Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - Sưu Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #1  
Old 18-04-2008, 11:54 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Bá Vương Thương - Cổ Long - Dịch giả: Lê Khắc Tưá»ng, Äánh máy: Tiếu Diện Nhân (Äá»§ bá»™)

Hồi 1

Mặt Trá»i Lặn Chiếu Trên Äại Kỳ


H oàng hôn, chưa đến hoàng hôn.
Mặt trá»i lặn Ä‘ang chiếu trên đại kỳ.
Cán cá» màu Ä‘en, lá cá» cÅ©ng màu Ä‘en, thêu năm con chó màu trắng, má»™t đóa hoa màu Ä‘á».
Äấy chính là lá cá» Khai Hoa NgÅ© Khuyển nổi danh nhất trong giang hồ những năm gần đây.
Lá cỠNgũ Khuyển là lá cỠcủa tiêu cuộc.
Trưá»ng Thanh Tiêu Cuá»™c ở Liêu Äông đã liên hợp vá»›i ba tiêu cuá»™c lá»›n nhất ở Trung Nguyên, làm thành má»™t liên doanh tiêu cuá»™c không tiá»n khoáng hậu.
Lá cỠNgũ Khuyển chính là biểu hiệu của tiêu cuộc đó.
Năm con chó trắng, tượng trưng cho năm ngưá»i ...
Chá»§ nhân cá»§a Trưá»ng Thanh tiêu cuá»™c, Liêu Äông đại hiệp Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Chá»§ nhân cá»§a Trấn Viá»…n tiêu cuá»™c, Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát Äặng Äịnh Hầu.
Chá»§ nhân cá»§a Chấn Oai tiêu cuá»™c, Phúc Tinh Cao Chiếu Quy Äông Cảnh.
Chá»§ nhân cá»§a Oai Quần tiêu cuá»™c, Ngá»c Báo Khương Tân.
Còn có một vị cao thủ đệ nhất trong các tiêu cuộc Trung nguyên, tổng tiêu đầu của Chấn Oai tiêu cuộc, là Càn Khôn Bút Tây Môn Thắng.
Từ lúc liên doanh tiêu cuá»™c ấy được thành lập đến giá», bằng hữu hắc đạo càng lúc càng thấy khó làm ăn sinh sống.
Gió đang thổi.
Lá cỠtiêu cuộc bay phần phật.
Lá cỠmàu đen dưới ánh tà dương lóng lánh rực rỡ, năm con chó màu trắng cũng đang lóng lánh rực rỡ.
Äinh Há»· Ä‘ang ngồi dưới ánh mặt trá»i lặn, từ xa xa nhìn lại lá cá» lá»›n màu Ä‘en, nét mặt cá»§a y cÅ©ng Ä‘ang rá»±c rỡ.
Y là má»™t ngưá»i rất tùy tiện, có quần áo đẹp mặc, y sẽ mặc, không có quần áo đẹp, y bèn mặc đồ rắch rưới. Có rượu thịt ngon, y sẽ ăn uống thoải mái; không có, dù có ba ngày ba đêm, y cÅ©ng chẳng thấy sao cả.
Cho dù bị đói ba ngày ba đêm, y cÅ©ng còn cưá»i được, rất ít ngưá»i bắt gặp y Ä‘ang nhăn nhó khó chịu.
Bây giá» y Ä‘ang cưá»i. Y cưá»i rất tá»± nhiên, có lúc nheo má»§i lại cưá»i, có lúc tít mắt lại cưá»i, có lúc còn giống như thiếu nữ trá» môi ra cưá»i.
Nụ cưá»i cá»§a y không có tý gì ác ý, lại càng không có tý gì diểu cợt, ác độc.
Vì vậy, y cưá»i kiểu nào, cÅ©ng không há» bị khó coi bao giá».
Vì vậy, những ngưá»i biết y Ä‘á»u nói, con ngưá»i cá»§a Äinh Há»·, thật làm cho ngưá»i ta mê thích, có Ä‘iá»u, cÅ©ng không ít ngưá»i hận y ... hiện tại, ít nhất cÅ©ng có năm ngưá»i.
Tiểu Mã dÄ© nhiên không phải là má»™t trong năm ngưá»i đó.
Tiểu Mã tên là Mã Chân, hiện tại y Ä‘ang đứng sau lưng Äinh Há»·, chỉ cần gặp Äinh Há»· ở dâu, thưá»ng thưá»ng có thể thấy Tiểu Mã ở sau lưng y.
Bởi vì, Tiểu Mã là bạn cá»§a Äinh Há»·, là huynh đệ cá»§a Äinh Há»·, có lúc còn giống như con cá»§a Äinh Há»·.
Có Ä‘iá»u y không tùy hòa như Äinh Há»·, cÅ©ng không làm cho ngưá»i ta mê thích như Äinh Há»·.
Cặp mắt cá»§a y lúc nào cÅ©ng mở to nhìn trừng trừng, gương mặt lúc nào cÅ©ng lá»™ vẻ không phục ai cả, gặp ai cÅ©ng làm như muốn tìm ngưá»i ta gây lá»™n, không những vậy, mà bất kỳ lúc nào cÅ©ng có thể đánh lá»™n được.
Vì vậy, rất nhiá»u ngưá»i gá»i y là Phẫn Ná»™ Äích Tiểu Mã.
Hiện tại y xem ra rất phẫn nộ, cặp mắt đang mở lớn nhìn trừng trừng vào lá cỠđang bay phất phới, hai nắm tay đang nắm chặt lại, miệng thì lẩm bẩm mắng chửi:
- Tam dương khai thái, ngÅ© khuyển khai hoa, con mẹ nó thật là quỹ gì đâu, mấy con rùa Ä‘en tại sao không gá»i luôn là NgÅ© Khuyển phóng thí?
Äinh Há»· vẫn mỉm cưá»i lắng nghe.
Y đã nghe quen quá, Tiểu Mã nói chuyện, nếu không có ba chữ "con mẹ nó" trong đó, mới là chuyện lạ.
Tiểu Mã lại mắng thêm vài ba câu nữa, rồi mới nói tiếp:
- Nhưng tôi còn không hiểu được tại sao, mấy con rùa Ä‘en ấy lại không muốn làm ngưá»i, mà cứ đòi làm chó.
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Bởi vì chó vốn là bạn thân cá»§a loài ngưá»i, giữ nhà cho loài ngưá»i, dẫn đưá»ng cho loài ngưá»i.
Tiểu Mã nói:
- Chó vàng, chó mực, chó đốm cũng là chó, tại sao lại cứ nhất định đòi làm chó trắng?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì, trắng đại khái tượng trưng cho thuần khiết cao quý.
Tiểu Mã nhổ toẹt một bãi nước miếng thật mạnh xuống đất, trừng mắt nói:
- Bất kể ra sao, chó vẫn là chó, chó á»· thế chá»§, cặp mắt chó khinh lá»n ngưá»i, chó đổi không được cái tật ăn cức, chó trắng chó Ä‘en cÅ©ng vậy.
Xem ra y đối vá»›i năm ngưá»i đó không những chán ghét, mà còn hận thù, hận thù muốn chết Ä‘i được.
Bởi vì, y là má»™t tên cưá»ng đạo, cưá»ng đạo hận bảo tiêu, dÄ© nhiên là chuyện quá thiên kinh địa nghÄ©a.
Tiểu Mã lại nói:
- Tuy tôi là cưá»ng đạo, nhưng chuyện tôi làm không thèm dấu chi ai, ít nhất con mẹ nó cÅ©ng không Ä‘i làm chuyện giữ nhà cho mấy tên tham quan ô lại, ác bá gian thương.
Äinh Há»· nói:
- Chuyện bá»n há» làm, tuy chẳng hay ho gì, nhưng năm ngưá»i đó, bản thân há» không phải là những kẻ xấu, nhất là gã Äặng Äịnh Hầu cá»§a Trấn Viá»…n.
Tiểu Mã nói:
- Hình như lần này hắn theo áp tiêu đấy.
Äinh Há»· nói:
- Chắc đúng là y.
Tiểu Mã há»i:
- Nghe nói, y chưa bao giỠbị mất tiêu lần nào?
Äinh Há»· nói:
- Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát không phải chỉ có hư danh thôi.
Tiểu Mã cưá»i nhạt nói:
- Bất kể y là Tiểu Gia Cát hay Äại Gia Cát, lần này chắc chắn là lá»™n cù mèo má»™t vòng.
Äặng Äịnh Hầu cưỡi ngá»±a toàn là thứ tốt, cÅ©ng như rượu cá»§a y uống phải là rượu ngon.
Kỵ thuật cá»§a y cÅ©ng giá»i như tá»­u lượng cá»§a y vậy.
Ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u công nhận, không những y là chá»§ nhân cá»§a má»™t trong bốn tiêu cục lá»›n ở Trung Nguyên, y còn là má»™t ngưá»i biết hưởng thụ nhất, tư tưởng rá»™ng rãi minh bạch nhất, làm việc hăng hái nhất.
Lần này, kế hoạch thành lập liên doanh là do y đỠxướng ra. Thiếu Lâm Thần Quyá»n cá»§a y luyện đã đến tám chín phần há»a hầu, nghe nói, vÅ© công cá»§a Äặng Äịnh Hầu không dưới tứ đại trượng lão cá»§a chùa Thiếu Lâm.
Sau khi liên doanh tiêu cục đã được thành lập rồi, danh tiếng của y trên giang hồ lại càng lừng lẫy.
Bà vợ cá»§a y mỹ lệ và hiá»n thục, con cái cá»§a y thông minh và hiếu thuận, bạn bè cá»§a y cÅ©ng đối xá»­ vá»›i y rất tốt.
Năm nay y má»›i chỉ bốn mươi bốn tuổi, chính là cái tuổi tinh lá»±c sung túc nhất, tư tưởng chính chắn nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i ngưá»i đàn ông.
Cỡ hạng ngưá»i như y, còn có chuyện gì đáng phải lo âu áy náy?
Có!
Có hai chuyện ...
Má»™t trong bốn đại tiêu cuá»™c lá»›n nhất, lịch sá»­ lâu dài nhất cá»§a Trung Nguyên, là Äại Vương tiêu cuá»™c, không chịu tham gia vào kế hoạch liên doanh cá»§a y ... Lão Vương thật là má»™t kẻ ngoan cố.
- Lão này cũng như cây thương của lão ta sử dụng, vừa già vừa ngạnh, nhưng phân lượng lại nặng làm sao.
Liên doanh tiêu cục thành lập chỉ nội trong ba tháng đã bắt đầu có kết quả khả quan, lá cỠKhai Hoa Ngũ Khuyển đi đến đâu, bằng hữu hắc đạo chỉ còn nước ngồi nhìn thở dài.
Có Ä‘iá»u hai tháng gần đây, hàng hóa cá»§a bá»n há», lại bị mất Ä‘i hai lần, không những ngưá»i bị thương, hàng cÅ©ng bị mất.
Ngưá»i bị thương Ä‘á»u là cao thá»§ trong tiêu cục, hàng bị mất Ä‘á»u là thứ hồng hóa trị giá trăm vạn.
Hồng hóa là những món đồ kim châu tế nhuyá»…n, kỳ trân dị bảo, những ngưá»i nhá» bảo tiêu thưá»ng thưá»ng là những ngưá»i không dám cho ngưá»i ta biết chuyện, vì vậy má»›i Ä‘em tiá»n đổi ra thành hồng hóa.
Bởi vì những thứ đồ này không những dá»… dàng di chuyển, mà còn dá»… làm thành ám tiêu, ám tiêu có nghÄ©a là, phía ngoài mặt trang đầy những thứ đồ khác, hồng hóa thì dấu vào chá»— nào đó bí ẩn, giá trị Ä‘á»u lên quá trăm vạn.
Lần bảo tiêu này trách nhiệm quả thật là nặng ná», nhưng Äặng Äịnh Hầu không há» sợ nặng ná».
Y đối với chính mình rất có lòng tin, đối với lần bảo tiêu này rất chắc ăn.
Lần bảo tiêu này, con đưá»ng Ä‘i qua, chá»— giấu đồ, Ä‘á»u tuyệt đối bí mật.
Y trang bày những thứ hàng hóa để ngụy trang trông rất ra vẻ, ngoại trừ có thêm vài ngưá»i, không ai có thể biết được hồng hóa có giấu trong đó, lại càng không thể biết được hồng hóa giấu ở chá»— nào.
Äặng Äịnh Hầu ngẫng đầu nhìn nhìn cây cá» lá»›n cắm xéo trên chiếc xe tiêu đầu tiên, gương mặt bất giác lá»™ ra má»™t nụ cưá»i đắc ý.
Lá cá» lụa màu Ä‘en, cán cá» làm bằng thép ròng, hồng hóa trị giá trăm vạn lượng Ä‘á»u giấu hết trong đó.
Trừ bá»n há» năm ngưá»i ra, bí mật ấy không có ngưá»i thứ sáu nào biết đến.
Xe chạy rầm rầm, ngựa hý vang rần, gió hú.
Gió thổi theo bóng hoàng hôn lại, thành quách bên Bảo Äịnh Phá»§ đã thấy lấp ló ở xa xa.
Lão Triệu Ä‘ang Ä‘i theo há»™ vệ cây cá» thở phào má»™t hÆ¡i, chỉ cần đến được Bảo Äịnh, chuyến tiêu này xem như đã giao được xong hàng.
NghÄ© đến bá»­a nhậu tại Bảo Äịnh Phá»§, mấy mụ đàn bà, tối nay mình có thể vui sướng thá»a thích má»™t phen được rồi.
Chính ngay lúc đó, bá»—ng nghe ầm lên má»™t tiếng, lão Triệu thấy trước mặt tối sầm lại, ngưá»i ngá»±a té xuống má»™t cái hố sâu, cổ xe lão Ä‘ang bảo vệ cÅ©ng đổ xuống theo, ngã vào ngưá»i lão, càng xe tấu xảo đánh vào giữa hai đùi.
- Lần này là xong rồi.
Lão Triệu co rúc ngưá»i lại, muốn má»­a mà chẳng má»­a ra được gì, Ä‘au quá gập cả ngưá»i lại.
Chính cùng lúc đó, trong khu rừng bên cạnh cây cối bá»—Ng nhiên đổ ập xuống, có cây đổ xuống trên lưng, có cây đè xuống trên ngưá»i bá»n bảo tiêu.
Äá»™i ngÅ© Ä‘ang bày chỉnh tá» bá»—ng nhiên biến thành rối loạn lung tung, ngưá»i té ngá»±a ngã ra ngổn ngang.
Äặng Äịnh Hầu xoay ngưá»i kìm cương lại, Ä‘ang tính dục ngá»±a chạy vá» phía trước để bảo vệ tiêu xa và cây cá», trong bụi đã có ba Ä‘iểm sáng lạnh bắn ra, trúng vào mông ngá»±a.
Tuy y đang cưỡi một con thiên lý lương câu đã quen được huấn luyện, con ngựa đau quá chịu không thấu, hý lên một tiếng, chồm hai vó trước lên.
Y Ä‘ang tính bá» chân ra phóng xuống, con ngá»±a đã chảy như bay vá» phía trước, nhảy qua đám cây, xông ra ngoài mưá»i mấy trượng.
Äợi đến lúc y bá» chân ra được khá»i yên ngá»±a, tung ngưá»i lên cao, trong bụi cây lại có má»™t sợi dây dài bay ra, quấn lấy cây cá» trên chiếc xe bị đổ xuống hố, chỉ nghe vù lên má»™t tiếng, cây cá» lá»›n màu Ä‘en đã bị dây thừng cuốn lấy lôi lên lại đằng sau.
Ngưá»i cá»§a Äặng Äịnh Hầu tuy Ä‘ang bay lên, trái tim cá»§a y thì chìm xuống dưới.
Những tay tiêu sư theo xe la lớn lên:
- Mau bảo vệ tiêu xa, đừng trúng phải kế điệu hỗ ly sơn của địch nhân!
Những tay tiêu sư lão luyện Ä‘á»u biết rằng, cá» bảo tiêu tuy bị cướp Ä‘i cÅ©ng hÆ¡i ê mặt, tiêu xa mà bị cướp lại là chuyện rất nghiêm trá»ng.
Dĩ nhiên là phải bảo vệ tiêu xa trước, rồi đoạt cỠbảo tiêu lại sau.
Äặng Äịnh Hầu nhìn những tay tiêu sư lão luyện ấy, muốn ói cả máu ra.
Trong lùm cây, thấp thoáng có bóng ngưá»i, hình như còn Ä‘ang cưá»i ra tiếng.
Äặng Äịnh Hầu phóng xiêng ngưá»i, chiêu NhÅ© Yến Äầu Lâm, nhấp nhô hai lượt đã tung lại đó.
Äệ tá»­ Thiếu Lâm tuy sở trưá»ng không phải là khinh công, nhưng khinh công cá»§a y không kém cá»i tý nào.
Có Ä‘iá»u đợi đến lúc y tung ngưá»i lại, trong lùm cây chẳng còn thấy bóng dáng ngưá»i nào ở đó.
Trên cây cổ thụ có bảy cây kim găm vào một mảnh giấy:
- Tiểu Gia Cát hôm nay đã biến thành Tiểu Trư Ca, con mẹ nó, đả ngứa quá.
Hoàng hôn, đã hoàng hôn.
Ãnh mặt trá»i tà chiếu trên hoang dã, trong buổi chiá»u thu trên xứ bắc.
Xa xa hình như có tiếng ngưá»i Ä‘ang cưá»i lá»›n, tiếng cưá»i truyá»n lại, phảng phất có má»™t lá cá» lá»›n màu Ä‘en Ä‘ang nghinh gió thổi phần phật.
Äặng Äịnh Hầu nắm chặt hai nắm tay, lắng nghe hồi lâu, rồi má»›i thở ra má»™t hÆ¡i dài:
- Äây là hạng ngưá»i nào? Hạng ngưá»i nào lại có bản lãnh cao cưá»ng như vậy?
Ngũ Khuyển Khai Hoa, lá cỠtung bay quyện gió.
Tiểu Mã một tay cầm cây cỠlớn, đứng trên lưng ngựa bằng một chân, đứng vững như Thái Sơn.
Con ngựa này là thứ lương câu, chạy bon bon thần tốc như mủi tên.
Tiểu Mã ngẫng mặt lên lớn tiếng nói:
- Tiểu Gia Cát hôm nay biến thành Tiểu Trư Ca, con mẹ nó, thật là đả ngứa.
Y còn chưa cưá»i xong, dưới bụng ngá»±a bá»—ng có bàn tay thò ra, nắm lấy bàn chân cá»§a y xoay má»™t cái.
Tiểu Mã lộn trong không trung hai vòng, té ngồi xuống đất, cây cỠtrên tay chẳng còn thấy đâu.
Cây cỠđã nằm trong tay Äinh Há»·, ngá»±a đã chậm vó lại, Äinh Há»· Ä‘ang ngồi trên lưng ngá»±a nhìn y cưá»i hì hì.
Tiểu Mã sá» sá» má»§i, cưá»i khổ há»i:
- Anh làm gì vậy?
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Chẳng qua muốn giáo huấn chú má»™t chút, nhắc chú đừng có đắc ý quá quên Ä‘i cả má»i chuyện.
Tiểu Mã đứng dậy, cúi gầm đầu, y muốn nổi nóng lên mà không dám, y còn làm như muốn bật khóc cả lên, xem ra có phải là "Phẫn Ná»™ Äích Tiểu Mã" gì nữa đâu, phải là "Khả Lân Äích Tiểu Lư Tá»­" má»›i đúng.
Äinh Há»· há»i:
- Chú muốn khóc?
Tiểu Mã trỠmôi, không nói gì.
Äinh Há»· nói:
- Ngưá»i nào muốn khóc thì không có rượu uống.
Tiểu Mã cắn chặt môi lại, rốt cuá»™c cÅ©ng mở miệng ra há»i:
- Còn ngưá»i không khóc thì sao?
Äinh Há»· nói:
- Ngưá»i không khóc thì theo ta lại Bảo Äịnh uống rượu.
Tiểu Mã há»i:
- Có thể uống được bao nhiêu?
Äinh Mã nói:
- Hôm này phá lệ, có thể uống mưá»i cân.
Tiểu Mã bá»—ng nhiên hô lên má»™t tiếng, nhảy dậy, búng ngưá»i lên không trung, bàn tay cá»§a Äinh Há»· đã chỠđó.
Hai ngưá»i lập tức há»· há»· hả hả trên lưng ngá»±a, xô qua xô lại, cưá»i vang cả lên.
Kiện mã chạy như bay vá» phía trước, tiếng cưá»i dần dần Ä‘i xa, cây cá» trên ngá»±a tung bay phần phật trong gió.
Bấy giỠtia sáng cuối cùng của một ngày đang chiếu trên lá cỠđen bỗng tắt phụt, rồi màn đêm thình lình bao trùm xuống vạn vật, lá cỠđen không còn thấy bóng dáng ở đâu.



Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:

Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
  #2  
Old 18-04-2008, 11:55 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 2

