chu lên trưá»ng thi thấy đúng nÆ¡i mình khóc trước đây, trong ngưá»i vui sướng vô cùng.
Ngưá»i xưa có câu: “Gặp việc vui thì trong lòng đâm sáng suốtâ€. Chu viết cả bảy bà i như hoa như gấm. Ra khá»i trưá»ng, Chu lại thăm các bạn hà ng. Kim Hữu Dư và mấy ngưá»i khác còn mua bán chưa xong. Khi treo bảng, Chu đỗ cao. Má»i ngưá»i Ä‘á»u vui mừng cùng nhau đến huyện Vấn Thương vái chà o quan huyện và quan huấn. Các nha lại Ä‘á»u cầm tá» thiếp đến mừng. Ngưá»i huyện Vấn Thương dù không bà con gì cÅ©ng đến nháºn là bà con, không quen biết cÅ©ng nháºn là quen biết, báºn rá»™n hết má»™t tháng. Thân Tưá»ng Phá»§ nghe tin ấy cùng ngưá»i là ng Tiết mua bốn con gà , năm mươi quả trứng gà và Ãt gạo bánh tá»± mình Ä‘em lên huyện để mừng. Chu Tiến giữ lại ăn cÆ¡m uống rượu. Cố nhiên, cụ Tuân cÅ©ng đến mừng. Còn việc thi há»™i, tiá»n Ä‘i đưá»ng, tiá»n ăn mặc, tất cả Ä‘á»u có Kim Hữu Dư lo liệu. Lên kinh thi há»™i, lại đỗ tiến sÄ©, đệ tam giáp là m thuá»™c quan ở bá»™. ÄÆ°á»£c ba năm thì thăng lên chức Ngá»± sá», và khâm mạng ra là m há»c đạo(Chức tương đương vá»›i chức đốc há»c) ở tỉnh Quảng Äông.
Chu ra là m há»c đạo, mặc dầu cÅ©ng có má»i những ngưá»i chấm bà i há»™, Chu vẫn nghÄ© bụng: “Ta đã khổ cá»±c nhiá»u vá» cái việc nà y rồi. Nay ta có quyá»n, ta phải xem các quyển thi tháºt kÄ© để không cho bá»n nó bá» mất những chân tà iâ€. Äã có chú ý như váºy, y đến Quảng Châu nháºm chức. Hôm sau, thi hai trưá»ng. Trưá»ng đệ tam là để cho há»c sinh Nam Hải, Phiên Ngung. Chu há»c đạo ngồi trên công đưá»ng nhìn thà sinh tấp náºp Ä‘i và o. Có ngưá»i nhá», có ngưá»i già , có ngưá»i bá»™ dạng Ä‘oan chÃnh, có ngưá»i xấu xÃ, có ngưá»i áo mÅ© đẹp, có ngưá»i rách rưới. Ngưá»i Ä‘i sau cùng, mặt và ng, mình võ, râu lốm đốm bạc, đầu đội má»™t cái mÅ© lông chiên đã rách. Tuy Quảng Äông là nÆ¡i khà trá»i ấm áp, nhưng bấy giá» là thượng tuần tháng chạp mà ngưá»i thà sinh nà y còn mang áo vải to, cho nên rét run cầm cáºp. Sau khi nháºn quyển thi, y trở vá» lá»u.
Chu há»c đạo ghi nhá»› việc đó, rồi niêm phong cá»a các phòng thi lại. Khi thà sinh ra ná»™p bà i, Chu thấy ngưá»i thà sinh mặc áo gai kia đến ná»™p quyển, vì áo quần cÅ© quá, nên thấy áo rách mấy chá»—. Chu nhìn lại thấy mình áo gấm Ä‘ai và ng tháºt là rá»±c rỡ. Chu bèn láºt sổ danh sách há»i thà sinh:
- Anh là Phạm Tiến phải không?
- Thưa đúng con ạ.
- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?
- Tuổi trong sổ thi ba mươi, nhưng thực thì năm mươi tư tuổi.
- Anh thi mấy lần?
- Con thi từ năm hai mươi, đến nay là hai mươi lần.
- Tại sao mãi không đỗ?
- Vì con văn chương kém cá»i, cho nên không vị giám khảo nà o để ý.
- Cái đó chưa chắc! Ta sẽ xem kĩ quyển anh. Phạm Tiến cúi đầu đi ra.
Lúc bấy giá» còn sá»›m, chưa có thà sinh nà o ná»™p quyển. Chu há»c đạo để ý xem quyển cá»§a Phạm Tiến má»™t lượt. Lòng không vui, nói:
- Văn chương thế nà y thảo nà o thi không đỗ!
Rồi để ra má»™t bên không xem nữa. Lại ngồi má»™t lúc không có ai đến ná»™p quyển. Trong lòng lại nghÄ©: “Tại sao ta không xem lại quyển cá»§a Phạm Tiến xem sao? Nếu có cái gì khá thì ta cÅ©ng cho đỗ để thưởng cái chà cá»§a anh taâ€. Lại xem má»™t lượt nữa từ đầu chà cuối. Lần nà y thấy có và i ý hay. Toan xem lại thì có má»™t thà sinh đến ná»™p quyển.
Thà sinh nà y quỳ mà nói:
- Xin cụ cho con thi khẩu vấn. Chu há»c đạo nói:
- Văn chương của anh đây cả rồi, thi khẩu vấn là m gì?
- Con thi, từ, ca, phá»§ Ä‘á»u biết, xin cụ ra đỠthi. Chu há»c đạo biến sắc mặt nói:
- Ngà y nay thiên tá» trá»ng văn chương, ngưá»i há»c Hán, ÄÆ°á»ng là m gì? Là thà sinh như anh chỉ nên ra sức há»c văn chương. Còn các việc nhảm thì há»c là m gì! Ta đến đây để chấm văn, không để nói chuyện “tạp há»câ€( há»c nhảm nhÃ, ý Chu Tiến nói ngoà i văn bát cổ tất cả các thứ há»c Ä‘á»u là há»c nhảm nhÃ.) vá»›i các anh. Xem anh chỉ hám danh mà không vụ thá»±c, như thế thì việc chÃnh cá»§a anh nhất định bá». Bà i anh toà n là nói nhảm không thể xem được. Tả hữu đâu? ÄÆ°a anh ta ra!
Y vừa nạt xong, hai bên hai ngưá»i thầy tá»› chạy ra như lang như sói nắm lấy thà sinh kia lôi thẳng ra ngoà i cổng trưá»ng.
Tuy đã Ä‘uổi y ra rồi, Chu Tiến cÅ©ng xem qua quyển thi thì thấy y tên là Ngụy Hiếu Cổ, văn chương cÅ©ng thông thông. Chu nghÄ©: “Cho nó đỗ thấp nhất cÅ©ng được đâyâ€. Bèn cầm bút chấm má»™t cái ở quyển thi để nhá»›. Lại cầm quyển cá»§a Phạm Tiến ra xem, xem xong ngáºm ngùi mà rằng:
- Văn chương nà y xem má»™t lần thì không hiểu nổi, xem đến hai ba lần thì má»›i hiểu. Quả tháºt là văn chương đại tà i trong thiên hạ. Quả là má»—i chữ là má»™t hòn ngá»c! Má»›i hay các quan chấm thi hồ đồ đã bá» mất nhiá»u báºc anh tà i! Bèn cầm lấy bút khuyên lấy khuyên để, ở đầu quyển lại khuyên thêm ba khuyên nữa và cho đỗ đầu. Rồi cầm quyển cá»§a Ngụy Hiếu Cổ ra cho đứng thứ hai mươi. Xong đó xếp các quyển lại để mang Ä‘i. Äến khi treo bảng, Phạm Tiến đỗ đầu. Phạm yết kiến quan giám khảo, lại được tán dương má»™t tráºn. Gá»i đến tên thứ hai mươi thì Ngụy Hiếu Cổ và o. Chu lại khuyến khÃch mấy câu: “Äã để tâm và o cá» nghiệp thì phải thôi không Ä‘á»c sách nhảmâ€.
Hôm sau Chu Tiến lên kinh, Phạm Tiến má»™t mình Ä‘i tiá»…n hÆ¡n ba mươi dặm. Chu há»c đạo gá»i đến mà nói: - Äầu bảng rồng sẽ vá» tay ngưá»i lão thà nh. Ta xem văn chương anh vững và ng, nhất định là đỗ khoa nà y, khi phục mệnh xong ta đợi anh ở kinh.
Phạm Tiến lại cúi đầu bái tạ. Lúc đứng dáºy thì thấy kiệu cá»§a Chu há»c đạo đã Ä‘i rồi. Phạm Tiến nhìn cho đến khi cá» xà đi qua núi khuất mắt không trông thấy nữa, má»›i trở vá» tÃnh toán vá»›i chá»§ trá». Nhà Phạm cách đây bốn mươi lăm dặm. Ngay đêm ấy Phạm trở vá» vái chà o mẹ. Nhà Phạm là má»™t cái nhà tranh có cái dại chống lên, ngoà i cá»a là má»™t cái lá»u. Mẹ Phạm ở nhà giữa, vợ con ở ngoà i mái hiên. Vợ Phạm là con gái ông lão hà ng thịt há» Hồ ở trong là ng.
Phạm Tiến thi đỗ vá» nhà , mẹ và vợ Ä‘á»u mừng rỡ. Äang nấu cÆ¡m thì ông già há» Hồ hà ng thịt đến, tay cầm má»™t má»› lòng và má»™t bình rượu.
Phạm Tiến vái chà o. Ngồi xong, lão hà ng thịt nói:
- Ta không may gả con gái cá»§a ta cho cái thứ đói rạc như anh mấy năm nay không biết tốn bao nhiêu tiá»n bạc cá»§a ta. Lần nà y nhá» phúc đức ta anh má»›i thi đỗ. Vì thế ta mang rượu đến mừng đây.
Phạm Tiến vâng vâng, dạ dạ, gá»i vợ Ä‘em lòng Ä‘i luá»™c và hâm rượu. Hai ngưá»i ngồi trong lá»u cá». Bà mẹ và con dâu xuống bếp là m cÆ¡m. Lão hà ng thịt lại dặn rể:
- Nay anh thi đỗ rồi, việc gì cÅ©ng phải cho ra thể ra thống đấy! Gặp ngưá»i như hạng ta là hạng danh giá lại là bá»±c cha chú, thì không là m bá»™ vá»›i ta là m gì. Chứ gặp cái thứ cà y ruá»™ng gánh phân, cái thứ bách tÃnh ngu dốt kia mà anh cứ khúm khúm núm núm như thế, cứ xem bằng vai bằng vế vá»›i mình thì há»ng mất hết cả quy cá»§ nhà trưá»ng, là m cho ta cÅ©ng mất luôn thể diện. TÃnh anh dá»… dãi, thế nà o cÅ©ng xong, nên ta phải dặn dò anh để ngưá»i ta khá»i chê cưá»i:
- Thầy nói thế là phải lắm.
Lão hà ng thịt lại nói:
- Äể bà cụ cùng ăn cho vui. Tá»™i nghiệp! Bà cụ ngà y nà o cÅ©ng ăn có độc rau, kể cÅ©ng đáng buồn. Äể con gái ta cùng ăn nữa! Từ khi nó vá» nhà anh, mưá»i mấy năm nay, không biết nó đã được ăn mỡ lợn và i ba lần chưa? Tháºt tá»™i nghiệp! Tháºt tá»™i nghiệp!
Nói xong hai mẹ con Ä‘á»u lên ngồi ăn. Øn đến khi trá»i xế bóng, lão hà ng thịt ta ngà ngà say. Bây giá» hai mẹ con cảm tạ rối rÃt. Lão hà ng thịt phá»§i áo, bê cái bụng phệ Ä‘i ra.
Hôm sau, Phạm Tiến thăm bà con. Ngụy Hiếu Cổ lại hẹn vá»›i các bạn cùng Ä‘i lại thăm lẫn nhau. Năm ấy lại là năm thi ở tỉnh nên có nhiá»u há»™i bình văn. Chẳng bao lâu tháng Sáu đã hết, các bạn đồng khoa rá»§ Phạm Tiến cùng Ä‘i thi hương. Phạm Tiến không có tiá»n Ä‘i đưá»ng chạy đến bà n vá»›i ông gia. Lão hà ng thịt nhổ và o mặt Phạm, mắng cho má»™t tráºn:
- Thôi! Không nên mất thì giá» nữa. Vừa má»›i thi đỗ tú tà i anh đã như “con cóc muốn ăn thịt ngá»—ng trá»iâ€. Tôi nghe ngưá»i ta nói anh đỗ không phải nhá» văn hay. Ông giám khảo thấy anh già thương tình cho anh đỗ thôi. Thế mà anh còn muốn thi đỗ cá» nhân nữa kia! Anh có biết những ngưá»i đỗ cá» nhân Ä‘á»u là “Sao văn khúc†trên trá»i cả không? Không thấy gia đình há» Trương trên tỉnh sao? Há» Ä‘á»u nhà già u ức vạn, mặt vuông tai lá»›n. Chứ cái thứ môi trá» và cằm khỉ như anh sao không đái và o bùn mà soi thá» xem sao? Như thế mà lại còn đòi “ăn *** ngá»—ng trá»i†à ? Thôi Ä‘i! Sang năm tôi tìm cho anh má»™t chá»— dạy trẻ, má»—i năm và i lạng bạc đủ nuôi mụ vợ vá»›i bà mẹ Ä‘ang chết dở là được rồi! Anh còn muốn tiá»n tôi à ! Tôi má»—i ngà y giết má»™t con lợn chẳng được mấy đồng tiá»n, bây giá» vứt tiá»n cho anh ném xuống nước thì cả nhà tôi trẻ già lấy gì mà sống!
Y cứ chá»i luôn miệng, là m Phạm Tiến hoảng sợ. Phạm
Tiến ra vỠnghĩ bụng:
- Thầy ta nói văn chương đã chÃn. Xưa nay có ai không thi lại đỗ bao giá». Ta không thi thì chịu sao được!
Phạm bà n bạc vá»›i mấy ngưá»i bạn nhá» giúp mình tiá»n và đi thẳng lên tỉnh thi, không cho ông gia biết. Thi xong, Phạm trở vá» thì cả nhà hai ba ngà y đói lăn đói lóc. Lão hà ng thịt lại mắng cho má»™t tráºn.
Ngà y treo bảng, trong nhà không có gạo bữa sáng. Bà mẹ nói với Phạm Tiến:
- Còn có má»™t con gà mái mẹ đấy! Mà y ra chợ bán Ä‘i mua Ãt gạo nấu cháo mà ăn. Tao đói má» mắt rồi.
Phạm Tiến vá»™i ôm gà ra cổng. Vừa má»›i Ä‘i được và i giỠđã nghe thanh la vang rầm, ba con ngá»±a chạy đến, ba ngưá»i nhảy xuống ngá»±a, buá»™c ngá»±a ở cái lá»u cá», kêu to lên:
- Má»i ông Phạm ra, ông đỗ cao, chúng tôi đến mừng đây.
Bà mẹ không biết chuyện gì, nép mình trong nhà . Khi nghe rõ rằng con mình đã đỗ rồi, mới thò đầu ra nói:
- Má»i các vị ngồi, con tôi vừa má»›i Ä‘i ra ngoà i vắng.
Mấy ngưá»i báo tin nói:
- À thế ra bà cụ cố.
Má»i ngưá»i chạy đến xin tiá»n mừng. Vừa lúc Ä‘ang nói chuyện ồn à o, lại thấy mấy con ngá»±a nữa đến. Ngưá»i báo tin lần thứ hai, lần thứ ba đến, cùng nhau và o nhà . Trong nhà đầy cả ngưá»i. Xóm giá»ng đến chen nhau xem. Bà mẹ không biết là m sao liá»n nhá» má»™t ngưá»i chạy Ä‘i tìm con. Ngưá»i hà ng xóm kia chạy như bay ra chợ nhưng không thấy Phạm đâu cả. Chạy thẳng đến phÃa đông chợ, thấy Phạm Tiến Ä‘ang ôm gà , nhìn ngang nhìn ngá»a xem có ai mua không:
- Ông Phạm! Vá» ngay Ä‘i! May quá ông đỗ cá» nhân rồi! Ngưá»i báo hỉ đến đầy cả nhà rồi!
Phạm Tiến nghe gá»i đến mình cho là đùa, giả vá» không biết, cúi đầu Ä‘i thẳng. Ngưá»i hà ng xóm thấy y không để ý gì, chạy lại toan giáºt con gà ở trong tay.
Phạm Tiến nói:
- Ông không mua lại giáºt gà tôi là m gì? Ngưá»i hà ng xóm nói:
- Ông đỗ rồi. Tôi gá»i ông vá» nhà để tiếp ngưá»i báo hỉ. Phạm Tiến nói:
- Ông Æ¡i, ông biết cho rằng hôm nay tôi không có gạo, bây giá» phải bán con gà nà y để mà sống! Ông đừng quấy rầy nữa! Tôi không đùa vá»›i ông đâu! Ông vá» thôi! Äừng là m tôi không bán được gà !
Ngưá»i hà ng xóm thấy y không tin bèn già nh lấy gà ném xuống đất, lôi y vá» nhà .
Ngưá»i báo tin thấy Phạm Tiến bèn nói:
- May quá! Ông tân khoa đây rồi.
