Con về rồi mẹ ơi sao vắng bóng
Mạ vẫn xanh từ hạt lúa nẩy mầm
Mẹ con bây giờ về cõi xa xăm
Con không thấy mẹ cười với con nữa . .
Ở nhà ai vừa nhúm lên bếp lửa
Mùi rạ thơm từ mái ấm đồng quê
Con tha hương bây giờ đã trở về
Mẹ con lại nằm im trong lòng đất !
Gió lạnh về mang hạt mưa lất phất
Con nhớ từng lời của mẹ năm xưa
" Nhà mình nghèo mẹ tần tảo sớm trưa
Con phải gắng cố nên người con nhé "
Con thường nói " Con không còn nhỏ bé
Đã lớn rồi sao mẹ cứ hay lo "
Mẹ mỉm cười " Con đó vẫn còn khờ
Dưới mắt mẹ bao giờ con cũng thế "
Những lúc bán chậm hàng , mẹ về trễ
Con đứng chờ đầu ngỏ , gốc me tây
Nhìn xa xa dáng mẹ đã hao gầy
Con muốn khóc , mà không sao khóc được !
Con lớn lên giống y như con nước
Lớn lại ròng...con bỏ mẹ ra đi
Đêm xa nhà con nhớ lắm nhiều khi
Muốn trở lại cận kề bên gối mẹ
Muốn gục đầu mẹ con mình thỏ thẻ
Như ngày nào mẹ thường hát con nghe
Tiếng võng đưa kẽo kẹt buổi trưa hè
Con lại nhớ gói xôi ngày đi học. . .
Đêm mờ mờ dưới ánh trăng con đọc
Bài ca dao con học được trong trường
Lời ca .."Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp mật như đường mía lau "
Con còn nhớ tuổi bé thơ chân sáo
Ngày đến trường mẹ đã cõng con đi
Trên đường đi mẹ căn dặn những gì
Con có để tâm đâu ...mà mẹ dặn
Ngồi trên lưng không nghe mà im lặng
Bỡi vì con đang thấy sợ mẹ ơi
Nhỏ đến giờ chưa rời khỏi chân Người
Nay con phải một mình không có mẹ
Mẹ biết ý nên dịu dàng nhỏ nhẹ
Vào đến trường phải lể phép nghe chưa
Gặp thầy cô phải ngã nón chào thưa
Con như vậy mẹ yên lòng lắm đấy
Trống tựu trường mẹ đâu rồi không thấy
Con như người lạc giữa chợ bơ vơ
Biết mẹ về không đứng đợi con thơ
Con òa khóc ...ngày đầu tiên đi học . . .
Theo ngày tháng màu muối tiêu trên tóc
Vai mẹ oằn vì vất vả nuôi con
Con ra đi mẹ chờ đợi mõi mòn
Con trở lại mẹ con không còn nữa !
Con chim hót trên cành cây vú sữa
Chiếc võng ngày nào bóng mẹ đong đưa
Bởi vì con mẹ không giấc ngủ trưa
Con khôn lớn mẹ lưng còng tóc bạc
Luống huệ trắng tỏa mùi hương thơm ngát
Điệu dân ca ai hát ở đâu đây
Hò....hơ...Mẹ già như chuối chín cây
Gió lay . . .mẹ rụng . . .con phải mồ côi . . .