Hôm đó là thứ bảy nó về quê thăm mẹ và anh, từ trong nhà nhìn ra anh thấy nó mang đủ thứ quà bánh lỉnh kỉnh mà anh chỉ cười trừ chẳng thèm phụ nó.
-Sao mày về hoài vậy, không học hành gì hả?
-Vô duyên, em về thăm mẹ không được hả?
-Tại tao thấy mày mới về tuần trước tưởng mày trốn học hehe...
-Thôi mệt anh quá em vào ngủ buồn ngủ quá ah.
................
Chiều khi vừa thức dậy nó nhìn thấy kế bên giường nó một bịch trâm, thứ mà nó thích ăn nhất từ nhỏ đến lớn mà chỉ có anh nó mới biết. Nó cười hạnh phúc.
-Anh!
-Gì mậy?
-Trâm ở đâu dạ?
-Có ăn thì ăn đi hỏi nhiều chi dậy,không ăn đưa tao ăn cho.
-Ăn chứ ngu gì mà không ăn,nhưng cây trâm nhà ông hai cao vậy lại có ổ kiến sao anh trèo được.
-Tao không trèo trâm đâu mày ăn đi, nói nhiều quá.
Nó không nói nữa bởi nó vừa phát hiện ra trên tay anh và trên cả chân có rất nhiều vết đỏ, vết trầy xước mà nó biết đó là kết quả của việc anh trèo cây hái trâm cho nó. Hôm nay nó nhìn thấy anh ngồi một mình suy tư dưới bếp, nó cứ tưởng anh mệt nhưng không lần thứ hai rồi lần thứ ba nó lại thấy anh ngồi một mình trầm tư có vẻ gì đó rất ưu uất. Nó phát hiện ra trong ánh mắt của anh có gì đó rất khác, nó nhìn được trong ánh mắt ấy một nổi buồn nhưng qua ánh mắt ấy nó chẳng tìm ra được nguyên nhân nỗi buồn của anh.
Anh lớn hơn nó chỉ có hai tuổi, nó và anh là hai anh em cùng mẹ khác cha nhưng thân thiết với nhau từ nhỏ. Không nhường nhịn nó nhưng anh chưa bao giờ đánh nó, hai anh em hay chửi lộn nhưng rất hiểu nhau ở bên anh nó cảm nhận được lòng nhân hậu của anh có lúc nó còn ước anh không phải anh nó để nó có thể cưới anh.
-Ê mày đang nghĩ gì vậy nhỏ, bộ mày biết yêu rồi hả? Tao mét mẹ cho mẹ đánh mày tét đích luôn nha con.
-Anh ngon mét đi, em vừa thách vừa đố vừa cho tiền anh anh cũng không dám mét nữa đó.
-Mày thách tao hả?
-Ờ.
-Mà mày còn nhớ chuyện hồi nhỏ không?
-Chuyện gì?
-Lúc thằng thắng đánh tao mày đã nhảy vào đỡ cho tao kết quả là nó đánh mày u đầu mày vừa khóc vừa chửi làm nó sợ năn nỉ mày quá trời luôn.
-Thì sao?
-Lúc đó tao dỗ mày, tao hứa từ đây không để thằng nào đánh mày khóc nữa.
-Hehe vì vậy em biết anh thương em lắm, anh sẽ không mét mẹ đâu.
-Vậy mày có bồ rồi hả?
-Uh.
-....!
-Sao anh buồn vậy, bộ anh thương em anh ghen hả? Hehe...
-Ờ tao thương mày tao ghen nhưng tao không có buồn.
-Anh xạo quá, nhìn mặt anh buồn kìa.
-Haha buồn đâu tao cười nè.
-Thôi đừng có giỡn nữa.
-Giỡn gì?
-Anh em mà em có bồ sao anh ghen được,anh đâu có yêu em đâu. Thôi em đi vào nhà với mẹ.
Nó bỏ đi vì nó biết nó lỡ lời, anh làm sao yêu nó được chứ. Nhưng sao nó vẫn cảm thấy trong cái ánh mắt anh nhìn nó có cái gì đó không giống với ngày xưa, là tại nó quá nhạy cảm hay chỉ tại anh em nó quá thân.
-Mẹ anh hai đâu rồi mẹ?
-Ở ngoài sau đó.
-Dạ, để con ra nói chuyện với ảnh nha mẹ.
-Uh.
..........
-Anh có bồ chưa vậy?
-Mày con nít con nét tối ngày yêu với đương.
-Mà anh có chưa?
-Chưa.
-Sao vậy, bộ anh không có trái tim không biết yêu hả?
-Sao biết tao không yêu? Có bồ mới là biết yêu hả?
-Vậy anh yêu đơn phương người ta hả?
-Tao không biết có phải là đơn phương không, nhưng tao không nói được vì tao không có quyền yêu người này. Tao chỉ biết im lặng và đau khổ nhìn người ta vui vẻ và vô tư với tao.