Há» chen đến báo vá»›i Phạm. Phạm Ä‘i thẳng và o nhà , thấy tá» báo thiếp đã treo lên trên viết: “Mừng ông Phạm huý là Tiến đã thi đỗ thứ bảy trưá»ng thi tỉnh Quảng Äông. Chúc ông lên kinh thi đỗ hoà ng giápâ€.
Phạm Tiến không thấy thì thôi, chứ đã nhìn thì Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại rồi vá»— tay reo:
- Hay, hay quá! Ta đỗ rồi.
Nói xong y ngã lăn ra đằng sau bất tỉnh, hai răng nghiến chặt. Bà cụ hoảng hốt vá»™i Ä‘em nước đến đổ. Y bò dáºy vá»— tay reo:
- Hay! Hay tháºt! Ta đỗ rồi!
Rồi chạy ra ngoà i là m cho má»i ngưá»i đến báo hỉ hoảng hồn. Y chạy ra khá»i nhà má»™t quãng thì trượt chân, lăn tòm xuống má»™t cái ao. Y lại bò lên đầu tóc rối bù, hai tay bùn be bét, cả mình ướt át. Không ai giữ y được nữa, y vừa vá»— tay vừa cưá»i, chạy thẳng ra đầu xóm. Má»i ngưá»i nhìn ngÆ¡ ngác Ä‘á»u nói:
- Ông tân khoa mừng quá hóa điên!
Bà cụ nói:
- Là m sao lại ra thế nà y, hỡi trá»i! Äá»— được cá» nhân lại mắc phải bệnh Ä‘iên thế nà y, thì bao giá» má»›i khá»i!
Vợ là Hồ thị nói:
- Sáng vừa má»›i Ä‘i, sao giá» lại mắc bệnh như thế nà y! Má»i ngưá»i khuyên giải:
- Bà cụ không nên hoảng sợ, nay chúng tôi sẽ cho hai ngưá»i Ä‘i theo ông Phạm. Còn gà , trứng, rượu, gạo, ngưá»i ta mang đến đây, thì Ä‘em ra đãi những ngưá»i báo tin Ä‘i, rồi ta bà n tÃnh sau.
Lúc bấy giá», hà ng xóm ngưá»i Ä‘em trứng gà , ngưá»i Ä‘em rượu, ngưá»i thì mang và i đấu gạo đến. Có ngưá»i mang hai con gà .
Vợ Phạm Tiến vừa khóc vừa than, đem tất cả và o bếp.
Láng giá»ng kéo bà n ghế đến, má»i những ngưá»i báo tin uống rượu. Há» bà n bạc:
- Ông ta Ä‘iên rồi! Bây giá» là m thế nà o? Má»™t ngưá»i nói;
- Tôi có cách nà y không biết có là m được không? Má»i ngưá»i há»i:
- Cách gì?
Ngưá»i báo tin nói:
- Phải có má»™t ngưá»i mà ông Phạm thưá»ng sợ nhất má»›i là m được. Chỉ vì ông ta vui mừng quá, Ä‘á»m nó rước lên, là m cho ngất Ä‘i. Cần có ngưá»i mà ông ta sợ đến tát má»™t cái mà nói vá»›i ông ta: “Lá»i báo tin ấy là lừa mà y đó, mà y không đỗ đâuâ€. Ông ta nghe thế thì sợ hãi, sẽ nôn oẹ Ä‘á»m ra, và như thế là sẽ tỉnh.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u vá»— tay nói:
- Cách đó hay! Rất hay! Ngưá»i ông Phạm sợ nhất thì không ai bằng ông Hồ hà ng thịt. Tốt lắm! Gá»i ngay ông ta! Có lẽ ông ta chưa biết đâu, vì Ä‘ang báºn bán thịt ở chợ.
Lại có ngưá»i nói:
- Nếu ông ta bán thịt ngoà i chợ thì ông ta đã biết rồi. Từ canh năm ông ta Ä‘i xóm đông mua lợn, đến giá» chưa vá». Mau mau chạy Ä‘i tìm.
Má»™t ngưá»i chạy biến Ä‘i tìm. Chạy được ná»a đưá»ng thì lão hà ng thịt vá». Äằng sau có má»™t ngưá»i giúp việc mang bảy tám cân thịt, bốn năm ngà n đồng đến mừng. Äến cá»a gặp bà cụ. Bà cụ vừa khóc vừa kể lại câu chuyện. Lão hà ng thịt nói:
- Không có lẽ vô phúc thế.
Bên ngoà i có ngưá»i má»i y ra. Y giao tiá»n và thịt cho con gái và chạy ra. Má»i ngưá»i Ä‘em việc ấy ra bà n. Y cho là khó và nói:
- Mặc dầu ông ta là rể cá»§a tôi. Nhưng giỠông ta đỗ cá» nhân, thì đã là “sao trên trá»i†rồi. Tát ngôi “sao trên trá»i†là m sao được? Tôi nghe nói tát ngôi sao trên trá»i thì bị Diêm Vương đánh má»™t trăm gáºy sắt rồi giam ở dưới địa ngục tầng thứ mưá»i tám, không bao giỠđược hóa kiếp thà nh ngưá»i nữa. Tôi không dám là m việc ấy đâu!
Má»™t ngưá»i hà ng xóm mỉa mai nói khoé:
- Thôi Ä‘i ông! Ngà y nà o ông cÅ©ng vác dao giết lợn. Dao đâm và o thì trắng, rút ra thì Ä‘á». Diêm Vương đã bảo phán quan ghi không biết mấy nghìn gáºy sắt rồi. Bây giá» có thêm má»™t trăm gáºy nữa cÅ©ng chẳng và o đâu? Chỉ sợ đánh gẫy hết gáºy cá»§a Diêm Vương cÅ©ng chưa hết tá»™i. Nhưng bây giỠông cứu được ông rể quý thì có lẽ Diêm Vương sẽ tÃnh công cho ông và kéo lên địa ngục tầng thứ mưá»i bảy cÅ©ng chưa biết chừng?
Những ngưá»i báo hỉ nói:
- Thôi đừng đùa dai nữa. Nà y ông! Việc phải là m như váºy đấy! Gặp lúc biến thì phải tòng quyá»n chứ!
Bị má»i ngưá»i thúc quá lão hà ng thịt đà nh phải nghe.
Y uống liá»n hai chén tống rượu để cho có gan. Bao nhiêu lo lắng mất hết, cái bá»™ mặt hung ác hà ng ngà y lá»™ ra, y xắn ống tay áo đầy cả mỡ và chạy ra đầu xóm. Năm sáu ngưá»i chạy theo. Bà cụ chạy ra cá»a nói:
- Ông Æ¡i! Dá»a thôi nhé! Chá»› đánh nó Ä‘au đấy. Hà ng xóm nói:
- Äã đánh! Dặn là m quái gì! Nói xong cÅ©ng chạy theo.
Lão hà ng thịt ta ra đầu xóm thấy Phạm Tiến Ä‘ang ngồi trước cá»a miếu, đầu bù tóc rối, mặt be bét những bùn, già y mất đâu má»™t chiếc, Ä‘ang vá»— tay reo:
- Äá»— rồi! Äá»— rồi!
Lão hà ng thịt ta chạy xổ đến như vị hung thần nói:
- Thằng súc sinh nà y! Mà y đỗ cái gì?
Và tát và o mặt má»™t cái. Hà ng xóm nhìn nhịn cưá»i không được.
Không ngá» lão hà ng thịt tuy là m liá»u tát má»™t cái nhưng đã đâm sợ rồi, bà n tay run láºt báºt, không dám tát cái nữa. Phạm Tiến thì bị má»™t cái tát hết hồn, ngất Ä‘i, lăn quay ra đất. Hà ng xóm chạy đến xoa lưng, bóp bụng hồi lâu má»›i thở và tỉnh lại. Mắt y dần dần sáng ra và y không Ä‘iên nữa. Má»i ngưá»i vá»±c dáºy, mượn cái ghế cá»§a ông thầy thuốc “gù lưng†là m thuốc ngoại khoa cho y ngồi. Lão hà ng thịt ngồi má»™t bên. Không ngá» bà n tay Ä‘au nhức không sao nắm lại được. Y sợ hãi nghÄ© thầm: “Quả không thể tát sao â€văn khúc" trên trá»i thá»±c. Nay đức pháºt trị mình đây." NghÄ© thế lại cà ng Ä‘au thêm, bèn chạy và o nhà thầy lang lấy cao để dán
Phạm Tiến thấy má»i ngưá»i, há»i:
- Tại sao tôi lại ở đây? Suốt ná»a ngà y nay tôi mê mê mẩn mẩn như ngưá»i trong má»™ng.
Hà ng xóm nói:
- Ông nghe tin đỗ cao, mừng quá, Ä‘á»m nó má»›i bốc lên. Hồi nãy vừa oẹ Ä‘á»m ra má»›i khá»i đấy. Thôi má»i ông vá» nhà để cho những ngưá»i báo hỉ há» Ä‘i.
Phạm Tiến nói:
- Phải. Tôi cũng nhớ rằng tôi đỗ thứ bảy.
Phạm Tiến má»™t mặt vấn lại tóc, má»™t mặt mượn ông lang má»™t thau nước để rá»a mặt. Má»™t ngưá»i hà ng xóm đã tìm ra chiếc già y và xá» và o chân y. Phạm Tiến thấy ông gia đến, sợ lại đến để mắng mình. Nhưng lão hà ng thịt nói:
- Hiá»n tế Æ¡i, không phải tôi cả gan là m thế đâu. Äó là bà cụ bảo tôi là m để giúp đấy thôi.
Má»™t ngưá»i hà ng xóm nói:
- Ông ta má»›i “tát yêu†má»™t cái thôi. Chốc nữa ông Phạm rá»a mặt chắc phải rá»a ra đến ná»a cháºu mỡ đấy!
Má»™t ngưá»i nói:
- Nà y ông! Cái tay kia thì mai không giết lợn được nữa đâu!
- Tao còn giết lợn là m quái gì nữa. Rể tao không nuôi được ná»a Ä‘á»i tao sướng sao? Tao thưá»ng nói, ông rể cá»§a tao tà i cao há»c rá»™ng, lại đẹp trai hÆ¡n cả ông Trương, ông Chu. Trên thị trấn chẳng có anh nà o mặt mà y sánh kịp! Các anh không biết đấy, nói vô phép vá»›i các anh, chứ ta có cặp mắt tinh Ä‘á»i, biết ngưá»i hay kẻ dở. Nhá»› năm trước đây, con gái ta đã hÆ¡n ba mươi tuổi, có nhiá»u ngưá»i nhà già u muốn kết bạn. Nhưng ta thấy con gái ta mặt mà y có phúc khÃ, thế nà o cÅ©ng là m bà quan, hôm nay hóa ra đúng! Nói xong cưá»i khanh khách. Má»i ngưá»i cÅ©ng cưá»i theo. Phạm Tiến rá»a mặt xong, ông lang lại bưng trà ra uống, rồi má»i ngưá»i vá» nhà . Phạm Tiến Ä‘i trước, lão hà ng thịt và hà ng xóm Ä‘i sau. Ông ta thấy áo quần rể đằng sau lấm be bét, nhăn nhúm, bèn cúi xuống vuốt Ä‘i vuốt lại cho rể hà ng mấy chục lượt.
VỠđến nhà , lão hà ng thịt nói to:
- Quan đã vỠrồi!
Bà cụ chạy ra đón, thấy con không Ä‘iên nữa, vui mừng vô cùng. Há»i đến mấy ngưá»i báo hỉ thì bà cụ nói bà đã biếu há» mấy ngà n đồng tiá»n cá»§a lão hà ng thịt Ä‘em đến và hỠđã Ä‘i rồi. Phạm Tiến vái chà o mẹ, lại vái chà o ông gia. Lão hà ng thịt hai ba lần từ chối nói:
- Số tiá»n có là bao! Không đủ cho ông thưởng ngưá»i ta! Phạm Tiến lại cảm Æ¡n hà ng xóm. Äang ngồi nói chuyện thì thấy má»™t ngưá»i quản gia sang trá»ng tay cầm má»™t cái thiếp đỠlá»›n chạy và o báo:
- Ông Trương đến chà o ông tân khoa hỠPhạm.
Nói xong, kiệu đã đến cổng. Lão hà ng thịt vá»™i và ng chạy xuống phòng con gái không dám ra. Hà ng xóm cÅ©ng Ä‘á»u vá» hết.
Phạm Tiến ra cá»a đón khách. Trương xuống kiệu, đầu đội mÅ© sa, mặc áo cổ tròn mà u hoa quỳ, mang Ä‘ai và ng, già y Ä‘en. Hắn xuất thân là cá» nhân, đã là m tri huyện, biệt hiệu là TÄ©nh Trai. Phạm Tiến má»i và o trong nhà , hai ngưá»i cúi đầu chà o nhau rồi cùng ngồi ngang hà ng theo địa vị chá»§ khách. Trương nói:
- Tiên sinh là ngưá»i cùng huyện, nhưng xưa nay chưa có dịp quen.
Phạm Tiến nói:
- Vãn sinh mấy lâu hâm mộ tiên sinh, chỉ vì không có dịp gặp gỡ.
- Tôi xem danh sách những ngưá»i thi đỗ. Phòng sư (Ngưá»i quan chấm thi ở phòng mình) cá»§a ông là ông Thang, Tri huyện Cao Yếu, tức là há»c trò cá»§a tổ phụ tôi. Vì váºy ông là anh em thân thiết vá»›i tôi.
- Vãn sinh may mắn mà đỗ được, thực lấy là m hổ thẹn. Nhưng rất hân hạnh được là m môn sinh lão tiên sinh.
Trương nhìn bốn phÃa nói:
- Tiên sinh quả thá»±c “gia thế thanh bầnâ€.
Bèn lấy ở ngưá»i tùy tòng ra má»™t gói bạc mà nói:
- Äệ không có gì để tá» lòng kÃnh trá»ng, nay có năm mươi lạng bạc, xin tiên sinh tạm nháºn. Cái nhà nà y thá»±c ra không đủ ở, sau nà y còn khách khứa, coi rất không tiện. Äệ có má»™t cái nhà ở đưá»ng lá»›n cá»a Äông, nhà là m kiểu chữ “tamâ€, tuy không được cao rá»™ng nhưng cÅ©ng sạch sẽ, má»i tiên sinh đến đấy để tiện sá»›m hôm thỉnh giáo.
Phạm Tiến hai ba lần từ chối. Trương lại cứ nà i ép, nói:
- Chúng ta thân vá»›i nhau như anh em ruá»™t thịt. Tiên sinh là m thế cho như tôi là ngưá»i xa lạ.
Phạm Tiến má»›i nháºn bạc bái tạ. Nói chuyện má»™t lát, khách ra vá». Lão hà ng thịt đợi Trương đã lên kiệu xong má»›i ra nhà khách.
Phạm Tiến giao bạc cho vợ mở xem, toà n là bạc trắng xóa có dấu ấn rõ rà ng, bèn gói hai đĩnh và má»i ông hà ng thịt há» Hồ ra:
- Khi nãy thầy có lòng Ä‘em năm ngà n đồng tiá»n đến. Äây có sáu lạng bạc, xin thầy cầm cho con.
Lão hà ng thịt cầm bạc nắm chặt trong tay, nhưng lại đưa ra nói:
- Cái nà y thì anh cầm lấy. Tôi Ä‘em tiá»n đến mừng, lại lấy tiá»n anh vá» thì sao nên?
- Con hiện nay còn mấy lạng bạc nữa. Khi tiêu hết lại sẽ đến xin thầy.
Lão hà ng thịt liá»n co tay vá» giắt bạc và o lưng, miệng nói:
- Thôi được. Anh bạn bè vá»›i cụ Trương, thiếu gì tiá»n? Nhà ông ta tiá»n bạc còn nhiá»u hÆ¡n nhà vua kia! Nhà ông ta là nhà chá»§ mua thịt cá»§a tôi đấy. Má»™t năm vô sá»± ra cÅ©ng dùng hết bốn năm nghìn cân. Bạc đối vá»›i há» thì nghÄ©a lý gì!
Lại quay lại nói với con gái:
- Sáng nay tao Ä‘em tiá»n đến, thì cái thằng anh chết tiệt cá»§a mà y không cho. Tao nói: “Nhà ông ta giá» khác xưa. Chẳng thiếu gì ngưá»i mang tiá»n đến cho ông ta dùng. Chỉ sợ ông ta không nháºn tiá»n cá»§a ta mà thôiâ€. Nay quả thế tháºt! Ta Ä‘em số tiá»n nà y vá» mắng cho cái thằng chết tiệt kia má»™t tráºn.
Nói xong, từ tạ rối rÃt, cúi cổ, cưá»i, vá» nhà .
