Đám cưới. Chú rể, cô dâu, ban tổ chức của hai bên gia đình chạy như thở hắt. Người đến ăn cỗ cằn nhằn: “Nắng nôi này cưới với chả xin!”. Đưa cho gia chủ cái phong bì (đến phong bì cũng bỏng rát), chui vội vào cái khung phông bạt chật chội đợi ăn cưới mà như đợi ăn cơm tù ở … Hỏa Lò. Ai cũng “vuốt” mặt không kịp.
Điện. Nhà nào cũng mở quạt hết công suất, bật điều hòa nên điện phập phù. Mất điện, nhà nhà nhao ra ngoài đường. Cái cảnh bồng bế nhau nghĩ lại chạnh lòng. Phục cụ Tú Xương đã nghĩ đến cái cảnh này từ hơn trăm năm trước: “Bồng bế nhau lên nó ở non”. Giờ này ước gì được lên rừng, xuống biển hứng gió trời để không phải căm hận cái điều hòa và cái quạt máy.
Nước. Nước là tài nguyên vô giá, có nguy cơ cạn kiệt nếu không biết tiết kiệm. Nhưng bảo gần 7 triệu người đang sinh sống trong cái nắng, nóng hơn 40 độ ở Hà Nội tiết kiệm nước thì thật … vô lương tâm. Nước uống, nước sinh hoạt tăng đột biến, gấp đôi, gấp ba bình thường để chống nắng, chống hạn. Mục đích: Bảo vệ môi trường sống không cao cả bằng mục đích bảo vệ … mạng sống trước mắt.
Cơ quan, công sở. Tất cả những ai từng yêu nhà hơn yêu cơ quan giờ thấm thía chân lý: Không đâu bằng cơ quan những ngày nắng nóng. Không ai muốn “chui” ra khỏi nơi “chỗ nào cũng mát” như ở cơ quan. Làm việc, ngủ trưa, làm thêm giờ, … cứ ở cơ quan là … nhất!
Bệnh viện. Ở thành phố “sẵn” bệnh viện. Những ngày nóng trên 40 độ như thế này, bệnh viện “gần gũi” với mọi người hơn. Người người rồng rắn vào bệnh viện. Phát ốm, phát sốt lên rồi!
Ngoài đường. Đàn ông công sở sẽ thành anh hùng với nước da đen nhánh, mặt mũi chuẩn đen của nắng gió chứ không phải nước da bủng với hình dáng … chim cánh cụt. Phụ nữ thành Ninja: Răng, tóc, mắt, mũi, tai, móng chân, móng tay cũng không được hở ra ngoài.
Đường nhựa như phải bỏng, hằn học hắt hơi nóng lên thi với ánh nắng mặt trời: “ Đây này! Trời bắt ta phải chịu nắng, ta trả đời cái nóng. Đời nhận đi!”.
Người réo lên:“Sao cây cối trơ ra thế kia? Chả có tí gió nào!”.
Cây bực mình:“Héo quay héo quắt lá non mất rồi! Đừng bắt tôi phải làm mát không khí! Tôi cũng phải giữ lại ít nước cho mình, nuôi lá, nuôi mầm. Hơi tí chặt cây, cho mọc nhà cao tầng giờ còn kêu gì? Bảo mấy cái nhà cao ngất ngưởng đừng đón nắng, giữ hơi nóng, đừng che gió nữa đi là mát hết. Đúng là con người! Lỗi của mình vẫn có thể đổ tội cho thứ khác!”.