24-11-2008, 06:42 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 469
					
                    Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 10 Times in 9 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Thiên Quan Song Hiệp - Hồi 182: Hổ lang vi nhiễu  - Nguồn: NMQ 
			
			 
			
		
		
		
			
			Thiên Quan Song Hiệp 
Tác giả: Trịnh Phong 
 
Hồi 1: Hoa viên quái khách. 
 
Ngưá»i dịch:  alex  
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan 
	
 
 
 
 
 
Äôi nét vá» tác giả Trịnh Phong: 
 
Trịnh Phong tên tháºt là Trần VÅ© Tuệ, năm nay 34 tuổi, sinh ra ở Äài Loan, hiện sống tại Hương Cảng. Cô tốt nghiệp ngành quản lý ở Mỹ, hiện làm việc tại má»™t ngành đầy áp lá»±c: ngân hàng đầu tư. Chỉ vì hứng thú vá»›i tiểu thuyết võ hiệp mà nhân lúc rảnh rá»—i viết ra tiểu thuyết 80 vạn chữ Thiên Quan Song Hiệp, không ngá» lại được giải nhất cuá»™c thi viết Trung Hoa võ hồn 2006. Cuốn sách này được xuất bản và được cư dân mạng Trung Quốc đón chào nhiệt liệt. Theo đánh giá cá»§a trang sina, văn Trịnh Phong mang “khà thế rá»™ng lá»›n, ná»™i lá»±c thâm háºu, đạt được tinh tá»§y cá»§a chất võ hiệp kể từ thá»i Kim Dungâ€. Cá nhân ngưá»i dịch đánh giá, văn Trịnh Phong trong sáng, ý tứ khá má»›i lạ nhưng đôi chá»— hÆ¡i má»m mại thái quá (không trách được vì dẫu sao cô cÅ©ng là phụ nữ viết tiểu thuyết võ hiệp, không thể tránh khá»i những Ä‘iểm quá nữ tÃnh). 
 
Ná»™i dung tóm tắt cá»§a tác phẩm: Chàng thiếu niên Triệu Quan tuấn tú gặp phải thảm há»a nhà tan cá»a nát, dá»±a vào độc thuáºt được mẫu thân truyá»n thụ cùng Ä‘ao pháp cá»§a Lãng Tá» Thành Äạt mà trở thành môn chá»§ Bách Hoa môn, sau đó trở thành nhân váºt trá»ng yếu cá»§a Thiên hạ đệ nhất đại bang Thanh Bang, xông pha giang hồ Ä‘iá»u tra kẻ thù. Lăng Hạo Thiên dù là con nhà thế gia Y Hiệp nhưng tÃnh tÃnh ham chÆ¡i, khi biết huynh trưởng Ä‘Ãnh hôn vá»›i ngưá»i bạn gái thanh mai trúc mã Trịnh Bảo An liá»n Ä‘au lòng xuống núi, gặp vô số kỳ duyên, hành hiệp trượng nghÄ©a, trở thành vì sao má»›i trong võ lâm, vô tình đắc tá»™i vá»›i lãnh tụ chÃnh đạo, trở thành mÅ©i dùi cho nhiá»u kẻ nhắm vào. Hai thiếu niên cùng sát cánh bên nhau, từng bước tra ra chân tướng… 
 
 
Hồi 1: Hoa viên quái khách. 
 
Hoa lạt cánh hồng, hạnh xanh nở, 
Mùa én bay ra, 
Nước biếc ở quanh nhà. 
Tơ liễu trên cành phơ phất gió, 
Chân trá»i đâu chẳng non rá»n cá». 
 
Trong tưá»ng chÆ¡i Ä‘u ngoài lối ngõ, 
Ngoài: khách lại qua, 
Trong: mỹ nhân cưá»i rá»™. 
Cưá»i dần lắng Ä‘i, tiếng dần nhá», 
Vô tình khiến khách đa tình khổ. 
 
  
 
Äiệp luyến hoa (Tô Thức) [Nguyá»…n Xuân Tảo dịch] 
 
  
 
  
 
Äầu xuân trên đất bắc, khà lạnh đã tan, trá»i ấm và sáng sá»§a. Trong kinh thành, hoa nở rá»™ khắp nÆ¡i, muôn tÃa nghìn hồng. 
 
Äó là năm thứ mưá»i lăm Ä‘á»i Gia TÄ©nh nhà Äại Minh, Thế Tông hoàng đế đương tuổi sung sức, thân thể tráng kiện, chuyên tâm lo việc triá»u chÃnh, đất nước yên bình, dân chúng an vui. 
 
Buổi chiá»u hôm ấy, ở phÃa nam kinh sư, trong sân má»™t toà nhà bá» thế tưá»ng cao vang lên tiếng cưá»i lảnh lót cá»§a trẻ con. Hai đứa bé gái Ä‘ang chÆ¡i Ä‘u dưới giàn hoa ở góc háºu viện, tiếng cưá»i như chuông ngân vang vá»ng trong khoảnh sân xinh đẹp. Äứa lá»›n lối mưá»i má»™t mưá»i hai tuổi, mặc áo nịt thêu và tấm váy màu hoàng yến, đứa nhá» khoảng bảy tám tuổi, váºn áo ngắn dệt cẩm vá»›i cổ tay áo viá»n xanh và chiếc quần bằng Ä‘oạn lam cùng má»™t đôi hài hoa mẫu đơn, tóc chải thành hai bÃm, má in đôi lúm đồng tiá»n, trông rất thanh tú. Hai đứa phục sức hoa lệ, rõ ra thiên kim tiểu thư nhà giàu. Äứa nhá» tên là Hàm Nhi, con má»™t cá»§a chá»§ nhà – Äại há»c sÄ© Chu Minh Äạo. Äứa lá»›n tên Lý Linh Linh, là chị há» cá»§a Hàm Nhi. 
 
Lại nói hai đứa đang chơi đánh đu ở sân sau, mãi cũng cảm thấy chán, Lý Linh Linh gợi ý: 
 
- Hàm Nhi, bá»n mình chÆ¡i ú tim nhé? 
 
Hàm Nhi vỗ tay khen phải, rồi tự bịt mắt nói: 
 
- Biểu tá»· trốn trước Ä‘i, muá»™i sẽ Ä‘i tìm tá»·. Mau Ä‘i mau Ä‘i, muá»™i đếm tá»›i mưá»i là sẽ bắt tá»· đó. 
 
Linh Linh cưá»i bảo: 
 
- Hê! Äếm cháºm thôi! 
 
Cô bé nhảy xuống khá»i xÃch Ä‘u, co chân chạy ra sân rá»™ng. 
 
Hàm Nhi ngồi Ä‘ung đưa trên ghế Ä‘u, vừa bưng mắt vừa đếm tháºt to từ má»™t đến mưá»i, xong buông tay cưá»i: 
 
- Muội tìm tỷ đây! 
 
Vừa mở mắt ra, cô bé đã thấy má»™t ngưá»i đàn ông áo Ä‘en đứng sừng sững trước mặt mình, cách chừng năm sáu thước mà thôi. 
 
Hàm Nhi kinh hãi, miệng há hốc, không thốt được tiếng nào. Äó là má»™t hán tá» cao gầy, má»™t tay cầm thanh kiếm rung rung, má»™t tay ôm ngá»±c, ho sù sụ xong á»™c ra má»™t ngụm máu. Y lảo đảo ngã xuống đất, đè vỡ hai bồn hoa dưới giàn, vẫn xoa ngá»±c và ho khùng khục. Hàm Nhi lúc này má»›i nháºn ra ngưá»i đó bị thương lá»— chá»—, tấm áo Ä‘en đẫm ướt, vết thương ở vai và đùi vẫn Ä‘ang rỉ máu. Má»™t tiểu thư nghìn vàng bé bá»ng đã bao giá» gặp phải cảnh ấy? Cô bé ngồi chết trân trên ghế Ä‘u, không nói được lá»i nào. 
 
Äúng lúc đó, trên đầu tưá»ng xuất hiện ba bóng ngưá»i, má»™t trong bá»n thét: 
 
- Äằng này! 
 
Ba ngưá»i nhảy ào xuống, vây quanh ngưá»i áo Ä‘en, chÄ©a vÅ© khà vào y. Ba ngưá»i mặc cẩm y màu vàng, Hàm Nhi nháºn ra đó là sắc phục cá»§a thị vệ hoàng gia. 
 
Má»™t ngưá»i nói: 
 
- Ngươi tưởng ẩn vào phá»§ đệ cá»§a Chu Äại há»c sÄ© thì bá»n ta không dám Ä‘uổi theo sao? 
 
Một tên béo nói: 
 
- Mau giao thứ đó ra đây! Nể tình huynh đệ bấy nay, ta sẽ tha mạng cho ngươi. 
 
Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i nhạt: 
 
- Ai là huynh đệ với ngươi? Cái đồ tham tàn vô sỉ như ngươi, Trịnh Hàn Khanh ta chưa bao giỠđể vào mắt! 
 
Những múi thịt ngồn ngá»™n trên mặt ngưá»i béo căng ra, hắn huÆ¡ Ä‘ao chém vào đùi hắc y nhân. Trịnh Hàn Khanh nằm dưới đất, không còn cả sức mà bò, đành phó mặc cho ngưá»i ta đánh giết. 
 
Tên béo chưa chém được Ä‘ao xuống, bất đồ thét lên be be, giáºt lùi lại, giÆ¡ tay bịt lên má trái, qua các kẽ tay thấy máu tươi chảy ra. Hắn chá»i: 
 
- Äồ chó, gá»›m tháºt! 
 
Thì ra không hiểu bằng cách nào, Trịnh Hàn Khanh đã chém kiếm vào mặt hắn. Hai ngưá»i kia đồng báºt lên thoá mạ, Ä‘ao kiếm nhất tá» chặt xuống đầu ngưá»i áo Ä‘en. 
 
HỠTrịnh không mảy may chống đỡ, chỉ bảo: 
 
- Váºt đó không ở trên mình ta đâu! 
 
Äao kiếm cùng dừng lại giữa lưng chừng. Ngưá»i bên trái há»i: 
 
- Ngươi giấu nó ở đâu? 
 
Ngưá»i kia chêm: 
 
- Thằng này giảo hoạt quá, bắt sống vá», giao cho Hồng đại tổng quản thẩm vấn là được. 
 
Hắc y nhân lắc đầu, nói giá»ng thê thảm: 
 
- Vương huynh, huynh bắt ta vá» giao cho sai nha, công tư rõ ràng, ta không trách gì. Nhưng huynh có biết váºt ta lấy Ä‘i là váºt gì không? 
 
Ngưá»i há» Vương hÆ¡i ngần ngừ: 
 
- Ta không rõ. Ta chỉ biết ngươi lấy cắp má»™t thứ quan trá»ng trong cung. 
 
Trịnh Hàn Khanh lại há»i: 
 
- Hồng Tổng quản không nói cho huynh biết ư? 
 
- Không, hỠVương đáp. 
 
Ngưá»i áo Ä‘en từ tốn tiếp: 
 
- Ông ta không kể rõ vì đó vốn là thứ ông ta lấy trá»™m trong cung. Không tiện bá»™c bạch cho ngưá»i ngoài má»›i phái bá»n thân tÃn các huynh Ä‘i, bà máºt Ä‘uổi theo lấy lại. Nếu các huynh biết váºt ta lấy là váºt gì, Hồng tổng quản sẽ giết các huynh bịt miệng. Vì váºy ta khuyên hai huynh, đừng nên nhìn thấy váºt ấy thì tốt hÆ¡n. 
 
HỠVương hừ mũi: 
 
- Ta đối vá»›i Hồng tổng quản má»™t dạ trung thành. Ai mà tin được miệng lưỡi quá»· quyệt cá»§a ngươi! Ngươi là thị vệ hoàng cung mà giở trò đạo tặc, nay lại đặt Ä‘iá»u nhÆ¡ bẩn. Tháºt vô liêm sỉ! 
 
Hắc y nhân thở dài, nói vá»›i ngưá»i còn lại: 
 
- Lâm huynh, huynh tin ta hay tin Hồng tổng quản? 
 
HỠLâm lắc đầu: 
 
- Hàn Khanh, bây giá» ngươi nói gì cÅ©ng quá muá»™n. Lúc chạy trốn khá»i cung ngươi đã giết mưá»i mấy thị vệ. Cho dù ngươi không lấy trá»™m thì huyết án đó cÅ©ng đủ ghê gá»›m rồi. 
 
Ngưá»i áo Ä‘en than: 
 
- Äã váºy, ta để các huynh láºp được đại công. Lâm huynh, Vương huynh, váºt đó ta giấu ở… giấu ở… khục khục… 
 
Há» Lâm và há» Vương cùng thấp đầu xuống, cốt để nghe cho rõ lá»i Trịnh Hàn Khanh. Ngưá»i áo Ä‘en vụt nhổm lên. Trưá»ng kiếm hoa má»™t đưá»ng sáng bạc, trúng vào yết hầu hai ngưá»i ná». Máu tươi phún thành vòi, khuôn mặt lá»™ vẻ khiếp đảm thắc mắc, há» ngã ngá»a ra, giãy giụa má»™t lúc rồi bất động. 
 
Ngưá»i béo tái mét mặt, thét lên thảng thốt rồi quay mình bá» chạy. Trịnh Hàn Khanh huÆ¡ tay phải, trưá»ng kiếm phóng theo, đâm phụp vào bối tâm hắn. Thân hình phục phịch đổ xuống, cố gắng bò tiếp được mấy thước thì nằm im. 
 
Trịnh Hàn Khanh ngồi dáºy, thở hồng há»™c nặng ná». Y gắng gượng đứng lên, đá xác há» Vương và há» Lâm vào bụi cỠở góc sân, Ä‘oạn cháºm chạp Ä‘i đến chá»— ngưá»i béo, rút kiếm khá»i lưng hắn, đá nốt vào góc vưá»n. Kế đó y quay lại, nhìn Hàm Nhi vẫn Ä‘ang ngồi trên xÃch Ä‘u. 
 
Hàm Nhi trân trối nhìn cảnh giết chóc máu me, ngưá»i cứng đơ như trúng tà, chết dà má»™t chá»— không cục cá»±a gì được. 
 
Ngưá»i áo Ä‘en cháºm chạp Ä‘i lại phÃa cô bé, má»—i bước Ä‘á»u phải váºn hết mưá»i phần khà lá»±c, dưá»ng như bất cứ lúc nào cÅ©ng có thể ngã váºt ra đất và không gượng dáºy được nữa. Y Ä‘i cháºt váºt gian khổ thế, cuối cùng cÅ©ng đến được chá»— xÃch Ä‘u. Y ngồi xổm xuống, ngang mặt vá»›i Hàm Nhi. Cô bé run lẩy bẩy. Mặt Trịnh Hàn Khanh đầy máu, thần sắc hung dữ, hai mắt như hai tia chá»›p xoáy vào mặt ngưá»i ta, song y há»i bằng giá»ng rất hiá»n háºu: 
 
- Cô là cô Hàm Nhi, đại tiểu thư của Chu gia phải không? 
 
Hàm Nhi không hiểu sao ngưá»i khách lạ này lại biết tên mình, không dám không đáp, bèn gáºt đầu. 
 
Trịnh Hàn Khanh ngá»a mặt nhìn trá»i, thần thái nặng ná», tá»±a hồ Ä‘ang suy nghÄ© rất lung má»™t chuyện gì quan trá»ng. Lát sau, y thở dài, thò tay vào túi, lấy ra má»™t gói nhá» vuông vức, hình như bên trong là cuốn sách. Y đưa cái gói cho Hàm Nhi, vuốt ngá»±c ho má»™t thôi má»™t hồi. Khuôn mặt y xanh tái, hÆ¡i thở dồn dáºp, y dặn: 
 
- Vào giỠtý đêm nay, có một đại nương và một cô bé sẽ đến giếng nước ở sân sau nhà cô. Cô đem gói này giao cho đại nương. 
 
Y nói rất nghiêm khắc, hoàn toàn là mệnh lệnh chứ không mảy may có ý khẩn cầu. Chu Hàm Nhi nghệt mặt ra nghe, không đáp, cũng không đón lấy, vì kinh ngạc quá độ mà quên cả sợ hãi. 
 
Trịnh Hàn Khanh thở dài: 
 
- Cô bảo đại nương phải trốn ngay đến Hổ sÆ¡n, nhá» phu phụ Y hiệp che chở. Trong gói này có bức thư, nhắn đại nương phải trao táºn tay Y hiệp. Nghe rõ chưa? 
 
Y cao giá»ng ở câu cuối. Hàm Nhi giáºt mình, vá»™i gáºt đầu. 
 
HỠTrịnh lại đe: 
 
- Cô chuyển giúp lá»i tôi đến đại nương. Sau đó, không được hé bất cứ má»™t lá»i nào vá»›i cha mẹ cô hoặc ai khác vá» việc tôi phó thác cÅ©ng như những gì xảy ra má»›i đây. Nếu cô tiết lá»™, dẫu ná»a câu thôi thì gia đình cô tan tành ngay láºp tức. Nhá»› đấy, giá» tý đêm nay nhất định phải Ä‘em váºt này giao cho há». Cô mà không làm theo lá»i tôi, tôi chết Ä‘i rồi sẽ biến thành ma vá» há»i tá»™i cô! 
 
Hàm Nhi tái mét mặt, nước mắt mấp mé bá» mi, nghe đến đây thì kêu ối rồi báºt khóc. 
 
Trịnh Hàn Khanh dịu mặt, nhét cái gói vào lòng Hàm Nhi, ôn tồn bảo: 
 
- Bé ngoan, cô phải nghe lá»i đấy. Việc này quan trá»ng lắm, quan trá»ng cá»±c kỳ. Giao cái gói cho há» và quên Ä‘i tất cả những gì đã xảy ra. Không được hé răng vá»›i ai cả. Rõ chưa? 
 
Y chăm chú nhìn Hàm Nhi, cô bé vừa khóc vừa gáºt đầu. Y mỉm cưá»i, xoay mình bá» Ä‘i, chệnh choạng đến bá» tưá»ng, đột nhiên quay ngoắt lại: 
 
- Cô… xin nhắn vá»›i cô bé đó. Khi chưa đến hai mươi tuổi thì nhất định không được mở váºt ấy ra xem. Nói rằng cha… cha đã Ä‘i rồi, bảo nó phải nhá»›, nó mãi mãi là bảo bối mà cha yêu quý nhất, mãi mãi… mãi mãi… 
 
Y bá»—ng nghẹn ngào, ngưá»i run rẩy. Rồi y nhào vá» phÃa trước, biến mất sau bụi hoa. 
 
Hàm Nhi ngồi yên trên xÃch Ä‘u, câm nÃn. Những gì đã xảy ra hệt như má»™t cÆ¡n ác má»™ng. Lâu lắm, có gió thoảng đến, Hàm Nhi thấy lưng lạnh toát, rịn mồ hôi. 
 
Chợt có ngưá»i la toáng lên phÃa sau: 
 
- Hàm Nhi! Hàm Nhi! Sao muội không đi tìm tỷ? 
 
Hàm Nhi giáºt mình, ngoái đầu lại trông. Cô chị há» Ä‘ang háºm há»±c tá»›i gần. Chả là Linh Linh vừa núp ở sân trước, núp mãi mà không thấy biểu muá»™i đến tìm nên lại phải ló ra xem, thấy em ngồi lì trên xÃch Ä‘u, cô phát cáu chạy lại căn vặn. Thình lình nháºn ra mặt Hàm Nhi xanh tái, cô ngạc nhiên há»i: 
 
- Hàm Nhi, muội sao thế? 
 
Hàm Nhi sực tỉnh: 
 
- Muá»™i… muá»™i… rồi im bặt. Cô nuốt nước bá»t, nhảy xuống khá»i xÃch Ä‘u, chẳng hiểu lấy đâu ra dÅ©ng khÃ, kéo tay chị chạy đến chá»— bụi hoa mà Trịnh Hàn Khanh vừa nhảy vào. Trên ná»n đá sau bụi hoa, vết máu loang Ä‘á», nhưng ngưá»i áo Ä‘en thì không thấy đâu nữa. 
 
Lúc ấy trá»i đã nhá nhem, Linh Linh không chú ý đến vết máu, chỉ cảm thấy chá»— này âm u, tá»± dưng sởn gai ốc, bảo: 
 
- Hàm Nhi, bá»n mình vào nhà Ä‘i. 
 
Hàm Nhi nghi hoặc cúi nhìn cái gói trong lòng, nhớ tới ba cái thây nằm ở góc sân, bất giác càng thêm sợ hãi, vội vã theo Linh Linh đi vào. 
 
 
--- Xem tiếp hồi 2 ----    
  
  
 	
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này: 
	
		 
		
		
		
		
Tài sản của livan  
 
 
		
        
		
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by livan; 24-11-2008 at 07:20 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-11-2008, 06:48 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 469
					
                    Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 10 Times in 9 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Thiên Quan Song Hiệp -  Hồi 2: Vô tự thiên thư. 
			
			 
			
		
		
		
			
			Thiên Quan Song Hiệp 
Tác giả: Trịnh Phong 
 
Hồi 2: Vô tự thiên thư 
 
 
Ngưá»i dịch:  Bé Bé - tmq  
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan 
	
 
 
 
 
 
Buổi tối hôm đó, Hàm Nhi dùng bữa xong, thần hồn toán loạn, ngồi trong khuê phòng, ánh mắt vô thần. Cha mẹ cô đã ra ngoài vì chuyện giao tế, cô có muốn kể cho há» nghe chuyện xảy ra ban chiá»u cÅ©ng không được, huống hồ ngưá»i lạ mặt đã cảnh cáo cô không được tiết lá»™ chuyện này cho bất cứ ai? Càng suy nghÄ©, cô càng bối rối. Cô vốn là báºc thiên kim nhà quan, được nuông chiá»u từ tấm bé, chuyện lá»›n chuyện nhá» trước nay nếu không phải là má má, thì cÅ©ng là vú nuôi hoặc là nữ tỳ thân tÃn trong nhà an bài chu toàn, má»™t chút cÅ©ng không phải để tâm đến, bây giá» gặp phải chuyện kinh tâm động phách như lần này, làm cho tâm thần cô bấn loạn, tháºt không biết làm sao. 
 
Äến quãng giá» Tuất, nữ tỳ như thưá»ng lệ, đến phòng cô tháo búi, chải tóc, sá»a soạn cho cô Ä‘i nghỉ. Cô nằm trằn trá»c trên giưá»ng, không sao chợp mắt được, trong lòng cứ nghÄ©: “Liệu mình có nên đến chá»— miệng giếng hay không? Có nên ra chá»— hẹn nÆ¡i miệng giếng hay không?† 
 
Cô ôn hết những chuyện ngưá»i đó đã phó thác cho mình, ngẫm Ä‘i nghÄ© lại trong đầu, ná»—i sợ hãi từ từ suy giảm, thay vào đó là hiếu kỳ, bèn thò tay xuống dưới nệm giưá»ng lấy ra cái gói mà ông khách lạ đã đưa cho cô. Trong ánh sáng trăng lá» má», cô thấy cái gói đó bá»c vải thô mầu xanh, bên trên còn âm ẩm vài vệt máu nâu thẫm. Hàm Nhi mở cái gói đó ra, thấy có má»™t gói bá»c giấy dầu, bên trên gói có má»™t phong thư, bì thư đỠbốn chữ “KÃnh gá»i Y Hiệpâ€, đàng sau có gắn niêm bằng sáp. Cô đặt phong thư sang má»™t bên, cẩn tháºn mở gói giấy dầu, thấy có má»™t quyển sách má»ng, bìa sách màu xanh lam Ä‘áºm, trang bìa không thấy có đỠchữ gì cả. Mở xem trang đầu, cÅ©ng không thấy có văn tá»± gì, cô lần giở tiếp đến hÆ¡n ba mươi trang, toàn là giấy trắng. Hàm Nhi trong lòng cá»±c kỳ thắc mắc, sao quyển sách quan trá»ng như váºy lại chẳng có má»™t chữ nào? Cô định đốt đèn lên cho sáng để xem cho kỹ hÆ¡n, lại e bên ngoài lỡ có ai thấy ánh sáng đèn sẽ ghé lại dò xét, bèn bỠý định đốt đèn. Qua song cá»a sổ, cô thấy vầng trăng lưỡi liá»m Ä‘ang treo trên đầu cành, trong lòng chợt hoảng loạn “Bây giá» là giá» gì rồi đây? Giá» Tý là mình phải ra đàng sau nhà chá»— miệng giếng!†
 
