Trích:
Nguyên văn bởi lackiemhon09
Xuân phong tiếu nguyệt tầm vân ảnh.
Kiến cảnh vô sầu hữu tương tương...
Thiên niên tuế nguyệt lai bất khứ.
Thăm thẳm sầu tư đáo bất ly.
Tình ty nhất tuyến miên miên vấn...
Nhân sinh bấy độ, tiếc xuân thời...!?
|
Mình dịch ra nghĩa thế này :
Gió xuân cười trăng tìm bóng mây
Cảnh không sầu mà thấy nhớ nhớ thương thương
Ngàn năm ngày tháng không quay lại
Thăm thẳm sầu riêng đến không đi
Dây tình một sợi miên man hỏi
Kiếp người mấy độ, tiếc gì xuân ?
Rùi tạm dịch thơ thế này :
Gió xuân ghẹo nguyệt vờn mây dáng
Cảnh không sầu, lòng nhớ quắt quay
Tháng tháng năm năm sao quay lại ?
Chỉ riêng sầu thẳm đến không rời
Duy có một sợi tình vương vấn
Kiếp người mấy độ, tiếc xuân thời ! ?