[Huyền Ảo] Quân Lâm Thiên Hạ - TG: Khai Hoang - Full chương 1421
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Giới Thiệu
Bộ truyện này có tiết tấu không nhanh mà được triển khai khá chi tiết, thích hợp cho những độc giả nào không thích NVC quá “tự sướng”, một bước lên trời. Với mô-tip xuyên việt quen thuộc nhưng NVC trong bộ truyện chủ yếu dựa vào ý chí, bản lĩnh và năng lực để đi lên con đường quân lâm thiên hạ. Truyện thuộc thể loại tu tiên, tổng cộng hơn ngàn chương, văn phong tác giả khá trau chuốt, kết cấu tình huống tương đối chặt chẽ. Các tình huống chiến đấu được mô tả khá chi tiết, tâm lý nhân vật được khắc họa khá rõ nét.
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 1: Ám Vũ Lôi Ưng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Vào lúc tia nắng đầu tiên chiếu vào song cửa, Lý Đào đã sớm bò dậy trên giường. Việc đầu tiên của hắn là lắc lắc chiếc chuông đồng nhỏ trên đầu giường, sau đó thấy hai nữ bộc dung mạo không quá xuất chúng bưng một chậu nước cùng công cụ rửa mặt đẩy cửa phòng đi vào.
Lý Đào dùng chậu nước rửa mặt, sau đó lại dùng cành liễu và muối để đánh răng. Không thể không nói là phương pháp đánh răng cổ xưa này, hắn đã sử dụng hai tháng rồi nhưng vẫn cảm thấy chưa quen.
Sau khi hắn vội vàng làm xong những thứ này thì đi ra khỏi sương phòng, chỉ thấy một gã thiếu niên cùng với một nữ tử trung niên mặt mày thanh tú đã đợi sẵn dưới mái hiên ngoài sân.
Thiếu niên tên là Nhiễm Lực, nhũ danh là Mãnh Tử, thân phận là nô bộc của nhà hắn. Nghe nói niên kỉ bây giờ là mười lăm tuổi nhưng nếu như không chú ý đến lời nói mà nhìn qua nhất định sẽ cho gã thành hai mươi tuổi trở lên. Trên thực tế tên tiểu tử này ở trong mắt Lý Đào không khác với hình tượng thô hào của Trương Phi trong TV. Vóc người ngang tàng tám thước, vẻ mặt dữ tợn, râu ria tua tủa, cơ bắp còn hơn cả Schwarzenegger ở thế kỷ 20, quan sát ở gần đặc biệt bắt mắt. Duy nhất có điều bất đồng chính là gã tuy có vẻ mặt hung dữ nhưng giữa mi tâm lại có vẻ thuần phác.
Về phần vị nữ tử trung niên mặc váy kiểu Khúc Cư kia gọi là Trương Dao Di, lấy theo họ chồng là Nhạc Trương Thị, hiện giờ là “Mẫu thân” của hắn.
Sở dĩ nói như vậy là bởi vì thân thể mà Lý Đào bây giờ đang “Sử dụng” vốn không phải là thuộc về hắn .
Lý Đào nhớ rõ ràng thân phận vốn có của mình là một sĩ quan nhảy dù nhị đẳng ở thế kỷ hai mươi ba, sau khi giải ngũ thì vào học ở một trường y khoa quốc lập nổi danh, ra sức học tập ở khoa thể dục mà theo như giới truyền thông gọi là chuyên gia vận động học. Lúc cuối cuộc đời của hắn tại trái đật đang là một lính đánh thuê quốc tế, thi hành một nhiệm vụ khó khăn hạng nhất, bởi vì gặp nguy hiểm bất ngờ mà chết đi.
Song hắn bây giờ chẳng những còn sống sờ sờ mà hơn nữa số tuổi chỉ mới là mười hai tuổi, ngay cả nơi sống cũng không phải là thế giới cũ.
Ngoài ra bây giờ hắn đã không còn là Lý Đào mà đã đổi tên thành Nhạc Vũ. Cũng không phải là hắn muốn thay tên đổi họ mà là do thân phận của hắn hiện giờ là như vậy.
Dẫu sao chuyện này cũng chưa có gì kỳ quái hơn so với những chuyện khác. Lý Đào không thể tưởng tượng ra nổi bản thân mình đang là một nam nhi bảy thước của thế kỷ hai mươi ba lại trở thành một thiếu niên chưa đầy mười hai tuổi. Bất quá tính cách Lý Đào cũng có chỗ tốt đó là nếu như chuyện gì đã không thể hiểu rõ thì sẽ không uổng phí tinh lực đi tìm hiểu.
Tình huống này có thể là do một đầu đạn hạt nhân bị nổ dẫn đến một vụ nổ hạt nhân dây chuyền, năng lượng tích tụ đến mức có thể phá vỡ không gian. Hoặc có thể là Phật tổ Chúa Trời Thánh A La không biết người thần minh, nhìn thuận mắt rồi lấy linh hồn của ngươi đem tới nơi này. Nói tóm lại, chỉ có quỷ mới biết việc gì xảy ra.
Hơn nữa mặc dù biết rồi thì đối với tình cảnh của hắn hiện giờ cũng chẳng có ích lợi gì.
“Vũ nhi, đi sang bên kia nghe đám giáo tập nói, biết không? Tóm lại chưa luyện đến trưa thì đừng trở lại!”
Nhạc Trương Thị vừa nói vừa đến trước mặt Lý Đào, tỉ mỉ sửa lại đai lưng cho hắn, ân cần dặn dò.
Điều này khiến con ngươi Nhạc Vũ, cũng chính là Lý Đào hơi co lại, trong miệng bất đắc dĩ ừ một tiếng. Mặc dù trong lòng hắn rất không chấp nhận lời của nữ nhân này, cũng không chân chính đem đối phương thành mẹ mình đối đãi, song Nhạc Vũ cũng chẳng có cách nào cự tuyệt. Điều này cũng không phải là xuất từ này là thân thể này mà có tình cảm với Nhạc Trương Thị. Trên thực tế lúc Nhạc Vũ chưa tỉnh lại thì những trí nhớ và tình cảm của thân thể này hầu như đã biến mất. Nguyên nhân chân chính, chẳng qua là Nhạc Trương Thị đối với hắn ái hộ, quan tâm nên từ đáy lòng của Nhạc Vũ cũng thấy cảm động, bất giác nhớ lại mẫu thân cũng gần bằng tuổi của mình ở kiếp trước.
Lúc đi ra khỏi cổng, Nhiễm Lực vác một cái búa lớn còn Nhạc Vũ thì nhận một cây trường kiếm còn cao hơn cả thân thể. Bất quá không có biện pháp vì ở đây do có một nguyên nhân đặc thù mà cho dù là một cô bé cũng sẽ đeo binh khí ra cửa.
Vừa ra đến đầu đường, chút khờ khạo trong mắt Nhiễm Lực đã biến mất mà lộ ra vẻ cơ trí cảnh giác thần sắc. Cả thân hình hắn linh mẫn như hầu tử dẫn theo Nhạc Vũ luồn lách trên đường phố, phảng phất tựa như cái búa lớn nặng tới 120 cân không hề có chút nặng nề với gã. Còn bản thân Nhạc Vũ cũng là tận lực đi theo Nhiễm Lực, tránh thoát những chỗ trống trải.
