Kẻ cướp linh hồn.
Thể loại: Tiên hiệp.
Tác giả: Quách
Lời mở đầu.
Hắc Lâm là con trai thứ của Hắc Quân - tông chủ của Hắc Ma Tông - 1 trong 9 đại môn phái lớn của Long Đế đại lục. Cha Hắc Lâm vì yêu 1 người phụ nữ xinh đẹp mà mang lại họa diệt tông môn. May mắn thoát chết, Hắc Lâm thơ thẩn như 1 kẻ vô hồn, hận kẽ thù, hận phụ nữ (đối với hắn phụ nữ càng xinh đẹp càng đê tiện, âm hiểm), hận cả bản thân mình vô dụng không có khả năng tu luyện đấu khí.
Đến 1 ngày, Hắc Lâm thay đổi suy nghĩ, quyết tâm trả thù. Một người quả thực vô phương trong việc tu luyên đấu khí, 1 mình cô độc trả thù.
Lời của tác giả:
Cũng như bao truyện tiên hiệp khác, đây là 1 thế giới mang tên Long Đế đại lục, cũng là 1 nơi lấy việc tu luyện làm gốc như bao thế giới khác. Mình đọc truyện được một thời gian, tất nhiên cũng vay mượn đôi chút từ các truyện đã đọc. Tuy nhiên, mình muốn mang đến 1 nhân vật có tính cách, hoàn cảnh mới lạ, những tình tiết mới lạ hơn trong bộ truyện này.
Vài chương đầu chưa có nhiều biến cố và tình huống đặc sắc nhiều vì nhân vật chính là một người tầm thường, không thể tuy luyện, cũng chẳng có tâm cơ sâu, lại còn quá nhỏ nên mất nhiều thời gian để củng cố căn cơ. Mình sẽ cố gắng ra trên 2 chương/ ngày
Tâm Hoa thành, một thành thị phồn hoa ở Long Đế đại lục, đặc biệt nổi tiếng về thực phẩm và rượu. Người trong đại lục thường lưu truyền rằng: “Sinh thời nếu chưa từng được nếm qua Tâm Hoa ẩm – tửu thì đó là một điều đáng tiếc”. Lúc này đang là đêm đông, nơi đây lại càng thêm náo nhiệt. Khắp nơi đèn đuốc tưng bừng, tiếng chào mời vang vọng khắp nơi, người người phấn khởi hướng đến các quán xá hòng hưởng thụ mĩ vị trong tiết trời lạnh giá.
Đâu đó tại một góc tối ẩn mờ, một kẻ dựa đầu vào vách tường để ngủ, trông rất cô độc. Hắn là một thiếu niên, thân thể nhỏ bé, gầy yếu, toàn bộ tay phải đều quấn băng trắng, thoạt nhìn tầm mười hai mười ba tuổi. Tóc hắn dài bù xù, che kín khuôn mặt, không nhìn rõ ngũ quan song mái tóc ấy quá nửa bạc trắng cùng tóc đen xen kẽ nhau, lạ kì vô cùng. Hắn đang ngủ mơ, trong cơn mơ ấy tất cả quá khứ của hắn như ùa về, điên cuồng dày xéo nội tâm hắn.
Thiếu niên ấy tên là Hắc Lâm, con trai thứ hai của Hắc Quân, tông chủ của Hắc Ma Tông – một trong chín đại tông phái lớn nhất Long Đế đại lục. Người trong Long Đế đại lục chú trọng nhất tu luyện đấu khí nên có hàng trăm ngàn tông phái khác nhau song lớn mạnh và có căn cơ lâu dài nhất vẫn là cửu đại tông phái, giữ thế cân bằng cả ngàn năm nay. Đấu khí chia làm chín cấp, từ nhất cấp đến cửu cấp, mỗi cấp lại chia làm mười thành, tu luyện khó khăn vô cùng. Tuy nhiên, Hắc Ma Tông có một chút ngoại lệ. Người mang dòng máu Hắc Ma Tông trực thuộc tu luyện công pháp độc môn của họ có khả năng hấp hồn của người chết, tăng cường tu vi của mình, nổi danh là một tà tông đáng sợ nhất toàn đại lục, còn được gọi bằng một cái tên khác là Hấp Hồn Tông.
Hắc Lâm là con trai của Hắc Quân tông chủ, song lại trái ngược hoàn toàn với Hắc Ưu – anh trai của hắn. Hắc Ưu là một thiên tài tu luyện trăm năm có một, có khả năng hấp thu tam thập ngũ hồn. Hắc Lâm không những không có thiên tư tu luyện, lại đáng ngạc nhiên hơn là không có khả năng hấp hồn. Cha hắn rất thất vọng về con trai thứ của mình, nhưng lại càng thương yêu Hắc Lâm hơn vì hoàn cảnh đáng thương của hắn. Mẹ Hắc Lâm mất sớm, năm năm sau Hắc Quân yêu Vân Nhạc – một phụ nữ ngoại tộc xinh đẹp phi phàm, không ngờ cũng vì nữ nhân ấy mà diệt tộc. Năm Hắc Lâm lên mười tuổi, đại họa đã giáng xuống tông môn hắn. Vân Nhạc, người phụ nữ xinh đẹp luôn yêu thương, chiều chuộng hắn không ngờ là người của Bắc Băng Tông trà trộn vào, dùng mưu kế ba năm liền ngấm ngầm hạ độc không màu, không mùi lên các thành viên trụ cột của Hắc Ma Tông, đồng thời nội ứng ngoại hợp với Bắc Băng Tông tràn vào hủy diệt toàn bộ tông môn. Lúc ấy Hắc Tâm vì ham chơi nên té xuống đồi ngất xỉu, đến khi về nhà thì chỉ còn lại cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành đống khắp tông môn, chỉ còn lưu lại đại ca Hắc Ưu cùng những lời phẫn uất trước lúc chết:
- Giết… Vân Nhạc.. diệt.. Bắc B.an.g.gg!
……….
- Cha,đại ca.. – Giữa đêm đông vang lên tiếng hét tang thương, uất hận đến tột cùng.
Hoa tuyết lất phất bay khắp nơi, phủ đầy lên thân mình Hắc Lâm. Những con gió tuyết gào thét vô tình mang hắn về với thực tại. Từng giọt nước mắt lăn trên đôi má gầy gò, đôi môi đã bị hắn cắn nát, máu chảu đầm đìa. Nghĩ đến hình ảnh hàng ngàn người tông môn chết không nhắm mắt, hắn thêm căm hận Bắc Băng Tông, lại càng thêm căm hận Vân Nhạc đến xương tận xương tủy. Đã hai năm trôi qua từ ngày Long Đế đại lục chỉ còn bát đại tông phái, Hắc Lâm như người mất hồn, sống lất phất qua ngày. Thảm cảnh đến với một đứa trẻ non nớt như hắn quá đột ngột, khiến hắn không thể chấp nhận được. Với một đứa trẻ non nớt như hắn, hình ảnh người phụ nữ Vân Nhạc đã khắc sâu trong tâm, khiến hắn trở nên chán ghét vô cùng đàn bà phụ nữ, đặc biệt là những người phụ nữ đẹp. Với hắn, người phụ nữ càng xinh đẹp, càng đê tiện, âm hiểm. Ngoài ra, Hắc Lâm lại càng thêm chán ghét bản thân mình, một phế vật vô phương tu luyện, vô phương trả thù.
Hai…i
Thở dài chán nản, Hắc Lâm hờ hững đứng dậy, đi ra khỏi góc tối, vô hồn đi về phía dòng người tấp nập. Dừng trước tửu lâu, hắn nhanh chóng bước vào ngồi xuống một bàn tại góc khuất. Tay tiểu nhị lập tức chạy lại, thấy bộ dạng tan hoang của hắn khẽ cau mày nhưng vẫn ôn tồn hỏi:
- Khách quan dùng gì ạ ?
- Một tô mì. – Hắc Lâm lười nhác trả lời.
Tiểu nhị vâng dạ rồi bỏ đi, một lúc sau mang lại cho hắn tô mì nóng hổi. Cách bàn hắn không xa có hai trung niên nhân đang ngồi uống rượu. Một người mặt dài môi mỏng, đôi mắt dài hẹp ẩn chứa vẻ gian xảo vô cùng, thân hình gầy gò, lưng đeo trường kiếm. Người còn lại lưng hùm vai gấu, mắt to mày rậm, nhìn có vẻ hung dữ và hào sảng, tay giữ khư khư thanh đơn đao. Cả hai đều mặc trường bào màu xanh, hiển nhiên là cùng một tông phái nào đó, đang nhỏ to nói chuyện. Từ ngoài cửa, một lão giả run rẩy bước vào. Người này cụt một tay, dáng vẻ tang thương, bộ dáng già nua khó nhọc chống gậy khiến mọi người đều chú ý. Đi về phía bàn một đại hán, lão giả run run giọng nói:
- Đại gia, lão đây đã hai ngày không ăn không uống, đói khổ vô cùng. Ngài thương xót cho ta một chút tiền được không ?
Đại hán nhăn mặt, quát:
- Ngươi có đui mù không vậy. Lão tử đang ăn ghét nhất có kẻ làm phiền. Cút ngay cho ta.
- Đại gia, ta van xin ngài mà – Lão giả khốn khổ van xin.
Mọi người lắc đầu thầm than, tội nghiệp cho lão già đói khổ, cũng có phần nào thương cảm cho hắn. Gã đại hán lúc này mặt đã đỏ lên, hắn đập bàn, quát lớn:
- Con mẹ nó, nhìn thấy ngươi là lão tử không muốn ăn nữa rồi.
Nói xong, hắn vung chân đá một cước vào ngực lão giả, chỉ nghe lão la lên một tiếng thất thanh rồi bay thẳng về phía bàn hai trung niên nhân nọ ngã vật xuống. Thức ăn trên bàn hai người nọ văng tung tóe khắp nơi. Tên cầm đao nổi giận, đứng dậy nói lớn:
- Thằng điên kia, ngươi đánh ai thì cũng phải biết nhìn trước ngó sau chứ. Cặp mắt của ngươi sinh ra để chó ăn mất rồi hả?
- Lão tử thích đánh ai thì đánh, hắn bay về phía ngươi là do ngươi vận khí chó má. Nếu không muốn giống hắn thì câm họng cho lão tử. – Đại hán không chút nhún nhường quát theo.
Sự việc khiến tất cả mọi người trơ mắt ra nhìn, cũng không có ai dám đi ra ngăn cản vì sợ tai vạ. Sắc mặt trung niên cầm đao tái mét, giận giữ vô cùng, tay hắn ghì vào chuôi đao nhưng chưa kịp làm gì thì đã la lên thất thanh ngã gục xuống đất. Một màn này làm cho mọi người cả kinh. Người này đang nằm trên đất, huyết nhục lẫn lộn, gào thét điên cuồng. Nơi chân hắn từ đầu gối trở xuống đã bị cắt đứt khỏi thân thể, vẫn còn vô số tia máu bắn ra. Lão giả lúc nãy ngã xuống bàn đang âm trầm cười, tay hắn vẫn còn cầm một thanh đoản kiếm bê bết máu.
- Ha..hah….a! Lý Vân, Lý Bạch hai tên cẩu tặc các ngươi giết hại cả nhà ta, khinh thường ta không thể tu luyện đấu khí, lưu cho ta một mạng để ta sống trong đau khổ. Hôm nay ta cho các ngươi biết dù ta không thể tu luyện cũng có thể giết sạch các ngươi. - Lão giả cất tiếng cười lớn rồi gào lên lạnh lùng, mang theo chút chua xót. Đoạn hắn lột đi mặt nạ để lộ ra khuôn mặt tầm 35 36 tuổi, trông phi thường dữ tợn.
Người mặt dài tên Lý Bạch sắc mặt tái mét, hắn không nói lời nào liền rút kiếm ra đâm thẳng vào tên mang mặt nạ, thế kiếm nhanh vô cùng. Kiếm chưa tới nơi, gã đại hán ban nãy lao đến từ bao giờ, tay vung song chưởng đánh thẳng vào ngực Lý Bạch. Lý Bạch nhanh nhẹn vô cùng, vội vàng chuyển thế thu kiếm vòng lại, vận lên kiếm khí đón lấy song chưởng của đại hán kia. Ầm! Kiếm khí và chưởng phong va vào nhau nổ vang, kình khí bay tán loạn khắp nơi. Đúng lúc này, tên lão giả ban nãy lao lên đâm thẳng đoản kiếm vào ngực tên Lý Bạch, hắn gào lên đau đớn, mất đi khí lực liền lĩnh thêm song chưởng của đại hán rồi bay thẳng về phía góc tường đổ ầm xuống. Tên lão giả cười dữ tợn, vung đoản kiếm chặt đầu Lý Vân đang giãy dụa dưới đất, ngay sau đó cùng đại hán phi thân ra ngoài biến mất. Đến tận một lúc sau mọi người mới hoàn hồn lại. Sự việc xảy ra quá nhanh, không ai ngờ đến. Tửu lâu lúc này hỗn loạn vô cùng, kẻ thì bàn tán xôn xao, người thì bị một màn vừa rồi dọa cho phát khiếp, người thì nhìn thấy máu tươi nôn thốc nôn tháo. Ở phía góc khuất, Hắc Lâm đã chứng kiến tất cả sự việc. Mắt hắn lóe lên quang mang kì dị. Để lại trên bàn vài lượng bạc, Hắc Lâm cắm đầu chạy thẳng ra ngoại thành.
Đến tận sáng hôm sau, Hắc Lâm đã chạy đến một con sông ngoại thành. Mặt đỏ như gấc, miệng thở hồng hộc, hắn nằm vật xuống, lòng miên man suy nghĩ.