*
* *
Từ đấy vá» sau, quả nhiên có nhiá»u ngưá»i đến cung phụng Phạm Tiến. Ngưá»i thì biếu ruá»™ng vưá»n, kẻ thì biếu nhà cá»a. Lại có ngưá»i nghèo đến xin là m tôi tá»› mong nhá» che chở. Hai ba tháng sau, trong nhà Phạm Tiến đầy tá»› trai, đầy tá»› gái, tiá»n bạc, gạo thóc Ä‘á»u không thiếu thứ gì. Trương lại đến giục dá»n nhà . Sau khi tá»›i ở nhà má»›i, suốt ba ngà y liá»n tiệc tùng hát xướng, má»i khách. Äến ngà y thứ tư bà mẹ Phạm Tiến Ä‘iểm tâm xong, Ä‘i và o phòng thứ ba thấy Hồ thị vợ Phạm Tiến trên đầu cà i cái trâm bằng bạc. Mặc dầu và o giữa tháng mưá»i trá»i còn ấm, nhưng đã mang áo Ä‘oạn xanh, quần Ä‘oạn lục, đốc thúc gia nhân, tôi tá»›, a hoà n lau chùi bát đũa. Bà cụ nói:
- Nà y phải cẩn tháºn đấy. Äó là đồ đạc cá»§a ngưá»i ta, chá»› có là m há»ng!
Gia nhân trả lá»i:
- Thưa cụ, đây không phải cá»§a ai đâu, chÃnh là cá»§a cụ đấy!
Bà cụ cưá»i:
- Nhà ta là m sao có được tất cả những cái nà y?
- Sao lại không? Không phải chỉ những cái nà y thôi đâu. Cả những ngưá»i nà y và cả cái nhà nà y cÅ©ng Ä‘á»u là cá»§a cụ cả.
Bà cụ nghe xong, cầm những bát sứ, những mâm, chén khảm bạc xem kÄ© cà ng má»™t lượt, rồi cưá»i vang:
- Của ta cả rồi!
Cưá»i xong, ngã lăn ra, Ä‘á»m lên cổ, bất tỉnh. Lúc bấy giá» là m cho: Cá» nhân thi há»™i, biến thà nh ngưá»i khách xoay tiá»n. Cống sinh nhiá»u tiá»n, lại khiến lắm ngưá»i gây kiện. Muốn biết bà cụ tÃnh mạng thế nà o hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 01:02 PM.
|

10-09-2008, 09:25 AM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Hồi thứ tư
Chay cầu hồn, hòa thượng bị lên quan;
Äi xoay tiá»n, hương thân mắc lấy vạ.
Khi bà cụ biết tất cả những đồ đạc nà y Ä‘á»u là cá»§a mình, thì vui mừng quá, Ä‘á»m lên chẹn tim, ngã lăn bất tỉnh. Ngưá»i nhà , con dâu và đầy tá»› gái, hoảng hốt gá»i bà mau tỉnh lại. Phạm Tiến ba chân bốn cẳng chạy đến xem, gá»i mãi không thưa. Phạm vá»±c bà cụ lên giưá»ng, má»i thầy lang đến. Thầy lang nói:
- Bệnh đã và o tạng phủ, không chữa được nữa!
Má»i luôn mấy thầy lang cÅ©ng Ä‘á»u nói như váºy. Phạm Tiến lại cà ng bối rối. Vợ chồng khóc lóc, má»™t mặt lo việc chôn cất. Äợi đến chiá»u tối, bà cụ má»›i dần dần tắt thở, quy tiên.
Hôm sau, Phạm Tiến má»i thầy bói đến thì thầy bói nói bà cụ chết và o ngà y mồng bảy là ngà y xấu, phạm và o tam thất (ba lần bảy là hai mươi mốt), như váºy đến ngà y hai mươi mốt, phải má»i thầy đến để lá»…. Hôm ấy trước cá»a nhà Phạm Tiến treo má»™t quả cầu bằng vải trắng. Những câu đối má»›i dán Ä‘á»u dùng giấy trắng. Các chức sắc thân hà o Ä‘á»u đến viếng.
Phạm Tiến má»i Nguỵ Hiếu Cổ là bạn đồng khoa mặc áo mÅ© tiếp khách ở nhà ngoà i. Lão hà ng thịt không được lên nhà trên chỉ ở dưới bếp, hay ở trong phòng con gái, lo việc Ä‘o vải trắng, cân thịt, nấu ăn.
Äến ngà y thứ mưá»i bốn, Phạm Tiến nhá»› đến việc cÅ©, lấy ra mấy lạng bạc giao cho lão hà ng thịt đến chùa trong là ng má»i hòa thượng ngà y thưá»ng quen biết đến là m lá»…, má»i các vị tăng khác đến Ä‘á»c kinh xám hối để đưa bà cụ lên giá»i.
Lão hà ng thịt cầm bạc đến ngôi chùa trong là ng má»i Äằng hòa thượng. Vừa gặp lúc thầy tăng Tuệ Mẫn cÅ©ng ở đấy. Ông nà y vì có ruá»™ng ở gần đấy nên cÅ©ng thưá»ng đến chùa. Äằng hòa thượng má»i lão hà ng thịt ngồi, nói:
- Hôm trước ông tân khoa há» Phạm mắc bệnh ở trước chùa tôi. Hôm ấy tôi không ở nhà , nên không được hầu. May có ông Trần bán thuốc ở đấy có nấu má»™t Ãt trà thay tôi tiếp ngà i.
- Phải đấy! Tôi cũng nhỠcao của ông ta. Hôm nay ông ta có ở đây không?
- Hôm nay ông ta không đến. Ông Phạm đã khá»i bệnh, không ngá» bà cụ lại có việc không may như thế. Mấy lâu nay ông báºn gì thế? Tại sao không ra chợ buôn bán gì cả?
- á»’! Từ khi bà cụ không may mất Ä‘i, thân hà o trong hạt ai lại không đến thăm? Hai ông chá»§ tôi là ông Trương, ông Chu lo việc tiếp khách. HỠở đấy, suốt ngà y buồn chỉ nói chuyện vá»›i tôi. Cùng ăn cùng uống rượu. Thấy có khách đến lại phải đón chà o, mệt chết ngưá»i Ä‘i được! Tôi vốn là anh lưá»i nhác quen thân, không là m được cái việc phiá»n phức ấy! Tôi muốn tránh phắt Ä‘i, nhưng sợ ông rể trách. Khách khứa đến thăm há» sẽ nói: thân thÃch là m việc gì mà ở đâu cả?
Nói xong lại giở đến chuyện má»i các thầy tăng là m chay. Hòa thượng nghe váºy, vá»™i và ng Ä‘i pha trà , là m mì. Trước mặt lão hà ng thịt, y bảo các thầy tăng lo chuẩn bị hương, sáp, ngá»±a giấy, tất cả sẵn sà ng. Lão hà ng thịt ăn mì xong ra Ä‘i.
Thầy Tăng được tiá»n định lên thị trấn. Nhưng má»›i Ä‘i độ má»™t dặm thì thấy ngưá»i cà y thuê cá»§a mình là Hà Mỹ Chi. Hà Mỹ Chi nói:
- Thầy Tuệ! Là m sao mà mấy lâu nay không thấy thầy đến là ng chơi?
Hòa thượng ngoái cổ lại, Hà Mỹ Chi nói:
- Dạo nà y thầy báºn lắm thì phải? Tại sao không đến chÆ¡i?
Thầy Tăng nói:
- Không phải! Tôi cÅ©ng muốn lại, chỉ tại ông Trương ở thị trấn muốn lấy miếng ruá»™ng sau nhà tôi mà không muốn đưa tiá»n. Tôi đã phải từ chối mấy lần. Tôi mà đến nhà anh thì bá»n tôi tá»› ông ta nói ra nói và o không sao chịu được. Tôi ở chùa, ông ta sai ngưá»i đến tìm, tôi đã phải nhá» ngưá»i bảo là đi vắng.
Hà Mỹ Chi nói:
- Can gì! Muốn hay không là ở ông ta, còn chịu hay không là ở thầy chứ! Hôm nay rảnh, vá» là ng chÆ¡i má»™t chút Ä‘i!. Ná»a chân giò thui hôm trước, vẫn ở bếp, đã chảy mỡ rồi đấy. Rượu đã nấu rồi, phải uống Ä‘i thôi. Thầy cứ đến nghỉ ở là ng tôi hôm nay! Ai là m gì thầy đâu mà sợ!
Thầy Tăng nghe nói miệng chảy nước dãi, hai chân không đứng vững được nữa, bèn theo Hà Mỹ Chi vá» là ng. Hà Mỹ Chi bảo vợ là m thịt gà , thái giò thui hâm rượu. Thầy Tăng Ä‘i vá» bức, ngồi ở ngoà i sân cởi xoà y áo ra để phanh cả ngá»±c cả rốn. Mồ hôi nhá» giá»t từ đầu đến má.
Lát sau, sá»a soạn xong. Hà Mỹ Chi bưng mâm ra. Ngưá»i vợ đặt rượu lên bà n. Hòa thượng ngồi trên, vợ Mỹ Chi ngồi dưới, Mỹ Chi ngồi bên cạnh tiếp, rót rượu. Thầy Tăng vừa ăn vừa nói:
- Äá»™ dăm ba ngà y nữa đến là m chay ở nhà ông cá» Phạm.
