| 
	 
		 | 
 
	
		|    |  |  
	
	
	| 
			
			 
			
				30-11-2009, 11:39 AM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  | Tiếp Nháºp Ma Äạo |  | 
					Tham gia: Aug 2009 
						Bài gởi: 313
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 2 giá» 21 phút 
                 Thanks: 1,747 
		
			
				Thanked 446 Times in 69 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
				
				Vô thượng chân ma
			 
 
			
			VÔ THƯỢNG CHÂN MA 
 
 
 Tác giả : Hoàng Phủ Kỳ
 Dịch: vietcyberman
 Biên dịch: vietcyberman
 
 Biên táºp: vietcyberman
 Nguồn: TTV
 
Giới Thiệu nè!
 
  
 
  
Má»™t ngưá»i sinh hoạt ở hiện đại, Ä‘á»c sách cá»§a Thánh hiá»n xưa, bồi dưỡng hạo nhiên chi khÃ, thiếu niên hiện đại truy cầu thế giá»›i ná»™i tâm, trong quá trình tại má»™t lần vá» tế tổ ông bà, gặp được truyá»n thuyết vá» lang sói bái nguyệt, vô ý xâm nháºp vào trong đó, tiến vào má»™t thế giá»›i lạ lẫm.
 
 Tại trong thế giá»›i này, thiếu niên phát hiện rất nhiá»u bà máºt cùng vá»›i thần thoại truyá»n thuyết cá»§a thế giá»›i hiện đại quan hệ máºt thiết ---- Äó chÃnh là má»™t cái khởi nguyên cá»§a thế giá»›i thần thoại.
 
 Lâm Quân Huyá»n trong lúc vô ý nháºn được Kiếm Công Tá» trước khi chết trao tặng tứ đại hung kiếm Tru, Lục, Hãm, Tuyệt, Bốn thanh kiếm này cùng vá»›i tác phẩm cá»§a Minh Triá»u - Hứa Trá»ng Lâm viết "Phong Thần Diá»…n NghÄ©a" là Tru Tiên Tứ Kiếm lại có quan hệ như thế nào ? Hứa Trá»ng Lâm vừa lại là má»™t ngưá»i như thế nào ?
 
 
 
 Má»™t quyá»n "Äạo Pháp ChÃnh Tàng" khiến Lâm Quân Huyá»n hiểu ra đạo cảnh chi đồ, má»™t quyển "Kỳ Môn Äá»™n Giáp" khiến thiếu niên trá»n vẹn thành thục giữa các cao thá»§ trong thế giá»›i đó.
 
 
 
 Cho dù ngưá»i đắc đạo, đạo pháp cao tá»›i đâu cÅ©ng sẽ gặp phải thá» mệnh đã hết, cuối cùng không tránh khá»i cái chết. Chỉ có đạt đến "Tam hoa tụ đỉnh, NgÅ© khà triá»u nguyên" cảnh giá»›i má»›i có thể vượt qua sinh tá».
 
 
 
 Ngưá»i có lòng cố chấp, tức là MA ! Biết "sai" không hồi đầu, ngưá»i cố chấp đến táºn cùng, tức là ---- "VÔ THƯỢNG CHÂN MA!"
 
 
 
 
 
 
 
 Hoàng Phủ Kỳ
 
 
 
 
 
 
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
     
  
		 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				30-11-2009, 11:44 AM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  | Tiếp Nháºp Ma Äạo |  | 
					Tham gia: Aug 2009 
						Bài gởi: 313
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 2 giá» 21 phút 
                 Thanks: 1,747 
		
			
				Thanked 446 Times in 69 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Äệ nhất quyển: Thiếu niên Lâm Quân Huyá»n 
 Äệ nhất chương: Lão nhân dữ Thiếu niên
 Tác giả : Hoàng Phủ Kỳ 
 Dịch&biên táºp: vietcyberman
 Nguồn: TTV  
 
  
Thâm Thành là má»™t toà thành thị rất sôi động, sáng sá»›m lúc bảy tám giá», xếp hàng chỠđợi tại trạm giao thông công cá»™ng đã là biển ngưá»i đông ngịt cùng nhau chỠđể Ä‘i làm. Má»™t Ãt chá»§ sạp báo tháºm chà lúc ná»a đêm năm giá» liá»n đã tá»›i, chuẩn bị đến lúc trước khi có nhiá»u ngưá»i kiếm chút lá»i nho nhá». Cuá»™c sống khó khăn, má»—i má»™t ngưá»i Ä‘á»u như lên dây cót giống nhau, vì cuá»™c sống báºn rá»™n bôn ba.
 
 
 Má»™t đám ngưá»i cần cù giống như trâu, tạo nên tài sản to lá»›n cho cái thành thị này. Mặc dù là chÃnh phá»§ từ trong tài chÃnh rút ra má»™t khoản tiá»n nho nhá», cÅ©ng đã đủ để Ä‘em Thâm Thành kiến thiết thành má»™t trong những thành thị xanh hoá tốt nhất toàn quốc. Má»™t mảng xanh hoá phân bố khắp đưá»ng cái bên cạnh, tại thành thị này chân chÃnh có thể giữ má»i ngưá»i Ä‘ang báºn rá»™n dừng lại, tÃnh nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc, thả lá»ng má»™t lúc, đó là má»™t công viên nằm ẩn náu ở má»™t góc cá»§a má»™t dãy tưá»ng bằng bê tông cốt thép.
 
 
 Mai Các công viên là má»™t trong những công viên ở thành thị có Ä‘iá»u kiện tốt nhất và cÅ©ng tối hấp dẫn má»i ngưá»i nhất. Äiá»u này cùng vá»›i má»™t loạt dãy nhà cao tầng được xây dá»±ng cho công vụ nhân viên cá»§a chÃnh phá»§ ở trước mặt công viên bổ sung cho nhau, công viên này bởi vì má»—i má»™t tháng Ä‘á»u được nháºn đủ ngân quỹ từ nghành tài chÃnh cá»§a thành phố để mà chi tiêu cho nhân viên vệ sinh, bảo vệ, Ä‘iện lá»±c và má»™t Ãt khác cho việc bảo trì hàng ngày, cho nên hoàn cảnh đặc biệt tao nhã.
 
 
 
 Sáng sá»›m lúc bảy giá», ở bầu trá»i phÃa đông má»›i vừa lá»™ ra má»™t chút á»ng hồng, ở đưá»ng mòn đối diện vá»›i Mai Các công viên Ä‘i tá»›i má»™t gã mặc võ phục màu trắng, trong tay hắn nắm má»™t thanh nhuyá»…n kiếm, dưới chân mang má»™t đôi giày vải đáy màu Ä‘en, chẫm rãi hướng công viên Ä‘i tá»›i, vẻ mặt bình thản, không nóng nảy kinh động, dưá»ng như trên Ä‘á»i này không có cái gì có thể khiến cho hắn xúc động cả.
 
 
 
 - "Äến rồi à!" ở bên cạnh cổng lá»›n mở rá»™ng, bảo vệ gáºt đầu mỉm cưá»i khẽ chào, đối vá»›i vị thiếu niên này má»—i ngày Ä‘á»u đến rèn luyện, bá»n há» sá»›m đã quen mặt.
 
 
 - "Dạ!" Thiếu niên gáºt đầu trả lá»i, từ bên cạnh bảo vệ vượt qua bước Ä‘i. Má»›i vào đến công viên, má»™t luồng không khà tươi mát đã bay đến trước mặt. Từng cây cây đại thụ đỡ đầy lấy từng giá»t sương sá»›m tại ánh nắng ban mai rung rinh như muốn rá»›t, cành lá đám đám dãn ra. Sáng sá»›m lúc bảy giá», ở công viên đã có rất không Ãt ngưá»i rồi. Ở quảng trưá»ng phÃa sâu trong rừng cây, truyá»n đến từng cÆ¡n thanh âm sôi nổi, má»™t đám bác gái trung niên mặc quần áo võ sinh ở trên phiến đá trÆ¡n bóng sếp hàng chỉnh tá» thành đội ngÅ© Ä‘ang đánh Thái Cá»±c quyá»n.Trên đưá»ng mòn trong rừng cÅ©ng có má»™t Ãt chú, bác gái cÅ©ng nhàn nhã Ä‘i bá»™ má»™t cách cháºm rãi.
 
 
 
 Thiếu niên dá»c theo lối mòn ở trong rừng hướng ở phÃa sâu bên trong công viên Ä‘i đến, má»™t lát sau, Ä‘i qua bên cạnh má»™t hồ cá, ở đó sá»›m đã có má»™t má»™t vị lão nhân đầy đầu tóc bạc mặc trang phục Ä‘á»i ÄÆ°á»ng, má»™t tay để sau lưng, má»™t tay còn lại Ä‘ang nắm giữ má»™t cây dài cỡ hÆ¡n má»™t thước, bút lông ở trong tay lá»›n như viên đá cuá»™i, nhúng nước ở trong hồ, trên các phiến đá được phân bố theo hình cái quạt bên cạnh bá» hồ viết chữ rải má»±c. Lão nhân múa bút có động có tÄ©nh, dưới bút là các chữ lá»›n hùng hồn nhưng phóng khoáng.
 
 
 - "Ngưá»i tuổi trẻ a, má»—i ngày Ä‘á»u rất đúng giá» a!" Cảm ứng được tiếng bước chân, lão nhân dừng lại bút, ngẩng đầu lên, nhìn qua thiếu niên từ đưá»ng mòn bên cạnh hồ Ä‘i qua, mỉm cưá»i nói.
 
 - "Cụ ông†thiếu niên mỉm cưá»i, có chút khom ngưá»i gáºt gáºt đầu.
 
 - "Uhm" lão nhân ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua ngá»n cây nhìn vá» phÃa đông: "còn má»™t lát nữa là mặt trá»i sẽ má»c lên, ta còn có thể viết được má»™t canh giá», má»™t canh giá» sau, chúng ta sẽ ở chá»— cÅ© gặp lại, cùng nhau uống chút trà, tiện thể cùng lão nhân ta đánh má»™t hồi cá» thế nào ?
 
 Luyện "bút lông" như váºy, cần phải dáºy sá»›m, nước còn chưa gặp ánh nắng mặt trá»i, nếu mặt trá»i má»c lên, má»™t hàng chữ còn chưa viết xong, phÃa trước cá»§a bút lông sẽ bị ánh nắng phÆ¡i khô mất, như váºy sẽ rất mất hứng thú. Chỉ có lúc mặt trá»i còn chưa có má»c ra, chữ viết bốc hÆ¡i cháºm má»™t chút, như váºy Ä‘i xuống má»™t lần, chữ ở trên phiến đá má»›i bừng bừng như ở trên giấy.
 
 Nhìn thấy thiêu niên gáºt đầu, lão nhân liá»n cúi đầu, không nói thêm gì nữa, lần nữa nắm lên cây bút lông thô to kia, chấm má»™t chút nước, ở trên phiến đá bắt đầu luyện. Thiếu niên từ bên cạnh phiến đá Ä‘i qua, từ trên phiến đá đầu tiên nháºn ra má»™t câu từ: 'Bắc quốc phong quang, thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu...' --------lão nhân ở trên phiến đá viết chÃnh là “Thấm viên xuân. Tuyếtâ€(*) cá»§a Mao Trạch Äông.
 
 
 PhÃa trên hồ cá, là quảng trưá»ng táºp thể hình, má»™t loạt dụng cụ táºp thể hình thưá»ng thấy ở thành thị nằm yên lặng để ngá» giữa ánh sáng mặt trá»i, không ngưá»i há»i han. Sáng sá»›m lúc sáu bảy giá» là giá» Ä‘i làm cao Ä‘iểm, chân chánh có cái loại nhàn nhã Ä‘i chÆ¡i đến để rèn luyện, hoặc là các lão nhân phấn đấu cả Ä‘á»i, bây giỠđến lúc hưởng thụ cuá»™c sống, hoặc chÃnh là ngưá»i tuổi trẻ có gia đình giàu có, nhưng ngưá»i tuổi trẻ tháºt sá»± giàu có đại Ä‘a số trong nhà Ä‘á»u sá»›m sắm má»™t Ãt dụng cụ táºp thể hình xa hoa, chạy đến trong công viên loại này, cÅ©ng là rất Ãt.
 
 
 Thiêu niên má»™t đưá»ng Ä‘i tá»›i, chá»§ yếu Ä‘á»u là má»™t vài lão nhân thần luyện, tuổi tác còn trẻ giống như mình, Ãt chi là Ãt. Dá»c theo đưá»ng mòn an tÄ©nh trong rừng, thiếu niên má»™t đưá»ng cháºm rãi hướng trên núi bước Ä‘i. Tại giữa các cây đại thụ ráºm rạp, có mở rá»™ng ra má»™t chá»— nghỉ ngÆ¡i, nÆ¡i đó chÃnh là địa phương hắn muốn đến.
 
 
 Trong rừng cây rất yên tÄ©nh, không có ai quấy rầy, mÆ¡ hồ có thể nghe được tiếng chim hót véo von, cùng vá»›i tiếng kêu réo cá»§a má»i ngưá»i thần luyện lúc lên núi phát ra. Ãp lá»±c cá»§a Thành thị cá»±c kì lá»›n, trong sinh hoạt có thể có áp lá»±c cá»§a cái này cái kia, má»i ngưá»i ở gần đó Ä‘á»u lá»±a chá»n phương thức đến đỉnh núi gào thét để phát tiết áp lá»±c cùng phẩn uất ở trong lòng.
 
 
 Tại má»™t chá»— trống trên các phiến đá ở đỉnh núi, thiếu niên cởi xuống trưá»ng kiếm ở bên hông, vén tay áo lên, dẫm lên phiến đá xanh, cháºm rãi đánh lên má»™t bá»™ thái cá»±c quyá»n. Äánh xong má»™t vòng, khôn sai biệt lắm hÆ¡n hai mươi phút, đánh xõng má»™t lần, thiếu niên đánh tiếp lần thứ hai. Xung quanh lục tục vây quanh má»™t Ãt ngưá»i, má»i ngưá»i dá»±a vào cây, hiếu kỳ nhìn thiếu niên.
 
 
 Ngưá»i biết đánh Thái cá»±c quyá»n không nhiá»u lắm, nhưng ngưá»i đã xem qua đánh thái cá»±c quyá»n cÅ©ng không Ãt. Trong công viên này, ở dưới chân núi vốn có má»™t đám ngưá»i đánh thái cá»±c quyá»n, mấy ngưá»i ở trên núi chạy bá»™ này má»—i ngày Ä‘á»u chạy qua, thấy nhiá»u rồi, tá»± nhiên sẽ thấy quen mắt. Nhưng mà thiếu niên mi thanh mục tú ở trước mặt đánh thái cá»±c quyá»n rõ ràng không giống vá»›i má»i ngưá»i ở chân núi đánh thái cá»±c quyá»n, hoặc không lưu tình chút nào mà nói thì thiếu niên này đánh căn bản không phải là thái cá»±c quyá»n.
 
 
 Thái cá»±c quyá»n có má»™t bá»™ các bước động tác tinh chuẩn nhưng mà thiếu niên ở trước mắt nhất chiêu nhất thức căn bản là không có động tác chuẩn xác nào để mà nói. Má»™t Ãt ngưá»i thần luyện dừng lại hướng vá» thiếu niên chỉ chỉ trá» trá». Tại giữa những ngưá»i nhìn chăm chăm này, thiếu niên thần sắc lại như thưá»ng, tiếp tục đánh tiếp cái vừa giống lại như không giống thái cá»±c này.
 
 
 Trong ánh mắt cá»§a ngưá»i Ä‘i dưá»ng xung quanh cÅ©ng không có ý chỉ trÃch bao nhiêu, phần nhiá»u chỉ là hiếu kỳ và tán thưởng. Mặc dù, ngưá»i tuổi trẻ này đánh không há» có các bước động tác, nhưng động tác cá»§a hắn lại đạt đến trình độ thái cá»±c cần thiết phải có là viên, tÄ©nh, nhu, hÆ¡n nữa trong động tác ẩn chứa má»™t loại mỹ cảm, cho nên mặc dù rất nhiá»u ngưá»i cảm thấy hắn đánh thái cá»±c rất quái lạ, nhưng còn là liếc mắt liá»n nháºn ra đó chÃnh là thái cá»±c.
 
 
 Thiếu niên lúc đánh quyá»n tá»±a hồ toàn bá»™ tâm thần Ä‘á»u dung nháºp trong đó, đối vá»›i ánh mắt cá»§a má»i ngưá»i bên cạnh không thèm để ý. Nhìn được má»™t lát, ngưá»i qua đưá»ng cÅ©ng lục tục rá»i Ä‘i, phÃa sau lại xuất hiện ngưá»i xem má»›i vây quanh.
 
 
 
 Äánh xong thái cá»±c quyá»n, thiếu niên lại cầm lấy thái cá»±c kiếm ở phÃa trên phiến đá, múa lên má»™t bá»™ thái cá»±c kiếm thuáºt, bá»™ kiếm thuáºt này lại cùng vá»›i thái cá»±c kiếm động tác má»i ngưá»i Ä‘á»u biết giống nhau như đúc, chỉ là tại trong tay thiếu niên múa lên, thái cá»±c kiếm có má»™t loại mỹ cảm rất khó diá»…n tả. Bá»™ kiếm thuáºt này khi múa Ä‘i ra, ngưá»i qua đưá»ng ở bên cạnh cảm thấy cả thiếu niên cùng vá»›i kiếm tá»±a hồ cùng vá»›i mảnh rừng hợp lại làm má»™t, tuy nói hắn Ä‘ang múa kiếm nhưng có trạng thái tÄ©nh đẹp nói không nên lá»i.
 
 
 Sau khi Luyện xong hai lần kiếm thuáºt, thiếu niên lại hạ kiếm xuống, chống ngón tay làm má»™t trăm cái hÃt đất, sau đó dá»c theo đưá»ng mòn Ä‘i xuống dưới núi, lúc này cÅ©ng đã gần tám giá», ánh nắng mặt trá»i sá»›m đã lên trên ngá»n cây, từng tia nắng phảng phất như tÆ¡ trá»i từ trong rừng lá»™ ra bên dưới. Äến chân núi, thiếu niên phát hiện lão nhân sá»›m đã ở đầu đưá»ng đứng chá», phia sau lão nhân là má»™t vị to lá»›n mặc quần áo màu sẫm, bá» ngoài giống như là vệ sÄ©. NhÃn thấy thiếu niên từ trên núi Ä‘i đến, vị vóc ngưá»i to lá»›n khoẻ mạnh kia trong mắt thoáng qua má»™t tia kỳ lạ.
 
 
 - "Luyện xong rồi à ?" lão nhân há»i, câu há»i rất ngắn gá»n.
 
 
 
 - "Dạ." Thiếu niên gáºt đầu, trả lá»i càng ngắn gá»n hÆ¡n.
 
 
 
 Lão nhân quay đầu qua, đối vá»›i vệ sÄ© ở bên cạnh thấp giá»ng thì thầm vài câu, liá»n thấy vị vệ sÄ© xoay ngưá»i bước nhanh hướng bên ngoài công viên Ä‘i tá»›i, không bao lâu ngồi vào má»™t chiếc xe hÆ¡i màu sẫm, quẹo sang khúc ngoặt đần đần biến mất không thấy.
 
 
 
 - "Äi, trước tiên cùng vá»›i lão nhân ta uống chung trà buổi sáng" Lão nhân kéo thiếu niên hướng trong rừng Ä‘i tá»›i. Tại giữa má»™t vùng bóng cây che phá»§, má»™t cái bàn hình tròn bằng đá cẩm thạch đứng thẳng, xung quanh bố trà sẵn bốn cái ghế đá bóng loáng . Trên bàn đá, bày sẵn má»™t há»™p đựng thức ăn, mở nắp há»™p ở trong để sẵn má»™t chồng bánh bao, vài cái bánh Ä‘iểm tâm má»m thÆ¡m ngát, má»™t ly sữa còn có má»™t ly trà.
 
 
 Lão nhân ngồi xuống chá»— ngồi cá»§a mình bên cạnh bàn đá vừa đồng thá»i từ trong há»™p thức ăn lấy ra Ä‘iểm tâm, lấy ly sữa đưa cho thiếu niên, sau đó Ä‘em ly trà ôm lấy trong lòng mình. Lão nhân làm cái này có vẻ rất quen thuá»™c, rất rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên.
 
 
 
 Thiếu niên không há» nói gì, từ trong há»™p thức ăn lấy ra má»™t cái ống hút, cắm vào trong ly sữa, cầm lấy má»™t miếng Ä‘iểm tâm, từ từ bắt đầu nhai. Hắn đúng là đói bụng rồi, hÆ¡n ná»a, chỉ là má»™t miếng Ä‘iểm tâm, không cần phải từ chối.
 
 
 
 Quy mô và hoàn cảnh cá»§a Mai Các Công Viên trong tất cả các công viên tại Thâm Thành thì xếp hạng má»™t hạng hai, lúc đầu khi kiến trúc xanh hoá thành thị, vị trà đầu tiên chá»n là nÆ¡i này. ÄÆ°á»£c lợi Ãch lá»›n nhất chÃnh là trước mặt công viên má»™t loạt những nhà lầu há»™ gia đình cá»§a nhân viên công vụ. Ở đó có cục giao thông, có cục tài chÃnh, cục công an,....các ngành Ä‘á»u có. Rất nhiá»u cán bá»™ cấp cao vá» hưu Ä‘á»u chá»n sau khi vá» hưu cư ngụ ở đó, đại khái cÅ©ng có cái công viên này thu hút. Vị lão nhân này dưá»ng như cÅ©ng ngụ ở trong đó.
 
 
 
 
 Lão nhân chắc là đã vá» hưu rồi, lúc lão còn tại chức thì hiển nhiên chức vụ không có nhá», Ä‘iểm này từ bảo vệ đối vá»›i lão chào há»i niá»m nở thì có thể thấy được. Thiếu niên tháºm chà nhìn ra được, ở trong nhà vị lão nhân này con cái có lẽ trong chÃnh phá»§ địa vị cÅ©ng không nhá», chỉ từ hàng ngày vệ sÄ© sáng sá»›m đúng giá» Ä‘em tá»›i bá»a sáng cùng vá»›i xe hÆ¡i là có thể nhìn ra được. Nhưng các Ä‘iá»u này chẳng liên quan gì đến hắn, hắn cÅ©ng chẳng thèm quan tâm.
 
 
 
 
 Hai ngưá»i thổ lá»™ tâm tình, thiếu niên rất Ãt khi há»i qua bối cảnh cá»§a lão nhân, mà lão nhân cÅ©ng rất Ãt khi há»i qua tình huống trong nhà cá»§a thiếu niên. Má»™t già má»™t trẻ, má»—i ngày sáng sá»›m sau khi luyện táºp Ä‘á»u ở nÆ¡i này ăn má»™t Ãt Ä‘iểm tâm sáng.
 
 
 
 
 - "Äến đây, cùng vá»›i lão nhân ta đánh ván cá» !" Lão nhân ăn xong vài cục Ä‘iểm tâm sáng rồi nói. Lão nhân đẩy há»™p thức ăn qua má»™t bên, từ dưới há»™p thức ăn lấy ra há»™p cá», đẩy cá» Ä‘en cho thiếu niên, cá» trắng Ä‘em vá» phÃa dưới mình.
 
 
 
 - "Dạ !" Thiếu niên không nói nhiá»u, gáºt gáºt đầu, mở ra bảng bố trà chÆ¡i cá», hai ngưá»i má»—i bên Ä‘á»u nắm giữ hai quân Ä‘en trắng khác nhau ngay tức khắc trên bàn cá» liá»n bắt đầu chém giết lẫn nhau.
 
 
 - "Cháu thua rồi" thiếu niên nhìn vào bàn cá», vẻ mặt bình thản, không có tà nào có vẻ chán nản sau khi thua cá».
 
 
 - "A a, hôm nay đánh đến đây thôi, chúng ta ngày khác sẽ đánh tiếp". Lão nhân mỉm cưá»i nói. Thiếu niên gáºt gáºt đầu, đứng lên, nắm lấy thanh nhuyá»…n kiếm ở trên cây đèn đá, nói: "Cháu Ä‘i trước đây."
 
 "Ừ, Ä‘i Ä‘i." Lão nhân mỉm cưá»i không nói gì thêm.
 
 
 Äợi thiếu niên xoay ngưá»i ròi Ä‘i đến lúc không thấy nữa, trên mặt lão nhân vẻ tươi cưá»i thu lại không còn, cháºm rãi đứng dáºy, ánh mắt nhìn đảo qua bàn cá», ánh mắt vốn ôn hoà cá»§a lão liá»n trở nên sắc bén.
 
 - " Äứa nhá» này có Vân Long Chi Tư (**), nếu như cố ý, nhất định có thể thành tá»±u má»™t phen đại sá»± nghiệp, đáng tiếc, đáng tiếc..." Äáng tiếc cái gì lão nhân không nói, lão chỉ nhìn ván cá». Ở trên ván cá», quân Ä‘en thắng quân trắng ná»a phần, nói cách khác lão nhân cÅ©ng chỉ thắng có ná»a phần, nhưng lão nhân biết rõ, tháºt ra lão đã thua.
 
 Äã mấy ngày nay, ngưá»i thiếu niên không phải thua ná»a phần thì lại thua má»™t phần. Thua cÅ©ng không khó, khó ở chá»— Ä‘em cái thua đó không chế trong má»™t phạm vi nhất định. Có thể làm được má»™t bước như váºy, kỳ lá»±c (***) thá»±c ra sá»›m đã hÆ¡n xa đối phương.
 
