Nhà tôi, nhà Bống ở cùng thôn.Bống chị, Bống em là cách gá»i nhà quê. Tên khai sinh, Bống chị là BÃch, Bống em là Bình.
Thôn Cự Phú. Tên già u có no nê, nhưng hữu danh vô thực. Nghèo kiết xác, đói quanh năm. Chỉ được cái tấm lòng thanh sạch. Thanh sạch là giá trị ổn định, quý hiếm, nhưng không bán được.
Cả thôn chỉ tôi và Bống chị há»c phổ thông trưá»ng huyện. Niá»m vui chẳng tá»›i. Kiêu hãnh tá»± hà o cÅ©ng không. Ngưá»i thôn nghÄ© (cái sá»± nghÄ© đã và o máu): Äi há»c nhiá»u chỉ tổ tốn cÆ¡m.
Theo Ä‘Ãt trâu đến mùa còn được thêm mấy đấu thóc. Chỉ hạng nhác là m má»›i trốn việc nhà đi há»c. Há» không biết việc há»c cÅ©ng nhá»c chẳng kém thợ thùng đà o thùng đấu.
Ai Æ¡i chá»› lấy há»c trò.
Dà i lưng tốn vải ăn no lại nằm
Bá»n thất há»c thôn tôi thưá»ng ca như váºy. Thất há»c nhưng thuá»™c rất nhiá»u thÆ¡ ca, hò vè má»›i lạ chứ. CÅ©ng là ghen ăn ghét ở, chúng sợ tôi Ä‘i há»c là m ông to bà lá»›n vỠđè đầu cưỡi cổ chúng.
Cha tôi bá» ngoà i tai. “Tao suốt Ä‘á»i nhòm Ä‘Ãt trâu, vác đất rồi. Äến Ä‘á»i mà y, Lăng ạ (tên tôi là Lăng) dứt khoát phải há»c má»›i thà nh ngưá»i. Nhưng không được thÆ¡ thẩn theo thầy Äô đâu nhá.â€
Thầy Äô là giáo viên dạy văn cấp 3 đã nghỉ hưu. Thầy là m rể là ng cÅ©ng vì mến con gái Cá»± Phú thuá»™c nhiá»u thÆ¡ ca, hò vè. Thầy có chiếc xe đạp Thống Nhất khung gióng ngang tróc sÆ¡n.
Thầy Äô là m thÆ¡ gá»i tạp chà văn nghệ tỉnh, thỉnh thoảng lên bưu Ä‘iện lÄ©nh nhuáºn bút. Giữa đưá»ng gặp, thầy dừng lại năn nỉ Bống chị lên xe đạp, thầy chở. Thầy bảo: Ngưá»i ta là hoa đất. Con gái là hương cá»§a hoa đất, là cái đẹp. Cái đẹp cứu rá»—i con ngưá»i, phải nâng niu, chăm sóc.
Bống chị từ chối: “Em xấu, em không đáng được nâng niu. Em quen Ä‘i bá»™ rồi thầy ạâ€. Thầy buồn, lên xe Ä‘i tiếp, miệng lại lẩm bẩm Ä‘á»c thÆ¡. Thầy Äô là nhà thÆ¡ tỉnh, tỉnh thì phải lá»›n hÆ¡n huyện.
Thỉnh thoảng thầy đến trưá»ng tôi nói chuyện thÆ¡. Thầy bảo, nhịn ăn thầy nhịn được má»™t tuần, nhịn Ä‘á»c thÆ¡ ná»a ngà y không chịu nổi. Nói chuyện thÆ¡ ở trưá»ng tôi, thầy Äô bảo, thầy thÃch nhất những Ä‘oạn thÆ¡ viết các cô gái Ä‘i tỉnh vá».
Thầy cao hứng ngâm thÆ¡ Nguyá»…n BÃnh: Hôm qua em Ä‘i tỉnh vá» / Hương đồng gió ná»™i bay Ä‘i Ãt nhiá»u. Thầy Ä‘á»c thÆ¡ Phạm Công Trứ như diá»…n trên sân khấu: Tuổi thÆ¡ chân đất, đầu trần / Từ trong lấm láp em thầm lá»›n lên.../ Em ra thà nh phố dần quên má»™t thá»i... / Em tôi áo chẽn em tôi quần bò.
Thầy Ä‘á»c. Thầy bình. Thầy nức nở khen. Giá»ng thầy trầm ấm mà buồn buồn. Như thể mất mát. Như là đổ vỡ. Há»c sinh khối 12 chúng tôi ngồi im phăng phắc. Sau nà y, bá»n con gái lá»›p tôi có đứa nà o khốn nạn thế không nhỉ?
Cha muốn tôi sau nà y được là m bà n giấy. Theo cách nghĩ của ông, là m bà n giấy là : Cộng cộng trừ trừ, nhân nhân chia chia. Ghi ghi chép chép. Chân không lấm, tay không bùn.
Mưa chưa đến mặt, nắng không đến đầu. Và như tay kế toán ủy ban xã. Và như ông giáo là ng chẳng hạn. Mong ước cha tôi quá vĩ đại, có nguy cơ không thà nh sự thực.
Cha tôi là thợ thùng đà o thùng đấu, chuyên vượt đất san ná»n thuê lấy tiá»n đóng há»c cho con trai. Má»—i hòn đất giá ngang má»™t con chữ tôi há»c. Má»™t trăm hòn đất - má»™t trăm con chữ.
Má»™t ngà n hòn đất - má»™t ngà n con chữ... Cha tôi bảo: “Có dá»… tao phải vác má»™t vạn hòn đất thì mà y má»›i nên ngưá»iâ€. Xót xa quá. Thương cha. Tôi ứa nước mắt. Bao giá» tôi má»›i có má»™t vạn chữ trong đầu?
Äi há»c nhá»c nhằn. Vác đất vượt ná»n cá»±c thân. So sánh, có lẽ ngang nhau. Thầy Äô nhà thÆ¡ truyá»n lá»a cả là ng cả huyện Ä‘á»c thÆ¡, là m thÆ¡. Thầy chá»§ nhiệm lá»›p tôi thì động viên: “Các em là tương lai đất nước, là mùa xuân dân tá»™c.
Các em phải quyết tâm há»c hết phổ thông. Há»c qua đại há»c. Há»c chót vót táºn tiến sỹ khoa há»câ€. Khiếp, toà n những Ä‘iá»u cao siêu, xa vá»i vợi. Nhưng chẳng thấy thầy nói xong tiến sỹ khoa há»c, chúng tôi phải há»c tiếp cái gì cao hÆ¡n nữa.
Các thầy coi việc há»c, việc là m thÆ¡ cứ nhẹ nhà ng, băng băng. Các thầy không biết, chỉ cần cha tôi nghỉ vác đất vượt má»™t tuần là đầu tôi rá»—ng tuyếch, cái bụng đói trống không. Há»c vá»›i hà nh, thÆ¡ vá»›i thẩn biến hết.
Bẩy cây số rưỡi từ nhà đến trưá»ng. Toà n cuốc bá»™. ÄÆ°á»ng dà i dằng dặc, nhá»c nhằn như ÄÆ°á»ng Tam Tạng sang Tây Trúc lấy kinh. Mùa hè mồ hôi nhá»… nhại. Mùa đông rét tê da. Ngón chân nhón trên sương cá» buốt thon thót.
Qua đầu là ng độ ná»a cây số có chá»— lá»™i. Tôi xắn quần lá»™i uồm xuống trước. HÆ¡i cúi, quay lưng, chá» Bống chị. Nà ng quà ng tay lên cổ tôi. Tôi quà ng tay quắp cặp đùi đứa gái quê má»›i lá»›n.
Tôi chợt nhớ cặp ếch cõng nhau trong đêm mưa rà o đầu hạ. Hai vú cộn trên vai tôi âm ấm. Hai đùi non trong lần vải lụa đen cũng âm ấm. Uồm... Uồm... Nước lạnh.
HÆ¡i thở con gái mù sương nóng hổi. Tóc mai con gái vương nhẹ má tôi. Mùi lá bưởi thÆ¡m thoảng, vấn vương, quấn quýt. Ước gì quãng lá»™i nước cứ dà i thêm mãi. Ước gì ngưá»i ta đừng đắp đất hà n đưá»ng.
Lên bá». Rá»a chân. Thả quần. Bống chị cầm hai bà n tay tôi ấp và o má nà ng. Bà n tay tôi lạnh. Má nà ng ấm nóng. Mắt nà ng long lanh, mặt nà ng trìu mến. Lòng tôi nôn nao, tim tôi rạo rá»±c.
Bá»n trẻ trâu từ xa nhìn thấy, váºn vần nghêu ngao:
Ão trá»… ngá»±c gió luồn và o vú / Vú lặng thinh cho gió mÆ¡n man / Chán thằng cõng gái lÆ¡ ngÆ¡ / Khổ thân mà chẳng được sÆ¡ múi gì.
