Tiêu Nhiên sinh ra trong một gia đình khá giả. Bố hắn là con nhà nhàu nhất nhì Trung Quốc, mẹ thì khôn lọt vành.
Năm Tiêu Nhiên 9 tuổi, có lão già chưởng môn Thánh Cực Môn (cả môn phái có mình lão) tìm đến nhà đòi nhận làm để tử. Sau một quá trình tu luyện và ăn kỳ trân dị bảo như ăn bim bim, Tiêu Nhiên đã đến được Đại Thừa Kỳ, ngoài ra còn có sức mạnh Băng và Hỏa. Khi Tiêu Nhiên võ công tuyệt đỉnh thì về nhà, vào đại hoc.
Tại đây Tiêu Nhiên cùng phòng với Mắt Kính , Kim Cương và Hầu Tử. Trong thời gian học Đại học Tiêu Nhiên "xxx" được một em ngoại quốc và một em Trung Quốc tuyệt đẹp. Mắt Kính vốn là thiếu chủ của Thục Sơn Kiếm Phái, nhờ Tiêu Nhiên võ công vô thượng đẩy thực lực của Mắt Kính lên, đồng thời đưa Kim Cương và Hầu Tử vào môn phái trở thành cao thủ với nhiều trò quậy tung trời
Tiêu Nhiên tìm được Tiên Phủ thu hoạch vô số pháp quyết và bảo vật
Đưa em ngoại quốc về nhà, gây gổ với nhà em rồi bỏ em lại đó
Giáo Đình và Tu Chân Giới đánh nhau , do Tu Chân Giới thực lực quá kém nên Tiêu Nhiên qua Châu Âu liên kết với Huyết Tộc để chống lại Giáo Đình. Ở đây thu nạp được một thằng đệ Huyết Tộc và ba thằng đệ Lang Tộc . Đưa ba thằng đó thực lực tăng mạnh ....
Sau khi dẹp Giáo Đình và đưa gia tộc nhà mình trở thành vô địch, Tiêu Nhiên quyết định dẫn đệ tử đi tìm Tu Chân Giới ngoài Địa Cầu (do Địa Cầu linh khí kém nên hàng tỉ năm trước Tu Chân Giới đã đi tìm tinh cầu mới).
Tại Tu Chân Giới, Tiêu Nhiên thực lực đã là Cửu Thiên Huyền Tiên, vô đối. Bắt đầu kiếm tiền, lừa đảo, trộm cắp để trở thành một đại gia và lập ra môn phái Thánh Cực Môn. Sau đó phi thăng lên tiên giới …
Mới đọc đến thế nên tóm tắt truyện để anh em tham khảo. Truyện này còn dài dài. Nhận xét về truyện này chỉ có 3 từ “Cực kỳ hay”.
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 1: Lưu manh xuất thế Người dịch: Davidvilla
Đêm đã khuya, đồng hồ vừa chầm chậm điểm qua 12 giờ, xung quanh thành phố đã yên ắng. Nhưng tối nay, tại khoa sản bệnh viện vẫn còn rất náo nhiệt.
Một người đàn ông không hẳn đã khôi ngô, trong miệng ngậm điếu thuốc bồn chồn đi qua đi lại.
“Sao đến bay giờ vẫn còn chưa sinh?”
Người đàn ông vừa tự hỏi vừa đi qua đi lại hết bên này đến bên kia.
Hắn ở địa phương này cũng có một chút danh tiếng. Hắn họ Tiêu tên Dịch, nghe đồn hắn vốn là người thừa kế của một đại gia tộc, nhưng bởi vì cùng trưởng bối bất đồng quan điểm (chủ yếu là vấn đề hôn sự) nên hắn đã mang theo người yêu và nă người khác rời gia tộc.
Sau khi tới địa phương này, hắn mở một công ty nhỏ, trải qua vài năm bôn ba, coi như cũng có chút thành tích. Mà sau một năm thành lập công ty, hắn cũng đã cưới cô gái mà hắn mang theo làm vợ.
Vợ hắn tên là Lý Thiến, một hoa khôi tại trường hắn học lúc bấy giờ. Nàng có rất nhiều nam sinh theo đuổi, tán tỉnh, nhưng chẳng biết tại sao nàng lại chọn Tiêu Dịch, một nam sinh không hề tuấn tú chút nào. Nàng từng nói: “Hắn có thể lưu manh, nhưng ta không hiểu nổi tại sai mình sao lại thích hắn nữa”.
Hai vợ chồng có một cuộc sống rất đầm ấm. Nhưng công ty ngày một lớn mạnh, Tiêu Dịch càng ngày càng ít ở nhà, Lý Thiến ở nhà không phải làm gì, chơi với chú chó nhỏ đặt tên là Kiền, hôm nay sắp sinh con nên hai người họ hết sức vui sướng.
Theo tiếng thét thảm thiết của Lý Thiến, trong phòng đẻ truyền ra tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc chói tai, dai dẳng, như thể một nhân vật làm cho tam giới đều khiếp sợ, cứ như vậy chào đời.
“Chúc mừng Tiêu lão bản, là một công tử”
Đứa trẻ khóc vài tiếng rồi nín. Một đôi mắt nhỏ khẽ ngước nhìn xung quanh trông rất đáng yêu.
Tiêu Dịch nhìn con trai mình trong lòng xúc động không nói lên lời “Ta cũng đã có con rồi”
Trên giường bệnh Lý Thiến vẫn còn yếu, mặt trắng bệch đầy mồ hôi, nhưng không thể che được những nét gợi cảm.
Nàng nhận lại đứa con từ tay cô y tá, mỉm cười nhìn đức lang quân nói
“Dịch, chúng ta đặt tên cho nó một cái tên đi”
“A, hết thảy đều thuận theo tự nhiên, ta đặt tên là Tiêu Nhiên đi”
Nhìn hai mẫu tử từ từ nhắm mắt, Tiêu Dịch cũng chậm chậm bước ra ngoài.
Tại một trang viên rất lớn, chung quanh đều là bảo tiêu tuần tra, trong phòng của toà biệt thự trung tâm có một trung niên trông vẫn còn khá trẻ, khuôn mặt trông thập phần uy vũ, nếu có người nhìn thấy trung niên kia, tuyệt đối giật mình nhận ra rằng, hắn là chủ tịch của Thiên Long Tập Đoàn, Tiêu Lâm Long, một người có tài sản ước tính lên đến vạn ức mỹ kim, một nhân vật mà ở đô thành có thể hô phong hoán vũ.
Năm ấy Tiêu Dịch đã nói: “Ba, ta chuẩn bị cùng Lý Thiến kết hôn”
“Dịch nhi, vốn ta không muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân của ngươi, nhưng chúng ta là một đại gia tộc, người ngươi lấy cũng phải môn đăng hộ đối, hơn nữa bây giờ trong nhà, gia gia ngươi cùng đại bá hy vọng ngươi cùng Lưu gia Đại Tiểu thư kết hôn, ngươi biết, gia gia đã nói ra miệng rồi thì tuyệt đối sẽ không thay đổi. Lưu gia cũng chỉ có một đứa con gái, là người thừa kế của dòng họ Lưu, hơn nữa lại rất đẹp, đến lúc đó ngươi cưới nó, chúng ta hai nhà liên hợp đứng lên, thử hỏi tại Trung Quốc còn có ai là đối thủ. Ngươi cũng đừng nên trách bọn họ, bọn họ cũng đều là vì gia tộc mà suy nghĩ, sau này ta không muốn ngươi nhắc đến việc kết hôn với người khác nữa, ngươi đưa cho Lý Thiến một ít tiền rồi bảo nàng đi đi.
“Ba, nhưng chính là con thích nàng…”
“Đừng nói nữa, ngươi đi xuống đi, hy vọng qua một thời gian ngươi sẽ quên thôi.”
Tiêu Dịch uể oải đi về biệt thự của hắn. Lý Thiến đón hắn ở cửa, thẹn thùng hỏi:
“Dịch, ngươi đã hỏi xong chưa? Ba ngươi nói thế nào?”
“Ngươi nghĩ chuyện của chúng ta khó khăn vậy sao? Mặc dù ta lớn lên rất tuấn tú, nhưng nhan sắc ngươi cũng hoa nhường nguyệt thẹn có tiếng, haha...” Tiêu Dịch trấn an tinh thần Lý Thiến.
“Ngươi đúng là lưu manh, mỗi lần trả lời ta đều không hề đứng đắn”
“Thiến, tin tưởng ta, ta tuyệt đối sẽ lấy ngươi”. Nói xong, nhẹ nhàng ôm Lý Thiến vào lòng.
Rốt cục, trong thời khắc này, Tiêu Dịch đã có quyết định
“Thiến, thu thập những vật dụng đơn giản. chúng ta ngày mai rời khỏi đây đi du lịch”
“Ngươi nghĩ như thế nào lại đi du lịch lúc này”
“Hắc hắc, chẳng nhẽ ngươi không muốn kết hôn sao”
“Muốn a, chính là…”
“Đừng nói nữa, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
“Đã 6 năm trôi qua, không biết ba mẹ có khoẻ hay không?” Tiêu Dịch nghĩ, nhìn 2 mẹ con nằm trên giường, một cảm xúc ấm áp xuất hiện trong tim.
Lúc này, tiếng khóc của đứa con làm cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Nhìn con mình, một niềm tự hào tràn ngập trong lòng.
Tiêu Dịch ôm lấy đứa nhỏ nói: “Nhìn ngươi nhỏ tuổi như vậy mà da đã vàng khè, sau này lớn lên làm ăn gì được chứ. Không được, sau này ta phải tự thân trông nom giáo dục ngươi.” (Vì lẽ đó mà sau này mỗi ngày hắn ở bên con mấy giờ liền, sau này tính cách lưu manh đó đã ảnh hưởng đến số mệnh của đứa trẻ rất nhiều)
“Tiêu Nhiên, lại lén đi chơi, ngươi ra đây cho ta! Xem ta như thế nào thu thập ngươi đây.”
“Dịch, nó còn nhỏ, đi ra ngoài cũng chẳng làm gì, ngươi khi còn bé cũng như vậy mà”
Nói xong, nắm lấy eo Tiêu Dịch nhéo một cái xoay tròn 180 độ
“A” Một tiếng hét thảm thiết truyền đi, âm thanh vang thật lâu.
Tiêu Nhiên nghĩ thầm, “Vẫn là mụ mụ đối với ta tốt nhất”
“Ai bảo ngươi đối với con mình hung dữ, Tiêu Nhiên, lại đây, đi đọc sách với mụ mụ, hôm nay ta sẽ kiểm tra ngươi 300 chữ Đường thi, 1000 từ vựng tiếng Anh, còn có…”
Tiêu Nhiên ở phía sau nghe được chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất nghĩ thầm “Lần sau đi với Ba còn tốt hơn, đàn bà dịu dàng thật đáng sợ”
(lúc này nhân vật chính mới có 4 tuổi mà đã giác ngộ suy nghĩ kiểu này, cung hỉ cung hỉ)
Cùng thời điểm Tiêu Dịch hét lên, tại một ngôi nhà ở gần đó, một đứa bé hỏi mụ mụ của nó:
“Mụ Mụ, người kia hắn bị làm sao vậy?”
“Ngươi không nghe mẹ con nó nói với nhau sao, làm chuyện xấu, cho nên bị trời phạt. Cho nên sau này ngươi nhất định phải nghe lời, không được làm chuyện xấu, nghe chưa?”
“Ân, ta nhất định sẽ nghe lời mà”
“Mụ Mụ, hắn rất đáng thương, bị trừng phạt nhất định không được ăn cơm. Ta có thể cùng Kiệt Khắc mua một ít bánh ngọt đem cho hắn không?
“Con thật đáng yêu, nhỏ như vậy đã biết giúp đỡ người khác. Đợi lát nữa Mụ Mụ sẽ cho mấy đứa nhỏ ngươi đi mua nha.”
“Tốt lắm, ta cùng Kiệt Khắc cùng đi. Kiệt Khắc tới đây, ta và ngươi đi mua bánh”.
Chỉ thấy trong viện, một cậu bé và một chú chim non đang nô đùa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 2: Thu Đồ Đệ Người dịch: Davidvilla
Nháy mắt, Tiêu Nhiên đã tròn sáu tuổi.
“Tiêu Nhiên, dậy đi, hôm nay là ngày đi học đầu tiên, nếu đén muộn, sư phụ không những sẽ đánh đòn, còn phạt ngươi chép bài, không cho ngươi ăn cơm, còn… (có một người thầy như vậy thật sao?)
Tiêu Nhiên giật mình tỉnh dậy khi nghe những lời đó.
“Cái gì, không cho ta ăn cơm”
Hắn vội vàng thay áo đi theo Mụ Mụ đến trường.
Chỉ thấy trường học phía xa xa, khắp nơi đều là những đứa nhỏ lần đầu đi học. Ai bảo đây là trường tiểu học có uy tín, lại tốt nhất, cho nên con cái những nhà có tiền, có quyền thế đều chọn nơi đây để gửi gắm con em mình.
Tiêu Nhiên cùng Mụ Mụ đi tới bàn tuyển sinh hỏi:
“Xin hỏi, lớp một đi học ở đâu ạ?”
Lúc này, một người hơn hai mươi tuổi, trông còn trẻ đi tới, “Ta là thầy giáo lớp một, ta sẽ dẫn các ngươi đi”
Nữ sư phụ đem bọn trẻ đến phòng học, vừa định đi thì Lý Thiến với Tiêu Nhiên đi đến.
“Còn không cảm ơn sư phụ”
“Vâng, cảm ơn sư phụ dẫn đường, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”, nữ sư phụ tò mò hỏi.
“Sư phụ mặt mũi rất xinh xắn, tại sao bộ ngực lại nhỏ vậy?”
Nữ sư phụ nghe xong, mặt đỏ bừng chạy vội ra ngoài. Lý Thiến nhéo lỗ tai của con: ”Ai dạy cho ngươi ăn nói kiểu đó hả?”
“Ba Ba mỗi lần xem TV đều nói như vậy mà.” Tiêu Nhiên uỷ khuất nói.
“Tiêu Dịch, ngươi dám làm hư con mình, xem ta trị ngươi như thế nào.” Lý Thiến lầm bầm trong miệng.
Thời khắc Tiêu Nhiên đi học bắt đầu như vậy.
Trong một dãy núi cao, khắp nơi đều là rừng cây rậm rạp, ở phía sâu trong đó có thể nhìn thấy được rất nhiều những sinh vật nhỏ đang nô đùa. Tại nơi thâm sơn cùng cốc (truyền thuyết là nơi cấm địa, cho tới bây giờ không có người nào dám bước chân vào, mọi người chỉ dám đi ngoài bìa rừng rồi quay ngược trở ra) nếu có người đi đến nơi đây, sẽ thấy, nguyên là ở giữa rừng, cảnh sắc tươi đẹp hơn bên ngoài rất nhiều. Cây cối hoa cỏ đều là những loại quý hiếm, mọc rải rác trên một mảnh đất bằng phẳng, chính giữa mảnh đất giữa là một cái hồ nước, bốn mùa ngập tràn lãnh khí. Không ai biết đến chỗ này âm u lạnh lẽo như thế nào, nhưng bên cạnh hồ có một căn nhà nhỏ, kỳ quái là căn nhà lại nằm ở nơi đây. Nếu đến gần sẽ thấy ngôi nhà nhỏ này như đang lơ lửng trên mặt đất.
Một lão nhân ngồi trong phòng than thở: “Rốt cuộc làm thế nào để thu nhận đồ đệ đây”
Tiêu Nhiên đã học tiểu học được ba năm. Bởi vì từ nhỏ đã được “rèn luyện” nên hắn đã sớm có kiến thức cơ bản, học rất tốt, không ít người còn tưởng hắn là học sinh lớp năm, lớp sáu.
Tan học, Tiêu Nhiên đi một mình trên đường về nhà, nghĩ đến bữa cơm tối hôm nay có ăn ưa thích là trân trâu, bất giác chân bước nhanh thoăn thoắt.
Đang đi, nó chợt thấy ở bên đường có một lão đầu, tóc tai bù xù hôi hám, da bọc xương đang ngồi, đôi mắt như thất thần, vậy mà thỉnh thoảng trong mắt như loé lên ánh tinh quang, phảng phất có thể nhìn thấu tâm can người khác vậy.
Tiêu Nhiên không kìm chế được, bước đến chỗ lão đầu kia hỏi:
“Người bị lạc à? Sao không đi về nhà!”
Lão đầu nhìn hắn không nói gì, nhưng cặp mắt kia phảng phất như đang soi thấu hắn, làm cho người ta có cảm giác không thể tránh né.
“Có phải người đói bụng không? Ta trên người còn một ít tiền lẻ này.” Nói xong, Tiêu Nhiên từ trong người lấy ra một ít tiền lẻ phòng thân đưa ra.
Lão đầu vẫn không đưa tay ra nhận, chỉ nhìn Tiêu Nhiên chằm chặp.
“Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ta tên Tiêu Nhiên, chín tuổi”
“Ngươi có muốn học võ công không?”
“Không muốn”
“Tại sao?”
“Học võ công thì không có thời gian đi chơi, còn không thể đi mua đồ ăn ngon nữa.”
“Gia gia có rất nhiều tử quả ngon lành, bên ngoài không bán, ngươi có muốn ăn không?”
“Muốn”
“Vậy đi theo gia gia”
“Không được, ta phải về nhà, trở về muộn, món trân trâu sẽ bị Ba Ba ăn hết. Hơn nữa, nếu ngươi gạt ta thì sao, tử quả ta còn chưa được ăn, có phải là hại ta không.” Tiêu Nhiên hỏi vặn lại.
Lão đầu cười, từ trong lòng lấy ra hai quả màu xanh lam, giống như quả hồng, để trước con mắt tròn xoe của Tiêu Nhiên nói “Loại quả này tiểu tử đã gặp qua chưa?”
“Chưa gặp bao giờ” Tiêu Nhiên lắc đầu.
“Vậy ngươi nếm thử đi, xem có ngon hơn những loại quả trước kia ngươi hay ăn không”
Tiêu Nhiên bán tín bán nghi nhận lấy rồi đưa lên miệng cắn một miếng nhỏ. Chất lỏng ngọt lịm bên trong như có linh tính trôi xuống yết hầu, tan trong miệng, chỉ để lại mùi thơm ngát cùng hương vị ngọt ngào. Đột nhiên, Tiêu Nhiên cảm giác như có một đạo hàn khí xuất hiện trong bụng, sau đó tản nhanh ra khắp cơ thể. Nhất thời, toàn thân cảm thấy thư thái, nhẹ nhõm, mọi đói khát mệt mỏi tan biến đi đâu hết.
Tiêu Nhiên không nín nổi tò mò nhìn lại quả màu đỏ trên tay, chậm rãi cắn thêm một miếng nữa.
Nếu là người tu chân nhìn thấy quả này, nhất định sẽ ngạc nhiên vì nó tên là “Băng Linh Quả”. Băng Linh Quả sinh trưởng tại nơi cực hàn, trăm năm kết quả một lần, mỗi lần chỉ cho có chín quả. Truyền thuyết nói Băng Linh Quả không những có thể trị độc, hơn nữa người ăn vào sẽ được dịch cân tẩy tuỷ, tăng hàng trăm năm tu vi nội lực, nó được ví như là một thánh phẩm; Hôm nay được một tiểu hài tử ăn giống như kẹo, chẳng biết có bao nhiêu người tức chết.
Tiêu Nhiên nhìn lão đầu, con mắt bắt đầu sáng lên, mở to, bất giác nước dãi từ trong miệng chảy ra, tựa hồ như lão nhân kia so với mỹ vị vừa ăn đều giống nhau.
“Thế nào, cùng đi với ta chứ?”
“Ta rất muốn cùng đi với lão, nhưng nếu về muộn Mụ Mụ sẽ mắng ta a!” Tiêu Nhiên cung kính nói.
“Không có gì, ta và ngươi cùng về, nói với Mụ Mụ của ngươi.”
Tiêu Nhiên cao hứng nhảy dựng lên, kéo lão đầu nhằm hướng nhà chạy như bay, tốc độ nhanh gấp nhiều ngày thường.
Lý Thiến đang ngồi trên ghế Salon, vừa xem TV, vừa ăn hoa quả. Cửa nhà đột nhiên mở, nhìn con mình lôi kéo một người trông như khất cái vọt tới trước mặt.
“A, con đang làm chuyện tốt à, nhưng ngươi cũng không nhất thiết đem tên này vào nhà a. Trong phòng bếp hiện còn một ít bánh ngọt, ngươi mang cho lão… Tiên sinh đi, rồi đưa hắn ra ngoài thôi”
“Mụ, không phải thế, lão đầu này là…”
“Bảo ngươi đi, ngươi còn đứng đó làm gì!”. Không đợi con mình nói xong, Lý Thiến mắng.
Lý Thiến đánh giá cẩn thận lão đầu trước mặt rồi nói:
“Vị lão tiên sinh này, ta xem ngươi thân thể bây giờ vẫn còn khoẻ mạnh, đi lang thang ngoài đường nhặt… bánh làm gì, sao không về nhà an hưởng tuổi già!”
“Ta không phải tên khất cái, ta…” Lão đầu định cải chính.
"Hảo hảo, ta biết ngươi không phải tên khất cái, ngươi nhất định là lỡ độ đường, nghe lời ngươi khẩu âm không giống là người địa phương, có phải là bị trộm hết hành lý không, ra bên ngoài không có tiền thì phiền toái lắm a, ở đây có hai mươi đồng tiền, ngươi lấy đi gọi điện thoại gọi ngươi người nhà tới đón ngươi đi. " Nói rồi, móc ví lấy tiền ra, đưa cho lão đầu.
Thấy lão không nhận, lại nói tiếp
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 3: Thu Đồ Đệ (2) Người dịch: Davidvilla
"Được được, ta biết ngươi không phải tên khất cái, ngươi nhất định là bị lạc đường đúng không?. Nghe lời ngươi khẩu âm không giống là người địa phương này, có phải bị trộm hết hành lý a, giờ không còn gì ra ngoài cũng có chút phiền toái, đây có hai mươi đồng tiền, ngươi lấy đi gọi điện thoại gọi người nhà tới đón ngươi đi. " Nói rồi, từ trong ví lấy tiền ra, đưa cho lão đầu. Thấy lão đầu không nhận, lại nói:
"Cầm đi, ta không có ý gì đâu, cầm đi chứ, chẳng nhẽ từng này chưa đủ sao, có phải quá ít không? Được, cho ngươi năm mươi đồng, ngươi bằng lòng đi đi nha! "
Lão đầu tức giận thầm nhủ "Ta chỉ có một tấm lòng, mong thu được một đồ đệ, hôm nay đến đây lại trở thành tên khất cái, chẳng nhẽ ta không thể tìm được đồ đệ sao? Nghĩ đến đó nước mắt chảy nhanh xuống.
"Ta nói, lão nhân gia, ngươi đừng gấp gáp. Bây giờ, theo ta thấy người tốt cũng không nhiều đâu, ngươi cầm lấy đi nha, về nhà đi thôi, ngươi một thân một mình bên ngoài cũng không dễ dàng gì."
Lão đầu bây giờ khóc không ra nước mắt, muốn nói mà không nói được.
Lúc này, Tiêu Nhiên từ phòng bếp đem theo đồ ăn đem ra, nói với Lý Thiến:
"Mụ, lão không phải tên khất cái, ta dẫn hắn quay lại là chuẩn bị nói với ba mụ, ta muốn đi đến chỗ lão đầu ăn tử quả. "
"Cái gì! " Lý Thiến sợ hãi than.
Rồi quay về lão đầu mắng:
"Ta xem bộ dạng ngươi như vậy, không nghĩ tới ngươi lại đi gạt trẻ con. Ta đã đoán ngay mục đích từ đầu ngươi tới, biết ta là ai không? Ta chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi là ngươi xong đời. Con, mau trở về phòng đi, gọi điện thoại cho Ba ngươi về, gọi luôn cho cảnh sát nữa. Ngươi còn đứng đó làm gì a, mau đi nhanh lên."
Nói xong, xoay người cầm bình hoa trên bàn đứng lên, cảnh giác nhìn lão đầu, nói:
"Ngươi đừng qua đây, ta đã luyện qua công phu rồi, ta chỉ cần đánh ngươi hai chiêu là ngươi lăn quay ra đó" đồng thời, hai tay không ngừng múa may.
Vừa dứt lời, đang tính đem bình hoa ném về phía lão đầu, đột nhiên phát hiện trong tay bình hoa không thấy đâu hết. Nhìn lại, trong tay lão nhân kia không phải chính là bình hoa mình vừa mới cầm sao?
"Ngươi muốn làm gì, sao ngươi lại đi ăn trộm bình hoa của nhà ta, mau trả lại ta, nếu không khi cảnh sát tới, cẩn thận ngươi không xong với ta đâu."
Sau một hồi liến thoắng, chỉ thấy lão đầu sắc mặt biến đổi. "A, so với độ kiếp thì tâm kiếp mới thật là khó chịu. " Lão đầu nghĩ thầm.
"Xin ngươi không nên hiểu lầm, ta không phải người xấu, ta tới là có mục đích." Lão đầu nói.
"Có mục đích, cái gì mục đích, ngươi muốn tiền, ta đem tiền cho ngươi là được."
"Ta không cần tiền"
"Không cần tiền, vậy ngươi muốn cái gì, không phải là muốn nhan sắc của ta sao. Đừng có như vậy, ta kỳ thật có bệnh, bệnh trầm trọng, không có khả năng đâu" Lý Thiến sợ hãi nói.
"Ta không phải muốn ngươi, ta chỉ muốn thu đồ đệ" Lão đầu phẫn nộ gầm lên.
"Thu đồ đệ, cái gì đồ đệ, có phải lão đang nói về Tiêu Nhiên không. Lão đại gia à, nhà của ta Tiêu Nhiên còn nhỏ, vắt mũi chưa sạch. Hay là ngươi chờ hai năm sau, cho Tiêu Nhiên trưởng thành rồi ngươi thu nó làm đồ đệ. " Lý Thiến nghĩ thầm, nhưng thâm tâm lại vẽ ra viễn cảnh:
Bên trong một căn nhà đổ nát, có một già một trẻ quần áo nhơ nhớp ngồi ở góc tường. Chỉ thấy lão nói với tiểu đồ đệ "Hắc hắc, đồ đệ, xem cô gái kia thế nào, ngực to quá."
Tiểu tử nói "Không được, người xem kìa, cô gái ở bên kia đường dáng người đẹp hơn, mông tròn hơn a." Nói xong cười cười khả ố.
Lý Thiến nghĩ vậy, rồi tự nhủ: "Muốn chúng ta giao Tiêu Nhiên cho ngươi làm đồ đệ, nhìn ngươi không ra bộ dạng gì, hình dáng thô kệch, sau này nếu Tiêu Nhiên biến thành một người như vậy thì sao! Ôi, tốt nhất đừng nghĩ. "
Lúc này cửa mở, Tiêu Dịch phi vọt đến, hướng về Lý Thiến nói:
"Ngươi không sao chớ, người kia có gây bất lợi gì cho ngươi không, con chúng ta đâu?"
"Không có việc gì, ta hiểu lầm, hắn nói mục đích là muốn thu con của chúng ta làm đồ đệ, nhưng ta không đáp ứng, xem hắn chẳng ra bộ dạng gì." Lý Thiến nhỏ giọng nói.
Lão đầu thấy nam chủ nhân rốt cục đã về, đột nhiên có ý nghĩ muốn xông lên ôm lấy Tiêu Dịch khóc rống một hồi thật xúc động. "Đàn bà quả nhiên không phải là động vật biết phân biệt lý lẽ"
"Bần đạo pháp danh Cửu Huyễn Chân Nhân, là Thánh Cực Đại chưởng môn (kỳ thật toàn môn phái hắn chỉ có một người là hắn, huynh đệ muội tất cả cũng chỉ là hắn). Ba mươi năm trước, bần đạo tu đạo đã có thành tựu, tính muốn thu đồ đệ là con các ngươi, Tiêu Nhiên. Vì vậy lớn mật tới cửa, mong các ngươi có thể cho phép ta thu hắn làm đệ tử nhập môn." Lão đầu giới thiệu.
"Thánh Cực môn, ta đã nghe qua bao giờ chưa nhỉ?" Tiêu Dịch lầm bầm lầu bầu nói.
"A. Chẳng lẻ Thánh Cực môn chính là môn phái Tu Chân Giới thần bí?" (tại sao Tiêu Dịch lại biết có Thánh vực môn, hắn dù sao cũng là thiếu gia của một đại gia tộc, dù ít nhiều cũng đã nghe đồn về Tu Chân Giới! )
"A a, không dám, đó là đồng đạo nói như vậy" Lão đầu tự hào nói.
"Đạo trưởng khiêm nhường rồi, xin hỏi nếu con ta đi cùng ngươi, bao lâu có thể quay về."
"Bổn môn thu đồ đệ, chỉ cần hai mươi năm thời gian, thời gian còn lại đều phải dựa vào chính bản thân tu luyện."
"Hai mươi năm, phải có hai mươi năm không thấy được con mình. " Tiêu Dịch lầm bầm lầu bầu nói.
"Kỳ thật tiểu đồ (còn chưa đáp ứng ngươi, ngươi tựu tự nhận là tiểu đồ, thật là mặt dầy) không cần hai mươi năm, hắn đã ăn hai quả Băng Linh Quả, đã có gần hai trăm năm tu vi, theo ta thấy nhiều nhất mười lăm năm là đủ rồi. " Lão đầu tự hào nói tiếp.
"Ngươi nói là, Tiêu Nhiên nhà ta đã ăn hai quả cái gì? " Lý Thiến hỏi.
"Đúng vậy, mụ mụ, lão nhân kia cho ta hai quả rất ngon, ta từ trước đến giờ chưa từng ăn loại quả nào ngon như vậy. " Tiêu Nhiên nói.
"Ngươi có rất nhiều loại quả kia phải không? " Lý Thiến nhìn lão đầu
"Băng Linh Quả ta không có nhiều lắm, chỉ có vài quả thôi! "
"A, chỉ có vài quả thôi a, sau này con ta sẽ làm sao? "
"Ta còn có các loại thánh quả khác, còn có linh dược, và nhiều loại trân quý khác." Lão đầu nói xong, kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
"Kỳ thật, muốn chúng ta giao Tiêu Nhiên cho ngươi làm đồ đệ cũng không phải không được. Bất quá ngươi cũng biết, hắn đi theo ngươi, chúng ta hai vợ chồng sẽ có vài chục năm không thấy được con mình, ngươi nói đúng hay không? " Nói xong, Lý Thiến làm ra bộ mặt khó khăn tức cười. Tiêu Dịch ở bên cạnh nhìn thấy không khỏi nghĩ, đang định âm thầm tính cách khẩn cầu lão nhân kia, nhưng chỉ cần Lý Thiến lộ ra vẻ mặt nầy thì hiểu ý ngay, hơn nữa tuyệt đối cơ hội thành công nhiều nên để mặc vợ ỷ ôi.
"Chúng ta đây vợ chồng vài chục năm không thấy được con mình có phải là rất thương tâm không? "
"Con chúng ta nhìn thấy chúng ta thương tâm, hắn cũng sẽ rất thương tâm a?"
"Nếu ngươi là sư phó của con ta, hẳn ngươi sẽ không vui khi thấy đệ tử của ngươi thương tâm a? "
"Nếu như con chúng ta sớm quay lại ngày nào, có phải chúng ta sẽ rất vui vẻ ngày đó, ngươi nói đúng hay không a? "
"Chúng ta muốn con mình sớm quay lại có phải đợi đến khi tu vi của nó đạt tới tiêu chuẩn của ngươi mới có thể xuống núi a? "
"Ngươi không muốn nhìn thấy con chúng ta thương tâm có phải là khó lòng đề cao tu vi của hắn a? "
"Ngươi cũng biết nếu bình thường tu luyện, tu vi tăng trưởng chính là rất chậm a? "
"Ngươi sở hữu nhiều như vậy linh dược, vì chúng ta làm cho con mình tăng trưởng tu vi mau chút, cho hắn ăn nhiều chút a? "
"Được được được…"
"Như vậy đi, con chúng ta sau này cùng ngươi trở về, mỗi ngày ít nhất ngươi cấp cho hắn cật một viên linh dược, ngươi nói có được hay không? "
"Được"
"Tốt lắm, để chúng ta chuẩn bị, một tháng sau ngươi đến đưa hắn đi."
"Được, được, được"
Lão đầu cứ như vậy hồ đồ đem linh đan dược phẩm mà môn phái tích luỹ mấy ngàn năm cho đi.
…
"Cái gì lễ ra mắt a? Ngươi nghĩ thế nào vậy, đạo trưởng có thể thu con chúng làm đồ đệ là bởi nó có thiên phú tu luyện. Đạo trưởng đức cao vọng trọng đâu nghĩ đến cho con mình một cái gì gọi là cái lễ ra mắt nhỏ nhoi chứ? " Lý thiến nói xong, vẻ mặt phấn khích nhìn trượng phu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của doivuibenem
Lưu Manh Thiên Tôn Chương 1: Bản Chất Lưu Manh Hồi 4: Xảo Trá Như Truyền Thuyết Người dịch: Davidvilla
Ta chưa nói cái gì a? " Tiêu Dịch ủy khuất nói tiếp.
"Không, không, đây cũng là chủ ý của bần đạo, Cần phải có lễ ra mắt, Tiêu thí chủ nói rất đúng, Lý thí chủ bớt giận. "
Nói xong, lấy ra một cái giới chỉ, cùng hai đoá Hạng Liên.
Giới chỉ có màu đen, mặt trên khắc hình thần long uốn lượn, nhe nanh múa vuốt, thoáng nhìn có thể đoán được giá trị của nó không nhỏ. Hạng Liên thì một đoá mặt trên xù xì như một pho tượng phật Di Lặc, một đoá chính là Quan Thế Âm, 2 đoá Hạng Liên đều không biết có phải dùng dược tài làm thành, nhìn tổng thể, trông đen trùi trũi như là lấy được từ mỏ than ra, trị giá liên thành.
"Đây là giới chỉ tối thượng của bổn môn, nay ta thay mặt chưởng môn giao cho đồ nhi, nó là một loại thượng cổ thần khí. Truyền thuyết ngày đó phong vân hợp nhất, ngàn dặm không có lấy một bóng mây, mặt trời đỏ rực trên cao, Tổ sư của ta xuất môn du ngoạn, đi tới một thị trấn nhỏ, thấy được rất nhiều đồng đạo đi về một địa phương thần bí. Vì vậy, tổ sư cẩn thận bay theo bọn họ, cuối cùng chiếm được cái giới chỉ này.
Chi tiết việc đó như thế nào ta chưa nói rõ, ta sẽ kể lại cho các ngươi nghe một lần nữa vậy. "
Chỉ thấy cả nhà Tiêu Nhiên, từng người trên đầu đều lộ vẻ chăm chú lắng nghe, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chảy xuống giống như dòng chảy của Trường Giang và Hoàng Hà.
Lý thiến mạnh mẽ lên tiếng trước:
"Đạo trưởng, ngươi xem thời gian cũng không còn sớm, ngươi vẫn còn ...chưa cho chúng ta biết chút gì về công dụng. Chuyện ngày xưa sau này nói cho một mình con ta nghe là được rồi!"
"Tốt lắm, ta nói ngắn gọn một chút. Đây là giới chỉ chí bảo Cửu Chuyển Trân Lung Giới. Ngươi nghĩ đến điều gì, nó sẽ biến thành cái đó, bất kể là thứ gì. Ngoài những ưu điểm đó, ta cũng nói thêm 1 chút về nó: Hình dáng mới mẻ, rất tiện dụng khi đi lại, kết cấu đơn giản, dùng chứa vật dụng du lich cho cả gia đình được, là một vật có thể tàng ẩn vũ khí giết người." (hãn hữu mới có ngươi giới thiệu thần khí như vậy)
"Đồ nhi, ngươi nhỏ một giọt máu để nhận chủ đi, sau này cũng chỉ có ngươi mới sử dụng được nó. Trừ phi ngươi chết, nếu không người khác tuyệt đối không thể dùng được."
Tiêu Nhiên cầm lấy con dao gọt trái cây, cẩn thận cứa nhẹ một cái vào tay, nhưng hồi lâu không thấy chảy máu. Không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là đem cái nhiệm vụ “vinh quang” này giao cho Tiêu Dịch.
Chỉ thấy tiêu dịch ngưng trọng cầm lấy con dao gọt trái cây, tay kia cầm lấy tay trái của Tiêu Nhiên.
"Con, nhắm mắt lại, mới đầu sẽ có một chút đau, sau sẽ không có gì nữa, ta sẽ làm nhẹ nhàng thôi."
"A" Tiêu Nhiên hét thảm một tiếng, chỉ thấy một vết đứt chừng 3cm ở bàn tay, máu từ đó chảy ra rất nhanh, đừng nói một giới chỉ chỉ cần một giọt máu, mà cho dù có một nắm giới chỉ cũng xong.
Sau khi cắt xong, Tiêu Dịch làm ra vẻ tiêu sái vuốt vuốt mái tóc,
"Con, Ba Ba dùng chiêu thức đó quá chuẩn! "
Nói xong lau vết máu trên con dao gọt hoa quả, trông bộ dạng như là một vị tướng vừa tung hoành giữa thiên quân vạn mã nơi chiến trường.
Lý Thiến ở một bên nhìn Tiêu Dịch, mở to cặp mắt, trong mắt lấp lánh ngàn sao, nếu bên cạnh không có ai và có thêm một cái giường, bọn họ không chừng đã…
(có cha mẹ nào lại như vậy không?)
Lão đầu ở bên cạnh khẽ ậm ừ hai tiếng, hai người rốt cục cũng tỉnh táo trở lại.
"Đây là đoá Hạng Liên nhân lúc nhàn rỗi ta luyện ra, nó có linh khí, có thể khiến người tập trung tinh thần, bách bệnh bất xâm, rèn luyện thân thể rất có tác dụng, nếu như bị công kích còn có thể tự động bảo vệ chủ nhân. Không phải ta tự khoe, ngoại trừ đạn bắn, còn lại cái gì cũng không sợ. Chỉ cần không ai bắn các ngươi, các ngươi tuyệt đối an toàn."
"Các ngươi lấy máu nhận chủ đi."
Sau đó kéo Tiêu Dịch đứng sang một bên, ánh mắt mập mờ nhìn hắn rồi nhỏ giọng nói: "Hạng Liên còn có công dụng đề cao năng lực đàn ông, ngươi cứ yên tâm sử dụng là được." Nói xong còn dùng khuỷu tay huých vào mạng sườn Tiêu Dịch, làm cho Tiêu Dịch có chút xấu hổ.
Hạng Liên từ lúc ta luyện xong đến bây giờ vẫn còn chưa có đặt tên. Bây giờ ta đưa cho các ngươi, ta thuận tiện đặt cho nó một cái tên rất hay được không?"
"Ha ha. Ta rốt cục sẽ đặt cho Hạng Liên một cái tên độc nhất vô nhị. Không uổng ta đã tham khảo sách vở một thời gian."
“Tên gì? Nói nghe một chút. " Cả nhà đều tò mò hỏi.
"Duy Nhất Hạng Liên"
"Duy Nhất Hạng Liên? "
"Đúng, đã bảo là Duy Nhất Hạng Liên mà, ha ha, cái tên này tuyệt đối là độc nhất vô nhị."
"Tốt lắm, các ngươi mau lấy máu nhận chủ đi!" ——
Quá trình lấy máu
"Lão công, ta sợ! "
"Lão bà, có ta ở đây, sợ cái gì. "
"Lão công ngươi không cắt sao? "
"Đi đâu mà vội chứ? Lão bà, ngươi thế nào? "
"Ta không dám. "
"Lão công, ngươi ...làm trước đi! "
"Lão bà, ngươi là nữ, …ưu tiên trước. "
"Ngươi là nam, ngươi cắt ...trước làm gương. "
"Được, không vấn đề gì, ta ...cắt trước! "
"Lão công, có làm sao không? "
"Không có, ta đang điều chỉnh trạng thái. "
"Điều chỉnh tốt không? "
"Tốt lắm, ta cắt, không nên nhìn. "
"Xem đi, lão bà, một điểm nhỏ cũng không sao. "
"Lão công, ngươi cắt vào tay của ta đương nhiên ngươi không đau rồi, nhưng ta đau chết đi được. "
“A a a…” Một trận thét chói tai truyền ra bốn phương tám hướng.
Có người nghĩ: "A, đúng là ngày tận thế! "
Người khác thì nghĩ: "Vị đại ca này thật mạnh! "
Tuần tra thì nghĩ: "Không sao? Ta hoài nghi có người vào nhà cướp bóc, nữ chủ nhân có thể đã gặp bất hạnh, các ngươi mau tới. " ......
"Lão bà, ta sai rồi, ngươi cắt lại ta đi nha!"
"Ta đang có này ý, ta cắt, ta cắt, ta cắt......"
"Lão bà, cắt một cái là đủ rồi a! " Nam nhân bây giờ đã chảy khá nhiều máu
"Lão công, xin lỗi, ta quên, ta suýt cắt nát tay ngươi."