Khi thơ chẳng thể cứu rỗi cho đời
Nghề bồi bút
Trút chữ từ tim, gan đánh đổi tiền
Thơ đến từ ngày xưa
Trai trẻ
Mộng mơ bay theo trăng, rớt xuống đáy ao
Những vòng xe tủi nhục
Thơ chẳng lấm bụi trần
Suy tính áo cơm, chút lãng mạn xanh xao
Khi thơ chẳng thể cứu rỗi cho đời
Lập thân đâu có dễ
Văn chương xưa không đùa cơm áo
Người đưa cân gạo, định tính thơ
Con yêu ơi nín khóc
Cha bất tài con chẳng được bữa no
Gió lộng bốn chái nhà
Lạnh co ro
Và thơ chẳng thể cứu rỗi đời
Bất chợt thấy mình rẻ rúng
Mừng vì câu chữ thêm dấu cộng
Hổ thẹn dần quen chai mặt cười
Từ ngữ không biết nịnh nọt
Chỉ tại người
Thơ bị hãm hiếp tự ngày chưa thai nghén
Nhục lắm thơ
Khổ quá đời................!
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: