03-11-2011, 04:20 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Má»™ng Thà nh Chi Mê - Tác giả: Huỳnh Dị - Trá»n bá»™ 63 hồi
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
-----oo0oo-----
Hồi 1: Luân lạc thiên nhai
Dịch giả: Trúc Äà o
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Ô Tá» Hư mở mắt ra, ánh nắng chói chiếu thẳng và o mắt, nhất thá»i hắn không thấy gì cả, cà ng không biết mình Ä‘ang ở đâu, đầu nhức đến muốn nổ tung.
Hắn ngồi báºt dáºy, hai tay ôm đầu thở dốc. Mệt quá, chưa bao giá» mệt như bây giá», cảm giác hư nhược và khốn khổ hoà n toà n đánh bại hắn, giống như kẻ đánh bạc suốt mưá»i ngà y đêm không ngá»§ nghỉ, rốt cuá»™c vẫn thua sạch túi, đó là má»™t cảm giác rất đáng sợ. Gót chân Ä‘au nhói, gợi lại Ä‘oạn đưá»ng chạy trốn hÆ¡n mưá»i ngà y qua đầy gian khổ cá»§a hắn.
Äiá»u duy nhất an á»§i hắn được, là mình vẫn còn sống.
Hắn từ từ buông hai tay xuống, ngưng thần lắng nghe, nhưng chỉ có tiếng ve kêu vang, thầm thở phà o một hơi, hắn bắt đầu nhìn quang cảnh bốn bên.
Hắn Ä‘ang ngồi trên má»™t sưá»n đồi cỠướt có mùi mốc, ở chân đồi là má»™t dòng suối trong, cá» cao và cây thấp má»c um tùm bên bá», đối diện bên kia suối là rừng xanh dà y đặc. Hắn nhìn lên đỉnh đồi, cao hÆ¡n chá»— hắn chừng bốn, năm trượng, thầm nghÄ© có lẽ mình ngất Ä‘i, nên đã lăn từ trên đỉnh xuống dưới đây.
Ãnh nắng chiếu từ phÃa hữu, mặt trá»i vừa lên quá đưá»ng chân trá»i.
Nhìn vá» hướng nam, nằm chắn ngang là má»™t dãy núi liên tục, cây má»c xanh rì.
Äây là chá»— quái quá»· nà o đây?
Tháºt là xui xẻo! Không phải xui xẻo, mà là xui táºn mạng, lãnh há»a tà y trá»i. Vá»›i kinh nghiệm hà nh tẩu giang hồ phong phú cá»§a hắn, tại sao lại có thể là m chuyện ngu xuẩn như thế? May mà đã tránh khá»i truy binh, từ lúc qua sông xong, hắn có cảm giác đã thoát hiểm, hy vá»ng không sai!
Ngay lúc ấy, tai hắn bắt được tiếng ngá»±a hà rất nhá», như có như không.
Ô Tá» Hư sợ run lên, đứng báºt dáºy như chim sợ cung, bá»—ng hai chân nhÅ©n ra, hắn mất thăng bằng té lăn xuống đồi, xuống đến dưới cùng, xém chút rÆ¡i luôn xuống suối.
Tiếng ngựa kêu cà ng lúc cà ng rõ hơn.
Ô Tá» Hư quên cả mệt nhá»c, bò dáºy thất thểu chạy trốn vá» hướng nam.
Từ lúc hiểu chuyện trở Ä‘i, dưá»ng như hắn chưa từng gặp may, bây giá» lại sắp đối diện đại há»a, nếu bị kẻ địch bắt được, hắn sẽ hối háºn đầu thai là m ngưá»i.
Lúc nà y hắn chỉ có một ý niệm, ấy là trốn được xa chừng nà o hay chừng nấy, hắn không muốn chết chút nà o.
o0o
Vô Song Nữ mình mặc khinh trang mà u Ä‘en, tay dắt con hắc mã Ä‘en tuyá»n, lẳng lặng rá»i khá»i khu trại cá»§a Bách Hà Äoà n ở ngoà i thà nh. Äã chÃn năm rồi, nà ng theo Ä‘oà n Ä‘i từ hương thôn đến thị trấn, qua thà nh đô biểu diá»…n kiếm ăn, nhá» thân thá»§ hÆ¡n ngưá»i mà trở thà nh cá»™t trụ cá»§a Bách Hà Äoà n, và cÅ©ng là nữ đệ tỠđắc ý nhất cá»§a trưởng Ä‘oà n, tức vua há» An Giá»›i. Thế nhưng đêm nay nà ng bá» Ä‘i không lá»i từ biệt, lại chẳng tá» vẻ gì lưu luyến, bởi lòng nà ng chưa bao giá» ký thác ở Bách Hà Äoà n.
“Vô Song!â€.
Vô Song Nữ thở ra, dừng bước trong vùng tối nằm ngoà i ánh đuốc của khu trại, thân ảnh hòa trong bóng đêm.
An Giá»›i bước đến sau lưng nà ng, thở dà i má»™t tiếng. Ông biết rõ cá tÃnh cá»§a nà ng, có nói gì cÅ©ng không khiến nà ng từ bỠý định ra Ä‘i.
Vô Song Nữ nói khẽ: “An thúc đã Ä‘á»c thư Song nhi để lạiâ€.
An Giá»›i trầm giá»ng: “Từ lúc rá»i huyện Ninh An, con cứ như kẻ đãng trÃ, trầm mặc là m ta lo sợ, nhưng vẫn không ngá» con nói Ä‘i là đi. Thá»±c chẳng ngỠđã qua mưá»i năm mà con vẫn nghÄ© không thông, buông không đượcâ€.
Vô Song Nữ lạnh nhạt: “An thúc hiểu tâm sá»± cá»§a Song nhi chăng?â€.
An Giá»›i cưá»i buồn: “Con không nói thì ta là m sao rõ được. Từ chÃn năm trước lúc cữu phụ cá»§a con gá»i con và o Bách Hà Äoà n cá»§a ta, ta đã biết sá»± việc chẳng phải tầm thưá»ng, cữu phụ con vá»›i ta là sinh tá» chi giao, y không kể thì ta cÅ©ng không truy rõ nguồn cÆ¡nâ€.
Vô Song Nữ bình thản há»i: “Tại sao cữu phụ không trở lại tìm Song nhi?â€.
An Giá»›i thở dà i: “Ta không định nói ra, thuở ấy cữu phụ cá»§a con trước lúc rá»i Ä‘i, có nói vá»›i ta để giữ an toà n cho con, y quyết định ẩn tÃnh mai danh, không đến thăm con nữa. Y đà nh Ä‘oạn là m thế là vì con. Hãy ở lại đây, đừng phụ kỳ vá»ng cá»§a cữu phụ, cÅ©ng đừng phụ kỳ vá»ng cá»§a ta đối vá»›i con, má»™t nữ tá» tà i nghệ như con, hÆ¡n bốn mươi năm ta Ä‘i khắp đại giang nam bắc, má»›i gặp đây là lần đầuâ€.
Vô Song Nữ nhá» giá»ng: “Äại ân đại đức cá»§a An thúc, Song nhi chẳng bao giá» dám quên, nhưng Song nhi phải Ä‘i ngay, xin An thúc tha lá»—iâ€.
An Giá»›i bá»—ng nghiến răng: â€œÄÆ°á»£c! Con đã quyết ý Ä‘i, thì để ta cho biết má»™t bà máºt ta cất giấu chÃn năm nay, đó là là m cách nà o tìm đến cữu phụ conâ€.
Vô Song Nữ quay phắt lại đối diện An Giới, cặp mắt linh hoạt đen láy vụt sáng lên.
o0o
Má»—i lần Cô Nguyệt Minh đặt chân và o đại cung giám phá»§ cá»§a “Hoà ng Kim Thái Giám†Phụng công công, y Ä‘á»u có cảm giác toà n thân không thoải mái. Có lẽ vì y phải để lại bên ngoà i thanh kiếm mà bình thưá»ng là váºt bất ly thân. Trong kinh thà nh có ngưá»i bảo không ai giết được Cô Nguyệt Minh vá»›i kiếm trong tay, đấy chẳng phải lá»i tâng bốc, mà thá»±c sá»± là đến nay chưa ai là m được. Tiếng ho cá»§a Phụng công công từ trong thư phòng vá»ng ra. Chắc có lẽ y cảm thấy khó chịu vì y không thÃch Phụng công công, lão thái giám thâm trầm hỉ ná»™ vô thưá»ng, quyá»n uy bao trùm triá»u đình có thể khiến đại thần mãnh tướng run sợ. Nhưng Ä‘iá»u mà y không thÃch nhất là má»—i lần Phụng công công lại đưa ra má»™t việc mà y không thể không đáp ứng.
Ký Thiện, vị thái giám dẫn đưá»ng, không quay đầu lại mà hạ giá»ng nói: “Äêm nay tinh thần đại công công rất khá, hai ngà y trước bá»—ng bị cảm, dùng hết ba thang thuốc cá»§a thái y, đến nay đã đỡ nhiá»uâ€.
Cô Nguyệt Minh khẽ ừ, tỠý đã nghe. Ký Thiện chẳng phải tốt bụng chi, gã là thuá»™c hạ đáng sợ nhất cá»§a Phụng công công, sát thá»§ hà ng đầu, hai tay nhuá»™m đầy máu tanh. Không phải gã đối đãi đặc biệt vá»›i Cô Nguyệt Minh, mà chỉ vì đã nháºn không Ãt tiá»n cá»§a há» Cô.
Bên ngoà i thư phòng có hai tên lÃnh gác, Ký Thiện đưa mắt ra hiệu cùng Cô Nguyệt Minh, ý bảo đợi ngoà i cá»a, phần gã bước và o trong, má»™t lúc sau gã quay ra, kéo Nguyệt Minh sang bên ká» tai bảo: “Tháºt lạ, đại công công tâm tình rất vui, như Ä‘ang mong Cô gia, cÆ¡ há»™i nà y khó kiếm, Cô gia chá»› nên bá» lỡ; tại hạ đã ra công mở đưá»ng cho Cô gia rồi đấyâ€.
Trong lòng Cô Nguyệt Minh bất giác không an, tim Ä‘áºp nhanh, đối vá»›i y Ä‘iá»u nà y rất hiếm xảy ra. HÃt má»™t hÆ¡i dà i, Cô Nguyệt Minh nói lá»i cảm tạ Ký Thiện, bước và o thư phòng.
Ngưá»i kinh thà nh thưá»ng nói, thà đắc tá»™i Hoà ng thượng, chá»› nên đắc tá»™i Phụng công công. Nếu chá»c giáºn Hoà ng thượng, may ra còn nhá» Phụng công công xin tha giùm, còn như đắc tá»™i Phụng công công thì kể như chết chắc. Không ai dám chá»c giáºn vị lão thái giám từng trải tam triá»u, hầu qua ba vị hoà ng đế nà y.
Thoạt nhìn, Phụng công công trông như má»™t lão nhân hư nhược, mặt đầy nếp nhăn. Thuở còn thanh niên chắc lão cÅ©ng cao lá»›n, song bây giá» vì lưng còng nên thân hình trông suy yếu hẳn. Dưới mái tóc dà y bạc trắng bồng bá»nh, là má»™t vầng tráng cao, khuôn mặt hóp, gò má nhô lên là m nổi báºt đôi môi má»ng như hai sợi chỉ căng ngang. Nhìn qua nhìn lại, Phụng công công trông không khác má»™t kẻ gần đất xa trá»i, sức khá»e như đèn leo lét trước gió, nhưng Cô Nguyệt Minh biết rất rõ cảm quan ấy sai lầm. Tương truyá»n từ nhá» Phụng công công luyện táºp má»™t loại khà công huyá»n diệu mà chỉ có thái giám má»›i luyện thà nh được, ngà y nay đã đạt đến cảnh giá»›i chà cao vô thượng, còn như lợi hại đến bá»±c nà o thì không ai biết. Riêng Cô Nguyệt Minh vẫn có thể thoáng thấy trong mắt lão má»™t ánh tinh quang lạnh như băng, sắc bén vô song, là m bằng chứng cho má»™t trà tuệ đã trui rèn qua bao năm tháng. Má»™t ngưá»i có thể đạt đến tá»™t đỉnh quyá»n uy như thế chắc chắn không phải chuyện đơn giản. Phụng công công mình mặc trưá»ng bà o mà u lam có thêu vân viá»n và ng, ngồi trên ghế thái sư đặt phÃa nam, tay cầm ống Ä‘iếu dà i bằng và ng, Ä‘ang phì phà khói thuốc. Cô Nguyệt Minh nghÄ© thầm, ống Ä‘iếu bằng và ng nà y có trá»ng lượng không dưới mưá»i cân, mà vị lão thái giám có vẻ suy nhược nà y cầm trong tay thấy nhẹ như không, chỉ Ä‘iểm nà y cÅ©ng đủ khiến ngưá»i không dám xem thưá»ng lão.
Phụng công công nhìn Cô Nguyệt Minh thi lá»… thỉnh an, gáºt đầu: “Ngồi Ä‘i! Nguyệt Minh là m việc rất giá»i, Hoà ng thượng hết sức đẹp dạ vá»›i món quà mừng lá»… đại thá» cá»§a ngươiâ€.
Cô Nguyệt Minh ngồi xuống ghế bên tả phÃa dưới Phụng công công, nghÄ© thầm phần quà nà y phải mạo hiểm vá»›i sinh mệnh cá»§a mình má»›i lấy vỠđược. Y tốn hết ná»a năm truy lùng má»™t bá»n cướp ngang dá»c vùng đông bắc, má»›i chém lấy thá»§ cấp cá»§a đầu mục Chu Hổ Thà nh, cÅ©ng lãnh thêm ba vết sẹo trên mình.
Ãnh mắt như soi thấu cá»§a Phụng công công dò xét Cô Nguyệt Minh má»™t hồi, bèn thong dong thốt: “Ta muốn há»i ngươi má»™t Ä‘iá»uâ€.
“Xin công công cứ há»i, Nguyệt Minh nà y không giấu má»™t Ä‘iá»u gì cảâ€.
Phụng công công đặt ống Ä‘iếu xuống chiếc bà n nhá» bên cạnh, động tác ung dung. Trên bà n còn có má»™t túi da hẹp dà i độ hai thước, không biết bên trong chứa váºt gì. Ký Thiện nhìn không lầm, tâm tình Phụng công công Ä‘ang sảng khoái, đêm nay quả là cÆ¡ há»™i hiếm có. Rất hiếm khi Phụng lão được như hôm nay, quanh năm ở giữa trưá»ng tranh đấu ngấm ngầm cá»§a triá»u đình, ai mà vui được?
Phụng công công vì sao tâm tình vui vẻ?
Lão nhìn ánh trăng ngoà i cá»a sổ, nói bâng quÆ¡: “Bất luáºn là mãnh tướng hay đại thần, ai ai gặp ta cÅ©ng sợ run, chỉ có ngươi, ta cảm thấy ngươi chẳng có mảy may ý khiếp sợ, ấy là do đâu?â€.
Cô Nguyệt Minh thầm thở ra, má»—i ngưá»i Ä‘á»u có Ä‘iá»u muốn há»i, bên bị há»i có thể chá»n đáp hay không đáp, mà y thì chẳng bao giá» trả lá»i. Chỉ có khi Phụng công công há»i thì không thể không đáp. Có thể y không sợ Phụng công công, nhưng chắc chắn y sợ câu há»i cá»§a lão. Tháºm chà y cÅ©ng không thể biểu lá»™ sá»± không khứng cá»§a mình. Y so vai: “Giả như kẻ nà y nói là vì tá»± vấn mình vẫn má»™t lòng vì công công hà nh sá»±, chẳng có gì phải lo sợ, nên chẳng há» nghÄ© đến sá»± sợ hãi, công công tin chăng?â€.
Ãnh mắt Phụng công công chiếu như tên bắn và o Cô Nguyệt Minh, tỠý vui vẻ: “Ngươi là má»™t kẻ thú vị, chẳng những thẳng thắn mà còn dám nói chuyện ngang vá»›i ta, là m ta có cảm giác kỳ lạ như Ä‘ang trò chuyện vá»›i bằng hữu. À! Äã lâu lắm rồi ta không có cảm giác nà y. Nói cho ta nghe, tại sao ngươi không sợ ta?â€.
Cô Nguyệt Minh nghÄ© bụng Phụng công công có thể là ngưá»i duy nhất nháºn thấy y là má»™t kẻ thú vị, y nói thẳng: “Công công có thể không thÃch câu trả lá»i cá»§a kẻ nà y. Tại hạ là má»™t kẻ không luyến tiếc sinh mệnh, chẳng những không sợ cái chết mà còn khát vá»ng tá» vongâ€.
Phụng công công như bất động, chỉ có tiếng nói rÃt ra qua kẻ răng: “Tá» vong có thể chia ra chết nhẹ nhà ng hay chết Ä‘au đớn, hoặc thà chết sướng hÆ¡n sống, ngươi nghÄ© sao?â€.
Cô Nguyệt Minh ung dung nói: “Công công cứ xem như tại hạ tá»± tin mù quáng, tại hạ tin chắc không ai có thể bắt sống tại hạâ€.
Phụng công công báºt cưá»i: “Giá»i! Giá»i! Nói hay lắm! Ta sống đến chừng nà y tuổi, má»›i nghe có kẻ nói không sợ chếtâ€.
Nói xong lão nhìn lên trần nhà , lộ vẻ trầm tư.
Cô Nguyệt Minh nhìn bốn bức sÆ¡n thá»§y thư há»a treo giữa tưá»ng phÃa sau lưng Phụng công công, ngay lúc y thốt ra câu “không ai có thể bắt sống tại hạâ€, liá»n nghe thấy tiếng thở gấp truyá»n lại từ phÃa sau tưá»ng, y láºp tức hiểu ra. Chắc chắn đà ng sau bức tưá»ng là nÆ¡i ẩn mình cá»§a vệ sÄ© cá»§a Phụng công công, trong nhóm có má»™t ngưá»i tưởng rằng câu nói nà y sẽ khiến Phụng công công nổi giáºn hạ lệnh giết ngay, nên trong lúc khẩn trương đã thở gấp, nhưng không tránh được đôi tai thÃnh cá»§a y. Bức tưá»ng nà y chỉ là giả tạo, thá»±c chất hẳn má»ng như giấy, các vệ sÄ© ẩn mình phÃa sau có thể phóng ra bất cứ lúc nà o.
Tiếng cá»§a Phụng công công lá»t và o tai Cô Nguyệt Minh: “Ta tháºt không hiểu, vá»›i võ công và tà i trà cá»§a ngươi, bá» ngoà i lại tuấn tú phong lưu, bao nhiêu thứ tốt đẹp cá»§a cuá»™c Ä‘á»i Ä‘ang chá» ngươi thưởng thức, mà ngươi cứ xăm xăm má»™t lòng tìm cái chết. Ngươi chán sống rồi chăng? Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi lăm hay hai mươi sáu?â€.
Cô Nguyệt Minh thà nh tháºt đáp: “Hai mươi lămâ€.
Trong lòng y nảy sinh cảm giác như Ä‘ang Ä‘i trên băng má»ng, cần cẩn tháºn. Tháºt ra má»—i lần gặp Phụng công công, y Ä‘á»u có cảm giác mình Ä‘ang ở trong chốn hiểm nguy. Lần nà y Phụng lão nói nhiá»u câu “dư thừaâ€, cà ng là má»™t Ä‘iá»u trước nay chưa từng xảy ra, chứng tá» lần nà y có việc khác thưá»ng.
Phụng công công không nói gì, im lặng chá» câu trả lá»i cá»§a Cô Nguyệt Minh.
Y bình tÄ©nh nói: “Tại hạ chỉ nói sá»± tháºt tình trạng bản thân. Tại hạ là má»™t kẻ thÃch mạo hiểm, chỉ thÃch đặt mình giữa nguy cÆ¡ bị giết hoặc giết ngưá»i, Ä‘iá»u đó không thể giải thÃch được. Nếu có má»™t ngà y có kẻ tiá»…n được tại hạ ra Ä‘i, tại hạ sẽ rất cảm kÃch đối phương. Nhưng tuyệt đối tại hạ không tá»± táºn, trừ phi đến đưá»ng cùng sống không bằng chết vì lúc ấy tá» vong là má»™t sá»± giải thoátâ€.
Phụng công công đăm đăm nhìn Cô Nguyệt Minh, má»™t lúc sau má»›i nói: “Äúng là suy nghÄ© nà y đã khiến ngươi trở thà nh đệ nhất danh kiếm tại kinh sư, kiêm liệp thá»§ lãnh thưởng được Hoà ng thượng trưng dụng. Song ta cà ng không hiểu, má»™t kẻ xem cái chết tá»±a giải thoát như ngươi, tại sao tìm trăm phương ngà n kế nhá» ta nói giúp vá»›i Hoà ng thượng để giải trừ quân chức cá»§a ngươi?â€.
Cô Nguyệt Minh ngầm thở phà o, cuối cùng Phụng lão đã nói và o mục Ä‘Ãch chÃnh. Vá»›i câu há»i nà y y đã dá»± bị trước câu trả lá»i thÃch hợp nhất, nên không do dá»± đáp ngay: “Tại hạ là má»™t kẻ tÃnh tình cô độc, sợ chốn đông ngưá»i, nếu Ä‘em tại hạ đẩy ra chiến trưá»ng, tại hạ sẽ có cảm giác chết sướng hÆ¡n sống như công công nói, đáng sợ hÆ¡n là chÃnh mình sẽ là m báºy, đã báo quốc chẳng đặng mà còn ngược lại là m há»ng đại sá»±â€.
