Lâu lâu vào 4rum đọc truyện chùa thấy câu stt chào hỏi của diễn đàn mà thấy hơi xấu hổ.
Mặc dù chỉ là một câu chào hỏi auto nhưng nghĩ mình vào diễn đàn hưởng thụ chùa mà không đóng góp thì thật ngại quá.
Mặc dù chẳng hay nhưng thôi cứ coi như góp chút công sức cho diễn đàn ( sau đọc chùa đỡ ngại. hehe )
Truyện này viết theo kiểu kí sự, lấy hài hước bôi bác những chuyện Võ lâm, xuyên tạc các truyện kiếm hiệp nên chỉ có từng chương, từng đoạn với nội dung riêng, không phải truyện dài.
Nhân vật chính là một tên tiểu nhị họ Vương.
các câu chuyện trong này đều là do hắn sưu tập từ các chuyện trà dư tửu hậu nơi quán rượu mà ra.
[SPOILER="Phi lộ : Tiểu Nhị Vương"]
" Rong chơi tứ hải ngũ hồ kết giao bằng hữu
Xuôi ngược nam bắc đại giang ngắm cảnh non sông
Một bầu rượu, một thanh đao tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ...
Võ lâm trong mắt đám thanh niên choai choai chính là như thế. Vậy nên dù đám nhà văn viết tiểu thuyết kiếm hiệp ra sức bôi tro trát trấu bằng những từ ngữ khủng khiếp nhất về những âm mưu quỷ kế, sát phạt đẫm máu thì hàng năm Võ lâm vẫn đều đặn nhận thêm vô số thiếu hiệp cả nam lẫn nữ dạt vòm phiêu bạt giang hồ.
Cũng chẳng biết mấy vị thiếu hiệp luôn hô hào thế thiên hành đạo, trượng nghĩa vô tư này có được trời ban tài lộc gì không, nhưng rõ ràng dân giang hồ tiêu tiền là không phải nghĩ.
Một dải Hà Nam hơn tám chục tửu lâu cùng ba mươi tư kĩ viện mọc lên san sát chỉ với mục đích moi sạch từng đồng tiền hiệp nghĩa của các vị võ lâm cao thủ trong cõi giang hồ. Ấy thế mà lắm lúc vẫn thấy cơ sở vật chất còn là không đủ, thi thoảng còn có các vụ đánh lộn giành gái giữa các vị thiếu hiệp có cùng thẩm mĩ hoặc mấy băng đảng giang hồ chém nhau chí chóe chỉ vì một cái ghế trong quán rượu.
Việc làm ăn có hạnh phúc nào bằng việc khách hàng tranh giành nhau dịch vụ? Thế nên nếu ngươi thấy mấy lão chủ quán ngán ngẩm lắc đầu ra vẻ khổ sở mà rằng " Quán ta tiệm nhỏ vốn ít, vừa phải đóng thuế cho quan phủ lại phải đóng tiền bảo kê cho mấy môn phái bản địa, thực là sống không nổi a " thì chớ có tin là thực.
Khổ sở như thế thật thì mấy lão gian thương ấy đã vỗ đít rời đi còn phải chịu cảnh một cổ đôi tròng làm gì ? Các lão nói vậy vì sợ người ta bắt chước mở quán cạnh tranh với họ mà thôi. "
Vị công tử mặc áo choàng xanh nghe ta nói như vậy thì hiếu kì hỏi:
- Ngươi kể như vậy, không sợ ta bắt chước mở quán rượu cạnh tranh với ngươi sao?
Ta vừa đặt đĩa cua nướng cùng một bình Ba Hoa Tửu xuống bàn cho y vừa đáp:
- Tất nhiên là không sợ rồi. - Rồi cười ngất bỏ ra quầy.
Vị công tử này trông mặt mũi thanh tú nhân hậu, thân hình lại ẻo lả, gió thổi cũng bay. Rõ là công tử bột nhưng lại thích ra vẻ ta đây là kẻ lão luyện giang hồ, móc mấy đồng bạc lẻ rồi lấy tư thế kiểu cách búng về phía ta hỏi:
- Ngươi cho là ta không đủ tiền mở quán hay sao?
Ta bắt lấy mấy đồng tiền, sà xuống ngồi cạnh y. Thấy y ngạc nhiên trước thủ pháp thu tiền của mình, ta liền nói với hắn:
- Nếu phi đao của Lý Tầm Hoan làm bằng bạc thì ta cũng bắt được. Nếu ngươi có kẻ thù nào sử dụng Kim Tiền Tiêu thì cứ bảo ta, nể giao tình ta sẽ thu phục hắn giùm cho.
Công tử áo xanh cũng cười, không hỏi nữa.
Ta là người có đạo đức, nhận tiền thì phải bán tin, bèn chép miệng nói :
- Ta nói không sợ ngươi mở quán cạnh tranh vì thấy ba lý do công tử không thể nào làm thế.
Đoạn nhìn tên công tử đang tò mò, gập ba ngón tay lại nói:
- Thứ nhất là ngươi không phải dân bản xứ. Thứ hai, ngươi có vẻ là người thích đi du lịch, lang thang khắp nơi. Tự nhiên mở quán rượu ở đây làm gì? Thứ ba, ngươi có muốn mở cũng không mở nổi.
Y ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao lại không mở nổi?
Ta đáp:
- Ngươi nghĩ xem. Mở quán rượu là sinh ý tốt như vậy, tại sao số lượng tửu quán ở vùng đất nổi danh là chiếu nghỉ của võ lâm này lại chỉ tồn tại có tám chục tửu lâu? Hơn nữa mỗi năm đều có vài quán sập tiệm đóng cửa, thay tên đổi chủ?
Ấy là vì kẻ có tiền mở quán làm ông chủ thì không thiếu, kẻ có tiền lang bạt giang hồ dừng chân uống rượu như ngươi cũng không hề thiếu, chỉ thiếu tiểu nhị mà thôi.
Ở chốn nào không biết, trên dải Hà Nam này tiểu nhị còn quý hơn vàng, là đối tượng để các ông chủ quán tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, dùng sắc dùng lợi lôi kéo về bằng mọi giá. Bây giờ ngươi có mở tửu lâu, cũng không kiếm đâu ra được tiểu nhị để mà làm ăn.
Thấy hắn cười ngất, ta lắc đầu nói:
- Ngươi nghe đừng cười, là ta nói thật.
Làm tiểu nhị ở mấy quán cơm, quán trà thì đúng là không khó. Quơ tay nhấc chân cũng tìm được cả đống, nhưng làm tiểu nhị ở mấy cái Võ lâm tửu quán này thì lại không dễ chút nào, mà vô cùng nguy hiểm.
Không nguy hiểm? Ngươi nghĩ xem, đám giang hồ hảo hán, võ lâm cao thủ có ai là không nóng tính, làm món nhậu phải mất thời gian, mang lên chậm một chút chúng bất mãn liền đánh, liền chửi. Ngươi không có võ thì thôi, có chút võ nghệ mà chống đối lại thì chúng rút đao ra chém. Chém không được liền gọi đồng môn bang phái ra chém hội đồng. Không may đắc tội với mấy tên chuyên chơi độc thì có khi húp chén canh cũng lăn ra chết.
Chỉ riêng mấy quán xung quanh đây, hai năm vừa rồi có tới hơn 30 tên tiểu nhị bị tai bay vạ gió, không chết cũng thành tật. Ngươi xem, nghề nguy hiểm như vậy ai dám làm nữa chứ?
Tên công tử gật gù nói :
- Ngươi nói vậy thì đúng là nguy hiểm thật. Nhưng nghề này nguy hiểm thế, lẽ ra đám sao tám chục
quán rượu quanh đây vẫn có đủ tiểu nhị để hoạt động bình thường ?
Ta khinh bỉ hỏi:
- Ngươi có phải là người trong giang hồ không mà sợ chết còn hơn bọn ta vậy?
Tên công tử xấu hổ nói:
- Tại ngươi nói làm tiểu nhị rất đáng sợ, rất dễ nguy đến tính mạng. Ta nghe còn thấy nguy hiểm hơn đi lính nên mới hỏi vậy thôi.
Ta thông cảm vỗ vai hắn hỏi:
- Ngươi nói xem, dấn thân giang hồ sống trên mũi đao ngọn kiếm nguy hiểm là như thế, sao vẫn có nhiều kẻ ngốc muốn gia nhập võ lâm?
Tên công tử nghe ta hỏi liền ưỡn ngực nói:
- Giang hồ tự do tự tại, tràn ngập cơ hội. nếu gặp kì duyên học được tuyệt thế võ công, liền có thế trở thành Võ Lâm Minh Chủ ngạo nghễ quần hùng.
Ta chỉ chờ có thế, liền bắt chước y hệt bộ dạng của y, ưỡn ngực nói:
- Ngươi nói đúng lắm, Tửu quán nhàn hạ sung sướng, sinh ý dồi dào. Nếu có bổn sự liền có thể trở thành Tiểu Nhị Vương thống lĩnh tám mươi tửu quán. Ngươi thấy như thế có đáng để bọn tiểu nhị tiếp tục làm việc hay không?
Tên công tử ngơ ngác hỏi:
- Trên đời lại có Tiểu Nhị Vương nữa hả. Sao ta chưa từng nghe thấy?
Ta vỗ vai hắn an ủi nhưng hắn khẽ nhích vai né tránh tay ta.
- Ngươi lịch duyệt giang hồ còn quá kém đi. ở triều đình thì có đế vương, ở trong rừng thì có thú vương, ở trên trời thì có thiên vương, dưới địa ngục cũng có ma vương. Ngươi đi lại giang hồ có biết Quyền Vương, Kiếm Vương, Độc Vương hùng cứ thiên hạ hay không? Cái gì cũng có vương của nó. Ngươi nói xem tại sao lại không có Tiểu Nhị Vương.