Cô càng lúc càng lo, đưa tay gói lại quyển sách kỹ như ông khách lạ đã gói, vá» nằm lại trên giưá»ng, nghe tiếng giá»t nước đồng hồ tà tách rÆ¡i, suy nghÄ© hồi lâu “Mình cứ ở lì lại trong phòng, không Ä‘i đâu cả, ai mà biết được, mình nhất định cứ ở lì tại đây!†Có lúc lại nghÄ© “Không, mình có hứa giúp ông ta gì đâu, váºy có gì là thất tÃn kia chứ. Ông ta bị thương nặng gần chết, nếu mình không giúp ông việc này, chuyển lá»i nhắn há»™ cho ông ấy, thể nào ông ấy cÅ©ng sẽ buồn bá»±c lắm đấy!†Lại nhá»› đến lá»i hăm dá»a cá»§a ông, như hãy còn văng vẳng bên tai “Nếu cô mà không làm y theo lá»i ta nhá», ta lúc chết sẽ biến thành ma quá»· vá» há»i tá»™i cô!†NghÄ© đến đó, không khá»i thấy rét run trong lòng. Cô nhắm mắt cố tìm giấc ngá»§, cứ thấy liên tục hiện trước mặt cảnh đánh nhau đổ máu, cứ thấy cái gương mặt nhuá»™m đầy máu cá»§a ông. Lòng cô bấn loạn “Äi hay không? Có nên Ä‘i hay không?†
 
Vào khoảng giá» tý, Hàm Nhi cuối cùng cÅ©ng mặc quần áo, rón rén đẩy cá»a bước ra khá»i phòng, lặng lẽ Ä‘i vá» phÃa háºu viện. Khu vưá»n nhà há» Chu tổng cá»™ng có 7 lối ra vào, cô cuối cùng Ä‘i tá»›i cá»a sau nằm ở bên tiểu viện nÆ¡i ở cá»§a ngưá»i giúp việc, toạ lạc bên cái vưá»n, bên cạnh là nhà bếp, cái giếng duy nhất trong Chu gia nằm ở góc phÃa đông bắc trong vưá»n sau lưng nhà bếp. 
 
Hàm Nhi nhẹ nhàng Ä‘i qua mấy lá»›p cá»a, luống hoa, khoảnh vưá»n, vào đến bên ngoài nhà bếp, chỉ nghe thấy bốn bá» vắng lặng không má»™t tiếng động, mấy ngưá»i làm đã sá»›m ngá»§ cả rồi. 
 
Cô đẩy cánh cá»a lá»›n nhà bếp, dưới vầng sáng trăng má» má», thấy lá»a trong lò bếp vẫn còn láºp loè trong bóng đêm. 
 
Cô nắm chặt lấy cái gói dấu trong ngưá»i, từng bước từng bước Ä‘i qua nhà bếp, lên đến chá»— cá»a thông ra tiểu viện, cánh cá»a Ä‘ang khép há». Cô theo khe cá»a nhìn ra ngoài, chỉ thấy nÆ¡i tiểu viện hoàn toàn yên tÄ©nh, ánh trăng lấp loáng trên miệng giếng, má» mỠảo ảo. 
 
Lúc này, Hàm Nhi giáºt thót mình: “Phong thư, phong thư!†Cô đã quên Ä‘em theo phong thư rồi! 
 
Cô vá»™i cúi đầu nhìn lại cái gói, quả nhiên, lúc bá»c trở lại tấm vải xanh, đã quên đặt trở lại lá thư vào trong gói. 
 
Hàm Nhi vốn đã lấy hết can đảm má»›i dám Ä‘i đến chá»— này, bây giá» phát hiện quên không Ä‘em theo lá thư, đâm ra bấn loạn, muốn quay vá» tìm, nhưng sợ phải Ä‘i Ä‘i vá» vá», trong lòng cứ tá»± thầm trách mình “Hàm Nhi, Hàm Nhi, sao ngươi lại hồ đồ vô ý như váºy chứâ€, nhưng lại nghÄ©, “Äúng rồi, khi ta gặp được đại nương đó, sẽ giải thÃch rõ vá»›i bà, bảo bà ấy đợi ở đây má»™t tÃ, ta láºp tức quay vá» lấy phong thư Ä‘em trở lại đưa cho bà.†
 
Äúng vào lúc này bên miệng giếng thấy hiện ra má»™t bóng Ä‘en, Ä‘ang có ngưá»i ở đấy. Hàm Nhi trong lòng vui sướng, định bước ra cất tiếng gá»i, chân vẫn còn chưa ra khá»i nhà bếp thì ngưá»i đó đã chú ý đến cô, đột nhiên lướt vá» phÃa trước, tông cá»a xông vào nhà bếp, đưa tay nắm tay cô, miệng há»i: “Ai đó.†
 
Hàm Nhi thấy cổ tay bị xiết như đóng Ä‘ai sắt, Ä‘au quá kêu lên má»™t tiếng. Ngưá»i đó bèn đưa tay bịt miệng cô lại, làm cô nghẹn tiếng. Y bèn nói “Ủa, ta biết rồi. Mày là con cá»§a Trịnh Hàn Khanh, đúng không? Mẹ mày đâu?†Tiếng nói sắc gá»n, âm thanh tháºt cổ quái. Hàm Nhi nghe tiếng y, đưa mắt nhìn thấy mặt y cá»±c kỳ xấu xÃ, cằm không râu. 
 
Cô hoảng hốt không biết nói gì, lại nghe thấy ngưá»i đó kêu khẽ lên, kéo cô lui lại mấy bước liá»n, Hàm Nhi quay đầu nhìn, chợt thấy má»™t ngưá»i mặc áo xám không biết từ đâu đến, phóng thẳng vá» phÃa trước, rồi hàn quang lóe lên, vung má»™t thanh truá»· thá»§ tấn công vào ngưá»i xấu xÃ, ngưá»i đó cÅ©ng rút ra má»™t thanh Ä‘oản Ä‘ao, “choang choang choang†đã đón đỡ được mấy nhát trá»§y thá»§, và cất tiếng quát, “Không muốn giữ mạng cá»§a con bé con nhà ngươi nữa hay sao?†Äá»™t nhiên, y ho lên má»™t tiếng, tá»±a hồ như đã bị thương, buông tay Hàm Nhi ra, ngã lăn quay xuống đất, ngưá»i áo xám tiến tá»›i mấy bước, đâm truá»· thá»§y thẳng vào ngá»±c cá»§a gã xấu xÃ, y không rên được má»™t tiếng nào, chết thảm ngay láºp tức. 
 
Dưới ánh trăng, ngưá»i áo xám quay đầu lại nhìn Hàm Nhi, thấy vẻ kinh hãi cá»§a cô, liá»n há»i: “Ồ, hoá ra là cô nương, sao cô lại vào đây?†
 
Hàm Nhi lúc này đã nhìn thấy rõ mặt cá»§a ngưá»i ấy, không ngỠđây chÃnh là Thụy Äại nương, vào làm đầu bếp nÆ¡i nhà cô từ hÆ¡n má»™t năm nay! 
 
Vị Thụy Äại nương này rất giá»i nấu các món ăn kinh thành, do Dương ÄỠđốc, bạn thân cá»§a cha cô giá»›i thiệu tá»›i. Hàm Nhi vốn rất thÃch món thịt viên nhồi tôm bá»c da gà cá»§a bà nấu, bà ta là đầu bếp, có mặt tại đây cÅ©ng không phải chuyện lạ, cái khác lạ là bà ta không ngá» xuất hiện vào lúc canh ba, lại còn ra tay giết ngưá»i nữa. 
 
Hàm Nhi ngẩn ngưá»i ra, ấp úng: “Thụy Äại nương... là ta, bà...†
 
Thụy Äại nương ra hiệu cho cô im tiếng, bước tá»›i nắm lấy tay cô, nhanh chóng dẫn cô ra khá»i nhà bếp Ä‘i đến má»™t góc háºu viện, cẩn tháºn quan sát bốn phÃa thấy không có ai rồi má»›i cúi đầu nhìn Hàm Nhi, há»i: 
 
“Ai xui cô nương đến đây váºy?†
 
Hàm Nhi chần chừ không biết đối đáp ra sao, chợt nghe má»™t giá»ng trẻ con há»i khẽ: “Mẹ Æ¡i, cha đã đến chưa?†
 
Lại thấy từ sau giả sÆ¡n bước ra má»™t đứa bé, trạc tuổi gần bằng mình, đàng sau lưng Ä‘eo má»™t cái bá»c, ăn mặc gá»n gàng có vẻ Ä‘ang chuẩn bị Ä‘i xa, chÃnh là Bảo Nhi, cô con gái Thụy Äại nuÆ¡ng. 
 
Bảo Nhi hÆ¡n má»™t năm nay cùng mẹ vào ở Chu gia, làm phụ việc trong nhà bếp. Hàm Nhi từng gặp cô nhiá»u lần, cô bé đó tÃnh tình lanh lợi, rất được lòng má»i ngưá»i. Cô nhìn cả hai mẹ con, chợt rúng động trong lòng: “Äúng rồi, ông khách lạ có nói má»™t đại nương và má»™t tiểu hài, váºy chẳng phải là hai mẹ con đây sao?†Cô dá» há»i: “Äại nương, có phải là vừa rồi bà định đến bên miệng giếng không?†
 
Äại nương sắc mặt hÆ¡i biến, há»i: “Äúng váºy, sao cô biết?†Hàm Nhi trả lá»i “Nhân vì có ngưá»i nhá» ta đến chá»— miệng giếng gặp má»™t bà và má»™t đứa trẻ để trao lại má»™t món đồ.†
 
Thụy Äại nương ngưng thần, nghiêm trá»ng há»i: “Nhá» cô đưa có phải là má»™t ngưá»i đàn ông gầy gò, dong dá»ng cao, mang há» Trịnh?†
 
Hàm Nhi gáºt đầu, thưa: “Äúng thế, ta có nghe thấy ngưá»i kia gá»i ông ấy là Trịnh Hàn Khanh.†
 
Äại nương vui mừng bảo “Ông ấy là chồng cá»§a taâ€, rồi lại nhÃu mày, há»i tiếp: “Ngưá»i kia? Là ai váºy?†
 
Cô bèn thuáºt lại sá»± việc chém giết xảy ra hồi trưa nÆ¡i xÃch Ä‘u, kể xong đưa cái gói ra cho Thụy Äại nương, nói “Ông ấy nhá» ta chuyển lại cái gói này, còn nhắn lá»i là bà phải nhanh chóng Ä‘i đến Hổ SÆ¡n, tìm gặp má»™t ngưá»i... tên... gì ấy nhỉ, à gặp má»™t thầy thuốc, nhỠông ấy bảo trợ cho bà. Và có nói là phải giao bằng được bức thư lại táºn tay Y Hiệp, tối quan trá»ng...†
 
Thần sắc Thụy Äại nương má»—i lúc má»™t nặng ná». há»i: “Ông ấy còn nhắn gì thêm không?†
 
Hàm Nhi nhá»› lại câu nói cá»§a ông trước khi Ä‘i đã quày đầu lại bảo cô, bèn đáp: “Ông ấy bảo là món đồ trong cái gói này, tiểu hài không được mở ra xem trước khi hai mươi tuổi, còn nói thêm... áºm á»±... rằng bố phải ra Ä‘i, rằng cô bé phải nhá»› cô ta là bảo bối quý nhất Ä‘á»i cá»§a ông.†Những lá»i nói giản dị đó, qua giá»ng thuáºt lại cá»§a má»™t đứa nhá», Thụy Äại nương và cô bé Bảo Nhi vừa nghe vào tai, cả hai bá»—ng dưng rÆ¡i nước mắt. Hàm Nhi nhìn thấy tình cảnh hai mẹ con, tá»± nhá»§ ông khách lạ đúng là bố cá»§a Bảo Nhi, ông tá»± biết là từ giá» trở Ä‘i không còn gặp lại được cô con gái cưng nữa, Hàm Nhi trong lòng thấy buồn thương cho há» vô cùng. 
 
Thụy Äại nương hÃt má»™t hÆ¡i thở sâu, nói qua màn nước mắt: “Hàm Nhi, ta cám Æ¡n cô đã giúp chuyển lá»i, giúp giao lại gói đồ cá»§a chồng ta, hai mẹ ta tháºt hết lòng biết Æ¡n, cảm kÃch khôn xiết. Bảo Nhi, cô Hàm Nhi đây đã nhắn truyá»n há»™ lại lá»i cá»§a bố, váºy con hãy cảm tạ cô ấy Ä‘i.†Láºp tức Bảo Nhi quỳ xuống, hành lá»… tạ Æ¡n Hàm Nhi. 
 
Hàm Nhi chợt nhá»› tá»›i phong thư bá» quên, trong lòng cá»±c kỳ hổ thẹn, nói nhanh: “Äừng, đừng... đứng dáºy Ä‘i. Thá»±c ra ta còn bá» quên phong thư tại phòng, ông ấy muốn ta cùng giao vá»›i gói đồ này, phong thư có lẽ rất là quan trá»ng. Tháºt là hồ đồ, ta lại Ä‘em bá» sót trong phòng. Lá»—i quá...†
 
Chợt nghe có má»™t giá»ng nói cất lên: “Thụy Äại nương, chồng ngươi đã bị chết dưới tay Hồng đại tổng quản rồi, sao còn không mau Ä‘i lo tang sá»± cho sá»›m?†
 
Má»™t giá»ng khác bảo: “Bắt mụ ấy ngay Ä‘i, món tang váºt đó nhất định là ở trong ngưá»i mụ ta!†
 
Thụy Äại nương thất kinh, quay ngưá»i lại nhìn, thấy đàng trước mặt có hai ngưá»i váºn y phục Äông Xưởng, cầm phất trần xông vào tấn công. Thụy Äại nương phản ứng cá»±c nhanh, múa truá»· thá»§ đỡ đòn, nghe tiếng kim loại va chạm, thì ra phất trần dệt bằng sợi kim loại. Thụy Äại nương thân thá»§ linh hoạt, đón đòn và phản công vào những chá»— yếu hại cá»§a địch thá»§. Hai tên công sai to tiếng chá»i bá»›i, cá» phất trần đón đỡ, cả ba ngưá»i giao phong loạn đả. 
 
Bảo Nhi thấy mẫu thân động thủ, chạy lại bên Hàm Nhi. Hàm Nhi trong lòng ray rứt vỠphong thư bỠquên, bảo cô: “Bảo Nhi, cô và ta hãy mau chạy vỠphòng lấy bức thư, được không?†
 
Bảo Nhi nhẹ lắc đầu, trả lá»i: “Tôi phải ở lại đây chá» mẹ tôi, Hàm Nhi, chị hãy mau vá» phòng Ä‘i, đừng trở ra nữa. Bá»n ta đánh lui chúng xong, sẽ đến tìm chị lấy thư. Chạy nhanh lên, Ä‘i Ä‘i.†
 
Hàm Nhi bị cô ta đẩy, lại nghe tiếng binh khà chạm nhau không dứt, trong lòng hoảng loạn, vá»™i chạy tháºt nhanh vá» phÃa nhà trước. Cô vừa chạy, vừa ngoái đầu trông lại, may mắn không bị ai Ä‘uổi theo. Cô hoảng hốt vào phòng, tiếng bước chân chạy thình thịch, làm cho ả nha hoàn thức giấc. Ả ta nhá»m dáºy, thấy Hàm Nhi thở hồng há»™c, liá»n há»i: “Ná»a đêm mà tiểu thư còn Ä‘i đâu vá» váºy?†
 
Hàm Nhi không để ý đến ả, chạy nhanh vào phòng, chụp lấy phong thư, trong lòng nóng như có lá»a đốt, nhá»§ thầm: “Ta nhất định phải giao lá thư cho há».†Cô chạy ngược trở vá» phÃa háºu viện. Chừng độ má»™t tuần trà, đến nÆ¡i chỉ thấy tối tăm, vắng lặng, không còn tiếng đánh nhau, Thụy Äại nương và hai ngưá»i kia cÅ©ng không thấy tại nÆ¡i đó nữa. 
 
Hàm Nhi trong lòng nghi hoặc, tá»± há»i: “Bá»n há» Ä‘i đâu cả rồi? Biết tìm hỠở đâu bây giá»?†Lại nghÄ© “Bảo Nhi có nói là sẽ đến tìm ta lấy thư, váºy minh phải trở vá» phòng ngay.†
 
Äang định quay gót trở vá» phòng, hốt nhiên thấy ná»a ngưá»i trên chợt tê cứng, hoá ra Ä‘ang bị má»™t ngưá»i ôm chặt mình ngang hông. Hàm Nhi thất kinh, toan mở miệng hô hoán, thì bị ngưá»i đó đưa tay bịt miệng. Rồi cô thấy bị ngưá»i đó xách chạy nhanh Ä‘i, vượt lên cao, nhảy xuống thấp, tá»±a hồ Ä‘ang nhắm ngả háºu viện phóng ra ngoài. Trong lòng cô cá»±c kỳ hốt hoảng, cố gắng giãy giụa, nhưng chẳng vùng thoát ra được. 
 
Sau khi chạy được má»™t thôi đưá»ng, cao thá»§ đó dừng bước, lại nghe bên cạnh có tiếng ngưá»i nói: “Vuá»™t mất má»™t con cá lá»›n, tóm được má»™t con cá nhá», cÅ©ng có chút công lao không nhá»!†
 
Thấy ngưá»i Ä‘ang ôm mình trả lá»i: “Thế là thế nào? Nhá» vá»›i chẳng nhá»! Cái thằng há» Trịnh đã chết mất rồi, chẳng thể bắt vỠđược nữa, Hồng Tổng quản nổi giáºn mù trá»i đất, nếu bá»n mình trở vá» tay không, sợ khó toàn mạng!†Ngưá»i kia đáp: “CÅ©ng không tệ lắm đâu, sáng sá»›m mai, bá»n mình đưa con bé xÃu này ná»™p tổng quản, đái công chuá»™c tá»™i!†
 
Hàm Nhi nghe há» nói, Ä‘oán là há» nhầm mình vá»›i Bảo Nhi, lòng rất lo âu, muốn biện bạch rằng cô chẳng phải cô bé ấy, nhưng mồm đã bị ngưá»i ta nhét má»™t nắm giẻ vào, không nói ra tiếng được, đầu lại bị trùm kÃn trong má»™t cái bao, tay chân bị trói, ném nằm lăn lóc trên mặt đất. Hàm Nhi chưa bao giá» bị đối xá» tàn tệ như váºy, trong lòng thấy càng lúc càng giáºn dữ, trá»™n thêm hãi sợ, cất tiếng khóc! 
 
Mới nức nở hai tiếng, đã thấy thân trên trúng phải một cước đau điếng. 
 
Má»™t ngưá»i thoá mạ: “Con nhá» hôi thối này, khóc lóc gì! Còn khóc nữa, ông giết chết bây giá»!†
 
Hàm Nhi nước mắt giàn giụa, đành cố gắng giữ, khóc không ra tiếng, lại nghe tiếng hai ngưá»i đó ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng trao đổi nói chuyện, Nghe há» nói, biết há» là thị vệ trong cung, má»™t ngưá»i há» Vưu, tên Tuấn, ngưá»i kia há» Ngô, tên Cương. Qua câu chuyện, được biết Trịnh Hàn Khanh tiá»m nháºp vào cung, lấy trá»™m Ä‘i mất má»™t váºt tối quan trá»ng. Hồng tổng quản hạ lệnh trá»ng thưởng cho ai bắt được thá»§ phạm Ä‘em vá» ná»™p, nếu không bắt được, sẽ bị phạt nặng, và đã có khá nhiá»u cao thá»§ thị vệ bị thiệt mạng trong tay Trịnh Hàn Khanh... vân vân... 
 
Hiển nhiên, hai ngưá»i thị vệ trước sá»± việc không nắm rõ hết duyên cá»›, chỉ đưa ra những lá»i phá»ng Ä‘oán, chuyện vãn cả ná»a ngày không dứt! Hàm Nhi thấy thá»i gian dưá»ng như dài dằng dặc, vừa khóc thầm, vừa bi lụy trong lòng, rồi cô dần dà thiếp vào giấc ngá»§ mê. 
 
--- Xem tiếp hồi 3 ----    
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của livan  
 
 
		
		
		
		
			
				
 
				
					
						Last edited by livan; 24-11-2008 at 07:19 PM .
					
					
				 
			
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-11-2008, 06:53 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 469
					
                    Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 10 Times in 9 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Thiên Quan Song Hiệp -  Hồi 3: Thiên kim kiếp nạn 
			
			 
			
		
		
		
			
			Thiên Quan Song Hiệp 
Tác giả: Trịnh Phong 
 
Hồi 3: Thiên kim kiếp nạn 
 
 
Ngưá»i dịch:  Äá»™c Long Lãng Tá»  
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan 
	
 
 
 
 
 
Không biết đã trải qua bao lâu, Hàm Nhi bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i la lên: “Vưu lão ca, không hay rồi, tiểu oa nhi này không phải là ngưá»i há» Trịnh!†Äó chÃnh là thanh âm cá»§a Ngô Cương. 
 
Hàm Nhi từ từ tỉnh lại, cảm thấy mắt bị vải bịt kÃn, nhưng vẫn lá» má» thấy được ánh sáng, hình như trá»i đã sáng rồi. Lại nghe tên thị vệ há» Vưu hoảng hốt há»i: “Mẹ nó, ngươi nói sao?†Ngô Cương nói: “Ta vừa ra ngoài thăm dò, trên đưá»ng nghe được đại tiểu thư Chu gia đêm qua thất tung, sai nha trong kinh thành hiện Ä‘ang ráo riết truy tầm. Nghe nói đại tiểu thư nhà há» Chu năm nay tám tuổi, như váºy… như váºy không phải là trạc cở tiểu oa nhi này sao?†
 
Vưu Tuấn nói: “Ngươi có há»i kỹ không?†
 
Ngô Cương trả lá»i: “Ta đã đến Äông Xưởng há»i qua các vị công công bị Trịnh bà nương đả thương Ä‘ang nghỉ ở đó. Há» Ä‘á»u nói Trịnh bà nương đã mang ngưá»i xuất thành đào tẩu rồi.†
 
Vưu Tuấn vá»— đùi chá»i: “Con bà nó, váºy là bắt lầm ngưá»i tháºt rồi! Ngươi cÅ©ng tháºt hồ đồ, sao lại Ä‘i bắt đại tiểu thư Chu gia vỠđây kia chứ?†
 
Ngô Cương vặn lại: “Ta hồ đồ à? Huynh không phải cÅ©ng váºy sao, tá»± nhiên lại khăng khăng nói tiểu oa nhi này há» Trịnh. Thôi được rồi, giá» phải tÃnh sao đây?†
 
Vưu Tuấn tằng hắng má»™t tiếng, nói: “Ta cÅ©ng không biết phải làm sao. Chu đại há»c sÄ© và Dương đỠđốc ở kinh thành vốn có giao hảo, nếu không tìm được con gái cưng, khi nào hắn lại bá» qua? Ta và ngươi cÅ©ng không tránh khá»i liên can.†
 
Ngô Cương lá»™ vẻ cá»±c kỳ sợ hãi, nói: “Theo ta thì thả tiểu oa nhi này ra, vá» như không biết việc này, váºy là hết chuyện.†
 
Vưu Tuấn nói: “Không thả được, không thả được! Những gì chúng ta nói từ đêm qua đến giá» con nhãi này đã nghe cả, đến danh tÃnh cá»§a chúng ta nó cÅ©ng đã biết, làm sao mà chúng ta không bị lá»™ chứ?†
 
Ngô Cương vốn không có chá»§ ý gì, chỉ luôn miệng há»i: “Váºy phải làm sao?†
 
Vưu Tuấn nhá» giá»ng lại nói : “Má»™t là không làm, đã làm thì không thể dừng được, chỉ cần sát nhân diệt khẩu là xong. Lúc đó đâu còn ai tra ra được chúng ta.†
 
Ngô Cương do dá»± nói: “Bắt sai ngưá»i chỉ là tá»™i nhẹ, nếu giết ngưá»i thì sẽ là tá»™i chết đó.†
 
Vưu Tuấn mắng liá»n: “Äồ ngu như heo! Ai tra ra được chúng ta nào? Theo ta, cứ giết nó càng nhanh càng tốt rồi chôn ngay phÃa sau tiểu miếu này, sau đó vá» cung trình diện thì còn ai biết được chứ.†
 
Ngô Cương nói: â€œÄÆ°á»£c rồi! Nghe theo huynh váºy.†
 
Hàm Nhi nghe hai ngưá»i bàn việc sát nhân diệt khẩu, cả ngưá»i run bắn lên. Äá»™t nhiên trước mắt sáng bừng, có ngưá»i đã mở khăn bịt mắt, Hàm Nhi thấy má»™t gã thị vệ râu ria đầy mặt, tay cầm dao nhá»n, hung tợn nhìn mình. Hàm Nhi sợ hãi hét lên, bá»—ng nghe tên thị vệ trầm giá»ng quát: “Chu đại tiểu thư, đây là tại số mệnh cô không tốt, xui xẻo rÆ¡i vào tay chúng ta. Xuống đến âm phá»§ chỉ nên trách mình mệnh khổ, không nên trách chúng ta thá»§ hạ vô tình.†Nói xong vung dao đâm thẳng vào yết hầu cá»§a Hàm Nhi. 
 