Cái loại thÆ¡ nà y có phải thầy Äô nhà thÆ¡ dạy không nhỉ? ThÆ¡ thầy Äô dạy tinh túy, cao siêu, thanh khiết cÆ¡; chứ không nồng ná»—ng thế.
Bống chị đỠmặt cắm cúi bước đi như chạy. Tôi sượng sùng, bước theo.
Chiá»u vá». Lại thấy Bống em hát nghêu ngao mấy câu vần áo trá»… ngá»±c gió luồn và o vú...
Bống chị quát em:
- Con nỡm! Mà y hát trêu ai?
- Chị và anh Lăng đấy. Khổ thân anh Lăng.
Bống em hát tiếp: “Khổ thân mà chẳng được sơ múi gì...†và chạy biến.
Bống em kém chị ba tuổi, tÃnh là nh hiá»n, chăm chỉ. Bống em ở nhà là m ruá»™ng, thêu hà ng xuất khẩu.
Bống chị há»c buổi sáng, buổi chiá»u vá» phụ vá»›i em. Mẫu mã đủ loại gối, ga, chăn: Long hoá, Trúc đà o, Phượng múa...; rồi các loại tranh thêu: Äám cưới chuá»™t, Äánh ghen, Sân đình, Sen là ng, Thiếu nữ ngắm hoa sen...
Hà ng xuất khẩu chị em Bống không nháºn được trá»±c tiếp, phải qua tay chá»§ hà ng gia công lại, rẻ mạt vẫn phải là m. Nhặt nhạnh từng đồng từng hà o lúc nông nhà n còn hÆ¡n ngồi không bụng đói. Nhà nghèo, Bống em lại há»c dốt, thầy dạy và o tai mưá»i chữ thì quên chÃn chữ. Cá»c cạch cố theo, hết phổ thông cÆ¡ sở thì bá», ở nhà đi thêu, cắt cá», cấy hái.
Tối tối, tôi mang sách sang nhà Bống há»c chung. Lúc giải lao, tôi lại sán và o xem Bống em thêu. Bống em bảo, để Bống em dạy anh Lăng.
Nam nhi chà lá»›n, là m nghá» thêu vá, hèn ngưá»i. Tuy váºy tôi vẫn há»c thêu để thêm cá»› sang chÆ¡i nhà Bống. Vá»c vạch và i tuần cÅ©ng biết cắn chỉ luồn kim. Tôi phân biệt được chỉ mà u hồng đà o, hồng sen, chỉ mà u hoà ng yến, chỉ mà u lam. Tôi thêu được thân rồng, thân công, thân phượng,... Nhưng tay nghá» như chị em nhà Bống má»›i thêu nổi râu rồng, mắt phượng, mây cÆ¡n...
Äầu há»c kỳ hai, tôi phải bá» há»c.
Hôm ấy, trá»i xam xám nặng. Gió se se lạnh. Tết xong, ra giêng. Mưa phùn lất phất bay. Cha tôi vượt đất san ná»n thuê. Hòn đất to hÆ¡n cái nồi đình đè nặng trên vai.
Ngón chân quặp xuống bấm đất. Má»™t cÆ¡n gió độc bất chợt thốc đến. Cha tôi rùng mình. Dốc trÆ¡n trượt chân. Không may đạp phải mảnh sà nh chai. Gan bà n chân bị xẻ toạc má»™t đưá»ng dà i. Máu loang đỠbùn non.
Cha ngã qụy xuống. Sức nặng hòn đất to hÆ¡n cái nồi đình bồi tiếp xuống vai. Cha tôi sụn lưng. Ông không vác đủ má»™t vạn hòn đất. Tôi không còn cÆ¡ há»c má»™t vạn con chữ. Tôi chẳng nên ngưá»i? Tôi đã mồ côi mẹ, giá» lại mồ côi cha.
Cha tôi bị nhiá»…m trùng uốn ván. Trước lúc chết chân tay còn giáºt giáºt. Mắt trợn trừng. Bá»™ xà tÃch bạc cá»§a mẹ để lại, cha chưa kịp đưa cho tôi đã bị nắm chặt cứng trong lòng bà n tay, tôi phải gỡ từng ngón ra má»›i lấy được.
Cha chết, tôi phải bá» há»c. Cái sá»± vác đất quan trá»ng tháºt, nó quyết định việc tôi có đến trưá»ng hay không. Tôi rất thương cha. Ông không còn sống để bắt tôi đến trưá»ng há»c sau nà y là m bà n giấy.
Tôi khóc như mưa. Dá»c đưá»ng đưa cha ra nghÄ©a địa nhìn các hòn đất vượt to như nồi đình xếp lô mô cà ng khóc to.