Đột nhiên từ bầu trời mênh mông phía sau truyền đến một tiếng huýt gió, Nhạc Vũ theo bản năng nấp vào một chỗ dưới mái hiên bên đường phố. Ở trong tiểu thành được gọi là Nhạc gia thành này mặc dù kiến trúc phần lớn đều giống với những phòng ốc lợp ngói xanh của Trung Quốc cổ đại, chỉ có điểm bất đồng là các mái hiên đều rất rộng, đủ để dung nạp hơn mười người đứng dưới. Với thân thể của Nhạc Vũ bây giờ, ẩn thân phía dưới là dư dả. Bất quá hắn vừa nấp vào thì đã thấy Nhiễm Lực hoành ngang cây búa đứng trước người hắn.
Điều này khiến Nhạc Vũ cũng trấn tĩnh lại, sau đó nhìn qua bóng lưng của Nhiễm Lực sang mặt đường bên kia. Chỉ thấy một trận cuồng phong bốc lên rồi một bóng đen bề rộng chừng mười trượng lướt nhanh qua mặt đường rồi lại nhanh chóng vút lên trời cao.
Nhạc Vũ nhíu mày, nhãn lực của hắn có hạn nhưng trong lúc mơ hồ có thể phân biệt được đó là một con Ám Vũ Lôi Ưng còn chưa hoàn toàn trưởng thành. Loại yêu thú này thích săn mồi vào ban đêm, vào ban đêm bọn chúng có thể nhìn rõ mọi vật ở cách ba ngàn thước, cộng thêm bộ lông vũ màu đen hoàn toàn làm thân thể được giấu kín, bộ móng vuốt có thể trùm lên hai người, cho dù là người hay động vật đều có thể tóm được dễ dàng. Trong truyền thuyết, loại động vật này sau khi đạt đến số tuổi nhất định có thể nắm giữ Lôi đình lực, là một trong những loại yêu thú mà loài người khó đối phó nhất.
Bất quá con yêu cầm nóng nảy này chắc là đã quá đói bụng nên bất chấp giữa ban ngày vẫn nhào xuống đây vồ mồi. Nhạc Vũ đứng ở dưới mái hiên cẩn thận nhìn theo bóng dáng con Ám Vũ Lôi Ưng đang nhanh chóng vút lên bầu trời. Sau đó trong giây lát, nghe được mấy tiếng tiếng rít rồi có mấy mũi tên nhất tề bay lên bầu trời, cắm chính xác vào người Lôi ưng. Nhạc Vũ chỉ nghe một tiếng gào thét rồi Ám Vũ Lôi Ưng loạng choạng bay ra theo hướng ngoài thành, chắc là khó mà sống sót.
“Hắc hắc! Thiếu gia, hôm nay nói không chừng có thể được chia thịt ưng.”
Thấy nguy hiểm giải trừ, Nhiễm Lực lại gác cây búa vào sau lưng, sau đó liếm mép vẻ tham lam nhìn về hương mà Ám Vũ Lôi Ưng vừa biến mất. Cho đến khi nhìn thấy Nhạc Vũ đang nhìn bụi bặm trên người mới như nhớ ra cái gì đó, xòe bàn tay to như cái quạt vỗ lên người Nhạc Vũ để phủi bụi. Bất quá gã vừa vỗ một cái đã khiến Nhạc Vũ nhăn nhó. Tên tiểu tử này hoàn toàn không biết nặng nhẹ, động tác nhìn như nhẹ nhàng nhưng sức lực suýt nữa khiến hắn gãy xương.
Điều này càng khiến Nhạc Vũ một trận bi ai, kiếp trước của mình dù gì cũng đã từng là một cường nhân nổi tiếng trong quân, một quyền có thể làm kế lực khí tiên tiến nhất vượt chỉ số, sau khi đến đây thì thể cốt đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy.
Lúc này dư quang của khóe mắt hắn đã nhìn thấy trong cửa sổ nhà đằng sau của mình sáng đèn. Nhạc Vũ vội vàng kéo tay Nhiễm Lực chạy xa về phía trước.
Trí tuệ của Ám Vũ Lôi Ưng kém xa lực lượng của nói, chỉ cần có thể né tránh tầm mắt của nó thì trên căn bản loài vật này không làm được gì. Bất quá mới vừa rồi Lôi ưng tấn công không có kết quả nên nổi giận quạt cánh khiến một mảng lớn mái hiên đổ xuống.
Thật ra những tổn thất này, trong thành đều có bồi bổ tương ứng. Bất quá có thể nghĩ ra, chủ nhân đang trong mộng đẹp lại bị quấy rầy, phòng ốc bỗng nhiên sụp xuống thì chẳng ai vui vẻ cho nổi. Vì thế mặc dù trong lòng Nhạc Vũ cảm thấy có lỗi nhưng cũng không có tâm trạng đi nghe cơn oán giận của chủ nhân.
Lau sạch bụi do mái ngói sụp đổ mà dính vào, hai người tiếp tục hành trình. Bất quá lần này bọn họ càng thêm cẩn thận. Lôi ưng là sinh vật ở chung, hơn nữa tính báo thù cực mạnh, nếu là phát hiện trong bầy có thành viên tử vong ở đây tất nhiên sẽ kết đội kéo đến. Đây cũng là nguyên nhân mà Nhiễm Lực nói hôm nay có thể sẽ có thịt ưng để ăn. Nếu như bắt giết quá nhiều, trong thành cũng sẽ đem thịt ưng thừa không thể bảo tồn đem phân phát miễn phí.
Có thể là còn đang suy nghĩ thức ăn ngon vào tối nay nên vẻ mặt của Nhiễm Lực đi trước rất hưng phấn, bất quá trong lòng của Nhạc Vũ đang rất lo lắng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 2: Thế giới Nguy Hiểm.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Trải qua gần hai tháng sau khi trọng sinh, Nhạc Vũ đã có ấn tượng đại khái đối với hoàn cảnh mới.
Không thể nghi ngờ, thế giới này, ít nhất là lãnh thổ này là một nơi kỳ quái, hơn nữa nguy hiểm cực độ!
Ngươi có thể tùy thời nhìn lên không trung sẽ thấy đủ các loại mãnh cầm có yêu lực đang bay lượn. Ngoài ra còn có vô số thực nhân dã thú thiên kỳ bách quái ngang dọc khắp nơi. Thế cho nên người bình thường ở thế giới trên đời này cơ hồ không cách nào một mình sinh tồn.
Trên thực tế, ngoại trừ Ám Vũ Lôi Ưng, vào mười bảy ngày trước, Nhạc Vũ còn từng tận mắt nhìn thấy một con Trường Nha Ma Tượng xông vào trong trang viên nhà mình kiếm ăn bị ba mươi tên tộc nhân liên hiệp với gần một trăm gia bộc hợp lực vây giết. Sau đó hắn hỏi ra mới biết, con ma thú chỉ cần dẫm chân một cái đã khiến mặt đất chấn động chỉ đứng ở giữa cấp thứ hai của bảng yêu thú trong Thần Châu mà thôi.
Trong truyền thuyết, yêu thú Thần Châu có mười lăm cấp, bất quá cấp sáu trở lên đã qua mấy ngàn năm chưa từng người nào thấy qua cho nên rất nhiều người cho rằng không tồn tại. Trên thực tế, chỉ cần yêu thú cấp năm hay cấp sấu cũng đã tương đối đáng sợ, mỗi lần xuất hiện đều khiến máu chảy thành sông, chỉ có Tiên Thiên võ sư mới có thể địch nổi.