Quyá»n Äầu Äối Quyá»n Äầu

Ä Ãªm.
Äèn đã được đốt lên.
Trong phòng đầy những mùi thịt nướng và rượu.
Trần rất cao, cây cỠKhai Hoa Ngũ Khuyển đang treo tuốt trên trần nhà, theo gió tung bay.
Ở trong nhà rồi, gió từ đâu ra bây gi�
Gió từ miệng Tiểu Mã thổi ra.
Y ngẩng mặt lên, ngồi phệt ra ghế, uống một ngụm rượu, thổi ra một hơi, lá cỠkhông ngớt bay phần phật cả nửa tiếng đồng hồ rồi, rượu cũng đã uống mất đi một vò.
Äinh Há»· Ä‘ang ngồi bên cạnh nhìn, cÅ©ng nhìn mất ná»­a tiếng đồng hồ, nhịn không nổi cưá»i nói:
- Chân khí cá»§a chú cÅ©ng nhiá»u lắm đó.
Không những y có chân khí nhiá»u, còn có mạnh nữa, có Ä‘iá»u trước mặt Äinh Há»·, y chẳng phát ra được chút gì khí giận.
Cán cỠnằm trên bàn.
Äinh Há»· vá»— nhẹ lên cán cá» bóng loáng, bá»—ng nhiên lại há»i:
- Chú biết trong cán cỠnày giấu gì không?
Tiểu Mã lắc lắc đầu.
Äinh Há»· nói:
- Chú cũng không biết tại sao ta bảo chú giành cây cỠnày?
Tiểu Mã lại lắc lắc đầu.
Y không rãnh nói chuyện, miệng của y còn đang bận thổi phù phù.
Äinh Há»· lại nói:
- Chú bớt thổi đi có được không, dùng đầu não suy nghĩ một tý.
Tiểu Mã nói:
- ÄÆ°á»£c.
Y lập tức đóng miệng lại, ngồi thẳng dậy, chùi chùi má»§i há»i:
- Có Ä‘iá»u đại ca muốn tôi nghÄ© gì bây giá»?
Äinh Há»· nói:
- Từng chuyện một, chú cứ nghĩ thử xem, nghĩ ra rồi thì làm.
Tiểu Mã nói:
- Tôi chẳng phải nghĩ gì làm gì cho mệt, đại ca muốn tôi làm gì, tôi làm vậy!
Äinh Há»· nhìn nhìn y, bá»—ng không cưá»i nữa.
Lúc y bị cảm động, y nhất định cưá»i không nổi.
Tiểu Mã nhìn cán cỠđể trên bàn không chớp mắt, bỗng nhiên nói:
- Tôi nghĩ không ra.
Äinh Há»· nói:
- Chú nghĩ không ra?
Tiểu Mã nói:
- Cán cỠnày không lớn cũng không dài, thật tình tôi nghĩ không ra được trong đó chứa được bao nhiêu thứ.
Äinh Há»· rốt cuá»™c bật cưá»i lên má»™t tiếng, xoay cái nắp nằm dưới đáy cán cá», chỉ nghe "Ä‘inh Ä‘inh Ä‘ong Ä‘ong" vang lên, như những dây đàn được gãy lên liên tiếp, từng hạt từng hạt rÆ¡i xuống mặt bàn.
Cặp mắt của Tiểu Mã đang nhìn trừng trừng sững sốt.
Y không phải là ngưá»i thấy tiá»n là mê, có Ä‘iá»u ngay cả y cÅ©ng nhìn muốn lồi mắt ra.
Bởi vì thật tình y chưa bao giá» thấy qua, trên Ä‘á»i này lại có những thứ huy hoàng mỹ lệ như vậy.
Y bị kinh ngạc cảm động, không phải là giá trị của những viên minh châu, mà là cái huy hoàng cái mỹ lệ không thể so sánh được.
Äinh Há»· cầm má»™t hạt minh châu lên, ánh mắt cÅ©ng lá»™ vẻ cảm động, y lẩm bẩm nói:
- Muốn tìm má»™t viên trân châu như thế này cÅ©ng không có gì khó khăn lắm, có Ä‘iá»u, bảy mươi hai viên giống vậy ...
Y thở ra, rồi mới nói tiếp:
- Xem ra, cái tên Äàm Äạo, tuy lòng dạ độc ác, nhưng cÅ©ng còn có tý bản sá»±.
Tiểu Mã há»i:
- Äàm Äạo? Có phải cái tên quan chó đẻ Äàm Äạo lá»™t da ngưá»i ta không?
Äinh Há»· nói:
- Ừ.
Tiểu Mã há»i:
- Bao nhiêu trân châu đây là của hắn?
Äinh Há»· nói:
- Là của y mua lại đặc biệt dành tặng cho kẻ đở đầu của y trong kinh thành làm lễ thỠđó.
Cặp mắt cá»§a Tiểu Mã lập tức lại trừng lên tròn xoe, y bá»—ng nhiên nhảy dậy, đấm vào bàn má»™t cái, hằn há»c nói:
- Cái tên vương bát đản đó, tôi đã muốn làm thịt hắn từ lâu, con mẹ nó gã Äặng Äịnh Hầu tá»± cho mình là anh hùng, lại Ä‘i làm chó săn cho cái tên rùa Ä‘en chó đẻ đó!
Äinh Há»· hững há» nói:
- Dưới mắt bá»n bảo tiêu chỉ có hai hạng ngưá»i, má»™t hạng là khách hàng, má»™t hạng là cưá»ng đạo, cưá»ng đạo luôn luôn đáng chết, khách hàng luôn luôn đúng.
Tiểu Mã tức giận nói:
- Dù khách hàng là rùa đen vương bát cũng đúng luôn sao?
Äinh Há»· nói:
- Bất kể cưá»ng đạo là thứ cưá»ng đạo gì, dưới mắt bá»n há» Ä‘á»u là kẻ đáng chết.
Gương mặt y còn Ä‘ang cưá»i, ánh mắt đã lá»™ vẻ bi ai và phẫn ná»™ không sao tả xiết.
Tuy không ai gá»i y là "Phẫn Ná»™ Äích Tiểu Mã", nhưng y chắc chắn là má»™t ngưá»i trẻ tuổi đầy phẫn ná»™, hận không thể san bằng hết được những chuyện bất bình trên thế gian này.
... Há»·, ngưá»i trẻ tuổi, lối suy nghÄ© thật khả ái làm sao, sinh mệnh cÅ©ng khả ái làm sao!
Äinh Há»· lại cầm hạt trân châu lên nói:
- Chú xem, những hạt trân châu này trị giá bao nhiêu?
Tiểu Mã nói:
- Tôi nhìn không ra.
Quả thật y nhìn không ra.
Có ngưá»i sinh ra không có tý quan niệm gì vá» tiá»n bạc hay giá trị đồ vật, y là má»™t trong những ngưá»i đó.
Äinh Há»· nói:
- Má»™t trăm vạn lưá»ng.
Tiểu Mã há»i:
- Trăm vạn lượng bạc?
Äinh Há»· gật gật đầu, nói:
- Chẳng qua, đây là tang vật, bá»n há» muốn bán nhanh, nhiá»u nhất chỉ bán được sáu phần.
Tiểu Mã há»i:
- Còn mình có phải muốn bán nhanh không?
Äinh Há»· nói:
- Không những muốn bán lẹ, còn muốn lấy tiá»n mặt nữa.
Tiểu Mã há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Bảy anh em nhà há» Sa ở Loạn Thạch Cương Ä‘á»u bị chết dưới lá cá» NgÅ© Khuyển, để lại cả nhà cô nhi quả phụ, còn có các huynh đệ Ở Thanh Phong SÆ¡n và Tây Hà Thập Bát trại, dù bá»n hỠđáng tá»™i không nói gì, vợ con nào có tá»™i. Những ngưá»i đàn bà những đứa con nít đó Ä‘á»u có quyá»n để sống, muốn sống, phải có cÆ¡m ăn, muốn có cÆ¡m ăn, phải có tiá»n.
Cái đạo lý đó, Tiểu Mã hiểu lắm.
Những cô nhi quả phụ đó, trên giang hồ thật tình rất nhiá»u.
Nhưng trừ Äinh Há»· ra, có ai nghÄ© dùm tá»›i bá»n há»?
Tiểu Mã chá»›p mắt há»i:
- Một trăm vạn lượng, sáu phần có phải là sáu chục vạn lượng không?
Äinh Há»· thở ra, nói:
- Lần này xem ra chú tính không sai chút nào.
Tiểu Mã nói:
- Sáu chục vạn lượng bạc, muốn tôi vác từng rương từng rương vá» cÅ©ng mất cả ná»­a ngày, trong giang hồ có ai đổ ra lập tức được bao nhiêu đó tiá»n bạc, mua lấy cái món đồ nóng hổi này?
Äinh Há»· không trả lá»i, y há»›p má»™t ngụm rượu, ăn má»™t miếng thịt bò nướng, rồi má»›i ung dung nói:
- Bảo Äịnh phá»§ là má»™t thành phố lá»›n, Chấn Oai tiêu cuá»™c chính Ä‘ang đóng ở đây, trong thành ngoài thành, không chừng khắp nÆ¡i Ä‘á»u có tai mắt cá»§a bá»n há».
Tiểu Mã thừa nhận:
- Mấy đứa chó quả nhiên có không ít ở đó.
Äinh Há»· nói:
- Vậy thì chú nghĩ xem, tại sao nơi nào không lại, ta cứ muốn lại đây?
Tiểu Mã nói:
- Tôi nghĩ không ra.
Äinh Há»· nói:
- Chú quả thật nghĩ không ra?
Tiểu Mã sá» sá» má»§i, cưá»i vả lả nói:
- Äại ca nghÄ© đâu đó rồi, tại sao còn muốn tôi nghÄ© làm gì?
Äinh Há»· nói:
- Chỉ vì ta muốn kéo vài sợi gân, bẻ vài cái xương lưá»i biếng cá»§a chú, chữa bệnh lưá»i cho chú đó.
Không ai hiểu Tiểu Mã bằng y.
Y biết có nhiá»u chuyện Tiểu Mã không phải là nghÄ© không ra, chẳng qua lưá»i không nghÄ© đến thế thôi.
Äinh Há»· nói:
- Chú có biết cái tên Trương Kim Äỉnh không?
Lần này, Tiểu Mã không thấy lắc đầu.
Y có lại Bảo Äịnh má»™t lần.
Những ngưá»i có tá»›i Bảo Äịnh, nhất định sẽ không thể không nghe đến Trương Kim Äỉnh.
Trương Kim Äỉnh là ngưá»i giàu nhất ở phá»§ Bảo Äịnh, và cÅ©ng là má»™t nhà từ thiện số má»™t trong phá»§, lấy tám chữ "Phú khả địch quốc, lạc thiện hiếu thi" ra hình dung y, cÅ©ng không phải là sai gì.
Äinh Há»· nói:
- Chú có biết Trương Kim Äỉnh dá»±a vào đâu mà giàu có lên vậy không?
Lần này Tiểu Mã lại lắc đầu trở lại.
Äinh Há»· nói:
- Có hạng ngưá»i tuy không chính mình Ä‘i cướp, nhưng trái tim còn Ä‘en hÆ¡n cả cưá»ng đạo, ngưá»i khác liá»u mạng Ä‘i cướp cá»§a, y ngồi không mua lại, ba phần trả không tá»›i hai phần, trao tay qua ít nhất cÅ©ng kiếm chác được vô số tiá»n lá»i.
Tiểu Mã há»i:
- Anh nói có phải là những tên chuyên môn đi mua đồ tang vật không?
Äinh Há»· gật đầu nói:
- Trương Kim Äỉnh vốn là hạng ngưá»i đó.
Tiểu Mặt đớ mặt ra.
Äinh Há»· nói:
- Bây giá» y vẫn còn là hạng ngưá»i đó, chẳng qua, tỳ vị cá»§a y lá»›n lên má»™t tý, làm ăn nhá» nhoi, y chẳng thèm để mắt đến.
Tiểu Mã há»i:
- Chúng ta lại phá»§ Bảo Äịnh, có phải là để gặp y?
Äinh Há»· nói:
- Ừ.
Tiểu Mã bỗng nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng nói:
- Cái thứ đó, con mẹ nó, thật không phải là con ngưá»i, sao đại ca lại Ä‘i tìm hắn?
Äinh Há»· còn chưa mở miệng, ngoài cá»­a đã có ngưá»i vừa cưá»i vừa nói:
- Y lại đây không phải tìm ta, mà là tìm tiá»n cá»§a ta.
Con ngưá»i Trương Kim Äỉnh giống như má»™t cái đỉnh, má»™t cái kim đỉnh.
Trên đầu y đội má»™t cái má»§ kim quan, eo lưng Ä‘eo má»™t sợi kim đái, trên ngưá»i mặc má»™t bá»™ kim bào, ngón tay Ä‘eo đầy nhẫn ngá»c dát vàng, ít nhất là bảy tám ngón.
Sợi dây thắt lưng cá»§a y rất rá»™ng, bởi vì cái bụng cá»§a y so vá»›i cái đỉnh bày ngoài chùa Bảo Äịnh xem ra không kém bao nhiêu.
Lúc Tiểu Mã xông ra mở cửa, y đã đứng vững như cái vại ba chân ở đó.
Phía sau lưng y còn có hai ngưá»i, má»™t ngưá»i mặc áo lòe loẹt bó thân, đầu đội mÅ© lệch, ăn mặc tá»±a như má»™t gã bảo tiêu đệ tam cấp trên hý đài.
Tiểu Mã nói:
- Ngươi là gã hỠTrương?
Trương Kim Äỉnh nói:
- Ngươi là gã "Phẫn Ná»™ Äích Tiểu Mã"?
Xem ra danh tiếng cá»§a Tiểu Mã trong giang hồ không còn nhá» nhoi gì, ngay cả hạng ngưá»i này cÅ©ng đã nghe đến y.
Tiểu Mã trừng mắt, nhìn y từ cái bụng Ä‘i lên tá»›i mặt, gằn giá»ng há»i:
- Làm sao ta biết được ngươi là Trương Kim Äỉnh thật hay giả?
Trương Kim Äỉnh đáp:
- Ngươi nhất định phải biết, trừ ta ra, còn ai có được bao nhiêu đó thịt trong ngưá»i?
Tiểu Mã cưá»i nhạt há»i:
- Bao nhiêu đó thịt trong ngưá»i cá»§a ngươi là ở đâu ra?
Trương Kim Äỉnh cưá»i nói:
- DÄ© nhiên là từ trên ngưá»i các ngươi chạy qua đấy.
Lúc y cưá»i, chỉ thấy da mặt cưá»i mà không thấy thịt cưá»i, đấy không phải vì thịt trên mặt quá nhiá»u, chẳng qua, da cá»§a y quá dày, cÆ¡ hồ muốn chôn luôn cái má»§i vào trong đó, chẳng còn thấy đâu.
Tiểu Mã muốn đấm cho y má»™t quyá»n vào mặt cho sưng cái má»§i lá»™ ra ngoài.
Trương Kim Äỉnh nói:
- Äừng quên ta là ngưá»i đại ca cá»§a ngươi má»i lại, ngươi mà đánh ta, không khác gì đánh vào mặt đại ca cá»§a ngươi.
Tiểu Mã nắm chặt hai nắm tay, rốt cuá»™c y không đấm ra quyá»n nào.
Trương Kim Äỉnh thở phào ra má»™t hÆ¡i dài, mỉm cưá»i nói:
- Bây giỠchúng ta có thể vào được chưa, xin nói dùm.
Tiểu Mã nói:
- Muốn vào, chỉ một mình ngươi vào thôi.
Trương Kim Äỉnh nói:
- Các vị có hai ngưá»i, dÄ© nhiên ta cÅ©ng phải Ä‘em vào hai ngưá»i, ta làm ăn trước giá» rất công bình.
Tiểu Mã há»i:
- Còn ngươi không tính sao?
Trương Kim Äỉnh nói:
- Con ngưá»i cá»§a ta không thể tính là má»™t ngưá»i, lúc nãy chính ngươi đã có nói rồi.
Tiểu Mã tức quá đần mặt ra, Äinh Há»· thì bật cưá»i lên.
Y mỉm cưá»i bước lại kéo Tiểu Mã, hững há» nói:
- Trương lão bản còn không xem mình là ngưá»i, chú lại Ä‘i tức giận làm gì?
Tiểu Mã cÅ©ng bật cưá»i lên, nói:
- Chẳng qua tôi chỉ lấy làm lạ, trên Ä‘á»i này tại sao lại có hạng ngưá»i không thích làm con ngưá»i?
Trương Kim Äỉnh trừng mắt lên cưá»i nói:
- Bởi vì thá»i buổi này, chỉ có làm ngưá»i má»›i khổ, làm heo làm chó, so ra còn dá»… dàng hÆ¡n làm ngưá»i.
Nhìn thấy những hạt trân châu trên bàn, cặp mắt ti hí cá»§a Trương Kim Äỉnh bá»—ng nhiên tròn vo lại, y thở ra nhè nhẹ má»™t hÆ¡i, nói:
- Äây có phải là đồ các vị muốn bán cho ta?
Äinh Há»· nói:
- Nếu không phải là thứ hàng thế này, làm sao tôi dám lao động đến đại giá của Trương lão bản?
Trương Kim Äỉnh há»i:
- Ông muốn bán bao nhiêu?
Äinh Há»· nói:
- Một trăm vạn lượng.
Trương Kim Äỉnh há»i lại:
- Một trăm vạn lượng?
Tiểu Mã nhảy dựng lên, chụp ngay lấy cổ áo của y, tức giận nói:
- Ngươi đang nói chuyện, hay đang đánh rắm vậy?
Trương Kim Äỉnh vẫn còn Ä‘ang cưá»i tít mắt, nói:
- Tôi chỉ bất quá Ä‘ang làm chuyện mua bán, ngưá»i bán đưa giá ra, ngưá»i mua trả giá lại, làm ăn vốn là vậy mà.
Tiểu Mã nói:
- Ta không phải là kẻ làm ăn.
Äinh Há»· nói:
- Ta là kẻ làm ăn.
Tiểu Mã ngá»› mặt ra, bàn tay buông thá»ng xuống.
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Trương lão bản thích đưa giá qua trả giá lại, ta phụng bồi được mà.
Trương Kim Äỉnh nói:
- Tối đa ta chỉ bỠra được hai vạn.
Äinh Há»· nói:
- Chín mươi chín vạn.
Trương Kim Äỉnh nói:
- Ba vạn.
Äinh Há»· nói:
- Chín mươi tám vạn.
Trương Kim Äỉnh nói:
- Bốn vạn.
Äinh Há»· nói:
- ÄÆ°á»£c, ta bán.
Tiểu Mã lại đần mặt ra, ngay cả Trương Kim Äỉnh cÅ©ng ngá»› ngẫn, y nằm má»™ng cÅ©ng nghÄ© không ra có ngưá»i xem vàng như đồ sắt vụn, đây quả thật là trên trá»i bá»—ng nhiên rá»›t xuống má»™t bao thịt.
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Ta là hạng ngưá»i tri túc, tri túc thì luôn luôn sung sướng.
Trân châu nằm trên mặt bàn được bao quanh bởi những chiếc đũa.
Y di động má»™t chiếc đũa, trân châu bèn lăn long lóc ra kẻ hở, lăn xuống, lá»t vào trong cán cá» màu Ä‘en.
Trương Kim Äỉnh nhìn y, bá»—ng nhiên há»i:
- Ông có biết ta đang nói đến bốn vạn gì không?
Äinh Há»· há»i:
- Không lẽ không phải là bốn vạn lượng?
Trương Kim Äỉnh nói:
- Bốn vạn đồng.
Äinh Há»· nói:
- Bốn vạn đồng ta cũng bán cho ông.
Tiểu Mã kinh ngạc nhìn y, hình như y chưa há» gặp qua ngưá»i này bao giá».
Nhưng Äinh Há»· chẳng thèm nhìn y, lại nói:
- Äừng nói là có bốn vạn đồng, dù Trương lão bản không đưa đồng nào, ta cÅ©ng bán luôn.
Tiểu Mã nhịn không nổi nữa, lớn tiếng nói:
- Äại ca cá»§a ta chịu bán, ta không chịu.
Äinh Há»· nói:
- Äại ca chú chịu, chú cÅ©ng chịu luôn.
Tiểu Mã há»i:
- Tại sao?
Y trước giá» rất nghe lá»i Äinh Há»·, Äinh Há»· làm, đây là lần đầu tiên y mở miệng há»i:
- Tại sao?
Bởi vì hiện giá» y cảm thấy kỳ lạ quá, kỳ lạ muốn chết ngưá»i.
Äinh Há»· nói:
- Chú nhất định phải há»i cho ra?
Tiểu Mã nói:
- Ừ.
Äinh Há»· thở ra nói:
- Bởi vì ta sợ đánh nhau.
Tiểu Mã lại tròn xoe mắt, lấy ngón tay đụng vào cái bụng cá»§a Trương Kim Äỉnh, há»i:
- Anh sợ đánh lộn với tên này?
Äinh Há»· nhìn Trương Kim Äỉnh từ trên xuống dưới hai lượt nói:
- Cỡ hạng ngưá»i như Trương lão bản, dù có bảy tám chục tên, muốn đánh lá»™n, ta cÅ©ng còn thoải mái xin thù tiếp.
Tiểu Mã há»i:
- Vậy thì anh sợ đánh nhau với ai?
Äinh Há»· há»i lại:
- Chú nhìn không ra thật sao?
Tiểu Mã nói:
- Tôi nhìn không ra.
Ngưá»i đứng cúi đầu sau lưng Trương Kim Äỉnh, ăn mặc như má»™t tên bảo tiêu trên hý dài nãy giá», bá»—ng nhiên cưá»i lên má»™t tiếng, nói:
- Tôi nhìn ra.
Tiểu Mã trừng mắt há»i:
- Ngươi? Ngươi nhìn ra con mẹ gì?
Gã bảo tiêu nói:
- Ãt ra ta cÅ©ng nhìn ra được má»™t chuyện.
Tiểu Mã nói:
- Ngươi nói đi.
Gã bảo tiêu nói:
- "Thảo Nhân Há»· Hoan Äích Äinh Há»·" quả thật không hổ là đệ nhất trí Ä‘a tinh trong hắc đạo, còn "Phẫn Ná»™ Äích Tiểu Mã" thật là con mẹ nó, má»™t cái bao cá» vô dụng.
Tiểu Mã nhảy dựng lên nói:
- Ngươi là thứ gì?
Gã bảo tiêu nói:
- Ngưá»i còn nhìn chưa ra?
Tiểu Mã nói:
- Ta chỉ thấy, ngươi chẳng phải thứ gì, cÅ©ng chẳng phải ngưá»i, tối Ä‘a chỉ bất quá là con mẹ nó, má»™t con chó trắng.
Gã bảo tiêu cưá»i lá»›n.
Y vừa cưá»i lá»›n vừa thoát bá»™ áo hoa hoè trên ngưá»i ra, gỡ cái mÅ© lệch xuống, lấy tấm áo vừa cởi ra chùi vào mặt mấy cái.
Rồi thì cái gã bảo tiêu hạng ba trên hý đài bỗng biến thành vị tiêu khách đệ nhất lưu cao thủ trong giang hồ.
Nói má»™t cách nghiêm chỉnh, ngưá»i có đủ tư cách được xưng là đại tiêu khách đệ nhất lưu cao thá»§ trong giang hồ, nhất định không có quá mưá»i ngưòi, Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát Äặng Äịnh Hầu dÄ© nhiên là má»™t trong những ngưá»i đó.
Ngưá»i này diện mạo ung dung, ánh mắt loang loáng, ngay cả trong đám vương công đại thần cÅ©ng khó mà thấy được mấy ngưá»i.
Tiểu Mã cưá»i nhạt nói:
- Quả thật đúng thế, quả thật là Tiểu Trư Ca.
Äặng Äịnh Hầu mỉm cưá»i nói:
- Nhưng ta lại nhìn trật ngươi, ngươi chẳng phải là bao cá», ngươi chỉ bất quá là má»™t con lừa nhá» thôi.
Tiểu Mã lại nắm chặt nắm tay.
Có Ä‘iá»u nắm tay cá»§a y bị Äinh Há»· giữ chặt lại.
Tiểu Mã há»i:
- Anh sợ đánh nhau thật sao?
Äinh Há»· nói:
- Thật, chỉ tiếc là trận đánh này xem ra không thể tránh khá»i.
Tiểu Mã há»i:
- Vậy thì sao anh còn giữ tôi lại?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì còn chưa đến lúc bắt đầu.
Tiểu Mã há»i:
- Phải đợi đến chừng nào?
Äinh Há»· nói:
- Chúng ta còn phải đợi đến lúc Tây Môn đại tiêu đầu cởi y phục ra rồi hẳn nói.
Gã bảo tiêu còn lại lạnh lùng nói:
- Không ngỠngươi nhận ra được ta.
Äinh Há»· nhìn nhìn chá»— lồi lên má»™t bên ngưá»i cá»§a y, mỉm cưá»i nói:
- Ta cÅ©ng chẳng nhận ra gì ngươi, chẳng qua ta chỉ nhận ra cây Càn Khôn Bút trên ngưá»i cá»§a ngươi thế thôi.
Càn Khôn Bút luyện bằng thép ròng, lúc này đang được cắm xéo qua thắt lưng, dưới tấm áo hoa hòe của Tây Môn Thắng.
Ngưá»i cá»§a y cÅ©ng giống như cây bút, ốm yếu, cao ngoằng, sắc bén, thép ròng mài dÅ©a rèn luyện đã dược lâu năm.
Năm tiêu cuá»™c lá»›n trong Khai Hoa NgÅ© Khuyển, nếu nói vá» mưu sâu tính xa, tính toán không bao giá» trật, tá»± nhiên phải là Liêu Äông dại hiệp Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Äặng Äịnh Hầu đứng nhất vá» tư tưởng rá»™ng rãi, thể lá»±c dồi dào. Quy Äông Cảnh khôn ngoan mà như ngưá»i ngu dốt, lúc nào cÅ©ng có phúc tinh chiếu vào, chính là má»™t vị phúc tướng nhất trong vÅ© lâm Trung nguyên. Ngá»c Báo Khương Tân kiêu hãn dÅ©ng mãnh, tinh nhuệ không thể đương đầu.
Nhưng nói vỠvũ công, đệ nhất trong các tiêu cuộc của Trung nguyên, phải tính tới Càn Khôn Bút Tây Môn Thắng.
Công phu điểm huyệt, đả huyệt, ám khí và nội gia miên chưởng của y, ở Trung nguyên không ở vào vị trí thứ hai.
Mấy năm gần đây, quả thật rất ít ngưá»i trong giang hồ muốn giao đấu vá»›i y.
Nhưng Tiểu Mã lại rất muốn.
Chỉ cần y muốn đánh nhau, đối phương vÅ© công cưá»ng nhược ra sao, y chẳng thèm để ý tá»›i.
- Ngươi là Tây Môn Thắng?
Tây Môn Thắng gật gật đầu.
Tiểu Mã há»i:
- Bây giỠđã đến lúc bắt đầu đánh nhau chưa?
Tây Môn Thắng cưá»i nhạt.
Tiểu Mã xoa xoa tay:
- Ngươi nói đánh nhau kiểu nào đây?
Tây Môn Thắng nói:
- Äánh nhau chỉ có má»™t cách.
Tiểu Mã há»i:
- Cách gì?
Tây Môn Thắng cưá»i nhạt nói:
- Äánh đến chừng nào đối phương gục xuống, bò dậy không nổi thì ngừng.
Tiểu Mã cưá»i lá»›n, nói:
- ÄÆ°á»£c, kiểu này hợp vá»›i khẩu vị cá»§a ta.
Äinh Há»· bá»—ng nhiên cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Kiểu này lại không hợp với khẩu vị của đại ca ngươi.
Tây Môn Thắng nói:
- Ta chẳng đi tìm ngươi.
Äinh Há»· nói:
- Theo ta biết, đánh nhau có hai loại, một loại văn, một loại võ.
Tây Môn Thắng há»i:
- Ngươi muốn đánh theo kiểu văn?
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Cỡ hạng ngưá»i có thân phận như Tây Môn đại tiêu đầu đây, cÅ©ng không nên đánh nhau như hai con chó cắn lá»™n phải không?
Tây Môn Thắng há»i:
- Äánh kiểu văn đánh làm sao?
Äinh Há»· nói:
- Ta nói ra, ngươi có chịu không chứ?
Tây Môn Thắng cưá»i nhạt nói:
- Äối phó hạng ngưá»i như các hạ, đánh kiểu nào cÅ©ng thế thôi.
Dĩ nhiên y rất chắc ăn.
Mưá»i năm nay, Càn Khôn Bút đã trải qua trăm trận lá»›n nhá», trước giá» chưa bao giá» bị bại trận.
Äinh Há»· bật cưá»i, nói:
- ÄÆ°á»£c, đã vậy, chúng ta thá»­ đánh kiểu này xem sao.
Chữ "đánh" vừa ra khá»i miệng, nắm quyá»n cá»§a y đã đấm vào cái bụng phình to cá»§a Trương Kim Äỉnh.
Cái bụng cá»§a Trương Kim Äỉnh không phải cứng rắn như thiết đỉnh, y bị má»™t quyá»n đánh vào gập cả lưng lại, muốn ói cả mật ra, mắt má»§i ràn rụa, ngay cả nước tiểu thiếu Ä‘iá»u muốn chảy ra cả quần.
Tây Môn Thắng nổi giận há»i:
- Tại sao ngươi đánh y?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Äây chính là kiểu đánh văn cá»§a ta, chúng ta ai đánh cho Trương lão bản gục xuống không dậy được, ngưá»i đó thắng, nhưng chỉ được dùng nắm tay đánh thôi.
Chữ "đánh" vừa nói ra khá»i miệng, nắm tay cá»§a y đã đấm vào eo lưng cá»§a Trương Kim Äỉnh.
Tây Môn Thắng nói:
- Làm gì có kiểu đánh lạ vậy?
Äinh Há»· nói:
- Ngươi đã nói rồi, bất kể ta đánh kiểu gì, ngươi dá»u chịu, nếu ngươi không muốn bị thua, phải mau mau theo ta mà đánh.
Chữ "đánh" vừa thốt ra, xương sưá»n cá»§a Trương Kim Äỉnh lại ăn thêm má»™t quyá»n.
Quả đấm cá»§a Äinh Há»· quả thật không nhẹ tý nào, vậy mà xương sưá»n cá»§a y vẫn còn chưa bị gãy.
Bất cứ ai muốn đấm gãy rẽ xương sưá»n nằm dấu trong má»™t tấm thịt dày má»™t thước cá»§a má»™t ngưá»i, nhất định không phải là chuyện dá»… dàng.
Chẳng qua, tuy xương sưá»n không gãy, đũng quần cÅ©ng đã ướt dầm dá», dù Trương Kim Äỉnh có là má»™t cái đỉnh thật sá»±, cÅ©ng chịu khong nổi cái kiểu đánh như vậy.
Tây Môn Thắng không thể bại được.
Gương mặt y chẳng có biểu tình gì, nắm tay đã tung ra không hình không bóng, đánh vào eo cá»§a Trương Kim Äỉnh.
Trương Kim Äỉnh lập tức ngã ầm xuống, ngã xuống thật lẹ làng.
Ngưá»i này xem ra hình như ngu hÆ¡n cả trâu bò, thật ra, y còn khôn hÆ¡n cả hồ ly gấp mưá»i lần.
Tây Môn Thắng nhìn y há»i:
- Ngươi còn bò dậy nổi không?
Trương Kim Äỉnh lập tức lắc đầu.
Tây Môn Thắng ngẩng đầu lên, nhìn Äinh Há»· cưá»i nhạt nói:
- Y chẳng bò dậy nổi, ngươi bại rồi.
Äây quả thật là hai ngưá»i Ä‘ang diá»…n trò hý, ngưá»i ca kẻ há»a, ngưá»i tung kẻ hứng.
Cỡ hạng ngưá»i thông minh như Äinh Há»·, làm sao lại bị gạt như vậy được?
Gương mặt cá»§a Tiểu Mã vì tức giận quá đã biến thành đỠké, nào ngá» Äinh Há»· bá»—ng dưng lại cưá»i lá»›n lên.
Tây Môn Thắng há»i:
- Ngươi còn chưa chịu thua sao?
Äinh Há»· nói:
- Ta thua, ta vốn đã chịu thua rồi.
Tây Môn Thắng há»i:
- Äã thua rồi còn cưá»i gì nữa?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Bởi vì ta đánh tên rùa Ä‘en này được ba quyá»n miá»…n phí, trong lòng cÅ©ng đở tức Ä‘i được hết ná»­a.
Rõ ràng y đã chuẩn bị chịu thua, vậy mà còn đánh được Trương Kim Äỉnh ba quyá»n không tốn tiá»n.
Thì ra, bị gạt không phải là y, mà là Trương Kim Äỉnh.
Lần này, Trương lão bản coi như đã bị làm ăn thất bại.
Äặng Äịnh Hầu đứng má»™t bên nhìn nhìn, khóe miệng bất giác lá»™ ra má»™t nụ cưá»i.
Nhưng Tiểu Mã đã nhảy dá»±ng lên há»i:
- Anh tính chịu thua thật sao?
Äinh Há»· nói:
- Ừ.
Tiểu Mã há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· cưá»i má»™t tiếng, nói:
- Tây Môn Thắng đánh trận nào thắng trận đó, Äặng Äịnh Hầu thần quyá»n vô địch, chỉ có anh em chúng ta, muốn đánh bại ngưá»i ta cÅ©ng khó có cÆ¡ há»™i lắm.
Tiểu Mã nói:
- Chỉ cần có một chút xíu cơ hội thôi, chúng ta cũng phải ...
Äinh Há»· ngắt lá»i y:
- Huống gì, dù chúng ta có đánh bại hết bá»n há», mình cÅ©ng chẳng lợi lá»™c gì, dù có đánh đến chảy máu đầu ra, nhất định cÅ©ng chỉ nằm kiệt sá»±c ra đó, còn đâu đối phó nổi những ngưá»i còn lại bên ngoài?
Y lại cưá»i má»™t tiếng nói tiếp:
- Vì vậy chung cuộc mình cũng vẫn phải thua, nếu đã phải thua, tại sao không thua cho đẹp một tý?
Tiểu Mã cắn chặt răng nói:
- Anh chịu thua, tôi không chịu thua.
Y nói chưa hết lá»i, nắm tay đã đấm tá»›i Tây Môn Thắng nhanh như Ä‘iện xẹt.
Y đấm vào mặt của Tây Môn Thắng.
Y ghét cái bản mặt khinh khỉnh của Tây Môn Thắng.
Có Ä‘iá»u, nắm tay cá»§a y vừa đấm tá»›i, gương mặt cá»§a Tây Môn Thắng bá»—ng có má»™t ngưá»i chắn phía trước.
Gương mặt ngưá»i này trắng trẻo nhẳn nhụi, văn văn vẻ vẻ, xem ra không có tý nào đáng ghét.
Một cái đấm ra, muốn thu lại không phải là chuyện dễ.
Nhưng Tiểu Mã thu nắm tay lại tỉnh bơ, y hét lên:
- Xích ra, ta chẳng đi tìm ngươi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bây giỠđến lượt ta, ngươi không tìm ta cũng không được.
Y đưa quyá»n ra, miệng nói:
- Ta cÅ©ng sá»­ quyá»n, chúng ta tấu xảo lấy quyá»n đầu đối chá»i vá»›i quyá»n đầu.
Tài sản của XuyVuu

  #3  
Old 18-04-2008, 11:56 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 3

Ngạ Hổ Cương


T iểu Mã tuy là anh em bạn bè thân thiết vá»›i Äinh Há»·, tính tình lại không giống y.
Tiểu Mã không bao giỠchịu động đến đầu não suy nghĩ, trố cặp mắt ra nhìn, vễnh tai lên nghe.
Y chỉ thích động tay chân, lại càng thích lấy tay quyá»n cá»§a mình đụng độ trá»±c tiếp vá»›i tay quyá»n ngưá»i khác, lấy cứng đụng vá»›i cứng.
Tay quyá»n cứng hÆ¡n y cÅ©ng không mấy ai, chỉ tiếc là hôm nay y gặp phải Äặng Äịnh Hầu.
Äặng Äịnh Hầu được ngưá»i ta xưng tụng là Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát, hai chữ Thần Quyá»n hiển nhiên còn nằm trên cả Tiểu Gia Cát, do đó có thể thấy công phu quyá»n cước cá»§a y, nhất định không dở tý nào.
Thật ra, y vốn là kẻ quyá»n pháp khá nhất trong đám đệ tá»­ tục gia chùa Thiếu Lâm.
Thiếu Lâm thần quyá»n lấy oai mãnh hùng hồn làm sở trưá»ng, nếu chú trá»ng chiêu thức và biến hóa là đã Ä‘i vào chá»— hạ thừa.
Vì vậy y chỉ cần đấm ra má»™t quyá»n, thưá»ng thưá»ng Ä‘á»u là thá»±c chiêu, những thứ quyá»n cước hoa dạng, đệ tá»­ Thiếu Lâm chẳng thèm sá»­ dụng tá»›i.
Tiểu Mã cũng chính một kiểu giống vậy.
Quyá»n pháp cá»§a y nhanh mà mạnh, chỉ cần đấm cho trúng ngưá»i ta, đấm trúng xong rồi, mình ra sao, y chẳng thèm nghÄ© chi cho mệt.
Hai ngưá»i vừa xông vào đánh nhau, bàn ghế trong phòng, chén nhá» chén lá»›n, Ä‘á»u bị tai há»a, chỉ nghe loảng xoảng lỉnh kỉnh cách cách vang lên tứ tung không ngá»›t, chân ghế, chân bàn, chén bát bay qua bay lại, đầy cả phòng.
Còn khổ hÆ¡n cả bàn ghế, là Trương Kim Äỉnh.
Ngưá»i khác ai cÅ©ng né được, còn y thì đã bị đánh má»™t hồi Ä‘i không nổi, chỉ còn nước nằm yên đó thở dốc.
Ngưá»i ta Ä‘ang đánh nhau, y nằm đó ăn đòn, chân ghế, chân bàn, chén dÄ©a đổ bể Ä‘á»u nhắm vào ngưá»i y dích vào, y thở chẳng muốn ra hÆ¡i.
Äinh Há»· cưá»i, Tây Môn Thắng thì chau mày.
Lấy thân phận và vÅ© công cá»§a Äặng Äịnh Hầu, đáng lý ra y không nên đánh nhau vá»›i ngưá»i khác như vậy, Tây Môn Thắng cÅ©ng chưa từng thấy y đánh nhau như vậy bao giá».
Thật tình, đây không phải là vũ lâm cao thủ đang tương tranh với nhau, mà là hai tên vô lại trong ngõ hẽm đang giành giựt cắn xé nhau vì một con điếm.
Bá»—ng nghe "bình" lên má»™t tiếng, má»™t tiếng hét vang lên, hai bóng ngưá»i nhập lại rồi phân ra, má»™t ngưá»i đụng vào bức tưá»ng, ngưá»i thì búng ngưá»i lên cao, rồi từ từ hạ xuống mặt đất.
Ngưá»i bị đụng vào tưá»ng lại là Äặng Äịnh Hầu.
Y trượt trên tưá»ng xuống, đứng dá»±a vào đó, thở dốc má»™t hồi.
Tiểu Mã thì đứng đó rất bình ổn, trừng cặp mắt tròn xoe nhìn y.
Gã thanh niên trẻ tuổi "phẫn ná»™" này không lẽ đã đánh bại Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát nổi danh lâu năm đây sao?
Äặng Äịnh Hầu thở phào má»™t hÆ¡i, bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n, nói:
- Tốt lắm, đả lắm, ba mươi năm nay, ta chưa bao giỠđược đánh má»™t trận đả Ä‘á»i như hôm nay.
Tiểu Mã lại trừng trừng nhìn y cả nửa ngày, rồi mới nói dằn từng tiếng một:
- ÄÆ°á»£c, hảo tiểu tá»­, cho là ngươi được lắm đó.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi phục chưa?
Tiểu Mã cắn chặt răng, muốn nói, nhưng vừa mở miệng, đã phun ra một búng máu tươi.
Nhưng y vẫn còn đứng vững như trá»i trồng ở đó, cặp mắt còn mở tròn xoe, chưa chịu ngã ầm xuống.
Äặng Äịnh Hầu thở ra má»™t hÆ¡i, nói:
- Gã này bị ăn hai quyá»n cá»§a ta, xương sưá»n bị gãy mất ba cái, còn đứng đó chưa ngã, ta thật bá»™i phục ngươi.
Tiểu Mã cắn chặt hàm răng, hít vào một hơi thật dài, nói:
- Ngươi khá»i cần phục ta, ta đánh không lại ngươi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tốt, đánh không lại ngưá»i khác cÅ©ng chẳng có gì là mất mặt, nhận mình thua má»›i là chuyện không dá»… dàng.
Tiểu Mã nói:
- Nhưng có ngày ta sẽ đánh ngươi bò dậy không nổi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta chá».
Tiểu Mã nói:
- Bây giỠngươi muốn gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta muốn ngươi đi theo ta.
Tiểu Mã nói:
- Äi thì Ä‘i.
Muốn đi là đi.
Muốn chém đầu cũng chẳng thèm chau mày, huống gì là đi?
Äinh Há»· vá»— vào vai Liểu Mã mấy cái, mỉm cưá»i nói:
- Hảo huynh đệ, chúng ta đi một lượt với y.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi chẳng muốn há»i ta Ä‘em các ngươi Ä‘i đâu sao?
Äinh Há»· cưá»i cưá»i nói:
- Chúng ta đã chịu Ä‘i theo ngươi, dầu sôi lá»­a bá»ng cÅ©ng theo vào, còn há»i gì nữa?
NÆ¡i đây là má»™t khách sạn, khách sạn quả thật bị bá»n tiêu khách trong NgÅ© Khuyển tiêu cuá»™c bao vây kín mít.
Một cổ xe lớn màu đen đang đậu ở ngoài cổng, gã đánh xe đang cầm roi đợi sẵn ở đó.
Bá»n hỠđã tính đúng Äinh Há»· và Tiểu Mã nhất định không thể chạy Ä‘i đâu được.
Äinh Há»· và Tiểu Mã cÅ©ng không có vẻ gì muốn chạy, khệnh khạng bước ra, leo lên xe ngồi, làm như là khách do Äặng Äịnh Hầu má»i Ä‘i ăn tiệc vậy.
Tây Môn Thắng nãy giá» vẫn lầm lầm lì lì, Äặng Äịnh Hầu thì cứ nhìn chăm chú vào Äinh Há»·, cho đến lúc má»i ngưá»i vào xe hết rồi, xe đã chạy, y má»›i thở nhẹ ra má»™t hÆ¡i, nói:
- ÄÆ°á»£c, được lắm.
Äinh Há»· há»i:
- Ngươi đang nói ta?
Äặng Äịnh Hầu gật gật đầu nói:
- Ta vốn không ngỠtới, ngươi cũng có vẻ được lắm.
Äinh Há»· cưá»i cưá»i, nói:
- Thật ra, không chừng ta cũng chẳng phải như ngươi tưởng tượng.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ãt ra, ngươi rất dÅ©ng cảm nhận thua.
Äinh Há»· nói:
- Ta nhận thua, bởi vì ta phát giác ra mình phạm một lỗi lầm đáng chết.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Sao?
Äinh Há»· nói:
- Äáng lý ra ta phải biết ngươi nhất định sẽ lại chá»— Trương Kim Äỉnh.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì ngươi biết ta muốn giứt bá» mấy món đồ này ra cho nhanh, mà ngưá»i ăn được món đồ này, chỉ có Trương Kim Äỉnh.
Tiểu Mã cưá»i nhạt nói:
- Tên vương bát hỠTrương kia là một đứa tạp chủng đem mẹ mình ra bán chỉ vì năm lượng bạc.
Äặng Äịnh Hầu đồng ý:
- Hắn quả thật là một đứa tạp chủng.
Tiểu Mã trừng mắt há»i:
- Còn ngươi thì sao?
Äặng Äịnh Hầu mỉm cưá»i nói:
- Ãt nhất ta còn dám lấy quyá»n ta đấm quyá»n ngươi.
Tiểu Mã chỉ còn nước đồng ý:
- Chuyện đó, quả thật ngươi so vá»›i những đứa tạp chá»§ng khác mạnh hÆ¡n nhiá»u.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Dưới mắt ngươi, những ngưá»i bảo tiêu e chẳng có ai không phải tạp chá»§ng?
Tiểu Mã nói:
- Nhất là năm đứa các ngươi.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Vậy thì ngươi sắp gặp thêm má»™t ngưá»i nữa.
Tiểu Mã há»i:
- Ai?
Quy Äông Cảnh tuổi tác không già như ngưá»i ta tưởng tượng, tối Ä‘a y chỉ có ba mươi lăm tuổi.
Ngưá»i nào gặp y lần đầu tiên, nhất định sẽ thấy cái miệng cá»§a y trước.
Cái miệng cá»§a y cÅ©ng không có gì đặc biệt, có Ä‘iá»u, biểu tình lại rất Ä‘a dạng, có lúc trá» xuống, có lúc chu ra, có lúc cong cá»›n, có lúc còn làm những dáng Ä‘iệu không ai tưởng tượng được.
Những dáng điệu đó không có gì là khả ái, nhưng cũng không đáng ghét, chắc chắn là, chưa có ai có cái kiểu giống như y vậy.
Äấy cÅ©ng chỉ là má»™t Ä‘iểm kỳ quái thứ nhất cá»§a y.
Gương mặt của y xem ra hình như hình vuông, hàm râu vừa cứng vừa rậm, nhưng lại được cạo rất sạch sẽ.
Ngưá»i trong giang hồ để râu nhiá»u hÆ¡n là cạo râu, do đó, có thể nói, đó là má»™t Ä‘iểm kỳ quái thứ hai cá»§a y.
Ngưá»i cá»§a y xem ra cÅ©ng hình vuông, thân hình vuông, chân tay vuông, toàn thân trừ cái rún ra, rất có thể chá»— nào cÅ©ng vuông.
Äấy là Ä‘iểm kỳ quái thứ ba cá»§a y.
Y không những là má»™t tay đại hào tiêu cuá»™c ở Trung nguyên, mà cÅ©ng là tay cá»± phú dệt vải ở lưỡng hà, gia tài đồ sá»™, có thể nói là số má»™t trong bá»n anh em cá»§a y, nhưng y xem ra không giống vậy tý nào, xem ra y có vẻ là má»™t ngưá»i làm ăn không có tý đầu óc lá»›n lao cho lắm.
Thật ra, đầu não cá»§a y vận động không kém gì ai, có thể để ngưá»i khác Ä‘i làm chuyện đó, y sẽ không làm, có thể đáp ứng được chuyện gì, y không há» từ chối.
Nếu gặp chuyện không đáp ứng được, y sẽ nói hai tiếng "không được", rất nhanh nhẹn gá»n ghẽ. Y nói ra kiên quyết còn hÆ¡n ai, nhất định không để cho ai hiểu lầm, dù ngưá»i lại cầu xin là anh em há» hàng, cÅ©ng không ngoại lệ.
Tuy y có bao nhiêu đó Ä‘iá»u kỳ quái, nhưng bất cứ ai gặp y, Ä‘á»u cho rằng, y là ngưá»i thành thật, rất có nghÄ©a khí.
Hạng ngưá»i ấy phải chăng là biểu tượng cá»§a má»™t ngưá»i rất thành công?
Vì vậy, y cÅ©ng giống như bao nhiêu ngưá»i thành công khác, cÅ©ng có nhược Ä‘iểm cá»§a y ...
đàn bà.
Nơi đây không có đàn bà.
Ở Chấn Oai tiêu cuộc, phía trong ra tới phía ngoài, không có chỗ nào có đàn bà.
Quy Äông Cảnh kiên trì phải giữ như vậy.
Äàn bà là nhược Ä‘iểm cá»§a y, là món ngon cá»§a y, là niá»m vui thú cá»§a y, nhất định không thể là sá»± nghiệp cá»§a y.
Chuyện đàn ông, nhất định không thể đụng tới đàn bà ... đấy chính là nguyên tắc y vẫn luôn luôn giữ.
Äinh Há»· vừa gặp y, lập tức biết ngay, ngưá»i này còn khó đối phó hÆ¡n tất cả những ai khác.
Không chừng cái nhìn cá»§a Quy Äông Cảnh đối vá»›i ngưá»i trẻ tuổi cÅ©ng đồng dạng, vì vậy, y nhìn đăm đăm vào Äinh Há»·.
Äinh Há»· cưá»i ruồi, nói:
- Khá»e chứ?
Quy Äông Cảnh cÅ©ng cưá»i cưá»i, nói:
- Ngươi có phải là tên Äinh Há»· ai ai cÅ©ng thích không?
Äinh Há»· đáp:
- Chính là ta.
Quy Äông Cảnh nói:
- Xem ra quả thật ngươi làm cho ai cũng thích.
Tiểu Mã bá»—ng nhiên há»i:
- Ngươi là lão Quy?
Quy Äông Cảnh nói:
- Ta há» Quy.
Tiểu Mã nói:
- Ngươi rõ ràng là một con rùa đen, tại sao lại cứ bắt mình làm chó?
Quy Äông Cảnh chẳng những không tức giận, y còn cưá»i, cưá»i lá»›n lên:
- Nói thật hay, thưởng cho đây.
Äặng Äịnh Hầu mỉm cưá»i há»i:
- Ông tính thưởng cho y gì đó?
Quy Äông Cảnh đáp:
- Rượu.
Rượu ngon, và cũng là rượu mạnh.
Rượu ngon không phải thưá»ng thưá»ng Ä‘á»u là rượu mạnh sao?
Quy Äông Cảnh là ngưá»i có tá»­u lượng, Tây Môn Thắng cÅ©ng là ngưá»i có tá»­u lượng, Äặng Äịnh Hầu dÄ© nhiên lại càng quá.
Ba ngưá»i ngồi đó bồi bạn Äinh Há»· và Tiểu Mã uống rượu, làm như quả thật má»i bá»n há» lại ăn tiệc.
Uống tá»›i ly thứ sáu, Äinh Há»· bá»—ng nhiên đặt ly rượu xuống bàn, há»i:
- DÄ© nhiên các ngươi đã biết cướp tiêu ba lần trước Ä‘á»u là bá»n ta?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i nói:
- Bá»n ta Ä‘á»u biết Äinh Há»· làm ngưá»i ta mê thích, còn được gá»i là Äinh Há»· thông minh.
Äinh Há»· há»i:
- DÄ© nhiên các ngươi cÅ©ng biết bá»n ta chuyên môn Ä‘i cướp hàng cá»§a Khai Hoa Ngá»§ Khuyển tiêu cục?
Äặng Äịnh Hầu đáp:
- Ừ.
Äinh Há»· nhìn nhìn ba ngưá»i bá»n há», há»i:
- Các ngươi có chứng có tật gì không?
Äặng Äịnh Hầu đáp:
- Không.
Äinh Há»· há»i:
- Cũng không bị điên?
Äặng Äịnh Hầu đáp:
- Cũng không.
Äinh Há»· há»i:
- Các ngươi không bị khùng, cÅ©ng không bị Ä‘iên, bá»n ta cướp tiêu cá»§a các ngươi ba lần, tại sao các ngươi lại Ä‘i má»i bá»n ta uống rượu?
Quy Äông Cảnh cÅ©ng Ä‘ang nhìn y lom lom, bá»—ng nhiên há»i:
- Ngươi có bao giỠbị ai gạt chưa?
Äinh Há»· đáp:
- Bất kỳ ngưá»i nào cÅ©ng Ä‘á»u không khá»i bị gạt má»™t lần, ta cÅ©ng là ngưá»i.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Ngươi bị gạt lúc nào?
Äinh Há»· đáp:
- Lúc ta còn mưá»i hai tuổi.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Năm nay ngươi bao nhiêu?
Äinh Há»· đáp:
- Hai mươi mốt.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Mưá»i năm nay, ngươi không há» bị ai gạt sao?
Äinh Há»· đáp:
- Không há».
Quy Äông Cảnh chăm chú nhìn y, không nói gì nữa.
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Ta bị ngưá»i ta gạt má»™t lần đã quá đủ.
Quy Äông Cảnh lại nhìn y lom lom cả ná»­a ngày, bá»—ng nhiên cưá»i lá»›n nói:
- Äã vậy, tốt nhất bá»n ta cÅ©ng không cần phải gạt ngươi thêm làm gì.
Äinh Há»· nói:
- Tốt nhất là vậy.
Quy Äông Cảnh nói:
- Vì vậy bá»n ta tốt nhất nên nói thật vá»›i nhau.
Äinh Há»· nói:
- Äúng vậy.
Quy Äông Cảnh nói:
- Vậy thì ta cho ngươi biết, bá»n ta má»i ngươi uống rượu, bởi vì bá»n ta muốn đổ cho ngươi say.
Äinh Há»· há»i:
- Tại sao?
Quy Äông Cảnh đáp:
- Bởi vì bá»n ta muốn ngươi thố lá»™ má»™t chuyện.
Äinh Há»· há»i:
- Chuyện gì?
Quy Äông Cảnh nói:
- Bá»n ta Ä‘i chuyến tiêu này, đưá»ng xá nhật trình nÆ¡i chốn nhận tiêu dá»u bí mật. Ngay cả đồ hàng hoá bá»n ta Ä‘em theo cÅ©ng bí mật.
Äinh Há»· nói:
- Ta biết.
Quy Äông Cảnh nói:
- Bí mật này đáng lý ra ngươi không thể nào biết được, nhưng ngươi lại biết.
Äinh Há»· mỉm cưá»i.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Ai đem bí mật nói cho ngươi biết?
Äinh Há»· há»i:
- Các ngươi muốn ta thố lộ một chuyện, chính là chuyện này chăng?
Quy Äông Cảnh đáp:
- Chỉ có chuyện đó thôi.
Äinh Há»· há»i:
- Các ngươi cho là ta uống rượu xong sẽ thố lộ ra sao?
Quy Äông Cảnh đáp:
- Uống say nói thật, ngưá»i say rượu, đại khái khó giữ bí mật.
Äinh Há»· nói:
- Có Ä‘iá»u lần này các ngưá»i lầm.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Sao?
Äinh Há»· nói:
- Ta uống rượu say rồi, chỉ làm một chuyện.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Chuyện gì?
Äinh Há»· nói:
- Ngá»§.
Quy Äông Cảnh bật cưá»i, nói:
- Cái tật đó, không khác gì ta lắm.
Äinh Há»· nói:
- Chỉ khác có một điểm.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Äiểm gì?
Äinh Há»· nói:
- Ngươi muốn tìm đàn bà ngá»§ chung, ta chỉ má»™t mình mình ngá»§, không những vậy, đã ngá»§ là ngá»§ như heo chết, kèn trống inh á»i cÅ©ng chẳng tỉnh dậy.
Quy Äông Cảnh nói:
- Vì vậy, ngươi say rượu rồi, không nói thật mà cũng chẳng nói dối.
Äinh Há»· nói:
- Không sai tý nào.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Bá»n ta có cách nào cho ngươi nói thật không?
Äinh Há»· đáp:
- Có.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Cách nào?
Äinh Há»· đáp:
- Cách đó các ngươi đã dùng qua.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Sao?
Äinh Há»· nói:
- Ngưá»i khác nói thật vá»›i ta, ta cÅ©ng nhất định nói thật vá»›i há».
Y mỉm cưá»i, vá»— vào vai Quy Äông Cảnh nói:
- Nãy giá» ngươi nói thật vá»›i ta, nhất định ngươi quá hiểu, muốn ngưá»i khác thành thá»±c vá»›i ngươi, chỉ có cách trước hết phải thành thá»±c vá»›i ngưá»i ta. Trước giá» ta vẫn không sao hiểu được, tại sao vận khí cá»§a ngươi tốt thế, lúc nào cÅ©ng có phúc tinh chiếu mạng, bây giá» ta má»›i biết, vận khí cá»§a ngươi từ đâu ra.
Vận khí tá»± nhiên không phải từ trên trá»i xuống.
Quy Äông Cảnh cưá»i lá»›n nói:
- Ta là ngưá»i thô thiển, ta không hiểu những thứ đạo lý đó, có Ä‘iá»u, ta cÅ©ng hiểu được má»™t Ä‘iá»u.
Äinh Há»· há»i:
- Ngươi biết ta sắp nói thật cho ngươi nghe?
Quy Äông Cảnh gật gật đầu, nói:
- Vì vậy ta đang chuẩn bị nghe đây.
Äinh Há»· nói:
- Ngưá»i nói bí mật ấy cho bá»n ta nghe là ...
- Má»™t ngưá»i chết.
Trong sảnh đưá»ng cá»§a Chấn Oai tiêu cục, bá»—ng nhiên chẳng có tiếng động gì, Quy Äông Cảnh, Äặng Äịnh Hầu, Tây Môn Thắng, ba ngưá»i Ä‘ang vênh mặt lên.
Bá»n há» trừng mắt nhìn chăm chú vào Äinh Há»·.
Chỉ có má»™t mình Äinh Há»· còn Ä‘ang cưá»i, vẫn cái kiểu cưá»i làm ngưá»i ta mê thích.
Y bá»—ng nhiên phát giác ra, lúc Quy Äông Cảnh không cưá»i, dáng Ä‘iệu trông rất dá»… sợ, rất khó nhìn, làm như đã biến thành má»™t ngưá»i nào khác.
Quy Äông Cảnh cưá»i nhạt há»i:
- Ngươi đang nói thật?
Äinh Há»· nói:
- Ngưá»i đó lúc trước còn sống, nhưng hiện giá» quả thật là ngưá»i chết.
Äặng Äịnh Hầu giành há»i:
- Ai giết hắn?
Äinh Há»· đáp:
- Ta.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Hắn nói cho ngươi biết bí mật cá»§a bá»n ta, ngươi lại Ä‘i giết hắn?
Äinh Há»· đáp:
- Ta không giết hắn không được.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· đáp:
- Bởi vì đó là má»™t trong những Ä‘iá»u kiện bá»n ta đã giao ước vá»›i nhau.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Giao ước gì?
Äinh Há»· đáp:
- Ba tháng trước, có ngưá»i gởi thÆ¡ lại, nói rằng, y có thể nói bí mật cá»§a các ngươi cho ta nghe, vá»›i Ä‘iá»u kiện là, ta cướp tiêu xong, chia cho y ba phần, nếu ta chịu theo Ä‘iá»u kiện, lập tức phải giết ngay ngưá»i giao thÆ¡ để bịt miệng.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi chịu Ä‘iá»u kiện cá»§a hắn?
Äinh Há»· gật gật đầu, nói:
- Vì vậy, sau đó không lâu, lại có ngưá»i Ä‘em phong thÆ¡ thứ hai lại.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Trong thÆ¡ có phải nói cho ngươi biết, bí mật chuyện bá»n ta từ Khai Phong Ä‘em hàng tá»›i kinh thành?
Äinh Há»· nói:
- Äúng vậy.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Vì vậy ngươi dự định kế hoạch cướp chuyến hàng đó?
Äinh Há»· nói:
- DÄ© nhiên trưóc hết ta còn phải giết ngưá»i đưa thÆ¡ bịt miệng.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi cướp xong chuyến đó, có phải đã chia ba phần cho ngưá»i viết lá thÆ¡ đó không?
Äinh Há»· nói:
- Tuy ta có chỗ không nguyện ý lắm, nhưng vì làm ăn lâu dài, đành phải theo đó mà làm.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi làm cách nào dưa hàng cho hắn?
Äinh Há»· nói:
- Ta cướp xong hàng hóa, y sai ngưá»i Ä‘em má»™t lá thÆ¡ nữa lại, đòi phần cá»§a y, Ä‘em đến chá»— y đã chỉ định, Ä‘em lại xong, lập tức phải bá» Ä‘i, nếu còn đứng đó nhìn trá»™m, sẽ chẳng còn làm ăn gì kỳ tá»›i nữa.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Vì vậy ngươi không nghe lá»i không được?
Äinh Há»· nói:
- Ừ.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Vì vậy, cho đến bây giá», ngươi còn chưa thấy mặt thật cá»§a y như thế nào?
Äinh Há»· nói:
- Thậm chí y là nam là nữ, già hay trẻ, ta cũng còn không biết.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Từ đó đến giá», có phải y đã gởi cho ngươi sáu bức thÆ¡?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Ngươi quả thật biết tính toán.
Quy Äông Cảnh há»i:
- Bao nhiêu ngưá»i đưa thÆ¡, Ä‘á»u bị ngươi giết sạch bịt miệng?
Äinh Há»· nói:
- Tuy không phải chính tay ta giết bá»n há», nhưng bá»n há» quả thật vì ta mà chết.
Quy Äông Cảnh nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã cưá»i nhạt nói:
- Ngươi đừng nhìn ta làm gì, bá»n đó chẳng đáng cho ta giết đâu.
Ãnh mắt cá»§a Äặng Äịnh Hầu loang loáng, y nói:
- Xem ra, ngưá»i gởi thÆ¡ cho các ngươi, không những biết bá»n ta làm gì, bá»n ta ở đâu cÅ©ng rành rẽ như trong lòng bàn tay.
Äinh Há»· nói:
- Bá»n ta vốn hôm nay rày mai kia đó, không ở nÆ¡i nào cố định, có Ä‘iá»u, bất kỳ bá»n ta Ä‘i đâu, thÆ¡ cá»§a y Ä‘á»u không bao giá» tá»›i trật chá»—.
Äặng Äịnh Hầu chau mày lại, thật tình y nghÄ© không ra nhân vật thần bí này là ai.
Quy Äông Cảnh và Tây Môn Thắng dÄ© nhiên cÅ©ng Ä‘oán không ra.
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Bá»n ta biết, cÅ©ng chỉ có bao nhiêu đó thôi, vì vậy, các ngươi má»i ta uống rượu nhiá»u thế này, thật tình cÅ©ng uổng lắm ...
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng nhiên ngắt lá»i y, nói:
- Ãt nhất ngươi biết má»™t Ä‘iá»u bá»n ta không biết.
Äinh Há»· nói:
- Sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- DÄ© nhiên, nhất định ngươi biết sáu ngưá»i đó chôn tại nÆ¡i đâu.
