Nay chính thức viết một bộ truyện kiếp hiệp dã sử mới về thời Lý. Rất mong đồng đạo và độc giả ủng hộ để có thêm động lực múa bút.
Lần này mình sẽ vẫn theo thể loại thuần kiếm hiệp.
Thiên Nam Ngự Kiếm
Tác giả: Hữu Phong.
Hồi 1: Sát Long thần kiếm.
[SPOILER="Hồi 1:"]
"Mây phủ Thiên Phúc (1) người dừng chân.
Nơi đây tiên cảnh lòng lâng lâng.
Nửa đời ngang dọc chân đã mỏi.
Ngự kiếm từ đây có gì hận ?"
"Năm Thuận Thiên thứ tư." (2)
Kiếm chiêu xuất ra cực kỳ nhanh, thân ảnh chập chờn trên hư không, trong chóng vánh hắc y nhân đã khắc sâu lên tản đá một bài thơ tứ tuyệt, chữ nào chữ nấy như rồng bay phụng múa, độ nông sâu mỗi chữ hằn đều như nhau.
"Ha ha ha ha…" Y ngửa mặt lên trời cười ngạo nghễ, nhưng chất chứa bi ai : "Tiểu sư muội, kiếp này huynh đây đánh có lỗi với muội vậy !"
Nói rồi bất thần hắc y nhân phi thân lên, nhào lộn một vòng ở vị trí cao hơn đỉnh núi độ ba trượng, thân y hướng xuống, kình phong quanh người y cuồn cuồn nổi lên, nghe "Keeng" một tiếng thanh âm vang vọng cả núi rừng, y nhẹ xoay cổ tay xuất chưởng vào cán, khiến thanh đại kiếm nặng chừng bảy mươi cân cắm sâu vào phiến đá ngập gần đến chuôi, nhưng tuyệt nhiên tản đá lớn này chẳng hề bị chẻ nứt ra làm đôi.
---------------oOo---------------
Gã lạc tử cười ngạo nghễ, khua tay múa chân nói: "Này bà con cô bác, huynh đệ gần xa, hãy mau lại đây… lại đây mà xem, thanh bảo kiếm vô địch thiên hạ đã tái xuất hiện giang hồ sau hai mươi năm mất dấu, sẽ thuộc về người hào phóng ra giá cao nhất, Sát Long thần kiếm trên diệt hôn quân, dưới trừ cường bạo, có một không hai là đây, xin hãy chiêm ngưỡng, xin hãy cho giá.
Nhẹ nhàng tháo bọc vải, gã từ từ lấy ra một thanh kiếm to bản, bề rộng gấp ba những thanh kiếm bình thường và dài hơn khoảng độ một gang tay, hai lưỡi kiếm sáng bóng thoạt trông sắc bén dị thường, giữa thân kiếm là thanh đồng được đánh bóng sáng loáng kéo dài từ chui đến cách mũi kiếm một gang, chạm khắc cặp long phụng đang tương đấu, , quả nhiên thanh kiếm này có chỗ dị biệt khác thường, thanh đồng ở giữa khiến thân kiếm yên vị, dù có người dùng sức bao nhiêu cũng khó khiến nó cong quẹo, trông bề ngoài thấy đại kiếm to lớn, nặng nề, ước chừng đến bốn, năm mươi cân là ít .
Trong tửu quán hơn mười hào khách giang hồ, có người lộ vẻ kinh dị, có người để lộ vẻ ngơ ngác, nhưng tất cả đều hướng mặt về phía gã lạc tử kia.
"Lời ngươi là thật ?" Một vị khách trung niên ăn bận sang trọng đứng lên đi về phía gã kia nói: "Có gì làm chứng, từ đâu ngươi có nó ?"
"Đại ca ơi là đại ca... nhìn mặt tiểu đệ xem có chỗ nào giống kẻ dối trá." Gã vỗ ngực, miệng líu léo nói: "Từ nhỏ Trần Lãm tôi nổi tiếng trung thực, chất phác ai thấy cũng thương, ai gặp cũng quý, thế mà lại có người tỏ ý nghi ngờ là sao ? Công đạo ở đâu, nhân tâm chốn nào ?"
Bỗng có người "hừ" một tiếng nói: "Người trung thực không ai tự nhận như thằng oắt con ngươi đâu."
"Này lão huynh góc bàn phía đông bắc kia !" Trần Lãm tỉnh bơ đáp: "huynh nói gì nghe không lọt tai thế, nếu không nói ra thì làm sao người khác biết mình có trung thực hay không, thật là bậy bạ quá đi ."
Ngồi cạnh người góc đông bắc là một cô gái tuổi mười lăm trăng tròn, khuôn mặt trái xoan trắng ngần, đôi mắt đen huyền ước át, thoạt trông điệu bộ cô có vẻ nhút nhát. Cô quay sang nói thỏ thẻ với lão già bên cạnh "Sát Long kiếm là gì hở ông."
Lão già ngồi cạnh, tuổi cập kề sáu mươi, tóc muối tiêu, khuôn mặt tuy nhăn nheo nhưng vẫn còn góc cạnh, ánh mắt có thần còn nguyên hai màu đen trắng như người tuổi thanh xuân. Ông nói giọng ồm ồm: "Ranh con, tò mò làm gì ?" Giọng nói lão khiến người nghe phải kính sợ, chưa tỏ vẻ sân giận nhưng cũng đủ uy hiếp người khác.
Cô bé sợ hãi có rúm người lại, cúi đầu xuống chỉ đáp "dạ" một tiếng.
"Cái lão này sao nóng thế" Trần Lãm cười xuề xòa: "Ở đây cũng có nhiều vị sinh sau đẻ muộn, thôi thì lão đệ xin kể cho các vị tỏ tường lai lịch của thanh bảo kiếm này, nó…"
"Câm họng" Lão già kia lại nói: "Ai khiến ngươi nhiều chuyện, có gì hay ho đâu ? Ta vốn ghét bọn khoa trương, cẩn thận cái đầu nhà ngươi đấy."
"Ối chao!" Trần Lãm tức giận cự: "Lão già vô lý… miệng của ta, ta thích thì nói, lão có phải cha ta đâu mà bắt ta phải câm miệng, công việc của ta, ta nói, lão thích thì nghe, không thích thì cúp tai, thật là nhiều chuyện quá đi…hừ ."
Lão già kia trừng mắt nhìn Trần Lãm khiến gã giật cả mình, thót cả tim, nhãn quang uy trấn quần hùng kia, gã chưa từng chứng kiến bao giờ. Bỗng nghe "Xoẹt" một tiếng, một chiếc đũa không biết từ đâu lao đến với tốc độ kinh dị, Trần Lãm chưa kịp "á" lên một tiếng trên vai áo đã thủng một lỗ, khi chiếc đũa đi ngang qua, gã thấy vai mình nóng rát lên như bị ai đó đưa vào lò nướng vậy. Từ từ quay đầu ra phía sau gã giật bén người khi thấy chiếc đũa gỗ mun đen đã cắm sâu một nửa vào cây cột cách gã hai trượng.
Sau giây phút hoảng hồn Trần Lãm cố gắn lấy lại định tĩnh, nghĩ thầm :"Thật là xui xẻo làm sao ? Kiểu này chắc chẳng buôn bán chi được, lại mất toi cây kiếm, tìm cách dọt lẹ thôi."
"Tuyệt diệu" Đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán, Trần Lãm đi qua đi lại nói: "Quả là công phu số một thiên hạ, lần đầu tiền tiểu đệ này được trông thấy quả là không uổng kiếp người… không những lực đạo tuyệt mạnh hay tốc độ sử chiêu tuyệt nhanh mà tư thế ra chiêu cũng thật là tuyệt đẹp, ngay cả cách chọn mục tiêu cũng trên cả tuyệt vời, nói chung là một chữ tuyệt… "
Tiến vài bước đến gần cửa ra vào, Trần Lãm Lại líu léo: "Ngày còn rộng tháng còn dài, hôm nay chơi cũng đủ, các vị ở lại nhấm rượu vui vẻ, tiểu đệ phải về coi mấy con lợn ở nhà đã đẻ chưa, đẻ rồi phải cho chúng ăn, kẻo bị đói tội nghiệp chúng nó lắm… nhưng nếu mà chúng chưa đẻ cũng phải cho ăn mà… haha… đấy là điều tất nhiên ai nuôi lợn cũng hiểu …hề hề… vì vậy tiểu đệ nhất quyết phải về, các vị nếu có yêu mến cũng đừng giữ lại… "
"Ngươi đi đi !" Nói rồi lão già góc bàn phía đông làm một hơn cạn chén rượu lớn.
Đã chuẩn bị sẵn tư thế sẽ cắm đầu chạy, nhưng lão kia lại bảo gã đi đi, chốc lát gã chừng hửng không biết có nên đi hay không, cứ đứng đực ra đó.
"Còn không đi... ực ực" Lão già kia lại đưa luôn cả hủ rượu lớn lên mà tu ừng ực. Trần Lãm điếng người cất giò lên cổ mà chạy.
Chạy một mạch ra khỏi thị trấn, rồi chạy thêm một đoạn vài chục trượng nữa vào rừng, gã tựa lưng vào một thân cây mà thở hồng hộc: "Hù hù... mệt quá... may quá thoát rồi."
"Thật vậy sao ?" Bỗng nghe tiếng người, gã họ Trần giật bén nhìn lên thì thấy lão già lúc nãy và cháu gái ông ta đang đứng cách gã một trượng ở phía trước khu rừng, lão không ngừng đưa vò rượu lớn lên mà tu lia lịa.
Trần Lãm thầm than khổ, tự trách cái mồn hại cái thân: "Nhưng cái mồm nhiều khi giúp mình kiếm được tiền cơ mà... dùng cái mồm để gỡ gạt lại tình thế...đúng vậy !"
Nghĩ đoạn gã diệu giọng nói: "Đại hiệp cớ sao chặn bước kẻ khố rách tội nghiệp là tôi đây, ngài muốn mua kiếm hay có điều chi cần dạy bảo."
"Ngươi nói kiếm của ngươi là thật." Ngừng chốc lát lão nói: "Nếu nó là giả thì sao ?"
"Ấy ấy... không" Trần Lãm xua tay: xin hỏi cái tai nào của đại hiệp nghe tại hạ nói là thật."
Lão kia nghiêm giọng quát :"Cái gì, là đồ giả !".
Trần Lãm tái mặt: "Không không, nó chưa bao giờ là giả thưa đại hiệp."
"Nó là thật!" Lão kia càng tức hơn, đứng phất dậy xoắn tay áo, mắt lão đằng đằng sát khí.
"Tiểu tử tôi cũng chưa ... chưa bao giờ nói là thật." Ngừng chốc lát để xem thái độ lão kia, gã nói tiếp:" Không thật cũng không là giả, đây là kiếm của tôi, tôi đặt tên là Sát Long nghe cho nó hay vậy thôi, những lời chào hàng, như mấy bà bán cá ngoài chợ, khoa trương một chút là điều bình thường cơ mà..."
"Nói xong chưa ! Ta vốn biết đây không phải thanh kiếm của cái tên Phan Tường Minh năm xưa đâu, ta muốn biết ngươi có quan hệ gì với hắn."
"Còn láo" Lão già trợn mắt, Trần Lãm thấy tính khí lão thất thường, thật không được giả không xong, không biết đường nào mà lần. Gã nói như van nài: "Cháu không biết người tên là Tường Minh gì đó đâu, đây là kiếm của cha cháu để lại, một ngày thấy nó giống bức vẽ thanh bảo kiếm trong một quán trà ở kinh thành, đi nhiều ngày đàng chẳng thu hoạch được gì, túng quẫn quá nên cháu đành bán kiếm mong được món hời rồi về quê nuôi lợn... quả thật là như vậy, tiểu tử này còn muốn sống lắm lắm, không dám nói dối ông đâu, ngàn lần không dám" Thanh âm của gã mỗi lúc càng nghẹn ngào, thê lương, nước mắt lưng tròng.
Cô gái cháu lão già thấy thế sanh thương cảm nói:" ông nội, gã tội nghiệp vậy hay cho gã chút tiền để gã về quê đi."
"Nhiều chuyện" Lão kia mặt lạnh như tiền nói: "Tên khốn còn muốn lật lọng."
"Sao biết hay vậy ta ?" Gã nghĩ thầm: "Cái mồm mình dẻo như thế cơ mà ... lão này tài thật, cứ tưởng đã luyện được tầng cuối cùng của công phu múa lưỡi, thật không ngờ gặp phải cao thủ rồi !"
"Đưa kiếm của ngươi ta xem". Trần Lãm rút rè bước tới giao kiếm, gã chẳng còn cách nào hơn khi biết chạy trốn là điều không thể. Lão già xem xét hồi lâu miệng lẩm bẩm: "Kỳ lạ... thật là kỳ lạ... " Lão nhìn họ Trần rồi nói: "Cha ngươi là ai ?"
Trần Lãm mừng suýt khóc :"Hóa ra lão đã tin mình." Trầm tư thoáng chốc rồi gã nói : "Cha cháu là Trần… Trần Lĩnh… vốn ở gần Ma Linh châu (3), nhưng do cuộc sống ở đó không yên vì thường bị quân Chiêm Thành (4) quấy nhiễu nên chạy về quê ngoại ông ở huyện Tiên Du, châu Cổ Pháp (5).
"Trần Lĩnh… lạ quá chưa nghe bao giờ." Lão già xoay chuyển :" Ở đâu cha ngươi có thanh kiếm này ?"
Trần Lãm tỏ vẻ suy nghĩ : "Cái đó tôi không biết, cha cháu không kể, lúc đó cháu cũng không quan tâm."
Lão già trầm tư rồi nói :"Giờ cha ngươi ở đâu, mau dẫn ta đến gặp hắn."
Lão già ngẩn đầu nhìn trời, anh mắt đăm chiêu không nói. Trần Lãm hồi hộp trong lòng, thầm nghĩ :" Cái lão này lại tính toán gì đây, thôi tha cho tôi đi ông, hôm nay xui xẻo thế là đủ rồi."
"Này tiểu tử !" Lão già đổi giọng: "Người cất kỹ thanh kiếm này đi, đừng tự tiện rao bán lung tung nữa, cẩn thận cái mạng của ngươi đấy, ở đây có hai đồng thuận thiên đại bảo, giữ lấy mà làm lộ phí."
Trần Lãm vội xua tay :"Ối !Dạ cháu xin cám ơn ông , nhưng số tiền lớn quá, thế này ..."
Cô gái kia vội nói: "Huynh này, cho cứ nhận đi, về quê mua lợn mà nuôi, đừng có học người ta mà đi lừa gạt…" Lão già mĩm cười gật gù, Trần Lãm thấy lão giờ như ông tiên ông bụt chả có gì đáng sợ nữa, nghĩ thầm: "Lão này lạ thật, mới đây còn… à mà con bé này, thật là, thật là ngoan ngoãn ăn nói dễ thương quá xá."
"Ai đó !" Thân cây phía đông bắc lây động, lão già quát lên: "Đứng lại… tiểu tử ngươi đi đi…" Vừa nói lão đã khinh thân phóng theo, cô gái kia thoắt một cái đã bám sát lão, trong khoảnh khắc Trần Lãm chừng hửng nhìn mà nễ sợ thân pháp cao minh của hai ông cháu kia.
***********************
Chú thích:
(1): Thiên Phúc: một ngọn núi thuộc huyện Tiên Du, Châu Cổ Pháp (Bắc Ninh Bây giờ)
(2): Thuận thiên : niên hiệu của vua Lý Thái Tổ (1010-1028)
(3): Ma Linh châu : một đơn vị hành chính của nước Chiêm Thành, sau năm 1069 trở thành lãnh thổ Đại Việt đổi tên thành Mai Linh châu.
(4): Chiêm Thành (Chăm-pa): Một nước ở phía nam Đại Cồ Việt.
(5): Châu Cổ Pháp: một đơn vị hành chính của Đại Cồ Việt, sau năm 1069 đổi thành lộ Thiên Đức.
Năm Thông Thụy (1) thứ hai, đương độ tháng giêng, cây cỏ nơi nơi đâm chồi nẩy lộc, trên con đường núi quanh co dẫn vào đất Cổ Pháp là hai hàng đào hoa thẳng tắp, kéo nhau dài đến tận cuối chân trời . Một cơn gió bấc thôi ngang qua, người khách bộ hành cảm thấy buốt lạnh tâm can. Từng hạt mưa phùn buồn bã bay vô định hướng trên con đường đầy rẫy những cánh hồng đào ướt át, bà chúa của mùa xuân. Tinh túy của nhân gian hữu tình như hòa nguyện vào những nụ đào hoa thắm đượm cảm xúc, những hạt li li trên cánh hoa tựa như những hạt châu, hạt lệ đọng trên má người đẹp, cảnh buồn man mác nhưng chứa chan phong vị.
Một vài tiếng đàn tranh khẽ cất lên, thê lương, ai oán và cứ thế thanh âm thanh thoát lại chậm rãi ngân nga, khách đường xa mê mẫn với sự thăng trầm, tình tang của nhạc khúc, như say như dại, như quên lối về.
Cứ miên man theo tiếng đàn, bỗng chốc Trần Lãm dừng chân trước một trà quán bên đường. Ở đây là không gian thanh thoát, u nhã , ngôi nhà được dựng nên bằng trúc, sơn màu lục để giữ nguyên vẻ mới mẻ, bàn ghế nội thất hết thẩy đều có chung một loại vật liệu là trúc, đặc biệt là nơi đây bày biện rất nhiều giỏ hoa xuân đủ loại, mùi u hương lan tỏa cả một khoảng đường lộ, mời gọi khách bộ hành.
Trong quán là có hai người khách và hai cô gái, một cô đang say mê theo điệu khúc đàn tranh, đôi bàn tay búp măng trắng ngần của cô linh hoạt vô cùng, đưa lên đưa xuống rảo từng phím đàn, những nốt thăng trầm chất chứa cảm xúc thi nhau nhảy múa trong không gian . Mình khoát bộ tứ thân sắc vàng, khuôn mặt cô phản phất vẻ phong trần nhưng không giấu đi được nét yêu kiều tuyệt luân, mi mắt cô thanh thanh nhẹ chớp mở càng tạo nên vẻ kỳ bí của đôi nhãn thần đen tuyền, làn môi cô mỏng manh đằm thắm, chứa đầy nét duyên dáng, nhẹ mấp máy theo cung đàn.
Đứng cạnh là cô gái khoác bộ cánh tứ thân màu lục nhạt, tay đang cầm sao trúc, trông trẻ trung và có nét đanh đá hơn cô áo vàng, khuôn mặt hai ngươi giống nhau đến bảy tám phần. Thấy Trần Lãm đi đến cô nhẹ làm động tác mời vào, làn môi hồng nhẹ nhấp máy nhưng không phát ra âm thanh sợ làm mất nhã hứng của mọi người.
Trần Lãm hiểu ý, từ từ đi đến ngồi lên ghế trúc ở cánh phải, mắt không rời cô gái đang gãy đàn, không biết gã bị thu hút bởi tiếng đàn hay mê đắm sắc đẹp thoát tục của cô gái. Tiếng đàn ngân nga trong chốc lát nữa rồi thanh âm hạ dần và ngừng hẳn.
"Tuyệt diệu" Một người khách nói: "Thủ pháp nhấn nhá của cô quả nhiên tuyệt luân, biến bài sơn ca tây bắc quê mùa trở nên phong vị vô cùng. Để đáp lại, tại hạ xin tặng hai cô một bài thơ bốn câu:
"Hai cô thôn nữ ở thành đông
Cô chị kiều diễm, em như mộng
Lãng khách hạ thủ bằng bảo kiếm.
Người đẹp giết người bởi mắt hồng."
Gã công tử đọc xong đắt chỉ cười ha hả, quạt gấp trong tay trái thao tác phe phẩy.
"Tuyệt điệu" Gã ngồi ngoài cùng nói: "Nói về khoản xuất khẩu thành thơ, thiếu gia nếu nhận mình thứ hai thì không ai dám đứng nhất."
"Cám ơn ! Công tử đã quá lời" Cô gái áo xanh nói :"Cứ tưởng người sẽ làm thơ miêu tả tiếng đàn của chị tôi chứ."
Gã công tử ngồi giữa, tuổi chừng đôi mươi, vận bộ bạch y sang trọng, đầu tóc búi cao, ngủ quan sáng rỡ, nhìn qua đoán biết là con nhà quyền quý. Gã rất đắc chí về bài thơ của mình, không ngờ bị cô gái kia cho một gáo nước lạnh, thoáng chốc ngập ngừng chưa biết đáp lại làm sao.
"Nguyệt Linh" Cô gái vận bộ tứ thân bằng lụa sắc vàng, cũng là người gẩy đàn nói: " Vị công tử này đã quá lời về tiếng đàn của ta rồi mà."
"Haha… không hề" Gã công tử nói:" Tiếng đàn của cô nương quả nhiên xứng đáng với những lời tôi đây miêu tả, không hề khoa trương."
"À ! Xin lỗi vị công tử này đã đến mà chị em tôi không kịp hầu trà, thật là có lỗi." Cô quay sang Trầm Lãm nói :" Linh muội! pha ấm trà nhé… ta vô nhà lấy điểm tâm."
"Không phải lỗi tại cô đâu, he he." Trần Lãm xuề xòa nói, gã công tử kia nhìn sang họ Trần, hầm hực nghĩ: "Không phải tại cô nương kia, thì là do ta hay sao? Cái tên nông dân quê mùa này mà cũng được gọi là công tử sao, thật là bọn kỳ đà cản mũi."
"Công tử" Cô gái áo xanh tên Nguyệt Linh cầm bình trà nóng đi đến bàn của Trầm Lãm, mĩm cười nói: Mời dùng , đây là trà Phú Lương (2) loại hảo hạng nhất, mỗi cân được ướp hơn một ngàn tám trăm bông sen Tây Hồ nổi tiếng kinh thành, đặc biệt là sen chưa bóc cánh để có được hương vị đậm đà nhất, mong rằng sẽ làm hài lòng gu thưởng thức của công tử."
"Ối chao ! Cô nương khách sáo quá." Trần Lãm cười đáp: "Tại hạ là kẻ lãng du thô lỗ nào có cao kiến thưởng thức trà, ban cho gáo nước lạnh uống no bụng cũng được huống hồ … ha ha."
"Ấy chết ! Thế sao được ?" Cô gái áo xanh ngạc nhiên nói.
"Khỏi cần nói nhìn ngươi ta đã đoán được rồi". Gã công tử kế bên nghĩ thầm.
"Điểm tâm đã xong." Cô chị từ trong nhà đi ra, trên tay là hai đĩa bánh mới ra lò, hơi nóng bốc lên nghi ngút, cô mĩm cười nói: "Mới các vị thưởng thức, đây là loại bánh gia truyền của họ Ngô chúng tôi, tự biết sẽ không ngon bằng gia mẫu mình làm, xin đừng chê."
"Ôi bánh ngừng nhân hạt sen." Gã công tử áo trắng nói: "Hóa ra hai cô là ái nữ của Ngô Vạn Xuân, Ngô tiền bối, nổi tiếng anh hùng hiệp nghĩa, thật là hạnh hội cho Long Đàm tôi.
"Ối ! Không … tiểu nữ đâu có quen biết vị nào là Ngô Vạn Xuân đâu, gia phụ là Ngô Đại, nhà cách đây không xa." Cô gái áo vàng xua tay nói.
Nguyệt Linh nói: "Đúng vậy, như lời Nguyệt Minh tỷ ! Mọi người dùng thử đi nào ."
"À được." Gã Long Đàm nói và dùng bánh, nhưng trong lòng cảm thấy thắc mắc.
Loại bánh này hình dáng bên ngoài tròn tròn, được vuông vắn hình hài cánh sen mới nở, kích cỡ khoảng bằng hai ngón tay.
"Tuyệt diệu" Long Đàm nói: "Hương vị quả nhiên không có chỗ chê, đặc biệt là cô nương đã rất tài tình trong việc cân bằng mùi hương của ba loại nguyện liệu là bột gạo, gừng và hạt sen, lượng đường cũng vừa phải, khiến bánh có vị ngọt thanh, hạt sen cũng vừa chín tới ..."
"Đúng như cái tên đẹp trai này đoán, nhưng vẫn còn thiếu hà hà… trong đó chắc còn có một loại nguyên liệu ." Trần Lãm cười nói: "Hai cô và người nhà Ngô gia đao phải có quan hệ chứ." Nói rồi gã búng một cái, bánh bao văng vào cột trúc đối diện, làm tróc nước sơn.
Nguyệt Minh ngạc nhiên nói : "Ô hay ! tỷ muội tôi nào có lý do để giấu giếm, công tử làm vậy là có ý gì ?"
"Tên khốn." Long Đàm tức giận đứng phắt lên quát: " Ngươi dám sấc láo ở đây, dám không coi ai ra gì hả, đừng để tiểu gia nổi cáu ."
"Ha ha... tiểu gia đã nổi cáu rồi đấy thôi… đại gia đây đã sấc láo thì mà còn sợ người dọa hay sao ? Chà, xem tướng người kia, oai phong quá đi, là cá trên thớt rồi mà không hay biết …"
"Ngươi dám hống hách, lấy vũ khí đi, ai là cá ai là thớt còn chưa biết ." Nói đoạn Long Đàm tút kiếm tư thế sẵn sàng xuất thủ."
"Ta chẳng thù oán gì ngươi, chả cần động thủ, nhưng hai vị cô nương kia chắc là có đấy." Trần Lãm nhâm nhi ly trà nói :"Trà thơm quá xá… hà hà ... có cả mùi vị của mê dược hà hà…"
Nguyệt Linh nói : "Ngươi ăn nói cho cẩn thận…"
" Ừ ! Ta sẽ cẩn thận…" Ngưng giây lát Trần Lãm nói: "Cẩn cái cóc khô ấy… đừng hòng qua mặt, trúc còn xanh hà cớ gì phải sơn, trong cái khí trời ẩm ước này khi nào nó mới khô đây, cái này gọi là cẩn thận quá hóa vụng, càng muốn giấu càng dễ khiến người ta để ý… về lĩnh vực này hai cô phải học hỏi nhiều lắm… ha ha…"
"Ngươi… ngươi nói láo…" Nguyệt Linh cự.
"Đừng tưởng rằng dụng Tam Đoạn Mê Hôn tán dược là sẽ qua mặt được người khác, không biết rõ thì đừng bắt chước người ta… đầu tiên là hạ độc khứu giác, các cô đã lầm khi bày biện quá nhiều loại hoa hỗn tạp ở đây, đừng tưởng như thế là có thể che giấu được, ngược lại càng khiến người ta thắc mắc, hoa mỗi loại một mùi hương đặc trưng, ai làm ra cái quán tao nhã này mà lại không hiểu đước đạo lý đó chứ. Thứ hai là trà, khứa giác một khi đã trúng độc sẽ bị đánh lừa, không nhận ra được trong trà có mùi của một trong ba thành phần của mê dược, vì lượng rất ít, tuy nhiên vẫn cảm nhận được mùi vị của trà, và chất độc không vị đó sẽ làm tổn hại đến vị giác của nạn nhân. Tiếp sang phần bánh, vị giác đã bị đầu độc sẽ không nhận ra được vị của nguyên liệu thứ ba của mê hồn phấn… cả ba thứ đã chui vào bụng gã đẹp trai kia, giờ anh em bọn nó tương ngộ chắc sắp đãi tiệc ăn mừng ầm ĩ trong đó… "
"Ngươi đang linh tinh gì đó ?" Nguyệt Linh tròn mắt ngạc nhiên: "Hihi… gã mất trí rồi tỷ tỷ ơi !"
Long Đàm chợt thấy say sẫm mặt mày, gã quay sang hai cô nương kia, mắt lộ sát khí, nhưng vừa đi được ba bước gã đã té nhào rồi bất tỉnh, tên hầu cận đi theo gã cũng chung số phận.
"Ta nói không sai chứ." Trần Lãm trừng mắt :"Hồ Ly Tinh mau hiện nguyên hình."
"Chuyện gì thế này ?" Nguyệt Minh tỏ vẻ ngạc nhiên không kém em cô: "Sao ra cơ sự này... ta có làm gì đâu !"
Chị em Nguyệt Minh đảo mắt nhìn nhau, lộ vẻ khó hiểu, Trần Lãm nói: "Thế nào, còn chưa động thủ." Trần Lãm nói cứng trong bụng nghĩ thầm: "Hai ả này chân yếu tay mềm, võ công chắc chẳng ra gì nên mới dùng ngụy kế, mình có thể xử đẹp được." Nghĩ vậy gã càng có thêm tự tin quát lớn: "Hôm nay ta phải thế thiên hành đạo."
Dứt lời Trần Lãm tiến tới hai bộ, trong khoảnh khắc xuất hai chiêu quyền tấn công Nguyệt Linh, cô gái nhanh nhẹn né tránh, miệng nói: "Ngươi hiểu lầm rồi !"
"Lầm cái con khỉ !" Trần Lãm quát lên rồi tung cước, phóng quyền chia nhau tấn công hai người. Dù gã cố gắn bao nhiêu qua hơn hai mươi chiêu chả thấy làm gì được hai cô kia."
"Bài quyền cước vỡ lòng luyện không xong mà cũng đòi làm anh hùng." Nguyệt Linh nói trong khi xuất sáo trúc đâm gã hai chiêu trúng ngực và hông, nếu là trường kiếm thì chắc gã đã mất mạng rồi.
Bất thần hai bóng đen phi thân đến, họ xuất chiêu mau lẹ không dung tình tấn công hai cô gái kia. Vì bất ngờ sau ba chiêu Nguyệt Linh bị đá trúng một cước, thân người cô bay vào nhà, liền sau đó bị khống chế . Nguyệt Minh xoay chuyển người né tránh, bóng đen kia sấn tới, bước hai bộ tung ra ba cước, Nguyệt Minh lùi hai bước, chiêu thứ ba đối thủ đạp thẳng chân, cô đã đoán được liền dương cao chân phải, rồi đạp trúng đùi đối phương, thân pháp mau lẹ, mượn lực phi thân lên, gối phải cô đánh vào cằm đối thủ, Nghe "cộp" một tiếng, người kia vội thối lui, y phun ra một ngụm máu trong đó có vài cái răng bị gãy, quả nhiên lực đạo không hề nhẹ.
"Con khốn kiếp... ta lấy mạng ngươi." Người kia sấn tới, Nguyệt Minh cũng đang thế tung chiêu, bỗng nhiên nghe tiếng quát "Dừng tay".
***********************
Chú thích:
(1) Thông thụy: Niên hiệu vua Lý Thái Tông. (1034-1039)
(2) Phú Lương : tên gọi thời Lý của Tỉnh Thái Nguyên.
"Huynh đúng là đồ ăn hại mà, có một ả đầu ranh mà không đối phó nổi sao ?" Nghe giọng nữ nhân, người bận áo đen che mặt đang không chế Nguyệt Linh cất tiếng quát, nam nhân áo đen nói : "Sư muội, ta… ta nhất định sẽ hạ được ả… ya…"
Liền sau đó người áo đen rút đại đao tấn công Nguyệt Minh, được hai chiêu bỗng nghe tiếng nói :"Đẹp mặt chưa kìa… đánh một cô gái tay không, mà còn dùng hung khí, về nhà với mẹ đi, đừng có học người ta xông pha giang hồ nữa." Người nói là Trần Lãm, gã khua tay múa chân, miệng nhí nhố :"Thời buổi này thật là, toàn bọn cẩu hùng."
"Ta giết tiểu tử ngươi trước." Dứt lời đại đao trong tay tên áo đen đổi hướng cùng thân người hắn quay sang tấn công Trần Lãm, gã vội bịt miệng mình lại, mắt lộ vẻ kinh dị, nghĩ thầm :"Không xong rồi!"
"Lấy kiếm của gã rồi đi thôi… sư huynh." Nữ nhân áo đen cất tiếng quát.
Thấy đại đao trong tay người áo đen uy lực thâm hậu, mỗi chiêu như muốn chẽ gã ra làm đôi, Trần Lãm né tránh, miệng nhí nhố nói: "Ấy! Ta chỉ đùa thôi mà, đại huynh đẹp trai sao lại nhắm vào tiểu đệ chứ ?"
"Ai là huynh đệ với người, chết tiệt nhà ngươi đi.", người áo đen ra chiêu điên cuồng .
Trần Lãm bỗng nói: "Khoan", người kia dừng lại hỏi :"Có chuyện gì." Trần Lãm đưa tay ra sau lưng gãi gãi đáp: "Ta … ta ngứa lưng quá."
"Tôi nói thật mà! Ra tay lúc đối phương đang bận, đâu phải anh hùng, tôi mới nhìn cứ tưởng huynh là bậc gan dạ, khí khái lẫm lẫm, thật không ngờ… là tên nhát chết, có gan chờ tôi gãi xong rồi đánh." Liên tiếp né tránh hơn mười chiêu miệng Trần Lãm không ngừng bô lô ba la.
Người áo đen kia bỗng ngưng lại, dáng vẻ chần chừ, nữ nhân áo đen quát: "Còn làm gì đó, mau lấy mạng gã… ối." Trong lúc cô này nói thì Nguyệt Minh đã rút kiếm giấu trong đàn tranh, xông đến tấn công cô, giải vây cho Nguyệt Linh.
Song Nguyệt hợp sức đánh với nữ nhân áo đen, kiếm thuật hai người phối hợp nhịp nhàn ăn ý, người công, người yểm trợ, trơn tru điệu nghệ vô ngần, nữ nhân áo đen hết né đông, tránh tây, rồi đến nhảy lên, nhảy xuống, tình thế bất lợi vô cùng.
Nam nhân áo đen thấy đồng bọn gặp khốn, chân tay gã luống cuống chẳng biết tính sao. Trần Lãm miệng mỉm cười thầm nghĩ: "Gã sẽ giúp đồng bọn, nhân cơ hội này ta phải chạy lẹ."
"Cứ mặc muội, mau giết gã kia, rồi lấy bảo kiếm…"
Trần Lãm giật mình thầm nghĩ :"Hóa ra mục đích của chúng là ta… biết thế chạy lẹ từ trước có phải hay không."
Sát cơ cuồng cuộn nổi lên, cánh tay áo người áo đen phập phồng lộng gió, miệng quát lớn : "Tam đao lục đoạn", liền sao đó chém ba chiêu liên tiếp, chiêu đầu y chém từ vai phải xuống đến hông trái địch thủ, chiêu thứ hai thì ngược lại và chiêu thứ ba chém ngang, nếu trúng ba nhát đao này thân người Trần Lãm sẽ bị ra ra thành sáu mảnh.
Họ Trần bị kình phong của đối phương uy hiếp, gã nhắm mắt nhắm mũi, lôi cả kiếm lẫn bao vải chém loạn ra phía trước mong tìm đường sống. Nghe ba tiếng "keng", Trần Lãm mở mắt thì thấy thanh đao tên áo đen gãy làm ba đoạn, vì huy động hết nội lực toàn thân, kình lực phản hồi công phá khiến người này bị nội thương trầm trọng, y phun ra bụng máu tươi rồi bật người ra phía sau.
Trần Lãm kinh ngạc nghĩ thầm: "Mình đã hạ được hắn ta sao ?"
"Sư huynh… huynh có sao không." Nữ nhân vội phóng người về phía sư huynh cô, miệng không ngớt gọi, chỉ thấy gã áo đen mắt đờ đẫn, cái miệng nhuộm máu, mấp máy không nên lời.
Nữ nhân trừng mắt nhìn Trần Lãm, cô quát : "Ngươi hãy chờ đó, sẽ không được yên thân đâu…" Dứt lời cô ta đỡ sư huynh của mình dậy rồi vội đi ra khỏi quán.
"Dừng lại, muốn đi hãy mau giao thuốc giải." Nguyệt Minh quát lên, sau đó hai chị em cô sấn tới vung kiếm cản đường hai người áo đen.
"Chỉ là thuốc mê, tạc nước lạnh hai gã kia sẽ tỉnh lại, ta đi được chứ."
Trần Lãm giờ đã hoàng hồn, gã đi đến và nói : "Cái cô này, dùng thủ đoạn xông vào định đánh chết người ta, nói một tiếng đi là đi sao, trên đời này làm gì có việc dễ dãi như vậy."
"Thế ngươi muốn gì ?" Cô gái lạnh lùng nói.
Trần Lãm cười ha hả :"Ít nhất cũng phải xin lỗi một tiếng, bồi thường vài đồng mua bánh ăn chơi, nếu không ta sẽ trói bọn ngươi lại nộp cho quan phủ."
Hừ một tiếng nữ áo đen ném ra một bọc tiền, nói "Ta đi được chưa ?"
"Thái độ đó là sao? Cô coi ta là ăn mày hả ..." Cầm bao tiền lên, ước chừng có hơn mười đồng Thuận bảo, mắt gã họ Trần sáng rỡ : "Ừm... lần này đã biết sự lợi hại của ta chưa... tha cho cô đấy."
Nguyệt Linh tạc nước lạnh vào mặt gã Long Đàm, vừa hồi tỉnh nhìn thấy hai cô gái gã liền thủ thế.
"Huynh hiểu lầm rồi, thuốc mê là do hai người áo đen kia bỏ... không tin có thể hỏi gã...ủa." Song Nguyệt quay đầu lại thì không thấy gã họ Trần đâu.
Long Đàm vội vả gọi tên đầy tớ dậy, rồi hai người hấp tấp chạy ra khỏi quán.
Nguyệt Minh nhìn theo bóng dáng dần khuất của hai người kia, rồi nhẹ thở dài nói: "Tên họ Lê đi mất rồi, không biết có còn trở lại không, làm sao có thể điều tra tin tức của Nguyễn thúc thúc đây ? "
"Cũng tại cái gã tiểu tử kia, tự nhiên đến còn kéo theo bọn Giao Long bang vào làm loạn, thật là... lần sau gặp lại phải cho gã biết tay." Nguyệt Linh giẫm chân, nhìn thấy tỷ của mình mặt mày thiểu não, cô nói : "Minh tỷ đừng buồn... nhất định chúng ta sẽ tìm ra Thiên Nam thúc thúc mà...hay là tối này mình trà trộn vào phủ Phó Vương, bắt lão già Lê Long Tương kia phải khai ra..."
"Muội không nghe lời cha dặn sao... đừng hành động nông nổi... hãy cố chờ tên Lê Long Đàm kia trở lại vậy." Nguyệt Minh vội can.
Nguyệt Linh cúi đầu đá chân nói: "Ở đây buồn đến phát ngấy rồi, những ngày đầu năm thế này đáng lẽ phải được lên kinh thành xem náo nhiệt, đi chơi ngắm cảnh... Ôi, chán quá đi thôi... "
"Muội đã mười tám tuổi rồi mà còn ham chơi à, giờ kiếm tấm chồng được rồi đấy... ta thấy Lâm sư đệ thích muội lắm, còn vẽ tranh làm thơ tặng muội nữa..." Nguyệt Minh cười nói.
"Tỷ tỷ này... cái gã khờ ấy... ai mà thèm..." Nguyệt Linh giận dỗi.
"Dọn dẹp thôi, chỗ này bữa bãi quá rồi... cái bọn Giao Long bang này thân thủ cũng mau lẹ thật, bỏ mê dược vào bánh lúc nào không ai hay..."
"Hi hi... tức cười nhất là cái gã tiểu tử kia, nói như đúng rồi, đã dốt mà còn tỏ vẻ, không biết nghĩ làm sao lại cho rằng chúng ta bỏ mê dược vào hoa, vào trà...hi hi... thật là ngốc hết chỗ biết."
...
Nấp sau rừng đào hoa cạnh đó, vị đạo sĩ già khẽ nói: "Cái tên Trần Lãm này không biết sẽ ra sao đây, không ai rãnh đi theo bảo vệ gã được !"
Cô gái đi theo ông nhỏ nhẹ : "Giờ mình đi đâu hở ông, ông lo cho huynh ấy sao ?"
"Cái tên này chỉ được cái miệng lẻo mép, không biết nó có giúp gã khỏi uổng mạng, may mà chúng ta phát giác bọn người Giao Long bang muốn cướp bảo kiếm của gã, mới đi theo, nếu không tên họ Trần này bị một chiêu Tam đao lục đoạn, chém thành sau mảnh rồi còn đâu." Ông già mắt nhìn xa xăm .
"Nhưng tại sao... không phải bảo kiếm thật ông lại lo cho huynh ấy như vậy ?" Cô gái thắc mắc hỏi.
"Nếu không phải đi thanh lý môn hộ gấp, ông nhất định đi theo gã họ Trần để tìm cha gã... nhất định ông ta là người thợ rèn kiếm năm xưa... chỉ có ông ta mới có thể đạt đến cảnh giới tinh nghệ như vậy... thanh kiếm trên tay gã giống hệt như thanh kiếm của tên họ Phan năm xưa, miếng thép cũng thuộc hàng cực phẩm chém sắc như bùn, nhưng không phải là thanh kiếm đó.
Cô gái ngạc nhiên: "Ủa ! Cha huynh ấy qua đời rồi mà ?"
Ông đạo sĩ chỉ tay lên trán cô gái nói: "Con nhỏ này, ngây ngô vừa phải thôi, miệng của cái tên lẻo mép ấy ngươi cũng tin à ?"
"Chúng ta đi thôi!"
"Dạ!"
oOo
Dãy Thiên Thai (1) có chín ngọn núi nằm kề nhau, tượng trưng cho hình thù một con rồng với chín khúc uốn lượn . Trong đó, ngọn Thiên Phúc cao hai mươi trượng nổi tiếng với cảnh đẹp thần tiên, kỳ ảo, mà bất cứ ai được thưởng ngoạn một lần, đều mê đắm lưu luyến chẳng muốn về. Dưới núi là dòng sông Lục Đầu nước trong xanh biếc, hiền hòa chảy đêm chảy ngày, bồi đắp phù sa cho ruộng đồng thêm xanh tốt. Người dân quanh đây hòa nhã sống với nhau trong cảnh thanh bình chung của đất nước. Từ khi nhà Lý lên nắm quyền trị vì giang sơn, người người no đủ, nhà nhà ấm êm, dân chúng cả ngợi nhà vua cùng quần thần.
Trên ngọn Thiên Phúc tọa lạc ngôi chùa có tên Trùng Minh, chính là nơi người dân quanh đây thường đến cúng dường Tam Bảo. Chùa Trùng Minh thuộc thiền phái Vô Ngôn Tông (2), do thiền sư Thiền Nguyệt trụ trì, đã nổi tiếng khắp vùng, ngày ngày đều có người đến tham bái học thiền. Khuôn viên chùa thuộc bậc trung, bao gồm ba đường, hai viện và năm dãy nhà, trong đó có hai dãy dành cho thiền sinh cư ngụ. Tu tập tại chùa có khoảng ba mươi nhà sư già trẻ và một vài chủ tiểu, nhưng chỉ có một nhà sư nhận được chân truyền của hệ phái Vô Ngôn tông.
Một buổi sáng đầu xuân, trong nhà bếp của Thiền viện.
"Chát.", "Ối... sư phụ !"
"Nhất Niệm ! Đầu óc con lại để đâu đó, đã bảo phải giữ chánh niệm rồi mà." Nhà sư nghiêm giọng.
Chú tiểu pháp danh Nhất Niệm suýt xoa nói: "Con không hề nghĩ đến chuyện trả thù nữa mà ?". Nhà sư mặt lạnh nói :"Ai biết ngươi đang suy nghĩ chuyện gì, sư phụ đã nói là phải chú ý đến xung quanh..."
Nhất Niệm ấm ức: "Con có để ý mà, nhưng người ra tay nhanh quá, làm sao con tránh kịp ?"
Nhà sư tuổi sấp xỉ năm mươi, thân người cao gầy, ánh mắt sáng như sao, chiều rọi hùng quang, tuy có vài nếp nhăn nhưng vẫn giữ được nét tuấn nhã thời trẻ, cốt cách ông đạo mạo, tao nhã như một nho sĩ . Ông lại cất tiếng nói thâm trầm :"Khi nào ngươi né được sư phụ sẽ không đánh đòn nữa."
Nhất Niệm tuổi chừng mười hai, mười ba, mặt hơi rám nắng, mày thanh mắt sáng, khá là thanh tú, chú nói: "Con mà tránh được đâu cần sợ sư phụ đánh nữa, hãy cho con học võ với các sư huynh đi..."
"Không được, ngươi lúc nào cũng nghĩ đến việc trả thù, sư phụ sẽ đánh đến lúc ngươi tỉnh ra thì thôi." Nhà sư đanh thép.
Chú tiểu hai tai chụm lại, vẻ mặt van nài :"Con không hề nghĩ đến việc báo thù nữa đâu, xin ngươi hãy dạy võ cho con, con hứa sẽ dùng để giúp người, chứ thế này ngày nào cũng no đòn, sư phụ sao ngươi lại đầy đọa đệ tử vậy ?"
Nhà sư đi lại bếp lò thổi lửa, giây lát sau ông nói: "Ngươi đến đây bao lâu rồi ?"
Chú tiểu mặt buồn thiu, ngẫm nghĩ : "Dã gần hai năm rồi ạ !"
"Với tư chất của ngươi mười năm nữa sẽ né tránh được mọi đòn thế của ta." Vừa nói vị sư trung niêm ném cái bánh bao về phía chú tiểu.
Chú tiểu Nhất Niệm vừa nhìn thấy cái bánh bao bay về phía mình, tay vừa định chụp thì cái bánh đã đập vào mặt rơi vào tay chú. Vị sư nói :"Sư phụ đi gặp trụ trì, ngươi ở đó canh lửa đi, đừng có nghĩ ngợi lung tung đó !"
Chú tiểu đáp "dạ", trong bụng nghĩ thầm : "Né tránh, trốn chạy thì ích gì, ở đây chán quá, suốt ngày ăn toàn những thứ nhạt nhẽo..."
Nghe "chát" một tiếng, chú tiểu thấy vai mình nhói lên và nghe tiếng nói của sư phụ :"Lại suy nghĩ lung tung." Quay đầu lại, Nhất Niệm không thấy bóng dáng sư phụ gã đâu.
...
Sau giờ cơm, Nhất Niệm cũng một vài ba chú tiểu khác lên đỉnh núi hái thuốc và trà, đây là công việc hằng tháng của chú, chưa đến một canh giờ mọi người đã thu thập đủ một giỏ đầy trên lưng, họ nghĩ tay uống nước, chuẩn bị ra về.
Lúc sau mọi người đứng lên đi xuống núi, Nhất niệm lôi tay một chú tiểu nói:
"Này Nhất Tri sư huynh, đệ rất muốn học võ, hãy bày cho đệ với có được không ?" Nhất Niệm nói giọng van nài : "Đệ sẽ đặc biệt chuẩn bị cho huynh những bữa cơm ngon lành nhất mỗi ngày, nếu huynh đồng ý."
Chú tiểu Nhất Tri nói :"Mô Phật...Không được đâu, sư bá đã dặn không được dạy võ cho đệ, huynh không dám trái lời đâu, người xuất gia chúng ta lục căn thanh tịnh, đệ không nên dùng thức ăn ra dụ dỗ huynh, Mô Phật... tội lỗi ... tội lỗi."
Nói rồi Nhất Tri đi một mạch xuống núi, Nhất Niệm lẫm bẫm "Thật là chán ngắt, không bày thì thôi, đừng tưởng Long Tiềm này sẽ không học được… hay là mình bỏ trốn khỏi đây thôi ..."
"Nhất Niệm sư đệ, mau về thôi !" Mọi người quay đầu gọi lên.
Nhất Niệm nói :"Các huynh về trước đi, đệ muốn nghĩ một lát."
Nhất Tri nói "Mau lên đó !", Nhất Niệm đáp "dạ" nhưng trong lòng hầm hực không vui.
Nhìn về phía dãy núi nghìn trùng xa xăm, tầng tầng lớp lớp mây trắng bao phủ khắp nơi, suy nghĩ gì đó, bất giác Nhất Niệm rơi vài giọt lệ, rồi chú khóc rống lên.
Khóc một lúc, Nhất Niệm thấy lòng nhẹ lại, vừa định xuống núi, bỗng nghe tiếng "phành phạch", thanh âm rõ từ trên vọng xuống, Nhất Niệm động tính hiểu kỳ, ngước nhìn lên đỉnh núi chỉ cách gã chừng ba trượng.
"Con chim gì vậy ta... chắc là lớn lắm... trèo lên xem thứ, mình cũng chưa bao giờ lên tới đỉnh mà."
Nghĩ vậy Nhất Niệm tìm cách leo lên, nhưng chú sớm phải nản lòng khi thấy vách núi này dựng đứng, trơn tru, không có nhiều điểm để bám vào.
Lại nghe tiếng "phành phạch" và có cả tiếng kêu "quan quác", Nhật Niệm càng động tính hiếu kỳ, gã đi qua bụi rậm mé đông thì thấy bên khe núi cách khoảng hai bộ, có một phiến đá khá bằng phẳng, rộng khoảng hơn trượng vuông, phía bên này của vách núi có nhiều dây leo và chỗ bám vào.
"Hay là thôi đi..." Rồi Nhất Niệm lại ngẫm nghĩ :"Không được... đã là nam nhi há cớ phải ngại khó chứ... không leo lên được quả núi cỏn con này, thì làm được tích sự gì..."
Sau dòng suy nghĩ, Nhất Niệm giồng mình nhảy qua phiến đá, chú tự trấn tĩnh mình, rồi đánh bạo leo lên. Được khoảng một trượng, chú giật mình khi nghe tiếng kêu của con chim lạ ngày càng to, nghĩ thầm :"Chim gì mà kêu to quá, hay là chim ưng, đại bàng..." Nghĩ vậy nhưng chú vẫn cứ leo tiếp. Càng lên thấy dốc núi hơi nghiên, càng có nhiều chỗ bám, càng leo càng nhanh hơn, không lâu sau, Nhất Niệm đã đặt chân đến định núi.
Nghe tiếng "Chíp chíp..." Nhất Niệm nhìn lên thì thấy một tổ chim to lớn, trong đó có ba chú chim non, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là tổ của chim ưng, loài chim ăn thịt to lớn và hung bạo.
"Chim Ưng mẹ chắc to lắm, về thôi, nó tưởng mình làm hại con nó, rồi tấn công mình thì khỏi có chỗ chạy..."
Vừa định quay về, Nhất Niệm kinh ngạc há hốc khi nhìn thấy ở mé tây có một thanh kiếm được cắm sâu vào phiến đá, thanh kiếm này cán bằng đồng, to hơn rất nhiều những cây kiếm bình thường, chú là con của danh gia, nên về các loại binh khí cũng có am tường đôi chút. Động tánh hiếu kỳ, Nhất Niệm tiến lại, dùng tay áo lau sách bụi thời gian bám trên thanh kiếm. Không bao lâu đã lau sạch, Nhất Niệm kinh ngạc với vẻ đẹp tuyệt luân của thanh kiếm báu, đường nét chạm trổ phần cán và thân kiếm sắc xảo vô cùng, nắng chiều chiếu vào lưỡi kiếm, ánh sáng huyền ảo tỏa ra khiến Nhất Niệm như bị mê hoặc, sững sờ, quên luôn nguy hiểm đang chực chờ.
*************
Chú Thích:
(1) : Dãy Thiên Thai, thuộc huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh bây giờ.
(2) Vô Ngôn Tông : Một thiền phái nổi tiếng thời Lý.