Qua Ulsan, hôm nọ đi dạo quanh trường bỗng thấy 1 cây hoa tim tím, thân rất giống bằng lăng, hoa thì lại vừa giống mai hạ vừa giống bằng lăng, thôi thì ta gọi mi là bằng lăng hàn cho tiện, Nhăc tới bằng lăng mới nhớ tới 1 bài thơ rất hay, chả nhớ là đọc ở đâu, hồi cấp 3 thì phải
Có một mùa hạ nồng nàn trên cánh bằng lăng
Cô bé ơi sao em vờ không thấy
Khi phượng vĩ bùng lên rực cháy
Hoa bằng lăng lặng lẽ tím trong chiều
Có kẻ giật mình như thể bắt đầu yêu
Sợ tuổi thơ vì sao xanh bay đi mất
Cái màu tím dâng lên từ lòng đất
Sao em cứ vô tình không biết đến chia tay
Chỉ tại bông hoa đầu tiên ấy tím say
Mà nỗi nhớ đầu tiên cứ tìm về cô bé
Mây hạ lang thang như bâng khuâng rất nhẹ
Muốn nói cùng em - đã tím - mắt chiều.
(Chưa rõ TG)
Đã qua 5 cái hạ từ ngày ấy, giờ nghĩ tới hạ, ko còn náo nức sân trường náo nức tiếng ve, cùng hoa phượng, chỉ thấy bằng lăng tím đẫm 1 thời.
Hoa bằng lăng nở trước hoa phượng nên khi hoa phượng thực sự đỏ chói thì bằng lăng cũng đã lụi tàn , tôi thích bằng lăng và cũng sợ gam màu tím đầy quyến rũ. Với tôi, màu tím ngan ngát ấy gợi cái gì đó phập phồng lo lắng và nao nao buồn . Hoa bằng lăng yếu đuối và chóng bạc màu chứ ko đỏ chói như hoa phượng.
Sau những cơn mưa những cánh bằng lăng bầm dập trông vừa tơi tả ,vừa xơ xác dễ làm con người ta xót xa khi tìm về kỷ niệm, những gì đã qua như cánh hoa rơi rụng ......
Năm năm rồi, không ngờ chiều nay em lại gặp lại, cảnh xưa khác đi nhiều, chỉ còn hàng bằng lăng vẫn yên lặng đứng đó. Kỷ niệm xưa tưởng chừng đã lãng quên lại ùa về ngập tràn trong tâm trí:
Nếm trải đủ mùi mưa nắng
Màu hoa vẫn tím như mơ
Như thể bụi đường nắng lửa
Chưa qua nơi ấy bao giờ
Em chọn một quán nhỏ ven đường, gọi một cốc cà phê và yên lặng ngồi ngắm bằng lăng. Nhưng hình như trong mắt em không có bằng lăng mà chỉ là một bầu trời tím nhạt nhòa, trong đó có bóng dáng nụ cười của em và một ai đó, có cả những giọt nước mắt, nỗi tủi hờn và nuối tiếc...
Sau cơn mưa chiều tĩnh lặng
Buông vài giọt tím bâng quơ
Lưu lại những gì đẹp nhất
Từ bao cay đắng đã qua
Em chưa bao giờ tự hỏi sao mình không thích bằng lăng? chiều nay ngồi đây em chợt nhận ra, mình quá yếu đuối và cô đơn, làm sao em có thể giống như bằng lăng?
Vắt cạn thân cành để tím
Một niềm khắc khoải đam mê
Héo mòn quả không kịp chín
Rụng rơi khi gió chuyển mùa
... Em ngồi đó mà nước mắt tràn mi... em nhớ lắm những khoảng trời ngày xưa. Khung trời không vỡ nhưng trái tim em cũng đã cạn kiệt cảm xúc mất rồi...
Chợt một cô bé học trò đi qua, thơ thẩn nhặt một cánh bằng lăng, cẩn thận ép vào trong cuốn sổ nhỏ. Dường như em đang ấp ủ một điều ước gì đó, giống như em ngày xưa...
Vẫn không phai màu ước hẹn
Mùa sau vẫn tím thẫn thờ
Quả xanh mùa sau vẫn nhú
Như chưa từng héo bao giờ
Em lau nước mắt, đứng dậy trả tiền, bước ra chỗ cây băng lăng dạo nọ... cái thân cây vẫn xù xì như thế... Sờ vào đó em chợt cảm thấy mình thật bình yên. quanh em vẫn còn nhiều nhiều lắm những bằng lăng, chỉ mong những cánh bằng lăng đó không giống như cánh bằng lăng của em...