-Ai vậy, anh không dám nói thì để em gái giúp anh.
-Thôi đi, có nói cũng chỉ làm khó xử nhau thôi vì có đến được với nhau đâu.
-Uh tùy anh.
-Mà mày còn nhớ hồi đó mày nói gì không? Mày nói nếu tao không phải anh mày thì mày sẽ yêu tao.
-Uh thì có nói.
-Vậy mày làm được không?
-Hehe nhưng anh là anh em mà, sự thật sao thay đổi được chứ. Mà hôm nay anh sao vậy nói toàn chuyện gì đâu không ah.
-Ờ thì tao hỏi vậy thôi, chừng nào mày đi?
-Mai em đi.
-Vậy giờ mày ngủ sớm đi, mày mà không ngủ mai thế nào cũng nhức đầu ah.
-Sao anh biết?
-Mày thích cái gì ghét cái gì, thích ai ghét ai hay thói quen của mày tao còn biết nói chi là mấy cái vặt vãnh đó.
-Uh vậy em đi ngủ nha.
Nói đi ngủ nhưng nó nào có ngủ được đâu nó hơi bất ngờ vì nó không ngờ là anh lại biết nhiều và hiểu nhiều về nó như vậy. Nó tự hỏi liệu những người anh trai khác có giống vậy không? Nó không quên nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và nó, anh và nó không phải anh em ruột liệu anh có yêu nó không?
...............
Một tuần rồi trôi qua kể từ khi nó lên lại tp, nó bị bệnh rất nặng đầu đau như búa bổ. Nghe tiếng bấm chuông mà nó chẳng còn đủ sức để ra mở cửa.
-Thím hai ơi!
-Dạ cô chủ.
-Thím mở cửa dùm con đi coi có phải khách của ba con thì thếm nói là ba con đi sin một tháng nữa mới về nha thím. Ah mà con đã dặn là thím đừng gọi con là cô chủ mà, cứ coi con như con của thím gọi con là Bạch Vân được rồi.
-Dạ cô chủ.
-Thím lại vậy rồi.
-Tôi xin lỗi, tôi chưa quen .
-Không sao, thím ra mở cửa giúp con đi để người ta đợi đấy[.
..........
-A! anh hai, anh lên thăm em hả. Chừng nào anh về?
-Chưa gì mà đòi đuổi tao về hả mậy?
-Không có, em chỉ muốn biết anh thăm em được bao lâu thôi mà, anh bắt bẻ em hoài ah.
-Tao ở với mày tới khi bác đi sin về rồi tao mới về.
-Vậy còn mẹ?
-Mày yên tâm đi, mẹ đi chơi ở nhà bạn cả tháng mới về mẹ kêu tao ở đây với mày nè.
-Uh.
Tối đó anh ngủ ở phòng khách cách phòng nó không bao xa , khoảng cách ấy không quá gần nhưng cũng không đủ xa để khiến nó yên tâm và nhắm mắt ngủ. Nó cứ nghiêng qua nghiêng lai, trở tới trở lui đếm cả ngàn con cừu mà không sao chợp mắt được nó định mở đèn lên để đọc sách nhưng nó sợ anh biết nó còn thức. Ánh đèn ngoài kia còn đang sáng chắc anh cũng không ngủ đươc, nó cảm thấy lạ là tại sao lúc trước nó toàn ngủ chung với anh còn ôm anh nữa mà chẳng có cảm giác gì còn bây giờ trong đầu nó đủ thứ suy nghĩ nó không biết là anh đang nghĩ gì đây tại sao cũng chưa ngủ. Có khi nào anh cũng đang nghĩ giống nó?
Sau một đêm mất ngủ nó càng lo sợ hơn,hơn một tháng nữa ba mới về .Trong một tháng đó nó làm sao để đối mặt với cái ánh mắt kì lạ của anh nhìn nó.
-Hồi tối mày ngủ không được hả
-sao anh biết
-nhìn mắt mày kìa,thâm đen cả rồi.Mày bệnh khó chịu ngủ không được hả để tao ra chợ mua cá về nấu cháu mày ăn nha
-ở nhà có thếm hai nấu cho em ăn được rồi
-hồi mày còn nhỏ chẳng phải mỗi lần mày bệnh tao đều nấu cho mày ăn sau,mày khen cháu tao nấu ngon nhất mà
-nhưng em không muốn anh cực đâu
-không sao,nấu cho mày ăn mày thấy ngon là tao vui rồi
-uh vậy cũng được
-giờ mày ngủ cho khỏe đi tao đi chợ,đích thân tao sẽ lựa con cá ngon nhất cho mày
-uh anh đi đi
..........
-Cô ơi lấy cho cháu con cá đó đi
-trời,cậu là con trai mà đi chợ giỏi quá ta.Con cá này mà nấu cho người bệnh ăn là ngon hết ý đó
-dạ cảm ơn cô
-cậu mua nấu cho vợ hay bạn gái ăn
-da...dạ
-cậu còn ngại gì chứ,chắc cậu cưng chiều vợ lắm nhỉ
-hihi bao nhiêu tiền vậy cô
-30 cậu
-cảm ơn cô
...........
Bạch Vân dậy ăn cháu nè em
-anh hai
-gì
-sau hôm nay anh thay đổi cách xưng hô vậy
-uh..uh thì lớn cả rồi kêu mày tao người ta cười sao
-đơn giản vậy hả
-uh
-vậy sao anh đỏ mặt vậy
-thôi nhiều chuyện,mày...ah không em..em ăn cháu đi
-hehe
-để anh đút em ăn nha
-thôi kì kắm
-kì gì không phải lúc em còn nhỏ anh thường đút em ăn sao
-anh hai ah
-gì em
-lúc đó em còn nhỏ bây giờ em lớn rồi.Có những chuyện khi còn nhỏ khác và lớn lên khác anh ah.Anh hãy luôn nhớ là tuy hai anh em mình rất thân nhưng mình là anh em,là anh em anh hiểu không
-anh hiểu rồi,anh là anh của em anh biết mà điều đó em không cần nhắc anh đâu.Chỉ có điều anh quên là bây giờ em đã lớn rồi.Thôi em ăn đi cho nóng anh muốn ra ngoài một chút
Nó ăn,cũng món cháu ấy cũng do bàn tay của một người nấu thế nhưng món cháu ấy bây giờ sao mặn thế,mặn bởi có nhữg giọt nước mắt của nó hòa lẩn vào.Nó cảm thấy hối hận về những lời vừa nói ra,tại sao nó lại nhẩn tâm nói những lời mà nó biết anh sẽ rất buồn.Những trò chơi vô tư ngày xưa,anh và nó làm nhà bằng lá cây lập thành một tổ ấm.Cái tổ ấm ấy có anh đóng vai chồng và nó vai một người vợ.Những ước mơ ngây thơ của ngày xưa khi anh ước là kỉ sư xây dựng,còn nó muốn trở thành nhà thiết kế thời trang và một nhà văn nổi tiếng.Cả hai cùng cười ngây ngất với những lời tâm sự về những ước mơ ấy,đó là ngày xưa thôi còn bây giờ nó cảm thấy nó và anh trở nên xa cách không còn những khi ngồi hàng giờ để tâm sự cùng nhau.Nó không còn vô tư nhìn vào đôi mắt đượm buồn của anh,nó tránh né nó sợ sệt cả tia nhìn của anh dành cho nó
reng reng reng
-thếm hai ơi
-thếm hai đi đâu rồi,để anh ra mở cửa cho
-cảm ơn anh
-không có gì đâu,em đừng khách sáo như vậy anh khó chịu lắm
-dạ
....
-Bạch Vân
-hehe anh Long,anh về VN khi nào vậy
-anh vừa về là đến đây thăm công chúa của anh ngay đấy
-có quà cho em không
-có chứ.....tính tính tang...đây quà của em đây
-hehe đẹp quá cảm ơn anh
-anh thấy chiếc váy này hợp với em nên anh mua tặng em đấy.
-váy áo gì mà trống trên,hở dưới vậy hả
-ủa,ai đây vậy Vân
-dạ anh hai em đó anh,ảnh ở nông thôn nên không quen nhìn những chiếc áo kiểu này đâu
-ah vậy hả...chào anh hai
-ai là anh hai của cậu
-thì em kêu trước,sớm muộn gì em cũng là em rể anh hai ah
-cậu đừng có mơ
-ơ..ơ anh bỏ đi đâu thế
-kệ ảnh đi,có thể tại ảnh không thích anh mới thế.Mà anh có định đi nước ngoài nữa không hay ở luôn ở VN
-anh định về VN để cưới...
-cưới vợ hả
-là cưới vợ nhưng chữ anh định nói tiếp không phải chữ vợ
-chứ chữ gì vậy
-là chữ...em
-anh muốn cưới em hả
-uh,em không chịu ha.tại em có người rồi hay tại em chê anh không xứng với em
-không có,em chỉ sợ anh hối hận thôi.em vừa xấu xí vừa không có tài năng gì làm sao đáng để một người như anh nhìn tới em chứ
-nhưng anh yêu cái vẻ mộc mạc chân thành của em
-hi
-anh có thể ở tạm nhà em một tháng không
-được chứ,giờ anh vào nghỉ đi anh mới đi đường xa về mệt mà
-uh.
Miệng thì đồng ý nhưng trong bụng nó bây giờ đang rối như tơ vò,nó anh hai và anh Long ở chung một nhà có mà trời sập mất.thôi thì tới đâu thì tới vậy,nhưng chắc anh hai sẽ buồn nó lắm.
