Vì nàng, dù sa đọa ác ma diệt thế thì có sao?
Vì nàng, dù bản thân hủy diệt có là gì?
Hắn có thể vì nàng làm thiên thần cứu vớt sinh linh, cũng có thể vì nàng làm tử thần thế gian đồ lục.
Tình yêu của hắn với nàng, có lẽ không phải đẹp nhất, nhưng chắc chắn sẽ là tình yêu điên cuồng nhất.
Cực Ái! Thiên Thu Vô Hối!
Quyển 1:Khởi Đầu.
Chương 1: Vũ Phong
Nguồn: http://4vn.eu Tên tác giả: Thiên Thu Vô Ngân
London, Anh Quốc.
19h30ph ngày 16/5/2012.
Sâu dưới lòng đất hơn hai trăm mét, một cơ sở ngầm khổng lồ với các trang thiết bị hiện đại nhất trên thế giới, trong một căn phòng tại trung tâm, hai thân ảnh đang ngồi đối diện.
Một người trong đó là một lão già, mái tóc bạc trắng, gương mặt hắn lên dày đặc vết nhăn do năm tháng đi qua để lại.
Hắn ngồi đó, hai mắt đục ngầu còn thấp thoáng thấy được sắc xanh đã gần như biến mất bên trong, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía người trước mặt.
Đối diện hắn, là một cái hai lăm hai sáu tuổi thanh niên, gương mặt bình thường nhưng khá thanh tú, dáng người cũng không cao lớn, tựu là một cái vô cùng phổ thông thanh niên.
Nhưng cái bình phàm thanh niên này chỉ tùy ý ngồi đó, cũng khiến cho tóc bạc lão già cảm thấy một trận áp lực mãnh liệt.
Dường như đối diện hắn lúc này đã không phải là một người, mà là cả một ngọn vạn trượng cự sơn hùng vĩ.
Nhất là thanh niên ánh mắt, sâu bên trong dường như có hỏa diễm yêu dị lập lòe, khiến người đối diện hắn nhìn vào đó lại cảm giác như đang trải qua cửu u luyện hỏa thiêu đốt, kinh hãi vô cùng.
Hai người một già một trẻ cứ ngồi đó, yên lăng, không ai lên tiếng tựu khiến cho cả gian phòng lâm vào trong một không khí nặng nề, trầm mặc...
Rất lâu, rất lâu sau, bình phàm thanh niên khóe miệng khẽ nhếch, lên tiếng nói:
"Tôi còn bao nhiêu thời gian?"
Lão già nghe vậy thân hình khẽ run lên, trong mắt xẹt qua một tia bi ai cảm giác, thấp giọng nói:
''Hai, có thể là ba năm. Tùy thuộc vào sự phát triển của gene. Hiện nay gene lớp 7 đang tựu phá hủy thân thể ngươi. Nhưng nếu hạn chế sử dụng dị năng thì có thể kéo dài thêm một ít thời gian."
Lão già dứt lời, thanh niên cũng không hỏi nữa, hai mắt khẽ khép lại, tựa hồ đang nghiền ngẫm những lời này, cả gian phòng lại lần nữa lâm vào tĩnh lặng.
Một lúc sau, thanh niên mới khẽ mở mắt, nhìn qua lão già.
'Không còn cách nào trị sao?"
Hắn hỏi, giọng điệu bình thản vô cung, không hề bao hàm một tia nhân loại cảm xúc.
Nhìn thanh niên như vậy, vẻ bi ai trong mắt lão già càng đậm. Hắn thở dài, khàn khàn đáp:
"Không có! Gene lớp 7, đây là ngươi toàn thế giới duy nhất một người, ngoài ra không còn ai khác, không một chút tư liệu nào.
Nay gene lớp 7 đột nhiên trở mặt tàn phá cơ thể ngươi, chúng ta cũng là vô kế khả thi, không có cái gì biện pháp đấy."
Thanh niên nghe thấy bốn từ "không còn biện pháp", hắn khẽ thở dài, rất nhẹ, như có như không.
Bất chợt hắn đột ngột đứng dậy, nhìn thoáng qua lão già bình thản nói:
"Vậy thì đành thôi vậy. Tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Nói xong, hắn dứt khoát mở cửa bước ra ngoài. Từ đầu đến cuối, nét mặt hắn vẫn như tử thi vậy giống nhau, không hề biến hóa.
Cho đến khi bóng lưng thanh niên sắp khuất sau cánh cửa, đằng sau hắn, một tiếng nói khàn khàn mới tựu vang lên:
"Tiểu Phong, chúng ta là nhìn ngươi lớn lên, ta cũng từng chính tay bế ẵm ngươi đấy.
Giờ ngươi bị như vậy, không nói đến tổ chức thiệt hại ra sao, mà chính bản thân mát lão già chúng ta cũng rất đau lòng.
Trước giờ, bọn ta tựu chưa bao giò coi ngươi chỉ là một sát nhân công cụ cả."
Thanh niên vốn sắp bước ra cửa, thân mình khẽ run lên dừng lại. Hắn quay đầu lại, khóe miệng khẽ mỉm cười, một biểu hiện mà ít khi xuất hiện trên gương mặt hắn:
''Tôi biết chứ chú Francis, tôi biết chứ.
Nếu như không phải cái điểm ân tình này, cái tổ chức God tôi đã thoát ly từ lâu."
Lời nói vừa dứt, bóng dáng hắn cũng triệt để biến mất sau cánh cửa, chỉ để lại trong phòng một mình lão già gọi là Francis.
Nhìn bóng lưng hắn, lão khẽ thở dài, khẽ lẩm bẩm, rất khẽ, như nói với thanh niên, lại cũng như nói với chính bản thân mình:
"Tiểu Phong, xin lỗi, thật xin lỗi. Nhưng tất cả, cũng đều là vì cái kia vĩ đại mục đích đó.
Còn lại mấy năm, chỉ hy vọng ngươi sẽ sống thật vui vẻ a, thật vui vẻ..."
* * *
Đường phố London, ban đêm nhộn nhịp dòng người. Tiếng cười đùa, tiếng la hét, tiếng còi xe hợp lại thành một bản hòa ca hỗn loạn.
Giữa dòng người nhộn nhịp đó, một thân ảnh cô độc đang tựu như u linh cất bước.
Ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, trong ánh mắt thanh niên "Tiểu Phong" hiện lên một sự mê man thật đậm.
San sát nhà hàng, từng hồi đùa cợt huyên náo vọng ra.
Từng đôi tình nhân, tay trong tay dạo bước trong đêm đen lãng mạn.