Y lại thở dà i: “Từ lúc trưởng thà nh đến nay, Nguyệt Minh nà y vẫn Ä‘i lại má»™t mình, công công biết rõ Ä‘iá»u đó mà â€.
Phụng công công tá» vẻ thông cảm: “Biết thì đã sao? Vấn đỠlà Bà nh đại tướng quân, lúc sinh tiá»n...â€.
Cô Nguyệt Minh ngÆ¡ ngác há»i: “Sinh tiá»n?â€.
Phụng công công ra chiá»u thương tiếc: “Hung tÃn truyá»n vỠđây từ bắc tuyến cách nay bảy ngà y, Bà nh đại tướng quân trúng phải ổ mai phục cá»§a kẻ địch, binh bại thân vong. Äến lúc nà y ta vẫn giấu kÃn sá»± việc, để có đủ thá»i gian an bà i háºu sá»±, kẻ biết ná»™i vụ không quá mưá»i ngưá»i, ngươi chá»› tiết lá»™ chuyện nà yâ€.
Cô Nguyệt Minh không nói gì, cÅ©ng không biểu lá»™ gì cả. Từ lâu y đã trÆ¡ như gá»— đá đối vá»›i sá»± chết, chẳng biết vì giết ngưá»i nhiá»u hay vì bẩm sinh như váºy. Bà nh đại tướng quân đã từng dạy y binh pháp, y là má»™t trong khá nhiá»u môn sinh cá»§a tướng quân.
Phụng công công nói tiếp: “Bà nh đại tướng quân lúc sinh tiá»n từng nhắc đến ngươi cùng Hoà ng thượng, tướng quân chỉ ra khả năng thiên phú vá» quân sá»± cá»§a ngươi, bất luáºn quân lược binh pháp khó hiểu thế nà o, ngươi chỉ cần nghe qua là thông hiểu, lại nữa ngươi thuá»™c dòng dõi tướng môn, khiến Hoà ng thượng vẫn để tâm. Tin Bà nh đại tướng quân qua Ä‘á»i vừa truyá»n ra, Hoà ng thượng nghÄ© ngay đến ngươi, nếu không nhá» ta khuyên giải, ngươi chắc đã nháºn được thánh chỉ Ä‘i thay thế Bà nh đại tướng quânâ€.
Cô Nguyệt Minh biến sắc: “Cái gì?â€.
Phụng công công chăm chú nhìn y, không nói tiếng nà o.
Cô Nguyệt Minh bá»—ng cảm thấy mình ở và o thế kẹt. Không cần biết Hoà ng thượng có suy nghÄ© như Phụng công công nói hay chăng, chỉ cần lão quyết ý đẩy y ra chiến trưá»ng thì y cầm chắc khó thoát. Tại sao Phụng lão muốn đẩy y và o tuyệt địa?
Phụng công công nhếch mép ẩn ý cưá»i khó hiểu, hòa hoãn nói: “Trong tình huống nà y, nói thế nà o Hoà ng thượng cÅ©ng không nghe. NghÄ© tình Nguyệt Minh ngươi chuyên tâm là m việc cho ta năm năm nay, láºp công vô số, ta suy nghÄ© mãi má»›i có má»™t cách duy nhất có thể thay đổi chá»§ ý cá»§a Hoà ng thượngâ€.
“Xin công công chỉ Ä‘iểmâ€.
Phụng công công hạ giá»ng: “Các ngươi hãy lui raâ€.
Nghe tiếng vệ sÄ© phÃa sau tưá»ng rón rén rút lui, Cô Nguyệt Minh cảm thấy lạnh cả cá»™t sống.
Phụng công công sắp nói đến bà máºt gì? Vì sao chỉ cho má»™t mình y biết mà thôi?
o0o
Trong bóng tối núi rừng, tối đến độ đưa bà n tay lên không thấy năm ngón, Ô Tá» Hư gần như lả Ä‘i, không khà trong phổi như bị rút mất, không thể không há to miệng thở dốc. Vô số câu há»i xoay vòng trong đầu hắn. Không thể nà o. Hắn như con mồi bị săn lùng, bị Ä‘uổi chạy tán loạn tứ phÃa, không cách nà o theo kế hoạch ban đầu để đà o thoát. Äúng ra hắn định qua sông rồi Ä‘i vá» phÃa tây, đến Dương Châu thì tìm cách lén lên má»™t tà u Ä‘i biển, đến chốn nà o cÅ©ng được, chỉ cần rá»i xa trung thổ. Kẻ địch cá»§a hắn quá lợi hại, hắn mà ở lại Trung nguyên sẽ dá»… bị bắt. Không thể nà o! Vá»›i thân thá»§ trốn thoát cá»§a hắn, tại sao kẻ địch vẫn bám theo sau, bây giá» hắn đã tiến sâu và o dãy núi phÃa nam mà khi nãy hắn ở trên đồi cá» nhìn thấy, không biết có thay đổi tình huống chăng?
Hắn có hối háºn chăng? Chắc chắn là có, hắn hối háºn đã và o sòng bạc ấy, hối háºn gặp phải nữ nhân ấy, hối háºn... Aaa! Sai lầm nặng đã phạm, còn hối háºn được gì, chỉ tá»™i trong túi bây giá» chỉ còn má»™t lượng bạc.
Bá»—ng thấy chấn động, tiếng ngá»±a hà lại vá»ng và o tai hắn, nhưng hắn Ä‘ang ở trên núi, ngá»±a là m sao trèo núi vượt đỉnh? Hay trong núi có đưá»ng? Kẻ địch truy nã phÃa sau hẳn phải có cao thá»§, dù không bằng liệp thá»§ Cô Nguyệt Minh vang danh thiên hạ, thì cÅ©ng không thua bao nhiêu, bằng không là m thế nà o đến lúc nà y vẫn chưa mất dấu Ô Tá» Hư. Hắn đâu phải kẻ tầm thưá»ng, mà là má»™t đại đạo chưa từng thất thá»§ từ lúc bắt đầu hà nh nghỠđến giá», chỉ tức là trá»™m cà ng nhiá»u hắn cà ng đánh bạc nhiá»u, đệ nhất đại đạo mà đánh bạc rất tệ, đâm ra hắn thưá»ng xuyên rổng túi, chuyến nà y lại bị ngưá»i nháºn diện là m lá»™ hà nh tung. Nếu nói không hối háºn là nói dối. Nhưng chỉ cần hắn trốn lánh đến má»™t đại trấn, “phá giá»›i†trá»™m vặt và i lượng, đủ mua váºt liệu để hóa trang, và y theo kế hoạch ra đến Dương Châu, là hắn có thể theo đưá»ng biển trốn mất dạng.
Bao nhiêu ý niệm xẹt qua trong đầu Ô Tá» Hư, hắn báºt dáºy xông vá» phÃa trước, Ä‘ang có ý nghÄ© vùng rừng ráºm nà y rá»™ng bao nhiêu, bá»—ng hụt chân té lá»™n vòng xuống dưới, chẳng biết đụng phải bao nhiêu cà nh cây chắn ngang, bất chợt hắn thấy thân mình rÆ¡i giữa khoảng không, sau lưng tiếng nước chảy ầm ầm, thì ra là má»™t thác nước lá»›n. Không thể nà o! Tại sao khi nãy hắn không há» nghe thấy tiếng nước chảy? “Ùm†má»™t tiếng, Ô Tá» Hư rÆ¡i xuống và i chục trượng, rá»›t và o đầm nước, suýt chút ngất Ä‘i. Từ dưới nước ngoi lên, hắn đã uống không biết bao nhiêu ngụm nước, đầu óc xây xẩm không còn tỉnh táo để bÆ¡i và o bá». Giòng nước chảy xiết đẩy hắn trôi xuống dưới, chẳng còn phân biệt được phương hướng. “Bùm†má»™t tiếng, thân mình hắn lại rÆ¡i giữa không trung, thì ra thêm má»™t từng thác nước. Khi rá»›t xuống nước, Ô Tá» Hư cảm thấy giòng nước chảy cà ng mạnh hÆ¡n, hắn thầm kêu chắc tá»›i số rồi, chỉ cần đụng phải đá ngầm là vỡ óc mất.
Vừa có ý niệm ấy, hắn đã bị giòng nước xiết vùi sâu trong bóng tối.
o0o
Phụng công công thong thả há»i: “Ngươi có tin chuyện quá»· thần chăng?â€.
Cô Nguyệt Minh không hiểu tại sao Phụng lão há»i má»™t câu chẳng liên quan gì cả, nhưng không thể không trả lá»i: “Không!â€.
Phụng công công mỉm cưá»i: “Nếu ngươi sống đến tuổi ta, ngươi sẽ không còn khẳng định như váºy, vì ngươi sẽ gặp rất nhiá»u chuyện lạ mà chỉ có thể mượn quá»· thần để giải thÃch. Äể ta nói rõ ngá»n ngà nh câu chuyện cho ngươi hiểuâ€.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên há»i: “Không lẽ công công muốn sai tại hạ Ä‘i là m việc có dÃnh dá»± đến quá»· thần? Mà chỉ cần tại hạ hoà n thà nh nhiệm vụ, thì có thể khiến Hoà ng thượng đổi ý, giải trừ quân chức cho tại hạ?â€.
“Äúng váºy. Chỉ cần ngươi hoà n thà nh nhiệm vụ, Hoà ng thượng sẽ bá» qua má»i thứ, kể cả cương thổ cá»§a ngưá»i. Ta có thể đảm bảo ngươi không phải ra chiến trưá»ng, mà từ nay vá» sau ngươi sẽ không bị kéo và o chiến sá»± nà o cảâ€.
Nói đến đây, tấm thân còng cá»§a Phụng công công bất giác thẳng lên, hai mắt sáng như Ä‘iện, cả ngưá»i như biến thà nh má»™t kẻ khác, không còn chút cảm giác lão suy, toà n thân toát đầy sinh khà sống động, trong mắt lão chứa đầy khát vá»ng và kỳ vá»ng, trông rất quá»· dị.
Phụng công công đang thị uy với Cô Nguyệt Minh chăng?
Y nói: “Công công gây hứng thú cho tại hạ rồi đấyâ€.
Phụng công công bá»—ng trở lại vẻ già nua bình thưá»ng, lạnh nhạt nói: “Ngươi từng nghe đến Vân Má»™ng Trạch chưa?â€.
Cô Nguyệt Minh không hiểu đầu Ä‘uôi, bèn đáp: “Äó là nÆ¡i nà o? Tên nghe cổ quái, nhưng đầy thi ýâ€.
Phụng công công không vòng vo nữa, lão nói: “Thá»i Xuân Thu chiến quốc, Äá»™ng Äình Hồ mang cổ danh nà y, vị trà nằm trong Sở quốc, Vân Má»™ng Trạch ngà y nay, đại khái là chỉ má»™t khoảng đầm lầy phÃa đông ngạn sông Tương ở phÃa nam Äá»™ng Äình Hồâ€.
Cô Nguyệt Minh không nhịn được liá»n há»i: “Trong đầm phải chăng là nÆ¡i cư trú cá»§a quá»· thần?â€.
“Có thể nói như váºyâ€. Phụng công công giải thÃch thêm: “Sá»± việc nà y bắt nguồn từ thá»i Xuân Thu chiến quốc, lúc ấy tại nước Sở, trong vùng Vân Má»™ng Trạch có má»™t tòa thà nh trì tên là ‘Chuyên’, Thà nh chá»§ vì muốn chiếm riêng má»™t bảo váºt nên chống lại Sở Vương, không chịu trao bảo váºt, xảy ra chuyện gì bên trong, trải qua bao thá»i đại không còn ai biết, chỉ biết Chuyên thà nh sau đó bị Sở Vương Ä‘em quân công phá, nhưng chẳng tìm được gì, từ đấy bảo váºt kể như biến mấtâ€.
Cô Nguyệt Minh thở hắt ra: “Công công muốn phái tại hạ Ä‘i tìm má»™t váºt đã biến mất khá»i thế gian hÆ¡n cả ngà n năm ư?â€.
Phụng công công khoan khoái mỉm cưá»i: “Công công ta tuy già nhưng chưa đến nổi lẩn thẩn, đâu là m khó ngươi mà chi. Bảo váºt nà y đã từng được phát hiện, suýt được đưa vá» kinh sư, chuyện xảy ra má»›i cách đây mưá»i nămâ€.
Cô Nguyệt Minh phấn chấn tinh thần, bắt đầu hiểu thêm má»™t chút, bèn há»i: “Váºt nà y có phải có quá»· thần yểm, và được tìm thấy bên trong đầm Vân Má»™ng, nên công công má»›i kể chuyện lúc nãy?â€.
Phụng công công chẳng biết nghÄ© đến việc gì, không có gió mà mái tóc trắng cá»§a lão cÅ©ng lay động: “Tại sao dưới trướng ta có nhiá»u kỳ nhân dị sÄ©, mà ta lại chá»n ngươi để đảm đương vụ truy tìm bảo váºt?â€.
Cô Nguyệt Minh đương nhiên không thể tá»± khen mình có bản lãnh thế nà o, nên đà nh há»i theo: “Công công vì sao chá»n tại hạ?â€.
“Bởi vì ngươi Ä‘Ãch thá»±c là má»™t kẻ không tham bất kỳ má»™t loại kỳ trân dị bảo nà o trên Ä‘á»i nà yâ€.
“Công công hẳn suy từ quan niệm xem nhẹ sá»± chết cá»§a tại hạ, mà đoán rằng tại hạ không động lòng trước váºt ngoà i thânâ€.
Phụng công công mỉm cưá»i đầy thâm ý: “Ngươi có tháºt sá»± không để tâm đến sá»± chết hay không, e phải chá» lúc trá»±c diện sinh tá» má»›i biết. Nhưng ngươi không tham cá»§a, ấy là sá»± tháºtâ€.
“Tại hạ chưa hiểuâ€.
“Còn nhá»› chăng? Ba năm trước ngươi theo lệnh cá»§a ta truy sát tên đại đạo ‘Äạo Thiên Gia’, chém đầu hắn xong, ngươi Ä‘em kho báu đầy cá»§a trá»™m cá»§a hắn ná»™p cho triá»u đình. Sau đó ta cho ngưá»i Ä‘iá»u tra cặn kẽ, biết rõ ngươi niêm phong kho tà ng ấy ná»™p lên, các váºt trân quý trứ danh không mất món nà o, khiến ta cảm thấy rất khó tin. Nếu ngươi có ý giấu riêng má»™t phần thì ta cÅ©ng khó biết vì ngươi có thể đổ cho ‘Äạo Thiên Gia’ đã bán lại những món ấyâ€.
Cô Nguyệt Minh lá»™ vẻ chua chát, thở phà o má»™t hÆ¡i: “May mà tại hạ không có hứng thú vá»›i những thứ ấyâ€.
“Äó chỉ là má»™t lý doâ€.
“Còn có lý do khác ư?â€.
“Lý do khác là sá»± thà nh bại kỳ nà y còn tùy và o ngươi, xem thá» ngươi có phát huy được lần nữa sở trưá»ng cá»§a mình chăngâ€.
“Sở trưá»ng cá»§a tại hạ là sát nhân, váºy có quan hệ gì đến việc tìm bảo váºt?â€.
“Quan hệ ở chá»— ngươi phải giết kẻ nà o? Nếu kẻ ấy là má»™t đại đạo siêu cấp, hà nh tung không lá»™ dấu vết như Äạo Thiên Gia, thì muốn giết được hắn cÅ©ng phải có nghá» riêng. Vá» phương diện nà y, trong thiên hạ không ai hÆ¡n ngươi, do đó ta chỉ chá»n ngươiâ€.
Cô Nguyệt Minh không khá»i hiếu kỳ, lại há»i tiếp: “Thế gian hãn hữu, giá đáng liên thà nh, váºt trân bảo ấy là thứ gì?â€.
Phụng công công hạ giá»ng: “Chẳng ai biết rõâ€.
Cô Nguyệt Minh thất thanh há»i: “Cái gì?â€.
- o O o -
Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục nà y:
Tà i sản của Minh Huệ
Chữ ký của Minh Huệ
03-11-2011, 04:21 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
-----oo0oo-----
Hồi 2: Thần Bà Bảo Hạp
Dịch giả: Trúc Äà o
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Ô Tá» Hư nghe tiếng tim mình Ä‘áºp thình thịch, ý niệm đầu tiên là hắn vẫn còn sống.
Äã xảy ra chuyện gì?
Hắn như ngưá»i má»›i sống lại, thân thể dần dần khôi phục tri giác, nếu lúc trước chỉ mệt má»i, thì nay tinh lá»±c kiệt quệ, đến di động hai chân cÅ©ng không cách gì là m nổi, toà n thân hắn má»m nhÅ©n vô lá»±c, đầu váng ngá»±c tức.
Hắn cháºm chạp mở mắt ra, thấy trước mắt má»™t cảnh giá»›i như trong má»™ng, chưa bao giá» tưởng tượng đến.
Má»™t bên mặt hắn Ä‘ang áp xuống đất bùn ẩm ướt, từ dưới nhìn lên, vầng trăng sáng treo bên trên mặt đất, bầu trá»i má»™t khoảng xanh Ä‘en. Từ góc độ hắn Ä‘ang nằm trông ra, hắn thấy vô số ao nước nhá» rải rác chung quanh, dương liá»…u phá»§ đầy bên bá» ao khúc khuá»·u, cà nh liá»…u yếu gầy thấm ướt. Giữa đám dương liá»…u có lẫn và o má»™t giống cây thấp chẳng biết tên gì, có cây Ä‘ang trổ hoa tươi sắc thắm, có cây trÄ©u đầy quả. Äiá»u là m hắn kinh ngạc trố mắt nhìn, là vùng đầm lầy nà y chừng như rá»™ng vô táºn, ra đến cuối chân trá»i.
Ô Tá» Hư rên lên má»™t tiếng, không di động được, sau đó hắn nháºn ra ná»a thân hắn vẫn còn ngâm trong vÅ©ng nước lạnh.
Lúc nà y đã tỉnh thêm một chút, Ô TỠHư nhớ lại lúc trượt chân rớt xuống dòng nước chảy xiết, song hắn không hiểu sao lại trôi đến một nơi như thuộc quỷ vực nà y. Hắn không sao liên tưởng được hai cảnh nước xiết và vùng đầm lầy với nhau.
Hay là mình đã chết mất rồi, và nơi đây chẳng phải chốn nhân gian nữa, mà là âm giới. à nghĩ nà y khiến hắn rùng mình.
“Không thể nghÄ© lung tung nữa! May mà há»a trung hữu phúc, mình trượt chân lần nà y, chắc chắn dứt bỠđược truy binh, chỉ cần tìm đưá»ng ra khá»i đây thì có thể thong thả trốn tránhâ€.
Äúng lúc ấy, có tiếng vó ngá»±a vang lên.
Không thể có chuyện nà y! Chẳng những địch nhân không có cách gì đuổi kịp hắn, mà ở chốn quỷ quái nà y chẳng thể nà o cỡi ngựa.
Hồn phi phách tán, Ô Tá» Hư gắng sức ngóc đầu lên nhìn vá» phÃa trước.
o0o
Phụng công công ra dáng hồi tưởng chuyện xưa: “Chuyện nà y cần phải kể từ đầu cho Nguyệt Minh ngươi rõ, vì ta không muốn tái phạm sai lầmâ€.
Cô Nguyệt Minh chuyên tâm lắng nghe.
Phụng công công nhìn lên xà nhà , từ tốn kể: “Mưá»i năm trước, có má»™t ngưá»i tên Mâu Xuyên, vì đắc tá»™i Hoà ng thượng nên bị tống giam và o đại lao, cầm chắc tá» tá»™i khó tha. Mâu Xuyên là ngưá»i biết xoay sở, nhá» quen biết má»™t vị triá»u thần mà tìm đến quan thống lãnh ngá»± lâm quân Phu Mãnh, má»™t tay tâm phúc thân tÃn cá»§a Hoà ng thượng lúc ấy. Há» Mâu thố lá»™ cùng Phu Mãnh vá» bà máºt “Sở hạpâ€, hy vá»ng có thể tìm được Sở hạp cho Hoà ng thượng hầu được tha tá»™i chết. Mâu Xuyên chẳng phải nói ngoa, vì đó là bà máºt lưu truyá»n trong gia tá»™c cá»§a y, có đỠcáºp đến trong gia phả. Tổ tiên há» Mâu vốn là cáºn thần cá»§a Sở vương thuở ấy, nên biết rõ chuyện xảy ra lúc ấy, chỉ có Ä‘iá»u gia phả Ä‘á»i xưa đã bị thất lạc vì chiến loạn, Mâu gia chỉ còn bảo tồn được phần ký lục từ sau Ä‘á»i Tấn, nên chuyện kể không tưá»ng táºnâ€.
Cô Nguyệt Minh nhÃu mà y há»i: “Nếu ngưá»i dòng há» Mâu biết chá»— giấu ‘Sở hạp’, tại sao qua cả ngà n năm vẫn không tìm ra bảo váºt?â€.
Ãnh mắt Phụng công công chiếu lại Cô Nguyệt Minh, lão trầm giá»ng: “Äó má»›i là điểm quái dị, ngưá»i cá»§a Mâu thị đã từng phái ngưá»i Ä‘i tìm cá»§a báu, nhưng không thể tìm được cổ thà nh thuá»™c Sở quốc như trong truyá»n thuyết đã thuáºt lại. Äiểm ly kỳ nhất là những kẻ Ä‘i tìm bảo váºt Ä‘á»u gặp tai há»a, như thể bị vướng lá»i nguyá»n độc địa, không ai gặp may, thế nà o sau đó cÅ©ng bị chết đột ngá»™t, nên từ giữa Ä‘á»i ÄÆ°á»ng vá» sau, chẳng còn ai dám Ä‘i tìm bảo váºt nữaâ€.
Phụng công công lại mỉm cưá»i thốt: “Nguyệt Minh ngươi quả kỳ quái, lúc nãy ta có nói không ai biết bảo váºt là thứ gì, bây giá» ngươi lại cho bảo váºt là Sở hạp, chẳng phải mâu thuẫn sao?â€.
Cô Nguyệt Minh há»i: “Bảo váºt thá»±c thụ có phải nằm bên trong há»™p chăng?â€.
“Ngươi khá nhạy bén đấy. Há»™p báu nà y hình vuông có cạnh khoảng ná»a thước, được chế bằng má»™t loại chất liệu kỳ dị ná»a như và ng ná»a như đồng, trên mặt có khảm bảy viên dạ minh châu theo vị trà thiên văn cá»§a bắc đẩu thất tinh. Chỉ riêng bảy viên dạ minh châu nà y cÅ©ng đã là kỳ trân hi hữu trên Ä‘á»i, giá đáng liên thà nh, đủ khiến Hoà ng thượng động lòng. Tuy nhiên Hoà ng thượng để ý nhất, vẫn là váºt quý báu không tên bên trong há»™p, Chuyên thà nh Thà nh chá»§ vì váºt ấy mà mạo hiểm há»a diệt tá»™c để chống lại Sở vương, còn Sở vương cÅ©ng không ngại huy động đại binh quyết chà tranh Ä‘oạt. Bảo váºt ấy thá»±c sá»± là gì? Hoà ng thượng rất muốn biết, ta cÅ©ng muốn biết, bất kỳ ai cÅ©ng muốn mở há»™p ra nhìn má»™t lần cho biết. Bây giá» chắc ngươi đã hiểu sức thu hút cá»§a Sở hạpâ€.
Cô Nguyệt Minh thá» Æ¡ nói: “Có lẽ cÅ©ng giống như viên Hòa Thị BÃchâ€.
Y lại nhÃu mà y: “Mâu Xuyên lần nà y dá»±a và o đâu mà đi tìm Sở hạp? Không chừng cổ thà nh đã bị há»§y hoại từ xưa, bị cá» hoang che lấpâ€.
Phụng công công thốt: “Äây là điểm quái dị thứ nhì, Mâu Xuyên trong lúc bị giam trong ngục, đã nằm má»™ng thấy tổ tiên y đến bảo cho biết nếu muốn tìm và o cổ thà nh, phải chỠđến quá»· tiết và o Vân Má»™ng Trạch tìm má»›i được. Mâu Xuyên tuy được báo má»™ng nhưng vẫn bán tÃn bán nghi, song để tá»± cứu y phải liá»u thá» má»™t phen. Trước sau cÅ©ng chết, Ä‘i tìm cá»§a báu may ra sống được, Ãt nhất cÅ©ng kéo dà i mạng sống thêm má»™t thá»i gianâ€.
Cô Nguyệt Minh trầm ngâm: “Quá»· tiết phải chăng nhằm ngà y mưá»i bốn tháng bảy má»—i năm, cÅ©ng là lúc tương truyá»n quá»· môn quan mở cá»a?â€.
“Ngươi có thể Ä‘oán biết diá»…n tiến sá»± việc, Hoà ng thượng phái kẻ tÃn nhiệm nhất, giải Mâu Xuyên đến Vân Má»™ng Trạch Ä‘i tìm cổ thà nh trong truyá»n thuyết, nhưng những chuyện xảy ra sau đó, than ôi!â€.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên há»i: “Chuyện gì xảy ra sau đó?â€.
Phụng công công lắc đầu khẽ thở dà i: “Ngưá»i phụ trách nhiệm vụ nà y là Phu Mãnh, cá»™ng thêm hai mươi bốn cao thá»§ tinh nhuệ trong hà ng ngÅ© ngá»± vệ, đúng ngà y ngà y mưá»i ba tháng bảy há» tiến và o đầm Vân Má»™ng để chá» hôm sau đúng thá»i khắc cá»§a quá»· tiếtâ€.
Cô Nguyệt Minh nghe đến đây chợt rùng mình. Äá»™i tìm cá»§a báu hẳn đã tìm được Sở hạp, bằng không Phụng công công đã không nói Sở hạp từng xuất hiện. Như váºy chuyện Mâu Xuyên được báo má»™ng là tháºt, đến đúng quá»· tiết, cổ thà nh sẽ xuất hiện. Hèn gì Phụng công công có nói trước, có những chuyện lạ cần kể đến quá»· thần má»›i thông.
“Lúc ấy phÃa ngoà i Vân Má»™ng Trạch có bố trà má»™t đội ngÅ© năm trăm ngưá»i, do tướng lãnh vùng ấy là Tiá»n Thế Thần chỉ huy, để tiếp ứng Phu Mãnh. Hai bên giao hẹn, há»… đến cuối giá» Hợi ngà y mưá»i bốn tháng bảy, bất luáºn có kết quả hay không, Phu Mãnh sẽ phái ngưá»i trở ra báo tin. Nà o hay Tiá»n Thế Thần chá» mãi đến giữa giá» Sá»u ngà y mưá»i lăm, vẫn không thấy ai ra báo tin, vá»™i dẫn binh và o trong, tìm kiếm đến năm ngà y sau, cuối cùng phát hiện ra đội tìm cá»§a báu đã xảy ra chuyện.
Cô Nguyệt Minh nghÄ© thầm: “Ắt phải có chuyện, nếu không Phụng công công đâu cần ép mình Ä‘i tìm Sở hạpâ€.
“Hai mươi sáu ngưá»i và o trong Vân Má»™ng Trạch, hai mươi bốn ngưá»i bá» thây tại chá»—, tất cả Ä‘á»u trúng kịch độc, kể cả Mâu Xuyênâ€.
Cô Nguyệt Minh bắt đầu thấy chút manh mối cá»§a câu chuyện, bèn há»i: “Hai kẻ thất tung là ai?â€.
Phụng công công nói: “Má»™t là Phu Mãnh, còn kẻ kia là thá»§ hạ đắc lá»±c có quan hệ máºt thiết vá»›i há» Phu, chÃnh là thân đệ cá»§a ái thiếp cá»§a Phu Mãnhâ€.
Cô Nguyệt Minh cảm thấy nhẹ nhõm cả ngưá»i, thầm nghÄ© thì ra chỉ vì lòng tham giấu bảo váºt là m cá»§a riêng, chỉ cần sá»± việc không liên quan đến quá»· thần là được. Chẳng có “ngưá»i†nà o mà Cô Nguyệt Minh không ứng phó được.
Phụng công công buồn rầu nói: “Trước khi xảy ra việc nà y, tại kinh sư má»i ngưá»i kể cả ta Ä‘á»u không tin Phu Mãnh là kẻ tham Ä‘oạt cá»§a báu, ma lá»±c cá»§a Sở hạp có tháºt mạnh như thế chăngâ€.
Cô Nguyệt Minh nói: “Äiá»u đó không liên quan đến chiếc há»™p nữa, chắc chắn Phu Mãnh đã mở há»™p ra xem, cái hấp dẫn hắn là váºt nằm bên trongâ€.
Phụng công công lắc đầu: “Ngươi biết má»™t mà chẳng biết hai. Sở hạp chẳng phải váºt tầm thưá»ng, mà là trấn thà nh chi bảo cá»§a Chuyên thà nh, tương truyá»n được chế tạo từ thá»i tam hoà ng ngÅ© đế, chất liệu luyện thà nh Sở hạp ná»a như đồng ná»a như và ng mà cÅ©ng không hẳn, Ä‘ao nhá»n kiếm bén hay lá»a đốt cÅ©ng không há»§y được, cách mở há»™p cÅ©ng là má»™t bà máºt, Ä‘iá»u nà y vá» sau ta má»›i được ngưá»i trong Mâu thị cho biết. Dù Phu Mãnh có lấy được Sở hạp, ta dám chắc đến bây giá» cÅ©ng không có cách mở ra, do đó chỉ cần ngươi tìm được Phu Mãnh thì rất có thể thu hồi Sở hạp, để nguyên vẹn Ä‘em trao lại cho Hoà ng thượngâ€.
“Nói như thế, chưa ai gặp lại Phu Mãnhâ€.
Phụng công công không trá»±c tiếp trả lá»i: “Ngoà i chÃnh thất, Phu Mãnh còn có tiểu thiếp, sinh hạ má»™t gái, cư ngụ tại biệt viện ở ven kinh thà nh. Ngưá»i thiếp nà y rất được Phu Mãnh sá»§ng ái, sau khi xảy ra sá»± việc nà y, Hoà ng thượng hạ lệnh tru di tam tá»™c há» Phu, duy chỉ có tiểu thiếp cá»§a hắn là Tiết nương cùng con gái là trốn Ä‘i mất dạng, như váºy đủ biết Phu Mãnh đã Ä‘i sá»›m má»™t bước, chạy vá» kinh sư dẫn hai mẹ con Ä‘i trốn. Qua việc đó có thể suy Ä‘oán là Phu Mãnh chẳng những còn sống, mà chắc chắn Sở hạp cÅ©ng rÆ¡i và o tay hắnâ€.
Cô Nguyệt Minh có chá»— không thông, há»i lại: “Äiá»u nà y không hợp lý, Phu Mãnh đã không mở được Sở hạp, là m sao biết bên trong chứa bảo váºt gì? Có ai lại vì má»™t váºt không rõ là thứ gì mà buông thả công danh phú quý, lại phải chịu tán gia diệt tá»™c?â€.
“Äây là chá»— khiến ngưá»i nghÄ© hoà i không thông, hà huống Phu Mãnh vốn là má»™t ngưá»i tâm địa Ä‘oan chÃnh, đối vá»›i Hoà ng thượng má»™t dạ trung tâm. Nhưng sá»± việc đã xảy ra như váºy, bá»n ta cÅ©ng không cần suy xét thêm nữa. Tri nhân tri diện bất tri tâm, có rất nhiá»u việc đến nước cùng má»›i biết rõ, đúng không?â€.
Cô Nguyệt Minh biết là Phụng công công Ä‘ang ngầm mỉa mai y xem thưá»ng sá»± sinh tá», nhưng y đâu thể đấu khẩu vá»›i lão, đà nh nói: “Nguyệt Minh nà y phải bắt đầu thế nà o? Xin công công chỉ thịâ€.
o0o
Vô Song Nữ dầm mưa hứng gió, ra roi thúc ngá»±a phi trên đưá»ng cái, trong lòng nhá»› vá» mưá»i năm trước và o đêm mà cuá»™c Ä‘á»i nà ng thay đổi hoà n toà n. Cữu phụ ná»a đêm đến biệt viện, nÆ¡i nà ng trải qua má»™t thá»i tuổi thÆ¡ sung sướng, lúc ấy nà ng chỉ má»›i chÃn tuổi, tiếng mẫu thân dáºy thay áo là m nà ng tỉnh giấc.
Cữu phụ là ngưá»i cưng chiá»u nà ng nhất sau cha mẹ, lúc ấy nà ng vô tư cứ tưởng cữu phụ Ä‘em đồ chÆ¡i thÃch thú đến cho nà ng, bởi cữu phụ đã hứa như váºy trước khi theo cha Ä‘i xa, lại tưởng rằng cha cÅ©ng vá» cùng lúc.
Mẹ vì báºn rá»™n quên đóng cá»a phòng, nên nà ng nghe được lá»i đối thoại giữa cữu phụ và mẹ, mà đến nay nà ng vẫn chưa quên từng câu nói.
Sau đó mẹ nà ng Ä‘uổi hết tỳ nữ và kẻ hầu, hai mẹ con theo cữu phụ Ä‘ang đêm chạy trốn, từ đấy ẩn tÃnh mai danh, thay đổi chá»— ở luôn luôn để tránh bị quan phá»§ vây bắt. Chưa đầy má»™t năm, mẹ vì ưu tư thà nh bệnh nặng không dứt, cuối cùng đã bá» nà ng ra Ä‘i.
Thần sắc cá»§a mẹ lúc lâm chung, nà ng vẫn nhá»› rõ, nà ng hiểu vì sao mẹ không vui, không phải vì sá»± cá»±c nhá»c trốn tránh đây đó, mà vì Ä‘au lòng và tuyệt vá»ng trước sá»± bá» rÆ¡i cá»§a cha.
Lần nà y nà ng nhất quyết rá»i khá»i Bách Hà Äoà n, song tháºt ra không rõ mình Ä‘ang là m gì, chỉ biết cần phải đến Vân Má»™ng Trạch Ä‘i tìm cổ thà nh kia, được kết quả gì thì nà ng chưa nghÄ© đến, chỉ biết rằng nếu không là m váºy, nà ng sẽ bị suy nghÄ© cá»§a chÃnh mình thôi thúc đến chết mất.
Từ lúc biết chuyện, cha là ngưá»i giá»i nhất trong tim nà ng, má»™t nhân váºt anh hùng nhất. Mẹ và cá»u phụ không há» biết nà ng nghe được lá»i đối thoại cá»§a há», má»—i lần nà ng há»i đến cha, há» Ä‘á»u tìm lý do nói qua chuyện khác.
Những tháng ngà y theo Ä‘oà n Ä‘i biểu diá»…n khắp nÆ¡i, nà ng chuyên tâm há»c nghá», chẳng sợ cá»±c khổ, không phải vì muốn trở thà nh má»™t kẻ biểu diá»…n xuất sắc, mà vì muốn há»c được má»™t thân đầy bản lãnh khá, để chuẩn bị cho cuá»™c hà nh trình nà y, bắt đầu từ đêm nay.
Vì mẹ, vì chÃnh mình, nà ng thá» phải giải oan cho cha, nà ng không tin cha mình là hạng ngưá»i như váºy. Dù mạo hiểm có thể bại lá»™ thân pháºn, nà ng cÅ©ng phải là m sáng tá» xem cha nà ng là má»™t hảo hán hay là má»™t kẻ ti tiện thấy lợi quên nghÄ©a, bá» rÆ¡i thê tá».
o0o
Phụng công công theo thói quen không trá»±c tiếp trả lá»i câu há»i cá»§a Cô Nguyệt Minh, lão trầm ngâm: “Sau hung án Vân Má»™ng Trạch, trong mưá»i năm qua trước sau hết chÃn lần ta đã phái ngưá»i đến đúng ngà y mưá»i bốn tháng bảy tiến và o trong đầm tìm kiếm cổ thà nh, mà lần nà o cÅ©ng trở vá» không kết quả, cổ thà nh xem ra đã biến mấtâ€.
Cô Nguyệt Minh nhún vai: “Có thể cổ thà nh vốn không hiện hữuâ€.
“Nếu kẻ thất tung không phải Phu Mãnh mà là Mâu Xuyên, thì ngươi nói có lý. Nhưng sá»± tháºt kẻ thất tung là Phu Mãnh cùng em vợ, váºy ngươi giải thÃch thế nà o?â€.
“Tại hạ chưa có cách giải thÃch hợp lýâ€.
Phụng công công mỉm cưá»i: “Ta có thể đưa ra thêm má»™t cách giải thÃch, ấy là quá»· thần quả tháºt tồn tại, và những quá»· thần canh giữ cổ thà nh đến ngà y mưá»i bốn tháng bảy thì nghỉ má»™t ngà y. Nhưng sau khi xảy ra sá»± việc nà y thì há» không phạm sai lầm ấy nữa, vì thế bá»n ta không có cách gì tìm ra cổ thà nhâ€.
Cô Nguyệt Minh không có lá»i nà o đáp được, chuyện nà y chỉ có tin hay không, chẳng có chá»— tranh luáºn.
Phụng công công nói tiếp: “Lúc ấy ta là ngưá»i thừa lệnh tịch thu gia sản há» Phu, Hoà ng thượng á»§y thác việc tìm Sở hạp cho ta toà n quyá»n phụ trách. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Hoà ng thượng muốn lấy được Sở hạp để mở ra xem bên trong có gì, nhưng hÆ¡n thế nữa ngà i muốn bắt Phu Mãnh Ä‘em mổ thịt lóc xương. Äáng háºn nhất là bị kẻ thân tÃn nhất cá»§a mình phản bá»™i. Nguyệt Minh ngươi hiểu chăng? Vì váºy chỉ cần ngươi nháºn nhiệm vụ kỳ nà y, hoà n thà nh tâm nguyện cá»§a Hoà ng thượng, thì ta dám vá»— ngá»±c bảo đảm bất luáºn ngươi có yêu cầu gì, Hoà ng thượng cÅ©ng thẳng thắn chấp thuáºnâ€.
Cô Nguyệt Minh gáºt đầu: “Tại hạ hiểuâ€.
Phụng công công thốt: “Ngay lúc ngươi trao Sở hạp, sẽ là lúc ta giao táºn tay thánh chỉ giải trừ quân chức cho ngươi, quyết không nuốt lá»i, ngươi có thể an tâm hà nh sá»±â€.
Cô Nguyệt Minh thầm kinh ngạc, vá»›i tác phong cá»§a Phụng công công, không khi nà o lão nói rõ trắng Ä‘en như váºy, qua đó có thể thấy Hoà ng thượng rất nóng lòng muốn được cá»§a báu, nên tạo áp lá»±c rất lá»›n cho Phụng công công.
“Công công an tâm Ä‘i, cÅ©ng may tại hạ chỉ phải truy tầm hai kẻ phản đồ, chứ không phải Ä‘i tìm cổ thà nh. Xin công công cho biết tại hạ nên truy tầm theo cách nà oâ€.
Phụng công công nhìn sang chiếc túi da đặt trên bà n mấy lần, đưa tay cầm ống Ä‘iếu và ng, tay kia châm lá»a, rÃt má»™t hÆ¡i dà i, rồi thong thả nhả khói và nói: “Có năm ngưá»i rưỡi biết rõ tưá»ng táºn ná»™i vụ, trong đó có Hoà ng thượng, Tiá»n Thế Thần, Quý Nhiếp Äá», Nguyệt Minh ngươi, thêm ngưá»i nữa là taâ€.
Nghe đến tên Quý Nhiếp Äá», Cô Nguyệt Minh bất giác rúng động.
Quý Nhiếp ÄỠđược tôn là đệ nhất cao thá»§ cá»§a Äông, Tây xưởng và cả Cẩm y vệ, chẳng những tà i trà hÆ¡n ngưá»i, mà còn thá»§ Ä‘oạn tà n nhẫn, có thể nói y là má»™t nhân váºt lợi hại có thanh thế lá»›n nhất dưới tay Phụng công công. Lần nà y y có tham dá»± trong việc nà y, chứng tá» Phụng công công dốc toà n lá»±c quyết đạt kết quả.
Cô Nguyệt Minh há»i: “Còn ná»a ngưá»i kia là ai?â€.
Phụng công công đáp: “Ngưá»i nà y tên Qua Mặc, ngoại hiệu ‘Äạo gia hà nh giả’ sống ở vùng Lưỡng Hồ, vì đạo pháp cao minh, có bản lãnh bắt quá»· Ä‘uổi ma, nên được tham gia qua sá»± đỠcá» cá»§a Thế Thần, và ta cÅ©ng chấp thuáºnâ€.
“Ngoại hiệu cá»§a hắn tại sao cổ quái như thế?â€.
“Bởi vì Qua Mặc kết hợp hai phái Äạo gia và Mặc môn, tinh thông thuáºt ná»™i ngoại Ä‘an cá»§a Äạo gia, sinh sống thì khắc khổ như hà nh giả bên Mặc môn, do váºy mà có ngoại hiệu như thế. Ngưá»i nà y rất đặc biệt, chẳng phải phưá»ng hư danh, mượn tiếng lừa thiên hạ, khi ngươi gặp hắn sẽ rõâ€.
Cô Nguyệt Minh gáºt đầu thị ý đã hiểu.
“Thế Thần hiện tại là nhiệm chức bố chÃnh sứ ti vùng Hồ, Quảng, trá»±c tiếp giám thị Vân Má»™ng Trạch, Nhiếp Äá» nháºn trá»ng trách truy lùng khắp nÆ¡i hai kẻ phản đồ, Nhiếp Äá» là m rất được việc, đã phát động các bang há»™i lá»›n nhá» toà n quốc, cuối cùng đã có chút manh mốiâ€.
Cô Nguyệt Minh phấn chấn há»i: “Có phải đã phát hiện hà nh tung cá»§a Phu Mãnh?â€.
Phụng công công không giấu được nét vui: “CÅ©ng gần như thế, nhưng không phải Phu Mãnh, mà là tên em vợ Tiết Äình Hao, hắn hóa thân là m má»™t hà nh tăng vân du, bị trụ trì má»™t ngôi chùa nháºn ra được, rất tiếc khi Nhiếp Äá» vá»™i đến nÆ¡i, thì hắn đã bá» trốn. Ngươi hãy bắt đầu lùng kiếm há» Tiết, chỉ cần bắt được hắn, dá»±a và o hình thuáºt cá»§a ngươi, tra tấn hắn để lấy sá»± tháºt không khóâ€.
Cô Nguyệt Minh ung dung nói: “Nguyệt Minh nà y bảo đảm là m tròn việc nà y, công công an tâmâ€.
Phụng công công hà i lòng bảo: “Ta tin chắc ngươi thừa sức là m tròn trá»ng trách nà y, Nhiếp Äá» hiện Ä‘ang ở đâu ta cÅ©ng không rõ, nhưng ngươi cứ theo máºt lệnh cá»§a ta đến Lạc Dương gặp Thế Thần, thì có thể biết rõ chi tiết vụ nà yâ€.
Nói xong lão đưa tay cầm lên chiếc túi da trên bà n, trao cho Cô Nguyệt Minh.
Cô Nguyệt Minh vá»™i vã đứng dáºy cúi mình đưa hai tay tiếp nháºn.
Phụng công công chưa buông tay, nhìn y đăm đăm: “Trong bá»c da nà y ngoà i máºt lệnh cá»§a ta, còn có má»™t cây kiếm thần ‘Thất Phản’ không có vá» kiếm, có thể dùng để trợ giúp ngươi lúc bất ngá» nhất. Ngồi Ä‘i!â€.
Nói xong lão má»›i buông tay khá»i túi da.
Cô Nguyệt Minh nghe xong nhÃu tÃt mà y, cầm ngang túi da, ngồi trở vá» chá»—.
Phụng công công lá»™ nét cưá»i khó hiểu, lạnh lùng âm trầm há»i: “Cô Nguyệt Minh khi có kiếm trong tay, phải chăng là ngưá»i nguy hiểm nhất trên Ä‘á»i nà y?â€.
Cô Nguyệt Minh cưá»i gượng: “Công công cÅ©ng biết tại hạ là má»™t ngưá»i thế nà o, nếu so vá»›i Phu Mãnh hoặc Tiết Äình Hao, thì hình dung tại hạ như thế cÅ©ng tạm thÃch đángâ€.
Y lại than: “Bạn đồng hà nh thân nhất cá»§a tại hạ là cây kiếm ‘Bạch Lá»™ Vũ’ tá»± tay chế luyện thà nh, nếu đổi sang kiếm khác chỉ e lợi bất cáºp hại, công công có thể nà o thu hồi thanh kiếm nà y chăng?â€.
Phụng công công nghiêm mặt: “Ngươi chá»› khinh thưá»ng thanh kiếm nà y, ta đặc biệt chá»n trong quân khố cá»§a Hoà ng thượng lấy thanh kiếm nà y, là vì nó có dị lá»±c trừ yêu ma. Thất phản giả, trá»i có thất tinh, ngưá»i có thất khiếu. Äóng được thất khiếu, thần sẽ không tản ra ngoà i, các xúc giác bị cám dá»— bởi các thứ sắc, thanh, hương, vị. Ngươi tin hay không cÅ©ng được, song mang theo thanh kiếm nà y chỉ có lợi chứ không có hạiâ€.
Sau đó lão gằn từng tiếng má»™t: “Ta truyá»n cho Nguyệt Minh ngươi láºp tức rá»i kinh, bất cứ việc gì liên quan đến Sở hạp không được đỠcáºp đến vá»›i bất kỳ ai ngoại trừ Thế Thần và Nhiếp Äá», thá»i cÆ¡ đã đến trước mắt, ngươi nên láºp tức mau Ä‘i Lạc Dươngâ€.
Cô Nguyệt Minh không ứng tiếng đáp ngay, mà trầm ngâm giây lát rồi nói: “Tại hạ có và i lá»i tâm phúc, có thể tá» bà y cùng công công chăng?â€.
Phụng công công ngạc nhiên: “Nói Ä‘i!â€.
Cô Nguyệt Minh thản nhiên thốt: “Nếu muốn hoà n thà nh nhiệm vụ, nên theo phương thức cá»§a tại hạ mà là m, xin công công hiểu choâ€.
Phụng công công ngẩn ngưá»i má»™t chút, rồi cầm ống Ä‘iếu hút má»™t hÆ¡i, lại thong thả nhả khói, báºt cưá»i: “Cô Nguyệt Minh rốt cuá»™c vẫn hoà n Cô Nguyệt Minh, độc hà nh riêng biệt, không muốn bất kỳ ai là m vướng báºn. ÄÆ°á»£c! Cứ thế mà là m, ngươi có thể hà nh sá»± theo ý muốn cá»§a mình, chỉ cần Ä‘em thá»§ cấp cá»§a Phu Mãnh và Tiết Äình Hao, cùng Sở hạp vá» trao lại là đượcâ€.
Cô Nguyệt Minh vâng dạ, đứng dáºy thi lá»… cáo từ.
o0o
Ô Tá» Hư không dám tin và o mắt mình. Nếu hắn nhìn thấy má»™t nhóm kẻ địch phi ngá»±a xông đến như mãnh thú, thì hắn chỉ có cách cam chịu số pháºn chứ không kinh ngạc. Äằng nà y cảnh tượng hắn trông thấy đúng lý không thể nà o xảy ra tại má»™t nÆ¡i như quá»· vá»±c nà y.
Từ phÃa tả cách độ hÆ¡n ngà n bước, có hà ng trăm ngá»n Ä‘uốc xuất hiện, chiếu sáng cả góc trá»i, dưới ánh lá»a rá»±c đỠnhư máu, cả má»™t đại đội ngưá»i và ngá»±a Ä‘ang di chuyển vá» phÃa hắn Ä‘ang nằm. Hà ng tiên phong gồm mấy chục tên bá»™ binh khôi giáp bóng loáng, tiếp theo là bảy, tám kỵ binh, ngưá»i ngưá»i trang bị kỹ cà ng, trên mặt không biểu lá»™ tình cảm gì, cứ như những chiến sÄ© Ä‘ang ra tráºn, đã hóa ra vô cảm trước sá»± sinh tá». Ô Tá» Hư chưa từng thấy qua loại khôi giáp cá»§a đội quân nà y, trông vừa nặng vừa thô, chẳng phải loại vÅ© trang cá»§a binh lÃnh thá»i nay, Ä‘iá»u nà y khiến hắn cảm thấy quái dị lạ thưá»ng.
Giữa tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, Ô TỠHư nhìn rõ hơn một chút, bỗng kinh ngạc đến trợn hai mắt há hốc miệng.
Theo sát phÃa sau đội kỵ sÄ© là má»™t chiếc xe hai bánh do bốn ngá»±a kéo, kiểu như loại cổ chiến xa, vì tầm nhìn bị hạn chế nên nhất thá»i Ô Tá» Hư không thấy được kẻ đánh xe.
Ngay lúc ấy, đột nhiên Ô Tá» Hư phát hiện cách mình khoảng hÆ¡n hai chục bước, có má»™t con đưá»ng trải đá vụn, rá»™ng cỡ mưá»i bước nằm ngang phÃa trước. Hắn không dằn được cảm giác lạnh rợn ngưá»i. Con đưá»ng nà y chỉ má»›i đột nhiên hiển hiện lúc hắn nhìn thấy chiến xa, trong lòng thầm nghÄ© hay mình gặp quá»· rồi.
Tuy nhiên thần trà hắn vẫn còn, Ä‘ang muốn xoay mình lăn xuống lạch nước phÃa sau để trốn, bá»—ng hắn nháºn thấy mình không thể di động được.
Trong lúc hoảng kinh, nhóm bá»™ binh mở đưá»ng đã đến phÃa trước mặt Ô Tá» Hư, không má»™t ai quay đầu nhìn hắn, như thể hắn không há» tồn tại, trong khi ánh Ä‘uốc thì soi sáng đến mức hắn không có cách gì ẩn mình được.
Ô Tá» Hư toà n thân tê liệt, chỉ trố mắt nhìn, chợt thấy trước mắt sáng lên, kẻ đánh xe cuối cùng đã xuất hiện trước mắt, thá»i gian bá»—ng như ngưng lại, má»i diá»…n tiến trở nên cháºm lại, trừ kẻ đánh xe trước mặt, hắn như không thấy bất kỳ thứ gì khác.
Chưa bao giỠhắn nhìn thấy một kẻ đánh xe đẹp như thế, một nữ nhân diễm lệ như thế.
Tuổi nà ng không quá hai mươi, phÃa sau đầu bá»›i cao, thân hình mảnh khảnh được ôm gá»n trong chiếc áo bà o mà u tÃm, áo dà i chấm đất, cổ và tay áo có viá»n hoa, hai tay cầm cương ngá»±a. Cả ngưá»i nà ng như tá»a ánh sáng, ngá»c cốt băng cÆ¡, mi mục như há»a, tươi như vầng thái dương má»›i ló dạng, thuần khiết như vầng trăng sáng giữa trá»i đêm thăm thẳm.
Má»i thanh âm Ä‘á»u lặng Ä‘i, Ô Tá» Hư hoà n toà n bị nữ nhân hấp dẫn, quên Ä‘i gian khổ, quên cả nguy hiểm. Từ lúc hiểu chuyện đến nay, chưa bao giá» hắn chuyên tâm ngắm nhìn má»™t ngưá»i đến xuất thần như váºy. Hắn để ý từng vẻ mặt, từng động tác cá»§a nà ng. Sau khi chiến xa lăn bánh qua, tuyệt sắc nữ nhân tưởng như không há» biết sá»± có mặt cá»§a hắn, nhưng bá»—ng nhiên nà ng quay đầu nhìn vá» phÃa hắn, nhìn thẳng và o sâu trong tâm khảm cá»§a hắn.
Trong lòng Ô TỠHư dâng lên một cảm giác khó tả, óc hắn bị chấn động mạnh như bị sét đánh, sau đó mất hết tri giác.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
03-11-2011, 04:22 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
-----oo0oo-----
Hồi 3: NgÅ© Äá»™n Äại Äạo
Dịch giả: Trúc Äà oNguồn: Nhạn Môn Quan
Tại má»™t sương phòng ở lầu hai Lân Hoa Cư, Cô Nguyệt Minh ngồi trên bục, tá»±a và o lan can nhìn xuống đưá»ng phố phÃa dưới, rải rác những khách bá»™ hà nh, xe ngá»±a. Chỉ còn má»™t giá» nữa thì trá»i sáng, mặt trá»i má»c là lúc y phải rá»i kinh đô. Bất luáºn chuyến nà y công vụ hoang đưá»ng và ly kỳ đến đâu, y nhất quyết phải hoà n thà nh nhiệm vụ vì y không có sá»± chá»n lá»±a nà o tốt hÆ¡n.
Lân Hoa Cư nằm trong phố yên hoa trứ danh nhất kinh thà nh, thanh lâu chen nhau san sát, thâu đêm không ngớt khách tìm hoa, phải đến sáng mới trở lại yên tĩnh.
Có tiếng tỳ nữ hô to: “Hoa Má»™ng phu nhân đến!â€.
Cô Nguyệt Minh không quay đầu lại, chỠkhi Hoa Mộng phu nhân đến gần ngồi xuống bên kia bà n, y mới thở dà i.
Hoa Má»™ng phu nhân nhìn Cô Nguyệt Minh, ngạc nhiên nói: “Cá»› sao Nguyệt Minh trông như trùng trùng tâm sá»±, chà ng chẳng từng nói trên Ä‘á»i nà y không có chuyện gì có thể khiến chà ng không vui, cÅ©ng không có chuyện gì có thể khiến chà ng hởi dạ kia mà ?â€.
Nghe lá»i phu nhân hà m ý há»n dá»—i, Cô Nguyệt Minh thầm than má»™t tiếng, đến y cÅ©ng không hiểu tâm tình cá»§a mình trong lúc nà y. Từ khi rá»i đại cung giám phá»§, y cứ có cảm giác trầm trá»ng nhưng không biết vì sao.
Hoa Má»™ng phu nhân là chá»§ nhân Lân Hoa Cư, ở kinh thà nh nà ng là m ăn rất đạt, bất luáºn quan quyá»n quý nhân hay hắc đạo cưá»ng đồ, ai cÅ©ng nể mặt nà ng và i phần.
Lúc còn trẻ, Hoa Má»™ng phu nhân đã từng là danh kỹ nổi tiếng nhất phố yên hoa, nay tuy tuổi gần ba mươi, nhưng da dẻ vẫn non như trẻ nhá», có Ä‘iá»u cuá»™c sống đêm đêm đà n ca đã để lại vết hằn năm tháng nÆ¡i khóe mắt cuối mà y. Dù váºy, phu nhân vẫn là má»™t nữ nhân ưu nhã đầy sức hấp dẫn.
Ãnh mắt phu nhân dừng lại nÆ¡i chiếc túi da đặt trên bà n, mặt lá»™ vẻ nghi ngá», nà ng há»i: “Äó là váºt gì?â€.
Cô Nguyệt Minh Ä‘iá»m đạm đáp: “Ta chưa xem qua, tốt nhất là phu nhân cÅ©ng đừng nên xem thá»â€.
Hoa Má»™ng phu nhân mỉm cưá»i: “Phải chăng váºt nà y có liên hệ đến Phụng công công? Nhìn thần sắc cá»§a Minh Nguyệt, không cần nói cÅ©ng biết lão hồ ly ấy lại là m khó chà ng rồiâ€.
Cô Nguyệt Minh rốt cuá»™c nhìn vá» phÃa Hoa Má»™ng phu nhân rồi thốt: “Sá»± tháºt thì ngược lại, lão đưa Ä‘iá»u kiện có thể giải trừ quân chức cho ta, quyết không ngoa chút nà oâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân ngạc nhiên nói: â€œÄÆ°á»£c như váºy, sao chà ng như không vui váºy?â€.
Cô Nguyệt Minh lắc lắc đầu, như muốn xua Ä‘i những phiá»n não trong lòng, chỉ có khi ở trước mặt Hoa Má»™ng phu nhân y má»›i không giấu giếm tâm sá»±, vì nà ng là vị hồng nhan tri ká»· duy nhất cá»§a y, má»™t đối tượng mà y có thể thố lá»™ tâm sá»±. Y tá»± lẩm bẩm: “Ta thá»±c không hiểu, đúng ra ta phải phấn chấn, phải không?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân nhÃu mà y nói: “Váºy có chá»— nà o không ổn?â€.
Cô Nguyệt Minh đưa mắt nhìn trở lại đưá»ng phố, trầm giá»ng nói: “Bằng trá»±c giác ta thấy sá»± tình không đơn giản như bá» ngoà i, nên ta tìm đến phu nhân trước khi rá»i kinh thà nh, ta muốn nhá» phu nhân tìm giúp ba ngưá»iâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân không há»i cặn kẽ vì nà ng biết có há»i cÅ©ng thừa, Ä‘iá»u gì có thể tiết lá»™, tá»± nhiên Cô Nguyệt Minh sẽ cho biết. Nà ng chỉ há»i: “Chà ng cần tìm ai?â€.
“Nhá» phu nhân dò xét xem trong cả vùng Äá»™ng Äình Hồ, có cao thá»§ dùng độc trứ danh nà o chăng. Kẻ nà y chẳng phải tầm thưá»ng, mà là má»™t nhân váºt có thể gây bối rối cho những tay lão luyện giang hồ báºc nhất.
Hoa Má»™ng phu nhân gáºt đầu đáp: “Nếu có má»™t nhân váºt như thế, chắc chắn không tránh được tai mắt cá»§a thiếp. Váºy còn tìm ai nữa?â€.
“Phu nhân biết Phu Mãnh chăng?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân gáºt đầu đáp: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên thiếp biết, lúc thiếp má»›i và o nghá», há» Phu đã là nhân váºt đắc sá»§ng nhất kinh thà nh, chẳng những thế hắn còn được công nháºn là má»™t hán tá» can cưá»ng, vì hắn là ngưá»i duy nhất dám đấu khẩu vá»›i Phụng công công. Rất tiếc cuối cùng hắn cÅ©ng không hÆ¡n được Phụng công công, mà còn bị lão tịch thu gia sản, giết cả gia đình, từ đấy chẳng còn ai dám vuốt râu hùm cá»§a Phụng công côngâ€.
Cô Nguyệt Minh cà ng nhÃu chặt chân mà y.
Hoa Má»™ng phu nhân thÃch nhất là ngắm vẻ trầm ngâm cá»§a Cô Nguyệt Minh. Nà ng đã từng gặp các nam tá» tuấn tú khôi vÄ© hÆ¡n, nhưng vẫn không ai bì được khà chất riêng biệt cá»§a y, má»™t nét cô độc, ưu tư bẩm sinh. Nguyệt Minh không động lòng vì bất cứ chuyện gì, bất cứ ai, kể cả nà ng. Lối suy nghÄ© nà y gây cho nà ng cảm giác lạc lõng, nhưng chÃnh cảm giác lạc lõng nà y khiến nà ng thÃch gặp y.
Cô Nguyệt Minh chú mục xuống đưá»ng, lên tiếng: “Phụng công công lấy cá»› gì bắt Phu gia?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân hừ nhẹ: “Bắt tá»™i khi quân. Chẳng biết Phụng công công dùng trò gì mê hoặc Hoà ng thượng, bởi không ai tin Phu Mãnh có thể bá»™i phản Hoà ng thượng. Äiá»u ly kỳ hÆ¡n nữa là Phu Mãnh đà o thoát được. Nếu Phụng công công muốn giết kẻ nà o, bất luáºn kẻ ấy trốn đến chân trá»i góc bể, chắc hẳn rất khó thoát độc thá»§ cá»§a lão, chỉ có Phu Mãnh là ngoại lệ. Còn nếu Phu Mãnh đã rÆ¡i và o tay Phụng công công, tại sao lão không tuyên dương cho má»i ngưá»i biết?â€.
Dừng má»™t chút Hoa Má»™ng phu nhân hạ giá»ng há»i: “Äiá»u kiện Phụng công công đưa ra có phải là buá»™c chà ng hạ sát Phu Mãnh?â€.
Cô Nguyệt Minh cưá»i gượng: “Quả thá»±c phu nhân chá»› nên há»i, biết thêm việc nà y chỉ có hại vô Ãch, ta không muốn liên lụy phu nhân. Hừm! Xem ra bá»n ta nên loan tin Ä‘iá»u tra cao thá»§ dùng độc kia, cho lá»t và o tai mắt cá»§a Phụng công côngâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân lá»™ thần sắc cẩn trá»ng, gáºt đầu há»™i ý: “Còn má»™t ngưá»i nữa là ai?â€.
Cô Nguyệt Minh ngần ngừ giây lát rồi há»i: “Phu nhân có nghe qua má»™t ngưá»i tên Mâu Xuyên chưa?â€.
Hoa Mộng phu nhân lắc đầu ra dấu chưa từng nghe đến.
Cô Nguyệt Minh nhìn nà ng, trịnh trá»ng thốt: “Váºy phu nhân cứ xem như chưa nghe bao giá». Phu nhân chỉ cần Ä‘iá»u tra vá» cao thá»§ dùng độc là đủ. Trá»i sáng ta sẽ rá»i kinh Ä‘i Lạc Dương, phu nhân nên gá»i kết quả Ä‘iá»u tra sang bên ấy.
Hoa Má»™ng phu nhân nói: “Thanh lâu trứ danh tại Lạc Dương là Hồng Diệp Lâu, nÆ¡i ấy có má»™t tà i nữ tên là Bách Thuần, cÅ©ng là tiểu sư muá»™i cá»§a thiếp, tà i sắc vẹn toà n, tuyệt đối có thể tÃn nhiệm, thiếp sẽ đưa tin đến chá»— ấy, chà ng tìm tiểu sư muá»™i là có thể biết tin tứcâ€.
Cô Nguyệt Minh khẽ thốt: “Äa tạ!â€.
Hoa Má»™ng phu nhân thở dà i: “Những lần trước Nguyệt Minh Ä‘i xa, thiếp chẳng bao giá» lo lắng, nhưng lần nà y thiếp có cảm giác rất bất an, e rằng Nguyệt Minh đã bị Phụng công công kéo và o vòng tranh đấu cá»§a triá»u đìnhâ€.
Cô Nguyệt Minh nói: “Äá»i ngưá»i như cÆ¡n ảo má»™ng, chá»›p mắt đã qua, má»i thứ tiêu tan như mây khói chẳng còn dấu vết. Sống chết cÅ©ng thế, ta không để tâm đâuâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân cúi đầu khẽ thốt: “Nguyệt Minh!â€.
Cô Nguyệt Minh ngạc nhiên há»i: “Chuyện gì thế?â€.
“Thiếp có thể há»i má»™t Ä‘iá»u chăng?â€.
Cô Nguyệt Minh nhìn khoảng đêm sao lặng trước lúc mặt trá»i má»c, thở ra má»™t hÆ¡i, ảm đạm gáºt đầu.
Hoa Má»™ng phu nhân nói: “Äối vá»›i chà ng giải trừ quân chức quan trá»ng lắm sao? Không ai biết rõ hÆ¡n thiếp, chà ng quả thá»±c là má»™t ngưá»i không sợ chết, tại sao lại sợ ra chiến trưá»ng?â€.
Cô Nguyệt Minh trầm trá»ng: “Bởi vì ta sợ chiến tranh, rất sợâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân ngÆ¡ ngác: “Cô Nguyệt Minh mà cÅ©ng biết sợ ư?â€.
Cô Nguyệt Minh vươn vai đứng dáºy, gáºt đầu thốt: “Ta thá»±c sá»± sợ, nhưng nếu phu nhân há»i vì sao phải sợ, ta quả tình không biết trả lá»i thế nà o. Những cÆ¡n ác má»™ng ta trải qua, Ãt nhiá»u Ä‘á»u có liên quan đến chiến tranh. Bao nhiêu lần giáºt mình tỉnh má»™ng Ä‘á»u từ cảnh chiến tranh, từ lúc má»›i lá»›n đến giá» chiến tranh cứ má»™t má»±c trói chặt ta. Chuyện nà y ta chưa từng thố lá»™ vá»›i bất kỳ ai, kể cả cha mẹâ€.
Nói xong Cô Nguyệt Minh cầm lấy chiếc túi da trên bà n, chúm môi huýt sáo, láºp tức có tiếng vó ngá»±a vang lên từ dưới đưá»ng, má»™t con tuấn mã sắc xám trắng chẳng biết từ đâu phi đến phÃa dưới lầu chá»— Cô Nguyệt Minh Ä‘ang đứng.
Hoa Má»™ng phu nhân đứng dáºy đến sau lưng Cô Nguyệt Minh, đột nhiên dùng hết sức ôm chặt lấy y.
Cô Nguyệt Minh bất động, chân thà nh thốt: “Nếu ta má»™t Ä‘i không vá», xin chá»› vì ta rÆ¡i lệ, nên cưá»i má»›i phảiâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân buông tay, dòng lệ nóng không dằn được tuôn rÆ¡i, Cô Nguyệt Minh chưa bao giá» nói lá»i từ biệt bất tưá»ng như thế.
Cô Nguyệt Minh một tay vịn lan can tung mình lên không, lộn mình xuống hai, ba trượng, đáp ngay lưng tuấn mã, thúc ngựa phóng đi nhanh chóng.
Hoa Mộng phu nhân tựa lan can nhìn theo, trong ánh lệ nhạt nhòa bóng Cô Nguyệt Minh khuất dạng sau khúc quanh.
o0o
Ô TỠHư tỉnh lại, tự dưng muốn khóc, chưa bao giỠhắn có cảm giác nà y, ngay cả lúc tinh thần sa sút nhất. Nhưng bây giỠđầu óc hắn chỉ là một khoảng trống không, như thể bị lẩn lộn giữa hiện tại và tương lai, không cách gì định được mình ở đâu và đã xảy ra chuyện gì.
Hắn mÆ¡ hồ thấy má»™t gương mặt tuyệt mỹ hiện ra trong não, Ä‘ang nhìn vá» phÃa hắn như muốn há»›p hồn, vá»›i ánh mắt thăm thẳm vô táºn như hà m chứa ngà n vạn lá»i nói.
Ô Tá» Hư ngồi báºt dáºy thở gấp, rốt cuá»™c hắn nhá»› ra cảnh quái dị đã chứng kiến trước khi ngất Ä‘i, song lại run sợ phát hiện ra là vùng đầm lầy rà nh rà nh trước mắt đã biến mất không dấu vết. Tuy toà n thân vẫn còn Ä‘au nhức, nhưng hắn đã hồi phục sức lá»±c.
Ãnh nắng từ phÃa sau chiếu lại, hắn Ä‘ang nằm bên bá» má»™t con sông rá»™ng độ năm trượng, nước trong xanh thấu đáy sông. Dòng sông lặng lá» trôi, uốn quanh như má»™t Ä‘ai ngá»c trên vùng bình nguyên rá»™ng lá»›n. Bầy chuồn chuồn bay vòng vòng trên đầu hắn như Ä‘ang múa, nhưng chúng không hỠđụng và o nhau.
Gió nhẹ đưa lại.
Ô Tá» Hư quay đầu lại nhìn vị trà mặt trá»i, thầm giáºt mình vì bây giá» chỉ còn độ má»™t giá» là mặt trá»i lặn, váºy là hắn đã hôn mê gần hết má»™t ngà y.
Thực sự đã xảy ra chuyện gì?
Lối giải thÃch hợp lý nhất là sau khi hắn hôn mê và o đêm qua, lại bị nước sông đẩy trôi đến đây, còn vùng đầm lầy thì nằm phÃa thượng du. Nhưng là m thế nà o giải thÃch việc hắn đã gặp mỹ nữ tuyệt thế và đội bá»™ binh kỳ dị kia? Không lẽ hắn đã gặp phải má»™t đám âm hồn không an nghỉ từ thá»i cổ xưa?
Ô Tá» Hư bất giác rùng mình, toà n thân run lên. Hắn lại tá»± mắng mình suy nghÄ© báºy bạ tá»± dá»a mình, rất có thể đó chỉ là má»™t cảnh trong má»™ng, thế nhưng má»™ng tại sao rõ rà ng chân tháºt như thế. À! CÅ©ng có thể đêm qua chÃnh mình đã bước ná»a bước và o Quá»· Môn Quan, nên nhìn thấy cảnh giá»›i bên kia, nghÄ© đến đây hắn cảm thấy lạnh cả gáy.
Äang hoang mang nghi ngá», bụng hắn bá»—ng kêu “ột á»™tâ€, hắn chợt cảm thấy đói quá sức. Hắn thầm nghÄ© nÆ¡i đây tìm trái cây dại nhấm đỡ đói hẳn không khó, nếu tìm được loại giống như hoà ng tinh thì cà ng lý tưởng, ăn no bụng thì má»›i có sức ra khá»i chốn quái quá»· nà y.
o0o
“Rầm!â€. Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng Ä‘áºp tay xuống bà n, cả giáºn nói: “Các ngươi là m sao mà chỉ có má»™t tiểu tá» ngoại lai cÅ©ng không bắt được.
Há» Hoà ng đứng báºt dáºy, cà ng rõ dáng hùng vÄ© cao to, lại thêm đỉnh đầu nhẵn bóng, má»™t chiếc mÅ©i khoằm như vuốt chim ưng, đôi mắt nheo lại thà nh hai sợi chỉ sắc như dao, biểu lá»™ má»™t cá tÃnh khắc bạc vô tình.
HÆ¡n mưá»i đại hán Ä‘ang bị trách mắng, ai nấy cúi đầu chẳng dám thở mạnh, đương nhiên không ai dám lên tiếng, lúc nà y mà khiêu khÃch Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng thì hẳn là chán sống rồi. Nhóm đại hán nà y khi ra ngoà i, ngưá»i nà o cÅ©ng là nhân váºt ngang tà ng có tiếng, nhưng trước mặt há» Hoà ng lại trở nên ngoan ngoãn như cừu non.
Chỉ có má»™t ngưá»i là ngoại lệ. Hắn vòng tay đứng sau lưng Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng vá»›i vẻ cao ngạo, vóc ngưá»i cao, trông cưá»ng tráng rắn chắc, mái tóc Ä‘en dà y chải ngược hết ra phÃa sau, để lá»™ vầng trán cao rá»™ng, sống mÅ©i thẳng, đôi mắt vô cùng sắc bén, linh hoạt. Má»™t khuôn mặt vuông, tướng mạo đưá»ng đưá»ng, tuy đứng yên bất động song toà n thân hán tá» khà lá»±c sung mãn tá»±a như má»™t con báo sắp vồ mồi, tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, phong độ đại gia rất lôi cuốn.
Ngưá»i nà y tên là Khâu Cá»u Sư, đại tướng hà ng đầu dưới trướng Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng, bất cứ việc gì giao cho hắn Ä‘á»u được thu xếp ổn thá»a, từ trước đến nay chưa bao giá» phải khiến Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng báºn tâm. Hai ngà y trước, Khâu Cá»u Sư nháºn được thư bồ câu cá»§a Hoà ng Phá»§ bang chá»§, láºp tức trở vá» từ vùng Thái Hồ.
Hai mắt Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng nổi đầy gân máu, hiển nhiên đã nhiá»u đêm mất ngá»§, lão nghiêm giá»ng giáºn dữ nói: “Nuôi binh ngà n ngà y, dùng trong nhất thá»i, lúc ta cần các ngươi nhất, đám ngu xuẩn nà y chẳng có tên nà o là m được việc. Là m thế nà o các ngươi có thể để cho quân cẩu trệ ấy trốn sang bên kia bá» sông? Chẳng phải các ngươi đã phong tá»a má»™t vùng trăm dặm vuông hay sao? Nếu ná»™i trong mưá»i ngà y mà các ngươi vẫn chưa bắt được gã đê tiện ấy, thì má»—i ngưá»i tá»± lấy đầu trở vá» gặp taâ€.
Lúc nà y có má»™t ngưá»i thong thả tiến và o thÃnh đưá»ng, thần sắc ung dung tá»± nhiên, so vá»›i nhóm mưá»i mấy đại hán bị mắng tháºm tệ Ä‘ang hãi sợ thì như má»™t trá»i má»™t vá»±c.
Chúng đại hán thấy ngưá»i nà y cứ như gặp được cứu tinh, chỉ có Khâu Cá»u Sư Ä‘ang đứng sau lưng Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng thì vẫn trầm tÄ©nh không biểu lá»™ gì cả.
Ngưá»i má»›i và o mặc đồ theo lối văn sÄ©, nhất cá» nhất động nhẹ nhà ng thoải mái, dáng ngưá»i báºc trung, nhìn không xuất sắc mấy, nhưng đôi mắt tinh anh đầy tá»± tin khiến kẻ khác cảm nháºn được gã thuá»™c hà ng mưu trà hÆ¡n ngưá»i, dị chúng bất đồng.
Chúng đại hán đồng loạt lui ra hai bên nhưá»ng lối cho văn sÄ© bước đến trước mặt Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng.
Văn sÄ© thi lá»… và nói: “Tu Chân bái kiến đại long đầu, ná»™i vụ rốt cuá»™c đã có chút manh mốiâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng như kẻ gặp thá»§y nạn sắp chết chìm giữa biển mà vá»› được phiến gá»— trôi ngang, tinh thần phấn chấn, hướng sang chúng đại hán bảo: “Các ngươi hãy cút Ä‘iâ€.
Nhóm thuá»™c hạ mừng như được hoà ng ân đại xá, vá»™i vã lui ra, chẳng bao lâu đã Ä‘i hết cả, chỉ còn lại Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng, Khâu Cá»u Sư và văn sÄ© tá»± xưng là Tu Chân.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng là thá»§ lãnh Äại Hà Minh, má»™t tay sáng láºp bang há»™i hùng bá lưu vá»±c Äại Giang nà y, tuy lấy Äại Giang là m địa bà n chá»§ yếu, thá»±c chất thế lá»±c đã lan trà n khắp toà n quốc, đến như quan phá»§ triá»u đình cÅ©ng ân cần phá»§ dụ, chẳng dám xem thưá»ng.
Nếu Khâu Cá»u Sư là đại tướng đắc lá»±c nhất cá»§a Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng, thì Nguyá»…n Tu Chân là quân sư Ä‘a mưu túc trà cá»§a đại long đầu. Hai ngưá»i má»™t võ má»™t văn, khiến thế lá»±c Äại Hà Minh không ngừng bà nh trướng, trong vòng năm năm trở lại đây, không còn bang há»™i nà o dám thách thức ngôi vị bá chá»§ cá»§a Äại Hà Minh.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng trở lại ghế ngồi, trầm giá»ng há»i: “Kết quả thế nà o?
Nguyá»…n Tu Chân vòng tay thá»§ lá»… trước đại long đầu, đáp: “Tu Chân phái ngưá»i Ä‘em hình vẽ cá»§a tên hung đồ ấy Ä‘i Ä‘iá»u tra cặn kẽ, phát hiện ra hung đồ giả tên Chúc Lương, ba tháng trước đến huyện Bắc Giang thuá»™c phá»§ Kinh Châu, ngụ tại khách sạn hoa lệ nhất, ná»™i trong đêm hắn đến đổ trưá»ng phóng tay đánh bạc, sau đó la cà thanh lâu tá»u quán, tiêu tiá»n như nước. Tuy nhiên hắn chỉ lưu lại Bắc Giang ba ngà y, rồi xuôi hạ du đến má»™t huyện khác, lại tiếp tục bà i bạc, ăn chÆ¡i trác táng. Hắn tá»± xưng là tay buôn vải, nhưng chưa ai gặp hắn mua bán vải, cÅ©ng không ai biết hắn.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng nhÃu mà y: “Tiểu tặc nà y xem ra rất già uâ€.
Nguyá»…n Tu Chân nói tiếp: “Kẻ nà y vừa ăn chÆ¡i bà i bạc, vừa di chuyển qua nhiá»u huyện ven sông đến phÃa đông. Tu Chân ước tÃnh, chỉ ná»™i tiá»n hắn thua bà i và phung phà trong phố yên hoa, chắc chắn phải trên năm ngà n lượng bạc, má»™t con số kinh ngưá»i. Nhưng hắn có má»™t đặc Ä‘iểm, đó là không bao giỠđến cùng má»™t đổ trưá»ng hay thanh lâu, chỉ tá»›i má»™t lần rồi Ä‘i, đến bất cứ đâu hắn cÅ©ng ở không quá năm ngà y, do đó dù bá»n bất lương bản địa có ý đồ gì vá»›i hắn, chưa biết rõ thì hắn đã Ä‘i mất rồiâ€.
Hoà ng Phủ Thiên Hùng trầm ngâm suy nghĩ.
Nguyá»…n Tu Chân tiếp tục: “Loại ngưá»i như hắn đúng lý dá»… Ä‘iá»u tra, thế nhưng trước khi xuất hiện tại huyện Bắc Giang, hắn như chưa từng có mặt, tại các huyện thà nh trong vòng trăm dặm vuông chưa có ai gặp hắn, hay từng nghe qua má»™t ngưá»i tương tá»± như hắnâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng gáºt đầu không ngừng nhưng không nói gì, Khâu Cá»u Sư vẫn bất động như cÅ©, chỉ có mắt hắn hÆ¡i thay đổi, tinh quang sáng ngá»i.
“Căn cứ theo việc hắn đã nằm trong địa vá»±c có thế lá»±c mạnh nhất cá»§a bá»n ta, mà còn có thể an toà n trốn sang bá» phÃa nam Äại Giang, thì có thể Ä‘oán biết kẻ nà y tuyệt chẳng phải tầm thưá»ng, thuá»™c hạ không nói hắn có võ công cao cưá»ng, mà là bản lãnh tà ng ẩn và đà o tẩu siêu phà m cá»§a hắnâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng trầm tư há»i: “Váºy hắn là aiâ€.
“Chắc chắn hắn không phải thuá»™c hà ng tỠđệ đại phú đại gia muốn che giấu lai lịch, mà hà nh vi cá»§a hắn thì giống như má»™t cá»± phú bạo phát, do đó thân pháºn thá»±c cá»§a hắn đã phÆ¡i bà yâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng rúng động: “Tu Chân Ä‘oán hắn là ai?â€.
Nguyá»…n Tu Chân dà i dòng đáp: “Thuá»™c hạ chưa dám khẳng định, để chứng thá»±c suy Ä‘oán cá»§a mình, thuá»™c hạ đã liên lạc nhóm ngưá»i chuyên buôn cá»§a trá»™m có thá»±c lá»±c nhất quanh huyện Bắc Giang, quả nhiên có phát hiện má»›iâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng lá»™ ý cừu háºn, lẩm nhẩm: “Tu Chân ngươi là m việc rất tốtâ€.
Nguyá»…n Tu Chân nói tiếp: “Cách đây ba tháng, tên Tạ Thà nh ở Tương Dương có mối là m ăn lá»›n đến sáu ngà n lượng bạc, ấy là ngưu tượng bằng thúy ngá»c, má»™t trấn gia chi bảo cá»§a Phương Vi Công, phú há»™ già u nhất thà nh đô. Sau đó Phương Vi Công cắn răng bá» ra tám ngà n lượng chuá»™c lại bảo váºt. Äại long đầu bây giá» chắc đã biết kẻ đó là ai!â€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng trợn hai mắt, nghiến răng ken két: “NgÅ© Äá»™n Äạo, ta rá»§a mưá»i tám Ä‘á»i tổ tông nhà ngươiâ€.
NgÅ© Äá»™n Äạo là má»™t đại đạo thần bà và thà nh công nhất hiện nay, vì hắn chưa bao giá» thất bại, ngưá»i ta đồn hắn tinh thông thuáºt ngÅ© độn. Nói đến ngÅ© độn, tức là khả năng dá»±a theo biến hóa ngÅ© hà nh mà mượn các váºt chất khác nhau để độn thân ẩn hình, như kim má»™c thá»§y há»a, duy có thổ độn là mau nhất vì chá»— nà o cÅ©ng giáp đất. DÄ© nhiên đây là lá»i đồn thổi phồng thêm, nhưng có thể thấy khả năng tá»›i lui không dấu vết cá»§a NgÅ© Äá»™n Äạo.
NgÅ© Äá»™n Äạo cÅ©ng có nguyên tắc riêng khác ngưá»i, ấy là có ba trưá»ng hợp không hà nh nghá», má»™t là chẳng phải nhà đại phú thì không ra tay, hai là chẳng phải váºt trân bảo thì không trá»™m, ba là nếu không phải váºt trấn gia chi bảo cÅ©ng không lấy. Mà hắn chưa từng đả thương ngưá»i, má»—i lần chỉ trá»™m má»™t món, do đó danh vang giang hồ không Ãt.
NgÅ© Äá»™n Äạo rất được các tay buôn cá»§a trá»™m hoan nghênh, bởi theo quy cá»§ giang hồ, nhà buôn đồ trá»™m sẽ báo cho khổ chá»§ biết cách chuá»™c đồ, mà khổ chá»§ nà o có cá»§a bị NgÅ© Äá»™n Äạo động thá»§ cÅ©ng là phú thương báºc nhất, tất cả Ä‘á»u giống như Phương Vi Công đà nh bá» tiá»n chuá»™c lại bảo váºt. Chuyện giang hồ giải quyết theo cách giang hồ, bởi khổ chá»§ không dám kinh động quan phá»§, chỉ e mất luôn cÆ¡ há»™i chuá»™c cá»§a báu, do đó tÃnh đến nay NgÅ© Äá»™n Äạo vẫn chưa nằm trong bảng tróc nã cá»§a quan phá»§.
Nguyá»…n Tu Chân lại nói: “Tạ Thà nh ná»a đêm bị NgÅ© Äá»™n Äạo đánh thức dáºy, như thưá»ng lệ hắn trùm kÃn toà n thân bằng vải Ä‘en, chỉ đưa ngưu tượng bằng thúy ngá»c ra cho Tạ Thà nh kiểm tra là đồ tháºt, báo cho há» Tạ biết lấy trá»™m nhà ai, sau đó ôm bảo váºt rá»i Ä‘i. Tạ Thà nh mất ba ngà y lấy đủ ngân lượng rồi chá» NgÅ© Äá»™n Äạo đến tìm gã để trao đổi. Há» Tạ chá» hết mưá»i hai ngà y má»›i gặp lại NgÅ© Äá»™n Äạo. Chiếu theo lá»i gã miêu tả, NgÅ© Äá»™n Äạo có chiá»u cao và hình thể hoà n toà n phù hợp vá»›i kẻ sát hại công tá», qua đó có thể khẳng định là cùng má»™t ngưá»iâ€.
“Bình!â€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng Ä‘áºp tay xuống bà n, hai mắt long lên như phun lá»a.
“NgÅ© Äá»™n Äạo Ãt nhất bị bá»n ta nắm được ná»a bà n chân. Ba tháng nay, chắc chắn hắn dùng chân diện mục Ä‘i lại gặp ngưá»i, bằng không các kỹ nữ thanh lâu đồng sà ng vá»›i hắn thế nà o cÅ©ng phát giác ra Ä‘iểm khác thưá»ng. Mà hắn đã xà i hết tiá»n, không thể không tìm cách kiếm ngân lượng, váºy khi nà o hắn liên lạc vá»›i nhà buôn cá»§a trá»™m, ấy là thá»i cÆ¡ cá»§a bá»n taâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng bình tÄ©nh lại, trầm giá»ng há»i: “Cá»u Sư nghÄ© sao?â€.
Khâu Cá»u Sư lãnh đạm đáp: “Nguyá»…n tiên sinh suy Ä‘oán chắc chắn không sai chá»— nà o. Chỉ có NgÅ© Äá»™n Äạo má»›i có thể trốn thoát khá»i thiên la địa võng cá»§a bá»n ta. Việc nà y giao cho thuá»™c hạ cùng Nguyá»…n tiên sinh, bảo đảm có thể bắt sống hắn giải đến cho đại long đầu xá» trÃâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng trầm ngâm chốc lát, lắc đầu thốt: “Nếu không tá»± tay bắt sống hắn, là m sao rá»a háºn cho ta? Ta đã hạ lệnh phong tá»a bắc ngạn, hắn muốn hà nh nghá» chỉ có thể đến nam ngạn Äại Giang, như váºy bá»n ta thu hẹp phạm vi vây bắt hắn rất nhiá»u, để xem thá» hắn trốn đến đâuâ€.
Khâu Cá»u Sư nói: “Bá»n ta cần đặc biệt chú ý các thà nh thị nÆ¡i xuất hải và ở biên cương, đỠphòng hắn trốn ra ngoại vá»±c. Chỉ cần hắn vẫn ở Trung thổ, chuyện rÆ¡i và o lưới chỉ là sá»›m muá»™n mà thôiâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng ra lệnh: “Láºp tức cảnh cáo tất cả nhà buôn cá»§a trá»™m phÃa nam, ai không ngoan ngoãn hợp tác vá»›i bá»n ta, chẳng những nhà tan thân diệt, mà còn chết rất thảm.
Nguyá»…n Tu Chân và Khâu Cá»u Sư lá»›n tiếng vâng dạ.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng song mục ngáºp ánh cừu háºn, khoé miệng lá»™ nét tà n độc: “Ta sinh chÃn gái, má»›i có được má»™t trai, NgÅ© Äá»™n Äạo ngươi tháºt cả gan, ta sẽ khiến ngươi hối háºn là m ngưá»iâ€.
Lúc nà y má»™t thá»§ hạ tiến và o bẩm báo: “Bẩm đại long đầu, kinh thà nh có ngưá»i tá»›i cầu kiếnâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng không suy nghÄ© hét lá»›n: “Cút mau! Ta không muốn gặp ai cả!â€.
Tên thá»§ hạ sợ quá quỳ phục xuống đất, run giá»ng nói: “Là ... là ...â€.
Nguyá»…n Tu Chân ngạc nhiên há»i: “Là ai?â€.
“Là Quý Nhiếp ÄỠđại nhânâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng, Nguyá»…n Tu Chân và Khâu Cá»u Sư cùng biến sắc mặt.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
03-11-2011, 04:27 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
-----oo0oo-----
Hồi 4: Tam Quá»· Tá» Äá»™ng
Dịch giả: Trúc Äà o
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Vô Song Nữ dắt hắc mã Ä‘i qua phố tại Thanh Hương Trấn, thong dong bước trên đại lá»™ nối đông tây, nà ng nhìn tứ bá» vá»›i ánh mắt hiếu kỳ, tá»±a như nhà n tản vô mục Ä‘Ãch.
Thị trấn nà y khá lá»›n, nhà nhà san sát nhau hai bên đưá»ng, ước tÃnh và i trăm há»™ gia cư, sinh hoạt khá phồn thịnh. Tuy Vô Song Nữ khoác áo bà o rá»™ng để che khinh phục bó sát thân, nhưng vì nét đẹp khác thưá»ng nên gây sá»± chú ý cá»§a nhiá»u ngưá»i. Thân hình hấp dẫn, suối tóc Ä‘en tuyá»n đầy sức sống, là n da trắng mịn, má»™t mỹ nữ hiếm thấy như thế, không cần là m chi cả cÅ©ng đủ khÆ¡i lòng ham muốn cá»§a các nam nhân cùng lòng đố kỵ cá»§a nữ nhân khác.
Vô Song Nữ không mấy quan tâm sá»± chú mục cá»§a kẻ khác, vì nà ng vốn không sợ ai cả, nà ng tá»± tin trong ngưá»i mình luân lưu dòng máu cá»§a cha nà ng, mà Phu Mãnh chÃnh là má»™t ngưá»i không sợ gì cả.
Chẳng bao lâu nà ng đến đúng cá»a tiệm muốn tìm, trước sá»± Ä‘on đả chà o hà ng, nà ng lá»±a mua má»™t số lương khô và đồ nháºt dụng, xếp đầy túi hà nh lý.
Trước khi nà ng Ä‘i ra, ngưá»i bán hà ng đã cao tuổi không nhịn được liá»n há»i: “Cô nương lên đưá»ng má»™t mình à ?â€.
Vô Song Nữ mỉm cưá»i gáºt đầu: “Có chuyện gì chăng?â€.
Ngưá»i bán hà ng vá»™i đáp: “Không có gìâ€.
Như đã ngưng rồi lại không dằn được, vị lão bá lo ngại nói: “A! Ma Tá» Quang và đám thổ bá Ä‘ang để ý cô nương, cô...â€.
Vô Song Nữ thấy lão nhìn lén ra đưá»ng trước rồi má»›i nói câu trên, liá»n hiểu ngay, nà ng không nhìn theo ánh mắt cá»§a lão, để đám lưu manh Ä‘ang theo dõi nà ng không biết lão Ä‘ang nhắc nà ng đỠphòng, hòng tránh cho vị lão bá có lòng tốt nà y khá»i lãnh há»a và o thân. Nà ng cắt ngang: “Lão bá chá»› lo! Ta biết cách đối phóâ€.
Nói xong nà ng cầm túi hà nh lý bước ra ngoà i cá»a đến bên thân ngá»±a, cá»™t chặt túi bên mình ngá»±a, không thèm nhìn đến và i thanh niên Ä‘ang tụ táºp bên kia đưá»ng bình phẩm nà ng. Äám thanh niên nà y má»›i nhìn đã biết không phải hạng lương thiện.
Vô Song Nữ ôm cổ hắc mã thủ thỉ và i câu, rồi dắt ngựa thong thả đi vỠhướng đông của thị trấn, thần thái an nhà n.
Có ngưá»i từ phÃa sau Ä‘uổi tá»›i, Vô Song Nữ không cần nhìn lại cÅ©ng nháºn ra đối phương có bảy ngưá»i tất cả.
Bá»—ng má»™t hán tá» mặt rá»— hoa mè rượt ra trước mặt Vô Song Nữ, dang hai tay cản đưá»ng, cưá»i nham nhở nói: “Cô nương phải chăng Ä‘ang tìm chá»— ở, chi bằng đến nhà ta, vừa đỡ tốn tiá»n vừa tiện lợiâ€.
Sáu tên vô lại còn lại cùng ùa đến, bao vây Vô Song Nữ, trong bá»n má»™t tên trÆ¡ trẽn cưá»i: “Quang ca biết chiá»u mỹ nhân nhất, bảo đảm phục vụ chu đáo, nếu không được thì còn bá»n ta đây?â€.
Cả bá»n cưá»i hô hố.
Ngưá»i trong trấn Ä‘á»u tránh xa hết, chẳng ai dám nhúng tay và o, chừng ấy đủ biết đám thanh niên nà y bình thưá»ng hoà nh hà nh bá đạo đến mức nà o.
Vô Song Nữ không má»™t chút giáºn, nhưng đã hết cưá»i, nà ng lạnh lùng nói: “Cút Ä‘i!â€.
Tên mặt rá»— giả bá»™ kinh ngạc, chỉ và o mÅ©i mình nói: “Mỹ nhân nói sao? Tai ta lãng mất rồi, nà ng lặp lại lá»›n tiếng má»™t chútâ€.
Má»™t tên khác giả giá»ng: “Quang ca không nghe à ? Nghe lại cho rõ nà y! Nô gia bảo ngươi xéo xuống giưá»ng Ä‘i, để cho các huynh đệ khác lên. Hứ!â€.
Äám thanh niên ôm bụng ngả nghiêng cưá»i rú lên.
Vô Song Nữ hừ nhạt má»™t tiếng, bèn dắt ngá»±a tiến thẳng vá» phÃa Ma Tá» Quang Ä‘ang đứng cháºn đưá»ng.
Hai mắt Ma TỠQuang lộ hung quang, đưa tay định chộp cương ngựa.
Vô Song Nữ hô má»™t tiếng “muốn chếtâ€, nhanh như chá»›p vung cước đá ra, tên mặt rá»— chưa biết xảy ra chuyện gì, thì thấy vùng bụng dưới Ä‘au nhói kịch liệt, cả thân mình nặng đến trăm cân bị đá văng ra sau đến ná»a trượng, té chổng bốn vó lên trá»i, khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u không tin mắt mình, không ngá» má»™t nà ng gái liá»…u yếu lại có cước lá»±c mạnh như thế.
Sá»± tình diá»…n tiến ngoà i định liệu cá»§a má»i ngưá»i, đám thanh niên còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, thì Vô Song Nữ lá»™n ngược đến trước mặt hai tên đứng phÃa sau, tung mình phóng liên hoà n cước đá thẳng và o mặt cá»§a cả hai, chúng rú lên, mÅ©i miệng đổ máu té ra phÃa sau ngồi bệt xuống đất.
Nhóm vô lại địa phương nà y tên nà o cÅ©ng biết chút võ nghệ, má»—i ngà y đấm đá vung Ä‘ao, bằng không chẳng thể hoà nh hà nh vùng hương thôn nà y. Thấy đồng bạn bị đá, bốn tên còn lại nổi xung, xông và o từ hai phÃa tấn công Vô Song Nữ.
Vô Song Nữ rốt cuá»™c cưá»i lên đôi chút, bá»—ng phi thân nhẹ như mèo không chút phà lá»±c ung dung đáp lên lưng ngá»±a, lại rút bên hông ra má»™t ngá»n roi má»m mà u Ä‘en dà i cỡ ná»a trượng.
Bốn thanh niên xông và o chá»™p hụt, chẳng biết nà ng Ä‘ang ở đầu, bá»—ng thấy bóng roi xẹt trên đầu, giữa tiếng kêu rú và trong chá»›p mắt, má»—i tên đã bị trúng Ãt nhất má»™t roi trên mặt, khiến chúng Ä‘au đớn chẳng còn sức phản công.
Dân trong trấn bà ng quan vừa trố mắt nhìn vừa cảm thấy khoái trá. Không ai ngá» tiểu cô nương yêu kiá»u hấp dẫn kia không những có thân thá»§ lợi hại, mà còn tạo cho ngưá»i đứng nhìn cảm giác Ä‘ang xem má»™t mà n biểu diá»…n ngoạn mục.
Vô Song Nữ huýt nhẹ má»™t tiếng, tuấn mã được lệnh láºp tức phóng Ä‘i.
Lúc nà y Ma Tá» Quang Ä‘ang ngồi dáºy, Vô Song Nữ thúc ngá»±a phóng ngang qua chá»— gã. Gã vừa giáºn vừa Ä‘au hét lên má»™t tiếng, má»›i ná»a chừng bá»—ng tắt nghẹn, thì ra đã bị ngá»n roi siết chặt gã té ngược ra sau, ghì sát xuống đất.
Vô Song Nữ nét mặt bình tÄ©nh, như không biết mình Ä‘ang siết cổ má»™t ngưá»i, đến khi Ma Tá» Quang gần sắp đứt hÆ¡i nà ng má»›i thu roi, phi ngá»±a ra cổng trấn, để lại Ma Tá» Quang nằm còng queo dưới đất ôm cổ há»ng rên la.
o0o
Khâu Cá»u Sư cùng Nguyá»…n Tu Chân sánh vai thả bá»™ trên lối Ä‘i nhá» trong vưá»n hoa, há» Nguyá»…n đột nhiên dừng bước thở dà i má»™t tiếng.
Khâu Cá»u Sư đồng tình thốt: “Nếu công tá» có được hai, ba thà nh công phu cá»§a long đầu thì không phải chết dá»… dà ng như váºyâ€.
Nguyá»…n Tu Chân nói: “Ta thì không tiếc cho công tá». Nói trắng ra, long đầu nuông chiá»u công tá» quá mức, lâu ngà y chà y tháng quen thà nh tÃnh. Công tá» cứ ngang ngược bá đạo, nếu chẳng phải là con trai Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng ắt đã chết không biết mấy lầnâ€.
Hai ngưá»i là m việc chung lâu năm, cùng trá»ng tà i nhau, quan hệ đôi bên rất tốt, nên khi trò chuyện riêng có thể nói thẳng suy nghÄ© mà không úy kỵ gì cả.
Khâu Cá»u Sư nhÃu mà y há»i: “Váºy sao tiên sinh vẫn má»™t má»±c ưu tư?
Nguyá»…n Tu Chân hạ nhá» giá»ng: “Ta lo cho tương lai cá»§a bổn bang. Từ mấy năm qua, uy thế cá»§a bá»n ta lên đến tá»™t đỉnh, có câu thịnh cá»±c tất suy, váºt cá»±c tất phản. Cái chết bất ngá» cá»§a công tá» là má»™t đả kÃch lá»›n cho long đầu, cứ nhìn thần thái cá»§a long đầu khi nãy, đủ biết việc nà y ảnh hưởng long đầu nhiá»u đến mấy. Tướng quân theo long đầu bấy lâu, có bao giá» thấy ngà i rÆ¡i lệ chăng?â€.
Khâu Cá»u Sư thốt: “Chuyện nà y cÅ©ng thưá»ng tình thế nhân không ai tránh khá»i thương tâm, tuy nhiên long đầu là má»™t ngưá»i rất kiên cưá»ng, ta tin ngà i sẽ hồi phục rất mau, má»i việc sẽ trở lại bình thưá»ng. À! Hy vá»ng trong nhóm tỳ thiếp cá»§a long đầu có ngưá»i sẽ sinh hạ cho ngà i má»™t traiâ€.
Nguyá»…n Tu Chân nói: “Nhưng nếu có biến há»a trước lúc ấy thì sao? Triá»u đình do bao năm liên tục chiến loạn nên trở thà nh thế yếu, mà bá»n ta mấy năm gần đây thì thế lá»±c tăng trưởng không ngừng, ta tin chắc triá»u đình Ä‘ang cố kỵ bá»n ta. Quý Nhiếp Äá» hôm nay đến gặp đại long đầu, hẳn không phải tốt là nh gìâ€.
Khâu Cá»u Sư gáºt đầu: “Long đầu bây giá» Ä‘ang nói chuyện cùng Quý Nhiếp Äá» tại nghị sá»± đưá»ng, sá»›m muá»™n gì bá»n ta sẽ biết rõ mục Ä‘Ãch cá»§a há» Quý. Long đầu tÃn nhiệm tiên sinh nhất, chỉ có lá»i cá»§a tiên sinh má»›i nghe, bây giá» là lúc long đầu Ä‘ang cần tiên sinh nhất đấyâ€.
Vẻ mặt Nguyễn Tu Chân vẫn lo âu, trùng trùng tâm sự.
Khâu Cá»u Sư ngạc nhiên há»i: “Tình huống thá»±c sá»± nghiêm trá»ng thế sao? Nhưng ta không cảm thấy gì khác lạ, theo cách nhìn cá»§a ta, chỉ cần bắt sống NgÅ© Äá»™n Äạo cho long đầu rá»a sạch háºn, thì má»i thứ sẽ trở lại như trướcâ€.
Hắn lại hừ lạt: “Nếu Phụng công công muốn trừ khá» bá»n ta, năm năm trước há»a chăng miá»…n cưỡng là m được, để đến hiện nay thì đã lỡ mất thá»i cÆ¡. Phạm và o bá»n ta, bá»n ta thẳng thắn công nhiên tạo phản, xem thá» ai là m khó được aiâ€.
Nguyá»…n Tu Chân ngẩng đầu nhìn bầu trá»i hoà ng hôn, từ từ thốt: “Ngay sau khi công tá» chết bất ngá», ta gieo ba quẻ cho bổn bangâ€.
Khâu Cá»u Sư kinh ngạc há»i: “Chẳng phải gieo má»™t quẻ đã đủ Ä‘oán hung cát sao? Tại sao phải lấy liá»n ba quẻ?â€.
Nguyá»…n Tu Chân cưá»i gượng: “Ta cÅ©ng không biết bắt đầu nói từ đâu. Quẻ đầu tiên ta bốc, trúng phải tam hà o tỠđộng, tâm tư rúng động, vì bốc quẻ quan trá»ng nhất là động hà o, nhưng hà o động quá mức sẽ khiến kẻ bốc quẻ không biết giải thế nà o. Äiá»u khiến ta bất an hÆ¡n, ba hà o động Ä‘á»u là quá»· hà o. Tam tam bất táºn, lục lục vô cùng. Trá»i ạ!â€.
Khâu Cá»u Sư nhÃu mà y: “Ta chưa hiểuâ€.
“Không hiểu cÅ©ng không sao. Nói đơn giản là ta không thể dá»±a và o quẻ nà y Ä‘oán Ä‘iá»m hung cát. Qua má»™t ngà y sau, ta bốc thêm má»™t quẻ, lại cÅ©ng tam hà o tỠđộng, cÅ©ng giống quẻ trước, là quá»· hà o độngâ€.
Khâu Cá»u Sư cảm thấy rá»n rợn, tuy không thông hiểu phép bốc quẻ, nhưng cứ nhìn thần sắc ưu tư cá»§a Nguyá»…n Tu Chân cÅ©ng biết sá»± bất thưá»ng cá»§a hiện tượng nà y, chắc chắn không phải Ä‘iá»u tốt.
Nguyá»…n Tu Chân nói tiếp: “Quẻ thứ ba ta bốc và o bảy ngà y sau, ôi!â€.
Khâu Cá»u Sư ngạc nhiên há»i: “Tình thế không thay đổi ư?â€.
“Vẫn là tam hà o tỠđộng, Ä‘á»u là quá»· hà o. Äừng há»i ta hiện tượng nà y mang ý nghÄ©a gì, vì ta cÅ©ng chẳng biết, chỉ biết là ta không dám gieo quẻ thứ tưâ€.
Khâu Cá»u Sư trầm ngâm không nói.
“Mưu sá»± tại nhân, thà nh sá»± tại thiên. Có rất nhiá»u sá»± việc không chỠđến phiên bá»n ta lý giải, chỉ có cách táºn lá»±c mà là m, phải chăng?â€.
Khâu Cá»u Sư không nói được gì cả.
o0o
“Ta không muốn chết chút nà oâ€.
Câu nói đó không ngừng lặp lại trong đầu Ô TỠHư.
Từ nhá» hắn vẫn là má»™t ngưá»i kiên cưá»ng tranh đấu, bất luáºn thất bại thế nà o cÅ©ng không tiêu hao ý chà phấn đấu sinh tồn cá»§a hắn. Xuất thân từ má»™t đại gia đình bảo thá»§ phong kiến, từ lúc hiểu việc thì hắn không thÃch “nhà †cho lắm, đặc biệt hắn thuá»™c giòng trắc thất thứ năm, cha hắn bạo ngược ngang tà ng, mẹ hắn yếu bệnh thưá»ng xuyên, huynh đệ tá»· muá»™i khá đông. Khi mẹ hắn thất sá»§ng, bị đại nương, nhị nương cùng tam nương liên thá»§ bức tá», lúc ấy chỉ mưá»i hai tuổi hắn đã quyết ý bá» nhà ra Ä‘i, tá»± bấy đến nay không hối háºn.
Hắn đã từng Ä‘i xin ăn, từng há»c đủ nghá» khác nhau, là m qua vô số công việc. Bất luáºn há»c thứ gì, chỉ há»c qua thì là m được, tháºm chà trá»™i hÆ¡n cả thầy truyá»n nghá» cho hắn, thiên tư há»c táºp cá»§a hắn chưa ai bì kịp. Hắn lại khám phá ra mình chẳng bao giá» là m má»™t nghá» gì quá ná»a năm vì hắn rất mau chán. MÆ¡ hồ hắn cảm thấy mình như Ä‘ang tìm kiếm má»™t váºt nhưng không rõ là thứ gì.
Nói vá» võ công, hắn theo há»c hÆ¡n mưá»i vị sư phụ, nhưng lần nà o cÅ©ng chỉ ná»™i trong và i tháng là hắn đã vượt trá»™i hÆ¡n thầy, khiến hắn trở nên má»™t đồ đệ không được ưa chuá»™ng nhất.
Äến năm mưá»i tám tuổi, hắn há»c được má»™t thân toà n tà i, tháºp bát ban võ nghệ loại nà o cÅ©ng tinh thông. Hắn có má»™t đôi tay linh xảo, thÃnh lá»±c hÆ¡n ngưá»i thưá»ng, tuy nhiên hắn hãnh diện nhất là nhãn lá»±c cá»§a mình. Các cư viện bố cục thế nà o, tháºm chà các loại khóa tinh xảo nhất, hắn chỉ nhìn qua má»™t lần là nắm vững má»i chi tiết chÃnh xác.
Hắn cÅ©ng vướng và o táºt cá» bạc, hắn thÃch sá»± kÃch thÃch khi ngồi trong bà n Ä‘oán cuá»™c thắng thua, Ä‘iá»u nà y khiến hắn nghèo kiết xác, nợ đầy thân. Rất may cuối cùng hắn nghÄ© ra má»™t cách.
Ô Tá» Hư tốn hết năm năm chuẩn bị, truy tìm nghiên cứu các thá»§ Ä‘oạn trá»™m cắp, chế ra đủ loại dụng cụ, luyện táºp thân thá»§. Äến năm hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên hắn xuất thá»§ trá»™m được con ngá»±a bằng ngÅ© sắc hoà ng kim, bảo váºt trứ danh cá»§a phú hà o báºc nhất phá»§ Ứng Thiên, lúc ấy hắn biết mình đã xoay chuyển mệnh váºn cá»§a mình. Tuy trở thà nh má»™t tay trá»™m, nhưng hắn chẳng phải như bá»n cẩu đạo trá»™m vặt, mà là má»™t đại đạo siêu cấp có phong cách riêng.
Ngân lượng và o tay, hắn lại tiêu pha như nước, táºn tình hưởng lạc cuồng hoan, đến khi xà i hết tiá»n tà i, không thể không là m má»™t chuyến trá»™m bảo váºt khác, từ kÃch thÃch cá»±c độ đến phóng túng cá»±c độ. Thế nhưng hắn có thá»a mãn chăng? Hắn cÅ©ng không rõ, sâu trong tâm tư hắn biết mình Ä‘ang tìm kiếm má»™t thứ gì đó. Có thể là má»™t bảo váºt, cÅ©ng có thể là má»™t nữ nhân, hắn không rõ, chỉ biết ná»—i khao khát trong tâm rất có thể vÄ©nh viá»…n không tìm được.
Cũng có thể chỉ tìm được trong mộng. Bất giác trong đầu hắn hiện lên rất rõ hình ảnh nữ nhân tuyệt sắc trên chiến xa cổ đại.
Mặt trá»i chưa lặn xuống gò đất phÃa tây.
Tìm được củ hoà ng tinh ăn xong, tinh thần thể lực Ô TỠHư hồi phục, lại đầy đủ ý chà tranh đấu.
Äúng lúc ấy, hắn nhìn thấy ở xa xa như có má»™t Ä‘iểm sáng, định thần muốn nhìn kỹ hÆ¡n thì Ä‘iểm sáng đã biến mất.
Hắn nghÄ© thầm chá»— ấy có thể có ngưá»i ở nên cả mừng, vá»™i nhảy phắt dáºy Ä‘i vá» phÃa đã xuất hiện ánh sáng. Trong đầu hắn chỉ có má»™t ý niệm là mau rá»i khá»i vùng hoang dã như quá»· vá»±c nà y.
o0o
Quý Nhiếp Äá» tướng cao ốm, trên dưới bốn mươi, luôn cho ngưá»i ấn tượng an nhiên tá»± tại, chá»— khác ngưá»i là thần thái ung dung khoan thai cá»§a y không phải cố luyện táºp để tạo ra, mà như là má»™t vẻ tá»± nhiên bẩm sinh. Vẻ lạnh lùng, cùng vá»›i nhãn thần không biểu lá»™ tình cảm cá»§a y, tạo cho ngưá»i tiếp cáºn y cảm giác đè nặng kỳ lạ. Äối phương không bao giá» biết được y nghÄ© gì bên trong, hay y có phải Ä‘ang ngầm toan tÃnh gì. Nếu y chỉ là má»™t kẻ tầm thưá»ng, muốn nghÄ© gì là chuyện riêng cá»§a y. Äiá»u không may là Quý Nhiếp Äá» lại là nhân váºt quyá»n thế nhất trong thiên hạ ngoà i Phụng công công, cho nên không ai dám khinh thưá»ng ý nghÄ© cá»§a y. Ngay cả Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng đối vá»›i Quý Nhiếp Äá» cÅ©ng không dám bê trá»…, e chuốc lấy háºu há»a.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng hoà n toà n hồi phục phong độ lúc bình thưá»ng, trầm tÄ©nh lạnh lùng, ná»—i Ä‘au mất con không chút thể hiện, tá»±a như chưa từng xảy ra chuyện gì cả. Lão đứng tại đại môn nghinh tiếp Quý Nhiếp Äá» và o nghị sá»± sảnh, phân ngôi chá»§ khách an tá»a, tỳ nữ dâng trà rồi lui ra xong, Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng mỉm cưá»i nói: “Bao nhiêu năm nay không gặp mặt! Mừng cho Quý đại nhân vẫn phong thái như xưa, xem chừng còn trẻ hÆ¡n lần trước há»™i kiếnâ€.
Má»™t chút ý cưá»i hiện nÆ¡i khoé miệng Quý Nhiếp Äá», trong mắt Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng, há» Quý dưá»ng như lúc nà o cÅ©ng Ä‘eo má»™t lá»›p mặt nạ che giấu chân bản ngã. Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng tá»± hà o vá»›i khả năng nhìn ngưá»i cá»§a mình, nhưng cÅ©ng tá»± nháºn không nhìn thấu được há» Quý, cÅ©ng không định được võ công cá»§a y cao thấp thế nà o. Căn cứ theo lá»i đồn, cây Long đầu Ä‘ao hình thù đặc biệt cá»§a Quý Nhiếp Äá» có thể là thiên hạ đệ nhất khoái Ä‘ao, chưa có ai đấu vá»›i y trong vòng mưá»i chiêu mà không bị thương.
Quý Nhiếp Äá» cưá»i ha hả: “Äại long đầu nói chÆ¡i rồi, bá»n ta không gặp nhau đúng chÃn năm, dù thân nà y chưa già , thì tâm cÅ©ng đã già đi rất nhiá»uâ€.
Nói xong y đưa chén trà nóng trong tay lên nhấp một ngụm.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng nhìn há» Quý đặt chén trà xuống bà n, hân hoan thốt: “Quý đại nhân chuyến nà y từ kinh sư xa xôi đến đây, chẳng biết có việc gì dùng được Hoà ng má»—, Hoà ng má»— xin dốc toà n lá»±c, hy vá»ng không như lần trước khiến Quý đại nhân thất vá»ngâ€.
Quý Nhiếp Äá» lắc đầu: “Chuyện năm ấy là m sao có thể trách đại long đầu, chỉ vì đối thá»§ cá»§a bá»n ta quá lợi hại, sá»± giúp đỡ cá»§a đại long đầu, công công và ta vẫn khắc ghi trong tâm, vô cùng cảm kÃchâ€.
Nói xong y lại nhÃu mà y tiếp tục: “HÆ¡n mưá»i ngà y nay, quý bang huy động bang chúng, dưá»ng như Ä‘ang tìm má»™t kẻ nà o, chẳng hay đã có đầu mối gì chưa? Xưởng Vệ bá»n ta có giúp gì được chăng, đại long đầu cứ nói thẳngâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng trong bụng thắt lại thầm giáºt mình, song hiểu rằng chuyện nà y không thể giấu Quý Nhiếp Äá» vá»›i tai mắt khắp thiên hạ, cà ng biết là giấy không gói được lá»a, bị bắt gặp nói dối thì sau nà y gặp mặt khó nói, nên lão đà nh nói qua loa: “Chuyện xấu trong nhà không nên truyá»n ra ngoà i, chỉ là gia sá»± mà thôi! Äa tạ Quý đại nhân quan tâm, việc nà y Hoà ng má»— đủ sức xá» lý, hãy trở lại nói chuyện cá»§a Quý đại nhân!â€.
Quý Nhiếp Äá» không há»i gạn thêm, đưa tay và o tay áo rút ra má»™t ống trúc dà i cỡ hai thước, hai tay cung kÃnh trao cho Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng đưa hai tay tiếp nháºn ống trúc, theo chỉ thị cá»§a Quý Nhiếp Äá» mở ống lấy ra má»™t cuá»™n giấy trương ra xem, thì ra là má»™t bức há»a chân dung má»™t hòa thượng. Y ngạc nhiên há»i: “Hòa thượng nà y là ai, nhìn quen quá, ta có biết ngưá»i nà y chăng?â€.
Quý Nhiếp Äá» không biểu lá»™ chút thay đổi, chỉ đáp: “Äại long đầu đương nhiên nháºn ra kẻ nà y, hắn là Tiết Äình Hao, má»™t trong hai tên đà o phạm cá»§a triá»u đình mà chÃn năm trước ta đã nhỠđại long đầu truy sátâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng Ä‘ang nghÄ© thầm, há» Quý là m thá»§ lãnh cá»§a xưởng vệ, có phải là má»™t kẻ không có thất tình lục dục, hay là đã đè nén tuyệt đối tình cảm cá»§a mình, bằng không là m thế nà o trở thà nh công cụ sát nhân cá»§a Phụng công công. Lão gáºt đầu nói: “Thì ra là Tiết Äình Hao, thảo nà o trông quen mắt, khen cho hắn cải trang thà nh tăng nhân, khiến bá»n ta không tìm được hắn. Tuy nhiên nếu đổi là ta, thì sẽ trốn ra hải ngoại hay tái ngoại, tuyệt đối không lưu lại Trung nguyên, tên xú tiểu tá» nà y vẫn còn thiếu kinh nghiệmâ€.
Quý Nhiếp Äá» không để ý lá»i phê bình ấy, chỉ nói: “Hắn không phải giả là m tăng nhân, mà tháºt sá»± quy y không môn, chẳng những thế còn khắc khổ tu táºp hÆ¡n bất cứ tăng lữ nà o, hắn nghiên cứu Pháºt pháp, tu loại tham thiá»n khó khăn nhất. ChÃnh vì hắn biến thà nh má»™t cao tăng hà nh đạo nên không ai có thể nháºn ra hắn là Tiết Äình Hao, ngay như đối diện vá»›i hắn cÅ©ng khó nháºn ra, bởi khà chất cá»§a hắn cÅ©ng thay đổi rồiâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng chăm chú nhìn hình há»a, có chá»— chưa hiểu: “Nhưng căn cứ theo bức há»a nà y, nhìn ngang nhìn dá»c vẫn thấy đây là Tiết Äình Hao cải trang thà nh hòa thượng, chỉ cần ngưá»i nà o chú ý kỹ chắc chắn có thể nháºn ra hắnâ€.
Quý Nhiếp Äá» thốt: “Bức há»a nà y là chiếu theo hình há»a mưá»i năm trước cá»§a hắn và đổi thà nh trang phục kiểu hòa thượng, bây giá» thì thần thái cá»§a hắn hoà n toà n khác. Äể ta nói rõ chút, hắn không còn là Tiết Äình Hao cá»§a năm xưa, mà hóa thân thà nh má»™t cao tăng vá»›i pháp hiệu Sắc Thâm. Do thay đổi táºp quán ăn uống, diện mạo cá»§a hắn cÅ©ng biến đổi so vá»›i lúc xưa ốm hÆ¡n nhiá»uâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng không mấy chú ý: “Trở thà nh máºp ốm cÅ©ng chẳng sao, chỉ cần hắn có và i phần giống thuở trước, chiá»u cao không đổi, ngưá»i cá»§a bổn bang chắc chắn không nhìn lầmâ€.
Lão không dằn được lại há»i: “Quý đại nhân là m thế nà o nháºn chân lá»›p trá hình cá»§a hắnâ€.
Thá»±c ra Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng không có lòng dạ nà o tÃnh đến chuyện kẻ khác, nhưng vì đối phương là Quý Nhiếp Äá», nên không thể không là m ra vẻ nhiệt tâm giúp đỡ. Tuy nhiên Quý Nhiếp Äá» nói chưa rõ, khiến lão má»™t tay lão luyện giang hồ đưa ra câu há»i theo thói quen.
Hai mắt Quý Nhiếp Äá» lá»™ thần sắc kỳ dị là m Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng không sao hiểu được, há» Quý trầm giá»ng nói: “Äại long đầu xin chá»› trách ta nói kiểu thần bÃ, nhưng vì sá»± tình quá ly kỳ, nên đến nay ta vẫn chưa là m sáng tá» má»i việcâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng xoè hai tay ra biểu thị không chấp: “Quý đại nhân thá»±c sá»± muốn Hoà ng má»— giúp đỡ cách nà o?â€.
Quý Nhiếp Äá» lóe tia sáng trong mắt, nghiêm trang nói: “Äại long đầu trước nay vẫn có quan hệ tốt đẹp vá»›i Pháºt môn, nếu Äại long đầu thị ý cùng các Pháºt tá»± lá»›n nhá» khắp nÆ¡i là không nên chứa kẻ nà y, thì chắc chắn hữu hiệu, trong tương lai nếu thà nh công bắt được kẻ nà y, Quý má»— tất sẽ báo đápâ€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng hiểu ra, xưởng vệ dù quyá»n khuynh thiên hạ, nhưng nếu há» trá»±c tiếp ra lệnh vá»›i Pháºt môn, ngưá»i bên Pháºt môn đương nhiên sẽ biết ngay chẳng phải tốt là nh, rồi sẽ vá» tuân lệnh ngoà i mặt, trong khi ngầm cảnh giác cho Tiết Äình Hao biết. Còn như chÃnh lão trước nay vẫn xây miếu tu bổ chùa không tiếc lá»±c, trong mắt Pháºt môn lão là bạn chẳng phải địch, chỉ cần tìm cách nói dối đưá»ng hoà ng, thì có thể tìm được Tiết Äình Hao.
Qua sá»± kiện nà y có thể thấy Quý Nhiếp ÄỠđã mất lòng tin trong việc tìm Tiết Äình Hao, không biết hắn đã trốn đến hoang sÆ¡n dã tá»± nà o mà tìm hoà i không thấy. Pháºt môn đệ tá» trải đầy khắp thiên hạ, tương truyá»n Hoà ng thượng cÅ©ng là Pháºt gia đệ tá», xưởng vệ dù bá đạo đến đâu, cÅ©ng không dám phá miếu bắt ngưá»i, hòa thượng nà o cÅ©ng Ä‘em ra xét nghiệm lai lịch, nên Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng hiểu khó xá» cá»§a Quý Nhiếp Äá».
Nếu có thể lá»±a chá»n, Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng quyết không nhúng tay và o việc nà y, chá»c giáºn Pháºt môn chỉ tổn hại cho chÃnh mình, không có lợi gì cả.
Quý Nhiếp Äá» nói: “Chỉ cần bá»n ta biết được hắn Ä‘ang ở đâu, má»i việc sẽ do xưởng vệ xá» lý, bảo đảm má»i việc gá»n sạch, không kinh động Pháºt môn, quý bang có thể đứng ngoà i không bị dÃnh dá»±â€.
Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng là m ra vẻ vui vẻ nháºn lá»i: “Quý đại nhân có lệnh, là m sao má»— dám không theo, việc nà y má»— bảo đảm giúp đại nhân lo liệu ổn thá»aâ€.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
03-11-2011, 04:29 PM
Tham gia: Aug 2010
Bà i gởi: 112
Thá»i gian online: 2 tháng 1 tuần 1 ngà y
Thanks: 6,161
Thanked 99,914 Times in 3,973 Posts
Vân Mộng Thà nh Chi Mê
Tác giả: Huỳnh Dị
-----oo0oo-----
Hồi 5: Bĩ Cực Thái Lai
Dịch giả: Trúc Äà o
Nguồn: Nhạn Môn Quan
Ô Tá» Hư nhìn cảnh tượng trước mắt, không còn cảm thấy chút hÆ¡i ấm nà o trong ngưá»i, chỉ cảm giác lạnh thấu tim.
Từ trên đỉnh gò đất nhìn xuống, dưới ánh trăng má»™t vùng đầm lầy vá»›i vô số ao nước hiện ra phÃa trước, bóng thảo má»™c ven bá» phản ánh nguyệt phát sáng.
Cảnh giá»›i trong má»™ng lại trở vá».
Xa xa má»™t cánh rừng thưa đứng phÃa đối ngạn đầm nước lá»›n nhất, phảng phất Ä‘ang má»i gá»i ngưá»i tiếp tục tiến tá»›i, đà ng sau đó lại là những gò đất nối tiếp nhau.
Ô Tá» Hư nổi gai cùng mình, thầm nghÄ© hay đó chẳng phải má»™ng cảnh mà đÃch thá»±c xảy ra, hoặc giả đến bây giá» hắn vẫn bị hãm trong má»™ng cảnh?
Äá»™t nhiên hắn không còn phân biệt được là má»™ng hay thá»±c, không gian nà y đã mất giá»›i hạn.
Vùng đất bằng ở xa xa lại hiện ra ánh sáng, lần nà y không phải vụt xẹt lên rồi tắt mà rõ rà ng tiếp tục hiện hữu. Tim hắn bá»—ng Ä‘áºp nhanh mấy lần gây cảm giác hồi há»™p, bất giác hắn hết sức kinh ngạc, vì đây là chá»— thiên phú đặc thù cá»§a hắn, má»—i khi tiếp cáºn dị bảo là tim hắn có phản ứng, nhưng nÆ¡i đây hoang sÆ¡n dã địa là m sao có được dị bảo?
Ô Tá» Hư tá»± bảo là gì cÅ©ng được, cứ tìm được nhà dân thì tá»± nhiên tìm được đưá»ng ra, chỉ cần rá»i khá»i nÆ¡i quá»· bà nà y, còn chuyện khác hắn không muốn báºn tâm đến, nên vá»™i nhắm hướng có ánh sáng bước đến.
o0o
“Thiện công công đến!â€.
Hoa Má»™ng phu nhân đã đứng sẵn ngoà i cá»a sảnh đưá»ng nghinh tiếp, nghe nói Ký Thiện đến tìm là nà ng thêm nhức đầu. Sở trưá»ng cá»§a phu nhân là ứng phó đủ các loại nam nhân, nhưng gặp phải nam nhân không có hứng thú trước nữ nhân, thì dù nà ng có giải pháp cÅ©ng không thể thi triển.
Ký Thiện đương nhiên phụng mệnh Phụng công công đến đây, Cô Nguyệt Minh đêm qua má»›i Ä‘i khá»i, đêm nay Phụng công công liá»n phái ngưá»i đến tìm nà ng, đủ biết sá»± tình không bình thưá»ng, chẳng biết chuyện gì khiến Phụng công công khẩn trương như thế? Nà ng nên ứng phó ra sao?
Hoa Má»™ng phu nhân đương nhiên không thể tiết lá»™ tình hình thá»±c sá»± cá»§a Cô Nguyệt Minh, nhưng nếu giấu quanh giấu quẩn e Phụng công công sẽ cho rằng nà ng nói dối, thì đại há»a sẽ láºp tức giáng xuống đầu.
Ký Thiện cưá»i lên, khách sáo thi lá»…: “Chà o phu nhân, đại công công nhá» ta thỉnh an phu nhân. Lân Hoa Cư chẳng phải đã mở cá»a sao? Phu nhân hà cá»› không trở vá» liệu lý?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân đáp: “Hoa Má»™ng thiếp hôm nay hÆ¡i không khá»e nên ở nhà nghỉ ngÆ¡i, Ä‘a tạ công công quan tâmâ€.
Ký Thiện bước theo Hoa Má»™ng phu nhân đến chá»— bà n tròn ở trung tâm đại sảnh, tá» vẻ quan tâm thốt: “Phu nhân phải bảo trá»ng thân thể, nên nghỉ ngÆ¡i nhiá»u, để chốc nữa ta phái ngưá»i đưa qua hai gốc dã sâm hạng nhất, phu nhân nấu lấy nước uống để bồi bổ nguyên khÃâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân vá»™i và ng cảm tạ và má»i Ký Thiện ngồi tại bà n, còn mình thì ngồi bên, bảo tỳ nữ lui ra ngoà i hết.
Ký Thiện ho khan má»™t tiếng, đột nhiên hạ thấp giá»ng thân thiết: “Nguyệt Minh là tri giao hảo hữu duy nhất cá»§a Ký Thiện nà y. Thế nên ta cÅ©ng không nói vòng vo, lần nà y đại công công phái ta đến gặp phu nhân, song phu nhân khoan vá»™i nghi ngá», chỉ vì đại công công quá quan tâm nhiệm vụ lần nà y cá»§a Nguyệt Minh. À! Phu nhân cÅ©ng biết tÃnh đại công công, chuyện gì cÅ©ng phải nắm rõ trong tay, lại biết Nguyệt Minh trước khi rá»i kinh có ghé thăm phu nhân, nên... phu nhân nên hiểu ta Ä‘ang nói gì chứ?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân trong lòng hừ mÅ©i, đừng nói Cô Nguyệt Minh không khi nà o xem Ký Thiện là hảo hữu, mà chÃnh há» Cô không có bằng hữu chi hết, nà ng là ngoại lệ duy nhất, nhưng có thể vẫn chưa được xem là tri ká»·.
Còn Ký Thiện cà ng không bao giá» xem Cô Nguyệt Minh là bằng hữu. Äối vá»›i Ký Thiện chỉ có quan hệ lợi Ãch và tổn hại. Thá»§ Ä‘oạn hung ác cá»§a Ký Thiện đã đồn xa khắp kinh thà nh, đừng tưởng vị thái giám không quá bốn mươi nà y có vẻ hiá»n hòa, sá»± tháºt gã có thể trở mặt giết ngưá»i bất cứ lúc nà o. Ná»™i kinh thà nh ngoà i Cô Nguyệt Minh và Quý Nhiếp Äá», không có kẻ thứ ba nà o có thể đỡ được kiếm sắc cá»§a gã.
Hoa Má»™ng phu nhân khẽ than: “Nhiệm vụ ấy quan trá»ng bá»±c nà o? Nguyệt Minh chẳng chịu tiết lá»™ má»™t câu, chỉ bảo thiếp tìm giùm má»™t ngưá»iâ€.
Ký Thiện rúng động há»i: “Tìm ai?â€.
Nếu Ký Thiện là má»™t nam nhân bình thưá»ng, Hoa Má»™ng phu nhân có thể thừa dịp dùng sắc mê hoặc gã để há»i dò nhiệm vụ vô cùng bà máºt cá»§a Cô Nguyệt Minh, nhưng rất tiếc cách nà y vô dụng đối vá»›i Thiện công công, nên nà ng đà nh đáp: “Nguyệt Minh nhá» nô gia Ä‘iá»u tra xem ở vùng Äá»™ng Äình Hồ có cao thá»§ dùng độc hay chăngâ€.
Ký Thiện như thở ra nhẹ nhõm, tuy không lá»™ liá»…u nhưng không giấu được đôi mắt kinh nghiệm cá»§a Hoa Má»™ng phu nhân, nà ng thầm nghÄ© chẳng lẽ Ký Thiện quả tháºt sợ Cô Nguyệt Minh xúc phạm Phụng công công sao? NghÄ© đến đây bất giác nà ng có thêm chút hảo cảm vá»›i Ký Thiện.
Ký Thiện gáºt đầu: “Äiá»u nà y hợp lý, không là m như thế thì đâu phải tÃnh cách cá»§a Nguyệt Minh. Nguyệt Minh có đỠcáºp đến ngưá»i nà o khác chăng?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân nghÄ© chá»›p nhoáng, Cô Nguyệt Minh bảo nà ng xem như chưa từng nghe đến tên Mâu Xuyên, đương nhiên y có lý do riêng, nhưng nếu không tiết lá»™ Cô Nguyệt Minh đã đỠcáºp đến Phu Mãnh thì rất dá»… lá»™ sÆ¡ hở, nên nà ng vá»™i nói: “Nguyệt Minh còn há»i chuyện liên quan đến Phu Mãnh, không lý nhiệm vụ nà y quả có dÃnh dá»± đến Phu Mãnh?â€.
Ngoà i sá»± định liệu cá»§a Hoa Má»™ng phu nhân, Ký Thiện nói thẳng: “Ãt nhiá»u có quan hệ. Ta hÆ¡i lo rằng Nguyệt Minh vì không rõ tình hình thá»±c sá»±, sẽ bị tổn thất lá»›nâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân ngÆ¡ ngác há»i: “Tình hình gì?â€.
Ký Thiện hạ thấp giá»ng, xÃch gần Hoa Má»™ng phu nhân mà nói: “Äiá»u ta sắp nói vá»›i phu nhân chỉ có thể cho má»™t mình Nguyệt Minh biết mà thôi, tuyệt đối không thể cho ngưá»i thứ tư biết, sau nà y ta sẽ phá»§ nháºn từng nói Ä‘iá»u nà y, phu nhân hiểu chứ?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân khẽ nhÃu mà y, khẳng khái thốt: “Äã váºy xin công công tốt nhất chá»› nói ra, nô gia sợ mình không đảm bảo đượcâ€.
Kỳ thá»±c nà ng rất muốn biết hÆ¡n ai hết vì Ä‘iá»u nà y liên hệ đến sá»± an nguy cá»§a Cô Nguyệt Minh. Chiêu nà y gá»i là dÄ© thoái vi tiến, buá»™c Ký Thiện phải tiết lá»™ chút ná»™i tình, lại thừa cÆ¡ thá» phản ứng cá»§a Ký Thiện để Ä‘oán xem gã có phải vẫn chuyển lá»i cá»§a Phụng công công, vì Phụng công công là ngưá»i biết dùng thá»§ Ä‘oạn nhất kinh thà nh.
Ký Thiện nghiêm mặt: “Phu nhân cho rằng Ký Thiện nà y là má»™t kẻ có thể bị tiá»n tà i trân bảo mua chuá»™c sao?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân nghÄ© thầm “Ai cÅ©ng biết ngươi tham nhÅ©ng, cà ng không có tư cách nói câu nà yâ€, nhưng nà ng đâu thể nói tháºt, chỉ đáp: “Công công đương nhiên không phải hạng ngưá»i như váºyâ€.
Ký Thiện cưá»i cay đắng: “Ta biết phu nhân nói câu đó chỉ để ngoà i mặt, vì Ãt nhất ta đã nháºn không Ãt và ng bạc cá»§a Nguyệt Minh. Nếu ta cho phu nhân biết má»—i cắc ta nháºn được, cuối cùng cÅ©ng rÆ¡i và o túi riêng cá»§a đại công công, phu nhân tin không?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân quá ngạc nhiên, lá»i nói cá»§a Ký Thiện gần như bá»™i phản Phụng công công, song rất có thể là sá»± tháºt. Ký Thiện tiết lá»™ bà máºt hẳn là để lấy sá»± tÃn nhiệm cá»§a nà ng, tại sao gã Ä‘i nước cá» nà y? Nà ng hồi há»™p cúi đầu nói: “Nô gia xem như chưa bao giá» nghe công công nói câu nà yâ€.
Ký Thiện trầm ngâm chốc lát, chừng như do dá»±, sau đó gã nói: “Phu nhân còn muốn nghe chăng?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân khẽ gáºt đầu, trong lòng rối loạn, bởi những gì Ký Thiện sắp nói, chỉ cần Phụng công công biết được thì có thể đưa đến cho nà ng há»a sát thân.
Ký Thiện đẹp dạ thốt: “Phu nhân không hổ là hồng nhan tri ká»· cá»§a Nguyệt Minhâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân buồn bã trong lòng. Từ nhá» nà ng lăn lá»™n nÆ¡i chốn thanh lâu, đã sá»›m hóa gá»— đá đối vá»›i tình cảm nam nữ, sá»± săn đón cá»§a nam nhân là m nà ng chán ghét, chỉ có Cô Nguyệt Minh khiến nà ng động lòng, có thể vì đối vá»›i nà ng Cô Nguyệt Minh không đòi há»i nhục thể, nên tạo cho nà ng cảm giác khác biệt vá»›i các nam nhân khác. CÅ©ng có thể vì cả hai ngưá»i há» Ä‘á»u là những kẻ cô độc.
Ký Thiện trầm giá»ng: “Phu nhân không cần biết chi tiết, nếu phu nhân có thể giấu được tin tức nà y là do ta tiết lá»™, thì ta rất cảm kÃch, xin thá» ngay nếu xảy ra biến cố sau nà y, Ký Thiện nà y sẽ táºn toà n lá»±c bảo há»™ phu nhân, nếu phạm lá»i thá» sẽ bị thảm tá»â€.
Hoa Mộng phu nhân rúng động toà n thân, ngẩng đầu nhìn Ký Thiện.
Hai mắt Ký Thiện phát ra ánh kiên định, gã thong thả thốt: “Ta muốn kể cho phu nhân bà máºt nà y đến cả đại công công cÅ©ng không biết, là để phu nhân chuyển lá»i lại cho Nguyệt Minh. Äó là quan hệ giữa Quý Nhiếp Äá» và Phu Mãnhâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân cà ng nghe cà ng mù mịt nhưng không dám há»i. Quý Nhiếp Äá» có quan hệ gì vá»›i Phu Mãnh? Nếu tin tức cá»§a Ký Thiện không phải xuất phát từ Phụng công công thì là từ đâu?
Ký Thiện ká» tai nà ng: “Thuở niên thiếu, Quý Nhiếp Äá» và Phu Mãnh là bạn thân, tình như huynh đệ, rồi vì cùng thương má»™t thanh lâu tà i nữ mà trở mặt vá»›i nhau, xem nhau như ngưá»i xa lạ. Chuyện nà y xảy ra trước khi há» thăng quanâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân không hiểu tin tức nà y có tác dụng gì cho nhiệm vụ cá»§a Cô Nguyệt Minh, bèn nhÃu mà y há»i: “Sau đó thì hoa và o nhà nà o?â€.
“Vì lai lịch cá»§a tà i nữ ná», Phu Mãnh chỉ hứa nạp nà ng là m thiếp. ta chỉ nói được chừng nà y, phu nhân không cần biết ngá»n ngà nh, chỉ cần nói y như váºy cho Nguyệt Minh biết, bằng và o tà i trà cá»§a Nguyệt Minh sẽ hiểu phải là m gìâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân gáºt đầu: “Nô gia hiểu rồi!â€.
Ký Thiện nghiêm mặt: “Lá»i ta vừa nói toà n là sá»± tháºt không chút nói ngoa, chỉ có lợi chứ vô hại cho Nguyệt Minhâ€.
Nói xong gã đứng dáºy cáo từ.
Hoa Má»™ng phu nhân vá»™i đứng lên tiá»…n khách, ra đến cá»a Ký Thiện dừng bước thốt: “Äại công công bảo ta đến nói, nếu phu nhân không chịu hợp tác mà che giấu giùm Nguyệt Minh, thì há»i phu nhân má»™t câuâ€.
Hoa Má»™ng phu nhân cảm thấy tâm tình lên xuống Ä‘á»u bị vị thái giám nà y khống chế trong tay, bèn thở dà i nói: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên chẳng phải lá»i nói tốt đẹp gìâ€.
Ký Thiện chăm chú nhìn nà ng: “Äại công công bảo ta há»i, phu nhân có chịu hy sinh tất cả vì Nguyệt Minh chăng?â€.
Hoa Má»™ng phu nhân ngÆ¡ ngác, bất giác suy nghÄ© “Mình có chịu hy sinh tất cả vì Nguyệt Minh chăng?â€.
Ký Thiện hân hoan thốt: “Ta biết câu trả lá»i rồi! Phu nhân quý thể bất an, không cần tiá»…n nữa. Mai háºu tại kinh thà nh có gì phiá»n não, chỉ cần cho ta biết má»™t tiếng, chắc chắn sẽ không là m phu nhân thất vá»ngâ€.
Gã nói xong bèn Ä‘i ra khá»i cổng.
Hoa Má»™ng phu nhân mất má»™t lúc sau má»›i định thần, thầm suy nghÄ©: “Nhìn theo bất cứ góc độ nà o, Ký Thiện cÅ©ng không bao giá» lén Phụng công công Ä‘i giúp đỡ Cô Nguyệt Minh, hà huống kẻ nà y chẳng có chÃnh nghÄ©a gì cả, hoặc giả vẫn là Phụng công công đứng sau chỉ thị gã. Nhưng nói váºy cÅ©ng không hợp lý, nếu Phụng công công muốn cho Cô Nguyệt Minh biết rõ ân oán giữa Phu Mãnh và Quý Nhiếp Äá», thì có thể nói thẳng vá»›i Nguyệt Minh, đâu cần đánh đưá»ng vòngâ€.
Nà ng nghĩ hoà i không thông.
o0o
Ô TỠHư tiếp tục tiến tới giữa vùng đất tựa như mộng cảnh.
Hắn phải vượt qua vùng đầm lầy cho nên không có cách nà o Ä‘i thẳng, ánh sáng phÃa trước ở trong khu rừng lúc ẩn lúc hiện nhưng vẫn còn không tắt.
Trăng treo phÃa sau lưng, bầu trá»i biến ra mà u trắng bạc, khiến hắn chẳng những khó phân biệt là má»™ng cảnh hay hiện thá»±c, mà đến giá»›i hạn ngà y đêm cÅ©ng mÆ¡ hồ, như thể thiên địa tá»± khởi thá»§y vẫn là như váºy, và vÄ©nh viá»…n cÅ©ng không có biến hóa gì.
Bao nhiêu ý niệm kỳ quái dấy lên trong óc hắn, vốn là ký ức mÆ¡ hồ bá»—ng hiển hiện, những sá»± việc tưởng đã quên mất thì ra vẫn hiện rõ mồn má»™t. Má»—i dòng suy nghÄ© cùng ý niệm Ä‘á»u xẹt qua trong não và biến mất không dấu vết. Tình trạng nà y chưa bao giá» xảy ra cho hắn, tá»±a như hoà n cảnh kỳ dị nà y có sức khÆ¡i lên hồi ức cá»§a hắn má»™t cách lạ thưá»ng.
Luồng suy nghÄ© cá»§a hắn Ä‘i từ lúc mấy năm gần đây trá»™m bảo váºt để sinh nhai, đến ngược trở vá» thuở ấu thÆ¡ xa xưa không mấy sung sướng mà hắn đã quên Ä‘i. Trong đó có má»™t tình cảnh đặc biệt rõ, là lúc hắn bị bệnh, mẹ hắn vừa khóc vừa đút thuốc đắng cho hắn, còn tất cả những ngưá»i khác kể cả cha hắn chẳng ai Ä‘oái hoà i, trong lòng trà n ngáºp cảm giác buồn bã không thể giải bà y, không khà vùng đầm lầy như lan đầy mùi thuốc nồng nặc.
Ô Tá» Hư cÆ¡ hồ muốn ngẩng đầu hét lá»›n, đột nhiên hắn tỉnh lại, chẳng hiểu vì sao mình lại suy nghÄ© lá»™n xá»™n váºy. Hắn định thần nhìn thì thấy mình đã vượt qua đầm nước lá»›n, đến dưới chân đồi, phÃa trên là khoảng rừng thưa, đỉnh đồi có má»™t đống đá ngổn ngang, trong đó má»™t viên đá tá»a ra kim quang rất quá»· dị.
Hắn cứ tưởng ánh sáng phát ra từ nhà dân, giá» thì biết không phải thế. NÆ¡i hoang sÆ¡n dã địa tại sao có váºt tá»a sáng, không phải lá»a lân tinh, không lý đó là quá»· há»a theo trong truyá»n thuyết? NghÄ© đến đây, hắn suýt bá» chạy nhưng lại không cam tâm, suy tÃnh tá»›i lui, cuối cùng hắn lấy can đảm Ä‘i lên đồi, má»—i bước như nặng ngà n cân.
Các thứ bà ng môn tả đạo Ä‘a phần hắn có nghiên cứu qua, chỉ chưa há»c phép vẽ bùa bắt quá»·, vì hắn không tin trò nà y, bây giá» hÆ¡i hối háºn, nếu có má»™t và i đạo bùa há»™ thân, gặp phải quá»· cÅ©ng có cách ứng phó, không thúc thá»§ như bây giá».
Nhưng rồi hắn lại thấy buồn cưá»i, tại sao hai đêm nay hắn cứ nghi thần nghi quá»·, chân giả bất phân, tháºt ra là chuyện gì?
Ô Tá» Hư cuối cùng lên đến đỉnh đồi, bá»—ng rúng động toà n thân mở to mắt nhìn thẳng và o khối đá tá»a sáng, hắn bất giác quỳ xuống như không tin mắt mình, trân trân nhìn dị váºt Ä‘ang tá»a kim quang ở trên khối đá bằng phẳng cao ngang đầu gối. Trong lòng hắn thầm kêu: “Trá»i Æ¡i! Äây là váºt gì? Không lý lại là dạ minh châu có thể tá»a sáng trong đêm, ánh sáng như vầy cách xa nhiá»u dặm vẫn thấy được, váºt tá»a sáng lại là má»™t viên dạ minh châu phát kim quang, tháºt là chưa há» nghe qua, chắc chắn là kỳ trân hiếm cóâ€.
Ngá»c châu mà u hoà ng kim lá»›n bằng đầu ngón tay, tròn và nh vạnh không tì vết, bên trong như hà m chứa huyá»n cÆ¡, ẩn tà ng má»™t thế giá»›i riêng, tá»±a như má»™t thần váºt giáng phà m.
Ô Tá» Hư đầu óc trống rá»—ng, nhất thá»i không hiểu đã xảy ra chuyện gì. “Ta có phải Ä‘ang nằm mÆ¡? Là m thế nà o Ä‘ang trong lúc mạt váºn lại gặp được tuyệt đại dị bảo, váºt nà y phải đáng bao nhiêu tiá»nâ€. Tim hắn hổn loạn, hÃt hÆ¡i tháºt sâu, đưa tay run rẩy chạm và o dạ minh châu. Hắn thầm nghÄ© nếu đụng và o mà váºt nà y tan biến, thì chứng tá» mình Ä‘ang nằm má»™ng.
Äá»™t nhiên Ô Tá» Hư kêu lên má»™t tiếng, ngồi bệt xuống đất thở hồng há»™c.
Dạ minh châu Ä‘ang nằm giữa hai ngón tay cá»§a hắn, quả tháºt tồn tại!
Trá»i! Thì ra là tháºt.
Ô Tá» Hư nhìn tứ phÃa, không thấy bóng ngưá»i nà o cả, má»›i dám đưa dạ minh châu đến trước mắt nhìn không chá»›p.
Dạ minh châu cà ng sáng rực, chiếu đến mức như soi thấu bà n tay của hắn.
Ô TỠHư vội cất dạ minh châu và o trong mình, bao nhiêu nỗi kinh sợ đã biến mất, thay thế bằng một sự vui mừng trong cơn bĩ cực thái lai.
Phen nà y khá»i lo rồi!
Mấy năm qua má»—i lần thanh toán xong má»™t mối buôn bán, hắn liá»n Ä‘em dụng cụ hà nh nghá» và năm trăm lượng bạc giấu má»™t chá»— ở trong núi hoang, sau đó táºn tình Ä‘em “cá»§a†đi khắp nÆ¡i hưởng thụ, đến khi xà i hết sạch, má»›i Ä‘i lấy đồ nghá» và dùng năm trăm lượng là m kinh phà cho mối trá»™m bảo váºt kế tiếp. Thông thưá»ng hắn tốn mất ba tháng Ä‘i tìm mục tiêu, mất công quan sát tỉ mỉ để nắm rõ tình cảnh cá»§a mục tiêu, sau đó hạ thá»§ trá»™m báu và láºp tức chạy xa, do đó cần dùng đến năm trăm lượng.
Lúc xảy ra chuyện, hắn chỉ còn lại má»™t lượng bạc, lại không thể trốn Ä‘i tìm tà i sản cất giấu ở bắc ngạn đại giang, đâm ra hắn trở thà nh nghèo mạt. Ngưá»i không tiá»n không xong, nhất là kẻ địch lại là bang há»™i có thế lá»±c nhất, không tiá»n má»—i bước cà ng khó Ä‘i. Mình nghÄ© được thì kẻ địch cÅ©ng nghÄ© tá»›i, do đó hắn muốn trốn ra hải ngoại, chỉ như váºy má»›i hòng thoát ma chưởng cá»§a kẻ địch.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên hắn không đà nh rá»i bá» vùng đất hắn biết rõ như bà n tay mình, chỉ có ở đây công hắn luyện táºp má»›i không lãng phÃ. Quan trá»ng hÆ¡n là chỉ có ở đây, hắn má»›i biết cách là m sao che giấu thân pháºn. Thá» nghÄ© nếu ra hải ngoại đến xứ nà o đó, chỉ ná»™i ngôn ngữ không thông cÅ©ng đủ khiến hắn không có đất dụng võ.
Hà huống hắn rất thÃch kế sinh nhai bằng nghá» trá»™m báu, không có gì đánh đổi được cảm giác thà nh tá»±u sau khi đắc thá»§ và sá»± kÃch thÃch trong lúc hà nh sá»±. Äối vá»›i hắn, nghá» trá»™m không còn là nghá» vặt cá»§a phưá»ng chuá»™t nhắt, mà là má»™t nghệ thuáºt.
Tuy nhiên nếu hắn có thể bán được viên dạ minh châu thì má»i thứ sẽ khác Ä‘i. Hắn sẽ có đủ tà i lá»±c để là m bất cứ chuyện gì, chỉ cần trốn xa phạm vi mà kẻ địch có thế lá»±c mạnh nhất, ẩn tÃnh mai danh má»™t thá»i gian thì sẽ có cÆ¡ há»™i bắt đầu lại. Nói trắng ra, hắn hưởng thụ đã quen, bảo hắn chịu cá»±c chẳng khác nà o đòi mạng hắn.
Chuyến buôn bán lần nà y sẽ không giống lần trước, dạ minh châu là váºt vô chá»§, không thể bảo khổ chá»§ chuá»™c tiá»n.
Lại nữa Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng trước sau gì cÅ©ng biết NgÅ© Äá»™n Äạo hắn là kẻ giết con lão. Vá»›i thế lá»±c cá»§a Äại Hà Minh, muốn truy tìm hà nh tung trong ba tháng qua cá»§a hắn tháºt dá»… như trở bà n tay, thấy má»™t kẻ không tên tuổi trong và i tháng ngắn ngá»§i xà i má»™t má»› tiá»n nhiá»u như thế, không nghi ngá» má»›i là chuyện lạ. Chỉ cần tìm đến và i tay buôn cá»§a trá»™m đủ tư cách là m ăn vá»›i hắn, thì thân pháºn chân chÃnh cá»§a hắn sẽ không chá»— che giấu. Do đó hắn không thể bán bảo váºt theo lối thưá»ng, như váºy là tá»± tìm tá» lá»™.
Ngưá»i có khả năng giúp hắn thoát nạn cần há»™i đủ ba Ä‘iá»u kiện. Äầu tiên là có đủ tiá»n mua dạ minh châu, thứ đến là có tư cách không e ngại Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng, sau rốt y phải là ngưá»i rất thÃch sưu tầm bảo váºt và có kiến thức.
Tại vùng nam ngạn Äại Giang, ngưá»i như thế chỉ có má»™t, ấy là Tiá»n Thế Thần, bản thân đã là đại quan, vừa là bố chÃnh sứ ti vùng Hồ, Quảng, vừa là cá»± phú báºc nhất Giang Nam. Äồn rằng ngưá»i nà y có qua lại máºt thiết vá»›i thá»§ lãnh xưởng vệ Quý Nhiếp Äá», lại là tâm phúc cá»§a Phụng công công quyá»n khuynh thiên hạ, má»™t ngưá»i như thế sẽ không xem Hoà ng Phá»§ Thiên Hùng và o đâu cả.
Chỉ cần Tiá»n Thế Thần chịu xuất hai, ba vạn lượng bạc để mua dạ minh châu cá»§a hắn, má»i khó khăn có thể giải quyết được.
Lúc nà y cần gấp, phải tìm ngay hai trăm lượng là m kinh phà hà nh sá»±. Hắn cần cẩn tháºn đưá»ng Ä‘i nước bước, không thể sÆ¡ xuất, nên không tránh khá»i trá»™m vặt má»™t chút.
MÆ¡ hồ hắn cảm thấy viên dạ minh châu hoà n toà n thay đổi váºn Ä‘en cá»§a hắn, con đưá»ng phÃa trước lại trà n đầy ánh sáng và hy vá»ng.
- o O o -
Tà i sản của Minh Huệ
Từ khóa được google tìm thấy
áåñïëàòíàÿ , ãìþéíëÿðáþ , êóíèëèíãóñ , ïëèòêà , íîóòáóê , ñàìûé , òåïëûé , tác giả huỳnh dị , van mong chi me , van mong chi me 4vn , van mong thanh chi me , vanmongthanhchime pdf , vân má»™ng chi thà nh , vân má»™ng thà nh chi