Sau ba năm, Arsenal mới lại đánh mất chiếc Emirates Cup ngay trên sân nhà, giữa những tiếng la ó và huýt sáo của các CĐV Pháo thủ nổi tiếng trung thành và kiên nhẫn…
Giải đấu giao hữu ấy có thể không hề quan trọng về mặt thành tích, nhưng đó là dấu hiệu báo trước cho một mùa giải đầy giông bão. Với lối chơi mong manh dễ vỡ đến như thế, liệu Giáo sư Wenger và các học trò sẽ đi về đâu?
Không biết khi chứng kiến Thiery Henry cùng đội bóng mới New York Red Bulls nâng cao chiến lợi phẩm ngay tại London những người hâm mộ Arsenal vui hay buồn. Chiếc cúp duy nhất mà họ có khả năng giành được trong bao năm trắng tay vừa qua rốt cuộc đã tuột khỏi tầm với, và hình ảnh ấy mang một ý nghĩa biểu tượng: mọi thứ cứ dần dần trôi tuột khỏi tầm tay The Gunners, từ những mục tiêu lớn đến những giải “còi”. Khi Arsenal không còn đủ sức mạnh để tiến bước theo dòng chảy của thời đại, gánh nặng lịch sử đang nhấn chìm họ.
Vẫn là lối chơi tấn công hết mình mang lại sự cảm mến cho khán giả, chỉ có điều nó không còn gợi nhớ quãng thời gian hoa lửa của thế hệ Henry nữa. Những người đàn ông mang biệt danh Pháo thủ đang dần trở thành những đứa trẻ, vì họ ngày càng yếu đuối hơn.
Trong trận đấu quyết định với Red Bulls, như thường lệ Arsene Wenger tiếp tục cho thấy triết lý tin dùng cầu thủ trẻ bằng cách sử dụng hậu vệ Kyle Bartley. 20 tuổi, lọt vào mắt xanh của Giáo sư người Pháp, hẳn là Bartley phải có khả năng đặc biệt gì đó, và mọi chuyện vẫn diễn ra bình yên trước khi anh này… sút tung lưới nhà.
Những sai lầm chết người lặp lại quá đều đặn, quá quen thuộc ở Emirates đến nỗi các trận giao hữu cũng khiến Gunners run rẩy. Măng non còn chưa kịp mọc thì bão táp đã ngay lập tức vùi dập, thế nên không khó hình dung rằng tương lai của cả một đời cầu thủ sẽ bị thui chột sau vài cú phốt tương tự.
Các CĐV Arsenal chắc chắn chưa quên bài học Kieran Gibbs cách đây ít mùa. Được coi là hậu vệ cánh trái xuất sắc nhất nước Anh lứa tuổi của mình, sự thay thế cho Gael Clichy một khi đàn anh rũ áo rời bỏ đội bóng, Gibbs thật khốn khổ vì lỡ trượt chân trong trận đấu thua Manchester United 1-3, bán kết Champions League 2009, gián tiếp giúp Park ji Sung mở tỉ số. Sau hai năm, Gibbs không còn cho thấy sự tiến bộ thần tốc như người ta khen ngợi trước kia mà chỉ được nhớ đến bởi pha bóng ngớ ngẩn tai hại ấy.
Ở Emirates, Giáo sư Wenger đã tung ra đội hình mạnh nhất có thể ngoại trừ sự thiếu vắng của Fabregas, Nasri và Theo Walcott đang bị chấn thương. Hai người đầu tiên đều là các trụ cột, nhưng trong khi Fabregas chỉ chực đánh bài chuồn về Barcelona - quê hương anh càng sớm càng tốt, thì Nasri hoàn toàn không còn tâm trí nào thi cống hiến cho Pháo thủ nữa.
Những lời hứa vung tay mang về nhiều bản hợp đồng giá trị trên thị trường chuyển nhượng của Wenger chưa trở thành sự thực. Mata là một canh bạc lớn, vị trí trung vệ tử huyệt nhiều mùa qua chưa được tăng cường. Gary Cahill, Jagielka, Christophe Samba, hay không ai cả?
Có lẽ người ta đang tự hỏi, liệu đây đã là bộ mặt của Arsenal khi họ bước vào năm thứ 7 liên tiếp của cơn khát danh hiệu? Sự thật là rất ít tín hiệu lạc quan được phát đi từ ban lãnh đạo Pháo thủ, bởi họ giống như một ốc đảo kì lạ giữa bối cảnh tất cả các đối thủ cạnh tranh, từ Man Utd, Chelsea, Man City đến Liverpool, Tottenham đều hăm hở chuẩn bị cho cuộc hành trình mới.
Thêm một cú đánh mạnh nữa (Fabregas, Nasri hoặc cả hai ra đi?) sẽ khiến niềm tin của Gunner càng ngày càng vơi. Mà ngay cả khi níu giữ được thể xác họ, thì ánh sáng hi vọng tại Emirates cũng đang tắt dần…