Không xa phía trước, một gia đình ba người, cô bé con được cha me dìu đỡ hai bên, tung tăng đung đưa qua lại.
Hết thảy, hết thảy cảnh vật trước mắt, thật là ấm áp, nhưng lại mang đến cho thanh niên một cảm giác vô cùng xa lạ, như mộng ảo tựa như.
Khẽ dừng chân, hắn hai mắt một lần nữa thật chăm chú quan sát mọi thứ xung quanh.
Hồi lâu sau, thanh niên thở dài một tiếng, lại cất bước không mục đích đi về phía trước...
Hắn, tên là Vũ Phong, hai lăm tuổi.
Hắn, là một kẻ "từ đá chui ra" đấy, là sinh vật nhân tạo được một tổ chức thần bí gọi là GOD chế tạo ra.
Ngay cả tên hắn, cũng là lấy theo tên của một nhà bác học Việt Nam đứng đầu trong kế hoạch chế tạo ra hắn đấy.
Gene của hắn, có đến 40% là của người Việt Nam, nên Vũ Phong hắn mới có tóc đen mắt đen của người Đông phương đặc trưng.
Hắn, là không hề có tuổi thơ.
Hắn, là một trong mười người mạnh nhất cái thế giới này.
Hắn, là nhân loại tối đỉnh cao một trong năm dị năng giả đã bước vào gene lớp sáu, dẫn đầu đi trong con đường tiến hóa của loài người đấy.
Hắn, tựu là một cái truyền thuyết trong thế giới ngầm, dù là bất kỳ cái gì một cái thế lực như tổ chức khủng bố, siêu cấp tập đoàn, ngay cả quốc gia đất nước mỗi khi nhắc đến cũng đều phải khiếp sợ, tối đỉnh đỉnh đại danh Viêm Đế.
Nhưng, hắn cũng thật sự chả là gì.
Hắn, không có lý tưởng sống.
Hắn, không có con người tình thân các loại.
Hắn, xét trên một phương diện nào đó, cũng không phải là nhân loại đúng nghĩa đấy.
Hắn, cũng chỉ giống như cái gì chú cừu Dolly một dạng mà thôi, một sản phẩm trên con đường tiến hóa của loài người.
Và hôm nay, cái sản phẩm đó tựu đã thất bại rồi.
Vũ Phong mê man đi về phía trước, không mục đích, không suy nghĩ...
Cuộc đời hắn hai mươi lăm năm, chỉ biết đến giết chóc, biết đến nhiệm vụ, biết đến dị năng với triền miên các thí nghiệm đấy.
Ngoài những thứ đó ra, hắn trống rỗng, hắn không biết gì cả.
Đến giờ, khi sinh mạng chỉ còn lại ba năm, hắn vẫn như trước chẳng biết gì đấy.
Đứng trước cái chết, hắn không sợ hãi, mà chỉ có duy nhất hối tiếc.
Đúng vây, là hối tiếc!
Vì cuộc đời mình mà hối tiếc.
Vũ Phong khóe miệng chua chát cười, mờ mịt cất bước.
Thời gian trôi đi, xung quanh hắn người đã càng ngày càng ít.
Bất chợt, một âm thanh đột ngột vang lên làm Vũ Phong sực tỉnh.
Phía trước hắn không xa, trên một màn hình lớn đang gắn tại một tòa nhà cao tầng, một bài hát thánh thót vang lên như xóa đi đêm đen tĩnh mịch.
"Yêu anh, yêu anh. yêu anh thật dễ dàng bởi vì anh đẹp biết bao...
Yêu anh, yêu anh thật dễ dàng vì nụ cười anh thật ấm áp..."
Lời ca vang vọng, xua tan đi đêm khuya gió rét, cũng hòa tan băng giá trong lòng Vũ Phong.
Hắn đứng đó, như quên hết tất cả, tự quên đi cả chính bản thân mình...
Hắn đứng đó, ngây ngốc đứng đó...
Rất lâu, rất lâu sau, khi không gian trở về yên tĩnh, Vũ Phong mới giật mình bừng tỉnh.
Đưa mắt nhìn vè phía màn hình, xuất hiện trước mắt hắn là một cái bóng dáng. Bóng dáng mà hắn không biết rằng, cả đời này hắn sẽ không tài nào quên đấy.
Là một cô gái, rất trẻ tuổi, chỉ tầm mười tám mười chín. Nơi tay nàng, đang cầm micro, dường như là trả lời phỏng vấn, nói là anh ngữ đấy.
"Xin chào các bạn, tôi là Lee Ji Eun, là một ca sĩ trẻ của Hàn Quốc. Bài hát vừa rồi, là nằm trong album mới của tôi Fantasic.
Rất mong các bạn hãy cổ vũ cho tôi.
Cảm ơn rất nhiều."
Nàng rất đẹp, nhưng không đến mức khiến Vũ Phong phải ngơ ngác đứng nhìn. Trong đời, hắn tựu chứng kiến qua rất nhiều mỹ nữ rồi.
Nhưng nhìn nàng, trong lòng hắn lại chợt dâng lên một cảm giác rất là, thứ cảm giác mà hắn trước giờ chưa từng có.
Là yêu? Hay là thích?
Vũ Phong không biết, cũng không ai có thể trả lời cho hắn.
Hắn chỉ biết một điều khi nhìn nàng, trong đầu không ngờ lại nổi lên một hình ảnh một cánh chim trắng đang bay lượn trong mưa.
Nàng đem lại cho hắn cảm giác không phải là một mỹ nhân tuyết sắc khôi gội lên nguyên thủy dục vọng ở đàn ông, mà chỉ là một cô bé hàng xóm chân thuần, giản dị.
Hoặc hình ảnh một người em gái mà hắn chưa từng có.
Rất trong sáng, rất ngây thơ.
Vũ Phong không biết những cảm giác trên là gì, hắn chỉ chắc chắn rằng, trong những năm tháng cuối cùng của cuộc đời này, hắn muốn ở bên cô gái này.
Thủ hộ nàng, chăm sóc nàng, khỏi những nhân gian bão táp.
Để nụ cười của nàng, vẫn mãi mãi sẽ thanh thuần như vậy.
Màn hình lớn cuối cùng cũng tắt.
Nhưng Vũ Phong vẫn cứ đứng đó, nhìn chăm chăm vào màn hình như muốn lấy ra một hình bóng đã từng hiện hữu nơi này.
"Ta điên rồi sao?"
Vũ Phong thì thào lẩm bẩm.
Nhưng bất chợt, hắn cười, cười một cách vô cùng vui vẻ.
Một nụ cười mà hai mươi lăm năm nay, hắn chưa từng cười như vậy.
"Nhưng dù là điên thì có sao chứ? Ta muốn điên như vậy ha ha ha..."
Đêm lạnh, nhân gian yên giấc.
Trong đêm, thân ảnh Vũ Phong từ từ khuất dạng. Thứ còn lại, chỉ duy nhất tiếng cười của hắn, vẫn văng vẳng trong trời đêm vô tận, mãi vẫn không tan...
Ngày 20/6
9h15ph sáng
Sân bay Incheon, Seoul, Hàn Quốc.
Là một trong những cảng trung chuyển hàng không lớn nhất và nhộn nhịp nhất thế giới, sân bay Incheon vô cùng đông đúc với số lượng hành khách khổng lồ.
Giữa dòng người tấp nập đó, một thân ảnh thanh niên với gương mặt bình thường, trên người khoác một chiếc áo da đen, quần Jeal màu bạc đang thong thả cất bước.
Khác với những du khách xung quanh nặng nề với hàng đống hành lý, thanh niên hay tay trống trơn, dường như hắn vốn không phải là người vừa từ máy bay xuống, mà chỉ là đơn giản đi dạo qua mà thôi.
Nhìn cảnh vật nhộn nhịp xung quanh, thanh niên ánh mắt nổi lên một sự hứng thú, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn, tựu chính là Vũ Phong.
Hắn, là đã vượt qua nửa vòng trái đất, đến cái đất nước này, nơi mà cô gái ấy đang sống, Hàn Quốc.
Hắn đến đây, không phải vì nhiệm vụ hay giết chóc, cũng không phải vì ai khác mà tựu vì chính bản thân mình.
Tìm cho mình một lý do duy nhất để tiếp tục sống, để tồn tại.
"Vũ Phong tiên sinh, Vũ Phong tiên sinh."
Một tiếng hô khẽ từ phía trước vang lên khiến Vũ Phong chú ý, khẽ nhìn thoáng qua, hơi hơi gật đầu.
Phía trước hắn, là một nhóm người toàn thân mặc veston đen, mà cầm đầu là một thanh niên dàng người cao lớn, gương mặt lại giống như mấy cái siêu sao truyền hình bình thường, đang hướng về phía Vũ Phong vẫy vẫy tay.
"Tổ trưởng Lee, không ngờ lại làm phiền anh đến đón tôi.
Vũ phong bước lên phía trước, tay khẽ vươn ra bắt tay anh tuấn thanh niên, nhàn nhạt nói.
"Không phiền, không phiền. Được đón tiếp Vũ tiên sinh là vinh dự của Lee Suk Jin tôi, ha ha."
Thanh niên đôi tay hơi run lên, kích động bắt tay Vũ Phong, lắc đầu cười nói.
Vũ Phong khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Nhóm người lúc này tựu đi ra cửa sân bay. Nơi đó đang đỗ một chiếc Phantom Drophead Coupe đen tuyền, đằng sau còn hơn chục chiếc AudiQ7 với hơn mấy chục bảo tiêu đứng gác , thanh thế không thể nói là không lớn.
"Vũ tiên sinh, xin mời lên xe. Chúng tôi đã thu xếp phòng ở tổng bộ, tiên sinh nhất định sẽ hài lòng."
Lee Suk Jin đưa tay mở cửa xe, mỉm cười nói.
"Ồ, vậy thì không cần. Tôi ở một nơi ở bên ngoài là được. Không nên phiền toái các vị.
Vũ Phong khẽ lắc đầu, thản nhiên đáp.
"Cái này... Vậy sao được. Cấp trên đã giao phó vì cảm tạ tiên sinh chuyên lần trước, phải hầu hạ ngài thật chu đáo..."
Lee Suk Jin vội vàng nói. Nhưng chưa đợi hắn nói hết câu, tựu trông thấy Vũ phong hai đồng tử một ngọn hỏa diễm như ẩn như hiện. Điều này làm Lee Suk Jin trên trán nháy mắt toát đầy mồ hôi lạnh, vội vã nuốt lại lời định nói, theo sau lắp bắp:
"Vậy, vậy...tiên sinh đã không muốn thì thôi vậy. Ở gần đây có một khách sạn năm sao là Lotte Seoul Hotel, ở cũng tốt lắm. Giờ tôi tựu đưa Vũ tiên sinh đến đó.
"Cứ vậy đi."
Vũ Phong đáp, hắn cả người chui vào trong xe, hai mắt khẽ khép lại, không để ý đến gì nữa.
Lee Suk Jin thấy vậy cũng vội vào theo. Len lén nhìn thoáng qua Vũ Phong, thấy đối phương tựu bất động thanh sắc, hắn mới khẽ thở phào, đưa tay áo quệt đi mồ hôi lạnh trên trán.
Người khác có lẽ không nhìn ra cái vị Vũ tiên sinh dáng người bình thường bên cạnh này có cái gì đặc biệt, nhưng bản thân Lee Suk Jin hắn thì lại rất rõ ràng.
Một đoạn trí nhớ từ ba năm trước chợt hiện lên trong đầu hắn, lại càng khiến hắn thêm sâu sắc khiếp sợ với cái con người bên cạnh này...
Một thân hình đỉnh thiên lập địa, một ngọn ma hỏa chiếu rọi nhân gian, thiêu hủy cả một căn cứ hạt nhân của Bắc Triều Tiên, tiện tay đập nát một sư đoàn vũ trang hạng nặng, trong đó bao gồm hơn chục cái thiết giáp xe tăng Pokpung-ho đời mới nhất.
Cái việc làm này, là xa xa siêu việt nhân loại khả năng rồi, may ra chỉ có truyền thuyết ma, thần các loại mới là làm được đấy.
"Không biết sát tinh này lần này đến đây làm gì, hy vọng sẽ không xảy ra cái gì khủng bố đại sự a."
Lee Suk Jin nội tâm âm thầm co rút một trận, nhưng bản thân hắn cũng chẳng có cách nào, đành ra hiệu cho xe chạy đi.
Ngồi trên xe, Vũ Phong từ từ mở hai mắt, nhìn thoáng qua bên ngoài cảnh vật.
Đất nước này, không phải là lần đầu tiên hắn đến. Ba năm trước, tựu đã đến đây một lần. Nhưng lần này lại bất đồng. Nhìn từng hàng cây ngon cỏ ven đường, từng thân ảnh có tấp nập, có bận rộn, có thảnh thơi muôn màu đủ vẻ đi qua, lòng hắn chợt cảm thấy tĩnh lặng vô cùng.