Bống chị cÅ©ng đòi nghỉ há»c. Bống chị bảo Ä‘i há»c má»™t mình buồn. Thi, kiểm tra, ai cho Bống chị chép bà i? Còn má»™t lý do nữa: Chiếc chăn Phượng múa xuất khẩu sang Äà i Loan có hai con đực cái châu má» và o nhau, phÃa trên là những đám mây vần vÅ©, chị em Bống thêu bị trả vá».
Bống chị bá» há»c má»™t tuần cùng Bống em cặm cụi rút chỉ, thêu lại các chá»— xấu, chá»— bị lá»—i. Rút cục ngưá»i ta vẫn không nháºn. Hà ng phế phẩm, chị em Bống phải Ä‘á»n tiá»n, giá ngang năm tạ thóc.
Gánh nặng lại đè lên vai hai cô gái nhà quê Ä‘ang tuổi lá»›n. Giấu mẹ, chị em Bống khóc chán rồi cÅ©ng phải nÃn. Cái thằng tôi có mặt rất đúng lúc. Tôi dốc ống, tiá»n cha tôi tÃch cóp để lại, tiá»n tôi là m thuê chả được bao nhiêu. Tôi bán bá»™ xà tÃch bạc cá»§a mẹ để lại vừa đủ tiá»n Ä‘á»n chiếc chăn thêu Phượng múa. Và i hôm sau, nghÄ© lại ân háºn quá, tồ quá. Sao lại bán đồ ká»· niệm cá»§a mẹ?
Bống chị hà m Æ¡n tôi má»™t, Bống em biết Æ¡n tôi mưá»i. Tôi không nháºn Æ¡n, chỉ thấy mình bá»—ng chốc trở thà nh anh hùng, lá»›n lao vững và ng như cây cổ thụ xòe tán che chở mưa gió cho chị em Bống.
Bống chị thấy tôi cá»±c thân quá. Bao nhiêu gánh nặng cá»§a Bống chị tôi đỡ lên vai tôi. Bống chị bảo, Bống sẽ bá» há»c ở nhà gồng gánh, cấy hái, nuôi lợn nuôi gà , chá» ba năm hết tang cha tôi...
Tôi cắt ngang lá»i Bống, giẫy nẩy:
- ấy đừng. Há»c khó bá» dá»…. Leo cau đã gần buồng. Bống cố lên sau nà y vá» là m bà n giấy ở xã, đỡ khổ.
Bống chị cưá»i nụ, giá»ng nhấm nhẳng, vẫn ngưng Ä‘á»ng ná»—i buồn:
- Là m bà n giấy ở xã chả bõ công. Há»c xong Bống không vá» quê đâu.
- Bống đi đâu?
- Bống ở lại Hà Ná»™i. Lăng Ä‘i cùng Bống nhá. - Bống chị cưá»i, cái cưá»i méo mó, giá»ng đầy tiếc nuối. - ấy là nói thế thôi, Lăng ạ. Tiá»n mua sách bút, tiá»n đóng há»c phà ở đâu? Bống lá»›n rồi, Lăng không thấy a? So vá»›i năm ngoái, năm nay may cái áo cÅ©ng tốn thêm ná»a mét vải.
- Bống chị để tôi lo. Tôi sẽ Ä‘i là m thùng đà o thùng đấu vượt ná»n. - Tôi cà ng nói cà ng phấn khÃch. - Tôi sẽ có tiá»n, Bống chị Ä‘i há»c. Chúng ta cùng ra thà nh phố nhá.
- Ừ. Bống chị sẽ đưa Lăng ra thà nh phố.
Từ hôm đó tôi lăn ra là m như trâu cà y giữa vụ. Là m để sau nà y Bống chị đưa tôi ra Hà Ná»™i bằng những hòn đất vượt ná»n cá»§a tôi. Thợ thùng đà o thùng đấu tôi theo nghá» cha. Äúng là cha truyá»n con nối vác đất là m thuê.
Da tôi bắt nắng Ä‘en ngòm. Tóc cháy hoe hoe và ng. Ngà y nà o tôi cÅ©ng vác hÆ¡n má»™t khối đất so vá»›i mấy thằng cùng Ä‘i. Bá»n vai u thịt bắp suốt ngà y quần nhau vá»›i đất, bảo: Mà y thân là m miệng ăn. Äừng cố, có ngà y sút lưng.