Trên đời này không thiếu kẻ mang cừu hận như ta, song họ không hề bỏ cuộc mà ngày đêm tìm cách trả thù. Còn ta, chỉ biết than khóc. Ta đúng là một tên phế vật.
Lẩm bẩm một hồi, Hắc Lâm bật dậy, quỳ xuống nói:
- Cha. Hài nhi bất hiếu, vô dụng, hai năm qua chỉ biết than khóc, làm nhục nhã gia tộc, tông môn, xin người hãy tha thứ. Từ hôm nay Hắc Lâm con xin thề, dù thế nào con cũng phải trả thù cho cha, cho đại ca, cho tông môn. Con sẽ dùng máu của Bắc Băng Bang rửa sạch mối hận này cho mọi người…
Gió đông thổi gào thét thê lương, ngày một lạnh hơn, cũng không lạnh bằng tâm can Hắc Lâm lúc này. Trong cái giá lạnh ghê người, một thiếu niên quỳ trên nền đất lạnh giá, bắt đầu bước ngoặt mới cho đại nghiệp phục thù, bắt đầu thay đổi cuộc đời mình.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của quachhoninh
Khi Hắc Lâm tám tuổi, đại ca Hắc Ưu của hắn một lần tấn công địch thất bại bị trọng thương. Thương thế chưa lành, đại ca hắn vì bại trận mà nộ khí xung thiến, đằng đằng sát khí quyết tâm bằng mọi giá rửa nhục. Cha hắn chẳng nói một lời, đánh Hắc Ưu một cái bạt tai khiến cả hai huynh đệ sững sờ. Trong lúc cả hai đang mờ mịt, Hắc Quân ôn tồn hỏi:
- Hai đứa các ngươi hiểu thế nào là “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên” ?
Hai huynh đệ trầm mặc không nói gì, đợi cha mình giảng giải.
- Nghe cho kĩ đây! Tất cả mọi việc, dù là đại sự hay tiểu tiết đều phải có sự chuẩn bị, căn cơ của việc làm. Căn cơ ở đây chính là “nhân”. Con người là yếu tố quan trọng nhất của tất cả, nếu ngay cả điều này cũng không hiểu, thì tốt nhất đừng có mong cái gì đại sự.
Dừng lại một lúc, Hắc Quân nói tiếp:
- Muốn thành đại sự, trước tiên phải hiểu rõ bản thân mình. Thân ta mất bình tĩnh, không suy nghĩ mà lại lao đầu vào chỗ chết là cái ngốc thứ nhất. Thân ta mang trọng thương, chưa đủ năng lực mà dâng đầu cho địch là cái ngốc thứ hai. Các ngươi muốn trả thù, mười năm cũng không muộn. Nhưng trước hết, các ngươi phải tỉnh táo, quan trọng hơn, các ngươi phải quý trọng bản thân, quý trọng tính mạng của mình.. Ta nhắc lại một lần nữa, phải quý trọng bản thân chính mình. Kế tiếp, vì sao gọi là “Mưu sự tại…….”
……….
“Đúng vậy, muốn làm được điều gì, trước hết phải quý trọng bản thân”
Lẩm nhẩm lại lời cha, Hắc Lâm lại thêm tỉnh táo. Liếc nhìn bản thân mình, hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hai năm qua, hắn sống vô hồn, hoàn toàn không màng đến bản thân, khiến cho cơ thể gầy gò, ốm yếu. Lấy hai tay tát mặt mình để lấy lại tỉnh táo, Hắc Lâm tháo bỏ áo ngoài, lội xuống sông tắm rửa. Nếu lúc này có ai nhìn thấy, ắt hẳn sẽ cả kinh bởi tiết trời này lại có kẻ đi tắm sông. Dòng sông lạnh buốt đến thấu xương, Hắc Lâm vừa chạm vào nước đã rùng mình. Tuy nhiên, hắn lại xuống nước nhanh hơn. Lúc này đây là thứ giúp hắn thập phần tỉnh táo, gột rửa ngu muội của bản thân trước kia. Dòng nước lạnh giá tẩy rửa bụi bặm bao ngày, khuôn mặt Hắc Lâm hiện ra. Hắn cũng khá khôi ngô, mặt vuông, mày kiếm song đôi mắt lại ẩn chứa tang thưa vô bờ. Chỉ sau hai năm từ cái ngày đại họa, tóc hắn đã bạc trắng một nửa, tuy nhiên khi được gột rửa hết bụi bặm lại độc đáo và đẹp đẽ lạ kì. Ẩn hiện trong làn nước, nỗi khắc khổ không nên có trên người thiếu niên mười hai tuổi này đã phần nào vơi đi….
Tắm xong, Hắc Lâm nằm trên bờ tiếp tục suy nghĩ.
Ta bây giờ phải bắt đầu từ đâu? Người ta thường nói….cái gì mà, cái..gì mà.. Phải rồi, dự tính, ta phải có dự tính sau này.
Bắc Băng Tông là một tông môn khổng lồ, muốn diệt được nó không thể làm bừa. Trước tiên phải nói đến thực lực, thực lực là tất cả. Nhưng ta lại không thể tu luyện đấu khí, ta phải làm sao ?
Hắc Lâm nhăn trán suy nghĩ. Đoạn, hắn nhìn về phía tay phải quấn đầy băng trắng của mình, tháo lớp băng ra. Vô số tộc văn màu đen trải dài khắp cánh tay, uốn lượn kì dị, đến tận gần bàn tay là một hình tròn kì dị, bao bọc bởi vô sô đường nét quái lạ. Đây là dấu hiệu của người trực thuộc Hắc Ma Tông, từ khi sinh ra đã ở trên người Hắc Lâm, là thứ đại biểu cho thân phận hắn .
“Phải rồi” – Hắc Lâm lẩm bẩm “Đấu khí có thể ta không tu luyện được, nhưng dòng máu của ta thì không bao giờ thay đổi, năng lực của dòng máu này không thể nào thay đổi. Ta không tin là bản thân mình không thể Hấp Hồn”
-Ta chắc chắn có thể Hấp Hồn. Ta Hắc Lâm sẽ là người đầu tiên không có đấu khí chống lại cả thiên hạ. – Hắc Lâm gào lên một cách hưng phấn.
Có tương lai, có mục đích, gương mặt hắn rạng rỡ hẳn lên. Từ lúc rời tông môn, hắn đã mang theo 3 bí kíp độc môn của người có dòng máu truyền thừa. “Hấp Hồn Công Pháp” và hai pháp kĩ “ Tam Quỷ Chướng” – “Vạn Quỷ Phiên”. Không giống các tông môn khác, pháp kĩ muôn màu muôn vẻ, người truyền thừa Hắc Ma Tông có khuyết điểm riêng là pháp kĩ chỉ có hai loại, những loại khác muốn sử dụng cùng Hấp Hồn công pháp là vô cùng khan hiếm. Tuy nhiên, hai loại pháp kĩ này lại vô cùng lợi hại, sử dụng thiên biến vạn hóa, lấy Hấp Hồn công pháp làm nền tảng. Từ lâu, Hắc Ma Tông đã dùng lối đánh đơn giản nhưng uy lực và biến hóa làm chủ đạo.
Ngay lập tức, Hắc Lâm lấy Hấp Hồn công pháp ra nghiền ngẫm một lần nữa. Những công pháp nổi danh của nhiều tông môn có cả chục tầng, nhưng Hấp Hồn công pháp cũng chỉ có bốn tầng: “Thấu Hồn – Hấp Hồn – Dụng Hồn – Nâng Hồn”. Tên như thế nào thì năng lực là vậy, đơn giản vô cùng nhưng tu luyện lại vô cùng hà khắc. Phải đến tầng ba, người tu luyện mới có thể học hai loại pháp kĩ, nói đơn giản, nếu không tu luyện đến tầng ba, Hắc Lâm hoàn toàn không có năng lực giết người.
Gạt bỏ tạp niệm, Hắc Lâm ngưng thần, quyết tâm tu tập công pháp độc môn….
……
Một lần nữa, ánh trăng lại lên, mang vạn vật trở về với bóng tối. Hắc Lâm đình chỉ tu luyện. Cả ngày nay tu luyện hắn chưa có tiến bộ nào, nhưng đại thù trước mắt, hơn nữa lại có mục tiêu, hắn không hề chán nản mà lại hưng phấn lạ thường. Đứng phắt dậy, Hắc Lâm tiến về phía Tâm Hoa thành.
Tâm Hoa thành về khuya vẫn rộn ràng, náo nhiệt vô cùng, tựa như trời có sập xuống, nơi đây bọn ta vẫn hân hoan ăn mừng vậy. Một lần nữa, tại tửu lâu, Hắc Lâm bổ sung năng lượng cho bản thân. Trước mắt hắn có hai vấn đề vô cùng nan giải. Thứ nhất, tiền hắn có lúc trước hai năm nay đã sử dụng gần hết. Thứ hai, tu luyện Hấp Hồn công pháp tầng một đôi khi phải có kẻ mới chết để kiểm tra tiến độ. Đến khi nào có thể nhìn thấu linh hồn thoát xác lúc người ta chết đi chính là đại thành. Đang miên man suy nghĩ, đôi ba bàn xung quanh vang lên tiếng vài kẻ đang khoe về việc con mình được thu vào các học viện, các tông môn nào đó, hay con mình đạt thành tích cao. Hắc Lâm nhíu mày. Quả thật, gia nhập vào một học viện hoặc tông môn sẽ có điều kiện tu luyện rất tốt, ăn uống có thể làm việc vặt bên trong. Tuy nhiên, Hắc Lâm không thích nơi quá đông người, lại càng không ưa phái nữ, tất cả đều do quá khứ tạo thành bản tính này của hắn. Chưa nói đến hắn không thể tu luyện đấu khí, nói gì đến việc tìm xác người mới chết. Nghĩ đến đây, hắn đành buông bỏ ý định này. Vò đầu bứt tai một hồi, chợt phát hiện ra điều gì, miệng hắn lại ngoác ra đến tận mang tai, cười đến mức không khép lại được, trông đến dọa người.
“Phải rồi, ta thật là thông minh mà. Mải lo suy nghĩ đến con đường của bọn võ giả, lại quên béng mất. Nơi của phàm nhân cũng có chỗ vô cùng thích hợp. Chiến trường, gần đây biên giới giữa các nước liên tục xảy ra xung đột, chiến tranh khắp nơi, họa chăng có cái nơi vô âu vô lo này mới an lành. Mà chiến trường thì thiếu gì người chết… hắc hắc… tu luyện thì tùy thời. Tuy cũng có phần nguy hiểm, vì ta hiện tại so với người thường chẳng khác, nhưng xem ra cũng không còn cách nào thích hợp hơn”
Cuối cùng, Hắc Lâm cũng tìm ra con đường duy nhất của mình. Không muốn bạc đãi cơ thể, hắn tìm một cái phòng trọ qua đêm, rồi hôm sau khởi hành nhập ngũ.
Hắc Ma Tông và Tâm Hoa thành mà Hắc Lâm đang cư trú đều thuộc về Ô Vân đế quốc. Đi ngựa hết ba ngày đường mới đến được Lâm Đô thành, mang theo khát vọng để tòng quân. Tuy nhiên, đến đây lại có một chuyện làm Hắc Lâm dở khóc dở cười: Hắn không đủ tuổi gia nhập quân đội. Hắn đang bối rối, không biết làm sao, đột nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Có chuyện gì vậy, tên này là ai ?
Một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, người mặc giáp bóng loáng, hông đeo trường kiếm, oai vệ hào hùng nhìn Hắc Lâm một cách hiểu kì. Tuy nhiên, nói thế nào nhỉ. Người này gương mặt trắng hồng, mi thanh mục tú, dáng người thon thả, dù thế nào cũng nhìn không ra một nét quân nhân, làm Hắc Lâm ngạc nhiên vô cùng.
- Bẩm Mai thống lĩnh, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này ngang nhiên không đủ mười lăm tuổi lại muốn gia nhập quân đội ạ. – Một tên lính cung kính trả lời.
- Ồ, vậy sao? – Mai thống lĩnh trầm trồ vẻ ngạc nhiên, trong mắt mang theo một tia hứng thú – Tại sao ngươi còn nhỏ như vậy lại muốn tòng quân?
“Xì, bộ ngươi lớn lắm hay sao, cũng chỉ hơn ta được vài tuổi thôi” Hắc Lâm bĩu môi trong long, nhưng vẫn cúi đầu đáp:
- Bẩm thống lĩnh, từ nhỏ ta đã mồ côi cha mẹ, sống bơ vơ không có mục đích, không có ý nghĩa. Thấy bản thân bất tài, ta nguyện ý gia nhập quân đội, ít nhất cũng có thể xả thân vì nước…
Chưa đợi hắn nói hết câu, Mai thống lĩnh đã cướp lời:
- Thôi thôi thôi. Ngươi nói cũng phải nhìn lại bản thân mình chứ… hắc hắc…. cái gì mà xã thân vì nước, một tiểu oa nhi như ngươi cũng nói được những lời này sao. Hahaha – Hắn vừa nói vừa cười, chưa nói hết câu đã cười phá lên
Hắc Lâm tức giận và xấu hổ vô cùng. Hắn không biết nói dối người khác, lại càng không có khả năng giao tiếp tốt. Nhưng mà cái tên này cũng thật là vô liêm sỉ mà, có cần phải cười hớn hở quá mức như vậy không. Càng nghĩ, Hắc Lâm lại tức giận vô cùng, trong long thầm hỏi thăm tổ tông của vị Mai thống lĩnh này.
Quả thật, dù lòng đầy thù hận song đứa trẻ mười hai tuổi vẫn là đứa trẻ mười hai tuổi, vẫn có vẻ ngay thơ. Có lẽ mãi đến mai sau, Hắc Lâm cũng biết rằng, thời gian gia nhập quân đội của phàm nhân là thời gian mà hắn thực sự vui vẻ nhất.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của quachhoninh
Thấy Hắc Lâm đỏ mặt tía tai, thiếu niên thống lĩnh lại càng thêm đắc chí, hắn hắc hắc cười, rồi liếc nhìn Hắc Lâm một lượt, nói:
- Ngươi xem, ngươi xem, một tên tiểu oa nhi mới mười hai mười ba tuổi đầu mà mở miệng nói một câu đã có chín thành là nói láo, đã vậy công phu nói láo thì tệ lậu vô cùng…Chậc chậc..
“Thiệt là …con mẹ nó mà…con mẹ nó…” – Hắc Lâm nguyền rủa tên này
- Ngươi lẩm bẩm cái gì đó? – Mai thống lĩnh cả nghi hỏi
- Con… À, thống…thống lĩnh đại nhân, ta nửa câu cũng là xuất phát từ tận đáy lòng, tim gan, mong ngài xuy xét nhận ta vào quân doanh. – Hắc Lâm đổ mồ hôi hột, lắp bắp khó khăn trả lời.
Đoạn, thiếu niên họ Mai làm dáng vuốt vuốt cằm như suy tư gì đó, rồi phất tay lãnh đạm:
- Ừm, xuy xét cùng thì việc ngươi lang thang cũng đáng thương. Thôi được, theo ta vào trong.
Hắc Lâm mừng rỡ không thôi, vội vội vàng vàng theo sát Mai thống lĩnh, chỉ thấy hắn vào một lều trại, xung quanh sáng trưng đèn đuốc, ở giữa có bàn chính sự, phủ đầy các quân văn. Mai thống lĩnh ngồi xuống ghế, hứng thú đưa mắt quan sát hắn. Bị người khác soi mói, Hắc Lâm cảm thấy khó chịu, rốt cuộc không hiểu tên này bị cái gì.
- Trông ngươi thật là ngộ nha, tóc đen xen tóc trắng, thật là độc nhất vô nhị nha!
Hắc Lâm từ chối cho ý kiến, tên này nhất định là thần kinh rồi.
- Mai đại nhân, về việc lúc trước, ta có thể gia nhập phải không?
- Không thể được! Quân lệnh như núi, không ai có thể thay đổi. – thống lĩnh thản nhiên trả lời.
Hắc Lâm ngớ người. Không đợi hắn nói gì, người nọ tiếp lời:
- Tuy nhiên, thấy số phận ngươi khó khăn, ta cũng động lòng trắc ẩn, tạm thu ngươi vào làm vài công việc lặt vặt, đảm bảo ngươi đủ cơm ăn. Thế nào?
Hắc Lâm cười khổ:
- Mai đại nhân, ta thực sự chỉ muốn làm lính thôi.
- Hàm hồ. Ngươi đã vào đây rồi, lính thì không thể làm, chỉ có thể làm tạp vụ. Nếu trái lệnh, trảm.
Thiên địa ơi, nơi đây là để nhập ngũ hay là để ăn hiếp người, cái số ta thật là khổ mà, lọt vào tay cái tên thần kinh này. Ôi.
Cũng không biết phải làm gì hơn, Hắc Lâm đánh phải bảo trì im lặng, nhưng thâm tâm vẫn truy tìm gia phả của vị đại nhân này. Không lâu sau, Mai thống lĩnh cho gọi một tên lính vào, người này mặt mũi phúc hậu, hiền lành.
- Vương đội trưởng, trại của ngươi chỉ có hai huynh đệ ngươi ở. Ngươi sắp xếp cho tên này vào ở cùng, ban ngày cho hắn tập luyện một chút, còn lại các công việc lặt vặt giao cho hắn làm, đợi vài năm nữa hắn đủ tuổi thì thu nhận.
- Thuộc hạ tuân mệnh. – Họ Vương thành thật đáp ứng.
Hắc Lâm theo người họ Vương về trại, miệng thở dài không thôi. Qua lời của người này, hắn cũng biết đôi chút thông tin về nơi này. Người này tên là Vương Long, cùng em trai Vương Hổ ở chung một trại. Còn tay thống lĩnh kia là là Mai Vân Nhi. Quả là một kẻ biến thái, tên họ cũng âm âm dương dương.
Sắp xếp một chút nơi ở, Vương Long từ biệt hắn rồi tiếp tục đi làm nhiệm vụ. Cũng chẳng thể làm gì hơn, thay vì suy nghi vẩn vơ, Hắc Lâm đành tiếp tục tu luyện Hấp Hồn công pháp, dù sao việc tu luyện cũng không có gì bí mật, dù là người thường nhưng trong quân đội cũng không thiếu người đã tu luyện đấu khí, nhưng căn bẳn đều là cấp độ không cao, chủ yếu là hạ tầng.
Đêm đến, Vương Long cũng trở lại, hắn giới thiếu Hắc Lâm cho em trai hắn, Vương Hổ. Người này ngũ quan sáng lạn, tuấn tú vô cùng. Trại vốn chỉ có hai huynh đệ, nay có thêm một người, hắn tươi cười hớn hở, thân thiện với Hắc Lâm hết sức. Hắc Lâm cũng cười nói qua loa rồi lại thôi. Dù sao cuộc đời này, hắn thật khó để tin một ai, một Vân Nhạc, đã đủ lắm rồi. Sau khi được hai người chiêu đãi qua loa, cả ba cùng đi ngủ.
Sáng hôm sau, tiếng trống tập hợp đã vang lên inh ỏi. Mọi quân lính khắp nơi ồ ạt dậy, đổ về nơi tập trung giữa quân doanh. Ai nấy đều quân phục chỉnh tề, kẻ cầm trường thương, người cầm lợi kiếm, tiếng hô hào vang vọng khắp nơi, uy thế hào hùng. Nhìn một cảnh này, Hắc Lâm lại nhớ về tông môn mình ngày trước, khí thế, sức mạnh, vẻ vang, ôi, phải trên vạn lần.
Cũng chẳng còn rảnh rang, hắn theo đội ngũ tập luyện thế lực, nào chạy, nào nhảy, nào bò, nào trườn. Đến trưa lại lục đục phụ bếp, dọn lương phẩm cho quân đội. Bận tối tăm mặt mày làm cho Hắc Lâm mệt chết đi sống lại. Từ lúc ra đời đến nay, có lẽ đây là lần hắn cực khổ nhất.
Buổi chiều là tập binh khí. Nhìn những người thường tập luyện thật làm Hắc Lâm chán nản.
Luyện tập kiểu này, gặp võ giả tu vi cao thì cũng như là chịu chết. Tuy nhiên, hắn cũng không thể ngồi không, đành phải chọn đao làm binh khí. Hắn thấy dùng đao là oai phong nhất, không như kiếm kia, nhìn thật không ra gì. Dù sao cũng phải đến tầng ba của công pháp mới có thể tu luyện pháp kí, hắn cũng chuyên chú tập luyện để có chút gì đó phòng thân, cũng như rèn luyện chính mình.
Khác với kiếm,có hai lưỡi, có thể đâm, chém, uốn lượn biến hóa; đao phải trảm, xoay theo tâm bán nguyệt, tư thế cũng quan trọng vô cùng. Dần dà, Hắc Lâm cũng bị cuốn theo quá trình luyện tập này.
Kết thúc luyện tập, Hắc Lâm lại phải vùi đầu vào giặt giũ quân phục, xách nước, thắp đèn v.v.v
Ôi thật là…con mẹ nó lừa đảo mà. Tên biến thái Mai Vân Nhi khốn kiếp, “một vài” việc lặt vặt là đây saooo..o…o. Mãi đến đêm, Hắc Lâm mới rã rời về trại của mình. Cùng hai huynh đệ họ Vương tán gẫu một chút, Hắc Lâm mệt mỏi nằm rập ra mà ngủ. Mặc dù hai người này cũng nhiệt tình thân ái, nhưng thấy Hắc Lâm cũng không thiết tha gì, cũng đành thôi.
……..
Qua hôm sau, mọi việc vẫn duy trì như cũ. Quân đội là vậy, kỉ luật rất nghiêm minh, luôn được mọi người chấp hành và thực hiện theo lịch trình. Còn phần Hắc Lâm, tâm tư của hắn đang nguyền rủa chính bản thân mình. Hôm qua vì quá sức mệt mỏi, hắn đã ngủ ngay mà quên mất việc tu luyện công pháp. Tuy nhiên phải mất hơn một tuần lễ ngủ đêm liên tục, ngày thứ tám hắn mới có thể ngồi tĩnh tọa tu luyện. Cũng không thể trách Hắc Lâm, một đứa trẻ mười hai tuổi đầu, từ nhỏ vốn sống sung túc, nếu không có một thời gian, thật khó để quen với thời lượng làm việc và tập luyện cực khổ đến vậy, nói chi tu luyện công pháp.
Cứ như vậy, thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Ba năm này, Hắc Lâm như thay da đổi thịt, cao lớn hơn nhiều. Từ một kẻ gày gò ốm yếu, hắn hiện tại do làm việc nhiều, nay đã trở nên đầy đặn hơn, có da có thịt, cơ bắp cũng phát triển. Màu da hơi ngăm càng làm khiến hắn thêm rắn rỏi. Về mặt tu luyện cũng có nhiều biến đổi phức tạp, ví như về mặt dụng đao. Hắc Lâm là một người thiên tư tầm thường, không có khả năng tu luyện đấu khí như siêu cấp võ giả, nhưng hắn học đao thì tiến bộ nhanh vô cùng, học một biết bảy, tám. Qua ba năm, Hắc Lâm dùng đao cũng coi như là có tiền vốn, hai huynh đề họ Vương muốn dạy hắn một vài đao kĩ, nhưng Hắc Lâm từ chối, vì thứ này, hắn chỉ dùng tạm, không có tâm tư tu luyện chuyên sâu, hơn nữa cũng chưa chắc dùng được với công pháp độc môn của hắn.
Về mặt Hấp Hồn công pháp, Hắc Lâm có phần chán nản. Đại ca hắn chỉ mất 3 tháng đã đến đỉnh phong tầng một, còn hắn, mất hơn 2 năm mới có thể nhìn thấu một vài tia âm hồn của người mới chết, đến nay có lẽ cũng đã đến đỉnh phong, nên hắn tiếp tục tu luyện tầng hai và cũng là phần quan trọng nhất: Hấp Hồn. Tuy nhiên, thân phận hắn không chiến đấu, chỉ ở trại lo tập luyện nên muốn thấy được xác chết cũng khó khăn. Vì vậy, ngày nào Hắc Lâm cũng cầu nguyện đoàn đội mình có người…chết bớt, nếu ai mà biết được suy nghĩ này của hắn, hẳn là sẽ lột da rút xương cho hả giận. Nhưng, vẫn còn việc khiến Hắc Lâm lo âu, đó là việc hắn có hay không có thể hấp hồn, dù chưa thử nghiệm, nhưng nếu không thể, mất đi niềm hi vọng, hắn sẽ hoàn toàn sụp đổ
Trong thời gian qua, Mai Vân Nhi cũng thường xuyên xuất hiện, thường thì để kiểm tra quá trình luyện tập làm việc của hắn, còn lại là chọc ghẹo. Chẳng biết sao tên này có hứng thú với Hắc Lâm, làm hắn lo sợ không thôi. Ôi, quả thật là biến thái mà…
Cũng có nhiều người hỏi về cánh tay phải quấn đầy băng của hắn. Thứ này không thể lộ ra ngoài, nếu không sẽ mang họa diệt thân, Hắc Lâm cũng đành nói tay hắn bị phỏng từ nhỏ, biến dị khó coi vô cùng, quấn lại để không làm người ta sợ hãi. Mọi người thấy đây là chuyện không vui của hắn, cũng không làm khó nhiều.
Hôm nay, Mai Vân Nhi cho gọi Hắc Lâm và Vương Long Vương Hổ vào gặp. Con người này Hắc Lâm quả thật không ưa, nhưng cũng không thể từ chối, đành đau khổ theo chân hai huynh đệ hướng vào trại của hắn. Mai Vân Nhi vẫn ngồi trên ghế như ba năm trước, vui vẻ nói:
- Tiểu Hắc, chà chà, dạo này ngươi cũng có chút ra dáng nam nhân rồi – Nói đoạn, hắn chớp mắt thích thú, Hắc Lâm nhìn thấy nổi hết cả da gà.
Đợi một lúc, Vương Long cung kính hỏi:
- Bẩm thống lĩnh, người triệu tập bọn thuộc hạ có điều gì sai khiến?
Mai Vân Nhi quay về việc chính sự, lãnh đạm nói:
- Ừm. Tiểu Hắc đã đủ tuổi, như vậy hắn sẽ nhập tiểu đội của ngươi, tạm thời dưới quyền ta. Ngoài ra, phía bắc biên cương lính Bạch Long quốc đang làm loạn, vì vậy Triệu tướng quân ra lệnh ra dẫn binh đàn áp. Vương đội trưởng, ngươi dẫn theo tiểu đoàn, đợi lệnh ta ngày mai xuất phát.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
Mai Vân Nhi lại nói với Hắc Lâm:
- Lần đầu tiên ngươi chiến đấu, cũng là kinh nghiệm cho ngươi. Tuy đao pháp ngươi không tệ, nhưng cũng phải hết sức cẩn thận. Ừm, không còn gì nữa, các người lui đi.
Cả ba người Hắc Lâm rời trại của hắn. Lúc này, Hắc Lâm cao hứng vô cùng. Từ nay về sau, hắn sẽ không còn phải làm việc lặt vặt, có nhiều thời gian hơn để tu luyện. Quan trọng nhất là hắn sẽ có thể bắt đầu Hấp Hồn.
