Các môn võ học thần bí có thể đánh Thần, diệt quỷ như: võ Thần Quyền, võ Năm Ông, và các câu sấm truyền của trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm cùng các truyền thuyết về Thần, Tiên lưu truyền trong nhân gian nước Việt luôn là nguồn cảm hứng vô tận.
Truyện tiên hiệp Thần Nông được xây dựng từ những điển tích đã có ở trên, cùng với nền tảng tu đạo của Phật gia mà thành. Trong truyện tác giả cũng xin mạng phép được dùng nguyên tên của môn phái cũng như chiêu thức võ công và cũng xin mạo muội dùng tên những địa danh, tên những nhân vật Thần Thánh trong truyền thuyết nhằm mục đích gợi nên sự tò mò cho những bạn đọc không biết về truyền thuyết đó để rồi đi tìm hiểu về họ . Truyện chỉ là một tác phẩm tưởng tượng của tác giả mong các bạn độc giả không vì tác phẩm mà nghĩ lệch lạc rằng luyện võ Thần Quyền, Năm Ông hay các môn võ khác là có thể đắc đạo thành tiên bay lượng trên bầu trời hay trường sinh bất tử!.
Trong khả năng của mình tác giả sẽ cố hết sức mang lại cho các đọc giả niềm vui say đối với võ học thần bí, qua đó cũng mang một niềm hy vọng để người đọc biết được nước Việt ta đã tồn tại nhiều môn phái võ học thần bí, chỉ có hơn chứ không kém các môn phái võ học bên Tung Của luôn hô hào tự sướng kia. Tác giả cũng xin các chư vị có liên quan không lấy thế mà phật lòng ém cho tác giả một cái bùa chú. Dẫu sao tác giả vẫn tin rằng ở đâu đó trong cõi Ta Bà này vẫn tồn tại nhiều điều bí ẩn mà chúng ta, người trần mắt thịt không thể biết được!
Có những đứa trẻ sinh ra mới 1, 2 tuổi hoặc là đã biết nói vanh vách, hoặc là đã biết đọc chữ hoặc đã là một nhà thông thái mà người trưởng thành cũng không thể bằng được, chẳng lẽ hắn học từ trong bụng mẹ, nhưng nó ở trong bụng mẹ mấy mươi năm để biết được những tri thức kia đây? người phàm không giải thích được nên gắn đại cho nó một cái mác đó là thần đồng! nó đã là thần đồng rồi thì khỏi phải tìm hiểu. Người phàm không lý giải được nhưng trong mắt những người tu đạo, thần đồng chỉ là một tên ăn mày may mắn mà thôi, bởi vì ngay khi đứa trẻ được thành hình một tia của thần thức mang theo tri thức trước của chính nó do cơ duyên xảo hợp không bị vô minh che lấp mà thoát ra nên đứa bé sinh ra đã mang những tri thức đó rồi. Nhưng một tia thì chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là biết nhiều hơn thường nhân một chút mà thôi.
Mỗi một người đều có một Thức Hải (một biển tri thức) của riêng mình do chính mình luân hồi nhiều đời nhiều kiếp góp nhặt từng chút hiểu viết về nhân sinh, vũ trụ mà thành Thức Hải được giữ lại một nơi gọi là Tâm Thức.
Cảm nhận, suy tưởng, và kiểm nghiệm Tâm Thức của mình thì sẽ có được Thần Thức. Thần Thức khi cảm nhận được điểm sáng cuối cùng trong Thức Hải thì Thần Thức lúc này chính là Tâm Thức sẽ thoát ra khỏi luân hồi, thoát ra khỏi sinh tử, vĩnh sinh bất diệt. Tu đạo không nhằm ngoài mục đích này sao?
Tìm kiếm Tâm Thức, khai mở Tâm Thức, cảm ngộ Tâm thức điều này có được dễ dàng như vậy sao? Cứ nhìn mảnh đất hình rồng đã trải qua hơn bốn ngàn năm lịch sử này đi. Đã có biết bao nền văn minh cực thịch rồi suy vong mà người đến được cảnh giới kia cũng không quá ba người. Điều này đủ thấy mức khó khăn của nó đến thế nào.
Thất sơn Thần Quyền phái, Năm Ông phái, Thái Ất Thần môn là những môn phái tu đạo lớn có bề dày hàng mấy ngàn năm. Họ là những môn phái tu đạo thoát tục, không quan tâm đến thế sự của phàm nhân nhưng những hình ảnh về họ vẫn thấp thoáng xuất hiện trong các truyền thuyết trong nhân gian như: cuộc đấu phép kinh thiên động địa giữa tà sư ngoại nhân Cao Biền Và thần Long Đỗ.Cuộc thư hùng giữa Sơn Tinh và Thuỷ Tinh hay Đức Thánh Gióng phá tan giặc Ân...đuợc phàm nhân tôn thờ.
và câu chuyện được bắt đầu từ một cậu bé mang tên Nguyễn Quang thế .
Chương 1: Địa Linh
Gò nổi xứ, Thanh Chiêm trấn, Điện Bàn phủ, Quảng Nam Dinh.
- Tí à về ăn đi cơm đi con !
Giọng một người phụ nữ ấm áp, nhu tình, mang theo tình yêu thương trìu mến vang lên giữa miền quê mộc mạc.
- vâng ạ! chờ con tí xíu nữa ...
một thằng bé khoảng 11,12 tuổi đáp lại.
- Lại chui rúc chỗ nào rồi, mau về !cả nhà đang chờ cơm kìa.
Người phụ nữ nghiêm khắc gọi.
- hì, hì.
Một chú bé nhỏ nhắn, đôi mắt tinh nghịch từ trong bụi rậm chạy ra ôm lấy mẫu thân của nó nịnh nọt.
- Mẫu thân người xem này thật là nhiều quả Sim.
Từ trong bàn tay nhỏ nhắn và xinh xắn của Quang Thế một đống quả Sim tím thẫm, chín mọng đang nằm gọn gàng trông thật đáng yêu.
Nhìn một tràng cảnh như vậy người phụ nữ chỉ biết mỉm cười, nựng lên má của nó rồi bảo
- Về ăn cơm, ông tướng!
-----------------------------------
Dòng sông Thu, một dòng rộng lớn chấp chứa trong mình bao điều kì bí. Khi dòng sông này chảy đến Vân Ly thì bỗng tách ra làm hai nhánh: Một nhánh bên phía nam chảy qua ngã Chiêm Sơn, một nhánh phía bắc chảy qua Kỳ Lam, Dinh Trận, rồi nhập lại ở An Trường thành sông chợ củi tạo nên một cù lao lớn dài khoảng hai mươi dặm (10 km), mang tên Gò Nổi. Trải qua ngàn năm dâu bể Gò nổi vẫn vậy, vẫn là cái Gò nổi lên giữa dòng sông kỳ bí
---------------------------------
.- Giang sơn của ta, ta đã trở lại ha ha ha.
Nằm dang tay, dang chân giữa một gò đất nhỏ chung quanh là các lùm cây, bốn góc của gò đất là bốn gốc Sim già cỗi Quang Thế thoả mãn nằm hương thụ. Một cảm giác thật thư thái, bất tri bất giác Quang Thế thiếp đi !
Từng luồn, từng luồn hơi đất thấm vào người cậu bé nếu nhìn kỹ những luồn hơi đất này không phải là hơi nước mà là từng luồng khí màu vàng óng ánh thật diệu kỳ! Nếu có người tu đạo đi qua thì chắc chắn rằng họ sẽ nhận ra ngay đây là thiên địa linh khí cực tinh thuần. Hiện tại Quang thế đang nằm ngủ trong một pháp trận, một pháp trận tự nhiên cực kỳ tinh xảo. Một mô đất nằm giữa bốn gốc Sim, mà bốn gốc Sim này cách nhau một khoảng hoàn chỉnh, chính xác không sai một ly nào, nếu lệch một chút thì linh khí không thể tụ lại được, đây là điều căn bản nhất để linh khí hội tụ, mà xa xa lại có bốn gốc cây lớn hơn ở bốn góc, lại cách nhau một khoảng không sai biệt, rồi lại đi về phía xa, lại theo bốn góc của mô đất nhỏ này, lại bốn gốc cây lớn hơn, cứ như thế, nếu tính luôn gốc Sim ban đầu sẽ tìm được 8 lần 4 ba mươi hai gốc cây, phân theo trật tự ban đầu của 4 bốc Sim mà thành 8 tầng. Nhưng liệu đây chỉ có 8 tầng thôi sao!vùng đất này là cái gò lớn nổi lên giữa sông.Nếu nhìn bốn góc của cái gò này, Núi ! đúng là bốn ngọn núi sừng sững cách nhau một khoảng cách kỳ diệu. Thiên nhiên, tạo vật không có gì là không thể! tầng này chồng lên tầng khác, chín lần chín tám mươi mốt lần linh khí hội tụ được nhân lên cấp số nhân, nên tại mô đất này linh khí dồn lại với mật độ cực hạn. Nếu hơn một tầng nữa thì không còn là linh khí nữa mà thành linh mạch chảy dưới lòng đất rồi. Quang Thế sau này đã tự hỏi : một pháp trận như vậy tự nhiên mà có, liệu có quá vô lý không! chỉ cần đốn ngã 1 cây trong 32 cái cây đó, hoặc tầng trong cao, tầng ngoài thấp thì hiệu quả cũng không sai biệt lắm: tức là chẳng có 1 tia linh khí chứ đừng nói đến là từng dòng . Đó là chuyện sau này Quan Thế có tri thức về pháp trận mà tự hỏi nhưng hiện tại, cậu bé cứ như thế mà nằm ngủ. Phải biết rằng linh khí là tinh hoa của trời đất người thường chỉ cần hấp thu một tia thôi cũng trở thành nhân vật kiệt xuất vì thế mà Gò Nổi được mệnh danh là đất học vì dẫu không ai có được kỳ ngộ như Quang Thế nhưng thế đất của gò nổi được bốn ngọn núi vây quanh vẫn là một cái pháp trận tụ khí nên linh khí ở đây rất dồi dào, nhiều nhân vật khoa bảng, trí thức nổi tiếng cả nước cũng là xuất thân từ vùng đất địa linh nhân kiệt này.
Last edited by thannong; 10-04-2013 at 09:58 AM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannong
Chiều bình yên, từng làn khói bếp, từng làn khói mỏng manh bay lên từ các mái nhà tranh, bịn rịn, lưu luyến, rồi mạnh mẽ lao vút lên tan biến vào hư không.
Quan Thế tỉnh dậy khi mặt trời đã ngả về chiều. Không hay không biết bản thân đã trải qua được kỳ ngộ ngàn năm mới gặp, một kỳ ngộ biết bao người mơ ước. Bản thân vẫn không có biến hoá gì nên Quan Thế cũng như mọi khi, lại mở cuộc săn lùng quả Sim trong lãnh địa của cậu.
- Hì ! một túi đầy quả Sim chín nhé, về thôi. Quan thế thầm nghĩ.
Vừa chui ra khỏi bụi rậm thì một giọng trẻ con lại vang lên.
- A! Quang Thế huynh, huynh lại trốn muội đi chơi một mình hả ? lần này thì hết trốn nhé!
- Ngọc Nhi muội, ta, ta... đâu có.
- Đâu có gì mà đâu có. Thế cả ngày nay huynh đi đâu chứ!
- Ta đến giang sơn của ta. Quang Thế kêu ngạo đáp .
- Hừ, Hừ cái gì là giang sơn, giang sơn gì... gì đó của huynh hay ho lắm sao? Lại đi chơi với giang sơn mà không thèm chơi với muội nữa chứ! hừ, hừ muội nhất định phải xem mới được, tưởng muội dễ dàng bỏ qua dễ dàng như vậy sao? hừ, hừ.
- Đại muội muội của ta à! ta không phải là không muốn cho muội đi. Nhưng muốn đến được giang sơn của ta thật khó khăn lắm đó, phải chui qua ba bụi gai không nói, rồi còn rắn, rít ẩn nấp trong đó không biết là bao nhiêu, chỉ xui xẻo một con thôi, nó cắn một phát là thôi rồi luôn đó đại muội à.
- Ta không sợ, ta nhất định phải đi!
- Thôi, thôi không nhắc chuyện này nữa. Ta có cái này cho muội nè
- Oái quả Sim. hi hi trông thật là ngon đó nha, cho muội tất à! hi cảm ơn huynh nha. Miệng nói tay giật Ngọc Nhi như chớp cướp ngay cái túi quả Sim của Quang Thế. Chạy đi!
- Ây! Sim của ta mà, trả lại đây cho ta.Quang Thế giật mình đuổi theo Ngọc Nhi
- Không trả. hi hi.
- Trả đây..
Chiều yên ả lại bị khấy động bởi tiếng reo hò của bọn trẻ.
--------------------------------------
Xưa kia có một vị vua trị vì, muốn vẽ lại một nơi thanh bình nhất trên đất nước của ông ta và một bức tranh "Một đàn chim non đang được chim mẹ che chở bên cạnh một dòng thác dữ" được chọn là bức tranh bình yên nhất. Nhưng ở đây có một bức tranh đời thường được tự nhiên khắc hoạ " Một đám trẻ nô đùa mà xa xa là một cái chợ quê ồn ào tấp nập" không chiến tranh khói lửa, người người yên ổn làm ăn buôn bán, trẻ con được thả mình trong sự hồn nhiên ngây thơ trong sáng. Đời thường mà chân thật, không màu mè, không xa xôi, phù phiếm. Đây có phải là điều mà biết bao vị quân vương chân chính mơ ước "nơi bình yên nhất thế gian".
--------------------------------------
Trước sự vòi vĩnh không buông tha của Ngọc Nhi hôm nay Quang thế bất đắt dĩ phải dẫn Ngọc Nhi tới giang sơn của nó.
- Chuyến này mấy quả Sim già, trẻ, lớn, bé gặp phải số phận đen đủi rồi. Sim ơi Sim à! ngươi đừng có trách ta nha, nữ nhân thật là khó đối phó mà. Vừa đi Quang Thế vừa lẩm bẩm, nó nghĩ ngay ra cái viễn cảnh không sáng sủa mấy của mấy gốc Sim già.
Chui qua mấy bụi rậm, mô đất nhỏ kia lại hiện ra.
- A! Sim, lại có bốn gốc thật là lớn nha.
- Há. Quang Thế thuận miệng nói theo nhưng mắt nhìn theo chân Ngọc Nhi mà thầm lo lắng mấy quả sim non.
- Ủa sao không có quả Sim nào chín hết vậy.
- Ư, hôm qua huynh đã hái hết rồi còn đâu.
- Không có Sim chín vậy hái Sim non vậy. khà khà!
- Ấy ấy đừng mà Ngọc Nhi muội, hái Sim non thì vài bữa nữa còn đâu Sim chín mà ăn chứ!
- A! quả Thù Lù nè! me đất nữa ôi ôi thật là nhiều nha! ta hái, ta hái . ha . ha. ha! không cần biết Quang Thế có đồng ý hay không, Ngọc Nhi tay phải hái, tay trái bứt, tàn sát một vùng. Quang thế chỉ biết há mồm ! chẳng kịp nói tiếng nào.
Thế là số phận mấy quả Sim non thoáng chốc được đánh đổi bằng mấy quả Thù Lù cùng vố số quả me đất. Ngọc Nhi chạy tới chạy lui luôn tay, luôn miệng tàn sát mấy cây Thù Lù, Me Đất! A ! a! thật nhiều, thật nhiều . hi. hi
- Quang thế ca ! giang sơn của huynh thật là thích đó nha! huynh cưới ta nha, ta làm hoàng hậu, huynh làm quân vương chia nhau cái giang sơn này nha! hi.. hi Nói rồi nó ngâm nga bài đồng dao.
"Trời mưa lâm thâm
Ướt nhằm bông bí
Thằng cu tuổi tý
Con út tuổi dần
Hai đứa bằng cân
Dắt nhau đi cưới..."
ha. ha. ha.
- Cướp của rồi lại hại người, còn hơn cường đạo nữa mà! Quang Thế thầm nhủ.
Last edited by thannong; 05-04-2013 at 05:43 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannong
Mưa! mấy tháng nay bầu trời duy nhất chỉ còn lại một màu sám u ám.
Mưa! những cơn mưa cứ kéo dài triền miên không dứt.
------------------------
Mùa lũ lại về trên vùng đất Gò Nổi này. Dòng nước đục ngầu vàng màu phù sa cuồn cuộn dâng cao lên đến hơn 3 Trượng (12 m) bắt đầu tràn bờ và lấp đầy những vùng trũng thấp của cánh đồng đất, mênh mông như một quy luật giản đơn của tạo hóa, người dân địa phương gọi đó là “nước bạc”. Nước chảy lênh láng trên mặt đất, len lỏi qua từng khóm cây bụi cỏ, chui tọt xuống các hang cùng hốc. Chỉ mươi phút sau, trên mặt nước bạc sóng sánh ánh vàng ấy, biết bao lũ dế đeo bám đầy trên các ngọn ớt cuối mùa đã trụi lá hay những cây bắp đang đến mùa thu hoạch để mong tìm sự sống sót. Đấy cũng là thời điểm mà bọn trẻ bắt đầu đổ ra lội nước để bắt dế.
----------------------------------------
Quang thế đứng trong nhà nhìn theo chúng bạn vui đùa, í ới giành nhau từng con dế, không buồn, không vui. Mấy tháng nay Quang Thế không ra cái mô đất mà nó gọi là giang sơn của nó, trong lòng dâng lên nỗi nhớ thương, day dứt như người tha hương rất lâu, rất lâu chưa một lần về thăm xứ sở.
Quang Thế ngơ ngơ, ngẩn ngẩn đứng nhìn đến xuất thần. Mắt thấy động nhưng tâm lại bất động, rồi một cảm giác chua xót, bứt rứt lại dâng lên mỗi lúc lại mãnh liệt.
Tại đan điền trong cơ thể của cậu bé dòng khí màu vàng óng ánh khi xưa đã tụ tập tại đây, bắt đầu di chuyển, lúc đầu dòng khí màu vàng này chậm rãi chuyển động, nhưng càng về sau mỗi lúc nó di chuyển càng nhanh hơn, hỗn loạn, không theo một quy luật nào. Những huyệt đạo trên người Quang Thế như một cái vùng trũng là nơi linh khí tập trung nhiều nhất.
Bắt đầu từ huyệt Dũng Tuyền ở dưới lòng bàn chân, linh khí tụ tập lại đây rất nhiều, rồi đến huyệt Âm Giao ở mắt cá chân, huyệt Thái Uyên giữa lòng bàn tay, các đại huyệt tại lưng, eo, mông như: huyệt Vĩ Lư tại xương cụt, huyệt Khí Hải Du, huyệt Chí Thất, Mệnh Môn, ... Quyết Âm Du, Phế Du, các huyệt vùng bụng và ngực như: huyệt Thương Khúc, Kỳ Môn...Cưu Vĩ, Đản Trung đều là nơi tụ tập của linh khí.
Lúc này cả thân mình Quang Thế nổi lên từng cái u nhọt đúng tại nơi của các huyệt đạo, một cảm giác nóng hừng hực như có như không truyền tới, nhưng vị trí các huyệt trên đầu, linh khí vẫn chưa tụ tập lại, bất quá cũng không lâu sau, gần chỗ yết hầu (huyệt Nhân Nghênh) linh khí cũng bắt đầu tụ tập, rồi nhanh chóng các huyệt phía trên như: Phong Trì, Á Môn, Nhân Trung... và cuối cùng là huyệt Bách Hội(đỉnh đầu) toàn bộ 108 huyệt đạo trong đó có 36 tử huyệt là nơi linh khí tập trung nhiều nhất, hỗn loạn nhất.
Linh khí quay cuồn trong cơ thể Quang Thế như muốn từ trong cơ thể hắn mà tìm đường thoát ra ngoài vậy. Từng cái u nhọt tại nơi các huyệt đạo hiện ra liên tiếp làm cho người ngoài nhìn vào cảm thấy thật kinh tởm. Từ từ, từ từ tại nơi miệng của những u nhọt đã bắt đầu đóng mủ.
- Bực!Một cái u nhọt nức toát ra, rồi liên tiếp - bực, bực, bực ... tất cả các u nhọt đều nức toát. Từng dòng nước mủ màu xanh pha lẫn màu máu đen chảy ra từ các u nhọt trên người Quang Thế kèm theo một mùi tanh tưởi, hôi thối xông lên.
Quang Thế vẫn đang ở trạng thái ngơ ngẩn như mất hồn lạc phách, tỉnh tỉnh, mê mê không hề hay biết. Trong đầu hắn lại hiện về vô số hình ảnh cùng thanh âm.
Xuất hiện trước tiên là một màu đen dày đặc như cõi vô minh, rồi từ trong cõi vô minh ấy, một chấm sáng nhỏ sáng lên, chấm sáng vụt qua như lưu tinh rồi biến mất để lại cho hắn một cảm giác rất thân thuộc mà xa lạ, nhưng rất nhanh một chấm sáng nữa lại xuất hiện, sáng hơn, lại vụt qua theo sau chấm sáng trước rồi biến mất, rồi một chấm sáng theo sau một chấm sáng khác, hai chấm sáng này bất đồng về độ sáng nhưng cũng vụt qua rồi biến mất, cứ như thế từng chấm sáng, từng chấm sáng, sáng lên thành từng chùm sáng, từng chùm sáng, sáng lên thành từng vùng sáng theo quỹ đạo của chấm sáng ban đầu mà vụt qua thành một dòng ánh sáng rồi biến mất vào vô minh, không gián đoạn một dòng ánh sáng theo sau một dòng ánh sáng khác cứ như thế giống như một dòng sông bắt nguồn từ vô minh, dòng sông ánh sáng này chảy qua theo một quỹ đạo thần bí rồi biến mất vào vô minh thành một vòng luân hồi không ngừng nghỉ.
Khai mở Tâm Thức! cảnh giới mà biết bao người tu đạo hằng mơ ước!
Quang thế lúc này đã như hoà mình vào dòng sông ánh sáng. Từng điểm sáng, từng điểm sáng mang đến cho hắn rất nhiều tri thức về nhân sinh, về vũ trụ, Quang Thế tham lam cảm nhận hết thảy rồi suy tưởng, rồi chiêm nghiệm với bản thân.
Không gian, thời gian như dừng lại, Quan Thế chìm đắm trong cảm giác an lạc quên đi hết thảy.
Một mảng sương mờ từ trong dòng sông ánh sáng bay lên! thoát ra khỏi thức hải. - Oanh. Một âm thanh vang lên trong đầu cậu bé rồi những hình ảnh lần lượt hiện ra. Quang Thế nhìn thấy đám bạn đang nghịch nước phía xa cùng tiếng vui đùa rất ràng chân thật ngay cả những chú dế nhỏ xíu đang run rẩy bám trên những ngọn ớt cũng nhìn thấy trong đầu rất rõ ràng.
Quang thế thấy mình bay lên trời cao, đứng trên mấy vạn thước không trung, cảm nhận ánh mặt trời nóng bỏng, nhìn xuống phía duới một vùng nước bạc mênh mông Quang Thế thấy một cái gò nổi lên giữa dòng sông rộng lớn, đây là Gò Nổi quê hương của hắn. Rồi Quang Thế thấy mình càng lúc càng bay cao, cái gò nổi càng lúc càng nhỏ lại, từ trên cao nhìn xuống Quang thế thấy được một vùng đồng bằng rộng lớn! lác sau vùng đồng bằng chỉ còn là một mảnh nhỏ, một dãy núi non trùng điệp được thay vào trong tầm mắt, dãy núi kế tiếp dãy núi, uốn lượn.
Trong tầm mắt nhãn quang mở bừng trước một đại dương xanh thẳm, mênh mông tráng lệ. Từng đàn hải âu tung cánh bay lượng trong vũ khúc triền miên của sóng nước và gió lộng thênh thang. Tinh thần Quang Thế giờ khắc này thức tỉnh trở lại, hắn giống như một người đứng xem kinh ngạc nhìn thấy mọi kỳ dị biến hóa. Đối với một đứa trẻ như Quang Thế mà nói thì căn bản vẫn có thể xác định một điều là thể xác và tinh thần mình đã thay đổi mạnh mẽ.
- Thế con! giọng của mẫu thân vang lên kéo Quang Thế trở về với hiện tại.
- Con bị làm sao vậy? sao cả người máu mủ không vậy nè!Con, con, đừng làm mẹ sợ!
- Mẹ! Quang Thế đã hoàn toàn thanh tĩnh trở lại. Một lực lượng mạnh mẽ trong cơ thể vận chuyển.- Con không sao mẹ à!, chỉ là một chút bùn đất thôi, con đi tắm rửa đây. Quan thế muốn thật nhanh tìm một nơi yên tĩnh để kiểm nghiệm tổng kết, tìm một sự lý giải thoả đáng cho những chuyện vừa xảy với mình.
- Con thật sự không sao chứ! mẫu thân của hắn vẫn lo lắng hỏi?
- Vâng ạ! con đi tắm cái đã. Nói rồi nó vụt chạy đi.
- Thằng bé bị làm sao vậy cà! mẫu thân nó nhìn theo mà lòng tràng đầy lo lắng.
Last edited by thannong; 10-04-2013 at 10:49 AM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannong
-----------------------------
Mưa không lớn nhưng cứ kéo lê thê từ sáng đến chiều, từ đầu hôm đến sớm mai.
Ông tha, bà lại không tha,
Làm ra cái lụt hai ba tháng mười.
Vào hai ba tháng mười sẽ có một cái lụt và đây là cái lụt cuối cùng trong năm. Hai câu thơ thần bí về chu kỳ luân chuyển của thời tiết được dân gian truyền qua ngàn đời đến nay vẫn đúng một cách kỳ lạ. Hai câu thơ như thấm nhuần trong nếp nghĩ, cách sinh hoạt của từng người trên mảnh đất này, gì thì gì cũng ráng chờ cho qua cái đận hai ba tháng mười, trời thôi "hành cơn lụt mỗi năm" rồi mới mần ăn.
------------------------------------------
Qua mùa lũ những thuyền buôn lại tấp nập ngược xuôi trên dòng Thu Bồn. Những con tàu đầy ắp tơ, lụa từ những bến thuyền của đất Gò Nổi xuôi theo dòng sông đổ về cửa Đại (Hội An) để rồi từ chính thương cảng này sản phẩm tơ, tằm nổi tiếng của đất Gò được thuyền buôn các nước toả đi khắp năm châu.
Trên sông, lúc này một chiếc thương thuyền có lầu, dài hơn 20 trượng (80 m), cao hơn mặt nước khoảng 2 trượng (8 m), khoan thuyền rộng lớn có thể chở sáu bảy trăm người, có hàng vạn hộc chứa sản vật, từ xa trông như một cái nhà gác. Đây là loại thuyền thường thấy của các gia tộc lớn trong vùng. Con thuyền đang nhẹ nhàng rẽ sóng hướng về Trấn Thanh Chiêm. Trên khoan chính của chiếc thuyền này, một người trung niên khoảng Tứ Tuần, đầu đội khăn đóng, áo dài, đôi mắt có thần, đang mỉm cười hài lòng nhìn về phía mạn thuyền. Đây là phụ thân của Quang Thế, Nguyễn Sán. Nguyễn Sán là đời thứ tám của Nguyễn Tộc, tư chất nhạy bén, chính trực được gia tộc tin tưởng giao trọng trách thu mua tơ, lụa trên vùng đất Gò Nổi này.
Hôm nay Quang thế theo phụ thân trở về để tiếp nhận sự giáo dục của gia tộc. Tất cả các cháu nội trai của Nguyễn tộc từ mười hai tuổi đều phải như vậy, đến khi tròn mười sáu tuổi tuỳ theo tư chất và nguyện vọng của từng cháu nội sẽ phân ra để học cách quản lý gia sản của gia tộc hoặc đi theo con đường sự nghiệp của mình nhưng luôn được sự che chở âm thầm của Nguyễn tộc.
Quang thế đứng bên mạn thuyền, đang tập trung nhìn những thuyền buồm qua lại tấp nập ở phía xa. - Xoẹt. Một âm thanh vang lên trong đầu Quang Thế và hình ảnh hiện lên rõ ràng trong đầu. Biết được phụ thân là người ở phía sau đang nhìn mình. Suy Nghĩ thật nhanh Quang Thế quay người tiến về khoan chính nơi có phụ thân hắn đang ở.
Kể từ khi khai mở tâm thức Quang Thế phát hiện mình có khả năng nhìn được rất xa và nghe được những âm thanh cho dù là rất nhỏ. Nếu có ai đó nhìn chằm chằm vào mình từ phía sau Quang Thế cũng biết được rõ ràng, khả năng ghi nhớ và phân tích sự việc cũng rất nhanh, hàng ngày nếu tập nghe và nhìn liên tục thì phạm vi nhận biết sẽ càng mở rộng. Đây là những tổng kết của hắn kể từ khi hắn trải qua biến cố kỳ lạ ấy. Với một đứa trẻ như Quang Thế tuy không biết những điều ấy là đại biểu cho cái gì, nhưng tập nghe và tập nhìn về phía xa là thú vui mới của hắn vì thế hắn mới ra mạn thuyền nhìn những con tàu ở phía xa tò mò xem bên kia họ nói cái gì và đang làm cái gì. Theo dõi người khác mà người đó không hề hay biết, điều này không phải là thú vị lắm sao!
- Thế nhi xin vấn an phụ thân. Quang thế lên tiến khi vừa đến cửa của khoan chính.
- À, Thế nhi, Phụ tử ta lại ra mạn thuyền hóng gió đi! ta thấy con có vẻ hứng thú với thuyền buồm đấy.
- Vậng ạ !
- Phụ thân những chiếc thuyền này sẽ đi tới đâu vậy? sao càng lúc lại thấy càng nhiều như vậy? Ngồi trên chiếc ghế dài bên mạn thuyền Quan Thế hỏi.
- Đây là những chiếc thương thuyền các gia tộc khác, họ thu mua tơ, tằm cùng các sản vật khác trên Gò Nổi, chở về tập trung lại ở thương cảng Hội An rồi trao đổi với các thương thuyền khác đến từ khắp mọi nơi như Miến Điện, Cao Ly, Ba Tàu, Mã Lai, Nhựt Bổn, Bồ Đào..... Con nhìn thấy thế này là nhiều nhưng mấy mươi thương thuyền thì kể là gì, tại thương cảng Hội An lúc này, con đoán thử có bao nhiêu thương thuyền không?
- Con sao biết được ạ!
- Ta cũng không đếm được có bao nhiêu chiếc nhưng có thể dùng câu "Cột buồm lô nhô như rừng tên xúm xít" để hình dung. (Câu này là của thiền sư người Ba Tàu Thích Đại Sán viết trong Hải ngoại ký sự khi ông ta mô tả về thương cảng Hội An).
- Nhiều như vậy sao?
- Con sẽ có cơ hội nhìn thấy tận mắt mà!
- Vâng, thưa cha.
- Thế nhi, con có biết người trưởng thành là người thế nào không?
- Người trưởng thành là người lớn ạ!
- Không phải, người lớn chỉ là người nhiều tuổi mà thôi. Còn người trưởng thành là người có hiểu biết về đối nhân xử thế, khôn ngoan, tự trọng và biết yêu quê cha đất tổ. Con có hiểu ý ta nói không?.
- Có ạ. Có phải ý cha là những người không biết đối nhân xử thế, ngu ngốc, không biết tự trọng, không biết yêu quê cha đất tổ chỉ là những người nhiều tuổi mà thôi, phải không cha.
- Uh, chỉ là một đám người nhiều tuổi mà thôi. Nguyễn Sán hài lòng nhìn nhi tử của mình.
Mười hai tuổi, cái tuổi không lớn không nhỏ nhưng đã bắt đầu hình thành nhân cách, nếu không uốn nắn ngay từ bây giờ qua vài năm nữa thì đã không kịp rồi.
Dạy con từ thuở còn thơ
Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về.
Đây là lý do mà Cháu nội trai của Nguyễn tộc từ mười hai tuổi phải trải qua sự giáo dục của Gia tộc.
- Con muốn thành loại người nào? Nguyễn Sán hỏi nhi tử của mình.
- Con muốn làm người trưởng thành, không muốn làm người nhiều tuổi.
- Tại sao?
- Con muốn được giống như cha, như các thúc phụ (Ông chú), các bá phụ (Ông bác). Bởi vì con biết Cha, các thúc phụ(ông chú), các Bá phụ (Ông bác) không phải là loại người nhiều tuổi.
- Ha, ha, ha. Nguyễn Sán cười vang. Đã là nam nhân của Nguyễn tộc sao lại là loại người nhiều tuổi để rồi chết đi ở một xó xỉnh nào đó, không ai hay, không ai biết người đó đã tồn tại được cơ chứ. ha, ha, ha, được lắm con trai.
- Được rồi, được rồi! không nói chuyện cao xa nữa! Nguyễn Sán nghiêm giọng lại nói.
- Thế nhi, lần này về Nguyễn gia trang con phải gắng sức học tập nhất là khi không có Cha và Mẹ ở bên. Phải biết vâng lời các thúc phụ (Ông Chú), các bá phụ (ông bác) vì họ là những người đáng kính, có biết không?
- Vâng ạ. Quang thế đáp.
(về cách xưng hô trong truyện vì do ảnh hưởng quá nặng của kiếm hiệp và tiên hiệp bên Ba Tàu nên ta phải dùng cách xưng hô bên đó để độc giả không cảm thấy khó chịu. Ta chỉ xen được mỗi chữ cha và cháu nội trai thôi mấy chữ khác ta để trong ngoặc vậy, nhưng lúc được lúc không, muốn thay được toàn bộ để độc giả chấp nhận chắc khó lắm thay, nhưng xen được thì cứ xen được chừng nào hay chừng ấy. Mong rằng các viết truyện gia của chúng ta đồng với quang điểm này, dần dần thay đổi để có thể thoát hẳn ảnh hưởng của truyện Ba Tàu.)
Last edited by thannong; 12-04-2013 at 08:01 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của thannong