Lần đầu tiên viết truyện, nói thật mình học văn rất dốt viết ý tuỏng này ra trong đầu mà nhiều lúc không biết dùng câu chữ gi để diễn đạt. mong mọi người đọc và nhận xét giúp nhưng đừng gạch đá quá.
Bản này là Beta chưa qua chỉnh sửa nếu có lỗi chính tả thì bỏ qua nhé. Hơn nữa nếu ai biết cách gọi đúng của từ nào trong truyện thì nói mình cái
Đã hoàn thành ba chương với 19 trang word, mà có lẽ truyện viêt dở quá nên chả có ai muốn nhận xét nhỉ. Dù vậy nếu ai đọc rồi thì cho mình hỏi những từ như đồ án ma pháp có thể thay bằng với một số đoạn mình viết thấy gương gạo quá.
Chương 1: Rừng đêm
Trong đêm, trên đầm lầy một bóng đen vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiêm cái gì đó, sau một lúc có vẻ như không còn kiên nhẫn kẻ đó cằn nhăn băng một thứ giọng không có tình cảm:“Khu rừng phiền phức” vừa than phiền hắn lấy từ trong áo choàng một vật trông như một cái đĩa ăn, nhưng nhỏ hơn chỉ to cỡ bàn tay, đặt ngang tầm mắt hắn lẩm bẩm: “dẫn đường”.
Vật như cái đĩa đó lóe sáng, một đồ án ma pháp hiện lên với hình ngôi sao sáu cánh cùng những kí tự kỳ lạ, sau đó một ngôi sao sáu cánh nhỏ hiện lên bay vòng quanh ngôi sao lớn với tốc đọ ngày càng nhanh.Bỗng, ngôi sao nhỏ dừng lại tại một hướng, cất vật đó đi hắn nhìn về phía ngôi sao nhỏ vừa dừng lại ,thì thầm:”Gió, nâng ta lên”.
Đồ án sao sáu cánh lại xuất hiện nhưng lần này là dưới hai bàn chân của hắn, thân thể hắn từ từ bay lên, cách mặt đất tầm 20cm thì dừng lại sau đó hắn lao vút về phía trước với một tốc đọ kinh khủng luồn lách giữa nhưng thân cây như môt con rắn mà không gây ra môt tiếng động nào cả, mười phút sau ra khoi khu rừng tới chân một ngọn núi nhỏ không bị những tán cây che phủ ánh trăng rọi xuống làm rõ hình dạng của kẻ đó, hăn cao to như một con gấu phải đến 4m, trùm trên người một chiếc áo trùm pháp sư kín mít màu xanh lá quý phái với chât vải đắt tiên không hề phù hợp với thể hình của hắn , mặc dù vừa đi ra khỏi đàm lây nhưng quần áo của hắn sạch sẽ không hề có một vết bẩn hay bị nhăn. Nhìn về phía chân núi có vẻ như hắn đã phát hiện mục tiêu của mình, đó là 1 cai hang nhỏ, hắn không đi về phía đó mà quay lai đằng sau nói:
- Ra đi, mày đã theo tao lâu như vậy, cũng nên giải quyết mày thôi!!
- RRRRRrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrrr!!!
Một tiếng rít của một thứ gì rất lớn đang tiên lại gần, từ trong khu rưng xuất hiên một con răn không lồ thân thể nó phải dài đến trăm mét dưới ánh trăng tùng lớp vảy của nó thay đổi màu liên tục có lúc là màu của cây cối có lúc là đất đá,cái cổ của nó to như môt cây cổ thụ, mặt dù vậy nhưng lúc nó bò lại không gây ra một tiêng động nào cả, 2 con mắt của nó híp lại nhìn thăng vào kẻ mà nó coi la con mồi.
“Rắn ma”! Hắn nói với vẻ như đã biết trước, bàn tay của hắn từ trong áo choang đưa ra phía trước toàn bộ cánh tay được bao boc trong một làn khói đen. Ngay khi hắn giơ tay của hắn lên con rắn như cảm thấy nguy hiểm nó tung người về phía bên phải với tốc đọ cực nhanh toàn bộ lớp vảy của nó đổi mau hoàn lân với môi trường xung quanh, chỉ trong tích tắc toàn bộ con răn khổng lồ đã biên mất.
Không quan tâm hăn nói với giọng thích thú lần đàu tiên lộ ra: “Vô ích thôi”
Đưa bàn tay lên hắn lẩm bẩm trong miệng:
- Khiên của thần chết.
Lòng bàn tay của hăn xuất hiên một đồ án sao sáu cánh màu đen từ trong đó phun ra một luồng khói đen ngày càng nhiều bao phủ xung quanh hắn, ngay khi khói đen ngưng phun ra một chiếc đuôi khổng lồ xuất hiện từ trong hư không ngay phía sau đập thẳng vào vị trí hắn đang đứng.
“Rầm” Cái đuôi của con rắn bị làn khói đen cản lại, làn khói trông như lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi mất lại đang cản một cái đuôi khổng lồ, bất cứ ai nhin vào cũng không thể tin được.
-RRRRRRRRRRRrrrrrrrrrrrrrr!!
Con rắn rít lên đầy đau đớn, nếu nhìn kĩ có thể thấy chỗ da thịt tiếp xúc với làn khói của đuôi con rắn đang bị rữa ra, mùi thối từ đó bốc lên. Con rắn co người lại như một cái lò xò, nó nhận ra kẻ mà nó coi là con mồi này cực kỳ nguy hiểm, rít lên tùng hồi đe dọa con mắt nhìn thẳng vào kẻ đối diện.
Với một giọng nói khàn khàn khác hẳn lúc trước, hắn nói :
- Nếu mày chờ độc trong không khí phát tác thì không cần chờ nữa, nó vô dụng với tao!!
Đòng tử của con rắn híp lại, nó không ngờ thứ chất độc chết người của nó lại không hiệu quả, từ trong miệng nó truyền ra từng tiếng rít có âm điệu rõ ràng rồi hàng chục mũi tên gió xuất hiên trước mặt con rắn phóng thăng tới hắn, ngay lúc đó con rắn tung người về phía cánh rừng.
- Mày làm tao thấy chán rồi, kết thúc chuyện này thôi.
Hắn không quan tâm tới nhưng mũi tên gió, đạp mạnh tạo thành một dấu chân sâu hoắm trên đất hắn lao tới con rắn với tốc độ còn nhanh gấp đôi nó, khi những mũi tên gió tiếp xúc với làn khói đen bao quanh thân hắn chúng tạo ra những cái lỗ bé tí rồi biến mất.Con rắn rít lên sợ hãi khi thấy hắn ngày cang gần mình, ngay khi hạ xuống đất sau cú nhảy nó lại dùng hết sức búng người về phía bên phải.Ngay phía sau khi vẫn còn lướt trên mắt đất thấy con rắn chuyển hướng hắn dùng chân đạp mạnh lên mặt đất sau đó ngươì hắn cũng chuyển hướng lao về phía đó.
Ngay khi khoảng cách giữa hắn và con rắn còn tầm 100m hắn thét lên:
- Gió,gia tốc!!
Đồ án sao sáu cánh lại hiện ra, lần này là trước mặt hắn đồ án to bao phủ cả người, ngay khi xuyên qua đồ án hắn lao đi với vận tốc không tưởng trông như một cái bóng mờ trong đêm, chỉ trong chưa đầy 2s hăn đã ở ngay dưới cổ con rắn, đưa tay chụp lấy cổ con rắn đè xuống dưới mặt đất, quán tính làm thân thể con rắn xới tung mặt đát lên thành rãnh dài hàng chục mét, hắn cười bằng giọng của một lão già:
- Khặc khặc, chết đi.
Năm ngón tay to bè của hăn đè trên cái cổ khổng lồ con rắn cứ như là tay của một đứa trẻ muốn cầm một khúc gỗ vậy, nhưng cho dù con rắn dãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của hắn.Con rắn rít lên giận dữ
- RRRRrrrrrrrrr!!
- Sao vậy mày không thấy thích ah, vậy thì tao có thứ này se làm mày thích đấy
Vừa nói xong hắn lại hét lên:
- Thối rữa.
Đồ án sao sáu cánh màu đen lại xuất hiên lần này là trên mu bàn tay đang nắm cổ con rắn, da thịt của con rắn nơi đó dần thối rữa, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, nhưng hắn không hề khó chịu tiếng thở đầy khoan khoái của hắn làm người khác kinh tởm, vừa hít thứ mui hôi thối hắn vừa nói:
- Thật tuyệt, thứ mùi này luôn làm tao thích thú.
Trong khi đó con rắn lại không cảm thấy vậy, nó vừa rít lên đau đớn vừa dùng cái đuôi của minh quật liên tục lên thứ đang nắm cổ mình, mong rằng kẻ đó sẽ buông nó ra. Nhưng toàn bộ nhưng cú đánh của nó đều bị lớp khói đen chặn lại không thể tạo ra hiệu quả gì, sau một hồi vật lôn vì đau đơn con rắn lịm dần đi sau đó ngừng cử động.
Buông cổ con rắn ra, ngay vị tri ban tay nắm vào toàn bộ da thịt con rắn thối rữa tới tần xương sống, đuôi của nó va chạm vào lớp khói đen cũng thối rữa tới tận xương. Nhìn con rắn hắn nói với vẻ không hài lòng:
- Chỉ là 1 con non, có lẽ tên nhóc đó sẽ thích.
Đưa tay vào trong áo choàng lấy ra môt cái túi hình vuông nằm gọn trong bàn tay dài rộng cỡ 7-8cm có 1 viên ngọc màu đen đính trên miệng túi, dùng ngón tay chạm vào viên ngọc sau đó nhìn về hướng con rắn hắn noi:
- Thu vào.
Một đồ án sao sáu cánh hiện lên dưới đất bao phủ lấy toàn bộ con rắn, đồ án này khác biệt khi có rất nhiều đò án chồng lên nhau theo môt quy luật nào đó , trong tích tắc đồ án biến mất con răn cũng không thấy đâu nữa, xem xét chiêc túi một lúc hắn có vẻ hài lòng sau đó cát nó đi.Hắn chuyển hướng đi về phía cái hang nới chân núi, bỏ lại một khoảng đất hằng trăm mét vuông bị cày xới không ra hình dạng.
Khi hắn lại gần cái hang mới thấy cửa hang rất nhỏ chỉ đủ cho 1 thằng nhóc tầm 15-16 tuổi đi vào, với hình thể như môt con gấu của hắn muốn đi vào thật sự bất khả thi. Nhưng khi hắn lại gần cửa hang khoảng 10m thi cơ thể hắn nhỏ dần lại, cho tới khi đưng trước cửa hang thì hắn chỉ cao bằng ¼ lúc đầu, chiếc áo choàng to lớn lúc đầu trên người hắn bây giờ chẳng khác nào một cái khắn trải bàn mà bọn nhóc vẫn dùng để hóa trang trong lễ đuổi Tà thần . Không quan tâm đến điều đó hắn kéo lê cái áo đi vào trong hang, ngay khi vao trong hắn thấy ngay gần năm lỗi rẽ khác nhau, lôi cái đĩa dùng trong rừng ra hắn lẩm bẩm:”dẫn đường”! nhưng lần này khi đi hăn không lập tức cất ngay cái đĩa mà vẫn cầm trên tay đi tới một đoạn lại thấy một hàng lối rẽ khác ngôi sao nhỏ lại chuyển hướng, sau khi đi qua hàng trăm lối rẽ tới cuối một đoạn đường hầm phất ra ánh sáng le lói, càng tới gần mùi hôi thối phát ra từ phía cuối đường hầm càng rõ ràng.
Ngay khi ra khỏi đường hầm hắn tới được môt cái động lớn không có đường đi tiếp, thông qua ánh sáng do lân tinh bám trên tường phát ra ta có thể thấy giữa động là xác của 1 con vật to lớn đang thối rữa, nó có hai cái đầu với cổ dài, mỗi cái đầu có 1 cặp sừng mọc phía dưới tai uốn như sừng dê hướng ra phía trước, trên đầu và toàn thân mọc đầy những vảy cứng sáng loáng như những thanh gươm, trên đầu là cái mỏ cứng của loài chim nhưng đày răng nhọn, chỉ tính về thể hình nó đã to gấp 2 con rắn vừa rồi.
Hắn tiến tới phái cái xác như không trông thấy nó, ngay khi cách cái xác khoảng 20m một vật lao tới xuyên qua cơ thể hắn tạo ra một lỗ thủng to đùng trên áo sau đó găm xuống đất phía sau, nhìn kĩ thì đó là một cái vảy . Nhìn xuống lỗ thủng trên áo nơi ngực mình, hắn nói với vẻ không tin được:
- Không thể nào!!?
- Grừ
Một tiếng gầm gừ phát ra từ cái xác, rồi nó từ từ đứng dậy lúc này mới thấy ổ bụng của nó đã mất hết, phía trong chứa đầy những chất nhầy, hốc mắt lập lòe ánh lửa mau trắng, nhưng thay vì cảm giác nóng của lửa, nó chỉ làm cho người ta cảm thấy lạnh đến mức có thể đóng băng cả linh hồn.
Con quái vật không tiến tới mà ở đó nhìn thẳng vào kể quấy rầy giấc ngủ của nó, nó biết kẻ đó chưa chết cái vảy nó phóng đi mặc dù đã xuyên qua kẻ đó nhưng không hề có máu dính trên vảy.
Và đúng như nó nghĩ, giống như không cảm thấy gì kẻ đối diện ngẩng đầu lên nói:
- Là tao đây.
Sau đó hắn đưa một cánh tay lên đưa mui bàn tay về phía con quái vật, mui ban tay liền xuất hiện một hình sao sáu cánh màu đen xen lần kí tự cổ.
Sau khi nhìn thấy thứ đó con quái vật có vẻ như đã nhận ra hắn là ai, nó ve vẩy cái đuôi đầy những cái vảy đài sắc bén như kiếm của mình, gầm gừ trong miệng tiến lại gần hắn, sau đó dùng hai cái đầu dụi lên người hắn như để kể công.
-“Được rồi, mày làm tốt lắm nhưng cái áo này không dễ kiếm đâu tao phải giết một trong bảy ma pháp sư của Thần quốc mới lấy được đấy”
Vỗ đàu con quái vật hăn tiếp tục nói:
-“Canh giữ ở đây, giết bất cứ kẻ nào tiến vào ”
-“Grừuuu” con quái vật gầm gừ sau đó cả hai cái đầu cùng gật để cho hắn biết nó đã nghe thấy.
-“Còn đây là quà cho mày”!! Vừa nói hắn vừa lấy cái túi nhỏ hình chữ nhật ra, lại đặt một ngón tay lên viên ngọc hắn nói:”Lấy ra”
Đồ án ma pháp lại hiện ra, sau khi nó biên mất trên mặt đất đã xuất hiện xác của con Rắn Ma vừa nãy. Con quái vật gào lên thích thú sau đó chạy tới ngấu nghiến cái xác.
Bỏ qua con quái vật hắn tiến tới bức tường sau lưng nó, hắn lấy từ trong áo choàng ra một viên đá, một viên đá mà bạn có thể tìm thấy ở bất cứ đâu, ném viên đá về phía bức tường, khi viên đá vừa cham vào tường đã nó liền dính chặt vào đó. Mấy giây sau viên đá rơi khỏi bức tường, đất đá trên tường cũng bắt đầu rơi xuống ngày càng nhiều ,để lộ ra trước tầm mắt là một hành lang được chạm trổ tinh xảo cao đến 10m hai bên vách tường là những bức tranh điều khắc hình những quái vật, cả hành lang sáng bừng mặt dù không hề có 1 ngọn đèn nào cả, phía cuối hành lang có thể thấy lối ra. Ngay khi hắn vừa đặt chân vào hành lang thì đất đá phía sau hắn cũng lấp lại lối vào vừa nãy, hòn đá lúc đầu bay vao tay hắn.
Chương 2: Kiếm và Phép thuật
Ra khỏi hành lang xuất hiện trước mắt hắn là một khu vực rộng lớn, giống như trong một nhà hát lòng núi bị khoét thanh một mái vòm hình tròn, có 9 quả cầu khổng lồ với kích thước khác nhau đang trôi nổi trên không trung. Toàn bộ các quả cầu đều được làm bằng kim loại, với các viên ngọc lớn đính lên bề mặt của chúng, quả cầu nhỏ nhất đường kính cũng phải đến 100m.
Ngay khi hắn đang say mê ngắm nhìn nhưng quả cầu thì có tiếng gọi từ bên cạnh
-Death!!
Nhìn sang bên cạnh, mặc dù không thấy ai nhưng Death vẫn trả lời:
-Gì vậy Titan? Việc của ngươi sao rồi?
Giọng nói đó lại vang lên, không to nhưng tạo cảm giác đầy áp lực, nó làm người nghe cảm giác mình đang nói chuyện với môt tên khổng lồ:
-Đã xong. Chỉ còn lại phần của ngươi thôi, đã đem được nó về chưa?
-Rồi, mà ngươi không thể hiện ra nói chuyện được sao?
Vừa nói Death vừa lôi từ trong áo choàng ra một cái hộp hình trụ trong suốt bằng thủy tinh, nhìn xuyên qua có thể thấy một trái tim. Đúng vậy là một trái tim và nó vẫn còn đang đập, mỗi lần trái tim đập nó lại phun ra những điểm sáng màu xanh ngọc bích lấp lánh bay lượn.
-Điều đó không quan trọng. Mà tại sao ngươi lại nhỏ đi nhiều như vậy?
Một bộ giáp sắt hiện ra từ không khí, với hình dạng con người nhưng nhìn vào khuôn mặt của bộ giáp thì không hề thấy lỗ hổng cho mắt và mũi, thay vào đó toàn bộ khuôn mặt của bộ giáp như một khối kim loại tròn được khắc hình một con mắt nằm theo chiều dọc, nhưng hàng văn tự đủ loại được khắc kín trên phần còn lại của khuôn mặt.
Bộ giáp cao đến 6m, vậy nên gọi Death lúc này chỉ cao chưa đên 1m là nhỏ thực sự là đã nói quá lên rồi, phải nói là lùn tịt mới đúng.
- Đó là chuyện của ta. Giờ chúng ta làm gì đây?
-Làm theo kế hoạch thôi.
-“Kế hoạch”,” kế hoạch” lúc nào ngươi cũng lải nhải từ đó. Được rồi, Mad đâu? Không có hắn làm sao chúng ta bắt đầu.
-Chúng ta cứ làm như đã định không cần đơi hắn.
-Sao vậy? Đáng lẽ lúc này hắn phải có mặt ở đây rồi chứ?
-…….
Thấy Titan không trả lời Death gặn hỏi:
-Mad đâu?
-Hắn tạm thời không về được, thứ đó đã được hắn gửi qua phép dịch chuyển về đây.
-Chưa về được? Những con bò sát đó không bỏ qua cho hắn sao? Có lẽ bọn chúng nên giết hắn luôn cho rồi. Hahahaha..
Vừa cười môt cách thích thú tay của hắn cừa vuôt ve cái hộp đựng trai tim. Titan quay sang nhìn hắn, sau đó với tay lấy cái hộp đựng trái tim nói với giọng đều đều:
- Sao cũng được.
-Ngươi lúc nào xũng im lặng vậy nhỉ?
-Do ngươi ồn ào quá mức thôi.
Nói xong Titan đi về phía những quả cầu, sau lớp áo choàng Death cũng không nói gì mà im lặng đi theo phía sau hắn. Sau khi tới phía dưới những quả cầu, có thể thấy trên mặt đất ở vị trí trung tâm có một biểu tưởng được khắc trên đất. Death nhìn vào biểu tưởng đó và nói với giọng mong chờ :
-Chúng ta bắt đầu chứ?
Titan không noi gì cả chỉ gật đầu sau đó tiến tới gần biểu tượng, hắn cúi xuống đặt một tay lên biểu tượng ngâm xướng một chú ngữ không rõ.
-Rắc, rắc….
Biểu tưởng trên mặt đất nứt ra để lộ một quả cầu màu vàng nhỏ cỡ quả bóng, như không nhìn thấy nó Titan nhìn về phía các quả cầu lớn nói:
-Lại đây
Hai quả cầu trông số chúng bay lại gần phía hắn, nếu xét về kích cỡ thì chúng xếp thứ 5 và 6 trong số các quả cầu, Titan một tay câm cái hộp đưng trái tim tay kia đặt lên một vật ở hông hắn, nhìn kĩ thì đó là một vật bằng kim loại hình dáng y hệt như chiếc túi nhỏ của Death, nó cũng có một viên ngọc đính trên đó. Đặt tay lên vật đố hắn nói:
-Lấy ra
Đồ án đặc biệt đó lại xuất hiện trên không trung trước mặt hắn, nhung lần này nhỏ hơn chỉ khoảng 0,5m, khi nó biến mất một vật như quả trứng hiện ra, Titan dùng cánh tay đỡ lấy nó. Quay sang hai quả cầu vừa bay lại gần hắn ném cái hộp và quả trứng về phía chúng, ngay khi hai thứ đó bay lại gần hai quả cầu tự động mở ra một cái động nuốt vào trong. Xong xuôi, Titan quay sang quả cầu nhỏ màu vàng ở trung tâm hắn ngâm xướng:
_Cháy lên Sol, dùng sức mạnh của ngươi mở ra một con đường cho chúng ta, đốt cháy xiềng xích đang giam giữ chúng ta.
Dứt lời quả cầu nhỏ bay lên không trung sau đó bùng cháy, thể tích của nó tăng trưởng một cách chóng mặt, trong chớp mắt nó đã trở thành quả cầu lơn nhất, các quả cầu con lại bắt đầu xoay xung quanh nó không theo quy luật nào cả.
Quan sát mọi chuyện Death qua sang nói với Titan:
-Vành đai pháp thuật sẽ không ngăn được Mana tràn ra đâu, có lẽ bọn chúng sẽ biết được chỗ này mất?
-Không còn cách nào khác, Mad không có ở đây hơn nữa bọn chúng bắt đầu tìm kiếm khu vực này rồi mà chúng ta lại không thể di chuyển những thứ này được.
-Vậy nếu chúng phát hiện thì sao?
-Giết!
Hài lòng với câu trả lời Death không nói gì nữa, hắn quay sang nhìn ngắm ngững quả cầu trên không trung.
Cách đó ba ngàn cây số, thành phố Ác mộng, trong một căn phòng ở tòa tháp cao nhất giữa thành phố có 6 người đang ngồi thành một vòng tròn, sàn nhà dươi chân họ vẽ một ngôi sao sáu cánh màu đỏ, mỗi người đều ngồi trên một cánh sao. Bỗng cả sáu người đều đứng bật dậy, một người trong số đó quay qua bên cạnh nói:
-Rio báo cho Đức vua và Hoàng hậu biết chúng ta đã tìm ra vị trí trái tim của Veros.
-Vâng
Người mắc áo trùm xanh dương cúi chào sau đó chạy ra ngoài hướng về phía một cắn phòng cuối hành lang , bước vào phòng đập vào mắt là hai cái ghế duy nhất trong phòng có một đôi trai gái đang ngồi trên đó. Hai bên là các hiệp sĩ mặt giáp, mỗi bên có bốn người, khi người này bước vào toàn bộ các hiệp sĩ đã đặt tay lên chuôi kiếm bên hông.Người này cúi chào đôi trai gái đang ngồi sau đó nói:
-Thưa Đức Vua và Hoàng Hậu chúng ta đã biết vị trí trái tim của Veros rồi ạ.
Người con gái ngồi ở bên trái, nhìn vào khuôn mặt có thể đoán tuổi khoảng hai bảy hai tám, tóc vàng được búi cao, khuôn mặt oval với đôi mắt và lông mày sắc bén. Mặc trên người một bộ váy màu đỏ , giọng nói kiềm chế vang lên:
-Thật sao ? Biết chính xác trái tim đang ở đâu không?
-Cách đây khoảng ba ngàn cây số, bên trong khu rừng Ác mộng thưa Hoàng Hậu.
Người con gái đứng lên nói như hét vào hiệp sĩ bên cạnh:
-Edmund, lấy giáp và vũ khí cho ta.
-Vâng.
Hiệp sĩ đứng hàng đầu tiên bên trái trả lời, quỳ một chân xuống đất sau đó đứng dậy đi ra ngoài
Lúc này, người con trai bên cạnh mới lên tiếng
-Athena nàng hãy bình tĩnh đã, chúng ta vẫn chưa biết tình hình chính xác. Không nên vội vàng như vậy.
-Vậy người muốn chờ đến lúc nào mới bắt đầu đây , thưa bệ hạ đáng kính.
Athena trả lời, ánh nhìn sắt lẻm như môt thanh kiếm hướng thẳng vào chàng trai.
Nở một nụ cười nhăn nhó, chàng trai cầm cánh tay Athena nói cầu hòa:
-Được rồi, được rồi nàng không cần phải nói vậy. Hơn nữa hãy gọi ta bằng tên, đừng có xưng hô như vậy.
_Vậy Rey chàng còn muốn chờ gì nữa, một tháng trước tại trường phép thuật Veros bị giết, đến tim cũng bị lấy mất. Bây giờ chúng ta đã biết vị trí của trái tim, chàng bảo thiếp không vội được sao?
-Trước tiên bảo các ma pháp sư chuẩn bị phép dịch chuyển đã, mỗi Ma pháp sư đều có lời thề với vương quốc thông qua đó chúng ta có thể dịch chuyển trực tiếp tới chỗ trái tim.
Quay sang bên trái Đức vua nói với hiệp sĩ :
- Điều động hội hiệp sĩ, rừng Ác mộng rất nguy hiểm bảo họ hãy cẩn thận…..
-Được rồi, chúng ta đi thôi, họ sẽ biết cần phải làm gì
Athena cắt lời chàng, nàng bước ra khỏi phòng. Nhìn nàng, Đức vua lắc đầu sau đó cũng đứng dậy đi theo.
Trở lại lòng núi, lúc này các quả cầu bắt đầu tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, những lưỡi lửa từ quả cầu to nhất ở giữa quét trên đất tạo nên những rãnh sâu hoắm, nóng bỏng.
Death nhìn lên trần đá rồi nói:
-Mong rằng vành đai pháp thuật trên trần sẽ chịu đựng được.
- Không sao, mức độ năng lượng này chưa đủ để phá vỡ nó.
Titan vừa dứt lời một lưỡi lửa đã liếm lên trần nhà, khi nó gần chạm vào vách đá một lớp màng màu trắng hiện ra cản nó lại tạo ra những tiếng nổ.
Ngay sau đó quả cầu ở giữa bắt đầu hoạt dộng mạnh hơn, các quả cầu xung quanh cũng bắt đầu phát sáng. Hàng trăm đồ án ma thuật lớn nhỏ xung quanh mỗi quả cầu thay đổi liên tục, rồi tất cả các quả cầu bên ngoài đồng loạt bắn ra một luồng ánh sang vào quả cầu ở giữa. Một trận cuồng phong nổi lên cuốn cát bụi bay mù mịt,Mana trong không khí hỗn loạn, quả cầu ở giữa bắt đầu thay đổi lửa cháy chuyển từ màu vàng sang xanh Cuối cùng, ở rìa ngoài quả cầu dần biến thành một làn khói trắng nhưng không bay đi mà vẫn giữu nguyên hình tròn ban đầu.
Nhìn thấy điều đó Death hét lên kích động:
-Bắt đầu rồi.
Titan đứng đó, khuôn mặt vô hồn, nhưng hai bàn tay vô thức nắm chặt lại. Có lẽ vì quá hưng phấn nên cả hai không nhận ra đằng sau khoảng 100m có một đồ án ma pháp khá lớn đang dần hiện ra. Khi quả cầu biến đổi hoàn toàn, ta có thể thấy nó thực ra là một lỗ hổng không gian màu trắng,sau đó Mana trong không gian cũng bình ổn trở lại.
-Thành công rồi, đã mở được “Cổng”, việc tiếp theo chỉ cần dùng nó để phá vỡ nhà ngục này.
Death nói với giọng vui vẻ, Titan không nói gì cả chỉ gật đầuNhưng chưa kịp vui mừng, một giao dộng Mana mãnh liệt phía sau làm cả hai giật mình. Quay lại đập vào mắt cả hai là một đò án ma pháp khá lớn, lúc này đã hoàn toàn hiện rõ trên mặt đất.
-“Chết tiệt!” gầm lên Titan lao người về phía đồ án với ý định phá hủy nó. Nhưng khi con 50m nữa thì đồ án sáng lên rồi biến mất kéo theo một cơn gió cuốn khói bụi bốc lên lần nữa.Không quan tâm, Titan vẫn lao tới, đặt tay trái lên hộp kim loại bên hông, một đò án ma thuật hiên lên nơi bàn tay phải, khi nó biến mất một chiêc búa hiên ra trên tay Titan. Chiếc búa hoàn toàn bằng kim loại, có cán dài, hai đầu la hai khối kim loại chữ nhật.
Ngay khi Titan tiến thêm 30m nữa thì từ vị trí đò án ma thuật bậy giờ đã bị khói bụi che mất vang lên hai tiêng nói:
-Mũi tên băng giá.
-Mũi tên gió .
Một luồng gió lốc và và một cột băng nhọn từ trong khói bụi lao tới Titan. Bất ngờ, Titan vẫn kịp dùng búa đập vỡ cột băng nhưng không chặn được gió lốc lao tới, luồng gió lao thăng vào ngực hắn đây hăn bay ngược vào một viên đá lớn, chôn vùi hắn ở trong đó.
Phía sau, Death đưa một tay ra khỏi áo trùm, bàn tay nắm cái túi hình vuông. Ngay khi hắn định lấy thứ gì đó khỏi cái túi, một giọng nữ vang lên:
- Ta nghĩ ngươi không nên làm vậy, ta không muốn giết ngươi khi chưa biết rõ mọi chuyện.
Nhìn về phía giọng nói Death có thể thấy rõ những người mới đến. Tổng cộng 16 người, tám hiệp sĩ và sáu pháp sư, đang bảo vệ hai người phía sau Đức vua Rey và Hoàng hậu Athena. Người vừa lên tiếng là Athena, lúc này nàng đang mang một cái váy.
Đúng là một cái váy, nhưng thay vì được dệt bằng loại vải sang trọng nhất, toàn bộ chiếc váy là những miếng kim loại nhỏ màu trắng đục nối với nhau tạo thành. Váy dài quá đầu dối một chút, nàng không mang mũ trụ, tay cầm một thanh kiếm dài.
Athena nhìn xung quanh,không quan tâm đến những quả cầu, nàng quay sang nhìn Death đang mang cái áo màu xanh lá , nói với giọng phẫn nộ:
-Tim của Veros đâu ?
Giơ cái túi hình vuông lên, Death nói:
-Ngay đây, Hoàng hậu muốn xem chứ.Ồ, hay tôi nên gọi cô là “Hoa hồng thép” .
Nhíu mày Ahtena vừa định nói thì Death cắt lời:
-Cô thừa biết chỉ có ta mới mở được thứ này thôi, không nên bảo ta vứt qua đó làm gì.
-“Lấy ra đi.” Athena nói.
Không ngờ được Athena trả lời như vậy, Death hỏi lại:
-Cô chắc chứ, cô không sợ ta lấy một thứ gì đó ra ah?
-“Nêu ngươi có thể làm vậy” Vừa nói Athena dùng cả hai tay nắm chuôi kiếm, có thể thấy trên lưỡi kiếm các tia lửa điện màu trắng ẩn hiện.
Đặt ngón tay lên viên ngọc trên túi, Death nói:
-Nếu chỉ có một minh thì tôi không thể.Nhưng thật tiếc phải nói rằng, tôi không có một mình.
“Ầm” Một vật lao ra tưng đống đá vụn phía sau bay thăng tới chỗ nhóm người đang đứng, hai hiệp sĩ nhảy tới dùng khiên đỡ lấy nó. Cùng lúc đó, Death đã thành công lấy ra vũ khí của mình, một chiếc gậy pháp sư, toàn bộ cây gậy như được làm từ thịt, phía trên cùng có ba trái tim đang đập, mạch máu của chúng được nối vào cây gậy thịt.
Hắn ngâm xướng:
-Ra đây đi, những đứa con của ta,dùng cái chết của ngươi phục vụ ta.
Sáu đồ án ma pháp lớn màu đen hiện lên trên đất, từ đó lần lượt hiện ra những bộ xương khô, xác chết của đủ loài, trong đó có cả con quái vật hai đầu ở trong hang.Đối diện tám hiệp sĩ bắt đầu xông lên, sáu pháp sư cũng bắt đầu tung ra phép thuật của mình.Những tia chớp, chông băng , gió lốc hình thành trên khắp chiến trường.
Ngay khi thực hiện xong phép thuật của mình, Death lụi lại bên cạnh Titan lúc này đã ra khỏi đống đá, hắn nói:
-Thật đáng ghét, bọn rác rưởi này không ngờ lại đến nhanh như vậy. Thương thế chúng ta lại chưa khỏi hẳn, đánh nhau với bọn chúng lúc này thật bất lợi.
Thấy Titan không trả lời Death quay sang hỏi:
-Sao vậy?
-Thât bại rồi.
-Thất bại? Cái gì thất bại cơ?
Sực nhớ đến cái gì đó, Death quay sang cánh “ Cổng”. Lúc này, cánh “Cổng” không còn giữ được hình dáng ban đầu nữa, nó bắt đầu biến dạng, những tia lửa điện từ trong “Cổng” bắn ra xé rách không gian xung quanh.
Death siết chặt cây gậy của mình, nói một cách tức tối:
-Không thể nào? rốt cuộc là sai ở đâu cơ chứ.Làm sao có thể thất bại được.
Titn lắc đầu nói:
-Không phải hoàn toàn thất bại đâu.
-Là sao?
-Cánh “Cổng” không thể sư dụng được, nhưng nó cũng đang làm không gian này nứt vỡ. rất nhiều lỗ hổng không gian sẽ được mở ra.
-Vây liệu chúng ta có thê thông qua nhũng …..
Không để Death nói hết, Titan cắt lời:
-Những lỗ hổng không gian đó là một chiều, cố đi qua nó thì ngươi sẽ chết.
-Biết rôi. Vây tại sao chúng ta lại thất bại.
-Có vẻ như vật dung để mở “Cổng” không chịu được Mana quá lơn như vậy.
-Nhưng nó là thứ mạnh nhất chúng ta tìm được mà không thuộc về nơi này.
-Không sao. Sau việc này rồi sẽ có nhiều hơn nhưng thứ đó.
“Ầm” cánh Cổng nổ tung, kéo theo một cơn chơn động. Ngay lúc này tât cẩ mọi người ở trên lục địa này đều cảm nhận được nó, các lỗ hổng không gian bắt đầu xuất hiện trên khắp nơi.
Ngay khi cánh cổng bùng nổ Athena cảm nhận dược điều gì đó. Nàng quay sang hét lên vói Death và Titan:
-Rốt cuộc các ngươi đang làm điều gì?
Vuôt ve cây gậy của mình Death vui vẻ nói:
-Mở ra một thời đại mới và các ngươi rất vinh hạnh được chứng kiến điều đó. Không lâu đâu, thế giới sẽ băt đầu thay đổi.
Athena gằn giọng:
-Có lẽ hai người các ngươi sẽ không được chứng kiến điều đó đâu.
Phía dưới bàn chân nàng sáng lên một vòng tròn ma thuật, ngay sau đó cả người nàng lao đi như một tia sáng. Trong chớp mắt nàng xuất hiện trước mắt Death, giơ cao thanh kiếm nàng hét lên:
-Lôi nộ.
Những tia sét trắng bùng lên trên lưỡi kiếm, chém xuống người Death. Khi thanh kiếm vừa chém xuống, mốt cánh tay kim loại to lớn đưa ra chặn lấy nó. Dư chấn va chạm đẩy nàng và chủ nhân cánh tay lùi lại. Titan đưa cánh tay lên phải lên, có thể thấy trên cổ tay một vết hằn lớn. Từ tay trái hắn vang lên tiếng của Death:
-Thả ta ra. Ta không cần ngươi giúp. Và nói cho ngươi biết ta là một pháp sư nên ngừng việc xách ta như một con gà lại.
Không thèm chú ý đến Death, ném hắn ra sau Titan nói:
-Giúp ta đối phó Đức vua.
-“Được rồi”Lầu bầu trong miệng Death nhảy tới đối diện Đức vua.
Titan quay sang Athena, đưa cây búa ra trước ngực, cây búa bắt đầu sáng lên. Athena nhìn thăng vào Titan miệng lẩm bẩm:
-Vũ điệu chết chóc.
Dưới chân Athena sáng lên, sau đó nàng biến mất, nói đúng hơn là nàng di chyển với tốc độ quá nhanh nên nàng trông như là biến mất vậy. “Keng” tiếng kim loại va chạm với nhau vang lên, trên giáp hông của Titan xuất hiện một vết xước dài. Nàng liên tục di chuyển xung quanh Titan bằng những bước nhảy ngắn, dùng kiếm chém vào người hắn tạo nên những tiếng “leng keng”. Chưa đầy một phút khắp nơi trên người Titan đã đầy những vết xước, cây búa của hắn liên tục vũ động, nhưng không làm được gì ngoài việc tấn công vào những cái bóng của nàng trong không khí.
Gầm lên một tiếng cây búa của Titan sáng lên ánh nâu , hắn giáng một búa xuống đất làm mặt đất vỡ tan . Sóng chấn động làm Athena phải nhảy lùi lại, vừa đứng vững nàng hét lên:
-Thập tự trảm.
Dùng kiếm chém liên tiếp hai lần vuông góc nhau, hai đường kiếm khí tạo thành một hình thập tự phóng thẳng tới Titan. . Titan tay phải đấm ra, lần này trên nắm đấm tràn ngập ánh bạc. Một tiếng ầm vang lên, chân Titan lún sâu vào đất, cầm cây búa bên tay trái lên hắn đánh một đòn vào không khí, ngay khi cây búa đang quơ vào không khí thì nó bỗng nhiện giật ngược lại kèm theo tiếng không khí nổ tung.
Athena ngay khi nhìn thấy hành động của Titan, theo bản năng nàng nhảy lùi lại. Vừa nhảy lên mặt đất nơi nàng vừa đứng nứt toác ra, khuôn mặt Athena thoáng biến sắc “ là chấn động không khí”.
Không để Athena kịp nghĩ, Titan liên tiếp vung búa vào không khí trước mặt. Athena gần như không thể tiếp cận hắn, vừa tránh né Athena rạch mốt vết nhỏ nơi ngón tay của mình, bôi máu lên thanh kiếm. Sau đó nàng hét lên:
-Tới đây tinh linh của Sấm sét, giúp ta tiêu diệt kẻ thù.
Dứt lời thanh kiếm của nàng phát ra ánh sáng trắng chói mắt, ánh sáng màu trắng xuất hiện bao quanh thanh kiếm.Đạp mạnh chân vào đất nàng lao tới, chém lien tiếp vào không khí trươc mặt tạo ra những luồn kiếm khí.
Titan dùng búa phá vỡ những luồn kiếm khí, dậm mạnh chân tạo ra những song chấn động cực mạnh trên đất. Việc đó làm Athena phải dừng lại trước mặt hắn, chớp thời cơ Titan giơ cao búa giáng thẳng vào đầu nàng.
Athena dung hai tay giơ kiếm lên đỡ, ngay khi cây búa va chạm với kiếm của nàng, buông nhẹ cánh tay trái đang nâng mũi kiếm, làm cây búa trượt theo sống kiếm. Dùng cô tay xoay thanh kiếm một vòng, nàng chém thẳng vào hông của Titan. Một tiếng keng vang lên, vết chém sâu hoắm xuất hiện trên hông Titan, nhưng không có máu. Một cú đấm lao tới làm nàng phải lùi lại, nhìn thanh kiếm trên tay mình nàng nói:
-Rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy?
Sờ vào vết chém Titan nói:
-Cô muốn biết sao, gia nhập với bọn ta thì ta sẽ cho cô biết.
-Hừ, không cần. Chỉ cần chém nát ngươi ra thì sẽ biết thôi.
Khoảng cách của hai người lúc này rất gần, cả hai cùng bước lên tung những đòn đánh vào nhau. Athena liên tiếp dùng kiếm của mình chém vào Titan, mắc dù thanh kiếm rất dài nhưng nàng dung nó một cách dễ dàng tạo thành những bóng kiếm trong không khí. Titan thì đã bỏ cây búa , hai cánh tay sáng lên những văn tự kỳ lạ, hắn dung tay đỡ đòn của Athena sau đó tung những nắm đầm không lồ của mình về phía nàng. Athena không trực tiếp đón đỡ mà thường né tránh hoặc gạt ra, thỉnh thoảng nàng vẫn bị trúng vài đòn đánh vào người, nhưng khi nắm đấm khi sắp đánh vào người nàng thì lại bị một tầng bảo vệ trong suốt chặn lại.
Từ ngoài nhìn vào, có thể thấy khu vực hai người giao đấu nổi lên từng trần gió cắt. Bất cứ vật gì lại gần phạm vi 50m đều bị đánh thành bụi. Death từ phía xa quan sát trận chiến, sau đó hắn quay sang Đức vua Rey:
-Ngài không lo lắng cho Hoàng hậu sao?
-Không sao, ta nghĩ ngươi nên lo lắng cho bạn của mình thì hơn. Hơn nữa chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.
Giơ cao cậy gậy pháp sư bên tay trái của mình, Đức vua Rey hét lên:
-Lửa, nổ tung đất trời.
Một đồ án phép thuật xuất hiện sau lưng Death từ trong đó xuất hiện một đốm lửa, trong chớp mắt nó xoay một vòng sau đó “Đùng” một tiếng nổ , toàn bộ khu vực 20m nơi hắn đứng tràn ngập lửa, đất đá trên mặt đất tan chảy. Khói lửa tan đi, ở trung tâm vụ nổ xuất hiện một quả trứng màu đen, từ trong đó vang lên tiếng của Death:
-Khặc khặc, Đức vua làm tôi giật mình đấy. Ngài đã chuẩn bị pháp thuật đó từ lúc nào vậy.
Nhìn quả trưng tan ra thành những làn khói, Rey nói:
-Giống ngươi thôi, không ngờ được ngươi đã kịp sử dụng pháp thuật để bảo vệ mình.
-Đứng trước người được xưng tụng là Nhà ảo thuật lửa thì tôi phải cẩn thận thôi.
Vừa nói Death vừa tạo ra ba đồ án pháp thuật trong không khí, từ trong bắn ra liên tiếp những quả cầu màu đen, Rey cũng dùng pháp thuật tạo ra những quả cầu lửa đáp trả. Hai màu sắc đỏ đen va vào nhau, không hề có tiếng nổ như tưởng tượng, khi chúng va chạm có thể thấy quả cầu đen hút lấy quả cầu lửa sau đó biến mất. Nhìn thấy cảnh đó Rey nhíu mày nói:
_Ta chưa bao giờ thấy pháp thuật nào giống như vậy trước đây, thậm chí cả ma tộc cũng không có loại pháp thuật này.
-Ngài thử đoán xem, hahahhahahahahahahaha..
Cười điên dại, Death giơ cây gậy của mình lên:
-Dẫn đường cho những linh hồn lạc lối, gió địa ngục.
Phép thuật của Death tạo ra một cơn gió nhẹ thổi về phía Rey, không chủ quan chàng tạo ra một lá chắn pháp thuật. Ngay khi cơn gió thổi vào lá chắn, lá chắn run rẩy nhứ sắp sụp đổ, chàng cảm thấy linh hồn như bị kéo ra khỏi cơ thể, hoảng sợ Rey tăng thêm Mana củng cố lại lá chắn.
Ngay khi lá chắn ổn định, Rey dùng tinh thần tập hợp Mana cho pháp thuật tiếp theo, ngay khi chuẩn bị xong chàng gõ cây gây của mình xuống đất:
-Lửa, bình nguyên rực cháy.
Một đồ án ma pháp đỏ rực hiện lên dưới chân Rey, lửa bắt đầu từ chân chàng lan ra xung quanh. Đằng xa, Death đã tung tiếp môt pháp thuật nữa, một quả cầu màu đen lơn gấp nhiều lần những quả cầu lúc đầu lao tới Rey. Hướng cây gậy pháp của mình về phía trước Rey nói:
-Lửa, lốc lửa đốt cháy mọi thứ.
Đồ án màu đỏ lại hiện lên trước mặt chàng, từ trong phóng ra một cơn lốc lửa đỏ rực phun thẳng tới quả cầu màu đen chặn nó lại. Không dừng lại Rey lẩm bẩm:
-Lửa, nổ tung đất trời.
Ngay khi vừa nói xong khuôn mặt Rey hơi tái,chàng tiếp tục tạo ra lá chắn lửa bao quanh mình.Phía xa,Death cảm nhận được Mana giao dộng phía sau , lao mình về phía trước để lại môt tiếng nổ phía sau hắn cười nói:
-Dùng liên tiếp ba phép thuật không cần tập hợp Mana có vẻ hơi quá sức với ngài nhỉ?
Ba trái tim trên cây gậy của hắn bỗng nhiên đập nhanh dần lên, hắn hét lên:
-Lồng giam của cái chết.
Đồ án ma pháp màu đen xuất hiện trên đầu Rey, từ trong bắn ra một quả cầu màu đen. Khi quả cầu va chạm với lá chắn phép thuật của Rey, nó không biến mất mà bao phủ toàn bộ lá chắn lại rồi dần dần thu hẹp lại. Tiếng xèo xèo vang lên khi lớp màng đen va chạm với lá chắn lửa, Death giơ cao cây gậy phép của mình cười nói:
-Không phải ngài vẫn thắc mắc tôi dùng loại phép thuật gì sao. Hãy tự cảm nhận và đoán đi.
Ngay khi Death giơ gậy lên, ở trong lá chắn phép thuật. Rey nở một nụ cười, miệng lẩm bẩm:
-Lửa, mũi giáo lửa.
Không biết từ lúc nào lửa đã lan tới dưới chân Death, những ngọn lửa trên mặt đất tập hợp lại thành những mũi giáo rồi phóng thẳng vào Death.. Không kịp suy ngĩ, hắn quét cây gậy pháp sư chặn những mũi giáo lại. Khi mũi giáo lửa va chạm với cây gậy của hắn chúng liền biến mất, nhận ra điều gì đó không bình thường hắn định quay người lại. Nhưng không còn kịp, trước ngực hắn trồi lên một vật màu đỏ nóng cháy, một mũi giáo lửa đã đâm xuyên hắn từ phía sau, xuyên qua cả lá chắn phép thuật của hắn. Lây tay phải nắm lấy mũi giáo, nhìn thẳng vào Rey hắn nói giọng cay nghiệt:
-Đ..Đáng lẽ tao phải… nhận ra. Ba phép thuật đó… không thể làm mày mệt mỏi như vậy…Hộc hộc.
Lớp màng đen xung quanh Rey biên mất , tạo ra một hỏa cầu chàng nói:
-Chỉ tại ngươi quá chủ quan thôi, nếu ngươi không đi vào phạm vi của bình nguyên rực lửa thì những gì ta tính toán cũng không thành công.
Hỏa cầu trên tay Rey dần chuyển sang màu xanh, ném hỏa cầu về phía Death để kết thúc sinh mạng của hắn. Nhìn hỏa cầu bay về phía mình Death không hề hoảng sợ:
-Muốn giết tao không dễ vậy đâu.
Ngâm xướng một chú ngữ kỳ quặc, một trong ba trái tim trên cây gậy pháp sư của hắn tự nhiên ngừng đập. Từ trong lớp áo choàng truyền ra tiếng hét chói tai, Rey cảm thây linh hồn mình run rẩy, đau thương. Tiếng hét chỉ vang lên trong chớp mắt, sau đó bằng mắt thường có thể thấy từ trong áo trùm của Death phun ra một luồn khói đen dày đặc. Bỏ lại chiếc áo trùm màu xanh lá, luồn khói cuốn theo cây gậy bay về phía sau. Ngay lúc đó, hỏa cầu va chạm vào ngọn giáo lửa tạo ra một tiếng nổ thổi bay chiếc áo lên không trung.
Sauk hi bay ra khỏi phạm vi biển lửa, luồn khói hạ xuống mặt đất rồi dần dần biến thành một hình người, hắn cao khoảng một mét tám, trùm trên người một chiếc áo trùm pháp sư rách rưới, ngoại hình của hắn khác hẳn ban đầu. Rey nghi hoặc nhìn hắn:
-Ngươi là ai ?
-Là tôi đây, không phải từ nãy giờ tôi vẫn ở đây sao. Ngài thật mau quên thưa Đức vua.
Death nói với giọng vui vẻ như nói với bạn thân của mình chứ không phải với một kẻ vừa suýt giết chết mình. Hắn quay sang vuốt ve trái tim đã ngừng đập trên cây gậy, miệng vang lên mấy tiếng “chậc, chậc” tiếc rẻ.
Rey không quan tâm tới hắn, chàng nắm cây gậy của mình, chuẩn bị đọc chú ngữ thì một tiếng động lớn từ phía trận đánh của Athena và Titan làm chàng dừng lại. Death cũng bị tiếng động làm cho giật mình, cả hai cùng lùi lại rồi nhìn qua phía đó.
Lúc này, Athena và Titan đã đứng về hai phía khá xa nhau, trên không trung ở giữa hai người không biết từ khi nào xuất hiện một lỗ hổng không gian từ trong đó vươn ra một cái xúc tu không lồ đâm vào mặt đất.