Tôi là hạng ngưá»i tham công tiếc việc. Không phẩm chất nà y, đố anh nà o được gá»i là nông dân. Äi vượt đất thuê tôi mang theo đôi quang gánh, hai cái má»§ng to, xương bai trâu.
Lúc vá», mắt nhăm nhăm nhìn các đống tròn Ä‘en trên đưá»ng. Phân trâu, phân bò hót tất, bón cho lúa nhà không hết, tôi Ä‘em bán cho ngưá»i thôn cÅ©ng được ứa tiá»n.
Bống chị há»c hết phổ thông. Bống chị và o Äại há»c Nông nghiệp. Bống chị viết thư, yêu quý tôi bao nhiêu thì cÅ©ng nhá»› thương cây lúa, con trâu, mảnh đất...là ng bấy nhiêu.
Thư Bống chị viết: Lăng cố Ä‘i há»c bổ túc cho hết phổ thông. (ừ thì Ä‘i há»c để xứng vá»›i Bống). Không há»c đầu óc u tối, khổ lắm. (Không biết nói váºy là tôi tá»± ái a?) Suốt Ä‘á»i bán mặt cho đất bán lưng cho trá»i thôi... (Thì ai chả biết thế).
Bống chị và đứa bạn cùng phòng trá» tá»± nấu ăn cho đỡ tốn. Thỉnh thoảng ngà y chá»§ nháºt Bống vá» quê. Tôi gói ghém tiá»n, mì tôm, mì chÃnh, gạo quê, cá khô; có hôm nhổ cả su hà o... cho Bống mang Ä‘i. Tôi rong xe trâu chở Bống lên ga Xép nhảy tà u chợ vá» trưá»ng.
Năm thứ hai, Bống chị vẫn chăm viết thư cho tôi, vẫn chăm vá». Ngưá»i thôn Cá»± Phú biết chúng tôi phải lòng nhau. Kẻ nói ra. Ngưá»i vun và o.
Bống em bảo tôi: Em ức không chịu được. Ngưá»i ta ghen ăn tức ở cứ xa xôi bóng gió: Tò vò mà nuôi con nhện/ Äến khi nó lá»›n nó quện nhau Ä‘i / Tò vò ngồi khóc tỉ ti / Nhện Æ¡i nhện hỡi nhện Ä‘i đưá»ng nà o? Nghe cứ như bị que chá»c và o tai. Có phải hỠám chỉ anh và chị Bống không?
Mặc xác miệng lưỡi thế gian. Tôi lại Ä‘iá»m nhiên theo Ä‘uổi việc mình là m. Kệ mẹ miệng lưỡi thế gian. Tôi không tin Bống chị cá»§a tôi tệ thế.
Là m thợ thùng đà o thùng đấu, vượt đất san ná»n cá»±c nhá»c quá, tôi bá».
Ông lão Hạ xóm Äông Tiá»n sang tên cho tôi cái xe bánh lốp tà ng tà ng và con trâu ***. CÅ© ngưá»i má»›i ta, tôi Ä‘i đánh xe trâu.
Ông lão Hạ già . Con trâu *** trẻ. Trâu khoẻ ăn, khoẻ kéo xe và hám giống cái. Thấy trâu cái, nó lồng lên, ông lão ngồi sau chịu không nổi. Máu quá, nó rượt trâu cái, xốc nguyên ách trên vai nhảy lên mình con cái.
Cà ng xe vổng ngược lên. Thùng xe nặng giáng xuống, quẹt xệt xệt mặt đưá»ng. Chã, nồi đất nung, chum sà nh liá»…n sứ rÆ¡i lổng nhổng xuống đưá»ng, mưá»i phần vỡ đến bẩy, tám. Ông lão cÅ©ng bị hất xuống vệ cá». Ông lão sai lầm không mua trâu thiến, nó thuần tÃnh.
Nhưng tôi trị được con trâu *** bất kham nà y. Tôi đánh xe trâu chở thuê chum vại sà nh, nồi chã đất nung từ bến sông lên chợ Bút cho chá»§ hà ng. Tôi chở thuê gạo nếp, nhân sen, Ä‘áºu xanh, gà giò, thịt bò, dê non, bồ câu ra rà ng, mèo Ä‘en..., tất cả đặc sản nhà quê lên ga Xép để chá»§ hà ng đưa ra Hà Ná»™i.
Năm thứ ba, Bống chị viết thư cho tôi thưa dần, năm thứ tư vắng hẳn. Tôi âm thầm chỠđợi.