-em định cho Long ở thật hả
-có sao không anh hai
-không sao,nhưng anh thấy anh ta không tốt
-hi tại anh mới nhìn thấy ảnh như vậy thôi chứ ảnh tốt lắm
-nhìn người không phải nhìn bề ngoài đâu em,em phải cẩn thận đó
-anh hai ah từ từ rồi anh sẽ hiểu ảnh thôi
-em bênh vực anh ta như vậy bộ em yêu anh ta hả
- đâu có đâu
-thật không
-sao anh hai có vẻ khó chịu vậy,em không yêu ảnh không lấy ảnh thì em cũng yêu và lấy người khác thôi chứ không lẽ cả đời ở giá hả
-uh anh biết..nên anh..anh
-thôi vào ăn cơm đi anh
.....
-Vân em ăn cái này ngon lắm nè
-cảm ơn anh
-cậu đừng có tài lanh,Vân không thích ăn cái đó đâu từ nhỏ nó đã không thích ăn mực mà
-vậy Vân ăn cà ri nha
-lại nữa,tôi không thể tin được là cậu lại không biết gì về sở thích của em tôi mà lại nói yêu nó.cậu có biết nó không ăn cay được không
em ăn miếng cá này đi
-dạ cảm ơn anh hai
-tôi không biết đã đắc tội gì với anh,nhưng tôi thật lòng yêu Vân và anh không thể nào ngăn tôi được đâu
tôi no rồi,,Vân anh đi lên sân thượng hóng mát nha
-anh cũng no rồi
-anh hai sao ăn ít vậy
-anh hết muốn ăn,nghĩ tới chuyện sắp có một đứa em rể anh ăn không vào
-uh vậy anh đi nghỉ đi
-thếm hai ah dọn dẹp dùm con nha,con lên sân thượng với anh Long một chút
.....
-anh Long
-ah Vân sao em không ngủ sớm cho khỏe lên đây chi lạnh lắm em đang bệnh mà
-em không sao,lúc nãy anh hai em có chút không phải em thay anh hai xin lổi anh nha
-không có gì,anh không để ý đâu.anh chỉ thắc mắt thái độ và cách cư xử của anh hai em với em thôi.anh ấy có phải anh ruột em không vậy
-anh ấy là anh cùng mẹ khác cha của em,mà anh thấy có gì lạ ah
-ah không,cũng không có gì chắc tại anh đa nghi quá thôi
Câu chuyện ngắn ngủi của hai người kết thúc ở đó nhưng để lại nhiều suy ngi cho Long,Vân và cả người đã nghe thấy tất cả là anh hai Vân.
Chiều hôm sau Long rủ anh hai vân đi nhậu lấy cớ đó thật chất là muốn nói chuyện với nhau về vân.câu chuyện giữa hai người đàn ông ấy vân không biết rỏ nhưng cô cũng lờ mờ hiểu ra câu chuyện.
.........
-anh hẹn tôi ra đây là muốn gì
-anh hai bớt giận,anh thừa biết tôi hẹn anh ra để làm gì mà
-để làm gì,tôi muốn nghe anh nói
-2 người cùng yêu một cô gái anh nghỉ gặp nhau để nói chuyện gì
-tôi không hiểu ý anh,hai người cùng yêu ai
-anh đừng giả vờ như thế,tôi muốn hôm nay chúng ta nói rỏ ràng với nhau.bây giờ tôi nói chuyện với anh không phải với tư cách của một người em rể nói chuyện với anh vợ vì nếu chỉ như vậy thì chúng ta không có gì để nói,mà tôi nói chuyện với anh với tư cách của một người đàn ông muốn bảo vệ người yêu khỏi tổn thương và giúp anh nhận ra đâu là sai trái
-tôi cảm ơn anh,nhưng tôi không cần anh dại tôi phải làm gì và làm như thế nào.anh cũng chẳng cần lo tôi sẽ làm tổn thương vân vì nó là em gái tôi
-đúng,vân là em gái anh.nhưng anh có xem vân là em gái không
-dù tôi xem vân là gì thì tôi vẫn muốn bảo vệ vân,và không muốn nó bị bất cứ tổn thương nào
-nhưng chính tình yêu sai trái của anh sẽ làm hại đến vân
-tôi không yêu vân
-anh đừng che giấu,anh chỉ có thể ngụy trang trong vai một người anh với vân còn với tôi anh thất bại rồi.tôi đã nhận ra điều đó ngay lần đầu tiên nhìn thấy cách đối xử khác thường của anh dành cho vân
-đúng tôi yêu vân,nhưng tôi sẽ không để vân biết
-anh sai rồi,từ từ vân cũng sẽ biết.cô ấy rất nhạy cảm chắc gì vân chưa nhận ra.anh có biết hành động của anh làm vân khó xử lắm không
-nhưng anh không thể cấm tôi yêu vân được
-tôi không cấm anh,nhưng rồi lương tâm anh sẽ tố giác anh.anh biết khi tất cả mọi người biết anh yêu em gái mình họ sẽ nghĩ gì không.căn bản thì tôi không cần tố giác anh mà xã hội sẽ tố giác anh
-tôi không phải anh ruột của vân mà,tôi cũng không quan tâm ai nghĩ gì mọi người nhìn tôi ra sao tôi chỉ cần biết tôi yêu vân là trong sáng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ chiếm đoạt vân
-anh có thể như vậy nhưng còn vân cô ấy là cô gái yếu đuối rồi cô ấy sẽ ra sao
-tôi biết biết tất cả,tôi cũng biết tôi yêu vân là sai trái là sẽ làm khổ vân nhưng anh có biết không tôi không thể nào không yêu vân được,không biết từ bao giờ hình ảnh vân đã chiếm hết tâm trí tôi tình yêu ấy đã ăn xâu vào máu tôi rồi
-anh đau khổ,anh dằn vặt lắm đúng không.giọt nước mắt của anh vừa rồi đã nói cho tôi biết tình yêu của anh dành cho vân và cả nổi đau khổ không gì tả nổi của anh dành cho mối tình mà anh biết là không có kết quả.tôi thông cảm , nhưng vẫn không thể đồng tình với anh
-cảm ơn anh đã thông cảm cho tôi,tôi biết anh yêu vân vì vậy anh có thể yêu cầu tôi chúc phúc cho hai người nhưng anh không có quyền yêu cầu tôi phải quên vân đi
-anh rất cao thượng,nếu anh không là anh hai vân thì hai người nhất định sẽ hạnh phúc
-hi đó chỉ là một giấc mơ thôi
Sau khi trở về từ cuộc nói chuyện của ngày hôm ấy Bạch Vân nhận thấy thái độ của 2 người đối với nhau khác hẳng.Trong lòng Vân lúc này xen giửa niềm vui,nổi lo và đôi chút tò mò thật ra họ đã nói gì với nhau,đó mãi là dấu chấm hỏi trong lòng vân vì hai người họ nhất định không tiết lộ điều gì dù vân có dụ dổ hay ép buộc.
-anh hai ah anh thương vân nhất anh nói vân nghe đi,thật ra 2 người đã nói gì vậy
-anh không biết em hỏi Long đi
-anh Long anh nói đi hai người định làm em chết vì tò mò hả
-em chết rồi anh cưới ai chứ,em yên tâm đi không có ai chết vì tò mò bao giờ đâu
-nhưng em sẽ rất khó chịu
-vậy thì đừng tò mò nữa là xong
-nói với 2 anh cũng như không ah,ủa mà anh hai đâu rồi ta
-anh không biết để anh đi tìm cho
....
-sao anh đứng ở đây vậy
-dù tôi đang cố gắng để giúp anh và vân nhanh chóng đến với nhau nhưng tôi không thể nào ép lòng mình quên đi vân được,tôi không thể đứng nhìn Long và vân âu yếm bên nhau
-tôi xin lổi,tôi vô tâm quá
-không phải lổi tại anh,bản chất của tình yêu vốn ích kỉ mà
-vật anh tính sao,hay tôi sẽ đi để anh khỏi đau khổ dằn vặt vì nhìn thấy tôi và vân bên nhau
-anh không được như thế anh phải ở bên vân chăm sóc cho nó vì chỉ có anh có quyền yêu nó cưới nó còn tôi thì không
-anh rất cao thượng,tình yêu của anh dành cho vân thật chân thành và to lớn.yêu một người mà mình không được phép yêu,và không dám nói sẽ rất đau khổ sao anh không tìm cho mình một cô gái như vậy anh sẽ mau quên được vân
-tôi cũng muốn,nhưng anh thừa biết là điều đó rất khó.ta có thể yêu một người sau một phút gặp mặt,nhưng đôi khi lại phải dùng cả cuộc đời để quên người đó.tôi ko muốn nhưng tôi biết chắc là tôi sẽ phải dùng cả cuộc đời mình để nhớ về vân để yêu vân.
-có bao giờ anh nghĩ vân đã biết hết tất cả,và cũng đang rất đau khổ , khó xử không
-tôi không biết nhưng cách tốt nhất bây giờ là anh phải nhanh cưới vân để tôi có thể yên tâm rời khỏi đây.để anh chăm sóc vân tôi mới thật sự yên tâm
-uh.tôi còn chờ ý vân nữa mà
-trong thời gian chờ đợi tôi sẽ quen Lan,cô ấy sẽ đến đây và vân sẽ không nghi ngờ gì tôi nữa
-tùy anh,chúng ta làm gì thì cũng vì một mục đích bảo vệ người mình yêu thôi
Cứ tưởng kế hoạch của họ sẽ hoàng hảo hơn khi Quân(anh của vân) đóng vai người tình của Lan,nhưng mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn ngoài sức tưởng tượng của họ.Lan đến và chuyện tình ấy bất đầu đưa những nhân vật chính vào vòng xoáy khác khó khăn hơn.
-vân ah
-dạ
-bạn gái của anh hai đến đây ở chung với chúng ta được chứ?
-dạ đương nhiên là được rồi,mà anh có bạn gái từ khi nào vậy nhỉ?anh hai kín miệng ghê tới giờ mới chịu nói em biết
-uh thì giờ anh cũng nói rồi đó thôi
-chừng nào chị ấy đến vậy anh hai
-mai cô ấy đến
-nhanh vậy
-em thấy bất tiện ah
-dạ không,em sợ không kịp chuẩn bị cho chu đáo
-cô ấy không phải người khó tính đâu em,mọi chuyện cứ tự nhiên là được rồi
-anh hai
-gì
-chị ấy là người làm anh hay buồn bã suy nghĩ đó hả,có phải đó là người anh đã thầm yêu trợm nhớ bấy lâu nay không
-không phải
-vậy sao anh lại quen chị ấy,anh quên người kia rồi hả
-cô ấy là người có tình cảm với anh có thể rồi anh sẽ cưới cô ấy. nhưng người con gái kia anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên đó là tình yêu đầu tiên duy nhất và có lẽ sẽ là cuối cùng của anh
-anh chung tình quá ta,ước gì có một người yêu em như thế
-Long rất yêu em mà
-nhưng anh ấy không dành cho em tất cả như anh dành cho người con gái kia
-vậy thì được ích gì người ta chẳng bao giờ hiểu và anh cũng chẳng dám chẳng bao giờ dám nói anh yêu người ta mà
-tại sao vậy anh hai?vì cái chị bây giờ hả?
-uh...uh...anh ...em nhiều chuyện quá ah lo vào đi nghỉ sớm đi mai cô ấy đến đấy,anh không muốn em đón chị dâu tương lai bằng vẻ mặt mệt mõi đâu
-dạ em biết rồi
........
-Long ah chúng ta nói chuyện chút nhé
-uh anh có gì muốn tâm sự ah
-tôi mới nói chuyện với vân xong
-có việc gì ah,vân không chịu cho Lan đến đây hả?
-không phải
-chứ sao
-khi nói chuyện với vân tôi không kiềm được cảm xúc,tôi nhận ra tình cảm của tôi dành cho vân cứ tăng dần
-anh tính sao
-tôi không biết nữa,lúc nãy tôi nói mà không kịp suy nghĩ không biết vân có nghi ngờ không nữa.
-chắc không đâu,đôi lúc cô ấy vô tư lắm
-còn một chuyện nữa
-chuyện gì vậy
-tôi không biết quyết định của tôi có làm tổn thương Lan không,cô ấy là một cô gái tốt tôi rất lo sợ
-Lan yêu anh thật hả
-tôi không biết,cô ấy có xuất thân từ gái bán hoa nhưng tôi cảm nhận được Lan rất tốt
-hehe anh cũng đi...ah
-không,lúc tôi gặp cô ấy cô ấy đang bị bọn lưu manh đánh và tôi đã cứu cô ấy
-tôi nghĩ với anh chắc Lan chỉ có sự biết ơn vì theo anh nói cô ấy tốt vậy đơn giản cô ấy chỉ trả ơn thôi
-tôi cũng hi vọng vậy ,nhưng...
-anh đừng lo nghĩ nhiều mọi chuyện cứ như kế hoạch đi,trể lắm rồi anh đi ngủ cho khỏe đẻ sáng mai đi đón người đẹp nữa
...........
-vân,xin giới thiệu với em đây là Lan bạn gái anh hai
-woa,chị Lan đẹp quá ah anh hai kiếm đâu ra hay vậy
-con nhỏ này nói như vậy không sợ Lan ngại ah
-ah em quên hihi anh hai chưa gì mà bên vực người ta ăn hiếp em gái rồi
-ai dám ăn hiếp em,thôi đừng đùa nữa cô nương
-hihi chi dâu tương lai em dắt chị vào xem phòng của chị xem em chồng có chuẩn bị chu đáo không nha
-ê ê con nhỏ này ăn nói cho cẩn thận chút,Lan mới tới đây em nói như vậy sao Lan dám ở đây với chúng ta
-hi anh yên tâm để cô vợ xinh đẹp của anh hai cho em chăm sóc cho đảm bảo vui vẻ khỏe mạnh không bị mất cọng tóc nào đâu.
-con nhỏ này..
-Lan không sao đâu anh đừng có la vân nữa mà,để Lan đi theo vân lên xem phòng anh cứ ngồi chơi với Long đi
-uh,em đi đi có gì gọi anh nha
-anh hai thấy ghét ''có gì gọi anh''anh làm như em ăn thịt chị Lan vậy
-thì Lan mới đến còn nhiều chuyện lạ chưa quen nên anh dặn vậy thôi,em kì quá ah.lớn rồi mà giống như con nít nhỏng nhẻo quá đi
-giận anh hai luôn,nói xấu em gái.mình đi lên phòng thôi chị Lan,kệ anh hai không thèm nói chuyện với anh hai nữa
...
-Long coi đó,đúng là vân lớn rồi mà giống i như con nít tối ngày giận dỗi
-hihi thì không phải tại anh cưng quá nên vân mới vậy hả
-mà thôi đó là chuyện nhỏ,chuyện quan trọng giờ là anh với vân kìa
-cứ từ từ đi,tôi thấy vân với Lan như vậy thì bước đầu coi như mình thành công rồi đó.
-uh nhưng vân có nói với tôi anh chưa hết lòng với nó chắc nó chưa vừa ý anh chuyện gì đó
-tôi sẽ xem lại
...........
-chị Lan nè chị và anh hai em quen nhau như thế nào dạ
-uh ..uh
-chị thấy ngại thì thôi không cần nói đâu
-thật ra chị là cave,ba mẹ chị li dị từ khi 16 tuổi chị đã đi vào cái ghề đó.chị thiếu nợ bọn gian hồ không có tiền trả bọn chúng đánh chị anh quân thấy vậy nên đã cứu chị vậy là chị và anh em quen nhau
-em xin lổi,đã làm chị nhắc đến cái quá khứ đau buồn ấy
-không có sao đâu em,em không coi khinh chị là chị vui lắm rồi
-mình cùng là con gái em sao có thể không thông cảm cho chị được chứ,ba mẹ em cũng li dị nhưng em may mắn hơn chị vì em được sự yêu thương chăm sóc của ba.nghe chị kể em càng thương chị hơn
-chắc anh quân thương em lắm hả
-hi dạ.mà em hỏi thật chị có yêu anh em không hay chị chỉ muốn trả ơn
-chị thật sự yêu anh em rất nhiều nhưng chị cảm nhận được trong lòng anh em có một hình bóng nào đó,điều ấy làm chị rất đau khổ
-chắc chị đa nghi quá thôi
-không đâu em,linh cảm của người phụ nữ cho chị biết chị không sai.ở gần bên chị mà anh em cứ như người vô hồn,anh hay nhìn về một nơi nào đó xa xăm lắm và đôi mắt cứ ưu buồn
-em cũng không biết nữa,nếu yêu anh em chị đừng suy nghĩ nhiều mà hãy đặt lòng tin.yêu là phải tin tưởng mà đúng không
-chị cũng không mong gì hơn chỉ cần được ở bên anh em chị chấp nhận là chiếc bóng của người khác chỉ mong anh em được vui vẻ phần nào
-rồi anh em sẽ hiểu được tấm lòng của chị mà
-uh,cảm ơn em đã tâm sự cùng chị.lúc chiều anh Quân đi nhậu một mình chị lo lắm em để chị đi kiếm anh về nha
-dạ
...
-anh Quân em đi kiếm anh quá trời,sao anh ngồi đây nhậu một mình vậy
-em cứ để kệ anh,anh phải uống uống say rồi anh mới quên được hết tất cả,quên đi anh là một thằng hèn yêu mà không dám nói,quên đi anh là một thằng sở khanh , giả dối đã làm liên lụy em và quên đi tình yêu ngang trái của anh
-anh say rồi anh về ngủ đi,em đưa anh về
-không anh chưa say,nếu say sao anh vẫn còn nhớ.
-anh nhớ gì
-nhớ cô ấy người anh yêu yêu nhiều lắm,anh rất yêu cô ấy em có biết không
-vậy tại sao anh quen em?em chỉ là thế thân đúng không anh?
-anh xin lổi,anh xin lổi
-xin lổi để làm gì,là do em tự làm tự chịu.em yêu anh em sẽ chờ anh
-anh sẽ không bao giờ quên được cô ấy,anh sẽ không bao giờ hết yêu cô ấy
-em biết nhưng em sẽ vẫn đợi.giống như anh biết tình yêu của anh là vô vọng,anh biết người con gái đó không đến được cùng anh nhưng anh vẫn yêu vẫn nhớ về cô ấy
-tại sao chúng ta lại khổ như thế chứ,anh khổ vì cô ấy và em lại khổ vì anh.đó là cuộc đời sao,đó là cái tình yêu mà người ta dệt lên nhiều mộng đẹp sao.tại sao người yêu anh anh lại không yêu còn người không yêu anh anh lại mại kiếm tìm,anh kiếm tìm hình bóng người ấy trong mỗi giấc mơ.anh giấu kỉ cô ấy trong mỗi nhịp thở của anh,vì anh lo sợ cô ấy sẽ biến mất
-anh yêu cô ấy nhiều đến thế sao
-yêu hơn cả tính mạng của anh
-vậy tại sao anh luôn giấu đi tình yêu ấy
-vì anh sợ,sợ cô ấy nhận ra.anh sợ bóng tối sẽ bao trùm lên cuộc đời cô ấy.anh sợ sợ lắm em biết không
-vậy còn em,anh có bao giờ nghĩ em là gì là gì không anh.anh thật ích kỉ anh chỉ nghĩ đến cô ấy.tại sao một người không biết quý trọng tình cảm của anh lại được anh yêu đến vậy còn em yêu anh tha thiết mà anh xem như người thừa
-em hãy cứ trách anh nhưng em đừng trách cô ấy,cô ấy không biết gì mà
-không biết,không biết thì có thể đứng ngoài cuộc.không biết không biết thì có thể vui sướng khi người khác đau khổ ah.không biết là vô tội đúng không anh?vậy thì em sẽ làm cô ấy biết,em muốn cô ấy cảm nhận được cái nổi đau của anh cô ấy không thể là người ngoài cuộc khi gây ra vết thương cho người khác được
-em không được làm vậy
-em không có quyền đúng không anh?dù sao thì em chưa biết cô ấy là ai nhưng em sẽ biết,rồi em sẽ biết thôi.
