ngày trước có đi về quê nội ở Châu Đốc.
khoảng giác tờ mờ ra ruộng chơi với vài thằng anh, ngồi tán dóc kể chuyện tới gần trưa xế chiều, cái giữa trưa mà tụi ổng bàn chuyện ma cỏ.
hồi đó cách đây cũng lâu rồi độ tầm 10 năm trước, em tám tuổi.
Cả đám nói chuyện ma cỏ cho đã thì có thằng bảo là muốn thấy ma thì đi bây giờ đi ra Thất Sơn, cũng gần Châu Đốc, em còn nhỏ cũng tò mò đi theo
lúc đó giác trưa, đi ra Thất Sơn thì cũng chập chen tối, đường vắng không một bóng người.
đi đến đó thì mấy thằng đi vào vùng thất sơn, núi cao, đồi cao chập chùng, lại đêm đó trăng khuyết, không nhìn thấy đường, đi thì cứ đi. Thằng nào cũng ráng nói cái gì vui vui để đỡ sợ... Rồi trong đám tự nhiên có thằng đứng khựng lại, nó bấm bấm tay rồi ngửa mặt lên bảo "Tụi bây ơi, về lẹ đi, giờ này Thiên Cẩu hạ thực, vào nữa là chết mất xác không biết đâu mà mò"... Thằng này tên nhà là Tí, nó là cậu họ em, cũng tầm 20 21 lúc đó rồi, nó có ông nội là thầy bùa thầy phép gì đó, nên cũng học nhiều mấy cái coi sao coi trăng.
Lúc đó em cũng không hiểu Thiên Cẩu Hạ Thực là cái gì, mãi sau này mới rõ đó là giờ cực xấu.
Cả đám nghe thằng Tí nói xong, cũng hơi hoảng, nhìn lại tứ bề thì cây cối rập rạp, trăng đã khuyết rồi mà còn bị mây lu mờ, không khí nó ảm đạm mà lạnh người.
Rồi cả đám bàn nhau, bây giờ đi tiếp hay là thôi, thì lúc này thằng Ngọc mới nói là :"Tới rồi thì vào luôn, bây giờ có trở ra cũng không đc" <<< Ngọc là thằng bạn của thằng Tí, cũng máu nhất trong đám, nó 19 mà đánh lộn phải nói, có thằng này đi chung cả đám cũng có chút can đảm để đi vào.
Rồi đi đến một cái ngã ba, cả đám quẹo phải, thì lúc này đường đi tự dưng rộng ra, độ được khoảng ba người cùng đi ngang, đi một lúc thì lại thấy cái ngã ba nữa, lúc này em mới thấy có gì kì kì, nhưng ko rõ, mấy thằng anh lại quẹo trái, đi thêm đoạn nữa lại thấy cái ngã ba... lúc này thì mới sợ thật.
Có Tí nói :"Thôi rồi, ma dẫn lối rồi"
lúc này thằng em họ em nó mới nói, nó là Út, nên hay gọi nó là Út đực, nó la lên: "Đm, ông Tí đừng có đùa nữa"
Tí nói :"Tao đùa mày làm con mẹ gì, bây giờ thằng nào có đồ nhọn, khắc thử lên cái khúc cây kia đi, xem chút nữa có gặp lại ko?"
Nói liền thằng Ngọc lúc nào cũng có mang dao trong người, nó lấy ra khắc 1 dấu X lớn rồi nói :"lần này quẹo phải cái nữa coi"
Em cũng tè tè đi theo, hồi đó con nít, sợ thì có sợ nhưng vẫn ko hiểu mình sợ cái gì, lúc đó em thề là như kiểu có người đi sau lưng mình, em ngoảnh lại nhìn hoài, nhưng chẳng thấy ai, cứ tè tè đi theo 5 thằng lớn là thằng Ngọc, thằng Tí, thằng Út Đực, thằng Hai nước đá, thằng Chín Ngón.
Đi thêm đoạn nữa thì cả lại gặp cái ngã ba, lúc này em theo bản năng nhìn vào về mấy cái cây... tuy là trong đêm, nhưng thấy rõ dấu X bị khắc bằng dao của thằng Ngọc.
Lúc này cả đám mới hãi thực sự, thằng Chín Ngón vs Hai nước đá im lìm từ nãy đến giờ cũng đồng thanh chửi 1 câu :"Đụ má, chết thật rồi"
rồi thằng Út đực nói :"bây giờ làm sao ?"
thằng Chín ngón nói :"thằng Ngọc, lấy cây rựa trong người mày ra, phạt cây đi thẳng, khỏi quẹo"
Thằng Ngọc móc cây rựa nó để trong balo, nó đi trước phạt rừng đi thằng, cả đám đi được hơn đoạn, hai chân em mõi nhừ ra... em đi không nỗi, khuỵa xuống, thì thằng Chín Ngón đến cõng em đi, nằm trên lưng nó em nhìn tứ phía, chợt thấy xa xa bên phải có ánh đèn dầu lắc lư, em võ vai Chính Ngón rồi nói
:"bên trái hình như có đèn kìa anh"
Thằng Tí chợt quay lại em nói :"Đâu ?" rồi nó nhìn theo hướng tay của em, cái nó nói tiếp:"Tao có thấy gì đâu"
Em mới nói:"có ánh đèn dầu nó lắc lư đằng kia kìa, ko lẽ ko thấy sao trời"
Cả đám nhìn theo, thì lúc này thằng nào cũng nói :"Có đèn đuốc gì đâu?, hay mày nhìn ra đom đóm"
Thằng Chín Ngón nói:"Mày khùng vừa thôi Hai"
Thằng Tí nói tiếp :
"Thôi kệ, đi thử qua đó coi, biết đâu được, chứ tao thấy đi thẳng nãy giờ cũng đéo có gì"
Thằng Ngọc dẫn đầu, nhằm hướng em chỉ mà phạt rừng đi tiếp, đi được một đoạn dài thì ánh đèn đó tắt, em nói :"ủa, nó tắt rồi"
Thằng Hai nước đá nói :"Kệ mẹ, đi tiếp đi"
Cả đám đi được một đoạn thì ra đường đất...thằng nào cũng mừng như mở cờ trong bụng....
Cả đám chẳng biết xuôi ngược thế nào, cứ đi trên đường đất, hi vọng nó dẫn ra khỏi cái chốn rừng thiên nước độc này, đi đoạn khá xa, em nhảy xuống lưng Chín Ngón tự mình đi tiếp, chợt lúc đó nghe phía kia trái rừng có tiếng sột soạt, cả đám đều nghe, lúc đó tưởng thú dữ hay là gì chứ chưa nghĩ là ma. Tiếng sột soạt cứ đến gần thật thật gần, thằng Ngọc cầm rựa ra đứng chắn trước, thì từ trong bìa rừng đi ra một cô gái xinh lắm, ăn mặt kiểu người Miên hay chăm gì đó em cũng ko rõ. mà người con nhỏ này thối lắm, bốc ra cái mùi thối như phân ấy
Thằng Tí nói nhỏ :"Tụi bây coi chừng"
Con nhỏ nói cái tiếng gì đó em chẳng hiểu,sau này mới biết là tiếng Miên. ở đây có thằng Hai nước đá là biết tiếng Miên, nó lên nói chuyện.