Cho nên ở chỗ này người yếu dựa vào cường giả chính là thiên kinh địa nghĩa. Ngoài ra trên thế giới này, cũng không phải là đơn thuần chỉ lấy người mạnh là vua mà ý thức tập thể và ý thức dòng họ cũng rất mạnh mẽ.
Lấy ví dụ như Nhạc gia thành hắn đang ở làm ví dụ, trong phương viên năm trăm dặm, cơ hồ tất cả là tự nhiên người có sản nghiệp đều dựa vào Nhạc gia bọn họ để sinh tồn. Những người này nạp cho Nhạc gia một số thuế nhất định, cũng được bọn họ bảo vệ. Nguyên nhân là trong dòng họ của bọn họ có tổng cộng có ba tên võ sư cấp tám, còn lại võ sư cấp một trở lên gần bốn trăm hai mươi lăm người, ngoài ra còn có chừng tám trăm tôi tớ và khách khanh cũng đạt tới trình độ này, là lực lượng mạnh nhất trong phương viên mấy ngàn dặm.
Cũng cần nói thêm là vũ lực trong thế giới này chia làm ba giai tầng, võ sĩ có chín cấp, võ sư có chín cấp, sau đó là Tiên Thiên vũ tông. Nghe nói bên trên còn có tiên nhân đằng vân giá vũ. Nhưng bản thân Nhạc Vũ chưa hề thấy qua, những người khác cũng bán tín bán nghi, cho nên không thể làm gì khác hơn là coi như những yêu thú cấp mười, đều là trong truyền thuyết.
Cấp bậc Nhạc Vũ bây giờ là võ sĩ cấp hai, đây cũng là điểm mà hắn căm tức và vô lực nhất. Mới vừa rồi nếu không phải là có mấy vị võ sư trực đêm của Nhạc gia, nếu không phải bên cạnh là Nhiễm Lực, hắn bây giờ cơ hồ không có bất kỳ lực tự vệ nào.
Võ sĩ cấp hai, nói trắng ra chỉ mạnh hơn vài nông phu trong Nhạc gia thành chút ít. Còn trình độ như hắn trong bán kính năm trăm dặm của Nhạc gia thành không có ba vạn, cũng có hai vạn. Còn lại cấp hai trở lên thì càng đạt tới con số lớn hơn ba bốn vạn người.
Bất quá vạn hạnh là cao tầng của Nhạc thị cũng biết đạo lý bồi dưỡng võ lực hậu bối gia tộc không ngừng lớn mạnh mới có thể làm cho quyền thế bản thân bọn họ cùng dòng họ trường thịnh không suy. Vì vậy thực lực Nhạc Vũ mặc dù kém đến đáng thương nhưng thân phận một đệ tử Nhạc thị cũng đủ để khiến hắn được vô số người trong Nhạc gia thành tôn sùng, hơn nữa hưởng thụ một cuộc sống đầy đủ chỉ có võ sư trở lên mới có.
Thật ra thì ngày mà hắn vừa tỉnh lại cũng đã đoán được, hoàn cảnh cuộc sống của mình chắc là không kém. Căn phòng lợp ngói xanh của hắn rộng rãi sáng sủa, mặt sàn lát đá hoa cương hình vuông. Những thứ này ở thời xưa chỉ có giai tầng phú hào mới có thể thưởng thụ, ở thế giới này càng thêm khó được. Ngoài ra “Mẫu thân” hắn mặc váy làm từ sợi tổng hợp thoạt nhìn ảm đạm vô quang, nhưng ở cổ đại cũng là khó kiếm. Hết thảy biểu hiện “thân thể” của hắn ở đây ít nhất cũng thuộc về giai tầng bậc trung trở lên.
Mà sự thật cũng là như thế, danh nghĩa Nhạc Vũ bây giờ sở hữu căn nhà kiểu tứ hợp viện, hai mươi mấy gian phòng. Ngoài thành còn có ước chừng 500 mẫu ruộng tốt, cùng với ba người hầu, mười lăm hộ tá điền cho canh tác .
Những điều này là do phụ thân của hắn theo lời kể mấy năm trước đã chết đi khi tiễu trừ một yêu thú cấp bốn lưu lại. Sở dĩ nói theo lời kể vì không ai tìm thấy thi thể của ông. Bất quá lúc ấy phụ thân của Nhạc Vũ đúng là chiến đấu ở tuyến đầu, hơn nữa sau đó trên mặt đất thi thể bầy nhầy nên không thể phân biệt, trong tộc cũng chỉ có ông là người chết trận nên Nhạc Vũ ngoài chút di sản còn được hưởng 500 mẫu gia sản dòng họ cung phụng cho đến khi hắn trưởng thành. Hơn nữa về các phương diện khác cũng được ưu tiên hơn bạn đồng trang lứa.
Bất quá điều này cũng không thể khiến Nhạc Vũ có thể vô tư, nếu đây là thế giới bình thường thì những tài sản này đủ để cho hắn tiêu dao cả đời. Vấn đề ở đây là Nhạc thị đối với mình tộc nhân đệ tử mặc dù rất tốt, nhưng ở vào hoàn cảnh yêu thú hoành hoành, bọn họ không thể nào dùng một số lượng lớn tài nguyên đất đai đi nuôi một người rảnh rỗi, cũng không nuôi nổi.
Dựa theo tộc quy, Nhạc Vũ nếu như trước lúc trưởng thành là hai mươi tuổi đạt tới võ sĩ cấp bảy thì tài sản thừa kế sẽ giảm đi một nửa, nếu như không đạt tới cấp năm thì có thể mất đi toàn bộ quyền thừa kế tài sản, chỉ chừa hai mươi mẫu đất đai cho ngươi sống sót.
Cho nên bây giờ Nhạc Vũ đều bò dậy từ rạng sáng. Chuyện đầu tiên của hắn chính là mang theo Nhiễm Lực đến luyện võ trường chuyên dụng trong tộc để huấn luyện. Đây là yêu cầu của gia tộc với mỗi đệ tử, cũng là yêu cầu của thực tế.
Trong thế giới này, địa vị một võ sĩ võ sư ngoại trừ yêu cầu nội tức cần đạt tới thì trình độ thực chiến cũng là một chỉ tiêu bình phán trọng yếu. Nhạc Vũ nếu muốn thừa kế số gia sản này thì bất luận chưởng pháp kiếm kỹ đều phải đạt tới trình độ võ sĩ cấp bảy.
Nếu như là ở kiếp trước, việc canh tác mấy trăm mẫu đất đai thì ngay cả đạt tới mức độ cuộc sống du dân cũng không đạt tới nhưng ở chỗ này Nhạc Vũ biết rõ đây tuyệt đối là sinh cơ cần thiết của mình.
Luyện võ trường nằm ở phía tây tiểu thành, là một miếng đất bằng phẳng ước chừng 500 mét vuông. Đất đai rất xốp không có đá vụn để tránh tiểu hài tử ngã xuống bị thương. Bình thường lúc Nhạc Vũ tới là vào giờ Thìn bốn khắc thì đã có rất nhiều bạn cùng trang lứa, thậm chí bé hơn đã có mặt để luyện tập kiếm kỹ, không ít đứa đã mồ hôi đầm đìa, xem ra ở tập luyện ở đây đã không chỉ một canh giờ.
Những thiếu niên này hơn nửa là tộc nhân Nhạc thị, còn lại là con cháu nô bộc và khách khanh. Nếu như tư chất coi như không tệ đều sẽ được luyện tập ở đây. Ngoài ra còn có ước chừng hai mươi võ sĩ cấp bảy đến cấp chín thay phiên giáo tập, chỉ đạo đám trẻ này.
Nhạc Vũ cùng Nhiễm Lực vừa bước vào bãi đất thì bên trong đều có mười mấy cặp mắt lộ vẻ xem thường. Phần lớn những ánh mắt này là của những võ sĩ đã trưởng thành, trong mắt vừa có ghen tỵ, cũng có một tia xem thường mơ hồ. Bất quá những người này đều là nô bộc khác họ, còn những võ sĩ bản tộc đều là không tranh giành.
Nhạc Vũ đầu tiên là hành lễ với các giáo tập, sau đó lấy từ giá vũ khí một thanh Thiết mộc kiếm, đi tới một góc trong luyện võ trường bắt đầu luyện tập. Về phần Nhiễm Lực thì có một gã giáo tập tới bên cạnh gã chỉ điểm. Người hầu nhỏ này của hắn rất có thiên phú cả về sức lực lẫn ngộ tính tu luyện, trước hai mươi tuổi rất có thể tấn thăng làm võ sư. Cho nên bên trong dòng họ cũng hoan nghênh gã hơn là chủ nhân một chút.
Thật ra thì nếu không phải là bản thân Nhiễm Lực không muốn thì lúc này gã đã được điều sang Luyện Huyết Đường, nghe nói là chỗ đặc biệt trong gia tộc dành cho những nô bộc ưu tú. Có thể tiến vào trong đó, ý nghĩa căn bản sau này tất nhiên sẽ là một võ sư rất có tiền đồ.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 3: Kiếm Thuật cơ sở.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Có thể trở thành nô bộc của Nhạc thị trong Nhạc gia thành bên thật ra là một chuyện rất vinh quang. Thân phận và đãi ngộ của bọn họ sẽ cao hơn một bậc so với khách khanh và bình dân. Ngoài ra nếu như có thể có thành tựu võ lực thì đãi ngộ trên căn bản sẽ giống như con cháu Nhạc thị.
Hơn nữa gia cảnh như Nhiễm Lực, cha mẹ đều là nô bộc của Nhạc thị, lại lớn lên trong gia tộc sẽ càng được tín nhiệm. Nếu có thể trở thành võ sư thì hơn phân nửa sẽ được ban họ Nhạc rồi dùng phương thức hôn nhân thu nạp vào bên trong tộc.
Cho nên Nhiễm Lực kiên trì cũng làm cho khoảng thời gian này của Nhạc Vũ khá dễ chịu. Tính cách của Nhiễm Lực thuần phác nhưng cũng không khờ khạo nên là một lựa chọn tốt, đối với tương lai của mình cũng có lợi.
Bởi vì lo lắng sợ lộ ra chuyện bản thân mình đoạt xá nên Nhạc Vũ cũng vẫn không dám hỏi Nhiễm Lực chuyện này. Bất quá lúc nửa tháng trước, trong một lần ngủ trưa, Nhiễm Lực nói mê mới cho hắn biết ít nhiều nguyên nhân.
Nhạc Vũ nhớ rõ lần đó tiểu tử ngốc này rơi lệ đầy mặt, thanh âm hàm hàm hồ hồ cũng không nghe quá rõ, đến cuối cùng chỉ nghe hiểu một câu, ước chừng là ‘Ba, mẹ, con nhất định sẽ trông chừng thiếu gia- . Lúc ấy giọng của Nhiễm Lực đột nhiên trở nên kiên định mới khiến cho Nhạc Vũ nghe được.
Sau này, Nhạc Vũ vận dụng một vài thủ đoạn thu thập tình báo mà hắn học được ở kiếp trước để dò hỏi.
Phụ mẫu của Nhiễm Lực đều đã mất là chuyện hắn đã sớm biết đến. Cho nên điều quan trọng mà hắn muốn biết là quan hệ của phụ mẫu gã và trưởng bối của mình. Trước đó không lâu hắn mới biết vị - phụ thân- kia của hắn đã từng chỉ điểm vũ kỹ cho phụ thân Nhiễm Lực một thời gian ngắn rồi lại cứu mạng phu thê bọn họ hai lần, vì vậy mà trước lúc lâm chung đã dặn dò Nhiễm Lực báo ân.
Điều này làm cho Nhạc Vũ có cảm giác may mắn, lại để cho hắn có chút tiếc hận. Nhiễm Lực là kẻ tính tình lỗ mãng, một khi nhận đúng một chuyện gì đó sẽ chết cũng không chịu buông tha, ngay cả biến đổi một chút cũng không. Thật ra thì bây giờ mà nói, nếu thành tựu của tên tiểu tử này có thể cao hơn thì sẽ trợ giúp hắn lớn hơn.
Cũng may Nhiễm Lực cho dù là chưa đi đến Luyện Huyết Đường nhưng tiến cảnh bây giờ cũng đã không kém, hôm nay đã bắt đầu luyện tập Đại nộ Minh Vương phủ, loại vũ khí này cần đến nội lực cấp bảy mới có thể tu tập. Với số tuổi mới chỉ đến mười lăm của gã mà nói, thực lực thật sự là vượt xa bạn đồng trang lứa, thậm chí đã kinh động đến trưởng lão trong tộc nên cố ý an bài cho gã một vị võ sư lớn tuổi để chỉ đạo đặc biệt.
Nhạc Vũ tự nhiên không có đãi ngộ này, bất quá đối với chuyện này hắn cũng không có cảm giác gì bất mãn. Bàn về đến tư chất, mình quả thật kém Nhiễm Lực rất xa, đây cũng là chuyện không có biện pháp.
Cầm Thiết mộc kiếm đâm chém loạn xạ một hồi, Nhạc Vũ tìm một chút cảm giác, cho đến khi gã giáo tập vũ kỹ bên cạnh chán nản không nhìn đến nữa thì hắn mới bắt đầu thật sự luyện tập kiếm thuật. Hiện giờ hắn tập luyện là kiếm thức cơ sở lưu truyền trong dòng họ, tổng cộng là 365 thức, là kiếm pháp cơ sở của hết thảy trên thế gian, hiện giờ hắn đang luyện đến thức từ 200 đến 250.
Song mới luyện không tới ba phút, Nhạc Vũ đã nghe quanh thân mình vang lên liên tiếp tiếng cười trộm, còn những ánh mắt cũng hiện rõ vẻ khinh thị.
Nhạc Vũ không khỏi cười khổ, xuất hiện tình hình như vậy, bản thân hắn là người rõ ràng nhất. Cánh tay của cơ thể hắn bây giờ dài hơn nửa phần so với những người khác, các đốt ngón tay cũng linh hoạt hơn. Cho nên vào lúc sử kiếm thì cùng một kiếm thức mũi kiếm luôn cao hơn người khác chừng hai ba ly.
Nếu như ở kiếp trước, kiếm thuật này chẳng qua là dùng để biểu diễn, như vậy người khác nhiều nhất chỉ nói kiếm pháp hoa dạng như vậy sẽ không có kết quả. Nhưng ở thời đại lấy thực chiến làm chủ này thì đối với người khác tự nhiên là sơ hở cực lớn, bên cạnh có cười nhạo cũng là đương nhiên.
Xem ra mấy năm trước, mấy võ sư nói căn cốt hắn cực kém chắc có nguyên nhân chính là do sự thiếu khuyết về cơ thể này.
Nhạc Vũ lắc đầu coi như không nghe thấy những tiếng cười nhạo này, tiếp tục tập luyện kiếm thức.
Thật ra thì theo hắn nếu muốn đem những kiếm thức này tập cho đúng cũng rất đơn giản. Chỉ cần lúc đưa tay ra hơi khống chế cơ nhục là có thể dễ dàng làm được. Bất quá thân là sinh viên sắp tốt nghiệp hệ bảo vệ sức khỏe nên Nhạc Vũ hiểu rõ, nếu cứ miễn cưỡng lâu dài như vậy thì cơ tay mình sẽ xuất hiện hiện tượng co giật, còn các khớp ngón tay cũng sẽ tạo thành ám thương.
Cho nên bây giờ hắn sẽ phải đi con đường khác nếu không muốn thương tổn thân thể. Nếu muốn vậy thì cũng phải tìm ra lối đi tắt để thay đổi những kiếm thức này để chúng thích ứng với thân thể của mình!
Mỗi lên giương kiếm nếu mũi kiếm cao hơn người khác khoảng hai li cố nhiên là khuyết điểm. Nhưng nếu là sử kiếm tốt thì ngược lại là một ưu thế. Mấu chốt là ở chỗ cải tạo kiếm thức cơ sở, nếu có thể phát huy sở trường hạn chế sở đoản thì chưa chắc đã kém so với người khác.
Bất quá để cải tạo những kiếm thức này mà Nhạc Vũ đã suốt ngày chịu đựng những ánh mắt khác thường trên luyện võ trường. Cũng may là trong thân thể nhỏ bé của hắn lại giấu diếm một linh hồn nam tử thành thục, có thể hoàn toàn không để ý ánh mắt người khác. Nếu không đổi lại là Nhạc Vũ ban đầu chắc chắn sẽ không qua nổi ngày thứ nhất.
Theo thời gian trôi qua, nơi chân trời dần dần dâng lên rạng mây đỏ rồi cả thiên địa cũng từ từ bị nhuộm thành màu da cam. Trên mặt Nhạc Vũ cũng dần đổ đầy mồ hôi như những người khác. Mặc dù trong tay của hắn cầm chỉ là Thiết mộc kiếm nhưng sức nặng và độ cứng không khác mấy so với kiếm thật. Ở độ tuổi mười hai như hắn muốn huy vũ lâu dài quả thật là một sự khảo nghiệm nghị lực và sự chịu đựng.
Lúc này những tiếng giễu cợt quanh thân đã sớm tuyệt tích, tất cả thiếu niên đều bắt đầu chuyên chú luyện tập vũ kỹ cho bản thân. Còn những võ sĩ thay phiên nhau làm giáo tập cũng lười phải đi để ý tới Nhạc Vũ luyện như thế nào. Thế giới này khôn sống mống chết, tài nguyên vĩnh viễn sẽ do những người mạnh có tiền đồ hơn ưu tiên hưởng dụng. Đám giáo tập này cũng chẳng muốn phí thời gian vào một phế vật như vậy, chi bằng bỏ công ra đi chỉ giáo những hài tử có tư chất khác còn hơn.
Về phần Nhạc Vũ cũng chỉ chờ có thế. Trước kia hắn đụng phải mấy võ sĩ hảo tâm luân phiên nhau đứng bên, còn có một số lão hữu và thuộc hạ của ‘Phụ thân’ hắn cũng muốn đặc biệt chỉ điểm. Bất quá đối với hắn mà nói, điều này hoàn toàn là tai nạn, cái gọi là chỉ điểm, chẳng qua là lãng phí thời gian của hắn mà thôi. Không có mấy người này làm om sòm, ngược lại hắn còn có thể chuyên chú hơn vào việc cải tiến những kiếm thức cơ sở. Cho đến khi Nhạc Vũ dùng phương thức tiêu cực chống cự hơn một tháng thì đám người kia mới hoàn toàn bỏ qua cho hắn.
Vốn hắn cho hôm nay cũng có thể như mười ngày trước đó, dưới tình huống không ai chú ý có thể tiếp tục tập luyện. Song mới vừa vặn luyện một canh giờ thì bên tai đã nghe được một tiếng kinh dị.
- Hắc! Ngộ tính của tiểu tử này cũng không tệ. Những kiếm thức này mới nhìn qua thì có vẻ lộn xộn nhưng nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng không có gì là không ổn. Chẳng qua là tính tình hài tử này quá cương ngạnh, cũng không tránh khỏi quá không biết trời cao đất rộng!
Nhạc Vũ nghe vậy mỉm cười, nhìn sang bên vừa phát ra tiếng nói thì trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc. Đó là một lão giả chừng năm mươi tuổi, dung mạo có chút xa lạ đang đứng bên cạnh Nhiễm Lực , hiển nhiên là chịu trách nhiệm huấn luyện Đại Nộ Minh Vương Phủ cho tiểu ‘Trương Phi’ ngày hôm nay.
Điều khiến Nhạc Vũ cảm thấy kinh dị chính là trên ống tay áo, trên ống tay áo cẩm bào của lão giả có thêu bốn vạch màu bạc. Lúc trước trong bóng tối nên không chú ý, bây giờ dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.
Trong Nhạc gia thành, vạch màu đồng đại biểu võ sĩ, vạch màu bạc đại biểu võ sư. Bốn vạch màu bạc đại biểu lão giả là võ sư cấp bốn, đã là một nhóm võ giả cao nhất của Nhạc gia thành. Hắn cũng không nghĩ tới, với trình độ của Nhiễm Lực lại có thể kinh động một nhân vật như vậy.
Về phần lão nhân này có thể nhìn thấu ý nghĩ của hắn lại càng kinh ngạc. Những võ sĩ cấp thấp khi thấy như vậy đều chỉ cho là hắn luyện kiếm không chuẩn. Song vị võ giả cả đời chìm đắm trong võ học này chỉ nhìn qua là thấy rõ mục đích cải biến của hắn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 4: Dị năng phân tích.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhạc Vũ trong lòng biết, lão giả này nói ngộ tính hắn không tệ, chắc là nói việc thay đổi những kiếm thức cơ sở, về phần đánh giá trời cao đất dày này chắc là chỉ hành động của hắn.
Những kiếm pháp lưu truyền trong Nhạc gia đều do tổ tiên trải qua thiên chuy bách luyện, trải qua vô số lần thực chiến từ từ tạo thành. Nếu có thể lưu hành ra thì tuyệt đối thích hợp với đại đa số, muốn sửa đổi cũng không dễ dàng, chuyện này liên quan đến tính liên tục của kiếm thức, cách thức vận dụng cơ nhục, lộ tuyến vận hành nội kình, còn cả sự lí giải về võ đạo. Trên các phương diện này, nếu như không có thành tựu cực cao thì tuyệt đối không thể tiến hành.
Mặc dù Nhạc Vũ có thể lấy phương thức hoàn mỹ để cải biến nhưng lộ số ngày sau sẽ càng ngày càng hẹp. Lúc trước đã nói qua, kiếm thức cơ sở chính là cơ sở của các loại kiếm pháp sau này, với kiếm thức cải tạo của Nhạc Vũ, chỉ sợ hơn phân nửa là không cách nào thích ứng. Điều này cũng có ý nghĩa là trừ khi Nhạc Vũ hoàn toàn lặp lại, nếu không nghe lời, chẳng khác nào hắn muốn vứt bỏ tiền kinh nghiệm nhân, bằng sức một mình đi theo một con đường kiếm thuật.
Nói ngắn gọn, kiếm pháp muốn tồn tại thì phải hữu dụng, đạo lý này ai cũng hiểu nhưng muốn làm như vậy không hề dễ dàng. Nếu như bản thân Nhạc Vũ đã là Tiên Thiên võ sư, hắn chọn lựa biện pháp như vậy dĩ nhiên tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ hắn mới chỉ là võ sĩ cấp hai, lão giả tự nhiên không thể nào coi trọng hắn.
- Còn có điều này nữa, ngươi có đúng là người luyện võ không? Ta xem cho dù là sử dụng nội lực ngang cấp thì chỉ sợ ngươi cũng đón không được một chiêu của Nhiễm Lực, đã như vậy ngươi còn mặt mũi nào là chủ nhân của hắn.
Lão nhân nói giọng giễu cợt khiến sắc mặt của Nhạc Vũ bất giác đỏ lên. Nói bất cứ cái gì hắn cũng có thể không thèm để ý, duy chỉ có điều này là chân chân chính chính là đánh trúng vào xương sườn mềm của hắn.
Bất quá cũng không còn biện pháp, thì ra là năng lực thừa nhận của ‘Nhạc Vũ’ kia thật sự quá kém, trước khi hắn ‘Tiếp quản’ thân thể này đã trên căn bản hoàn toàn bỏ qua tu tập võ học, Nhạc Vũ muốn cải thiện ít nhất cũng phải tới vài năm.
Dư quang của Nhạc Vũ thấy phía sau Nhiễm Lực gãi gãi đầu, vẻ mặt lúng túng định mở miệng nói cái gì đó. Trong lòng hắn chợt động vội vàng lừ mắt một cái khiến Nhiễm Lực vội vàng ngậm miệng.
Những động tác này của hai người dĩ nhiên là không thể gạt được vị võ sư cấp bốn bên cạnh. Bất quá lão nhân nhất thời cũng không nghĩ đến điều gì khác, chỉ cho là đây là Nhạc Vũ lấy thế đè người, lập tức bất mãn với phế vật trước mặt này, hừ lạnh một tiếng rồi cũng không phản ứng thêm.
Nhạc Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau khi trấn tĩnh lại tiếp tục luyện tập kiếm thức.
Trong lòng hắn thật ra biết rõ là vị lão nhân kia nói rất có đạo lý, lời nói vừa rồi thay vì chê cười mà là khuyên răn. Chẳng qua là Nhạc Vũ nếu đã có can đảm đi theo con đường của mình thì dĩ nhiên là có quyết tâm.
Sâu trong con ngươi của Nhạc Vũ bỗng lóe lên một tia sắc nhọn. Trong đầu của hắn hiện ra một hình ảnh bắt đầu chuyển động. Nếu lúc này có người nào tinh thông Nội Thị Thuật, có thể thấy được cảnh tượng trong đầu hắn thì sẽ cảm thấy thất kinh. Mỗi một khối cơ nhục, mỗi một mạch máu và dây thần kinh hiện giờ của Nhạc Vũ đều hiện ra rõ ràng trong đầu hắn. Từ những quá trình nhỏ nhất như tạo thành phân tử và trao đổi chất đến những quá trình khác như nhịp đập của trái tim, máu lưu thông trong huyết mạch, hết thảy đều hiện ra đầy đủ.
Ở một bên khác còn có mấy hình ảnh giao đấu. Một kiếm này của Nhạc Vũ đâm ra sẽ gặp phản kích thế nào, biến hóa kế tiếp ra sao, hết thảy đều được thôi diễn để cho ra phương thức tốt nhất. Ngoài ra còn có một loạt các chi tiết khác như khi sử dụng kiếm thức này thì phụ trọng tạo thành đối với cơ nhục sẽ ra sao, cường độ tụ tập chân khí như thế nào….
Đây chính là lá bài tẩy của Nhạc Vũ, khi trọng sinh, thứ duy nhất mà hắn mang theo chính là hệ thống ký sinh sinh hóa phụ trợ trí năng.
Ở thế kỷ hai mươi ba trên địa cầu đã bước sang thời đại thực dân vũ trụ. Việc đột biến nhân khẩu và sinh tồn đã không thành vấn đề, loài người bắt đầu dần coi trọng hơn vấn đề tăng cường và tiến hóa tố chân cơ thể. Võ thuật và kỹ xảo giao đấu lúc trước bị một số người vất bỏ giờ đã bắt đầu thịnh hành. Thậm chí nhờ vào khoa học kỹ thuật mà phát triển ra một hệ thống phụ trợ, về thành tựu còn kém xa thế giới mà Nhạc Vũ đang ở hiện giờ nhưng tương lai rất sáng lạn.
Còn hệ thống phụ trợ trí năng sinh hóa ký sinh này chính là một trong các kết quả của thời đại đó. Tác dụng ban đầu của nó chẳng qua là trợ giúp mọi người gia tăng phương diện năng lực tính toán và đề cao tính thích ứng trong không gian cận chiến. Sau đó đến đầu thế kỷ hai mươi ba, một vài thương gia đã tiếp tục cải tiến để có liên quan đến kinh mạch.
Hệ thống hiện giờ mà Nhạc Vũ đang sử dụng đã được phát triển đến đời thứ bảy cực hạn. Loại hệ thống ký sinh này sau khi đưa vào cơ thể, tiềm phục một thời gian ngắn sẽ từ kết hợp với DNA trong cơ thể rồi khai phá ra một loại năng lực kỳ lạ, có thể làm ngạnh hóa cơ nhục, gia tăng năng lực đả kích, lại có thể khiến cho cơ thể mẫn tiệp như báo.
Hơn nữa với năng lực vốn có của Nhạc Vũ thì hệ thống này sau khi kết hợp với cơ thể còn có khả tính toán ‘Phân tích’!
Bất kỳ vật chất nào, chỉ cần hắn có thể chạm vào là có thể hoàn toàn phân tích ra thành phần cụ thể. Lúc ban đầu lúc chỉ có thể đến kết cấu phân tử, sau đó khi hệ thống tiến hóa đến tầng thứ ba thì ngay cả nguyên tử, nơ-tron cùng hạt nhân, đều có thể phân tích đầy đủ.
Loại năng lực này nhìn như không có gì chỗ dùng, dù sao với trình độ phát triển từng ngày của khoa học kỹ thuật thời đó thì không thiếu công cụ để phân tích vật chất. Thậm chí ngay từ thế kỷ hai mươi, mọi người cũng đã có biện pháp. Cho nên khi huấn luyện viên của Nhạc Vũ biết được thì đã đánh giá là đồ phế thải.
Bất quá cũng chỉ có bản thân Nhạc Vũ mới hiểu rõ sự quý giá của loại năng lực này. Sau khi hắn tốt nghiệp trung học đã xin vào phục vụ vào không quân. Khi đó tính tình của hắn tranh cường háo thắng, không chịu phục người. Trong thời gian phục vụ, hắn đã ngày đêm khổ luyện để trở thành một trong mấy người nắm giữ kỹ năng chiến đấu tốt nhất. Sau đó trong mấy lần tranh đấu toàn quân đã được thăng quân hàm sĩ quan cấp hai.
Khi đó bản thân hắn phong quang vô hạn, tuy nhiên sau đó Nhạc Vũ dần cảm thấy không còn chút sức lực nào, thực lực dẫm châm tại chỗ, thậm chí còn lui bước.
Cho đến khi hệ thống phụ trợ trí năng trải qua giai đoạn tiềm phục, có được khả năng phân tích, Nhạc Vũ mới vô cùng kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình vì đã sớm trải qua huấn luyện cường độ cao mà khiến cho vết thương chồng chất. Trong đó vô cùng nhiều ám thương mà thiết bị kiểm tra không thể phát hiện.
Không nghi ngờ là vào lúc đó khoa học kỹ thuật quả thật rất phát triển. Những người khác đều có thể dùng các loại thiết bị công nghệ cao để kiểm tra toàn diện thân thể của mình. Nhưng tuyệt không thể có cách ‘Phân tích’ năng lực như của hắn, trong lúc vận động có thể quan sát từng hơi thở, từng biến hóa của tế bào. Trước lúc giải ngũ, Nhạc Vũ đã cảm thấy rõ ràng cơ nhục cánh tay mình đã ở bên bờ vực của sự sụp đổ. Nếu như lại tiếp tục loại huấn luyện cường độ cao như vậy thì rất có thể sẽ đứt dây chằng.
Đây cũng là lý do vì sao tiền đồ trong quân đội của Nhạc Vũ đang tốt đẹp lại bị thượng cấp điều động nội bộ đến học viện quân sự để học tập,sau đó giải ngũ lại học về chuyên ngành bảo vệ sức khỏe. Hắn hy vọng có thể dựa vào kiến thức học tập để chữa trị thân thể, cũng hy vọng từ trong đó tìm được con đường trở nên mạnh mẽ!
Sau khi đến thế giới này, trong lòng Nhạc Vũ lại càng rõ ràng, có hệ thống phụ trợ này sẽ đem cho mình ưu thế cực lớn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quân Lâm Thiên Hạ Tác giả : Khai Hoang -----oo0oo-----
Chương 5: Tiệm Thuốc của Nhạc gia.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Luyện tập trong luyện võ tràng chừng một canh giờ, Nhạc Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời thì nhìn thấy mặt trời sắp lên cao. Hôm nay khí trời trong sáng, bình thường những con chim to thường xuyên bay qua phía chân trời lại thật hiếm thấy không hề xuất hiện. Về phần Ám Vũ Lôi Ưng mà trong lòng Nhiễm Lực luôn chờ mong lại càng không nhìn thấy bóng dáng. Điều này cũng nằm trong sự dự liệu của hắn, thịt ưng kia tuy ăn ngon, nhưng nếu bay tới quá nhiều, sẽ tạo thành phiền toái lẫn tổn thương không nhỏ trong thành. Những người trực đêm kia, tự nhiên sẽ đem con ưng chết cùng toàn bộ mùi vị dấu vết xử lý thật sạch sẽ, tận lực không để cho nhóm lôi ưng lớn kia có thể phát hiện.
Nhạc Vũ hơi có chút thất vọng thu hồi tầm mắt, sau đó là lắc lắc thanh kiếm trên tay phải. Cảm giác có chút bủn rủn, bất quá còn cách một đoạn nữa mới tới lúc rèn luyện cực hạn, nhưng…
Ánh mắt của hắn đang nhìn về phía Nhiễm Lực, tiểu gia hỏa kia đang bị vị võ sư cấp bốn thúc giục, đang rèn luyện tới thức thứ bảy của Đại Nộ Minh Vương Phủ. Loại thủ pháp này vô cùng đơn giản, so với kiếm thức trụ cột mà hắn đang luyện tập cao minh không được bao nhiêu, chỉ có mấy kiểu dáng chém ngang chém thẳng, chẳng qua góc độ có chút khác biệt nhỏ bé, cần chú trọng hạ bàn bên dưới mà thôi. Bất quá tuy rằng đơn giản, nhưng phối hợp với chiếc búa lớn nặng tới một trăm hai mươi cân, cũng vô cùng uy lực. Đúng là thích hợp cho Nhiễm Lực luyện tập, mà người lựa chọn môn võ học này cho hắn luyện tập đúng là vẫn còn có chút ánh mắt.
Cầm một cây búa nặng tới một trăm hai mươi cân múa may, tạo thành gánh nặng cho da thịt xương cốt cũng không phải là chuyện đùa.
Mà cùng chiêu thức đồng dạng luôn lặp đi lặp lại, điều này tuy có lợi cho Nhiễm Lực, khắc sâu vào trong trí nhớ, nhưng da thịt phải phát lực kia, sẽ phải căng thẳng suốt mấy giờ, chỉ sợ như vậy lại bị vây trong trạng thái cực hạn. Bản thân tiểu gia hỏa kia còn chưa tự mình phát hiện, song hắn từng kiểm tra thân thể cho Nhiễm Lực đại khái vẫn có thể đoán được.
Lắc đầu, Nhạc Vũ cầm Thiết Mộc kiếm trong tay thả lên giá vũ khí, sau đó không hề dừng lại xoay người đi ra sân. Khi nhìn thấy tiểu chủ nhân của mình dự định rời đi, Nhiễm Lực đang luyện tập say sưa chỉ đành áy náy nhìn vị võ sư chỉ dạy hắn cười cười, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất vác cây búa lớn phía sau, sải bước chạy theo hướng Nhạc Vũ.
Mà vị võ sư cấp bốn kia, lại giận đến dựng râu trợn mắt, có lòng muốn khiển trách song sau khi nhìn sắc trời, lại cảm thấy buồn cười. Tông tộc yêu cầu con cháu trong gia tộc, mỗi ngày ít nhất phải huấn luyện một canh giờ, ngoài ra cũng không còn quy định cứng nhắc nào khác. Bất quá người bình thường chỉ hận không thể đem hết thời gian dùng vào việc huấn luyện vũ kỹ. Người giống như Nhạc Vũ cũng là cực kỳ hiếm thấy. Bất quá tiểu gia hỏa kia không nên như thế, hắn cũng không có lý do gì đi theo trách cứ. Chẳng lẽ muốn dùng đạo lý trẻ trung không chịu cố gắng, về già sẽ càng bi thương để dạy dỗ hay sao? Tiểu oa nhi kia trong võ học không có được tiền đồ gì, nghe nói từ lâu đã bỏ qua việc phát triển về phương diện này, bắt buộc cũng là vô dụng. Chẳng qua chỉ đáng tiếc cho nhân tài mầm non như Nhiễm Lực…
- Tiểu thiếu gia, sáng nay chủ mẫu có nói muốn chúng ta trưa nay hãy về!
Bước nhanh tới bên cạnh Nhạc Vũ, Nhiễm Lực ngây ngốc cười cười. Nhìn theo bộ dáng của hắn, chuyện ăn thịt ưng kia đã hoàn toàn bị người này lãng quên.
- Làm sao? Ngươi còn muốn quay trở về tập luyện?
Trong miệng hỏi như thế, trong lòng Nhạc Vũ lại hơi có chút ghen tỵ với hắn, hắn cầm thanh kiếm nhẹ luyện hơn ba giờ cũng cảm giác thể lực có chút tiêu hao. Người này lại không hề ngừng nghỉ múa may cây búa nặng nề, nhưng tinh thần vẫn tràn đầy sức khỏe dồi dào. Giữa người và người, thật đúng là không thể so sánh.
- Dạ! Thức thứ sáu còn có chút ít không hiểu, cảm giác có cái gì không đúng.
Nhiễm Lực gãi đầu, lại chần chờ nói:
- Còn có thức thứ bảy Đại Nộ Thông U, ở thời điểm chuyển đổi thành thức thứ ba cùng thức thứ tư, thật giống như có chút vấn đề, ta nghĩ muốn hỏi lại lão tiên sinh kia, thuận tiện luyện tập lại thức thứ ba một chút.
Nhạc Vũ không biết nói gì, nghĩ thầm trong giọng nói của mình tràn ngập cảm xúc rõ ràng như vậy, tiểu tử ngốc này rốt cục có nghe hiểu hay là làm bộ như nghe không hiểu?
Chung đụng thời gian hai tháng, trong lòng hắn sớm biết vị gia bộc này tuyệt không phải giống như mặt ngoài của hắn, là một nhân vật thẳng tính ngây thơ.
Trên thực tế, khi hắn vừa mới thanh tỉnh lại, từng tận mắt nhìn thấy người này đang mê đắm nhìn lén một nha hoàn đang tắm. Sau khi bị phát hiện liền lập tức biến hóa trở lại bộ mặt rất thật thà, sau đó cũng không hề mở miệng lại thuận lý thành chương gài tang vật giá họa cho một nam người hầu ở gần bên. Rồi sau đó người kia vô luận giải thích như thế nào cũng vô ích, ngược lại còn bị cho rằng hắn vu hãm người đàng hoàng, ngay cả vị “mẫu thân” kia cũng hoàn toàn tin chắc không chút nghi ngờ về sự “trong sạch” của Nhiễm Lực.
Bất quá bản tính Nhiễm Lực cũng thiện lương, khi nghe được Nhạc Trương thị muốn đuổi người hầu kia ra khỏi phủ, lại rất can đảm đứng ra thừa nhận. Chẳng qua khi đó người này tránh nặng tìm nhẹ, thành công sắm vai hình tượng một thiếu niên thanh thuần tính cách thật thà dù có chút tò mò đối với nữ nhân. Mà vô luận là Nhạc Trương thị hay là nha hoàn bị rình coi, chẳng những tỏ vẻ độ lượng vô cùng, lại còn khen ngợi Nhiễm Lực đúng thật là “đàng hoàng”. Đặc biệt là nha hoàn, thậm chí lúc ấy còn tỏ vẻ có chút mừng thầm. Sau đó mấy lần Nhạc Vũ có nhìn thấy tiểu nha đầu kia len lén chạy vào trong phòng Nhiễm Lực, về phần trong khoảng thời gian này giữa hai người xảy ra chuyện gì hắn cũng không biết được.
Nói tóm lại, trong suy nghĩ của Nhạc Vũ, người hầu này của mình ngoài mặt vô cùng thuần phác, nhưng trong bụng có chút phá hư. Bất quá đại khái vẫn chưa đánh mất tính cách một đứa trẻ tốt.
Mà lúc này trong lòng hắn cũng biết tiểu tử không thành thật này, đang thay đổi cách dùng từ nói bóng nói gió, nhưng nghe Nhiễm Lực nói như thế, lực chú ý của Nhạc Vũ vẫn chuyển dời lên mấy thủ pháp mà đối phương vừa nói. Nhớ lại tình hình vừa rồi nhìn thấy qua trong sân luyện võ, sau đó bên trong hệ thống ký sinh phụ trợ trong thân thể, rút ra một phần tài nguyên tiến hành tính toán theo công thức. Chỉ một lúc sau, hắn đối với vấn đề mà Nhiễm Lực thắc mắc đã hiểu được thật rõ ràng.
Lúc này trong nội tâm Nhạc Vũ cũng lại một lần nữa sinh lòng ghen tỵ. Tiểu tử ngốc này đúng thật là thiên phú võ học kinh người, những chỗ không ổn này, lúc trước khi hắn dùng mắt để nhìn lại chưa từng phát hiện, thậm chí cả vị võ sư cấp bốn kia chỉ sợ cũng chưa chắc biết rõ việc này. Nhưng không ngờ Nhiễm Lực chẳng những chú ý tới, còn rõ ràng biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào. Chẳng qua bằng vào lịch duyệt cùng kinh nghiệm võ đạo của hắn, còn chưa có cách nào lấy ra biện pháp để giải quyết mà thôi.
Loại tư chất này, thật sự làm cho người ta không biết nên nói thế nào mới phải. Nếu không phải bản thân Nhạc Vũ cũng có bí mật, thật rất khó khăn ở trước mặt Nhiễm Lực mà duy trì được sự ổn định trong lòng mình.
Nghiêng đầu, nhìn kỹ vẻ mong đợi của Nhiễm Lực, vẻ mặt phảng phất giống như một đứa trẻ đang mong đợi kẹo đường, trong lòng Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy vui vẻ.
- Bây giờ thì không được! Chờ nghỉ ngơi thêm hai canh giờ, xế chiều đến ngoài thành ta sẽ dạy ngươi.
Nhiễm Lực nghe vậy nhất thời mặt mày hớn hở, vẻ mặt hưng phấn. Nhạc Vũ mặc kệ hắn, đi thẳng vào trong dòng người bên ngoài đường phố.
Từ giờ Thìn buổi sáng tới buổi trưa giờ Ngọ, cũng chính là bảy giờ hừng sáng tới giữa trưa một chút, xưa nay cũng là thời gian phồn hoa nhất của Nhạc gia thành. Nếu gặp phải ngày như hôm nay, một năm có mười ngày chợ lớn chợ nhỏ tụ họp, sẽ càng giống như biển người biển núi, chen vai sát cánh.
Lẽ ra thời gian này là thời gian tốt nhất cho đám yêu cầm săn mồi, nhưng lúc này ở trong thành không chỉ có hơn ngàn võ sư kiềm giữ tám Thạch Cung được bố trí ở chỗ cao trong thành, là nỏ lớn có đường bắn có thể đạt tới 200m, cũng đồng dạng là đại sát khí kinh khủng vô cùng.
Truyền thuyết từ sáu trăm năm trước, cả tông tộc Nhạc thị di chuyển, thời điểm xây thành trì ngay ở nơi này, cơ hồ mỗi ngày đều có cự cầm mãnh thú tới tàn sát bừa bãi. Mãi cho đến hai trăm năm sau, tộc nhân Nhạc thị cùng yêu thú đều chết chóc vô số, lúc này mới từ từ tuyệt tích chuyện này. Trong đó có chút ít yêu thú có trí khôn tồn tại, lại càng không dám mạo hiểm tới đây, mỗi ngày khi đi săn mồi, cũng không dễ dàng dám đi tới gần.
Nhà của Nhạc Vũ nằm ở phía bắc trong thành, ở phương vị nhích gần sau núi. Bất quá lúc này mới hơn giờ Tỵ một chút, còn kém bốn giờ mới tới buổi trưa như lời dặn dò của Nhạc Trương thị. Nhạc Vũ cũng không đành lòng làm cho vị “mẫu thân” kia thất vọng, hơn nữa cũng không thích bị người xách lỗ tai nghe lời dạy dỗ của một người mà trong tâm lý có tuổi tác không lớn hơn mình, thứ ba do bản thân quả thật có chuyện, cho nên căn bản không dự định trở về trong lúc này. Hắn xoay người, đi về phía đường phố phía nam. Theo bậc thang đi xuống, đi tới gần cửa thành, trên đó có một chiêu bài, ghi “Tiệm thuốc Nhạc ký” xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào