Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 07-05-2008, 11:18 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post Phụng Hoàng Thần (U Linh Yêu Nữ)

Phụng Hoàng Thần (U Linh Yêu Nữ)

Tác giả: Túy Lạc Thiên
Dịch giả: Hàn Giang Nhạn


Phụng Hoàng đài thượng Phụng Hoàng du.
Phụng khứ đài không gian tự lưu.
Ngô cung hoa thảo mai u kính,
Tấn đại y quan thành cổ khâu.
Tam sơn bấn lạc thanh thiên ngoại,
Nhị thủy trung phân bạch lộ châu.
Tổng vị phù vân năng tế nhật,
Trường an bất kiến sử phân sầu.

Tạm Dịch:

Đài Phụng Hoàng xưa chốn phụng chơi,
Phụng đi đài vắng nước chơi vơi.
Cung Ngô hoa ngỏ dường hoang lấp,
Triều tấn cân đai nắm mộ vùi.
Ba đỉnh núi vương ngoài khói tỏa,
Hai dòng sông rè bãi cò xuôi.
Vừng dương ngắn nỗi mây mờ phủ,
Chẳng thấy Trường An luống ngậm ngùi.

Bài thơ này Lý Bạch đã cảm tác nhân buổi lên Phụng Hoàng đài, nhưng ông chỉ tưởng tới y quan đời Tấn và Ngô cũng do Tôn Quyền đời Tam Quốc xây dựng, mà không nhắc đến cuộc hưng suy của Phụng Hoàng đài. Đó là một điều đáng tiếc.

Về đời Xuân Thu thành Kim Lăng thuộc nước Ngộ Sau Ngô Tiễn diệt Ngô thành này mới thuộc nước Việt. Việt vương Câu Tiễn diệt Ngô rồi tự cho là trong tay nắm vững sơn hà mới xây Phụng Hoàng đài để kỷ niệm thịnh sự Trên thực tế, Câu Tiễn xây Phụng Hoàng đài vì một hành động bí mật.

Ai cũng biết binh học Trung Hoa về thời cổ rất hưng thịnh. Nào Lục Thao của Thái Công, nào Tam lược của Hoàng Thạch, nào binh pháp của Tôn, Ngô...
Việc bài binh bố trận, chế dịch tiên cơ, cố nhiên không thể khiếm khuyết, nhưng cùng địch giao phong phải trông vào binh khí để thủ thắng.
Trong thập bát ban binh khí thì kiếm pháp khó luyện nhất, nên đời nào cũng coi trọng kiếm thuật.

Về cổ kiếm nổi tiếng có những thanh Cự Khuyết, Thái A, Thanh Hồng, Bạch Hồng, Thanh Sách, Long Uyên, Thuộc Lũ, Công Bố... nhất là những thanh Can Tương, Mạc Gia thì ai cũng nghe n'i đến.

Nơi đây nhắc tới một thanh thần kiếm khác, trên đời ít ai biết đến. Đó là thanh tường vân, mai sau gọi là Thái Hồng. Cổ nhân có câu "Thuộc lù hiện, Thái Hồng phi" . Từ đó nó lại mang tên là thuộc lũ.

Đời Ngô Việt xuân thu, Thuộc Lũ kiếm lọt vào tay Ngô Vương Phù Sai. Sau Ngô vương không nghe lời can của NGũ Tử Tư, đã dùng thanh kiếm này bắt ông tự tử. Người thời bấy giờ cho nó là vật bất tường.

Thái Hồng kiếm lọt vào tay Việt vương Câu Tiễn. Việt vương diệt Ngô lúc ban sư sắp xây đắp Phụng Hoàng đài. Đem bảo kiếm chôn dấu dưới đất và đổi tên là Phụng Hoàng kiếm. Vụ bí mật về xây đài là ở chỗ đó. Lý Bạch không nhắc tới Phụng Hoàng đài thành ra bài thơ này chưa tả hết được cái hay cái đẹp.

Phi Lộ

Một đêm mưa gió nặng nề.
Sau lúc hoàng hôn, bầu trời mây kéo đen kịt, gió thổi ào ào, mưa rào sầm sập, sấm nổ vang trời, chớp giật loang loáng. Cảnh tượng này khiến người ta khiếp sợ và cảm thấy sắp xảy ra chuyện bất thường.

Trên Phụng Hoàng đài vào lúc canh một , đột nhiên vô số bóng đen xuất hiện như ma qui? dưới cơn chớp nhoáng. Bọn họ từ bốn mặt tám phương xông lên đỉnh núi. Tiếp theo là tiếng reo hò, tiếng êu réo vang dội. Kiếm ảnh dao quang vi vút như tranh sáng với điện chớp.

Cư dân gần gần miền không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Kẻ nhát gan cho là gần tới ngày mạc vận, sợ hãi đến hồn lạc phách bay, nhưng cũng có người lớn mật len lén ra cửa dòm. Những tiếng chém giết, tiếng kêu rú khiến cho bọn họ toàn thân run bần bật không dám cử động nữa.

Tình trạng này khai diễn mồi lúc một trầm trọng càng đêm khuya lại càng rùng rợn. Dưới chân núi một bóng đen chạy tới. Đó là một lão già trên lưng cõng một đứa nhỏ, mà không ai nhìn rõ đứa nhỏ lớn bằng nào.

Lão già xuống đến chân núi, ngữa mặt lên trời than rằng:
- Đây là trời tuyệt Thiết gia rồi !
Lão hốt hoảng dấu đứa nhỏ vào trong một hốc đá, cất tiếng nghiêm trọng dặn gã:
- Sĩ nhi ! Ngươi không được cử động mà cũng chớ lên tiếng . Đã có một toán cường địch phá hủy nhà ngươi thì chớ, nào ngờ lại một toán khác vây đán gia gia ngươi. Bây giờ bá bá phải lên núi liều mạng.

Dưới trận cuồng phong bạo vũ, thằng nhỏ vẫn tỉnh táo như thường. Mặt gã đầy giọt nước, không hiểu nước mưa hay nước mắt. Gã cất tiếng ú ớ nghiến răng nghẹn ngào hỏi:
- Bá bá ơi ! những kẻ đốt nhà, giết người nhà tiểu điệt là ai? Đồng thời những người tới đây là bọn nào?
Lão già thở dài đáp:
- Những kẻ đốt nhà giết người là quân cường bạo, có khi là kẻ thù của gia gia ngươi. Nhưng bọn trước mắt này e rằng không giống hế, hoặc giả họ vì Phụng Hoàng kiếm mà tới ! Sĩ nhi ! Nói tóm lại đối với nhà họ Thiết là họa vô đơn chí.
Thằng nhỏ muốn đi theo vội giữ lão lại hỏi:
- Bá bá ơi ! Gia gia ở Phụng Hoàng đài hơn một năm nay, phải chăng lão gia quả đã thấy được thần kiếm?
Lão già lắc đầu đáp:
- Cái đó phải hỏi gia gia ngươi mới biết được. Sĩ nhi ơi ! Nếu bá bá và gia gia ngươi đêm nay không còn sống để trở về. Ngươi phải nhẫn nại để sinh tồn. Mối thù của gia gia cùng bá bá sau này chỉ còn trông vào một mình ngươi rửa hận.
Thằng nhỏ khóc thúc thít nói:
- Bá bá ơi ! Bá bá đi thôi. HÀi nhi nhớ kỷ rồi.
Lão già nghẹn ngào dặn:
- Sĩ nhi ! Trước khi luyện thành vònghệ cao thâm, ngươi phải đặc biệt nghi nhớ ba điểm: một là chớ vội đi tìm kẻ thù, hai là nhẫn nại mối bi thương, ba là không được tiêu cực. Bá bá đi đây.
Thằng nhỏ ggật, mắt gã lộ ra những tia lửa oán độc.
Lão già lên núi xông vào giữa đám quần địch. Tiếng chém giết lại càng khủng khiếp.
Suốt một đêm qua cho tới trời tỡ mờ sáng, mưa đã tạnh, gió đã dừng. Phụng Hoàng đài trở lại tịch mịch như xưa.
Lúc mặt trời mọc, cư dân kéo nhau lên đài đông như nước chảy để coi hậu quả màn kịch đêm qua. Tiếp theo một đội quan binh kéo đến.
Quan binh lên lên núi rồi liền phong tỏa đỉnh núi, dân thường không một ai được lên. Tình hình trên núi thế nào, ngoài bọn quan binh chẳng một ai hay.
Vào khoảng giữa trưa mới thấy bọn quan binh khiêng xuống mấy chục xác chết.
Trong đám dân cư đông đảo có cả thằng nhỏ. Gã phát giác trong đám xác chết có hai lão già vết máu loang lỗ. Gã không nhịn được khóc la lên, chỉ muốn xông ra...
Đột nhiên một lão già đúng ra là một quái nhân lưng gù, vội vươn tay ra ôm lấy gã chạy đi. Cử động của quái nhân nhanh đến nỗi cả quan binh lẫn cư dân không một ai ngó thấy.
Không đầy một tháng sau, trên chốn giang hồ, một tin đồn lại làm chấn động võ lâm : hai nhân vật khét tiếng võ lâm là Thiết Lạp Ông và Phạm Minh Truyền chết ở Phụng Hoàng đài. Người ta lại nói Thiết gia trang ở La Phù bị thiêu hủy và giết hết cả nhà chẳng còn một ai...



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trời đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gửi lời cảm ơn đến người viết bài
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 07-05-2008, 11:19 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Hồi 1
Phụng Hoàng thành phát sinh biến cố

Tại phía nam thành Kim Lăng có một khu mồ mả ngổn ngang kêu bằng Loạn Táng Cương. Khu này cách Phụng Hoàng đài không xa mấy. Nơi đây chôn táng những người cùng nghèo ở tha phương bất hạnh qua đời.
Trải qua bao nhiêu năm những mồ mả này phần nhiều vô chủ, cả đến tấm bia cũng không có, khiến du khách không khỏi buồn rầu thảm đạm.
Xuân thu nhị tế hương khói vắng tanh. Chỉ ngày gặp tết Trung Nguyên, những người hiếu thiện mời sư đến siêu độ cùng thí thực, chẳng một thân nhân nào nãng lai tảo mộ.
Mới đây trên Loạn Táng Cương lại thêm ba chục ngôi mả mới do quan nha phái người mai táng. Trong đám hơn ba chục ngôi mộ này chỉ có hai ngôi có bia đá trên khắc "la Phù Đại Hiệp Thiết Lạp Ông chi mộ" và "Tiêu Dương Đại Hiệp Phạm Minh Tuyền chi mộ" phía dưới chỉ khắc mấy chử : Người chịu ơn kính lập. Hiển nhiên họ đã ngấm ngầm dựng bia.
Ba mươi mấy ngôi mả này táng chưa lâu thì gặp tiết Thanh Minh. Ngoài nội hoa Đỗ Quyên nở đầy giàn, tro tiền giấy bay khắp mặt đất.
Đỗ Phủ đời nhà Đường đà có bài thơ vịnh tiết Thanh Minh:

Thanh Minh lại gặp tiết mưa phùn,
Để khách qua đường dạ héo hon.
Ướm hỏi tửu gia đâu có tá?
Mục đồng tay trỏ Hạnh Hoa Thôn.

Tiết Thanh Minh lần này trời chẳng vầng mây, gió xuân hòa ấm. Khắp nơi mùi hoa thơm ngát, khách du xuân tảo mộ tấp nập ngoài đường.
Đặc biệt trong đám du khách có một thanh niên lưng đeo trường kiếm, tay cầm hương nên cúi đầu lầm lũi bước đi, tiến thẳng vào Loạn Táng Cương.
Thanh niên đứng giữa đám mả mới, ngửng đầu đảo mắt nhìn quanh tựa hồ quan sát điều gì, vẻ mặt rất khẩn trương.
Một lát sau, bỗng nhiên nghe chàng tự nói một mình :
- Mặc kệ họ, họ có đến thì ta liều mạng với họ.
Có lẽ chàng chưa phát giác ra động tịnh gì liền tiến lại gần phía hai ngôi mộ Thiết Lạp Ông và Phạm Minh Truyền. Chàng đốt giấy thắp hương thi hành đại lễ, miệng lâm râm khấn khứa :
- Kính hai vị lão ân công ! Vãn bối chịu ơn nhị vị cứu sống. Kiếp này không thể báo đền, vậy cứ xuân thu nhị tế, vãn bối chẳng quản đường xa muôn dặm, không sợ địch nhân hung tàn, mạo hiểm dến đây khấu đầu...
Chàng khấn xong đứng dậy nói tiếp:
- Nhị vị lão ân công ! Vãn bối không hiểu nhị vị còn con cháu gì nữa chăng ? Nếu nhị vị có linh thiêng xin báo mộng cho haỵ Vãn bối còn sống ngày nào quyết tìm cho thấy con cháu nhị vị lạc lõng nơi đâu?
Dứt lời chàng toan trở gót ra đi thì đột nhiên trong bóng tối vọng ra tiếng cười nhạt.
Thanh niên giựt mình kinh hãi, xoay tay rút trường kiếm, miệng quát hỏi:
- Ai?
Phía tây Loạn Táng Cương đột nhiên xuất hiện năm quái nhân che mặt. Tên nào tay cũng cầm trường kiếm, một tên đáp:
- Đại gia vâng lệnh coi giữ phần mộ Thiết Lạp Ông. Ngươi là ai?
Thanh niên dõng dạc :
- Thiếu gia không đổi họ, ngồi chẳng đổi tên Tư Mã Quan là mỗ.
Người che mặt kia nghe nói bất giác lùi lại một bước cười khanh khách nói :
- Té ra là đại kiếm nổi tiếng hai miền Nam , Bắc.
Tư Mã Quan cười lạt nói :
- Ai phái các vị tới đây thủ mộ ?
Người che mặt lắc đầu đáp:
- Tử Dương kiếm khách ! Ngươi đã biết rồi còn hỏi làm chi?
Tư Mã Quan cả giận nói :
- Thiếu gia sẽ có thủ đoạn bắt buộc ngươi phải cung khai...
Chàng vừa dứt lời đã phóng kiếm như rồng bay, vừa quát vừa xông lại.
Năm người che mặt liền tán ra rồi bao vây chàng vào giữa.
Tư Mã Quan một mình chọi với năm người mà không nao núng, vẫn nắm được tiên cơ, công nhiều hơn thủ.
May ở Loạn Táng Cương ít người đến tảo mộ nên cuộc chiến đấu khốc liệt không làm cho cư dân hoảng sợ.
Trường ác đấu kéo dài chừng hơn một giờ, đưa đến kết quả bốn người trong năm tên che mặt té xuống. Chỉ còn tên thủ lãnh cũng bị hai nhát kiếm thương liền liều mạng tấn công mấy chiêu rồi chạy trốn về phía tây nam.
Tư Mã Quan khi nào để hắn sống sót. Chàng quát to một tiếng băng mình rượt theo, nhất quyết không chịu buông tha.
Người che mặt dường như biết mình khó trốn thoát, liền há miệng hú lên một tiếng dài.
Tư Mã Quan biết là hắn phát hiệu để cầu viện, càng đuổi theo rất gấp.
Người che mặt chạy trốn đến bờ sông, Tư Mã Quan thấy vậy cả mừng, vung kiếm nhảy xồ tới, miệng quát lớn :
- Nạp mạng đi thôi !
Ngờ đâu sau gốc cây một bờ sông có một lão già che mặt bật lên tiếng cười âm trầm nói :
- Hậu sinh tiểu bối ! Sao ngươi dám khoe tài trước mặt lão phu.
Tư Mã Quan vừa ngó thấy lão lập tức thâu chiêu lùi lại, lớn tiếng hỏi :
- Các hạ là ai?
Lão gìa che mặt cất giọng trầm trầm hỏi lại :
- Nếu lão phu có thể cho ngươi hay thì dã không cần gặp mặt nữa. Tiểu tử ! Giữa Thiết Lạp Ông và ngươi có mối liên quan thế nào?
Tư Mã Quan cười lại đáp :
- Cái đó các bất tất phải hỏi làm chi?
Lão che cười khành khạch nói:
- Chắc ngươi không phải là con cháu Thiết Lạp Ông ?
Đại hán che mặt kia vừa thở vừa nói:
- Thưa điện chúa ! Gã là Tử Dương Kiếm Khách Tư Mã Quan mới nỗi tiếng giang hồ mấy năm nay.
Lão già che mặt quát :
- Im đi !
Hiển nhiên đại hán gọi lão bằng điện chúa đã làm cho lão tức giận.
Lão quay lại bảo Tư Mã Quan :
- Tiểu tử ! Vị đường chúa này đã tiết lộ thân phận của lão phu thì nhất định ngươi phải chết.
Tư Mã Quan cả giận chống kiếm xông lại tấn công.
Lão già che mặt đột nhiên cười khanh khách nói:
- Coi kiếm phong cũng biết ngươi là hạn hậu bối mới quật khởi. Đáng tiếc ngươi giao kết với Thiết Lạp Ông là người bạn chết rồi.
Lão già che mặt tay không lạng mình né tránh khỏi chiêu kiếm của Tư Mã Quan, đồng thời vung chưởng chênh chếch dánh tới.
Lão nói:
- Lão phu ít khi động thủ với ai, bửa nay gặpp tiết Thanh Minh, giỡn chơi với ngươi mấy chiêu cho vui.
Tư Mã Quan thấy chưởng kình của lão nặng như núi biết là gặp tay cao thủ phi thường. Chàng liền đề tụ đến mười hai thành công lực để xử tuyệt chiêu, liều mạng tấn công.
Lão che mặt cũng không dám coi thường. Đóng chưởng đánh ra như một tấm lưới dầy đặc. Đồng thời lão ngó đại hán che mặt quát :
- Nhị đường chúa ! Còn coi gì nữa? Sao không chạy về thu thập thi thể?
Đại hán dạ một tiếng rồi chạy vào Loạn Táng Cương.
Tư Mã Quan đánh liền một hơi ngoài ba mươi chiêu mà chẳng chiếm được chút thượng phong nào, lại lâm vào tình trạng sống chết đến nơi.
Lão già che mặt bật tiếng cười âm trầm nói:
- Tiểu tử ! Lực lượng của ngươi hãy còn kém phần hỏa hậu. Lão phu không đùa giỡn với ngươi nữa. Coi chừng ! Lão phu ra chiêu này để lấy mạng ngươi đó.
Dứt lời lão phất tay áo quanh đi một vòng như điện chớp quấn lấy trường kiếm của Tư Mã Quan khiến cho chàng toàn thân chấn, lại hết đường tiến thoái. Tiếp theo lão giơ tay mặt lên, bàn tay đỏ như máu. Nhất là năm ngón đỏ rực tựa than hồng, khoằm khoằm như móc câu từ từ chụp xuống đầu Tư Mã Quan. Đồng thời lão bật tiếng cười lạnh lẽo âm trầm :
- Tư Mã Quan biết mình sống không được nữa, nhưng tuyệt không lộ vẽ van xin, chàng nhắm mắt chờ chết.
Giữa lúc lão già che mặt chụp năm ngón tay đỏ như máu chỉ còn cách đầu đối phương chừng mấy tất, đột nhiên lão hoa mắt, thậm chí toàn thân lãoo từ từ đưa lên, tiếp theo mình bị xoay chuyển theo gió bay đi.
Tư Mã Quan đột nhiên cảm thấy thanh trường kiếm trong tay được buông ra, đồng thời kình lực toàn thân hoạt động trở lại như trước. Chàng không khỏi kinh ngạc mở trừng mắt ra.
Tình hình trước mặt đã thay đổi, không biết lão già trước mặt đã đi dad^u rồi. Người đứng đó là một lão già lưng gù, râu tóc bạc phơ rối loạn bù xù.
Lão già coi rất hoạt kê nhìn Tư Mã Quan miệng cười hềnh hệch.
Tay lão dắt một thằng nhỏ lối mười một muười hai tuổi.
Tư Mã Quan chẳng hiểu ra làm sao, chắp tay thi lễ nói:
- Lão tiền bối ! Nhờ ơn lão tiền bối cứu cho mới được sống sót. Vãn bối cảm kích vô cùng.
Lão công công chẳng để ý gì, cũng không đỡ chàng dậy, chỉ cười khanh khách hỏi:
- Tiểu tử ! Đừng dập đầu nữa. Trongmình ngươi có bạc không ?Tư Mã Quan không hiểu. Chàng khấu đầu đứng dậy ngơ ngác hỏi:
- Lão tiền bôi ! Tiền bối cần bao nhiêu?
Lão công công cười ha ha đáp:
- Một vạn lượng.
Tư Mã Quan cả kinh nói:
- Vãn bối làm gì có nhiều tiền thế ? Dù có cũng không mang nỗi !
Lão công công hỏi :
- Có chín ngàn lạng không ?
Tư Mã Quan nhăn nhó lắc đầu đáp:
- Chín ngàn hay một vạn cũng chẳng sai nhau mấy.
Lão công công cười nói:
- Thế thì thằng lõi còn hỏi lão gia cần bao nhiêu làm cái đếch gì?
Tư Mã Quan hiểu ý, liền móc hết bạc trong mình ra, thẹn thùng đáp:
- Lão tiền bối ! Trong mình vãn bối chỉ có bấy nhiêu.
Lão già thò đầu ra bgó rồi gật gù nói :
- Chín mươi sáu lạng ba đồng tám phân. Ha ha ! Ta không cần lấy cả bấy nhiêu.
Lão thò tay lấy ba đĩnh đưa cho gã tiểu đồng nói :
- Tiểu hoạt đầu ! Bấy nhiêu đủ cho ta làm tiên` lộ phí rồi.
Gã đồng tử cốt cách thanh kỳ, nhưng nét mặt không một tia cười.
Gã đón lấy bạc rồi hỏi :
- Lão hoạt đầu ! Vị đại ca nàyy có đi với chúng ta không ?
Lãoo công công ngoắc miệng ra đáp :
- Đi làm sao được ? Tiểu hoạt đầu ! Sao ngươi lại hỏi thế ?
Đồng tử đáp:
- Lão hoạt đầu ! Lão cứu người lần này nhưng khó mà cứu được lần sau. Chúng ta đi rồi , địch nhân đến chẹn y thì sao?
Lão hoat đầu vỗ trán nói:
- Phải rồi ! Tiểu hoạt rất chu đáo. Ta chưa nghì tới điểm này !
Lão nói rồi thò tay vào bọc áo trắng bằng vải xám lấy ra một vật đưa cho Tư Mã Quan nói:
- Tiểu tử ! Cầm lấy!
Tư Mã Quan đón lấy coi, không nghờ là một con Phụng Hoàng nhỏ bằng vàng, trêm mặt khắc ba chử cổ tự "Phụng Hoàng Thần" chàng không khỏi nghĩ thầm:
- Đây là tấm lệnh phù của lãoTư Mã Quan tuy còn nhỏ tuổi, nhưng gia nhập giang hồ đã mấy năm đã có chút danh tiếng. Hiển nhiên chàng võ công cao thâm, mà tương đối còn có chút kinh nghiệm giang hồ, nên chàng vừa coi đã biết ngay lệnh phù của bật tiền bối nổi danh.
Có điều là chàng chưa nghe ai hỏi lệnh phù là con kim Phụng Hoàng này, li^`n ngập ngừng hỏi :
- Lão tiền bối ! Vãn bối cầm cái này là có thể...
Lão công công ngắt lời :
- Cái đó không giữ được mạng cho ngươi, vì trên chốn giang hồ phức tạp này bọn họ không hiểu cái đó là của lão nhân gia. Họ đã không biết thì còn sợ gì ? Chờ ngươi chết rồi lão phu có tức mình đi tìm họ cũng chẳng làm gì...
Lão dừng lại một chút rồi tiếp:
- Cái này của lão phu hoặc giả cũng có mấy người coi trọng , dù họ chưa thấy qua, nhưng họ cũng được nghe nói tới. Tiểu tử ! Trong các phphái lớn ở Trung Nguyên ngươi thích phphái nào nhất ?
Tư Mã Quan đáp:
- Phải chăng tiền bối bảo vãn bối tới đó nương tựa?
Lão già gật đầu đáp :
- Bản lình của ngươimà qua lại giang hồ, nếu không gặp đại địch thì còn tạm được, nhưng ngươi không nên giữ mối liên quan với Thiết Lạp Ông. Ngươi mà còn giữ mối liên hệ đó thì có mười mạng cũng không toàn. Vì thế lão nhân gia muốn ngươi kiếm một nơi ẩn náu bốn năm năm . Đồng thời ngươi khổ công rèn luyên cho đến khi có người đón xuống núi rồi từ đó ngươi sẽ có chỗ nương tựa.
Tư Mã Quan trầm ngâm nhận thấy lão già nói rất có lý, liền kính cẩn đề nghị:
- Vãn bối chỉ có thể đến chùa Thiếu Lâm ở núi Tung Sơn, còn các phái khác, vãn bối mấy năm nay đắc tội đã nhiều.
Lão công công cười ha hả nói :
- Gã tiểu tử này khi trước không coi ai vào đâu, bây giờ mới biết mình còn kém. Được rồi ! Vậy ngươi đi chùa Thiếu Lâm. Có điều ngươi cầm cái đó của lão phu, nhưng không phải ggặp ai cũng đưa ra, vì không mấy người biết tới. Khi ngươi tới núi Tung Sơn phải đòi bái kiến cho bằng được thủ tịch trưởng lão. Nhà sư này ngày trước là chú tiểu Hoành Viên. Gặp y rồi ngươi sẽ được an trí ổn thỏa. Không chừng y thấy kỷ vật của lão gia sẽ đem công phu trọng yếu của phái Thiếu Lâm truyền dạy cho ngươi.
Tư Mã Quan nghe nói cả mừng dập đầu hai lần nữa rồi mới cáo biệt ra đi.
Lão già quay lại nhìn đồng tử nói:
- Tiểu hoạt đầu ! Ngươi quả là kẻ thủ tín, không nói cho gã biết mình là con Thiết Lạp Ông.
Đồng tử lạnh lùng đáp:
- Nói ra thì được ích gì? Lão hoạt đầu còn không chịu thu y làm đồ đê...
Lão già ngắt lời:
- Tiểu Hoạt Đầu ! không phải lão không chịu thu nạp mà là gã gã không nuốt nỗi cái đó của lão gia.
Tiểu đồng hỏi:
- Tại sao vậy?
Lào già đáp:
- Gã không đủ tư cách mà nuốt vào là dắt cổ chết tươi. Dù chẳng chết cũng thành ngây ngô. Lào gia đã kiếm cả một trăm ba chục năm , biết có hàng mấy vạn người mà chẳng có một ai có thể tiến thụ được cái đó. Bây giờ thấy ngươi thì công trình một trăm ba chục năm của lão gia không đến nỗi uổng phí.
Tiểu đồng nói:
- Tiểu tử phải học bao nhiêu lâu?
Lão già đáp :
- Nếu ngươi học võ công tối cao của phái Võ Đương hay phái Thiếu Lâm thì chỉ cần nữa năm Bằng ngươi muốn nghệ thuật già dặn hơn thìphải hai năm . Nếu ngươi học ccái của ta phải mất bốn năm.
Đồng tử nóng nảy hỏi:
- Phải bốn năm tiểu tử mới báo thù được ư ?
Lão già đáp:
- Cái đó tùy ở ngươi. Ngay chưởng giáo hòa thượng phái Thiếu Lâm hiện mà muốn học phân nữa của ta cũng phải mất bảy chục năm mới lĩnh hội được.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 07-05-2008, 11:20 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 2
Trai quê mùa gặp gái anh hùng