Nói nói một lúc, thì trời hết mây, trăng tỏ một chút, lúc này thì cả mấy thằng giật mình, thằng Tí nắm tay em bỏ chạy, chẳng biết ra sao. Hình ảnh cuối cùng em thấy của con nhỏ đó là bị thằng Ngọc lấy rựa chém hờ 1 nhát, rồi nó bỏ chạy vào trong rừng.
mấy thằng chạy thục mạng, lúc đó em ko biết gì, nhưng bị sợ lây, cũng ráng mà cắm mặt chạy theo, chạy hoài một hồi thì ra khỏi chổ đó... lúc này cả đám mới dừng lại lấy sức...
Thằng nào thằng náy, mặt không còn giọt máu.
Em mới hỏi sao mà chạy dữ vậy
Thằng Tí nói :"Đm, gặp Ma Lai, mày không chạy chứ để cho nó moi ruột à"
về nhà kể chuyện cho bà nội, bị lôi ra mỗi thằng dài đập 1 trận vì tội chơi ngu, rồi bà nội cũng nói em :
"chỉ có mày nhìn đc cái ánh đèn là do mày là thằng nhỏ nhất, chưa có đầu óc nghĩ ngợi chuyện xấu, nên kẻ khuất mày người khuất mặt mới giúp mày thoát khỏi chổ đó"
Chuyện em là vậy đó các thím, nếu thím nào bảo gió thì em chịu, chính bản thân em còn đéo dám tin nữa là
còn về Ma lai, ai có ông bà hay cha mẹ dân Nam bộ, khu Núi Cấm, Thất Sơn, thì hỏi sẽ biết ngay.
Trước hết, đây là truyện tôi viết dựa trên một vài lần trãi nghiệm cảm giác gặp những điều kì dị, khó hiểu. Tất nhiên sẽ có những tình tiết là có gió trong đó để tăng tính hấp dẫn, nhưng gió chỉ sẽ chiếm 20-30%, tôi đảm bảo điều đó.
Bắt đầu thôi nhỉ?
Một mùa hè cách đây không lâu, tôi có về Long An chơi, tôi ở nhà một ông chú họ, ăn dầm nằm dề ở đó cũng hơn hai ngày trời tôi mới phát hiện ông chú có bộ đồ câu khá ngon, mà tôi cũng có máu đi câu lắm, thế là mượn ổng bộ đồ câu. Ổng bảo:
“Mày từ thành phố về, lạ nước lạ cái, kêu thằng nào trong xóm đi chung đi”
Tôi thì cá nhân tôi ở đó cũng chỉ quen biết được hai thằng, một thằng sát bên nhà ông chú tôi, nhà nó nuôi gà, ông già nó dân ở đây hay gọi là ông Tư Gà, nó thì được gọi là thằng Út Gà Con. Tính nó như con gà chọi không khác, động chút là nó hùng hổ ghê lắm. Và còn thằng khác là con ông chú tôi, tên nó là Nhân.
Sáng hôm sau, tôi rũ hai thằng đi câu, thằng Nhân cũng được ông già dẫn đi câu hoài, nên nghe tôi rũ là nó hứng lắm, đồ đạt nó chuẩn bị từ a-z, còn thằng Út gà thì mang toàn mấy thứ linh tinh, tôi cũng không để ý nó làm gì.
3 thằng, trong đó thằng Út gà là lớn nhất, nó năm nay 21 tuổi mà chưa làm ăn được cái tích sự gì, còn thằng Nhân thì bằng tôi, năm nay 19. Ba thằng vẫn gọi nhau bằng mày tao cho thân thiết, với đúng cái chất dân miền tây nam bộ sông nước.
Tò mò ba thằng đi giác chiều chiều, đi câu lóc với câu trê, ba thằng ra mé sông ngồi cả chiều rốt lại cũng chỉ có một con lóc dài cỡ hai gang tay do thằng Nhân câu dính. Trời lúc này tờ mờ tối, xung quan chằng hiu rồi cóc nhái nó kêu rang hết. 3 thằng xách đít đi về, đi ngang qua một thửa ruộng vắng, nhìn xa xa có cái cồn đất đội lên, đang đi giữa chừng thì thằng Út gà chỉ tay xuống mé ruộng, nó la lên:
“Ê bây, nãy có con cá trê lạ lắm, nó mới quẫy lên kìa”
2 thằng, tôi với thằng Nhân nhìn theo hướng tay nó, thì chợt thấy đúng là có cái bóng con gì nó đang quẫy, tôi nói:
“đến vớt lẹ”
Ba thằng tí tởn đến vớt, thì mới ngỡ ra là một con cá trê trắng. Trên lưng nó có độc một cái gai nhọn chỉa thẳng lên trời, nó cứ quẫy đành đạy, đúng là bị mắc cạn thật....
Ba thằng thấy con cá lạ quá, đúng là nó là cá trê thật, nhưng cái gai trên lưng thì đúng là kì quái, hai con mắt nó đỏ ngầu.
Trời lúc đó tối dần đi, tôi bảo thằng Út gà:
“Mày lấy cái gì, trùm nó lại rồi bỏ giỏ đi”
Thằng Út gà mau mau cỡ áo, chụp con cá lại, rồi nó cũng lẹ làng mà thảy vô cái giỏ thằng Nhân cầm đợi sẳn. Thằng Út gà bỏ con cá vô xong, đưa tay lên nhìn, nó chửi 1 câu:
“Đ* M*, vậy mà cũng bị gai nó đâm vô tay chảy máu”
Tôi với thằng Nhân nhìn nó, cũng chẳng nói gì, ba thằng mau mau đi về.
Tự dưng quái đảng thế nào, trời sụp tối lẹ hơn 3 thằng tôi tưởng, đi một lúc là đã không thấy đường rồi, mà từ đây về nhà cũng bèo bèo phải hơn nữa tiếng đi bộ nữa.
May sao bữa đó trăng tỏ, ba thằng đi dọc mé ruộng, mà kì quái càng đi càng thấy xa.
Tôi quay sang hỏi thằng Nhân:
“Mày chắc đi đúng không?”
Nhìn mặt thằng Nhân lúc đó cũng tỏ ra sự khó hiểu như tôi, thằng Út gà cũng vậy. Ba thằng đứng lại nhìn cho kỹ một lượt, đúng là băng qua con ruộng này, đi ngang qua một khúc đường đất là ra tới đường lộ, từ đường lộ là về tới nhà. Mà ba thằng tôi đi hoài sao vẫn chưa thấy qua tới khúc ruộng, biết là đồng lúa Long An nó bạt ngàn cò bay thẳng cánh, nhưng đi ít nhất phải thấy khung cảnh nó khác biệt, đằng này đi hoài đi hoài, vẫn cứ như kiểu mình dậm chân tại chổ vậy.
Tự dưng lúc đó trong cái giỏ đựng cá, con lóc hay con trê nó quẫy, thằng Nhân mở cái giỏ ra coi, dưới ánh trăng thì con cá lóc đã chết đơ người, nữa cái thân nó bị chỉ còn có xương, nhìn vô rất kinh dị, con trê trắng thì còn sống, nó quẫy mỗi lúc một dữ hơn.
Thằng Nhân nói với tôi:
“Mày tìm tao cục đá nào bự bự , đập chết mẹ nó cho rồi, cho nó khỏi quẫy nữa”
Tôi nói lại:
“Mày lôi xác con lóc ra đi, nhìn thấy ghê quá”
Thằng Nhân đợp lại:
“Mày bị khùng à? Đi lấy cục đá cho tao đi, Út”
Nghe thằng Nhân kêu thằng Út đi lấy cục đá, tôi theo bản năng nhìn về hướng thằng út, thì lúc này chẳng thấy nó đâu nữa.
Tôi hơi hoảng, kêu lên:
“Út, mày đâu rồi?”
Thằng Nhân cũng như tôi, la làng lên. Giữa đồng mênh mông, không chút đèn đóm, trăng vàng nó phủ xuống ruộng nhìn mông lung mà cũng ma quái đến dị người. Tôi nhìn thằng Nhân, mặt nó căng ra hết cỡ, tôi nhìn vô mắt nó thì thấy ánh mắt nó hướng xuyên qua sau lưng tôi, nó nói:
“Mày, mày quay lại xem giùm tao là có đúng có có cái cồn đất nhỏ không?”
Tôi nhìn theo hướng tay nó, lúc này toàn thân phát run, tôi chữi thầm :”Bà mẹ, gặp ma nữa rồi”
Đúng là có cái cồn đất nhỏ nổi lên ở đó, chính cái chổ mà đám tôi bắt con trê trắng, không sai một tí, cảnh vật không khác gì hết, khác thì họa chăng lúc đó trời còn sáng, bây giờ thì trăng treo trên ngọn sào.
Rồi tôi nhìn tứ bề, khung cảnh càng thêm phần ma mị trong nó, tôi nói với thằng Nhân:
“Té mẹ nó trước đi, thằng Út gà nó cũng lớn chắc tao nghĩ nó không sao đâu”
Thằng Nhân nói:
“Đụ Mẹ, chẳng nhẽ bỏ nó sao?”
“Bây giờ sao mà tìm nó, tao với mày về, nói ông già nó, rồi kêu cả xóm túa ra mà tìm, chứ bây giờ 2 thằng mình, đéo có đèn đuốc, đéo có cái mẹ gì hết, tìm kiểu gì?”
Thằng Nhân thấy tôi nói có lý, nó gật đầu. Hai thằng tôi nhắm hướng đi, đi thẳng một mạch, tôi ngoái nhìn lại thì cái gò đất nó đã ở phía sau rất xa rồi, đi thêm đoạn nữa thì tôi thấy nó mất hút…
Nhưng rồi sau đó, trước mắt tôi lại hiện ra cái gò đất đó, chính là nó không thể sai lệch… Tôi với thằng Nhân lúc này run lên thật sự, tôi ráng trấn tĩnh bởi vì tôi biết, nếu một trong hai thằng mà không giữ được bình tĩnh lúc này thì chỉ có chết, cái vụ này làm tôi nhớ lại vụ hồi tôi tám tuổi đi vào cái chuyến phiêu lưu ở Thất Sơn, cũng y chang thế này, tôi bảo thằng Nhân:
“Mày bình tĩnh, cứ đi tiếp đừng dừng lại”
Thằng Nhân hít một hơi rồi “ừ” một cái nặng nề.
Đi gần đến cái gò đất, thì con cá trong giỏ nó lại quẫy mạnh, cái gai lưng nó đâm ra đâm vô cái giỏ, làm lủng mấy lổ. Tôi lúc này thấy có gì kì kì, nói thằng Nhân:
“Mày đưa con cá cho tao coi thử”
Thằng nhân mở cái giỏ, con cá nó quẫy như điên như dại, không tài nào mà tay không tôi bắt nó được, trút nó ra khỏi giỏ thì sợ nó lách chui đi mất, nên thôi, tôi nhìn nó rồi bảo thằng Nhân:
“Kệ mẹ nó, đi tiếp đi”
Thằng Nhân với tôi đi được thêm đoạn, bỏ xa cái gò đất, lúc này tôi mới để ý, con cá trê trắng nó hết quẩy nữa rồi, tôi bảo thằng Nhân, mày bắt con trê ra tao coi thử. Thằng Nhân tò mò hỏi:
“Bắt ra làm cái mẹ gì?”
Lúc này tôi mới nói nó:
“Mày không thấy tới gần cái gò đất là con cá nó quẫy dữ dội, còn đi xa rồi thì nó im à? Con cá có vấn đề gì rồi”
Thằng Nhân chợt rùng mình một cái, nó nói:
“Ở để tao bắt ra xem”
Thằng nhân cẩn thận bắt con cá ra, nào ngờ con trê đang nằm im trên tay, chuẩn bị ra khỏi giỏ thì nó quẩy một cái, cái gai đâm trúng ngón cái thằng Nhân, làm nó chảy máu.
Lúc này linh tính của tôi lại nghĩ đến thằng Út gà, nó cũng bị con cá đâm chảy máu, bây giờ thì nó mất tích… trong bản năng đột nhiên tôi chụt tay thằng Nhân, la lên:
“nặn máu”
Tôi ráng sức nặng máu cho nó, nặng đến khi máu không còn rĩ ra ở ngón cái nó nữa, lúc này tôi mới thấy yên tâm chút nào. Con cá vẫn nằm trong giỏ, thằng Nhân vẫn còn đây, tôi lại kêu nó đi tiếp.
Hai thằng lại đi, và… đúng như tôi dự đoán cái gò đất vẫn xuất hiện trước mặt hai thằng, tôi đi trước lầm bầm chửi:
“Con mẹ nó, chuyện này là sao ?”
Mãi lo nghĩ ra lời giải, tôi quên thằng Nhân đi phía sau tôi, và cả con cá trê trắng nữa, đến gần cái gò tôi mới tò mò nhìn lại phía sau…. Thằng Nhân đã biến mất, trơ trọi trên đường chỉ có một cái giỏ, và con trê bên trong đang quẫy. Tôi lúc này nổi khùng thật sự, vớ lấy luôn cục đá xanh gần đó, đến đập đầu con trê, vừa đập tôi vừa nói:
“Coi như tao siu độ cho mày”
Đập mấy phát nát đầu con trê, vậy mà nó vẫn còn quẫy ghê lắm, một lúc sau thì nó giựt giựt và dưới ánh trắng, từ miệng con trê trắng trào ra một đống chất nhầy đen hôi thối, trong đống chất nhầy có cái gì đó lấp lánh, tôi không cưỡng lại đc sự tò mò, dùng nhánh cây móc móc nó ra, thì thấy một đốt ngón tay, có mang một cái nhẫn, cái nhẫn bằng ngọc xanh, là đồ của quan lại ngày xưa, hình chạm trông rất cổ kính. Vốn tính mê lịch sử, tôi nhìn là biết cái này cũng phải hơn vài trăm năm tuổi, đảm bảo không thể tìm ra cái thứ hai. Lúc này tôi nhìn lại cái gò đất, nghĩ thầm có khi nào con trê trắng này ăn xác người chết, thành tinh rồi, oan hồn u khuất chết không toàn phần, vẫn ám vào con trê trắng gây những sự việc đáng sợ thế này?
Một tràn những giả thuyết tôi tự đặt ra, lúc này tôi quyết định rằng đem cái nhẫn đi chôn gần cái gò đất, còn con trê trắng, quăng đại nó xuống ruộng cho rồi
Nghĩ là tôi là ngay, tôi quăng con trê trắng xuống nước, dưới trăng vàng, tôi nhìn cái xác nó chìm hẳn rồi mới ngoảnh đi, nào ngờ, tôi vừa tính ngoảnh đi là thấy cái bóng trắng của nó bơi một mạch đi xa…. Tôi lúc này càng thêm ớn lạnh, nhìn lại cái khớp ngón tay và cái nhẫn trong tay mình, tôi càng muốn buồn nôn hơn, nhưng lỡ làm thì làm cho trót.
Tôi đi tới cái gò đất, đi một vòng xung quanh thì thấy phía bên kia có một cái cái bia đá bị bể 2 phần 3, chỉ còn lại những phần chân bia, chữ khắc cũng phai mờ cả rồi. Tôi qùy xuống, thành tâm nói:
“Tôi là kẻ đời sau, không biết vì cớ gì gặp được một con trê trắng ăn thịt người, nuốt phải cái nhẫn này, tôi không biết nó là của ai, nhưng đồ của người âm, kẻ dương làm sao dám giữ, nếu đây là nhẫn của ông bà, cho tôi xin trả lại, còn nếu không phải thì coi như là tôi gửi tạm, sau này nếu có tìm ra được chủ nhân của cái nhẫn, tôi xin đến lấy”
Nói xong tôi dập đầu ba cái, chôn luôn cái nhẫn xuống đất. Rồi tôi lại đi thử đi lần nữa, đi khuất khỏi cái mộ hoang đó, tôi thấy đằng xa có một bóng người, trong lòng chợt không biết mừng hay vui, tôi chạy đến, thì thấy đó là một ông già, mom cũng khá lớn tuổi, mặc quần thời xưa. Tôi lúc này mới hoảng hồn chửi thầm trong bụng :”Đéo mẹ, chẳng nhẽ lại là ma”
Tôi đi ngang qua ông già đó, đến càng gần thì phát hiện rằng hai tròng mắt của ổng đã bị khoét sâu, hai lỗ hỏng trên mặt đen ngòm vô cùng kinh dị, tôi coi như không thấy gì, ráng đi thật nhanh qua ổng. Rồi đột nhiên nghe cái giọng âm trầm sau lưng tôi phát lên:
“Quay lưng lại, đi lùi hơn mười bước ra”
Chỉ có vậy thôi, mà làm hai chân tôi không còn cảm giác, như thể muốn khụy xuống, tim thì đập ầm ầm muốn phát nổ ra…. Tôi nghĩ : “Cứ thử, biết đâu người âm giúp”, tôi liền làm theo…
Quay lưng lại, thì chỉ thấy cái bóng ai đó đứng hắt hiu như thể lúc có lúc không ở cái mộ hoang,
Tôi đi lùi thật nhanh mười bước, vừa đúng bước thứ 10 thì bị vấp một vật gì đó, tôi ngã ngữa ra sau, theo quáng tính thì tôi nhắm tịt hai mắt, lúc mở mắt ra thì thấy mình đã đứng ngay trước đường lớn…. Tôi mừng không tả siết, chạy thục mạng về nhà, báo ngay cho ông chú và hàng xóm láng giềng là hai thằng Út gà và thằng Nhân bị lạc đâu mất.
Vì 1 phần sợ hãi quá độ, và do chạy, tôi vừa báo xong tin đó thì cũng lăn ra đất bất tỉnh luôn
Ngủ mãi đến chiều tối hôm sau, tôi mới tỉnh, lúc này thì người ta cũng tìm thấy thằng Nhân với Út gà, theo như dân họ nói thì 2 thằng nằm trên ngọn cây, lúc phát hiện thì thần trí như thằng điên thằng khùng, làm đủ trò kì quái, mãi đến sáng hai thằng mới tỉnh, và tụi nó cũng chẳng nhớ gì chuyện đêm qua cả.
Tôi là thằng duy nhất tỉnh táo, tôi kể lại cho ông chú tôi nghe, ổng bảo:
“cá trê trắng là cái giống thành tinh, ngày xưa có một vụ một ông đi “khạp” cá, không có đồ đậy, ổng đưa cái người ổng vô chặn lại, thì con cái nhảy lên đâm luôn vào tim ổng, chết ngay tại chổ, cá trê trắng là nó chuyên ăn thịt người chết, mấy xác con nít chết sông chết suối mà con cá trê nào ăn vào thì nó càng ghiền, ngày dần riết âm khí nó tụ lại thay đổi hình, mọc gai trên lưng, cái gai độc làm người ta mất đi thần trí, bị ma quỷ ám vào dễ hơn”
Tất nhiên đây chỉ là một sự kì bí mà khoa học chưa thể chứng minh, và với chính tôi thì việc con cá trê trắng đó bị ma quỷ ám gì thì cũng ko tin lắm, có thể tự giải thích rằng, nó là một giống cá trê nào đó (bị bạch tạng chẳng hạn) có gai độc để phòng thủ như các loại cá đuối có gai đuôi chẳng hạn, và chất độc làm ảnh hưởng đến thần kinh, v…v….
Câu chuyện của tôi đến đây chỉ có như thế, hẹn các bác vào một dịp khác, với một câu chuyện khác
Và chúc các bác một năm mới tốt lành nhé
Núi Cấm, hay còn gọi là Núi Ông Cấm, Thiên Cấm Sơn, núi này ngày xưa là chốn linh thiêng, hoang vắng, chẳng có dấu chân người, là ngọn núi chứa nhiều bí ẩn và nguy hiểm nhất trong Thất Sơn. Địa hình núi cấm cây cối um tùm, không có chổ để mà bước đi, ngày xưa chẳng ai dám đi ngang qua đây. Một là vì sợ giang hồ thảo khấu núp ở trong núi chặn đường giết người cướp của, hai là ở núi cấm này có một truyền thuyết vô cùng ghê gớm đó chính là Hổ Mây Chúa là chúa sơn ở đó, ai đi qua núi đều bị bắt lấy ăn thịt.
Kể sơ qua cho anh em biết về núi cấm như vậy, nay tôi xin kể lại chuyện Lên Núi Cấm săn Rắn Hổ Mây.
Ngày xưa dân đây còn quá nghèo đói, năm đó lại mất mùa vì lũ, cả xóm tôi gom lại thì cao lắm cũng chỉ còn có hơn 1 khạp gạo, mà nhân mạng đến gần một trăm người. Tôi cực chẳng đã đành nói với người trong làng, lên Núi Cấm săn rắn, đem lên thị trấn bán lấy tiền mua gạo. Ban đầu ai nghe xong cũng sợ, lên núi Cấm lúc bấy giờ để săn rắn thì chẳng khác nào đi vào hang cọp, đâm đầu vào chổ chết.
Nhưng rồi mấy ngày sau, có thằng Năm Hùm tới nói chuyện với tôi:
"Anh à, nhà tôi nó hết sạch cả gạo, thôi thì cái chuyện lên núi cấm săn rắn, anh cho tôi đi chung, đằng nào được thì tốt, còn có chết thì..."
Nói tới đây tôi chặn ngay thằng Năm Hùm, ai lại chưa khởi hành mà nói chuyện chết rồi
"Tôi nói anh nghe, mình đi chuyến này, chuẩn bị kỹ càng, đi thì nhất định phải về, anh đừng có nghĩ lung tung nữa, bây giờ anh đi hỏi thêm mấy thằng nữa, xem có đi không, được thì sáng mai khởi hành đi luôn"
Thằng Năm Hùm nghe tôi nói vậy, là quay người đi luôn.
Đến lúc xế chiều, nó tụ lại cũng hơn bốn thằng, tính luôn cả nó.
Tôi điểm mặt, cũng là những tay lên rừng xuống sông, bắt hổ quần trăn có hạng trong xóm, chứ không phải thứ vừa, có cả đám đi chung tôi thấy tự tin lên hẳn.
Tối đó chuẩn bị, đầy đủ đồ nghề, lưới, rựa, đuốc, chỉa 2 đầu, và một ít lương khô nước uống trong bốn ngày. Đêm đó, tôi không ngủ được, cứ nhìn ánh trăng tròn lơ lửng trên đầu, cứ thấy lạnh người không sao hiểu được.
Sáng hôm sau, 5 chúng tôi khởi hành đi lên núi Cấm.
Đi đoạn đường hơn vài cây số, chúng tôi đến dưới chân núi Cấm, ngước nhìn bên trên rừng cây trùng trùng, khỉ hú vượng kêu, vô cùng tự nhiên, nhưng ẩn tàng trong nó cái gì đó thiêng liêng thần ma cũng phải lạnh người.
Chúng tôi đi dọc theo chân núi, tìm đường đi lên, đi hơn nữa ngày mới thấy có đoạn dốc thoai thoải, nhưng cây cối dây leo chằng chịt, thằng Năm Hùm cầm rựa đi trước, phạt rừng đi lên. Càng đi lên cao càng dóc, lúc này trời cũng đã xập xệ tối, khu rừng cũng bắt đầu im lặng một cách kì lạ, tiếng chim kêu cũng không còn.
Cả năm thằng đều là dân đi rừng đi núi, đều hiểu là rừng mà im là rất dễ có biến cố, nên dừng chân hạ trại, đi tìm cành khô đốt lên một nhóm lửa lớn, nghĩ ngơi.
Năm thằng nói chuyện linh tinh một hồi, cũng đi ngủ lấy sức sau một ngày dài. Nhưng vì đang ở chốn rừng thiêng nước độc, đâu dám sơ hở, lúc nào cũng có 1 thằng thức để canh chừng, cứ thế thay phiên đến sáng. Hôm đó tôi canh ca đầu, ngồi nhìn đống lửa tí tách giữa rừng, cảm giác tuy rằng không thoải mái lắm, nhưng cũng có chút thú vị.
Thế rồi vừa đến lúc đổi ca trực, thì tôi nghe sau lưng có tiếng soạt nhẹ một cái, tuy là tiếng soạt rất nhỏ, nhưng giữa rừng âm u tịch mịch nghe rất rõ. Tôi vội cầm cây rựa kế bên lên, ngoảnh nhìn phía sau thì chỉ thấy bóng đen mịt mờ, nghĩ rằng có thể thú nhỏ nào đó nên cũng không để ý. Tôi đứng lên định lây thằng Nghĩa, vừa đứng lên thì lại nghe tiếng sột soạt sau lưng, lúc này phản ứng tôi cực lẹ, quay ngoắc một cái thì chỉ thấy một cái đuôi dài lướt qua. Tôi lập tức đá chân thằng Năm hùm, nó tỉnh dậy ngay, vơ lấy cây rựa thủ kế bên, đứng lên nói nhỏ:
"Có chuyện gì?"
Tôi đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng, chỉ vào phía sau bìa rừng, những thằng khác hình như cũng cảm giác có gì bất ổn, đều đã tỉnh dậy.
Năm thằng đều lăm lăm vũ khí, đề phòng nhìn xung quanh.
Bỗng trong bìa rừng, có một tia sáng vàng vàng chập chờn phía trước. Tôi nói:
"Ma trơi à ?"
Thằng Nghĩa đứng kế bên liền nói:
"không phải là mắt thú, mà hình như là mắt cọp thì đúng hơn"
Nghe đến cọp là cả đám nhìn thằng Năm Hùm, nó từng đi bắt hơn ba bốn con cọp lớn, nó là thằng hiểu cọp nhất trong đám. Tôi nhìn nó, thì thấy nó trán đổ mồ hôi, miệng lầm bầm gì đó, tôi vỗ vai nó, thì cảm giác toàn thân nó lạnh ngắt, tôi lo lắng hỏi :
"Ê, Năm, mày bị sao vậy?"
Thằng Năm Hùm hít một hai rồi nói:
"Hổ Vương"
Cả đám nghe xong liền như muốn bủn rủn tay chân, Hổ Vương là con cọp lớn nhất, hung mãnh nhất ở núi Cấm này, thằng Năm Hùm từng đối đầu với nó, làm nó chột một con mắt, mà cái giống hổ thì nó thù dai ghê lắm, mười năm nó vẫn còn nhớ cái mối thù mất mắt, đêm nay coi bộ là chúng tôi không yên rồi.
Đang chăm chú thì cái ánh sáng vàng vàng lập lòe đó lại lướt ngang qua.
Tôi chửi thầm trong bụng:
"Mẹ bà nó chứ, muốn thì xông ra đây, tao với mày làm một trận, chứ vờn kiểu này..."
Đang nghĩ đến đó, liền nghe phía bên thằng Nghĩa la lên một tiếng, rồi nghe oạch một cái, nhìn lại thì dưới ánh lửa bùng bùng, thấy hình dáng một con cọp khổng lồ móng vuốt nhọn hoắc đang đè đên thằng Nghĩa, cả đám lúc này thần trí căng ra cực điểm.
Con Cọp đứng bốn chân đã cao hơn thân người lớn, trán nó có một chữ Vương rõ to, con mắt phải chỉ còn là một cái hốc đen ngòm, trong vô cùng kinh dị. Thằng Năm Hùm la lên:
"Nghĩa, đừng động đậy"
Thằng Nghĩa bị móng cọp bấu vào lưng, máu tươi rĩ ra, chỉ dám nắm tay im lặng mà chịu đựng. Thằng Năm Hùm, từ từ bước ra, tay phải cầm rựa, tay trái cầm một cây đuốc lớn.
Thằng Năm Hùm nói tôi:
"Anh đứng sau yểm trợ giùm tôi"
Tôi nghe vậy liền tay chắm chặc cây rựa, có biến là lao vào chém ngay.
Thằng Năm Hùm tự nhiên thả lỏng hai tay, cuối đầu một cách thành kính nhìn con Hổ Vương. con Hổ Vương vẫn nhìn chằm chằm vào nó, dường như không cần biết xung quanh còn có ba thằng đang sẳn sàng lao vào chém giết.
Thằng Năm Hùm cuối đầu xong, ngửa đầu lên là hai mắt nó đã hiện ra mấy đường chỉ máu, nó cầm rựa, bổ thẳng đầu con Hổ. Con Hổ đập đuôi chồm lên, thằng Nghĩa la :
"Qua trái"
cả đám liền nhảy sang trái, con hổ vương thì chồm sang phải, nó vồ hụt một cái liền quay người tát liền. Thằng Năm Hổ tuy nhảy ra xa rồi, nhưng vẫn bị cái móng vuốt con hổ rạch ba rạch giữa ngực. Tôi thì thấy thằng Nghĩa vẫn nằm trên đất, vội xách nách nó lên kéo vào.
Thằng Năm Hùm vẫn đang quần nhau với con Hổ Vương, ba thằng còn lại, là tôi, thằng Tư Gà, và thằng Năm thầy bói, lao vào sau lưng con hổ, thằng Tư Gà nhanh nhẹn chém một nhát vào chân con Hổ.
Con Hổ Vương bị chém, liền quay lại tát thằng Tư Gà, thằng Tư Gà đưa cây rựa lên đỡ, nghe keng một cái, cây rựa đã bị văng đi mất. Thằng Tư Gà nếu không nhờ cây rựa thì cái đầu nó đã bay như cây rựa rồi. Tôi nắm áo lôi thằng Tư Gà ra phía sau, tới phiên mình, tôi chộp lấy cái lưới bắt trăn, một tay cầm lưới, một tay cầm rựa. Tôi nhún chân mạnh một cái, lấy hết sức bình sinh nhảy lên lưng con Hổ.
Đây là một hành động vô cùng liều mạng, biết là thế, nhưng đến lúc này thằng Năm Hùm cũng không thể cầm cự hơn nữa, chỉ còn cách này mà thu phục con Hổ Vương.
Tôi tiện tay, quăng luôn cái lưới trùm đầu con hổ, thân mình thì đang ngồi trên lưng nó. Con Hổ linh tính của dã thú, liền đứng lên hai chân, cốt muốn quằng tôi rớt xuống đất. Tôi đưa cây rựa luồng xuống dưới cổ con hổ. Con Hổ quần một hồi, thấy bất ổn, liền quay lưng chạy luôn vào rừng, tôi ngồi trên lưng nó, quờ quạng chỉ biết rằng không thể để cho mình rớt xuống, rớt xuống thì chỉ có chết. Tôi càng thêm sức mạnh, hai tay nắm lấy cây rựa, quay lưỡi cây rựa cứa vào cổ con hổ. Nghe tiếng bực bực của tiếng lước đứt, thấy trên tay có chút ấm ấm, biết là lưỡi rựa cứa vào cổ con hổ làm nó chảy máu. Con Hổ càng điên tiết hơn, vừa chạy nó vừa đập lưng vào những cây cối xung quanh, tôi ê ẩm cả mình mảy. Thân bị đập vào cây lớn, nội tạng như muốn trào ra khỏi họng, nhưng vẫn ráng hít một hơi, giữ thật chặc, con hổ chạy một đoạn cũng kiệt sức do mất máu.
Tôi lúc này nghĩ thầm:"Cầu trời khẩn phật, chỉ cần nhát cứa này làm con Hổ chết là được"
Tôi định thầm trong bụng rằng, con Hổ Vương đã kiệt sức, làm một nhát cứa thật mạnh, cắt cổ con Hổ.
Xin trời đất thêm chút sức mạnh, tôi làm một nhát thật mạnh, cứa cổ con hổ rồi buông tay. Vừa buông tay là tôi bị bỏ lại sau lưng một đoạn rất xa, nằm lăn ra đất, thở như vừa mới từ cõi chết trở về. Con Hổ cũng đứng khựng lại, quay lại nhìn tôi, dưới ánh trăng tỏ thấy trước ngực con Hổ Vương một mảng lông màu đỏ, con mắt chột của nó bây giờ cũng là một màu đỏ, miệng nó lấm tấm là máu. Nó quay lại phía tôi, đi từng bước từng bước một, bây giờ nó chỉ còn cách tôi độ năm sáu mét.
Đến chuyến này thì tôi là thằng bỏ mạng đầu tiên rồi, cây rựa trong tay bây giờ cũng đã bay đi đâu mất, đành bất lực tôi lết lùi từng chút một.
Con Hổ chầm chậm tiến lại, từng bước nó tiến đến là từng bước tôi xuống cửa âm phủ.
Nhưng con người trước khi chết dường như có một sức mạnh bộ phát, lúc này tôi thấy thân thể giảm hẳn đau đớn, ráng thật nhanh lùi lại, tay vừa lùi vài cái, liền thấy cái gì nhớt nhớt, nhìn xuống thì ra là cây rựa dính đầy máu tươi tanh tưởi, tôi mừng quá, cầm cây rựa vào tay.
Tuy là con hổ bị tôi cứa cổ, máu chảy ra không ngừng, nhưng dẫu có chết thì nó cũng muốn tôi phải chết chung với nó. Nó liền đập đuôi, chồm lên tôi. Nhe cái họng đầy máu tanh tưởi với những cái răng sắc nhọn tính ngoạm vào cổ tôi. Tôi cầm cây rựa trong tay, vận hết sức tàn, đâm thẳng vào họng con Hổ, cây rựa xuyên luôn qua óc nó. Con Hổ Rống lên một tiếng kinh khủng, tiếng rống cuối cùng của chúa sơn lâm nghe thê thảm và tang khốc không sao kể xiếc, rồi khu rừng trở về cái sự tĩnh mịch vốn có của nó.
Máu, nước dãi con Hổ Vương nhỏ giọt lên mặt, tôi mở miệng thở hồng hộc thì một vài giọt máu rơi vào miệng, tanh tưởi kinh hồn. Tôi bật xác con Hổ sang một bên, ói luôn mấy chập.
Mãi một lúc sau mới định thần lại, nhìn xung quanh không rõ mình đang ở đâu, thấy xa xa có một cái hang lớn, hai bên cửa hang có tượng 2 con rắn hổ bằng đá, họa tiết kì dị...
Giữa chốn rừng thiên nước độc, cảnh sắc bây giờ không khác nào tôi đang chuẩn bị đi vào âm phủ
Tôi ngồi nghĩ ngơi một chút, ráng xác định nơi mình đang đứng là ở đâu, nhưng tiếc trời tối quá, đồ đạc thì bị bỏ lại sau lưng. Bây giờ chỉ còn hi vọng đám thằng Năm Hùm lần theo dấu chân hổ mà tìm đến.
Tôi đi xung quanh, thấy cái hang có 2 tượng rắn, hơi ớn ớn chẳng dám đi vào. Nghe nói vùng Thất Sơn này, có vài vị "tiên nhân" thờ rắn thần. Nói là tiên nhân thật là là đạo sĩ ẩn cư vùng núi hoang vắng này, luyện bùa luyện chú, có phép gọi rắn, chuyện này tôi cũng chưa được chứng thực, nên không rõ. Nhưng nay thấy cái hang với hai cái tượng rắn này thì lòng cũng hơi tin. Cửa hang chỉ vừa đủ một người đi vào, trong hang tối om, phát ra tiếng u u nghe rợn người.
Tôi nhìn lại con hổ, thấy xác nó nằm im, liền chợt nhớ. Lưỡi Hổ, răng hổ, móng hổ có thể làm bùa phòng tránh tà ma.
Lưỡi hổ còn có thể chữa vết cắn của thú rừng, cái này tôi có biết, chuyện là ngày trước trong xóm có thằng nhỏ bị chó cắn, lủng một lổ lớn ở bàn chân. Thằng Năm Hùm, lấy cái lưỡi hổ đã phơi khô, mài nhiễn 1 ít ra thành bột, rắc lên vết thương, cứ vậy sau ba ngày, cái lổ to bằng ngón tay cái thu nhỏ lại rồi khít ngay.
Tôi liền dùng rựa cắt lưỡi con hổ, bẻ hai cái nanh, đồng thời cắt luôn hai cái móng cái con hổ. Chỉ biết là duy có cái móng ở ngón chân cái con hổ là linh nghiệm.
Tôi lúc này vững tin hơn một chút, nhìn vào cái hang sâu hun hút kia, tính một mình đi vào xem xét, chứ thân cô thế cô, ở ngoài đây thì cũng chẳng thể an toàn hơn.
Tôi lấy trong người quả tập đánh lửa, chọn lấy một cành cây lớn, đốt lên. Từ từ tiến vào trong hang, vừa vào hang một đoạn, thì thấy hai bên hang có khắc hình con rắn to uống lượn, hoa văn trên người nó vô cùng kì lạ, chưa thấy bao giờ. Đi sâu vào một lúc, tôi thấy hang bị chặn bởi một hòn đá to. Trên Hòn đá cũng có khắc họa tiết những con rắn, uống lượng vào nhau. bên dưới tượng đá có khác nhiều hàng chữ cổ. Lại thấy có một cái lư hương nhỏ, lư đã phủ một lớp bụi dầy.
Tôi thầm nghĩ, có thể đây là nơi ở của một vị đạo sĩ nào đó, thấy cũng không còn đường vào nữa, tôi cũng nằm luôn xuống nền đất, lúc này mới phát hiện. Nền đất đá bên dưới rất láng mịn, rõ ràng là do con người tạo thành, nhưng mệt quá tôi cũng mặc kệ, nằm đánh luôn một giấc.
Đang ngủ mơ màng, thì thấy dưới chân có cái gì bò qua lổn nhổn, lành lạnh da thịt... Kinh nghiệm bao nhiêu năm đi rừng đi núi, linh tính cho tôi biết dưới chân tôi đang là cả một đàn rắn, tôi mở to hai mắt, đâu dám làm mạnh. Tôi nhè nhẹ chống hai tay ngồi nhỏm dậy, thì rõ đúng dưới chân mình một bầy rắn, toàn thân màu đen, trên lưng có sọc hai sọc đỏ chạy dài từ mắt đến đuôi. Trên đầu rắn lại một khối thịt nhô lên như cái sừng, giống này thuộc họ rắn lá, người tuy nhỏ nhưng nọc độc đủ giết một con bò rừng, bị cắn một cái là mất mạng tức khắc. Đây là Rắn Sừng Sọc Đen
Toàn thân tôi cứng đờ không dám di chuyển, lại càng không dám thở mạnh.
Để ý thấy mấy con rắn lần lượt chui vào một cái hốc nhỏ bên cạnh hòn đá, cái lổ nhỏ này rõ ràng là do con người đục khoét.
Bổng bên ngoài tôi nghe có tiếng gọi ý ới
Nghe là giọng của đám thằng Nghĩa thằng Năm Hùm, thằng Tư Gà, thằng Năm Thầy bói.
Tôi nghe giọng tụi nó, nhưng có dám lên tiếng đâu?
Tôi đang ở giữa đám rắn độc này mà còn sống là phước đức lớn lắm rồi. Lúc này chợt thấy bàn tay đang chống xuống có một con rắn sừng bò ngang qua. Nó luồn lên vai tôi, nghe tiếng khè khè của nó mà lạnh xương sống. Con rắn sừng này cũng khá lớn, bò vòng lên cổ tôi, nó ngửi ngửi rồi quay đầu bò xuống, nhắm vào cái hang nhỏ mà chui tọt vào đó.
Tôi nhìn xung quanh, toàn rắn là rắn, cứ bất động một chổ thế này cũng không phải là cách, chi bằng đánh lạc hướng đám rắn rồi phóng thật mau ra ngoài thì vẫn tốt hơn.
Cái đó dẫu biết là hạ sách, nhưng bây giờ còn cách nào nữa đâu?
Tôi mò mẫm xung quanh, vớ lấy một hòn đá nhỏ, ném chếch vào cái hang nhỏ. Đám rắn thấy có tiếng động, lặp tức dừng lại, con nào cũng khè khè le cái lưởi đỏ tươi nhìn vào nơi phát ra tiếng động. Thời cơ này chỉ có một, tôi nắm chặc cây rựa, ngồi bật dậy, phóng thật mau ra ngoài.
Đám rắn đang bò trên người tôi, đồng loạt rớt xuống, do sự tình quá đột ngột, chúng cũng bị kinh hãi, bò tứ tán khắp nơi.
Tôi chạy một mạch ra ngoài, đạp dưới chân không biết bao nhiêu là rắn, vừa chạy chỉ biết quơ cái rựa chặc loại xạ khắp nơi. La lên
"Tôi ở đây, Năm ơi, Tư ơi"
Bổng trước mặt có một con rắn phóng tới, nó nhe nang tính cắn vào tôi, tôi tiện tay đưa cây rựa chặc đầu nó luôn. máu tươi phụt ra trên mặt, tôi lợm giọng, nhưng ráng nhịn. Chạy một mạch ra ngoài, ra tới cửa hang thì thấy tụi thằng Năm hùm cũng đang đứng đó. Nó thấy tôi ra là nắm tay giật mạnh ra ngoài.
Ra được đến nơi thì tôi mới thấy là trời đã tờ mờ sáng, nhưng sương mờ vẫn còn phủ dưới chân.
Thằng Năm thầy bói nói:
"Ông ở trỏng mà còn sống là phước lớn, lại chạy ra đây mà không bị gì thì mạng dai lắm đó"
Tôi nghe xong cũng thấy mạng mình lớn thật. Chạy ra ngoài giữa một bầy rắn dưới chân, mà không đạp phải nanh rắn là may mắn lắm rồi.
Năm thằng ngồi xuốn nghĩ ngơi. Nói chuyện mới biết, thằng Năm Hùm theo dấu chân chân hổ đến đây, xong thấy dấu chân tôi vào trong hang kia, cả đám cũng muốn vào lắm. Nhưng chợt lúc định vào thì có một bầy rắn sừng lớn nhỏ từ khắp nơi chui vào hang, cả đám không dám bước vào nữa bước.
Lại thêm thằng Năm thầy bói nói
"Đây là nơi tu luyện của đạo sĩ ở vùng núi cấm này, tuy không biết có ai ở đó hay không nhưng vào thì rất có thể có vào mà không có ra"
Tôi thở dài một cái rồi kể lại những thứ mình thấy trong cái hang. Thằng Năm thấy bói nói
"Vậy rất có thể đây cũng là một cái huyệt mộ"
Bốn thằng còn lại tròn mắt nhìn nó. Nó từ từ giải thích, vốn là nó có nghe ông già nó kể, ổng từng có lần đi vào một cái huyệt mộ của một vị tu sĩ ở vùng Thất Sơn, thấy cấu tạo bên ngoài rất giống thế này, nên nó mới đoán thế.
