Hào môn nhân tài kiệt xuất, trời ban phúc trạch, tử hư chân long. Đáng tiếc phúc họa tương y, trở nên ngu ngốc 10 năm, nhưng cũng đã đạt được ngộ đạo chi cảnh, tu tới đại thành. Vốn nguyện làm người bình thường, nhưng không được như mong muốn, gia tộc sinh ý, thương hải trù tính. Dị thuật siêu năng, quyền quý phiệt môn. Hắc ám thế lực, thế gia hiệp ẩn nhất nhất đều bị đưa lên sân khấu. Có chỉ phúc vi hôn, lão bà là thiên tài. Hắn ngày xưa ngu ngốc, vậy lớn lên đối mặt với mọi chuyện như thế nào chứ? Hãi đọc để tìm ra lời giải đáp.
Là một trong 5 bộ truyện xuất sắc nhất của thể loại Đô Thị trên trang qidian, bộ truyện là sự kết hợp xuất sắc, hài hòa giữa các yếu tố tu luyện, đấu mưu đấu trí cùng diễn biến tình cảm (cái mà hiện giờ các truyện Đô Thị hầu như là bỏ qua với cái cảnh vừa gặp đã yêu). Nói chung là càng đọc càng thấy hay, các bác thử cái biết ngay à! ^_^
Long Vực Tác giả: Chúng Sinh
Quyển 1: Tử Hư Chân Long
Chương 1: Long Mạch - Long Vực
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Rồng, ở trong thần thoại cùng truyền thuyết của Trung Quốc là một động vật thần dị. Thân rắn, chân thằn lằn, vuốt ưng, đuôi rắn, sừng hươu, vẩy cá, khóe miệng có râu, dưới trán có một viên ngọc.
Truyền thuyết về rồng cùng các sự việc liên quan có rất nhiều, tỉ như theo thuật phong thủy, người ta thường nhắc đến “Long mạch”.
Một nơi nào đó do dân tộc Tạng Châu tự trị của tỉnh Thanh Hải, núi non trùng điệp, chủ sơn mạch uốn lượn ra xa, giống như thế đi của long, liên miên bất tận. Trăm ngàn năm qua, theo truyền thuyết nó được coi là cái nôi của tộc Tạng Châu, được người địa phương đời đời xưng là “Thần sơn”. Ngọn núi này vẫn còn giữ được diện mạo nguyên thủy, có khí hậu thay đổi thường xuyên, có núi sông tráng lệ tươi đẹp cùng động vật cao nguyên đặc biệt quý hiếm thường xuất hiện trong truyền thuyết dân gian, như mĩ nữ thần bí phủ lên chiếc khăn che mặt vậy…
Ngày nào đó của tháng 9 năm 2012, đêm đã khuya, trăng tròn vằng vặc, rừng rậm nguyên thủy vốn vô cùng yên tĩnh đột nhiên tiếng chim thất thanh nổi lên bốn phía. Liên tục ba đạo bóng đen lấy tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được bay xẹt qua chân trời, theo ba phương hướng cơ hồ là đồng thời nhào tới một đoàn quang hoa. Đoàn quang hoa này từ đỉnh núi bốc lên, nhìn từ xa chỉ thấy quang hoa mờ ảo lung linh xoay tròn, mơ hồ như có như không cùng ánh trăng trên cao hô ứng.
Ngay tại lúc ba nhân ảnh sắp bổ nhào đến, dị biến nổi lên. Đoàn quang hoa kia như là bị viên nguyệt chi khí hấp dẫn, thế nhưng thoát khỏi sơn mạch bản thể bắt đầu gia tăng tốc độ bay lên, chỉ trong nháy mắt đã vọt lên giữa không trung, sau đó hơi khựng lại một chút, lại đột nhiên giống như lưu tinh hướng phương đông bay đi, để lại ba người vồ hụt đứng ngẩn ngơ dưới đất nhìn nhau…
Sau khi đoàn quang hoa bay đi, dưới ánh trăng sáng tỏ, nguyên bản đỉnh núi sinh cơ dào dạt liền lập tức ảm đạm thất sắc. Tuy rằng không thể nói ra cụ thể rõ ràng biến hóa, nhưng ba người đang đứng ở bề trên lại sâu sắc cảm nhận được hoàn toàn quá trình từ “Sinh” chuyển sang “Tử” này.
Thật lâu sau, một bóng đen trong đó, nương theo ánh trăng mới nhìn rõ ra là một lão giả, ước chứng sáu mươi tuổi. Kì quái chính là, trên đầu lão giả này lại có một cái búi tóc đạo sĩ, rất lạ người. Mà hai bóng đen khác, trong đó không ngờ là một vị hòa thượng mặc tăng y, hai hàng lông mày trắng dài buông xuống, đỉnh đầu có hai hàng chấm đen cùng với khuân mặt hồng nhuận rõ ràng là một bộ dáng của cao tăng đắc đạo. Cuối cùng là một người trang phục bình thường, thân mang chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, màu da trắng nõn, ở dưới ánh trăng mơ hồ phiếm xuất ánh huỳnh quang, lại thêm dáng người thon dài, lưng thẳng, hiển hiện hết phong thái nho nhã…
Chỉ nghe lão giả đạo sĩ lên tiếng đầu tiên:” Ha ha, không nghĩ tới ở cái địa phương này lại gặp được Huyền Thiện đại sư của Thiếu Lâm cùng với Cuồng Nho Lãnh Kiếm Phong, ha ha, thật là có duyên, vài cái lão bất tử chúng ta lại gặp mặt. Huyền Thiện đại sư, còn nhớ rõ bạn cũ Nhàn Vân không? Ha ha, năm đó tạm biệt ở núi Thanh Thành, không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã trôi qua trăm năm…
Một thanh âm lơn cũng đồng thời đánh vỡ sự yên tĩnh nơi hoang dã phát ra từ miệng của người được xưng là Huyền Thiện đạ sư:” Ha ha, cái lão lỗ mũi trâu nhà ngươi, lần trước còn lừa ta một vò hảo tửu liền bặt vô âm tín, lão nạp vẫn còn nhớ thương ngươi trong lòng a, ha ha, bất quá, lão lỗ mũi trâu, đừng xưng lão nạp là Thiếu Lâm Huyền Thiện, lão nạp đã thoát li Thiếu Lâm, pháp danh Bất Thiện, hiện tại chỉ là cái dã hòa thượng ham rong chơi, dao du tứ phương mà thôi!”
Nhàn Vân đạo sĩ vừa nghe, mang theo kinh ngạc liền vội hỏi:” Sao vậy đại sư? Đang êm đẹp ngươi thế nào lại thoát li Thiếu Lâm?”
Bất Thiện bình tĩnh nói:” Kì thật không có gì, lão nạp là chủ động đưa ra, su huynh của lão nạp lúc viên tịch muốn đem chúc chưởng môn kia trao cho ta, lấy tính cách của lão nạp đời nào hứng thú với cái đó, không chỉ rất cứng nhắc, còn phải tuân theo rất nhiều quy củ, đồng thời còn phải vì đám đồ tử đồ tôn làm tấm gương tốt, cái này không phải là muốn lấy mệnh lão nạp sao? Ài, quên đi, so với ở lại Thiếu Lâm, không bằng chính mình một người uống rượu ăn thịt, dạo chơi tứ phương khoái hoạt, haha…”
“Quả nhiên là một cái rượu thịt hòa thượng a, đợi lát nữa đi ra ngoài, chúng ta tìm chỗ nào uống một trận hoành tráng, hảo hảo ôn lại chuyện cũ…”
“Ha ha, lão nạp cũng đang có ý đó a!”