 
 
 Cá» vây thá» thách không phải chỉ là trà tuệ không thôi, ở nháºn thức cá»§a lão nhân, nó không phải chỉ là má»™t loại phương tiện giải trÃ, nó càng là má»™t loại lý niệm, má»™t cái nhìn vá» cuá»™c sống, cÅ©ng là triết há»c vá» sinh tồn. Nhìn phẩm đức cá»§a má»™t ngưá»i, tấm lòng, có rất nhiá»u loại phương pháp mà cá» vây chÃnh là má»™t trong số đó. Äó cÅ©ng nguyên nhân là vì sao từ trước đến giá» lão nhân không dò há»i lai lịch cá»§a thiếu niên, tÃnh cách cá»§a ngưá»i thiếu niên, lão sá»›m đã từ trong bàn cá» nhìn thấy má»™t chút.
 
 
 - "Äáng tiếc, không phải là con cháu cá»§a ta a !" Nhìn theo phương hướng cá»§a thiếu niên lúc rồi Ä‘i, lão nhân cảm thán nói, nhưng mà bất ngá», ánh mắt lướt qua má»™t gã đàn ông trung niên bụng phệ ở tưá»ng vây bên ngoài công viên, chân mày lão nhân bắt đầu nhÃu lại vẻ mặt có chút khó chịu, cÅ©ng không thu bàn cá», há»™p thức ăn, bước nhanh Ä‘i vá» phÃa đó. Ở phÃa sau, vài tên bảo vệ từ sau rừng cây Ä‘i vòng ra, thu dá»n các món đồ trên bàn đá má»™t cách thành thạo.
 
 
 
 
 
 -----------------------------------------------------------
 
 
 
 (*) Thấm Viên Xuân - Tuyết (Mao Trạch Äông)
 
 
 
 
 (**) Vân Long Chi Tư : ý chỉ con ngưá»i có khà chất như con Rồng ẩn trong mây.
 
 
 
 (***) Kỳ lá»±c : ý chỉ trình độ thâm sâu cá»§a ngưá»i đánh cá».
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				30-11-2009, 11:47 AM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  | Tiếp Nháºp Ma Äạo |  | 
					Tham gia: Aug 2009 
						Bài gởi: 313
					 
                    Thá»i gian online: 4 ngày 2 giá» 21 phút 
                 Thanks: 1,747 
		
			
				Thanked 446 Times in 69 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			ÄỆ NHẤT QUYỂN: THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN Chương thứ hai: Hương Xa Mỹ Nữ
 Tác giả : Hoàng Phá»§ Kỳ Dịch&Biên táºp: vietcyberman
 Nguồn: TTV  
 
  
Vào lúc hÆ¡n tám giá», chÃnh là lúc rất đông ngưá»i, trên đưá»ng cái luồng xe cá»™ trãi dài như con rồng, trong không khà tràn ngáºp mùi nồng Ä‘áºm cá»§a xăng dầu.
 
 “Két !~â€ ÄÆ°Æ¡ng lúc thiếu niên cầm nhuyá»…n kiếm Ä‘i đến ven đưá»ng, má»™t chiếc xe BMW màu cam mui trần dừng lại bên cạnh thiếu niên. Xe còn chưa có dừng lại ổn định, má»™t âm thanh tràn ngáºp thanh xuân nhiệt liệt hÆ¡i thở đã nhẹ nhàng bay đến:
 
 
 “Lâm Quân Huyá»n, ta chá» ngươi đã lâu lắm rồi!â€
 
 
 Lâm Quân Huyá»n ngưng thần nhìn lại, trong xe BMW, má»™t cô gái mặc áo màu hồng nhạt bó sát ngưá»i, hai bên tai Ä‘eo hai khuyên tai lá»›n màu trắng, cô nàng nóng bá»ng tóc dài phất phá»›i chÃnh Ä‘ang gỡ xuống kÃnh mát màu lam, má»™t đôi mắt đẹp nóng bá»ng Ä‘ang nhìn hắn, trên khuôn mặt trắng bóng hiện ra hai nét xúc động á»ng hồng ở hai má, tháºt là động lòng ngưá»i.
 
 
 Lâm Quân Huyá»n hÆ¡i hÆ¡i nhÃu nhÃu mày lại, không có nói Ä‘iá»u gì, vòng qua xe BMW, hướng phÃa trước bước Ä‘i. Cô gái tuyệt đẹp này thoạt nhìn khoảng hÆ¡n hai mươi tuổi, tháºt ra cÅ©ng không quá mưá»i bảy mưá»i tám tuổi, trước đó không lâu, còn mặc quần áo há»c sinh, Lâm Quân Huyá»n chỉ bất quá ra tay giáo huấn mấy tên lưu manh quấy rầy cô nàng, đã bị cô nàng triá»n nhiá»…u rồi.
 
 
 “Này !†Thiếu nữ từ trong xe BMW đứng lên khá»i ghế, vung vẫy kÃnh mát, vẻ phong tình trêu ngưá»i ấy hấp dẫn ánh mắt cá»§a rất nhiá»u ngưá»i qua đưá»ng, má»i ngưá»i chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngá»i, Ä‘á»u cảm thấy nảy sinh ra cảm giác kinh diá»…m.
 
 
 Lâm Quân Huyá»n xoay ngưá»i lại, bình tÄ©nh nhìn vá» phÃa cô thiếu nữ bên kia đưá»ng.
 
 
 “Lâm Quân Huyá»n, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải yêu ta đó !â€
 
 
 Thiếu nữ tuyệt đẹp vung vẫy kÃnh mát, đối vá»›i Lâm Quân Huyá»n la lên nói, vừa dứt lá»i hướng vá» vầng thái dương sá»›m má»c lên làm má»™t cái động tác nắm tay, giống như là má»™t lá»i thá», trên gương mặt như bạch ngá»c lá»™ ra hai cái lúm đồng tiá»n tháºt là đẹp mắt.
 
 
 “Két~!†bên đưá»ng từng chiếc chiếc xe thắng gấp dừng lại, cá»a kÃnh xe hạ xuống, nhô ra từng cái đầu ngưá»i. Mỹ nữ không phải là chưa từng gặp qua, nhưng thiếu nữ thanh xuân nóng bá»ng, dám yêu dám háºn như váºy thì lại rất hiếm thấy. Nhìn nhìn hồng phấn thiếu nữ trong xe BMW lại nhìn nhìn thiếu niên mang theo trưá»ng kiếm Ä‘i ở đằng xa, má»i ngưá»i Ä‘á»u mỉm cưá»i lá»™ ra vẻ hiểu ý, ngưá»i tuổi trẻ bây giá» tháºt là!
 
 
 “Hừ, ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải yêu ta !â€
 
 
 Nhìn thấy thiếu niên không có chút nào để ý, thân ảnh dần dần biến mất giữa dòng ngưá»i, thiếu nữ tuyệt đẹp căm tức nói, nói xong, bá»—ng nhiên trên mặt lại lá»™ ra nụ cưá»i ngá»t ngào: “Ôi tháºt là đẹp trai, ngay cả nhÃu mày mà cÅ©ng đẹp như váºy-----Ta Äá»— Nhược Dao không phải là ngưá»i con gái bình thưá»ng, nếu như đã gặp gỡ, không theo Ä‘uổi thì không phải là tác phong cá»§a ta!â€
 
 
 Äeo kÃnh mát lên, giẫm chân ga má»™t cái, chiếc BMW màu cam biến thành nhanh như chá»›p dung nháºp giữa dòng xe cá»™, hướng vá» phương hướng Lâm Quân Huyá»n biến mất rẽ Ä‘i.
 
 
 Khi không nhìn thấy thiếu nữ tuyệt đẹp kia nữa, Lâm Quân Huyá»n nhè nhẹ thở phào má»™t cái, há»™i tụ trong dòng ngưá»i, xuyên qua má»™t toà cầu vượt bắc qua đưá»ng dành cho ngưá»i Ä‘i, liá»n tá»›i má»™t khu nhà trệt. Mấy cái nhà trệt này cao nhất cÅ©ng chỉ khoảng tám chÃn tầng, Ä‘á»u là nhà vì má»™t há» những ngưá»i làm thuê mà xây dá»±ng nên.
 
 
 Móc ra chìa khoá, Lâm Quân Huyá»n mở ra cá»a chÃnh, từ thang lầu Ä‘i lên tầng năm, nhà số 502 chÃnh là nhà hắn ở. Căn nhà có hai phòng má»™t sảnh, bởi vì hai bên có cao ốc che chắn, ánh sáng không được đầy đủ lắm, có chút tối tăm. Má»™t há» những ngưá»i công nhân bình thưá»ng Ä‘á»u sẽ không Ä‘i tìm căn nhà như váºy, căn nhà có ánh sáng không đủ, cần phải bá» ra thêm tiá»n để bắt đèn chiếu sáng, đối vá»›i má»™t há» những ngưá»i công nhân mà nói má»—i má»™t phần Ä‘á»u là tiá»n mồ hôi nước mắt thì rất không thoả đáng, nhưng Lâm Quân Huyá»n lại rất thÃch. Bóng tối, có thể làm cho ngưá»i ta tâm thần bình tÄ©nh.
 
 
 Ãnh sáng tuy tối, nhưng đại khái có thể thấy rõ cách bố trà trong phòng. Trong phòng khách thì trống rá»—ng, không có giá mắc giày, không có bàn ăn, không có ti vi, trống không cả, nhưng mặt đất lại rất sạch sẽ, mặt tưá»ng cÅ©ng rất sáng bóng.
 
 
 Xuyên qua phòng khách, thiếu niên đẩy ra cá»a cá»§a thư phòng. Bên trong thư phòng, có má»™t cái bàn, má»™t tá»§ áo, má»™t giá sách. Trên giá sách có hai tầng trên dưới, má»—i tầng lại phân ra làm ba ô nhá», má»—i ô nhá» Ä‘á»u sắp xếp đầy chỉnh tá» các sách cổ. Từ sau lưng bìa sách có thể thấy được các chữ viết cổ kÃnh:“Quá»· Cốc Tá»â€, “Khai Bình Tinh Chiêmâ€, “Tứ Thư NgÅ© Kinhâ€, “Trang Tá»â€, “Bão Phác Tá»â€, “Linh Thai Bà Uyểnâ€, “Nhan Thị Gia Huấnâ€, “Tòng ChÃnh Lụcâ€â€¦, ở trong đó có rất nhiá»u sách cho dù má»™t Ãt đại há»c vấn gia cÅ©ng rất Ãt khi đỠcáºp tá»›i, càng đừng nói là xuất hiện ở tại giá sách cá»§a má»™t thanh niên hiện đại.
 
 
 Mấy cái Ä‘iển tịch cổ xưa này ở góc mép Ä‘á»u cuốn lại, trang giấy cÅ©ng có chút ố vàng, dá»… nháºn thấy chá»§ nhân cá»§a sách không há» mua vá» chỉ để trang trà mà là dụng tâm để duyệt Ä‘á»c. Từ trên xuống dưới, cả giá sách toàn bá»™ Ä‘á»u là sách xưa cá»§a trung quốc cổ đại, còn như mà mấy quyển sách, tác phẩm nổi tiếng nước ngoài như “Bá tước Monte Cristoâ€, “Chiến Tranh và Hoà Bìnhâ€, “Trà Hoa Nữâ€, “Madame Bovary†mà má»i ngưá»i sưu tầm dùng để trang trà bá» ngoài thì má»™t bản cÅ©ng không có.
 
 
 Ngoại trừ ở giá sách, bên cạnh cá»a gá»— cá»§a thư phòng, trên bàn sách nằm sát vá»›i vách tưá»ng cÅ©ng “nằm†đó má»™t loạt sách cổ tháºt dày, các dãy sách này tuyệt đại Ä‘a số lại là ÄÆ°á»ng thi, Tống từ, trong đó xen lẫn má»™t vài quyển sách như “Thiện Tôngâ€, “Duyệt Vi Thảo ÄÆ°á»ng Bút Kýâ€, “Thế Thuyết Tân Ngữâ€â€¦vv…, rõ ràng là chá»§ nhân cá»§a sách gần đây Ä‘ang Ä‘á»c các thư Ä‘iển này.
 
 
 PhÃa trên bàn Ä‘á»c sách, má»™t tá» giấy Tuyên thành màu trắng nõn dài khoảng má»™t thước, chiá»u rá»™ng khoảng hÆ¡n ba tấc trên đó viết ba câu từ ngữ “Tu thân, Trị quốc, Bình thiên hạâ€, bảy chữ này như rắn chạy rồng bay, bút lá»±c hùng hồn, ở giữa các kỳ tá»± đó có cổ tịch quyển thiên hạ, khà thế như khà thổ sÆ¡n hà (*). Nếu như lão nhân ở công viên mà nhìn thấy bức thư hoạ nhất định sẽ kinh ngạc hÆ¡n nữa, mặc dù chỉ là vài chữ vô cùng đơn giản, nhưng ý cảnh cá»§a nó cao đến có thể không dưới lão nhân ở quan trưá»ng vài chục năm ngá»™ ra được nhân sinh đại đạo(**).
 
 
 Hôm nay chÃnh là thá»i đại hoà bình, làm gì có trị quốc, càng không có thiên hạ có thể bình. Còn lại đó, kỳ tháºt cÅ©ng chỉ là “tu thân†má»™t cái thôi. Ở góc phÃa dưới sau hàng từ dùng để khuyến khÃch ghi nhá»› này dán má»™t cái bảng biểu, đó là bảng biểu sinh hoạt và nghỉ ngÆ¡i cá»§a thiếu niên, sá»± việc xếp đặt vô cùng chuẩn xác. Trên bảng biểu đó, vào má»—i ngày luyện táºp lúc sáng sá»›m, sau buổi sáng sá»›m, bất ngá» chÃnh là “tÄ©nh thầnâ€!
 
 
 Mở đèn lên, thiếu niên Ä‘em nhuyá»…n kiếm ở trong tay mắc vào trên vách tưá»ng ở phÃa trên bàn Ä‘á»c sách. Nhắm mắt thở nhẹ, Lâm Quân Huyá»n từ trên giá để bút lấy xuống má»™t cây bút lông loại tốt nhất từ lông sói tạo thành, trên bàn sách, ở má»™t phÃa sá»›m đã có để sẵn nghiên má»±c sao cho thuáºn tiện, má»™t cục má»±c viết nhá». Còn có má»™t quyển giấy Tuyên thành đặt ở bên cạnh nghiên má»±c, Thiếu niên Ä‘em bút lông sói đặt ở bên cạnh nghiên má»±c, vừa nắm lấy cục má»±c viết, bá» thêm chút nước vào trong nghiên má»±c, sau đó dùng cục má»±c từ từ mài cho má»±c nó lên.
 
 
 Mài má»±c quả tháºt là má»™t sá»± chịu đựng, nếu muốn bút lông viết ra có chữ nét má»±c Ä‘á»u đặn, sung mãn, má»±c mài ra từ cục má»±c thì là tốt nhất, tại cái hiện đại đô thị có nhịp sống báºn rá»™n này, có rất Ãt ngưá»i có thể tÄ©nh hạ tâm để viết chữ bằng bút lông, càng đừng nói chi là mài má»±c. Muốn mài ra nước má»±c tốt nhất cần phải má»™t giỠđồng hồ, tháºm chà dài hÆ¡n. Thiếu niên cầm lấy cục mài, chuyển động cổ tay, tại trong nghiên má»±c từ từ vạch hết cái vòng tròn này lại đến vòng tròn khác, duy trì chẳng dứt như thế hÆ¡n má»™t giỠđồng hồ. Cả quá trình thiếu niên làm tâm bình khà hoà, vẻ mặt không có chút nào có vẻ sốt ruá»™t.
 
 
 Má»™t tiếng rưỡi đồng hồ sau, má»±c đã mài tốt lắm, từ trong cái bàn to tản mát ra má»™t hồi nhàn nhạt dá»… chịu cá»§a mùi hương má»±c. Mở ra cuá»™n giấy Tuyên thành màu trắng, dùng cái chặn giấy chặn lại, thiếu niên cÅ©ng không có láºp tức viết chữ bày má»±c. Thong thả Ä‘i đến bên cạnh giá sách ở đối diện cá»a sổ, rút ra má»™t quyển sách tháºt dày, láºt đến trang sách đã đánh dấu, bắt đầu ngâm nga lên.
 
 
 “Thiên địa hữu chÃnh khÃ, tạp nhiên phú lưu hình. Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nháºt tinh. Vu nhân viết hạo nhiên, phái hồ tắc thương minh….†Bài này là Tống từ, chÃnh là “ChÃnh Khà Ca†cá»§a Văn Thiên Tưá»ng.
 
 
 "Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh. Tháºp bá»™ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sá»± liá»…u phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh..." Äây là “Hiệp Khách Hành†cá»§a Lý Bạch.
 
 
 
 ...................……oOo……..............
 
 
 Thiếu niên tay cầm quyển sách, tay trái đặt ở sau lưng, đối diện cá»a sổ liá»n tại đây trong căn phòng nhá» hẹp bắt đầu ngâm tụng. Thư pháp có thể tÄ©nh tâm, có thể dưỡng thần, có thể tiêu trừ tất cả phiá»n não ở trong lòng, tiêu trừ tạp niệm, chỉ có tâm vô tạp niệm, má»›i có thể viết ra được thư pháp có thế bút mạnh mẽ hiếm thấy.
 
 
 Ở thá»i xưa, từng có vị thư pháp gia lá»›n, Hoàng Äế má»i hắn viết chữ “Thiên hạ đệ nhất†để làm bản dáºp viết tại trên đỉnh má»™t ngá»n núi mà Hoàng Äế ban tặng tên hiệu, vị đại thư pháp gia này cÅ©ng là nhất đại danh sÄ© đương triá»u, sau khi được lệnh cá»§a vua, hắn tắm rá»a trai giá»›i, ở trong phòng đóng cá»a không ra, cÅ©ng không cầm bút má»±c, chỉ má»™t má»±c kÃnh Ä‘á»c thi từ cổ đại, hÆ¡n cả má»™t tháng còn không có động tÄ©nh, Ä‘iá»u này chịu rất nhiá»u lá»i chỉ trÃch cá»§a má»i ngưá»i. Vị đại thư pháp gia này bất đắc dÄ©, chỉ đành Ä‘i ra, động bút trước thá»i hạn. Tuy là viết trước thá»i hạn nhưng “Thiên hạ đệ nhất†bốn cái chữ to, vị đại thư pháp gia khi viết thì hành văn liá»n mạch lưu loát, khà thế hùng hồn, khà thế ngất trá»i, má»™t Ä‘iểm thư pháp, chấn nhiếp quần thần, má»i ngưá»i lúc này má»›i hiểu được hắn vì sao đóng cá»a không ra mà chỉ Ä‘á»c thÆ¡ cổ. Vá» sau, cái thói quen Ä‘á»c thÆ¡ cổ luyện thư pháp này dần dần được danh nhân sÄ© tá» tiếp thu, lưu truyá»n tá»›i nay, ở cổ đại được tôn sùng là kinh Ä‘iển. Thiếu niên Ä‘á»c thÆ¡ cổ, dụng ý cÅ©ng là như thế.
 
 
 ThÆ¡ cổ có thể luyện khÃ, luyện thần, lúc tâm thần cùng ý cảnh trong sách tương hợp, hạ bút liá»n như được thần trợ giúp, liên tục liá»n mạch, sảng khoái cá»±c kì.
 
 
 Lâm Quân Huyá»n dá»±a vào ánh sáng từ cá»a sổ, má»™t lượt Ä‘á»c lấy thÆ¡ cổ, tâm thần chìm đắm trong đó, nghiá»n ngẫm ý cảnh cá»§a thi nhân lúc làm thÆ¡. Dần dần, chỉ cảm thấy má»™t cổ thiên địa hạo nhiên chi khà chảy nhanh trở vỠở giữa ngá»±c và bụng, cổ khà cÆ¡ này càng lúc càng lá»›n, cÆ¡ hồ không phát ra thì không chịu được.
 
 
 Mạnh mẽ nắm chắc bút lông sói, tại trong nghiên má»±c khẻ chuyển, chấm đầy nước má»±c sung mãn, thiếu niên tâm cùng khà hợp, cổ tay chợt động, bút lông sói liá»n tại trên giấy Tuyên thành màu trắng rắn chạy rồng bay, khoảnh khắc này khà thế cá»§a thiếu niên chấn thiên nhiếp địa, phảng phất như văn nhân cá»± phách Äại Tống Văn Thiên Tưá»ng nháºp thể, lại giống như cầm bút trước giá sách không phải là má»™t thanh niên mà là má»™t vị trong lòng ẩn chứa cả thiên hạ, vùng vẫy tha hồ như vị kiếm tiên Äại ÄÆ°á»ng.
 
 
 Hết một hơi, vài chữ đã bừng bừng trên giấy Tuyên Thành, đem bút lông sói đặt trên nghiên mực, thiếu niên nhìn chăm chú lên vài chữ tự mình mới vừa viết: Thiên địa có hạo nhiên chi khà !
 
 
 Vài chữ này, ngữ phát ra từ Mạnh Hạo Nhiên. ÄÆ°Æ¡ng khi Văn Thiên Tưá»ng nghiá»n ngẫm câu kinh văn này, nói ra “Ngô thiện dưỡng ngô chi hạo nhiên chi khà !â€, má»™t câu “Hạo nhiên chi khÆtrong lòng thiên cổ văn nhân sÄ© tá» luôn giữ vững đạo lý này. Ãnh mắt lướt qua má»™t hàng chữ này, hai đầu lông mày cá»§a thiếu niên thoáng hiện má»™t tia u sầu. Äây là má»™t cái thá»i đại làm nô lệ cho váºt chất, tất cả má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘ang theo Ä‘uổi cuá»™c sống váºt chất xa hoa và đồng thá»i đánh mất theo Ä‘uổi tinh thần ở bên trong. Cái phong cách cổ đại bão nguyên thá»§ nhất, lấy thiên địa hạo nhiên chi khà dưỡng thân, lấy theo Ä‘uổi ná»™i tâm thông suốt đạt tá»›i viên mãn cảnh giá»›i sá»›m đã như khói hoa bình thưá»ng, biến mất ở trong lịch sá» trưá»ng hà.
 
 
 Trong lòng bùi ngùi thở dài, mạch suy nghÄ© trong lòng thiếu niên pháºp phồng lên xuống. Äá»i ngưá»i như bạch câu qua khe cá»a, vá»™i vàng cả trăm năm, bất luáºn ngươi giàu có nhất phương cÅ©ng tốt, bất kể ngươi nghèo khó cÅ©ng được, từ trên chÃnh khách nhất phương, cho tá»›i ở dưới phổ thông dân chúng, cuối cùng cÅ©ng hoá thành má»™t phôi đất vàng. Sinh mạng được thoả mãn, không phải là đến từ giàu có tiá»n bạc mà lại đến từ viên mãn cá»§a ná»™i tâm cùng vá»›i giữ vững há»c táºp và rèn luyện. Cổ đại văn nhân sÄ© tá», từ trước đến nay xuất thân thanh bần, nhưng những ngưá»i giữ vững trong lòng hành vi thưá»ng ngày dù cho không có nếm qua sÆ¡n trân hải hào, nhưng ná»™i tâm cá»§a bá»n há» Ä‘á»u giống nhau đầy đủ sung túc. Nếu là má»™t má»±c miệt mài vô hưởng thụ váºt chất, cùng vá»›i con sâu cái kiến tầm thưá»ng kia có gì sai biệt?
 
 
 Lấy lại bình tÄ©nh, thiếu niên cắt ngang mạch suy nghÄ© ná»—i lên. Chế má»™t chén trà, đồng thá»i mở ra chức năng nhắn lại tin cá»§a Ä‘iện thoại nằm chá»— cá»a sổ, sau đó Ä‘i đến bên cạnh giá sách, Lâm Quân Huyá»n bắt đầu chá»n lá»±a quyển sách muốn Ä‘á»c ngày hôm nay.
 
 
 “Quân Huyá»n, mẹ mua cho con má»™t căn nhà, sát đưá»ng đó, nó gần vá»›i địa phương con hiện ở. Lần này đừng có kiên trì nữa, con quyết định rất nhiá»u Ä‘iá»u, mẹ Ä‘á»u chưa từng phản đối bao giá», nhưng lần này con nhất định phải nghe lá»i mẹ. Chìa khoá mẹ nhá» ngưá»i đưa cho cáºu cá»§a con, hắn mấy ngày này chắc là sẽ tá»›i tìm con, à, mẹ còn có việc, Ä‘i giải quyết đây, bye, bảo bối, mẹ yêu con !†Má»™t cái thanh âm phụ nữ rất dá»… nghe trước tiên từ trong giá Ä‘iện thoại truyá»n ra, chỉ riêng nghe thanh âm là có thể phán Ä‘oán ra ở đầu bên kia Ä‘iện thoại, nhất định là má»™t mỹ phụ nhân.
 