Tôi lúc này rùng mình một cái, nghĩ đến lúc nãy không khỏi lạnh gáy.
Trời lúc này sáng hẳn, thằng Năm hùm xẻo thịt con hổ vương, mỗi thằng ăn một miếng là đã thấy no óc ách. Ăn no xong, cả đám tính lên đường đi săn rắn tiếp, thằng Nghĩa liền bảo
"Mấy ông đi chi cho xa vậy, có cả cái hang rắn trước mặt, sao ko vào mà bắt, mình đông người sợ gì"
Thằng Năm Hùm, thằng Tư Gà thấy nó nói có lý liền cũng ủng hộ. Riêng Tôi với thằng Năm thầy bói hiểu rằng, cái nơi đây là chốn li kì, âm u bí hiểm, nay lại vào mộ phần của người chết, thì khác nào một chân đặt vào quan tài.
Nhưng mấy thằng nói dữ quá, tôi cũng bị lung lây ý chí. Đoạn cuối nghĩ thầm :"Mẹ nó, đằng nào cũng chết, có chết thì chết, biết đâu vào đó lại tìm được ít đồ đạc có giá trị gì thì sao?"
Cả đám bàn luận xong, lại trời đang sáng, năm thằng đốt đuốc đi vào trong hang tối. Lúc này trong hang rắn chui vào đâu hết, chỉ còn lại mấy cái xác rắn bị tôi đạp nát, năm thằng cẩn thận không để đạp phải đầu rắn. Cả đám đi đến cuối hang, liền di chuyển hòn đá.
Hòn đá nặng kinh khủng, năm thằng tôi phải vận hết sức mới cho nó di chuyển được, hé ra một lổ hổng đủ thân người chui vào. Từ bên trong bốc ra mùi hôi nồng nặc, chướng khí nặng nề. Thằng Năm thầy bói, lấy một đống củi khô, đốt lên rồi quăng vào đó. Hun khói một lúc, mùi hôi thối cũng giảm, chướng khí cũng bớt nặng nề. Tôi tiến vào đầu tiên, dưới ánh đuốc thấy bên trong hang rất rộng, lần lượt bốn thằng còn lại cũng chui vào. Chúng tôi chia nhau đi xung quanh vách hang, thấy trên hang cũng vẻ vô số hình ảnh rắn thần, thân rắn quấn quanh thành hang bốn vòng, đầu rắn ngẩng cao ở phía đối diện cửa hang bị đá che, rất cân xứng.
Nhòm lên trần hang, thì thấy trần hang không cao lắm, nhưng bằng phẳng, đầu rắn thần như con rắn hổ. Nhe nanh, ánh mắt tàn độc như thể đang canh giữ bí mật gì.
Chúng tôi đi một vòng mới phát hiện, ở giữa hang có một cái lổ lớn, độ khoảng hơn hai vòng ôm người lớn (Gấp 4 cái cột điện). Soi đuốc vào thì thấy cái lổ bên ngoài có những vân xoắn vòng, tựa như một mũi khoang lớn khoang thủng vậy.
Năm thằng quyết định, đã đi thì đi tới nơi, liền lấy thừng nối lại tạo thành một cái dây dài hơn ba bốn chục mét, cột một đầu là cây đuốc, thả xuống bên dưới.
Cây đuốc thả xuống từ từ, rồi đến khi gần hết đoạn dây mới chạm đất.
Năm thằng thấy ở dưới cái lỗ có đáy, liền lần lượt từng thằng đi xuống. Nhưng đến cuối cùng, vẫn phải có một đứa ở lại canh dây, vì không có chổ nào để cột cố định dây vào. Thằng ở lại là thằng Nghĩa, nó bị Hổ Vương làm bị thương nặng, cũng không tiện xuống.
Tôi đi đầu, cuộc dây thật chắc rồi thả từ từ xuống. Ngọn đuốc trong tay càng xuống sâu thì cứ chập chờn, làm tôi có một cảm giác vô cùng bất an.
Xuống đến nơi, tôi mới thấy đây là một địa đạo lớn, không khí nặng nề. Tôi lấy luôn cái khăn rằng lên bịt mũi lại, sợ rằng hít nhiều chướng khí rất dễ bị tổn hại sức khỏe. Ba thằng kia cũng xuống đến nơi, tôi đều nói lấy khăn bịt mũi.
Bốn thằng từ từ đi dọc theo địa đạo, đến cuối địa đạo, thì bất thần kinh hãi. Cuối địa đạo là một cái hang vòm tròn, bên trên thành hang là chi chít những cái lổ nhỏ , giữa hang có một con rắn đang quấn quanh một cái hòm. Con Rắn Cực Lớn, vân hoa y hệt như con rắn thần trong bức tranh ở phía trên.
Lúc này cả đám mới hiểu rằng, cái lỗ tròn kia chính là nơi để con rắn ra vào. Đây đích thực chính là Thần Rắn Hổ Mây trong truyền thuyết dân Nam bộ, không thể sai lệch.
Cả đám đều lạnh xương sống, không dám gây ra tiếng động. Con rắn thần này thức giấc thì coi như tàn đời.
Cả đám nhìn xung quanh phòng, thấy xung quanh bố trí như một cái phòng, có đủ đồ dùng, như bàn ghế, tác ấm...v.v.. nhưng đều phủ một lớp bụi dầy. Tôi chợt thấy có cái gì phản chiếu ánh sáng ở góc phòng, nhè nhẹ đến gần thì thấy có một cái tượng rắn hổ bằng ngọc, lớn độ nữa thân người, chỉ nhìn là đủ biết đây là đồ quý giá. Tôi nhìn cái tượng ngọc mà ngất ngây, trong đời chưa bao giờ thấy một thứ quý giá đến nhường này. Thằng Năm Thầy Bói đến chổ tôi, nhìn thấy cái tượng ngọc, không kìm được đưa tay sờ một cái. Tôi chưa kịp ngăn thì nó đã đụng vào cái tượng ngọc.
Lúc này hai thằng Tư Gà và Năm Hùm cũng đến, nhìn thấy cái tượng ngọc cũng trầm trồ, thằng Tư Gà nói:
"Mình gom cái tượng này, rồi ra khỏi cái chốn này, em thấy có lý hơn mấy anh à"
Tôi định mở miệng nói, thì thấy có cái gì nhiễu giọt trong đầu mình, sờ sờ thì thấy nhớt nhớt. Ngửa đầu lên trên thì thấy cái đầu con rắn Thần đang ở phía trên, nó nhiểu từng giọt dãi xuống. Khè khè mấy cái nghe như thể tiếng cười.
Lúc này chợt nhớ tới câu :"Thà Nghe quỷ khóc còn hơn nghe quỷ cười"
Cả năm thằng lúc này biết sự nguy hiểm đang sát bên tai, manh động là chết. Con Rắn khổng lồ chỉ cần đớp một cái là đủ nhai xương rồi, đâu cần nói đến nọc của nó.