Ngay tại lúc đạo sĩ cùng hòa thượng đang tán gẫu khoái trá, vị Cuồng Nho Lãnh Kiếm Phong kia ở một bên cũng không xen mồm, vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay ra sau lưng, mặt không chút thay đổi, lẳng lặng đứng nghe…
Hiển nhiên hai người đang nói chuyện cũng đã nhận ra dị trạng này, vẫn là Nhàn Vân đạo sĩ có điểm xấu hổ mở miệng nói:”Ha ha, ngươi xem hai chúng ta tán gẫu đến quên cả trời đất, xin chớ trách…”
Bất Thiện cũng liền chắp hai tay thành chữ thập nói:” Đúng vậy, a di dà phật, thứ lỗi, thứ lỗi…”
Cuồng Nho cũng không có tiếp lời, chỉ lạnh lùng nói:” Ta không phải đến ôn chuyện, không nghĩ tới lúc này lại gặp được nhị vị, long vực đã phi thăng, mấy ngày gần đây xem thiên tượng, cát hung khó lường. Một khi long vực bị đám người tà ác nắm giữ, thiên hạ đại loạn. Nhị vị cứ tán gẫu, ta xin đi trước một bước…”, lời còn chưa dứt, một đạo hắc ảnh đã như ánh điện bay lên, bóng lưng hư ảo nhanh chóng biến mất vào trong đêm tối. Không ngờ là ngự khí phi hành, chẳng lẽ thế giới này tồn tại thứ trong truyền thuyết gọi là tiên hiệp sao?
Một tăng một đạo lưu lại ngạc nhiên nhìn nhau, bất quá may mà hai người cũng là người hào sảng tiêu sái, rất nhanh nhìn nhau cười, vẫn là từ Nhàn Vân đạo trưởng mở lời trước:” Cuồng Nho vẫn cứ cái tính tình này a!”
Bất Thiện ở đối diện tiếp lời:” Ha ha, lấy tính tình của hắn, nếu mà chờ cho chúng ta nói xong kêu đi rồi hẵng đi thì mới là lạ đấy!”
Nhàn Vân nói:” Ngẫm lại cũng phải. Hắn toàn làm theo phong cách của mình, đừng nhìn hắn một bộ dạng nho nhã, tính tình so với đạo sĩ thối ta còn muốn hỏa bạo ba phần. Nhớ năm đó dựa vào thanh Phong Thiên giác, không chỉ có tà ma ngoại đạo nghe tin hắn đã sợ mất mật mà ngay cả chính đạo nhân sĩ đối với hắn cũng là nhượng bộ lui binh, không dám tới gần.”
Bất Thiện nói:” Mỗi người khác nhau, cưỡng cầu không được. Cuồng Nho thí chủ tuy rằng làm việc theo ý mình, nhưng những việc đã làm đều là chính khí cuồn cuộn, tâm chứng nguyệt giám a!”
Nhàn Vân nghe thấy vội vàng nói:” Lời của đại sư….”
“Ha ha, chúng ta không nói chuyện hắn nữa. Đúng rồi, lỗ mủi trâu, ngươi sao cũng rời núi tìm kiếm long vực này?”
“Ai, chuyện này một lời khó nói hết. Còn không phải thời gian trước xuất quan, phát hiện thế gian đã đại biến. Hiện tại cái khoa học kĩ thuật gì đó chỗ nào cũng có, làm cho ta không có biện pháp dành phải lại dạo chơi, thật vất vả mới tìm được một bí phủ đẹp đẽ, đang chuẩn bị bế quang thổ nạp thiên địa chi khí thì lại phát hiện ra thiên tượng bảo hướng tây nam có chuyện lạ, bèn bói một quẻ mới phát hiện những ngày gần đây có nhịp đập của long khí. Sợ rằng long khí bị hạng người gian tà lợi dụng mới hỏa tốc tới đây, không nghĩ tới cũng không phải bình thường long khí, mà là chân long chi vực chí tôn, đáng tiếc, vẫn là tới chậm, để nó phi thăng đi mất, xem ra là thiên ý a! Đại sư, ta và ngươi hay là vừa đi vừa nói chuyện, cũng không vội, long vực này đi không xa, ban ngày nó không di chuyển được, nhất định sẽ tìm huyệt trốn xuống, đến đêm mới có thể tiếp tục đi. Chúng ta cứ dọc theo hướng của nó đuổi theo là được…”
“Nha, thì ra là thế, thiện tai, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu, lão nạp nghe theo…” Theo lời nói xuất ra, hai đạo nhân ảnh bay nhanh biến mất vào trong bóng đêm. Trừ bỏ ánh trăng sáng nhô cao ra, núi rừng lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc đầu…
Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 2: Chỉ Phúc Vi Hôn (Ước định Hôn Nhân)
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Nam Kinh, cố đô của sáu triều, thời cổ xưng là Kim Lăng, lấy Tử Kim sơn cao bốn trăm bốn mươi tám thước ở phía đông làm đầu. Phía tây có Phú Quý sơn, Cửu Hoa sơn, Bắc Cực các, Cổ Lâu cương, Ngũ Thai sơn, đến Thạch Đầu sơn, một đường uốn lượn phập phồng, tiến vào đất liền. Thạch Đầu sơn ở hơn một ngàn năm trước còn có Trường Giang chảy qua, thời Tam quốc Tôn Quyền ở trên núi xây Thạch Đầu thành, làm thành đê ngăn sông. Tương truyền Gia Cát Lượng ở trước trận Xích Bích đi sứ Đông Ngô từng cùng Tôn Quyền quan sát địa thế nơi này, liền tán thưởng nói:” Chung sơn long bàn, thạch thành hổ cứ, thật là đế vương chi trạch.” Bởi vậy, Nam Kinh lấy “Long bàn hổ cứ” mà trứ danh lịch sử. Là một nơi địa linh nhân kiệt, phong cảnh tú lệ, hiện tại đã thành một trong ba đô thị quan trọng trong tam giác phát triển kinh tế.
Dưới Tử Kim sơn, bênh cạnh Đông Giao khách sạn, một tư nhân viện lạc (biệt thự) chiếm cứ diện tích rộng lớn mà xây nên. Kiến trúc mang theo hơi thở phục cổ, vật liệu phần lớn từ gỗ, trúc, đá cấu thành. Hành lang đình viện kéo dài, nền đất được lát đá xanh nhấp nhô từng đám cỏ dại xanh rì, có cầu đá, suối nhỏ,… làm thành một chỗ trần gian tiên cảnh, xuất thế thoát tục.
Nhưng đi đến phía trước, cách cảnh tượng thiên nhiên hồi nãy một khoảng đất trống , thì lại xuất hiện các căn nhà vô cùng hiện đại, đằng trước chính là một sân gôn tư nhân cỡ trung, bên cạnh là một hào hoa biệt thự, vờn quanh là một bể bơi, thảm cỏ, khu để xe,…. nói lên độ sang quý của nơi này.
Lúc này, bên kiến trúc phục cổ, trong một căn phòng phong nhã tiểu trúc lại truyền đến tiếng cười không ngừng, một đám người đang ở trong đó, thưởng thức trà cùng nói chuyện.
Ngồi ở trung gian là ba vị lão nhân, bên cạnh là hai đôi vợ chồng cùng với hai cái tiểu nam hài, trong hai người vợ còn đang mang bầu, xem ra là đã gần đến này sinh.
Chỉ nghe một vị lão giả mặc tây y ngồi ở giữa nói đùa sang sảng:” Lão ca, nơi này của ngươi thật sự là nhân gian phúc địa! Không chỉ có cảnh sắc u nhã tú lệ, càng khó được chính là có thể đem kiến trúc hoàn mỹ dung hợp vào trong cảnh đẹp tự nhiên, quả thực là hồn nhiên thiên thành, ý nghĩ độc đáo, mỗi lần đến đều cho ta cảm thụ khác nhau a!”
“Ha ha, quá khen, quá khen, Tần lão đệ, luận kiến trúc hay xây dựng ,Tùng Hạc biệt thự của ngươi so ra cũng không kém tử kim uyển bao nhiêu. Chúng ta đều là người lập nghiệp nếu như ngay cả cái ổ của mình cũng làm không tốt thì còn đòi lăn lộn gì nữa, haha…” Một lão giả tinh thần hưng phấn, quần áo đơn giản trả lời.
“Đại ca, Tần huynh, hai người các ngươi đừng nói mấy cái chuyện kiến trúc này nữa. Hôm nay, không phải là đính hôn cho hai cái tiểu chất (cháu) sao? Chờ việc xong xuôi, hai người các ngươi thích tán gẫu thế nào thì cứ tán gẫu, ta còn phải đi hẹn bạn đánh cờ a!” Người nói chuyện là một vị tuổi chừng năm mươi, nhưng dung mạo vẫn thanh tú như cũ, có đôi phần cùng lão giả quần áo đơn giản giống nhau.
Lão giả mang quần áo đơn giản hiển nhiên cũng không có biện pháp với hắn, chỉ là khẽ cười nói:” Tần lão đệ, tam đệ của ta chính là cái tính tình vội vàng này a, lớn tuổi như vậy rồi, công phu hàm dưỡng vẫn là không học được, ngài chớ trách.”
Tây trang lão giả vừa nghe đã vội vàng xua tay nói:” Sao lại trách được chứ? Lâm huynh đệ lời nói hào sảng, chính là cũng hợp ý ta a. Ha ha, chúng ta dừng ở đây đã, đem việc hôn nhân làm trước cho dứt khoát.”
Lão giả kia lập tức nói tiếp:” Tốt, ta và ngươi thế giao nhiều năm, làn này lại là thân càng thêm thân. Tối nay ở Tử Kim lâu, ta sớm đã chuẩn bị xong yến hội, hơn nữa cũng mời nhiều bab5 bè đến, chúc mừng cho hai nhà chúng ta . Đây là một đôi vòng tay thiên cảnh thúy ngọc của Sở gia ta, đem làm vật đính hôn.”
Tây trang lão giả tiếp nhận chiếc vòng, liền lấy ra một cái bàn long ngọc bội trong suốt đưa tới, miệng nói:” Đây là bàn long ngọc bội của Tần gia ta, lưu cho tôn nữ tế (cháu rể) còn chưa xuất thế là rất thích hợp.”
Hai vị lao giả thu được tín vật của nhau đều nở nụ cười, là loại nụ cười rực rỡ nhất, chẳng qua nụ cười này bị những nếp nhăn cùng tia sáng khác lạ trong mắt, khiến cho có người phải suy ngẫm…
Yến hội “Đính hôn” làm rất náo nhiệt, thực thành công, cả khách lẫn chủ đều vui.
Sau yến hội, tại một tiểu lâu khác của Sở gia, một trong hai đôi vợ chồng ban ngày ngồi trên một chiếc ghế dài mang phong cách cổ xưa, nam uống trà, nữ ăn hoa quả, vì tiểu sinh mệnh trong bụng bổ sung chất dinh dưỡng.
“Y Tuyết, cha cứ như vậy đem chung thân đại sự của tiểu tam chúng ta còn chưa có xuất thế định sẵn xuống dưới, ngươi có ý kiến gì không? Kì thật…”
“Minh Lôi, không cần phải nói, ta biết, từ lúc bước vào cửa nhà các ngươi ta đã biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm cùng cái gì phải làm rồi. Tiến vào hào môn vinh hoa phú quý hưởng thụ vô cùng, nhưng đi kèm cũng là biết bao ước thúc cùng bất đắc dĩ a!”
“Y Tuyết, ta…ta biết mấy năm qua đã làm khổ ngươi. Sinh con dưỡng cái,ủy khuất ngươi năm đó Bắc Đại tài nữ…”
“Minh Lôi, đừng nói cái đó. Ngươi có biết, từ lúc gả cho ngươi ta chưa bao giờ hối hận, hơn nữa nhìn Thiên Thành, Thiên Phong đáng yêu như vậy, từng ngày từng ngày lớn lên, ta không cảm thấy đó là một gánh nặng, ngược lại cho rằng, đó là hạnh phúc lớn nhất của một nữ nhân…” Nói xong, khuôn mặt tỏ vể trìu mến, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên bảo bảo(đứa bé) trong bụng.
“Y Tuyết…” Sở Minh Lôi kéo thê tử vào trong lòng, khẽ ôm.
Thật lâu sau…
Sở Minh Lôi mới nâng thê tử dậy, giống như nhớ tới chuyện gì, hỏi:” Y Tuyết, ngươi nói cha cùng với Tần gia gia hợp tác, cho dù đính hôn, cũng không cần lão tam a. Thiên Thành, Thiên Phong người nào mà không được?”
Y Tuyết mắt liếc trượng phu, nói:”Minh Lôi, ngươi cũng quá thật thà đi!”
Sở Minh Lôi nghe thê tử nói vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nhìn biểu tình của trượng phu, Y Tuyết không nín được cười khì một cái:” Ngươi ấy à! Chính là một cái đầu gỗ, hì hì, bất quá, ta chính là thích điểm đó của ngươi, mà không phải cái thân phận Sở đại thiếu gia gì đó nha…”
Sở Minh Lôi hiển nhiên là không có biện pháp đối phó với kiều thê, đành ngượng ngùng cười, cũng không trả lời, tiếp tục làm ra bộ muốn nghe.
Quả nhiên Y Tuyết trêu đùa xong, tiếp tục nói:” Sở gia chúng ta tuy rằng mặt ngoài phong cảnh vô hạn, gia nghiệp sau lưng tuy không nói là vỡ nát, nhưng là cũng có nhiều lỗ hổng. Đồng lứa với cha chỉ có huynh đệ ba người. Nhị thúc theo cha tranh quyền đoạt lợi, hao tổn không ít. Tam thúc chỉ thích tạp nghệ, chí không ở thương nghiệp, hiện tại chỉ có cha một người đau khổ chống đỡ, vì trọng chấn Sở gia, hắn đem đại bộ phận tài chính bí mật đầu tư vào công ti con Lôi Đình khoa kĩ cùng Tấn Lôi khoa kĩ liên thủ khai phá đệ lục đại tin tức siêu cảm quan mô nghĩ kĩ thuật cùng với mấy khối đại hình xây dựng, cho nên lần này đối mặt với cảnh thị trường nhà đất biến động, Sở gia chúng ta thật sự là không còn tiền xuất ra ứng đối. Vừa lúc gặp Tần gia, họ có thực lực tài chính hùng mạnh nhưng lại không có thị trường để đầu tư, đành phải bất đắc dĩ làm “Thông gia”, như thế cả hai nhà đều có lợi.”
“Chuyện này ta cũng biết, kì thật buôn bán hiệp định thì cứ làm, sao lại phải đem chỉ phúc vi hôn cái loại hình cổ hủ xa xưa này ra, làm liên lụy đến hai hài tử còn chưa có xuất thế chứ?”
