Thiên hạ truyền rằng: Năm xưa, Triệu Khuông Dẫn mang trong lòng hoài bão nhất thống thiên hạ, đi đến Tây Nhạc Hoa Sơn, tình cờ gặp Trần Đoàn, tự Di Hy tiên sinh. Di Hy thấy họ Triệu người cao chín thước, mắt phượng mày ngài, dáng vẻ hiên ngang, khuôn mặt uy nghi nhưng cũng đầy phúc hậu, mới mời lên Nghênh Phong Đỉnh đánh cờ luận đạo.
Qua cuộc nói chuyện đó, bí mật kinh thiên động địa về tấm bản đồ "Sơn Hà Xã Tắc" dần hé mở...
*****
Năm 954, Sài Vinh nắm trong tay bản đồ "Sơn Hà Xã Tắc", đứng ra hiệu triệu anh hùng khắp thiên hạ theo phò tá. Triệu Khuông Dẫn cũng theo đầu quân dưới trướng Sài Vinh. Năm 959, Chu Thế Tông Sài Vinh băng hà, Sài Tông Huấn lên ngôi.
Sơn Hà Xã Tắc - Hồng Nhan Tri Kỷ, sống vào thời loạn không thể vẹn toàn cả hai. Họ Triệu đã chọn Giang Sơn. Năm 960, Triệu Khuông Dẫn nắm được mảnh bản đồ Sơn Hà Xã Tắc trong tay, phát động Binh biến Trần Kiều, lập ra nhà Tống, tự xưng là Tống Thái Tổ.
Ngày Tống Thái Tổ đăng cơ, bái tạ trời đất, bầu trời trong xanh bỗng xuất hiện một con hươu trắng, từ trời phóng thẳng xuống, ngoạm lấy mảnh bản đồ Sơn Hà Xã Tắc trong tay Triệu Khuông Dẫn, cắn nát ra thành nhiều mảnh, thả bay khắp phương trời.
16 năm sau, Tống Thái Tổ băng hà, một lần nữa bí mật về “Sơn Hà Xã Tắc” lại được mở ra. Giang hồ bước vào sóng gió...
Sơn Hà Xã Tắc – Tấm bản đồ chứa đựng bí mật lớn nhất của thời đại.
Sơn Hà Xã Tắc – Tấm bản đồ thay đổi mãi mãi cuộc đời của hàng trăm vạn người.
Sơn Hà Xã Tắc – Tấm bản đồ mở lối đi lên thiên đường, nhưng đồng thời cũng là lời hiệu triệu của tử thần nơi địa ngục.
Sơn Hà Xã Tắc – Bằng hữu tương giao, kẻ đổ máu vì quyền lực tối cao, người lấy thân mình bồi tri kỉ.
Sơn Hà Xã Tắc – Chỉ có chân chính anh hùng mới xứng đáng có được cả giang sơn.
Đích đến của đời người: Ngôi vị cửu ngưỡng hiệu triệu thiên hạ hay danh vọng giang hồ hoặc giả đơn giản chỉ là tìm được mối chân tình nơi hạ thế ?
Sơn Hà Xã Tắc – Nơi mọi truyền thuyết bắt đầu…
Đôi lời tác giả:
Đây là một quyển truyện viết về Võng du. Và hiện tại, mình cũng đã viết được gần trăm chương, vẫn giữ tốc độ ngày từ 2 - 4 chương
Trong truyện, mình sẽ lấy bối cảnh từ Võ Lâm 2 và Kiếm Thế.
Hi vọng, khi các bạn đọc truyện sẽ góp ý đôi lời cho mình, giúp mình nâng cao khả năng viết và ủng hộ mình.
Rating: 18+ (Trong truyện sẽ có những đoạn nhiệt huyết phun trào)
Vào một đêm mùa hạ, dưới bầu trời đêm u ám, một tia sao băng rực rỡ lướt qua bầu trời.
Dưới đêm tối tĩnh mịch đó, một thiếu niên dáng người nho nhỏ, chắp hai tay trước ngực thành kính cầu nguyện.
Sau khi hoàn thành hết thảy, thiếu niên ngửa mặt lên trời, nhìn vào bầu trời đêm bao la vô tận, thở dài:
-Đến khi nào, ta mới trả được mối thù này?
…….
…….
Định mệnh là một cái gì đó thật thần kỳ.
Trong cái thế giới này, dường như có một sợi dây định mệnh nào đó gắn liền số phận với mỗi người, và tất nhiên, thiếu niên cũng không phải là một ngoại lệ.
Ngôi sao băng kia như tia sáng màu lam nhạt, làm cả bầu trời đêm ánh lên màu sắc hiền hoà, khiến cho người ta cảm giác như đang say trong vòng tay mẹ.
Nó đến nhanh, đi cũng nhanh. Dường như, sự xuất hiện của nó là để đáp ứng cho lời nguyện cầu của thiếu niên.
Chỉ thấy nó kéo theo một dãy màu lam nhạt, xa đến tận chân trời, vượt qua tầm mắt của thiếu niên.
Sau đó vài ngày, trong một lần vô tình, một con tàu đánh cá tình cờ phát hiện một tràng cảnh mỹ lệ: “Một ngôi sao lam sắc đẹp tuyệt trần đang trôi nổi trên bầu trời Đông hải”.
Sự kiện đó oanh động cả thế giới, Mỹ, Nga, Nhật, Trung Quốc, …., các cường quốc hùng mạnh trên thế giới đột nhiên như con thiêu thân, dùng hết mọi quyền tài và sức mạnh, thậm chí cả vũ lực để độc chiếm tinh lam này.
Sau vài tháng chiến tranh, đàm phán, rốt cuộc, cả thế giới cũng bình tĩnh lại. Họ nhận ra rằng không ai đủ sức độc chiếm nó cả. Vì thế, các nước quyết định cùng chia sẽ khoả tinh lam, cùng nghiên cứu cho sự phát triển của cộng đồng nhân loại.
…….
…….
3 năm sau.
Trong căn phòng nhỏ, Lam Thiên ngồi trước màn hình máy tính, thành thạo duyệt các tin tức có liên quan tới ngôi sao băng thần bí nọ.
Tuy nhiên, chẳng biết tại sao, sau khi các nước công khai tuyên bố hoà bình được vài tháng, mọi thông tin về khoả tinh lam này đột nhiên bị phong bế, không được công bố rộng rãi nữa.
Giống như mọi lần, tìm kiếm cả buổi trời, Lam Thiên cũng chẳng kiếm được một tin tức nào chính xác cả. Mọi thứ về ngôi sao băng kỳ lạ đó hoàn toàn biến mất, thậm chí có một số người đoán nó là UFO từ ngoài vũ trụ tấn công vào trái đất nhằm tiêu diệt loài người, hay thậm chí có người còn mê tín dị đoan hơn khi đoán nó là sứ giả của Thiên Chúa, Đức Phật giáng lâm giúp con người vượt qua bể khổ….
Đủ loại hình thức thảo luận, đủ loại thông tin, tuy đa phần là vô căn cứ và vớ vẩn nhưng không biết tại sao, Lam Thiên đối với khoả tinh lam này có đặc biệt hứng thú. Dường như, trong vô hình có một liên hệ kỳ lạ nào đó giữa tâm hồn hắn và ngôi sao băng này.
Khi đang định tắt máy đi học, một tiếng buzz lanh lảnh vang lên trong màn hình máy tính.
Mập mạp: Ê Lam Thiên, biết tin gì chưa?
Lam Thiên: Biết gì?
Mập mạp: Thì cái game online “Thiên Hạ”sắp ra đó, mày nhớ chưa?
Thấy mập mạp nhắc tới “Thiên Hạ”, Lam Thiên đột nhiên lâm vào suy nghĩ.
“Thiên Hạ”, đây là hai từ có thể nói đang nổi tiếng nhất hiện nay trên các cộng đồng mạng. Từ một năm trước, “Thiên Hạ” như cơn gió đông xuất hiện, kèm theo những thông tin hết sức thần bí, kích thích thần kinh và thị giác của con người.
Cũng từ đó, “Thiên Hạ” là một trong những thứ được Lam Thiên xếp vào trong danh sách tìm kiếm thông tin của mình, chỉ sau ngôi sao băng thần bí nọ.
Suy nghĩ một hồi, Lam Thiên mới gõ vài câu trả lời lại:
Lam Thiên: Ừ, sao thế mập? Có thông tin gì mới à?
Mập mạp : Hắc hắc, có thì có nhưng ca không nói cho mày biết đâu !
Lam Thiên: F*ck!
Gõ xong một câu chửi thông dụng của quốc tế, Lam Thiên dứt khoát thoát khỏi nick chat, nhanh chóng đăng nhập vào trang chủ của « Thiên Hạ », tự mình tìm kiếm thông tin.
Khác với mọi ngày, trang chủ của « Thiên Hạ » không còn vẻ thần thần bí bí như xưa, thay vào đó, một đoạn lịch sử xuất hiện ngay trên phông nền nâu nhạt, kèm theo một vài thông tin khiến cho nhiệt huyết nam nhi cháy bỏng….
Thiên hạ truyền rằng: Năm xưa, Triệu Khuông Dẫn mang trong lòng hoài bão nhất thống thiên hạ, đi đến Tây Nhạc Hoa Sơn, tình cờ gặp Trần Đoàn, tự Di Hy tiên sinh. Di Hy thấy họ Triệu người cao chín thước, mắt phượng mày ngài, dáng vẻ hiên ngang, khuôn mặt uy nghi nhưng cũng đầy phúc hậu, mới mời lên Nghênh Phong Đỉnh đánh cờ luận đạo.
Qua cuộc nói chuyện đó, bí mật kinh thiên động địa về tấm bản đồ "Sơn Hà Xã Tắc" dần hé mở...
*****
Năm 954, Sài Vinh nắm trong tay bản đồ "Sơn Hà Xã Tắc", đứng ra hiệu triệu anh hùng khắp thiên hạ theo phò tá. Triệu Khuông Dẫn cũng theo đầu quân dưới trướng Sài Vinh. Năm 959, Chu Thế Tông Sài Vinh băng hà, Sài Tông Huấn lên ngôi.
Sơn Hà Xã Tắc - Hồng Nhan Tri Kỷ, sống vào thời loạn không thể vẹn toàn cả hai. Họ Triệu đã chọn Giang Sơn. Năm 960, Triệu Khuông Dẫn nắm được mảnh bản đồ Sơn Hà Xã Tắc trong tay, phát động Binh biến Trần Kiều, lập ra nhà Tống, tự xưng là Tống Thái Tổ.
Ngày Tống Thái Tổ đăng cơ, bái tạ trời đất, bầu trời trong xanh bỗng xuất hiện một con hươu trắng, từ trời phóng thẳng xuống, ngoạm lấy mảnh bản đồ Sơn Hà Xã Tắc trong tay Triệu Khuông Dẫn, cắn nát ra thành nhiều mảnh, thả bay khắp phương trời.
16 năm sau, Tống Thái Tổ băng hà, một lần nữa bí mật về “Sơn Hà Xã Tắc” lại được mở ra. Giang hồ bước vào sóng gió...
Sơn Hà Xã Tắc – Tấm bản đồ chứa đựng bí mật lớn nhất của thời đại.
Sơn Hà Xã Tắc – Tấm bản đồ thay đổi mãi mãi cuộc đời của hàng trăm vạn người.
Sơn Hà Xã Tắc – Tấm bản đồ mở lối đi lên thiên đường, nhưng đồng thời cũng là lời hiệu triệu của tử thần nơi địa ngục.
Sơn Hà Xã Tắc – Bằng hữu tương giao, kẻ đổ máu vì quyền lực tối cao, người lấy thân mình bồi tri kỉ.
Sơn Hà Xã Tắc – Chỉ có chân chính anh hùng mới xứng đáng có được cả giang sơn.
Đích đến của đời người: Ngôi vị cửu ngưỡng hiệu triệu thiên hạ hay danh vọng giang hồ hoặc giả đơn giản chỉ là tìm được mối chân tình nơi hạ thế ?
Sơn Hà Xã Tắc – Nơi mọi truyền thuyết bắt đầu…
******
Sau 3 ngày kể từ lúc trang chủ “Thiên Hạ” đăng tải nội dung cốt truyện, mọi thông tin của game đã dần sáng tỏ. Thì ra, bối cảnh của “Thiên Hạ” được bắt nguồn từ tấm bản đồ Sơn Hà Xã Tắc nọ.
Đồng thời với nội dung cốt truyện, “Thiên Hạ” cũng thông báo sẽ bắt đầu mở cửa tiến hành Alpha Test vào một tháng sau.
Lam Thiên sau khi xem hết những tin tức đó, trong lòng cuồng hỉ không thôi.
Chẳng biết tại sao, hứng thú của Lam Thiên đối với cái game “Thiên Hạ” này không hề ít hơn ngôi sao băng thần bí nọ. Thậm chí, trong mơ hồ, hắn nhận ra có một mối liên hệ nào đó giữa hai thứ này với nhau. Tuy nhiên, đoán vẫn chỉ là đoán, không hề có một sự thật nào chứng minh mối liên hệ giữa hai chúng nó cả.
Lam Thiên sau vài ngày trăn trở, dứt khoát đem chuyện tình này vứt ra khỏi đầu, không muốn tốn công sức và tinh lực đi làm một chuyện vô vọng như vậy nữa.
Ngồi trong lớp, Lam Thiên gần như vô thức đem lão già hói đang hăng say nói về lịch sử thế giới khiến cho hai bàn đầu lớp học gần như luôn trong tình trạng mưa rào đầu hạ - thành hình tượng heo mẹ kêu éc éc .
Lão già hói vẫn không hề cảm thấy xấu hổ, da mặt dày như tường thành, lâu lâu lại còn liếc mắt khắp cả lớp thị uy xem có ai dám lơ đãng trong tiết học của lão không.
Đột nhiên, ánh mắt của lão dừng lại ở cuối lớp, chính xác là tại trên thân hình một gã mập mạp đang hăng say ngủ gật, nưới dãi còn rơi vãi trên bàn học. Thỉnh thoảng, mập mạp còn chép chép miệng, tỏ vẻ như thích ý lắm, bộ dáng muốn bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu dâm đãng.
