Truyện kể về Lâm Minh. 1 tên vô tình trọng sinh trong 1 thế giới mới với những pháp thuật ghê gớm mà chỉ có trong truyện Tiên hiệp (mô tuýp cũ nhĩ?). Nhưng khi hắn vừa trọng sinh thì lại gặp kiếp nạn lớn! Cha hắn là 1 cao thủ tuyệt đỉnh nắm giữ 1 thứ bảo vật là Thiên Thư, vì thế cho nên bị các cao thủ liên kết lại đoạt bảo. Thế là hắn lại bị đưa đến 1 thế giới khác nữa cùng với Thiên Thư trước khi cha hắn ngủm củ tỏi. Hắn sẽ làm gì tiếp theo đây? Tu luyện với thuật trường sinh bất lão mà ai cũng mơ tưởng? Trở về trả thù như người nghĩa khí? Tu luyện thành cao thủ đi dâm dê hết các tuyệt sắc? Để biết như thế nào xin mời theo dõi truyện
Đây là the first của em. Vì thế có gì xin góp ý, nhận xét nhỏ nhẹ. Đừng ném đá nhá ^^ hiepkhachsitinh - tên dài quá nên để ID đây là phuonglm2. Không phải hàng ăn cắp nha
Quyển 1: Khám phá Nam Việt đại lục
Chương 1: Trọng Sinh?!
Tác giả: JK Loki
Đây là đâu đây? Địa ngục hay Thiên đường? Sao ta cảm thấy thoải mái và tràn đầy tinh lực thế này? Như có một thứ gì huyền ảo đang biến hóa trong người ta vậy?
Lâm Minh tỉnh dậy dần, hắn ngạc nhiên khi phát hiện cơ thể đang phát sáng lên những vầng sáng trắng, tinh khiết như ngọc. Hắn nhắm nghiền mắt lại cảm thụ sự biến đồi tuyệt vời trong cơ thể của mình. Sau một thời gian vầng sáng đó cũng dần mất đi. Nhưng hắn vẫn cảm thấy lâng lâng, và cảm nhận được sự biến hóa vô cùng lớn trong tâm linh mình mà hắn không biết giải thích như thế nào. Hắn tự hỏi "Đây là đâu đây? Có lẽ là thiên đường chăng?".
"Con cảm thấy như thế nào rồi?" Người đàn ông gần đó lên tiếng.
Đến bây giờ hắn mới giật mình phát hiện ra có người đang gần đó. Lâm Minh nhìn người đàn ông đó. Trên người ông ta phảng phát khí chất cao quý, có một cái gì đó vĩ đại vô cùng, hoàn toàn ngược lại với bộ quần áo phong trần như diễn viên võ hiệp ông ta đang mặt trên người.
Hắn vội vàng trả lời "Rất tốt ạ!"
Một cảm giác huyền diệu bổng lại xuất hiện trên người Lâm Minh. Nhưng hoàn toàn là trong tâm khảm bên trong chư không thể hiện kinh người ra bên ngoài như lúc trước nữa. Hắn cảm thầy có thứ gì đó dung hợp vào đầu óc, tâm trí hắn và hắn đã biết đó là cái gì. Những ký ức trước đây cũng là của một tên Lâm Minh xoáy vào và dung nhập với trí nhớ hắn. Cuối cùng hắn cũng biết chuyện gì xảy ra.
Đây là một thế giới không có khoa học kỹ thuật mà là một thế giới pháp thuật, vũ kỹ. Con người ở đây khi tu luyện tới một cảnh giới nhất định, có thể trường sinh bất lão, sức mạnh dời sông lấp biển.
Nhưng Lâm Minh không biết có phước hưởng những cái đó hay không. Hắn cực kỳ may mắn khi trọng sinh là con của một cường giả mạnh nhất Miền đất mới này. Nhưng cũng cực kỳ xui xẻo khi cha hắn là người bị truy nã gắt gao nhất nơi này vì nắm giữ một trong những bảo vất quý giá nhất nơi đây là Thiên thư. Hắn cũng chỉ nghe nói chứ không hề biết được công dụng của Thiên thư đây là gì. Hắn chỉ biết "cha" hắn hiện đang bị trong thương sau khi bị phục kích bởi một đám cường giả, may mắn mới đem theo hắn trốn tới đây. Và nếu cha hắn không may có chuyện gì thì cuộc đời mới của hắn sẽ không còn mới nữa.
"Không sao thì tốt rồi. Xin lỗi con. Vì cha không thể có sự lựa chọn khác. Thần đơn đó tuy quá tốt nhưng lại có thể gây nguy hiểm chết người với người không đủ năng lực. Nhưng vì chúng ta không còn thời gian nữa. Linh hồn con lại quá yếu để tiếp nhận một phần sức mạnh của cha. Hiện con đã tỉnh thì tốt rồi" Người cha hờ lên tiếng khiến hắn sực tỉnh.
"Nhưng tại sao cha lại tăng cường linh hồn con để tiếp nhận một phần sức mạnh của cha? Chẳng phải cha cần sức mạnh tốt nhất để chiến với bọn xấu xa đó ư?" Lâm Viên thắc mắc.
"Ta biết ta không còn sức để đấu lại với bọn chúng. Ta đã truyền Thiên Thư vào người con. Cũng như một phần sức mạnh của ta cho con. Nhưng nhớ rằng đó là sức mạnh hao phí. Khi mất đi thì sẽ không phục hồi được đâu"
Nghe cha hắn nói mà Lâm Viên sững sờ, chỉ biết cười khổ. Cha hắn đã đưa củ khoai lang bỏng đến Cường Giả xưng tụng là mạnh nhất cũng bị phỏng khi nắm giữ cho hắn
Như biết được tâm tư hắn, Lâm Thiên cười nói "Con yên tâm, ta đã chuẩn bị, dùng sức mạnh mở ra không gian, đưa con đến một hành tinh khác, con hãy dùng sức mạnh ta truyền cho con, bảo vệ mình qua không gian đoạn lưu trốn tránh tới nơi đó. "
Lâm Minh giật mình. Tuy biết cha hắn là cường giả mạnh nhất Đại lục này nhưng không ngờ ông ta lại mạnh vậy. Có thể dùng sức mạnh của mình mở ra vết nứt không gian. Tuy nói rằng có một số người có thiên phú không gian hoàn toàn có thể có cách mở ra vết nứt không gian, hoặc những người có pháp bảo đặc biệt cũng có thể dùng nó mở ra. Nhưng cha hắn hoàn toàn không có hai thứ đó, mà cách ông dùng chỉ có thể là dùng sức mạnh của mình đánh nát không gian mở ra vết nứt đó.
"Không cần ngạc nhiên. Ta không phải hoàn toàn dùng sức mạnh mình mà có thể mở ra được vết nứt không gian đâu. Ta có cách riêng của ta" Như biết được ý nghĩ trong đầu hắn nên Lâm Thiên giải thích.
BÙM! ẦM! Hai tiếng nổ lớn bên ngoài phát lên
"Kết giới bảo vệ đã không còn. Mau ra đi Lâm Thiên"
"Con hãy theo ta nào!" Lâm Thiên mắt lóe sáng, sát khí phát lên mãnh liệt. "Thiên Vương, hôm nay ngươi lại có gan khiêu chiến với ta à. Ta tưởng con chuột nhắt như ngươi chỉ biết trốn trong nhá thôi chứ!"
"Đừng nhiều lời Lâm Thiên. Ngươi đang bị trong thương. Trong khi ta đang có Thiên Đế kiếm và Thiên Đế bảo giáp. Hôm nay để ta xem Thiên Ma kiếm của ngươi hay Thiên Đế kiếm của ta cái nào mạnh hơn. Hãy mau chóng giao ra Thiên thư. Ta sẽ cho ngươi cái chết sảng khoái"
Ngươi đàn ông có tên là Thiên Vương cười khẩy cất tiếng, trên người hắn là bộ áo giáp vàng chói lọi, trên tay là một thanh kiếm phát ra cảm giác sức mạnh hủy thiên diệt địa.
Chương 2: Lại đến một thế giới khác - Thiên Thư thần kì
Tác giả: JK Loki
Lâm Minh chỉ thấy một ánh sáng chiếu lên. Và hắn thì lọt vào một khe hở.
“Vòng xoáy đầy ánh sáng này là gì vậy? Sao lại xuất hiện ở đây. Ta.. Aaaaaaaa… Đauuu quááaa!”. Thân thể của Lâm Minh như muốn nức toát ra.
“Hừm. Thả lỏng cơ thể ngươi ra. Đừng suy nghĩ gì hết. Ta sẽ giúp người. Đừng chống cự”
Chợt thanh âm như từ chính trong đầu Lâm Minh phát ra. Không còn gì níu kéo, hắn đánh làm theo lời chỉ dẫn đó, dù gì thì cũng sẽ chết, biết đâu có một đường sinh cơ. Hắn buông lỏng cơ thể ra. Chợt có gì đó như đang điều khiển cơ thể hắn. Một luồng sức mạnh từ trong cơ thể hắn trào ra đẩy lùi ảnh hưởng của dòng xoáy đó ra khỏi cơ thể hắn. Và có một vòng cầu đỏ rực tràn đầy năng lượng bao quanh hắn. Sau đó, thì hắn mất hết ý thức chìm vào giấc ngủ sâu.
“Tỉnh dậy đi. Ngươi đã an toàn rồi!”. Tiếng nói lại phát ra từ trong tiềm thức của Lâm Minh.
“Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Ta thật sự không hiểu gì hết! Hay là ta đang nằm mơ? Aaaa. Ta sắp phát điên lên mất”. Lâm Minh hoảng sợ và vô cùng bực bội. Hắn dường như mới vừa trọng sinh, chẳng hiểu mô tê gì thì lại gặp những chuyện không đâu ra đâu.
“Tiểu tử, à không, tiểu chủ nhân, người đừng la hét nữa”. Tiếng nói lại phát ra trong đầu – tiềm thức của Lâm Minh.
“Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở trong đầu ta mà phát ra tiếng nói?”, Lâm Minh hoảng sợ hơn nữa, trước giờ hắn chưa hề gặp tình huống như thế này. Kể cả những kí ức mập mờ mà hắn lấy được từ linh hồn tên Lâm Minh xấu số kia cũng không giải thích được.
“Tiểu chủ nhân, người không nhớ người đã nhận chủ ta sao? Người đã được cha người. À không, cha của linh hồn mà người đã dung hợp và chiếm lấy đó”, Thiên Thư truyền âm đến.
“Cái gì? Ngươi biết ta là..”, Lâm Minh dựt bắn cả lên, hắn rất sợ chuyện đó có người biết được, vì hắn biết cha của Lâm Minh đó rất rất lợi hại, phải nói là chỉ cần một ý nghĩ thôi cũng đủ đưa hắn về với Diêm La Điện một lần nữa.
“Chủ nhân không cần phải sợ, ta đã nhận chủ ngày rồi, thì không làm hại ngày đâu. Mà dù gì Lâm Thiên đó dùng một kích hủy diệt đó cũng đã chết mất rồi. Ngài cũng đừng hỏi tại sao ta lại biết. Đơn giản ta là Thiên Thư thôi”
“Cái gì? Lâm.. à không, cha ta đã chết rồi ư? Người mạnh mẽ như ông ta lại.. Đúng là khó đoán”, Lâm Minh giật mình tiếc nuối cho một đại cường giả, dù gì hắn cũng là phàm nhân, được xem những ký ức trước đây và Lâm Thiên, hắn vô cùng khâm phục và cũng tự hào về người cha hờ này của hắn. “Mà chuyện gì đã xảy ra với ta vậy?”, Lâm Minh thắc mắc.
“Ngài không biết cũng là đúng. Cú đánh hủy diệt cuối cùng của Lâm Thiên không những dùng thần lực, sinh mệnh lực mà còn cả thần hồn mà cả đời Lâm Thiên tu luyện được. Chiêu đó vô cùng uy lực, đã mở hẳn một thông đạo đưa người đến vị diện khác, một thế giới với ta cũng là xa lạ. Còn việc người không thấy gì thì là do.. trình độ của người quá kém. Tốc độ diễn ra đối với người không đủ 1 giây thì người làm sao thấy được nó”, Thiên Thư diễn giải cho Lâm Minh hiểu rõ hơn.
“Ra là vậy. Ngươi có thể nói cụ thể tình huống hơn không?”
“Sau khi thông đạo được mở ra. Ta và ngài đều được Lâm Thiên chuẩn bị sẳn để đưa vào đó. Do người không biết cách sử dụng sức mạnh tạm thời của Lâm Thiên truyền cho ngài nên ta đã tạm thời giúp ngài kích hoạt sực mạnh đó. Cộng với vòng bảo vệ của ta, giúp ngày chống đỡ sức tàn phá ghê gớm của thông đạo mở ra xa hàng.. Ta cũng không rõ là xa bao nhiêu, chỉ biết là xa vô cùng, đây là thế giới mà ta hoàn toàn không biết luôn”, Thiên Thư ấp úng, với nó, chuyện không biết một thứ gì đó có cảm giác xấu hổ vô cùng.
“Vậy còn tên Thiên Vương gì đó? Hắn ra sao rồi? Đã chết rồi à?”
Lâm Minh tin rằng bình thường Lâm Thiên cũng đủ khả năng tiêu diệt Thiên Vương, huống hồ gì đó lại là kích mạnh mẽ gom tất cả lực lượng của Lâm Thiên lại.
“Không. Hắn chỉ bị trọng thương mà thôi. Cha ngài có mục đích chính là mở thông đạo để ngài được an toàn mà thôi. Chứ không dồn công kích vào tên Thiên Vương. Tên Thiên Vương đó chỉ là ăn hôi, còn biết bao cường giả khác chưa đến nên Lâm Thiên không muốn mạo hiểm cho ngài ở lại Vị Diện tối cao đó. Vả lại Thiên Vương còn Thiên Đế giáp. Áo giáp đó không dùng lẽ thường để phán đoán được đâu!”
“Ra là thế! Ta tuy trải qua tùm lum chuyện rắc rối cỡ lớn. Nhưng có ngươi, Thiên Thư, vật mà tất cả mọi người trên Thế Giới này đều mong ước thì đó có lẽ là điều may mắn phải không?”. Với Lâm Minh, tuy hắn kính trọng Lâm Thiên, vẫn gọi hắn là cha, do tác dụng với linh hồn mà hắn dung hợp và chiếm hữu, hắn cũng xem Lâm Thiên đã tạo ra một phần mình. Nhưng hắn không đặt tình cảm của mình thật nặng, xem Lâm Thiên như cha ruột của mình. Nên với hắn chuyện này cũng không hẳn là không may mắn.
“Không phải có lẽ mà chắc chắn là vậy?” Thiên Thư tự hào truyền âm.
“Nhưng.. ta hoàn toàn không biết ngươi có tác dụng gì?” Lâm Thiên cười xấu hổ.
“Ách! Để ta giảng giải cho ngài biết từ từ vậy. Ta là Thiên Thư, là cuốn sách duy nhất trên thế gian này có ý thức độc lập. Ta khai sinh ra từ thuở khai thiên lập địa. Mọi kiến thức, mọi việc trên đời gần như ta đều biết hết đươc…”
“Thần kì như vậy? Vậy làm sao ngươi có khả năng như thế?” Lâm Minh ngạc nhiên
“Ngài để ta nói từ từ chứ. Đơn giản vì ta có thiên thức. Chắc ngài cũng biết thần thức chứ? Đó là thứ giác quan, sực mạnh cảm ngộ vật thể xung quanh mình. Thiên thức của ta cũng gần giống như thế. Cũng có khả năng cảm ngộ, công kích thức hải,.. Nhưng chất lượng, cấp bậc thì hơn hẳn thần thức. Không thể dùng sức mạnh để so sánh, cũng đơn giản như kim vương so với sắt thép vậy. Ta còn có thể dùng thiên thức thẩm thấu, hấp thu các kiến thức từ những cuốn sách trên thế giới này. Mọi thứ ghi trong sách đều được ta hấp thu vào và bổ sung cho thức hải, kho tàng kiến thức của ta. Bởi vậy ta mới nói mọi việc ta đều biết được, ta là vua loài sách. Ngoài ra ta cũng dùng nó tạo ra được kết giới phòng ngự, chính là vòng cầu đỏ bao phủ bảo vệ cho ngài như lúc trước”
“Thần kì như vậy ư? Vậy là ta không sợ ai công kích hay uy hiếp rồi”, Lâm Minh hưng phấn, “Nếu ai lại gần ta ngươi đều phát hiện để ta chạy trốn, ai tấn công ta thì ngươi lập kết giới bảo vệ”.
“Ai. Ngài cũng không thể nghĩ như vậy. Cái gì cũng phải năng lượng, giống như người thường phải ăn cơm. Ta cũng phải hấp thu nguyên khí đất trời. Một khi năng lượng hết, ta phải ngủ đông để hấp thu năng lượng. Với lại 1kg sắt không là gì với 1kg kim cương nhưng 1 tấn sắt cũng dư sức đè chết 1kg kim cương đó. Sẳn ta cũng báo cho ngài một tin vui và một tin buồn”
“Tin vui và tin buồn? Là gì vậy?”, Lâm Khiên nhăn mặt hỏi.
“Tin vui là ở đây thiên địa nguyên khí vô cùng đậm đặc, mà còn là phàm giới, độ cạnh tranh vừa đủ với ngày, nơi đây còn những giới khác có rất nhiều cao thủ búng ngón tay thôi đủ biến ngày thành tro rồi, may mắn là không có ở đó để ngày bị uy hiếp. Nơi đây dường như là một thế giới mới khai mở, tài nguyên vô tận, vũ kĩ tu luyện thì cấp thấp. Với kiến thức võ học, kinh nghiệm thường thức của ta có thể giúp ngài phát triển tốt nhất. Tin buồn là khi giúp ngày vượt qua năng lượng công phá của thông đạo không gian đó. Năng lượng ta đã gần hết. Cần phải ngủ đông một thời gian. Tạm biệt ngày”
“Chúc ngủ ngon. Ách. Khoan đã. Này. Thiên Thư!”
Không một tiếng trả lời. Lâm Minh hận mình xui xẻo vô cùng, may mắn gì ở đây. Hắn chỉ muốn trọng sinh vào cái thời gì đó như thời nhà Việt Vương Câu Tiễn không những diệt nhà Ngô mà thống nhất cả các nước lân bang. Hay chí ích cũng cho hắn đến thời Trần phá Mông-Nguyên. Sao lại rơi vào thế giới kì lạ mà hắn không biết cái gì là gì. Lạc lõng vô cùng. Lại bị người ta bỏ rơi ở đây nữa chứ. Dù gì hắn cũng chỉ có 9 tuổi. Theo đúng tuổi của tên Lâm Minh trước kia. Tuy tướng người khỏe mạnh, trong mình cảm thấy thứ thái vô cùng nhưng hắn cảm thấy vô cùng rối bời.
“Haiz. Chuyện gì đến sẽ đến. Ta cứ tiến về phía trước vậy! Biết đâu đây là chuyện tốt. Tu luyện trường sinh, mỹ nữ, thức ăn ngon, quyền lực, hehe.”
Hắn không biết hắn nãy giờ giống như một đứa khùng, lẩm nhẩm cười thầm hô hô như đứa mới ở Chí Hòa mới ra. Khiến người ta không khỏi cười lăng lê.
Chương 3: Sơ kiến sự lợi hại của pháp thuật và vũ kỉ
Tác giả: JK Loki
“Ách. Nhưng đây là đâu đây? Sao toàn cây là cây. Đây là chỗ khỉ ho cò gáy gì đây? Không biết có chết đói ở đây không nữa?”
Lâm Minh bực bội. Trong thân xác của đứa bé chín tuổi thì hắn cũng không nghĩ được gì lớn lao hơn một đứa bé chín tuổi. Không phải là Lâm Minh tệ đến nỗi không có năng lực gì. Ít ra hắn là hậu duệ, có huyết thống của một cường giả của vị diện cao cấp nhất, được rèn luyện thân thể, thần hồn từ nhỏ. Đặc biệt là còn được sử dụng Tấn Hồn Đan. Nhưng quan điểm của Lâm Thiên là khi chưa trưởng thành, sẽ không cho Lâm Minh trúc cơ sớm mà lo cải tạo cơ thể và thần hồn hắn đến trình độ nhất định. Ổn định căn cơ của hắn lâu dài về sau. Vì thế đến giờ Lâm Minh cũng chỉ như một đứa nhỏ phàm nhân. Có điều sức mạnh thân thể của hắn thì hơi kinh khủng hơn mà thôi. Phép thuật, vũ kỉ với hắn chỉ là con số không.
“Gràooooooooo”
“Hic. Đừng làm em sợ nha. Quái vật gì đây? Đừng có lại đây nha. Ta vừa mới sống lại đấy”
Tiếng gào thét vang lên từ xa khiến Lâm Minh run lẩy bẩy. Trước đây một ngày thì hắn cũng chỉ là một người phàm sợ hãi những cái như quái vật.
“Grrrràaaaaaooooooooo”
“Đây là gấu sao? Không cần phải linh thiêng vậy chứ?”
Trước mặt Lâm Minh là một con gấu khổng lồ. Toàn thân phát ra một khí tức hắc ám khiến cho người ta lạnh giá. Nhưng dường như mồ hôi chảy ra lấm tấm đã xua tan cái lạnh giá đó, làm Lâm Minh có sức chạy trối chết. Dường như rất căm ghét Lâm Minh, con gấu cứ mải miết rượt theo hắn với tốc độ ghê gớm. Tuy Lâm Minh được rèn luyện lực lượng từ nhỏ vẫn bị rút ngắn khoảng cách dần với con gấu. Khi khoảng cách rút dần lại 3 mét 2 mét 1 mét. Con gấu nhảy lên phía trước. Nấm đấm mang một luồng hắc quang mạnh mẽ lao vào mặt Lâm Minh. Lâm Minh chỉ kịp dùng phản xạ lấy tay đỡ lấy đòn đánh bất ngờ đó lại.
“Gầm”
Lâm Minh bị té văng vào gốc cây. Cánh tay bị thương, bê bết máu. Bỗng có tiếng vọng lại như ánh sáng xua tan nỗi tuyệt vòng vừa nhen nhóm trong lòng Lâm Minh.
“Hừm. Kết trận”
Đó là một nhóm người lao đến. Có một người dường như là đội trưởng, mặc pháp bào rất độc đáo, trên tay là một pháp trượng, theo sau là năm người, trong đó có ba người mang theo kiếm, còn hai người còn lại cầm pháp trượng. Cả ba kiếm sĩ giữ khoảng cách ngắn với con gấu theo hình tam giác nhỏ. Còn nhóm pháp sư thì bao quanh bằng một tam giác rộng và ngược vị trí lại.
“Grào”. Con gấu gầm lên tức giận. Lao vào các kiếm sĩ đang bao vây.
“Cẩn thận đấy. Con Hắc Hùng này đã là cấp một đỉnh giai. Chỉ nên dùng trận thế bao vây hao mòn sức lực của nó dần dần, không cho nó trốn khỏi”
Người đội trưởng lên tiếng nhắc nhở. Bao quanh con Hắc Hùng là các đoàn kiếm hiểm học, nhanh nhẹn của ba kiếm sĩ. Ngoài ra là những đòn phép thuật được phát từ xa đánh vào lớp da dày của con Hắc Hùng khi nó không để ý.
“Hổ kích. Hổ Kích” – Liên tiếp là các đòn hổ kích mạnh mẽ chém vào thân thể Hắc Hùng, nhưng cũng chỉ làm vòng hắc khí bao quanh con Hắc Hùng ảm đạm đi một ích mà thôi.
“Tránh ra nào”. Cả ba kiếm sĩ đồng loạt lui về nhanh chóng. “Lạc thạch thuật”. Trên không trung vô hình xuất hiện một khối đá lớn, chứa đầy thổ nguyên năng bay thẳng đến con Hắc Hùng. Con Hắc Hùng gầm lên, dùng cánh tay phải tụ hắc khí, đấm ra một đấm mạnh mẽ đối kháng với khối đá to lớn đó.
“BÙM” Khối đá vỡ tan trước công kích của con Hắc Hùng. Nhưng dường như nó cũng không thoải mái được. Một mặc là hắc khí bao phủ nó đã trở nên ảm đạm vô cùng, tay phải nó đã bị thương, ngoài ra là nó lại phải tiếp tục đón nhận những đoàn tấn công liên tiếp của tổ đội sáu người.
Lâm Minh ngồi bệt bên gốc cây, cánh tay ôm lấy cái tay bị thương còn lại. Há hốc mồm thán phục trước các phép thuật, vũ kĩ ghê gớm của các kiếm khách và pháp sư thể hiện. Cũng có thể là hắn thán phục trước thủ đoạn đánh lén, luân xa chiến thuần thục và đầy chính nghĩa của nhóm này. Tuy hắn từng được “chứng kiến” trận đấu đỉnh cao của hai cường giả nhưng tiếc là hắn không thấy được gì cả. Nên không để lại sự thán phục sâu sắc như lúc này. Hắn cùng thầm mong rằng một ngày nào đó mình sẽ có thể làm được như vậy. Hắn biết chỉ cần vận khí không tệ thì với thiên phú hắn lúc này cộng thêm Thiên Thư thì hắn chắc chắn sẽ lợi hại vô cùng. Trong thâm tâm vẫn mơ mộng một ngày nào đó..
Bỗng con Hắc Hùng gầm gống lên thống thiết. Dường như nó đã sắp không chịu nổi.
“Tốt quá rồi. Nó dường như hết chịu đựng nổi rồi. Giết được nó thì nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành rồi. Ma thạch của Hắc Hùng cấp một cũng không tệ đâu. Da lông cũng là một khoản kha khá”. Một pháp sư vui mừng nói lớn.
Nhưng dường như không phải như mọi người tưởng tượng. Thân thể của Hắc Hùng bỗng nhiên lớn lên, lông của nó xù lên. Trông vô cũng dữ tợn, như ác quỷ hiện thế.
“Không xong rồi. Đây là cuồng hóa. Không ngờ nó có thiên phú này. Nó đã liều mạng rồi. Sức mạnh của nó sẽ mạnh lên gấp bội trong một khoảng thời gian. Ráng chống cự qua thời gian này, sau khi cuồng hóa hết hiệu lực nó sẽ bị cắn trả mạnh mẽ”
Người đội trưởng vội hét lên cảnh báo mọi người, ánh mắt vô cùng ngưng trọng.
“Hừm. Để ta thử xem ngươi mạnh như thế nào. Có đỡ nổi đòn liên hợp của hai kiếm khách trúc cơ sơ kì và trúc cơ trung kì không. Hổ kích”
Cả ba kiếm sĩ nhàu đến dùng đòn kiếm lăng lệ muốn kết liễu con Hắc Hùng. Nhưng nó chỉ đứng yên, hứng chịu công kích của cả ba người
“Cẩn thận” – Lâm Minh vội la lên nhưng hơi muộn. Đòn công kích tạo thành vết thương nặng trên thân thể con Hắc Hùng nhưng nó không hề để ý. Dùng cánh tay tụ hắc khí tát một đòn mạnh vào cả ba kiếm khách. Khiến cả ba thụ thương nặng, trong đó một người bất tỉnh ngay lập tức, còn hai người con lại cũng không đứng dậy nỗi nữa.
“Liệt Hỏa Phù” “Dũng Tuyền” “Lạc Thạch Thuật” – ba đòn tấn công pháp thuật cùng một lúc của ba pháp sư ngăn cản con Hắc Hùng tiến đến kết liễu ba kiếm khách. Nhưng con Hắc Hùng lại không để ý đến thương thế nữa. Nó dường như điên cuồng mất đi cả lý trí. Quay lại người đã hét lên tiếng cảnh báo, với ánh mắt dữ tợn.
“Không xong”. Lâm Minh chỉ kịp la lên hai tiếng thì đã hứng trọn đòn ma pháp mạnh mẽ bắn ra từ miệng con Hắc Hùng.
“BÙM”. Vội vàng đưa cả hai tay lên đỡ đòn tấn công ma pháp mạnh kinh khủng của con Hắc Hùng điên cuồng. Lâm Minh chỉ cảm thấy hai tay như tê liệt, cả người như vô lực, rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Một luồng đấu khí đỏ tụ lại thành hình giống như một con rồng với sức mạnh khủng bố bay lại tấn công con Hắc Hùng đang điên loạn
“ẦM”
“Đội trưởng giỏi thật. Không hổ là thiên tài song tu hai hệ. Chiêu Long Hiện ngày càng hoàn thiện. Con Hắc Hùng nhất định tiêu đời rồi” – Một pháp sư kế bên reo lên vui mừng.
Người sử dụng chiêu Long Hiện ra chính là đội trưởng của nhóm, tưởng như chỉ là một pháp sư thuần chất. Không ngờ thanh kiếm trong vỏ tưởng như chỉ đeo theo trang trí đã được rút ra. Gần đó là con Hắc Hùng to lớn, mắt trắng dã, nằm dài, không còn một chút hơi thở sinh khí và ghê gớm như vừa rồi nữa.
“Ngươi còn không mau lấy Thanh Tâm Đan cho ba tên đó dùng đi. Tránh để hắc khi thâm nhập vào trong người. Chúng ta chỉ được cấp loại thảo dược bình thường này khi làm nhiệm vụ tuần hoàn mà thôi. Đường Lam, ngươi canh chừng xem có con ma thú nào đi lạc qua đây không. Tuy đây là địa bàn của con siêu Hắc Hùng này nhưng cũng phải cẩn thận. Để ta đi thu hoạch ma hạch của nó”
“Thế còn tên nhóc này? Đội trưởng xử lý ra sao?”. Đường Lam quay lại hỏi
“Lấy một viên Thanh Tâm Đan cho hắn luôn đi”
“Cái gì? Ngài nghĩ hắn còn sống sau đòn đó của con Hắc Hùng ư?”
“Ngươi không thấy hắn đỡ cú đấm của con Hắc Hùng đó mà chỉ bị thương nhẹ thôi sao? Cỡ ngươi đỡ đòn đó trực diện thì đã ngủm rồi. Nhìn hắn xem, quần áo tuy tơi tả, da có chỗ bị cháy khét nhưng không hề thấy vết thương chí mạng nào cả. Rất có thể là con của một thế gia nào đó đi lạc đấy!”
“Cũng có thể. Để đánh thức hắn dậy đã”. Đường Lam phấn khích đi lại chỗ Lâm Minh.
“Quái lạ. Đội trưởng, ta dùng linh hồn kêu gọi hắn tỉnh giấc nhưng lại không hiệu nghiệm gì cả. Dường như.. Dường như linh hồn hắn mạnh hả linh hồn ta nhiều”
“Cái gì? Để ta thử xem. Linh Hồn Kêu Gọi”, Đội trưởng tiến lại “Hả?”
“Người cũng không được nữa à đội trưởng?”
Đường Lam vô cũng ngạc nhiên, phải biết đội trưởng là trúc cơ hậu kì, phương diện linh hồn cũng vô cùng mạnh.
“Đành dùng cách cổ điển vậy. Dũng Tuyền”
“Sặc sặc. Ai xối nước vậy?”
Bị Dũng Tuyền xối vào mặt. Lâm Minh giật mình tỉnh dậy.
“Tiểu tử, là ta đó. Tại sao ngươi lại ở trong này? Trong đây là khu rừng cấm, có rất nhiều yêu thú. Ngươi bị lạc à?”
“A. Thật ra nhà ta ở trong khu rừng này. Khi đến đây ta tình cờ gặp con Hắc Hùng này thôi”
“Hả? Ngươi ở trong khu rừng nguy hiểm này à? Không thể nào. Trong đó có rất nhiều yêu thú ghê gớm”
“Thật ra ta không ở sâu trong rừng này lắm. Trước đây đều có cha ta bảo vệ nên không có việc gì”. Lâm Minh hoảng hồn giải thích.
“Cha ngươi sao lại ở trong đây? Chắc hẳn ông ta là một cường giả mạnh mẽ mới có thể ở trong này sinh sống được như thế. Rất có thể là cảnh giới Hòa hợp”
“Hòa hợp là gì? Cha ta rất mạnh mẽ. Những con quái vật như thế này không được ông ấy để vào mắt đâu”. Lâm Minh cũng nói không ngoa. Những con yêu thú cấp một thế này thì với Lâm Thiên cha hờ của hắn thì chỉ như là con kiến mà thôi. “Ta nghe cha ta nói vì mẹ ta mất sớm. Ông không muốn sống ở những nơi thị phi nữa nên dời về đây sinh sống. Nhưng do cha ta bị trúng độc nặng nên đã qua đời mấy ngày trước. Ta rất bi thương. Lại không biết làm gì nên mới đi tìm kiếm những người khác là con người giống như ta vậy. Khi tới đây thì gặp con Hắc Hùng nhàu tới”. Lâm Minh thể hiện khả năng hùng biện giảo hoạt không chớp mắt của mình ra.