Äinh Há»· thừa nhận.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Còn có sáu lá thơ.
Äinh Há»· nói:
- ThÆ¡ cÅ©ng nằm chung vá»›i ngưá»i chết.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ở đâu?
Äinh Há»· há»i lại:
- Không lẽ ngươi còn muốn Ä‘i xem mặt bá»n há»?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i nói:
- Ngưá»i lão luyện giang hồ Ä‘á»u biết rằng, ngưá»i chết có lúc cÅ©ng tiết lá»™ bí mật ngưá»i còn sống không biết.
Äinh Há»· há»i:
- Ngươi muốn ta đem ngươi lại đó?
Ãnh mắt cá»§a Äặng Äịnh Hầu sáng rá»±c, nhìn thẳng vào y, há»i:
- Không lẽ ngươi không chịu?
Äinh Há»· bật cưá»i, nói:
- Ai nói ta không chịu, chẳng qua ...
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Chẳng qua làm sao?
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Ta sợ rằng, dù ta có chịu đem các ngươi lại đó, các ngươi cũng chẳng dám.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng mỉm cưá»i, há»i:
- Nơi đó không lẽ là long đàm hổ huyệt sao?
Äinh Há»· hững há» cưá»i nói:
- Tuy không phải là long đàm, nhưng cũng là hổ huyệt.
Äặng Äịnh Hầu mỉm cưá»i há»i:
- Nơi đó quả thật có hổ sao?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Không những có hổ, mà là thứ hổ đói.
Äặng Äịnh Hầu thất thanh há»i:
- Ngạ Hổ Cương?
Äinh Há»· cưá»i lá»›n nói:
- Äúng vậy, chính là Ngạ Hổ Cương.
Trong phòng bá»—ng nhiên yên tÄ©nh hẳn, bởi vì má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng biết, Ngạ Hổ Cương là má»™t nÆ¡i nguy hiểm đáng sợ vô cùng.
Nghe nói đại giang ra tá»›i phía bắc, hai bên Hoàng Hà, bao nhiêu nhân vật đáng sợ nhất cá»§a hắc đạo, cÆ¡ hồ toàn bá»™ Ä‘á»u tập trung ở Ngạ Hổ Cương.
Bởi vì bá»n há» Ä‘ang dá»± định kế hoạch tổ chức má»™t liên minh chống lại vá»›i Khai Hoa Ngá»§ Khuyển tiêu cục.
Ngưá»i trong Khai Hoa Ngá»§ Khuyển lại đó, có khác gì Ä‘em lợn béo lại dâng, có khác gì thiêu thân đâm đầu vào bóng đèn.
Gương mặt của Tây Môn Thắng xem ra còn không lộ vẻ biểu tình gì, nhưng đồng tử đã thu nhỠlại.
Quy Äông Cảnh đã đứng dậy chắp tay ra sau lưng tản bá»™ lòng vòng chung quanh bàn.
Äặng Äịnh Hầu đưa ly rượu lên, tính uống cạn, má»›i phát giác ra đó là ly không.
Äinh Há»· nhìn bá»n há», nhẫn nha nói:
- Chỉ cần các vị thật tình dám lại, muốn ta đem đi lúc nào cũng được.
Quy Äông Cảnh bá»—ng nhiên cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Không phải là bá»n ta không dám Ä‘i, chỉ là không cần phải Ä‘i.
Äinh Há»· há»i:
- Không cần phải đi?
Quy Äông Cảnh nói:
- Äối vá»›i ngưá»i chết, trước giá» ta không có hứng thú gì cho lắm, bất kể là nam hay nữ Ä‘á»u vậy cả.
Tây Môn Thắng nói:
- Ta ...
Quy Äông Cảnh bước lại vá»— vào vai y, nói:
- Không những ông không cần phải đi, còn đi không được.
Tây Môn Thắng há»i:
- Tại sao?
Quy Äông Cảnh nói:
- Bởi vì, bá»n ta ở đây má»›i nhận được má»™t món hàng lá»›n, sáng mai lập tức phải khởi hành.
Y vá»— mạnh vào vai Tây Môn Thắng, cưá»i nói:
- Cái tiêu cục này toàn dựa vào ông, ông đi, ta biết làm sao đây?
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng nhiên bật ngưá»i dậy:
- Ta đi được.
Hào kiệt giang hồ giải tù phạm, trước giỠkhông phải dùng đến còng chân còng tay.
Bởi vì bá»n há» dùng má»™t cách còn tốt hÆ¡n ... Ä‘iểm huyệt.
Thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt có nặng có nhẹ, bá»™ vị cÅ©ng có chá»— nặng chá»— nhẹ, nặng có thể làm ngưá»i ta chết được, nhẹ thì làm cho ngưá»i ta mất tá»± do hành động.
Bất kể là nặng hay nhẹ, ai bị Ä‘iểm trúng huyệt đạo, Ä‘á»u cảm thấy mùi vị không dá»… chịu tý nào.
Tiểu Mã đang nếm phải mùi vị không dễ chịu tý nào đó.
Y muốn mắng ngưá»i, nhưng mở miệng không ra, muốn vung quyá»n, nhưng cất tay lên không nổi, cả ngưá»i y như bị má»™t sợi dây thừng buá»™c chặt cứng, ngay cả huyết mạch cÅ©ng bị bó lại. Cả ngưá»i y như muốn nổ tung.
Äặng Äịnh Hầu nhìn y mỉm cưá»i nói:
- Äây có phải là lần đầu ngươi bị Ä‘iểm huyệt đạo không?
Tiểu Mã cắn chặt răng, hận không cắn được y một miếng.
- Cái tên rùa Ä‘en này đã biết mình không mở miệng ra được, còn há»i làm quái gì?
Äặng Äịnh Hầu lại cưá»i nói:
- Ta xem có vẻ vậy đấy, bởi vì hiện giỠngươi có vẻ khó chịu lắm, không những vậy còn tức giận nữa, đợi ngươi thành thói quen rồi, sẽ thấy thoải mái thôi.
Tiểu Mã hận không cắn đứt được cái mủi của y ra.
Bất cứ chuyện gì cÅ©ng làm thành thói quen được, chuyện này, chỉ má»™t lần là đã quá nhiá»u.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngưá»i Ä‘iểm huyệt ngươi là Tây Môn Thắng, các ngươi cÅ©ng nên biết, thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt và đả huyệt cá»§a y, có thể nói là đệ nhất Trung nguyên, ngưá»i khác không ai giải nổi.
Y bá»—ng nhiên cưá»i lên má»™t tiếng, nói:
- May mà ta cũng chẳng phải ai xa lạ, chính là môn hạ chùa Thiếu Lâm.
Äệ tá»­ chùa Thiếu Lâm lấy từ bi làm gốc, cứu cánh là phổ độ chúng sinh, cứu khổ cứu nạn.
Vì vậy, môn hạ chùa Thiếu Lâm tuy thá»§ pháp Ä‘iểm huyệt không cao minh, thá»§ pháp giải huyệt cá»§a các môn các phái thứ nào cÅ©ng rành rá»t.
Thiếu Lâm vốn là nguồn gốc cá»§a võ há»c thiên hạ.
Äặng Äịnh Hầu lại nói:
- Chắc các ngươi không tin ta sẽ giải huyệt cho các ngươi, bởi vì ta thật tình không phải là đối thá»§ cá»§a hai ngưá»i hợp lại, tay chân các ngươi vừa tá»± do, không chừng ta sẽ bị khổ đến nÆ¡i.
Tiểu Mã quả thật không tin, ngàn lần vạn lần không tin.
Có Ä‘iá»u đúng lúc y Ä‘ang nghÄ© đến chuyện cắn lão rùa Ä‘en má»™t cái, Äặng Äịnh Hầu lại Ä‘i giải khai huyệt đạo cá»§a bá»n há».
Äinh Há»· vẫn còn bất động ở đó, yên lặng nhìn nhìn y.
Tiểu Mã cÅ©ng không động đậy, ngưá»i khác vừa giải khai huyệt đạo cho y, hiển nhiên y không thể lập tức lại động tay động chân.
Nhưng y nhịn không nổi bèn há»i:
- Ngươi làm vậy là có ý gì?
Äặng Äịnh Hầu hững há» nói:
- Chẳng làm gì cả, chẳng qua một mình buồn buồn, lấy các ngươi ra làm trò thế thôi.
Tiểu Mã trừng mắt há»i:
- Ngươi không tính để bá»n ta đánh nát xương ra chứ?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i há»i lại:
- Các ngươi là hạng ngưá»i như vậy?
Tiểu Mã nói không ra lá»i.
Bá»n há» quả thật không phải là hạng ngưá»i như vậy.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Các ngươi là cưá»ng đạo, không chừng cÅ©ng có giết ngưá»i, không chừng cÅ©ng có tranh cướp, nhưng ta biết, các ngươi không chịu Ä‘i làm chuyện nói xong nuốc lá»i, vong ân phụ nghÄ©a.
Y mỉm cưá»i, nhìn nhìn Äinh Há»·, nói:
- Ta cÅ©ng biết, ngươi đã bằng lòng đưa ta lại chá»— mấy ngưá»i chết và phong thÆ¡, thì ngươi nhất định sẽ làm cho bằng được.
Tiểu Mã trừng mát nhìn y, bỗng nhiên thở ra, lẩm bẩm:
- Xem ra, lão tiểu tá»­ này có biện pháp đối phó ngưá»i khác.
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Xem ra không phải chỉ có bao nhiêu đó thôi.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i lá»›n.
Hiện tại, bá»n há» Ä‘ang ngồi trên cổ xe ngá»±a cá»§a Quy Äông Cảnh.
Quy Äông Cảnh ăn mặc không chá»n lá»±a lắm, nhưng ngoài đàn bà ra, y còn rất kỹ chuyện xe cá»™.
Xe của y, mãi mãi là thứ xe thoải mái nhất, hào hoa nhất, dự bị đâu ra đó nhất.
Äặng Äịnh Hầu vừa cưá»i lá»›n, vừa mở má»™t cái cá»­a nhá» kín trong góc, lấy ra má»™t vò rượu.
Vò rượu ấy dĩ nhiên là vò rượu ngon.
Äặng Äịnh Hầu chặt bay nắp vò, lập tức có má»™t mùi rượu thÆ¡m ngát bay ra đầy má»§i.
Tiểu Mã lập tức há»i:
- Äây là loại Äại Khúc ở Thiểm Châu?
Tuy y không thích lấy mắt nhìn, lấy tai nghe, lỗ mủi của y lại rất linh, nhất là đối với rượu.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- ÄÆ°á»ng xa tịch mịch, rượu có thể quên ưu, chúng ta làm hai ly được chăng?
Tiểu Mã nói:
- Tốt.
Äinh Há»· nói:
- Không tốt.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· đáp:
- Ta uống rượu không những phải đúng ngưá»i, đúng rượu, còn đúng chá»— nữa.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Gần đây còn có nơi nào hợp khẩu vị của ngươi?
Äinh Há»· nói:
- Hạnh Hoa Thôn.
Thanh Minh thá»i tiết vÅ© phân phân Lá»™ thượng hành nhân dục Ä‘oạn hồn Tá vấn tá»­u gia hà xứ hữu Mục đồng dao chỉ Hạnh Hoa thôn Dịch thÆ¡:
Thá»i tiết Thanh Minh, mưa lất phất.
Ngưá»i Ä‘i trên dưá»ng muốn tê tái hồn Xin há»i quán rượu ở đâu có Mục đồng chỉ Hạnh Hoa thôn ở đằng xa Äây là má»™t bài thÆ¡ nhà nhà Ä‘á»u thuá»™c lòng, cÆ¡ hồ má»—i nÆ¡i Ä‘á»u có ngưá»i Ä‘ang ngồi ngâm nga.
Vì vậy má»—i nÆ¡i Ä‘á»u có má»™t chá»— tên là Hạnh Hoa thôn.
Hạnh Hoa thôn ở nÆ¡i đây nằm ở chân má»™t dãy núi, trong má»™t khu rừng phong còn chưa bị sắc thu nhiá»…m Ä‘á», tại má»™t nÆ¡i thanh vắng, bên cây cầu nhá» bắc qua con lạch.
Không có hoa hạnh, thậm chí ngay cả một đóa hoa cũng không thấy.
Nhưng quán rượu này quả thật có tên là Hạnh Hoa thôn.
Hạnh Hoa thôn là má»™t quán rượu nhá», phia trước có má»™t lan can nhá», có má»™t sân nhá», bên trong là má»™t gian nhà nhá», má»™t cái sảnh đưá»ng nhá», đứng bán rượu, là má»™t ngưá»i đàn bà cặp mắt nhá» nhá», cái má»§i nhá» nhá», cái miệng nhá» nhá».
Chỉ tiếc là tuổi tác cá»§a bà ta không còn nhá», bất kỳ ai cÅ©ng nhận ra, bà ta ít nhất cÅ©ng sáu chục tuổi.
Bà già sáu chục tuổi đi đâu cũng thấy.
Có Ä‘iá»u bà già sáu chục tuổi này, còn mặc cái quần sặc sỡ có hoa màu Ä‘á», trên mặt còn có thoa má»™t lá»›p phấn, móng tay còn đánh màu hồng hồng, chưa chắc ai đã có cÆ¡ há»™i gặp qua.
Äinh Há»· vừa bước qua sân, bà ta đã chạy từ trong nhà ra, như má»™t con gà nhá» "lão làng" vậy, xà vào lòng Äinh Há»·.
Äặng Äịnh Hầu nhìn muốn ngẫn cả ngưá»i ra, cho đến lúc Äinh Há»· giá»›i thiệu:
- Äây là bà chá»§ cá»§a Hạnh Hoa Thôn.
Äặng Äịnh Hầu má»›i gượng cưá»i cất tiếng chào há»i.
Y bá»—ng nhiên phát hiện cái gã Äinh Há»· thông minh này, vá» phương diện chá»n lá»±a bạn gái, thật tình có chá»— không được thông minh.
Äinh Há»· há»i:
- Ông có nghe qua cái tên Hồng Hạnh Hoa bao giỠchưa?
Äặng Äịnh Hầu đáp:
- Chưa.
Không phải là y không biết nói dối, cÅ©ng không phải là không biết nói dối trước mặt đàn bà, chẳng qua, bởi vì ngưá»i đàn bà này già quá.
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Ông chưa nghe tá»›i cái tên này bao giá», chỉ có hai lý do.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Sao?
Äinh Há»· nói:
- Nếu không phải vì ông quá thật thà, thì chắc vì ông quá trẻ trung.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tôi ... tôi không thật thà lắm.
Y lại nói thật lần nữa.
Bá»i vì đứng trước mặt ngưá»i đàn bà này, y cảm thấy mình thật tình còn trẻ lắm. Gần hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên y có cảm giác như vậy.
Äinh Há»· nói:
- Nếu ông sinh sá»›m Ä‘i vài năm, ông sẽ biết chung quanh thành Bảo Äịnh tám trăm dặm, ngưá»i đàn bà nổi danh nhất ở đây là ai.
Äặng Äịnh Hầu chỉ còn nước cưá»i khổ.
Thật tình y không dám tin bà già trước mặt mình đây là một kẻ danh tiếng từng làm điên đảo thần hồn chúng sinh.
Cái vị "danh nhân" này còn Ä‘ang nhìn y cưá»i duyên, như má»™t cô thiếu nữ.
Äặng Äịnh Hầu nhịn không nổi mở miệng há»i:
- Cái vị cô nương Hồng Hạnh Hoa này là bạn thân của ông?
Äinh Há»· nói:
- Không thể xem là bạn thân.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Là ngưá»i tình cá»§a ông?
Äinh Há»· nói:
- CÅ©ng không thể xem là ngưá»i tình.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Vậy thì bà ta rốt cuộc là gì của ông?
Äinh Há»· nói:
- Bà là tổ mẫu của tôi.
Äặng Äịnh Hầu đần mặt ra.
Nếu y Ä‘ang cưỡi ngá»±a, nhất định sẽ té lá»™n cù mèo trên lưng ngá»±a xuống, nếu y Ä‘ang uống rượu, nhất định sẽ bị sặc ngay vào cổ há»ng.
Hiện tại, tuy y không uông rượu, cÅ©ng không cưỡi ngá»±a, biểu tình trên gương mặt y giống như đã lá»™n bảy tám vòng, cổ há»ng Ä‘ang sặc sụa đầy những rượu.
Hồng Hạnh Hoa lấy má»™t tay ôm bụng, cưá»i gập cả lưng lại.
Bà ta cưá»i ha hả, chỉ vào Äặng Äịnh Hầu, há»i:
- Ngưá»i này là ai?
Äinh Há»· nói:
- Y tên là Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát.
Hồng Hạnh Hoa há»i:
- Là má»™t trong bá»n Ngá»§ Khuyển Khai Hoa?
Äinh Há»· đáp:
- Ừ.
Nụ cưá»i trên mặt cá»§a Hồng Hạnh Hoa bá»—ng nhiên không còn thấy đâu, bà ta xoay ngược tay tát cho Äinh Há»· má»™t cái bạt tai, tát thật mạnh.
Äinh Há»· vẫn còn Ä‘ang cưá»i.
Hồng Hạnh Hoa lại tát thêm cho y má»™t cái nữa,lá»›n tiếng há»i:
- Ngươi Ä‘i kết bạn vá»›i hạng ngưá»i như thế này hồi nào?
Äinh Há»· nói:
- Trước giỠcháu chưa bao giỠgặp y.
Hồng Hạnh Hoa há»i:
- Y không phải là bạn của ngươi?
Äinh Há»· nói:
- Cháu cũng không phải là bạn của ông ta.
Hồng Hạnh Hoa há»i:
- Ngươi là gì của y?
Äinh Há»· nói:
- Tù nhân.
Hồng Hạnh Hoa nhìn lên nhìn xuống má»™t hồi, há»i:
- Ngươi cũng có lúc bị tóm sao?
Äinh Há»· lại thở ra, cưá»i khổ nói:
- Ngưá»i có lúc bị lỡ tay, ngá»±a có lúc bị trật đế.
Hồng Hạnh Hoa hừ lên má»™t tiếng, bá»—ng nhiên đánh má»™t quyá»n vào bụng y, tức giận mắng lên:
- Cái tên vương bát đản thật không ra gì.
Äinh Há»· chỉ cưá»i cưá»i.
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Ngươi đã làm tù nhân của y, còn lại đây làm gì?
Äinh Há»· nói:
- Lại uống rượu.
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Cút ngay.
Äinh Há»· nói:
- Chúng cháu lại đây chiếu cố quán rượu, dù bà là tổ mẫu, cũng không nên đuổi cháu đi như thế.
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Ta bảo ngươi cút, chỉ vì ngươi là cháu ta.
Äinh Há»· há»i:
- Tại sao?
Hồng Hạnh Hoa liếc mắt vào trong nhà, nói:
- Ta bảo ngươi cút, tốt nhất ngươi cút cho mau.
Äinh Há»· đảo quanh tròng mắt, nói:
- Không lẽ trong đó có ngưá»i cháu gặp không được sao?
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Không phải ngưá»i.
Äinh Há»· há»i:
- Không phải ngưá»i?
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Trong nhà chẳng có ai cả.
Äinh Há»· há»i:
- Trong nhà có gì?
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Có một cây thương.
Äinh Há»· há»i:
- Thương? Cây thương ra làm sao?
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Bá Vương thương.
Bá Vương.
Sức xô đẩy núi sông, khí thế át thiên hạ.
Thương.
Tổ của binh khí là thương.
Thương cÅ©ng có nhiá»u loại, có Hồng Lâu thương, có Câu Liêm thương, có Äoản thương.
Có Song thương, còn có Luyện Tử thương.
Cây thương này là Bá Vương thương.
Bá Vương thương dài má»™t trượng bảy thước ba phân, nặng bảy mươi ba cân sáu lạng ba tiá»n.
Bá Vương thương mủi làm bằng thuần cương, cán thương cũng làm bằng thuần cương.
Bá Vương thương mà đâm vào ngưá»i nào, chắc chắn la chết không nghi ngá» gì được, dù cán thương chỉ đập vào ngưá»i thôi, cÅ©ng đủ má»­a máu ra năm đấu.
Thậm chí trong giang hồ ít có ngưá»i thấy qua Bá Vương thương.
Nhưng trong giang hồ, ai ai cũng biết, trong bảy thứ binh khí bá đạo nhất, Bá Vương thương là một.
Bá Vương thương độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Hiện tại, cây Bá Vương thương Ä‘ang nằm trên bàn trước mắt Äinh Há»·.
Tuy Hạnh Hoa Thôn còn có tên là quán rượu nhá» Bất Túy Bất Quy, nÆ¡i đây cÅ©ng không nhá» lắm, ba cái bàn dá»±a vào tưá»ng đã được kéo vào lại vá»›i nhau, trên mặt có trải tấm nỉ màu Ä‘á», còn có Ä‘iểm chuyết hoa tươi.
Cây thương dài má»™t trượng ba thước bảy tấc ba phân này, được lau chùi bóng loáng hằng ngày, chiếu ánh sáng lấp lánh rá»±c rỡ, càng hiển lá»™ vẻ tôn quý, vừa mỹ lệ, như má»™t nữ thần vừa đẹp tuyệt trần vừa kiêu ngạo, Ä‘ang nằm nÆ¡i đó nhìn ngưá»i ta lại sùng bái.
Äinh Há»· bước lại, rá» rá» vào tấm nỉ, ngá»­i ngá»­i những đóa hoa tươi, thở ra nhè nhẹ má»™t hÆ¡i, lẩm bẩm:
- Xem ra cây thương này còn thoải mái hơn cả ai.
Hồng Hạnh Hoa trừng mắt nhìn y, lạnh lùng nói:
- Bởi vì nó còn hữu dụng hÆ¡n nhiá»u ngưá»i lắm.
Äinh Há»· trừng mắt lên má»™t cái, cưá»i nói:
- à của bà là, nó còn hữu dụng hơn cháu phải không?
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Hừ.
Äinh Há»· nói:
- Nó có biết đấm lưng cho bà không? Có biết rót cho bà một ly trà không?
Hồng Hạnh Hoa tuy còn muốn vênh mặt lên, nhưng nhịn không nổi cÅ©ng đã bật cưá»i.
Lúc bà ta cưá»i, cặp mắt Ä‘ang mÆ¡ màng như dãy núi xa xa, bá»—ng biến thành sáng rá»±c trẻ trung đến bất ngá».
Trong má»™t khoảnh khắc nhá» bé, Äặng Äịnh Hầu cÆ¡ hồ quên mất bà ta là ngưá»i đàn bà đã sáu bảy chục tuổi.
Äinh Há»· vá»— vá»— vào cán thương bóng loáng, nói:
- Bất kể ngươi thoải mái thế nào, ta cũng chẳng thèm ngưỡng mộ ngươi.
Y lại trở vá» chá»— ngồi, rót ra má»™t ly rượu uống cạn, mỉm cưá»i nói:
- Ãt nhất ngươi chẳng thể rót cho mình má»™t ly rượu để uống.
Hồng Hạnh Hoa lại thở ra nói:
- Vì vậy, nó chẳng phải vì ly rượu đó mà làm ra bao nhiêu chuyện ngu xuẩn.
Äinh Há»· nói:
- Bây giỠcháu đã vào ngồi đây, hình như không thấy có chuyện gì xảy ra.
Hồng Hạnh Hoa lại thở ra nói:
- Bây giỠcòn chưa có gì, nhưng ta bảo đảm vỠsau ngươi sẽ hối hận.
Äinh Há»· há»i:
- Tại sao?
Hồng Hạnh Hoa cÅ©ng rót ra má»™t ly rượu uống cạn, bà ta uống rượu tốc độ còn nhanh hÆ¡n cả Äinh Há»·.
Uống má»™t hÆ¡i ba ly rượu xong, bà ta bá»—ng nhiên há»i:
- Ngươi có biết chủ nhân cây Bá Vương thương này là ai không?
Äinh Há»· nói:
- Cháu có nghe.
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Ngươi nói ra nghe thử xem.
Äinh Há»· nói:
- Chá»§ nhân cá»§a Bá Vương thương há» Vương, cÅ©ng là chá»§ nhân cá»§a Äại Vương tiêu cục, Nhất Thương Kích Thiên Vương Vạn VÅ©, nghe nói ngưá»i này tính tình cương liệt, mà cÅ©ng cay chua lắm, gừng càng già càng cay. Liên Doanh tiêu cục thành lập lần này, lão nói không gia nhập, là không gia nhập, thậm chí còn không tiếc trở mặt vá»›i ông bạn già lâu năm là Bách Lý Trưá»ng Thanh.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng nhiên cÅ©ng thở ra, đứng ở bên cạnh xen vào:
- Thậm chí lão ta còn đập bàn, kêu Bách Lý Trưá»ng Thanh cút xéo.
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Tính khí cá»§a lão Vương như vậy, thiên hạ Ä‘á»u nghe danh đã lâu, có Ä‘iá»u lão làm chuyện đó không sai tý nào.
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Nhưng ngươi thì sai rồi.
Äinh Há»· há»i:
- Cháu sai rồi? Sai chỗ nào?
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Ngươi nói sai.
Äinh Há»· há»i:
- Không lẽ cây thương này không phải của Vương Vạn Vũ sao?
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Lúc trước thì phải vậy.
Äinh Há»· há»i:
- Bây giỠthì sao?
Hồng Hạnh Hoa lại rót thêm ly rượu, hình như muốn lấy rượu trám miệng mình lại.
Không lẽ trong lòng bà ta còn tàng trữ bí mật gì không nói cho ai nghe được?
... Má»—i ngưá»i ai cÅ©ng có quyá»n giữ bí mật cá»§a mình, chỉ cần bí mật đó không có nguy hại cho công ích, không ai có quyá»n bức bách ngưá»i khác nói ra.
Lúc Äinh Há»· còn nhá», Hồng Hạnh Hoa đã thưá»ng thưá»ng lập Ä‘i lập lại cho y biết Ä‘iá»u đó.
Hiện tại dÄ© nhiên y không dám há»i thêm.
Nhưng Äặng Äịnh Hầu thì nhịn không nổi phải há»i:
- Cây thương này tại sao lại nằm ở đây?
Hồng Hạnh Hoa trợn cặp mắt trắng dã nhìn y một cái, mới lạnh lùng nói:
- Bởi vì chá»§ nhân cá»§a nó sắp lại đây bây giá».
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Äến đây? Äến đây làm gì?
Hồng Hạnh Hoa há»i lại:
- Ngươi lại đây làm gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tôi lại đây uống rượu.
Hồng Hạnh Hoa cưá»i nhạt nói:
- Ngươi lại đây uống rượu được, tại sao ngưá»i khác lại không được?
Äặng Äịnh Hầu nhìn bà ta, bá»—ng nhiên bật cưá»i.
Y bỗng nhiên phát giác ra, tính khí bà lão này, so với lão Vương quả thật là một cặp xứng đôi.
Y cũng nhìn ra được, bà lão này mà không muốn nói chuyện gì, chỉ sợ Thiên Vương lão tử cũng đừng hòng kêu bà ta làm.
Vì vậy, y chỉ còn cách ngồi xuống uống rượu.
Bá»n há» ngồi xuống rồi, má»›i phát hiện ra, tại sao nãy giá» Tiểu Mã không nghe nói năng gì.
Cái miệng của Tiểu Mã đang bận uống rượu.
Cái vò rượu vừa má»›i khui đã sắp bị y uống cạn, cặp mắt cá»§a y nhìn nhìn đã ra chiá»u trừng trừng.
Äặng Äịnh Hầu nhịn không nổi há»i nhá»:
- Ông nói dùm y uống bớt đi tý xíu được không, đừng uống say?
Äinh Há»· nói:
- Không được.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ông thích y uống say sưa?
Äinh Há»· nói:
- Không thích.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Nhưng ông chẳng khuyên can gì y.
Äinh Há»· nói:
- Lúc y còn thanh tỉnh, tôi không cho y uống, y sẽ không uống, nhưng bây giỠ...
Y nhìn nhìn vào cặp mắt cá»§a Tiểu Mã, cưá»i khổ nói:
- Bây giá», chỉ sợ ngay cả Thiên Vương lão tá»­ cÅ©ng khuyên không nổi.
Äặng Äịnh Hầu thở ra, cÅ©ng chỉ đành cưá»i khổ.
Thật tình y không hiểu, tại sao những ngưá»i này ai ai cÅ©ng Ä‘á»u có tính khí ngay cả Thiên Vương lão tá»­ cÅ©ng không làm gì được.
Hiện tại, vò thứ nhì sắp bị bá»n há» uống cạn.
Hồng Hạnh Hoa nãy giá» Ä‘ang đứng chống nạnh má»™t bên nhìn bá»n há», bá»—ng nhiên nói:
- Các ngươi đã nhìn thương xong rồi, uống rượu cũng đủ rồi, bây giỠđi đi thôi.
Äinh Há»· há»i:
- Bà đuổi chúng cháu đi thật sao?
Hồng Hạnh Hoa lạnh lùng nói:
- Không lẽ ngươi muốn xem Tiểu Mã say rượu bò lê bò lết ở đây?
Äinh Há»· còn chưa kịp trả lá»i, Äặng Äịnh Hầu đã đứng dậy, cưá»i nói:
- Chúng ta cũng nên đi thôi, uống thêm chút nữa, ngay cả ta cũng bò lê bò lết ra đấy.
Y vừa tính lại kéo Tiểu Mã, bên ngoài bá»—ng có mưá»i bảy mưá»i tám ngưá»i ùa vào, xem cách ăn mặc cá»§a bá»n há», lập tức biết ngay bá»n há» là những tay qua lại trong giang hồ, không những vậy, còn rất có thá»›.
Bá»n ngưá»i này vừa vào tá»›i bên trong, đã nhốn nháo há»i:
- Trận chiến đã bắt đầu chưa?
Hồng Hạnh Hoa lại trợn cặp mắt trắng dã lên há»i:
- Trận chiến gì?
Một gã đại hán mặc áo cẩm y đeo đao nói:
- Kim Thương Ngân Thoa Dư Tam Gia, hôm nay quyết đấu ở đây với Bá Vương Thương, không lẽ bà còn chưa biết?
Hồng Hạnh Hoa trừng mắt giận dữ nhìn y má»™t cái, còn chưa kịp mở miệng, ngưá»i khác đã giành nói:
- Cây thương này nhất định là Bá Vương thương.
- Cây thương còn nằm đây, chúng ta nhất định chưa lại trễ.
- Nghe nói rượu ở đây cũng ngon lắm, chúng ta uống vài ba ly, chỠxem diễn tuồng.
- Bất kể ra sao, trận chiến này chúng ta không thể bá» lỡ, dù có chá» ba ngày ba đêm, ta cÅ©ng nhất định chá».
Äặng Äịnh Hầu nhìn nhìn Äinh Há»·, Äinh Há»· nhìn nhìn Äặng Äịnh Hầu, hai ngưá»i Ä‘á»u ngồi xuống trở lại.
Hồng Hạnh Hoa bước lại, trừng mắt nhìn y bỗng thở ra, nói:
- Xem ra các ngươi chẳng còn chịu đi nữa rồi.
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Bây giỠbà có lấy chổi đuổi chúng cháu, cũng đuổi không nổi.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i nói:
- Lấy roi đánh cũng đánh không đi.
Hồng Hạnh Hoa nhìn y, rồi lại nhìn Äinh Há»·, bá»—ng nhiên bật cưá»i, nói:
- Nói thật, ta mà là các ngươi, lấy đao chém ta còn không chịu đi.
Chính bà ta cÅ©ng ngồi xuống, ngồi vá»›i bá»n há», miệng thì lẩm bẩm:
- Thật ta chẳng hiểu được, bá»n thỠđế bên kia làm sao biết được chuyện này mà lại?
Bá»n ngưá»i vừa vào Ä‘ang ăn nhậu nhá»™n nhịp lên.
Nếu có mưá»i bảy mưá»i tám tay giang hồ Ä‘ang bắt đầu ăn nhậu, trá»i có sập má»™t bên, há» cÅ©ng chẳng thèm chú ý.
Äinh Há»· nhìn qua bá»n há», nói:
- Cháu xem mấy ngưá»i này chắc là do Kim Thương Dư gá»i lại.
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Sao?
Äinh Há»· nói:
- Ngưá»i có can đảm Ä‘i tìm Bá Vương Thương quyết đấu, bất kể thắng thua ra sao, Ä‘á»u là chuyện rất phi thưá»ng, Kim Thương Dư dÄ© nhiên phải tìm mấy tay bạn bè lại nhìn nhìn, sau này còn ra ngoài tuyên dương vài tiếng dùm y.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Vì vậy ta mới lấy làm kỳ.
Äinh Há»· há»i:
- Kỳ chỗ nào?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta nghĩ không ra, tại sao Kim Thương Dư dám đi thách Bá Vương Thương quyết đấu như vậy?
Äinh Há»· nói:
- Không chừng cái gan của y vốn lớn như vậy, không chừng năm nay y bỗng nhiên lượm được một bộ vũ công bí kíp nào đó, luyện thành một thứ thương pháp độc môn.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i nói:
- Ta xem ngươi Ä‘á»c chuyện truyá»n kỳ tiểu thuyết nhiá»u quá, trên Ä‘á»i này làm gì có nhiá»u vÅ© công bí kíp? Tại sao trước giá» ta chưa há» nghe ai nói bao giá»?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Thật ra ta cÅ©ng chưa há» nghe qua bao giá».
Hai ngưá»i đồng thá»i cưá»i lá»›n lên, cÅ©ng đồng thá»i ngừng bặt, cặp mắt cá»§a hai ngưá»i Ä‘ang nhìn ra cá»­a, nhìn trừng trừng tròn xoe.
Ngoài cửa có hai cái kiệu vừa được khiêng lại.
Kiệu rất mới, trang sức cũng rất hoa lệ.
Có Ä‘iá»u dù cho kiệu có hoa lệ đến đâu, Ä‘á»u chẳng có gì đáng nhìn như vậy, bá»n há» nhìn là nhìn hai ngưá»i Ä‘ang bước ra.
Hai ngưá»i vừa bưóc ra khá»i kiệu ... dÄ© nhiên Ä‘á»u là đàn bà, đàn bà rất đẹp.
Trên bàn có một bình rượu, một bình trà.
Hai ngưá»i đàn bà Ä‘i kiệu đã lại ngồi đó, má»™t ngưá»i Ä‘ang uống trà, còn má»™t ngưá»i Ä‘ang uống rượu.
Ngưá»i uống trà là má»™t cô bé rất văn vẻ thanh tÄ©nh, rất đẹp, rất mắc cỡ, chỉ cần đàn ông nhìn cô mấy cái, cô lập tức đỠmặt lên.
Có hạng đàn bà như một thứ bình kiểng tinh mỹ, có thể ở xa xa khâm thưởng, lại gần không cẩn thận một tý, là bị vỡ tan tành ra.
Cô bé này thuộc vào loại đó.
Cô bé uống rượu cũng thuộc loại văn vẻ thanh tĩnh, cũng rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả đồng bạn.
Chẳng qua, cái đẹp của cô lại thuộc loại khác.
Nếu nói cô kia đẹp như trăng má»›i má»c, thì cái đẹp cá»§a cô này như ánh mặt trá»i, đẹp làm cho ngưá»i ta nóng cả lên, đẹp làm cho tim ngưá»i ta đập mạnh thình thịch.
Bá»n há» Ä‘á»u mặc má»™t bá»™ đồ trắng toát, không trang Ä‘iểm, cÅ©ng không mặc đồ trang sức.
Cô bé uống rượu gương mặt hình như có vẻ trắng bệch, còn cô uống trà thì nãy giỠvẫn đỠmặt.
Bởi vì bao nhiêu đàn ông trong phòng Ä‘á»u Ä‘ang trừng trừng nhìn cô, Äinh Há»· cÅ©ng không ngoại lệ.
Äặng Äịnh Hầu thở ra, lẩm bẩm:
- Thảo nào có rất nhiá»u ngưá»i đàn bà Ä‘á»u cho rằng, cặp mắt cá»§a đàn ông trong thiên hạ Ä‘á»u đáng bị móc ra hết.
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Thật ra, ngưá»i đàn bà nói câu đó, trong lòng nhất định rất thích đàn ông nhìn cô ta.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Xem ra ngươi rất hiểu đàn bà.
Äinh Há»· nói:
- Äàn ông mà cảm thấy mình rất hiểu đàn bà, nếu không phải là Ä‘iên, cÅ©ng là ngu dốt.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngươi chẳng điên, cũng chẳng ngu.
Äinh Há»· nói:
- Không phải.
Äặng Äịnh Hầu lại nhìn nhìn hai cô thiếu nữ, bá»—ng nhiên bật cưá»i.
Äinh Há»· há»i:
- Ông cưá»i gì?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta Ä‘ang cưá»i há».
Y mỉm cưá»i nói nhá»:
- Hai cô nhá», má»™t cô uống trà như là uống rượu, má»™t cô uống rượu như là uống trà.
Äinh Há»· cưá»i lá»›n.
Bá»n há» nói chuyện vốn rất nhá», nhưng cưá»i lại rất lá»›n.
Cô uống trà lại càng cúi gầm đầu xuống, cô uống rượu lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn bá»n há» má»™t cái.
Không ai hình dung nổi cặp mắt của cô ta.
Äinh Há»· bị cặp mắt ấy trừng cho má»™t cái, bá»—ng nhiên cảm thấy ngưá»i nóng lên, trái tim đập thình thịch.
Năm nay y đã hai mươi hai tuổi, đã gặp qua không ít đàn bà, có Ä‘iá»u trước giá» y chưa há» cảm thấy như vậy bao giá».
Y vội vã chụp lấy ly rượu uống.
Nhưng Tiểu Mã lại quên không uống rượu.
Ngưá»i khác nhìn hai cô thiếu nữ, cặp mắt cá»§a y thì chỉ dán vào má»™t trong hai cô.
Nguyên do cô uống trà đỠmặt, rất có thể không phải vì ai khác, mà chỉ là vì y thôi.
Äàn ông thích nhìn đàn bà, nhưng không ai có cái kiểu nhìn như y.
Y không phải chỉ lấy mắt nhìn, lúc y nhìn cô, hình như y Ä‘ang nhìn má»™t vị nữ thần trong má»™ng mÆ¡ xa xôi thá»i còn bé cá»§a mình, mà hình như cÅ©ng Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i tình y đã tương tư từ bao lâu nay rồi.
Một cô thiếu nữ bị một gã thiếu niên anh tuấn nhìn như vậy, trong lòng không biết sẽ có cảm giác gì?
Gã mặc áo cẩm y Ä‘eo Ä‘ao bá»—ng nhiên cưá»i hì hì bước lại, đứng ngay giữa y và cô thiếu nữ.
Tiểu Mã ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn y.
Y cÅ©ng cưá»i hì hì nhìn lại Tiểu Mã, trong ánh mắt đã có vẻ say sưa, y bá»—ng nhiên há»i:
- Chú không nhận ra ta sao?
Tiểu Mã lắc lắc đầu.
Ngưá»i này nói:
- Ta hỠQuách, tên là Quách Thông.
Tiểu Mã nói:
- Tôi không biết Quách Thông.
Quách Thông nói:
- Ta cũng không biết chú.
Tiểu Mã há»i:
- Ông lại đây làm gì?
Quách Thông nói:
- Lại nhìn chú.
Tiểu Mã há»i:
- Nhìn tôi?
Quách Thông cưá»i nói:
- Bởi vì trước giỠta chưa hỠthấy đàn ông nào nhìn dí vào đàn bà như chú, ta phải lại nhìn xem, chú có phải là một tên có tật mê gái không?
Äồng bạn cá»§a y Ä‘á»u cưá»i, cưá»i ầm lên.
Äinh Há»· thì Ä‘ang thở ra ... gã đại hán này dÄ© nhiên là lại gây chuyện, có Ä‘iá»u nhất định y không ngá» rằng, mình Ä‘ang sắp rước bao nhiêu là khổ vào ngưá»i.
Vì vậy, y còn Ä‘ang cưá»i, cưá»i rất đắc ý.
Má»™t ngưá»i đàn ông nhục mạ được má»™t ngưá»i đàn ông khác trước mặt ngưá»i đẹp, đại khái sẽ thấy mình rất là oai hùng, đại khái sẽ có cảm giác ngưá»i đẹp thấy mình oai hùng, thậm chí sẽ nhìn trúng y.
Không chừng cÅ©ng vì vậy mà, đàn bà má»›i cảm thấy Ä‘a số đàn ông ngu xuẩn đến buồn cưá»i.
Quách Thông còn Ä‘ang cưá»i, y còn chưa cưá»i đả lắm, gương mặt y đã nở hoa ra, ngưá»i cá»§a y đã bay ra ngoài.
Bay ra ngoài bốn năm trượng, bay qua hai cô thiếu nữ, "bình" lên một tiếng, rớt vào cái bàn của mình, dĩa hồng thiêu sư tử đầu bị ép dưới mông đít của y, bị ép nát nhừ tung tóe.
Gương mặt của y so với dĩa hồng thiêu sư tử đầu không sai bao nhiêu.
Chẳng ai thấy kịp y làm sao bay ra ngoài, cũng chẳng ai thấy Tiểu Mã xuất thủ ra làm sao.
Tiểu Mã còn đang ngồi si ngốc ra đó, nhìn đăm đăm vào thiếu nữ uống trà.
Äồng bạn cá»§a Quách Thông ngẫn ngưá»i ra đó cả ná»­a ngày, má»›i nhảy dá»±ng lên, ngưá»i thì xăng tay áo lên, ngưá»i thì rút Ä‘ao ra.
- Tên tiểu tá»­ này dám đánh ngưá»i ta, bá»n mình phải há»§y cặp mắt cá»§a hắn ra rồi tính sau.
Mưá»i sáu mưá»i bảy ngưá»i la lối mắng chá»­i om sòm, đập ly, đá ghế, chuẩn bị xông lại.
Không ai ngăn trở bá»n há».
Tiểu Mã hình như không biết trên Ä‘á»i này còn có ai khác, Hồng Hạnh Hoa cÅ©ng không thấy đâu.
Từ lúc hai cô thiếu nữ bước vào nhà, bà ta đã biến đi đâu mất.
Äinh Há»· thở ra, nói:
- Ông có muốn đánh nhau không?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Không.
Äinh Há»· nói:
- Ta cũng không.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chỉ tiếc là xem ra chúng ta không đánh không được rồi.
"Vù" lên má»™t tiếng, bá»n ngưá»i đó còn chưa xông lại, ba bốn cái chén đã bay lại trước.
Äinh Há»· còn chưa làm gì, bá»—ng nghe "tinh, tinh, tinh" ba tiếng vang lên, ba cái chén đã bị đánh vỡ tan tành giữa không trung.
Ãm khí và những mãnh vụn mấy cái chén Ä‘á»u rá»›t xuóng đất cùng má»™t lượt, lá»™ ra rõ ràng ba cục ngân thoa lóng lánh rá»±c rỡ.
Kim Thương Ngân Thoa Dư Tam Gia đã đến.
Má»™t ngưá»i trung niên mặt dài ốm o, má»§i ưng trán cao, ăn mặc rất giảng cứu, khí phái rất lá»›n, hai tay chắp sau lưng, Ä‘i ung dung vào nhà, ánh mắt nhìn qua nhìn lại trông rất oai nghiêm.
Hai gã đại hán vạm vỡ mặc đồ chẽn, gánh theo một bao đồ trông rất dài, đi sau lưng y.
Bao đồ hình như cũng rất nặng, trong đó, hiển nhiên có đựng cây Kim thương của y.
Bá»n ngưá»i lúc nãy Ä‘ang tính nhào lại đánh nhầu, thấy y, bèn lập tức yên tÄ©nh lại.
Kim Thương Dư oai danh bấy lâu nay, xưng bá má»™t phương, dá»±a vào cây Kim thương trong tay, má»™t bá»c ám khí Ngân Thoa, đã từng đánh bại không biết bao nhiêu cao nhân, trước giỠít gặp địch thá»§.
Dưới ánh mắt của những tay hào kiệt giang hồ, y vốn là nhân vật rất được tôn kính.
- Dư Tam gia đã lại, chuyện này xem như dễ tính rồi.
Kim Thương Dư sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói:
- Chuyện gì vậy? Các ngươi lại đây xem ta đánh nhau, hay lại đánh nhau cho ta xem?
Một gã trẻ tuổi thân hình vạm vỡ lớn tiếng nói:
- Chúng tôi có muốn đánh nhau đâu, nhưng chúng tôi không thể ngồi đó nhìn Quách lão đại bị ngưá»i ta khinh lá»n.
Gã thiếu niên tên là Tào Hổ, y là anh em kết nghÄ©a huynh đệ vá»›i Quách Thông, Quách Thông ăn đòn, y là ngưá»i tức giận nhất.
Kim Thương Dư nói:
- Có phải ngươi muốn đánh cho đại ca ngươi hả tức?
Tào Hổ nắm chặt nắm tay, nói:
- Nhất định phải đánh mới xong.
Kim Thương Dư nói:
- Thế thì tốt nhất ngươi lại tìm cái ngưá»i mặc áo lam Ä‘ang ngồi trong góc kia kìa.
Tào Hổ há»i:
- Y chẳng phải là ngưá»i gây lá»™n, tại sao chúng tôi tìm lại y?
Kim Thương Dư hững hỠnói:
- Bởi vì các ngươi muốn chết, thì chi bằng chết cho lẹ một chút, các ngươi tìm y, ta bảo đảm nhất định sẽ chết lẹ làng nhất.
Tào Hổ thay đổi nét mặt há»i:
- Y là ai?
Kim Thương Dư cưá»i nhạt nói:
- Y cÅ©ng chẳng phải là ai cao siêu, chỉ bất quá là má»™t ngưá»i bảo tiêu, tên là Äặng Äịnh Hầu.
Tào Hổ biến hẳn sắc mặt.
Má»i ngưá»i ai ai cÅ©ng biến hẳn sắc mặt.
Danh tiếng Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát, dÄ© nhiên bá»n há» không phải là không biết.
Mấy năm nay Khai Hoa Ngá»§ Khuyển nổi tiếng như cồn, thế lá»±c lá»›n mạnh, ai mà chá»c vào bá»n há», không khác gì là leo lên đầu Thái Tuế mà động thổ.
Những tay giang hồ nãy giỠcòn đang hung hăng, bỗng nhiên biến thành như bong bóng bị xì hơi.
Kim Thương Dư chẳng thèm nhìn bá»n hỠđến ná»­a mắt, y bước lại ôm quyá»n thi lá»… chào há»i Äặng Äịnh Hầu.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng đứng dậy chào há»i trả lá»…, y vốn trước giá» là má»™t ngưá»i rất tùy hòa, chẳng cho tý gì là ra vẻ ta đây.
Kim Thương Dư nói:
- Lâu ngày không gặp, Äặng huynh phong thái cÅ©ng như xưa, thật là đáng quý đáng mừng.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Má»›i gặp đây mà đã mấy năm rồi, không ngá» Dư huynh còn nhá»› đến tôi, chẳng qua, lần tá»›i nếu có ngưá»i muốn tìm chá»— chết, xin Dư huynh chá»› khuyên há» lại tôi.
Y mỉm cưá»i nói tiếp:
- Bởi vì tôi có thể bảo đảm, má»™t ngưá»i muốn chết cách lẹ nhất, tìm tôi nhất định không bằng tìm hai vị bằng hữu này.
Kim Thương Dư há»i:
- Hai vị bằng hữu này là ...
Äinh Há»· nói:
- Tôi há» Äinh, Äinh Há»·.
Kim Thương Dư nhìn lên nhìn xuống mấy lần, rồi há»i:
- Äinh Há»· ai ai cÅ©ng mê thích?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Có lúc còn gá»i là Äinh Há»· xúi quẩy.
Kim Thương Dư nói:
- Các hạ là Äinh Há»·, vị này chắc là Phẫn Ná»™ Äích Tiểu Mã phải không?
Y chuyển đầu qua nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã không nhìn y.
Trừ cô thiếu nữ uống trà đó ra, y chẳng còn để ngưá»i nào vào trong mắt.
Kim Thương Dư sa sầm nét mặt.
Äặng Äịnh Hầu lập tức nói chận:
- Nghe nói Dư huynh hẹn Bá Vương Thương lại đây quyết đấu?
Kim Thương Dư nói:
- Không phải tôi hẹn y lại, chính y hẹn tôi lại.
Äặng Äịnh Hầu chau mày há»i:
- Y lại tìm huynh sao?
Kim Thương Dư cưá»i nhạt nói:
- Äặng huynh không chừng cho rằng tôi không đáng cho y lại tìm, chính tôi cÅ©ng biết địch không lại, có Ä‘iá»u y đã lại tìm, tôi chẳng cách nào từ chối được.
Gương mặt y lộ một nét biểu tình kỳ quái, y nói tiếp:
- Má»™t ngưá»i sá»­ thương, được chết dưới tay Bá Vương Thương, không phải là thống khoái má»™t Ä‘á»i sao?
Äinh Há»· lập tức đưa ngón tay cái lên, nói:
- Hay, hảo hán tử.
Kim Thương Dư nhìn y, ánh mắt lạnh lùng tàn bạo bỗng đượm vẻ ấm áp, y chầm chậm nói:
- Hạng ngưá»i qua lại trong giang hồ như tôi, không phải nên chết dưới Ä‘ao thương, thảm cá» bá»c thây hay sao?
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Tôi chết mà được có miếng cá» bá»c thây lại, là đã quá lắm rồi, muốn làm chuyện cho khoái má»™t Ä‘á»i, dù cho chết trong vÅ©ng bùn cho chó ăn, tôi cÅ©ng chẳng oán ai.
Gương mặt y tuy còn có nụ cưá»i, nhưng nét mặt phẫn ná»™ và bi thương không thể bị nụ cưá»i che dấu được Ä‘i.
Cô thiếu nữ uống rượu quay đầu lại nhìn y một cái, ánh mắt xem ra có vẻ ôn nhu.
Kim Thương Dư cũng đưa ngón cái lên, lớn tiếng nói:
- Hay, hảo hán tử.
Äinh Há»· nói:
- Ông đến đây hơi sớm, tại sao không ngồi xuống làm vài ly trước đã.
Kim Thương Dư nói:
- Tôi đến cũng không sớm, tôi bị trễ mất nửa tiếng đồng hồ, bởi vì ...
Gương mặt của y lại lộ một nét biểu tình kỳ quái, y chầm chậm nói tiếp:
- Bởi vì tôi còn phải lo liệu vài chuyện hậu sự, tôi sinh ra không có gì, thì ra đi cũng không nên có gì vướng bận.
Má»™t ngưá»i biết chắc mình chết, mà vẫn lại chá»— ước hẹn, cái dÅ©ng khí đó không phải là ai ai cÅ©ng có thể ngồi khÆ¡i khÆ¡i đó mà hiểu.
Sống được là vẫn tốt rồi, nhưng chết thì chẳng qua cần cổ có thêm một vết thương thế thôi, có gì mà phải tính toán?
Gương mặt cá»§a Äinh Há»· lá»™ vẻ kỳ quái, má»™t hồi lâu y má»›i há»i:
- Còn Bá Vương Thương đâu?
Kim Thương Dư nói:
- Không biết.
Äinh Há»· há»i:
- Ông và lão ta có thù hằn gì với nhau?
Kim Thương Dư nói:
- Không.
Äinh Há»· há»i:
- Ông chưa gặp qua lão ta lần nào?
Kim Thương Dư nói:
- Trước giỠchưa biết nhau.
Äinh Há»· há»i:
- Vậy mà lão ta tìm ông?
Kim Thương Dư hững hỠnói:
- Không chừng vì tôi cũng sử thương.
Äinh Há»· cưá»i nhạt nói:
- Trừ lão ta ra, không lẽ không cho ngưá»i khác sá»­ thương sao?
Kim Thương Dư hững hỠnói:
- Dù có sử thương, cũng không nên nổi danh quá.
Ãnh mắt cá»§a Äinh Há»· đã có nét giận dữ, đối vá»›i những chuyện bất bình trên thế gian này, y Ä‘á»u cảm thấy phẫn ná»™.
Kim Thương Dư lại nói:
- Chẳng qua tôi chỉ lấy làm lạ, y đã hẹn tôi lại đây, tại sao bây giỠy còn chưa lại?
Câu nói ấy vừa thốt xong, sau lưng y bá»—ng có tiếng ngưá»i lạnh lùng nói:
- Ta đã lại rồi.
Giá»ng nói tuy rất lạnh lùng, nhưng nghe rất êm tai, rất thánh thót.
Ngưá»i nói câu đó là má»™t ngưá»i đàn bà.
Kim Thương Dư quay phắt ngưá»i lại, lập tức thấy ngay cặp mắt làm cho trái tim ngưá»i ta đập mạnh, Ä‘ang nhìn y trừng trừng.
Trên tay cô còn cầm ly rượu, hai bàn tay má»m mại như không có xương cốt.
Chỉ có hai bàn tay đó mà sá»­ được cây Bá Vương thương nặng bảy mươi ba cân bảy lượng ba tiá»n sao?
Kim Thương Dư chau mày lại, há»i:
- Vị cô nương này có phải đang nói đùa không?
Cô thiếu nũ uống rượu vênh mặt lên, nét mặt lạnh lẽo như sương.
Cô không nói đùa tý nào.
Kim Thương Dư nhìn cây thương để trên bàn, há»i:
- Không lẽ cô là ...
Cô thiếu nữ uống rượu ngắt lá»i y, nói từng tiếng má»™t:
- Ta chính là Bá Vương Thương!
Tài sản của XuyVuu