-em đừng như thế mà,anh van em đó
-tại sao,anh lo cho cô ấy ah?anh sợ cô ấy buồn ah
-nếu cô ấy có chuyện gì anh sẽ chết,anh sẽ chết em biết không?
-vậy thì anh cứ chết rồi em sẽ chết theo anh,chúng ta sẽ cùng chết.thà cùng chết còn hơn anh cứ âm thầm đau khổ như thế này trong khi người ta thì vui sướng.
-em im đi,anh cấm em em không được làm gì hết anh sẽ không để em biết cô ấy là ai.anh không cho phép bất cứ ai *****ng đến cô ấy
-anh nghĩ anh có cấm được con nhỏ này không,em làm tất cả chỉ vì em yêu anh thôi anh biết không
-em không yêu anh nếu yêu anh em sẽ không làm vậy,nếu yêu anh lẽ ra em phải hiểu cảm giác yêu một người là thế nào
-em không hiểu,nhưng em yêu anh.mỗi người có một cách yêu khác nhau và em sẽ dùng cách của em để yêu anh
-nếu em biết người anh yêu là ai có lẽ em sẽ kinh tởm anh xa lánh anh ghê sợ anh và có lẽ sẽ chẳng trách người con gái đó đâu
-dù anh yêu ai em cũng không nghỉ anh như vậy,anh nói đi cô ấy là ai
-anh im lặng vì hạnh phúc của cô ấy
-anh tưởng anh làm vậy là cao thượng lắm sao,anh hèn nhát anh chẳng đáng mặt một thằng đàn ông.anh làm vậy chỉ để che giấu sự hèn nhát mà thôi
-rồi một ngày nào đó em sẽ hiểu anh. yêu không sai nhưng sai vì mình đặt tình yêu không đúng chổ,em đã sai vì đặt tình yêu vào anh và anh đã sai sai vì yêu người không thể yêu.chúng ta đều thất bại trong tình yêu em ah
Quân không ngờ rằng vì muốn bảo vệ vân mà anh đã vô tình gây ra một vết thương lòng cho Lan.một người nữa đã bước vào vòng xoáy ngoài ý muốn ấy.
-vân ah lan có chuyện muốn hỏi vân nè? -chuyện gì vậy chị lan -anh quân có thường qua lại với ai không em -dạ em thấy anh long tối ngày chỉ quanh quẩn ở trong nhà,có quen biết ai đâu mà qua với lai hả chị.chị hỏi có gì không? -ah không,chị chỉ muốn tìm hiểu về chồng tương lai một chút thôi mà ........ quân vô tình đi ngang qua nghe được cuộc nói chuyện đó,anh nóng giận kéo lan ra ngoài và hai người đã to tiếng với nhau -tại sao em lại hỏi bé vân,anh không muốn em để bé vân dính vào chuyện của chúng ta em hiểu không? -em không cần biết,nếu anh không chịu nói người đó là ai thì em sẽ làm cho ra lẽ.em không để yên đâu -nhưng bé vân thì biết gì nào -vân sống với anh từ nhỏ em ko tin vân ko biết gì -anh sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm vân buồn,nếu em lôi vân vào cuộc để cô ấy suy nghĩ và không vui anh cũng sẽ không tha thứ cho em. -anh sẽ không tha thứ cho bất cứ ai làm vân buồn.. anh từng nói nếu em biết người anh yêu là ai em sẽ kinh tởm anh nếu em làm gì người anh yêu anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em anh yêu người đó,nhưng anh không bao giờ được nói ra vì anh không có cái quyền đó ....anh...anh yêu vân ah?anh yêu em gái mình ah?anh điên rồi sao?! -anh xin lổi -anh nói xin lổi tôi ah.người anh nên xin lổi là mẹ anh,em anh và long kìa còn tôi tôi có là gì đâu.chẳng qua tôi chỉ là con điếm,một con điếm may mắn khoát trên mình cái danh là vợ sắp cưới của anh. -anh xin lổi,xin lỗi em..ngàn lần xin lỗi em..xin em đừng như vậy mà -đừng thương hại tôi.anh thật tội nghiệp anh biết không?tôi yêu anh tuy không được đáp trả nhưng ích ra tôi được phép yêu anh còn anh yêu người ta ...anh yêu người ta là sao chứ?