“Ra là thế. Nhưng sao ngươi lại có thể chống lại sức mạnh ghê gớm của con Hắc Hùng đó vậy?”
Lâm Minh đổ mồ hôi, vội vã trả lời “Do cha ta từ nhỏ dạy ta những thế võ lạ nói là rèn luyện thân thể, và ta ở trong rừng ăn được nhiều các loại cây lạ nên sức mới mạnh như vậy. Mà ta chưa biết các ngươi là ai?”
Ra là một tên gia hỏa tốt số. Từ nhỏ được luyện những công pháp tu chân cao cấp, lại còn được ăn lịch dược thoải mái. Cả bọn cảm thấy hâm mộ không thôi.
“Bọn ta là nhóm đội tuần hoàn sáu mươi bảy của Lân Thủy Trấn. Ta là đội trưởng của nhóm. Tên là Liễu Thanh Hàn”
“Tuần hoàn sáu mươi bảy?”. Lâm Minh khó hiểu. Chẳng lẽ có nhiều tổ đội như vậy? Mà tại sao là tuần hoàn?
“À. Mỗi một người tu chân khi vào một khoảng thời gian nhất định sẽ có một nhiệm vụ được giao, vì thế gọi là tuần hoàn. Nhiệm vụ đó sẽ theo suốt ngươi. Nó nhằm mục đích không cho ngươi làm biếng, phải luôn rèn luyện. Ngoài ra nó tạo điều kiện cho ngươi rèn luyện bản thân hơn. Cống hiến cho quốc gia, tiêu diệt lũ quái ngày càng nhiều ở đại lục này. Ngươi có thể tiếp nhận nhiệm vụ bằng một tổ đội hoặc có thể là một mình. Mỗi tổ đội nhiều nhất là sáu người. Bọn ta là một trong những nhóm tiếp nhận nhiệm vụ đó”
“Mỗi người khi đến nơi của ngươi đều phải làm nó à? Ngoài ra còn nhiệm vụ bắt buộc gì không?”. Lâm Minh cảm thấy thắc mắc. Nếu người như hắn thì làm gì có đủ khả năng làm những nhiệm vụ như thế này được”
“Ngươi yên tâm. Khi đạt tới Trúc cơ kỳ thì mới đủ trình độ tiếp nhận những nhiệm vụ như thế này. Phần thưởng cũng rất lớn. Ngoài ra còn có nhiệm vụ rèn luyện. Nhiệm vụ đó thì tùy theo mỗi sư phụ mà ngươi theo học. Cấp bậc thì người nào cũng sẽ tiếp nhận. Chỉ khi nào ngươi tiến lên cấp bậc Hòa Hợp mới ngừng lại. Còn có nhiệm vụ tu chân. Cái đó để xác định thực lực của ngươi. Khi tiến lên một cấp độ nhất định ngươi cần phải làm nó để nhận những bổng lộc phù hợp với cấp độ của ngươi. Ngoài ra còn nhiệm vũ khiêu chiến, cái này thì hoàn toàn do ngươi tự nguyện mà thôi”. Liễu Thanh Hàn kiên nhẫn giải thích. Trong bụng mĩm cười vì đã nhặt được một viên kim cương thật sự. Với thiên phú như thế này. Đem về cho trưởng trấn thì không biết được trọng thưởng như thế nào. Sau này biết đâu hắn thành một cường giả thì biết đâu lại giúp ích cho mình.
“Ra là thế. Vậy phần thưởng thường là gì?”. Lâm Minh đã hiểu và thầm thán phục người nghĩ ra những điều này. Nó giúp mọi người rèn luyện không ngừng, ngày càng tiến bộ hơn.
“Thường là tiền, đồ vật, linh dược và điểm cống hiến. Khi ngươi đạt ngưỡng điểm cống hiến nhất định, ngươi sẽ được đổi lấy một vài thứ vô cũng hữu ích. Ngoài ra cấp bậc ngươi càng cao hơn. Không ai dám coi thường những người có điểm cống hiến cao. Nó còn thể hiện tinh thần vì đại lục này của ngươi nữa”
“Vậy còn..”
Liễu Thanh Hàn bèn chặn ngang “Giờ ngươi theo về chỗ ta đi. Đồng đội ta đã tỉnh lại. Trời cũng sắp tối rồi. Ở đây rất nguy hiểm. Còn những điều ngươi thắc mắc thì cứ để từ từ sẽ giải thích sao. Dù sao thì đứa bé như ngươi cũng không hiểu được nhiều thứ quá đâu”
Đứa bé? Hừm. Tức thật. Đành phải chịu vậy.
“Vậy thì chúng ta cùng đi nào. Mà chỗ chúng ta đến là đâu?”