Em đuổi anh ra khỏi nhà vì cái tội này nọ zới cô thư ký, thiệt là tội nghiệp cho anh lắm, mong em đọc thư này để hiểu rõ và thông cảm cho anh. Ông bà có nói:
" Quân tử không chấp nhất với tiểu nhân
Người giàu có không so đo với kẻ thấp hèn"
Em là bà chủ lớn giàu có, còn nó chỉ là con thư ký quèn nghèo xơ nghèo xác.....
Cái gì em cũng có, nó thì không
Nhà to là của em để ở với anh cả đời, còn phòng khách sạn có chút xíu, nó chỉ có ở tạm zới anh có một đêm mà thôi....
Tiền bạc của cải anh đều cho em hết, trong khi anh chỉ cho nó có xài trăm bạc lẻ để xài
Không như em, em có cả trăm bộ quần áo hàng hiệu đủ loại mặc không hết, còn nó nghèo đến độ chỉ có mảnh vải che thân, thiệt là tội nghiệp......
Còn về nhan sắc và tuổi tác thì em thuộc vào hàng tiền bối của nó, hơi đâu mà chấp nhất với nó, kẻo người đời cười chê em, già chác mà còn đi hơn thua với con nít......
Dù sao nó cũng còn nhỏ dại và thơ ngây lắm, anh kêu sao thì nó làm zậy, chưa bao giờ nó dám hỗn láo mà cãi vả với anh giống như em.....
Trong khi chờ đợi sự tha thứ để được trở về sống mãi bên em, cho phép anh được giành chút thời gian còn lại của cuộc đời để giúp cho nó đến ngày khai hoa nở nhuỵ.....
Thay mặt mẹ con nó anh cám ơn về sự rộng lượng của em..........