 
 “Tu tu !†sau thanh âm đó là cái tin nhắn thứ hai:
 “Quân Huyá»n à, lần trước nói vá»›i cháu chuyện đó đã suy nghÄ© cân nhắc kÄ© chưa váºy ? Gá»i Ä‘iện thoại cho cháu lúc nào cÅ©ng không có ở đó, mà thôi, chú tá»± mình tá»›i má»™t chuyến váºy. “Hừm, để suy nghÄ© má»™t chút, chú ngày mai tranh thá»§ mưá»i giá» hÆ¡n sẽ tá»›i, nhá»› giúp chú mở cá»a à !†Má»™t giá»ng nói chÃnh trá»±c hoà nhã cá»§a ngưá»i đàn ông trung niên từ trong Ä‘iện thoại truyá»n ra, ngón tay Ä‘ang chá»n lá»±a giữa giá sách cá»§a thiếu niên ngừng lại má»™t chút, đó là thanh âm cá»§a cáºu hắn.
 
 
 
 ……………oOo……………
 
 
 Lâm Quân Huyá»n tiếp tục tại trên giá sách chá»n lá»±a, sau má»™t lát, hắn từ trong giá sách chá»n ra má»™t bản là “Duyệt Vi Thảo ÄÆ°á»ng Bút Kýâ€. “Duyệt Vi Thảo ÄÆ°á»ng Bút Ký†là táºp Bút ký tiểu thuyết cá»§a há»c giả nổi tiếng Ä‘á»i nhà Thanh Ká»· Quân – Ká»· Hiểu Lam lúc cuối Ä‘á»i sáng tác. Chá»§ yếu kể các chuyện xưa vá» Thần, Quá»·, Quái.
 
 
 Thiếu niên ngồi ở trước bàn sách Ä‘á»c sách, chỉ nhìn được có vài chương thì tiếng chuông cá»a ở phòng khách vang lên.
 
(*): - Tịch quyển thiên hạ: tựa như quét sạch thiên hạ. 
- Khà thổ sơn hà (khà thôn sơn hà): ý chỉ khà thế vô cùng to lớn có thể nuốt, nhả cả sơn hà.
 
(**): Nhân sinh đại đạo: đạo lý cá»§a Ä‘á»i ngưá»i
		 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				04-12-2009, 01:11 AM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  | Chà Tôn Thánh Quân |  | 
					Tham gia: Mar 2008 Äến từ: USA 
						Bài gởi: 12,303
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 18 giá» 
                 Thanks: 1,225 
		
			
				Thanked 20,253 Times in 6,526 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Vô Thượng Chân Ma Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
 QUYỂN 1 - THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN
 Chương 3: Thuyết khách của vợ chồng hỠLâm (Thượng)
 Dịch: VIETCYBERMANBiên dịch: VIETCYBERMAN
 Biên táºp: HOAKYLAN154
 Nguồn: TTV
  
 
  
Giữa những căn nhaÌ€ chen chuÌc nhau, có má»™t doÌ€ng người Ä‘ang hối hả qua lại. Một chiêÌc xe Ferrari maÌ€u Ä‘en đỗ laÌ£i ở giữa ngõ, gần như bÃt hẳn con ngõ hẻm chật heÌ£p lại khiến cho những người Ä‘i ngang qua chỉ còn cách nghiêng người mÆ¡Ìi coÌ thể Ä‘i qua được. Mặc duÌ€, chiêÌc xe naÌ€y gây ra sự bâÌt tiện râÌt lÆ¡Ìn đôÌi vÆ¡Ìi những người qua đường, nhưng cũng không có mấy ngưá»i mở miệng than phiền, maÌ€ Ä‘a phần là biểu hiện sá»± ngaÌ£c nhiên, hâm mộ bởi má»™t chiêÌc xe hÆ¡i như thế naÌ€y không nên xuâÌt hiện ở đây mÆ¡Ìi đúng.
 Ngõ hẻm mặc duÌ€ heÌ£p, nhưng những ngưá»i có xe ở đây cũng không phải là iÌt. Một iÌt nhaÌ€ ở bên caÌ£nh cũng đỗ một số chiêÌc xe hÆ¡i, nhưng Ä‘aÌ£i Ä‘a sÃ´Ì Ä‘ÃªÌ€u laÌ€ những xe thuộc loaÌ£i rẻ tiá»n. RâÌt iÌt khi coÌ loaÌ£i xe như chiếc Ferrari naÌ€y đỗ ở đây. Cũng không phải laÌi chiêÌc Ferrari coÌ caÌi giÌ€ ghê gÆ¡Ìm lăÌm, maÌ€ laÌ€ ngưá»i chá»§ cá»§a chiêÌc xe Ferrari đáng lẽ không nên xuâÌt hiện ở trong má»™t căn nhà chỉ dành cho những ngưá»i công nhân như thế này. Äiều naÌ€y giống như một chiêÌc kyÌ€ baÌ€o (sườn xaÌm - aÌo dân tộc của Trung QuôÌc) sang trá»ng laÌ£i biÌ£ vứt ở trong một cái goÌc mà không ai theÌ€m chuÌ yÌ Ä‘áº¿n.
 
 Bên caÌ£nh chiêÌc xe Ferrari, một người Ä‘aÌ€n ông trung niên, mặc bá»™ âu phuÌ£c Ä‘ang đưÌng ở dươÌi một căn nhaÌ€ lầu tương đôÌi saÌ£ch sẽ. Cuộc sôÌng xa hoa cũng không coÌ khiêÌn ông ta trở thaÌ€nh má»™t con ngưá»i beÌo phệ. Mà hoàn toàn ngược laÌ£i, dường như ông ta vẫn giữ được voÌc daÌng hiêÌm thâÌy của một trong những người thaÌ€nh công. Trên khuôn mặt cũng không coÌ toaÌt ra caÌi nét mà những loaÌ£i người coÌ tiền nên bâÌt kiÌ€ luÌc naÌ€o cũng tá» ra vẻ cao hÆ¡n người một bậc.
 
 Sau khi nhâÌn chuông cửa, ông ta liền đứng ngay cạnh chiếc chuông cửa chờ đợi, vẻ mặt thoaÌng coÌ chuÌt nôn noÌng. Nhưng thi thoảng lại có vẻ cúi đầu suy nghĩ, dường như trong loÌ€ng Ä‘ang có Ä‘iều lưỡng lự nào đó.
 
 “TaÌ£ch!†- Sau khi ở đầu bên kia chuông cửa truyền đêÌn âm thanh cá»§a chiếc ôÌng nghe được cầm lâÌy, trên mặt người Ä‘aÌ€n ông trung niên rôÌt cuộc cũng lộ vẻ tươi cười:
 
 - Quân Huyền! Là cậu đây!
 
 Trong lời noÌi của ngưá»i đàn ông trung niên phaÌt ra một sá»± hâÌp dẫn người nghe chú ý.
 
 - Cậu! Má»i cáºu lên nhà! - Từ đầu dây bên kia của ôÌng nghe truyền đêÌn thanh âm của một thiêÌu niên. Má»›i dứt câu, ở đầu bên kia ôÌng nghe liền truyền đêÌn má»™t tràng dài âm thanh “tu,tu†liên tiếp. TiêÌp theo, từ ở khoaÌ của cửa chiÌnh phaÌt ra tiêÌng "caÌ£ch" vang lên gioÌ€n giã.
 
 - ÄÆ°Ìa nhỏ naÌ€y! - Người Ä‘aÌ€n ông trung niên lăÌc đầu cười khổ. ÄôÌi vÆ¡Ìi cáºu thiêÌu niên kia, ông không coÌ biện phaÌp naÌ€o để băÌt biÌ nó được. Mặc duÌ€ ông laÌ€ cậu của noÌ, nhưng noÌ cũng không há» nể mặt ông chút chuÌt naÌ€o, noÌi cuÌp máy laÌ€ cuÌp. CÅ©ng không phải do người chaÌu của ông coÌ thoÌi kiêu ngaÌ£o maÌ€ Ä‘oÌ laÌ€ caÌ tiÌnh của noÌ như vậy. Nhưng chiÌnh viÌ€ như thế, ông lại caÌ€ng không biêÌt phải laÌ€m sao.
 
 KeÌo cửa ra, LyÌ Vũ PhaÌ€m doÌ£c theo haÌ€nh lang hươÌng về phÃa trươÌc bươÌc tÆ¡Ìi, vừa Ä‘i vừa suy nghĩ trong loÌ€ng. Lâm Quân Huyền laÌ€ chaÌu ngoaÌ£i của ông, cũng laÌ€ đưÌa con độc nhâÌt mà chiÌ£ cá»§a Lý VÅ© Phàm sinh ra. Vợ chồng hoÌ£ Lâm quản lý tập Ä‘oaÌ€n Thiên ThaÌ€nh lÆ¡Ìn nhâÌt của Thâm ThaÌ€nh. LuÌc má»›i đầu caÌi tập Ä‘oaÌ€n naÌ€y cÅ©ng chỉ laÌ€ một caÌi xiÌ nghiệp nhỏ, vôÌn liêÌng đầu tư cũng chỉ coÌ mâÌy vaÌ£n. Nhưng dươÌi sự kinh doanh của Lâm Hải, công ty từ từ phát triển càng ngaÌ€y caÌ€ng lÆ¡Ìn. Trong quaÌ triÌ€nh quản lý công ty, Lâm Hải thể hiện ra khả năng kinh doanh trá»i ban của bản thân. Dần dần, ông nhận được sự chuÌ yÌ của một sÃ´Ì nhaÌ€ đầu tư lÆ¡Ìn. CÅ©ng từ đó, từng khoản tiền lá»›n đã được đầu tư vaÌ€o công ty Thiên ThaÌ€nh. CoÌ thêm sÃ´Ì tiền vôÌn đầu tư mÆ¡Ìi Ä‘oÌ, trải qua má»™t thá»i gian, cho đến nay, Thiên ThaÌ€nh Ä‘ã trở thaÌ€nh một tập Ä‘oaÌ€n xuyên quôÌc gia. CaÌc xà nghiệp của công ty Ä‘ã trải khăÌp Nhật, HaÌ€n vaÌ€ Äông Nam AÌ. Các thị trưá»ng ở Nam, BăÌc châu Mĩ vaÌ€ Châu Âu cÅ©ng Ä‘ang được táºp Ä‘oàn nhanh choÌng triển khai mạng lưới kinh doanh ở đó.
 
 Hiện nay, hội đồng quản triÌ£ của tập Ä‘oaÌ€n Thiên ThaÌ€nh coÌ trên mười thaÌ€nh viên. Má»—i thành viên nắm giữ má»™t số lượng cổ phần khaÌc nhau. Lâm Hải mặc duÌ€ không coÌ năÌm chăÌc hoaÌ€n toaÌ€n công ty, nhưng vÆ¡Ìi 40% cổ phần mà ông có trong tay, Ä‘em so vÆ¡Ìi mâÌy người kia maÌ€ noÌi hiển nhiên ông thừa khả năng nắm vững cái viÌ£ triÌ Chủ TiÌ£ch hội đồng quản triÌ£. Về mặt riêng tư, Lâm phu nhân cÅ©ng nắm giữ khoảng 10% cổ phần. Ngoài ra, mười mâÌy viÌ£ cổ đông quan hệ vÆ¡Ìi vợ chồng hoÌ£ Lâm cũng râÌt tôÌt. Từ những mặt này mà nháºn xét thì cho duÌ€ Thiên ThaÌ€nh từ một xiÌ nghiệp tư nhân biêÌn thaÌ€nh một caÌi tập Ä‘oaÌ€n goÌp vôÌn nhưng vợ chồng hoÌ£ Lâm vẫn Ä‘ảm bảo sự khôÌng chÃªÌ tuyệt đôÌi cá»§a miÌ€nh đối vá»›i nó.
 
 Vợ chồng hoÌ£ Lâm từ khi còn rất trẻ Ä‘ã Ä‘i ra ngoaÌ€i chung tay gây dựng sự nghiệp. Cho nên, khi Lâm Quân Huyền coÌ€n râÌt nhỏ hoàn toàn do má»™t tay vuÌ em chăm soÌc. Lâm phu nhân mặc duÌ€ râÌt không nỡ, nhưng Lâm Hải ảnh hưởng của tư tưởng phương Tây quaÌ sâu. Ông cho rằng caÌi nếu từ nhỏ để cho con tự miÌ€nh lÆ¡Ìn lên sẽ tạo ra cho noÌ coÌ tiÌnh độc lập. Cuối cùng, Lâm Hải bằng tài năng vaÌ€ thaÌ€nh công trên thương trường cÅ©ng Ä‘ã thuyêÌt phuÌ£c được Lâm phu nhân.
 
