Đông đến rồi bằng lăng thôi thổi lửa
Quả héo khô giá rét tê lòng
Cành trơ trọi giữa khung trời tím tái
Mang trong lòng bao nỗi chờ mong
Dẫu vẫn biết "bằng lăng vẫn tím"
Đến mùa sau tặng đời chút ban sơ
Màu tím ấy bao đời thầm lặng
Để thuở học trò bao nỗi đợi trông
Anh vẫn biết em như bằng lăng ấy
Chút thảo thơm đem tặng cả cho đời
Người qua lại trên phố phường xuôi ngược
Mấy ai quên, ai nhớ phố bằng lăng...
|