Biền biệt xa que mấy mùa xôi nếp mới.
Những đêm hoang tàn căn phòng chật chội.
Phận nghèo len lén phải nằm nghiêng
Mầu thời gian theo tình bạn phai dần.
Dăm câu nói bâng quơ nhói lòng người lỡ vận.
Đến người tình cũng vội vàng quay mặt.
Chờ đợi gì ở một kẻ tha hương.
Chiều dần buông rồi vụt tắt hoàng hôn.
Đêm lạc bước phố về cô quạnh.
Chợt nghe tiếng lòng mình rưng rức.
Trong mơ hồ xa lắm một lời ru.
Có một mùa hoa cải
Nở vàng bên bến sông
Em đang thì con gái
Đợi anh chưa lấy chồng
Có một mùa hoa cải
Nắng vàng trong mê mải
Cầm tay em bối rối
Anh nói lời yêu thương
Anh nói rồi anh đi
Chiến tranh không ước hẹn
Sợ làm con bướm trắng
Thẫn thờ chiều ven sông
Thế rồi thế rồi em
Bao mùa vàng rực nắng
Đợi anh mặc hoa trôi
Đợi anh trong khắc khoải
Thư đi không trả lời
Thế rồi thế rồi thôi
Buồn thương hoa héo hắt
Ai cũng bảo phải quên
Em đành bước sang ngang
Gửi mùa xuân ở lại
Gửi con tim cháy mãi
Cho người mình chờ mong
Có một mùa hoa cải
Chia tay bởi chiến tranh
Em đã chờ đợi anh
Sao anh mãi không về.