Tên thị vệ hói đầu bên cạnh, theo thanh âm thì đó là tên há» Vưu, đột nhiên bước tá»›i đưa tay cản lại nói: “Cháºm đã! Tiểu oa nhi này tháºt xinh xắn, ta bá»—ng nghÄ© ra má»™t ý.†
 
Ngô Cương nói: “Xinh xắn thì sao chứ? Nó chỉ là một đứa bé tám tuổi, đệ không có hứng thú đó.†
 
Vưu Tuấn lắc đầu nói: “Ngô lão đệ, chúng ta không bắt được Trịnh Hàn Khanh bà nương, khi vỠnhất định sẽ bị Hồng Tổng Quản phạt nặng chứ chẳng nghi.†
 
Ngô Cương nói: “Thụ phạt và giết tiểu oa nhi này là hai việc khác nhau. Thế nào?†
 
Vưu Tuấn nói: “Lão tá» làm thị vệ trong hoàng cung đã mưá»i năm, nên cÅ©ng biết được nhiá»u việc. Nếu việc này không xong, Hồng Tổng quản nhất định sẽ sát nhân diệt khẩu. Hà, nhẹ thì gá»i chúng ta ra biên cương sung quân, hoặc phái chúng ta đến phục thị các lão thái giám. Hắc, như váºy ta thà chết còn hÆ¡n. Theo ta, huynh đệ chúng ta nên trốn khá»i kinh thành, chạy vá» Giang Nam. Ta có má»™t huynh đệ kết bái ở đó tên là Lục lão lục, chuyên làm nghá» buôn ngưá»i tại Tô Châu. Vá»›i nhan sắc cá»§a tiểu oa nhi này, huynh đệ chúng ta tìm đại má»™t thanh lâu ở Tô Châu cÅ©ng có thể bán được vài trăm lượng bạc chứ không Ãt. Vá»›i số tiá»n đó, huynh đệ chúng ta đến danh lâu Yên Thá»§y tiểu lá»™ng táºn hưởng hoan lạc má»™t phen, sau đó lặn Ä‘i vài năm, ngươi thấy sao?†
 
Ngô Cương nghe váºy liá»n động tâm nói: “Chuyện đó mà huynh cÅ©ng nghÄ© ra được! Hắc hắc, Tô Châu kỹ viện nổi tiếng xưa nay, chỉ tưởng tượng thôi cÅ©ng thấy mê ngưá»i rồi.†Hai ngưá»i láºp tức bàn cách Ä‘em Hàm Nhi đào thoát khá»i kinh thành. Chiá»u hôm đó, Ngô, Vưu thu tháºp hành trang, Ä‘em Hàm Nhi giấu vào má»™t cái rương lá»›n, cùng má»™t số đồ váºt khác, rồi thuê má»™t cá»— xe song mã, cải trang thành thương nhân, rá»i thành xuôi vá» nam. 
 
Hai ngưá»i không biết là việc há» rá»i thành trước má»™t bước đã cứu lại được hai cái mạng nhá» cá»§a há». Khi gã Hồng Tổng quản kia biết được con cá»§a Trịnh Hàn Khanh đã mang váºt trá»™m được cao bay xa chạy thì vừa giáºn vừa sợ, vừa trừng phạt thá»§ hạ vừa để bảo vệ bà máºt, trong ngày hôm đó đã Ä‘em xá» tá» toàn bá»™ số thị vệ trong cung và thái giám Äông Xưởng có tham gia vào việc truy nã Trịnh Hàn Khanh. Hắn thấy hai ngưá»i Ngô, Vưu thất tung nhiá»u ngày, liá»n phái thân tÃn Ä‘i khắp nÆ¡i Ä‘iá»u tra, nhưng không có tin tức gì cả, nên nghÄ© hai ngưá»i đã bị Trịnh Hàn Khanh giết chết trong cuá»™c há»—n chiến, thây phÆ¡i ngoài hoang dã, nên không tiếp tục truy cứu nữa. 
 
Trên đưá»ng Ä‘i, Ngô, Vưu hai ngưá»i xem Hàm Nhi như má»™t cái cây hái ra tiá»n nên trông chừng rất cẩn tháºn. Ban đêm nhốt vào phòng khóa lại, ban ngày thì giấu cô bé trong thùng xe. Hai ngưá»i muốn bán cho được giá nên không dám bỠđói, hoặc làm tổn thương tay chân mặt mÅ©i cô bé. Tuy rất bá»±c mình vì cô cứ khóc mãi không ngừng, nhưng nhiá»u lắm cÅ©ng chỉ chá»i mắng vài câu, không hỠđộng thá»§ động cước trên mình cô. Trên đưá»ng Ä‘i Hàm Nhi chỉ có việc ăn và ngá»§, không há» chịu má»™t chút khổ sở nào, nhưng càng lúc càng xa nhà, trong lòng càng lúc càng tuyệt vá»ng, biết mình không thể thoát khá»i tay hai ngưá»i này. Cô vốn chỉ là má»™t tiểu nha đầu, trên ngưá»i không có má»™t đồng kẽm, lại không biết đưá»ng sá, tuyệt đối không thể tá»± mình vá» lại kinh thành được. Mắt nhìn đưá»ng xa diệu vợi, cảnh váºt ở Tô Châu thế nào, sau này sẽ ra sao? Má»—i lần nhá»› đến gia gia, má má, đến từng đồ váºt trong nhà là ná»—i Ä‘au khổ trào dâng trong lòng, đôi dòng lệ lại không ngừng tuôn ròng trên má. 
 
Ngày ná» Ngô, Vưu hai ngưá»i và Hàm Nhi cÅ©ng đến được Tô Châu phá»§. Tô Châu phá»§ là má»™t trong những thành thị phồn hoa nhất đương thá»i, “Yên Thá»§y tiểu lá»™ng†ở Yên Nhai Hạng vang danh đại giang nam bắc. 
 
Lại nói Vưu Tuấn tìm đến huynh đệ kết bái cá»§a hắn là Lục lão lục. Hai ngưá»i gặp nhau, vô cùng mừng rỡ. Lục lão lục thân là địa đầu xà, liá»n sai ngưá»i nhà nhanh chóng dá»n yến tiệc tẩy trần cho hai ngưá»i. Vưu Tuấn nói vá»›i lão Lục là bá»n hắn Ä‘em má»™t tiểu nha đầu đến đây để bán. Lục lão lục ngạc nhiên há»i: “Oa nhi đó trông ra sao, nó đâu rồi?†
 
Ngô Cương định nói đó là con cá»§a má»™t đại gia trong kinh thành, nhưng Vưu Tuấn tinh minh hÆ¡n, không muốn chuốc lấy phiá»n phức, liá»n cướp lá»i: “Äó là nhi nữ cá»§a má»™t nông gia ở kinh thành. Năm rồi mùa màng thất bát, ai nấy đành phải bán con. Huynh đệ chúng tôi váºn khà rất tốt, mua được hàng hóa tuyệt hảo. Huynh có thể đến xem qua má»™t cái cho biết.†Nói rồi liá»n dẫn Lục lão lục vá» phòng mình. 
 
Lục lão lục thấy Hàm Nhi mặt mày thanh tú thoát tục, da tuyết, mắt sao, cổ cao, vai thẳng, tuy nhá» tuổi, đã ra dáng má»™t tiểu mỹ nhân, buá»™t miệng khen ngợi không ngá»›t: “Äúng là hàng tốt! Theo ta con bé này phải thuá»™c hạng thượng thượng đẳng. Các thanh lâu ở đây rất thÃch những đứa bé xinh đẹp ở độ tuổi này. Ta mà đưa nó đến các đại kỹ viện thì sẽ được má»™t món kha khá đó!†
 
Hàm Nhi nhìn thấy gã buôn ngưá»i mặt ná»ng da thâm, đầu hươu mắt chuá»™t, tháºp phần xấu xà hung ác này trong lòng hoảng sợ. Lại nghe hắn luôn miệng tán tụng nhan sắc cá»§a mình càng thêm kinh hãi, quay đầu Ä‘i chá»— khác, không dám nhìn hắn, lòng nghÄ©: “Chu Hàm Nhi ta là má»™t đại tiểu thư, ngươi là ai mà dám bình phẩm này ná» chứ?†Còn như “thanh lâu†và “viện tá»â€ là gì, bá»n ngưá»i này bán nó tá»›i đó để làm gì, nó hoàn toàn không hiểu. 
 
Ngô Cương nghe Lục lão lục nói xong, vá»™i há»i: “Theo ý Lục ca có thể bán được bao nhiêu lượng bạc?†
 
 
Lục lão lục cẩn tháºn xem lại Hàm Nhi từ đầu tá»›i chân, rồi nói: “Theo ta thì món hàng này không dưới má»™t ngàn lượng bạc.†
 
Ngô Cương và Vưu Tuấn nhìn nhau, không giấu được vẻ mừng rỡ. Bá»n chúng vốn chỉ hy vá»ng phen này bán đứa bé được vài trăm lượng bạc, không ngá» Lục lão lục lại nói có thể bán được tá»›i trên má»™t ngàn lượng. Ba tên quay lại bàn tiệc. Ngô, Vưu hai gã nghÄ© đến việc sau khi lấy được tiá»n có thể đến “Yên Thá»§y tiểu lá»™ng†tá»± do táºn hưởng khoái lạc má»™t phen, tinh thần phấn chấn liá»n há»i Lục lão lục tình hình “Yên Thá»§y tiểu lá»™ng†như thế nào, viện nào tốt nhất, cô nương nào đẹp nhất. Lục lão lục là tên buôn ngưá»i khét tiếng ở đây, biết rõ các thanh lâu như trên lòng bàn tay, liá»n thao thao bất tuyệt: “Hà! Hai ngưá»i muốn say sưa hưởng lạc, thì đã đến đúng chá»— rồi. Tô Châu cá»§a chúng ta gì không có chứ rượu thịt ê há». Nói đến các đại thành thị ở đại giang nam bắc, phải nói đến Yên Nhai hạng, luáºn nhan sắc, tài nghệ, phong tình cá»§a các cô nương thì không đâu bằng “Yên Thá»§y tiểu lá»™ng†ở mé đông Tô Châu thành cá»§a chúng ta. Mưá»i năm gần đây, các vương tôn công tỠở Giang Nam đến tầm hoan Ä‘á»u tụ táºp tại “Yên Thá»§y tiểu lá»™ngâ€, mãi không muốn quay vá».†
 
Hai gã Ngô, Vưu nghe qua càng thêm há»›n hở, tranh nhau há»i tá»›i. Lục lão lục nói: “Các ngươi thong thả nghe ta kể đã. Trong Yên Thá»§y tiểu lá»™ng có ba viện nổi danh nhất, đó là Tiêu Tương hay còn gá»i là Tình Phong Quán, Lá»™ng Nguyệt Lâu và Tiêu Tương Tiểu Trúc, có mưá»i vị cô nương nổi tiếng, không chỉ dân bản địa mà cả khách phương xa không ai không biết. Tiêu Tương đứng đầu bảng, đến Tô Châu, không thể không đến nÆ¡i này. Ba vị cô nương đứng đầu nÆ¡i Tình Phong Quán này là Tú Liên, Thanh Trúc, Lạc Anh. Chà chà, hai ngưá»i phải đến gặp há», lúc đó sẽ biết thế nào là thiên tiên hạ phàm! Lá»™ng Nguyệt Lâu có Lý Phi Hà, Vương Tiểu Vân. Tiêu Tương Tiểu Trúc có Trương Nương, Tiết Nhược Tuyết, hắc hắc, ai cÅ©ng có nhan sắc mê đắm lòng ngưá»i. Hai ngưá»i các ngươi có má»™t ngàn lạng bạc, nếu Ä‘em đổ vào ba viện đó sẽ thấy rất đáng đồng tiá»n bát gạo!†
 
Hai gã Ngô, Vưu nghe qua, không ngá»›t chép miệng thèm thuồng, những muốn bán ngay Hàm Nhi lấy tiá»n đến ba viện đó táºn hưởng má»™t phen. Lục lão lục còn nói, các cô nương đứng đầu ở các viện đó rất đỗi kiêu kỳ, không phải đại phú thương không tiếp, không phải văn nhân nhã sỹ không má»i, không phải danh môn vá»ng tá»™c không gặp. Những ngưá»i tầm thưá»ng không bao giỠđược tiếp kiến. Tuy nhiên, Lục lão lục vốn có giao tình máºt thiết vá»›i các viện đó nên cÅ©ng có thể thu xếp giùm cho bá»n há» vân… vân… Ngô, Vưu hai ngưá»i má»›i nghe thôi mà tâm thần đã say sưa bay bổng, cùng vá»›i Lục lão lục uống rượu nói chuyện thâu đêm, đến say túy lúy má»›i thôi. 
 
