Ngày tôi đi, nhà bác còn cách một quãng sông
Tôi trở về dòng sông trôi sát ngõ
Căn nhà trống liêu xiêu đầy gió
Và bác liêu xiêu gần trọn kiếp người
Vẫn biết rằng sông bên lở, bên bồi
Sao bác tôi suốt một đời bên lở
Lặn lội nắng mưa đầu ghềnh cuối bãi
Thao thức cùng sông đêm chớp bể mưa nguồn
Sông ngày mỗi nghèo đi và bác cũng nghèo hơn
Đời bác và sông như không thể nào khác được
Quê nhà chiều nay trước thềm sông ngân ngấn nước
Thương đến nao lòng bên lở phía dòng sông !
Ngày nhỏ thầy hỏi tôi:
- Vì sao biển mặn ?
- Thưa thầy muối trong nước biển
Chất tự nhiên tích tụ tự lâu rồi.
Một chiều xưa bến cũ, chia phôi
Em hỏi vì sao biển mặn ?
Tôi bâng khuân nhìn dòng sông vắng
Đọc câu thơ Xuân Diệu thuở nào:
"Trái đất ba phần tư nước mắt
Đi như giọt lệ giữa không trung"
Trải tháng ngày gian nan
Hiểu cuộc đời dâu bể
Chiều nay một mình trước biển
Nghe vị mặn mồ hôi lắng đọng suớt bao đời.