 Nhưng việc giÌ€ cho dù coÌ lợi thiÌ€ cÅ©ng coÌ caÌi khuyêÌt Ä‘iểm của noÌ. MuÌ£c Ä‘iÌch laÌ€m cho con nó coÌ tiÌnh độc lập đã Ä‘aÌ£t được, tháºm chà còn vượt quaÌ sự mong đợi. Nhưng lại có một caÌi vâÌn đề khaÌc cũng xuâÌt hiện. Một ngưá»i từ nhỏ Ä‘ã xa cả cha lẫn meÌ£, luôn phải sinh hoaÌ£t má»™t mình nên suy nghĩ caÌi giÌ€ cũng hÆ¡n xa so vÆ¡Ìi suy nghĩ của những đưÌa trẻ khaÌc. Trong luÌc, những đưÌa trẻ khaÌc coÌ€n Ä‘ang suy nghĩ, biÌ£a đặt lyÌ do để Ä‘oÌ€i tiền cha meÌ£ mua quaÌ€ ăn vặt, thì Lâm Quân Huyền Ä‘ã lặng lẽ ngồi má»™t mình, suy nghĩ một sÃ´Ì Ä‘iều hoàn toàn khaÌc rồi.
 
 ÄÆ¡Ì£i đêÌn khi vợ chồng hoÌ£ Lâm phaÌt hiện ra caÌi sai lầm Ä‘oÌ, muôÌn sửa đổi thiÌ€ Ä‘ã quaÌ muộn. Hiện taÌ£i, cho duÌ€ laÌ€ Lâm Hải cũng không biêÌt được đưÌa con của hăÌn Ä‘ang suy nghĩ Ä‘iều giÌ€ trong loÌ€ng. VôÌn trong kÃªÌ hoaÌ£ch của Lâm Hải, trươÌc năm mười bảy tuổi thì ông cứ để cho đưÌa nhỏ trải qua cuộc sôÌng biÌ€nh thường giôÌng như moÌ£i người. Äợi đến sau khi đủ mười bảy tuổi, ông mÆ¡Ìi cho noÌ tiêÌp xuÌc vá»›i nghiệp vuÌ£ của công ty cuÌ€ng vá»›i tâng lá»›p trong xã hội thượng lưu. Nhưng cuôÌi cuÌ€ng kết quả laÌ£i hết sức bâÌt ngờ.
 
 Vợ chồng hoÌ£ Lâm muốn để cho con trai ở bên caÌ£nh miÌ€nh, nhưng Lâm Quân Huyền không cần ngôi biệt thự cha meÌ£ tặng cho. Cáºu ta lựa choÌ£n cư truÌ Æ¡Ì‰ một tiểu khu hết sức biÌ€nh dân như thế này. TiÌnh độc lập được bồi dưỡng từ nhỏ, khiêÌn cho Lâm Quân Huyền có thể bằng đôi tay cá»§a miÌ€nh, tá»± kiếm được một phần thu nhập để duy triÌ€ cuá»™c sôÌng biÌ€nh thường haÌ€ng ngaÌ€y.
 
 MÆ¡Ìi nghĩ tÆ¡Ìi Ä‘oÌ, LyÌ Vũ PhaÌ€m Ä‘ã Ä‘i tÆ¡Ìi trươÌc cửa. Cánh cửa Ä‘ã được mở sẵn, Lâm Quân Huyền đưÌng ngay trươÌc cửa, laÌ£nh nhaÌ£t goÌ£i một tiêÌng:
 
 - Cậu.
 
 Lỹ Vũ PhaÌ€m gỡ kiÌnh maÌt xuôÌng, Ä‘i thẳng vaÌ€o bên trong. Ông lấy từ trong loÌ€ng ra một chiêÌc chiÌ€a khoaÌ cuÌ€ng vÆ¡Ìi một tờ giâÌy:
 
 - Này! CaÌi naÌ€y laÌ€ meÌ£ của chaÌu nhờ chuÌ giao cho chaÌu. Trên tờ giâÌy coÌ Ä‘iÌ£a chỉ của ngôi nhaÌ€ mÆ¡Ìi.
 
 - Cậu! Cậu biêÌt chaÌu sẽ không qua Ä‘oÌ Æ¡Ì‰ còn gì. - Lâm Quân Huyền dừng chân laÌ£i, mở công tăÌc Ä‘eÌ€n của phoÌ€ng khaÌch.
 
 - Äiều naÌ€y ta mặc kệ. - Lỹ Vũ PhaÌ€m cố gắng tá» ra kiên quyết.
 
 - Ta chỉ laÌ€ kẻ được giao mà thôi. Äem chiÌ€a khoaÌ Ä‘ÃªÌn nÆ¡i laÌ€ nhiệm vuÌ£ của ta Ä‘ã hoaÌ€n thaÌ€nh rồi. ChiÌ€a khoaÌ ta để ở đây, chaÌu không muôÌn qua bên Ä‘oÌ Æ¡Ì‰, thì coÌ thể trở về noÌi vÆ¡Ìi meÌ£ của chaÌu.
 
 Lâm Quân Huyền liêÌc măÌt nhìn LyÌ Vũ PhaÌ€m một caÌi. LiêÌc mắt một caÌi, hăÌn Ä‘ã nhiÌ€n ra ngưá»i cậu cá»§a mình hết sức kiên quyết, liền không coÌ nài nỉ gì nữa nữa, Ä‘oÌn lâÌy chiÌ€a khoaÌ rồi noÌi:
 
 - ÄÆ°Æ¡Ì£c rồi! ChaÌu sẽ giao cho meÌ£ chaÌu vậy. Cậu! Chỗ cá»§a chaÌu chẳng có gì, cậu cứ tự nhiên nhé.
 
 LyÌ Quân Huyền dẫn người Ä‘aÌ€n ông trung niên vaÌ€o phoÌ€ng saÌch, keÌo ra chiêÌc ghÃªÌ duy nhâÌt ở trong phoÌ€ng mời ông ngồi xuôÌng, sau Ä‘oÌ roÌt một ly nươÌc.
 
 LyÌ Vũ PhaÌ€m Ä‘oÌn lâÌy caÌi ly duy nhâÌt, nhiÌ€n nươÌc ở trong ly, cười noÌi:
 
 - ChaÌu định mời cậu của chaÌu uôÌng thÆ°Ì nươÌc khoaÌng naÌ€y hay sao? - DưÌt lời, LyÌ Vũ PhaÌ€m nhiÌ€n một thoaÌng lên biÌ€nh nươÌc khoaÌng coÌ€n một nửa Ä‘ang đặt ở trên baÌ€n saÌch.
 
 Trên mặt ngưá»i thiêÌu niên không há» coÌ chuÌt xâÌu hổ nào, thản nhiên noÌi:
 
 - Chỉ là nươÌc thôi. Cho dù là nươÌc khoaÌng hay laÌ€ nươÌc traÌ€ thì nó cÅ©ng chỉ laÌ€ nươÌc. Mục Ä‘Ãch cá»§a nó chỉ cÅ©ng dùng để giải khaÌt cả.
 Người Ä‘aÌ€n ông trung niên buôn ly nươÌc xuôÌng, nhiÌ€n khăÌp bôÌn phiÌa Ä‘aÌnh giaÌ một phen. Ở phoÌ€ng khách trừ saÌch ra chẳng coÌ thÆ°Ì giÌ€ khaÌc. NÆ¡i ở của Lâm Quân Huyền quả thật râÌt đơn sÆ¡. CoÌ thể chiêu Ä‘ãi ngưá»i cậu cá»§a hắn cũng chỉ coÌ caÌi ghÃªÌ coÌ thể ngồi.
 
 - Thật không hiểu cháu nghÄ© thế nào nữa. CoÌ nhaÌ€ tôÌt như vậy chaÌu không ở, laÌ£i đêÌn ở caÌi chá»— hẻo laÌnh naÌ€y. LuÌc ta đêÌn, thậm chiÌ Ä‘ÃªÌn cả đường cÅ©ng tiÌ€m không ra. XuâÌt phaÌt từ lúc chiÌn giờ, đêÌn hÆ¡n mười giờ mÆ¡Ìi tiÌ€m ra nÆ¡i của chaÌu ở. Mà ngay cả chi phiêÌu meÌ£ chaÌu đưa cho, chaÌu cÅ©ng không muốn lấy, thực laÌ€ chẳng hiểu chaÌu suy nghĩ như thÃªÌ naÌ€o nÅ©a. ChaÌu coÌ biêÌt hay không biêÌt meÌ£ chaÌu Ä‘au loÌ€ng đêÌn thÃªÌ naÌ€o? - NoÌi xong, LyÌ Vũ PhaÌ€m thở daÌ€i một hÆ¡i. Lỹ Vũ PhaÌ€m không coÌ con caÌi, nên hăÌn coi đưÌa chaÌu ngoaÌ£i naÌ€y như laÌ€ con của miÌ€nh váºy. Lâm Quân Huyền thản nhiên cười nói:
 
 - Cậu! Cậu biêÌt là chaÌu chẳng biết tiêu tiá»n vào việc gì. Mỗi ngaÌ€y, chaÌu sử duÌ£ng chằng đáng bao nhiêu tiền. ChaÌu cÅ©ng chẳng thÃch bữa sÆ¡n hào hải vị hay má»™t cái gì khác. HuôÌng chi, chaÌu coÌ thể tự miÌ€nh kiêÌm tiền nuôi sôÌng bản thân miÌ€nh. MeÌ£ của chaÌu biêÌt rõ Ä‘iều Ä‘oÌ!
 
 LyÌ Vũ PhaÌ€m biêÌt miÌ€nh noÌi đứa cháu này laÌ€m meÌ£ của noÌ Ä‘au loÌ€ng thì Ä‘uÌng laÌ€ coÌ chuÌt không đúng. Nhưng cho dù có nói như vậy, thì đưÌa nhỏ naÌ€y cÅ©ng để buÌ£ng. Vợ chồng hoÌ£ Lâm luÌc ban đầu coÌ lẽ sẽ râÌt Ä‘au loÌ€ng, nhưng đêÌn bây giờ, cũng Ä‘ã dần dần hiểu ra. DuÌ€ sao thiÌ€ cuộc sôÌng cá»§a đưÌa nhỏ không coÌ giÌ€ phải lo, hoàn toàn hết sức ổn định. Hiển nhiên, noÌ Ä‘ã lựa choÌ£n caÌch sôÌng Ä‘oÌ cho bản thân, nên bá»n há» cũng chỉ coÌ thể taÌ£m thời nhân nhượng.
 
 - Ngươi… cái thằng nhóc này! - LyÌ Vũ PhaÌ€m cưá»i măÌng.
 
 - Thật sự laÌ€ không coÌ biện phaÌp để toÌm ngươi được.
 
 - Cậu! Lần naÌ€y cậu đêÌn, không phải chỉ laÌ€ Ä‘em chiÌ€a khoaÌ Ä‘ÃªÌn cho chaÌu thôi phải không?
 
 - Lâm Quân Huyền noÌi.
 
 - NgoaÌ£i trừ caÌi naÌ€y ra coÌ€n coÌ caÌi giÌ€ khác, chẳng lẽ chaÌu không biêÌt sao? - LyÌ Vũ PhaÌ€m nhiÌ€n thẳng vào măÌt Lâm Quân Huyền noÌi.
 
 Lâm Quân Huyền quay đầu qua một bên, hiển nhiên biêÌt cậu cá»§a hăÌn muôÌn noÌi Ä‘iều giÌ€:
 
 - Cậu laÌ€ tÆ¡Ìi laÌ€m thuyêÌt khaÌch phải không?
 
 - Ài! Tập Ä‘oaÌ€n Thiên ThaÌ€nh sÆ¡Ìm muộn giÌ€ cũng do chaÌu kÃªÌ thừa. Thiên ThaÌ€nh mặc duÌ€ laÌ€ do một tay của ba chaÌu taÌ£o ra, nhưng duÌ€ sao tâÌt cả cũng không phải laÌ€ của ba chaÌu hêÌt. Thương trường như chiêÌn trường, nêÌu không cẩn thận, sẽ dễ dàng táng gia baÌ£i sản. Ba của chaÌu vôÌn muôÌn cho chaÌu qua Ä‘oÌ, từ từ tiêÌp nhận công ty. Nhưng không nghĩ tÆ¡Ìi… Nếu chaÌu không coÌ taÌ€i năng, đỡ không được bưÌc tường thì cũng coi như xong. Ba của chaÌu vốn biêÌt chaÌu coÌ tài năng bẩm sinh trong lÄ©nh vá»±c kinh doanh, laÌ€m sao coÌ thể để chaÌu biÌ£ mai một như vậy. Cậu của chaÌu chỉ laÌ€ kẻ thuyêÌt khaÌch đầu tiên mà thôi. ChaÌu hãy chờ xem, coÌ€n coÌ nhiều thuyêÌt khaÌch sẽ đêÌn nữa đâÌy.
 
 Lâm Quân Huyền dựa vaÌ€o cửa sổ, lật qua một tờ Duyệt Vi Thảo ÄÆ°Æ¡Ì€ng buÌt kiÌ, thờ Æ¡ noÌi:
 
 - Tiền Ä‘ủ duÌ€ng laÌ€ được rồi. Một người haÌ€ng ngaÌ€y ăn không Ä‘ủ no sẽ nghÄ© giaÌ như mỗi thaÌng coÌ thể kiêÌm được vaÌ€i trăm thì tốt. Nhưng đến khi kiếm được vài trăm thì trong loÌ€ng hăÌn laÌ£i laÌ£i nghĩ nêÌu laÌ€ mỗi thaÌng coÌ thể kiêÌm được vaÌ€i ngaÌ€n thiÌ€ tôÌt lăÌm rồi. Nhưng nêÌu hăÌn quả nhiên coÌ thể kiêÌm được trên vaÌ€i ngaÌ€n đồng, hăÌn laÌ£i nghĩ kiêÌm được trên một vaÌ£n đồng tiền thiÌ€ lại càng tôÌt hÆ¡n. ÄÆ¡Ì£i hăÌn kiêÌm được vaÌ€i vaÌ£n đồng, hăÌn laÌ£i sẽ hươÌng lên cao hÆ¡n ở mưÌc độ Ä‘oÌ laÌ€m chuẩn …. Mặc duÌ€ Ä‘ã sÆ¡Ìm giải quyêÌt vâÌn đề ngaÌ€y ba bữa cÆ¡m nhưng luôn cảm thâÌy còn chưa Ä‘ủ. Mà hÆ¡n nữa cÅ©ng sẽ vĩnh viễn không bao giờ thâÌy Ä‘ủ cả. Bây giờ, cha cháu Ä‘ã laÌ€ Chủ tiÌ£ch Hội đồng quản triÌ£ của tập Ä‘oaÌ€n, coÌ taÌ€i sản trên cả trăm triệu rồi. Số tài sản đó đôÌi vÆ¡Ìi râÌt nhiều người maÌ€ noÌi, thì cả cuộc đời chỉ coÌ thể nằm trong má»™ng maÌ€ thôi. ÄÆ°á»£c như thế thì cha cháu coÌ€n muôÌn theo Ä‘uổi Ä‘iều giÌ€ nữa? NêÌu như kiêÌm tiền Ä‘ã trở thaÌ€nh gaÌnh nặng, viÌ€ caÌi giÌ€ coÌ€n muôÌn tiêÌp tuÌ£c chưÌ?
 
 LyÌ Vũ PhaÌ€m nhiÌ€n thẳng thiêÌu niên vÆ¡Ìi một bộ dạng phẫn nộ vaÌ€ tiêÌc nuôÌi:
 
 - Sao ngươi laÌ£i coÌ thể coÌ suy nghĩ như vậy chÆ°Ì ?....Tranh đâÌu giaÌ€nh thiên haÌ£ dễ daÌ€ng, giữ giÌ€n giang sÆ¡n má»›i là khó! Một thaÌng mâÌy trăm đồng laÌ€ Ä‘ủ để chi tiêu, cũng Ä‘ủ ăn no buÌ£ng… Vậy thì ta hỏi chaÌu, ngoaÌ£i trừ ăn cÆ¡m ra sẽ không cần giÌ€ khaÌc nữa sao ? NêÌu biÌ£ Ä‘au ôÌm thiÌ€ sao chưÌ? Chẳng lẽ chỉ coÌ thể chờ chêÌt hay sao? Hiện nay, trẻ con hoÌ£c tiểu hoÌ£c một thaÌng cần chi ra đêÌn hÆ¡n hai ngaÌ€n. Con nhỏ của người khaÌc mÆ¡Ìi coÌ vaÌ€i tuổi Ä‘ã băÌt đầu hoÌ£c Ä‘aÌ€n Dương cầm, hoÌ£c tiêÌng Anh, nhưng con nhỏ của ngươi laÌ£i không được hoÌ£c thì ngươi coÌ cam loÌ€ng hay không? Con nhaÌ€ người khaÌc chÆ¡i đồ chÆ¡i đăÌt tiền, con nhaÌ€ ngươi chỉ coÌ thể chÆ¡i Ä‘uÌ€a vÆ¡Ìi buÌ€n, vá»›i đất ngươi có cam chiÌ£u hay không cam chiÌ£u? Thông qua của cải laÌ€ coÌ thể biểu thiÌ£ Ä‘iÌ£a viÌ£ cá»§a chÃnh bản thân mình đấy.
 
 - ChaÌu bây giờ tuổi coÌ€n trẻ, tư tưởng sÆ¡Ìm muộn giÌ€ cũng cần phải trải qua một bươÌc naÌ€y. MâÌy Ä‘iá»u Ä‘oÌ thiÌ€ chẳng có cách nào có thể traÌnh neÌ Ä‘Æ°Æ¡Ì£c. ChaÌu xem thử coi chaÌu Ä‘ang xem những quyển saÌch giÌ€? Nào là ÄaÌ£o ÄÆ°Ìc Kinh, nào là Trang Tử… Cũng traÌch không được, ba của chaÌu muôÌn Ä‘em saÌch của chaÌu đôÌt hêÌt. - Lỹ Vũ PhaÌ€m nặng nề thở ra một hÆ¡i. Ông cảm thâÌy bản thân miÌ€nh ở trên thương trường cho dù có gặp phải đôÌi thủ khoÌ Ä‘Ã´Ìi phoÌ nhâÌt cũng không coÌ bá»±c tức đến như vậy. Äúng là yêu càng nhiá»u thì giáºn càng sâu.
 
 ThiêÌu niên chỉ cười cười, cũng không hề để yÌ, rồi noÌi một câu:
 
 - Cậu! NêÌu giôÌng như cậu noÌi thì người ngheÌ€o trên thÃªÌ giÆ¡Ìi naÌ€y coÌ phải ai cũng đều sôÌng không nổi nữa hay sao?
 
 
     
  
		 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				04-12-2009, 01:15 AM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  | Chà Tôn Thánh Quân |  | 
					Tham gia: Mar 2008 Äến từ: USA 
						Bài gởi: 12,303
					 
                    Thá»i gian online: 3 tuần 1 ngày 18 giá» 
                 Thanks: 1,225 
		
			
				Thanked 20,253 Times in 6,526 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Vô Thượng Chân Ma Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
 QUYỂN 1 - THIẾU NIÊN LÂM QUÂN HUYỀN
 Chương 4: Thuyết khách của vợ chồng hỠLâm (Hạ)
 Dịch: BACHTHUPHAMBiên dịch: VIETCYBERMAN
 Biên táºp: HOAKYLAN154
 Nguồn: TTV
  
 
  
-Ngươi! - Lý VÅ© Phàm lại kÃch động má»™t lần nữa:
 - Làm sao cháu lại có cái suy nghÄ© không há» có chút tiến thá»§ như váºy?
 
 Lâm Quân Huyá»n khép sách lại, nhìn thẳng vào Lý VÅ© Phàm nói:
 
 - Cáºu à! Cháu chỉ há»i cáºu, tiá»n có thể mua được hạnh phúc hay không?
 
 - Ta không biết tiá»n có thể mua được hạnh phúc hay không. Nhưng có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn đó là không có tiá»n thì không thể có hạnh phúc! Ä‚n, mặc, ở, Ä‘i lại, có thứ nào mà không cần tiá»n?
 
 - Nói váºy thì ngưá»i xưa tất cả Ä‘á»u không hạnh phúc hết rồi?
 
 Lý Vũ Phàm á khẩu không biết đáp trả thế nào.
 
 - Váºy nếu có tiá»n má»›i hạnh phúc thì… phải có bao nhiêu tiá»n má»›i xem là hạnh phúc? Cha cháu có tài sản hÆ¡n trăm triệu, cáºu nói cha cháu có hạnh phúc không?
 
 - Cha cháu đương nhiên là hạnh phúc!
 
 - Chẳng lẽ vì cha cháu là chá»§ tịch há»™i đồng quản trị cá»§a táºp Ä‘oàn Thiên Thành hay sao?
 
 - Äiá»u này… - Lý VÅ© Phàm lại má»™t lần nữa không biết trả lá»i thế nào. Hạnh phúc cá»§a Lâm Hải tất nhiên không phải là do ông ta sở hữu táºp Ä‘oàn Thiên Thành, mà là do ngưá»i vợ xinh đẹp, hiá»n dịu cÅ©ng vá»›i má»™t gia đình bình an mà có.
 
 - Cha và mẹ cháu thân thể Ä‘á»u mạnh khá»e. Bên cạnh đó táºp Ä‘oàn Thiên Thành có tài sản lên đến hÆ¡n mưá»i tỉ thì hiển nhiên là cha và mẹ cháu sẽ không cần cháu phụng dưỡng. Cháu chỉ chá»n lá»±a má»™t cuá»™c sống mà mình muốn thôi. Cha cháu muốn cháu kế thừa táºp Ä‘oàn Thiên Thành, bởi vì cha cháu cảm thấy trong lòng mệt má»i. Ông ấy sá»›m đã không thiếu tiá»n tiêu. Bây giá»,việc kiếm tiá»n chỉ thành gánh nặng cho cha cháu. Nhân loại phát minh ra tiá»n bạc là để phục vụ cho bản thân, chứ không phải để thành nô lệ cho tiá»n bạc. Ãt nhất cháu không muốn mình bị việc kiếm tiá»n ràng buá»™c.
 
 
 - Má»—i ngày Ä‘á»u ăn hải sản chưa chắc đã hạnh phúc. Má»—i ngày ăn món ăn bình dân cÅ©ng chưa chắc là bất hạnh. Ãt nhất trong lòng cá»§a cháu cảm thấy rất thoải mái, không há» thiếu thốn Ä‘iá»u gì. - Lý Quân Huyá»n trịnh trá»ng nói.
 
 
 Lý VÅ© Phàm chỉ biết nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, trên gương mặt cứng nhắc không há» có má»™t chút biểu tình. Lý Quân Huyá»n cÅ©ng nhìn thẳng vào ngưá»i cáºu cá»§a mình, không há» chịu thua kém. Cuối cùng Lý VÅ© Phàm cưá»i lá»›n:
 
 - Ha ha ha! Làm má»™t kẻ thuyết khách quả nhiên rất khó. Lần này, cáºu coi như là hoàn toàn thất bại rồi. Dù sao có nói thế nào Ä‘i nữa, cáºu cÅ©ng đã làm hết sức cá»§a mình. Mẹ cá»§a cháu chắc là không thể nói gì được cáºu nữa. Cuối cùng có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ lại được rồi.
 
 
 Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng báºt cưá»i.
 
 - Mặc kệ thế nào Ä‘i nữa, cáºu cá»§a cháu cÅ©ng á»§ng há»™ cháu. Nếu như tiá»n cá»§a cháu không đủ, hoặc có việc gì thì cứ tìm cáºu, số Ä‘iện thoại cá»§a cáºu cháu cÅ©ng biết rồi.
 
 Lâm Quân Huyá»n gáºt đầu:
 
 - ÄÆ°á»£c ạ! Nếu cháu cần gì nhất định sẽ tìm cáºu giúp đỡ.
 
 
 Lý VÅ© Phàm biết rằng, đứa cháu ngoại cá»§a mình chỉ là nói cho có thôi. Dù sao thì ông cÅ©ng đã quá quen vá»›i việc này rồi. Lý VÅ© Phàm đứng dáºy chỉnh sá»a lại y phục bên ngoài, rồi nói:
 
 - Chìa khóa cáºu đã giao cho cháu rồi. Trên bàn trong phòng mẹ cháu có má»™t cái thẻ, ở trong có má»™t tài khoản hÆ¡n 7 chữ số, cháu có cần gì thì chỉ cần ra lấy là được. Mẹ cá»§a cháu nhá» cáºu hết sức khuyên cháu, những cáºu đã nói là vô Ãch mà. Ha ha, cáºu Ä‘i trước đây.
 
 - Dạ! Äể cháu tiá»…n cáºu xuống dưới. - Chàng thiếu niên nói.
 
 - Không cần đâu. - Lý Vũ Phàm phất phất tay.
 
 - Cáºu tá»± mình xuống là được rồi… Äúng rồi, còn mấy tuần nữa là đến ngày tế tổ rồi đó. Mẹ cháu nhá» cáºu há»i cháu có rảnh không? Nếu rảnh thì vá» quê má»™t chuyến thay bà ấy lo liệu má»i việc.
 
 
 Ông ná»™i cá»§a Lâm phu nhân vốn ở má»™t ngôi làng hẻo lánh. Sau này đến Ä‘á»i cha cá»§a Lâm phu nhân, vá»›i nghị lá»±c mạnh mẽ cá»§a mình, ông đã từ sÆ¡n thôn dá»i đến thành thị. Cho đến Ä‘á»i cá»§a Lâm phu nhân thì đã quen vá»›i cuá»™c sống ở thành thị, còn thôn làng mà tổ tiên ở ngày xưa đã trở nên hết sức xa lạ. Cho đến nay, thôn làng sá»›m đã không còn ngưá»i thân quen nào nữa. Lý Quân Huyá»n lúc nhá» từng cùng mẹ vá» quê tế tổ má»™t lần, nhưng mà hiện tại chỉ còn lại trong suy nghÄ© má»™t ấn tượng hết sức mÆ¡ hồ mà thôi.
 