Lão già hói thấy hành động hồn nhiên ngủ gập trong lớp của mập mạp, tức muốn trẹo lưỡi. Đặt biệt là lâu lâu hắn lại chép chép miệng dâm đãng, quả thật khiến cho lão gần như phát điên lên.
Lê cái thân hình béo ú của mình cùng với vài cọng tóc lưa thưa tới trước bàn mập mạp, lão vỗ mạnh tay đồng thời quát lên:
-Lý Kiệt, em tỉnh dậy ngay cho tôi!
Mập mạp Lý Kiệt đang trong giấc xuân mộng tuyệt vời, sắp tới đoạn gay cấn hấp dẫn thì bị phá đám, nổi sùng lên. Còn chưa mở mắt, miệng đã buông ra câu chửi:
-Con mịa nó, thằng khốn nào dám phá giấc ngủ của ông? Bộ chán sống rồi hả?
-Là thằng khốn này nè!
Lão già hói thấy mập mạp còn dám mở miệng chửi mình, hàm răng nghiến muốn rớt ra. Tuy nhiên, dù sao lão cũng là giáo sư lâu năm, tố chất nghề nghiệp vẫn còn khá tốt. Lão vẫn không nổi trận lôi đình ngay, trừng mắt tức giận nhìn vào khuôn mặt xanh lét của mập mạp.
Lại nói, Lý Kiệt mập mạp quả đúng là đen đủi. Chọc ai không chọc, ai ngờ lại chọc đúng sát tinh của lớp 11 này. Aiz, con mịa nó vận khí so *** chó còn thúi hơn ah!
Mập mạp một bên lau mồ hôi, một bên rặng ra nụ cười còn khó coi hơn heo nái, giả lả nói:
-Ai yêu! Thầy Minh Hạo, hôm nay thầy đẹp trai phong độ quá a! Tóc xanh lưa thưa bay tá lả, sắp rụng mẹ nó rồi….
Càng nói, mập mạp càng giảm thấp âm thanh, đến khi thấy khuôn mặt của lão già hói gần như bốc hoả thì rốt cuộc im bặt. Con mịa nó, chết lão tử rồi a!
Lam Thiên ở một bên thấy mập mạp thốt ra câu kinh điển, nhịn không được bật cười. Lúc đầu thì còn nho nhỏ, về sau do không kiềm nén được kêu lên thành tiếng, khiến cho cả lớp được một trận cười nghiêng ngả. Thậm chí, có bạn học còn cười đến nỗi đau dạ dày, đấm ngực giậm chân vì không thể ngừng cười được.
Aiz, mập mạp Lý Kiệt đáng yêu quá a!
Nhìn lũ học trò đang nhe răng cười khắp cả lớp, lão già hói hai mắt phóng hoả, nghiến răng nghiến lợi nói với mập mạp:
Lý Kiệt mặt mày xanh lét, đảo đảo cặp mắt híp như cọng chỉ của mình vài vòng. Rồi dường như nghĩ đến cái gì đó, mập mạp hấp tấp trả lời:
-Thầy Minh Hạo, thầy nể tình em lần đầu phạm lỗi, tha cho em một con đường sống được không? Nếu,… nếu thầy muốn, ừ, em coi như hi sinh một lần cũng được.
Vừa nói, mập mạp vừa nháy mắt đưa tình với lão già hói, bộ dáng dâm đãng mười phần.
Lão già hói Minh Hạo nghe vậy, quả thật động tâm. Tuy nói lão năm nay đã gần 50 tuổi, nhưng tiếng xấu của lão đồn xa, gần như cả trường cấp 3 Đông Hải này ai ai cũng biết chứng bê đê của lão. Vì thế, lời khẩn cầu của mập mạp đã đánh động tới cái bộ phần nào đó cũa lão bê đê.
Lão già giả bộ ho khan, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ lấy một biện pháp thuận tiện cả đôi đường, vừa đem chuyện lớn này hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không; vừa tính toán làm sao dụ thằng mập này lên giường với gả.
Trong khi lão còn đang suy nghĩ, Lam Thiên ở một bên nhìn hai tên vô sỉ một già một trẻ đánh mắt đưa tình với nhau, hận không thể một đạp đem cả hai tên đá xuống cái lầu 7 này.
Còn chưa đợi cái ý tưởng tuyệt vời đó thành hiện thực, lão già hói đột nhiên nói:
-Hừ, Lý Kiệt. Em tưởng chỉ một lời xin lỗi là có thể chối bỏ trách nhiệm và hành vi ngủ gật, đồng thời xúc phạm giáo viên của em hả?
Vừa nói, lão vừa đánh mắt cho Lý Kiệt mập mạp.
Lý Kiệt không hổ là ăn no rửng mỡ, trông mặt mà bắt hình dong, chỉ với cái liếc mắt của lão già là đã biết sự việc có cửa, nhanh chóng xuống nước năn nỉ.
-Thầy Minh Hạo à, thầy làm ơn tha cho em một lần này đi mà. Thầy độ nhân độ lượng, đừng chấp với kẻ tiểu nhân, à không, tiểu tử như em mà.
Minh Hạo nghe vậy, giả bộ suy nghĩ một hồi, chậm rãi nói tiếp:
-Hừ, nể tình em phạm lỗi lần đầu, tôi tha cho em một lần cũng được. Tuy nhiên, em phải trả lời một câu hỏi của tôi, được thì thôi, mà không được thì hết giờ em xuống văn phòng gặp tôi. Như thế nào?
Mập mạp ở đâu còn dám cãi, gật đầu liên tục như cái máy. Thấy vậy, Lam Thiên và mọi người có cảm giác như đang xem một khối mỡ lắc lư dao động, buồn cười vô cùng.
Lão già giả bộ vuốt vuốt chòm râu dê của mình, nhìn lên bảng học thấy đang dạy tới phần lịch sử của Việt Nam, trận Bạch Đằng hào hùng năm 938. Cảm thấy đây là một vấn đề ưng ý, đồng thời khá đơn giản, lão liếc mắt nhìn mập mạp, hỏi:
-Nói cho tôi biết, năm 938, có sự kiện lịch sử nào xảy ra?
Mập mạp Lý Kiệt nghe lão hỏi thì toát mồ hôi, hai con mắt bé tí đảo qua đảo lại như kẻ trộm, đồng thời đánh mắt ra hiệu cho Lam Thiên giúp mình.
Nhìn thấy chỉ một câu trả lời đơn giản vậy mà mập mạp chết bầm này vẫn không thể trả lời được, Lam Thiên lắc đầu cảm thán. Đang định nhắc nhở hắn cho qua chuyện, đột nhiên một ý nghĩ tức cười hiện lên trong đầu Lam Thiên. Nghĩ tới đó, Lam Thiên không nhịn được đắc ý, đồng thời lén lút ra dấu cho mập mạp.
Mập mạp vì khá thân với Lam Thiên, mọi hôm chỉ cần nhìn sơ qua dấu tay của hắn là đã đoán ra tám chín phần của sự việc.
Hôm nay cũng vậy, nhìn thấy Lam Thiên đang ra dấu, mập mạp giơ ngón cái, bảo hắn yên tâm, đồng thời quay mặt tự tin nới với lão già hói:
-Thưa thầy, năm 938, Sài Vinh nắm trong tay bản đồ "Sơn Hà Xã Tắc", đứng ra hiệu triệu anh hùng khắp thiên hạ theo phò tá…..