  #4  
Old 18-04-2008, 11:58 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 4

Vương Äại Tiểu ThÆ¡


C ô chính là Bá Vương Thương sao?
Cây thương này dài tới một trượng ba thước, ít nhất cũng cao hơn cô quá gấp bội.
Cây thương này nặng hÆ¡n bảy mươi ba cân, nặng hÆ¡n cô cÅ©ng rất nhiá»u.
Cô quả thật là Bá Vương Thương sao?
Kim Thương Dư không tin, Äinh Há»· không tin, Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng không tin, bất kỳ ai cÅ©ng không tin.
Nhưng bá»n há» không thể không tin.
Kim Thương Dư há»i dò má»™t câu:
- Cô nương quý tính?
- Vương.
- Phương danh?
- Vương đại tiểu thơ.
Kim Thương Dư cưá»i má»™t tiếng, nói:
- Dĩ nhiên đó không phải là tên cô?
Cô thiếu nữ uống rượu nghinh mặt lên nói:
- Ngươi không cần phải biết tên ta, ngươi chỉ cần nhớ Bá Vương Thương Vương đại tiểu thơ bảy chữ đó là được rồi.
Kim Thương Dư nói:
- Bảy chữ đó xem ra cũng không dễ nhớ lắm.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Hiện giỠcho dù ngươi còn chưa nhớ, sau này nhất định sẽ nhớ thôi.
Kim Thương Dư nói:
- Sao?
Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:
- Trên ngưá»i cá»§a ngươi có thêm má»™t lá»— thá»§ng, nhất định sẽ quên không nổi.
Kim Thương Dư cưá»i lá»›n nói:
- Cô hẹn tôi lại đây tỷ thương, chính là muốn tôi nhớ bảy chữ ấy sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không những muốn ngươi nhá»›, còn muốn ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u phải biết, Bá Vương Thương không há» bị tuyệt hậu.
Kim Thương Dư há»i:
- Vương lão gia tử sao rồi?
Vương đại tiểu thơ cắn chặt môi, gương mặt càng trắng bệch, một hồi thật lâu, mới lớn tiếng nói:
- Cha ta đã chết rồi, lão nhân gia tuy không có con trai, nhưng còn có con gái.
Cô nói giá»ng gần như muốn gào lên.
Không chừng câu nói này không phải để cho ngưá»i trong nhà này nghe, cô gào lá»›n lên, là chỉ sợ cha mình ở mãi đâu xa xôi không thể nghe được.
... Con gái không phải là dở hơn con trai.
Cô muốn chứng minh chuyện đó cho cha cô biết.
Nhất Thương Kinh Thiên đã chết thật rồi sao?
Má»™t ngưá»i cứng rắn còn hÆ¡n cả đá tảng, tại sao bá»—ng nhiên chết Ä‘i được?
Äặng Äịnh Hầu thở than trong lòng, y nhịn không nổi há»i:
- Lệnh tôn trước giá» thân thể vẫn khá»e mạnh, tại sao bá»—ng nhiên lại qua Ä‘á»i vậy?
Vương đại tiểu thơ trừng mắt nói:
- Không can hệ gì đến ngươi.
Äặng Äịnh Hầu gượng cưá»i nói:
- Tại hạ là Äặng Äịnh Hầu, cÅ©ng có thể nói là bạn bè cá»§a lệnh tôn.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Ta biết ngươi quen biết vá»›i ngưá»i, nhưng ngươi không phải là bạn bè gì cả, lúc cha ta chết, ngưá»i không có ai là bạn bè cả.
Ãnh mắt mỹ lệ cá»§a cô bá»—ng có nước mắt ứa ra, trong lòng cô hình như có bao nhiêu Ä‘iá»u á»§y khúc bi thương chồng chất.
Tại sao vậy?
Có phải vì cha của cô chết không được nhắm mắt không?
Äinh Há»· bá»—ng nhiên nói:
- Vương lão gia tá»­ qua Ä‘á»i rồi, chắc cô nương nóng ruá»™t muốn dương danh lập oai thành ra má»›i Ä‘i tìm Dư Tam gia phải không?
Vương đại tiểu thơ cắn môi, ráng chặn nước mắt lại, nói:
- Ta muốn tìm không phải chỉ có mình y.
Äinh Há»· há»i:
- Sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Từ đây vá» sau, kẻ nào sá»­ thương, ta Ä‘á»u tìm lại tá»· thí.
Äinh Há»· cưá»i cưá»i nói:
- Nếu cô nương bị thua ở đây thì sao nhỉ?
Vương đại tiểu thơ không nghĩ ngợi gì, lập tức lớn tiếng nói:
- Thì ta sẽ chết ở đây.
Äinh Há»· hững há» nói:
- Vì chút hư danh đó, đại tiểu thÆ¡ không tiếc lấy sinh mạng mình ra liá»u lÄ©nh, không phải là quá đáng sao?
Vương đại tiểu thơ trừng mắt lên, tức giận nói:
- Ta thích là làm, ngươi xía vào được sao?
Cô bá»—ng nhiên quay phắt ngưá»i lại, chụp lấy cây Bá Vương thương.
Ngón tay cô má»m mại, như không có tý xương cốt gì.
Có Ä‘iá»u cây Bá Vương thương nặng bảy mươi ba cân bị cô đưa tay ra cầm lấy như bỡn.
Tay cô đưa ra chụp lấy cán thương không những nhanh nhẹn gá»n ghẻ mà còn rất đẹp mắt.
Kim Thương Dư buột miệng khen:
- Giá»i!
Vương đại tiểu thơ nói:
- Äi thôi!
Eo lưng cô nhẹ nhàng lắc má»™t cái, ngưá»i cô đã lướt ra ngoài như má»™t má»§i tên.
Kim Thương Dư nhìn ra ngoài chỗ cô vừa ra, bỗng nhiên thở phào một hơi dài.
Äinh Há»· há»i:
- Ông không chắc thắng cô ta?
Kim Thương Dư lại thở ra thêm một tiếng nữa, nói:
- Ta chỉ bất quá hối hận tý đỉnh.
Äinh Há»· há»i:
- Hối hận chuyện gì?
Kim Thương Dư hững hỠnói:
- Ta không nên lo chuyện hậu sự sớm quá như vậy.
Trong sân, ánh mặt trá»i sáng lạng.
Bá»n há» bước ra ngoài, ngưá»i khác cÅ©ng Ä‘á»u ra hết cả, trong nhà chỉ còn lại bốn ngưá»i.
Tiểu Mã còn đang ngồi đó nhìn như si như dại.
Cô thiếu nữ uống trà Ä‘ang cúi đầu đỠmặt, hình như đã quên mất thế gian này còn có ngưá»i khác tồn tại.
Äặng Äịnh Hầu kéo tay Äinh Há»· lại sau cá»­a, nói:
- Vương lão đầu tính tình tuy quái dị, con ngưá»i lão không phải xấu.
Äinh Há»· nói:
- Tôi biết.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bất kể ra sao, lão cũng là bạn của ta, bạn thân.
Äinh Há»· nói:
- Tôi biết.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Vì vậy ...
Äinh Há»· nói:
- Vì vậy ông không muốn nhìn con gái lão chết tại nơi dây.
Äặng Äịnh Hầu gật gật đầu thở dài:
- Chỉ tiếc là cái vị Vương đại tiểu thơ này không phải là đối thủ của Kim Thương Dư.
Äinh Há»· nói:
- Sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta biết công phu cá»§a Kim Thương Dư, quả thật kinh nghiệm rất phong phú, há»a hầu cÅ©ng tá»›i nÆ¡i.
Äinh Há»· nói:
- Vương đại tiểu thơ hình như cũng không tệ.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tiếc là cô ta quá non tay.
Äinh Há»· nói:
- Không lẽ ông cho là cô ta sẽ chết nếu bị thua?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta rất hiểu tính khí của lão Vương, cái vị Vương đại tiểu thơ này hình như tính tình cũng giống ông già không sai tý nào.
Äinh Há»· cưá»i cưá»i nói:
- Tôi hiểu rồi.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Hiểu gì?
Äinh Há»· nói:
- Ông tính giúp giùm cô ta má»™t tay, Kim Thương Dư có giá»i cách mấy cÅ©ng địch không lại vá»›i Thần Quyá»n Tiểu Gia Cát.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ nói:
- Äây là chuyện tá»· đấu chính đại quang minh, ngưá»i ngoài cuá»™c làm sao nhúng tay vào được? Huống gì, xem tính khí cá»§a cái vị Vương đại tiểu thÆ¡ này, nhất định có chết cÅ©ng không thèm ngưá»i khác giúp mình.
Äinh Há»· nói:
- Vậy thì ông tính giúp cô ta ngấm ngầm, len lén cho Kim Thương Dư nếm tý khổ sở?
Äặng Äịnh Hầu thở ra:
- Tôi cũng không làm được vậy, bởi vì ...
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì má»™t ngưá»i có thân địa vị như ông, làm chuyện gì cÅ©ng phải cẩn thận để ý từng chút má»™t, không thể để có tai tiếng dị nghị.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Quả thật ý ta là vậy, bởi vì ...
Äinh Há»· lại ngắt lá»i y nói:
- Bởi vì, tôi chỉ là má»™t tên cưá»ng đạo vô danh, có làm chuyện ti bỉ vô sÄ© hạ lưu gì cÅ©ng không sao.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bất kể ngươi nói gì, chỉ cần ngươi chịu giúp ta lần này, ta nhất định sẽ giúp ngươi chuyện khác.
Äinh Há»· nhìn y, gương mặt còn mang nụ cưá»i đặc biệt làm ngưá»i ta mê thích, y chầm chậm nói:
- Tôi chỉ hy vá»ng ông hiểu rõ cho tôi hai chuyện.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngươi nói đi.
Äinh Há»· mỉm cưá»i nói:
- Thứ nhất, nếu như tôi muốn làm chuyện gì, tôi không bao giá» cần ngưá»i khác báo đáp; thứ hai, tuy tôi là má»™t tên cưá»ng đạo, cÅ©ng có rất nhiá»u chuyện tôi không thèm làm, dù có chém đầu tôi Ä‘i, tô cÅ©ng nhất định không làm.
Y mỉm cưá»i quay lưng, sải bước ra ngoài, bước vào ánh mặt trá»i sáng lạng.
Äặng Äịnh Hầu đứng ngẫn mặt ra đó má»™t hồi thật lâu, hình như còn Ä‘ang nghiá»n ngẫm câu nói vừa rồi cá»§a Äinh Há»·.
Y bá»—ng nhiên phát hiện ra, những tay đại anh hùng đại tiêu khách bạn bè cá»§a mình, thật tình có nhiá»u chá»— không bằng tên tiểu cưá»ng đạo này.
Bây giá» trong nhà chỉ còn có hai ngưá»i.
Cô bé uống trà ngẩng đầu lên, nhìn quanh quất bốn bá» rồi bá»—ng nhiên đứng dậy, Ä‘i nhanh lại trước mặt Tiểu Mã, gá»i lên hai tiếng:
- Tiểu Mã.
Cô kêu nghe thật tá»± nhiên, làm như ngàn năm vạn năm đã quen biết vá»›i Tiểu Mã từ đó rồi, làm như đã gá»i hai tiếng Tiểu Mã đã ngàn lần vạn lần rồi.
Tiểu Mã cũng không thấy kinh ngạc gì cả.
Một cô thiếu nữ không quen biết bỗng nhiên bước lại, kêu tên y, y lại có cảm giác như là một chuyện rất tự nhiên.
Trong má»™t khoảnh khắc đó, bá»n há» không ai thấy ngưá»i kia là xa lạ.
Cô bé uống trà nói:
- Em nghe ngưá»i ta gá»i anh là Tiểu Mã, vì vậy em cÅ©ng gá»i Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhìn cô chăm chú nói:
- Anh tên là Mã Chân, còn em?
Cô bé uống trà nói:
- Em tên là Äổ Nhược Lâm, trước đây anh cá»§a em gá»i em là Tiểu Lâm, anh cÅ©ng gá»i em là Tiểu Lâm Ä‘i.
Cái gan của cô trước giỠvẫn bé tý, trước giỠvẫn mắc cỡ, trước giỠkhông bao giỠdám ngẩng đầu lên nhìn đàn ông trước mặt mình.
Có Ä‘iá»u bây giá», cô cÅ©ng Ä‘ang nhìn Tiểu Mã chăm chú.
Tình cảm vốn là má»™t chuyện kỳ diệu, trên Ä‘á»i này vốn có bao nhiêu chuyện tình cảm kỳ diệu không sao giải thích được.
Những thứ tình cảm đó không phải là ai cũng hiểu được mình, thậm chí có lúc mình còn không hiểu được mình.
- Tiểu Lâm ... Tiểu Lâm ... Tiểu Lâm ...
Tiểu Mã gá»i lên mấy tiếng thật nhẹ nhàng, y nắm nhẹ lấy tay cô.
Ngón tay má»m mại cá»§a cô khẻ run rẩy trong nắm tay rắn chắc cá»§a y, nhưng cô không rút tay lại.
Ngưá»i cá»§a Tiểu Mã như Ä‘ang trong má»™ng, giá»ng nói cá»§a y cÅ©ng như ngưá»i trong má»™ng.
- Trước giá» anh vốn là má»™t ngưá»i thật cô độc, trước khi biết em, anh chỉ có má»™t ngưá»i bạn.
- Em cÅ©ng chỉ có má»™t ngưá»i bạn.
- Ai?
- Vương Thịnh Lan.
Tiểu lâm nói:
- Chị ấy không những là bạn của em, mà cũng là chị của em, có lúc thậm chí em còn xem chị ấy như mẹ, mấy năm nay, nếu không có chị ấy lo, không chừng em đã ...
Tiểu Mã không để cho cô nói tiếp, y nhẹ nhàng nói:
- Anh hiểu ý của em.
Quả thật y hiểu lắm, không ai hiểu được hơn y.
Bởi vì tình cảm cá»§a y đối vá»›i Äinh Há»·, cÅ©ng như cô vậy, cÅ©ng hầu như là má»™t thứ.
Tiểu Lâm nói:
- Vì vậy em muốn nhỠanh làm dùm em một chuyện.
Tiểu Mã nói:
- Em nói đi.
Tiểu Lâm nói:
- Em muốn anh đi cứu chị ấy.
Tiểu Mã há»i:
- Cứu bạn của em?
Tiểu Lâm gật gật đầu, nói:
- Ngưá»i khác Ä‘á»u nói chị ấy không phải là đối thá»§ cá»§a Kim Thương Dư, nhưng chị ấy thua không được.
Tiểu Mã há»i:
- Em muốn anh giúp cô ấy đánh bại Kim Thương Dư?
Tiểu Lâm nói:
- Bất kể anh làm cách gì, em chỉ hy vá»ng anh vì em làm chuyện đó.
Cô nắm chặt tay của Tiểu Mã:
- Em biết anh làm được mà.
Hiện giá» bá»n hỠđã bước ra ngoài.
Nơi đây vốn là chỗ nhuốm đầy vẻ hoan lạc, nhưng hiện giỠbỗng biến thành trống trải tịch mịch không sao tả xiết.
Trên cá»i Ä‘á»i này vốn không có chuyện gì trưá»ng tồn bất biến, càng không có chuyện hoan lạc vÄ©nh viá»…n.
Hồng Hạnh Hoa từ từ ở sau nhà bước ra, đưa cặp mắt thông hiểu nhân tình thế thái nhìn theo bá»n há», bà ta than thở lẩm bẩm má»™t mình:
- Ta đã biết các ngươi mà gặp phải là dính chùm vào nhau, tự đi tìm khổ, ta đã biết mà ...
Có những ngưá»i giống như thá»i sắt và nam châm, chỉ cần gặp nhau là dính tại má»™t chá»—.
Tiểu Mã và Tiểu Lâm là những hạng ngưá»i đó.
Còn Äinh Há»· và Vương tiểu thÆ¡ thì sao nhÄ©?
Hạnh Hồng Hoa lại than thở nói:
- Tiểu Mã đã thấy khổ Ä‘á»i rồi, còn Äinh Há»· sau này lại càng khổ hÆ¡n, thật đáng lý ra mình không nên để bá»n chúng gặp nhau, biết quá mà ...
Ãnh mặt trá»i sáng lạng.
Cây trưá»ng thương lấp lánh rá»±c rỡ, dưới ánh mặt trá»i càng làm chói mắt.
Trá»i xanh mây trắng, xa xa dãy núi màu xanh đậm, ngoài vưá»n hoa nở đầy, ong mật bươm bướm Ä‘ang bay qua bay lại, thậm chí ngay cả gió cÅ©ng Ä‘ang phảng phất mùi vị cá»§a cuá»™c sống.
Äây vốn là má»™t mùa vạn vật Ä‘ang sinh sôi nảy nở, trong cái thá»i tiết này, có ai nghÄ© đến chuyện chết.
Chỉ tiếc là không cách nào trốn thoát được cái chết.
Kim Thương Dư từ từ gỡ nút cái bao đựng cây Kim Thương của y, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào đối phương.
Trong lòng y còn đang nghĩ đến chữ "chết".
Rất ít ngưá»i hiểu được ý nghÄ©a cá»§a chữ "chết" như y, bởi vì y đã bao nhiêu lần tiếp cận tá»­ vong.
... Không phải ta chết, tức là ngươi chết.
Äấy chính là cái nguyên tắc cá»§a y đối vá»›i chữ "chết".
Nguyên tắc ấy đơn giản mà tàn bạo, không có má»™t kẻ hở cho ngưá»i khác chá»n lá»±a ở chính giữa.
Lăn lá»™n trong giang hồ hai mươi mấy năm nay, bất cứ ai cÅ©ng Ä‘á»u được huấn luyện thành má»™t ngưá»i vừa tàn bạo vừa ích kỹ.
Kim Thương Dư cÅ©ng không ngoại lệ, vì vậy y má»›i còn sống tá»›i bây giá».
Hiện tại, y đối diện với một địch thủ lại quá trẻ, trẻ đến độ ngay cả y cũng bất nhẫn nhìn cô bị chết.
... Không phải cô ta chết, thì là mình chết!
... Cô ta không thể thua được, còn mình cũng làm sao thua được?
Y thở dài trong bụng, lấy từ trong bao ra cây thương.
Kim Thương!
Kim Thương sáng lạng, rá»±c rỡ chói mắt. Hai mươi năm nay, đã không biết bao nhiêu ngưá»i chết dưới cây Kim Thương rá»±c rỡ chói mắt ấy.
Hình dạng cá»§a cây thương rất bén nhá»n, má»§i thương bén ngót, cán thương thuôn dài, dù chỉ cầm trong tay không làm gì cả, cÅ©ng cho ngưá»i ta được má»™t cảm giác linh hoạt mà hung hãn.
Äinh Há»· ở xa xa nhìn lại, buá»™t miệng khen:
- Hảo thương!
Äặng Äịnh Hầu đồng ý:
- Quả thật là hảo thương.
Äinh Há»· nói:
- Bá Vương thương mà là cá»p là sư tá»­ trong các loại thương, thì cây thương này có thể gá»i là con rắn độc.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Trong giang hồ vốn có rất nhiá»u ngưá»i gá»i cây thương này là xà thương.
Äinh Há»· nói:
- Nghe nói cây thương này vốn được luyện bằng vàng và thiết hỗn hợp lại, không những so với các loại thiết thương nhẹ nhàng linh động hơn, mà cán thương còn có thể tùy ý uốn cong lại.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Vì vậy thương pháp Kim Thương Dư sá»­ dụng cÅ©ng theo đưá»ng lối riêng biệt, không giống Ä‘a số ngưá»i khác.
Äinh Há»· nói:
- Tôi cÅ©ng nghe nói qua, y sá»­ dụng thương pháp ngưá»i ta gá»i là Xà Thích.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Thương pháp gia truyá»n cá»§a há», vốn có má»™t trăm lẽ tám chiêu thức, Kim Thương Dư sáng chế thêm bốn mươi mốt chiêu nữa, má»›i thành ra bây giá» là Xà Thương má»™t trăm bốn mươi chín chiêu thức.
Äinh Há»· há»i:
- Còn Bá Vương thương thì sao?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i nói:
- Chiêu thức cá»§a Bá Vương Thương, chỉ có mưá»i ba đưá»ng.
Äinh Há»· cÅ©ng cưá»i cưá»i nói:
- Chiêu thức chân chính hữu hiệu nhất, chỉ cần một chiêu là đủ.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng thở ra nói:
- Chỉ tiếc ngươi không được xem Vương Vạn Vũ năm xưa thi triển Bá Vương Thập Tam Thức oai phong thế nào, Bá Vương thương trong tay lão, mới đúng là Bá Vương thương.
Äinh Há»· chẳng nói gì nữa, bởi vì trận đấu đã bắt đầu mở màn.
Ãnh mặt trá»i chiếu trùm cả trong sân, phảng phất đượm đầy sát khí.
Hai cây thương này thứ lợi khí đã từng trải qua bao nhiêu cuá»™c ác chiến, giết ngưá»i vô số, bản thân cá»§a chúng đã đượm đầy sát khí.
Con ngưá»i cá»§a Kim Thưong Dư, cÅ©ng như cây thương cá»§a y, bén nhá»n, tinh nhuệ, kiêu hãn.
Ãnh mắt cá»§a y trước sau vẫn nhìn chăm chú vào địch thá»§, hai tay ôm quyá»n, cầm xéo cây thương.
Äấy chính là khởi thá»§ thức cung kính lá»… độ nhất trong thương pháp, y Ä‘ang biểu thần thái độ cung kính cá»§a mình đối vá»›i Bá Vương thương.
Vương đại tiểu thÆ¡ thì chỉ tùy tiện vác cây thương trên ngưá»i, chỉ dá»±a vào bao nhiêu đó thôi, cô đã không bằng Kim Thương Dư.
... Cao thủ đấu nhau, cung kính địch thủ của mình, tức là cung kính chính mình.
Kim Thương Dư khóe miệng cưá»i nhạt, nhưng vẫn còn giữ lá»… rất cung kính, y trầm giá»ng nói:
- Năm xưa Vương lão gia còn sống, tại hạ không có duyên được cầu giáo, bây giỠđã già nua Ä‘iêu tạ, thương còn đó mà ngưá»i đã mất, xin được bái má»™t bái.
Chân trái y cong lại, y quả thật làm lễ ra ở đó.
Vương tiểu thơ chỉ bất quá gật gật đầu, hững hỠnói:
- Ta lại gây chuyện với ngươi, ngươi chẳng cần phải khách khí gì.
Kim Thương Dư sa sầm nét mặt nói:
- Ta bái là bái cây thương, không phải là ngươi.
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i nhạt nói:
- Ngươi tốt nhất phải nhá»› cho kỹ Ä‘iá»u này, từ rày vá» sau, Bá Vương Thương là ta, ta chính là Bá Vương Thương.
Kim Thương Dư lạnh lùng nói:
- Dưới cặp mắt của ta, Vương lão gia mất rồi, Bá Vương Thương không còn trên thế gian này.
Vương đại tiểu thơ tức giận nói:
- Ngươi không thấy cây thương trong tay ta sao?
Kim Thương Dư nói:
- Cây thương trong tay Vương đại tiểu thÆ¡, chỉ bất quá là má»™t cây thiết thương rất bình thưá»ng.
Vương đại tiểu thơ dùng sức cắn chặt môi, hiển nhiên ráng sức đè nén cơn giận.
Cô cũng biết cao thủ đấu nhau, tâm tình mà bị khích động, sẽ bị lầm lỗi trí mạng bất cứ lúc nào.
Kim Thương Dư nhìn dính vào cô, nói tiếp:
- Tại hạ còn chưa đến nơi đây, đã đem hậu sự lo liệu rất chu đáo rõ ràng.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Tốt lắm.
Kim Thương Dư nhẫn nha nói:
- Vương đại tiểu thơ, hậu sự của cô, đã lo liệu xong xuôi rồi chứ?
Vương đại tiểu thơ tức quá gương mặt đỠcả lên, lớn tiếng nói:
- Ta mà chết ở đây, dÄ© nhiên sẽ có ngưá»i lo chuyện hậu sá»± cho ta.
Kim Thương Dư há»i:
- Ai?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không mắc mớ gì đến ngươi.
Cô đưa bàn tay ra, cây thiết thương dài một trượng ba thước bảy tấc ba phân giống như con rồng vùng dậy, làm thành một trận gió mãnh liệt, ép hoa cỠrạp xuống cả một bên.
Kim Thương Dư không hỠcúi đầu né, thân hình chuyển qua, trượt vỠmột bên né tránh mủi thương móc tới.
Äinh Há»· thở ra nói:
- Xem ra cái vị Vương đại tiểu thÆ¡ này có hÆ¡i non mặt, cô ta không thấy Dư Tam gia Ä‘ang cố ý chá»c cô tức lên.
Nhưng Äặng Äịnh Hầu lại cưá»i cưá»i, y nói:
- Không chừng kế này của Dư Tam gia lại dùng sai rồi.
Äinh Há»· há»i:
- Tại sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bá Vương Thương Ä‘i theo đưá»ng cương liệt oai mãnh, vốn cho nam tá»­ hán sá»­ dụng, Vương đại tiểu thÆ¡ rốt cuá»™c cÅ©ng là đàn bà, không khá»i bị nhược Ä‘iểm yếu Ä‘uối.
Äinh Há»· đồng ý.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Có Ä‘iá»u cô mà nổi giận lên, tình huống lại có chá»— khác biệt.
Äinh Há»· há»i:
- Sao?
Äặng Äịnh Hầu mỉm cưá»i nói:
- Ta có thể bảo đảm, cái tính khí gia truyá»n cá»§a nhà đó còn lợi hại hÆ¡n cả thương pháp gia truyá»n cá»§a há».
Y chỉ nói có bảy tám câu, cây Bá Vương thương trong tay Vương đại tiểu thơ đã công ra ba mươi chiêu rồi.
Thương pháp cá»§a cô tuy chỉ có mưá»i ba thức, có Ä‘iá»u lúc tri triển ra, vận dụng thật linh xảo, biến hóa vô chừng.
Chiêu thức của cô tuy không biến hóa linh xảo bằng Xà Thích, nhưng chiêu ra hung mãnh gió thổi phần phật, đủ để bổ túc vào chiêu thức không đủ biến hóa.
Không ai nhìn ra được, má»™t cô thiếu nữ kiá»u nhược như cô, lại thi triển má»™t thứ thương pháp cá»±c kỳ cương liệt oai mãnh như vậy, quả thật cô sá»­ dụng cây thiết thương to lá»›n nặng ná» như không.
Những thứ thương dài dáo lá»›n vốn chỉ thích hợp chá»— chiến trưá»ng, xung phong phá trận, nếu Ä‘em sá»­ dụng để tá»· thí võ công, sẽ không khá»i quá vụng vá».
Nhưng thương pháp mà cô sá»­ dụng, lại bổ túc được cái Ä‘iểm đó, bất kể má»§i thương, cán thương, thân thương, Ä‘á»u có thể lấy mạng ngưá»i ta như bỡn. Không những vậy, gió tùy theo thương tá»›i đâu, chẳng ai có cách gì lại gần được ngưá»i cô.
Cô tấn công hết ba mươi chiêu, Kim Thương Dư chỉ công lại có sáu chiêu.
Äinh Há»· chau mày nói:
- Xem ra Dư Tam gia tính dùng kế DÄ© Dật Äãi Lao, trước hết tiêu hao sức lá»±c cá»§a cô rồi má»›i đánh sau.
Äặng Äịnh Hầu lại cưá»i cưá»i nói:
- Dư Tam Gia mà nghĩ vậy, lại sai thêm lần nữa.
Äinh Há»· há»i:
- Tại sao?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Tuy Bá Vương thương rất nặng ná», nhưng chiêu thức thi triển ra, bản thân cá»§a cây thương tá»± nó đã có sức hoạt động, cô tá lá»±c đả lá»±c, chính mình dùng sức rất ít.
Äạo lý ấy cÅ©ng như đẩy xe, khi xe đã bắt đầu chạy vá» phía trước rồi, cái thế rất mạnh, tá»± nó đã có má»™t lá»±c lượng, ngưá»i đẩy xe ngược lại, làm như bị nó kéo vá» phía trước.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- CÅ©ng vì cây thương ấy nặng quá, sức nặng càng lá»›n, muốn tránh né cÅ©ng không dá»… dàng gì, vì vậy đứng thá»§ má»™t góc chịu trận, dùng sức lá»±c sẽ nhiá»u hÆ¡n.
Y cưá»i lên má»™t tiếng, nói tiếp:
- Trước đây cÅ©ng có nhiá»u ngưá»i nghÄ© giống như Kim Thương Dư vậy, cÅ©ng tính DÄ© Dật Äãi Lao, vì vậy má»›i bị thua dưới tay Bá Vương Thương, cái xảo diệu trong đó, nếu không phải lão đầu tá»­ nói nhá» cho ta biết, ta cÅ©ng không hiểu đâu.
Äinh Há»· nói:
- Ngưá»i hiểu được cái xảo diệu trong đó cÅ©ng không nhiá»u.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Trừ Bách Lý Trưá»ng Thanh và ta, lão Vương hình như không nói cho ai khác biết chuyện đó.
Äinh Há»· há»i:
- Bởi vì các ông là bạn bè của lão?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bạn bè cá»§a lão ta vốn không nhiá»u.
Äinh Há»· há»i:
- Lão ta là bạn của ông, tôi chẳng phải vậy, tại sao ông đem bí mật này nói cho tôi nghe?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i cưá»i nói:
- Bởi vì ta thích nói cho ngươi nghe.
Äinh Há»· cÅ©ng cưá»i cưá»i.
Cái lối giải thích ấy không thể nói là hợp lý, nhưng đối vá»›i ngưá»i giang hồ, lý do ấy đã quá đủ.
Hiện tại Vương đại tiểu thÆ¡ đã công quá bảy chục chiêu, không những không còn cách nào ngừng được, muốn gần ngưá»i cô cÅ©ng không phải dá»… dàng, chỉ cần cây thương cá»§a đối phương xoay ngang lại, y sẽ lập tức bị đẩy tung ra ngoài.
Kim Thương Dư bá»—ng nhiên phát giác ra, chá»— lợi hại nhất trên cây thương này không phải là má»§i thương, nguyên cây thương dài má»™t trượng ba thước bảy tấc ba phân này, từng phân má»™t, chá»— nào cÅ©ng đồng Ä‘á»u đáng sợ như nhau.
Bất kỳ ai cũng nhìn ra được, y đang ở thế hạ phong.
Chỉ có má»™t ngưá»i nhìn không ra.
Bá»—ng nghe có má»™t tiếng hét lá»›n, có ngưá»i dùng tay không xông vào giữa trận chiến.
Ngưá»i đó chính là Tiểu Mã.
Y quả thật say quá rồi.
Bất kể y say ngưá»i hay say rượu, y quả thật đã quá say, nếu không tại sao lại không nhìn thấy, giữa hai cây thương đó, gió rít vù vù, chính là địa ngục giết ngưá»i.
Xem ra, không những y là Tiểu Mã phẫn nộ, y còn là Tiểu Mã không ham sống nữa.
Y còn đưa tay ra, lớn tiếng hô:
- Ngừng tay, các ngươi ngừng tay lại cho ta!
Trái tim cá»§a Äinh Há»· chùn xuống.
Y biết Vương đại tiểu thơ nhất định không ngừng tay, cũng không thể ngừng tay, bởi vì Bá Vương thương một khi đã chuyển động, cô chẳng còn khống chế nó được nữa.
Dưới áp lực kinh khủng như vậy, Kim Thương Dư cũng sẽ dùng hết toàn lực ra phấn đấu.
Má»™t ngưá»i đã Ä‘em hết toàn lá»±c ra, đánh má»™t chiêu rồi rất khó mà thu lại được.
Chính ngay lúc đó, hai cây thương đã bị ngưng lại trên ngưá»i Tiểu Mã.
Ngưá»i cá»§a y như má»™t viên thịt, bá»—ng nhiên dá»™i ngược lên, máu tươi bay tung toé từ ngưá»i y ra.
Hai cây thương vẫn còn chưa ngừng lại.
Bá»n há» thật tình không cách nào ngừng lại được, không cách nào ngừng tay được. Bất kỳ cây thương cá»§a ngưá»i nào ngừng lại, đối phương sẽ rất có thể đánh cho y má»™t nhát trí mạng.
Ai dám đi mạo hiểm một chuyện như vậy?
- Tên này điên rồi.
- Tại sao y lại xông vào nạp mạng vậy?
Má»i ngưá»i Ä‘ang nhốn nháo, mắt nhìn thân hình cá»§a Tiểu Mã bay lên, mắt nhìn thân hình cá»§a y rÆ¡i xuống.
Má»—i ngưá»i Ä‘á»u nhìn ra được, đợi cho y lá»t vào trong trận lại, y sẽ nhất định là má»™t ngưá»i chết.
Chính trong má»™t khoảnh khắc ấy, trước bụi hoa bá»—ng nhiên có má»™t sợi dây thừng dài bay tá»›i, quấn vào ngưá»i Tiểu Mã.
Sợi dây xoay Ä‘i má»™t cái, ngưá»i cá»§a Tiểu Mã đã theo đó bay trở ngược lại.
Y không bị lá»t vào trong trận đấu.
Y lá»t vào trong lòng cá»§a Äinh Há»·.
Máu tươi còn không ngá»›t chảy xuống đất, nguyên cả ngưá»i Tiểu Mã vì Ä‘au đớn mà quặn lại.
Có Ä‘iá»u trong ánh mắt cá»§a y không có vẻ Ä‘au đớn, ngược lại còn lá»™ vẻ khoan khoái và thá»a mãn.
Äinh Hy Ä‘ang dậm chân!
- Tại sao chú lại đi làm một chuyện ngu xuẩn như vậy?
Tiểu Mã không trả lá»i.
Ngưá»i cá»§a y tuy Ä‘ang nằm trong lòng Äinh Há»·, ánh mắt cá»§a y Ä‘ang nhìn má»™t ngưá»i khác.
- Tiểu Lâm ... Tiểu Lâm ... Tiểu Lâm ...
Tuy y đã Ä‘au đớn đến mức độ nói không ra lá»i, trong lòng cá»§a y Ä‘ang không ngá»›t kêu lên những tiếng đó.
Tiểu Lâm đang rơi nước mắt, không biết là rơi xuống vì bi ai, hay vì cảm khích.
Äinh Há»· rốt cuá»™c nhìn thấy cô:
- Chú vì cô ta? Có phải cô ta muốn chú làm vậy?
Tiểu Mã gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Äây dÄ© nhiên là chuyện y tình nguyện làm, chuyện y không muốn làm chẳng ai có thể ép y làm được.
Cô bé này lại có một thứ lực lượng to lớn như vậy, có thể khiến y làm những chuyện ngu xuẫn như vậy.
Hiện tại, cơn say rượu đang tan ra ngoài theo mồ hôi theo máu tươi, thanh tĩnh làm cho cơn đau càng thêm kịch liệt, càng thêm khó nhẫn nhịn.
Nếu y ngất xỉu Ä‘i, ít ra cÅ©ng quên được chút Ä‘au đớn ... ngất xỉu vốn là má»™t trong những bản năng tá»± vệ cá»§a con ngưá»i.
Nhưng y đang ráng sức chịu đựng, không để cho mắt mình nhắm lại.
Bởi vì y muốn nhìn cô.
Tiểu Lâm cÅ©ng Ä‘ang nhìn y, nhìn thấy sá»± Ä‘au đớn và nhu tình cá»§a y, rốt cuá»™c cÅ©ng nhịn không được xông lại, xông lại trước bao nhiêu cặp mắt Ä‘ang nhìn trừng trừng ra đó, ôm chầm vào ngưá»i y.
Cô nằm mộng cũng không nghĩ được rằng mình sẽ có được dũng khí như vậy, sẽ làm một chuyện như vậy.
Trong má»™t khoảnh khắc bé nhá», cô hầu như không còn để ý chuyện gì khác.
Äinh Há»· bá» y xuống, đặt bên thảm cá» xanh rì bên cạnh vưá»n hoa, để cho hai ngưá»i ôm nhau ở đó.
Nước mắt cá»§a cô rá»›t trên ngá»±c y, từng giá»t từng giá»t hình như có má»™t thứ ma lá»±c thần kỳ.
CÆ¡n Ä‘au cá»§a y đã giảm bá»›t, y bá»—ng nhiên há»i:
- Em có thấy anh làm chuyện đó ngu xuẩn lắm không?
Tiểu Lâm gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu.
Tiểu Mã gượng cưá»i lên má»™t tiếng nói:
- Nhưng anh chỉ làm được như vậy thôi, bởi vì anh nghĩ không ra cách nào khác.
Tiểu Lâm nói:
- Em biết, em ...
Cô nói không hết lá»i, bởi vì cô Ä‘ang khóc ngất không ra tiếng.
Tiểu Mã nói:
- Tại sao em còn khóc? Không lẽ bá»n há» còn chưa chịu ngừng tay?
Tiểu Mã lại há»i:
- Bạn của em vẫn còn chưa chết phải không?
Tiểu Lâm nói:
- Chưa.
Tiểu Mã nói:
- Em muốn anh làm chuyện đó, có phải anh đã làm cho em rồi chưa?
Tiểu Lâm nói:
- Rồi ... làm rồi.
Tiểu Mã nhè nhẹ thở ra má»™t hÆ¡i dài, y còn cưá»i được, mỉm cưá»i nói:
- Vậy thì em nói với bạn của anh, chuyện anh làm không ngu xuẩn đâu.
Y mỉm cưá»i nhắm mắt lại.
Rốt cuộc y đã ngất đi.
Cái Ä‘au đớn và sung sướng mà ngưá»i thanh niên trẻ tuổi này Ä‘ang cảm thấy, Äinh Há»· cÅ©ng cảm thấy được như vậy.
Äinh Há»· là bạn cá»§a y, là anh em cá»§a y, là cha cá»§a y.
Gió Ä‘ang thổi, ánh mặt trá»i vẫn sáng lạng, hai cây thương vẫn còn Ä‘ang bay lượn đánh qua đâm lại.
Äinh Há»· từ từ quay ngưá»i lại, từ từ Ä‘i lại chá»— bá»n há» Ä‘ang đánh nhau.
Äặng Äịnh Hầu thất thanh há»i:
- Ngươi tính làm gì đó?
Äinh Há»· cưá»i cưá»i, chân vẫn bước không ngừng.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Không lẽ ngươi cũng tính làm chuyện ngu xuẫn như y sao?
Äinh Há»· lại cưá»i thêm tiếng nữa.
Không ai hiểu được tình cảm trong lòng cá»§a y và Tiểu Mã, thậm chí ngay cả Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng thế.
Ngươi của y bỗng bay lên, cũng giống như Tiểu Mã lúc nãy, bay vào trong trận chiến.
Hình như y quên mất rằng, giữa hai cây thương đó, gió rít vù vù, chính là địa ngục giết ngưá»i.
Tài sản của XuyVuu