Buổi sớm, từng bông tuyết tung bay khắp nơi, ôm ấp lấy vạn vật của tạo hóa, trắng bóng, tinh tươm. Trên nền cảnh ấy, một đoàn binh sĩ nối tiếp nhau, trật tự hành quân, hướng về phương bắc mà tiến bước. Đoàn binh này khoảng ngàn người, chia làm mười tiểu đội, không nhanh không chậm, khí thế hào hùng. Mai Vân Nhi cưỡi bạch mã, cùng hai người họ Vương dẫn đầu. Phía sau, Hắc Lâm người vận hắc giáp, hông đeo hắc đao, tay băng vải trắng, đã có tư thế của một quân nhân. Lúc này, tâm tư hắn phi thường cao hứng, lại điểm một chút lo âu, nếu không thể hấp thu linh hồn người khác, phải chăng hắn sẽ một lần nữa gục xuống.
Không xa phía trước, một trại doanh tung bay hắc kì, một đạo binh khác tầm hơn trăm người, uy nghiêm đứng đợi. Mai Vân Nhi phất tay hạ lệnh dừng lại. Từ trước trại doanh, một trung niên cao to, lực lưỡng, tay cầm trường thương, bước nhanh về phía Mai thống lĩnh.
- Ti chức Đại Hùng, đội trưởng đội mười lăm ra mắt Mai thống lĩnh.
- Đội trưởng không cần đa lễ. Ta phụng mệnh Triệu tướng quân đến giúp ngươi đàn áp ngoại bang. Mau vào trong bẩm báo tình hình.
Nói rồi, đoàn người lại hạ trại. Hắc Lâm cùng đội ngũ tùy chỗ nghỉ ngơi. Các tưỡng lĩnh cấp cao thì cùng nhau vào trại đàm luận. Hắc Lâm vốn đang nóng lòng, mà cái bọn người kia lại còn tính toán cái gì mà đối sách, thật đúng là làm người ta bực bội.
Đến mãi sáng hôm sau, đội lính mới được phân chia nhiệm vụ. Hắc Lâm không nằm trong đại đội, mà lại cùng Vương Hổ và trăm người khác được lệnh phục binh bên ngoài, tùy thời ứng chiến. Cái này, cái này rõ ràng là làm hắn tức chết.
Tại biên cương hai nước Ô Vân – Bạch Long, Mai Vân Nhi cùng ngàn binh lính xông vào địch nhân, tả xung hữu đột, nơi nơi vang lên tiếng thét, tiếng gào hãi hùng. Ẩn nấp một bên sau ngọn đồi nhỏ, Hắc Lâm lòng như lửa đốt, nhưng cũng một phen kinh ngạc. Họ Mai này, không ngờ là một tu luyện giả. Hắn cầm kiếm, nhưng kiếm khí lạnh như băng, hàn khí ghê người. Từng đợt tùng đợt hàn khí theo kiếm tuôn ra, oanh tạc binh tốt của Bạch Long quốc, máu chúng chưa kịp phun, đã đóng băng lại, thất thiểu ngã xuống. Lính Ô Vân được lợi thế, lại càng hung mãnh xông pha, điên cuồng chém giết.
Con mẹ nó mà, như thế này còn cần quái gì bọn ta ẩn núp chứ. Hắc Lâm gào thét trong nội tâm, không thể nhẫn nại được nữa.
Đúng lúc này, không biết từ đâu, từ bốn khía lại xuất hiện bốn đạo quân, hung hăng ùa lại cùng với quân Bạch Long quây đoàn người của Ô Vân quốc vào giữa, khí thế kinh người. Mai thống lĩnh cười lạnh, hô vang:
- Vương Long, Vương Hổ, Đại Hùng! Giết!
Từ ba ngọn đồi nhỏ, ba người đội trưởng cầm đầu của Ô Vân quốc lại tuôn ra, đảo ngược đại trận.
Lần này, Hắc Lâm có phần kính nể những người quân nhân. Không phải chỉ có đội của hắn, mà những ba đội khác cũng mai phục sẵn, mặc dù tâm kế bình thường, nhưng một thiếu niên mười lăm tuổi như Hắc Lâm cũng thêm phần hiểu biết. Làm việc gì, ít nhất cũng phải có trù bị, nếu không có thể lật thuyền trong mương.
Mang theo tâm tư ấy một hồi, Hắc Lâm thống khoái xông vào kẻ địch. Hắn vung đao, nhanh gọn và chính xác, cướp đi mạng sống liên tiếp hai ba địch nhân. Từ những kẻ đã chết, từng đạo từng đạo âm hồn đen đúa xuất xác mà ra, âm u một cách đáng sợ. Trống ngực Hắc Lâm đậm vang dội, hắn vung đao thủ thế, tùy thời chém giết nhưng bắt đầu âm thầm vận Hấp Hồn công, bắt đầu hấp hồn.
Đáng tiếc thay.
Những đạo âm hồn ấy không hề mảy may suy chuyển, rồi từ từ tiêu thất. Hắc Lâm tái mét mặt mày, thần hồn điên đảo. Đả kích đã quá lớn rồi. Hình ảnh tông môn tan hoang không người sống sót lại hiện lên trong tâm trí, hình ảnh phụ thân lại hiện ra làm hắn tê dại.
Một mũi tên từ đâu bay đến, cắm thẳng vào vai phải của Hắc Lâm, rỉ máu xuất ra. Hắn thẫn thờ, vung đao loạn xạ, xông vào địch nhân điên cuồng chém giết, nhưng trong đôi mắt hắn, vốn đã tang thương nay lại càng ảm đạm. Chẳng mấy chốc, người hắn chằng chịt vết đao kiếm, không lâu cũng ngã xuống xa trường. Vài tên lính Bạch Long cũng vây hắn vào chuẩn bị kết thúc.
“Chẳng lẽ cuộc đời ta kết thúc như vậy sao?” – Hắc Lâm tâm tư không còn gì, vẫn tiếp tục vận công hấp hồn, nhưng cũng chẳng mảy may có dị biến gì.
Mai Vân Nhi chém giết một hồi, vốn rất thống khoái, đảo mắt qua thấy một màn này của Hắc Lâm, hắn nhíu mày rồi vội vàng chạy tới. Tay vung lợi kiếm, một đạo kiếm khí hình bán nguyệt mang theo khí lạnh bức bách đến ghê người bay thẳng đến. Bọn lính đang quây lấy Hắc Lâm làm sao có thể chống đỡ, máu huyết tuôn ra, chết ngay lập tức. Mai Vân Nhi hét lớn:
- Tiểu Hắc, ngươi làm sao vậy? Không quen cảnh đầu rơi máu chảy cũng không đến nỗi mất hồn như vậy chứ!