“Thế mới nói ngươi là cái đầu gỗ a! Thứ nhất, như vậy sẽ biểu hiện thái độ khăng khít giữa hai nhà Sở Tần, làm cho ai muốn chiến với chúng ta một trận cũng phải suy xét đến thực lực của cả hai nhà hợp lại. Thứ hai, cho tiểu tam chứ không phải Thiên Thành, Thiên Phong đi đính hôn chính là chỗ thông minh của cha. Không nói trước sau này hai nhà có còn liên hợp cùng nhau nữa không, dù có đi chăng nữa, 20 năm sau ai biết mọi chuyện sẽ như thế nào. Hai đứa nhỏ nếu hợp thì tốt, nếu không hợp thì khi đó kiếm đại lấy một cái cớ rồi hủy hôn ước cũng chả sao. Tần lão gia tử chắc cũng nghĩ đến điểm này nên mới dễ dàng đồng ý như thế…”
Sở Minh Lôi nghe xong, thở dài ra một hơi, bừng tỉnh đại ngộ nói:” Thì ra là thế! Lão bà, ngươi thật đúng là nữ trung Gia Cát, liệu sự như thần, không hổ là Bắc Đại kinh quản hệ đệ nhất tài nữ, bội phục, bội phục,…”
Nghe trượng phu khích lệ, Y Tuyết có chút ngượng ngùng nói:” Mới vừa nói ngươi là cái đầu gỗ, nhưng giờ miệng lại giống như bôi mỡ vậy, nịnh nọt…”
“Hắc hắc, không nịnh lão bà của ta còn đi nịnh ai chứ? Hay là ta ra bên ngoài…”
“Ngươi dám?”
“Nha…hahahah”
……
Last edited by Quỷ Kiến Sầu; 04-07-2010 at 12:09 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quỷ Kiến Sầu
Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 3: Long Vực Trạch Chủ
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Sở nghiệp tập đoàn, phát tích từ đầu thế kỉ, tên ban đầu là Sở Hiên các, lấy châu báu, điền sản cùng với tài chính lập nghiệp. Trải qua trăm năm mưa gió, đặc biệt là là vào những năm tám mươi của thế kỉ trước, Sở gia sinh ra một cái thiên tài buôn bán, Sở Phóng Sơn, lợi dụng kì ngộ kinh tế cả nước đổi mới, để Sở gia sừng sững đứng lên, chiếc vòi buôn bán vươn đến khắp nơi, đặc biệt với tam giác kinh tế đang phát triển rất nhanh hiện nay không thể không nhắc đến công lao rất lớn của Sở gia, và đó cũng chính là căn cơ của Sở gia.
Sở gia hiện tại trừ bỏ cha mẹ của Sở Phóng Sơn, còn có Sở Phóng Uy, Sở Uy Vũ hai huynh đệ. Mà Sở Minh Lôi là trưởng tử của thế hệ tiếp theo, cùng với hai đứa con trai của nhị thúc Sở Phóng Uy, Sở Minh Đích cùng Sở Minh Thần, mà tam thúc Sở Phóng Vũ chỉ ham mê tạp nghệ, tính tình phóng khoáng không thích kềm chế, ấn theo hắn nói có tình yêu là đủ, cần gì phải kết hôn, vậy nên cho tới nay vẫn chỉ độc thân chưa có con cái gì.
Sở gia chiếm giữ 80% cổ phần của Sở nghiệp tập đoàn, mà Sở thị ba huynh đệ tổng cộng chiếm giữ 75%, trong đó lão đại Sở Phóng Sơn nhiều nhất, đạt đến 35%, Sở Phóng Uy cùng Sở Phóng Vũ hai người chia đều chiếm giữ 40$ còn lại. Còn lại 5% cổ phần của công ty lưu ở trong tay của mẫu thân ba huynh đệ, Sở gia lão thái thái.
…………
Ngày 13 tháng 9 năm 2012, dông tố đầy trời, Bên ngoài khoa phụ sản bệnh viện tư nhân Sở Uyên, Sở Phóng Sơn cùng vợ và nhi tử Sở Minh Lôi chờ bên ngoài phòng mổ lo lắng đợi. Mà viện trưởng bệnh viện thì bồi ở bên, khi thì giải thích khi thì lấy tay lau mồ hôi đang không ngừng rơi trên trán…
Phó nãi nãi(bà nội) sắp thêm một cái tôn tử nói đầu tiên:” Lão nhân, gia tức (con dâu) đã đi vào lâu như vậy sao còn chưa có động tĩnh gì a?”
Viện trưởng vừa nghe vội vàng tiếp lời nói:” Lão phu nhân, người cứ yên tâm, Sở thái thái thai vị (vị trí thai) thực chuẩn xác, tiểu bảo bảo phát triển cũng tốt lắm, không có bất kì vấn đề gì, chỉ là theo ý của Sở thái thái muốn sinh sản suôn sẻ, cho nên thời gian mới muốn dài thêm một chút.”
“Ân, đều là người từng trải, ta cũng hiểu mà. Năm đó thời điểm sinh tiểu Lôi , còn không có được điều kiện như thế này ấy chứ…”
Nhìn nhi tử vẻ mặt xấu hổ, Sở Phóng Sơn giải vây nói:” Minh Lôi, khi nào có tin tức liền phải bảo người thông tri lão thái thái, người thân bên ngoại cùng với tam thúc của ngươi, bọn họ đều muốn biết tin lắm, nha, đúng rồi, còn có nhị thúc của ngươi nữa, mặc kệ thế nào, cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải làm đầy đủ…”
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên bên ngoài một đạo cự thiểm chợt lóe, tiếng sấm vang lên, điện chiếu sáng của bệnh viện toàn bộ phụt tắt, căn phòng nháy mắt liền lâm vào trong hắc ám.
Bất quá rất nhanh, còn không đợi mọi người kịp khủng hoảng, điện lực dự bị của bệnh viện đã được khởi động, đèn khẩn cấp cũng phát ra ánh sáng chiếu lên. Lúc này bên ngoài mưa càng lúc càng to, tiếng gió thổi cũng càng lớn, mà từng tiếng sấm lại liên tiếp chớp động lập lòe.
Phó nãi nãi lo lắng hỏi viện trưởng:”Lý viện trưởng, cái này, cái này không sao chứ?”
Lý viện trưởng còn chưa kịp trả lời, đột nhiên lại là một liên thiểm điện lóe lên, bên trong ánh sáng đã hoàn toàn nhường chỗ cho đèn khẩn cấp, theo sau đó là lại liên tiếp những tiếng nổ vang, giống như ngay bên tai người, đinh tai nhức óc. Đèn vừa mới sáng đã lại tắt đi…
Lúc này nếu có người ở bên ngoài bệnh viện nhìn vào sẽ ngạc nhiên phát hiện ở trên không trung của bệnh viện, một đoàn tử khí lốc xoáy đang không ngừng tụ tập và xoay tròn, hấp thu lôi khí đầy trời,chung quanh đồng thời che kín vô số tia thiểm điện. Từ hướng tây bắc một đạo tử khí xen lẫn nguyệt sắc bảo quang lấy tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được bay đến, tử sắc lốc xoáy như là một khối cự đại từ trường, đem đoàn tử khí hút vào trung tâm lốc xoáy. Trong khoảnh khắc chạm nhau, thiên địa lại vang lên một tiếng nổ, theo vô số điện quang hỏa thạch , một đoàn tử khí sau cùng hướng về phía trước thu lại, đột nhiên mượn lực lượng của lốc xoáy, phát ra cường quang chói mắt hướng về phía dưới lốc xoáy lao xuống, hướng thẳng đến phòng sinh của bệnh viện…
Cột sáng thanh thế kinh người, vừa tiếp xúc với đỉnh bệnh viện không ngờ không có dấu hiệu nổ mạnh cùng phá hoại mà là không có tiếng động xuyên thấu đi vào…
Mọi người trong bệnh viện đang lúc lo lắng hết sức, đột nhiên nhìn thấy trong phòng sinh tử khí lan tràn, u quang đại thịnh, sau đó tử khí nhanh chóng chuyển hóa thành quang mang chói lọi khiến người ta không thể mở mắt ra được, khi đạt đến độ sáng cực đại, một tiếng khóc trẻ con cũng vang lên, mà sấm sét mưa gió ầm ĩ ngoài trời cũng chợt đình chỉ, chỉ có tiếng nước nhỏ ngoài mái hiên là như nhắc người ta hết thảy chuyện vừa phát sinh.
Tiếng trẻ con khóc vang dồn dập đưa mọi người từ trong cơn khiếp sợ tỉnh lại. Sở Minh Lôi là thứ đầu tiên vội vàng tiến vào, nhưng dị biến xảy ra, ba đạo nhân ảnh đột nhiên từ bên ngoài bổ vào cửa phòng sinh, chặn thế đi của Sở Minh Lôi lại, cũng đồng thời ra chiêu kiềm chế lẫn nhau. Mấy người Sở gia trừ bỏ chỉ thấy ba người dây dưa cùng nhau cùng với mơ hồ truyền đến những tiếng sấm ra, cái gì khác cũng không thấy rõ, nên cũng không rõ tình huống là như thế nào.
Oanh một tiếng, ba đạo nhân ảnh rốt cuộc tách ra, đứng ba góc giằng co trước cửa phòng sinh. Cẩn thận nhìn kĩ, không ngờ chính là ba người từng ở Thanh Hải sơn mạch truy tìm long vực Nhàn Vân, Bất Thiện cùng với Cuồng Nho.
Bất Thiện sau khi đúng lại ha ha cười nói:” Thống khoái, thống khoái a, lão lỗ mũi trâu, Vạn Mạch Tiệt Lưu thủ của ngươi lại có đột phá…”
Nhàn Vân nói:” Đại sư, phật môn thiện công của ngươi cũng càng ngày càng tinh thuần, không biết vừa rồi là dùng Bàn Nhược công hay Long Tượng thần công?”
Bất Thiện nói:” Đừng nói cái này nữa. Ta nói này lão lỗ mũi trâu, nhìn ở duyên phận ăn thịt uống rượu trên đường, ngươi sẽ không cùng lão nạp tranh đồ đệ chứ?”
Nhàn Vân vẻ mặt mê mang, khó hiểu hỏi:” Đồ đệ? Cái gì đồ đệ? Đại sư không phải đã buông bỏ tất cả đồ tử đồ tôn của Thiếu Lâm, cô đơn dạo chơi tứ phương sao?”
Bất Thiện cũng không để ý Nhàn Vân làm trò, nói thẳng:” Loang vực trạch chủ, không nghĩ tới lại lựa chọn ở trên người đứa trẻ mới sinh. Trời sinh long mạch, võ uẩn thâm hậu, làm thiện thì phúc trạch thiên hạ, làm ác thì hại nước hại dân, lão nạp tuy rằng đã thoát li khỏi Thiếu Lâm, nhưng Thiếu Lâm chính tông tâm pháp lại vẫn có thể làm việc dẫn thiện này. A di đà phật, bậc thống khổ này, lão nạp không vào địa ngục thì còn ai vào địa ngục nữa…”
Nhàn Vân vừa nghe xong cũng thu hồi vẻ trêu chọc, nghiêm túc nói:” Đại sư không cần phải nói lời lẽ chính nghĩa như vậy. Nghĩ đến đạo gia Vân môn nhất mạch ta, tuy rằng từ xưa đến nay số người không nhiều, mấy đời chỉ có một người, nhưng đời trước đời sau đều là huyền gia chính thống, pháp giảng tự nhiên, từng đời đều yêu thích du ngoạn phong trần, nhưng thiên đạo chính nghĩa lại chưa bao giờ vi phạm, mỗi lần gặp nguy hiểm đều có thân ảnh của đệ tử Vân môn ta, cho nên việc thu dạy đồ đệ này, Vân môn chúng ta cũng có thể làm được, hơn nữa đệ tử Thiếu Lâm của đại sư đâu chỉ có ngàn vạn, đại sư sẽ không cùng bần đạo tranh giành truyền nhân này chứ?”
Bất Thiện đại sư nghe nói mà sửng sốt. Những lời của Nhàn Vân đạo trưởng đều hợp tình hợp lí, thật là không dễ dàng phản bác.
Đúng lúc này, Cuồng Nho vốn vẫn không mở miệng đột nhiên xuất ngữ kinh người:” Hai vị không cần tranh nữa. Truyền nhân long vực này, Cuồng Nho ta muốn định rồi.”
Nhàn Vân, Bất Thiện vừa nghe xong liền bật người phản bác nói:” Hảo một cái Cuồng Nho, truyền nhân này ngươi định rồi à? Với cái tình tình hỏa bạo ghét ác như cừu của ngươi, sao có thể dạy tốt đồ đệ được chứ? Hơn nữa sát khí trên người của ngươi quá nặng, thật sự không thích hợp dạy người. Mong ngươi tự mình hiểu lấy, sớm buông tha đi!”
“Đúng, đúng, thiện tai, thiện tai…”
“Xem ra không dễ dàng nói rồi. Nếu ai cũng không muốn rời bỏ, dành phải dùng nắm tay để phân định vậy…”
“A di đà phật, lão nạp luôn phản đối dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng việc hôm nay đành phải cùng nhị vị luận bàn một chút…”
“Vì Vân môn nhất mạch, Nhàn Vân ta cũng không nề hà…”
….
Người của Sở gia thấy vài vị khách không mời mà đến này tự nói tự họa một hồi về cái gì trẻ con, long vực,…vấn đề, nhưng lại là tranh luận kịch liệt, cơ hồ là muốn khai chiến với nhau, biến cố liên tiếp như thế thật sự là khảo nghiệm năng lực thừa nhận của Sở gia a!
Sở Minh Lôi bị chắn trở về run giọng nói:” Cha, có..có cần phải báo cảnh sát hay không?”
Sở Phóng Sơn dù sao cũng ở thương trường lăn lộn nhiều năm, so với nhi tử sâu xa hơn không biết bao nhiêu, suy nghĩ. Theo những biến cố và lời nói của ba người, trong đầu Sở lão gia tử nhanh chóng tổng kết ra hai điểm mấu chốt: Một là phỏng chừng đã có biến cố gì phát sinh ở trên người tiểu tôn nhi mới sinh của hắn, hai là ba người tới đây, nghe theo lời nói và việc làm, dù là người ngu cũng biết đây chính là cao nhân kiếm ẩn tiên hiệp trong truyền thuyết rồi. Trừ cái vị Cuồng Nho ít nói ra, hai người khác một tăng một đạo thoạt nhìn đều là tiên phong đạo cốt, thần tình chính khí, tuyệt đối không phải cái gì gian giảo nịnh bợ, hơn nữa quả thật theo lời họ nói, không chừng chính là kì ngộ của tiểu tôn tử hắn cũng nên.