Last edited by XuyVuu; 18-04-2008 at 12:10 PM.
  #5  
Old 18-04-2008, 11:59 AM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 5

Biến Hóa Lạ Kỳ


G ió rít mang theo kình phong, lạnh muốn buốt xương.
Có ai biết được, nóng nhất và lạnh nhất, Ä‘á»u có má»™t cảm giác như nhau?
Äinh Há»· biết.
Y xông vào trong thương trận này, như xông vào trong một lò lửa đang thiêu đốt hừng hực.
Trái tim cá»§a Äặng Äịnh Hầu chùng xuống.
Äinh Há»· không thể chết được.
Nhất định Äinh Há»· phải Ä‘em y lại chá»— phong thÆ¡ và mấy ngưá»i chết, nhất định phải tìm ra bí mật ngưá»i nào đã phản bạn.
Có Ä‘iá»u Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng biết, Vương đại tiểu thÆ¡ và Kim Thương Dư sẽ không ngừng tay.
Y chỉ còn nước trừng mắt nhìn Äinh Há»· đâm đầu vào lò lá»­a, rồi trừng mắt nhìn y bị hai cây thương móc lên trá»i.
Bá»—ng nghe có tiếng la nhẹ, có tiếng hô khẻ, má»™t vật gì đó bay lên trá»i.
Bay lên không phải là Äinh Há»·, mà là cây Kim Thương cá»§a Dư Tam gia!
Cao thá»§ Ä‘ang đấu vá»›i nhau, binh khí có chết cÅ©ng không thể rá»i khá»i tay, cây Kim Thương cá»§a Dư Tam Gia tại sao lại rá»i khá»i tay y?
Chính cả y cũng không biết rõ lý do.
Trong khoảnh khắc trước khi Kim Thương Dư sút tay ra, y thấy có má»™t ngưá»i xông vào giữa bóng hai cây thương cá»§a y và Vương đại tiểu thÆ¡, hai cây thương Ä‘á»u đâm lại ngưá»i cá»§a ngưá»i đó.
Y muốn ngừng tay cũng không kịp.
Có Ä‘iá»u ngay trong khoảnh khắc đó, ngưá»i đó bá»—ng cong ngưá»i lại, thoát qua má»§i thương cá»§a y, má»™t bàn tay đặt lên cây thương, bàn tay kia đụng nhẹ vào eo lưng cá»§a y.
Ngưá»i cá»§a y lập tức bị đụng ra ngoài bảy tám bước, cây Kim thương cÅ©ng đã sút tay bay lên.
Y chỉ có nước nhìn, bởi vì má»™t bên ngưá»i y đã bị tê rần, ngay cả má»™t chút sức lá»±c cÅ©ng không thi triển ra được.
Gần hai mươi năm nay, y đã từng trải qua trăm trận lá»›n nhá», hầu như chưa bao giò bị bại qua lần nào.
Y nằm má»™ng cÅ©ng không nghÄ© ra được, có ngưá»i có thể chỉ trong má»™t chiêu đã Ä‘oạt được cây Kim thương trong tay mình, lại càng không ngỠđược ngưá»i đó là má»™t kẻ trẻ tuổi như Äinh Há»·.
Äinh Há»· cầm trong tay cây Kim Thương, trong chá»›p nhoáng đã công ba chiêu liên tiếp, vừa nhanh, vừa độc, vừa chính xác.
Gương mặt của Kim Thương Dư lại càng trắng bệch ra.
Y đã nhìn ra chiêu thức Äinh Há»· Ä‘ang sá»­, chính là trong thương pháp độc môn Xà Thích cá»§a y.
Mới trong khoảnh khắc trước đó, y còn đang sử dụng chiêu thức đó để đối phó Bá Vương thương.
Thật ra, y đã Ä‘em chiêu thức lợi lại nhất, độc địa nhất trong Xà Thích ra sá»­ dụng, nhưng chiêu thức vừa thi triển ra, đã bị phong tá»a không có đưá»ng tiến tá»›i, không cách nào phát huy được oai lá»±c đúng lý cá»§a nó.
Äinh Há»· hiện giá» chỉ đánh ra ba chiêu.
Chỉ trong ba chiêu, y đã đánh tới trung tâm của Bá Vương thương, bỗng nhiên mủi thương móc xéo lên, y la khẻ lên một tiếng:
- Äi!
Chỉ nghe vù một tiếng, cây Bá Vương thương nặng bảy mươi ba cân bị y nhẹ nhàng móc lên, đem theo kình phong bay vù vù ra ngoài.
Vương đại tiểu thơ thì loạng choạng bước lùi bảy tám bước.
Äinh Há»· búng ngưá»c ngưá»i lên cao, má»™t bàn tay tiếp lấy Bá Vương thương, bàn tay kia ném cây Kim thương lại cho Dư Tam gia.
Kim Thương Dư chỉ còn cách đưa tay đón lấy.
Äợi đến lúc y cầm trong tay cây Kim Thương, y phát giác ra ngưá»i cá»§a mình đã hết bị tê, sức lá»±c đã hồi phục lại như cÅ©.
Äinh Há»· Ä‘ang nhìn y mỉm cưá»i.
Kim Thương Dư cắn chặt hàm răng, cổ tay rung lên, cũng trong một khoảnh khắc công ra ba chiêu.
Ba chiêu ấy chính là ba chiêu mà Äinh Há»· đã sá»­ dụng để đối phó vá»›i Bá Vương thương ...
Thanh Xà Xuất Äá»™ng, Bàn Xà Thổ Tín, Xà VÄ© Thương, chính là ba chiêu sát thá»§ trong Xà Thích thương pháp.
Y khổ công luyện cây Kim thương đó ít nhất đã được ba mươi năm nay, y tin rằng mình sá»­ ba chiêu ấy không há» thua kém Äinh Há»·.
Äinh Há»· đã xông vào được trong Bá Vương thương chỉ vá»›i ba chiêu, tại sao y không thể?
Nhưng y cứ nhất định là không thể.
Ba chiêu đánh ra, y lập tức phát hiện cả ngưá»i mình Ä‘ang bị má»™t thứ lá»±c lượng nào đó đè nén.
Cây thương cá»§a y nếu là rắn độc, cây thương trong tay cá»§a Äinh Há»· là khối đá nặng ngàn cân.
Khối đá này trong phút chốc đã đè vào thất thốn của con rắn độc.
Chỉ nghe Äinh Há»· kêu khẻ lên má»™t tiếng:
- Äi!
Kim Thương Dư cảm thấy má»™t lá»±c lượng to lá»›n không thể kháng cá»± được ùa lại, cả ngưá»i y đã bị đè cứng, cây thương trong tay vụt bay ra ngoài.
Trong má»™t khoảng thá»i gian nhá», cây thương cá»§a y đã rá»i khá»i tay đến hai lần.
Kim thương sáng lạn, Kim thương bay như móng cầu vòng, phập một tiếng, cắm xuống đất bên cạnh Dư Tam Gia.
Dư Tam Gia không động đậy, cũng không mở miệng.
Bá Vương thương cũng đang cắm bên cạnh Vương đại tiểu thơ, cán thương còn đang không ngớt rung rung, ngân lên như tiếng đàn.
Vương đại tiểu thơ cũng không động đậy, cũng không mở miệng, gương mặt trắng bệch đã biến thành đỠau, đỠđến độ làm cho cặp môi biến ra thành trắng.
Äinh Há»· nhìn cô cưá»i cưá»i, rồi nhìn Dư Tam Gia cưá»i cưá»i.
Y chỉ bất quá cưá»i cưá»i, không nói ra những lá»i gì khó nghe.
- Cỡ thương pháp bao nhiêu đó của hai vị, tranh nhau làm quái gì? Khoe khoang làm quái gì?
Câu nói đó không hỠthốt ra, cũng đâu cần thốt ra ... Y dùng Xà Thích của Kim Thương Dư đánh bại Bá Vương thương, lại dùng Bá Vương Thương của Vương đại tiểu thơ đánh bại Kim Thương Dư.
Äấy là sá»± thật.
Sự thật ai ai cũng nhìn thấy, vậy thì cần gì phải nói ra.
Vì vậy y chỉ bất quá cưá»i cưá»i, cưá»i vẫn còn cái kiểu ôn nhu, làm cho ngưá»i ta mê thích.
Có Ä‘iá»u trong cặp mắt cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡, y cưá»i còn độc hÆ¡n cả rắn độc, còn bén nhá»n hÆ¡n cả kim chích.
Cặp mắt trong sáng rá»±c rỡ cá»§a cô đã có nước mắt ứa ra, cô bá»—ng nhiên dậm chân má»™t cái, quÆ¡ tay chụp cây Bá Vương thương, kéo theo ngưá»i, còn tay kia kéo Äổ Nhược Lâm nói:
- Chúng ta đi thôi!
Äổ Nhược Lâm chỉ còn cách bá» Ä‘i.
Cô không muốn đi, nhưng không dám không đi, đi được vài bước, nhịn không nổi lại quay đầu lại.
Äợi đến lúc cô quay đầu lại lần nữa, nước mắt đã ràn rụa trên mặt.
Kim Thương Dư còn Ä‘ang đứng ngẫn ngưá»i ra đó.
Kim Thương Dư nhìn như si như dại vào cây Kim Thương.
Cây Kim thương ấy vốn là niá»m vinh dá»± vô cùng lá»›n lao trong Ä‘á»i y, nhưng bây giá» nó đã biến thành nổi nhục nhã.
Gương mặt của y không lộ vẻ biểu tình gì, trong lòng y có mùi vị gì, cũng chỉ có một mình y biết.
... Thống khổ và bi thương, cÅ©ng giống như cặp vú cá»§a vợ mình, không thể để cho ngưá»i khác nhìn được.
... Thống khổ càng lớn, càng phải thu dấu đi.
... Vú, không phải cũng như vậy sao?
Kim Thương Dư bá»—ng nhiên bật cưá»i lên, y mỉm cưá»i ngẩng đầu, đối diện vá»›i Äinh Há»·:
- Cám ơn ngươi.
Äinh Há»· há»i:
- Cám ơn ta? Tại sao lại cám ơn ta?
Kim Thương Dư nói:
- Bởi vì ngươi đã giải quyết dùm ta được một vấn đỠkhó khăn.
Äinh Há»· há»i:
- Vấn đỠgì?
Kim Thương Dư nhìn ra xa xa dãy núi xanh đậm, ánh mắt bỗng hiện đầy vẻ ôn nhu, y chầm chậm nói:
- Ta đã mua mấy mẫu đất ở mé dãy núi xanh đằng xa kia, dá»±ng lên mấy gian nhà, sau nhà còn có trồng trúc, bên cạnh trồng mai, hoa mai hồng trong đám trúc, còn có má»™t con suối nhá».
Kim Thương Dư nói:
- Ta đã tính sau khi rửa tay quy ẩn, sẽ tới đó sống những ngày thanh nhàn còn lại.
Äinh Há»· nói:
- Chủ ý rất hay.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Một nơi quá được.
Kim Thương Dư lại thở ra, nói:
- Khổ nổi cái phù danh hại ngưá»i, cứ làm cho ta chần chừ mãi không hạ được quyết tâm, cÅ©ng không biết phải đợi đến chừng nào má»›i thả được gánh nặng xuống.
Äinh Há»· cÅ©ng thở ra nói:
- Phù danh hại ngưá»i, thế nhân có mấy ai bỠđược gánh nặng ấy xuống được?
Kim Thương Dư nói:
- May mà ta gặp ngươi, bởi vì ngươi, mà ta hạ được quyết tâm.
Äinh Há»· há»i:
- Quyết tâm bỠgánh nặng ấy xuống?
Kim Thương Dư gật gật đầu.
Äinh Há»· há»i:
- Quyết định chừng nào mới bỠxuống?
Kim Thương Dư nói:
- Ngay bây giá».
Y lại cưá»i cưá»i, cưá»i thật thong thả, thật thoải mái, bởi vì y quả thật đã bỠđược cái gánh nặng cá»§a thanh danh phù phiếm.
Y không còn có cái hùng tâm muốn cùng ngưá»i tranh thắng, y không còn muốn vì má»™t tý phù danh đó mà Ä‘i sống chết vá»›i ngưá»i khác.
Muốn cởi bá» cái nút thắt buá»™c đó không phải là má»™t Ä‘iá»u dá»… dàng, y đáng được có cảm giác thung dung, thoải mái.
Có Ä‘iá»u không biết trong lòng y có thật sá»± buông được hết chăng, có còn cảm giác ngÆ¡ ngẫn, cay cay không?
Äiá»u đó dÄ© nhiên chỉ có má»™t mình y biết được.
- Các ông có rãnh rỗi, cứ việc đến nơi dãy núi đó tìm tôi.
- Tôi nhớ, sau nhà ông có trồng trúc, phía trước có trồng hoa mai.
- Trong nhà tôi còn có rượu.
- ÄÆ°á»£c, tôi còn chưa chết, sẽ nhất định lại thăm.
- ÄÆ°á»£c, tôi còn chưa chết, sẽ nhất định chỠông.
Kim Thương Dư bây giỠđã trấn định, đã thung dung hẳn ra.
Má»™t ngưá»i chỉ cần thua đẹp, bá» Ä‘i thung dung, thì thua đã có sao, bá» Ä‘i đã có sao?
Mặt trá»i còn chưa xuống, Kim Thương Dư đã Ä‘i tận xa tít.
Äặng Äịnh Hầu bá»—ng nhiên thở ra, nói:
- Xem ra ngưá»i này quả thật là má»™t hảo hán.
Äinh Há»· nói:
- Y vốn vẫn thế.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngươi nhìn ngưá»i cÅ©ng giá»i lắm.
Äinh Há»· nói:
- Tôi vốn vẫn vậy.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi cÅ©ng giải quyết được vấn đỠmá»™t số ngưá»i không giải quyết được.
Äinh Há»· nói:
- Tôi cũng giải quyết dùm ông vấn đỠđó?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta đang không biết làm sao cho Dư Tam Gia và Vương đại tiểu thơ ngừng tay, ngươi có cách.
Äinh Há»· nói:
- Cách của tôi trước giỠrất hữu hiệu.
Äặng Äịnh Hầu thở dài:
- Bất kể cách của ngươi đúng hay sai, tốt hay xấu, quả thật rất có hữu hiệu.
Äinh Há»· nói:
- Vì vậy ngưá»i ta Ä‘á»u gá»i tôi là Äinh Há»· thông minh.
Äặng Äịnh Hầu bật cưá»i.
Äinh Há»· nói:
- Ông có biết tôi còn có một điểm rất hay nữa không?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Không biết.
Äinh Há»· nói:
- Äiểm hay nhất cá»§a tôi là, không đủ nghÄ©a khí.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Không đủ nghĩa khí?
Äinh Há»· nói:
- Ngưá»i bạn duy nhất cá»§a tôi bây giá» Ä‘ang nằm ra đó, tôi lại để cho ngưá»i đâm y bị thương bá» Ä‘i khÆ¡i khÆ¡i, còn đứng đây nói chuyện bá láp vá»›i ông.
Hiện tại, Tiểu Mã Ä‘ang nằm trên giưá»ng, chiếc giưá»ng cá»§a Hồng Hạnh Hoa.
Ngưá»i mập mạp Ä‘á»u thích ngá»§ trên giưá»ng cứng, ngưá»i còn trẻ Ä‘á»u thích ngá»§ trên giưá»ng cứng, Hồng Hạnh Hoa không mập, cÅ©ng không còn trẻ.
Giưá»ng cá»§a bà ta rất má»m, vừa má»m vừa lá»›n.
Hồng Hạnh Hoa than thở nói:
- Phải tới bảy chục tuổi rồi ta mới tập ngủ một mình được.
Äặng Äịnh Hầu nhịn không nổi há»i theo:
- Năm nay bà đã được bảy mươi chưa?
Hồng Hạnh Hoa trừng mắt nói:
- Ai nói ta đã được bảy mươi? Năm nay ta chỉ mới sáu mươi bảy.
Äặng Äịnh Hầu muốn cưá»i, mà không cưá»i, bởi vì y thấy Tiểu Mã đã mở mắt ra.
Tiểu Mã vừa mở mắt, câu đầu tiên y nói là:
- Tiểu Lâm dâu rồi?
Äinh Há»· không nói gì.
Tiểu Mã nói:
- Cô ấy rất ngoan, rất thành thật.
Äinh Há»· không nói gì.
Tiểu Mã nói:
- Tôi biết cô ấy đối xử với tôi rất tốt.
Äinh Há»· hững há» nói:
-Vậy mà ngươi vì cô ta bị thương, cô ta lại bỠđi đâu mất.
Tiểu Mã cắn chặt răng, một hồi thật lâu, mới từ từ nói:
- Cô ấy nhất định có lý do phải bỠđi.
Äinh Há»· nói:
- Cô ta chẳng để lại lý do.
Tiểu Mã nói:
- Anh ... Có phải anh không thích cô ấy?
Äinh Há»· nói:
- Ta chỉ bất quá muốn đỠtĩnh chú một chuyện.
Tiểu Mã lắng tai nghe.
Äinh Há»· nói:
- Bất kể ra sao, cô ta đã bỠđi rồi, chú sẽ không bao giỠgặp lại cô ta, vì vậy ...
Tiểu Mã há»i:
- Vì vậy làm sao?
Äinh Há»· nói:
- Vì vậy tốt nhất chú nên quên cô ta thôi.
Tiểu Mã lại cắn răng trầm mặc má»™t hồi thật lâu, bá»—ng nhiên dùng sức đấm má»™t quyá»n xuống giưá»ng, lá»›n tiếng nói:
- Quên thì quên, chuyện đó cũng chẳng có con mẹ gì là hay ho.
Äinh Há»· bật cưá»i, y mỉm cưá»i nói:
- Ta Ä‘ang lấy làm kỳ quái, tại sao đã lâu lắm không nghe chú chá»­i thá», ta cứ ngỡ cái tên vương bát đản này đã biến đổi tính tình.
Tiểu Mã cÅ©ng bật cưá»i lên, y lồm cồm muốn ngồi dậy.
Äinh Há»· há»i:
- Chú tính làm gì vậy?
Tiểu Mã nói:
- Äi theo anh.
Äinh Há»· há»i:
- Chú đi theo được sao?
Tiểu Mã nói:
- Chỉ cần tôi còn tý hơi thở, lão rùa đen anh đi đâu, tôi cũng theo đó, có bò cũng bò theo.
Äinh Há»· cưá»i lá»›n nói:
- ÄÆ°á»£c, Ä‘i thì Ä‘i.
Hồng Hạnh Hoa cưá»i tít mắt nhìn bá»n há».
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Hai đứa rùa den tụi bây quả thật là bạn bè tốt với nhau, nghĩa khí lắm ...
Câu nói vừa chưa thốt ra xong, bà ta bá»—ng nhảy dá»±ng lên, tát cho Äinh Há»· má»™t bạt tai.
Äinh Há»· bị tát cho ngẫn ngưá»i ra đó.
Hồng Hạnh Hoa nhảy chồm chồm lên mắng lớn:
- Nhưng tại sao ngươi không thá»­ nhìn xem nó bị thương nặng tá»›i đâu, không lẽ ngươi muốn cho nó què luôn, muốn cho nó suốt Ä‘á»i bò theo ngươi sao?
Äinh Há»· chỉ còn nước cưá»i khổ.
Hồng Hạnh Hoa chỉ vào má»§i y, hằn há»c nói:
- Ngươi muốn cút, thì cút ngay Ä‘i, càng xa càng tốt, nhưng cái tên vương bát đản này phải nằm trên giưá»ng đây, bất kể là ai muốn Ä‘em nó Ä‘i, ta sẽ chặt Ä‘i hai cái chân cá»§a nó.
Äinh Há»· nói:
- Nhưng cháu ...
Hồng Hạnh Hoa trừng mắt há»i:
- Ngươi làm sao? Ngươi có cút hay không?
Cánh tay cá»§a bà ta lại đưa lên, Äinh Há»· lần này đã há»c khôn, y đã nhảy ra ngoài xa, cưá»i vả lả nói:
- Cháu cút, cháu cút ngay bây giá».
Tiểu Mã nhịn không nổi kêu lên:
- Anh không đem tôi đi theo thật sao?
Câu nói ấy còn chưa thốt ra xong, mặt y đã ăn phải một cái bạt tai.
Hồng Hạnh Hoa trừng mắt nói:
- Ngươi kêu quỷ quái gì đó? Có phải muốn ta vá cái miệng lại không?
Tiểu Mã đưa bản mặt khổ sở ra nói:
- Cháu không muốn.
Hồng Hạnh Hoa nói:
- Vậy thì mau mau ngoan ngoản nằm yên đó cho ta.
Tiểu Mã quả thật nằm yên ra đó.
Trước mặt Hồng Hạnh Hoa, cái gã Tiểu Mã Phẫn Ná»™ đã biến thành Chú Dê Con Nghe Lá»i.
- Ngươi còn không cút đi? Tính chỠta chặt cặp giò ngươi đấy chăng?
Hồng Hạnh Hoa Ä‘ang cầm cây chổi lên, chạy lại đánh Äinh Há»·.
Äinh Há»· vá»™i vàng nhảy ra ngoài, chạy má»™t hÆ¡i ra tá»›i sân, chạy luôn ra tá»›i cổ xe Ä‘ang chá» bên ngoài, má»›i thở phào má»™t hÆ¡i, cưá»i khổ nói:
- Lão thái bà hung quá.
Äặng Äịnh Hầu dÄ© nhiên cÅ©ng chạy theo ra, cÅ©ng thở dài nói:
- Thật tình hung hãn muốn chết ngưá»i.
Äinh Há»· nói:
- Ông gặp một bà lão hung dữ như vậy bao giỠchưa?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Chưa.
Äinh Há»· nói:
- Tôi cÅ©ng chưa thấy ngưá»i thứ hai.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi sợ bà ta thật sao?
Äinh Há»· nói:
- Giả đấy.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i lá»›n, nói:
- Xem ra, bà ta cũng không phải là tổ mẫu của ngươi.
Äinh Há»· nói:
- Không phải.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Là ...
Äinh Há»· ngắt lá»i y, nói:
- Nhưng lúc tôi không có cÆ¡m ăn, chỉ có bà ta là ngưá»i cho tôi cÆ¡m, lúc tôi không có áo quần mặc, chỉ có bà ta là ngưá»i cho tôi y phục, có lúc tôi bị ăn đòn, bị thương, chỉ cần tôi nhá»› đến bà ấy, trong lòng sẽ không thấy Ä‘au đớn lắm.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì ngươi biết, chỉ cần lại đây, bà ta sẽ chăm sóc cho ngươi.
Äinh Há»· gật gật đầu, mỉm cưá»i nói:
- Chỉ tiếc là bà ta tuổi tác hơn tôi chút xíu, không thì tôi đã lấy bà ta làm vợ rồi.
Äặng Äịnh Hầu nhìn y chăm chú cả ná»­a ngày, bá»—ng nhiên há»i:
- Ngươi thật không nghĩ đến chuyện lấy vợ sao?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Có phải ông đang tính làm mai cho tôi không đấy?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta quả có má»™t ngưá»i rất thích hợp, rất xứng đôi vá»›i ngươi.