Má»™t hôm Bống em tìm tôi. Bống chị gá»i thư cho Bống em. Bống viết: “Bống em Æ¡i! Em ở nhà chăm nom anh Lăng thay chị nhé. Lăng con trai tồ lắm, ăn uống, ngá»§ nghê thất thưá»ng. Lăng vất vả vì chị nhiá»u rồi.
Em bảo Lăng đừng gá»i tiá»n cho chị nữa nhé. Dặn Lăng là m được bao nhiêu gá»i tiết kiệm, hay cho vay lãi, biết đâu sau nà y chị sẽ vá» quê.†Sao lại biết đâu?
Bống em an á»§i: “Thư là thế. Em chẳng biết nói vá»›i anh Lăng thế nà o. Anh Lăng đừng buồn, còn có em ở nhà cÆ¡ mà .â€
Ngóng. Trông. Chá». Äợi. Tôi đâm căng thẳng mệt má»i. Tin ồn vá» là ng. Ngưá»i ta bảo Bống chị đã há»c xong, Ä‘ang là m thư ký giám đốc ở Hà Ná»™i. Bống chị cặp bồ luôn vá»›i lão già doanh nhân ngưá»i Äà i Loan ấy.
Bống em không tin ngưá»i ta nói xấu chị gái. Cô tức tốc cÆ¡m đùm cÆ¡m nắm lên Hà Ná»™i tìm chị. Bống em sẽ là m cho trắng Ä‘en rõ rà ng. Bống em Ä‘i ba ngà y, tôi mong cả ba.
Bống em Ä‘i bốn ngà y tôi ngóng cả bốn. Bống em vá». Mặt buồn rưá»i rượi. Há»i gì cÅ©ng không nói. Mẹ gạn há»i, Bống em lắc quầy quáºy. Tôi há»i, Bống em rấn rấn nước mắt.
- Em không tìm được chị thì anh sẽ đi.
- Äừng Ä‘i Lăng Æ¡i! Em xin anh. Bẽ bà ng lắm. - Bống em mếu máo, can ngăn. - Anh chịu khó há»c ôn thi và o đại há»c. Em sẽ lam lÅ© gánh phân, cấy hái, em sẽ thêu Long hoá, Trúc đà o, Phượng múa lấy tiá»n nuôi anh như ngà y nà o anh đã từng nuôi chị gái em.
Tôi lắc đầu, lòng rưá»i rượi.
Tôi chưa kịp Ä‘i tìm thì Bống chị Ä‘i ô tô vá».
Bống vá» cùng ông ngưá»i Äà i Loan tuổi ngoại ngÅ© tuần. Bống mặc quần bò, áo phông in hình con Chuá»™t túi, phÃa dưới in dòng chữ tiếng Anh. Äầu tóc cuốn búp xoăn, nhuá»™m hoe hoe và ng.
Móng chân sÆ¡n đỠchoét. Mi giả uốn cong cong. Mà mắt tô xanh lè. Giầy cao gót nện trên đưá»ng quê khấp khểnh và lổn nhổn phân bò. Bống khoác xắc da nâu đỠdáºp nổi hình con dao quăng.
Thỉnh thoảng Bống lấy gương soi, kẻ lại lông mà y, tô son môi Ä‘áºm thêm. Khác hoà n toà n, mất hết dấu vết cô Bống mặc quần phin má»ng, áo gụ, tóc buông vấn vương hương lá chanh lá bưởi ngà y nà o.
Bống vỠlà m xôn xao thôn Cự Phú heo hút, buồn tẻ. Bống vỠnhư luồng gió hoang dại đánh thức cái là ng quê trì trệ, tù túng, ngái ngủ.
Gặp ngưá»i thôn, Bống chị chà o, cuối câu đệm và i tiếng Anh bồi. Bống chia kẹo bánh cho trẻ con như phát chẩn năm ất Dáºu. Bống biếu bánh má»i nhà trong thôn Cá»± Phú.
Bống bảo: “Äừng gá»i là Bống chị, quê lắm. Gá»i cháu (chị, cô...) là Ngá»c BÃchâ€. Ngá»c BÃch sắc sảo, khôn ngoan. Ngưá»i thôn nhẩn nha, cháºm rãi. Há» xì xà o chuyện Ngá»c BÃch đưa ông doanh nhân vá» quê tìm hiểu nghá» thêu truyá»n thống.
Ông ta hÆ¡n Bống ba mươi tuổi. Mặt tròn, trán bóng, bụng phệ. Mắt má»™t mÃ, vừa gian giảo, vừa bá» trên. Ông ta biết lấy lòng má»i ngưá»i. Äến khung thêu nhà nà o cÅ©ng nồng nhiệt bắt tay, cưá»i thân thiện... ấy là Bống em kể, dân thôn kể.
Má»™t chuyện rất buồn cưá»i. Bá»n trẻ trâu nhà quê láu lỉnh, ranh mãnh. Chúng thấy Bống chị như sinh váºt lạ từ trên trá»i rÆ¡i xuống, nhìn ngứa mắt. ÄÆ°á»£c chia kẹo mà chúng vẫn không tha Bống, chúng lùa cả đà n trâu, bò, bê, nghé lúc nhúc chặn trước mÅ©i xe ôtô.
Còi ô tô nhẫn nại xin đưá»ng inh á»i. Trâu bò kêu, bê nghé rống như bị chá»c tiết, mãi má»›i chịu tản ra. Rồi bá»n trẻ chăn trâu đồng thanh ê a:
... Em ra thà nh phố dần quên má»™t thá»i... / Em tôi áo chẽn em tôi quần bò.
Lại hát:
Tưởng giếng sâu, anh nối sợi dây dà i / Ai ngỠgiếng cạn anh tiếc hoà i sợi dây.
Chắc Bống chị nghe được. Chiếc xe ôtô sang trá»ng bá»—ng tăng ga phóng vùn vụt. Bụi mù cuốn theo như cÆ¡n lốc.
Ngà y trước, Bống chị không ngồi gác ba ga xe đạp thầy Äô nhà thÆ¡. Nay, Bống ngồi ô tô anh già ngoại quốc; thầy giáo thù, dạy bá»n trẻ con hát thÆ¡ chăng? Tôi không tin ông giáo tệ thế.
Buổi tối, Bống chị đã Ä‘i rồi, thầy Äô gặp tôi đứng ở cổng là ng như chết chôn; thầy bảo: “Cảm Æ¡n con bé Bống quá. Nó vá» là ng là m thầy nẩy ra tứ thÆ¡.†Nghe xong, tôi rÆ¡m rÆ¡m nước mắt.
Äá»™ má»™t tháng sau, tốp ngưá»i Công ty ông doanh nhân Äà i Loan vá» là m việc, hỠở tạm á»§y ban xã. Tuyển thợ, đà o tạo lại. Mở xưởng thêu. Vá» lâu dà i thà nh láºp Công ty con tại quê hương.
Bống chị và ông doanh nhân vá» sau mấy hôm. Ban ngà y Bống chị và ông Äà i Loan là m thá»§ tục mở xưởng thêu, chuẩn bị tuyển thợ. Ban tối, ô tô quà nh mấy chục cây số ra khách sạn ngoà i thị xã ngá»§.
Bống em Ä‘em đến đưa tôi má»™t nắm và ng. “Chị Bống gá»i trả cho anh Lăng. Lá»i lãi tÃnh cả ở đó rồiâ€. Má»™t nắm và ng bằng bao nhiêu gánh phân trâu? Bao nhiêu hòn đất vượt? Bao nhiêu chuyến xe chở chã đất nung, chum vại sà nh? Má»™t nắm và ng bằng bao nhiêu tình ngưá»i? Cân! Äong! Äo! Äếm!... Tôi cưá»i. Nụ cưá»i héo hắt, cay đắng:
- Tôi có cho Bống chị vay đâu? Bống em mang vỠđi.
- Nhưng nó là của anh, là mồ hôi, nước mắt...
- Im ngay. - Tôi quát. - Không mang vỠta sẽ ném và o đống phân trâu.
Bống em giáºt thót mình. Bặm môi, cho khá»i khóc Bống em bước xặm xụi vá» nhà trong bóng tối đưá»ng quê nháºp nhoạng.
Äêm hôm ấy, tôi nằm úp thìa, khóc như mưa. Khóc cho mối tình bị phụ bạc. Khóc cho sá»± ngu đần cá»§a thằng con trai quanh năm không Ä‘i khá»i huyện.
Gái thôn nô nức ra ủy ban xã tuyển thợ thêu. Có và i đứa con trai èo uột cũng đi. Một dãy khung thêu mắc vải phin trắng và in hình mẫu mới để sẵn, chỠcác thà sinh.
Tôi cÅ©ng ra á»§y ban xã. Tôi không dá»± tuyển. Tôi là nam nhi, chà khà có thừa. Tôi đã gắng há»c bổ túc hết phổ thông. Tôi là m thùng đà o thùng đấu, đánh xe trâu, biết thêu thùa may vá, biết chỠđợi. Tôi Ä‘i tìm Bống chị...