 Lý Quân Huyá»n gáºt đầu nói:
 
 - Cháu sẽ vỠđó má»™t chuyến. Äã lâu cháu cÅ©ng không vá» rồi.
 
 - Ừm! Nếu như cháu vỠthì nhớ điện thoại cho mẹ cháu đấy.
 
 - Cháu sẽ điện.
 Lý VÅ© Phàm đứng dáºy mở cá»a Ä‘i ra ngoài. Lý Quân Huyá»n nhìn Lý VÅ© Phàm khuất khá»i dưới hành lang rồi má»›i đóng cá»a lại.
 
 
 Lý VÅ© Phàm vừa xuống lầu, nụ cưá»i trên mặt đã biến mất. Ông thở dài má»™t tiếng. Lý VÅ© Phàm nhìn cánh cổng lá»›n đã khép kÃn, tiếc rẻ nói:
 
 - Äáng tiếc tháºt.
 
 Lúc vừa xuống lầu, Lý VÅ© Phàm nhá»› lại má»™t chuyện rất buồn cưá»i ngày trước. Lúc Lâm Quân Huyá»n 16 tuổi, Lâm Hải đón con trai đến má»™t công ty Ä‘ang chuẩn bị phá sản mà mình vừa mua lại. Truá»›c khi gặp con trai, Lâm Hải nhịn đói mấy ngày, để cho thân hình trở nên tiá»u tụy. Ông đã nói vá»›i con trai:
 
 - Con trai, ba nói vá»›i con má»™t bà máºt. Ba cá»§a con không phải là quý tá»™c, mà là ngưá»i đứng đầu cá»§a má»™t công ty.
 
 
 Không chá» cho đứa con hết ngạc nhiên, ngưá»i cha chịu ảnh hưởng lá»›n vừ văn hóa phương tây lại nói tiếp:
 
 - Äáng tiếc là công ty kinh doanh không tốt, đã sắp phá sản đến nÆ¡i rồi.
 
 
 Kế hoạch cá»§a Lâm Hải lúc đó là đứa con trai cá»§a ông cÅ©ng đã 16 tuổi rồi, có thể tá»± láºp được rồi. Lúc này, cÅ©ng nên cho hắn tiếp xúc má»™t chút sá»± tình cá»§a công ty. Dù sao thì táºp Ä‘oàn Thiên Thành sá»›m muá»™n gì cÅ©ng phải giao vào tay con trai ông. Nhưng táºp Ä‘oàn Thiên Thành lá»›n như váºy, nó quan hệ đến thu nháºp cá»§a mấy chục vạn công nhân nên Lâm Hải nào dám khinh suất giao cho con trai mình chứ. Nhưng má»™t cái công ty sắp bị phá sản thì lại không sao. Dù sao thì tổng tài sản cÅ©ng chỉ có mấy trăm vạn, cứ giao cho hắn kinh doanh thá». Äối vá»›i táºp Ä‘oàn Thiên Thành bá» ra mấy trăm vạn chỉ là chuyện nhá». Lâm Hải chỉ nghÄ© là thông qua cái công ty sắp phá sản đó giúp cáºu con trai nháºn ra má»™t Ãt kinh nghiệm liên quan đến việc kinh doanh, để sau này có thể quản lý táºp Ä‘oàn Thiên Thành cho tốt.
 
 
 Má»™t tên há»c sinh thì có thể biết được bao nhiêu cÆ¡ chứ? Ngưá»i ta kinh doanh mấy chục năm cuối cùng cÅ©ng lâm vào tình cảnh sắp phá sản, trong khi đó Lâm Quân Huyá»n bất quá má»›i có 16 tuổi. Lâm Hải vốn là không nghÄ© con trai sẽ cho tạo cho ông má»™t bất ngá» quá lá»›n. Ông chỉ hy vá»ng Lâm Quân Huyá»n có thể lưu lại cái công ty sắp phá sản này không để nó hoàn toàn phá sản là được.
 
 
 Thương trưá»ng như chiến trưá»ng. Có thể tạo dá»±ng nên táºp Ä‘oàn Thiên Thành, Lâm Hải làm sao mà không có tài năng? Äoạn biểu diá»…n đó cá»§a Lâm Hải cÆ¡ hồ là không thua kém gì má»™t ngôi sao nổi tiếng. Lâm Quân Huyá»n nhìn thấy ba mình tiá»u tụy như váºy, cả ngày chỉ biết than ngắn thở dài, tá»± nhiên là muốn giúp đỡ cha. Lâm Hải cÅ©ng không có cá»± tuyệt, để cho Lâm Quân Huyá»n tá»± mình quyết định, muốn làm gì thì làm.
 
 
 Mục Ä‘Ãch cá»§a Lâm Hải tất nhiên là không phải muốn xem con trai mình làm trò cưá»i. Trong phòng làm việc, ông cố ý để má»™t tá»§ lá»›n chứa các loại tài liệu liên quan đến thương nghiệp. Trong số sách này, có má»™t số còn do Ä‘Ãch thân Lâm Hải chú thÃch bên trong. Còn đưá»ng làm ăn không giống như “bàn việc binh trên giấyâ€. Lâm Hải biết con trai cá»§a mình thÃch thú Ä‘á»c sách nhưng cÅ©ng không hi vá»ng hắn liếc qua là biết, chỉ xem qua sách vở má»™t lần là có thể biến thành thiên tài kinh doanh. Dù sao nếu ai cÅ©ng chỉ nhìn má»™t lần sách kinh doanh mà đã nắm được cách kinh doanh thì trên thế giá»›i này Ä‘i đâu cÅ©ng gặp thiên tài kinh doanh rồi.
 
 
 Nhưng kết quả sá»± tình lại hoàn toàn vượt qua tưởng tượng cá»§a Lâm Hải. Lâm Quân Huyá»n làm má»™t việc khiến cho má»i ngưá»i mở rá»™ng tầm mắt. Hắn đã Ä‘em bán công ti Ä‘i! Dá»±a theo cách nói cá»§a Lâm Quân Huyá»n lúc bấy giá», tất nhiên đã sắp phá sản thì làm cho nó phá sản Ä‘i là tốt nhất. Lâm Hải tháºt sá»± là tức không thể nói được nên lá»i, nhưng ông vẫn nén giáºn. Nguyên nhân duy nhất là phương pháp chia công ty ra bán cá»§a cáºu con trai. Lâm Hải muốn xem thá» thằng con trai này cuối cùng có thể làm được những gì.
 
 
 Phòng làm việc cá»§a Lâm Hải chỉ có hai quyển sách là bị xem đến nhàu nát. Cả hai quyển Ä‘á»u là sách giá»›i thiệu vá» thị trưá»ng chứng khoán. Ba ngày sau khi bán Ä‘i công ti, Lâm Quân Huyá»n Ä‘em toàn bá»™ tiá»n đầu tư vào thị trưá»ng chứng khoán. Ba tháng sau Lâm Quân Huyá»n mua lại má»™t công ty cùng loại vá»›i công ty cÅ© nhưng tình trạng kinh doanh tốt hÆ¡n nhiá»u. Äồng thá»i, hắn còn Ä‘em má»™t tấm thẻ ngân hàng bên trong có số dư tài khoản hÆ¡n 300 triệu giao cho cha hắn. Lâm Hải tuy được xem là má»™t “thiên tài thương trưá»ngâ€, nhưng mà đối diện vá»›i thẻ tài khoản mà con trai đưa mình cÅ©ng bị chấn kinh, há hốc miệng đến ná»—i có thể nhét được quả trứng ngá»—ng.
 
 
 Lúc ấy, Lâm Quân Huyá»n còn nói thêm má»™t câu:
 
 - Cha! Công ty cá»§a cha đã sắp bị phá sản, giống như là bệnh đã hết thuốc chữa. Con đã bán nó Ä‘i rồi. Kiếm tiá»n trong thá»i gian ngắn nhất không gì hÆ¡n ngoài chÆ¡i chứng khoán. Công ty cá»§a ba ở thá»i Ä‘iểm kinh doanh tốt nhất có tài sÆ¡n hÆ¡n 300 triệu. Bây giá», con đã giúp cha kiếm lại được, đồng thá»i còn mua má»™t công ty cùng loại. Như thế cÅ©ng tương đương vá»›i việc cha quay lại Ä‘iểm khởi đầu. Vá» vấn đỠkinh doanh, không phải hai, ba ngày là có thể há»c được nên con không thể giúp cha đựơc gì. HÆ¡n nữa con đối vá»›i việc kiếm tiá»n tháºt là không có hứng thú. Má»i việc cha phải tá»± mình xá» lý lấy mà thôi.
 
 
 Con đưá»ng kinh doanh, không phải má»™t ngày hai ngày là có thể biết. Cho dù là Lâm Hải để tạo ra sá»± nghiệp cÅ©ng là từ trong gian khổ từng bước từng bước Ä‘i lên. Nhưng chứng khoáng thì không giống. Ngưá»i bình thưá»ng cÅ©ng có thể tham gia, há» chỉ cần biết cách thao tác là được. Nhưng có thể kiếm được tiá»n hay không là việc khác. Có thể phân tán công ty ra sau đó bán Ä‘i để kiếm được lợi cao nhất, thì bản thân việc này cÅ©ng đã chứng minh rằng Lâm Quân Huyá»n đã há»c được má»™t Ãt từ sách vở. Nhưng trong ba tháng mà biến 20 triệu thành hÆ¡n 300 triệu thì năng lá»±c này cho dù là Lâm Hải cÅ©ng không có. Má»™t đứa bé 16 tuổi mà có thể làm như váºy thì chỉ có thể nói là nó có má»™t năng lá»±c phán Ä‘oán và cảm giác kinh doanh cá»±c giá»i.
 
 
 Nếu như công ty kia đúng là công ty tâm huyết cá»§a Lâm Hải thì khi Lâm Quân Huyá»n bán nó Ä‘i hắn nhất định là tức phun máu. Nhưng nếu bá» qua việc đó, Lâm Quân Huyá»n trong cả quá trình đã biểu hiện ra má»™t sá»± quyết Ä‘oán, quả Ä‘oán, khiến cha cá»§a hắn tán thưởng không hết lá»i. Vấn đỠduy nhất là Lâm Quân Huyá»n nói hắn không thÃch thú gì việc kiếm tiá»n. Mà sá»± tháºt đúng là như váºy.
 
 
 - Tháºt là đáng tiếc! - Lý VÅ© Phàm lại thở dài má»™t tiếng. Má»™t công tá» cá»§a lâm gia, có thiên phú nhưng lại không thÃch kinh doanh, đó quả là là má»™t Ä‘iá»u rất đáng tiếc. Äặc biệt là sau khi biết rõ sá»± tháºt, thái độ cá»§a Lâm Quân Huyá»n càng kiên định hÆ¡n. Lý VÅ© Phàm cÅ©ng là má»™t thương nhân, cÅ©ng có công ty cá»§a riêng mình. Khi nhìn thấy cháu mình có thiên phú như váºy nhưng không Ä‘i kinh doanh, lại đến sống ở má»™t nÆ¡i “khi ho cò gáy†như thế này tháºt là khiến ngưá»i ta Ä‘au lòng. Nhưng có tức bể phổi Ä‘i chăng nữa thì ông cÅ©ng không làm gì được. Dù sao Lâm Quân Huyá»n cÅ©ng không phải là con trai cá»§a hắn, chỉ là cháu ngoại mà thôi nên ông cÅ©ng không thể nào thay thế cha mẹ thằng nhóc được.
 
 
 Cá»a lá»›n mở ra, Lý VÅ© Phàm Ä‘i ra khá»i hành lang. Nhìn thấy vị chá»§ xe bước ra, má»™t đội các bà Ä‘ang vây quanh chiếc Ferrari vá»™i vàng tránh đưá»ng để cho chiếc xe Ä‘i ra. Rẽ qua mấy khúc cua, chiếc Ferrari sang trá»ng biến mất giữa dòng xe bên ngoài tiểu khu.
 
 
 Lúc chiếc Ferrari màu Ä‘en vừa biến mất, ở má»™t góc cua không xa tòa nhà, có má»™t ngưá»i đàn ông thân hình gầy gầy bước ra. Hắn Ä‘eo má»™t cặp kÃnh, khuôn mặt gày gò mang theo má»™t dáng vẻ già giặn. Ngưá»i đàn ông đó lấy bút máy do Pablo Picasso(*) chế tạo, viết lên cuốn sổ ở tay trái : 10:45, Ferrari, Lý VÅ© Phàm. Sau đó liá»n gấp quyển sổ lại. PhÃa trên tấm bìa màu Ä‘en có má»™t hàng chữ màu vàng: “Sở trinh thám – Thâm Thành Hải Minhâ€
 
 |  
 
	
		|  |  |  
	
	
		
	
	
 |  |