Athena chống thanh kiếm xuống đất miệng thở dốc, áo giáp của nàng lúc này đã không còn nguyên vẹn một vài mảnh giáp trên chiếc váy đã biến mất, những vết nức xuất hiện trên giáp ngực. Phía bên kia Titan trông còn thảm hại hơn, ngoại trừ hai cánh tay còn nguyên vẹn thì khắp người hắn đầy những vết rách sâu hoắm, thậm chí cổ hắn chỉ còn một nửa. Điều kỳ lạ là những vết thương đó có vẻ không ảnh hưởng nhiều đến Titan., hăn lắc lắc cái cổ chỉ còn một nửa của mình quay sang nói với Athena:
-Kết thúc tại đây thôi, bọn ta phải đi rồi. Một lúc nào đó chúng ta sẽ tái đấu.
-Muốn chạy ư? Không dễ vậy đâu.
Hướng mũi kiếm về phía trước, ngay khi Athena định lao lên thì từ phía sau có tiếng gọi:
-Hoàng hậu!!
Quay lui nhìn người vừa cất tiếng gọi, đó là một trong sáu pháp sư, người mặc áo trùm màu xám. Nhíu mày Athena nói:
-Chuyện gì vậy, Eros.
-Hoàng hậu, mọi chuyện không xong rồi. Khắp nơi trên đất nước xuất hiện vô số những lỗ hổng không gian. Nghiệm trọng nhất là ở đế đô xuất hiện mười hai ma thú cấp 5, hiện nay quân thủ thành không đủ sức đối phó. Hội hiệp sĩ cũng cách quá xa họ không thể về kịp.
Nắm chặt tay, Athena cúi xuống không lập tức trả lời, Rey lúc này đã tới bên cạnh nàng. Eros bên cạnh thúc giục:
-Xin người hãy trở về, nếu không mọi chuyện sẽ không thể kiểm soát được nữa.
Ngẩng đầu lên Athena nói:
-Các ngươi hãy rời đi trước, ta và Đức vua sẽ ở lại.
-Không được thưa Hoàng hậu như thế quá nguy hiểm.
-Đây là lệnh, các ngươi……
Từ phía xa truyền đến giọng của Death cắt lời Athena:
-Xin lỗi, bọn ta phải đi trước rồi mọi người ở lại vui vẻ.
Death lúc này đang dung phép thuật nâng hắn và Titan bay lên phía trần đá. Thấy vậy Athena và Rey cùng lúc tung ra đòn đánh về phía bọn chúng, khi đòn tấn công bay được nửa đường lỗ hổng ma thuật lúc trước bắt đầu mở rộng. Một xúc tu vươn ra đúng ngay trước đòn tấn công của Athena và Rey, va chạm làm xúc tu nát bấy, từ trong lỗ hổng không gian truyền ra một tiếng rống đau đớn.
Sau dó một thân hình khổng lồ từ trong lỗ hổng không gian bò ra, thân hình nó to như một con thuyền, trông nó như một con bách tuộc vậy, nhưng thay vì da toàn thân và mười xúc tu của nó được bảo vệ bởi lớp vảy cứng có màu như kim loại. Vừa xuất hiện nó dùng những xúc tu của mình quật thẳng về hương nhóm người Athena. Eros tiến lên môt bước chắn trước mặt Athena và Rey ông ta giơ cay gậy lên hét:
-Gió, bức tường gió.
Môt tấm khiên gió được hình thành, xúc tu va chạm vào nó liền bị cuốn bay về hướng khác. Phía sau con quái vật, Death đã bắt đầu chuẩn bị xong phép dịch chuyển. Quay sang Rey Athena nói:
-Em cần thời gian.
Rey gật đầu, sau đó không nói gì mà tiến lên tạo ra một lá chắn lửa . Athena nắm thanh kiếm ngang hông, mũi kiếm chĩa thẳng về phía trước, nàng nhắm mắt lại. Ánh sáng trên thanh kiếm ngày càng sáng dần lên, một lúc sau có thể thấy rõ những tia sét di chuyển trên lưỡi kiếm. Mở mắt ra nàng nhìn thẳng về ướng Death, lúc này hắn đã chuẩn bị xong phép dịch chuyển. Ngay khi thấy hắn giơ gậy phép lên nàng hét:
-Tinh linh của Sét, rạch ngang bầu trời, không thứ gì có thể cản đường sức mạnh của ngươi.
Đâm thanh kiếm tới trước,từ toàn bộ lưỡi kiếm phóng ra một luồng ánh sáng trắng. Từ trên nhìn xuống có thể thấy luồn ánh sáng dẹp và ngày càng mở rộng, nhưng vẫn không rời khỏi thanh kiếm mà ngay càng dài ra với tốc độ chóng mặt. Con quái vật dung ba xúc tu của mình đánh thẳng tới luồn sáng, không một chút khó khăn ánh sáng cắt đôi cả ba xúc tu của nó rồi tiếp tục phong thăng tới phía Death. Nói thì lâu nhưng toàn bộ sự việc diễn ra chỉ trong vài giây, khi kịp nhận ra thì lưỡi kiếm ánh sang đã tới ngay sát Death. Trên không trung, không kịp suy nghĩ theo bản năng Death nghiêng người tránh về bên trái, ngay lúc đó một lỗ hổng không gian xuất hiện giữa hắn và lưỡi kiếm ánh sáng đã cứu hắn. Lưỡi kiếm đâm vào lỗ hổng không gian phá hủy nó, nhưng điều đó cũng làm lưỡi kiếm hơi bi chệch sang trái.
“Aaaaaaaaaaaa” một tiếng hét vang lên, một vật màu đen từ trên trời rơi xuống. Nhìn kỹ thì đó là một cánh tay được bao bọc bởi làn khói đen, lưỡi kiếm ánh sáng mặc dù không giết được Death những vẫn cắt được một cánh tay hắn xuống.Death gầm lên:
-Đồ khốn kiếp!
Giơ cao cây gậy hắn hét:
-Dich chuyển.
Thân hình của hắn và Titan biến mất cùng đồ án ma pháp dưới chân, cả những quả cầu cũng biến mất theo.
Athena tay vẫn nắm thanh kiếm đang phát sáng, lưỡi kiếm ánh sáng đã không còn. Quỳ một chân trên đất vẻ mặt không cam lòng, nàng hét lên:
-Tât cả nằm xuống.
Theo quán tính các hiệp sĩ và pháp sư bỏ rơi đối thủ của mình, nhảy lùi ra sau rồi nằm rạp xuống đất. Athena đứng phắt dậy, cầm thanh kiếm lên lưỡi kiếm ánh sáng không lồ lại xuất hiện.. Khi ánh sáng chạm vào lá chắn phép thuật trên tường, nó xuyên qua dễ dàng như cắt một miếng đậu hũ. Từ ngoài ngọn núi nhìn vào có thể thấy rừ chân núi xuất hiện một lưỡi kiếm ánh sáng đâm ra, sau đó xoay một vòng cắt ngang ngọn núi.
Bên trong lòng núi lúc này ta có thể thấy khắp nơi là các xác chết bị chẻ làm hai, con quái vật bạch tuộc, những con thú mà Death triệu hồi, không có gì sống sót. Ngọn núi bắt đầu sụp đổ, các hiệp sĩ lao tới chỗ Athena và Rey giơ cao khiên đỡ, từ những tấm khiên tỏa ra một lá chắn Mana đủ loại màu sắc đỡ lấy những tảng đá rơi từ trên trần xuống. Các pháp sư đứng thành vòng tròn chuẩn bị phép thuật dịch chuyển, Athena với khuôn mặt tái nhợt không còn đứng vững được mà phải dựa vào Rey. Nàng nói:
-Trở về thôi.
Một hiệp sĩ phóng tới nhặt cánh tay của Death lên bỏ vào trong một cái hộp được khắc đủ loại đồ án ma pháp bên trên rồi quay trở lại. Đồ án ma pháp dưới chân nhóm người sáng lên rồi biến mất, những tảng trên trần vẫn tiếp tục đổ xuống vùi lấp đi vết tích của cuôc chiến.
Năm 1777 đại lục Gaia đón nhận sư thay đổi chưa từng có, trong suốt mười năm xuất hiên vô số loại ma thú mới, mật độ Mana tăng cao. Tất cả bắt đầu từ sự xuất hiện của các lỗ hổng không gian.
Chương 3: Cái chết
Tại một thế giới khác, trên một hành tinh gọi là Trái Đất.
Nhà số 177 đường Hùng vương , Thành phố Huế, Việt Nam. Ngoài sân một người phụ nữ trung niên gọi với vào trong:
-Sa ơi! Ra đây mẹ bảo.
Từ trong nhà vang lên tiếng bước chân, một anh chàng cao tầm 1m7 chạy ra, người gầy nhom, cậu đáp lời mẹ:
-Con đây ạ, có chuyện gì không ạ?
-Con đã đi trả tiền điện chưa?
Ngớ người, cậu lung túng:
-Dạ con quên mất.
-Cái gì! Tôi đưa tiền cho cậu từ sáng cơ mà, giờ cậu vẫn chưa trả là sao. Suốt ngày chúi mũi vào máy tính thì chết thôi con ơi.
-Con xin lỗi. Con đi liền giờ ạ.
Chạy vào trong nhà lấy mũ bảo hiểm, dắt xe máy ra cổng cậu vẫn nghe thấy tiếng lầm bầm của mẹ:”Học hành thì không ra gì, suốt ngày chúi mũi vào chuyện gì không. Chả biêt sau này nó làm gì mà sống nữa? Con với cái.”
Đi trên đường câu suy nghĩ mông lung, câu tên đầy đủ là Nguyễn Hoàng Sa, 19 tuổi đang học trung cấp. Là một anh chàng bình thường hay gọi là bất thường thì đúng hơn, con thứ 2 trong ba anh en, học hành tang tang ,cậu sống hướng nội, gần như không chơi thể thao hay tham gia hoạt động gì cả, bạn bè thì không được mấy người. Sở thích duy nhất của cậu là tìm đọc đủ thứ trên mạng, từ nhưng câu chuyện kỳ lạ, vũ khí, rô bốt đến bất cứ tin tức gì mới về công nghệ. Mặc dù không hiểu hết nhưng cậu thích đọc những thứ như vậy.
Trả tiền điện xong, dừng xe tại quán nươc bên đường cậu gọi chai nước ngọt. Nhìn lên trời, Sa nghĩ trong đầu:” Sao mình lúc nào cũng đọc mấy thứ gì đâu không, học hành thì tàng tàng, đên đi làm thêm cũng không dám.”
Đưa ly nước lên uống cạn cậu tự nói:” Khi nào cũng tự nói với bản thân phải cố gắng vậy mà lại không làm được, người như mình có lẽ nên chết đi cho rồi.”
Đúng lên trả tiền vừa định ra lây xe thì câu thấy một cô bé khoảng 4,5 tuổi đứng ở ngã tư phía trước, mặt dàn dụa nước mắt. Đoạn đường này khá vắng nên không có ai quanh đó cả, Sa quay lại nhìn bà bán nước thì bà ây đang dung cái quạt giấy đuổi ruồi không thèm nhìn đến cô bé . Co bé bắt đầu khóc nức nở, đi tới gần cô bé Sa hỏi:
-Em sao vậy? Bị lạc ah?
-D….dạ
Đang suy nghĩ nên hỏi cô bé thế nào, thì cậu nghe thấy cô bé đã nói tiếp:
-E..E..em đi với ba mẹ tới thăm bà nội, lúc ngoài cổng có em thấy một con bướm đẹp quá nên liền đuổi theo. Giờ em không biết đường về oa huhuhuh..
Vừa nói xong cô bé đã khóc rống lên, vừa dỗ dành cô bé cậu vừa nghĩ:“Thăm bà? Hình như ở gần đây có một viện dưỡng lão.”
Xoa đầu cô bé cậu nói:
-Được rồi, có lẽ anh biết ba mẹ em ở đâu. Để anh dẫn em đi.
Lăc đâu cô bé nói:
-Mẹ em bảo không được đi theo người lạ.
Bất ngờ, cậu nghĩ:”Bọn trẻ bây giờ thông minh thật”
Quay sang cô bé cậu hỏi:
-Vậy hay em đứng đây, anh sẽ đi gọi ba mẹ em tới?
Nghe cậu nói thế cô bé hình như nhớ ra cái gì đó, lấy tay mò vào trong túi áo cô bé lôi ra một tờ giấy:
-Ba mẹ nói nếu em bị lạc thì nhờ người gọi vào số điện thoại này.
Cầm lấy tờ giấy Sa nhìn thấy một số điện thoại di động.Cậu lấy điện thoại ra vừa bấm số vừa hỏi cô bé:
-Em tên là gì?