Đồng tử giục:
- Nếu vậy chúng ta nên đi mau. Về núi sớm ngày nào hay ngày ấy.
Lão già cười rộ nói:
- Tiểu hoạt đầu ! Ta còn một điều quên chưa hỏi là khi ngươi ở nhà đã học qua chút công phu nào của lệnh tôn hoặc của Phạm Minh Truyền chưa? Tiểu đồng lắc đầu đáp:
- Chưa ! Gia gia và Phạm bá bá không cho tiểu tử học võ mà chỉ khuyên đọc sách.
Lào già nghe nói thích quá cười hô hố bảo gã:
- Cái đó chính là chổ cao minh của họ. Họ biết tài ngươi lớn mà học võ cua họ thì có khác gì nuôi con cóc trong biển cả mênh mông.
Một già một trẻ vừa đi vừa nói chuyện. Đồng tử động tâm hỏi:
- Lão hoạt đầu ! Lão che mặt vừa rồi đã chết chưa?
Lão già lắc đầu đáp:
- Trăm năm nay lão gia không giết người. Vừa rồi chỉ có cơn gió cuốn hắn đi mà thôi.
Đồng tử gật đầu hỏi:
- Thế thì hay lắm ! Để Tiểu tử giết lão. Không hiểu tên hiệu lão là gì ?
Lão già đáp :
- Ta cũng không rõ, chỉ biết hắn dùng huey^'t trảo công phu mà thôi. Đó là võ công bàng môn.
Đồng tử hỏi :
- Tại sao bọn người kia lại giết toàn gia của tiểu tử.
Lão Già đáp:
- Cái đó là tại phụ thân ngươi ngày trước khi đi hành hiệp đã gây nên thù oán.
Đồng tử lại hỏi:
- Bọn vây hãm gia phụ ngày đó ở Phụng Hoàng đài chắc là người bang phái này?
Lão Già lắc đầu đáp:
- Đó là hai việc khác nhau. Bọn đến Phụng Hoàng đài không phphải chỉ có một bang phái, mà là ba bốn phe khác nhau. Vả lại đó không phaph?i là việc trả oán. Đáng tiếc Lão Già về chậm mất một ngày.
Đồng tử ngạc nhiên hỏi:
- Ủa ! Lão cũng ở Phụng Hoàng Dài ư ?
Lão Già gật đầu đáp:
- Ta ở trong một huyệt động dưới đáy đài.
Đồng tử ngạc nhiên hỏi:
- Gia phụ Ở đó một năm lão có biết không ?
Lão Già thở dài đáp:
- Sao lại không biết ! Khi gia gia ngươi tới ta đã cảnh cáo y đừng có tham lam Phụng Hoàng Thần kiếm để khỏi bị họa sát thân, nhưng y ham thanh kiếm này quá, đồng thời không tin lời ta.
Đồng tử nói:
- Trước đây một năm gia phụ có nghe lời đồn Việt Vương nào đó xuất hiện.
Lão Già hỏi:
- Cũng vì tin đồn này mà gia gia ngươi đến tìm thần kiếm phải không ?
Đồng tử đáp:
- Không phải ! Gai phụ được tin này liền mời Phạm bá bá đi trước nghe ngóng tin tức. Phạm bá bá đi rồi gia phụ mới đến. Theo lời Phạm bá bá thì đêm ngày rằm mỗi tháng, trên đài lại có ánh hào quang ngất trời. Dân cư cho là Phụng Hoàng xuất hiện, nên trăm họ gần miền điều thắp hương cuối bái, cầu đảo. Gia gia nghe nói cũng tin là Phụng Hoàng thần kiếm sắp ra đời.
Lão Già thở dài nói:
- Thế mới lầm to, Phụng hoàng thần kiếm ngũ sắc huy hoàng là chuyện thực, nhưng phải được tay cao thủ phi thường, nội lực thâm hậu múa lên mới phát hào quang rực rỡ. Kiếm quang không những ngoạn mục mà còn có thể giết người. Ngày trước Việt Vương Câu Tiễn lấy được thần kiếm rồi không biết chỗ diệu dụng của nó.
Đồng tử kinh ngạc hỏi:
- Kiếm chưa xuất hiện thì hào quang ở đâu ra?
Lão Già đáp:
- Thần kiếm ra đời rồi ! Nó đã xuất hiện trước khi phụ thân ngươi tới.
Đồng tử hỏi :
- Ai lấy được đem đi?
Lão Già cười đáp:
Tiểu Hoạt Đầu ngươi lấy được đem đi rồi.
Đồng tử nghe nói sửng sốt một chút rồi hiểu ngay thở dài nói:
- Té ra lão hoạt đầu đà lấy được thần kiếm.
Lão Già cười ha ha nói:
- Vì thế ta mới khuyên phụ thân ngươi bỏ đi, đừng để người ta hoài nghi là y đã lấy được. Hào quang ở Phụng Hoàng đài vọt lên không, đó chính là lão gia cứ gặp ngày rằm trăng tỏ trong lòng khoan khoái lại múa kiếm để thưởng nguyệt.
Đồng tử hằn hộc nói:
- Thế ra gia phụ bị thắc oan ?
Lão Già đáp:
- Không thể bảo là oan uổng được. Y đã đến Phụng Hoàng đài thì bất luận có lấy được thần kiếm hay không , người ta cũng chẳng buông tha ỵ Ngươi hiểu rồi chứ ? Vì sau đó trên đài không có hào oquang xuất hiện nữa.
Đồng tử hỏi:
- Lão không ở đó nữa ư ?
Lão Già đáp:
- Lão gia đã tính sau khi gia gia ngươi ngộ nạn ba ngày là ra đi, nhưng cảm thấy nguyện vọng một trăm ba chục năm sắp được thực hiệnnên lại không đi. Đêm hôm phụ thân ngươi gặp nạn, lão gai dã biết sắp có một trường cuồng phongbạo vũ nên vào trong thành mua rượu uống. Há chẳng phải là số trời muốn vậy?
Đồng tử trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi:
- Chẳng lè Phụng Hoàng Thần Kiếm ngoài sự bí mật về hào quang còn có điều kinh dị khác nữa?
Lão Già hỏi lại:
- Hào quang ngũ sắc đó ở đâu ra?
Đồng tử đáp:
- Vì thần kiếm có tiên khí.
Lão Già nói:
- Phải rồi ! Nhưng tiên khí không thể có năm thứ, trừ phi năm vị tiên gia cùng nhau đúc thành thanh kiếm này.
Đồng tử hỏi:
- Phụng Hoàng Thần Kiếm có kiếm pháp hay kiếm quyết không ?
Lão Già đáp :
- Tiên kiếm hay thần kiếm dĩ nhiên cũng phải có kiếm pháp riêng của nó . Đã có kiếm pháp là có kiếm quyết. thậm chí có cả cách vận dụng thần công để sử kiếm này. Những món trọng yêu đó chẳng hiểu lạc lõng nơi đâu?
Đồng tử nói:
- Nhừng tiên ngày xưa làm việc gì gì cũng tuyệt đối không có điều sơ sót, chẳng khi nào đem kiếm thân cùng kiếm pháp phau khai.
Lão Già cả mừng hỏi:
- Tiểu Hoạt Đầu ! Theo nhận xét của ngươi thì sao?
Đồng tử đáp:
- Đã không phân khai tức là ở ngay thân kiếm.
Lão Già nhảy bổ lên cười rộ nói:
- Tuyệt diệu ! Đó chính là những điều thần bí khác. Thanh kiếm này của ngươi rồi. Từ nay ngươi tự mình dụng tâm tìm hiểu lấy.
Đồng tử hỏi :
- Lão dể kiếm ở đâu?
Lão Già vỗ vào sau lưng đáp:
- Ngươi tưởng nó dài lắm ư ? Chỉ có hơn hai thước mà thôi.
Lão Già dấu trong áo là chẳng ai nhìn thấy. Nó rất tiện cho ngươi ngày sau bôn tẩu giang hồ, khỏi phải đdeo bên ngoài hay cài trên lưng đều bất tiện. Về núi rồi lão gia sẽ giao kiếm cho.
Đồng tử hỏi :
- Về núi rồi còn rút ngắn thời gian hơn được nữa không ?
Lão Già đáp:
- Bốn năm là lão gia đã tính trình độ nhanh nhất cho ngươi. Nhưng một khi mà ta truyền dạy mà ngươi luyện chưa thành thì đừng hòng xuống núi. Còn thời gian có rút ngắn được không thì còn tùy bản lãnh của ngươi. Ta cho ngươi hay là ngày trước ta đã luyện mất sáu năm . Khi ấy sư tổ ngươi bảo ta là người được trời phú cho tư cách cao nhất.
Đồng tử nói :
- Tiểu tử nhất địng luyện mau hơn lão.
Lão Già không lấy thế làm ngỗ nghịch lại cười nói :
- Tiểu Hoạt Đầu ! Đừng khoát lát nữa ! Ngươi mà luyện công không thành thì lão gia không cho xuống núi đâu !
Đồng tử đáp:
- Lão hoạt đầu ! Lão là sư phó, lại là ân nhân của Tiểu tử tuy lão muốn Tiểu tử xưng hô như vậy, nhưng Tiểu tử đối với lão không vượt ra ngoài vòng khuôn phép. Sự tôn kính ở nội tâm quan trọng hơn bề ngoài. Lão đã dặn điều gì có chết cũng không thay đổi.
Lão Già cười rộ nói:
- Hay lắm ! Lão gia thích như vậy, từ nay ngươi có đái lên đầu lão cũn g được.
Lão này thật hoạt kê. Ai đời lại bắt đồ đệ kêu mình bằng lão hoạt đầu !
Hai thầy trò đi về phía tây sau lúc hoàng hôn, bức màn đêm bao phủ lên bóng một già một trẻ, từ dó không ai biết bọn họ đi đâu.
Bốn năm trời. Khoảng thời gian này bảo là dài thì không phải dài bảo là ngắn thì cũng không phải ngắn. Gã Đồng tử sau mười ba mười bốn năm đã biến thành một chàng thiếu niên, mà là chàng thiếu niên trong võ lâm.
Trong vòng bốn năm năm câu chuyện xảy ra ở Phụng Hoàng Đài không ai nhắc tới, có lẽ cùng không ai nghĩ tới. Chỉ người liên quan tới đó là không quên được.
Trên gò Lão TăngC trong bốn năm không hiểu đã tăng th^m bao nhiêu mã mới? Còn hơn ba mươi ngôi ngày trước đã rêu phong cỏ mọc và trải qua bốn tiết Thanh Minh.
Không ai ngờ trưa hôm ấy lại có một lão Hoà Thượng và một thiếu niên võ sĩ.
Những ngư*`i đi tảo mộ vẫn đông đảo như trước. Hai nhân vật này đi trên đường chẳng một ai chú ý.
Lão TăngC vẫn lạnh lùng như xưa, bỗng thiếu niên quay lại nói:
- Thưa trưởng lão đây rồi !
Lão tăng niệm Phật đáp:
- A Di Đà Phật ! Thiếu thí chủ khấu đầu đi !Thanh niên nói:
- Năm ngoái năm kia địch nhân không phái người đ^'n dòm ngó, còn năm nay thì chưa biết.
Lão Tăng đáp:
- Không cần ! Đã có Phụng Hoàng lệnh thì quỷ sứ cũng phphải sợ...
Hòa thượng chưa dứt lời , bỗng thanh âm trong trẻo tức giận cất lên:
- Lão hoà thượng ! Chẳng lẽ Phụng Hoàng lệnh oai phong đến thế ư ?
Bỗng thấy một thiếu nữ mặt đẹp như tiên nữ. Cô còn nhỏ tuổi lắm. Mình cô mặc áo ngắn màu đào hồng rất gọn gẽ, ngoài khoác áo choàng màu lục. Chân cô đi giày cao ống, lưng đeo trường kiếm , ra vẽ một cân quắc anh thư.
Thiếu nữ tới gần tới gần càng trông rõ mái tóc dài vừa rậm vừa đen bóng bay phất phơ trước gió. Má lún đồng tiền, càng nhìn càng xinh. Cô còn cách Lão Tăng chừng hai trượng, dừng bước lại hỏi:
- Đại Hòa Thượng ! Phụng Hoàng lệnh so với quí phái Thiếu Lâm có oai phong hơn chăng ?
Lão Tăng chắp tay đáp:
- Nữ thí chủ ! Phái Thiếu Lâm chỉ là một nhóm người tu hành. Người tu hành tuyệt không dám nói đến chuyện oai phong.
Thiếu nữ cười lạt nói:
- Phái Thiếu Lâm có một lịch sử lâu dài, đệ tử rãi rác khắp nơi trong hoàn vũ, thịnh danh bao trùm võ lâm. Như vậy e rằng chẳng những đã oai phong mà còn hiển hách nữa.
Lão Tăng đáp:
- Đó là nữ thí chủ quá khen. Bọn đệ tử Thiếu Lâm chẳng bao giờ nghĩ tới điểm này.
Thiếu nữ hỏi :
- Đây là lão Hòa Thượng có tự khiêm. Nhưng tạm gác vụ này, tiểu nữ chỉ muốn coi Phụng Hoàng lệnh xem hình thù thế nào?
Lão Tăng nghiêm nghị đáp:
- Chuyện này khó mà tuân mệnh được, vì Lão Tăng không dám đưa ra một cách khinh xuất.
Thiếu nữ cười lạt hỏi :
- Đại Hòa Thượng ! Phải chăng Đại Hòa Thượng sợ tiểu nữ cướp mất ?
Lão Tăng chưa kịp trả lời bỗng có tiếng trầm trầm cất lên :
- Cái đó chính là của người tạ Cho ngươi coi là vị tình mà không cho ngươi coi lại là bổn phận. Nếu ngươi miễn cưỡng e rằng không hợp lễ.
Một bóng người từ phía nam xuất hiện. Người này đầu đội nón rộng vành che lấp nữ mặt trên. Mình y mặc áo ngắn bằng vải thổ, có vẻ một thiếu niên quê mùa. Người gã không đeo binh khí chỉ xách bọc hành lý bé nhỏ. Gã tiến từng bước một về phía Lão Tăng chắp tay nói:
- Đại sư ! Tại hạ xin thi lễ.
Dứt lời lại nhìn thanh niên hỏi :
- Phải chăng vị đại ca đây là Tư Mã Quan ?
Lão Tăng chắp tay đáp:
- Thiếu thí chủ...
Đồng thời thanh niên cũng lên tiếng:
- Tại hạ là Tư Mã Quan . Sao huynh đài lại nhận biết ?
Thiếu nữ không chờ thiếu niên quê mùa lên tiếng, đã hắn giọng gặn hỏi:
- Này ! Ngươi bảo ta miễn cưỡng là có ý gì ?
Thiến niên quê mùa quay lại nhìn cô trầm giọng đáp:
- Cô nương buông lời ngạo mạng , cử chỉ bất thiện, vươn tay ra đòi lấy của người ta mà không phải miễn cưỡng ư ?
Thiếu nữ nói:
- Ngươi là ai? Sao lại can thiệp vào chuyện người ta?
Thiếu niên quay đầu ngó sang bên lạnh lùng đáp:
- Tại hạ ngầu nhiên qua đây.
Thiếu nữ hỏi:
- Ngươi họ gì?
Thiếu niên cười rộ hỏi lại :
- Đã không cầu thân lại chẳng kết duyên thì còn hỏi tên họ làm chi?
Thiếu nữ tức giận quát lên :
- Ngươi muốn chết chăng ?
Thiếu niên chẳng lý gì đến cô, lại nhìn Lão Tăng nói:
- Đại sư ! các vị muốn làm gì thì cứ làm đi, không ai rắc rối được. Bữa nay vãn bối muốn bắt đầu khai sát giới.
Lão Tăng đã nhận ra thiếu niên quê mùa lai lịch không phải tầm thường, liền đáp:
- Thiếu thí chủ ! Lão Tăng cùng Tư Mã Quan đến đây tảo mộ.
Thiếu niên cố ý hỏi :
- Ngôi mộ nào vậy?
Tư Mã Quan đáp:
- Ngôi mộ của Thiết Lạp Ông tiền bối, ân nhân của tại hạ.
Thiếu niên "ủa" một tiếng nói:
- Ngôi đó có người quét tước rồi.
Lão Tăng đáp:
- E rằng người tảo mộ không hiểu chỗ quan trọng của việc tảo mộ.
Thiếu niên nói:
- Nêu vậy vãn bối làm thay cho người đó. Hai vị chỉ tế điện là xong.
Hiển nhiên gã muốn trổ chút công phu trước mặt Thiếu nữ. Gã đến bên cây lớn vừa người ôm. Gã chẳng thủ thế gì cả, tay trái nắm lấy cành cây, tay phải đẩy một cái.
Không ngờ cây lớn như gặp gió bão rung chuyển, thân cây lung lay rất mạnh. Cành lá rít lên ào ào. Rễ cây bật ra ngoài mặt đất.
Thiếu niên không cần dừng lại, hai tay bám vào cành lớn rút lên nhẹ nhàng như cầm một lá cờ lớn. Gã cầm cây đưa ra ven núi lao mạn một cái. Cây bị liệng đi xa mấy chục trượng.
Chàng thanh niên và Hòa Thượng thấy thế không khỏi há miệng líu lưỡi không la lên được.
Ngờ đâu Thiếu nữ chỉ cười lạt nói:
- Bọn quê mùa chỉ ỷ vào sức mạnh man dã thì có làm được gì ?Lão Tăng không ý gì đến cô, nhìn Tư Mã Quan nói:
- Thí chủ ! Chúng ta tế điện đi. Ngày giờ không còn sớm nữa.
Thanh niên gật đầu, cùng Lão Tăng lại trước mộ tế điện xong, song song đi về gã thiếu niên.
Thiếu niên đứng ngoài sườn núi chắp tay nói:
- Xin hai vị tùy tiện, tại hạ còn có việc gấp phải làm, chưa tiện nói chuyện nhiều.
Thiếu nữ không dám rắc rối nữa nhưng cô căm tức, hắng đặng luôn mấy tiếng rồi cũng xoay mình xuống núi.
Thiếu niên thấy thế liền nhìn Lão Tăng nói:
- Đại sư ! xin Đại sư cùng Tư Mã đại ca cứ do ngả này xuống núi. Tại hạ muốn dò hỏi lai lịch của Thiếu nữ kia.
Gã đi mấy bước bỗng quay lại nhìn Tư Mã Quan nói:
- Tư Mã đại ca ! Tại hạ đưa tin giúp người ta. Người ta dặn đại ca hãy ở lại núi Tung Sơn một năm nữa hãy hạ sơn.
Tư Mã Quan hỏi:
- Huynh đệ ! Phải chăng Bạch phphát lão nhân dặn thế ?
Thiếu niên gật đầu đáp:
- Lại còn gã Đồng tử họ Thiết, nhưng hiện nay gã không còn là Đồng tử nữa. Chúng ta sẽ có ngày tái ngộ.
Tư Mã Quan thấy gã băng băng ra đi liền nhìn Lão Tăng nói:
- Trưởng lão ! Phụng Hoàng thần bảo gã đưa tin đó.
Lão Tăng dường như đã nhân ra điều gì thở dài hỏi:
- Trên chốn giang hồ những chuyện trọng sắp xảy ra liên tiếp. Thiếu thí chủ ! Thí chủ có nhận biết Thiếu niên đó không ?
Tư Mã Quan đáp:
- Y đội nón sụp xuống thấp quá nên không nhận ra.Lão Tăng nói:
- Chuyện đó hãy bỏ qua. Phụng Hoàng thần có lệnh thì thí chủ hãy ở lại trên núi luyện thêm một năm công phu là xong.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 07-05-2008, 11:22 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 3
Thiết Kỳ Sĩ gặp bậc cha chú

Thanh niên theo Lão Tăng xuống núi, chàng sực nhớ tới điều gì lại hỏi:
- Trưởng lão ! Tại gã lại nhắc đến Đồng tử họ Thiết ?
Lão Tăng gật đầu đáp:
- Thiếu thi chủ ! Sau này thí chủ tìm gặp Đồng tử kia, không chừng gã có mối quan hệ gì vớii thí chủ.
Hai vừa vừa xuống tới chân núi, không ngờ gặp một Đồng tử hối hả đi tới. Dường chư gã này còn nhỏ tuổi lắm, nhưng thân hìn gã cao lớn hơn người thường, nên khómà đoán dược tuổi gã, gã vừa ngó thấy Lão Tăng liền la gọi:
- Hòa Thượng ! Có gặp sư huynh của tại hạ không ?
Thanh âm như chuông đồng, gã cản đường phỏng vấn không cho người ta đi.
Lão Tăng niệm Phật hi^.u rồi hỏi lại:
- Thí chủ ! Lệnh sư huynh là ai?
Cự đồng cảm thấy mình có điều đường đột liền gãi đầu gãi tai ấp úng đáp:
- Hòa Thượng !... Y là .. người đội nón rộng vành...
Lão Tăng cười khà khà hgắt lời:
- Thí chủ ! Lão Tăng có gặp vị đó, y đi mé bên kia xuống núi rồi.
Cự đồn gbây giờ mới nghiên mình nhượng lộ nói:
- Đa tạ Đại Hòa Thượng.
Dứt lời gã xoay mình trở gót đi ngay.
Tư Mã Quan nhìn Lão Tăng vẽ mặt trịnh trọng nói:
- Trưởng lão! Chú nhỏ này tướng mạo rất đặc biệt.
Lão Tăng gật đầu đáp:
- Bữ nay gặp liền hai bật kỳ sĩ trong thiên hạ.
Cự đồng đi chưa được ba chục trượng thì đột nhiên thấy * ( đại hán từ mé bên vọt ra. Chúng hung hăng cản đường. Một tên quát:
- Bát bảo đồng tử ! Ngươi còn nhận được đại gia không ?
Cự đồng nhìn đại hán đột nhiên cười rộ hỏi:
- Nhận được rồi có phải lão Cơ không ?
Đại hán gầm gừ:
- Ngươi hủy sơn trại của ta, giết đại ca ta, bây giờ phải thường mạng.
Cự đồng lắc đầu đáp:
- Xin lỗi nhé! Tại hạ không muốn đánh nhau lúc này vì còn phải đi kiếm sư huynh.
Dứt lời gã nhanh chân chạy về phía trước.
Chín đại hán trung niên cả giận lớn tiếng quát tháo, Bốn tay đao, năm tay kiếm trổ toàn lực vây lại.
Cự đồng chẳng sợ hãi gì, xoay người xông vào quân đich. Cánh tay gã vươn ra co lại nhanh như chớp.
Coi bề ngoài Cự đồng có vẻ ngờ nghệch, không ngờ lúc chạm trán địch, thân pháp nhanh như gió. Chỉ trong nháy mắt bên quân địch đã bật những tiếng kêu oai oái. Chẳng những chúng phải nới vòng vây mà còn khiếp sợ trốn không kịp.
Bỗng thấy Cự đồng trong tay nắm chín món binh khí, đồng thời những tiếng rắc rắc vang lên khủng khiếp. Chín món binh khí đã bị bẻ gảy phân nữa.
Tên thủ lãnh thấy đồng bạn có vẻ khiếp sợ liền cắm đầu chạy đi. Hắn vừa chạy vừa hô:
- Đừng đánh nữa ! Các ngươi còn lấy gì để động thủ ?
Cự đồng ngước mặt lên trời cười ha hả, nhưng không dừng lại, cất bước tiến về phía trước.
Gã chạy khá xa vẫn không thấy bóng sư huynh đâu thì vừa tới một thị trấn.
Cự đồng vào thị trấn, nhìn ngang nhìn ngữa. Sau cùng gã đến trước một tửu lầu, lớn tiếng hỏi tiểu nhị:
- Tiểu ca ! Có thấy ông khách nào đội nón rộng vành vào đây không ?
Tiểu nhị vừa thấy mặt gã đã nuốt một hơi khí lạnh, vội khom lưng nói:
- Thưa khách quan... tiểu nhân... không thấy.
Cự đồng gầm lên:
- Nói láo ! Ngươi cũng đứng ở đây sao lại không thấy?Tiểu nhị thấy tình thế bất ổn, chân run lẩy bẩy, vừa lùi vừa ấp úng đáp:
- Thưa khách quan... quả thực... tiểu nhân không thấy.
Cự đồng nhỏm dậy vươn tay ra chụp tiểu nhi... Giữa lúc ấy, một thiếu niên quê mùa từ trong điếm đi ra mà chính là Thiếu niên đến Lão TăngC lúc trước. Chàng cất tiếng hô:
- Sư đệ ! Không nên vọng động.
Cự đồng vừa thấy y bao nhiêu lửa giận tiêu tan hết, gà reo lên :
- Sư huynh ! Sao sư huynh không chờ tiểu đệ ?
Thiếu niên quê mùa vẫn cất tiếng trầm trầm đáp:
- Ai bảo sư đệ đi đại tiện lâu thế ?
Cự đồng cười hì hì nói:
- Cái đó làm gì sư huynh không hiểu rõ? Tiểu đệ ăn nhiều quá.
Thiếu niên quê mùa vẩy tay nói:
- Đi !
Cự đồng ngập ngừng:
- Sư huynh ăn cơm rồi, còn tiểu đê...
Thiếu niên quê mùa gắt lên:
- Ta cũng chưa ăn, sư đệ lại đói rồi ư ?
Cự đồng hỏi :
- Vậy sư huynh vào đây làm gì?
Thiếu niên quê mùa đáp:
- Ta kiếm một cô gái.
Cự đồngngạc nhiên hỏi:
- Kiếm con gái ư ?
Thiếu niên vừa rảoo bước ra đường vừa gật đầu đáp:
- Phải rồi ! Một Thiếu nữ mặc quần hồng , áo hồng, ngoài khoác choàng màu lục.
Cự đồng vừa đi theo vừa hỏi:
- Phải chăng thị là con gái cừu nhân ?
Thiếu niên lắc đầu đáp:
- Bây giờ còn chưa rõ, nên ta phải tra xét. Đáng tiếc là không thấy thị đâu nữa.
Cự đồng lại hỏi:
- Sư huynh ! Sao Sư huynh lại thay y phục và đổi sắc mặt?
Thiếu niên xẵng giọng:
- Đừng rườm lời nữa, nếu ngươi còn lắm miệng thì về đi.
Cự đồng cười hì hì đáp:
- Sư phụ bảo tiểu đi giúp Sư huynh trả thù.
Thiếu niên lại quát lên:
- Ngươi không nghe lời ta không cần ngươi giúp đỡ nữa.
Cự đồng đáp:
- Thôi thôi ! Từ giờ Tiểu đệ giả làm người câm.
Hai gả đi qua hơn hai chục cửa tiệm, bỗng thấy một quán lớn ở tay mặt. Thiếu niên khẻ nói:
- Trên tửu lầu thực khhách rất huyên náo, chắc là đông người? Chúng ta thử lên coi.
Cự đồng lại hỏi:
- Coi thôi ư ? Tiểu đệ đói rồi.
Thiếu nữ hứ một tiếng rồi tiến lên trước.
Tửu điếm thấy khách vào liền niềm nở ra đón tiếp, nhưng tiểu nhị vừa ngó thấy Cự đồng nhăn mặt lại.
Thiếu niên hỏi:
- Tiểu ca ! Trên lầu còn bàn nào trống không ?
Tiểu nhị vội đáp:
- Còn còn ! Qúi khách có mấy vị ?
Thiếu niên đáp:
- HAi người, lựa mấy món thượng hảo nhưng không lấy rượu.
Tiểu nhị vừa dẫn khách lên lầu vừa đáp:
- Dạ dạ !
Trên lầu khách đã đông đặc mười mấy bàn, tiểu nhị dẫn hai gã vào một bàn còn trống.
Hai gã ngồi xuống, tiểu nhị r't hai chung trà để đó rồi mới xuống lầu.
Thiếu niên đảo mắt nhìn quanh một lượt rời ngồi yên. Dường như chàng đã nhìn bao quát những thực khách không còn sót một ai.
Lúc tiểu nhị đưa cơm vào, Cự đồng khẻ hỏi:
- Sư huynh ! Con nhỏ đó có ở đây không ?
Nguyên trên tửu lầu không phải chỉ có một Thiếu nữ quần hồng áo hồng, ngoài khoác choàng màu lục.
Thiếu niên quê mùa lắc đầu tựa hồ chưa ngó thấy. Gã nhìn Cự đồng xẵng giọng:
- Sư đệ ! Đã bảo đừng lắm miệng. Ngươi cứ việc ăn đi, trên lầu này rất nhiều khách võ lâm.
Cự đồng không dám nói nữa lập tức cầm bát ăn lấy ăn để. Nết ăn của gà khó coi quá. Một mình gà ăn hết cả liền cơm. Đồ xào nấu gã cũng ăn nhiều, còn thiếu niên vần chưa đụng đũa.
Nguyên Thiếu niên quê mùa phát giác ra một lão già khả nghi ngồi trong góc phía tây. Lão ngồi một mình tr^`m lặng không nói gì, coi tình hình có điều khác lạ.
Cự đồng chẳng cần đếm xỉa đến Sư huynh có ăn hay không , dường như gà đã quen ở tình trạng này nên chẳng hỏi han gì. Trái lại gà nhìn Thiếu niên nói:
- Sư huynh ơi ! Tiểu đệ ăn mới lưng lửng.
Thiếu niên bỗng đứng dậy nói:
- Ta không có thời giờ ngươi nữa.
Nguyên chàng đãthấy lão già đứng dậy xuống lầu.
Cự đồng không dám đòi ăn nữa, đành nhăn mặt theo chàng.
Thiếu niên trả tiền rồi hối hả ra khỏi điếm. Chàng lạng người qua một bước đã ra tới đường phố rồi rồi theo dòi lão già cách một quảng xa xa.
Lão già ra khỏi thị trấn bỗng nghe mé bên có tiếng người cười nói:
- Ha ha ! Không ngờ lão mất tích sáu bảy năm trời, bủa nay lại xuất hiện ở đây.
Lão già dừng lại quát hỏi :
- Ai?
Cặp mắt lão nhìn chầm chập về mé hữu là một khu rừng cây. Chắc thanh âm kia từ trong rừng vọng ra. Thiếu niên lập tức kéo Cự đồng ẩn mình.
Giữa lúc ấy một lão già bé loắt choắt và thấp lủn thủn từ trong rừng đi ra. Lão này lối ngoài năm mư*i tướng mạo rất hoạt kê, cười ha hả hỏi :
- Lão hữu ! Lào không nhận ra được thanh âm của Tiểu đệ ư ?
Lão Già kia là người họ Phạm kinh ngạc la lên :
- Vi Nhân Mang lão đấy ư ?
Lão Già bé nhỏ cười ha hả đáp:
- Nếu Trương mỗ không thu về kịp thì lão đà nếm một mũi thương rồi. Này bốn năm năm nay lão đi đến phương trời nào?
Lão họ Phạm thủng thẳng nói:
- Ta hận mình năm trước không nên ra khỏi Bắc phương, bây giờ quay về...
Lão họ Trương chẹn họng:
- Im đi !
Lào vội tiến gần lại nói:
- Lão hữu ! Nói khẽ chứ ! Lần này lão về có người tho dõi rồi.
Lào họ Phạm vội hỏi:
- Ai? Phạm mỗ đang lúc chưa tìm được đầu mối.
Lão Trương nói:
- Lão về từ bao giờ ?
Lão họ Phạm đáp:
- Từ năm tháng trước. Trong năm tháng này Phạm mỗ đã điều tra khắp nơicả hai mặt Nam Bắc mà chẳng được tin tức gì mới bực mình.
Trương lão nói:
- Trương mỗ cũng hết sức về việc của lệnh huynh cùng Thiết trang chúa mà chưa được tin gì rõ rệt, chỉ biết không phải là một hai toán mà thôi.
Lão họ Phạm đáp:
- Lão bảo có người theo dõi ta thì có cơ ra manh mối rồi đó.
Trương lão trinh trong nói:
- Lão với ta có thể bắt được người đó. Đồng thời Trương hắn chưa phải là nhân vật trọng yếu trong vụ Thiết gia trang và Phụng Hoàng đài. Vậy vụ này hãy thủng thẳng xem sao đã ?
Lão họ Phạm cười lại đáp:
- Bây giờ ta đã có trợ thủ, Trương theo dõi hắn, ta đi tìm Tư Mã Quan.
Trương Lão hỏi:
- Lão Phạm ! Sự tình rất quan hệ. Ngoài Trương mỗ, chẳng lẽ lão không còn ai nhờ cậy được?
Lão họ Phạm đáp:
- Trương lão có Tư Mã Quan không ? Y là người đã được Thiết đại ca cứu thoát.
Trương Lão ồ một tiếng hỏi:
- Phải chăng lão Phạm nói chàng thanh niên Từ Dương Kiếm Khách ?
Lão họ Phạm gật đầu đáp:
- Phạm mỗ trở về gặp y, mấy năm gần đây y dốc chí báo thù cho ân nhân và được Hoành Duyên Hòa Thượng, một bậc trưởng lão phái Thiếu Lâm thu nạp để truyền thụ võ công.
Trương lão nói:
- Thế thì hay lắm ! Ba người chúng ta hoặc giả có thể thu thập hắn.
Lão họ Phạm nói:
- Nếu thu thập thì chẳng ich gì. Phải bắt sống hắn mới được.
Trương lão đáp:
- Cái đó để coi tình hình rồi sẽ liệu. Lão lên Tung Sơn đi. Trương mỗ theo dõi hắn. Lão kiếm được Tử Dương kiếm khách cần chú ý đến ám ký của Trương mỗ. Đồng thời lão đi về phía Nam trước không thì chẳng thể thoát được sự theo dõi của gã tiểu tử.
Lão họPhạm hỏi:
- Hắn là ai?
Trương lão đáp:
- Lão quên kẻ đại thù nghịch của chúng ta là Ô độc chưởng Ngưu Phi rồi ư ? Ngày trước hắn bị hai ta đã thương rồi không thấy đâu nữa, Sau Trương mỗ nghe tin là hắn kiếm được một địa vị khá cao ở nơi dị nhân nào đó.
Lão họ Phạm trịnh trọng nói:
- Nếu là hắn thì phần mình phải thận trọng hơn.
Thiếu niên quê mùa thấy hai lão phân khai rồi lập tức vọt đi như tên bắn. Thân pháp của chàng nhanh đến độ l~o già chưA kịp nghĩ tới, chàng đã đứng sững trước mặt.
Hai lão già vừa hoa mắt lên liền ngó thấy một Thiếu niên quê mùa đứng đó thì không khỏi giật mình kinh hãi. Hai lào già vội né tránh đồng thanh quát hỏi:
- Ngươi là ai?
Hai lão tưởng chàng đã nghe được chuyện bí mật, vừa quát vừa rút kiếm ra.
Chàng thiếu niên thi lễ đáp:
- Hai vị lão trượng vừa nói gì vãn bối dã nghe được hết rồi, muốn lên tiếng hô hoán, nhưng vẫn đề phòng bên trong có điều trá ngụy mà phải xuất hiện đột ngột khiến hai lão giật mình. Chỗ thất lễ này xin hai lão lượng thứ cho.
Chàng nói rồi xá dài đến tận đất tự giới thiệu:
- Tiểu điệt là Thiết Kỳ Sĩ. Chuyện hai vị lão trương vừa thương lượng để báo thù đó là vì gia phụ và Phạm bá bá.
Lão họ Phạm kinh hãi la lên :
- Thiết đại ca có con ư ?
Trương lão lớn tiếng quát :
- Lão Phạm ! Không thể tin thằng nhỏ này được. Hãy thu thập gã đi !
Thiếu niên quê mùa hốt hoảng nói:
- HAi vị lão trượng hãy khoan ! Nếu muốn chứng thực cũng dễ thôi. Chỉ cần nhị lão hứa vãn bối đi kiếm họ Ngưu để vãn bối bắt hắn giao cho nhị vị lão chất vấn khẩu cung.
Lão họ Phạm cười lạt đáp:
- Con thỏ lại muốn dở trò trước mặt cáo già ư ? Ha ha !
Khi nào lão phu lại mắc lợm ngươi? Bọn lão phu không muốn chết đâu. Động thủ đi thôi !
Thiếu niên quê mùa thấy lão tiến lên lập tức lùi lại một bước phân trần :
- Vàn bối quả là con Thiết Lạp Ông. Bây giờ làm thế này cũng được. Nhị lão chỉ cần nói chỗ ở của lão họ Ngưu để tiểu điệt đi bắt hắn đem đến được không ? Vãn bối đã hạ sơn đã nữa năm, đang khổ vì không biết tin tức gì của địch nhân.
Trương lão cười ha hả nói:
- Gã này đóng kịch khéo quá ! Động thủ đi ! Để gã đi báo tin là hỏng bét.
Hai lão nhảy vọt tới phóng kiếm như gió táp mưa sa.
Thiếu niên quê mùa chợt động tâm cơ tự nhủ:
- HÃy bắt hai lão rồi sẽ liệu.
Chàng nghĩ vậy liền lớn tiếng:
- Vãn bối cam bề đắc tội.
Không hiểu chàng có động tác gì mà đã đoạt được hai thanh kiếm vào taỵ Chàng còn sợ hai lão chạy trốn, liền điểm huyệt hai tay cao thủ nỗi tiếng lâu năm.
Giữa lúc ấy đột nhiên có tiếng oang oang :
- Tiểu đệ đà tới đây !
Chàng Thiếu niên quê mùa sợ gã Sư đệ hành động lỗ mãng vội quát:
- Sư đệ hãy đứng lại.
Gã chính là Cự đồng đã đến bên hai lão già.
Nhị lào đứng trơ trơ như tượng gỗ, nhưng miệng còn nói được. Lão họ Phạm cười lạt lên tiếng :
- Tiểu tử ! Hạ thủ đi đừng hòng hỏi cung bọn ta.
Chàng Thiếu niên vội bước đến trước mặt thi lễ nói:
- Nhị vị tiền bối !Nếu vãn bối là địch nhân thì nhị lão chỉ tự sát là xong.
Dứt lời chàng giải khai huyệt đạo cho nhị lão, rồi lại thi hành đại lễ hỏi:
- Phạm thúc ! Trương thúc ! Chẳng lè nhị vị thúc thúc chưa tin ư ?
Nhị lão không nói gì nữa. Có lẽ hai lão đà ngờ ngợ, hoặc đã tin phần nào. Trương lão ngơ ngác một lúc rồi hỏi:
- Tiểu tử ! Võ công của ngươi kêu bằng gì ?
Rồi lão lại cảnh ccáo lão họ Phạm:
- Lão Phạm ! Cần tỉng táo mới được.
Lão họ Phạm cười đáp:
- Lão Trương ! Lão cứ hỏi đi cũng chẳng sao. Chúng ta muốn trốn cũng không trốn được.
Chàng Thiếu niên thấy người lão không khích động nữa, mới thở phào một cái nói:
- Nhị vị tiền bối ! Bữa nay vãn bối đi tảo mộ tiên phụ cùng Phạm sư bá, đã gặp Tư Mã Quan đại ca cùng Hoành Duyên đại sư, trưởng lão chùa Thiếu Lâm.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 07-05-2008, 11:23 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thời gian online: 1 ngày 4 giờ 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 4
Năm hào kiệt chia ngã lên đường

Chàng đứng lại một chút rồi tiếp:
- Nhưng vãn bối chưa nói rõ lý lịch với Tư Mã đại ca, vì gia sư đã dặn y còn phải ở lại chùa Thiếu Lâm một năm nữa.
Lão họ Phạm hỏi:
- Lệnh sư là ai?
Thiếu niên lấy một vvật ra hỏi:
- Chẳng hay nhị lão có nhận được lệnh phù này chăng ?
Lão họ Phạm vừa ngó thấy đột nhiên sinh lòng kính cẩn la lên:
- Phụng Hoàng lệnh ! Lào phu đã nghe Tư Mã Quan nói tới rồi !
Trương lão nói:
- Lão Phạm ! Liệu có thể tin được chăng ?
- Lão họ Phạm cả cười đáp:
- Đúng là con của Thiết đại ca rồi. Gà là đồ đệ của Phụng Hoàng thần.
Trương lão nói:
- Phụng Hoàng thần là ai?
LÃo họ Phạm đáp:
- Lão Trương ! Thủn g thẳng rồi Phạm mỗ sẽ nói cho lão hay. Bây giờ phải dẫn Thiết hiền đệ đi kiếm Ngưu Phi ngay. Chuyến này hắn nhất định phải chết.
Trương lão ngắm nghía Thiếu niên gật đầu nói:
- Thủ pháp của vừa rồi thật la `huyền diệu. Chúng ta đi thôi.
Thiếu niên vội hỏi:
- Hắn ở địa phương nào? Chớ để hắn chạy trốn. Ngoài hắn không tìm được manh mối nào nữa.
Lão họ Phạm đáp:
- Hiền điệt nhất định phải bắt sống hắn. Địch nhân trá ngụy vô cùng ! Trong võ lâm không điều tra được một chút tâm hơi nào khác.
Chàng Thiếu niên quê mùa là thừa kế duy nhất của Thiết gia. Phụng Hoàng thần cũng là kỳ nhân đầu tóc bạc phơ nă, trước.
Trong lúc nhị lão dần đường, Thiếu niên liền đổi lại chân tướng nhìn hai lão hỏi:
- Tiểu điệt còn một manh mối nữa nhưng chưa biết rõ. Nhị lào có hiểu gì không ?
Hai lào bỗng nhiên thấy chàng biến thành Thiếu niên mỹ mạo lại càng tin tưởng. Lào họ Phạm "ồ" một tiếng nói:
- Hiền điệt ! Hiền điệt quả có chỗ giống lệnh tôn.
Trương lão xen vào:
- Cái đó không quan hệ, còn chỗ quan hệ thì lão lại không hỏi. Hày xem hiền điệt còn có đường lối nào nữa?
Thiếu niên nói:
- Khi tiểu điệt được gia sư giải cừa thì cũng là lúc Tư mã đại ca bị một lão tặc sắp giết chết. Tên lão tặc đó đã luyên công phu Thiết Long Trão. Hắn là diện chúa nào vậy?
Trương lão "Ủa" một tiếng đáp:
- Ngưu Hóa rồi ! Hắn là bào huynh của Ngưu Phị Nhưng đã bốn năm không nghe thấy âm hao gì về hắn.
Thiếu niên hỏi:
- Chắc sau khi bi/ gia sư đánh đuổi, hắn biết sau này có người đến kiếm để trả oán nên hắn lui khỏi giang hồ mai danh ẩn tích rồi rồi chăng ? Nhưng có một đường chúa nào đó gọi hắn là Bạch diện chúa. Vậy diện chúa là gì ?
Lão họPhạm đáp:
- Những bang phái võ lâm rất nhiều. Mấy năm gần đây càng mọc lên như măng non sau trận mưa xuân. Đường chúa, hương chủ lại càng nhiều. Còn diện chúa thì không ai nói tới.
Trương lão nói:
- Có lẽ là một bang phái hay tà giáo phi thường. Chúng ta thủng thẳng điều tra. Hễ thấy có một chút manh mối nào là phải bám sát chứ đừng buông tha.
Cự đồng đột nhiên la lên :
- Sư huynh ! Muốn tìm manh mối thì phải đánh nhiều. Bắt được tên nào cùng tra hỏi, lo gì chúng không khai sự thật.
Thiếu niên quát lên:
- Làm thế là đắc tội với mọi người võ lâm. Sư phụ lão nhân gia đà ân cà^n dặn bảo muốn tầm cừu thì phải dùng trí tuệ điều tra, tuyệt đối không được làm càng làm bậy.
Lào họ Phạm hỏi:
- Gã là sư đệ của hiên điệt phải không ?
Thiếu niên đáp:
- Đúng thế ! Gã không có tên họ. Gia sư thu nạp tiểu điệt rồi năm sau ngẫu nhiên gặp gã đang tỷ đấu với mười con mãnh hổ ở một khu rừng rậm trên núi Tu Di. Gia sư thấy gã thi^n tính kỳ dị liền phá lệ thu nạp gã, đồng thời cho gã lấy họ Thiết, kêu bằng Thiết Nhị Lang. Sau mới biết gã ở núi Tu Di đã có tự hiệu. Những ẩn sĩ dị nhân trên đó kêu gã bằng Bát Bao Đồng tử. Trước khi gia sư thu nạp, dã tính của gã dữ như cọp, nên dị nhân nào cũng không thu phục nỗi.
Hai lão nghe nói rất lấy làm kỳ, trong lòng ngấm ngầm kinh hải.
Lão họ Phạm nói:
- Lời NhịLang chẳng phải hoàn toàn vô lý, nhưng lệnh sư đã có chỉ dụ cần phải cảnh giác.
Chàng Thiếu niên hỏi:
- Tiểu điệt đã có một kế hoạch, nếu lần này không kiếm thấy Ngưu Phi thì theo kế hoạch này hành động được chăng?
Nhị lão đồng thanh hỏi:
- Kế hoạch gì?
Thiếu niên đáp:
- Tiểu điệt muốn trông vào võ công bản thân đặt ra một thứ hư danh như "Thiên hạ đệ nhất kiếm" hay "Võ lâm bá chủ" gì đó, để những võ lâm cao thủ kéo đến tranh hơi đặng mình dò thám cừu nhân, nhưng gia sư nghiêm lệnh không ho...
Trương lão lớn tiếng:
- Có rồi ! Hiền điệt có thể kiếm một người thế thân là xong.
Thiếu niên đáp:
- Tiểu điệt cũng có ý ấy, nhưng muốn kiếm một nhân tài có thể đấu hết với các nhân vật trong Võ lâm không phải là dễ. Dù có kiếm được người ta cũng không phục.
Lão họ Phạm hỏi:
- Hiền điệt ! Lão phu muốn hỏi hiền điệt trước: người thế thân đó có dùng họ Thiết hay không ?
Thiếu niên đáp:
- Không được ! Nếu dùng họ Thiết là làm cho địch nhân cảnh giác, có khi họ còn mai danh ẩn tính, còn thêm khó cho mình. Đồng thời tiểu điệt muốn địch nhân hoàn toàn tinh tưởng Thiết gia không còn hậu nhân.
Lão họ Phạm nói:
- Được lắm ! Lão phu có kế rồi !
Trương lão hỏi :
- Kế gì ?
Lão họ Phạm đáp:
- Bước đầu chúng ta hãy phóng ra tinh Cổ Kim đệ nhất kiếm võ lâm xuất hiện, đồng thời kiếm một cao thủ điên khùng náo loạn một thời. Sau khi thành sự thật, trời nào biết được Cổ Kim đệ nhất kiếm là ai? Người trong vòlâm cứ việc nghi ngờ phỏng đoán. Sau giai đoạn tỉ đấu hồ đồ, thế nào cũng lôi ra được những nhân vật nỗi danh. Khi đó sẽ kêu Thiết điệt ra thu phục họ.
Trương lão nói:
- Kế này mất nhiều thì giờ, chúng hãy bàn kỷ lại xem còn biện pháp nào hơn không đã.
Trương lão chưa dứt lời, đột nhiên Thiếu niên họ Thiết lớn tiếng quát:
- Bằng hữu! Chường mặt ra đi! CHuyện bí mật của tại hạ mà bằng hữu nghe được là không hay rồi, tại hạ vốn không ưa giết người bừa bãi, nhưng những tin tức về mối thù không đội trời chung bị nghe lõm thì e rằng dẫu là đương kim hoàng đế, tại hạ cũng phải giết đi để bịt miệng.
Bồng nghe tiếng cười ha hả đáp:
- Thính giác của lão đệ còn cao hơn tiểu huynh một bậc. Tiểu huynh khâm phục lắm!
Một làn gió nhẹ thổi tới. Đột nhiên phía trước ngoài ba trượng một người hạ xuống. Người này lối ngoài hai mươi tuổi.
Thiếu niên họ Thiết hỏi:
- Khẩu khí của các hạ có vẻ cổ quái. Trước khi động thủ các hạ có thể cho biết tên họ được chăng?
Thanh niên kia cười khanh khách đáp:
- Hiền đệ ! Tiểu huynh họ Cao tên Thức đến đây để kiếm Hiền đệ. Hiền đệ hãy coi tín phù này !
BA người thấy y giơ cao một con tiểu kim phụng.
Thiếu niên họ Thiết hỏi:
- Ủa ! Giữa đại ca va gia sư có mối quan hệ thế nào?
Cao Thức cả cười đáp :
- Hai tháng trước lão nhân gia mới thu tiểu huynh làm ký danh đệ tử. Tiểu huynh đến để làm thế thân cho lão đệ.
Thiếu niên họ Thiết "ồ" một tiếng hỏi:
- Thế thân ư ?
Cao Thức đáp:
- Câu chuyện lào đệ thương lượng với nhị lão rất hợp với ý tưởng của ân sự Đồng thời Tiểu huynh ở dọc đường cũng gặp ba mươi mấy tay cao thủ. Như vậy cái tên ""Cổ kim đệ nhất kiếm thủ"" đà thành dadnh rồi.
Thiếu niên họ Thiết nhảy vọt lại thi lễ nói:
- Đại sư ca ! Tiểu đệ cảm tạ đại sư ca khôn xiết!
Cao Thức cười đáp:
- Lão đệ ! Chúng ta là sư huynh sư đệ. Thiết đệ bất tất phải nói thế. Đây là tam đệ Thiết Nhị Lang phải không ?
Thiết Thiếu niên lớn tiếng gọi:
- Nhị Lang ! Sao ngươi còn chưa gọi đại sư ca?
Cự đồng thi lề nói:
- Tiểu đệ muốn tỉ thi với đại sư huynh.
Thiết Thiếu niên quát:
- Ngươi dám hổn thế ư ?
Cao Thức cả cười nói:
- Nhị sư đệ ! Sư phụ đà bảo gà có chút ngờ nghệch, nhưng bây giờ xem ra gã rất thông minh. Tiểu huynh đà hiểu rõ ý gã rồi. Đây là gã sợ tiểu huynh bị người đã bại.
Cự đồng "ủa" lên một tiếng hỏi:
- Đại sư ca ! Đại sư ca thấy rõ gan ruột Tiểu đệ rồi ư ?
Cao Thức nhìn Thiết Thiếu niên hỏi:
- Kỳ sĩ Sư đệ ! Sư đệ bảo sao?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp:
- Gã không ngờ ân sư lão nhân gia lại phái Sư huynh đến đây.
Cao Thức cả cười nói:
- Lào nhị ! Tình thực mà nói ! phải hai người như Tiểu huynh mới chống nổi Sư đệ. Khi ấy Tiểu huynh không phục, nhưng vừa rồi Tiểu huynh thi triển công phu "Vô phong ẩn" tới đây vần bị Sư đệ phát giác. Từ giờ Tiểu huynh đành thủ tiêu ý định muốn tỉ thi với lão đệ.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đại sư ca quá khiêm tốn rồi. Tiểu đệ không đám đâu. Bây giờ Tiểu đệ xin giới thiệu cùng hai vị thúc thúc, để đại sư ca làm lễ tương kiến...
Phạm lão vừa cười vừa ngắt lời:
- Không cần đâu ! Cao lào đệ đã nghe hết cả rồi.
Cao Thức thi lễ nói:
- Nhị vị tiền bối ! Cao Thức xin tham kiến!
Trương lão cả cười nói:
- Người cùng nhà hà tất phải khách sáo ! Chúng ta hãy làm việc chính là hơn.
Cao Thức thở dài nói:
- Đừng đi nữa. Ngưu Phi đã bị vãn bối hạ sát rồi.
Thiết Kỳ Sĩ la lên:
- Hạ sát rồi ư ?
Cao Thức thở dài đáp:
- Nhị Đệ ! Tiểu huynh thật là lầm lẫn. bây giờ không còn đường lối nào để dò la tin tức.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Sao đại ca lại giết hắn ?
Cao Thức đáp:
- Hắn đến đoạt kiếm của Tiểu huynh , trong lúc sơ sót, chưa kịp hỏi lai lịch, mới gao thủ mười chiêu. Hời ơi ! Tiểu huynh đà phỏng đoán hắn quá cao.
Hai lào Phạm Trương đồng thanh hỏi:
- Mới mười chiêu đã giết hắn ư ?
Cao Thức đáp:
- Vãn bối có ngờ đâu hắn không chống nồi mười chiêu.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Hời ! ơi ! Nếu vậy chỉ còn cách y kế mà làm.
Cao Thức nói:
- Sư phụ có lệnh bảo Tiểu huynh đem Nhị Lang đi.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Được lắm Tiểu đệ đang lo đem gã đi theo là thừa. Sư ca liệu mà quản cố gã, đừng để gã hành động mạo muội, nhất là phải coi chừng mồm miệng gã, nếu tin tức bại lộ thì bao nhiêu công lao sẽ uổng phí hết.
Cự đồng nói:
- Tiểu đệ quyết tâm làm người câm đi theo đdại sư ca, có khi còn được ăn no.
Cao Thức cười ha hả nói:
- Nhị đệ ! Sao Nhị đệ không cho Nhị Lang ăn no?
Thiết Kỳ Sĩ hắng đặng đáp:
- Gã ăn lắm lại đi tiêu nhiều, mỗi lần đại tiện mất cả nữa ngày.
Chàng nói câu này khiến nhị lão cũng phải phì cười.
Cao Thức cười hích hích nói:
- Trách nào y chẳng sợ để ngươi đi theo. Được rồi! Chúng ta chia đường tiến hành công việc. Lão nhị ! Tiểu huynh có tin gì sẽ báo cho lào nhị hay !
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Sư phụ đã cho đại sư ca hay Tiểu đệ có Vạn lý hương chưa?
Cao Thức đáp:
- Tiểu huynh cũng có.
Cao Thức lại nhìn hai lão cáo biệt rồi cũng đưa Cự đồng đi.
Thế là viên mãn rồi! Hiền điệt ! Bây giờ hãy chờ đợi tin tức.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Nhị vị thúc thúc ! Tiểu điệt có ý định là hy vọng nhị lão ngấm ngầm theo dõi sư huynh. Đây không phải là giám thị ỵ Chỉ khi nào nhị vị gặp gặp nguy hiểm hày kêu y tiếp viện, nhưng theo dòi ra mặt lại sợ y phân tâm.
Hai lào xúc động đáp:
- Hiền điệt ! Ngươi nghĩ rất chu đáo, nhưng ngươi cứ yên lòng bọn lão phu sẽ thận trọng.
Thiết Kỳ Sĩ lại nói:
- Còn một việc nữa không biết nhị vị có biết chưa?
Trương lão hỏi:
- Chuyện gì ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Có một vị cô nương hôm nay đã tới Lão TăngC là nơi an táng gia phụ. Tiểu điệt thấy thị là người khả nghi.
Trương lão "Ủa" một tiếng hỏi:
- Có phải thị mặc quần hồng áo hồng , khoác áo choàng màu lục, vào lối mười bảy mười tám tuổi mà dung nhan rất xinh đẹp không ?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Đúng thị rồi ! Tiểu điệt thấy thị rất khả nghi.
Trương lão nhìn Phạm lão nói:
- Lão Phạm ! Thiết hiền điệt ggặp phải tay cao thủ hạng nhất trong bọn đàn bà.
Phạm lão hỏi:
- Thị là ai? Trong đám Thiếu nữ có nhiều cao thủ.
Trương lão đáp:
- Thị là con gái Văn Bách Tượng viên ngoại. Người võlâm gọi thị là Thanh Tiêu Ngọc Nữ. Chẳng những kiếm thuật thị cao thâm phi thường mà nhan sắc cũng vào hạng đệ nhất thiên hạ. Nhà thị thường có thanh niên dị sĩ đến cầu thân, nhưng thị kêu ngạo quá chừng.
L~o họ Phạm nhìn Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Hiền điệt ! Họ Văn có hiểu võ công hay không ít người giang hồ biết rõ. Nhưng lão ít bôn tẩu giang hồ, chẳng lẽ hiền điệt lại nghi ngờ lão?
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Vãn bối hề thấy có chỗ hoài nghi là phải điều tra cho biết rõ.
Trương lão nói:
- Lão này thanh danh rất lớn, những nhân vật hắc đạo không ai dám đụng đến lão. Chẳng những danh thủ các môn phái giao du với lão mà lào còn nồi tiếng là người tử thiện. Hiền điệt muốn điều tra thì phải đến nhà lão, còn hỏi dò bên ngoài khó mà biết được một cách tỉ mỉ.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Lão giao du với danh sì võ lâm trên danh nghĩa gì ?
Trương lão đáp:
- Lão mang ngoại hiệu là Lại Manh Thường.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Có thể đến nhà lão làm thực khách được chăng ?
Phạm lão đáp:
- Được lắm ! Tuy trong nhà lào không có tới ba ngàn thực khách, nhưng ngày nào cũng có người ra vào không ngớt.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Nhà lão ở đâu?
Trương lão đáp:
- Nhà lào ở Mao Sơn cách mặt biển chừng mười mấy dặm. Ở đó có Xích sơn hồ để bơi thuyền cùng cỡi ngựa lên Mao sơn săn bắn. Văn trang chúa cũng thích những thứ chơi này.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi:
- Những thực khách thường dùng danh nghĩa gì để vào ra mắt ?
Trương lão đáp:
- Cái đó dễ lắm, cứ tùy ý mình. Dù không gặp Văn trang chúa, khách nào ở lại cũng dược hoan nghênh. Thậm chí là hiền điệt nói đến cầu thân cũng được, có điều khiến cho Thanh Tiêu Ngọc Nữ khó chịu mà thôi.
Thiết Kỳ Sĩ nói:
- Hay lắm ! Vậy tiểu điệt xin cáo biệt.
Phạm lão dặn:
- Hiền điệt ! Ngươi vẫn phải đề phòng bọn thực khách nghi kỵ.
Thiết Kỳ Sĩ đáp:
- Tiểu điệt nhớ rồi.
Thiết Kỳ Sĩ chia tay, tiến vào thị trấn mua bộ y phục mới thay đổi. Chàng không đội nón rộng vành nữa. Tóc kết lại thành búi chóng lên, ăn bận theo kiểu nho sĩ.
Tài sản của minhtien384

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời

Từ khóa được google tìm thấy
bò nghiên gđầu, dao kiem than hoang, doc truyen u linh yeu nu, phim u linh yeu nu, phimbo.ulinhyeunu, phung hoang than, phung hoang than 4vn, phung hoang than prc, phung hoang than tuy ket, tap 2 u linh yeu nu, truyen phung hoang than, truyen u linh than nu, truyen u linh yeu nu, truyen u linh yeu nu', u linh yêu nữ prc, u linh yêu nữ, u linh yeu nu, u linh yeu thuong, u minh yeu nu, www.phung hoang than.com



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™