Thấy tên ngốc đã ngấm lời, ta lại nói:
- Ở đất Hà Nam này không ai là không biết Tiểu Nhị Vương. Ngươi cứ hỏi các bằng hữu giang hồ đã từng đi qua đất Hoài Nam này xem có ai không biết Tiểu Nhị Vương không? Làm người không biết Tiểu Nhị Vương, chết xuống âm phủ lại bị diêm vương đuổi lên, nhìn mặt một lần rồi mới tiếp nhận đó, có biết câu này không? Vậy nên ở đất Hà Nam này trẻ con đẻ ra cũng phải bế chạy qua mặt Tiểu Nhị Vương một lần rồi mới vỗ mông cho khóc. Ngươi sau này hành tẩu giang hồ, tốt nhất đừng nói là đã đi qua đất Hà Nam, kẻo mọi người hỏi thăm Tiểu Nhị Vương lại không biết chuyện gì mà kể,
Tên công tử ngốc nghe ta hù phát sợ, vội tỏ ý muốn ta chỉ chỗ Tiểu Nhị Vương. Tất nhiên ta đâu dễ dàng đồng ý. Y cái gì cũng ngốc, nhưng có một chuyện đút lót thì lại rất nhanh tay. Ta nghi ngờ hắn nếu làm quan chắc chỉ mất một năm là leo lên chức Tể tướng cũng không biết chừng.
Ta nhận bạc của hắn, rất có trách nhiệm nói:
- Trăm nghe không bằng một thấy, Trăm thấy không bằng một sờ. Ngươi là người tốt lại rất chu đáo, mau đưa tay cho ta.
Tên này có vẻ không thích người khác chạm vào, chỉ nghiêng đầu hỏi:
- Ngươi định làm gì?
Ta đáp:
- Thì để cho ngươi sờ tận tay Tiểu Nhị Vương chứ để làm gì nữa.
Tên công tử ngốc ngạc nhiên nhìn quanh hỏi:
- Tiểu Nhị Vương là ai? sao lại dễ dàng sờ được như vậy chứ?
Ta túm lấy tay hắn dí vào ngực nói:
- Ngươi được chạm vào ngực Tiểu Nhị Vương rồi đó,
Tên công tử ngốc trợn tròn mắt hỏi:
- Ngươi là Tiểu Nhị Vương?
Ta cười ha ha đáp:
- Hàng thật giá đúng, cả khu Hà Nam này chỉ có một Tiểu Nhị Vương chính là ta thôi đó.
Ta thấy mặt hắn ngơ ngơ như bò đội nón, miệng há ra mà không biết nói gì, Bèn xúc động nói:
- Ta thấy ngươi ngơ ngác như Bát Giới ăn nhân sâm, chắc là khi nãy sờ chưa có đã. Thôi được, hôm nay ta cho ngươi sờ thoải mái, trừ phía trước của mông ra thì thích sờ chỗ nào cũng được.
Tên công tử ngốc nhăn mặt kêu một tiếng, rồi sực hét toáng lên:
- Ngươi dám lừa ta?
Ta ủy khuất nói:
- Ta xưa nay ăn nói thật thà, hành động đoan chính, chưa lừa người bao giờ. Ngươi ăn nói cẩn thận nha.
Tên công tử giận dữ đứng lên, có vẻ muốn ăn thua đủ nhưng ta cóc sợ. Tên này mặt trắng mỏng cơm, khi nãy ta cầm bàn tay cũng èo uột không có cơ bắp. Nếu phải đánh nhau, ta có thể chấp một lúc 3 tên như thế.
Nhưng trời thương người tốt, minh oan cho ta ngay lập tức. Vị thực khách quen thuộc ở bàn rượu số mười bảy gọi lớn:
- Tiểu Nhị Vương, hôm qua ta đã đưa tiền cho Tiểu Nhị Lý để trả tiền cơm. Hôm nay cũng không mang tiền. Ngươi ghi vào sổ cho ta nhé.
Ta ứng tiếng trả lời, quay đít bỏ đi mặc tên công tử ngốc đứng ngây ở đó.
Con người đôi khi rất khó chấp nhận sự thật dù nó đã được phơi bày hiển nhiên ra đó. Ài, nhân tính...
Tên công tử bột kể ra cũng khá là dễ tính. Mặc dù bị ta trêu chọc như vậy nhưng cũng không tỏ ra giận dữ gì. Mấy ngày hắn ở lại tửu quán của ta, ngày nào cũng trả tiền ăn uống rất đầy đủ, ngoài tiền cơm còn có tiền bo đều đặn cho ta.
Hơn nữa, ta còn thích tên công tử bột này ở một điểm nữa là hắn chẳng bao giờ say rượu.
Mặc dù bọn bợm rượu là những kẻ tiêu thụ nhiều rượu nhất, mà khi say lại cũng nhũn cả ra mặc cho đám tiểu nhị như ta tha hồ tính láo, kiếm chác được rất nhiều tiền nhưng nói gì thì nói, ta vẫn thích những kẻ biết thưởng thức món ăn hơn là uống rượu say bí tỉ. Thứ nhất bởi vì đám bợm nhậu rất hay gây gổ lung tung, mà thứ hai là vì tiền rượu không sao đắt bằng tiền cơm được.
Ai đời đường đường là anh kiệt võ lâm, hảo thủ giang hồ lại cứ làm một hũ Tam Hoa Tửu tầm hơn hai lít, thêm đĩa lạc rang là uống từ sáng đến tối. Vừa tốn chỗ mà hóa đơn thanh toán thì có mấy lạng bạc. Dù ta cố làm tròn đến mấy thì cũng không thể tăng lên quá nhiều, quá tay là dễ dẫn đến gây gổ đánh nhau với cái đám " võ lâm keo kiệt " ấy ngay.
Thời đại này người khôn của khó, không dễ kiếm đâu à nha.
Lại nói đến thằng ngốc công tử bột kia, hàng hiếm như vậy tất nhiên ta phải chăm sóc cho cẩn thận.
Bố mẹ nuôi con thì sinh tình mẫu tử. Chủ nhân nuôi chó mèo còn có nghĩa chủ tôi. Ta chăm sóc miếng ăn giấc ngủ hắn mấy ngày nay, tất nhiên cũng sinh ra một chút tâm lý không nỡ nhìn hắn buồn rầu.
Ta đến gần hỏi hắn:
- Thằng nhóc nhà ngươi có điều gì buồn bực ? Sao cứ nhìn qua cửa sổ suốt mấy ngày nay. Ta nói thật trông ngươi rất giống một cô ả thất tình, sống không mục đích.
Tên công tử bột này rất ngoan, bị ta gọi là thằng nhóc mấy ngày nay cũng không tức giận. Chỉ hơi gắt:
- Ngươi nói vớ vẩn gì thế?
Ta bĩu môi:
- Ngươi gắt lên như vậy, ta càng thấy giống mấy kẻ thất tình muốn giấu diếm tâm sự đó.
Công tử bột bị ta trêu đỏ mặt, không biết cãi lại thế nào, bèn đánh trống lảng. Hắn móc ra một thỏi bạc lớn, tung hứng trên tay nói:
- Bổn công tử đang lúc buồn chán, nghe ngày xưa có người nói tiếng bạc rơi vào nước sẽ rất êm tai nên ta đang định thử ném thỏi bạc này xuống cái ao ở ngoài kia xem có thực là âm thanh trong trẻo dễ nghe như đồn đại hay không, ngươi thấy thế nào?
Ta hô lên: " Thằng ngu nào nói như vậy sẽ bị trời đánh đó." đoạn chộp lấy thỏi bạc đang lơ lửng trên không trung.
Tên công tử bột cũng vung tay định giựt lại nhưng bạc đã vào tay ta thì làm sao còn thấy tăm hơi.
Hắn trợn mắt nhìn thỏi bạc biến mất trong tay ta, ra vẻ không tin được.
Nói thật thằng nhóc này cái gì cũng tốt, chỉ có khả năng chấp nhận sự thật thì còn non kém quá. Từ lúc đến đây tới giờ đã là gần một tuần lễ, ngày nào cũng móc bạc vụn ra thử thủ pháp của ta mà vẫn chưa rút được chút kinh nghiệm nào. Bạc dù ở xa đến mấy, ta cũng thu vào túi được chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Công tử bột hình như có rất nhiều tiền, bị ta đoạt mất thỏi bạc cũng chỉ hơi ngạc nhiên một tí, vênh mặt nói:
- Trả bạc cho ta.
Tiền vào túi ta, làm sao còn có đường ra. Ta cười hì hì nói:
Công tử bột không hiểu sao bị chạm nọc, quắc mắt lên quát:
- Ngươi ăn nói linh tinh gì thế.
Ta cười đáp:
- Ngươi chẳng phải muốn nghe chuyện giang hồ sao? Hôm nay ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện giang hồ, đảm bảo không hay không lấy tiền.
Tên công tử bột nghe vậy liền bình tĩnh trở lại, trợn mắt dọa:
- Tiền ngươi đã thu rồi, nếu chuyện không hay ta sẽ móc họng ngươi ra đòi cho bằng được.
Ta tất nhiên không sợ. Thứ nhất bởi chưa ai móc được tiền từ trong túi ta ra, mà thứ hai đó là chuyện ta kể cũng chưa thấy ai chê bao giờ.
Ta liền kể....
o0o
... " Đó là vào khoảng mùa xuân năm ngoái, Võ Lâm Tửu Quán của ta làm ăn thuận lợi vô cùng, người ra kẻ vào vô cùng tấp nập.
Võ lâm cao thủ người nào cũng kì hình quái tướng, chỉ thoạt nhìn là có thể nhận ra. không ai trông giống thường nhân cả. Nhưng cái gì nhìn nhiều quá cũng nhàm, ta là tiểu nhị ngày tiếp ngàn khách tất nhiên cũng không lấy gì làm lạ. Nhưng hôm đó có năm người khách hình dáng kì quặc vô cùng. "
Thấy tên công tử bột có vẻ thích thú.Ta hớp một ngụm trà, kể tiếp:
" - Năm người đó quả đúng như ngươi dự đoán, chính là Ngũ Hổ gì đó. Lúc ấy bọn họ có xưng tên nhưng ta không nhớ, bởi cũng không cần nhớ làm gì, chỉ cần nhìn họ là có thể liên tưởng được ngay. Ta gọi lão đại là ngón cái, lão nhị là ngón trỏ, lão tam là ngón giữa, hai ngón còn lại tất nhiên là hai người lão tứ cùng lão ngũ.
Công tử bột cười ha ha, giục ta kể tiếp.
" Ngón trỏ ngoắc ta ra hỏi: " Võ Lâm Tửu Quán của ngươi kinh doanh ở đây đã lâu chưa? "
Ta đáp đã rất lâu rồi, hắn lại hỏi tiếp: " Đất Hà Nam này là nơi sông nước hữu tình, lại lắm nơi danh thắng cảnh, hẳn là người trong võ lâm thường hay lui tới? "
Ta thấy hắn nói nhiều quá mà chưa vào chính đề, bèn ngắt lời :
- Nếu mấy vị muốn tìm người thì cứ mô tả ra đây, dù kẻ đó không vào Võ Lâm Tửu Quán này nhưng chỉ cần bước chân qua đất Hà Nam thì tất nhiên là không thể nào qua mắt Tiểu Nhị Vương này được.
Ngón cái nghe vậy liền gật gù tán dương ta hết sức:
- Tiểu huynh đệ nếu đã thạo việc như vậy, thì ta cũng không vòng vo làm gì cả. Ta được tin Thị Xôi đang ở vùng này. Ngươi đi thu thập tin tức, nếu phát hiện ả ở đâu thì mau báo cho bọn ta biết, sẽ có trọng thưởng cho ngươi.
Ta ngạc nhiên hỏi:
- Thị Xôi? ả là ai? Ta lần đầu tiên nghe thấy tên người lạ như vậy đấy.
Ngón giữa đứng bật dậy mắng:
- Thị Xôi là ai cũng không biết, thế mà nãy giờ ba hoa khoác lác.
Ta cãi:
- Ta nói biết người, có nói biết tên đâu?
Ngón áp út nhảy vào hòa giải:
- Ả xưa nay hành tung quỷ dị, hay đánh lừa người. Thị Xôi cũng là tên lóng của ả, tiểu huynh đệ này không biết cũng là chuyện bình thường, Lão tam chớ nóng.
Ngón trỏ bèn mô tả :
- Thị Xôi cao khoảng một mét bảy lăm, vẻ mặt lạnh lẽo. Gò má nhô cao, môi mỏng mắt ti hí trông rất gian xảo. Ngươi nhìn qua là có thể nhận ra được không khó khăn gì.
- Người có dung mạo xấu xí như vậy mà cũng giả gái được, ta nghe miêu tả đã sởn cả da gà. Không hiểu có thằng mù nào bất hạnh bị ả lừa tình không nhỉ?
Ngón giữa vừa ngồi xuống ghế lại dựng ngược lên chửi:
- Thằng nhóc này muốn chết hay sao mà dám chửi bọn ông mù?
Ta thấy cả năm tên mặt đỏ như quả táo chín, liền đoán ra sự tình. Nghĩ đến cả năm tên này bị cùng bị một kẻ như vậy lừa tình, thảm trạng có thể nói là vô cùng đáng sợ bèn không nhịn được phì cười.
Năm tên kia xấu hổ quá đâm ra giận dữ, mỗi tên tóm một chi ta căng ra năm phía. Ta suýt chút nữa là bị ngũ mã phân thây ..."
- Con người chỉ có tứ chi, ngươi nói năm tên nắm lấy ngươi kéo ra năm hướng, vậy chi nữa là chi nào thế?
Ta ho khan nói:
- Thì bốn tên chia ra nắm hết hai tay hai chân, một tên nắm đầu ta là đủ năm chứ gì nữa.
Tên công tử bột gật gù rồi giục ta kể tiếp. Ta không thích cái kiểu cười hích hích ám muội của hắn, nhưng cũng không muốn nhắc lại đề tài này. Bèn tiếp tục:
Xôi em hai gói căng phồng
Mỗi bên một hạt đậu hồng thấy mê
Người người sờ nắn vân vê
Co co giãn giãn chẳng hề hấn chi
...
Năm tên kia nghe thấy lập tức phối hợp xoay mình lại nhìn về góc quán. Lúc đó ta để ý thấy bọn chúng xoay mình vẫn giữ nguyên thứ tự từ trái sang phải y như một bàn tay, trong đầu chợt nhớ đến bài hát " năm anh em trong một chốn ăn chơi, như năm bông hoa cắm cùng một bãi, như năm ngón tay trên một bàn tay... "
Bài hát đó ta cũng không thuộc lắm, hình như là một bài hát chế lời thô tục nhưng rõ ràng so với năm tên này thì vẫn còn tao nhã chán.
Cả năm tên hùng hổ chỉ mặt cô gái ngồi trong chiếc bàn bên cửa sổ mắng nhiếc ầm ĩ( ta nhớ rõ chỗ đó là một gã đàn ông bặm trợn đặt bàn gọi món, không hiểu sao lại xuất hiện cô gái kia? )
- Con mụ Xôi chết tiệt kia, bọn ta tóm được ngươi sẽ băm vằm ngươi thành nghìn mảnh.
- Ngươi cả gan đột nhập bổn hội, lại dám nhân lúc bọn ông say rượu, lừa gạt tình tiền rồi bỏ trốn. Hôm nay đừng hòng thoát khỏi chỗ này.
Năm anh em liền quăng ta xuống, đồng loạt nhảy đến túm lấy Thị Xôi. Mỗi người một chi kéo giằng ra năm phía ( vẫn là bốn người giữ tay chân, một người nắm lấy đầu kéo y như vừa nãy kéo ta vậy )
Thị Xôi cũng không có vẻ gì sợ hãi, cứ đứng im cho năm tên kia tóm được.
Lão đại ngón cái hô lên một tiếng " Xé " tức thì năm người cùng lúc phát lực giật mạnh về năm hướng. Thị Xôi không kịp hét lên tiếng nào, tức thì bị xé thành năm sáu mảnh, văng tung tóe khắp phòng.... "
Nghe ta kể đến đây, tên công tử bột sợ hãi kêu lên:
- Khiếp quá.
Ta cũng ngạc nhiên hỏi:
- Ta bảo bọn chúng dùng kiếm hồi nào?
Công tử bột hỏi ngược lại:
- Ngũ Hổ không dùng kiếm vậy kiếm khí ở đâu ra?
Ta cốc đầu gã, lấy giọng đàn anh dạy dỗ:
- Người ta đi một ngày đàng học một sàng khôn. Ngươi gia nhập Võ Lâm tối thiểu cũng đã một tuần rồi vậy mà sao không khôn chút nào vậy hả? Có biết trong võ lâm có một loại võ công gọi là Lục Mạch Thần Kiếm hay không?
Công tử bột à lên một tiếng, xấu hổ nói:
- Lục Mạch Thần Kiếm nổi danh thiên hạ tất nhiên là ta biết, nhưng đó vốn là võ công trấn phái của họ Đoàn ở Đại Lý, rất ít khi xuất hiện trong giang hồ. Ta cũng không có mặt ở đó nên nhất thời không nghĩ ra thôi.
Ta gật đầu kể tiếp:
" Lúc đó ta cũng lấy làm lạ bèn ngóc đầu dậy nhìn xem. Thì ra năm tên này có vẻ cũng không học được hết toàn bộ Lục Mạch Thần Kiếm, mỗi tên chỉ đánh ra một loại kiếm khí.
Bốn tên đứng chặn ở các lối cửa chính, cầu thang, cửa sổ và cửa thông gió. Còn lão tam Ngón Giữa đi móc máy khắp nơi.
Bọn chúng hình như cũng không biết vị trí chính xác của Thị Xôi nhưng cứ đà này chỉ một lát nữa là Ngón giữa có thể móc trúng Thị Xôi, lúc đó thì dù Độn thuật có tài giỏi đến mức nào cũng không trốn nổi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Thị Xôi bị kiếm khí vô tình quẹt trúng nghe xoẹt một tiếng, một mảnh vải áo bị kiếm khí cắt trúng, bay vút lên khai báo vị trí của Thị Xôi. Tức thì cả năm tên Ngũ Hổ cùng lúc phóng tới, chính xác chụp lấy ả.
Lão đại Ngón Cái cười ha hả:
- ha ha. Đã bị bọn ta túm được, để xem ngươi còn Độn được nữa hay không.
Ta thấy kiếm khí đã tan, vội ngẩng đầu lên ngó. Thấy Thị Xôi đã bị năm người kia túm chặt, đang ra sức vặn vẹo tìm cách thoát thân.
Ta nhìn kĩ Thị Xôi, thấy ả quả thật giống như miêu tả của mấy tên Ngũ Hổ, Thân hình cao lớn gân guốc, môi mỏng mắt nhỏ chính là tên khách nam đã đặt bàn gọi món lúc trước. Chỉ khác là lúc này ả đang mặc một bộ váy áo màu xanh, bộ áo váy này được thiết kế bởi rất nhiều lớp. Lớp bên ngoài màu xanh bắt mắt như thường nhưng các lớp bên trong lại có rất nhiều màu sắc kì lạ như màu gỗ gụ, màu đất đỏ, màu nâu đen vân vân, thậm chí còn có nhiều hoa văn họa tiết giống như đồ đạc trong nhà. Thì ra đó chính là công cụ để ngụy trang của Độn thuật. Khi nãy Thị Xôi hóa trang làm một cái ghế mà đến ta là tiểu nhị cũng không phát hiện được.
Ta nhìn ả, thầm nghĩ " Thuật ngụy trang của ả cao cường như vậy, sao không cải tạo dung mạo đi cho đỡ phần xấu xí ? " Nghĩ đến đây ta lại sực nhớ ra mình cũng không phân biệt nổi ả là nam hay nữ nữa.
Mặc dù Thị Xôi tên nghe rất có vẻ là nữ giới, mà cách xưng hô và giọng của ả cũng giống hệt nữ nhân nhưng ngoại hình của ả không giống nữ nhân chút nào. Nhất là bộ ngực phẳng lỳ ngược hẳn với yết hầu, thậm chí nhìn kỹ trên mép còn lún phún mấy sợi râu, rõ ràng là một gã đàn ông.
Thị Xôi bị Ngũ Hổ vồ được nhưng không có vẻ gì sợ hãi, cười nhăn nhở :
- Các ngươi vẫn cứ nóng vội như xưa, cứ bình tĩnh rồi ai cũng có phần.
Giọng của ả vừa trong vừa mềm mại, lên bổng xuống trầm. Nếu chỉ nghe tiếng thì ai cũng có thể liên tưởng tới hình ảnh một mĩ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tiếng cười trong như ngọc có thể nói là vừa nghe tiếng đã yêu.
Thế nhưng thực tế phũ phàng là những âm thanh dụ hoặc mê ly ấy lại do một gã đàn ông thân mình gân guốc, gương mặt xấu xí phát ra khiến người xung quanh bị sự tương phản đó làm cho choáng váng, không khỏi có phản ứng nhăn mặt quay đầu.
Lão tam Ngón Giữa bực mình nói:
- Đã bị Ngũ Hổ bọn ta túm được mà vẫn không chịu thành thật, để xem bọn ta sẽ biến ngươi thành cái dạng gì.
- Thằng nhóc này thực lắm mồm, có tin ta búng một cái cho lưỡi ngươi thụt hẳn vào trong miệng hay không?
Mấy tên này tới quán của ta, dùng kiếm khí đánh nhau loạn xị khiến thực khách chạy hết, lại còn phá hư đồ đạc mà chưa bồi thường, giờ lại giở giọng hăm dọa. Nếu ta không cho chúng nó một trận thì làm sao Tiểu Nhị Vương này còn làm ăn ở cái đất Hà Nam này được nữa. Hơn nữa Thị Xôi vì xuất hiện cứu ta mà bị bọn này bắt, làm người không nên để liên lụy người khác như vậy... "
Công tử bột nghe đến đây liền nhảy vào ngắt lời ta, nói:
- Đến đây để cho ta đoán. Có phải có một người nữa xuất hiện hay không?
Ta ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao ngươi biết?
Hắn làm bộ vênh mặt nói:
- Tất nhiên là ta đoán được. Bởi ta thấy ngươi không những không phải là ma mà còn rất khỏe mạnh lành lặn nữa.
Ta ngẩn người nghĩ một lát, hóa ra tên công tử ngốc này nói xỏ ta, cho rằng nếu ta dám to tiếng với bọn Ngũ Hổ kia ắt sẽ bị đánh đến nỗi không chết cũng thành tật. Ta bực mình nói:
- Ngươi không tin vậy thôi ta không kể nữa.
Công tử bột cười hi hi nói:
- Trêu ngươi vậy thôi, mau kể tiếp xem sau đó thế nào?
Ngũ Hổ cúi đầu nhìn xuống, đã thấy mười món ám khí không chút tiếng động xuất hiện ở dưới chân mình tự lúc nào không rõ tức thì mặt mũi biến sắc, đồng loạt nhảy tránh.
Nhưng mười món ám khí này giống như vật sống, từ dưới đất bật vút lên nhanh như điện chớp lao vào trong lòng Ngũ Hổ.
Ngũ Hổ sợ hãi vung tay định phóng ra kiếm khí đánh dạt đi nhưng mấy món ám khí này xuất hiện quá bất ngờ, mà lại đột ngột tăng tốc nên không cách nào tránh khỏi, đành để chúng lao vào bụng.
Ta thấy năm tên Ngũ Hổ này tay ôm bụng, mặt mũi trắng bệch bèn cười phá lên : " Trái lê mặc dù rất ngon, nhưng cũng không quý hiếm gì. Các vị cũng không cần giữ khư khư như vậy "
Ngũ Hổ lúc này cũng qua cơn sợ hãi, ngượng ngùng giở ra, trên tay mỗi người đều cầm hai trái lê chín mọng. Nhìn quanh khắp phòng la liệt trái lê bị kiếm khí đánh vỡ, thì ra thứ ám khí lớn bằng nắm tay nãy giờ tấn công bọn họ toàn bộ đều là trái lê, chẳng qua thủ pháp của người phóng ám khí quá nhanh, nhịp độ lại dồn dập khiến đám Ngũ Hổ chỉ kịp liên tục phản ứng chứ không có thời gian nhìn kĩ xem ám khí làm bởi thứ gì.
Phải biết trái lê vừa to vừa xốp, rất không thích hợp để vận dụng thủ pháp ném ám khí vậy mà đối phương có thể sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa, lúc nhanh lúc chậm cùng lúc tấn công năm người, cuối cùng còn ép cho bọn họ mỗi người phải nhận vào tay hai quả. Hơn nữa từ đầu tới cuối, mọi hành động của bọn họ đều nằm trong tính toán của đối phương, bị đối phương dẫn dắt như trò chơi con trẻ. Từ đó có thể thấy trình độ của người này đã vượt rất xa so với năm người bọn họ, nếu kẻ đó muốn ra tay lấy mạng thì thật dễ như trở bàn tay.
Ngũ Hổ nghĩ đến đó mặt xám như tro, cũng không dám động đậy, ngoan ngoãn lùi về phía sau.
Tâm lý của Ngũ Hổ đã sa sút như vậy, đối phương tất nhiên cũng hết hứng trêu đùa. Một làn gió nhẹ thoảng qua, trong sảnh đã xuất hiện thêm một người.
Người tới là một cô gái mặc áo tứ thân, đầu chít khăn mỏ quạ lại còn mang theo bên mình một đôi quang gánh. Ta nhìn vào quang gánh thấy chẳng còn gì, chỉ còn lại hai quả lê rất nhỏ bèn đoán trong đó lẽ ra là có rất nhiều lê nhưng do khi nãy dùng làm ám khí cả nên bây giờ hết sạch. Ai da, đúng là thời đại võ lâm hưng thịnh, không có gì là khó tưởng tượng. Một cô ả bán lê chỉ với đôi quả lê bé xíu cùng một đôi quang gánh cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ, khẽ vung tay xuất thủ là có thể trấn áp quần hùng.
Ả bán lê không thèm để ý ta đang dòm trộm đôi quang gánh, quay sang nói với Ngũ Hổ:
- Lưu Linh Thần Tượng Hội các ngươi thì cấm địa với đại lễ nỗi gì chứ. Chẳng qua có cái hầm rượu nát, đầu và giữa tháng nào cũng làm hai cái lễ Khai trí và Giải hạn, chẳng qua là lấy cớ đem rượu ra uống. Xôi tỉ của ta có đột nhập vào đó cũng làm được gì chứ? Cùng lắm là uống trộm mấy chén, ăn vụng mấy miếng sao? Các ngươi uống rượu như hũ chìm, tên nào tên nấy tửu lượng như ao như bể, xôi tỉ của ta xưa nay chỉ chuyên uống sữa ăn bánh bao, có tò mò đổi món một chút cũng chẳng qua là bớt của các ngươi một chút xíu không đáng nói mà thôi. Người ta lại là nữ nhân chân yếu tay mềm, làm sao phải phái cả năm tên hổ báo các ngươi đi truy lùng suốt từ Sơn Đông xuống tận Hà Nam như vậy?
Tên Ngón Giữa tính nóng như lửa, lại bật ngược lên chỉ Thị Xôi chửi bới:
- Lưu Linh Hội bọn ta trong mắt ngươi không đáng một xu như vậy thì cớ sao ả không đường hoàng tới kết giao, lại phải giả gái tới lừa gạt bọn ta ?
Ả bán lê cười ngất nói:
- Ngươi lại nói sai rồi. Xôi tỉ của ta đích thực là gái, cần gì phải giả.
Ngón Trỏ trợn mắt nói:
- Người trong Lưu Linh Hội bọn ta cái gì cũng không tốt, chỉ có tự hào nhất là không bao giờ nói dối, cũng không đổ oan cho ai bao giờ.
Ả Bán Lê cũng không lên tiếng phản bác. Quả thật Lưu Linh Thần Tượng Hội ở trong giang hồ chỉ nổi tiếng rượu vào lời ra, nói nhiều không giữ được bí mật chứ cũng không bị tiếng xấu ăn có nói không.
Ngón Áp Út lại kể lể:
- Lúc ả tới chỗ bọn ta, rõ ràng là một cô nương mặt hoa da phấn, dáng bộ thướt tha khiến người khác nhìn thấy là yêu, là mến.
Cả năm tên nhất trí gật đầu, Ngón Áp Út lại tiếp tục kể tội:
- Đến lúc ả lừa gạt bọn ta, đạt được mục đích rồi liền hiện nguyên hình là một tên đàn ông râu ria đầy mặt, trước sau như một, phẳng lỳ thế kia, còn không phải giả gái lừa gạt là gì?
Ả Bán Lê cười ngất nói:
- Nói cho các ngươi biết, mặc dù Xôi tỉ của ta tướng mạo hơi giống đàn ông một chút, nhưng chính là phụ nữ hàng thật giá đúng. Ta hỏi các ngươi, phụ nữ trong thiên hạ có ai là không biết trang điểm làm đẹp, có ai là không có kỹ xảo bồi trước đắp sau. Các ngươi nghĩ ai cũng giống bọn thô lỗ các ngươi cởi trần uống rượu hay sao?
Theo ta thấy thì các ngươi là một đám háo sắc nhận ngực không nhận người, trong lúc say sưa nhìn thẳng thành cong, nhìn xấu ra đẹp rồi đến lúc tỉnh rượu lại ngoạc mồm ra đổ tội cho Xôi tỉ ta lừa gạt thì có ấy.
Nói đoạn khoát tay:
- Để ta giải huyệt cho Xôi tỉ, hai bên đối chất là sẽ biết nội tình ngay, không để các ngươi mồm năm miệng mười bôi xấu Xôi tỉ ta được.
Năm gã Ngũ Hổ bị lời lẽ đanh thép của ả bán lê nói trúng tim đen cúi đầu đứng im nãy giờ đã phối hợp đứng về năm phía, bao vây ả bán lê vào giữa. Trên mặt chúng tràn ngập chiến ý, ngón tay đã hờm sẵn kiếm khí Lục Mạch Thần Kiếm.
Năm tên này thoạt nhìn có vẻ hơi ngốc ngốc, tính tình quái dị nhưng thực ra là giả ngốc ăn người. Mấy kẻ như vậy còn đáng sợ hơn bọn hung đồ tàn ác rất nhiều, bởi vì người ta có thể tránh xa kẻ ác, đề phòng người gian, sợ hãi kẻ mạnh nhưng ít khi sinh tâm đề phòng kẻ ngốc bao giờ.