Bống chị nhìn tôi cưá»i cưá»i, bình thản như những ngưá»i dân quê khác. “Không phân biệt thân sÆ¡, Công ty chúng tôi lấy chất lượng là m chÃnh. Bây giá» là 9 giá» sáng.
Anh chị em bắt đầu thêu.†Tiếng Bống chị mà không phải chị Bống. Váºy là Bống và tôi: Như hai ngưá»i quen biết sÆ¡ sÆ¡ ở là ng. Như chưa từng cõng nhau qua chá»— lá»™i. Như chưa từng chụm đầu há»c bà i, tóc mai cháy xém.
Tôi ngồi trước khung thêu. Äảo mắt quanh không thấy Bống em. Chỉ có Bống chị ngồi kia, cao sang và bụi bặm, quý phái và nhà quê... Chưa bao giá» tôi bình thản như lúc nà y. Tôi như ngưá»i Ä‘i thi tuyển tháºt sá»±, sẵn sà ng kim chỉ Ä‘ua vá»›i thá»i gian...
Kim vá»›i chả chỉ! Äợi vá»›i chả chá»! Hoà i phà má»™t Ä‘á»i trai. Trong đầu tôi lại vang lên tiếng còi tầu gióng giả. Còn đâu chuyến xe trâu chở nhau lên ga Xép, tiá»…n Bống Ä‘i đại há»c? Bống nhoà i đầu qua ô cá»a sổ tầu há»a; Bống vẫy tay: “Lăng vá» Ä‘i. Cố đợi em nháâ€...; cứ mồn má»™t hiện lên trong đầu.
Tôi bá» khung thêu đứng dáºy. Coi như phần thi đã xong.
Mấy đứa cắm mặt và o khung thêu bên cạnh liếc sang. Chúng bịt miệng cưá»i, nhưng tiếng cưá»i cứ phì ra. Khung thêu vải phin trắng cá»§a tôi vẻn vẹn dòng chữ: “Tưởng giếng sâu, anh nối sợi dây dà i...â€. Chữ thêu mà u Ä‘en, chữ nà o cÅ©ng nguệch ngoạc giống các cây cá» phướn Ä‘en cắm xiêu vẹo.
Bống chị thấy bá»n thợ thêu cưá»i nhăn nhở, Ä‘i tá»›i. Tôi đứng bình thản nhìn thẳng và o mặt Bống chị. Má»™t nụ cưá»i khẩy không phải đắc ý cÅ©ng chẳng ra đểu, tôi bước nhanh ra ngoà i.
Chiá»u hôm ấy, tôi giao hết nhà cá»a, vưá»n tược, xe bánh lốp, trâu *** nhá» thầy Äô nhà thÆ¡ trông coi, và bán tống bán táng há»™. Thầy bảo: “Lăng. Anh là ngưá»i tốt. Ngưá»i tốt lúc nà o cÅ©ng khổ. Bây giá» sáng mắt chưa? ÄÆ°á»£c cái anh còn trẻ. Anh Ä‘i, tôi tức cảnh sinh tình, là m thÆ¡ tặng. Äể tôi Ä‘á»c nháâ€.
Tôi nhẫn nại nghe hết bà i thÆ¡ thầy Äô thì Bống em đến.
- Anh cho em đi với.
- Tôi không dây với chị em nhà Bống nữa. Rách việc!
- Không cho em đi thì thôi. - Bống em sụt sịt. - Cầm lấy nà y. Của anh đấy.
Bống em dúi và o tay tôi bá»™ xà tÃch bạc. Trá»i Æ¡i! Mắt tôi sáng lên. Bá»™ xà tÃch bạc cá»§a mẹ, tôi đã bán Ä‘á»n bức tranh thêu Phượng múa, tôi đã quên cả việc chuá»™c lại.
- Em sẽ nhất quyết giữ số và ng ấy cho anh. Nó là mồ hôi, nước mắt cá»§a anh. Anh Ä‘i rồi lại vá» nhá. Em chá»...
- Tôi đấm thèm và o! Không chỠđợi gì sất. - Tôi Ä‘áºp vai ngưá»i lái xe Honda ôm. - Äi...i...i.
Chiếc xe Ä‘ang nổ máy xịch xịch, bất ngá» rồ ga phóng vụt Ä‘i. Má»™t Ä‘oạn đưá»ng xa, ngoái lại vẫn thấy Bống em đứng lặng im nhìn theo.
Lòng tôi tá»± nhiên dịu lại. Bá»™ xà tÃch bạc trong tay ấm dần lên.
Lòng tôi tá»± nhiên dịu lại. Bá»™ xà tÃch bạc trong tay ấm dần lên. .