--- Xem tiếp hồi 4 ----    
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của livan  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-11-2008, 07:01 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 469
					
                    Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 10 Times in 9 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Thiên Quan Song Hiệp - Hồi 4: Yên Thủy Tiểu Lộng 
			
			 
			
		
		
		
			
			Thiên Quan Song Hiệp 
Tác giả: Trịnh Phong 
 
Hồi 4: Yên Thủy Tiểu Lộng 
 
 
	
Ngưá»i dịch:  Phúc VÅ©  
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan 
 
 
 
 
 
Trưa ngày hôm sau, Lục lão lục dẫn Ngô Cương, Vưu Tuấn và Hàm Nhi cùng đến Yên Thá»§y tiểu lá»™ng. Lục lão lục muốn chứng tá» món hàng xinh xinh này hÆ¡n hẳn hàng thưá»ng, nên trát son bôi phấn cho nó tháºt đẹp đẽ, sau còn thuê cả má»™t cái kiệu nhá» khiêng con bé, cốt để xem xem có thể đội giá lên không. Hàm Nhi ngồi trong kiệu lắc lư lắc lư, cứ thế Ä‘i đến Yên Thá»§y tiểu lá»™ng, lòng vừa ngỡ ngàng vừa kinh hãi, không nén được báºt khóc. Cô bé đã Ä‘oán ra từ đầu là bá»n này sẽ Ä‘em bán mình, nhưng sinh trưởng trong chốn thâm khuê, nếp nhà nghiêm khắc, tuổi lại còn nhá», nên Yên Thá»§y tiểu lá»™ng là nÆ¡i chốn thế nào, cô bé hoàn toàn mù tịt, mà tháºm chà còn không ngá» là trên Ä‘á»i này lại có má»™t thứ gá»i là kỹ viện thanh lâu. 
 
Äi được má»™t thôi đưá»ng, chiếc kiệu Ä‘ung đưa rẽ vào má»™t ngõ hẻm. Hàm Nhi nghe ngoài kiệu có tiếng tÆ¡ trúc dặt dìu, lại loáng thoáng tiếng sênh ca réo rắt, rồi tiếng cưá»i đùa, tiếng gá»i chào tÃu tÃt, như thá»±c mà như mÆ¡, rất chi vui tai. Hàm Nhi ngÆ¡ ngẩn nghe, tuy sợ hãi nhưng không nén được tò mò, định vén rèm ngó xem quang cảnh bên ngoài, chiếc kiệu đã thình lình dừng bặt. Liá»n đó có tiếng chào ngá»t như đưá»ng phèn êm như nước suối vang lên: 
 
- Ây da, Lục lão gia, cÆ¡n gió nào đưa đẩy quan anh đến Lá»™ng Nguyệt Lâu này thế? Má»i vào má»i vào! á»’ trong cá»— kiệu kia còn quý quan nào nữa chăng? 
 
Lục lão lục cưá»i hi hi: 
 
- Mau gá»i Tôn má má nhà nhà cô ra đây, ta có món hàng thượng hảo hạng muốn cho bà ấy xem. 
 
Cô ả ngá»t nhạt vừa rồi phì má»™t cái, giở mặt ngay láºp tức, mắng xÆ¡i xÆ¡i: 
 
- Cứ tưởng ngươi dẫn khách đến, thì ra lại bán mấy con ranh! Lần nào cũng xưng xưng hàng tốt, giỠcó quỷ mới tin ngươi! 
 
Lục lão lục cưá»i mÆ¡n: 
 
- Hàng này đáng đồng tiá»n bát gạo, tháºt đấy, gái non hÆ¡ há»›. Bà chị không tin thì tá»± lại mà xem. 
 
Hàm Nhi vụt thấy trước mắt sáng bừng lên, má»™t bàn tay vén chiếc rèm đầu kiệu, cổ tay Ä‘eo má»™t chuá»—i vòng lẫn lá»™n ngá»c xanh khảm vàng nạm bạc khua lên lanh canh. Liá»n đó là má»™t cái đầu trang Ä‘iểm rất Ä‘áºm thò vào, soi mói nhìn cô má»™t lượt từ trên xuống dưới. Ả ta trét phấn rõ dầy, hầu che Ä‘áºy bản mặt vốn dÄ© hết sức tầm thưá»ng, mình váºn bá»™ áo lụa trÆ¡n mát màu đỠtươi, cắt may rất khéo, cổ tay áo thêu chim đỗ quyên màu phấn hồng vô cùng tinh tế, làm nổi báºt những chiếc lá xanh lục, trông rất bắt mắt. Hàm Nhi thấy bá»™ áo đẹp quá, những muốn thò tay ra sá» thá», nhưng nhá»› lại mình đã bị coi như má»™t món đồ mua qua bán lại, đành cắn răng rụt tay vá», cúi đầu không dám nhìn mặt ả nữa, chỉ ngá»i thấy mùi nước hương rất nồng từ ngưá»i ả mà thôi. 
 
Ả kia xem xét má»™t hồi, lại ngồi xổm xuống nắn bóp chân Hàm Nhi, Ä‘oạn gáºt gáºt đầu buông rèm xuống bảo: 
 
- Äúng là không tệ đâu. Tôi Ä‘i gá»i Tôn má má váºy. 
 
Má»™t lúc sau có má»™t mụ già tóc bạc phÆ¡ phÆ¡, trang Ä‘iểm còn phóng dáºt ma mị hÆ¡n vén rèm kiệu lên, cau mày chu má» xem xét Hàm Nhi hồi lâu, mồm lẩm bẩm, sau đó hạ rèm và bằng giá»ng khàn khàn, mụ giục Lục lão lục ra giá..。 
 
Hàm Nhi nghe không rõ ràng lắm, cuối cùng hai bên không ngã giá được thì phải, vì thấy Lục lão lục lại thét phu kiệu khênh đến bán ở má»™t ổ khác. Nhà này gá»i là Lân Các, chá»§ nhân là Phan má má, mụ nói giá cÅ©ng được, nhưng Lân Các chỉ là má»™t viện nhá», không vá»›i tá»›i cái giá ấy. Lục lão lục lại dắt Hàm Nhi Ä‘i đến ba bốn ổ nữa, Ä‘á»u không xuôi lá»t. 
 
Cuối cùng đến Tình Phong quán – thanh lâu đứng đầu trong tam đại danh viện. Lục lão lục cùng Ngô và Vưu Tuấn vào ngồi trong tiá»n sảnh, Lục lão lục bảo Vưu Tuấn rằng: 
 
- Quán chá»§ Tình Phong quán là Lưu thất nương, ngưá»i rất thoải mái, lại còn phóng tay rất rá»™ng rãi nữa. Lần trước bà ấy vào nam mua má»™t con bé, chẳng cò kè gì trả luôn hai ngàn lượng bạc đấy. 
 
Vưu Tuấn thấy đi rạc cẳng mà vẫn chưa bán được, bụng đã lo ngay ngáy, nay hiểu hắn ta để khách hàng nặng túi nhất xuống cuối cùng thì mới hơi yên tâm, dặn khẽ rằng: 
 
- Lần này nhất định phải bán được đấy. Hạ giá một chút cũng không sao. 
 
Lục lão lục cưá»i bảo: 
 
- Ngươi chả hiểu cái vi diệu bên trong gì cả. Muốn bán được con bé vá»›i giá cao thì nhất định phải Ä‘i vài ba tiệm mà không chịu bán thì má»›i xong. Vừa rồi chúng ta Ä‘i rao khắp nÆ¡i, ngươi còn không thấy ư? Nhà nào cÅ©ng thÃch mê. Ta cuá»™c vá»›i ngươi, nhất định sẽ có hai ba nhà muốn ra mặt tranh giá. Lúc đó ấy hả, chúng ta cứ thừa cÆ¡ mà hét thôi, tháºt là bõ công. 
 
HỠđương thì thầm bàn luáºn thì rèm châu lay động, má»™t con a đầu đỡ má»™t ngưá»i đẹp tha thướt Ä‘i ra. Ngưá»i ấy liếc mắt nhìn bá»n Lục lão lục vẻ khinh thị, cÅ©ng chẳng chào há»i chi hết, cứ tá»± nhiên đưá»ng hoàng ngồi xuống ghế. Ngô Cương và Vưu Tuấn trố mắt nhìn, thấy ngưá»i đẹp đó ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mình váºn áo sa màu xanh lục, thân hình thon thả, mắt phượng lóng lánh, trông cá»±c kỳ quyến rÅ©. Hai ngưá»i ở kinh thành đã lâu, nhìn thấy vô khối danh môn khuê tú, nhưng chưa bao giá» gặp ai đẹp đến mức vừa nhìn đã mê mẩn thần hồn thế này, nhất thá»i cùng nghệt mặt ra mà ngắm. 
 
Lục lão lục trông thấy ngưá»i đẹp cÅ©ng kinh ngạc vô cùng, đứng phắt dáºy tiến lên cưá»i chào: 
 
- Thanh Trúc cô nương! Sao cô lại có thá»i gian rá»—i Ä‘Ãch thân ra tiếp kiến bá»n tiểu nhân váºy? 
 
Vưu Tuấn và Ngô Cương tưởng như Ä‘ang nằm mÆ¡, trố mắt ngây dại ngắm phong tư cá»§a ngưá»i đẹp, nghe ra má»›i biết nàng chÃnh là Thanh Trúc, má»™t trong ba danh đán đắt khách nhất cá»§a Tình Phong quán, Ä‘á»u ngấm ngầm khen ngợi, “Hôm qua nghe Lục lão lục nói cái quái gì mà tiên giáng trần, Ä‘á»u tưởng lão ngoa ngôn phét lác. Hôm nay được gặp má»›i biết Thanh Trúc cô nương chẳng khác nào tiên nga!†
 
Thanh Trúc quét đôi mắt phượng vá» phÃa Lục lão lục, rồi lại chuyển sang Ngô Cương và Vưu Tuấn, khẽ cưá»i qua khóe miệng, tức thì gương mặt nàng bừng sáng như phù dung chá»›m nở, nàng nói: 
 
- Ba vị gia gia, Thất nương báºn việc không dứt ra được. Bà nói hiện nay chẳng muốn mua bán gì hết, phiá»n quý vị Ä‘em Ä‘i nhà khác há»™. 
 
Ngô Cương và Vưu Tuấn Ä‘ang dồn hết tâm thần vào từng chá»›p mắt nụ cưá»i cá»§a nàng, chợt nghe thấy những lá»i ngá»t ngào ấy, toàn thân tê mê, chỉ mong nàng tiếp tục nói để được nghe. 
 
Lục lão lục thì thất vá»ng vô cùng: 
 
- Dẫu Thất nương không muốn mua thêm ngưá»i má»›i, nhưng cứ nhìn qua má»™t chút thì đã sao. Hàng tôi mang đến lần này thá»±c sá»± là thượng thượng hảo hạng. Thanh Trúc cô nương không tin thì xin má»i ra xem. Nếu thấy vừa mắt, mong cô lá»±a lúc thưa vá»›i Thất nương há»™, chẳng phải hay lắm sao? 
 
Thanh Trúc nhướng mày, đứng dáºy cưá»i nhạt: 
 
- Lục lão lục, ngươi thừa biết quy cá»§ cá»§a Tình Phong quán này. Chúng ta không bao giá» mua gái tÆ¡ cá»§a cái hạng bán buôn vô liêm sỉ như ngươi. Hôm nay ngươi ăn gan hùm máºt gấu ở đâu mà dám mặt dạn mày dày đến bán chác? Thất nương vốn bảo ta cầm gáºy ra xua các ngươi vá», nhưng ta đây đã khách khà như thế để giữ thể diện cho ngươi. Sao, ngươi không muốn hả? 
 
Lục lão lục đỠtÃa mặt mày, không dám nhắc đến việc bán bé con nữa, nhưng nếu cứ thế cụp Ä‘uôi ra vá» thì nhục quá, đành tìm đưá»ng xuống thang, hắn bèn liếc mắt nhìn vá» phÃa hai gã đồng bạn, rồi cưá»i gượng: 
 
- Thanh Trúc cô nương, hẵng để tiểu nhân giá»›i thiệu cái đã. Hai vị thiếu gia này là cẩm y thị vệ trong cung, hàm thất phẩm, má»›i từ kinh thành xuống. Ngưá»i dưới chân thiên tá» kể cÅ©ng có cái uy nghi hả? 
 
Thanh Trúc không thèm liếc mắt sang hai gã, quay ngay mặt sang bảo tiểu a đầu: 
 
- Äinh Hương, tiá»…n khách! Nói rồi trở gót vào nhà trong. 
 
Lục lão lục đứng như trá»i trồng, chỉ biết cưá»i khan mấy tiếng: 
 
- Cô Thanh Trúc ngày nào cÅ©ng yến ẩm la liệt, chắc là có việc báºn rồi. Vưu huynh, Ngô huynh, chúng ta Ä‘i thôi. 
 
Vừa ra khá»i cá»a, chợt nghe có tiếng ồn ào, rồi má»™t giá»ng già khàn gá»i: 
 
- Lục lão lục! Ta mua ngưá»i, má»™t ngàn năm trăm lượng! 
 
Lục lão lục mừng rÆ¡n, vá»™i vã bước ra, quả nhiên trông thấy Tôn má má Ä‘ang đứng chống nạnh trước cổng Tình Phong quán, theo sau lưng là bảy tám tên gác cá»a cá»§a Lá»™ng Nguyệt Lâu, trông rất hung hãn, rõ ràng là quyết mua bằng được cô bé con. Lục lão lục Ä‘ang tức vụ vừa rồi, sẵn dịp xả tức, bèn cưá»i ầm lên: 
 
- Hay quá, hay quá! Tôn má má quả nhiên biết ngưá»i biết cá»§a, trả giá hào phóng lắm! 
 
Tôn má má trừng mắt: 
 
- Con rùa Ä‘en khốn kiếp, Ä‘i rao bán đủ chưa? Äừng toan tÃnh giở trò trước mặt bà. Ta nói mua, tức là mua luôn tại đây, tiá»n trao cháo múc. Ngươi còn dám Ä‘i chào bán chá»— khác, thì hãy xem ta trị ngươi thế nào! 
 
Lục lão lục còn muốn thét giá nữa, nhưng Vưu Tuấn má»™t là sợ đêm dài lắm má»™ng, chỉ muốn kết thúc cho sá»›m, hai là những mong găm tiá»n ngay vào túi để trở lại Tình Phong quán gá»i Ä‘Ãch danh Thanh Trúc ra phụng bồi, liá»n tiến lên nói to: 
 
- ÄÆ°á»£c, chốt giá đó! Bán! 
 
Ngô Cương thì có khác chi, cÅ©ng vá»™i vàng tiếp lá»i: 
 
- Äúng đó, má»™t ngàn năm trăm lượng, tiá»n trao cháo múc! 
 
Tôn má má vẫy tay, má»™t tên thá»§ hạ tiến lên, giÆ¡ ra má»™t tá» ngân phiếu. Vưu Tuấn đón lấy, thấy trên viết “má»™t ngàn năm trăm lượng bạc xămâ€, bên dưới cá»™p dấu đỠcá»§a Lợi Phong tiá»n trang. Hắn bèn đưa cho Lục lão lục coi, há» Lục gáºt đầu xác nháºn: 
 
- Äúng chi phiếu cá»§a nhà Lợi Phong đấy. Không có vấn đỠgì đâu. Rồi bảo kiệu phu khiêng kiệu Ä‘i theo mụ Tôn. Ngưá»i đấy rồi, má má mang vá» Ä‘i! 
 
Tôn má má hừ một tiếng, bước lại đằng trước kiệu, vung tay gạt kiệu phu đi, quát bảo: 
 
- Một con điếm non mà nghênh ngang kiệu cót, còn ra cái thể thống gì! Ra ngoài cho ta! 
 
Trong kiệu không mảy may động tĩnh. Tôn má má sa sầm cái mặt, gào lên: 
 
- Con ranh, mày là ngưá»i cá»§a bà rồi đấy. Ngày đầu tiên đã dám cãi lá»i má má, to gan gá»›m nhẩy! Xem ta trị mày thế nào! Mau ra đây! 
 
Cái kiệu vẫn im lìm. 
 
Tôn má má liếc mắt nhìn Lục lão lục, rồi từ từ bước sát vào, giơ tay vén rèm. Nhưng trong kiệu hoàn toàn rỗng không, Hàm Nhi đã trốn béng đi ngả nào rồi không biết. 
 
--- Xem tiếp hồi 5 ----    
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của livan  
 
 
		
		
		
		
	
	 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			
			
				24-11-2008, 07:02 PM
			
			
			
		
 
	 
 
	
		
		
		
			
			
				
				
				
				
			 
			  
			
				
					Tham gia: Jun 2008
					
					
					
						Bài gởi: 469
					
                    Thá»i gian online: 43 phút 2 giây
                
					
 
	Thanks: 0
	
		
			
				Thanked 10 Times in 9 Posts
			
		
	
					
					
					
					    
				 
			 
		 
		
		
	 
 
	
	
		
	
		
		
			
			
				
				Thiên Quan Song Hiệp - Hồi 5: Tình Phong Quán chủ 
			
			 
			
		
		
		
			
			Thiên Quan Song Hiệp 
Tác giả: Trịnh Phong 
 
Hồi 5: Tình Phong Quán chủ 
 
Ngưá»i dịch:  dailanquy  
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan 
	
 
 
 
 
 
Mấy ngưá»i ở đó thấy Hàm Nhi trong kiệu không biết đã biến Ä‘i đâu, Tôn má má vừa kinh vừa giáºn, Lục lão lục vá»›i Vu, Ngô kinh hoàng thất sắc, luôn miệng kêu lên thất thanh: “Ai dà! Ngưá»i đâu rồi?†
 
Lục lão lục quay sang tra há»i bốn kiệu phu, liá»n bị bá»n há» trợn mắt quát trả: “Lão chưa há» bảo bá»n ta trông chừng, vừa rồi bá»n ta ra ngoài cá»a uống chén trà, làm sao biết được tiểu cô nương trốn Ä‘i đâu? Tra há»i bá»n ta là lý gì?†
 
Lục lão lục và Vu, Ngô ba ngưá»i lại càng cuống quÃt, Lục lão lục nhún nhưá»ng nói: “Nhất định ả trốn vào trong Tình Phong Quán trước mặt. Tôn má má, nhá» ngưá»i kêu thá»§ hạ cùng chúng tôi tiến vào lục xét.†
 
Tôn má má là kẻ lão luyện giang hồ, đầu óc cá»±c kỳ linh hoạt, trong lòng mụ hiểu rõ Tình Phong Quán là nÆ¡i như thế nào, đâu dá»… dàng gì để ngưá»i khác tiến vào lục soát, liá»n cao giá»ng nói: “Lục soát sẽ tÃnh sau, các ngưá»i trước tiên hãy trả lại ngân phiếu cho ta đã!†
 
Vưu Tuấn đã nắm trong tay tấm ngân phiếu má»™t ngàn năm trăm lượng, há lại cam tâm trả lại? Láºp tức hắn cầm ngân phiếu lùi lại sau má»™t bước, nói: “Chúng ta sẽ nhanh chóng tìm ngưá»i vỠđây, nếu tìm không được, ta sẽ trả ngay ngân lượng cho bà.†
 
Tôn má má chau mày, phất tay quát: “Mau trả ngân phiếu lại cho ta!†Äám lâu la đứng sau lưng cÅ©ng lên tiếng hò hét, chá»i rá»§a, xông vá» phÃa Vu Tuấn. 
 
Ngô, Vu hai ngưá»i này nguyên là hoàng cung thị vệ, nếu so vá»›i cẩm y thị vệ vị trà thấp kém hÆ¡n nhiá»u, tuy nhiên cÅ©ng đã được rèn luyện nhiá»u năm công phu, lÅ© lâu la lạc phách giang hồ này đương nhiên không phải là đối thá»§ cá»§a bá»n chúng, Ä‘á»u bị đánh cho thất Ä‘iên bát đảo. Tôn má má thấy lÅ© lâu la dưới trướng không đánh lại ngưá»i, bà quá hóa liá»u, chỉ tay vào mặt Lục lão lục chá»i: “Con rùa Ä‘en há» Lục kia, ngươi có phải là ngưá»i không hả? Dám Ä‘em hai tên trứng thối này đến trêu ghẹo lão bà ta, lấy tiá»n không giao hàng, không phải là đồ con rùa Ä‘en khốn khiếp thì là gì? Làm ăn kiểu cá»§a lão, từ nay vá» sau có còn định kiếm sống ở đất Tô Châu này nữa hay không?†
 
Lục lão lục thấy tình thế biến chuyển quá nhanh, cÅ©ng toan chÆ¡i trò tá»a sÆ¡n quan hổ đấu, chỉ là bản thân lão cÅ©ng là ngưá»i môi giá»›i, thá»±c sá»± khó lòng khoanh tay đứng nhìn, Ä‘ang lúc phân vân, nghe hai câu cuối cá»§a Tôn má má, trong lòng không khá»i chấn động: “Mụ nói cÅ©ng không sai! Nếu ta mất quan hệ vá»›i Lá»™ng Nguyệt Lâu, vá» sau không chừng sẽ mất không biết bao nhiêu mối há»i.†Láºp tức đứng ra cao giá»ng nói: “Ngô huynh, Vưu huynh, mau dừng tay lại nghe lão ca ta má»™t câu. Chúng ta trước hết hãy trả tiá»n cho ngưá»i, sau đó nhanh chóng truy bắt con nha đầu đó vá» rồi nháºn lại cÅ©ng không muá»™n. Thá» nghÄ© xem má»™t con tiểu oa đầu thì có thể chạy Ä‘i đâu được? Chúng ta chia nhau tìm kiếm, chẳng mấy chốc sẽ tóm được ả mang vá»! Hai ngưá»i cần gì phải gấp như váºy?†
 
Ngô Cương, Vưu Tuấn hai ngưá»i thấy lão cÅ©ng hùa theo Tôn má má, tá»± nhá»§ bản thân ở đây thân cô thế cô, nếu có cầm tiá»n thì cÅ©ng chỉ đổ vào chốn Yên Thá»§y tiểu lá»™ng này thôi, nhưng nếu lỡ tay đánh ngưá»i bị thương, không những mất tiếng tăm lại kết oán thù, Ä‘á»u không phải là chuyện hay, nên dù vạn phần không cam lòng cÅ©ng đành lấy ngân phiếu Ä‘em trả cho Tôn má má. 
 
Ngay lúc đó, trước cá»a Tình Phong Quán đột nhiên có ngưá»i Ä‘i ra, thân hình nhá» nhắn, mắt hạnh má đào, tuổi tác vào khoảng trên dưới bốn chục, tuy không còn trong thá»i xuân sắc nhưng vẫn còn lưu nét phong váºn mê nhân. Cô ta hai tay chống nạnh, đưa mắt nhìn đám ngưá»i đứng trước cá»a má»™t lượt, thần tình lạnh như băng, ánh mắt sắc như dao. Tôn má má cùng lÅ© thá»§ hạ bị ánh mắt cô ta quét qua Ä‘á»u không tá»± chá»§ được, bất giác lùi lại mấy bước, Lục lão lục thì cúi đầu nhìn xuống, tuyệt không dám nhìn thẳng. Vưu Tuấn và Ngô Cương thấy váºy vô cÅ©ng kinh ngạc, không biết cô ta là thần thánh phương nào. Äúng lúc đó, ngưá»i phụ nữ cất tiếng: “Tôn lão bản, Lục lão lục, các ngươi dám đến trước cá»§a Tình Phong Quán cá»§a ta gây chuyện thị phi? Có phải coi Tình Phong Quán chá»§ Lưu Thất Nương ta là ngưá»i đã chết rồi không?†
 
Tôn má má hiển nhiên không dám đắc tá»™i vá»›i Tình Phong Quán chá»§, nét mặt láºp tức bá» Ä‘i vẻ coi thưá»ng, khoát tay nói: “Cô mắng ngưá»i cÅ©ng nên phân biệt má»™t chút. Má»i chuyện không liên quan gì đến ta, Ä‘á»u là con rùa Ä‘en há» Lục kia gây ra. Cô cứ há»i lão thì biết!†Vừa nói vừa chỉ tay vá» phÃa Lục lão lục. 
 
Lưu thất nương trừng mắt nhìn Lục lão lục khiến lão càng thêm hoang mang, luôn mồm nói: “Thất nương đừng giáºn! Tháºt ra, chúng tôi má»›i vừa rồi định đến quý quán để bán má»™t tiểu cô nương thôi.†
 
Lưu Thất Nương hai mày nhÃu lại, quát lá»›n: “Ta đã từng cảnh cáo vá»›i ngươi nhiá»u lần, tuyệt đối không nháºn những cô gái do ngươi mang tá»›i. Ngươi coi lá»i nói cá»§a Thất Nương ta như phóng thà phải không?†
 
Lưu lão Lục luôn mồn nói: “Không dám! Không dám!†
 
Lưu Thất Nương nói: “Hừ! Con nhá» Thanh Trúc còn đối xá» vá»›i lão có phần khách sáo nên ngươi má»›i có cái gan chó đến trước cá»a nhà ta!†
 
Lục lão lục luôn mồm: “Äúng váºy! Äúng váºy!†Liá»n đó kể lại sá»± tình vừa rồi má»™t lượt, lại thuáºn miệng nói: “Nói tá»›i Thanh Trúc cô nương, cô ấy vừa Ä‘uổi chúng tôi ra cá»a thì Tôn má má cản lại, nói muốn mua ngưá»i. Chúng tôi Ä‘ang định má»™t tay giao tiá»n, má»™t tay giao hàng, không ngá» phát hiện ra cô nương trong kiệu đã nhân loạn mà trốn mất. Thất nương ngưá»i xem, chúng tôi vừa rồi dừng kiệu tại trong Tình Phong Quán cá»§a ngưá»i, váºy mà cô nương biến mất, chắc rằng đã lẩn vào Tình Phong Quán. Món sinh ý này thá»±c không nhá», chúng tôi nếu không tìm lại được cô nương ấy không xong. Tôn má má, bà nói có phải không?†
 
Tôn má má thản nhiên khoát tay nói: “Tìm lại được đương nhiên là tốt rồi, ta sẽ theo đúng giá mà mua. Nếu tìm không ra, Lá»™ng Nguyệt Lâu bá»n ta cÅ©ng không thiếu cô nương.†
 
Lục lão lục thấy bà ta làm ra vẻ không liên quan, lá»a giáºn bốc lên, bên cạnh Vưu Tuấn và Ngô Cương hai ngưá»i đồng thanh nói lá»›n: “Tìm! Tìm thôi! ÄÆ°Æ¡ng nhiên tìm nhanh chóng tìm ra con nhỠđó là truyện quan trá»ng!†
 
Lưu Thất Nương kêu khẽ má»™t tiếng, đưa mắt nhìn hai ngưá»i, từ từ nói: “Hai vị này tuy không phải là ngưá»i vùng này, nhưng xem chừng cÅ©ng rất có thể diện!†
 
Ngô Cương cao giá»ng nói: “Hai ngưá»i bá»n ta là cẩm y vệ từ kinh thành đến, Tình Phong Quán cá»§a ngươi che dấu kẻ bá» trốn, chÃnh là phạm vào vương pháp, đã biết tá»™i chưa? Nếu biết Ä‘iá»u hãy ngoan ngoãn tránh sang má»™t bên để bá»n ta tiến vào lục xét, bá»n ta có thể xem xét mà tha cho bà nương ngươi má»™t lần.†
 
Lưu Thất Nương cưá»i lạnh nói: “Cái gì mà cấm y thị vệ, chỉ là má»™t tên tiểu tốt dưới trướng ngưá»i khác, chưa đủ cân lượng để quản chuyện trên đầu Tình Phong Quán cá»§a ta đâu. Hai ngưá»i là kẻ từ nÆ¡i khác đến cho nên má»›i có can đảm trước mặt Lưu Thất Nương ta ăn nói càn rỡ như váºy. Lục lão lục, hai vị bằng hữu cá»§a lão vừa nói muốn lục soát Tình Phong Quán, hay để bản nương đưa các ngưá»i Ä‘i má»™t vòng xem xét các nÆ¡i?†
 
Lục lão lục trong lòng hoang mang, thầm nghÄ©: “Nếu mình tá» ra quá khiếp nhược lão bà nương này, sẽ khiến Vưu, Ngô hai ngưá»i cho là đồ vô dụng. Nhưng nếu vào tìm mà không thấy ngưá»i, lại chá»c tức má»™t đệ nhất lưu nhân váºt trên đất Tô Châu như Lưu Thất Nương này, cÅ©ng không phải là chuyện tốt đẹp gì!†NghÄ© rồi hạ giá»ng nói: “Thất Nương là ngưá»i hiểu đạo lý, tá»± nhiên không bao che cho lÅ© nha đầu bá» trốn. Chỉ mong Thất Nương cho phép bá»n tiểu lão vào tìm kiếm chốc lát, bá»n tiểu lão thá»±c cảm kÃch không sao kể xiết.†
 
Lưu Thất Nương cao giá»ng chá»i: “Ngươi xem ta loại ngưá»i như thế nào, dám trước mặt ta sá»§a lên như váºy! Con mẹ ngươi, Ä‘ang nằm mÆ¡ giữa ban ngày phải không? Không nhìn xem Tình Phong Quán cá»§a ta là nÆ¡i nào, để cho lÅ© khốn các ngươi tiến vào lục xét? Mà cÅ©ng là chuyện tình cá», hôm này chÃnh là ngày Cá»u công tá» cá»§a Thượng thư phá»§ hồi hương, Phan đại thiếu gia cá»§a thành lý đại nhân thiết yến đón tiếp. Nếu các ngươi có gan thì cứ thá» tiến vào xem?†
 
Lá»±c Lão Lục biết Cá»u công tá» và Phan đại thiếu gia Ä‘á»u là những nhân váºt hô phong hoán vÅ© đất Tô Châu, đồng thá»i cÅ©ng là khách quen cá»§a Tình Phong Quán, loại ngưá»i máºt dÆ¡i gan chuá»™t như lão, sao dám động thổ trên đầu Thái Tuế, đành chá»i thầm trong lòng: “Hôm nay cÅ©ng cÅ©ng tháºt quá sÆ¡ tâm, mà cÅ©ng đáng háºn con nha đầu đó, chạy đến chá»— nào không chạy, lại trốn vào Tình Phong Quán! Lưu Thất Nương tuyệt không phải ngưá»i dá»… đối phó, vào tìm thì không được rồi, có Ä‘iá»u mụ cÅ©ng không ưa gì lÅ© a đầu bá» trốn, không ngại chuyện mụ giữ ngưá»i lại không giao ra.†Thuáºn lá»i nói: “ChÃnh thế! ChÃnh thế! Tác phong Thất Nương xưa nay ai cÅ©ng biết, tuyệt không dung cho lÅ© a đầu bá» trốn. Hôm nay chúng tiểu lão đâu dám tiến vào tìm kiếm, chỉ mong Thất Nương để tâm dùm lão, nếu thấy có con nha đầu đó, xin giao lại, bá»n tiểu lão thá»±c không dám quên Æ¡n.†
 
Lưu Thất Nương trừng mắt má»™t cái, nói: “Tá»± ngươi không trông coi ngưá»i cẩn tháºn, lại đến trước mặt ta đòi ngưá»i sao? Tỉnh lại Ä‘i! Không sai, bản nương xưa này không lưu lại lÅ© nha đầu bá» trốn. Ngươi cứ từ từ tìm kiếm bên ngoài thành, xem con nha đầu đó lẩn trốn nÆ¡i nào, chỉ khẳng định không có trong Tình Phong Quán cá»§a ra. ÄÆ°á»£c rồi! Bây giá» tất cả cút hết Ä‘i cho ta!†
 
Câu cuối cùng bà ta quát lên như sấm nổ giữa trá»i, Vưu Tuấn, Ngô Cương hai ngưá»i không khá»i giáºt mình, chỉ trong khoảnh khắc má»i ngưá»i nhanh chóng tản Ä‘i, trước cá»§a Tình Phong Quán không còn ai. Lưu Thất Nương chỉ cưá»i lạnh má»™t tiếng, xoay ngưá»i Ä‘i vào trong. 
 
Tôn má má rá»i khá»i trước cá»a Tình Phong Quán, Ä‘i nhanh vá» phÃa trước, tiện tay nÃu áo Lục lão lục, nham hiểm cưá»i nói: “Lục lão rùa Ä‘en, nghe ta nói má»™t câu! Theo ta thấy, ngươi tiến vào tìm cÅ©ng tốt mà thá»§ tại trước cá»a chá» cÅ©ng không dở. Quyết định Ä‘i, chỉ cần tìm được tiểu cô nương vá», má»™t ngàn năm trăm hai chục lượng bạch ngân sẽ là cá»§a lão. Nghe rõ chưa?†
 
Lục lão lục biết rõ Lá»™ng Nguyệt Lâu cá»§a Tôn má má và Tình Phong Quán cá»§a Lưu Thất Nương ở Yên Thá»§y tiểu lá»™ng này là hai viện lá»›n nhất, đối đầu vá»›i nhau đã nhiá»u năm, cạnh tranh kịch liệt. Lưu thất Nương hành xá» khéo léo, quản lý các cô nương có phương pháp, Tình Phong Quán liên tiếp có ngưá»i má»›i, trước sau Ä‘á»u hÆ¡n Lá»™ng Nguyệt Lâu má»™t báºc. Gần đây Tôn má má muốn áp chế Tình Phong Quán, đối vá»›i cách dạy dá»— các cô nương Ä‘á»u rất lưu tâm, không ngừng tìm kiếm những cô gái xinh đẹp đưa vá». Lần này tiểu cô nương đã sắp đến tay lại chạy trốn vào Tình Phong Quán, mụ tuyệt đối không để Tình Phong Quán chiếm tiện nghi, liá»n bức Lục lão lục giao ngưá»i. 
 
Lục lão lục cá»±c kỳ khổ não, đành cÅ©ng Vưu Tuấn và Ngô Cương thương lượng đối sách. Ba ngưá»i cho là xông vào Tình Phong Quán đòi ngưá»i thá»±c quá nguy hiểm, liá»n quyết định triệu táºp mưá»i tên thá»§ hạ cá»§a Lục lão lục, cả bá»n phân ra canh gác bên ngoài hai cá»a trước, sau cá»§a Tình Phong Quán. Ba ngưá»i Ä‘á»u nghÄ© rằng Lưu Thất Nương tuyệt đối không giữ những kẻ bá» trốn, chỉ còn chá» con nha đầu đó bị Ä‘uổi ra, láºp tức sẽ ra tay bắt lại. 
 
--- Xem tiếp hồi 6 ----    
  
  
 
		 
		
		
		
		
Tài sản của livan