-Em tên Ngân ạ.
Qua điện thoại cậu gặp được mẹ cô bé, mẹ cô bé bảo chờ ở đó cô ấy sẽ ra liền. Một lúc sau, người phụ nữ xuất hiên phía xa bên kia đường, cô bé nhảy cẫn lên:
-Là mẹ em, mẹ em ở đăng kia.
Vung vây cánh tay nhỏ bé về phía trước, một chiếc vòng nơi tay của cô bé bị lỏng và văng ra về phía sau. Theo quán tính Sa buôn tay cô bé chạy ra đằng sau lượm chiếc vòng, nhặt chiếc vòng lên quay đầu lại cậu đã thấy cô bé chạy như bay qua ngã tư. Sa hét lên:
-Không được.
Chạy đuổi theo, ngay khi còn cách cô bé một đoạn thì từ con đường bên trái xuất hiện một chiếc ô tô phóng như điên lao thăng về hướng Ngân, ngay khoảnh khắc đó Sa không suy nghĩ bất cứ điều gì nữa, cậu cảm giác như mình đang sử dụng toàn bộ sức mạnh của cơ thể,Sa lao tới đây cô bé.
Ngay khi cậu đây cô bé, một tiếng “Ầm” vang lên ,Sa cảm giác toàn thân đau đớn, mắt mờ đi. Khắp nơi trên cơ thể như bị bị xé rách, câu không cảm thấy tay chân hay bất cứ thứ gì trên cơ thể mình nữa. Đầu óc mơ màng, mắt không nhìn rõ nhưng cậu vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng khóc của bé Ngân. Tự nhiên không còn cảm thây sợ hãi, đau đớn hay ân hận, nở một nụ cười cậu nghĩ:” Con bé không sao cả. Có lẽ mình đã làm được một việc đúng nghĩa nhỉ. Mình không có hèn nhát…. ừ mình không hèn nhát” Mắt cậu nhắm lại và không bao giờ mở ra được nữa.
Quay trở lại đại lục Gaia, lúc này đã là năm 1789. Trong sân vườn của hoàng cung đế quốc, một câu nhóc hai tuổi đang ngồi trong lòng một ông lão, tay nắm bộ râu lâu lâu lại giật một cái. Hai người hầu đi ngang qua nhìn thây cậu nhóc liền ghé sát vào nhau trao đổi, người trẻ hơn trong hai người nói:
-Chị Ana, cậu nhóc đó là ai vậy? Tại sao lại được ngồi chơi trong vườn của hoàng gia, cả ông lão đó nữa?
Người phụ nữ lớn tuôi nói nhỏ:
-Nói khẽ thôi, đó là hoàng tử.
-Hoàng tử ? Nhưng em nhớ hoàng tử Loki năm nay đã 13 tuổi rồi cơ mà.
-Đó là hoàng tử trưởng, còn đây là vị hoàng tử thứ hai.
Nghe đến cái tên hoàng tử thứ hai người phụ nữ trẻ hơn muốn hỏi tiếp điều gì đó nhưng lại không dám nói. Người hầu tên Ana thấy vậy quay qua hỏi:
-Chuyện gì vậy ?
Ngập ngừng người hầu trẻ mở miệng:
-Chị Ana, chuyện đó có thật không ?
-Chuyện gì mới được cơ chứ ?
-Chuyện mà mọi người vẫn bàn tán ấy, rằng hoàng tử thứ hai bị nguyền rủa nên mới bị mù. Hơn nữa nghe nói lúc ra đời người cũng không hề khóc lóc gì cả, còn nữa…
Rít lên giận dự người hầu tên Ana nói:
-Im ngay, cô muốn chết hay sao mà dám nói điều đó.
Tái mặt, người hầu trẻ nắm lấy cánh tay của Ana van xin:
-Em xin lỗi ,e.. em chỉ tò mò thôi, xin chị đừng nói cho ai biết .
-Được rồi, từ nay về sau không được bàn tán về chuyện này nữa.
Hai người rẽ vào một hành lang rồi mất hút khỏi tầm mắt. Phía sân vườn hoàng gia câu bé lại giật râu của ông lão một cái rồi nói:
-Thầy Avogad , thầy nói tiếp đi về cách sử dụng phép thuật đi.
Ông lão cười một cái rồi nói:
-Được rồi, được rồi, nhưng trước đó hoàng tử có nhớ pháp sư được phân cấp như thế nào không ?
-Gồm năm cấp được phân chia theo lượng Mana mà người đó sở hữu, mỗi người lúc sinh ra cho đến năm năm tuổi là khoảng thời gian Mana tăng tự nhiên, không bị can thiệp bởi yếu tố bên ngoài. Năm năm tuổi Mana bình thường của mỗi người giao động từ 50-150, Mana một người sỡ hửu dưới 400 được gọi là pháp sư cấp một, vươt qua 400 gọi là cấp hai, qua 1600 là cấp ba, qua 6400 gọi là cấp bốn và cuối cùng vượt qua mức 25600 gọi là cấp năm.
Vỗ đầu câu bé, Avogad nói:
-Đúng vậy, hoàng tử nhớ rất đúng, bây giờ nói đến phép thuật nào. Phép thuật nói một cách đơn giản là sử dụng Mana trong cơ thể tác động đên Mana trong tự nhiên, từ đó tạo ra phép thuật. Để sử dụng phép thuật nào điều đầu tiên là phải nắm được lộ trình vận chuyển Mana của loại phép thuật đó, tập hợp Mana theo lộ trình đó trong cơ thể, sau đó thông qua một chú ngữ đơn giản của bản thân để triệu hồi nó ra.
Cúi cái đầu nhỏ bé của mình, hoàng tử chau mày suy nghĩ. Avogad thấy vậy liền nói tiếp:
-Để tôi làm một ví dụ như thế này.Để tạo ra một quả cầu lửa, tôi phải vận chuyển Mana phía trong cơ thể theo lộ trình đã định sẵn. Sau đó dung chú ngữ tôi gọi tên của phép thuật đó ra, cái tên là thứ gọi lên đồ án ma pháp, thông qua đồ án ma pháp Mana đã vận chuyển theo lộ trình định sẵn trong cở thể được đưa ra ngoài. Ngay khi ra ngoài Mana của tôi sẽ kết hợp với Mana bên ngoài hình thành phép thuật mà tôi muốn.
-Vậy thầy Avogad nếu không vận chuyển Mana mà trực tiếp dung chú ngữ đưa ra ngoài thì sao ạ.
-Thì tùy vào cái tên ta gọi Mana sẽ chuyển hóa thành vật chất đó, ví dụ ta gọi lửa thì Mana sẽ bùng cháy, gọi nước thì Mana sẽ hóa thành nước….
-Em có thể học phép thuật chưa ạ ?
-Chưa đâu hoàng tử, người cần phải học cách sử dụng tinh thần lực của mình đã.
-Tinh thần lực ? Nó có tác dụng gì ạ ?
-Nó là thứ quyết định ai đó có thể trở thành một pháp sư thực thụ hay không.
Không để hoàng tử kịp thắc mắc Avogad nói tiếp:
-Để vận chuyển mana trong cơ thể chúng ta cần đến tinh thần lực, tinh thần lực càng mạnh thì càng dễ dàng trong việc vận chuyển mana hơn. Nhất là những pháp thuật cấp ba đều đòi hỏi người sử dụng có tinh thần lực mạnh mẽ. Và đáng tiêc là không phải ai cũng có thể sỡ hữu tinh thần lực mạnh mẽ.
-Vậy thì nó liên quan gi đến việc trở thành pháp sư thực thụ ạ.
-Bởi vì có nhiều người có thể sở hữu lượng mana lớn nhưng lại không có đủ tinh thần lực để sử dụng phép thuật cấp cao. Thường gặp nhất là trường hợp mana của một người vượt quá cấp ba nhưng tinh thần lực của người đó không đủ mạnh để sử dụng phép thuật cấp ba. Vậy nên người ta thường nói những người dưới cấp hai chỉ là pháp sư trên danh nghĩa.
Gật gật đầu như đã hiểu hoàng tử tiếp tục hỏi:
-Vậy còn các hiệp sĩ thì sao ạ ?
-Hiệp sĩ ấy hả ? Họ lại là một mặt khác biệt. Từ năm tuổi đến mười tuổi tất cả mọi người đều học phép thuật, cách tăng trưởng tinh thần lực.Tuy nhiên nếu qua mười tuổi mà tinh thần lực vẫn không qua được cấp hai, thì thông thường mọi người đều chuyển qua học tập làm một hiệp sĩ. Hiệp sĩ sử dụng mana một cách trực tiếp hơn, họ dùng mana để bồi luyện cơ thể mình, làm nó ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Thậm chí có thể chỉ dung sức mạnh cơ thể mà đối chọi với ma thú. Khi dùng mana tấn công họ cũng thường không chuyển hóa nó thành bất cứ nguyên tố nào cả mà trực tiếp phóng mana ra ngoài để sử dụng.
-Sử dụng như thế nào ạ ?
Nhìn bầu trời tối dần, Avogad xoa đầu hoàng tử sau đó nói:
-Hoàng tử không cần phải biết về điều đó bây giờ đâu, người cứ học tập cách sử dụng tinh thần lực của mình đi đã. Và đây là một món quà nhỏ .
Nói xong, Avogad lấy từ trong áo trùm ra một cái túi nhỏ hình vuông màu đỏ, có một viên ngoc cùng màu đươc đính trên miệng túi, đặt nó vào trong tay hoàng tử. Hai mắt hoàng tử không đang nhắm không hề mở ra dùng tay sờ khắp cái túi, hoàng tử nói với giọng mong chờ:
-Đ..Đây hình như là một cái túi không gian phải không ạ ?
-Đúng vậy,ở trong đó có một quyển sách đặc biệt, khi nào hoàng tử có thể dùng tinh thần lực lấy nó ra thì chúng ta sẽ gặp lại.
Nghe vậy hoàng tử giật mình nói:
-Thầy không đến đây nữa sao ạ ?
-Tôi phải về trường học chuẩn bị cho học kỳ mới, mong lần tới gặp lại hoàng tử có thể cho tôi thấy quyển sách đó.
Gật đầu hoàng tử nói với giọng chắc chắn không hợp với độ tuổi:
-Vâng, thưa thầy Avogad. Và em cũng nói với thầy là không cần phải gọi em là hoàng tử, thầy cứ gọi trực tiếp tên của em là được.
Cười lớn Avogad vuốt chòm râu dài của mình:
-Lễ nghi không thể bỏ qua được thưa hoàng tử, nhưng tôi rất hận hạnh được làm điều đó khi ngài nhập học.
Đứng dậy Avogad gọi một người hầu tới giúp hoàng tử về phòng, còn ông thì bước về một hướng khác. Đi ngang một hành lang lớn ông thấy một người phụ nữ phía trước đang đưa lưng về phía ông, tới gần ông đặt tay phải lên ngực đầu hơi cúi xuống, ông nói:
-Kính chào hoàng hậu.
Người phụ nữ quay lại không ai khác chính là hoàng hậu Athena, khuôn mặt nàng không quá thay đổi như thời gian không có bất cứ tác động nào lên nàng. Quay lại nhìn Avogad nàng nói:
-Ông đấy à Avogad. Hôm nay xong rồi à ?
-Vâng, thưa hoàng hậu. Hoàng tử đã về phòng rồi.
Nghe xong câu nói của Avogad đôi chân mày của Athena nhíu lại, nàng hỏi:
-Ông thấy thằng bé thế nào ?
-Rất đáng ngạc nhiên, hoàng tử mặc dù chỉ mới hai tuổi nhưng đã có suy nghĩ và tư duy của một người trưởng thành, cậu ấy luôn đưa ra những câu hỏi mà không ai nghĩ tới. Tôi đề nghị người nên cho hoàng tử học về phép thuật từ bây giờ.
Nét vui vẻ thoáng hiện trên khuôn mặt Athena nhưng nhanh chóng biến mất, nàng nói:
-Ông biết đấy Avogad, lúc thằng bé sinh ra nó không thể cử động, khóc hay nhìn được, không một pháp sư nào đoán được lý do của việc đó. Một năm trước vào sinh nhật một tuổi của thằng bé thì nó tự nhiên ngồi dậy được thậm chí nói chuyện được, nhưng lại không chịu tiếp xúc với ai cả, ngay cả ta nó cũng không cho bồng, suốt ngày bảo người hầu đọc đủ thứ về phép thuật cho nó nghe. Nửa năm trước ta mời ông về không ngờ nó lại mở miệng nói chuyện với ông.
Hơi đỏ mặt Avogad ho khù khụ :
-Hoàng hậu khen nhầm rồi ạ, lúc trước khi mơi gặp hoàng tử thần cũng tìm đủ cách mà hoàng tử không chịu mở miệng, chỉ đến khi nói đến một vấn đề mà thần đang nghiên cứu thì hoàng tử lại tự nhiên đưa ra những ý tưởng của mình. Nói thật lúc đó thần cũng rất bất ngờ vì những vấn đề hoàng tử đưa ra rất mới lạ, nhờ đó thần mới phát triển tiếp được ý tưởng của mình.
Athena ngạc nhiên sau đó lắc đầu nói:
-Dù gì đi nữa ta cũng phải xin cảm ơn ông. Nếu có bất cư yêu cầu gì ông cứ nói.
-Xin hoàng hậu đừng như vậy, đây chỉ là một chuyện nhỏ thôi.
Thấy Athena định nói tiếp về vấn đề đó, Avogad nói lảng sang chuyện khác:
-Thế hoàng hậu đã đặt tên cho hoàng tử chưa ?
-Rồi.
-Ồ, đó hẳn là một cái tên rất đẹp.
-Tên của thằng bé không phải do ta đặt.
-Vậy là hoàng thượng đã đặt tên ?
-Cũng không phải.
Nhìn Athena một cách khó hiểu, Avagod đang suy nghĩ thì Athena nói tiếp:
-Là thằng bé tự đặt cho mình.
-Chuyện là sao vậy thưa hoàng hậu.
-Bọn ta đưa ra rất nhiều cái tên nhưng thằng bé đều lắc đầu, đến cuối cùng nó ghi ra một cái tên bảo đó sẽ là tên nó.
-Hoàng tử đã ghi ra cái tên nào vậy.
-Cái tên phát âm rất lạ, chỉ có đúng một từ là “Sa”.
Chương 5: Quyển sách đặc biệt
Trong phòng của mình Sa lấy cái túi hình vuông ra, sờ nắm trong tay cậu thì thầm trong miệng:”Đây là vật đầu tiên mình được tặng khi tới thế giới này”. Đúng vậy hoàng tử Sa ở đây chính là anh chàng đã chết trên Trái Đất, không biêt tại sao cậu lại được sinh ra tai đây nhưng lại vẫn giữ nguyên ký ức. Một năm trước khi mới ra đời cậu không cảm nhận được bất cứ điều gì xung quanh mình, không thể cử động, nói, trước mặt là một màu tối đen.Không biết đã qua bao lâu trong thế giới tối thui này, lúc cậu tưởng minh sẽ phát điên lên thì cậu “thấy” được một đốm sang màu trằng bay lơ lửng, Sa cố gắng dung tinh thần cảm nhận nó nhưng không thành công.
Sa không bỏ cuộc, dù sao đó là thứ giải trí duy nhất lúc này của cậu, sau nhiều lần thử nghiệm cuối cùng cậu cũng có thể cảm thấy nó. Ngay khi cảm giác được đốm sáng, linh hồn cậu cảm thấy như được gột rửa, mát lạnh, sau đó đốm sáng liền biến mất. Cậu nghĩ:”Thật chán biết vậy mình cứ để nó ở đó, bây giờ xung quanh lại tối om”
Vừa dứt lời một đốm sang lại hiện ra, rồi lần lượt hàng trăm ngàn đốm sang nối tiếp nhau hiện lên.Vui mừng, Sa lại tiếp tục dung tinh thần của mình tác động vào các đốm sang, mỗi lần một đốm sáng biến mất cậu lại cảm thấy linh hồn của mình mạnh dần lên. Ngay khi cậu tiếp xúc với đốm sang thứ n thì câu cảm giác tay chân của mình bắt đầu cử động được, tai nghe được, sau đó cậu ngồi dậy và nói từ “đói” bằng thứ ngôn ngữ cậu chưa bao giờ học qua. Mọi thứ sau đó khá đơn giản, cậu ngại tiếp xúc với người mẹ mới cảu mình, và để thỏa mãn sở thích tìm hiểu những thú kỳ lạ, cậu nhờ người hầu đọc những cuốn sách nói về ma thuật và thế giới này.
Trở lại hiện tại, lúc này Sa đang ngồi xếp bằng trên giường hai tay cầm cái túi không gian liên tục lật qua lật lại:
-Cái túi này bên trong thực sự rất lơn sao ? Thử làm theo sách hướng dẫn xem nào.
Đặt bàn tay nhỏ bé lên viên ngọc trên miệng túi cậu dung tinh thần lực thăm dò bên trong túi. Ngay lập tức cậu phát hiện một quyển sách khá to nằm ở bên trong, dung tinh thần lực bao bọc nó cậu nói:
-Lấy ra.
Một đồ án ma pháp xuất hiện trên giường, sau đó quyển sách hiện ra. Nếu Avogad ở đây hẳn sẽ rất bất ngờ về việc Sa có thể dung tinh thần lực một cách dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên Sa đang ngồi liền ngã vật xuống nệm giường, cái miệng nhỏ thở hồng hộc. Lúc này cậu cảm thấy cả cơ thể không còn một tí sức lực nào cả,mệt mỏi kinh khủng, nằm trên giường suy nghĩ sau đó cậu cười khổ:
-Quên mất, mặc dù tinh thần lực của mình đủ mạnh để lấy quyển sách ra nhưng mana thì còn quá yếu. Không ngờ dùng chiêc túi này mà hút sạch cả mana lẫn thể lực của mình.
Nằm một lúc lâu, khi đã có một chút sức lực câu cố gắng ngồi dậy “nhìn” về phía quyển sách. Tất nhiên là cậu không nhìn bằng mắt, không hiểu tại sao cậu có thể cảm nhận lờ mờ thế giới xung quanh mà không cần đôi mắt. Câu đi tới gần dung hai tay sờ vào quyển sách, câu có thể sờ thấy một cái miệng ở mặt ngoài quyển sách, gáy sách có khảm 7 viên ngọc tròn nhỏ, điều đặc biệt là không thể dung tay mở quyển sách ra. Nhìn quyển sách câu tự nói:
-Một quyển sách ma thuật, không lẽ phải cần mana để khởi động nó ?
Vừa nói xong Sa quay qua nhìn cái túi không gian đang nằm trên giường nghĩ:” Mới dung túi không gian thôi mà mình đã mệt gần chết, dung quyển sách này chắc hưởng dương luôn quá”
Còn đang suy nghĩ một giọng nói từ quyển sach vang lên:
-Hoàng tử, xin chúc mừng người đã lây ra được quyển sách. Đây là một quyển sách tôi đặc biệt làm vì ngài, tất cả các giáo sư trong trường đã tập hợp những thông tin về phép thuật, lịch sử thế giới, ma thú, cũng như đủ loại ngành ngề trong quyển sách này. Khi ngài muốn biết điều gì chỉ cần gọi tên ra thì quyến sách sẽ tự động hiển thị thông tin có trong sách cho ngài, hoàng tử cũng có thể bổ xung những điều chưa có, những sáng kiến của mình vào quyển sách. À và quyển sách này không cần mana để dùng nên ngài có thể sử dụng mà không cần lo lắng.
Nghe xong Sa thích thú chạm vào quyển sách, cậu nói:
-Đại lục Gaia.
Quyến sách tự động mở ra, lật nhanh tới một trang nào đó rồi bắt đầu nói:
-Đại lục Gaia không rõ rộng bao nhiêu, chỉ tính riêng diện tich lãnh thổ loài người vào khoảng 510 triệu kilomet vuông, ba mặt giáp với đất liền một mặt giáp biển. Hiện nay chúng ta biết được kể cả loài người chúng ta có tổng cộng bốn chủng tộc đang sinh sống trên đại lục này đó là:” loài Rồng sống ở phía Đông, Nhân mã ở phía nam và Ma tộc ở phía Bắc”. Ngoài ra còn có vô số chủng loại ma thú sống rải rác trên khắp đại lục và biển cả…
Nghe đến đó cậu lại đặt tay lên sách rồi nói :”Dừng lại”. Sờ quyển sách một cách thích thú Sa nghĩ:”Trong này chắc cũng chỉ cách sử dụng phép thuật chứ nhỉ ? Nhưng không nhìn thấy thì làm sao mà học đây ?”Suy nghĩ một lúc Sa quyết định đặt tay lên sách rồi nói:
-Phép thuật lửa, hỏa cầu.
Quyển sách lại tự động lật ra, sau đó tiếng nói lại vang lên giới thiệu về phép thuật hỏa cầu, cuối cùng tiếng nói nhắc đến cách sử dụng:
-Xin hãy dùng tinh thần lực để cảm nhận lộ trình vận chuyển Mana ở trước mặt.
Sa làm theo lời nói, cậu dung tinh thần lực của mình phóng về hướng cuốn sách. Cậu có thể cảm nhận phía trên quyển sách đang trôi nổi một thứ gì đó được hình thành từ Mana, dùng hết sức nhưng cậu vẫn chỉ cảm nhận được lờ mờ. Một lúc sau, cạn kiệt tinh thần lực câu bỏ cuộc, nằm xuống giường:”Có lẽ phải luyện tập để tinh thần lực mạnh hơn nữa thì mới cảm nhận được”.
Đứng dậy với lấy cái túi không gian đeo vào bên hông, còn quyển sách thì cậu để bên cạnh đầu mình.Dù sao thì cậu cũng chả đủ sức cất nó vào túi. Nằm xuống giường cậu dần tiến vào giấc ngủ.
Hai tháng sau, trong sân vườn hoàng gia ở một góc khuất, một thân hình nhỏ bé sau lưng cột một quyển sách to đùng không ai khác là Sa, Sa giơ bàn tay lên, miệng lẩm bẩm:”Lửa, cầu lửa”. Một quả cầu lửa…... Ờ hay đúng hơn là một quả bi ve lửa hiện lên trên bàn tay của Sa, mỉm cười vui sướng cậu hét lên:
-Thành công rồi, rốt cuôc cũng làm được hahahaa….
Vừa cười thì thứ nhỏ tí trên tay cậu tắt ngúm, việc lại tiếp diễn như thường lệ câu ngã úp mặt xuống đất đánh rầm. Một lúc sau Sa mới bắt đâu bò dậy, xoa trán cậu nói một mình:
-Ặc, cứ mỗi lần dung phép thuật là nó lại rút cạn mana của mình, cứ ngã thế này thì khuôn mặt đẹp trai của mình toi mất. Nhưng cuối cùng thì cũng thành công, trong sách nói để tạo ra một cầu lửa cần đến 25 mana. Hơn nữa nếu không đủ mana thì không thể hình thành, nhưng mình vẫn tạo ra được môt quả cầu… ừm bóng lửa vậy là tại sao nhỉ ?
Lấy quyển sách sau lưng, câu tìm kiếm gì đó. Lâu sau đóng quyển sách lại, cậu suy nghĩ:
-Theo lý thuyết thì muốn tạo ra được quả bóng lửa như vậy thì cần sự kiểm soát tinh thần lực cực cao, mình có thể làm được chẳng lẽ do linh hồn của mình ?
Suy nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu được, Sa lắc đầu bỏ qua vấn đề đó, cậu đứng dậy phủi quần áo rồi tiền vào sâu bên trong khu vườn, tới gần môt cái cây to nhất của khu vườn xung quanh mọc đầy những bụi hoa cậu chạy vòng ra sau nó. Có thể thấy phía sau cái cây có để một cái gói nhỏ bằng vải, lại gần dùng tay mở nó ra hiện ra dưới ánh mặt trời là những viên ngọc đủ kích cỡ. màu sắc hình tròn. Cầm lên một viên ngọc cậu nhớ lại lời nói trong sách:
-Để tăng mana có rất nhiều cách, luyện tập cơ thể hoặc sử dụng những loại thuốc quý, còn tinh thần lực thì tùy vào mỗi con người mà cách tăng tinh thần lực tốt nhất là khác nhau. Đối với trẻ em người ta thường cho chúng tập điều khiển những vật chất cơ bản, ví dụ bảo chúng dung tinh thần lực nâng nước lên, hay tạo hình với lửa…..Cách này giúp bọn trẻ tập trung vào việc luyện tập mà không hề nhàm chán. Hoặc sử dụng tinh thần điều khiển ngọc quý, vừa giúp rèn luyện tinh thần lực vừa tăng khả năng kiểm xoát….
Ngồi xếp bằng trên đất, hai tay đan chéo vào nhau để trên bàn chân, lòng bàn tay có tám viên ngọc nhỏ. Khoảng hai mươi giây sau, một viên ngọc từ từ bay lên trôi nổi trước mặt Sa, rồi từ từ cả tám viên ngọc đều bay lên, Sa bắt đầu dùng tinh thần lực của mình điều khiển tám viên ngọc di chuyển, lúc thì đi theo hình tròn lúc thì hình tam giác. Một lúc sau, khuôn mặt của Sa đầy mồ hôi, những viên ngọc cũng bắt đầu di chuyển xiêu vẹo, va đập vào nhau, rồi một viên ngọc trong số đó mất kiểm soát tăng tốc đâm vào một viên ngọc phía trước nó, ngay lập tức cả tám viên ngọc đều rớt xuống.
Thở ra một ngụm trọc khí, Sa lấy tay vỗ vỗ vào đầu mình:
-Chỉ duy trì được mười phút, mức độ tinh thần lực của mình chưa đủ mạnh để có thể chuyển qua bài tập tiếp theo.
Nắm lấy quyển sách, cậu thở dài, không rõ vì kết luận vừa rồi hay vì điều gì khác.
Ánh sáng mặt trời giữa trưa len qua các tán cây rọi vào một khuôn mặt nhỏ bé ngồi khoanh chân, lòng bàn tay cậu có mười bốn viên ngọc nhỏ đang quay xung quanh một viên ngọc lớn màu đỏ. Câu bé đó chính là Sa, đã hai năm rưỡi trôi qua bây giờ câu đã cao đến 1m3, mặt trên người một bộ quần áo màu tím.
-Phù!!
Thở ra một hơi, những viên ngọc dần dần hạ xuống lòng bàn tay của Sa, mắt vẫn nhắm chặt câu đứng dậy ném những viên ngọc vào trong túi lớn bên phải chân cậu. Mặt dù đôi mắt không hề mở ra nhưng những viên ngọc cậu ném ra không hề có một viên nào bị trượt. Đây cũng chính là một khả năng đặc biệt của cậu, suốt khoảng thời gian luyện tập cậu nhận ra rằng tinh thần lực càng mạnh thì cậu càng cảm nhận môi trường xung quanh một cách rõ ràng hơn. “Nhìn” về phía cái túi, Sa suy nghĩ:
“Hai năm trước mình chỉ có thể cảm nhận trong vòng hai mét, hơn nữa tât cả thứ mình cảm nhận chỉ là những đường nét màu trắng. Bây giờ mình đã có thể cảm nhận trong vòng 15 mét và cũng cảm nhận được màu sắc mana của mọi vật, giúp mình phân biệt được mọi vật mà không cần phải đoán mò nữa”
-Saa ơi, em đâu rồi?
Một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của Sa, mặt tái lại cậu vôi vàng thu chiếc túi lớn vào túi không gian của mình.
“Chết tiệt, lại là cô nhóc đó. Sao mà lúc nào cũng tìm mình là sao?”
Từ phía ngoài vườn một cô nhóc cao khoảng 1m4 chạy vào, khuôn mặt dễ thương, mặc một bộ váy màu trắng. Vừa chạy cô bé vừa hét gọi Sa, một lúc sau có vẻ như gọi mãi mà không thấy trả lời cô bé dừng lại một cây gậy pháp sư của trẻ con xuất hiện trên tay cô bé. Trong bụi rậm cách đó khá xa, ngay khi cô bé lây cây gậy ra dao dộng mana đã báo cho Sa biết, mặt mày nhăn nhó cậu cằn nhằn:
-Lại thế nữa tồi.
Sa vừa dứt lời cô bé cũng đã giơ cây gậy lên nói to:
-Gió, hãy tìm bạn của ta.
Ma pháp trận xuất hiện dưới chân cô bé rồi một cơn gió nhẹ nổi lên, luồn qua từng ngọn cỏ thổi đi khắp khu vườn. Khi luồn gió thổi tới chỗ Sa đang núp, cô bé hét lên:
-Đây rồi!
Tiếng hét của cô bé kèm tiếng bước chân chạy tới ngày càng gần, lắc đầu chán nản, Sa đứng dậy giậy giơ tay về phía cô bé đang chạy tới nói:
-Chị Rosie, em…Hự
Chưa kịp nói hết câu một vật thể bay đã xác định đâm thẳng vào Sa, tiếp theo là tiếng của cô bé Rosie:
-Sao chị gọi mà em không trả lời ?
-Em không nghe thấy.
-Lúc nào chị gọi em cũng bảo không nghe thấy.
-Được rồi, vậy có việc gì không ạ ?
Sa nhìn Rosie rôi nói, cô bé này là chị họ của cậu, nói đúng hơn là họ hàng xa lắc xa lơ tận đâu nhưng tại vì quan hệ giữa mẹ của Rosie và hoàng hậu khá tốt nên cô bé vẫn thường ghé qua chơi.
Nghe Sa hỏi lại cô bé hớn hở nói liến thoắng:
-Đi với chị, bố chị mới gửi về một con Cú ba mắt, đi xem với chị không ?
-Cú ba mắt, ma thú cấp 2B ?
-Đúng vậy! thế nào đi không ?
Cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau Sa đứng dậy lấy trong túi không gian ra một chiếc áo choàng dành cho trẻ con. Mặc lên người chiếc áo choàng che kín toàn bộ cơ thể cậu, Rosie nhìn Sa rồi hỏi:
-Em đang làm gì vậy ?
-Không phải chị bảo dẫn em đi xem cú ba mắt à ?
-Đúng vậy, nhưng sao em lại ăn mặc như vậy ?
-Vậy chị nghĩ cận vệ hoàng gia sẽ cho em rời khỏi đây à, được rồi chị dẫn đường đi.
-Được rồi đi theo chị.
Vừa nói Rosie nắm lây tay Sa lôi cậu chay ra ngoài khu vườn, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ. Sa lúc này cũng đang rất háo hức vì đây là lần đầu tiên cậu được gặp trực tiếp một ma thú.
Hai thân hình nhỏ chạy băng qua những dãy hành lang, mặc dù trên đường gặp rất nhiều vệ binh nhưng không có ai nghĩ rằng dưới lớp áo choàng chính là Sa. Chạy một lúc lâu, tới môt cánh cổng lớn hai bên là mười sáu vệ binh cầm thương đang đứng gác, khi thấy Rosie một người ăn mặc hơi khác so với những người còn lại chạy ra:
-Tiểu thư Rosie người có cần giúp gì không ?
Lắc đầu Rosie nói:
-Không cần đâu bác Roland, cháu muốn về nhà một lúc, cháu quên mất món quà mà cháu định tặng cho Sa ở nhà rồi.
Người tên Roland nghe thấy thế hơi ngẩn ra, mắt của ông ấy nhìn sang thân hình mặc áo choàng bên cạnh Rosie:
-Tiểu thư Rosie, đây là….
-Đây là bạn của cháu. Được rồi, bác Roland cháu cần về gấp bác tránh đường cho cháu đi mà.
Nghe thấy thế Roland cười rồi đứng sang một bên, Rosie nắm lấy tay Sa chạy rồi nhanh chóng biến mất ngoài cửa lớn, Roalnd nhìn theo suy nghĩ gì đó rồi lắc đầu quay lại chỗ cũ.
Rosie và Sa vừa chạy ra ngoài một khoảng sân rộng lớn hiện ra trước mắt, lúc này hai người đang đứng trước những dãy bậc thang dài, phải có đến hàng chục bậc thang nối từ bậc cửa xuống sân. Nhìn về phía xa bên phải của sân có một dãy vài chiễ xe ngựa được trang trí xa hoa, Rosie nắm tay Sa chạy về phía một chiêc trong số đó. Khi tới đủ gần dùng tinh thần lực Sa có thể “nhìn” thấy hình dáng của chiếc xe, nó to cỡ mười mét vuông, không rõ làm bằng gì mana nó tỏa ra khá lạ. Trong lúc Sa mãi đánh giá chiếc xe cả hai đã tới phía dưới nó, một lão bộc chạy ra mở cửa xe nói đều đều:
-Tiểu thư Rosie có việc gì vậy ạ ?
-Ông Bertold ông đưa cháu ra chỗ trại thú của ba cháu đi, cháu muốn cho bạn của cháu thấy con Cú ba mắt.
“Nhưng không phải người tới thăm hoàng tử Sa sao” Bertold ngạc nhiên” Và vị này là…?”
“Đây là bạn cháu mới quen” Rosie nắm lấy cánh tay của lão bộc “Được rồi mà ông Bertold sao người lớn lúc nào cũng hỏi hiều vậy chứ ?”
Bertold cười xòa, rồi ông nắm lấy bàn tay của Rosie giúp cô bé leo lên xe. Quay sang nhìn Sa cả người trùm kín trong chiếc áo, Bertold đưa ra một cánh tay, ông phân vân không biết gọi cậu là gì.
“Cảm ơn ông Bertold” một giọng nữ vang lên từ trong áo choàng, cánh tay nhỏ cầm lấy bàn tay Bertold làm điểm tựa leo lên xe.
“Không có gì thưa tiểu thư” Bertold mỉm cười đáp lại, ông không hề nhận ra Rosie ở trong xe lúc này đang há hốc mồm nhìn vào vị “tiểu thư” mà ông vừa đáp lại.
Bước vào trong khi cánh cửa chiếc xe vừa đóng lại Sa bỏ mũ trùm đầu ra ngồi xuông tấm nệm dày trên xe, “nhìn” sang bên cạnh Sa thấy Rosie vẫn đứng nhìn chằm chằm vào cậu, hơi khó chịu cậu nói:
-Có chuyện gì vậy chị Rosie ?
-Làm sao em làm được việc đó
-Việc gì cơ ?
-Giọng của em ấy.
“Ah cái đó hả ?” Sa sờ vào cổ cậu “Đó là một thủ thuật, nó không cần nhiều mana chủ yếu là chị phải điều khiển mana của không khí phía trong cổ chị theo một lộ tuyến nhất định, khi nói nó sẽ làm giọng chị thay đổi”
Rosie ngồi xuống nhắm tịt mắt lại, có vẻ cô bé muốn thử làm ngay lâp tức. Khoảng năm phút sau cô bé mở mắt ra rồi càu nhàu:
-Khó quá, chị không làm được.
“Được rồi, để làm được nó đòi hỏi khả năng điều khiển tinh thần lực rất mạnh, chị vẫn chưa thể làm được đâu” Vừa nói Sa vừa lấy ra môt quyển sách có tựa đề “Ma pháp trận tổng cương”
Rosie nhăn nhó, cô bé thấy Sa lấy ra quyển sách thế là cô bé lao tới chụp lây quyển sách ném thẳng ra ngoài cửa sổ xe.”Sách của em!” không kịp phản ứng Sa lao về phái cửa sổ cố chụp quyển sách lại nhưng vô ích, quay sang nói với Rosie giọng bực tức:
-Chị làm gì vậy?
- Lúc nào em cũng đọc sách, còn lâu mới tới nơi em chơi cờ ma thuật với chị đi.
“Không chơi” Sa lèm bèm trong miệng” Lúc nào gần thua chị đều chơi xấu”
Nghe Sa nói mặt Rosie hơi hồng lên, cô bé lấy bàn tay vỗ cái bốp vào đầu Sa nói to ”Chị chơi xấu lúc nào chứ, lần này chị sẽ thăng cho mà xem”. Vừa nói cô bé vừa lấy trong túi không gian ra một bàn cờ đặc biệt, nó có hình tròn một ma pháp trận sao sáu cánh được khắc trên mặt, phía trên có những hình người tí hon trong suốt.
“Thế nào, em chon cách chơi đi, một chọi một hay là đấu đội” Rosie vểnh mũi lên nói với Sa
Sa lấy tay đẩy bàn cờ về phía Rosie đưa ra một bộ mặt coi thường:
-Tùy chị, chơi kiểu nào thì chị cũng không thắng được.
Lần này mặt của Rosie đã đỏ như một quả ớt, nói với giọng tức giận:
-Được rồi để xem em làm thế nào.
Đặt tay lên bàn cờ Rosie truyền mana vào, ngay lập tức trên bàn cờ xuất hiện những dòng chữ
“-Đấu đội 4-4
-4 pháp sư cấp 2, không hiệp sĩ
-Địa hình: lâu đài”
Rồi bàn cờ hiện lên một mô hình lâu đài trong suốt, phía trong có thể thấy có bốn hình người tí hon mặt áo choàng pháp sư. Trong tay Sa và Rosie nắm hai viên ngọc tách ra từ bàn cờ rồi nói:
“-Bắt đầu”