Cho nên Sở lão gia tử tạm thời ngăn hành vi của nhi tử lại, chỉ là kêu viện trưởng đem phu nhân sắp té xỉu đi, hắn thì ở lại theo dõi kì biến, chờ tính tiếp.
Sở gia bên này tạm thời hòa hoãn xuống, mà ba người ở cửa phòng sinh cũng đã tới tình trạng dương cung bạt kiếm, xung quanh ba người cương khí dựng nên, kình khí lưu động, trên người Bất Thiện mơ hồ nổi lên phật quang, Nhàn Vân quanh thân thì lại thanh khí vờn quanh, mà làn da Cuồng Nho càng phát ra vẻ trong suốt lấp lánh vô cùng quỷ dị.
Mọi người Sở gia cách đó không xa đã bị cương khí chung quanh bọn họ bức lui vài bước vẫn còn cảm nhận được lực áp bức, không thể không dựa vào tường mới có thể ổn định thân hình. Đây là kết quả do ba người không cố ý áp chế kình khí bản thân, chỉ bảo trì trong phạm vi nhỏ mà thôi.
Ngay tại thời điểm này, cửa phòng sinh đột nhiên mở rộng, một hộ sĩ từ bên trong hốt hoảng chạy ra.
“Viện trưởng, không tốt, không tốt…” lời còn chưa dứt, đầu liền đánh lên cương khí đầy trước cửa, nháy mắt đã bị đánh bay ra ngoài…
Last edited by Quỷ Kiến Sầu; 04-07-2010 at 12:10 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quỷ Kiến Sầu
Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 4: Tử Hư Chân Long (Thượng)
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Ba người đang giằng co đấu khí cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ có người mở cửa lao ra, mắt thấy tiểu hộ sĩ kia bị bắn lên, sợ rằng sẽ có nguy hiểm đến tính mệnh, Nhàn Vân cách cửa gần nhất liền nương theo cỗ kình khí của hai người kia bắn ra, hai tay dựng hình thái cực xoay tròn một cái, cách không vững vàng đỡ lấy nàng. Thân thể tiểu hộ sĩ chỉ là xoay tròn vài vòng, trừ bỏ có chút choáng váng đầu ra cũng không có gì đáng lo ngại.
Bất quá Nhàn Vân cũng đồng thời thừa nhận công lực áp bức của hai người kia khiến cho khí huyết bốc lên, mấy lần suýt buồn nôn, may mà tâm pháp đạo gia bọn họ vốn chú ý việc lấy mềm nhẹ làm chính, lúc này mới khó khăn lắm cứu tính mạng nhỏ của hộ sĩ.
Hộ sĩ cũng kinh hồn táng đảm. Không nói đến chuyện nàng sao tự nhiên lại bị đánh bay ra, mà chính là trước mắt đám hòa thượng đạo sĩ này khiến cho nàng cũng không biết phải làm sao.
Qua biến cố này, tam phương giằng co cũng tạm thời hòa hoãn một chút, thu công lực lại. Thấy tình huống này, Sở Phóng Sơn biết mình nên đến lúc xuất trướng, vì thế bước đi thong thả tiến đến, cũng không quản ba người trước mặt, chỉ là trâm ổn hướng hộ sĩ kia hỏi:” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi cứ từ từ nói.”
Tiểu hộ sĩ vừa thấy rõ người hỏi, vội vàng nói:” A, chủ tịch, vâng, là tiểu bảo bảo, đột nhiên, đột nhiên toàn thân tím lên, hô hấp dồn dập như là thiếu không khí vậy. Điện não đồ cũng gián đoạn, những biện pháp cứu chữa không có chút biện pháp nào…”
“Cái gì?” Cùng với tiếng thét kinh hãi của Sở Phóng Sơn, đồng thời theo đó còn vang theo tiếng của ba người Nhàn Vân.
Nhàn Vân nhanh chóng liếc mắt nhìn Bất Thiện cùng Cuồng Nho, vội vàng nói:” Tại sao lại như vậy chứ? Long vực trạch chủ, kì chủ tất nhiên sẽ phúc duyên thâm hậu, đương chi vô quý! Sao có thể phản phệ được?”
Bất Thiện nói:” Đừng nói trước, vào xem mới quyết định…”
Lời còn chưa dứt, ba đạo thân ảnh chợt lóe biến mất, mọi người Sở gia cũng kịp phản ứng lại, nguyên lai là đứa bé đã xảy ra chuyện, Sở Minh Lôi lại vội vàng chạy vọt vào, nhưng vừa muốn di chuyển thân mình đã bị một trận vô hình khí kình cản lại.
Không đợi mọi người động bước, ba người Nhàn Vân đã lại xuất hiện, chỉ là trong lòng Nhàn Vân đã thêm một đứa trẻ toàn thân bị tử khí bao phủ…
Sở Minh Lôi rống to một tiếng:” Các ngươi muốn làm gì, buông nhi tử của ta xuống, nếu không…”
Nhàn Vân cũng không trả lời, nhanh chóng quét mắt qua mọi người nói:” Nơi này ai có thể làm chủ?”
Theo ánh mắt của mọi người, Sở Phóng Sơn tiến lên từng bước, nói:” Là ta! Không biết các vị cao nhân vì sao muốn khó xử một cái đứa trẻ mới sinh như vậy, có lời gì sao không đem hài tử chữa khỏi rồi nói sau.”
Không đợi Nhàn Vân đáp lời, thanh âm lạnh như băng của Cuồng Nho đã vang lên:” Muốn bảo trụ hài tử, chữa bệnh hiện đại vô dụng rồi. Người hiện tại phải làm là đầu tiên tìm cho chúng ta một cái phòng, thứ hai cam đoan không cho bất luận kẻ nào quấy rầy, nếu không tự gánh lấy hậu quả!”
Bất Thiện cũng lên tiếng nói:” A di đà phật, thí chủ mau chóng quyết định, giải thích thì để sau đi, thời gian không nhiều lằm đâu…”
Nghe thanh âm cảu bọn họ bên tai, ánh mắt của Sở Phóng Sơn lại hướng về trên người tiểu tôn tử mới sinh ra, chỉ thấy tầng tử khí kia càng ngày càng đậm cũng dần chuyển sang giống như thiêu đốt vậy…
Xem ra lời nói của bọn họ không giả, không cần nghĩ nhiều, Sở Phóng Sơn quyết đoán hướng về phái viện trưởng một bên phân phó:” Lý viện trưởng, nhanh chóng tìm một căn phòng trống cho các vị đại sư.”
“Minh Lôi, ngươi mau vào xem Y Tuyết, tạm thời không cần nói thêm cái gì, cứ an ủi nàng đi là được.”
Còn chưa nói xong, đã bị Sở Phóng Sơn cắt đứt:” Đi nhanh đi!”
Phân công xong, Sở Phóng Sơn quay đầu lại nói:” Các vị, mời theo Lý viện trưởng. Còn muốn chuẩn bị cái gì cứ việc phân phó là được.”
Cuồng Nho vừa đi vừa đáp:” Cái khác không cần. Nếu không có ý kiến của chúng ta, ngàn vạn lần không được quấy rầy. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay nên giữ bí mật thế nào, nhìn ngươi cũng không phải cái gia đình bình thường, hẳn là không cần phải ta nói nhiều…”
Nhìn bóng lưng ba người bước đi, Sở Phóng Sơn trong lòng cũng là thắc thỏm bất an. Chẳng qua dựa vài trực giác nhiều năm qua “Đặt cửa” một lần.