Äinh Há»· há»i:
- Ai?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Vương đại tiểu thơ.
Äinh Há»· bá»—ng hết cưá»i, y vênh mặt lên nói:
- Ông thích cô ta, tại sao không lấy cô ta làm vợ đi?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i nói:
- Không phải là ta không nghÄ© tá»›i, chỉ tiếc là ta tuổi tác cÅ©ng hÆ¡i lá»›n hÆ¡n má»™t tý, trong nhà lại có má»™t con cá»p cái ở đó rồi.
Äinh Há»· nghinh mặt cưá»i nhạt nói:
- Vui quá vui quá, tại sao con ngưá»i ông bá»—ng dưng lại biến thành thú vị quá chừng.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bởi vì ...
Y còn chưa kịp nói gì, bá»—ng ầm lên má»™t tiếng lá»›n, cổ xe lá»›n vừa xe vừa ngá»±a đã lá»t vào trong má»™t cái hố lá»›n.
Äinh Há»· ngược lại cưá»i phì lên.
Äặng Äịnh Hầu cÅ©ng ngồi yên má»™t chá»—, không những vậy còn không thay đổi sắc mặt.
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Cái món ngá»±a xe lá»t vào hố này vốn là má»™t trong những nghá» ruá»™t cá»§a tôi, không ngá» hôm nay lại có ngưá»i Ä‘em nó ra đối phó vá»›i tôi.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Sao ngươi biết ngưá»i ta muốn đối phó vá»›i ngươi?
Äinh Há»· cưá»i cưá»i nói:
- Tôi biết, đây chỉ là chuyện báo ứng.
Bấy giá» Ä‘ang có ngưá»i dùng Ä‘ao gõ vào trên trần cổ xe, lá»›n tiếng nói:
- Ngưá»i trong xe mau mau Ä‘i ra, đại lão bản chúng ta có chuyện muốn nói vá»›i các ngươi.
Äinh Há»· nhìn Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ông có biết chung quanh đây có đại lão bản nào không?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ở đây cũng gần Loạn Thạch Cương lắm, coi như đã là địa bàn của các ngươi, ngươi phải biết rõ hơn ta.
Äinh Há»· nói:
- Hiện tại chung quanh đây, đại lão bản duy nhất chỉ có mình ông.
Ngưá»i bên ngoài lại cất tiếng dục, trần xe cÆ¡ hồ đã bị gõ lÅ©ng ra.
Äinh Há»· nói:
- Ông có ra không?
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Không ra có được không.
Äinh Há»· nói:
- Không được.
Äặng Äịnh Hầu bất giác cưá»i khổ nói:
- Ta xem cũng không được.
Äinh Há»· mở cá»­a xe ra nói:
- Má»i.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Má»i ngươi trước, dù gì ngươi cÅ©ng là khách cá»§a ta.
Äinh Há»· nói:
- Nhưng tuổi tác ông lá»›n hÆ¡n tôi, trước giá» tôi vẫn kính trá»ng ngưá»i trưởng bối.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ngươi biến thành khách khí hồi nào thế?
Äinh Há»· cưá»i nói:
- Lúc nãy tôi nghe có tiếng cung tên giương ra, tôi đã quyết tâm khách khí với ông.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i lá»›n.
Dĩ nhiên y cũng đã nghe tiếng cung tên bên ngoài.
Ngưá»i đã mai phục, cung tên đã chá» sẵn, chỉ cần ló đầu ra, thân hình sẽ bị tên cắm vào như má»™t con nhím.
Có Ä‘iá»u bá»n há» vẫn Ä‘ang cưá»i khoan khoái vá»›i nhau.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta ra ngoài trước bị loạn tiễn cắm phải, ngươi sẽ làm sao đây?
Äinh Há»· nói:
- Lúc đó tôi sẽ như con rùa rụt cổ, rụt vào trong xe, dù bá»n há» có kêu tổ tông tôi lên, tôi cÅ©ng không thèm ló ra.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i lá»›n:
- Chủ ý quá hay.
Äinh Há»· nói:
- Äừng quên tôi là Äinh Há»· thông minh, nghÄ© ra Ä‘iá»u gì Ä‘á»u là hay ho cả.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i lá»›n bước ra khá»i xe, đứng ngoài đó má»™t hồi thật lâu, vẫn chưa biến thành má»™t con nhím.
Má»™t ngưá»i Ä‘ang đứng cao cao đối diện vá»›i y ở phía trên, từ xe nhìn tá»›i, chỉ thấy hai chân cá»§a ngưá»i đó.
Một đôi chân rất xinh xắn, rất linh xảo, mang một đôi giày gai và mặc chiếc áo gai màu trắng.
Äây là chân cá»§a má»™t ngưá»i đàn bà.
Äàn ông dÄ© nhiên không có cặp chân cá»§a đàn bà , cái vị đại lão bản này là má»™t ngưá»i đàn bà sao?
Äinh Há»· ở trong xe há»i vá»ng ra:
- Ngoài đó ra sao vậy?
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bên ngoài trá»i tốt lắm, không lạnh cÅ©ng không nóng.
Äinh Há»· nói:
- Nếu vậy, tôi ra không được rồi.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Tôi chịu không nổi thá»i tiết tốt như vậy, ra ngoài sẽ bị trúng gió.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Bây giá» trá»i cÅ©ng sắp đổi đó, hình như sắp có mưa rồi.
Äinh Há»· nói:
- Vậy thì tôi lại càng không ra được.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi sợ bị mưa ướt sao?
Äinh Há»· nói:
- Sợ muốn chết luôn.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Chẳng qua, trá»i vẫn còn chưa mưa.
Äinh Há»· nói:
- Không lẽ ông muốn tôi ra đó chá» trá»i mưa?
Äặng Äịnh Hầu thở ra, nhìn đại lão bản Ä‘ang đứng mé trên bên cạnh cái hố, cưá»i khổ nói:
- Tên tiểu tử này hình như đã quyết tâm không chịu ra ngoài.
Äại lão bản cưá»i nhạt nói:
- Không muốn ra cũng phải ra.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ngươi có cách làm cho y phải ra khá»i xe?
Äại lãO bản nói:
- Hắn không ra, ra sẽ đốt xe.
Äặng Äịnh Hầu lại thở ra má»™t tiếng nói:
- Ta đã biết quá, trên Ä‘á»i này, nếu có ngưá»i nào đối phó được vá»›i Äinh Há»·, ngưá»i đó nhất định là Vương đại tiểu thÆ¡.
Cái vị đại lão bản này chính là Vương đại tiểu thơ.
Bốn gã đại hán đứng sau lưng cô, gánh theo cây Bá Vương thương, tám gã đại hán giương cung lắp tên, bao vây kín mít.
Äổ Nhược Lâm Ä‘ang ngồi xa xa dưới má»™t gốc cây, Ä‘ang dùng má»™t cái lược lá»›n chầm chậm chải tóc.
Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:
- Chúng huynh đệ đây là những vị tiêu khách trong tiêu cuá»™c cá»§a ta, ta muốn bá»n há» phóng há»a, bá»n há» sẽ lập tức phóng há»a, ta muốn bá»n há» giết ngưá»i, bá»n há» sẽ lập tức giết ngưá»i.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- Ta thấy được.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Vậy thì ngươi nên kêu gã há» Äinh mau mau bò ra đây.
Äặng Äịnh Hầu há»i:
- Ra rồi thì sao nữa?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Chỉ cần y thành thật trả lá»i cho ta má»™t câu há»i, ta nhất định sẽ không làm khó dá»… gì vá»›i y.
Äặng Äịnh Hầu nói:
- ÄÆ°á»£c, tôi vào trước thương lượng xem ra sao.
Y vừa tính bước vào, bỗng nhiên bình một tiếng, đỉnh xe đã bị đụng phá một lỗ lớn.
Má»™t ngưá»i trong xe bay thẳng lên, thân pháp vừa nhanh vừa hung mãnh, xem ra ít nhất có thể xung lên tá»›i ba trượng.
Có Ä‘iá»u y chỉ tối Ä‘a nhảy lên được ba thước.
Trên cái hố đã có một tấm lưới vừa thô vừa lớn phủ xuống chung quanh.
Äặng Äịnh Hầu thở dài, cưá»i khổ nói:
- Ta đã biết mà, ngươi gặp phải Vương đại tiểu thơ, là tự đâm đầu vào lưới.
Äinh Há»· vênh mặt lên, ngồi trên nóc xe, lạnh lùng nói:
- Vui quá vui quá, con ngưá»i ông quả thật quá thú vị.
Bình thá»i, y gặp chuyện như vậy vẫn còn cưá»i được, bây giá» không thấy y cưá»i.
CÅ©ng không biết tại sao, y gặp phải Vương đại tiểu thÆ¡, ngay cả cưá»i cÅ©ng không cưá»i nổi nữa.
Vương đại tiểu thÆ¡ cÅ©ng không cưá»i, cô vênh mặt lên nói:
- Trên này có tám cây cung, nhưng nếu ngươi động đậy, trong khoảnh khắc sẽ có năm mươi sáu mủi tên bắn ra.
Äinh Há»· không động đậy.
Y nhìn ra được những gã đại hán đó Ä‘á»u là tay cung tiá»…n thá»§ rất giá»i.
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i nhạt há»i:
- Sao ngươi không thử động đậy đi?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì ta Ä‘ang chá».
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- ChỠgì?
Äinh Há»· nói:
- Chá» cô há»i ta chuyện cô muốn há»i.
Vương đại tiểu thơ cắn chặt môi, cô mà khẩn trương lên, là cắn chặt môi.
Rốt cuá»™c cô muốn há»i Äinh Há»· chuyện gì? Tại sao lại khẩn trương quá như vậy?
Äặng Äịnh Hầu nghÄ© không ra.
Vương đại tiểu thơ rốt cuộc cất tiếng lạnh lùng nói:
- Tuy ngươi làm nhiá»u chuyện bậy bạ, ta nể mặt Äặng Äịnh Hầu, chẳng thèm gây chuyện vá»›i ngươi, chẳng qua có hai chuyện, ta không thể không há»i ngươi cho rõ ràng.
Äinh Há»· nói:
- Cô há»i Ä‘i!
Gương mặt cá»§a Vương đại tiểu thÆ¡ bá»—ng biến thành xanh lè, hai bàn tay nắm chặt lại, cô cắn chặt môi rồi, má»›i há»i từng tiếng má»™t:
- Ngày mưá»i ba tháng năm năm nay, ngươi ở đâu?
Äinh Há»· nói:
- Cô phí bao nhiêu đó công lao, đào má»™t cái hang lá»›n như vậy, chỉ để há»i ta có câu đó sao?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Äúng vậy, ta muốn há»i ngươi chính là câu đó, vì vậy, tốt nhất ngươi nên trả lá»i thành thá»±c cho ta.
Xem ra không những cô khẩn trương, mà còn khích động, ngay cả giá»ng nói cÅ©ng run rẩy lên.
Ngày mưá»i ba tháng năm, Äinh Há»· ở đâu, lại có quan hệ gì đến cô?
Tại sao cô lại khẩn trương như vậy?
Äặng Äịnh Hầu càng nghÄ© không ra.
Äinh Há»· cÅ©ng nghÄ© không ra, y bá»—ng thở ra má»™t hÆ¡i nói:
- May mà cô há»i mưá»i ba tháng năm, coi như vận khí cá»§a ta cÅ©ng không đến nổi tệ.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tại sao?
Äinh Há»· nói:
- Bởi vì cô há»i ngày nào khác, ta sẽ quên mất lúc đó mình Ä‘ang ở đâu.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Còn chuyện mưá»i ba tháng năm thì ngươi lại nhá»›?
Äinh Há»· gật gật đầu nói:
- Bởi vì hôm đó, ta làm một chuyện rất khoái trá.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Chuyện gì?
Hai bàn tay cô nắm càng chặt lại, toàn thân đang run rẩy cả lên.
Nhưng Äinh Há»· Ä‘ang quay đầu lại, nói vá»›i Äặng Äịnh Hầu:
- Ông có biết hôm đó tôi làm chuyện gì không?
Äặng Äịnh Hầu cưá»i nói:
- Ta biết, dĩ nhiên là ta biết.
Vương đại tiểu thÆ¡ lá»›n tiếng há»i:
- Hôm đó y đã làm chuyện gì?
Äặng Äịnh Hầu đáp:
- Y ăn cướp tiêu xa của ta.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Có biết là cướp tiêu ở đâu không?
Äặng Äịnh Hầu đáp:
- Gần đâu Thái Nguyên.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Ngươi không nhớ lầm?
Äặng Äịnh Hầu đáp:
- Chuyện gì khác ta còn quên, chuyện này quên không được.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Tại sao?
Äặng Äịnh Hầu đáp:
- Ta có ít nhất ba mươi vạn năm ngàn lý do.
Vương đại tiểu thơ không hiểu.
Äặng Äịnh Hầu cưá»i khổ nói:
- Vì chuyện đó, mà ta phải bồi thưá»ng mất ba mươi vạn năm ngàn lượng bạc, má»—i lượng Ä‘á»u có thể làm ta nhá»› rất rõ chuyện đó.
Vương đại tiểu thÆ¡ không nói gì nữa, xem biểu tình trên gương mặt cô, hình như cô Ä‘ang thở phào má»™t hÆ¡i, mà cÅ©ng hình như thất vá»ng vô cùng.
Äinh Há»· há»i:
- Bây giá» cô còn chuyện gì há»i nữa không?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Dĩ nhiên là còn.
Äinh Há»· há»i:
- Còn?
Vương đại tiểu thơ lạnh lùng nói:
- Ta há»i ngươi, ta và há» Dư Ä‘ang đấu thương vá»›i nhau, can hệ gì đến ngươi mà ngươi xía vào? Các ngưá»i dá»±a vào đâu mà nhiá»u chuyện thế?
Äinh Há»· nói:
- Hình như cô vừa mới nói tức thì, những chuyện đó cô không tính nữa mà.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Hiện tại ta cứ muốn tính thì sao?
Äinh Há»· nói:
- Tiểu Mã vốn muốn trợ giúp cô.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Trợ giúp gì?
Äinh Há»· nói:
- Y sợ cô thua rồi sẽ bị chết mất.
Vương đại tiểu thơ tức giận nói:
- Không lẽ y không thấy rằng, chỉ trong vòng hai mươi chiêu nữa, ta sẽ đánh bại gã Dư Tam Thương ấy sao?
Äinh Há»· nói:
- Y nhìn không ra.
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i:
- Không lẽ y là kẻ mù?
Äinh Há»· nói:
- Mắt cá»§a y mà nhìn thấy rõ ràng, tại sao lại thấy cái vị Äổ đại tiểu thÆ¡ kia vừa ngoan ngoãn vừa thành thật? Không những vậy còn đối xá»­ vá»›i y rất tốt?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Bất kể cô ta là hạng ngưá»i nào, không can hệ gì đến ngươi.
Äinh Há»· nói:
- Ta cũng không muốn xen vào.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Gã hỠMã kia tốt nhất cũng đi xa xa ra, đừng có để cho ta đụng phải.
Äinh Há»· nói:
- Tôi cũng sẽ nói cho y biết.
Vương đại tiểu thơ nói:
- Dù đàn ông trong thiên hạ này có chết hết đi, ta cũng không để cho Tiểu Lâm lấy phải y.
Äinh Há»· nói:
- Cám ơn, cám ơn.
Vương đại tiểu thÆ¡ cắn chặt môi, hằn há»c trừng mắt nhìn y má»™t cái, nói:
- Ta đã nói hết rồi đó, bây giỠngươi có thể quỳ xuống được rồi.
Äinh Há»· há»i:
- Qùy xuống?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không những phải quỳ xuống, mà còn cung kính lạy ba lạy cho ta.
Äinh Há»· há»i:
- Tại sao tôi phải quỳ xuống lạy?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Bởi vì ta nói vậy.
Äinh Há»· há»i:
- Bởi vì các vị huynh đệ đây của cô biết bắn liên châu tiễn?
Vương đại tiểu thơ nói:
- Không sai tý nào.
Äinh Há»· bật cưá»i.
Nụ cưá»i cá»§a y có nhiá»u loại, hiện giá», y Ä‘ang cưá»i đây là loại không làm cho ngưá»i ta vui thích.
Vương đại tiểu thÆ¡ trừng mắt há»i:
- Ngươi khinh thưá»ng liên châu tiá»…n cá»§a chúng ta?
Äinh Há»· hững há» nói:
- Liên châu tiá»…n cá»§a các ngươi rốt cuá»™c dài hay ngắn, tròn hay nhá»n, ta còn chưa thấy qua.
Vương đại tiểu thơ tức giận nói:
- Ngươi muốn thưởng thức sao?
Äinh Há»· nói:
- Rất muốn.
Vương đại tiểu thÆ¡ cưá»i nhạt nói:
- Ta vốn không muốn ngươi đoản mệnh lắm, ngươi có chết cũng không thể oán ta.
Äinh Há»· lại cưá»i cưá»i, nói:
- Cô yên tâm, ta chết không được đâu.
Y bá»—ng nhiên đứng dậy, kéo cái lưới trên đầu ra, y kéo má»™t cái là xé cái lưới ra má»™t đưá»ng lá»›n.
Vương đại tiểu thơ biến sắc, khẻ la lên:
- Không được để y chạy, giữ lại!
Tiếng la vừa vang lên, cung tên đã bật ra, tám cây cưá»ng cung, bảy má»§i tên liên châu, tiếng động xé gió rít lên, loạn tiá»…n như phi hoàng bay lại tá»›i tấp.
Hai bàn tay cá»§a Äinh Há»· giống như con chim sẽ chuyên môn ăn hoàng trùng, má»§i nào bay lại, y Ä‘á»u chụp lấy bẻ má»™t cái, mưá»i má»§i y chụp mưá»i má»§i, trong khoảnh khắc y đã chụp hết năm mươi sáu má»§i tên cầm trong tay.
Sau đó, năm mươi sáu má»§i tên, như má»™t đưá»ng chỉ, từ trong tay cá»§a y bay vùn vụt ra, cắm vào gốc cây bên cạnh chá»— Äổ Nhược Lâm Ä‘ang ngồi.
Äinh Há»· đột nhiên hét lên má»™t tiếng lá»›n:
- Gãy!
Năm mươi sáu mủi tên cắm trên cây cổ thụ lập tức gãy thành mấy khúc rớt lả tả xuống, chỉ còn để mủi tên bóng loáng đâm lút vào trên cây.
Äinh Há»· phá»§i phá»§i tay, mỉm cưá»i nói:
- Xem ra, món liên châu tiễn này ngay cả một con heo còn không bắn chết nổi.
Vương đại tiểu thÆ¡ sắc mặt xanh lè, cặp môi run rẩy, cô còn nói được lá»i nào nữa.
Äinh Há»· tươi tắn nói:
- Tôi ở lại đây, chẳng qua chỉ muốn nghe cô ta há»i tôi chuyện gì, cỡ cái loại liên châu tiá»…n này, dù có má»™t ngàn tám trăm má»§i, tôi muốn Ä‘i là Ä‘i muốn lại là lại.
Vương đại tiểu thÆ¡ cắn môi hằn há»c nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, được lắm.
Äinh Há»· há»i:
- Bây giỠcô còn muốn ta quỳ xuống cúi đầu không?
Vương đại tiểu thÆ¡ há»i lại:
- Bây giỠngươi muốn gì?
Äinh Há»· há»i:
- Cô có biết Ä‘á»c không?
Vương đại tiểu thơ nhìn y lom lom, hình như muốn gõ thũng hai lỗ thật lớn trên đầu y.
Äinh Há»· nói:
- Nếu cô Ä‘á»c được chữ, tại sao không quay đầu lại nhìn cho rõ má»™t tý?
Vương đại tiểu thơ quay đầu lại, mới phát hiện ra, năm mươi sáu mủi tên, bày thành hai chữ trên cây:
- Tái kiến.
Äấy là thá»§ pháp gì vậy? Kình lá»±c gì vậy?
Vương đại tiểu thơ hít vào một hơi thật dài, hình như không muốn quay đầu lại nữa.
Cô quả thật không cách nào quay đầu lại đối diện Äinh Há»·.
Äinh Há»· nói:
- Hai chữ đó cô có nhận ra không?
Vương đại tiểu thơ dậm chân một cái, bỗng nhiên nhảy lên ngựa, ra roi chạy như bay đi mất.
Chỉ nghe giá»ng cá»§a cô từ xa xa vá»ng lại:
- Ai muốn gặp lại ngươi, ngưá»i đó là vương bát đản!
Tài sản của XuyVuu

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
âëàãàëèùå, âîë÷àò, çàùèòíèêà, êàñïåðñêèé, ëîãè÷åñêèå, îðóæèå, òåëåôîíû


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™