Sự tĩnh lặng này, là rất lâu rồi hắn không có được đấy.
Dần dần, trong đầu hắn lại mờ mờ hiện lên một cái hình ảnh, rồi chợt trở nên chân thật rõ ràng.
Là một cô gái!
Cô gái với giọng hát như mang theo ma lực đã khiến Vũ Phong hắn triệt để xúc động. Nghĩ đến đây, hắn chợt quay qua Lee Suk Jin bên cạnh:
"Tổ trưởng Lee này, anh liệu có biết một cái ca sĩ trẻ tuổi cùng họ với anh, cô ấy tên là Lee Ji Eun không?"
"Sao?"
Lee Suk Jin khẽ giật mình, theo sau ánh mắt cổ quái nhìn lại Vũ Phong, trong lòng quả thật không hiểu cái cự đại sát tinh này lại quan tâm gì đến một cái ca sĩ trẻ chứ?
Trầm ngâm hồi lâu, cố lục lại trong đầu tin tức, hắn mới khẽ trả lời:
"Ừm, Vũ tiên sinh chắc cũng biết nghề bọn tôi là không quan tâm đến cái gì ca sĩ đấy. Nhưng thật ra là về cái cô gái tên là Lee Ji Eun này thì tôi cũng nghe nói qua, hiện nay cũng rất nổi tiếng a. Như thế nào nhỉ, à, còn được gọi là em gái quốc dân gì gì đó, rất được yêu mến đó."
"A! Nói tiếp đi."
Vũ Phong hơi ngạc nhiên, hắn cũng thật không ngờ Lee Ji Eun này lại là nổi tiếng như vậy.
Từ trước đến giờ, hắn là cũng không quan tâm đến mấy cái giải trí tình hình này đấy.
Lee Sụk Jin tựu trông thấy chăm chú biểu tình của Vũ Phong, trong lòng lại càng kinh ngạc không thôi. Bất quá hắn cũng thức thời không dám hỏi gì mà là tiếp tục nói:
"Theo như những gì tôi biết thì cô gái này tên thật cũng là Lee Ji Eun, sinh 16/5/1993. Cha mẹ là buôn bán một cửa hàng nhỏ đấy. Mà nàng đã tham gia làng giải trí cũng được ba, bốn năm gì đó, công ty quản lý là cái gì L.E.N entertaiment.
Đó là tất cả những gì tôi biết, dù sao những nhân vật như nàng cũng không được chúng tôi để ý đến làm gì. Nhưng nếu mà Vũ tiên sinh ngài cần biết thêm gì, ngay chiều nay tôi sẽ cho người mang hồ sơ của cô gái này đến phòng khách sạn của ngài."
"Vậy thì không cần, anh cho tôi biết vậy là đủ rồi, cám ơn."
Vũ Phong khẽ lắc đầu. Hắn bản thân cũng không muốn phải nợ ân huệ cái gì. Nhất là với những tổ chức thế lực như sau lưng cái vị tổ trưởng Lee này.
Trên xe lại lâm vào một khoản tĩnh lặng. Mỗi người đều là có những suy nghĩ riêng tư.
Lee Suk Jin tuy trong lòng muôn vàn nghi vấn nhưng không dám hỏi, còn Vũ Phong, ánh mắt hắn lại nhìn ra ngoài cửa xe, tựu như xuyên phá không gian mà thấy được một bóng hình nào đó.
Chương 3: Chúng ta sống vì cái gì?
Nguồn: http://4vn.eu
Lotte Seoul Hotel nằm tại đường Sogong-dong, thuộc trung khu tại Seoul, là một trong những khách sạn hàng đầu tại Hàn Quốc
Đoàn người Vũ Phong rầm rộ đi đến cũng gây ra oanh động thật lớn, bất quá có Lee Suk Jin ở đây, gặp qua quản lý khách sạn liền dàn xếp yên ả xuống.
Theo sau hắn tựu dẫn Vũ phong lên một phòng hạng sang. Vốn theo ý định của hắn, liền cấp Vũ Phong vị đại thần này ở luôn phòng tổng thống, nhưng Vũ Phong lại không đồng ý. DÙ sao hắn cũng chỉ ở tạm đây mấy ngày, không muốn gây ra chú ý quá mức.
Nhưng vị tổ trưởng Lê kia trước khi đi, liền cố sống cố chết nhét vào tay hắn cái gì liên lạc số máy, Vũ Phong hơi trầm ngâm, cũng không tiện từ chối đành gật gật đầu nhận lấy.
Ngồi lặng trên ghế sòa trong phòng, Vũ Phong ánh mắt cơ hồ nhìn xuyên qua cửa kính trong phòng, nhìn ra bầu trời rộng lớn bên ngoài. Hắn hai tay đặt trên ghế, cứ yên lặng bình thản ngồi đó, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Không biết bao lâu qua đi, Vũ Phong bất chợt mở miệng:
"Các ngươi theo ta từ lúc ở sân bay đến giờ. Hiện đã không còn người ngoài, cũng nên đi ra rồi chứ?"
Dứt lời, trong phòng vẫn là yên lặng một mảnh, cũng không có cái gì đột biến phát sinh, như thể Vũ Phong hắn là tại lẩm bẩm một mình đấy.
Thấy vậy, Vũ Phong chân mày khẽ nhíu, vẫn ngồi yên trên ghế, bất động, nhưng hai mắt sâu trong đồng tử chợt yêu dị nổi lên một tầng nhàn nhạt bạch sắc hỏa diễm. Mà hắn lại lần nữa mở miệng, nhưng là trong giọng nói cũng là lạnh đi một chút:
"Như thế nào, còn không ra? Chẳng lẽ muốn ta bức các ngươi ra đi?"
Hắn vừa dứt lời, ở một góc phòng ít ai chú ý hư không bỗng nhiên vặn vẹo, một đám thân ảnh đúng là ba nam một nữ dường như trống rỗng xuất hiện. Theo sau một tiếng thở dài, cùng với đó là một cái âm thanh trong trẻo nhưng lạnh tựa hàn băng vang lên:
"Lão đại, ngươi tựu vẫn là minh mân như cũ a. Của ta Ẩn Hình Thuật là đã phi thường tiến bộ đấy, nhưng vẫn không thể thoát được của ngươi cảm giác a."
Người lên tiếng là một cái nữ tử trong bốn người. Nàng này nghiễm nhiên là một cái hỗn huyết nhân, mắt đen sâu thẳm, nhưng mái tóc lại là hồng rực một màu.
Trên người nàng là một bộ áo da bó màu đỏ bao trùm cả người, tôn lên những cái đường cong gợi cảm chết người, mang theo khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành làm nên một cái vẻ đẹp hoang dại không hợp thói thường.