“Cha, ngươi, ngươi sao lại dễ dàng tin bọn họ thế được. Chúng ta không biết bọn họ rốt cuộc là người nào, hơn nữa nhìn họ làm việc quỷ dị, ngôn ngữ quái đản, lại là xông vào chỗ tư nhân…”
Thấy nhi tử Sở Minh Lôi trở lại, Sở Phóng Sơn không đáp mà hỏi:” Ngươi sao lại trở về? Y Tuyết sao rồi?”
Sở Minh Lôi đáp:” Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô ấy rồi, hiện tại đang ngủ, tạm thời vẫn chưa tỉnh, cha…”
Sở Phóng Sơn khoát tay chặn lời của con nói:” Không cần phải nói, ý ngươi ta hiểu được. Ta sẽ ở chỗ này chờ, thừa dịp không có việc gì, ngươi đi an bài một chút, thứ nhất, điều động một số nhân thủ bảo an của công ti lại đây, canh giữ trong khuôn viên. Thứ hai, gọi điện cho Trương thị trưởng cùng với Hồ cục trưởng của cục công an, nói ta thỉnh họ uống trà, an bài ở khách sạn Sở Uyên cách đây không xa. Thứ ba, gọi toàn bộ thư kí của ta lại đây, ta có việc phân phó.”
Nghe từng mục an bài, Sở Minh Lôi biết phụ thân mình đã sớm có chuẩn bị, cũng không nhiều lời, chỉ là trước khi đi nhắc nhở phụ thân một câu:” Cha, hiện tại đêm đã khuya, mời Trương thị trưởng, Hồ cục trưởng sợ rằng…”
“Cứ theo ta nói mà làm! Thuận tiện gọi luôn tam thúc của ngươi tới cùng ngồi!” Sở Phóng Sơn nói như chém đinh chặt sắt.
“Vâng!”
Bố trí xong hết thảy, gặp Lý viện trưởng đi trở về, bèn hỏi:” Sắp xếp xong xuôi rồi chứ? Ở đâu, mang ta đi nhìn xem.”
Lý viện trưởng vội vàng đáp:” Vâng, ở cuối tầng lầu này, là một cái phòng bệnh dành cho khách quý, chủ tịch, mời theo ta.”
Theo dọc đường đi, Sở Phóng Sơn cau mày, không ngừng tự hỏi toàn bộ quá trình vừa phát sinh hồi nãy, đối với những an bài hồi nãy của hắn, so với công lực kinh thế hãi tục của ba người kia chắc cũng chỉ xem như cho có mà thôi.
Đi đến nơi, cửa phòng đã đóng kín, vẫn còn mờ hồ lộ ra kình khí. Sở Phóng Sơn thử thử, dùng hết toàn thân lực lượng cũng không thể chạm đến cửa phòng, than thầm một tiếng:” Thôi kệ, đã đến bước này rồi, hết thảy mặc cho số phận đi!” bèn ngồi ở trước hành lang, nhăm hai mắt, lâm vào trầm tư.
Chỉ chốc lát sau, Sở Minh Lôi liền mang theo một đám người tiến đến, tiếng bước chân làm bừng tình Sở Phóng Sơn đang ở trong tự hỏi không ngừng. Thấy nhi tử lại đây, biết hắn đã an bài chuyện ổn thỏa, bèn thu suy nghĩ trong lòng lại, nói:” Minh Lôi, ngươi trước đi bồi Y Tuyết, chờ nàng tỉnh lại hảo hảo nói, không cần che dấu nhiều, gia tức (con dâu) so với ngươi thông minh cùng lí trí hơn ngươi nhiều, sẽ hiểu ngay thôi. Đúng rồi, thuận tiện nói cho nàng biết, chuyện này ta đã xử lí rồi…”
“Vâng, cha!” Sở Minh Lôi không nói thêm gì nữa, ấn theo ý tứ của phụ thân hắn xoay người đi làm, nghĩ thầm rằng nếu không vướng bận đến sinh tử của nhi tử, hắn đã sớm đến bên Y Tuyết rồi…
Sở Phóng Sơn quay mặt sang nhóm người kia, tiếp tục nói:” Hàn thư kí, ngươi lập tức đem toàn bộ công việc mấy ngày hôm nay của ta hủy bỏ. Ta muốn ngươi hai mươi bốn giờ trực ở công ty, có chuyện gì thì báo cho ta, luôn phải bảo trì liên hệ vệ tinh, tùy thời nghe ta thông báo.”
“Trần thư kí, ngươi lập tức an bài vài người đi tuần tra chung quanh xem có dị trạng gì không, bất kể là người nào đều phải ngay lập tức báo cáo.”
“Lý thư kí, ngươi nhanh chóng liên hệ công ty điện tín, 5 phút nữa ta muốn che chắn toàn bộ sóng vô tuyến của khu vực này, chúng ta toàn bộ chuyển sang sử dụng vệ tinh liên hệ.”
“À, đúng rồi, Lý viện trưởng, ngươi lập tức đem danh sách tất cả nhân viên trực ban hôm nay báo lên cho ta, chuyện đêm nay không có sự cho phép của ta không được để lộ ra ngoài, nhân viên đi làm nhiệm vụ cũng không cho phép đi ra bên ngoài.”
Last edited by Quỷ Kiến Sầu; 04-07-2010 at 12:11 AM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quỷ Kiến Sầu
Quyển 1: Tử Hư Chân Long Chương 4: Tử Hư Chân Long (Hạ)
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Trong phòng, Nhàn Vân, Bất Thiện cùng Cuồng Nho ba người ngồi đối diện thành hình tam giác, ở giữa chính là chủ nhân long vực, đứa bé của Sở gia.
Trên người đứa bé tử khí quá nhiều, bên ngoài đã hiện ra tình trạng thiêu đốt, nhìn lại thân mình, hai mắt nhắm chặt, sắt mặt tím xanh, cái tay nhỏ nắm chặt, đã là thiếu dưỡng khí, thở nhiều hít ít.
Nhàn Vân cau mày thì thào lẩm bẩm:” Tạo sao có thể vậy được chứ? Theo lí thuyết long vực là long khí biểu tượng cho cát tường cùng phú quý, như thế nào lại sinh phản phệ? Hơn nữa lấy nội lực của ta cũng căn bản không có cách nào đi vào trong đó…”
Cuồng Nho đột nhiên chen miệng nói:” Chỉ có một loại tình huống mới làm ra như vậy…”
Nhàn Vân cùng Bất Thiện sắc mặt biến đổi, không nhịn được đồng thời hỏi:” Tình huồng gì?”
Cuồng Nho cũng không thừa nước đục thả câu, vẫn bảo trì ngữ khí bình tĩnh nói:”Theo điển tịch của Toàn Cơ tông chúng ta ghi lại, tình huống long vực phát sinh phản phệ chủ nhân, đó chính là đụng phải tử hư long khí tích tụ đã vạn năm rồi. Lực lượng khổng lồ này, dù là đứa bé mới sinh, tiên thiên thân thể, không hề có tạp chất cũng chỉ thừa nhận được một lát, sau đó, vì do gân cốt kinh mạch toàn thân còn chưa phát triển hoàn thiện, không thể chịu được quá trình long khí tiến nhập cải tạo thân thể, kết quả là toàn thân đứt mạch hít thở không thông mà chết. Cho dù là người tu hành như ta và các ngươi cũng không thể chống đỡ được vạn năm long khí này, trạch chủ (người nhận được long khí) sẽ nổ tan xác mà chết. Hơn nữa nhìn tử diễm đang thiêu dốt trên người đứa trẻ, cùng với sự miêu tả tử khí hóa hư, muốn trở thành ngọn lửa trong điển tịch giống nhau như đúc, hẳn là không sai được.”
Nhàn Vân nghe xong liền vội hỏi:” Vậy trong điển tịch kia có ghi phương pháp hấp thu hóa giải không?”
Cuồng Nho nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói:” Nếu có, ta cũng không cần ngồi ở đây cùng các ngươi, đã sớm buông tay làm rồi.”
Nghe xong kết quả, ba người lại lâm vào trầm tư.
Đột nhiên, đứa trẻ ở giữa co quắp, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến xanh tím, ba người kinh hãi, Nhàn Vân vội nói:” Trước mặc kệ cái gì long vực truyền nhan, việc cấp bách bây giờ là xem có thể hóa giải long khí chi uy được hay không, bảo trụ tính mạng đứa bé lại đã.”
Bất Thiện hình như nghĩ ra cái gì, liền hỏi:” Cuồng Nho, ngươi vừa nói đứa bé sở dĩ không thừa được long khí cải tạo thân thể, là bởi vì căn cốt gân mạch chưa phát dục, nếu như lap4 nạp dùng Dịch Cân kinh phạt mao tẩy tủy, không biết có được không?”
Cuồng Nho suy nghĩ một chút rồi đáp:” Trên lí thuyết là được, nhưng ta vừa mới thử qua, lấy công lực của chúng ta căn bản là không thể xuyên thấu qua tầng bào hộ của long khí, cho dù Dịch Cân kinh của đại sư là tuyệt học cũng không có nơi dụng võ a! Hơn nữa cho dù đưa vào được nhưng đứa trẻ có thừa nhận quá trình đó được hay không cũng còn không biết được.”
Bất Thiện không đợi Cuồng Nho trả lời hết đã cướp lời nói:” Được hay không, lão nạp cũng muốn thử qua. Tầng long khí bảo hộ bên ngoài uy lực phi phàm, nhưng phần đỉnh đầu đứa trẻ lại là điểm yếu nhất, sử dụng mật kĩ của Thiếu Lâm chúng ta, Kim Cương Quán Đính đại pháp, vẫn có thể đi vào. Bất quá lấy sức của một mình lão nạp thì không thể làm được, mong nhị vị hỗ trợ a!”
Nhàn Vân nghi ngờ nói:” Điểm đột phá nằm ở trên đầu, việc này rất nguy hiểm. Lấy thể chất yếu ớt của đứa bé, cho dù có thể cứu trị được, sợ rằng sẽ trở thành một cái tàn phế ngu ngốc mất thôi.”
Cuồng Nho ở một bên đột nhiên vội vàng nói:” Không còn thời gian thảo luận vấn đề này nữa đâu, các ngươi nhìn xem, đứa bé đã sắp không chịu nổi nữa rồi, thôi mặc kệ, chữa thì cứ chữa, muốn chữa thành ngựa sống hay ngựa chết, tất cả đành mặc theo duyên số của đứa bé này mà thôi…”
“Tốt lắm, chúng ta ba người liên thủ, cùng vạn năm long khí này đấu một trận thử xem!” Nhàn Vân nghe thấy thế cũng nhanh chóng quyết định.
Ba người thương lượng thỏa đáng, đầu tiên là Nhàn Vân cùng Cuồng Nho hai người dùng khí cơ tương dẫn, đem đưa bé nâng lên, đầu hướng về phía Bất Thiện, Bất Thiện cũng nhân cơ hội này vận công xong, toàn thân phật quang đại thịnh, hai hàng lông mi trắng cũng dựng ngược lên, hai tay bao phủ kim quang, dần dần tiếng đến đầu của đứa trẻ…
Lúc kim quang trên hai tay Bất Thiện vừa tiếp xúc, long khí bảo hộ vùng trên đầu liền chống lại, bất quá quả thật giống như lời hắn nói, nơi này là chỗ yếu nhất, tuy rằng đã bị lực cản làm cho chậm lại, nhưng vẫn có thể tiến lên, ngay tại khi kim quang cảu Bất Thiện sắp xuyên thấu qua tầng trong cùng, đột nhiên tử khí không ngừng tụ lại, rất nhanh đã phản công. Toàn thân Bất Thiện run rẩy, dù đã dùng hết công lực ngăn cản nhưng hai tay vẫn từ từ bị đẩy ra.
Nhàn Vân, Cuồng Nho hai người thấy dị trạng xảy ra, một bàn tay vội vàng khống chế đứa bé, bàn tay kia hướng về phía Bất Thiện, lấy chưởng làm trụ cột, truyền công lực…
Ba người hợp lực lại khó khăn lắm mới chống lại được phản kích của long khí, dần dần có thể đẩy mạnh tiến lên phái trước. Khi còn cách khoảng một gang tay, đỉnh đầu ba người đã là bạch khí nghi ngút, thân thể run rẩy, nhìn ra đều đã sử xuất toàn bộ công lực. Lúc này ba người có thể nói tiến thối lưỡng nan, buông tha cũng không được. Bọn họ không nghĩ tới Tử Hư long khí này lại lợi hại đến thế, nếu như lúc này thu công lại, tất nhiên sẽ bị cỗ long khí này phản phệ đến thân. Uy lực như thế, dù công lực cao đến đâu cũng không khỏi rơi vào cảnh gân mạch đứt ra từng khúc mà chết.
Bạch khí vờn quanh tràn ngập căn phòng, Bất Thiện ba người đã tới tình cảnh nguy cấp rồi, toàn thân mồ hôi đang không ngừng tuôn ra như mưa, gân xanh cũng nổi lên vằn vện. Bất Thiện hai tay đã đỏ bừng, Nhàn Vân thì toàn thân thanh quang bắn ra, mà làn da vốn đã trắng nõn nà của Cuồng Nho giờ đây gần như trong suốt, cẩn thận nhìn đều có thể thấy được kinh mạch chảy bên trong…
“Phốc xích…” Một tiếng truyền đến, tuy rằng tiếng vang không lớn, nhưng đối với ba người lúc này có thể coi như là âm thanh trời ban vậy. Hai tay Bất Thiện rốt cuộc đã ấn được lên đỉnh đầu đứa trẻ. Không còn long khí ngăn cản, kình khí như tìm được chỗ phat tiết, nhanh chóng tiến nhập vào trong cơ thể đứa bé, dọa Bất Thiện hết hồn, nhanh chóng thu lại công lực, nhưng vì vậy, máu tươi liền từ miệng truyền ra, may mắn hơn trăm năm khổ tu Thiếu Lâm chính tông tâm pháp, rốt cuộc Bất Thiện cũng khống chế được kình khí, bắt đầy đẩy lực đạo toàn thân chậm rãi khuếch tán bốn phía trong cở thể đứa bé.
“Nhàn Vân, Cuồng Nho, các…các ngươi lấy kình khí bức bách long khí bên ngoài, lão nạp…lão nạp chuẩn bị bắt đầu Quán Đỉnh tẩy tủy, trợ giúp hấp ….hấp thu…” Bất Thiện một bên vận công, một bên khó nhọc nói.
Tình huống như thế, Nhàn Vân, Cuồng Nho đều là nhất đại tông sư, đương nhiên biết phải làm gì, cũng không trả lời, đem khí tức thổ nạp đều đặn, chậm rãi đem chân khí tiến vào, áp bức long khí bên ngoài đứa trẻ…
Last edited by Quỷ Kiến Sầu; 04-07-2010 at 12:11 AM.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Quỷ Kiến Sầu