Vợ Mỹ Chi nói:
- Tôi từ nhỠđã thấy bà cụ Phạm rồi, bà ta là ngưá»i hiá»n háºu dá»… chịu. Còn cô con dâu cá»§a bà ta là con gái ông hà ng thịt ở xóm nam thì mắt toét, đầu bù, tóc và ng hoe, trước kia ở đây, già y không có má»™t đôi, mùa hạ cÅ©ng Ä‘i dép rÆ¡m. Thế mà nay lại mặc áo nhung, nghe nói là m bà lá»›n, ra vẻ lắm. Tháºt xem con ngưá»i ta thay đổi đã lạ!
Äang lúc nói chuyện cao hứng thì bên ngoà i có tiếng gõ cá»a rất mạnh. Hà Mỹ Chi há»i:
- Ai đấy?
Thầy Tăng nói:
- Anh Mỹ Chi, anh hãy ra xem sao?
Mỹ Chi mở cá»a bước ra, thì bảy tám ngưá»i xô và o. Thấy đà n bà và hòa thượng cùng ngồi má»™t bà n, chúng nói ngay:
- Hay nhỉ! Hòa thượng, đà n bà giữa thanh thiên bạch nháºt thế nà y mà ngồi vá»›i nhau tá»± tình. Sư mô thế nà y à ! Biết pháp mà vẫn cứ phạm pháp!
Mỹ Chi vội ngăn:
- Nói báºy nà o! Äó là chá»§ ruá»™ng tôi đấy! Má»i ngưá»i hùa nhau mắng:
- Chủ ruộng à ? Chủ cả vợ anh nữa à !
Và không cho bà n cãi gì nữa, chúng lấy ngay dây thừng ra trói thầy tăng Ä‘ang ở trần cùng vá»›i ngưá»i đà n bà và o má»™t, lấy đòn gánh sóc lên vai mang Ä‘i. Chúng cÅ©ng mang Hà Mỹ Chi theo luôn. Äến trước huyện Nam Hải, hỠđặt hai ngưá»i ở má»™t cái sân trước miếu Quan Äế. Thầy Tăng và ngưá»i đà n bà bị trói gò và o nhau. HỠđợi tri huyện ra thì bẩm. Há» Ä‘uổi Mỹ Chi ra nhưng thầy tăng đã dặn Mỹ Chi báo vá»›i Phạm Tiến.
Phạm Tiến muốn là m chay cho mẹ mà hòa thượng thì lại bị trói, chá» không được, nên viết thiếp cho tri huyện. Tri huyện sai thầy tá»› cởi trói để cho hòa thượng Ä‘i. Vợ Mỹ Chi thì giao cho chồng Ä‘em vá». Còn bá»n mang đến thì sáng sá»›m mai sẽ xét. Bá»n chúng hoảng sợ, cầu Trương viết thiếp cho tri huyện. Quan huyện bằng lòng. Khi ra công đưá»ng thì quan huyện chỉ mắng má»™t và i câu, nhổ má»™t bãi nước bá»t rồi Ä‘uổi ra. Hòa thượng và bá»n kia Ä‘á»u trở lại nha môn biếu mấy mươi lạng bạc.
Hòa thượng đến nhà Phạm Tiến để cảm Æ¡n. Ngà y hôm sau Ä‘em bá»n tăng lữ đến thiết đà n, treo tượng Pháºt, hai bên là tháºp Ä‘iện Diêm Vương. Ä‚n xong mì, hỠđánh não bạt inh á»i, tụng hết má»™t quyển kinh rồi ăn cÆ¡m chay sá»›m. Tám ngưá»i thầy tu cùng vá»›i ông tiếp khách Ngụy Hiếu Cổ là chÃn ngưá»i ngồi ở hai chiếu. Äang ăn, có thầy tá»› và o báo: “Có khách đếnâ€.
Nguỵ Hiếu Cổ bá» chén chạy ra tiếp, thì ra hai vị Trương, Chu đến, đội mÅ© sa Ä‘en, Ä‘i già y Ä‘en đế trắng, mặc áo xám nhạt. Nguỵ chạy ra má»i đến trước bà n thá». Má»™t hòa thượng nói vá»›i Tuệ Mẫn:
- Ngưá»i má»›i và o đây là ông Trương TÄ©nh Trai. Ruá»™ng ông ta và ruá»™ng ông gần nhau, ông nên ra chà o há»i ông ta má»™t tiếng.
Tuệ Mẫn nói:
- Thôi Ä‘i! Lão Trương ấy ghê lắm! Hôm trước đây chẳng phải là ai, chÃnh là tôi tá»› ông ta đã bà n vá»›i nhau là m như ma như quá»·, chÆ¡i ta má»™t vố. Chẳng qua là muốn là m cho ta tốn Ãt lạng bạc để ta phải bán ruá»™ng cho ông ấy. Nhưng hại nhân thì nhân hại! Khi quan huyện muốn đánh bá»n tôi tá»›, thì cả bá»n Ä‘á»u hoảng, hắn phải viết thiếp đến xin tha cho há». Quan huyện ngà i không bằng lòng.
Lại nói:
- Ông ta còn là m lắm việc vô lý! Như việc con gái lá»›n cá»§a ông Chu. Là m tri huyện ở Sà o Huyên trước đây là cháu gá»i ông ta bằng cáºu đấy. Ông Chu nhá» tôi là m mối, tôi đã là m mối cho nhà há» Phong là má»™t nhà già u có. Nhưng ông Trương cản trở, bắt gả cho anh Nguỵ nghèo xác kia vì bảo là anh ta đã thi đỗ tú tà i lại giá»i là m thi, là m từ. Thì hôm trước đây anh ta viết cái bà i sá»› cho bà cụ, tôi Ä‘em ra cho ngưá»i ta xem. Ngưá»i ta nói viết sai ba chữ. Như thế đấy! Cô hai cÅ©ng đến lúc gả chồng rồi đấy. Không biết như thế rồi gả cho anh nà o?
Nói đến đó chợt nghe tiếng già y Ä‘i lại, tất cả Ä‘á»u im bặt không nói nữa.
Hai ngưá»i quan khách Ä‘i ra chắp tay chà o hòa thượng. Nguỵ Hiếu Cổ tiá»…n há» ra cá»a. Bá»n hòa thượng ăn chay xong rá»a tay, thổi kèn, hà nh hương, thắp đèn, vãi gạo, vãi hoa suốt ba ngà y liá»n má»›i thôi.
Thá»i gian thấm thoát, bốn mươi chÃn ngà y đã qua, Phạm Tiến Ä‘i cảm Æ¡n các vị đã dá»± tang lá»…. Má»™t hôm Trương TÄ©nh Trai đến, Phạm Tiến má»i và o ngồi trong má»™t cái phòng sách nhá» trước bà n thá». Mình Phạm còn mặc áo tang ra cảm Æ¡n Trương đã giúp đỡ mình trong công việc tang lá»….
Trương Tĩnh Trai nói:
- Việc cá»§a cụ nhà là việc đại sá»±, chúng tôi là con cháu thì cÅ©ng phải góp sức là m. Cụ nhà thá» như váºy mà quy tiên là việc đã đà nh. Nhưng sẽ là m cháºm trá»… việc thi há»™i cá»§a ông. Chắc ông đã định an táng rồi chứ? Có thể cho biết ngà y nà o không?
Phạm Tiến nói:
- Năm nay hướng má»™ không lợi, đến mùa thu năm sau má»›i tốt. Nhưng các khoản chi phà vá» an táng, tôi chưa có đủ tiá»n!
Trương TÄ©nh Trai tÃnh đốt ngón tay nói:
- Minh tinh thì nhỠông Chu há»c đà i, má»™ chà thì ông Nguỵ là m há»™, nhưng phải mượn tên ai chứ. Ngoà i ra việc cất ma, bà n, chiếu, âm nhạc và tạp dụng, ăn uống, đà o đất, tiá»…n thầy địa tất cả cần trên ba trăm lạng bạc.
Äang lúc bà n tÃnh thì cÆ¡m mang ra. Trương lại nói:
- Là m lá»u ở bên má»™ ba năm vốn là việc phải. Nhưng muốn lo việc an táng thì cÅ©ng không nên câu nệ quá mà ta phải lo tÃnh cách vay tiá»n. Từ khi ông đỗ cao đến nay, chưa đến hầu quan. Huyện Cao Yếu đất tốt, may ra kiếm được Ãt tiá»n. Còn tôi, tôi cÅ©ng phải Ä‘i thăm chú tôi. Chúng ta sẽ rá»§ nhau cùng Ä‘i? Tiá»n xe, tiá»n đò thì tôi xin chịu, không dám để ông báºn tâm.
Phạm Tiến nói:
- Ông nói váºy tháºt là quá thương, nhưng không biết là m như váºy có hợp lá»… không?
Trương Tĩnh Trai nói:
- Lá»… thì cÅ©ng có lúc kinh có lúc quyá»n, tôi thấy không có cái gì là không là m được cả.
Phạm Tiến cảm ơn.
Trương TÄ©nh Trai định ngà y, thuê ngá»±a mang tùy tòng Ä‘i vá» phÃa huyện Cao Yếu. Trên đưá»ng hai ngưá»i bà n nhau:
- Lần nà y, thăm thầy, ta lại xin mượn quan hà m của thầy để viết và o mộ chà bà cụ cố nhà .
Và i hôm sau đến huyện Cao Yếu. Hôm đó tri huyện báºn Ä‘i xuống là ng khám xét, nên há» không và o nha môn được, hai ngưá»i phải ngồi trong miếu Quan Äế. Miếu Ä‘ang còn chữa. Ở đấy có ngưá»i đốc công cá»§a huyện. Ngưá»i đốc công nghe nói quan huyện có khách đến thăm, vá»™i và ng chạy ra má»i và o phòng khách, mang lên chÃn cái đĩa tráng miệng. Äốc công ngồi ở chiếu dưới rót trà .
Ä‚n được má»™t lát, ở ngoà i có ngưá»i Ä‘i và o: mÅ© vuông, áo rá»™ng, giầy Ä‘en đế trắng, mắt ốc nhồi, mÅ©i cao, râu đầy cằm.
Y và o cá»a thì bảo dá»n đồ tráng miệng Ä‘i, rồi má»›i cùng hai ngưá»i ngồi. Khi nói má»™t ngưá»i là Trương, má»™t ngưá»i là Phạm thì ngưá»i kia cÅ©ng nói:
- Tôi há» Nghiêm, nhà ở gần đây. Năm ngoái, tôn sư chấm thi, tôi cÅ©ng may được đỗ, Thang phụ mẫu vá»›i tôi là chá»— rất thân. Hai vị chắc Ä‘á»u là chá»— quen biết cả chứ?
Hai ngưá»i Ä‘á»u nói là há»c trò quan huyện. Nghiêm cống sinh hết sức tôn kÃnh.
Ngưá»i đốc công cáo lá»—i Ä‘i ra.
Gia nhân nhà Nghiêm mang đến má»™t quả đựng thức ăn và má»™t bình rượu. Mở quả ra là chÃn đĩa ăn. Äá»u là gà , vịt, giò thui, cá muối... Nghiêm cống sinh má»i hai ngưá»i ngồi ghế trên, rót rượu má»i và nói:
- Tôi muốn má»i các vị vá» nhà , nhưng nhà cá»a cháºt chá»™i, không dám má»i, sợ thất lá»…. Vả lại các vị sắp và o nha môn, tôi ngại có gì cản trở nên có sai dá»n bữa cÆ¡m nhạt, để có thể cùng nhau nói chuyện ở đây. Xin các vị bá» quá cho.
Hai ngưá»i đón lấy rượu nói:
- Chúng tôi chưa đến thăm ông, mà lại là m phiá»n thế nà y, tháºt không tiện.
Nghiêm cống sinh nói:
- Không dám! Không dám!
Nghiêm đứng đợi há» uống cạn chén rượu. Hai ngưá»i sợ mặt đỠkhông dám uống nhiá»u, chỉ uống ná»a chén là đặt chén xuống.
Nghiêm cống sinh nói:
- Thang phụ mẫu là ngưá»i thanh liêm, nhân từ, tháºt là phúc cho huyện nà y.
Trương Tĩnh Trai nói:
- Phải! Chắc là chú tôi là m được nhiá»u việc tốt ở đây. Nghiêm cống sinh nói:
- Nà y tiên sinh! Trên Ä‘á»i vạn sá»± Ä‘á»u do số mệnh cả, muốn trái cÅ©ng không thể được. Hôm Thang phụ mẫu đến đây, các quan khách huyện tôi Ä‘á»u ra đón. Ngưá»i ta dá»±ng lên má»™t cái nhà chà o để tiếp ngà i cách ngoà i mưá»i dặm. Tôi đứng ở cá»a. Phút sau, thanh la, cá», lá»ng, quạt, ngưá»i thổi sáo, hết Ä‘oà n nà y đến Ä‘oà n khác. Kiệu sắp đến gần đã thấy quan phụ mẫu hai lông mà y cao, cái mÅ©i nở, mặt vuông, tai lá»›n. Tôi nghÄ© bụng Ä‘Ãch thá»±c là má»™t vị hiá»n nhân quân tá». Lạ hÆ¡n nữa: mấy mươi ngưá»i ở đây tiếp ngà i, nhưng lúc ngà i ở trên kiệu thì hai con mắt ngà i chỉ nhìn và o tôi. Lúc bấy giá», có má»™t ngưá»i cÅ©ng đứng bên cạnh. Ông ta nhìn quan phụ mẫu rồi lại nhìn tôi và há»i nhá»: “Trước kia ông có biết quan phụ mẫu không? †Tôi cứ nói thá»±c: “Chưa biết bao giá»â€. Bấy giỠông ta dại dá»™t, chắc rằng quan phụ mẫu nhìn ông ta, nên bước ra mấy bước, hi vá»ng ngà i sẽ há»i mình. Bất đồ quan phụ mẫu xuống kiệu, chà o má»i ngưá»i rồi nhìn vá» phÃa khác. Má»›i hay từ nãy đến giá», quan không há» nhìn ông ta. Ông ta thẹn vô kể. Hôm sau, tôi và o nha môn yết kiến, thì ngà i má»›i giảng há»c vá», công việc còn bá» bá»™n, nhưng ngà i vá»™i gá»i tôi đến bảo pha trà , rồi nói chuyện như ngưá»i quen biết nhau từ mấy mươi năm trước.
Trương nói:
- Ông là ngưá»i có phẩm vá»ng cho nên chú tôi kÃnh trá»ng. Gần đây chắc ngà i thưá»ng há»i ông?
- Gần đây tôi cÅ©ng Ãt lên. Nói thá»±c, tôi vốn thá»±c thà , ở đây chưa há» lấy cá»§a ngưá»i ta má»™t tÆ¡ hà o nà o. Các quan phụ mẫu đến đây Ä‘á»u có lòng thương. Thang phụ mẫu là ngưá»i thÃch khách khứa, nhưng ngà i đối vá»›i tôi có biệt nhãn. Tháng trước, ở huyện ngà i lấy thằng con thứ hai cá»§a tôi đỗ thứ mưá»i. Lại há»i cặn kẽ xem nó há»c vá»›i ai, đã vợ con chưa. Tháºt là ngà i quan tâm đến cháu.
Phạm Tiến nói:
- Thầy tôi là ngưá»i sà nh văn chương. Äã chú ý đến lệnh lang như thế, thì thế nà o lệnh lang cÅ©ng là tay anh tà i.
- Không dám! Không dám! Lại nói:
- Huyện Cao Yếu nà y là má»™t huyện có tiếng ở Quảng Äông. Trong má»™t năm thì tiá»n thuế gạo thóc, vải hoa, trâu, lừa, cá, ruá»™ng, cÅ©ng đến vạn lạng.
Lại lấy tay vẽ lên bà n nói khẽ:
- Như Thang phụ mẫu là m thì chỉ có tám nghìn. Ngà y trước Phạm phụ mẫu là m tri huyện, thá»±c được đến vạn. Nó còn những cái lắt léo phải cần đến những ngưá»i thà nh thạo như chúng tôi
Y vừa nói vừa sợ có ngưá»i nghe, nên quay đầu nhìn ra ngoà i. Má»™t ngưá»i đầy tá»› Ä‘i chân đất, đầu bù, chạy và o nói vá»›i y:
- Ông Æ¡i! Ngưá»i nhà má»i ông vá».
- VỠlà m cái gì?
- Ngưá»i ta đến đòi con lợn ta nhốt buổi sáng. Há» Ä‘ang kêu tru tréo lên ở nhà .
- Muốn có lợn thì Ä‘em tiá»n đến!
- Hắn nói là lợn của hắn.
- Biết rồi, mà y đi trước, tao vỠsau.
Ngưá»i đầy tá»› không chịu Ä‘i. Trương, Phạm bèn nói:
- Nếu ở nhà ông có việc thì xin ông cứ vỠnhà .
- Hai vị chưa rõ. Con lợn chÃnh là cá»§a tôi.
Nói đến đây thì nghe tiếng thanh la. Má»i ngưá»i đứng dáºy nói:
- Quan vỠrồi.
Hai ngưá»i sá»a lại áo mÅ© ngay ngắn, gá»i quản gia đến đưa thiếp và xin lá»—i đã là m phiá»n Nghiêm cống sinh. Sau đó Ä‘i thẳng đến cá»a quan. Tri huyện Thang sau khi Ä‘á»c thiếp thấy má»™t cái đỠ“cháu ngà i là Trương Sư Lụcâ€, má»™t cái đỠ“Há»c trò Phạm Tiếnâ€, trong lòng suy nghÄ©: “Trương đã mấy lần đến đây vòi tiá»n, thá»±c là không chịu nổi. Nhưng nay hắn cùng Ä‘i vá»›i anh há»c trò cá»§a ta má»›i thi đỗ, thì không lẽ không tiếp hắn!†Bèn bảo má»i ngay và o.
Hai ngưá»i và o, TÄ©nh Trai chà o xong, Phạm Tiến và o là m lá»… thầy trò. Tri huyện Thang hai ba lần đáp lá»… rồi má»i ngồi uống trà . Sau khi nói mấy lá»i vá»›i TÄ©nh Trai, quan huyện khen văn Phạm Tiến và há»i:
- Tại sao không đi thi hội?
- Bà cụ con mất, con phải chịu tang không thể Ä‘i thi. Tri huyện Thang hoảng hốt, vá»™i và ng bảo thay đổi áo, má»i và o nhà sau. Rượu bưng lên. Bữa tiệc có yến sà o, gà , vịt, ngoà i ra có hai đĩa cá nấu theo lối Quảng Äông. Tri huyện má»i ngồi, bát đũa Ä‘á»u là khảm bạc. Phạm Tiến lúng túng không cầm đũa bát. Tri huyện há»i tại sao? TÄ©nh Trai cưá»i đáp:
- Ông ta có tang nên không dùng bát đũa nà y.
Tri huyện vội và ng bảo thay, lấy bát sứ, đũa ngà lên. Phạm Tiến lại không ăn. Tĩnh Trai nói:
- ÄÅ©a nà y cÅ©ng không được.
Bèn sai đổi đũa tre trắng. Bấy giỠmới thôi.
Tri huyện thấy y cư tang táºn lá»… như váºy sợ y không uống rượu, thì không biết dá»n gì. May sao thấy y gắp má»™t con tôm lá»›n ở trong bát yến sà o và bá» và o miệng. Bấy giá» quan huyện má»›i yên tâm.
Tri huyện nói:
- Như thế nà y là không phải. Tôi theo Hồi giáo, những món ngon Ä‘á»u không được ăn, chỉ có ăn cÆ¡m xoà ng thôi. Hồi giáo chỉ cho phép ăn thịt bò, thịt dê, nhưng sợ các ông ở đạo khác không dùng, cho nên không dám dá»n. Hiện nay có chiếu chỉ bảo cấm giết bò cà y, cấp trên lại ra lệnh cấm tháºt ngặt, trong nha môn nà y không ai được ăn.
Äèn sáp thắp lên, tri huyện đưa lệnh cấm kia ra để má»i ngưá»i xem. Bá»—ng má»™t ngưá»i đầy tá»› đến ghé tai nói nhá» vá»›i tri huyện mấy câu. Tri huyện đứng dáºy nói vá»›i hai ngưá»i:
- Ở ngoà i có việc, tôi ra một chút, rồi lại và o ngay. Tri huyện đi ra một lúc, chỉ nghe tiếng dặn:
- Äể nó đấy!
Rồi lại trở và o bà n tiệc. Tri huyện xin lỗi đã vắng mặt và nói với Trương Tĩnh Trai:
- Ông Trương, ông đã là m quan, tôi muốn há»i ông má»™t việc nà y. Äó cÅ©ng là việc cấm thịt bò tôi vừa nói đấy. Vừa có mấy ngưá»i Hồi giáo Ä‘em năm mươi cân thịt và cá» má»™t ông thầy già đến xin tôi. Nói rằng nếu tôi là m ráo riết thì há» hết kế sinh nhai. Há» xin tôi ná»›i tay gá»i là che mặt quan trên cho há» vá»›i. Há» Ä‘em đến đây năm mươi cân thịt để biếu tôi. Tôi có nên nháºn hay không?
Trương Tĩnh Trai nói:
- Thưa chú, không được. Cháu và chú là m quan thì chỉ biết có hoà ng thượng, không biết có ngưá»i đồng đạo. Chú nhá»› việc xảy ra khoảng năm Hồng VÅ©, ông Lưu...
- Ông Lưu nà o?
- Ông Lưu CÆ¡ đỗ tiến sÄ© thứ ba Ä‘á»i Hồng VÅ© năm thứ năm.
Phạm Tiến nói xen và o:
- Thứ ba chứ?
- Thứ năm. Quyển thi cá»§a ông ta tôi đã Ä‘á»c. Sau đó ông và o Hà n lâm. Vua Hồng VÅ© trá hình đến nhà ông ta như là chuyện xưa “vua Tống đến nhà Triệu Phổ đêm tuyết rÆ¡i†(Triệu Khuông Dẫn (960-975) vua nhà Tống đến nhà Triệu Phổ ban đêm tuyết xuống để nói chuyện quốc sá»±). Nhưng đến nÆ¡i thì gặp Trương Vương ở Giang Nam đưa đến cho ông ta má»™t cái bình trà . Mở ra trước mặt vua thì bình trà đầy và ng. Vua Hồng VÅ© giáºn lắm và nói:
“Hắn cho rằng má»i việc thiên hạ Ä‘á»u nhá» bá»n thư sinh cả phải!â€
Ngay hôm sau Lưu bị bãi, giáng là m tri huyện Thanh Äiá»n, sau vua lại bắt uống thuốc độc chết. Việc nà y là m như thế sao được!
Tri huyện thấy Trương nói như nước chảy, lại đưa chuyện cÅ© cá»§a bản triá»u ra nói rất tỉ mỉ, nên không thể không tin, bèn nói:
- Việc nà y thì xỠtrà thế nà o?
Trương Tĩnh Trai nói:
- Theo ngu kiến cá»§a cháu, nếu chú muốn nổi tiếng trong việc nà y, thì hãy giữ ngưá»i ấy lại. Sáng mai đưa việc ấy ra xá». ÄÆ°a ông già ra đánh và i mươi roi, rồi bá» và o gông, chồng thịt lên gông, yết má»™t tá» giấy bên cạnh để nói rõ việc là m táo bạo cá»§a ông ta. Quan trên biết việc ấy thấy chú tÆ¡ hà o không lấy, thì việc thăng quan tiến chức chắc chắn đến nÆ¡i.
Tri huyện gáºt đầu:
- Có lý lắm.
Bữa tiệc tan. Tri huyện má»i hai ngưá»i nghỉ lại thư phòng.
Hôm sau, sáng sá»›m, tri huyện ra công đưá»ng. Ngưá»i đưa ra trước tiên là má»™t anh trá»™m gà . Tri huyện quát:
- Thằng kia, mà y đã phạm tá»™i ăn cắp nhiá»u lần, mà không thay đổi, đánh mấy cÅ©ng không nghe! Hôm nay phải là m gì má»›i được?
Bèn lấy bút chấm son viết lên má ba chữ “tên trá»™m gà â€. Lấy má»™t cái gông ra. Äem con gà y ăn cắp ra buá»™c trên đầu y, má» ra đằng sau, Ä‘uôi ra đằng trước, đóng gông đưa ra cá»a huyện. Con gà ỉa *** chảy từ đầu xuống trán, đến mÅ©i, râu ria bết lại thà nh má»™t cục, chảy xuống gông. Ngưá»i xem hai bên cưá»i rÅ© rượi.
Ngưá»i thứ hai là ông già Hồi giáo. Tri huyện mắng đồ chó, to gan, sai đánh ba mươi gáºy, lấy má»™t cái gông lá»›n, Ä‘em năm mươi cân thịt chồng lên gông, buá»™c chặt và o má và o mặt, chỉ còn chừa hai con mắt để trước huyện cho má»i ngưá»i xem.
Trá»i nóng. Äến ngà y thứ hai thịt bò sinh dòi. Ngà y thứ ba ngưá»i kia chết.
Những ngưá»i Hồi giáo không phục, há»p nhau lại mấy trăm ngưá»i, hỠđánh thanh la bãi thị, kéo nhau đến huyện kêu:
- Dù chúng tôi không được phép Ä‘em thịt bò đến huyện, cÅ©ng không đến ná»—i phải chịu tá»™i chết. Cái nà y là do thằng Trương Sư Lục huyện Nam Hải bà y ra. Chúng tôi đến huyện kéo nó ra đánh chết, bắt nó Ä‘á»n mạng!
Nhân ồn à o thế khiến cho: Cống sinh gây chuyện, đến tỉnh thà nh để giấu tăm hÆ¡i, hương thân kết thân chÆ¡i kinh quốc yết ngưá»i quyá»n quý.
Muốn biết việc náo động thế nà o hãy xem hồi sau phân giải.
Last edited by quykiemtu; 16-12-2008 at 01:03 PM.
|
 |
|
| |