Tokyo Square là một ban nhạc địa phương của Singapore được thành lập năm 1985. Ban nhạc nổi tiếng với các ca khúc có sự hòa trộn độc đáo giữa giai điệu Trung hoa và nhạc cụ phương tây.
Giới trẻ hiện nay chắc rất ít người biết đến band nhạc này, nhưng từ thế hệ đầu 9x và thế hệ 8x chắc rất nhiều bạn biết đến họ, có thể không rõ họ là ai nhưng các bạn chí ít đều đã nghe đến những bài hát của họ. Đối với mình, nhiều bài hát của họ là bất hủ.
Hôm nay, tuy rằng là mùa hè, nhưng bởi ảnh hưởng của bão, trời mưa rả rích, còn hơi lạnh nữa, nhìn trời đất mà thấy buồn, mời các bạn lắng nghe những bài hát nhẹ nhàng nhưng không kém phần buồn bã của Tokyo Square. Có thể bài viết này đây lủng củng và sơ sài, mình không giỏi diễn đạt cảm xúc, mỗi người một cảm nhận, mình chỉ muốn gửi những bài hát này xem ai cùng cảnh ngộ cùng nghe trong những ngày mưa này không thôi
1. Sự lo lắng, quan tâm, động viên của chàng trai dành cho người yêu của anh ấy, tình yêu đơn phương, vẫn luôn mong muốn cô ấy vui vẻ, hạnh phúc, chấp nhận là cái bóng phía sau giúp đỡ cô ấy, động viên cô ấy trong cuộc sống và đừng từ bỏ ước mơ.
Don't you cry now.. it's alright
We will be just fine
Wipe your tears away tonight
Leave your worries all behind
Don't you worry, don't you cry
You will be alright
It don't matter where you are
I will be right there by your side
Don't you give up on your dream
Don't give up on your life
There'll always be brighter days
I know you will find your way
Give up your faith .. work it out
You will find love somehow
If you fail, you try again
You will win the game someday
I knew your dream would come true
Things you said you would do
I knew you won't let me down
You will work it out somehow
No one knows how hard you've tried
You always been kind
Now you say you don't have to cry
Someone will love you tonight
2. Chuyện hôm qua như nước chảy về đông, mãi xa ta không giữ lại được
Hôm nay có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút gươm chém xuống nước, nước càng chảy mạnh; nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm
Gió sớm mai thổi đi bốn phương, chỉ có thể nghe thấy tiếng người nay cười
chứ ai có nghe thấy tiếng người xưa khóc
Hai chữ ái tình thật đắng cay, muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngơ
Chỉ có thể biết nhiều hay ít, khó có thể biết hêt cho đủ
Như đôi uyên ương bươm bướm, trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế trong thế giới phù hoa đó
Đôi uyên ương đã yêu nhau sao còn muốn lên tận trời xanh?
Thôi chi bằng hãy ngủ yên trong sự dịu êm .
3. Mong muốn, ước mơ, hy vọng....của kẻ yêu đơn phương...cũng như là lời bộc bạch của cảm xúc
4. Thời gian vẫn là vô tình nhất, nhưng giữa nỗi đau và tình yêu....biết phải làm sao?
5. Trong bóng đêm, giấc mơ vẫn cố sống lại, đã yêu bằng cả trái tim, đâu thể nói quên là quên. Khi ánh bình minh xuất hiện, đeo chiếc mặt nạ cố sống cuộc sống như ý mình, rồi khi bóng đêm vây quanh..."Anh vẫn luôn yêu em - tiếng nói của trái tim"
6. Cuộc trò chuyện bắt đầu vào hôm nay
00:58
OneDream Love
"Xét trên một góc độ nào đó, mọi con đường đều liền mạch với nhau, như thế có nghĩa là người ta luôn có thể tìm đến với nhau nếu họ muốn"
Thế nhưng, điều nực cười là anh biết em đang ở đâu, đang làm rỳ, vậy mà anh lại không thể đến bên em. Điều đó có đáng cười không em? Có đấy, một sự nực cười đến đáng buồn....
Ý nghĩ rằng mình không có quyền tìm đến bên em khiến anh phát điên. Cảm giác giống như là kẻ đi lạc trong đêm tối, nhìn thấy một đống lửa lớn phía trước, thế nhưng lại không thể đến đó vì ngăn cách ở giữa là một vực thẳm không đáy. Anh đã tự nghĩ, sao mình lại khổ sở vì một điều mà chẳng bao giờ thuộc về mình như vậy? Anh đã đi tìm câu trả lời, nhưng chẳng bao giờ tìm ra được. Cứ mỗi câu giả định anh đặt ra lại đưa đến cho anh trăm ngàn ngã rẽ, và mỗi ngã rẽ lại đến trăm ngàn ngã rẽ khác.... Và rồi, anh bị lạc trong cái thứ bòng bong cảm xúc đó, anh lạc mất em, lạc thật sự....và đánh mất luôn cả bản thân mình!
Anh tự hỏi không biết giờ này em đang làm rỳ, có giây phút nào chợt nhớ đến anh như anh đang nhớ tới em lúc này hay không? Vòng quay của cuộc sống có khi nào khiến em dừng lại đôi ba phút để nhớ đến anh?
Anh chợt nhận ra rằng thời gian thì vẫn cứ trôi, con người thì cứ hối hả, chỉ có anh là ở lại, ở lại với những khoảnh khắc suy tư và những nỗi đau tê buốt.
Anh đang tự hỏi, em à. Anh đang tự hỏi: " Mọi con đường đều liền mạch với nhau, như thế có nghĩa là người ta luôn có thể tìm đến với nhau nếu họ muốn." Nếu như vậy, vấn đề ở đây có phải chỉ là: " LIỆU NGƯỜI TA CÓ MUỐN TÌM ĐẾN BÊN NHAU HAY KHÔNG THÔI!" Phải vậy không em?