Đàm đạo cùng thánh nhân
Quyển 1 TAI ƯƠNG
Chương 1: mất tích
Tác giả: Quang Minh
Nguồn: 4vn.eu
Trong một căn phòng cũ kĩ tối tăm ẩm mốc, mạng nhện giăng đấy trên tường, chuột lúc nhúc khắp phòng, sàn nhà bẩn thỉu. Đâu đó ngửi mùi khai thối nồng nặc của nhà vệ sinh. Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, từng tia sét chói lòa như muốn rạch đôi bầu trời đen như mực, từng đạo như chia đôi trần thế.
Trong căn phòng ấy ở một góc tối có một người thanh niên đang ngồi co rụt lại, mái tóc dài xõa che đi khuôn mặt bình thường nhưng nhiều nếp nhăn, nước da ngăm đen do trải sương nắng dường như làm cho người thanh niên hòa hợp với bóng tối.
Miệng người thanh niên lẩm bẩm ngân như một chuổi câu tụng kinh
'' Đạo khả đạo phi thường đạo
danh khả danh phi thường danh'' cuối cùng ta hiểu rồi ta hiểu rồi . Tiếng cười cuồng tiếu của người thanh niên như một âm thanh ma quái vang trong đêm vằng, nó dường như chất chứa mọi nỗi u uất trong lòng bùng nổ.
Bồng nghe thấy tiếng chửi chua ngoa một người phụ nữ văng lại còn to hơn " Thằng Minh kia mày bị điên à! Câm ngay cho bà nhờ, mai cuốn xéo đi! khu trọ này không chứa chấp thằng điên như mày. Biến ngay cho bà nhờ..."
chửi một lúc dường như khát nước mụ nghĩ chửi một lúc để đi uống nước rồi lại chửi tiếp '' Thằng điên này mày cả ngày chỉ biết rúc cái xó phòng đó đọc sách, còn biết làm việc chi, sinh viên như mày thật sự vô dụng mà'' rồi lại thở dài vang lên như chỉ tiếc rèn sẳt không thành. Âm thanh một lúc rồi lại chìm vào bóng tối chỉ còn lại Quang Minh lặng lẽ cười thầm trong bóng tối rồi lại ngâm câu thơ "người đời cười ta quá điên dại
ta cười người đời nhìn không thấu''
rồi lại im lặng đi ra ngoài cửa trong cơn mưa giá rét đi về phương hướng xa.
Trời vẫn rét lạnh làm lòng người căm căm, tiếng gió giật cấp 10 ầm ầm như báo hiệu một trận tai ương sắp sảy ra, ngoài đường vắng ngắt bóng người, cây đổ rạp nghiêng ngả từng bóng đèn chập chờn trong đêm tối như ma trơi. xa xa cuối thành phố là một nghĩa địa hoang vắng không người. Bây giờ nều người coi nghĩa địa thấy cảnh trước mặt thì giật mình bởi có kẻ đang đào một ngôi mộ mới đắp buổi sáng của một cô gái nghèo. Thật kỳ lạ khi kẻ đó đào bằng tay không, móc cẩn thận từng tí đất một lên như sợ người dưới mộ sẽ đau.
Cuối cùng công việc cũng hoàn thành, Minh ôm cô ấy thật chặt, thật chặt. Cảm giác đau nhói lại trào trong tim, tim nhói muốn khóc không được. Nước mưa thấm ướt 2 người như trời đang khóc than cho họ.
Minh bỗng ghé tai cô gái thủ thỉ '' Em à! Anh đến bên em đây chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa'' rồi người con trai lại hát lên câu hát quen thuộc thường hay hát
'' Siết tay dắt nhau mình lánh xa thế nhân, lánh xa u phiền đắng cay trần gian...''. Rồi cầm con dao tự đâm vào cổ mình.
Bỗng lúc đó, có tiếng sấm ầm ầm làm điếc tai, thiên địa dường như rung chuyển trời đất thay đổi, một tia chớp chói xòa đánh xuống làm bừng sáng cả một vùng.
Minh bỗng cảm thấy đầu óc bỗng quay cuồng, cả cơ thể rã rời, sự mệt mỏi lan tràn đến, Minh thầm nghĩ '' thôi thế là xong muốn xuống âm phủ kéo nàng lên không được, tại sao ,tại sao............., chả lẽ vì ta ngộ đạo làm trái mệnh trời....thôi vậy sinh vốn là sinh, tử vốn là sinh, đạo mà không đạo, danh chẳng phải danh...thôi giải thoát cũng tốt vậy''
rồi buông lỏng suy nghĩ để thân thể tan dần trong thiên địa.
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: