| 
	 
		 | 
 
	
		|    |  |  
	
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 06:16 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
				
				[Hiện đại] Có lẽ là yêu
			 
 
			
			Có lẽ là yêu
 Tác giả: Lý Lý Tưá»ngConvert: Nothing_ nhhEdit: Ishtar
  
 
  
 Ban đầuVệ Khanh đối vá»›i Chu Dạ đơn giản chỉ là gặp  dịp thì chÆ¡i, thấy cô má»›i mẻ ,cá tÃnh , muốn thu phục cô thuá»™c vá» mình  như bao cô bạn gái trước cá»§a anh. Nhưng Chu Dạ lại chán ghét anh , khinh thưá»ng , lảng tránh anh. Äiá»u đó làm khÆ¡i dáºy máu chinh phục trong anh . Anh thá» muốn cô là cá»§a anh sau đó sẽ vứt bá» cô để cô biết mùi.  Tiếc thay,  Ä‘á»i không như là mÆ¡ nên Ä‘á»i thưá»ng giết chết má»™ng mÆ¡ .[IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/05%281%29.gif[/IMG]Anh rÆ¡i vào võng tình cá»§a Chu Dạ , không sao dứt ra Ä‘c.
 Và đây là quãng đưá»ng truy thê cá»§a Vệ tiên sinh [IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/uong2.gif[/IMG]
 Khổ thân bạn Vệ Khanh , hoa hoa công tỠ1 bó , gặp bạn Chu Dạ là im re
 Äàn ông hÆ¡n 30 tuổi , có bạn gái xinh như hoa thế mÃ
 Chỉ đc nhìn ko đc sỠ[IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/050.gif[/IMG]
 Kô đc ăn thịt nhưng cũng ko đc ăn canh
 Mãi sau này anh má»›i tu thành chÃnh quả [IMG]http://www.***********.com/forum/images/smilies/img/050.gif[/IMG]
 
 
 Các chủ đỠkhác cùng chuyên mục này:
     
  
		 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 06:18 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Có lẽ là yêuConvert: Nothing_ nhh
 Tác giả: Lý Lý Tưá»ng
Edit: Ishtar
  
 
  
                                  
 
 Edit: Ishtar
 Chu Dạ đặt túi lá»›n, tuÌi nhá» trong tay xuống đất, ánh mặt trá»i chiếu  quá chói chang, cô dá»±a vào cổng trưá»ng thở hổn hển, tháºt sá»± Ä‘i không nổi  nữa, vừa nắng vừa nóng. Hai tay đầy vằn Ä‘á», đầu đầy mồ hôi chảy ròng  ròng. Má»›i vừa nâng ngưá»i dáºy, nghe được tiêÌng loa vang, cánh cá»a Ä‘iện  tá» từ từ mở ra. Chầm cháºp Ä‘em mấy túi đồ dưới đất bá» qua má»™t bên, nhìn  lại, hóa ra là chá»§ nhân trên chiếc xe Ä‘ang tiến tá»›i vừa huýt sao, không  biết lại là cáºu ấm lắm tiá»n nhiá»u cá»§a nhà ai a.
 Thanh âm cá»§a tiếng huýt sao còn chưa biến  mất, chiếc xe đã sá»›m nghênh ngang mà Ä‘i. Cô lấy khăn tay lau mồ hôi,  nhìn kỹ bốn phÃa xung quanh xem có gặp ngưá»i quen hay không. Chạy đến  bên quầy tạp hóa mua má»™t chai nước được ướp lạnh, má»™t ngụm uống hết hÆ¡n  ná»a chai. Ãnh mặt trá»i cá»§a buổi chiá»u tháºt sá»± gay gắt, càng làm không  khà tăng thêm sá»± khó chịu.
 “Hi! Chu Dạ ——, sao ngươi lại ở đây?†Lâm Phỉ từ bên trong Ä‘i ra, nhìn Chu Dạ hai tay chống nạnh uống nước khoáng giáºt mình há»i.
 Lâm Phỉ tay cầm má»™t chiếc ô hoa che nắng, ăn mặc maÌt mẻ, mái tóc  dài tùy ý buông rÆ¡i trên vai, mặc chiếc áo in hình mèo kitty Ä‘eo tuÌi  xách, váy ngắn lá»™ ra làn da trắng nõn như tuyết, khiến cho ngưá»i ta phải  mÆ¡ màng; đôi chân Ä‘i giày cao gót, càng khiến cho đôi chân đẹp thêm  thon dài, dáng ngưá»i hoàn toàn tuyệt mÄ©. Nhưng nÆ¡i này sinh viên táºp mãi  cÅ©ng thành thói quen, mỹ nữ không sợ không có, mà là sợ quá nhiá»u.
 “Oa, Lâm Phỉ, là ngươi đấy à! Ta vừa từ bên ngoài trở vá». Ngươi muốn  Ä‘i ra ngoài ư?†Chu Dạ đứng ở bên cạnh Lâm Phỉ , thấp hÆ¡n gần má»™t cái  đầu.
 “Chu Dạ, khai giảng đã hai tuần rồi mà giá» ngươi má»›i vá» trưá»ng?†Lâm  Phỉ nhìn nhìn túi lá»›n túi nhá» trên tay Chu Dạ, có quần áo, có đồ ăn,  linh tinh hết cả.
 “Không phải, không phải ——†Chu Dạ nhanh chóng giải thÃch, “Trang  thiết bị ở giảng đưá»ng khoa ta chưa lắp đặt xong, cho nên hai tuần này  không cần Ä‘i há»c.†Thá»±c ra là cô được bạn bè giá»›i thiệu Ä‘i làm thiết kế  cho má»™t công ty, suốt hai tuần nay chẳng phân biệt được ngày đêm, làm  trâu làm ngá»±a, vừa má»›i làm xong, cuối cùng lấy được hai ngàn tệ nha.
 Lâm Phỉ “Ồ†má»™t tiếng, lại há»i: “Sao ngươi mua nhiá»u đồ ăn váºy ? Muốn  làm gì? Má»i khách sao?†Ba túi lá»›n, thịt bò, khoai phiến, mứt táo, hạch  đào nhân, sôcôla… Cái gì cần có Ä‘á»u có. Chu Dạ cưá»i: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là  cho chÃnh mình ăn nha!†Mệt má»i nhiá»u ngày nay, cÅ©ng phải biết tá»± thưởng  cho chÃnh mình chứ. Sau khi nháºn được tiá»n lương cô láºp tức đến siêu  thị. Lâm Phỉ lá»™ ra vẻ ghen tỵ, nhÃu mày nói: “Cẩn tháºn béo chết ngươi!â€
 Chu Dạ đắc ý cưá»i: “Ta dù có ăn bao nhiêu cÅ©ng không máºp nổi ——, ai kêu ngươi không thể ăn!†Lâm Phỉ tức giáºn lưá»m bạn.
 Lâm Phỉ là sinh viên khoa nghệ thuáºt, phải khống chế cân nặng.  Trưá»ng có khoa nghệ thuáºt, cÅ©ng chÃnh là đào tạo ngưá»i mẫu, Ä‘i lại trên  sân khấu. Bình thưá»ng ăn cái gì, theo thói quen cÅ©ng chỉ ăn má»™t ná»a. Ä‚n  má»™t miếng bánh ngá»t cÅ©ng làm cô phải đấu tranh tư tưởng không ngừng, cắn  răng má»™t cái, rốt cục mua, không chút do dá»± cắn má»™t miếng hÆ¡n phân ná»a,  rồi neÌm nửa coÌ€n laÌ£i vaÌ€o thuÌ€ng raÌc, Chu Dạ táºn mắt nhìn thấy.
 Nhưng các giảng viên vẫn thưá»ng nói sinh viên khoa mình phần lá»›n thể trá»ng không đạt tiêu chuẩn, quá nặng.
 Má»™t nam sinh ăn mặc sành Ä‘iệu Ä‘i ra , áo sÆ¡mi chỉ cài hai nút, cÆ¡  ngá»±c như ẩn như hiện. Chu Dạ nhún vai chào há»i: “Hi, Cao Dương!†Cao  Dương là bạn trai cá»§a Lâm Phỉ, cùng là sinh viên khoa nghệ thuáºt, có thể  nói vô cùng hiếm có —— toàn bá»™ khoa có chưa tá»›i 10 nam sinh. Ở trưá»ng  này âm thịnh dương suy. Chu Dạ đứng ở trước mặt hắn, thấp hÆ¡n má»™t cái  đầu.
 Thực ra Chu DaÌ£ vẫn cảm thâÌy nam sinh khoa nghệ thuật cũng  chỉ biÌ€nh thường thôi, cÅ©ng không phải là anh tuấn soái ca quá mức,  ngÅ© quan cÅ©ng không tinh trÃ, chỉ được cái đầu cao dá»a ngưá»i, nhưng khà  chất thá»±c ra không được như váºy.
 Lâm Phỉ kéo cánh tay phải Cao Dương, bước vào bên trong taxi rồi còn  nhô đầu ra, nói: “Chu Dạ ——, ngươi có phải lại được há»c bổng không váºy?† Lúc ở cá»a căng tin Ä‘á»c thông cáo, cô nhìn thấy đúng tên cá»§a Chu Dạ.
 Chu Dạ gáºt đầu: “Ừ, hình như được há»c bổng Vân Mã thì phải. Làm sao  váºy?†Nàng tháºt xui xẻo, kém má»™t bạn nam trong khoa 0.5 thôi mà tuá»™t mất  há»c bổng quốc gia. Má»™t khoa chỉ có má»™t ngưá»i được há»c bổng quốc gia.
 “Váºy ngươi còn đứng ngÆ¡ ngẩn tại đây làm gì? Không phải hôm nay là ngày trao há»c bổng sao?â€
 Chu Dạ hôÌt hoảng, “Cái gì trao mà trao há»c bổng?â€
 Lâm Phỉ kỳ quái nhìn cô, nói: “Ngươi không biết aÌ€? Các ngươi đạt  được há»c bổng nha, nhà trưá»ng cố ý tổ chức má»™t buổi lá»… trao há»c bổng cho  các ngươi, chÃnh là ngày hôm nay đó.â€
 Mấy ngày nay Chu DaÌ£ báºn làm thêm, đến tối mắt tối mÅ©i, ngay cả  trưá»ng há»c còn chưa quay vá», nào có biết việc này đâu, nghÄ© rằng không  xong, vá»™i há»i: “Khi nào thì bắt đầu? Ở đâu váºy?†Lâm Phỉ lắc đầu, quay  sang há»i Cao Dương, má»™t lúc sau má»›i nói: “CoÌ lẽ là ở há»™i trưá»ng lá»›n !  Hình như là 3h, tại cÅ©ng không liên quan gì tá»›i ta, nên ta cÅ©ng không rõ  lắm.†Hiện tại đã là 3h kém 2 phút rồi .
 Chu Dạ hoảng hốt, cảm Æ¡n bạn, vá»™i vàng chạy vá» phÃa há»™i trưá»ng lá»›n.  Cầm theo má»™t đống đồ lỉnh kỉnh, mồ hôi ướt đẫm. Vừa chạy vừa nghÄ©, giá»  mà chạy vá» ký túc xá cất đồ chắc chắn là không còn kịp nữa. Chạy đến  khu giảng đưá»ng, tìm má»™t phòng há»c gần nhất, Ä‘em đám đồ nhét hết vào  ngăn tá»§ bục giảng, nhanh chân chạy vá» phÃa há»™i trưá»ng lá»›n.
 Nhà trưá»ng vốn làm ăn cháºm chạp, nói là 3h, nhưng có khi tá»›i 3h30 vẫn  còn chưa chuẩn bị xong, cho nên cô cÅ©ng không tháºt sá»± gấp quá.
 Trong há»™i trưá»ng lá»›n, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, đám ngưá»i đông  nghìn nghịt, lặng ngắt như tá», ban lãnh đạo nhà trưá»ng đã yên vị tại chá»—  ngồi. Cô cúi ngưá»i Ä‘i từ phÃa cá»a sau vào, vừa kịp thá»i gian, má»›i 3h10,  lá»… trao há»c bổng sắp bắt đầu. Vô cùng á»§ rÅ©, từ xưa tá»›i nay, há»p cái gì  cÅ©ng chẳng bao giỠđúng giá», hôm nay khó khăn lắm cô má»›i Ä‘i muá»™n má»™t  lần, thế mà lại như váºy!
 Cô tìm ở phÃa sau mãi mà chẳng có cái ghế nào trống, chuẩn bị tá»›i  lượt cô được gá»i lên trao giải. Vừa lúc bên cạnh có ngưá»i nháºn ra, nói:  “A, Chu Dạ, baÌ£n tá»›i rồi! Thầy Tiếu khoa baÌ£n tìm baÌ£n sắp phát Ä‘iên  rồi, gặp ai cÅ©ng há»i. BaÌ£n còn không mau chạy Ä‘i tìm thầy!†Cô vá»™i há»i:  “Ừ! Tìm miÌ€nh làm gì?†Ngưá»i ná» nhún vai lắc đầu, tá» vẻ không biết.  Không chừng nhìn thấy chÃnh mình đến lÄ©nh thưởng, cho nên nÆ¡i nÆ¡i há»i  thăm.
 Cô đứng dáºy nhìn quanh, nhìn thấy Tiếu giáo sư Ä‘ang đứng ở bên kia  há»™i trưá»ng, vì thế nhá» ngưá»i khác nói há»™ vá»›i thầy. Tiếu giaÌo sư chưa  tá»›i 40, sá»›m “Thông minh tuyệt đỉnhâ€, vác má»™t bá»™ kÃnh đã được 6,7 niên  Ä‘aÌ£i, cho nên má»i ngưá»i đều ngầm goÌ£i ông là Tiếu lão nhân. Ông nghe  ngưá»i khác nói Chu Dạ tá»›i, nhướng mày, liá»n hướng bên này Ä‘i tá»›i, chỉ  nói: “Chu Dạ, lên hàng thứ nhất ngồi Ä‘i.†Hiện tại không phải làm lúc  làm công tác giáo dục, những sinh viên xuất sắc tá»›i lÄ©nh há»c bổng Ä‘á»u  ngồi ở hàng thứ nhất.
 Vì thế Chu Dạ ở trước mắt bao ngưá»i xấu hổ Ä‘i tá»›i hàng thứ nhất. Có  ngưá»i đứng dáºy nhưá»ng ghế cho cô, vị trà tốt nhất, đối diện vá»›i bàn chá»§  tịch. Da đầu cô khẽ run lên, lại không tiện từ chối, đành phải ngồi  xuống.
 Lãnh đạo nhà trưá»ng bắt đầu nói chuyện, lá»i lẽ tầm thưá»ng thôi. Chu  Dạ nhẹ nhàng thở ra, chuyện cÅ© mèm, tai nàng nghe chán rồi. Má»™t ngày mệt  má»i, cô cảm thấy buồn ngá»§. Nhưng đối diện toàn là các thầy cô trong ban  lãnh đạo, cho dù cô ăn gan hùm máºt gấu, cÅ©ng không dám cả gan làm váºy.
 Vì cố gắng xua Ä‘i cÆ¡n buồn ngá»§, cô lén lút Ä‘em Ä‘iện thoại đặt dưới  gầm bàn gá»i tin nhắn cho Lý Minh Thành.â€Hôm nay ta lấy há»c bổng, ngươi  mau tá»›i đây, ta má»i khách!â€
 Lý Minh Thành là bạn thân từ bé cá»§a cô, gá»i là thanh mai trúc mã.  Hiện tại Ä‘ang há»c ở trưá»ng đại há»c danh tiếng nhất cả nước, khoa Váºt Lý,  phương diện nào cÅ©ng giá»i cả.
 Äợi ná»a ngày, cÅ©ng không thấy tin nhắn hồi âm cá»§a Lý Minh Thành. Äoán  hắn không nghe thấy âm báo tin nhắn, vì thế lôi Ä‘iện thoại ra gá»i. Äang  bấm số thì Tất Thu TÄ©nh ngồi bên cạnh kéo kéo tay cô. Cô vá»™i vàng ngẩng  đầu, trong lòng huýt sáo, thấp giá»ng há»i: “Ngưá»i kia là ai?†Tất Thu  TÄ©nh cưá»i nhẹ: “Äẹp trai đúng không? Tổng tài Vệ Khanh cá»§a táºp Ä‘oàn Vân  Mã, tháºt sá»± là tuổi trẻ anh tuấn!â€
 Tất Thu TÄ©nh là sinh viên nổi tiếng ở khoa Hóa, giảng viên chấm bài  Ä‘á»u coi đáp án cá»§a cô là tiêu chuẩn, lần này đương nhiên là lại lÄ©nh há»c  bổng quốc gia. Cô há»c bài vô cùng chuyên tâm, siêng năng, má»—i ngày đúng  giá» lên giảng đưá»ng tá»± há»c, cá»±c kỳ kiên trì. Chu Dạ từng nghĩ rằng,  coÌ lẽ cô bạn này muốn Ä‘oạt giải Nobel, mang lại vẻ vang cho nước nhà.
 Trong trưá»ng, sinh viên khoa Tá»± nhiên, kỹ thuáºt cùng vá»›i sinh viên khoa Nghệ thuáºt phân biệt rõ ràng.
 Chu Dạ nhìn ngưá»i Ä‘ang đứng trên sân khấu phát biểu, thân hình cao  lá»›n, ngÅ© quan thâm thúy, mÅ©i cao thẳng, môi có chút bạc, áo sÆ¡ mi trắng  trong bá»™ âu phục sẫm màu, caravat thắt cẩn tháºn tỉ mỉ, khà thế uy  nghiêm, làm cho ngưá»i ta tháºt sá»± cảm giác được không khà nghiêm túc,  toàn bá»™ sinh viên Ä‘á»u bị khà thế bức ngưá»i cá»§a anh ta đàn áp.
 Cô nhÃu mày, há»i: “Váºy à? Sao trưá»ng mình lại má»i anh ta đến?†Trước  kia cÅ©ng lấy há»c bổng, cÅ©ng chưa bao giá» trịnh trá»ng đến váºy, lại còn  khua chiêng gõ trôÌng tá»›i mức này, tháºt là lạ nha! Tất Thu TÄ©nh nhá»  giá»ng nói: “Nghe nói trưá»ng mình muốn xây má»™t tòa nhà má»›i, hi vá»ng được  Vân Mã tài trợ, nên má»›i cố ý làm cái lá»… trao giải này. Trưá»ng mình đâu  chỉ có má»—i há»c bổng Vân Mã, chẳng qua lấy cÆ¡ để má»i anh ta tá»›i đây  thôi.†Chu Dạ gáºt đầu, thì ra là thế. Không nghÄ© tá»›i há»c bổng cô nháºn  được lại do chÃnh ngưá»i này cấp cho .
 Bài diá»…n thuyết cá»§a Vệ Khanh cÅ©ng không có gì đặc sắc lắm, lá»i nói  đúng mức, đơn giản là hy vá»ng các bạn sinh viên tiếp tục cố gắng, ngày  càng tiến thêm má»™t bước, linh tinh gì đó. Nhưng lúc nói lá»i cảm Æ¡n,  tiếng vá»— tay như sấm, kéo dài không dứt, có nữ sinh viên thừa dịp Ä‘ang  ầm Ä© còn phát ra tiếng thét chói tai. ÄÆ°Æ¡ng nhiên Chu DaÌ£ biết là vì  sao, không nhịn được cưá»i, nói vá»›i Tất Thu TÄ©nh: “CÅ©ng không đẹp trai  lắm! Tuổi cÅ©ng không còn trẻ nữa, xem ra là Ä‘iên cuồng làm việc, không  có gì tình thú, sao coÌ nhiều người hâm mộ anh ta thÃªÌ nhỉ?â€
 Tất Thu TÄ©nh liếc cô má»™t cái, nói: “Cái gì mà tuổi không còn trẻ!  Ngưá»i ta còn chưa đến ba mươi tuổi!†Chu Dạ cưá»i: “CÅ©ng hÆ¡i giaÌ€ rồi.† Tất Thu TÄ©nh làm mặt giáºn, há»i lại: “Váºy ngươi cảm thấy đàn ông như thế  nào má»›i được?†Chu Dạ nghÄ© nghÄ©, nói: “Sạch sẽ , nhã nhặn , quen thuá»™c ,  an tâm …†Tất Thu TÄ©nh không đợi cô nói xong, lôi kéo cô đứng lên. Phần  đông sinh viên lÄ©nh giải đã bước lên sân khấu.
 Giáo sư chá»§ trì lá»›n tiếng tuyên bố: “Sinh viên Chu Dạ khoa Mỹ thuáºt  tạo hình lá»›p 804 đạt há»c bổng Vân Mã, má»i ngưá»i vá»— tay hoan nghênh.†Chu  Dạ cầm tá» giấy chứng nháºn từ tay cá»§a Vệ Khanh- tổng tài táºp Ä‘oàn Vân  Mã, Vệ Khanh đưa tay ra phÃa trước, cưá»i nói: “Sinh viên Chu Dạ, chúc  mừng, mong em tiếp tục cố gắng.†Chu Dạ cÅ©ng vươn tay, cùng hắn bắt tay.  Cô không có thói quen như váºy khi gặp mặt ngưá»i khác. Vệ Khanh buông  tay cô ra, Ä‘em má»™t tá» chứng nháºn khác trao cho ngưá»i bên cạnh cô, cÅ©ng  là bắt tay chúc mừng
 Chu Dạ thá» Æ¡ lạnh nhạt, chÃnh mình đứng không tá»›i cằm hắn, nhìn gần  như váºy so vá»›i lúc hắn ngồi trên bục không phải là tuổi già sức yếu, có  thể tạm chấp nháºn được, thảo nào mà có những nữ sinh viên cuồng nhiệt  đến thế. Nhìn bá»™ dạng nghiêm túc cá»§a hắn, đại khái không thể tưởng tượng  được ở dưới có nhiá»u nữ sinh giống như sói như hổ muốn dê hắn.
 Cảm giác được Ä‘iện thoại Ä‘ang rung, nhất định là Lý Minh Thành gá»i,  lại không thể nghe, chỉ có thể chỠđợi. Äợi mãi thì bà thư đảng á»§y má»›i  phát biểu kết thúc lá»… trao giải, má»i ngưá»i đã đứng rã cả chân, trong  lòng thầm gá»i lá»i há»i thăm tổ tông mưá»i tám Ä‘á»i nhà thầy. Má»i ngưá»i láºp  tức giải tán, lũ lượt Ä‘i ra phiÌa cửa lÆ¡Ìn.
 Chu Dạ không Ä‘i, đứng phÃa dưới bục sân khấu gá»i Ä‘iện thoại: “Lý Minh  Thành, ta vừa Ä‘i nháºn há»c bổng, không nghe Ä‘iện được. Ngươi đã tá»›i  chưa?â€
 “Tá»›i rồi, Ä‘ang đứng trước cồng trưá»ng ngươi này.â€
 Chu Dạ cưá»i, tên này cứ gá»i là đến, liá»n nói: “Váºy ngươi chá» má»™t  chút, ta ra ngay đây!†Lúc ra tá»›i cá»a, liếc mắt thấy thầy Hiệu trưởng  Ä‘ang bắt tay vá»›i Vệ Khanh, nói lá»i tạm biết, vô cùng ân cần, lá»i nói  nịnh ná»t. Trong lòng cô cảm thấy lạnh lẽo, cÅ©ng không báºn tâm chuyện  ngưá»i khác, Ä‘i xuyên qua bãi cỏ bên caÌ£nh.
 Lý Minh Thành hai tay đút túi quần, thấy cô Ä‘ang chạy tá»›i liá»n vẫy  tay: “Ê ——, Thi Thi, ở đây!†Thi Thi là nhÅ© danh cá»§a Chu Dạ. Tên tháºt  cá»§a cô vốn là Chu Thi, đến trưá»ng má»›i phát hiện trong lá»›p cô có hai  ngưá»i nữa cÅ©ng tên Thi, vì thế đành đổi tên là Chu Dạ. Cứ thế vá» sau,  nhiá»u ngưá»i nghe thấy tên cô, cứ nghÄ© là nam sinh.
 Chu Dạ mở miệng thở dốc, sai bảo Lý Minh Thành: “Äi mua kem Ä‘i, ta  nóng chết mất!†Lấy tay quạt phe phẩy, càng làm cho mái tóc ngắn rối  tung lên. Lý Minh Thành nhanh tay lẹ mắt, kéo cô đứng gá»n sang má»™t bên :  “Cẩn tháºn xe!†Má»™t chiếc Lamborghini màu Ä‘en vừa vặn sát bên ngưá»i mà  qua.
 Lý Minh Thành giáo huấn cô: “Ngươi cÅ©ng không chịu nhìn đưá»ng, chẳng  may bị đụng trúng thì làm sao bây giá»?†NghÄ© thầm, chá»§ chiếc xe này  cÅ©ng quá kiêu ngạo, trong trưá»ng mà dám công khai Ä‘i nhanh như váºy, gặp  ngưá»i đứng giữa đưá»ng cÅ©ng không giảm tốc.
 Chu Dạ cÅ©ng không để ý lắm, nói: â€œÄÆ°á»£c rồi, được rồi, ta má»i ngươi Ä‘i  ăn cÆ¡m.†Lý Minh Thành kinh ngạc: “Sá»›m như váºy?†Còn chưa tá»›i 5h. Chu  Dạ cưá»i hì hì nói: “Từ từ ăn, ăn cÅ©ng mất 2,3 tiếng chứ Ãt à.†Cô đã đói  bụng từ lâu rồi, từ sáng tá»›i giỠđã được há»™t cÆ¡m nào vào bụng đâu, bụng  cô Ä‘ang sôi sùng sục biểu tình đây.
 Dẫn hắn đến quán cÆ¡m ở góc đưá»ng, nói: “Äừng thấy bá» ngoài quán cÆ¡m  này tầm thưá»ng, làm ăn rất phát đạt đó! Äá»u là những món cay Tứ Xuyên.† Giá cả phải chăng. Tuy rằng vẫn coÌ€n sá»›m, nhưng Ä‘ã râÌt đông khách. Hai  ngưá»i chá»n má»™t bàn gần cá»a sổ, đối diện rạp chiếu phim. Chu Dạ nghÄ©,  cÆ¡m nước xong vừa vặn Ä‘i xem phim, dá»… dàng tiêu hóa thức ăn.
 Rất hào phóng gá»i mấy món bình thưá»ng không dám ăn, còn định gá»i cả  món cua hấp thì Lý Minh Thành ngăn cản: “Thi Thi, ăn không hết đâu!†Chu  Dạ nhìn xem thá»±c đơn vừa gá»i, hai ngưá»i quả tháºt ăn không hết, vì thế  lại thôi. Má»™t bữa cÆ¡m tiêu diệt sạch hết, vô cùng thoải mái. Hai ngưá»i  uống hết má»™t bình Kiến Hồng, má»™t chai rượu Nhị oa đầu, 5 chai bia, uống  hết má»›i vá». Tá»u lượng cá»§a Chu Dạ cá»±c cao.
 Lúc ra thanh toán, Lý Minh Thành tranh trả trước. Chu Dạ bất mãn  nói:†Ta má»›i lÄ©nh há»c bổng, nên má»›i má»i ngươi Ä‘i ăn chứ!†Lý Minh Thành  cưá»i: “Ngươi không thể thay ta trả tiá»n được.†Rồi kéo cô Ä‘i ra ngoài.  Màn đêm buông xuống, những ngá»n đèn rá»±c rỡ đã được thắp sáng. Trên đưá»ng  xe cá»™ qua lại như nước chảy, đèn Ä‘uốc rá»±c rỡ.
 HÆ¡i lạnh cá»§a gió đêm thổi qua, thấy đã tỉnh rượu hÆ¡n, Lý Minh Thành  đưa Chu Dạ trở vá» trưá»ng. Chu Dạ uống nhiá»u, hai gò má á»ng Ä‘á», hàm hồ  nói: “Lý Minh Thành, Ä‘i xem phim không?†Tấm áp phÃch quảng cáo cá»§a rạp  chiếu phim rÅ© xuống, bên trên là hình má»™t như ngôi sao vô cùng xinh đẹp,  những ngưá»i Ä‘i đưá»ng ngang qua không thể không quay đầu lại nhìn.
 Lý Minh Thành thở dài: “Thi Thi, ngươi uống nhiá»u hÆ¡n ta, ta đưa  ngươi vá» trước.†Chu Dạ Ä‘i má»™t hồi cÅ©ng thấy đầu óc tỉnh táo hÆ¡n, nói:  â€œÄÆ°á»£c rồi, ngươi vá» trưá»ng ngươi Ä‘i, cÅ©ng không còn sá»›m nữa. Phim thì để  lần khác xem cÅ©ng được.â€
 Lý Minh Thành há»i: “Sau này ra trưá»ng ngươi định thế nào?†Có bao  nhiêu ngưá»i vì tiá»n đồ tương lai mà ngày đêm lo lắng. Chu Dạ chẳng hỠđể  ý nói: “Còn có thể làm sao bây giá», tá»›i đâu thì tá»›i !†Dưới chân cảm  thấy má»m nhÅ©n, thiếu chút nữa bị ngã. Lý Minh Thành nhanh tay đỡ lấy cô,  lại há»i: “Äi làm luôn hay muốn há»c tiếp lên nghiên cứu sinh?â€
 Chu Thị nghÄ© nghÄ©, nói: “Có lẽ là Ä‘i làm, bao nhiêu năm Ä‘á»c nhiá»u  sách vở, thấy váng đầu lắm rồi.†Lại thuáºn miệng há»i: “Ngươi thì sao?  Cũng hoÌ£c lên nghiên cứu sinh chưÌ?†Lý Minh Thành gáºt đầu, hắn đương  nhiên sẽ há»c lên nghiên cứu sinh.
 Hai ngưá»i chầm cháºp trở vá». Lý Minh Thành nói những câu đã chuẩn bị  trước: “Chu Dạ, ngươi vẫn còn Ãt tuổi, cứ há»c lên nghiên cứu sinh Ä‘i.  Äá»c nhiá»u sách chung quy là có lợi, có má»™t câu nói như thế nào nhỉ? Thư  đáo dụng thì phương háºn thiểu[1]. Khoa mỹ thuáºt tạo hình ở trưá»ng ta  cÅ©ng không tồi đâu.†Lý Minh Thành đã ngoài hai mươi mà Chu Dạ so ra còn  kém hắn 2 tuổi.
 Chu Dạ bÄ©u môi: “Thành tÃch cá»§a ta thế này, có thể thi vào Thanh Hoa  cÆ¡ chứ! Tiếng Anh là má»™t vấn đỠnan giải, hiện taÌ£i ngay cả câÌp bôÌn  ta còn chưa qua!†Sinh viên khoa  Mỹ thuáºt tạo hình chỉ qua mức tiếng  Anh căn bản, rồi ra trưá»ng. Trong lá»›p Chu Dạ chỉ có má»™t bạn qua được  câÌp bôÌn, chẳng những qua câÌp bôÌn, hÆ¡n nữa qua cả câÌp saÌu, Ä‘iểm  cao xưa nay chưa từng có, cho nên há»c bổng quốc gia lần này bị ngưá»i ta  giành mất, mà không phải là Chu Dạ. Tháng 6 vừa rồi Chu Dạ thi tiếng Anh  câÌp bôÌn được 419 Ä‘iểm. Mà nhà trưá»ng có quy định bất thành văn, sinh  viên khoa Mỹ thuáºt tạo hình chỉ cần tiếng Anh qua 350 Ä‘iểm là có thể  nháºn bằng tốt nghiệp.
 Lý Minh Thành tức giáºn nói: “Ai kêu ngươi không chịu chăm chỉ há»c!  Lúc há»c cấp 3, tiếng Anh cá»§a ngươi không phải rất tốt sao?†Chu Dạ thở  dài: “Trước kia là bị ép há»c đấy chứ.†Thật ra tiếng Anh cá»§a cô cÅ©ng  bình thưá»ng, không tá»›i mức quá dốt. NghÄ© lại chuyện cÅ©, còn nói: “Lý  Minh Thành, nếu có thể đến trưá»ng ngươi há»c nghiên cứu sinh, quả là cÅ©ng  không tồi nha! Vô cùng hãnh diện ấy chứ, yêu cầu cái gì thì có cái đấy.  Oa —— đúng rồi, ta cÅ©ng có thể làm nghiên cứu sinh ở trưá»ng ngươi chứ?† Như váºy, hai ngưá»i có thể má»™t lần nữa trở thành đồng há»c.
 Lý Minh Thành nhún vai: “Äại khái như váºy. Bằng cấp ở trưá»ng ta có  thể Ä‘i hù dá»a má»™t cÆ¡ số ngưá»i.†Hắn Ä‘ang suy nghÄ© vá» chuyện ra nước  ngoài, ngay cả đơn cÅ©ng vẫn còn chưa viết.
 Chu Dạ cẩn tháºn suy nghÄ©, làm nghiên cứu sinh cÅ©ng có vẻ không tệ,  nếu thi Ä‘áºu thì chi phà chung đã có nhà nước đài thá», không phải ná»™p há»c  phÃ, còn được trợ cấp, không phải Ä‘i làm, ngày ngày chịu cÆ¡n thịnh ná»™  cá»§a cáºp trên. Vì thế vung tay lên vá»— vá»— ngá»±c nói: “Ta quyết định rồi,  thi lên nghiên cứu sinh!†Chu Dạ không phải là do say rượu mà nói hàm  hồ, cô tháºt sá»± sẽ bắt đầu ôn thi.
 Lý Minh Thành đưa cô tá»›i trước cá»a kà túc xá, dừng má»™t chút, rồi há»i:  “Thi Thi, ngươi ná»™p há»c phà chưa?†Chu Dạ gáºt đầu: “Ná»™p rồi, cha ta vừa  gá»i tiá»n lên.†Hắn gáºt đầu, lại há»i: “Ngươi còn đủ tiá»n tiêu không?†Cô  liá»n nói: “Äá»§ đủ đủ, ngươi đừng quên, ta vừa nháºn há»c bổng.†Hắn “Ừ† má»™t tiếng, nói: â€œÄÆ°á»£c rồi, ngươi lên Ä‘i, thá»i gian không còn sá»›m nữa, có  chuyện gì thì cứ gá»i Ä‘iện báo cho ta, đừng che giấu không nói.â€
 Hai ngưá»i ở cùng má»™t con phố, từ nhá» tá»›i lá»›n cùng há»c má»™t trưá»ng,  tình hình trong nhà Thi Thi hắn biết rất rõ, mẹ cô vì bị bệnh mà qua Ä‘á»i  sá»›m, tình hình kinh tế trong nhà xuống dốc không phanh, mà há»c phà cá»§a  há»c viện Nghệ thuáºt lại rất cao, chỉ riêng chi phà để mua sắm giấy bút  đã tốn rất nhiá»u tiá»n. Có sinh viên khoa Mỹ thuáºt chỉ dùng bút máy để  phác thảo, má»™t lúc mua nghìn cái, tiêu dùng rất phung phÃ.
 Nghệ thuáºt chÃnh là chỉ dùng cho những kẻ có tiá»n. Chu Dạ váºt lá»™n vô cùng vất vả.
 [1] Câu naÌ€y đầy Ä‘ủ laÌ€: “Thư tảo dụng thá»i phương háºn thiểu,  sá»± phi kinh quá bất tri nan,†nghÄ©a là đến lúc dùng sách vở má»›i ân háºn  là trà thức mình còn thiếu, việc không trải qua kinh nghiệm thì chưa  biết là khó.
 
 
 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 06:19 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Có lẽ là yêuConvert: Nothing_ nhh
 Tác giả: Lý Lý Tưá»ng
Edit: Ishtar
  
 
  
                                  
 
 
 Edit: Ishtar
 Lâu ngày không vá» phòng ngá»§, vừa mở cá»a vào thấy sương khói lượn lá»,  chướng khà mù mịt. Ba ngưá»i khác ôm laptop ngồi đối diện, phì phèo hút  thuốc, mùi thuốc ngáºp phòng. Chu Dạ mặt không đổi sắc, mở toang cá»a sổ,  gió bên ngoài lùa vào trong phòng, nhưng sức gió so vá»›i sức khói quá  yếu, tháºt lâu, tháºt lâu sau, mùi khói vẫn còn dày đặc. Những ngưá»i há»c  nghệ thuáºt, Ä‘á»u có cá tÃnh riêng, làm theo ý mình, đối vá»›i chuyện cá»§a  ngưá»i khác phần lá»›n Ä‘á»u ôn hòa, chẳng quan tâm. Äại Ä‘a số Ä‘á»u bảo trì  châm ngôn: ngưá»i không phạm ta, ta không phạm ngưá»i, nếu ngưá»i phạm ta,  ta sẽ phạm lại, cứ thế mà thi hành. Chu Dạ hai tuần liá»n không trở vá»,  cÅ©ng không có ai há»i thăm má»™t tiếng.
 Chu Dạ há»i Lưu Nặc ở tầng trên: “Mấy ngày  nay thầy giáo có cho bài táºp vá» nhà không?†Lưu Nặc phụ trách thu bài  táºp cá»§a các nữ sinh, nên coi như cÅ©ng có quan hệ vá»›i cô. Lưu Nặc miệng  ngáºm thuốc, ngón tay lướt nhanh trên bàn phÃm gõ không rá»i: “ À, thầy  giục ná»™p bài vẽ thá»±c váºt giao từ hồi hè đó, tuần sau phải ná»™p rồiâ€
 Chu Dạ vá»— trán, giá» má»›i nhá»› tá»›i đến, “Quên khuấy Ä‘i mất! May nhá» có  bạn nhắc nhở.†Cầm chìa khóa phòng vẽ trong tay, tiện thể cầm áo khoác  Ä‘i ra ngoài. Chỉ còn hai ngày, thá»i gian gấp lắm rồi. Các cô há»c mỹ  thuáºt tạo hình không có kì thi cuối kỳ, thành tÃch Ä‘á»u dá»±a trên bài táºp  vá» nhà. Cho nên Chu Dạ  đối vá»›i bài táºp vá» nhà rất cẩn thân, không bao  giá» làm qua loa cho xong việc.
 Trước khi Ä‘i tá»›i phòng vẽ, cô ghé qua phòng há»c khu giảng đưá»ng, lấy  lại mấy cái túi mà lúc chiá»u để ở đó. Lần này thá»i gian gấp như váºy, xem  ra phải ngồi vẽ suốt đêm. Từng ấy đồ ăn vặt, vừa vặn dùng cho đêm nay.
 Phòng vẽ tranh có ánh đèn. Bá»n há» vẽ vá»i không giống như sinh viên  bên khoa kỹ thuáºt, bình thưá»ng không có ngưá»i tá»›i tá»± há»c. Äẩy cá»a bước  vào, nhìn thấy má»±c in, giá vẽ nhưng bên trong lại không có ngưá»i. Ở giữa  phòng có má»™t giá vẽ, bên trên là má»™t bức tranh phong cảnh còn chưa vẽ  xong, núi non, gió thổi, những bãi cá» xanh mướt, Ä‘iểm xuyết những bông  hoa trắng nhá» làm đẹp ở giữa, cảnh váºt mê ngưá»i. PhÃa bên trên có gắn  má»™t bức ảnh chụp, xem ra ngưá»i nào đó dá»±a trên bá»±c ảnh này mà vẽ nên bức  tranh.
 Có ngưá»i bước vào, Chu Dạ cưá»i: “Trương SuâÌt, đây là tranh cá»§a bạn  à? Má»›i qua má»™t kì nghỉ hè không gặp, công phu tiến bá»™ không Ãt nha.†Sắc  thái váºn dụng thá»±c thoải mái, xá» lý ánh sáng cÅ©ng rất tốt. Trương SuâÌt  vóc dáng tầm trung, cái trán rá»™ng lá»›n, mặt vuông, hai mắt trong trẻo có  thần, không giống vá»›i những nam sinh khác để tóc dài khác, tóc cắt kiểu  đầu cua nhìn thá»±c khá»e khoắn, trên mặt còn Ä‘eo má»™t cặp kÃnh. Tuy rằng  cả ngày ở bên cạnh đám màu sÆ¡n, màu vẽ, nhưng ngưá»i luôn luôn sạch sẽ.
 Trương SuâÌt cưá»i không đáp. Chu Dạ cúi đầu xem ảnh chụp, lại há»i:  “Ảnh này bạn chụp ở đâu váºy? Ná»™i Mông Cổ?†Trương SuâÌt nhấc đống bút  lên, gáºt đầu: “Nghỉ hè Ä‘i tá»›i thảo nguyên Hô Luân Bối NhÄ©, thấy cảnh đẹp  nên chụp má»™t vài tấm, luyện táºp vẽ tranh sÆ¡n dầu luôn.â€
 Chu Dạ nhìn bức tranh hầu như đã hoàn thành gần hết , há»i: “Bạn vẽ  bao lâu?†Trương SuâÌt nghÄ© nghÄ©, “CÅ©ng khoảng ná»a tháng rồi.†Chu Dạ  bày ra khung tranh giá vẽ cá»§a mình nói, nói: “Váºy là nhanh lắm rồi .† Muốn cô vẽ bức tranh đó thì không còn kịp nữa rồi, đành phải vẽ tranh  màu nước trước váºy.
 Hai ngưá»i không nói chuyện, thá»i gian trôi qua cá»±c nhanh. Trương  SuâÌt nhìn đồng hồ, đã gần 12h đêm, ký túc xá sắp đóng cá»a , nói: “Bạn  định ở đây suốt đêm?†Chu Dạ Ä‘ang hình thành ý tưởng trong đầu, không  ngẩng đầu lên đáp: “Ừ, tá»› còn chưa làm xong bài táºp vá» nhà.â€
 Trương SuâÌt gáºt đầu: “Váºy bạn cứ thong thả vẽ Ä‘i, tá»› vá» trước đây.† Trước khi Ä‘i còn nhìn cô, những sợi tóc lòa xòa trên trán cÆ¡ hồ che  khuất tầm mắt, vẻ mặt chăm chú. Nâng tay báºt công tắc Ä‘iện trên tưá»ng,  phòng vẽ nhất thá»i sáng lên rất nhiá»u, mà Chu Dạ không để ý tá»›i, vẫn như  cÅ© váºn dụng ngòi bút vẽ như bay. Trong chốc lát, hắn cảm thấy tim mình  Ä‘áºp mạnh và loạn nhịp, nhẹ nhàng Ä‘i ra cá»a rá»i Ä‘i.
 Trải qua hai ngày chiến đấu hăng hái, trước 12h sáng thứ Hai cÅ©ng đã  mang được bài táºp Ä‘i ná»™p, Chu Dạ nhẹ nhõm thở dài má»™t cái tháºt to, mấy  ngày kế tiếp lại tiêu dao tá»± tại rồi. Sinh viên khoa Mỹ thuáºt tạo hình,  chỉ cần không phải trong lúc làm bài táºp, thì lúc nào cÅ©ng tiêu dao tá»±  tại cả.
 Chu Dạ quay lại phòng vẽ dá»n dẹp đồ đạc, thuốc màu cùng bút vẽ bị cô  chà đạp không còn nhìn ra hình dạng gì nữa. Trên bục giảng có má»™t bá»™  sách liên quan tá»›i phương diện mỹ thuáºt tạp hình tháºt dày, có tranh để  nhìn, có sáng tác lý luân, Ä‘á»u là tuyển táºp những bức tranh cá»§a Nga thế  ká»· 19, đây quả là má»™t bá»™ sách quý. Niêm yết giá là 500 bảng Anh, tháºt sá»±  dá»a ngưá»i mà. Chu Dạ có phần luyến tiếc không muốn buông tay.
 Trương SuâÌt chá»§ động nói: “Bạn thÃch thì cứ cầm vá» mà xem.†Chu Dạ  láºp tức hưng phấn, vẻ mặt đỠbừng, liên tục cam Ä‘oan: “Trương SuâÌt, tá»›  nhất định sẽ mở cẩn tháºn, tuyệt đối không làm nát sách.†Trương SuâÌt  cưá»i: “Không sao. Bạn vò nát sách thì thay tá»› Ä‘i rá»a bút là được rồi.† Hắn luôn hài hước như thế.
 Chu Dạ chá»n má»™t quyển, tháºt cẩn tháºn bá» vào trong túi, nói: “Tối chá»§  nháºt tá»› sẽ mang trả bạn. Bạn sẽ ở phòng vẽ chứ?†Trương SuâÌt gật đầu,  cÅ©ng nói: “Những quyển khác không cần sao?â€
 Chu Dạ cưá»i: “Xem xong tá»› sẽ mượn tiếp, có vay có trả, như thế dá»…  mượn hÆ¡n.†Chu Dạ sợ làm bẩn táºp tranh, má»—i lần láºt xem Ä‘á»u rá»a tay sạch  sẽ, cá»±c kỳ cẩn tháºn.
 Buổi tối cuối tuần, những vì sao sáng trên bầu trá»i, hòa cùng vá»›i  những ánh đèn màu rá»±c rỡ. Chu Dạ Ä‘eo balo Ä‘i vào quán bar “Vương triá»uâ€.  Nhân viên pha chế rượu A Tá» vừa thấy nàng liá»n kêu: “Tây Tây, cô tá»›i  tháºt đúng lúc, mau giúp tôi Ä‘em đống rượu này lên quầy bar Ä‘i.†Cô “ừ† má»™t tiếng, Ä‘em balo để sang má»™t bên vai, vén tay áo há»— trợ. A Tá» gáºt  đầu: â€œÄÆ°á»£c rồi, sắp tá»›i giá» rồi, cô nhanh Ä‘i thay quần áo Ä‘i.â€
 Cô Ä‘i ra phÃa sau, mở ngăn tá»§ cá»§a mình, đối diện vá»›i tấm gương lá»›n.  Nhẹ nhàng quét má»™t lá»›p phấn lót, rồi lại đánh thêm má»™t lá»›p má hồng tinh  tế, gương mặt nho nhá» càng có hình nét rõ ràng; đôi mắt to tròn, dưới  ngá»n đèn lóe sáng lên, lông mi vừa dài lại vằ cong, giống như hai cánh  cá»§a con bướm, chá»›p chá»›p. Ãnh mắt Ä‘en bóng có thần, gợi cảm mê ngưá»i.  Hình ảnh trong gương khẽ cưá»i, tư thái vô cùng mị hoặc, thay đồng phục  cá»§a quán bar, cổ áo mở cá»±c thấp, váy chỉ ngắn tá»›i đùi, giầy cao gót vừa  nhá»n lại vừa mịn. NÆ¡i này, má»i ngưá»i Ä‘á»u ăn mặc như váºy.
 Cô làm phục vụ ở quán bar này, cứ cuối tuần má»›i tá»›i làm, phải làm tá»›i  4h sáng, thù lao cÅ©ng không nhiá»u lắm, nói cho cùng, cô cÅ©ng chỉ tá»›i  đây làm phục vụ, dá»±a vào sức ngưá»i mà lao động kiếm tiá»n. Lý do mà phục  vụ tiếp khách uống rượu, nói chuyện phiếm là vì Ä‘á»u được trÃch phần trăm  cả. Nếu cả hai bên cùng tình nguyện, sá»± tình khác không phải là không  có. Ban đêm, má»™t khi tiến vào đây, nÆ¡i này hoàn toàn khaÌc biệt vá»›i thế  giá»›i bên ngoài.
 Quán dần dần đông khách, vài cặp nam nữ ngồi trong góc tối triá»n miên  dây dưa. Chu Dạ bê rượu Ä‘i qua, cố gắng hết sức khom ngưá»i, hạ gối, Ä‘em  rượu đặt lên bàn. Äang cùng cô bạn gái bên cạnh anh anh em em, ngưá»i  đàn ông ngẩng đầu lên tiện tay ném cho cô vài tá» tiá»n boa, cô thản nhiên  nháºn lấy. Äã ở nÆ¡i này thì phải biết cách sinh tồn.
 Cô quay vá» phÃa sau quầy nghỉ ngÆ¡i, nhấp má»™t ngụm cà phê, tinh thần  tốt lên nhiá»u. Nghe thấy Tổng giám đốc phân phó: “ Hôm nay tạm thá»i  không kinh doanh, may mắn là cÅ©ng không có nhiá»u khách lắm. A Tá», cáºu Ä‘i  ra bên ngoài, giải thÃch vá»›i các vị khách, nói rằng xảy ra chút chuyện,  nháºn lá»—i vá»›i má»i ngưá»i. Dặn bảo vệ ở bên ngoài không cho khách tiến  vào.â€
 Cô giáºt mình, vá»™i chạy tá»›i trước mặt A Tá» há»i: “ A Tá», có chuyện gì  váºy, tại sao lại không kinh doanh?â€. A Tá» cưá»i: “ Làm sao có thể xảy ra  chuyện gì được, chẳng qua có ngưá»i đã bao quán bar, đành phải tạm dừng  kinh doanh thôi.†Chu Dạ nâng mi, “Ra váºy.†má»™t tiếng, lại nói “Vị khách  có tiá»n kiêu ngạo ấy là ai váºy?†Có thể khiến cho Thịnh tổng sai bảo vệ  Ä‘em khách Ä‘uổi ra ngoài, thân pháºn ngưá»i này chăc chắn không đơn giản,  bao cả quán trogn má»™t đêm, tÃnh cách có thể nói là vô cùng kiêu ngạo và  ương ngạnh.. A Tá» dẫn má»™t vài nam phục vụ Ä‘i ra ngoài, cÅ©ng không quay  đầu lại nói: “Kẻ có tiá»n nhiá»u! Những chuyện kiêu ngạo tương tá»± như váºy  cô vẫn còn chưa được thấy qua!â€
 Không đến 15p, trong quán bar tiếng nhạc im lìm, tất cả rÆ¡i vào  khoảng không im lặng, tháºt chẳng giống quan bar, ngược lại, có phần  giống vá»›i phòng tá»± há»c. Chu Dạ ngồi ở quầy bar cùng A Tá» nói chuyện  phiếm: †‘Vương triá»u’ chúng ta, đêm nay đón vị hoàng đế nào giá lâm  đây?†A Tá» cưá»i: “Cô sẽ sá»›m được nhìn thấy thánh nhan.â€
 Chưa tá»›i 10h, má»™t đám chừng mưá»i ngưá»i chen chúc nhau mà vào, nam có,  nữ có, chuyện cưá»i nÅ©ng nịu. Trong đó có má»™t ngưá»i Ä‘i ở phÃa trước, tay  ôm cô gái xinh đẹp nhất, khà khái vương giả không chút giấu diếm, hắn  chÃnh là hoàng đế cá»§a “Vương triá»u†đêm nay.
 Thịnh tổng vá»™i vàng chạy ra, tá»± mình tiếp đón. Âm nhạc vang lên, ngá»n  đèn lóe ra bốn phÃa, má»i ngưá»i cảm xúc nhất thá»i dâng cao. Những chai  rượu không ngừng được bê lên, bá»n ngưá»i đó uống như là nước váºy.
 Chu Dạ Ä‘em má»™t ly rượu trái cây đặt lên bàn, cô gái kia nhá» giá»ng  khách khách khà khà nói cám Æ¡n. Cô liá»n nói: “Không cần cảm tạ.†Cô gái  này tóc dài tá»›i thắt lưng, giống như má»™t thác nước đổ xuống đưới, vừa  Ä‘en vừa mượt, gương mặt trái xoan, ngÅ© quan vô cùng tinh xảo, môi đỠ má»ng, da trắng như tuyết, nõn nà. Dù Chu Dạ đã quen nhìn các mỹ nhân,  nhưng vẫn không thể không khen ngợi cô gái này tháºt may mắn, quả tháºt  vô cùng xinh đẹp. Nhìn khà chất cá»§a cô ấy Ä‘iá»m đạm, bá»™ dáng im lặng,  không giống vá»›i ngưá»i thưá»ng xuyên tá»›i quan bar, khiến cô không khá»i  nhìn lại vài lần.
 Nghe được giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i khác nói: “Rượu này anh cố ý sai ngưá»i  làm riêng cho em, không giống như uống rượu, nó giống vá»›i nước trái cây  hÆ¡n, em uống thá» xem.†Thanh âm trầm thấp, giống như thanh âm cá»§a má»™t  ngưá»i nhân háºu, đáng tin tưởng, dụ hoặc mê ngưá»i. Äem ống hút đặt trước  mặt cô gái trẻ, và rồi cô gái dịu dàng gáºt đầu, uống má»™t ngụm, mỉm cưá»i  khen ngợi.
 Chu Dạ quay đầu vừa thấy, ngưá»i này ăn mặc hưu nhàn, áo sÆ¡ mi trắng  tùy ý mở rá»™ng,  hai chân gác lên trên sofa, mái tóc có chút rối nhưng  vẫn rất đẹp, ngón tay vô tình hay cố ý gõ gõ trên mặt bàn, vẻ mặt hoàn  toàn thoải mái, thanh thản. Cô cảm thấy nhìn rất quen, trong lúc nhất  thá»i chưa nhá»› được là ai, cứ nghÄ© rằng ngôi sao nào đó trên ti vi, nghÄ©  rằng soái ca trong thiên hạ cÅ©ng không khác nhau lắm, mặc kệ bá»n há»,  không cần nghÄ© nhiá»u, vì thế bá» qua, quay đầu bước Ä‘i.
 Không phải Chu Dạ trà nhớ không tốt, mà là hình tượng Vệ Khanh thay  đổi quá lớn, khiến cô không thể ghép hắn với hình tượng nghiêm túc trong  lễ trao giải kia cùng chung một chỗ.
 Vệ Khanh lại liếc mắt má»™t cái liá»n nháºn ra cô, ánh mắt cá»§a hắn cá»±c kỳ  lợi hại, dù ngưá»i nào có khoaÌc bao nhiêu caÌi mặt naÌ£, hắn vẫn có  thể nhìn ra gương mặt tháºt cá»§a kẻ đó. Kêu Chu Dạ Ä‘ang xoay ngưá»i Ä‘i:  “Mang  ’Vương triá»u’ tá»›i đây .†Chu Dạ sá»ng sốt, thá»i gian cô làm ở đây  cÅ©ng không phải là ngắn, chưa bao giá» nghe qua loại rượu nào có tên là  “Vương triá»u†. Nhưng cô vẫn kÃnh cẩn cúi đầu, Ä‘i vá» hướng quầy bar.
 Vệ Khanh nhá»› buổi lá»… trao giải lần đó, hắn ngồi ở bàn chá»§ tịch trên  sân khấu, không còn chá»— ngồi. Buổi lá»… đã bắt đầu thì có má»™t nữ sinh cúi  đầu Ä‘i vào, Ä‘i từ phÃa cuối Ä‘i lên phÃa trước má»™t hàng dài, vô cùng xấu  hổ. Cô mặc má»™t áo sÆ¡ mi trắng, tay áo gấp lên táºn khuá»·u tay, mồ hôi ẩm  ướt. Khi ánh mắt toàn trưá»ng Ä‘á»u dừng lại trên ngưá»i cô, thì lại ra vẻ  bình thản ngồi xuống, chá» ngưá»i ngoài không chú ý, liá»n lấy khăn tay ra  nhanh chóng lau mồ hôi.
 Lúc tiếp xúc gần gÅ©i nhất, chÃnh là lúc trao giải. Cô lên lÄ©nh há»c  bổng, là tiêu Ä‘iểm chú ý cá»§a toàn trưá»ng. Mái tóc ngắn má»m mại, ngÅ© quan  tú lệ, da thịt trắng mịn, mÅ©i cao thanh tú, đôi môi đỠmỉm cưá»i, ánh  mắt trong vắt. Lông mi thô thẳng, thể hiện tÃnh cách kiêu ngạo, đàng  hoàng. Bàn tay vô cùng tinh tế, lúc bắt tay nàng, cảm giác bàn tay má»m  mại như không có xương, giống như má»™t dải lụa lướt qua tay hắn.
 Lá»… trao giải kết thúc, lại gặp cô ở cổng trưá»ng, Ä‘ang đứng nói  chuyện vá»›i bạn trai, vô cùng thân thiết. Hoàn toàn không thể tưởng tượng  ở nÆ¡i này có thể gặp cô. Trong thá»i gian ngắn như váºy lại gặp lại,  không thể tÃnh là không có duyên pháºn.
 Tháºt ra số lần bá»n há» gặp gỡ so vá»›i số lần há» biết còn nhiá»u hÆ¡n. Lần  đầu tiên gặp gỡ, chÃnh là ở cổng trưá»ng, hắn không kiên nhẫn mà nhấn  còi, Chu Dạ thì ghét cái kẻ Ä‘i xe xịn còn huýt sáo ầm Ä©. Chẳng qua chÃnh  bá»n há» còn không nhá»› rõ.
 Chu DaÌ£ chỉ Vệ Khanh ở xa xa hài hước nói: “A Tá», hoàng đế muốn  ‘Vương triá»u’ ? Anh biết là gì không?†A Tá» cưá»i: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên, cống  phẩm. Quân (quân vương) muôÌn thần (bề tôi) chêÌt, thần không thể không chêÌt.†“Vương triá»u†là Vệ Khanh muốn má»™t ngưá»i chuyên nghiệp đứng tiếp rượu.
 Chu Dạ lÃu lưỡi không nói lên lá»i, Ä‘em chất lá»ng màu hổ phác Ä‘i tá»›i,  tháºt cẩn tháºn. Vệ Khanh nhÃu mày nhìn cô, má»™t chiếc há»™p nhá» tinh xảo đặt  lên trên khay. Chu Dạ khó hiểu, há»i: “Tiên sinh, xin há»i đây là ——†Vệ  Khanh lưá»i biếng nói: “Tiá»n boa.†Chu Dạ chưa từng nháºn tiá»n boa đặc  biệt như thế này, nhưng ý chỉ cá»§a hoàng đế không dám trái lá»i, chỉ phải  nói: “Cám Æ¡n.†Khom ngưá»i lui ra.
 Äi ra phÃa sau, mở chiếc há»™p ra liá»n cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bên  trong là má»™t chiếc vòng cổ vô cùng tinh xảo, dưới ngá»n đèn rạng rỡ tháºt  sá»± rất đẹp. Qua số trang sức mà cô từng nhìn qua, ước chừng nó có giá  mười vạn. Trong lòng cảm giác bất an, hoài nghi có phải hắn đưa nhầm  tiá»n boa hay không, ra tay cÅ©ng quá hào phóng ! Nhất thá»i lo lăÌng,  không biết có nên trả lại hay không. Loại đồ váºt quý giá này, có gây  phiá»n toái hay không?
 Suy nghÄ© ná»a ngày, ngưá»i như thế vô cùng xem trá»ng mặt mÅ©i, nếu trả  lại, chỉ sợ không được. Vẫn là yên lặng xem xét, tạm thá»i xem diá»…n biến  ra sao. Tuy rằng may mắn có cá»§a từ trên trá»i rÆ¡i xuống, nhưng trong lòng  vẫn cảm thấy không an tâm. Vì thế cất Ä‘i, không dám lá»™n xá»™n, dÄ© bất biến ứng vạn biến [2].
 Từ lúc đó vá» sau, cô không phải gặp lại Vệ Khanh. Âm nhạc nổi lên,  trai thanh gái lịch dá»±a nhau trên vÅ© đài. Thịnh tổng ngồi xuống bên  cạnh, cưá»i nói: “Vệ thiếu, có việc gì váºy?†Vệ Khanh chuyển nhấc ly rượu  lên, không chút để ý há»i: “Ngưá»i đó là ai?â€
 Thịnh tổng nhìn theo ánh mắt cá»§a hắn, ngầm hiểu, cưá»i, “Kia là phục vụ ở quán chúng tôi, tên là Tây Tây.â€
 Vệ Khanh “À†má»™t tiếng, há»i: “Tây Tây?â€
 Thịnh tổng nhấc chén rượu uống má»™t hÆ¡i cạn sạch, nói: “Äúng váºy, Tây  Tây.†Sau đó đứng lên, cưá»i nói: “Vệ thiếu, cứ thoải mái vui vẻ Ä‘i.â€
 Trong lúc cả đám ngưá»i trên sân nhảy nhót, không phải báºn rá»™n, Chu Dạ  úp mặt phÃa sau nói chuyện phiếm vá»›i má»i ngưá»i. “Trong đám này, mấy cô  gái thoạt nhìn khà chất Ä‘á»u được lắm nha, nhất là cái cô tóc dài kia,  nhìn giống như tiểu thư khuê các váºy.†Chu Dạ bình phẩm những cô gái  trên sàn nhảy.
 Có ngưá»i ở bên cạnh nói: “Mấy cô gái đó Ä‘á»u là sinh viên.â€
 Chu Dạ kinh ngạc, “Oa, phải không váºy? Äá»u là sinh viên? Váºy ngưá»i đàn ông đó là loại ngưá»i nào?â€
 Ngưá»i ná» nhún vai: “Là ngưá»i có quyá»n thế, lại có tiá»n !â€
 Chu Dạ vẫn không tin, nói: “Không phải tất cả Ä‘á»u là sinh viên hết  đấy chứ? Có thể má»™t hai ngưá»i trong đó là ngưá»i yêu cá»§a nhau thì sao.â€
 Ngưá»i nỠ“Cưá»i nhạo†má»™t tiếng, nói: “Những ngưá»i giàu như thế này  thưá»ng rất thÃch mang nữ sinh viên Ä‘i chÆ¡i. Những cô gái này, Ä‘a phần  Ä‘á»u là sinh viên đại há»c Nghệ thuáºt Bắc Kinh, tuy xinh đẹp nhưng lại  không thành ngôi sao được, thưá»ng xuyên qua lại vá»›i đám thiếu gia lắm  tiá»n nhiá»u cá»§a.â€
 Chu Dạ muốn nói chÃnh mình là sinh viên há»c viện nghệ thuáºt, những  chiếc xe xịn Ä‘a phần dùng để đưa đón ngưá»i mẫu . Còn các thầy cô trong  trưá»ng Ä‘a phần Ä‘á»u dùng loại xe Toyota bình thưá»ng.
 Những ngưá»i đó vẫn Ä‘iên loạn nhảy nhót tá»›i 3h sáng má»›i rá»i Ä‘i, Chu Dạ  buồn ngá»§ tá»›i mức không mở được mắt, theo thưá»ng lệ lại ngá»§ má»™t đêm ở  sofa trong phòng nghỉ. Bình thưá»ng cô ngá»§ ở đây má»™t giấc, rồi chá» tá»›i  giá» kà túc xá mở cá»a, tiếp tục vá» trưá»ng ngá»§ hiệp hai.
 [2]: lấy cái bất biến (không thay đổi) mà ứng phó với cái vạn biến (cái luôn thay đổi).
 
 
 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 06:20 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Có lẽ là yêuConvert: Nothing_ nhh
 Tác giả: Lý Lý Tưá»ng
Edit: Ishtar
  
 
  
                                  
 
 Edit: Ishtar
 Vệ Khanh từ trước tá»›i nay vốn thuá»™c trưá»ng phái hành động, ngày hôm  sau liá»n lấy số Ä‘iện thoại cá»§a Chu Dạ, gá»i hồi lâu vẫn không thấy có  ngưá»i nghe máy, hắn nghÄ© buổi tối lại gá»i tiếp. Nhưng buổi tối khi gá»i  lại thì được thông báo đã khóa máy. Ngày hôm sau gá»i lại, vẫn là tắt  máy. Từ đó, Ä‘iện thoại không liên lạc được nữa. Từ khi hắn tung hoành  tình trưá»ng tá»›i nay, chưa bao giá» thất bại như váºy.
 Lúc Vệ Khanh gá»i Ä‘iện cho Chu Dạ, là lúc  cô Ä‘ang Ä‘i dạo quanh mấy cá»a hàng. Äi qua má»™t cá»a hàng bán quần áo nữ hạ  giá mở nhạc ầm Ä©, nên không phát hiện ra có tiếng Ä‘iện thoại. Cô không  khá»i vui mừng, đồ ở cá»a hàng này Ãt khi giảm giá nhiá»u như váºy. Vì thế  chen vào đám đông cháºt chá»™i, bắt đầu chá»n đồ. Äúng là cuối tuần, lượng  khách đông nghịt, má»i ngưá»i đầu đầy mồ hôi, vẫn Ä‘iên cuồng chá»n đồ. Trá»i  sinh phụ nữ có bản tÃnh cuồng nhiệt vá»›i mua sắm.
 Chu Dạ nhìn lướt má»™t hồi, phát hiện má»™t bá»™ váy liá»n áo màu trắng, dây  Ä‘ai lưng màu xanh nhạt, bên hông còn có những há»a tiết mỠảo, toàn thân  được thêu tinh xảo, kiểu dáng thanh nhã, càng may mắn hÆ¡n là cỡ S, vừa  vặn vá»›i số Ä‘o cá»§a cô. Cô có khung xương tinh tế, vòng eo nhẹ nhàng, Ä‘ai  lưng thắt ở phÃa sau ngưá»i, càng làm dáng ngưá»i thêm yểu Ä‘iệu. Môi đỠ như anh đào, eo thon như dáng liá»…u.
 Cô bán hàng đứng cạnh hết lá»i khen ngợi: “ Tiểu thư, chiếc váy này  chỉ có cô mặc đẹp, quả thá»±c giống như được may theo số Ä‘o cá»§a cô váºy.  Mẫu hàng này không có nhiá»u, đây là cái cuối cùng!†ChuDạ tin tưởng lá»i  cá»§a cô ấy, ngay khi cô vừa thá» chiếc váy này đã có ba ngưá»i há»i cô là  thấy ở đâu, khi biết đây là cái cuối cùng chỉ biết ngáºm ngùi thở dài  không thôi.
 ChÃnh cô cÅ©ng cảm thấy tháºp phần vừa lòng. Tuy rằng đã hạ giá, nhưng  so vá»›i cô mà nói vẫn là đắt, cắn răng má»™t hồi, vẫn quyết định ra mua.  Äóng gói, cho vào túi, giao tiá»n.
 Lúc mang túi đồ Ä‘i ra, sá» túi má»›i phát hiện không thấy Ä‘iện thoại đâu  nữa. Nhất định là vừa rồi thỠđồ đã đánh mất, vì thế vá»™i chạy lại tìm  kiếm xung quanh. Các cô bán hàng Ä‘á»u nói không nhìn thấy, làm cho càng  nóng vá»™i, cẩn tháºn tìm kÄ©. Mượn Ä‘iện thoại cá»§a ngưá»i khác gá»i lại số  mình, đã nghe thấy báo tắt máy, không còn nghi ngá» gì nữa, chắc chắn là  bị trá»™m mất rồi. Không còn cách nào khác, ở khu vá»±c bảo an cá»§a cá»a hàng  báo mất trá»™m xong, á»§ rÅ© ra vá».
 Äầu năm nay, má»—i ngưá»i Ä‘á»u mất 1, 2 cái Ä‘iện thoại, phòng kà túc xá  cá»§a cô có 4 ngưá»i, không ai may mắn thoát khá»i, trong đó, má»™t ngưá»i đã  mất 3 cái Ä‘iện thoại, cứ mất lại mua, mua lại mất, tuần hoàn như váºy.  Duy chỉ có Chu Dạ là tá»›i táºn bây giá» má»›i xui xẻo.
 Vì thế đành thông báo tin tức ở trên mạng nói mình bị mất Ä‘iện thoại,  có việc gì thì gá»i vào Ä‘iện thoại ở kà túc. Thá»±c ra, bình thưá»ng cÅ©ng  chẳng ai tìm cô cả.
 Vệ Khanh gá»i mãi mà không thấy cô báºt máy, có chút không kiên nhẫn.  Vốn định trá»±c tiếp tá»›i trưá»ng tìm cô, nhưng nghÄ© nghÄ© lại, lại tạm thá»i  kiá»m chế. Chu Dạ dù sao vẫn chỉ là sinh viên, vẫn cố gắng là sinh viên  tốt, cho nên, cái gì cÅ©ng phải từ từ, tiến hành cháºm mà chắc, tốn chút  thá»i gian cÅ©ng là đáng giá. Con gái bây giá» thay đổi xoành xoạch, đủ  loại tÃnh cách, hắn ở giữa đám mỹ nhân, tá»± nhiên hiểu sâu vá» những Ä‘iá»u  này.
 Ngưá»i này là ma quá»·, suốt  ngày mê hoặc ngưá»i khác phạm tá»™i trầm luân, tiá»n tài váºt chất, dục vá»ng đủ cả, vạn kiếp bất phục.
 Lại tá»›i cuối tuần, Chu Dạ theo thưá»ng lệ đến “Vương triá»u†đi làm.  Chân trước má»›i vào cá»a, đã nghe thấy giá»ng cá»§a Thịnh tổng phÃa sau: “Tây  Tây, Ä‘iện thoại cá»§a cô sao không liên lạc được?â€
 Chu Dạ cho rằng hắn tìm mình có việc, vá»™i giải thÃch: “Thịnh tổng,  ngại quá, tôi vừa mất Ä‘iện thoại. Ngài tìm tôi có việc gì thế?â€
 Thịnh tổng nghe xong hiểu ra, hóa ra là mất Ä‘iện thoại, thảo nào  không liên lạc được, nói: “Quán bar giá» thiếu ngưá»i phục vụ, muốn há»i cô  ngày thưá»ng có tá»›i làm được không, tiá»n lương không thành vấn Ä‘á».â€
 Chu Dạ trầm ngâm sau má»™t lúc lâu, nói: “Thịnh tổng, ngài cho tôi có  thá»i gian suy nghÄ© đã.†Hàng đêm Ä‘iên đảo cuá»™c sống, cô chỉ sợ ăn không  tiêu, dù sao việc há»c má»›i là quan trá»ng nhâÌt. Thịnh tổng nghe thấy  cÅ©ng không làm khó cô, chỉ nói: “Váºy cô cứ suy nghÄ© Ä‘i nhé.â€
 A Tá» sai cô mang rượu Äoan Chi tá»›i bàn cho khách. Cô nhìn ra xa xa,  thấy ở đó chỉ có duy nhất má»™t ngưá»i đàn ông, lẳng lặng ngồi trong góc,  không có bạn gái, cÅ©ng không để cho ai có cÆ¡ há»™i tá»›i gần. NghÄ© rằng,  ngưá»i này không phải tá»›i muốn mượn rượu giải sầu đấy chứ?
 Vừa đặt rượu xuống, liá»n thấy ngưá»i đó cưá»i vá»›i cô, “Tây Tây tiểu thư, có thể uống má»™t chén chứ?â€
 Chu Dạ nghe thấy hắn gá»i tên mình, trong lòng hoảng sợ, cẩn tháºn nhìn  lại má»›i nháºn ra hắn chÃnh là hoàng đế lần trước giá lâm “Vương Triá»uâ€.  Càng nhìn càng giáºt mình, trong lòng vô cùng lo lắng.
 Vệ Khanh hôm nay mặc âu phục, caravat đã tháo lá»ng, áo khoác cởi vắt ở  bên cạnh, nút áo ở cổ tay đã được cởi, lá»™ ra vẻ phóng túng ương ngạnh.  Chu Dạ bá»—ng dưng nhá»› tá»›i buổi lá»… trao giải lần đó, càng nhìn càng cảm  thấy giống. Nhưng trên mặt cÅ©ng không dám biểu lá»™ ra, cho dù đúng thì  thế nào! Hắn dưá»ng như còn chẳng nhá»› cô là ai.
 Hạ quyết tâm,cô quay sang cưá»i nói: “Ai za—— tiên sinh, tôi còn phải  làm việc!†Ngưá»i muốn tá»›i gần cô không phải là không có, cô đã sá»›m quen  vá»›i việc này.
 Vệ Khanh lưá»i biếng dá»±a vào sofa, nói: “Tiếp tôi uống rượu cÅ©ng là  việc làm cá»§a cô. Tiá»n boa bao nhiêu tùy cô.†Lá»i tuyên bố này cá»§a hắn  làm Chu Dạ phải suy nghÄ©. Bình thưá»ng tiếp khách uống rượu, phục vụ sẽ  được trÃch phần trăm hoa hồng. Má»—i buổi tối nhỠđó mà thu nháºp không Ãt.
 Chu Dạ tá»›i đây để kiếm tiá»n , có thể không cần làm việc mà vẫn có  tiá»n, cá»› sao mà không làm? Biết ông chủ sẽ không nói gì mình, vì thế  ngồi ở ghế đối diện, nói: “Äây là do anh nói.†Hướng hắn cưá»i, rồi kêu  hai chai rượu đắt nhất. TÃnh cô vốn phúc háºu, thấy tốt má»›i làm, không  quá tham lam.
 Vệ Khanh cầm chai rượu rót thay cô, nói: “Có thể uống bao nhiêu thì uống, không cần cố gắng quá.â€
 Chu Dạ cảm thấy ngưá»i này vô cùng kỳ lạ, rất quan tâm ngưá»i khác, nhưng tá»u lượng cá»§a cô ở nÆ¡i này, chỉ sợ xứng đáng làm sư phụ
 Hai chén rượu vừa đặt xuống, mùi rượu sực lên mũi, toàn thân nóng lên, mặt đỠbừng.
 Vệ Khanh thấy mắt cô đỠngày, đã ngà ngà say, xua tay nói: â€œÄÆ°á»£c rồi,  đêm nay cô có thể trở vá» nghỉ ngÆ¡i.†Rồi lại gá»i Thịnh tổng tá»›i, “Thịnh  tổng, vị tiểu thư này có vẻ không thoải mái, tôi thấy là vẫn nên cho cô  ấy vá» nghỉ ngÆ¡i cho tốt.†Thịnh tổng gáºt đầu biết Ä‘iá»u, vá»™i nói: â€œÄÆ°á»£c  được, Tây Tây, hôm nay cô vá» nghỉ ngÆ¡i sá»›m Ä‘i.â€
 Chu Dạ không nghÄ© rằng chuyện như váºy là xong, tháºt sá»± chỉ là uống  rượu mà thôi, hÆ¡n nữa, lại còn cho cô nghỉ sá»›m. Cô cÅ©ng không từ chối,  cảm Æ¡n Vệ Khanh rồi đứng dáºy muốn Ä‘i.
 Vệ Khanh lại gá»i cô lại: “Tây Tây tiểu thư, chá» má»™t chút.†Từ trên sofa, đưa cho nàng má»™t cái há»™p
 Chu Dạ nhất thá»i không có ý nháºn lấy. Vệ Khanh cưá»i: “Yên tâm, đây chỉ là thù lao giúp tôi uống rượu.â€
 Chu Dạ má»›i đưa tay nháºn lấy, lại há»i: “Là cái gì váºy?†Cô nghÄ© tốt  nhất vẫn nên há»i cho rõ, nếu là đồ bình thưá»ng thì không sao, chứ đã là  đồ quý giá, thì không thể nháºn được.
 Vệ Khanh nhÃu mày, há»i lại: “Cô cho rằng là gì?â€
 Chu Dạ cảm thấy ngưá»i này rất khó ứng phó, liá»n chuyển đỠtài, cưá»i nói: “Tôi có thể mở ra xem chứ?â€
 â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên có thể.†Vệ Khanh nhún vai tá» vẻ không ngại.
 Chu Dạ mở giấy gói, vừa thấy vá» há»™p bên trong, liá»n biết là di động.  Äây là dòng sản phẩm má»›i nhất cá»§a Nokia, còn chưa có tung ra trên thị  trưá»ng ná»™i Ä‘ia. Cô biến sắc, rốt cục hiểu được ngưá»i này suy nghÄ© vô  cùng sâu sắc. ÄÆ°a Ä‘iện thoại cho cô, cÅ©ng không phải là ngẫu nhiên.
 Ná»™i tâm hoảng sợ, đương nhiên hiểu được mục Ä‘Ãch cá»§a hắn. Còn chưa mở  há»™p ra đã mang trả lại, cưá»i nói: “Tôi nghÄ© tôi không cần sá» dụng Ä‘iện  thoại này.â€
 Vệ Khanh thản nhiên há»i: “Chẳng lẽ Tây Tây tiểu thư không cần?â€
 Chu Dạ cưá»i: “Thá»±c không khéo, ngày hôm qua tôi vừa mua má»™t cái rồi, nếu không thì nháºn cÅ©ng không tệ.â€
 Vệ Khanh “À†má»™t tiếng, giương mắt nhìn nàng, cưá»i nói: “Không ai ngại có nhiá»u Ä‘iện thoại đâu.â€
 Chu Dạ láºp tức đứng dáºy: “Äá»§ dùng là tốt rồi.†Hạ thấp ngưá»i xuống chào xong liá»n quay ngưá»i rá»i Ä‘i.
 Vệ Khanh cÅ©ng không ngăn cản, nhẹ nhàng xoay xoay chén rượu trong  tay. Xem ra giai nhân này là má»™t đóa hoa hồng hương diá»…m, trên ngưá»i vẫn  còn không Ãt gai nhá»n.
 Má»™t lúc sau, má»™t cô gái xinh đẹp tá»± nhiên lại gần bắt chuyện vá»›i Vệ  Khanh, cÅ©ng không phải lúc Vệ Khanh thÃch, nên hắn cÅ©ng đứng dáºy rá»i Ä‘i.
 Chu Dạ trở vá», thá»i gian vẫn còn sá»›m, thân thể tuy rằng mệt má»i,  nhưng mãi mà vẫn không ngá»§ được. Trong phòng, má»™t ngưá»i Ä‘ang rất vui vẻ  ôm Ä‘iện thoại tán gẫu vá»›i bạn trai, ngưá»i còn lại đã Ä‘i ra ngoài, còn  Lưu Nặc thì Ä‘ang ngồi xem phim, cố ý không Ä‘eo tai nghe, mở loa ầm Ä©, vô  cùng ồn ào. Chu Dạ lăn qua lăn lại mãi không ngá»§ được, nhìn cô bạn có  vẻ sẽ ngồi buôn chuyện suốt đêm, đành phải dáºy mặc áo, mở cá»a Ä‘i ra  ngoài.
 Tháng 9, gió đêm mát lạnh, thoảng qua bên ngưá»i, giống như gió cÅ©ng  thở dài. Cô nghÄ© mãi không còn chá»— nào để Ä‘i, đành phải Ä‘i tá»›i phòng vẽ.  Hàng hiên vắng lặng không tiếng động, ngá»n đèn sáng le lói. Cô mở cá»a  phòng vẽ, trong nháy mắt cảm thấy tháºt ấm áp, cứ như váºy im lặng tá»± tại.  Nhìn lên trên bàn có má»™t táºp tranh, má»™t dãy chữ tiếng Anh, tá»± nhiên cảm  thấy buồn ngá»§. ChÃnh lúc muốn bước vào má»™ng đẹp thì lại nghe thấy tiếng  bước chân, láºp tức bừng tỉnh.
 Trương SuâÌt đẩy cá»a bước vào. Cô còn Ä‘ang buồn ngá»§ nhìn hắn, há»i:  “Äã trá»… thế này, bạn tá»›i làm gì thế?†GioÌ£ng noÌi mÆ¡ hồ không rõ.
 Trương SuâÌt mở ngăn kéo láºt tá»›i láºt lui, nói: “Quên lấy vài thứ .â€
 Chu Dạ dùng tay xoa xoa mắt, thở dài: “Phòng vẽ này dưá»ng như chỉ có hai ngưá»i chúng ta thưá»ng tá»›i.â€
 Trương Soái cưá»i: “Lá»›p 804 dưá»ng như chỉ có hai ngưá»i chúng ta há»c bài.â€
 Cô cÅ©ng cưá»i, nghiêng đầu nói: “Trương SuâÌt, bạn là ngưá»i ở đâu? Sao không vá» nhà?â€
 “Vì sao phải vá» nhà?†Trương SuâÌt há»i lại cô.
 Cô quanh co má»™t lúc, nói: “Bạn không biết là ký túc xá ——†rất ầm ỹ?  Sá»a lại: “Ở nhà so vá»›i ở kà túc xá thoải mái hÆ¡n, Ãt nhất ở khÃa cạnh  tắm giặt.†Trương SuâÌt chỉ biết những thứ tốt, hoàn toàn không hay biết  vá» những Ä‘iá»u phiá»n toái.
 Cô Ä‘oán gia cảnh Trương Suất không tệ, chẳng những những dụng cụ sá»  dụng trong mỹ thuáºt tạo hình Ä‘á»u là đồ tốt, mà quần áo cá»§a cáºu ta cÅ©ng  toàn là đồ đắt tiá»n. Rất Ãt nam sinh có thể gây được sá»± chú ý như cáºu  ta, mà thá»±c ra, cÅ©ng rất Ãt nam sinh có đủ Ä‘iá»u kiện như cáºu ta váºy.
 Trương SuâÌt nhá»› tá»›i má»™t chuyên, há»i cô: “MiÌ€nh gá»i tin nhắn cho bạn, sao không trả lá»i váºy?â€
 Chu Dạ vá»™i nói: “Gá»i khi nào? Ngại quá, miÌ€nh vừa mất Ä‘iện thoại, không nháºn được tin nhắn.â€
 Trương SuâÌt gáºt đầu, “Tốt nhất sá»›m mua má»™t cái Ä‘i, nếu không tá»›i lúc  có chuyện cần lại không biết tìm bạn ở đâu.†Chu Thị vá»™i há»i chuyện gì.  Hắn nói: “Câu lạc bá»™ mỹ thuáºt chuẩn bị mở má»™t buổi triển lãm tranh quy  mô lá»›n. Há»i bạn có bức nào không, có thể Ä‘em tá»›i.â€
 “Oa, tháºt chứ? MiÌ€nh sẽ vá» tìm xem. Äúng rồi, quốc hoạ có được không?  MiÌ€nh còn mấy bức thư pháp, nếu cần thì tá»› mang tá»›i.†Thư pháp cá»§a Chu  Dạ cÅ©ng không phải là xuất sắc lắm, nhưng vẫn có thể Ä‘em ra cho ngưá»i  khác ngắm được.
 Trương SuâÌt trầm ngâm: “Tác phẩm thư pháp thì có thể đưa cho bên câu  lạc bá»™ Lan Äình, bá»n há» Ä‘ang chuẩn bị tuyên truyá»n cho tân sinh viên  bên đó, bạn mang tá»›i đó, bá»n há» cầu còn không được. †Chu Dạ nói mình  cÅ©ng không quen biết bên câu lạc bá»™ Lan Äình, Trương SuâÌt liá»n nói thay  cô lấy tranh mang qua đó. Lại há»i cô khi nào thiÌ€ mua Ä‘iện thoại.
 Chu Dạ phiá»n não nói: “ThÃch má»™t sản phẩm cá»§a Nokia, nhưng miÌ€nh chưa  đủ tiá»n mua.†Chiếc Ä‘iện thoại kia rất đẹp, lại tinh xảo, ứng dụng rất  tốt, nhưng giá trên thị trưá»ng phải tá»›i ba ngàn tệ, Chu Dạ đương nhiên  không đủ tiá»n mua.
 Trương SuâÌt nghe xong, liá»n nói: “MiÌ€nh có má»™t ngưá»i bạn, chuyên bán  hàng xách tay, giá cả phải chăng. Nếu bạn muốn thì miÌ€nh sẽ nói vá»›i cáºu  ta.†Chu Dạ nghe xong mừng rỡ, há»i giá thế nhưng lại rẻ gần má»™t ná»a,  đương nhiên là quyết định mua. Trương SuâÌt làm việc cẩn tháºn, nếu không  phải là bạn bè tin tưởng, sẽ không giá»›i thiệu cho cô.
 Mãi tá»›i giá» kà túc gần đóng cá»a, cô má»›i lưá»i biếng trở vá». Trên đưá»ng  gặp Tất Thu TÄ©nh tá»± há»c trở vá», trên vai Ä‘eo túi xách rất to, giống lúc  Chu Dạ Ä‘i há»c hồi cấp 3. Cô trêu bạn: “Tất Thu TÄ©nh, lưng ngươi không  bị còng, thá»±c sá»± là đại kỳ tÃch thứ tám cá»§a thế giá»›i.â€
 Tất Thu Tĩnh không yếu thế, trả lá»i lại má»™t cách mỉa mai: “Chu Dạ,  buổi tối cuối tuần mà ngươi lại ở kà túc xá, đây má»›i gá»i là đại kỳ tÃch  thứ tám cá»§a thế giá»›i.â€
 Chu Dạ nhắc tá»›i đến việc này liá»n buồn bá»±c, đành phải nói: “Coi như  ta nói không lại ngươi, cam bái hạ phong.†Hai ngưá»i má»™t đưá»ng cháºm rì  rì trở vá» ký túc xá.
 Tất Thu TÄ©nh há»i: “Ngươi bá» làm phục vụ rồi hả?†Trong lòng cô thở  dài, nói: “Không đâu, hôm nay xin nghỉ phép.†Chuyện buổi tối phát  sinh, không thể nói cho ngưá»i khác biết.
 Tất Thu TÄ©nh chần chá» má»™t chút, vẫn là nói ra: “Chu Dạ, dù sao ta vẫn  cảm thấy làm việc ở quán bar không được tốt. Tuy rằng không có gì, lại  phải làm việc vất vả để có tiá»n, nhưng mà nÆ¡i ấy, lắm chuyện thị phi.† Chu Dạ nghÄ© thầm trong bụng, cÅ©ng không phải là như váºy, muốn trêu chá»c  bạn má»™t chút! Trong miệng lại nói: “Äợi khi nào tìm được má»™t công việc  tốt hÆ¡n, ta sẽ từ chức, còn bây giá», ta vẫn cần phải Ä‘i kiếm cÆ¡m ăn.† Tháºt sá»± là ở nhà không biết cá»§i gạo, dầu muối quà giá, lúc Ä‘i ra ngoài  má»›i biết, má»i chuyện diá»…n ra Ä‘á»u cần tiá»n, ná»a bước cÅ©ng khó Ä‘i.
 Ở phÃa trước cá»a kà túc xã nữ, mấy đôi uyên ương vành tai mái tóc  chạm vào nhau, anh anh em em, không nỡ xa rá»i. CÅ©ng có trưá»ng hợp, biểu  diá»…n trước mặt má»i ngưá»i. Chu Dạ nhìn thấy dưới gốc cây bên kia có cặp  đôi sắp Ä‘i quá đà, tay cá»§a nam sinh Ä‘ang muốn luồn vào bên trong váy cá»§a  nữ sinh. Hai ngưá»i nhìn thấy nhưng không thể nói gì. Tất Thu TÄ©nh thở  dài: “Dù thế nào cÅ©ng phải biết Ä‘iểm dừng.â€
 Chu Dạ cưá»i: “Thế này vẫn chưa là gì, nghe Lâm Phỉ nói, ngưá»i bên  khoa nghệ thuáºt, trá»±c tiếp làm chuyện đó ở cầu thang…†Tất Thu TÄ©nh ca  thán ngày phong thế hạ, sinh viên càng không giống sinh viên.
 Chu Dạ nói: “Ngươi có để ý thấy, mấy cô gái Ä‘ang thân thiết vá»›i nam  sinh ở dưới lầu, rất Ãt ngưá»i là sinh viên khoa nghệ thuáºt.†Tất Thu  TÄ©nh nói: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên, mấy đôi uyên ương này, hầu như toàn là mối tình  đầu, có vẻ vô cùng thuần khiết. Má»™t ngày không thấy, như cách tam thu.  Còn mấy nữ sinh bên khoa nghệ thuáºt, tháºt đáng khinh thưá»ng .†Danh  tiếng cá»§a những nữ sinh khoa ngệ thuáºt luôn luôn không được tốt.
 Hai ngưá»i tám chuyện má»™t lúc rồi chào nhau, ai vá» phòng ngưá»i nấy, ngá»§ ngon.
 Không ngờ, tối hôm sau Trương SuâÌt thông báo cho cô Ä‘i lấy Ä‘iện  thoại, há»i cô có vừa ý hay không, để còn biết đưá»ng trả lại. “Äây là  hàng lấy từ HongKong, chỉ có thể viết được tiếng Trung phồn thể.â€. Chu  Dạ nói: “Không sao, như váºy là được rồi.â€. Giá rẻ như váºy, cô chẳng có  gì là không vừa ý, đối vá»›i Trương SuâÌt vô cùng cảm kÃch. Äem Ä‘iện thoại  tá»›i tổng đài, kÃch hoạt lại số sim cÅ©.
 Ngày mùng 10 tháng10 là lá»… quốc khánh, cÅ©ng là sinh nháºt cá»§a Lý Minh  Thành. Má»i ngưá»i thưá»ng trêu Lý Minh Thành sinh ngày này, tương lai  khẳng định có triển vá»ng. Chu Dạ từ sá»›m đã nghÄ© xem nên mua quà gì, Lý  Minh Thành chăÌc chăÌn muốn má»i má»i ngưá»i ăn cÆ¡m, nói không chừng còn Ä‘i  hát kara suốt đêm.
 Cô quyết định tá»± mình viết má»™t bức thư pháp, không thuộc sở trường  của cô, dù sao bây giá» muốn vẽ tranh, cÅ©ng không kịp. Lại nói, dù cô  há»c khoa Mỹ thuáºt tạo hình, nhưng cÅ©ng chưa từng tặng ai tranh cá»§a mình  cả. Tháºt ra, viết tá»± cÅ©ng rất khó, không giống như viết chữ nhá», là viết  chữ lá»›n, màu sắc Ä‘áºm nét, mà cô thì không có bản lãnh này.
 Láºt tá»›i láºt lui ná»a ngày, quyết định viết tô thức  《 Háºu XÃch BÃch  phú 》. Sở dÄ© không viết 《 Tiá»n XÃch BÃch phú 》, đơn giản là vì số lượng  từ Ãt hÆ¡n. Từng bước từng bước khối đại thể chữ liá»…u viết xuống, tinh tế  xinh đẹp tuyệt trần, nghênh ngang tị Ä‘oản, khiến ngưá»i trước mắt sáng  ngá»i. Ngưá»i trong nghá» cÅ©ng chỉ biết cô viết pha giống thá»i cổ “Äài các  thểâ€, tuy thiếu mất thần váºn cá»§a hành văn liá»n mạch lưu loát, nhưng  trong thá»±c tế có thể hù dá»a ngưá»i thưá»ng. Dù sao cô cÅ©ng chỉ là muốn dá»a  ngưá»i, không vá»ng tưởng mình có thể trở thành nhà thư pháp.
 Cô ở phòng vẽ tranh viết suốt ba ngày, viết Ä‘i viết lại, bởi vì má»™t  phút vô ý, liá»n kiếm cá»§i ba năm thiêu má»™t giá», lại phải viết lại. Tám  thước giấy Tuyên Thành dùng để viết, cứ viết mãi, đến ná»—i lưng không thể  đứng thẳng dáºy, tay phải cầm không nổi chiếc đũa, vô cùng khó khăn.  Trương SuâÌt thấy cô cố gắng như váºy, còn tưởng cô sẽ mang tác phẩm Ä‘i  dá»± triển lãm tranh.
 Mưá»i má»™t giá» sáng hôm đó cô cuối cùng cÅ©ng hoàn thành được bức tranh  có thể nói là tạm hài lòng, nhưng không còn kịp rồi, đành phải nhanh  chóng cuá»™n bức tranh lại, nhét vào trong há»™p đựng cầu lông. Lý Minh  Thành gá»i Ä‘iện cho nàng, thông báo 6h tối cùng nhau ăn cÆ¡m. Cô ngá»§ má»™t  giấc tá»›i giữa buổi chiá»u, sau đó rá»a mặt, trang Ä‘iểm, thay bá»™ áo váy má»›i  mua, bên ngoài mặc má»™t áo khoác ngắn, nhìn vô cùng xinh đẹp.
 Lấy chiếc túi treo trên tưá»ng xuống, Ä‘ang chuẩn bị ra khá»i cá»a thì  nháºn được Ä‘iện thoại từ má»™t số lại. Cô liá»n ấn phÃm trả lá»i há»i: “ Alo,  xin há»i ai váºy?†Äối phương lưá»i biếng nói: “Hi, Tây Tây!†Thanh âm trầm  thấp gợi cảm, vô cùng độc đáo.
 Cô sá»ng sốt, liá»n nhá»› tá»›i tá»›i là ai, không khá»i cau mày lại.
 
 
 Lá»i editor: Vá» việc xưng hô cá»§a nhân váºt vá»›i bạn bè lúc thì “ta-  ngươiâ€; lúc thì “bạn- miÌ€nhâ€, ý mình là bạn bè thân thiết thì dùng “ta-  ngươiâ€, còn đối vá»›i bạn há»c thông thưá»ng thì chỉ dùng “bạn- miÌ€nhâ€.
 
 
 
 |  
 
	
	| 
			
			 
			
				21-03-2012, 06:21 PM
			
			
			
		 |  
	| 
		
			|  |      秋霞 |  | 
					Tham gia: Jan 2011 Äến từ: Ha Noi 
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 Thanks: 1,280 
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	      |  |  
	
	| 
			
			Có lẽ là yêuConvert: Nothing_ nhh
 Tác giả: Lý Lý Tưá»ng
Edit: Ishtar
  
 
  
                                  
 
 Edit: Ishtar
 Cô không đợi đối phương nói chuyện, rất nhanh nói: “Tôi phải vào  trong thang máy, bên trong không bắt được sóng.†Liá»n cúp Ä‘iện thoại.  Còn chưa Ä‘i ra khá»i kà túc, Ä‘iện thoại lại reo vang. Cô không nghÄ© tá»›i  hắn lại không biết Ä‘iá»u, lạnh lùng nói: “Anh muốn gì?â€
 Vệ Khanh không giáºn mà cưá»i, nhÃu mày nói:  “Bây giá» là ban ngày, tôi có thể làm gì cô chứ! Chẳng qua là gặp mặt,  ăn bữa cÆ¡m, làm bạn bè không được sao?†Loại ngưá»i như Vệ Khanh có thể  nói làm bạn bè đơn giản như váºy, tháºt sá»± là vô liêm sỉ.
 LuÌc naÌ€y Chu DaÌ£ Ä‘ang vô cùng báºn rá»™n, thá»i gian Ä‘ang gấp gáp. Cô  vá»™i vàng nói: “Thá»±c xin lá»—i nha, bây giá» tôi không rảnh, lúc khác nói  chuyện sau nha.†Chạy ra cổng trưá»ng định vẫy taxi, cất luôn Ä‘iện thoại.  Không đợi cô chạy ra tá»›i cổng, Vệ Khanh mở cá»a xe Ä‘i ra, hướng vá» phÃa  cô mỉm cưá»i, cảm thấy có chút hứng thú.
 Chu Dạ dừng bước, sắc mặt trắng nhợt, hóa ra hắn đã sá»›m đứng chỠở  chá»— này ôm cây đợi thá». Cô tá»± biết khó thoát, cố gắng kiá»m chế nói: “Vệ  tiên sinh, thá»±c xin lá»—i, hôm nay tôi tháºt sá»± rất báºn. Xin lá»—i.â€
 Vệ Khanh thấy cô thần sắc lo lắng, là tháºt không Ä‘em chÃnh mình để  vào mắt, cÅ©ng không phải lấy lùi để tiến. Hắn chưa bao giá» bị má»™t cô gái  bá» qua như thế, càng kÃch thÃch tÃnh chinh phục cá»§a hắn. Liếc mắt đánh  giá cô má»™t cái, mỉm cưá»i, “Hôm nay cô rất đẹp.â€
 Chu Dạ không nói chuyện, thấy hắn không cho phép rá»i Ä‘i, đành phải  nói: “Vệ tiên sinh, tôi Ä‘i trước.†Vệ Khanh đạm cưá»i không nói, nhưng  ngay sau đó cầm lấy cổ tay cô. Cô không vui, dùng sức giãy dụa, vẫn  không thoát được. Không nghÄ© tá»›i hắn tùy tiá»n cầm tay cô mà lá»±c lại mạnh  mẽ tá»›i váºy.
 Vệ khanh bá»™ dạng xuất chúng, soái ca cùng xe đẹp, má»™t bước ra khá»i  cá»a xe liá»n khiến cho ngưá»i qua đưá»ng chú ý, mà tá»± nhiên lại có má»™t màn  biểu diá»…n ở cổng trưá»ng, khiến cho không Ãt ngưá»i qua đưá»ng ngoái lại  nhìn.
 Chu Da mặt đỠlên, thấp giá»ng quát: “Mau buông tay, rốt cuốc anh muốn làm gì?â€
 Vệ Khanh nhÃu mày, “Lên xe.†Chu Dạ thầm nghÄ© tốt nhất chạy nhanh  khá»i tầm mắt má»i ngưá»i, chẳng may để ngưá»i quen nhìn thấy, sau này cô  khó lòng mà sống yên ổn. Sá»ng sốt má»™t chút, không thể không lên xe.
 Cứng ngắc ngồi ghế bên cạnh ngưá»i lái, không thèm chú ý tá»›i ngưá»i bên  cạnh. Vệ Khanh há»i: “Cô Ä‘ang cầm trong tay cái gì váºy? Cẩn tháºn chá»c  vào ngưá»i, để ở ghế sau cÅ©ng được.†Rồi Ä‘em bức tá»± mà cô tỉ mỉ vẽ đặt ở  ghế sau. Cô nhìn khung cảnh bên đưá»ng, vô cùng buồn bá»±c, cắn môi không  nói. Lấy Ä‘iện thoại cầm tay ra vừa thấy, sắp tá»›i 6h, vá»™i nói: â€ ÄÆ°a tôi  tá»›i Thanh Hoa, cám Æ¡n.â€
 Äến khi phát hiện Vệ Khanh căn bản không có ý định Ä‘i Thanh Hoa, cÆ¡n  giáºn từ lúc nãy lại nổi lên, cô lạnh lùng há»i: “Vệ tiên sinh, anh có ý  gì váºy? Không thấy Ä‘ang làm khó ngưá»i khác sao?â€
 Vệ Khanh nhìn thẳng phÃa trước, bất động như núi, nói: “Cô Ä‘i Thanh  Hoa làm gì chứ? Chẳng lẽ có việc gì gấp liên quan tá»›i mạng ngưá»i hay  sao?†Chu Dạ cưá»i lạnh: “Không khiến anh xen vào.â€
 Vệ khanh đánh giá cô, ngả ngá»›n nói: “Có hẹn sao? Vá» sau còn nhiá»u cÆ¡  há»™i.†Äem xe dừng lại trước má»™t nhà hàng cÆ¡m Tây cao cấp. Việc đã đến  nước này, nói cho cùng, đại bá»™ pháºn nữ sinh đành phải cố mà làm, cùng  hắn ăn bữa tối, tiến thêm má»™t bước làm sâu sắc cảm tình. Chiêu này Ä‘á»u  dùng để đối phó vá»›i những nữ sinh không có tÃnh quyết Ä‘oán, trăm tráºn  không sai.
 Nhưng Chu Dạ lạnh lùng mở cá»a xe bước xuống, không nói hai lá»i, chạy  ra bên ngoài đưá»ng lá»›n. Không đợi cho Vệ Khanh có thá»i gian phản ứng, đã  vẫy taxi, nghênh ngang mà Ä‘i.
 Vệ Khanh lần này xem như mặt mày xám tro.
 Chu Thị vẫn còn chưa hết giáºn, tên Vệ Khanh này thá»±c sá»± là bá đạo, vá»  sau tốt nhất không nên chá»c giáºn hắn. Vừa xuống taxi, liá»n thấy Lý Minh  Thành cùng má»™t bạn há»c đứng ở cá»a chÃnh Thanh Hoa chá» cô.
 Có nam sinh nháºn ra nàng, “Oaâ€huýt sáo má»™t tiếng, nụ cưá»i xấu xa nói:  “Lý Minh Thành, “em gái†cá»§a ngươi tháºt sá»± là càng ngày càng xinh đẹp.  Giá»›i thiệu cho ta được chứ? Ngươi biết đến nay ta vẫn là ngưá»i cô đơn  mà!â€
 Không đợi Chu DaÌ£ phản đối, Lý Minh Thành đã cắt ngang lá»i hắn: “Nói  hươu nói vượn cái đầu ngươi! Cẩn tháºn ta đánh gãy chân chó cá»§a ngươi!† Má»i ngưá»i nói nói cưá»i cưá»i Ä‘i vaÌ€o trong nhaÌ€ haÌ€ng.
 Chu Dạ để ý có hai cô gái khác, má»™t ngưá»i diện mạo thưá»ng thưá»ng, má»™t  ngưá»i khác thượng tÃnh thanh tú, cÅ©ng Ä‘eo kÃnh mắt, tóc dài buá»™c gá»n,  khà chất trầm ổn, nhã nhặn Ãt nói. Cô gái ấy thâÌy Chu Dạ nhìn cô đánh  giá, rồi lại cưá»i vá»›i cô, lá»™ ra răng khểnh, thái độ ôn hòa.
 Lý Minh Thành cố ý giá»›i thiệu: “Thi Thi, đây là Trương Nhiá»…m Du, há»c  cùng khoa ta.†Chu Dạ vừa nghe đã vô cùng kÃnh nể, má»™t cô gái dám đến  Thanh Hoa há»c váºt lý, ngoài việc vô cùng chăm chỉ, nhất định còn thông  minh hÆ¡n ngưá»i. Chu  Dạ láºp tức ôm tay: “Bá»™i phục bá»™i phục!â€
 Trương Nhiá»…m Du cưá»i: “Nghe Lý Minh Thành nói bạn há»c mỹ thuáºt tạo  hình, đấy má»›i là bá»™i phục chứ.†Không kiêu không nóng nảy, rất khà  phách. Không giống vá»›i mấy ngưá»i ở Thanh hoa, đối vá»›i sinh viên trưá»ng  khác, ánh mắt Ä‘á»u cao hÆ¡n đỉnh đầu. Cảm giác Chu Dạ đối vá»›i ngưá»i này  không tệ.
 Lý Minh Thành lại nói vá»›i má»i ngưá»i: “Những ngưá»i khác không cần giá»›i  thiệu , Ä‘á»u là má»™t đám sói khoa ta.†Lá»i còn chưa nói xong, má»i ngưá»i  xông vào tấn công, nhất thá»i cưá»i đùa không ngừng, không khà sinh động.
 Hai cô gái Ä‘á»u chuẩn bị quà sinh nháºt, Chu Dạ lúc này má»›i nhá»› ra, bức  tá»± đã để quên trên xe cá»§a Vệ Khanh. Vừa rồi nổi giáºn, lúc xuôÌng xe  quên khuấy mất. Äành phải cợt nhả nói: “Lý Minh Thành, ta vốn đã chuẩn  bị quà cho ngươi, nhưng đến vá»™i vàng, quên mang theo, lần sau gặp lại sẽ  đưa cho ngươi.†Lý Minh Thành Ä‘ang vui cÅ©ng không để ý tá»›i.
 Cô bá»›t chút thá»i gian chạy vào toilet, gá»i Ä‘iện thoại cho Vệ Khanh,  giá»ng nói không thể khách khà hÆ¡n: “ Alo, tôi để quên đồ trên xe anh.â€.  Vệ Khanh lưá»i biếng “ừ†má»™t tiếng, lúc này má»›i chú ý ghế sau có má»™t há»™p  cầu lông.
 Chu Dạ cắn môi dưới, ấp úng yêu cầu: “NêÌu anh còn ở gần đấy, có thể  mang tá»›i cho tôi được không?†Cô vẫn hy vá»ng có thể ở hôm nay Ä‘em quà  tặng cho Lý Minh Thành, dù sao cũng Ä‘ã tôÌn rất nhiá»u tâm huyết. Cho  nên má»›i dÅ©ng cảm gá»i Ä‘iện cho Vệ Khanh.
 Vệ Khanh cÅ©ng không phải là quân tá», láºp tức trả lá»i: “Nếu muốn thì  chÃnh mình tá»›i đây lấy Ä‘i.†Làm Chu Dạ nổi giáºn thiếu chút nữa rÆ¡i Ä‘iện  thoại, loại ngưá»i gì thế không biết! Không phải vừa rồi má»›i đắc tá»™i hắn  sao! Thân là đại tổng tài, lại còn bắt nạt má»™t sinh viên non ná»›t như cô!
 HÃt má»™t hÆ¡i tháºt sau quay trở lại bên trong, đến gần há»i Trương Nhiá»…m  Du là ngưá»i ở đâu, Trương Nhiá»…m Du nói xong. Chu Dạ sợ hãi kêu lên: “Em  nhÆ¡Ì ra rồi! Trương Nhiá»…m Du, chị không phải chÃnh là ngưá»i giá»i nhất ở  trưá»ng cấp ba Thượng Lâm hay sao? Là há»c tá»· cá»§a em rồi! Thần tượng cấp 3  cá»§a em chỉ có mình Trương Nhiá»…m Du. Ai nha, không nghÄ© tá»›i hôm nay có  thể chÃnh mắt nhìn thấy chị!†Vô cùng hưng phấn.
 Bên cạnh có ngưá»i xen vào: “Trương Nhiá»…m Du tá»›i Thanh Hoa cÅ©ng vô  cùng giá»i, qua mặt không Ãt nam sinh chúng tôi, tháºt sá»± quá kiêu ngạo!† Có thể thấy được danh tiếng cá»§a Trương Nhiá»…m Du rất lá»›n. Chu Dạ nghe  càng thêm bá»™i phục. Trương Nhiá»…m Du chỉ thản nhiên mỉm cưá»i, đối vá»›i  những lá»i ca ngợi cá»§a má»i ngưá»i Ä‘á»u thá» Æ¡, coi như không nghe thấy.
 Trương Nhiá»…m Du từ nhỠđã nổi danh, cô chÃnh là con gái cá»§a hiệu  trưởng trưá»ng chuyên cấp 3 Thượng Lâm, anh trai cô là sinh viên giá»i cá»§a  trưá»ng đại há»c Yale, nay Ä‘ang ở nươÌc ngoaÌ€i làm công tác nghiên cứu.  Từ lúc cô bắt đầu Ä‘i há»c tá»›i nay, bằng khen, cup trao giải thưởng bày  cháºt phòng. Năm lá»›p 12 vì ngại thi chuyên môn chưa tốt, vẫn cứ tham gia  thi tốt nghiệp, liá»n đạt thá»§ khoa. Bây giá» là sinh viên Thanh Hoa, so  vá»›i đám ngưá»i Lý Minh thành còn cao hÆ¡n má»™t báºc
 Vốn cô hÆ¡n Chu Dạ 2 tuổi, nhưng  Chu Dạ há»c trung há»c được hai năm thì được tuyển thẳng lên đại há»c Bắc Kinh.
 Nếu cùng là bạn đồng há»c, không khà càng thêm nhiệt liệt sinh động.  Trong bữa tiệc, Chu Dạ nháºn thấy Lý Minh Thành hết sức chú ý tá»›i Trương  Nhiá»…m Du, thấy ly cá»§a cô không có gì, láºp tức rót nước ngá»t. Còn Ä‘em  không Ãt đồ ăn đặt trước mặt cô, giúp cô gắp rau, còn há»i cô có lạnh  không, có muốn đổi chá»— hay không vì Ä‘iá»u hòa đối diện vá»›i Trương Nhiá»…m  Du. Thái đội vô cùng ân cần, quan tâm đầy đủ, má»i ngưá»i cÅ©ng không có  biểu hiện khác thưá»ng. Trong lòng “lá»™p bá»™p†má»™t chút, không khá»i Ä‘au  lòng.
 Nhìn bá»n há», nháy mắt mất Ä‘i khẩu vị. Lúc uống rượu chúc mừng, còn có  ngưá»i cố tình ồn ào: “Lý Minh Thành, còn không mau kÃnh Trương Nhiá»…m Du  má»™t ly!†Trương Nhiá»…m Du bị má»i ngưá»i trêu chá»c không tiện từ chối,  đành đứng lên cùng Lý Minh Thành uống má»™t ly. Có ngưá»i uống nhiá»u, nói  cưá»i vô kỵ: “Hai ngưá»i các ngươi khi nào uống chén rượu giao bôi thì tốt  rồi! Äỡ cho Lý công tá» cá»§a chúng ta suốt ngày tiá»u tụy!†Má»i ngưá»i càng  thêm dÅ©ng cảm, nhất thá»i ồn ào: “Trương Nhiá»…m Du, Lý Minh Thành đã bị  baÌ£n tra tấn không còn hình ngưá»i, baÌ£n còn muốn tra tấn hắn tá»›i lúc  nào, đáp ứng ngưá»i ta Ä‘i!â€
 Lý Minh Thành khẩn trương nhìn vào mắt Trương Nhiá»…m Du, thấy cô không  có phản ứng gì, láºp tức mắng: “Các ngươi lại nói nhăng cuá»™i gì đó! Dùng  bữa, dùng bữa!†Thái độ cá»§a Lý Minh Thành đã sá»›m rõ ràng, mấu chốt laÌ€  ở Trương Nhiá»…m Du, không biết trong lòng cô nghÄ© như thế nào . Lý Minh  Thành sợ má»i ngưá»i nói quá sẽ chá»c tức cô. May mắn là cô không có giáºn.
 Chu Dạ nghe đến đó, sắc mặt trắng bệch, trong lòng Ä‘au xót, gần như  muốn khóc. Má»i ngưá»i Ä‘ang mải nói cưá»i vui vẻ, không ai nháºn thấy.
 GiỠđây, cô không rõ mình đối với Trương Nhiễm Du có cảm giác gì, vừa  rồi còn vui mừng liên tục, bội phục không thôi, nhưng trong chớp mắt đã  đột ngột thay đổi..
 Bốn năm qua Lý Minh Thành chưa từng thân thiết vá»›i bạn gái nào, lần  này khẳng định là sá»± tháºt. Huống chi đối tượng vẫn là Trương Nhiá»…m Du,  má»™t ngưá»i vÄ© đại như thế. Nhìn vẻ mặt cá»§a Trương Nhiá»…m Du đối vá»›i Lý  Minh Thành không há» giống dáng vẻ thá» Æ¡, lạnh nhạt. Cô càng thêm Ä‘au  xót, cảm giác tay không cầm nổi chiếc đũa.
 Ä‚n cÆ¡m nhạt như nước ốc, còn phải kiên cưá»ng chịu đựng, bá» ngoài  dưá»ng như không có việc gì. CÆ¡m còn chưa ăn xong, má»i ngưá»i liá»n đỠnghị  Ä‘i KTV suốt đêm. Lý Minh Thành nghiêng ngưá»i há»i Trương Nhiá»…m Du có  đồng ý Ä‘i hay không. Chu Dạ đến lúc này, không thể chịu được nữa. Chống  tay xuống bàn đứng dáºy, dùng hết sức má»›i có thể giữ được thanh âm vững  vàng: “ Thá»i gian không còn sá»›m nữa, ta phải trở vá» trưá»ng, bây giá» vá»  trước.â€
 Con gái vá» muá»™n là không tốt, má»i ngưá»i cÅ©ng không giữ cô lại. Lý  Minh Thành ý muốn đưa cô vá», cô từ chối: “ Không cần, sinh nháºt ngươi,  sao ngươi có thể Ä‘i. Ta tá»± mình vá» là được rồi.†Cứ từ chối mãi, Lý Minh  Thành cÅ©ng không rõ vì sao hôm nay cô lại khó tÃnh như váºy, còn nghÄ© là  cô Ä‘ang mệt má»i chuyện gì, cứ như cÅ© mà nói: “ Không sao cả, toàn là  bạn há»c, ta đưa ngươi ra bắt xe.â€
 Sợ cô ra ngoài xảy ra chuyện gì, cố ý gá»i Ä‘iện thoại kêu lái xe taxi  quen biết tá»›i. Thấy cô tinh thần không tốt, coÌ€n dặn dò, dặn cô vá» tá»›i  trưá»ng nhá»› gá»i Ä‘iện cho hắn. Cô cúi đầu không nói lá»i nào.
 Lái xe quen biết Lý Minh Thành, hay nói giỡn: “Äây là bạn gái cáºu  sao, tháºt là xinh đẹp.†Lý Minh Thành cưá»i giải thÃch: “Äây là em gái  tôi.†Lái xe kia “ồ†má»™t tiếng, nói: “Thảo nào, hai anh em Ä‘á»u có thần  thái hÆ¡n ngưá»i.â€
 Chu Dạ ngồi ở ghế sau, rốt cuá»™c cÅ©ng không kiá»m được, nươÌc măÌt lã chã rÆ¡i, thanh âm nức nở, cứ nghÄ© tá»›i lại Ä‘au lòng.
 Xe chạy thẳng tá»›i cổng trưá»ng, Chu Dạ lau khô nước mắt, lấy và tiá»n.  Lái xe cưá»i nói : “Không cần, không cần, đã thanh toán rồi.†Quay đầu  rá»i Ä‘i. Lý Minh Thành vẫn chu đáo như váºy. Nhưng mà giá» phút này chu đáo  như váºy, càng làm cô thêm Ä‘au lòng.
 Nước mắt còn chưa khô, lại tiếp tục rÆ¡i xuống. Cô đứng dưới gốc cây  run rẩy khóc. Äiện thoại vang lên, cô lưá»i biếng nghe máy, “Alo, có  chuyện gì?†GioÌ£ng khàn khàn, hàm hàm hồ hồ, thanh âm nức nở cố kiá»m  chế.
 Vệ Khanh ở trong xe nhìn cô, nói: “Sao vá» sá»›m váºy ?†Chu Dạ xoay ngưá»i, nhìn ngó xung quanh.
 Hai ngưá»i chia tay không mấy vui vẻ, Vệ Khanh tâm tình cÅ©ng không tốt  chút nào. Äối vá»›i tình trưá»ng luôn luôn không đánh mà thắng, hôm nay  hăÌn tháºt sá»± có chút mất mặt. Vì thế vòng xe tá»›i quán bar, tiếp tục săn  diá»…m, cố gắng quên Ä‘i. Äáng tiếc chẳng thu hoạch được gì, phần đông mấy  cô gái ở đây Ä‘á»u vô vị, khiến hắn chán ghét. Hắn Ä‘ang chuẩn bị trở vá»  nghỉ ngÆ¡i thì nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a Chu Dạ, nói là quên đồ trên xe  hắn.
 Hắn rất hiếu kỳ, ban đầu còn tưởng rằng chỉ là má»™t há»™p cầu lông, mở  ra má»›i biết là không phải, bên trong là má»™t bức thư pháp còn chưa kịp  trang trÃ. Rõ ràng là tô thức  《 Háºu XÃch BÃch phú 》, thể chữ liá»…u – chế  độ chữ nhá» vô cùng nghiêm ngặt, gân cốt rõ ràng, tháºp phần tú lệ, thoạt  nhìn cảnh đẹp ý vui, có thể thấy được pha ý tâm tư. Mặt sau có dòng chữ  nhá» thẳng đứng: chúc mừng sinh nháºt Lý Minh Thành, Thi Thi – Bắc Kinh.  Nhìn xuống mặt phải là thá»i gian lạc khoản, Chu Thị ấn vài cái cổ toản  tá»± rõ ràng có thể thấy được.
 Tác phẩm má»›i hoàn thành nét má»±c như má»›i, nghe nói há»c viện Bắc Kinh  chỉ dùng các sản phẩm má»±c mùi thượng đẳng. Hắn có chút chấn động, lúc  này má»›i nhá»› Chu Dạ là sinh viên khoa Mỹ thuáºt tạo hiÌ€nh, chẳng những vẽ  đẹp, không nghÄ© tá»›i tá»± cÅ©ng viết khá tốt. Hóa ra khoa nghệ thuáºt cÅ©ng có  những nhân váºt ngá»a hổ tàng long, bản lÄ©nh cá»§a Chu Dạ đúng là không thể  coi thưá»ng.
 Hắn nhìn nhìn mặt trên thá»i gian, là tÃnh ngày lịch âm, mở Ä‘iện thoại  ra tra, rõ ràng chÃnh là hôm nay. Xem ra hôm nay cô Ä‘i dá»± sinh nháºt cá»§a  bạn trai, thảo nào lại ăn mặc xinh đẹp như váºy. NghÄ© nghÄ©, lại quay xe  Ä‘i tá»›i trưá»ng Chu Dạ.
 Chu Dạ thấy chiếc  Lamborghini màu Ä‘en lặng lẽ đứng ở đó, không nghÄ©  lại tái diá»…n màn cãi nhau, chá»c ngưá»i chê cưá»i. Vì thế đến gần gõ vào  cá»a sổ. Vệ Khanh muốn xuống dưới, Chu Dạ liá»n nói: “Chúng ta ở trên xe  nói.†Chá»§ động kéo cá»a xe bước lên. Vệ Khanh đành cưá»i trừ.
 Chu Dạ vẫn còn khụt khịt, táºn lá»±c bình tâm tÄ©nh khà há»i: “Bây giá» anh lại có chuyện gì?â€
 Vệ Khanh cảm thấy thần sắc cô không thoải maÌi, nhìn chằm chằm má»™t  lúc, thấy mắt cô đỠửng, thái dương tá»±a hồ còn chưa lau khô nước mắt,  há»i: “Không phải Ä‘ang rất vui vẻ sao? Sao lại khóc?†Chu Dạ không dá»±  Ä‘oán được ánh mắt hắn lợi hại như váºy, tưởng rằng ngá»n đèn má» má», hắn  nhất định không chú ý đến. Lạnh lùng nói: “Tôi khóc hay không là việc  cá»§a tôi, liên quan gì tá»›i anh? Äừng có xen vào việc cá»§a ngưá»i khác!† Thái độ ác liệt, ngữ khà không tốt.
 Chu Dạ là nghé con má»›i sinh không sợ hổ, không biết có quyá»n thế có  tiá»n có thể trêu đùa tá»›i mức nào, nghÄ© rằng, mình chả cần gì ở ngưá»i ta,  sợ cái gì. Trong lòng có chút bốc đồng, bản chất chưa bao giá» thay đổi,  chỉ vì cuá»™c sống áp lá»±c tạm thá»i kiá»m chế mà sống.
 Vệ Khanh trải qua quá nhiá»u sóng gió, không so Ä‘o vá»›i cô trong lúc  nóng giáºn, chỉ cảm thấy buồn cưá»i lại thấy thú vị, thá»±c Ãt có ngưá»i dám  nói giá»ng đó vá»›i hắn, nên càng thêm chú ý tá»›i cô.
 Chu Dạ thấy hắn ngồi cưá»i cưá»i, lá»a giáºn lại bốc lên, căm phẫn nói:  “Anh rảnh rá»—i quá lôi tôi ra làm trò Ä‘uÌ€a phải không?†Nói xong như muốn  xuống xe.
 Vệ Khanh lấy ra há»™p cầu lông bên cạnh, lưá»i biếng nói: “Không cần cái  này sao?†Trải qua má»™t phen thương tâm thất ý, cô đã sá»›m quên mất. Nhá»  hắn nhắc nhở, lúc này má»›i nhá»› tá»›i đến, thản nhiên “À†má»™t tiếng, đưa tay  nháºn lấy.
 Vệ Khanh là tiểu nhân trong các loại tiểu nhân, sao có thể không nhân  cÆ¡ há»™i này mà cò kè mặc cả. ÄÆ°Æ¡ng nhiên không đưa, nói: “Cô cứ như váºy  mà cầm Ä‘i hay sao? Ngay cả câu cám Æ¡n cÅ©ng không có?†Chu Dạ nhẫn nại  nói cám Æ¡n.
 Vệ Khanh vẫn là không buông tay, thứ hắn muốn đương nhiên không chỉ  má»™t câu cám Æ¡n đơn giản như váºy. Chu Dạ láºp tức hiểu được, biết hắn ở  đùa giỡn chÃnh mình, được má»™t tấc lại muốn tiến má»™t thước, lạnh lùng  trừng mắt hắn, má»™t lúc lâu sau buông má»™t câu: “Tùy anh.†CÅ©ng không cần,  mở cá»a xe bước ra. Tốt nhất nên quên Ä‘i, ngưá»i đã mất rồi, còn giữ lại  váºt này làm gì!
 Không nghÄ© tá»›i trong nháy mắt, cảnh còn ngưá»i mất, cô chỉ cảm thấy  má»i chuyện Ä‘á»u diá»…n ra quá nhanh, không khá»i cầm được nước mắt.
 Hành động bất ngá» này khiến Vệ Khanh trở tay không kịp. Hắn chỉ muốn  làm khó cô má»™t chút, thứ này hẳn là tháºp phần quý trá»ng, vừa vặn có cÆ¡  há»™i đưa ra yêu cầu, từng bước má»™t đạt tá»›i mục Ä‘Ãch. Không nghÄ© tá»›i cô là  ngưá»i vô cùng quyết Ä‘oán, nói không cần liá»n thá»±c sá»± không cần!
 
 
 |  
 
	
		|  |  |  
	
		| Từ khóa được google tìm thấy |  
		| âåëèêàÿ, âàííû, åâðîïåéñêèé, anh bia ca tinh, co le la minh da yeu pan, co le la yeu chuong 21, co le la yeu chuong 3, co le la yeu chuong 34, co le la yeu chuong 58, co le la yeu duc vong, co le la yeu hien dai, co le la yeu ishtar, co le la yeu truyen ngan, co le la yeu tuy phong, co le la yeu- chuong 14, cover khoảng lặng, cover ngôn tình, êàëüÿíû, êàìåäè, êåðàìè÷åñêàÿ, ebook co le la yeu, ëîãîòèï, êíèãó, êóíèëèíãóñ, hien dai co le la yeu, ìàçäà, ïåðìü, ishtar có lẽ là yêu, ïðîêëÿòûé, ñàíòåõíèêà, ngôn tình, ñòðàíèöû, ñòðèïòèç, òîéîòà, truyen ngon tinh22, vệ khanh chu dạ, wallcoo thiếu nữ, wallcoo valentine, wallcoo watercolor paint, xem anh co dau wallcoo, ðåôåðàòè  |  
	
	
		
	
	
 |  |