Mà ba người còn lại, trong đó nổi bật lên một đại hán da đen, thân hình khủng bố cao hơn hai mét, đầu trọc bóng lưỡng, cũng đồng dạng mặc một cái áo da bó màu đen làm cơ bắp toàn thân hắn hiện ra lõa lồ cuồn cuộn. Hắn tùy ý đứng đó, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như đây không phải một người, mà là một cái hồng hoang mãnh thú xổng chuồng ra.
Hai người còn lại hình thể có vẻ bình thường hơn, trong đó có một cái tây phương thanh niên, da trắng tóc vàng, gương mặt là cũng đủ sánh ngang với mấy cái gì minh tinh điện ảnh đấy.
Chỉ là trên gương mặt hoàn mỹ của hắn, lại nhấc lên một cái khiếm khuyết khiến người ta thương tiếc, là đôi mắt của hắn.
Đúng vậy, chính là đôi mắt, nó là một đôi mắt rất đẹp, nhưng hai đồng tử lại trắng xám vô thần, không hề có một chút ánh sáng xẹt qua.
Tựu như là mắt của một người mù.
Người cuối cùng trong bốn người lại giống như Vũ Phong, đồng dạng là một cái mắt đen tóc đen thanh niên.
Nhưng sẽ không ai dám cho hắn chỉ là một cái bình thường nam tử, bởi vì trên người hắn, là ngập tràn một thứ.
Sát khí!
Dày đặc sát khí, vô cùng kinh khủng, giống như là cái thanh niên này vừa mới lao ra từ địa phương núi thây biển máu.
Vũ Phong đối với sự xuất hiện của bốn người là không hề ngạc nhiên.
Hắn vẫn bình thản ngồi đó, khóe mắt quét qua, cuối cùng là dừng lại ở cái tóc hồng nữ tử vừa lên tiếng:
"Tiểu Hồng, dị năng lực đột phá lớp năm rồi a?"
Nữ tử tóc hông trong mắt hiện lên một tia phức tạp, gật gật đầu. Nàng nhìn thẳng vào Vũ Phong, khẽ nói:
"Lão đại, hôm nay bốn người chúng ta đến đây, là muốn tìm ở ngươi một cái đáp án."
Vũ Phong nghe vậy hai mắt khép lại, bình tĩnh đáp:
"Nói đi."
"Là như vầy, trong tổ chức có tin đồn ngươi là tự ý thoát ly, phản bội lại tổ chức, việc này liệu có đúng không."
Tiểu Hồng hỏi, trong lúc nói hai nắm tay nàng khẽ xiết lại, khẩn trương chờ đồi phương trả lời.
Vũ Phong vẻ mặt không hề biến hóa, phun ra hai chữ:
"Đúng vậy!"
"Cái gì, tại sao lại vậy. Ngươi là một cái tổ chức gần như là dị năng giả thủ lĩnh, vì cái gì mà làm vậy?"
Tiểu Hồng cả người hơi run rẩy, thất thanh hỏi. Mà ba người còn lại cũng là thập phần rúng động, vừa bất ngờ vừa sợ hãi, vô pháp tin tưởng.
Vũ Phong không nói gì, hắn tựu bình yên ngồi tại chỗ, khóe miệng là sâu kín thở dài một hơi. Một lúc lâu sau, mới là từ từ lên tiếng:
"Tiểu Hồng, còn cả ba người các ngươi, là từ nhỏ cô nhi được tổ chức phát hiện nhặt về. Cũng giống ta, mười mấy hai mươi năm nay là vì trả ơn tổ chức mà điên cuồng đấu tranh trong mưa bom bão đạn đấy. Nhưng có bao giơ các ngươi nhìn lại các cuộc đời mình mà tự hỏi, bản thân, rốt cuộc là sống vì cái gì?"
Lời Vũ Phong vừa dứt, bốn người thân hình là thật sâu run lên, theo sau lâm vào trầm lặng.
Đúng vậy, cuộc đời này bọn họ ngoài điên cuồng chém giết, ngụp lặn trong sinh tử thường ngày, nhưng cuối cùng là để làm cái gì?
Nếu chỉ để trả ơn tổ chức, vậy cũng đã trả đủ từ lâu rồi.
Vũ Phong thấy bốn người trầm mặc, lại tiếp:
"Các ngươi nếu còn gọi ta một tiếng lãi đại, vậy thì về đi thôi. Ta, là mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi thật tốt."
Đúng vậy, hắn mệt rồi. Dù là bất kỳ ai, biết rằng mình sắp chết cũng thật sâu nổi lên một cái tuyệt vọng cảm giác.
Vũ Phong hắn không sợ chết, nhưng là hắn không muốn những năm cuối cùng cuộc đời này lại trải qua cái gì chém giết tranh đấu.
Hắn chỉ muốn nghỉ ngơi, muốn "sống", dù là chỉ có ba năm ngắn ngủi đi nữa.
Tiểu Hồng nhìn thật sâu vào ánh mắt Vũ Phong, thấy được trong đó là một cái chán nản cảm giác, trong lòng nàng cũng nổi lên một sự đau đớn không tên. Theo sau dường như đã quyết tâm điều gì, nàng trầm trầm lên tiếng:
"Lão đại, nếu ngươi mệt rồi, vậy hãy nghỉ ngơi thật tốt. Dù là tổ chức có cái gì ý kiến, bọn ta cũng sẽ đứng ra cho ngươi.
Vậy... bảo trọng."
Dứt lời, nàng là bước nhanh ra ngoài, chỉ là trong lúc đó Vũ phong tựu thấy được trong mắt nàng dường như có lê quang ẩn hiện.
Lúc này, cái kinh người sát khí tóc đen thanh niên cũng đi đến bên người Vũ Phong, nhìn thẳng hắn kiên định nói:
"Lão đại, ngươi là lão đại, cũng là sư phụ, là ân nhân của Nguyễn Mạnh ta. Bất kể ngươi là mệt mỏi cũng tốt, hay là cái khác nguyên nhân cũng chẳng sao. Chỉ cần ngươi nói một câu, quản đến cái gì tổ chức ta cũng sẽ đứng bên ngươi."
Nhìn lại tóc đen thanh niên, Vũ Phong trong mắt xẹt qua một tia ôn hòa, bình tĩnh nói:
"Tiểu Mạnh, ta ngươi là hai cái người Việt Nam duy nhất trong toàn bộ tổ chức GOD đó. Giờ ta không còn ở đó nữa, ngươi tựu tự bảo vệ mình. Thôi, ngươi cũng trở về đi.
Vũ Phong hai tay xua xua, cũng không nhìn đến tóc đen thanh niên nữa mà hai mắt lại càng khép chặt.
Thanh niên tóc đen thấy vậy cũng không nói thêm cái gì, hướng Vũ Phong tôn kính gật đầu, theo sau cũng xoay lưng bước ra ngoài.
Nhưng khi hai người tiểu Hồng chuẩn bị đi ra, lại thấy được một màn khiến hai người cấp tốc dừng lại.
Chỉ thấy trong phòng, nãy giờ vẫn không lên tiếng da đen đại hán và cái tay phương tuấn mỹ thanh niên bất chợt hướng Vũ Phong sáp lại gần, mơ hồ có một cái vây công xu thế.
Tiểu Hồng trông thấy cảnh này, ánh mắt ngân quang kích xạ đi ra, mà xung quang nàng không gian cũng lâm vào cực độ vặn vẹo, theo sau phẫn nộ quát lớn:
"Đại Ngưu, Ryan, hai người là muốn làm cái gì?"
Tóc đen thanh niên Tiểu Mạnh cũng quay phắt người lại, trên người hắn hoàng quang cấp tốc lan tràn, theo sau chợt ngưng tụ thành một cái màu vàng đất cổ xưa chiến giáp, hai mắt đăm đăm nhìn vào hai người Đại Ngưu trong phòng, trong mắt sát ý lẫm liệt tuôn ra.
Nhưng hai người đối với điều này dường như là giả câm giả điếc. Tóc vàng anh tuấn thanh niên kêu là Ryan bước lên trước một bước, nhìn thẳng Vũ Phong, lạnh lùng nói:
"Lão Đại, chúng ta hướng bên trên tổ chức mệnh lệnh, muốn là mời ngươi cái này cùng đi về tổng bộ một chuyến."
Vũ Phong dường như đối với tất cả là thủy chung không biết, hắn tùy ý nhìn thoáng qua Ryan, khóe miệng khẽ cười chua xót, trong mắt xẹt qua một tia thật sâu hồi ức, dường như là ngược dòng vô số năm tháng về trước thấy được một cái khả ái thiếu niên tóc vàng vẫn là đứng sau lưng mình mỗi lần nguy hiểm nhiệm vụ, dựa vào bản thân mình che chở đấy.
"Ryan, Tiểu Ngưu hai người các ngươi cũng là trưởng thành rồi. Hôm nay tựu muốn trực diện đối mặt ta động thủ đi?"
"Lão đại, cái này không thể trách chúng ta được. Lệnh của tổ chức, chúng ta không thể không nghe"
Ryan nhìn Vũ Phong, ánh mắt hơi phức tạp nhưng rất nhanh đã bị hắn ẩn dấu đi, lạnh lùng nói.
"Vậy cũng được. Nể tình chúng ta mười mấy năm anh em, ta cũng sẽ cấp cho bọn ngươi một cái cơ hội. Ta tựu sẽ ngồi yên tại chỗ này, chỉ cần các ngươi có thể bức ta đúng lên, ta là sẽ ngoan ngoãn đi theo bọn ngươi về tổng bộ. Nhưng qua hôm nay, chúng ta lưỡng đao cắt đoạn, nếu có lần sau, ta sẽ là ra tay không chút nể tình nữa.
Vũ Phong thở dài, trong lòng nổi lên một trận đau xót tư vị. Từng cái anh em chiến hữu, hôm nay lại là hai phía đối đầu đấy, nhưng cũng là hắn đã trong lòng lường trước, nhưng dù sao cũng vân không thể làm khác.
"Lão đại, như vậy sao được?"
Bọn người Ryan chưa kịp đáp lời, tiểu Mạnh đã là tiến lên tức giận nói, theo sau hắn nhìn qua Ryan, ánh mắt sát khí ngập tràn:
"Ngươi cái này là đồ con mẹ nó súc sinh. Mười mấy năm nay, là người nào thủ hộ bọn ngươi, là người nào chăm lo bọn ngươi từ nhỏ đấy. Vạy mà hôm nay các ngươi lại dám hướng lão đại động thủ, thật là không bằng súc vật mà."
Ryan nghe vậy khẽ nhíu mày, nhưng hắn là trực tiếp bỏ qua lời nói của Nguyễn Mạnh, nhìn Vũ Phong nói:
"Vậy lão đại, một lời đã định, chúng ta là muốn động thủ đây."
"Được!" Vũ Phong gật đầu, theo sau nhìn qua hai người Tiểu Hông: "Các ngươi là lui ra đi. Đây là việc riêng của ta cùng bọn hắn, đừng xen vào."
Vũ Phong vừa dứt lời, hai người Tiểu Hồng cũng là bất đắc dĩ đi ra. Mà không khí trong phòng lúc này, bất chợt ngưng trọng đến nghẹt thở.
Đúng lúc này, đại hán da đen gọi là Đại Ngưu chợt bước ra, nhìn thẳng Vũ Phong, trầm trầm nói:
"Lão đại, ta vẫn là gọi ngươi một tiếng lão đại. Nhớ mười mấy năm trước, ngươi một cái tám chín tuổi tiểu hài, cõng ta càng thêm bé hơn năm tuổi đầu trẻ ranh liều mạng chạy trốn hơn ba trăm dặm, cái ân tình này, là ta sẽ vĩnh viễn không quên. Nhiều năm nay trong lòng ta, lão đại ngươi giống như là một cái hỏa diễm bất bại chiến thần, sở hướng vô địch. Nhưng mà, hôm nay ta sẽ dứt khoát hướng ngươi trực diện khiêu chiến, sẽ triệt triệt để để đem ngươi đánh bại. Chỉ có như vậy, mới khiến ta tâm linh trở nên hoàn mỹ, mới có thể đột phá cái này dị năng lớp sáu."
"Tốt, rất tốt. Không hổ danh là huynh đệ của Vũ Phong ta, ngươi cái tên tiểu tử này, rốt cuộc đã trưởng thành rồi. Vậy thì đến đây đi, đến đây để ta tựu xem xem ngươi muốn dựa vào cái gì mà hướng ta khiêu chiến."
Vũ Phong cười to một tiếng, hướng da đen đại hán ngoắc ngoắc tay. Trong lòng hắn lúc này, ngoài chua xót ra thì càng nhiều hơn nữa là đầm đìa thống khoái.
Cái cảm giác này, giống như một người cha me, trông thấy đứa con mình chăm sóc bao năm nay rốt cuộc đã trưởng thành, vì vậy vui vẻ mà cười.