Mập mạp càng nói càng hăng say, không hề để ý đến gương mặt xanh lét của giáo sư Minh Hạo, cuối cùng, hắn còn hét lên:
- Sơn Hà Xã Tắc – Nơi mọi truyền thuyết bắt đầu…
Oa ha ha ha!
Khi câu cuối cùng của mập mạp vừa dứt, cả lớp bò lăn bò càng ra cười. Đồng thời, có vài người lén lút giơ ngón cái với mập mạp, ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
Mập mạp lúc đầu còn tưởng mình đã trả lời đúng, tránh thoát một kiếp thì giương giương đắc ý, vẫy tay chào, đồng thời hôn gió khắp cả lớn.
Tuy nhiên, khi lia mắt sang nhìn vào khuôn mặt vừa xanh vừa đỏ của giáo sư Minh Hạo, cuối cùng mập mạp cũng nhận ra đại sự không ổn rồi.
Minh Hạo mặt mày xanh lét như tàu lá chuối, rít qua kẽ răng mà nói:
-Lý Kiệt, em với tôi xuống văn phòng ngay bây giờ. Cả lớp, nghỉ!
Lam Thiên ngồi ở góc phòng, nhìn một già một trẻ thất thểu bước ra khỏi lớp, ha ha cười lớn. Đồng thời còn làm một thủ thế giống như cầu chúc cho mập mạp tai qua nạn khỏi.
Aizz, thiếu gia ta quả là con người thiện lương a!
………
………
Khoảng nửa tiếng sau, mập mạp mặt vàng như nghệ, chán nản trở lại lớp học. Người còn chưa tới đã nghe hắn nghiến răng nghiến lợi quát:
-Con mịa mày Lam Thiên, sao mày ác quá vậy. Dám chơi ca à, ca sẽ cho mày biết tay!
Vừa nói mập mạp vừa hùng hổ, chạy như bay tới góc phòng của Lam Thiên, đồng thời sử dụng chiêu mà mấy tên mập thích nhất: Lấy thịt đè người. Chỉ thấy thân hình của mập mạp do được gia tốc từ xa, phi là là cách mặt đất khoảng chừng vài cm, tông thẳng vào Lam Thiên.
Lam Thiên ở đâu mà chịu chết, từ khi nghe giọng the thé của mập mạp, hắn đã gần như đoán ra diễn tiến của sự việc, đồng thời thủ thế sẵn.
Khi thấy mập mạp không quản ba bảy hai mốt lao thẳng vào mình, Lam Thiên nhẹ nhàng tránh thoát khỏi ghế, đồng thời với tay lấy cái cặp, chạy như bay ra khỏi lớp.
Vừa ra ngoài, Lam Thiên thò đầu vào nhìn thân hình béo ú của mập mạp, cất giọng mỉa mai:
-Sơn Hà Xã Tắc – Nơi mọi truyền thuyết bắt đầu nha!
Ha ha ha!
Bỏ lại một câu nói xỏ đó, Lam Thiên tiêu sái bước ra khỏi trường trong ánh mắt ngưỡng mộ của đồng học.
……..
……..
Sau khoảng một tháng chờ đợi, đồng thời chống trả với mập mạp, rốt cuộc Lam Thiên cũng đợi được tới ngày ra mắt của “Thiên Hạ”.
“Thiên Hạ” ra mắt, cả thế giới sôi trào.
Lam Thiên ngồi trước màn hình laptop của mình, nhìn những thông tin của game mà lòng tràn đầy hi vọng. “Thiên Hạ”, có khi đó lại là nơi mà hắn đổi đời, là nơi mà hắn có thể thoả mãn tất cả dục vọng của mình.
Lam Thiên sau khi xem xong, đóng máy tính lại, đồng thời chạy tới đầu giường tìm kiếm những chỗ giấu tiền của mình.
Loay hoay hơn cả tiếng đồng hồ, Lam Thiên cũng gom góp được đủ 100 USD để mua kính Thiên Hạ.
-Aizz, tháng này mì tôm thẳng tiến rồi!
Lam Thiên cảm thán một hồi, thay chiếc áo sơ mi và quần jean vào, bước ra khỏi phòng.
Trời chiều mùa hạ ở Nhật không có nóng như trong tưởng tượng của Lam Thiên. Từ khi sang Nhật đến nay, thời gian trôi qua đã gần một năm. Trong một năm đó, Lam Thiên ở khu người Việt, vừa tìm công việc làm thêm,vừa đi học. Đồng thời, khi rảnh rỗi hắn còn quyết định học thêm tiếng anh và tiếng Nhật.
Tuy bận rộn và khó khăn như thế nhưng Lam Thiên vẫn chưa bao giờ hối hận. Có lẽ, từ một thiếu gia con nhà giàu, không, phải nói chính xác hơn là thiếu gia con tư sinh nhà giàu trở nên lung lạc như cái bộ dáng này, ai cũng sẽ tiếc nuối cho Lam Thiên.
Tuy nhiên, Lam Thiên chưa bao giờ thấy tự hào, đồng thời yêu mến gì cái gia tộc lạnh lùng đó của mình.
Sau khi mẹ mình bị bà cả lập mưu hãm hại qua đời, Lam Thiên nhất quyết bỏ nhà ra đi, tránh xa cái gia tộc tàn nhẫn đó. Hắn muốn chứng minh cho họ thấy, đứa con tư sinh như hắn sẽ từ hai bàn tay trắng, lập nên tất cả.
Xếp hàng chờ đợi tàu điện ngầm, Lam Thiên lơ đãng nhìn dòng người đang hối hả, bận rộn này.
Qua Nhật 1 năm, Lam Thiên học được rất nhiều điều, đặc biệt là những đức tính tốt của người Nhật. Trong đó, nhẫn nại và xếp hàng là một trong những điều mà Lam Thiên tâm đắc nhất.
Đợi khoảng 10 phút, rốt cuộc đến lượt mình, Lam Thiên mua vé và bước lên tàu điện ngầm đến Kyoto.
……
Đứng trước toà nhà KingSen, một trong những đại diện chính của Thiên Hạ ở Nhật Bản, Lam Thiên thổn thức không thôi.
Chỉ thấy toà nhà KingSen này cao khoảng 50 tầng lầu, bề ngoài trang trí như một khách sạn 5 sao, cực kỳ xa hoa và tráng lệ.
Lam Thiên cảm thán một hồi, rốt cuộc cũng nhớ tới công việc chính của mình ngày hôm nay.
Cửa tự động mở ra, Lam Thiên theo đoàn người bước vào toà nhà.
Vừa bước vào, một tiếp viên dáng người nóng bỏng, trước lồi sau lõm đến trước mặt Lam Thiên, cúi đầu chào hỏi:
-Xin chào ngài, ngài có phải tới đăng ký tài khoản Thiên Hạ không ạ?
Lam Thiên gật gật đầu, âm thầm nuốt nước miếng. Mịa nó, cái công ty KingSen này thật biết chọn hàng, chỉ thấy tiếp viên ở đây em nào cũng chân dài váy ngắn, dáng người hoả bạo, trên gương mặt luôn treo nụ cười chức nghiệp.
Nữ tiếp viên thấy Lam Thiên xác nhận, mỉm cười nói:
-Vậy phiền ngài đi theo tôi, tôi sẽ dẫn ngài đến phòng làm hồ sơ và thủ tục.
Vừa dứt lời, nữ tiếp viên quay người lại, bước đi trước dẫn đường.
Lam Thiên ở phía sau, hai mắt như lửa cháy nhìn vào cặp mông mây mẩy đang lắc lư đung đưa trước mặt mình, âm thầm nuốt nước miếng.
Mịa nó, thật muốn tới vỗ một phát, tận tình xoa nắn a!
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng có cho mười cái lá gan Lam Thiên cũng không dám làm. Thứ nhất: Lam Thiên chỉ có sắc tâm mà không có sắc đảm. Thứ hai, cái công ty KingSen này nói riêng hay Thiên Hạ nói chung là do một cỗ thế lực cực lớn trên thế giới điều hành, loạn choạng có khi hắn xuống biển thăm cá mập lúc nào cũng không biết.
Có nén cảm giác muốn xông tới xoa nắn cặp mông mỹ diệu đó của cô tiếp viên, Lam Thiên không nhanh không chậm đi phía sau, đồng thời tận tình thoả mãn cho cặp sắc nhãn của mình.
-Ừ, không ăn được nhưng đâu có ai cấm thiếu gia nhìn chứ. Hắc hắc, thiếu gia ta phải nhìn cho đã con mắt mới được a!
-Thưa ngài, mọi thủ tục và xác nhận chứng minh thư đều đã xong, mời ngài kiểm tra lại và ký vào hợp đồng.
Lam Thiên từ tay một mỹ phụ khoảng chừng 35 tuổi tiếp nhận một xấp hồ sơ, lật qua vài cái rồi ký tên vào, đưa trả lại cho mỹ phụ.
Mỹ phụ kiểm tra một hồi, cảm thấy không có vấn đề gì thì chia làm hai bản, một bản đưa cho Lam Thiên, một bản thì cất vào trong ngăn tủ.
-Mọi thủ tục pháp lý đã xong rồi, bây giờ ngài còn có thắc mắc gì không? Nếu có thì ngài hãy đặt câu hỏi, tôi sẽ tận tình giải đáp cho ngài.
Lam Thiên lắc đầu, cảm thấy cũng không còn thắc mắc hay cần tìm hiểu vấn đề gì, chỉ nhàn nhạt cười.
Mỹ phụ thấy vậy, mỉm cười rồi nói:
-Vậy thì ngài có thể về được rồi. Hi vọng ngài sẽ vui vẻ và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
……
Rời khỏi toà nhà KingSen, Lam Thiên ngoái đầu lại nhìn, trong lòng mỉa mai nói:
-May mắn ư! Có lẽ…….
Còn đang miên man suy nghĩ, Lam Thiên vô tình đụng phải một cô gái.
-Ui da!
Chỉ thấy cô ta la lên một tiếng, cúi người xuống xoa xoa cổ chân bị trật của mình.
Lam Thiên bị tiếng kêu êm ái của cô gái kéo trở về với thực tại, giật mình hoảng hốt nhìn vào nàng.
Cô gái đó khoảng 24 – 25 tuổi, dáng người cao gầy, tầm 1m73. Làn da trắng ngà, mái tóc dài tuỳ ý vắt qua vai, đôi môi đỏ mọng căng đầy, chỉ nhìn một lần mà Lam Thiên đã xúc động tới mức xém nhào vào hôn nàng.
Cô gái ngửa mặt lên nhìn Lam Thiên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận, mở miệng chửi:
-Này, cậu đi đứng thế hả?
Lam Thiên xấu hổ cười cười, vươn tay đỡ cô gái dậy, cúi đầu tạ lỗi:
-Xin thứ lỗi, vừa rồi tôi đang mãi mê suy nghĩ một vấn đề, không để ý đụng vào cô. Thành thật xin lỗi.
Cô gái thấy Lam Thiên chịu nhận sai, dịu đi một chút, nhăn nhó nói:
-Lần sau đi đứng nhớ nhìn trước nhìn sau, đừng có thất thần rồi tông vào người ta như vậy. Thôi được rồi, cậu đi đi!
Dứt lời, cô gái bỏ mặc Lam Thiên, cất bước vào trong toà nhà.
Lam Thiên từ phía sau nhìn bóng lưng nàng, trong lòng cảm thán không thôi.
Cái gì gọi là gương mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ?
Đấy chính là một bằng chứng sống động nhất.
Cô gái đó mày như tranh vẽ, đôi mắt sâu lắng, trầm buồn như mặt nước tĩnh lặng. Nàng chỉ nhăn mày, nhíu mũi nhưng lại gây cho Lam Thiên một ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
Đứng tại chỗ nhìn cho tới khi bóng dáng của nàng khuất sau cánh cửa tự động, Lam Thiên mới cười khổ.
-Aizz, mày nên thực tế một chút đi Lam Thiên à! Cô gái vừa rồi bộ ngực chắc cũng phải 34D, dáng người hấp dẫn lại xinh đẹp như vậy. May mắn đụng trúng một lần coi như vạn hạnh rồi, đừng có mơ mộng viễn vông nữa!
……..
……..
Có lẽ đụng trúng vào cô gái đó chỉ là một điểm xuyến cho cuộc đời mình, Lam Thiên dứt khoát đem hình bóng cô gái đó chôn sâu vào trái tim, bắt đầu đối diện với cuộc sống thê thảm sắp tới.
-Mịa nó, ai đời thiếu gia con nhà giàu như mình lại thê thảm như vầy. Mì tôm mà còn phải xin hàng xóm. Aizz,….
Vừa nói, Lam Thiên vừa giơ giơ một chiếc kính đen tới trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Mịa nó, cái kính Thiên Hạ này ngốn gần hết khoản tiền làm thuê tháng trước của mình rồi. Kính ơi kính, tao đặt hết niềm hi vọng đổi đời vào mày rồi đấy. Mày ngàn vạn lần đừng làm tao thất vọng.
Lam Thiên nói tới đây, đeo chiếc kính vào và leo lên giường.
Hôm nay là ngày 3/6/2015, ngày Thiên Hạ chính thức bắt đầu Alpha Test.
Cùng thời gian này, trên thế giới có khoảng 8 tỷ người đang thấp thỏm lo âu, chờ đợi giống Lam Thiên, chờ đợi cái trò chơi được mệnh danh Thế giới thứ hai của con người chính thức khai mở.
Đúng 7h30 phút, hệ thống sever chính thức vận hành, chiếc kính Thiên Hạ vẫn im lặng bấy lâu đột nhiên vang lên thanh âm:
-Kính Thiên Hạ loại D, độ chân thật đạt 70%. Hệ thống đang truyền tải thông tin, xin đợi trong giây lát.
Chỉ khoảng 3 giây sau, hệ thống lại tiếp tục vang lên thanh âm:
-Kiểm tra thông tin hoàn tất, bắt đầu tiến hành quét nhận dạng thông tin người chơi.
Lại tốn thêm khoảng 3 giây, sau khi một tia sáng đỏ quét khắp người Lam Thiên được thu hồi lại trong chiếc kính Thiên Hạ, hệ thống thông báo tiếp:
-Xin ngài đặt tên nhân vật của mình.
-Lam Thiên!
-Ký danh Lam Thiên được chấp nhận. Đặt tên thành công.
-Lam Thiên, tư chất thuộc loại Nam tiêu chuẩn: Sức mạnh 5, Gân cốt 4, Thân pháp 5, Nội công 4, Linh hoạt 2.
Sau khi thông báo thông tin nhân vật của mình cho Lam Thiên xong, hệ thống bắt đầu chiếu cho hắn xem những khung cảnh hoành tráng.
Nơi chiến trường rực lửa, cờ xí bay đầy trời, những anh hùng hào kiệt tay nắm chặt vũ khí, ngửa đầu lên trời hét vang, lao nhanh vào giữa dòng quân địch….
Nơi chiến trường rực lửa, một vị tướng quân hiên ngang lẫm liệt, mình mặc Tử Viêm Chiến Bào, uy mãnh như chiến thần thời thượng cổ, đang thống lĩnh các lộ hào kiệt dũng cảm xông vào lòng địch…..
Nơi chiến trường rực lửa, tình yêu và tình huynh đệ thăng hoa!!!
…….
Nhìn những khung cảnh mỹ lệ và máu lửa ấy, nhiệt huyết trong lòng Lam Thiên đột nhiên sôi trào, hưng phấn cực độ.
Khoảng 1 phút sau, sau khi Lam Thiên xem hết những đoạn giới thiệu đó, hệ thống tự động chuyển sang một khung cảnh khác, chỉ thấy một màn sáng trắng bao bọc cả người hắn….
……
……
-Thiếu chủ, thiếu chủ. Ngài mau tỉnh dậy đi!
Lam Thiên khó nhọc mở to hai mắt, phát hiện trước mặt mình là một gương mặt tuyệt mỹ, tuy nhiên thần thái lại hết sức lo lắng, đang cẩn thận chăm sóc cho mình.
Lam Thiên sửng sốt, cái gì thế này?
Thiếu phụ thấy Lam Thiên tỉnh lại thì mừng rỡ ra mặt, ôm chầm lấy hắn rồi khóc oà lên:
-Ông trời có mắt, ông trời có mắt! Cuối cùng thì thiếu chủ cũng đã tỉnh lại rồi! Thu Di mừng quá!
Lam Thiên đầu to như cái đấu, nghi hoặc hồi lâu. Hắn nhớ rõ ràng là mình đang chơi game “Thiên Hạ”, sao lại trở thành thiếu chủ rồi nhỉ?
Thu Di thấy Lam Thiên đã tỉnh lại, còn đang ngơ ngác nhìn mình thì mỉm cười, dịu dàng nói:
-Thiếu chủ đột nhiên bệnh nặng hơn 2 tháng, bây giờ mới tỉnh lại, chắc là còn chưa khoẻ. Để Thu Di đi nấu miếng cháo cho thiếu chủ bồi bổ nhé!
Lam Thiên sau một phút thất thần, quay đầu nhìn lại mỹ phụ tuyệt mỹ trước mặt mình, hỏi một cách ngờ vực:
-Đây…. Đây là đâu?
Thu Di thấy Lam Thiên hỏi mình, sửng sốt nhìn hắn rồi lo lắng sờ vào đầu Lam Thiên, đến khi phát hiện thấy không có gì bất thường thì mới an tâm trả lời:
-Thiếu chủ, đây là Long Tuyền Thôn! Là nhà của thiếu chủ mà. Thiếu chủ không nhớ gì sao?
Long Tuyền Thôn?
A a!
Khi nghe đến cái danh tự này, cuối cùng Lam Thiên cũng đã hiểu rõ được hết thảy đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra, lần này nhân phẩm của Lam Thiên bạo phát, hắn may mắn trở thành một trong mười vị thiếu chủ của thập đại tân thủ thôn trong “Thiên Hạ”.
Cái gọi là thập đại tân thủ thôn chính là 10 thôn làng dành cho các tân thủ lần đầu gia nhập vào game, hệ thống sẽ tự động phân chia vào các khu vực khác nhau, bao gồm: Vân Trung Trấn, Long Môn Trấn, Ba Lăng Huyện, Đạo Hương Thôn, Giang Tân Thôn, Thạch Cổ Trấn, Long Tuyền Thôn, Thiên Hoả Thôn, Lệ Giang Thôn, Thiên Kiều Thôn.
Tất nhiên, 10 tân thủ thôn này chỉ áp dụng cho châu Á mà thôi, còn những nước châu Âu, châu Phi,… khác thì sẽ có những tân thủ thôn riêng dành cho họ.
Ứng với thập đại tân thủ thôn là thập đại thiếu chủ, là chọn lựa ngẫu nhiên trong hàng trăm triệu người chơi lấy một người, sẽ có xuất phát điểm cao hơn người chơi khác. Và nhân vật chính của chúng ta là anh chàng may mắn đó, Lam Thiên – Thiếu chủ Long Tuyền Thôn.
Sau khi tốn khoảng 15 phút trò chuyện với Thu Di, lấy cớ là bệnh nặng nên quên hết mọi việc lúc trước, Lam Thiên từ miệng của mỹ phụ đã biết được thêm khá nhiều việc.
Mỹ phụ Thu Di tên thật là Bạch Thu Lâm, do ngày thường vị thiếu chủ Long Tuyền Thôn này hay gọi là Thu Di cho thân mật nên nàng thường xưng như vậy trước mặt hắn. Với cách gọi này, Lam Thiên cũng chẳng ý kiến, cứ mở miệng là Thu Di, Thu Di liên tục khiến cho gương mặt tuyệt mỹ của thiếu phụ càng thêm rạng rỡ, liên tục nở nụ cười.
-Thiếu chủ, vài hôm nữa là sinh nhật người, người cũng đã trưởng thành, có thể hành tẩu giang hồ rồi. Dạo gần đây người cứ luôn miệng hỏi thăm chuyện tình của phụ mẫu, Thu Di không muốn nói cho người biết vì sự thật bên trong có quá nhiều khúc mắc. Hôm nay Thu Di sẽ không giấu giếm nữa, nhưng trước khi nói cho người biết, người cần phải hiểu rõ một vài qui tắc trên giang hồ, nếu không Thu Di sẽ không an tâm để người một mình bôn ba như thế!
Lam Thiên nghe Thu Di nói thì trợn tròn mắt, ta kiếm cha mẹ ta hồi nào. Tuy trong lòng ý kiến là thế nhưng Lam Thiên biết đây là hoàn cảnh của vị thiếu chủ Long Tuyền Thôn này, đành phải ngậm ngùi thừa nhận.
-Thu Di, ta biết rồi.
Bạch Thu Lâm thấy Lam Thiên chịu nghe lời như vậy thì trong lòng rất vui mừng, tiếu ý trên mắt càng đậm. Nàng càng nhìn Lam Thiên càng thấy thuận mắt, không uổng công là thiếu chủ mà nàng hết lòng yêu mến.
Suy nghĩ một chút, Bạch Thu Lâm tiếp tục nói:
-Thiếu chủ, nói thật cho người biết, trong Long Tuyền Thôn này, có một người tên là Long Ngũ, 30 năm trước là thủ lĩnh nghĩa quân. Hồi ấy, mọi người gọi ông là Long lão thái gia, rất có tiếng tăm trên giang hồ. Thiếu chủ hãy đi tìm và trò chuyện với ông ta, ông ta sẽ chỉ bảo cho thiếu chủ những điều vô cùng hữu ích.
Lam Thiên nghe Bạch Thu Lâm khuyên bảo, hơi đắn đo suy nghĩ rồi hỏi lại một cách ngờ vực:
-Lỡ ông ta không chịu giúp cho ta thì sao?
Bạch Thu Lâm thấy vậy thì phì cười, cốc một cái lên đầu Lam Thiên:
-Thiếu chủ, chẳng lẽ người quên ta là thủ lĩnh nghĩa quân sao? Chỉ cần người báo tên ta là Long lão sẽ giúp ngài mà. À đúng rồi, thiếu chủ hãy cầm củ nhân sâm này đưa cho Long lão, kêu ngài nhớ dùng để bồi bổ sức khoẻ…
Lam Thiên thấy vậy thì không cho là đúng, nếu Thu Di đã là thủ lĩnh nghĩa quân thì sao không chỉ cách luôn đi, còn phải vòng vèo làm gì. Tuy nghĩ là nghĩ vậy, nhưng Lam Thiên vẫn thành thật chấp nhận, vì hắn biết đây là nhiệm vụ của trò chơi, không thể từ chối được.
Quả nhiên, sau khi Lam Thiên đồng ý, hệ thống phát ra âm thanh vang lên bên tai hắn:
-Lam Thiên tiếp nhận nhiệm vụ chính tuyến: “Thân thế chi mê”
-Lam Thiên tiếp nhận nhiệm vụ phụ: Sồ Phượng Thanh Minh.
Nhận được nhiệm vụ, sau khi xem sơ qua, Lam Thiên nhận ra cái nhiệm vụ Sồ Phượng Thanh Minh là nhiệm vụ nhỏ trong nhiệm vụ chính tuyến “Thân thế chi mê”.
Bước ra khỏi phòng, Lam Thiên theo hướng chỉ của Thu Di bắt đầu tìm tới nơi ở của Long Ngũ.
Vừa đi, Lam Thiên vừa cẩn thận xem xét thông tin nhân vật của mình.
Nhân vật: Lam Thiên
Đẳng cấp: 1
Danh vọng: 0
Sinh lực: 100/100
Nội lực: 29/29
Thể lực: 100/100
Ngoại công: 15 – 25
Nội kích: 23 – 38
Chính xác: 22
Ngoại phòng: 1% + 0
Nội phòng: 1% +0
Né tránh: 6
Chí mệnh: 1
Khắc né: 1
Tốc độ đánh: 71
Sức mạnh: 5
Nội công: 4
Gân cốt: 5
Thân pháp: 5
Linh hoạt: 2
Tiềm năng: 0
Sau khi xem xong, Lam Thiên chú ý tới những thông số của thuộc tính tiềm năng.
Trước khi game Thiên Hạ ra mắt, trên trang chủ cũng đã bắt đầu cập nhật một vài dữ liệu quan trọng lên ra mắt cộng đồng, trong đó có những vấn đề liên quan tới nó.
Lam Thiên lúc đó do rảnh rỗi, nghiên cứu ở phương diện này rất kỹ nên chỉ trong chốc lát, kiến thức về nó đã hiển hiện ngay trong đầu.
“Thiên Hạ” khi được nghiên cứu, các nhà phát hành đã phát triển nhân vật của người chơi sao cho sát với thực tế nhất. Vì thế, các hạng mục Sức mạnh, Nội công, Gân cốt, Thân pháp, Linh hoạt là rất quan trọng đối với từng người chơi, vì nó phản ảnh thực tế đến độ mạnh yếu của từng người.
1. Sức mạnh:
Sức mạnh ảnh hưởng đến lực, khí, thần của nhân vật, với người tu luyện hệ ngoại công càng thể hiện rõ qua chiến đấu, lực sát thương và vác nặng.
2. Nội công:
Nội công ảnh hưởng đến tinh, khí, thần của nhân vật, với người tu luyện hệ nội công càng thể hiện rõ qua chiến đấu, lực đánh mạnh yếu, phòng thủ nội công.
3. Gân cốt:
Gân cốt ít nhiều ảnh hưởng đến sinh lực của nhân vật và phòng thủ đánh ngoại.
4. Thân pháp:
Nói lên tính linh hoạt của nhân vật, động tác nhanh nhạy giúp nhân vật chiến thắng một cách dễ dàng. Thân pháp quyết định tốc độ đánh lẫn chính xác, ảnh hưởng đến né tránh.
5. Linh hoạt:
Giúp nhân vật quan sát sự vật xung quanh một cách tỉ mỉ. Trong chiến đấu quan sát tốt giúp ta né được đòn đối phương, phát hiện điểm yếu chiêu thức từ đó nhân cơ hội ra đòn chí mạng. Linh hoạt quyết định né tránh, chí mạng và tất né, ảnh hưởng chính xác và tốc độ đánh.
Lam Thiên vừa đi vừa suy nghĩ, phút chốc đã tới giữa Long Tuyền Thôn.
Bây giờ đã trải qua khoảng nửa tiếng, người chơi từ khắp nơi trên thế giới đều ào ào đăng nhập vào “Thiên Hạ” khiến cho tình trạng kẹt đường xảy ra ở khắp nơi.
Lam Thiên khó nhọc chen chúc vào giữa dòng người xô bồ đó, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn khắp bốn phía.
Long Tuyền Thôn danh như ý nghĩa. Khắp thôn đều được điêu khắc bởi những kim long uốn lượn, gầm thét trong bầu trời.
Nhìn thấy những con kim long ấy, Lam Thiên như cảm nhận được mình đang sống trong một thế giới cổ đại, thoả sức vùng vẫy trong bầu trời bao la vô tận.
Kiến trúc trong thôn mang đậm phong cách riêng biệt của thành cổ. Bờ tường cửa quán và những cây cột gỗ chi chit giấy đính, được đóng vững chắc bằng đinh tán, phần lớn là được viết bằng chữ tượng hình.
Sau khi thoả thích nhìn ngắm những kiến trúc thời cổ đó, Lam Thiên mới nhớ tới nhiệm vụ chính của mình, tìm kiếm Long Ngũ thái gia.
Khác với những người chơi khác, Lam Thiên xuất phát điểm đã hơn bọn họ rất nhiều, không cần phải cố gắng chen lấn khổ cực để xin một cái nhiệm vụ.
Nhận ra được lợi ích của bản thân, Lam Thiên cảm thấy mình có phần hơi lãng phí thời gian, đành ba chân bốn cẳng chạy tới tìm Long Ngũ.
Nhìn thấy Lam Thiên đang phi thân tới, một lão già từ bi thiện mục, đầu tóc bạc trắng đứng trong lương đình, hai tay vuốt vuốt chòm râu, nở nụ cười hoà ái.
Long Ngũ đợi cho Lam Thiên ổn định hơi thở, đưa cho lão củ nhân sâm ngàn năm thì cười xoà xoa xoa đầu hắn, nhẹ nhàng nói:
-Cuối cùng thì Thu Lâm cũng đã bảo ngươi đến. Cũng không uổng công lão già ta cố gắng sống đến ngày hôm nay a!
Lam Thiên thấy Long lão than thở, cung kính trả lời:
-Long lão thái gia người vẫn còn phong độ, khoẻ mạnh như vậy….
Long Ngũ không đợi cho Lam Thiên tâng bốc hết câu, khoát khoát tay thở dài:
-Phong độ gì nữa….Ta năm nay đã gần bách niên (trăm tuổi), chỉ còn chờ ngày đoàn tụ với ông bà mà thôi….
Cảm thán một hồi, Long Ngũ lại tiếp tục nói:
-Lam Thiên, lão già ta khi xưa đúng là có chút danh tiếng trên giang hồ, tuy nhiên lòng người hiểm ác khó lường, cũng vì bị kẻ gian hãm hại mà ta mới trở thành bộ dáng như bây giờ. Vì thế, khi con hành tẩu trên giang hồ, nhớ kỹ, phải có một cặp mắt tinh tường, đừng bao giờ dễ dàng tin lời kẻ khác.
Lam Thiên gật mạnh đầu, trong đôi mắt thoáng hiện lên vẻ âm độc. Mẹ kiếp, chính vì mẹ mình tin tưởng người mà bị người khác hãm hại đến mất mạng, không ai tường tận hơn Lam Thiên ở cái khoản này cả. Vì thế, đời này kiếp này, Lam Thiên thề sẽ không bao giờ để bị người khác lừa dối nữa. Người không vì mình, trời tru đất diệt!
Long Ngũ nhận ra vẻ âm độc trong đôi mắt của Lam Thiên, gật gật đầu, rất mãn ý với biểu hiện của hắn.
Nhìn sơ qua củ nhân sâm đang cầm trên tay, Long Ngũ thở dài nói:
-Được rồi Lam Thiên! Cả cuộc đời ta cũng chỉ có kinh nghiệm xương máu như thế, cũng chẳng còn gì để chỉ cho con cả. À đúng rồi, Lam Thiên, con trở về thì hãy chuyển lời với Thu Lâm, bảo nàng không cần kêu người mang nhân sâm đến cho ta nữa. Tình hình kinh tế của nghĩa quân đang rất khó khăn, ta không thể cứ ngồi không ăn bám mãi được. A a, nhớ trước đây ta bôn ba giang hồ, chỉ với vài món vũ khí thông thường mà ta đã có thể ngang dọc thiên hạ, nổi danh trong đời loạn thế đó! Còn bây giờ, aizzz…….
Nhìn thấy Long Ngũ bi thương, Lam Thiên cũng bi ai, tiếc thương thay cho một đời anh hùng của lão nhân gia, bèn mở lời an ủi:
-Long lão thái gia, người cũng đừng buồn, cuộc đời như một dòng nước, đã qua rồi thì hãy cho nó trôi qua. Bây giờ thái gia chỉ cần an hưởng tuổi già, mọi việc hãy để cho lớp trẻ tụi con quyết định!
Long Ngũ đang bi thương, nghe Lam Thiên khuyên bảo thì bật cười ha hả:
-Tốt, tốt! Quả không uổng công ta và Thu Lâm chăm sóc cho con. Lam Thiên, những gì mà Long Ngũ ta chưa làm được, con hãy thay ta thực hiện, hãy giúp cho bá tánh trên thế gian này được hưởng thái bình, hạnh phúc. Con có làm được không?
Lam Thiên vốn là một thanh niên nhiệt huyết, ở đâu lại không đồng ý. Lam Thiên gật đầu một cái thật mạnh, tiếp nhận ánh mắt tán thưởng của Long Ngũ, khi hắn định quay trở về gặp Thu Di thì Long Ngũ lại lên tiếng:
-Đúng rồi, Lam Thiên! Trong nghĩa quân có câu nói: “Tận diệt Kim cẩu, khôi phục giang sơn”. Sau này con sẽ thường xuyên nghe câu nói đó.
Bỏ lại một câu nói lấp lửng, Long Ngũ quay trở lại lương đình của mình, để cho Lam Thiên một người tự suy ngẫm lấy.
-Lam Thiên nhận được 500 điểm kinh nghiệm, đẳng cấp hiện tại 2.
Khi Lam Thiên còn đang miên man suy nghĩ, hệ thống bỗng vang lên thanh âm nhắc nhở.
-Ặc! Trời ơi, không ngờ lên cấp lại dễ thế này a!
Nhìn lại thanh đẳng cấp của mình, Lam Thiên trong lòng cảm thán. Thì ra đây là lợi ích của thập đại thiếu gia a. May mắn chính mình là một trong số những kẻ tốt số đó, Lam Thiên càng thêm quý trọng cơ hội mà trời cao đã an bài cho mình, càng thêm quý trọng thời gian, vì thế ba chân bốn cẳng, dùng hết tốc lực chạy về chỗ Bạch Thu Lâm.
…..
Bạch Thu Lâm một thân bạch y trắng như tuyết, đứng trong trúc phòng nhìn Lam Thiên, sau khi nghe hắn kể lại tất cả mọi chuyện thì phì cười, âu yếm nói:
-Lão thái gia thật trẻ con, nghĩa quân tuy nghèo thì nghèo thật, nhưng mỗi tháng tốn vài lượng bạc mua nhân sâm cho lão nhân gia thì có đáng là bao.
Nói tới đây, ngữ khí của Bạch Thu Lâm lại trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào Lam Thiên.
-Thiếu chủ, người bây giờ đã biết được lòng dạ hiểm ác trên giang hồ nguy hiểm như thế nào rồi chứ.
Lam Thiên gật gật đầu, không nói gì, vì hắn biết Thu Di sẽ có lời nói tiếp với hắn.
Quả nhiên, Bạch Thu Lâm rất mãn ý gật đầu, trầm ngâm trong chốc lát, nàng lại tiếp tục nói:
-Thiếu chủ, trước khi người hành tẩu giang hồ, Thu Di rất lo lắng cho an toàn của người. Vì thế, người phải thông qua khảo nghiệm của Thu Di thì Thu Di mới cho phép người rời thôn, thiếu chủ hiểu không?
Lam Thiên lại tiếp tục gật đầu, đồng thời nở nụ cười:
-Thu Di an tâm, tiểu Thiên nhất định sẽ hoàn thành thật tốt khảo nghiệm của người, không để người thất vọng đâu!
Nhìn thấy vẻ tự tin trên gương mặt thanh tú của Lam Thiên, Bạch Thu Lâm trong lòng vui sướng, dịu dàng nói:
- Thiếu chủ, chắc người cũng biết những vũ khí mà Long lão thái gia dùng qua đều đã từng làm nên lịch sử cả, hiện giờ nó đang được tu sửa ở thợ rèn Điểm Tửu, người hãy đến đó lấy đem về dùm Thu Di. Đúng rồi, Điềm Tửu là một người rất quái dị, khó tính, hy vọng thiếu gia không bị ông ta làm khó dễ. Đây coi như là một trong những khảo nghiệm của ta đối với ngài.
-Thiếu chủ, người đừng làm ta thất vọng nhé!
Nghe đến đó, Lam Thiên bỗng nở nụ cười, một nụ cười cực kỳ sáng lạn.