Hắc Lâm không nói lời nào, quỳ phục xuống, đôi mắt hắn đờ đẫn, vô hồn. Mai Vân Nhi lấy làm ngạc nhiên, ba năm nay hắn chưa bao giờ thấy thiếu niên này mất tinh thần đến vậy. Tuy nhiên, dù sao đại trận cũng sẽ thắng, hắn cũng không quá lo âu, sau này hỏi cũng được. Mai thống lĩnh vừa vận khí tấn công, vừa bảo vệ Hắc Lâm.
- Hahaha, không ngờ giữa đám quân nhân nhỏ bé lại tồn tại một võ giả tu vi nhất cấp tứ thành, không ngờ, không ngờ.
Từ phía xa quân Bạch Long vang lên một giọng nói âm lãnh. Một đám tầm mười người mặc trường bào màu đỏ như máu chậm chạp bước tới, dẫn đầu là một trung niên tầm ba mươi bảy, vẻ mặt hung ác. Mai Vân Nhi mặt chợt biến sắc, đúng là người tính không bằng trời tính. Có ai ngờ bên giặc lại xuất hiện đến mười tên võ giả tu vi tương đương hắn, mà kẻ đứng đầu, hẳn đã đạt đến Nhị cấp rồi.
- Các người là ai, tại sao lại xen vào chiến cuộc của người thường? – Mai Vân Nhi gấp rút truy vấn.
- Hắc hắc, một tiểu tử như ngươi chưa đủ để biết bọn ta. Đợi xuống âm phủ, hỏi lão Diêm Vương đi. Giết!
Chín tên mặc trường bào đỏ phía sau trung niên nhân nhanh chóng phi thân lao vào chiến trận. Từ người bọn chúng, một mùi máu tanh điên cuồng xuất ra khiến binh sĩ Ô Vân biến sắc. Tay vung chưởng lực, từng đợt chưởng phong tanh tưởi bay ra, xuyên thấu thân thể binh sĩ trúng phải, máu bắn tung tóe. Chín tên này hẳn là đã cùng nhau chiến đấu từ lâu, phối hợp vô cùng mau lẹ và chuẩn xác. Chẳng mấy chốc, binh sĩ Ô Vân quốc đã chết quá nửa. Mai Vân Nhi vận hàn khí chống đỡ, khó khăn hét lớn:
- Thu binh.
Đồng thời, một tay hắn nắm lấy Hắc Lâm, nhanh chóng lùi lại
- Tên vô dụng này, mau tỉnh lại!
Hắc Lâm vẫn còn thẫn thờ. Phải, ta là một tên vô dụng..
- Muốn chạy sao, nằm mơ.
Tên trung niên nhân cầm đầu hét lớn, phi thẳng lên không, hai tay vung song chưởng. Hai đạo tia máu to bằng nắm tay xuất ra, sau đó quấn lại nhau như xoắn ốc, hung hãn bay đến Mai thống lĩnh. Không khí xung quanh bị chưởng phong bóp méo, xoay tròn như lốc xoáy, vô cùng đáng sợ.
- Tu La Chưởng? – Mai Vân Nhi lúc này đã tái xanh, giọng mang ngữ điệu khó tin.
- Coi như ngươi cũng có kiến thức! – Trung niên nhân hả hê nhếch môi trả lời, tựa như đang ngắm nhìn kẻ sắp chết.
Mai Vân Nhi tra kiếm vào bao, tay vận pháp quyết. Mồi hôi trên trán hắn nhẽ nhại chảy. Ngay sau đó, từng đợt hàn khí lạnh lẽo tung bay, hai tay Mai thống lĩnh giơ thẳng lên trời rồi chưởng thẳng vào mặt đất phủ đầy tuyết trắng. Hàn khí băng lãnh tỏa ra bốn phương, xé tan lớp tuyết rồi hình thành một bức tường băng kiên cố cao hơn một trượng phủ kín người hắn.
Ầm…..!
Băng Tường và Tu La Chưởng va vào nhau, vang ra tiếng nổ như sấm rền dữ dội. Hai đoạn chưởng phong của trung niên uy lực kinh người, lại xoáy vào nhau hệt như mũi khoan, dần dần xuyên qua lớp tường băng.
Đột nhiên, người trung niên nhíu mày. Từ phía sau hắn, Mai Vân Nhi gương mặt trắng bệch đã xuất hiện từ lúc nào, tay lăm lăm trường kiếm tấn công. Không ngờ rằng, Băng Tường một mặt đỡ lấy chưởng phong của hắn, một mặt bức ra hàn khí phối hợp với tiết trời lạnh giá và khung cảnh băng tuyết; nhất thời che đậy để Mai thống lĩnh giở trò đánh lén.
Trung niên nhân nhếch mép cười, nhưng vẫn không thu hồi chưởng lực, tùy ý để kiếm của Mai Vân Nhi đâm vào. Mai Vân Nhi sững sờ ngạc nhiên nhưng vẫn không đình chỉ thế kiếm. Lợi kiếm đậm xuyên ngực tên trung niên … nhưng lại chẳng mảy may có tiếng thét nào.Thân thể hắn từ chỗ vết thương bắt đầu biến đổi, hóa thành một đoàn huyết vụ tanh tưởi trôi nổi giữa không trung. Mai Vân Nhi sắc mặt đại biến.
Đoàn huyết vụ bắt đầu phân chia thành mười đạo bằng nhau, hóa thành mười đạo huyết thương đâm thẳng vào Mai Vân Nhi. Khoảng cách quá gần, Mai thống lĩnh chỉ kịp cắn rang vận chuyển đấu khí hộ thân. Mười đạo huyết thương dễ dàng xuyên qua đấu khí, nhưng cũng bị lực cản làm đổi hướng một chút, lần lượt cắm vào tay, chân, vai bụng của Mai thống lĩnh. Máu tươi phun ngập trời, hóa đỏ một vùng tuyết trắng.
Aaaaaaaa.
Tiếng thét thê lương của Mai thống lĩnh nhất thời đưa Hắc Lâm về với thực tại. Nhìn thấy tên này phủ phục dưới nền tuyết, một thân đã nhuộm máu, sắc mặt trắng bệch cùng hô hấp khó khăn; Hắc Lâm cũng lạnh người.
Mười đoạn huyết thương từ từ dung hợp lại với nhau, thân ảnh người trung niên nhân nọ lại hiện ra giữa tiền tuyến, hắn nhẹ nhàng cười một cách mỉa mai.
- Thật không ngờ người có Huyết Thể, đã là Nhị cấp đỉnh phong cao thủ rồi, tại sao lại có thể xuất hiện ở nơi này? – Mai Vân Nhi ai oán, hắn biết, hôm nay đã khó lòng sống sót.
- Hắc hắc, tiểu tử ngươi tu luyện chưa tới hai mươi, thiên tư không tệ, nhãn lực cũng không phải tầm thường. Có trách thì trách bản thân quá đen đủi, gặp phải ta mà thôi. – Trung niên nhân vẻ mặt lại càng đắc ý.