Vũ Phong hắn lúc này cũng là như vậy tâm tình. Nhìn thấy cái huynh đệ mười mấy năm nay cần mình thủ hộ che chơ, nay đã lại trưởng thành đến trình độ hướng mình khiêu chiến, hắn không những không tức giận mà còn vui sướng vô cùng.
Cái suy nghĩ của hắn lúc này, phức tạp đan xen, người ngoài là không thẻ nào hiểu được.
Vũ Phong vừa dứt lời, đại hán da đen chợt gầm vang một tiếng, cả người hắn bước nhanh đi ra, hướng đến Vũ Phong bên này tiến đến.
Trong lúc hắn bước đi, toàn thân kịch liệt rung động, từ cơ thể vang lên hàng loạt tiếng "lốp, bốp" giống như người ta rang đậu bình thường.
Da đen đại hán, từ một cái tráng hán cao đến hai mét, chợt cơ thể cấp tốc phóng đại thành một cái cự nhân cao đến ngoài ba mét. Làn da hắn, một tầng lân giáp vừa thô vừa dày nổi lên giống như da tê giác, mà đồng tử hai mắt hắn, cũng đã chuyển biến thành vàng lợt lãnh khốc một màu.
Trên trán hắn, một cây tiêm giác bất chợt xuyên phá làn da mà chui ra, cứng cỏi hữu lực, dài đến nửa thước có dư.
Đại hán da đen bước đi trong lúc đó, cả gian phòng ầm ầm rung chuyển, sàn nhà bụi gỗ bay tán loạn, của kính toàn bộ vỡ nát, cả gian phong giống như bị một cái xe tăng thiết giáp cán qua.
Hắn bước qua mấy bước, đi đến trước mặt Vũ Phong, gầm vang một tiếng, tay phải vươn cao, quyền đầu nắm lại, rồi chợt hướng mạnh đầu Vũ Phong mà đánh xuống.
Cánh tay hắn, cơ bắp như đá hoa cương nổi lên cuồn cuộn, vừa thô vừa to, giống như một cây cột điện bình thường. Một quyền này đánh xuống, đừng nói là đầu người, dù là cự thạch ngàn cân cũng phải nát bấy.
Mà lúc này, ở một phía khác, Ryan rốt cuộc hành động. Hắn vừa ra tay, liền muốn phối hợp với đại hán da đen, hai cái dị năng giả lớp năm vây công trấn áp Vũ Phong.
Chỉ thấy hai mắt hắn, bất chợt ngân quang sáng lạn nổi lên, từ đồng tử kích xạ ra ngoài.
Ngân quang ở giũa chừng không cấp tốc tụ lại, trong khoảnh khắc không ngờ đã hóa thành một cái ngăn sắc tiểu kiếm thân hình hư ảo.
Ngân sắc tiểu kiếm ở trên đỉnh đầu Ryan lượn lượn vài vòng, rồi theo một tiếng quát của hắn, liền hướng về Vũ Phong bên kia kích xạ bắn ra. Trong lúc ngân sắc tiểu kiếm lao đi, không hề có một chút âm bạo sinh ra, tốc độ này, đã là siêu việt tốc độ âm thanh.
Tình huống, cực độ nguy hiểm.
Vũ Phong đối với hết thảy vẻ mặt vẫn bình thường như cũ, hắn hai tay vẫn nhẹ nhàng đặt tại trên ghế, có một loại cảm giác như nắm chắc hết thảy.
Ngay khi ngân kiếm hư ảo lao đến, còn cách mi tâm hắn ba tấc, trong mắt Vũ Phong hàn quang chợt lóe, tùy ý nhìn qua nó, liếc đến Ryan ở phía đằng sau.
Chỉ thấy hai mắt Vũ Phong lúc này đã hoàn toàn mất đi đồng tử, biến thành hai cái hắc động sâu thăm thẳm không chút ánh sáng. Phía sâu trong hắc động đó, lờ mờ thấy được hai cái tinh điểm bạch sắc lập lòe như ẩn như hiện.
Ngân kiếm tốc độ cực nhanh, dường như không thể tránh né, liền đâm sâu vào mi tâm Vũ Phong.
Cả người hắn chợt khẽ run lên, nhưng rất nhanh đã lại khôi phục như thường. Hai mắt vẫn chăm chú nhìn đến Ryan.
Ryan bị ánh mắt Vũ Phong tập trung, bất chợt chỉ cảm thấy trong đầu "ong" lên một tiếng, giống như bị thiết chùy bổ trúng, miệng phun máu tươi. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, cả người loạng choạng lùi lại phía sau.
"Đây là cái loại ánh mắt gì?"
Trong lòng hắn vô cùng khiếp sợ, dưới cái nhìn của Vũ Phong, hắn dường như thấy bản thân bỗng chốc như đi sâu vào cửu u địa ngục, bị quỷ hỏa tầng tầng thiêu đốt. Tâm thần hắn, dường như đã bị ánh mắt của đối phương hung tàn cắn nuốt.
Hai mắt Ryan hai dòng máu tươi diễm lệ chảy ra, rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn khiến cho nó bỗng trở nên vô cùng quỷ dị.
Mọi chuyện diễn ra chỉ như điện quang hỏa thạch. Mà lúc này, một quyền thạch phá thiên kinh của đại hán da đen đã đánh tới.
Nhìn lại cự đại quyền đầu đang hung ác hướng đầu mình đập xuống, Vũ Phong khẽ nhíu máy, lên tiếng:
"Tiểu Ngưu, một chiêu Phách Thiên Quyền này ta dạy ngươi đã vượt quá trăm lần, nhưng ngươi thi triển ra vẫn khiến ta vô cùng thất vọng a. Man lực có thừa, nhưng xảo kình quá kém."
Lời nói vừa dứt, Vũ Phong rốt cuộc cũng động.
Tay phải hắn, ngón trỏ và ngón giữa tách ra, tùy ý vung lên, liền hướng đến cự đại quyền đầu của da đen đại hán đỡ lại.
Rầm...!
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả gian phòng dường như trầm xuống phía dưới, vụn gỗ tán loạn khắp phòng. Đợi tro bụi tan đi, một cảnh tượng đập vào mắt khiến mọi người trong phòng đồng loạt rùng mình, đều hít vào một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy chính giữa phòng, một quái vật khổng lồ thân cao đến ba mét, nét mặt nổi đầy gân xanh đang nghiến răng nghiến lợi cố đánh xuống phía dưới. Nhưng dù thế nào cũng không thể làm được.
Mà dưới thân hắn, một cái bình thường thanh niên, điềm nhiên ngồi yên tại ghế không chút suy chuyển, tay trái nếu so với cánh tay quái vật nhỏ hơn không chỉ vài lần đang thản nhiên vươn ra kẹp lấy cổ tay khổng lồ của quái vật.
Vũ Phong nhìn thoáng qua khuôn mặt dữ tợn của Đại Ngưu, khẽ thở dài:
"Huynh đệ, đây có lẽ là làn cuối cùng ta dạy ngươi một chiêu này, cần hảo hảo nhìn cho rõ đi a."
Lời nói vừa dút, tay trái đang kẹp lấy cổ tay đại hán da đen của Vũ Phong chợt kẽo mạnh xuống, mang theo cả thân hình khổng lồ của hắn trầm xuống theo.
Cùng lúc, chân trái Vũ Phong giẫm mạnh làm cả gian phòng rung lên một cái, thân người hắn chợt vươn cao, tay phải vươn cao, lòng bàn tay mở ra đánh về phía ngực đại hán da đen.
Bàn tay Vũ Phong to mà trắng bóng, ngón tay thuôn dài, mang theo một cỗ phách thiên chi thế mà đánh xuống.
Đại hán da đen đồng tử hai mắt kịch liệt co rút lại. Nhưng hắn thân là cao thủ dị năng giả lớp năm sơ kỳ, lâm nguy bất loạn, trong lúc đó gầm lên một tiếng, cánh tay trái vẫn còn tự do chợt đưa ra chắn phía trước ngực, muốn cản lại một chưởng này.
Rắc... rầm rầm rầm!
Âm thanh xương cốt nứt gãy vang lên, theo sau một tiếng kêu đau đớn, mọi người chỉ kịp chứng kiến một thân hình khổng lồ như đạn pháo bình thường bắn mạnh ra ngoài, trực tiếp đụng đổ tường phòng mà lao đi, trên đường đi lại tiếp tục phá hủy hàng loạt phòng ốc khác, gây ra một loạt tiếng ầm ầm vang dội.
Nếu một người đứng ngoài Lotte Seoul Hotel bây giờ sẽ có thể chứng kiến, một cái lưu tinh hình người từ bên trong khách sạn phi ra, mang theo tiếng hét sợ hãi mà biến mất ở mấy trăm mét ngoài.
"Cái, cái này..."
Thanh niên tóc vàng Ryan chứng kiến hết thảy một màn, yết hầu khách khách, gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, sắc mặt tái nhợt một màu.
Hắn trong lòng khiếp sợ vạn phần, tuy biết giữa hai người mình và lão đại vẫn còn chênh lệch nhưng thật không ngờ Đại Ngưu chỉ một quyền đã liền bị đánh bay mất tích, nào còn lòng dạ nào nữa hoảng hốt lùi về phía sau bỏ chạy.
Nhưng chưa đợi hắn kịp động, chỉ thấy Vũ Phong vẫn đang ngồi yên trên ghế chợt đứng dậy, dưới chân bước ra một bước, cả người đã vượt qua quá nửa căn phòng hiện ra đứng trước mặt hắn.
"Lão... lão đại."
Ryan một trận miệng khô lưỡi đắng. Vũ Phong đối diện, thân hình không tính là cao lớn, nhưng giờ này phút này mang đến cho hắn áp lực so với cái gì thập vạn đại sơn còn trầm trọng hơn.
Hắn bất chợt hét lên một tiếng, thân mình bất chấp tất thảy đạp manh xuống đất lùi nhanh ra cửa phía sau.
Nhưng hắn vừa mới bước, chỉ thấy thân hình Vũ Phong trước mặt chợt biến mất, mà cùng lúc sau lưng hắn, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên, theo sau là giọng nói bình thản của Vũ Phong:
"Ryan, sao vội vã vậy."
Ryan lúc này nội tâm đã là một mảnh tuyệt vọng, cắn răng từ từ xoay người lại, nhìn Vũ Phong khổ sở đáp:
"Lão đại, ta..."
Nhìn dáng vẻ thanh niên tóc vàng trước mặt, chứng kiến hai mắt máu tươi đầm đìa của hắn, Vũ Phong trong mắt xẹt qua một tia bi ai nhàn nhạt.
Hắn khẽ khép mắt lại, trầm trầm lên tiếng:
"Ryan, sự việc hôm nay, là do hắn ra lệnh phải không?"
Ryan khẽ trầm ngâm, nét mặt phức tạp mang theo cả sợ hãi. Hồi lâu sau, hắn cắn răng, gật gật đầu.
Vũ Phong dường như đã biết trước, cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên. Hắn khẽ thấp giọng thở dài, theo sau nhìn qua Ryan, nói khẽ:
"Ngươi đi đi, về nói cho hắn một câu: cho ta ba năm, sau ba năm tất cả những gì của tổ chức ta sẽ trả lại cho tổ chức, kể cả... bản thân ta. Còn nữa, vụ lộn xộn này, ngươi tựu thu xếp đi. Ta không muốn đổi khách sạn."
Vũ Phong phất phất tay, quay đầu bước đến cửa sổ, không nói gì nữa.
Ryan hơi chút do dự, nhìn qua Tiểu Hồng và Nguyễn Mạnh hai người, theo sau phi nhanh ra ngoài.
"Các ngươi cũng trở về đi."
Vũ Phong không quay đầu lại, nói với hai người Tiểu Hồng.
Tiểu Hông cắn cắn môi, nàng nhìn thật sâu tấm lưng cửa Vũ Phong, hai mắt lệ quang ẩn hiên. Nhưng nàng cũng không lên tiếng mà xoay lưng bỏ đi.
Nguyễn Mạnh hơi do dự một chút, nhìn qua Vũ Phong, lại nhìn Tiểu Hồng đã sắp khuất bóng, hắn thấp giọng mắng một câu, hướng Vũ Phong vái thật sâu một cái rồi cũng nối gót đi ra.
Cả gian phòng, ngoài bản thân Vũ Phong ra đã không còn ai khác.
Hắn yên lặng đứng đó, nhìn qua bầu trời trong xang phía ngoài. Bất chợt, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một chiếc lá vàng bay qua trước mặt hắn.
Tầng mười mấy mà lại thấy được lá vàng, cũng thật là kỳ quái.
Vươn tay bắt lấy, nhìn chăm chú chiếc lá vàng, ngón tay Vũ Phong ôn nhu sờ nhẹ. Dường như thứ hắn đang nâng niu trên tay, không phải là một chiếc lá vàng trôi dạt, mà là một khuôn mặt xinh đẹp hư ảo...