Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 1 : Giác ngộ của cung thủ (thượng)
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Giới thiệu:
Đây là một câu chuyện xưa của Yêu Cung thủ, một chức nghiệp khác biệt, một truyền kỳ khác biệt!
Hắn không có thiên phú tài trí hơn người, hắn không có phong phạm bá vương kinh sợ lòng người, hắn có được chỉ là một viên yêu đan không giống người thường!
Thiên tài? Ta không phải là thiên tài, bởi vì ta là chung kết giả của thiên tài! Các vị thiên tài, cố gắng tu luyện đi, bởi vì chỉ khi các ngươi cố gắng tu luyện, ta mới trưởng thành nhanh hơn…
Sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, tại một căn nhà tranh không tính là bắt mắt, có một người thiếu niên chừng mười lăm, mười sáu tuổi nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu vội vàng mặc quần áo vào. Hắn vừa mặc quần áo vừa tự nhủ:
- Xong rồi, xong rồi. Lần này huấn luyện viên Lưu muội nhất định sẽ lại phạt ta.
Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn lại lộ ra một nụ cười đau khổ. Sau đó hắn dừng động tác mặc quần áo của mình lại. Hai tay hắn đưa ra phía sau đầu ngả người nằm xuống chiếc giường gỗ.
- Ôi... kết thúc. Đã không cần huấn luyện nữa...
Trong mắt Âu Dương đầy vẻ mất mát. Hắn đi tới thế giới này đã nửa năm. Nhưng mỗi khi tia sáng đầu tiên của mặt trời chiếu đến mặt hắn, hắn lại như vậy.
Âu Dương vốn là xạ thủ thiên tài nhất trong trường Thể thao. Hắn tham gia giải thi đấu bắn cung cấp tỉnh ba lần đều nhận được giải quán quân. Nếu không phải bởi vì vấn đề tuổi tác, với tài nghệ của hắn đủ để tham gia giải thi đấu bắn cung quốc tế đồng thời còn đoạt được giải quán quân quốc tế. Nhưng đáng tiếc ông trời đố kỵ anh tài. Trong một lần ngoài ý muốn đã chôn vùi thiên tài như hắn, khiến một người trẻ tuổi đang phát ra hào quang chói lọi phải đi tới thế giới xa lạ này.
- Không có máy vi tính! Không có TV! Không có giải trí! Không có thứ gì!
Âu Dương la lên một tiếng, sau đó chậm rãi từ trên giường ngồi dậy. Tuy hắn đã thành công trở thành một thành viên trong đại quân xuyên qua, nhưng trong thời gian nửa năm này Âu Dương phát hiện mình không hề có năng lực nghịch thiên giống như những người xuyên qua thường nhận được. Ngoại trừ một chút võ học gia truyền ra, Âu Dương hầu như không còn gì nữa cả.
- Tuy rằng ở thế giới này luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng sẽ cho hiệu quả nâng cao gấp mười lần, nhưng thứ này lại không đáng tin cậy...
Âu Dương liên tưởng đến Hàng Long Thập Bát Chưởng, võ học gia truyền của nhà mình, trán hắn liền đen một vạch.
Không vì lý do gì khác, chủ yếu bởi vì tên võ học quá chấn động. Hàng Long Thập Bát Chưởng. Tuy rằng cũng gọi là Hàng Long Thập Bát Chưởng, nhưng Hàng Long Thập Bát Chưởng của Âu Dương lại không có cách nào sánh bằng nhân vật chính có thể tung hoành ngang dọc khắp thế giới trong tiểu thuyết võ học.
Hàng Long Thập Bát Chưởng của hắn được xem là gia truyền, nhưng Âu Dương luyện đã lâu, ngoại trừ khí lực và mức độ nhạy bén của thân thủ tăng lên không ít ra, trên căn bản không phát hiện có bất kỳ điểm nào giống như Hàng Long Thập Bát Chưởng trên ti vi có thể đánh ra một chiêu hủy thiên diệt địa.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng mặc kệ Hàng Long Thập Bát Chưởng này có thật sự hàng long được hay không, hắn vẫn quyết định kiên trì tu luyện. Chí ít hắn ở thế giới này tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng nửa năm, đã có ba mã lực!
Ba mã lực, cái từ này chính là tiêu chuẩn để thế giới này đánh giá một người có cường đại hay không. Người bình thường sau khi trưởng thành sẽ nắm giữ ước chừng một mã lực. Người giống như Âu Dương dựa vào tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng có thể nắm giữ ba mã lực, thậm chí còn cao hơn. Theo Âu Dương thấy, một vài người lớn tuổi trong thôn này có thể thông qua tu luyện một ít võ học đạt được mười mã lực!
Mười mã lực! Bản thân Âu Dương nắm giữ ba mã lực, tất nhiên hắn biết rõ mười mã lực khủng bố tới mức nào.
Ngựa ở thế giới này không giống với ngựa ở thế giới của Âu Dương. Ngựa ở thế giới này, mỗi con đều nắm giữ bốn, năm trăm cân lực lượng. Ba mã lực đó là gần 1500 cân lực lượng. Mười mã lực chính là gần năm ngàn cân lực lượng! Năm ngàn cân lực lượng. Nếu như bị đánh một quyền, vậy khác nào trực tiếp bị Lực Vương đánh.
- Thực sự biến thái. Vừa trưởng thành đã nắm giữ một mã lực. Người nơi này cũng ăn giống với người của thế giới kia, sao bọn họ lại có khí lực biến thái như vậy?
Âu Dương vừa luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng, vừa tự hỏi về vấn đề này. Tuy nhiên hắn chỉ có thể nghĩ trong lòng. Dù sao chỉ có một mình hắn là người "xuyên qua", cho nên hắn không biết ai khác để hỏi thăm.
Vù vù vù...
Mỗi một quyền Âu Dương đánh ra đều có thể khiến xung quanh xuất hiện những tiếng xé gió. Đây là kết quả của lực lượng và tốc độ kết hợp phát ra. Nếu là trước đây, cho dù thế nào Âu Dương cũng không dám tưởng tượng về ba mã lực này. Trong thế giới trước đây, cho dù hắn tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng mười năm chỉ sợ cũng không có nổi một mã lực. Nhưng sau khi đi tới thế giới này, sống trong thân thể này, không ngờ hắn lại có năng lực biến thái như vậy. Xem như đây là một sự đền bù.
- Đặc quyền! Đặc quyền xuyên qua! Đặc quyền xuyên qua của ta ở đâu?
Âu Dương vừa đánh quyền vừa tự mình rít gào. Tuy những tiếng gào thét của hắn rất lớn, nhưng không ảnh hưởng tới cư dân trong thôn.
Từ khi Âu Dương bắt đầu tới thôn này, mỗi buổi sáng hắn đánh quyền đều hét lớn những lời nói này. Sau khi bị tra tấn suốt nửa năm, mọi người trong thôn đã quen với tiếng rít gào của Âu Dương. Nếu như buổi sáng nào đó Âu Dương không nhảy ra kêu la vài tiếng, có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy không quen.
Gọi tới gọi lui, loại đặc quyền loại này không phải gọi là có thể xuất hiện được. Cho nên Âu Dương gọi nửa năm, ngoại trừ khiến lực lượng của thân thể từ một mã lực luyện đến ba mã lực ra, cơ bản không phát hiện có bất kỳ thứ gì có liên quan đến đặc quyền.
- Hắc! Âu Dương! Không ngờ hôm nay ngươi còn tới sớm hơn cả ta!
Âu Dương đang gào thét, chợt có một giọng nói cộc lốc vang lên bên tai hắn. Âu Dương không cần nhìn cũng biết hẳn là Lý Vĩ đã tới.
Có thể nói trong thôn này người có quan hệ thân thiết với Âu Dương nhất chính là Lý Vĩ. Lúc Âu Dương mới đến đây, người đầu tiên hắn quen chính là Lý Vĩ. Lý Vĩ xấp xỉ tuổi hắn. Sau khi Âu Dương tới thế giới này, cũng nhờ Lý Vĩ khổ sở cầu xin trưởng thôn nên hắn mới không đến nỗi bị chết đói, còn có được một căn nhà tranh nho nhỏ này để ở.
- Có thời gian, ngươi nên luyện một chút Hàng Long Thập Bát Chưởng ta đã dạy cho ngươi đi!
Âu Dương không thèm để ý đến Lý Vĩ. Gia hoả này chính là điển hình của một kẻ thích lải nhải. Một khi ngươi châm lửa cho hắn, miệng của hắn sẽ như súng máy không ngừng tấn công về phía ngươi.
- Ôi... Lại luyện quyền sao? Âu Dương, đến chừng nào ngươi mới bằng lòng dạy bắn tên cho ta vậy?
Lý Vĩ nghe thấy Âu Dương lại bảo hắn luyện quyền, hắn có chút không vui. Nếu như chỉ nói riêng về lực lượng hắn và Âu Dương đã không phân cao thấp. Nhưng Lý Vĩ biết, điểm đáng sợ nhất của Âu Dương không phải là ba mã lực của hứn. Hắn nắm giữ kỹ thuật bắn cung đáng sợ. Ngoài năm trăm bước hắn có thể bắn thủng một đồng tiền!
- Muốn học bắn cung sao? Ngươi vẫn còn kém lắm!
Âu Dương không chút kiêng kỵ đối với một thanh niên lòng đầy nhiệt huyết ham học hỏi như Lý Vĩ. Vừa mở miệng hắn đã vô tình đả kích triệt để đối với Lý Vĩ.
Âu Dương vừa luyện quyền vừa nghĩ, nếu như nói thật sự có đặc quyền, vậy chắc chính là kỹ thuật bắn cung của mình!
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 2 : Giác ngộ của cung thủ (hạ)
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Sau khi đi tới thế giới này, Âu Dương phát hiện con mắt của hắn trở nên tinh hơn. Tầm nhìn của hắn trở nên đáng sợ hơn. Phối hợp với thân thủ cực kỳ linh hoạt và ba mã lực, Âu Dương bắn tên ra có thể xuyên thủng một đồng tiền ở khoảng cách ngoài năm trăm bước. Nếu ở thế giới trước kia của hắn, hắn tuyệt đối không có cách nào làm được.
Nhưng Âu Dương là một người không biết thỏa mãn. So với vô số nhân vật chính xuyên qua, cái này của hắn được tính là đặc quyền sao? Ngươi xem lại một chút đi. Những nhân vật chính xuyên qua nếu không phải có được thần khí thì cũng có được Thánh quả, làm ma vũ song tu sau đó đại sát. Mặc dù kỹ thuật bắn cung của mình không tệ, nhưng so với đám người xuyên qua, hắn thật sự kém quá xa.
- Đi...
Lý Vĩ rầu rĩ không vui liếc mắt nhìn Âu Dương vẫn đang đánh quyền ở đó. Cuối cùng hắn đành lựa chọn thỏa hiệp. Hắn cũng theo Âu Dương luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng Âu Dương đã truyền thụ cho hắn.
- Ôi Âu Dương...
Lý Vĩ đúng là một kẻ thích lải nhải. Cho dù là thời điểm đánh quyền miệng hắn cũng tuyệt đối không dừng lại. Cho nên hắn vừa mở miệng, Âu Dương đã trực tiếp ngắt lời hắn:
- Khi luyện quyền phải chuyên tâm. Nếu như ngươi không thể chuyên tâm, vậy ngươi sẽ không học được kỹ thuật bắn cung!
- Không phải...
Lý Vĩ vừa nghe hắn nói vậy lập tức muốn hôn mê. Từ khi Âu Dương thể hiện kỹ thuật bắn cung như thần của hắn xong, ngày nào Lý Vĩ cũng nghĩ tới bắn cung. Nếu thật sự không cho hắn học, có lẽ hắn sẽ thật sự suy sụp.
- Ta thật sự có chuyện!
Lý Vĩ ngừng lại. Theo quan điểm của hắn, nếu trong lúc luyện quyền không thể nói chuyện, vậy mình dừng lại thì có thể chứ?
- Ngắt lời người khác là không lễ phép. Lúc ta luyện quyền ghét nhất bị người khác cắt ngang!
Âu Dương hiểu quá rõ Lý Vĩ. Cho nên hắn áp dụng đánh phủ đầu, không cho Lý Vĩ có bất kỳ cơ hội nào để mở miệng.
Nghe Âu Dương vậy, mắt Lý Vĩ suýt nữa thì trợn trắng. Nhưng Lý Vĩ biết chuyện này rất quan trọng. Bất kể thế nào hắn vẫn nhất định phải nói ra.
- Âu Dương, ta không đùa với ngươi. Sáng mai chính là lúc quân bộ đến thôn của chúng ta trưng binh. Với tuổi của ngươi và ta chỉ sợ sẽ nhất định phải đi lính!
Lý Vĩ mở miệng nói.
Thôn Âu Dương đang ở một quốc gia tên là Đại Vận quốc. Đại Vận quốc là một trong bốn quốc gia lớn tại đại lục. Lúc này Đại Vận quốc đang chiến tranh với Tây Kỳ quốc cũng là một trong bốn quốc gia lớn. Bởi vậy bọn họ trưng binh để tăng cường quân lực. Hiện tại người bị trưng binh sẽ không giống như thời bình nữa. Sau khi bị trưng binh sẽ trực tiếp tới biên ải để tham chiến. Những người nắm giữ ba mã lực như Âu Dương và Lý Vĩ, lại có tuổi tác khá phù hợp chắc chắn không thoát khỏi vận mệnh bị trưng binh.
Quả nhiên, vừa nghe Lý Vĩ nói vậy, Âu Dương liền dừng lại. Thật ra từ một tháng trước hắn đã biết chuyện trưng binh. Là một người hiện đại, Âu Dương không thích chiến tranh. Nhưng hắn không thích, không có nghĩa là có thể chạy trốn. Trong thôn này, người có thể đạt tiêu chuẩn để trưng binh chỉ có hai người hắn và Lý Vĩ. Từ một tháng trước, tư liệu về hai người bọn họ đã sớm được báo lên. Nếu hiện tại bọn họ rời đi, khẳng định thôn này sẽ bị liên lụy.
Âu Dương là dạng người nhận một giọt nước, báo đáp một thùng. Thời điểm hắn khó khăn nhất, người trong thôn đã cho hắn cái ăn, chỗ ở. Hắn kiên quyết không làm ra chuyện gì gây hại cho thôn.
- Ngươi nghĩthế nào?
Âu Dương không hiểu rõ về thế giới này lắm. Đối với hắn, khái niệm chiến tranh chỉ là chết rất nhiều người mà thôi.
- Đi! Tây Kỳ quốc đã đánh tới cửa nhà chúng ta. Chúng ta đương nhiên phải đi đánh hắn!
Lý Vĩ sinh ra và lớn lên tại thôn này. Suy nghĩ của hắn rất đơn giản. Hắn không nghĩ giống như Âu Dương. Trong mắt hắn bảo vệ quốc gia đó chính là chuyện vinh quang nhất.
Nghe Lý Vĩ nói vậy, Âu Dương liếc mắt nói:
- Biết tại sao ta không truyền thụ kỹ thuật bắn cung cho ngươi không?
- Tại sao?
Lý Vĩ không hiểu tại sao khi nói chuyện về chiến tranh, Âu Dương đột nhiên lại chuyển đề tài nói tới kỹ thuật bắn cung. Nhưng hắn thực sự rất muốn biết về vấn đề này. Hắn không nhịn được mở miệng hỏi dò.
- Bởi vì ngươi không có sự giác ngộ của một cung thủ!
Âu Dương vừa nói vừa lắc ngón tay với Lý Vĩ. Dáng vẻ hắn cao thâm khó dò trước khuôn mặt đầy thắc mắc của Lý Vĩ.
- Cái gì là giác ngộ của cung thủ?
Trong mắt Lý Vĩ đầy vẻ thành kính. Bởi vì dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương muốn nói cho hắn biết ý nghĩa thâm sâu của cung thủ chân chính!
Âu Dương nhìn vóc dáng thành kính của Lý Vĩ, một lát sau mới mở miệng nói:
- Giác ngộ của cung thủ chính là sợ chết!
Vẻ mặt Lý Vĩ vốn cực kỳ thành kính. Nhưng sau khi Âu Dương nói ra hai chữ sợ chết, khuôn mặt hắn liền dại ra. Hắn chẳng thể ngờ được Âu Dương trong mắt hắn luôn lớn mật như vậy lại nói ra hai chữ sợ chết!
Qua một hồi lâu, Lý Vĩ mới từ từ trấn tĩnh lại. Hắn nhìn Âu Dương mở miệng nói:
- Sợ... Sợ chết? Âu Dương, ngươi rất sợ chết sao?
- Phí lời! Có ai không sợ chết chứ?
Âu Dương trừng mắt với Lý Vĩ một cái. Lời này hỏi có khác nào không hỏi. Con giun con dế còn muốn sống, huống gì hắn là một người đã tiếp thu giáo dục hiện đại suốt mười mấy năm!
Đối với Âu Dương mà nói, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng chính là sống sót. Cái gì mà đại nghĩa, cái gì mà đại đức so với chuyện sống sót quả thật không đáng nhắc tới.
Lý Vĩ nghe thấy Âu Dương vốn phải là kẻ đại nghĩa lại thản nhiên nói ra lời nói chỉ thuộc về những kẻ nhu nhược như vậy, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười khổ. Cũng may hắn là kẻ đáng tin. Nếu như đổi thành người khác nghe được Âu Dương nói như vậy, nhất định sẽ tránh xa hắn.
Âu Dương không biết, thế giới này không giống với thế giới của hắn. Thế giới nơi hắn ở trước kia, sợ chết nhiều nhất chỉ bị người sỉ nhục một chút mà thôi. Nhưng tại thế giới này, sợ chết quả thực là một điều vô cùng nhục nhã. Đừng nói là người bình thường, cho dù là hoàng tử dám như Âu Dương vừa rồi, la lên mình sợ chết, kết quả không cần phải nghĩ nhiều. Hắn có thể vì vậy mà bị trục xuất khỏi hoàng gia.
- Ta đã nói với ngươi Âu Dương!
Lý Vĩ hết sức trịnh trọng nhìn Âu Dương. Hắn rất ít khi có vẻ mặt như vậy.
- Sau này ngươi tuyệt đối đừng nói với người khác về giác ngộ cung thủ của ngươi. Bằng không ngươi nhất định sẽ có chuyện!
Lý Vĩ có lòng tốt nhắc nhở Âu Dương, nhưng Âu Dương lại không mấy để ý.
- Được rồi được rồi!
Âu Dương không định tiếp tục thảo luận với Lý Vĩ về vấn đề này. Hắn đi tới một gốc cây cách đó không xa. Hắn nhảy lên cao bốn mét, tháo một cây trường cung và một túi mũi tên do hắn tự chế tạo được móc trên một cành cây to.
- Đi săn thú sao?
Lý Vĩ không nghĩ ra, ngày mai sẽ phải nhập ngũ, sao hôm nay Âu Dương còn có hứng thú đi săn thú?
- Nếu nhất định phải tòng quân, sao không khao cái bụng mình một chút. Ta nghe nói những tháng ngày ngoài tiền tuyến rất gian khổ. Nói không chừng ngày nào đó cả ta và ngươi đều phơi thây ngoài đồng hoang. Có cơ hội thì ăn nhiều một chút!
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 3 : Thám báo của Tây Kỳ
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Tuy Âu Dương nói không tốt, nhưng giọng điệu của hắn lại rất nhẹ nhàng.
Trong thời gian một tháng này hắn đã cẩn thận suy nghĩ. Thật ra sống trong quân đội, tỉ lệ người chết trận thấp nhất chính là cung thủ. Cung thủ hoặc là đứng trên thành phòng ngự, hoặc là trốn ở phía sau đại quân bắn xa, tuyệt đối không thể nào xung phong ở tiền tuyến. Âu Dương cảm thấy, với thân thủ của hắn hiện nay, cho dù là ở trên chiến trường, hắn vẫn có năng lực chạy trốn.
- Được rồi được rồi. Ta nói không lại ngươi!
Lý Vĩ biết, mặc dù mình nói vô cùng nhiều, nhưng hắn gặp Âu Dương, chẳng khác nào gặp phải sư phụ. Âu Dương có thể dễ dàng dùng một câu nói đã khiến mình á khẩu không trả lời được.
Học động tác của Âu Dương, Lý Vĩ cũng nhảy lên cây nắm lấy trường cung giống như Âu Dương. Chỉ có điều Lý Vĩ nhiều nhất chỉ nắm được túi tên. Bởi vì Lý Vĩ biết, tên của Âu Dương không chỉ tinh chuẩn, hơn nữa tốc độ bắn cũng vô cùng khủng khiếp. Trong túi này có tới một trăm mũi tên. Nếu như mình toàn lực bắn ra, trong vòng mấy phút đồng hồ đừng mong có thể bắn hết. Nhưng một túi mũi tên này ở trong tay Âu Dương chỉ trong vòng mấy phút đã biến mất không còn.
Hai người cầm cung tên và đoản đao đi ra khỏi sơn thôn Kháo Sơn, tiến về phía núi lợn rừng phía sau thôn. Núi lợn rừng, tên cũng như nghĩa. Trên núi có rất nhiều lợn rừng. Rất ít người trong thôn đi vào núi lợn rừng để săn thú. Nguyên nhân chủ yếu bởi vì số lượng lợn rừng trên núi lợn rừng quá nhiều. Hơn nữa chúng cũng khá hung dữ. Một khi giết một con, rất có khả năng sẽ khiến một đàn lợn rừng vây lại tấn công.
Thôn dân trừ khi tập hợp rất nhiều người, bằng không bọn họ sẽ không dễ dàng lên núi. Nhưng núi lợn rừng hung hiểm như vậy đối với Âu Dương mà nói lại không được tính là hung hiểm. Từ mấy tháng trước đó, Âu Dương đã to gan lớn mật lén lút cùng Lý Vĩ đi tới núi lợn rừng.
Đối với người miền núi bình thường mà nói năm mũi tên thậm chí mười mũi tên cũng không thể bắn chết lợn rừng. Nhưng vào trong tay Âu Dương, chỉ một mũi tên đã khiến nó mất mạng. Lý Vĩ biết rõ sự đáng sợ của đàn lợn rừng này, nhưng khi thấy tài bắn cung của Âu Dương, trong nháy mắt hắn đã bị thuyết phục. Điều này cũng khiến hắn hiểu rõ ràng, mũi tên của Âu Dương không chỉ tinh chuẩn nhanh chóng, mà còn vô cùng hung ác.
- Chúng ta sắp rời khỏi đây. Ngày hôm nay nên săn nhiều lợn rừng, tích trữ một chút cho người dân trong thôn. Chúng ta đi chuyến này, không biết đến lúc nào mới có thể trở về đây.
Âu Dương thản nhiên nói, nhưng trong giọng nói của hắn có mấy phần bất đắc dĩ. Một người hiện đại đi tới thế giới thần bí này lại bị ép tòng quân, còn phải ra chiến trường đánh giặc. Điều này thực sự khiến người ta đau đầu.
- Nếu không chúng ta giết vua lợn rừng?
Lý Vĩ nhìn Âu Dương, Âu Dương giống như một thợ săn trời sinh. Hắn có thể dẫn Lý Vĩ tránh được đàn lợn rừng, hơn nữa còn tìm kiếm những con lợn rừng đi tách khỏi đàn để giết.
- Lý Vĩ, ngươi có cảm giác ngày hôm nay có gì kỳ quái hay không?
Bọn họ càng đi sâu vào trong, Âu Dương càng cảm thấy bất an. Hắn dừng bước đi tới phía sau một cây đại thụ nhìn khuôn mặt Lý Vĩ đầy vẻ mờ mịt, hỏi dò.
- Kỳ quái? Cái gì kỳ quái? Chúng ta đã đến núi lợn rừng này mười mấy lần, có thể có gì kỳ quái!
Lý Vĩ không hề phát hiện được sự biến hóa bên trong núi lợn rừng này.
Âu Dương dựa vào thân cây, lẳng lặng suy nghĩ một lát sau đó mới nói:
- Chẳng lẽ ngươi không phát hiện được gì sao? Ngày hôm nay núi lợn rừng đặc biệt yên tĩnh. Trên đường chúng ta đi vào đây không ngờ không phát hiện bất kỳ con lợn rừng nào. Ngươi cảm thấy điều này hợp lý sao?
Âu Dương nói ra điều mình phát hiện được.
Vừa nghe hắn nói như vậy, Lý Vĩ nhất thời hiểu rõ. Chuyện này quả nhiên có chút kỳ lạ. Hắn theo Âu Dương lên núi còn tưởng rằng Âu Dương lợi dụng thiên phú xuất sắc của mình né tránh đàn lợn rừng kia. Hiện tại xem ra sự tình không hề đơn gian như hắn đã suy nghĩ.
- Hơn nữa ngươi xem! Bây giờ chúng ta đã đi sâu vào núi lợn rừng, nhưng vì sao nơi này lại xuất hiện dấu chân ngựa?
Âu Dương ngồi xổm xuống, chỉ vào dấu móng ngựa trên mặt đất cho Lý Vĩ xem. Dấu móng ngựa này cũng không dễ khiến người ta chú ý.
- Móng ngựa?
Nếu như Âu Dương không nói, có lẽ Lý Vĩ sẽ không phát hiện ra dấu chân ngựa này. Nhưng sau khi Âu Dương mở miệng, hắn lập tức cúi đầu quan sát phía trên mặt đất. Hắn vừa nhìn xuống, thiếu chút nữa đã kinh ngạc thốt ra tiếng!
- Ông trời ơi! Đây là dấu chân chiến mã của Tây Kỳ quốc!
Lý Vĩ không giống với Âu Dương. Hiểu biết của hắn về thế giới này vượt xa Âu Dương. Khi hắn nhìn thấy dấu chân ngựa, mặt hắn bị dọa tới mức trắng bệch. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là Tây Kỳ quốc đã đánh tới đây!
- Không cần khẩn trương. Tuy ở đây có dấu chân ngựa lẫn lộn, nhưng ta đoán nhiều nhất không quá năm người. Hơn nữa chắc bọn họ chỉ là quân thám báo hoặc là bại quân!
Âu Dương bình tĩnh hơn Lý Vĩ nhiều. Hắn quan sát dấu chân ngựa trên mặt đất một hồi sau đó nói ra phân tích của mình.
Nghe Âu Dương phân tích như vạy, Lý Vĩ có phần bình tĩnh hơn. Sau đó hắn lại tỏ ra khó hiểu nhìn Âu Dương hỏi:
- Chúng ta xuống núi sao?
- Xuống núi... Chỉ sợ đã muộn...
Mặt Âu Dương thoáng âm trầm. Lý Vĩ không nghe thấy, nhưng hắn dựa vào thính giác nhạy bén của mình, đã nghe được tiếng vó ngựa như có như không từ phía xa truyền lại. Âu Dương biết, chủ nhân của tiếng vó ngựa này hẳn là người Tây Kỳ quốc. Thông qua tiếng vó ngựa Âu Dương có thể phán đoán được, bọn họ đang đi về phía mình. Nếu như lúc này hắn và Lý Vĩ lựa chọn chạy trốn, cơ hội có thể chạy thoát rất mong manh...
Núi lợn rừng không giống nhưng những ngọn núi khác. Trong những ngọn núi khác, ngựa tiến vào tương đối khó khăn. Nhưng địa thế của núi lợn rừng tương đối bằng phẳng, cây cối cũng rất ít. Chỉ cần không phải là số lượng quá lớn, như vậy sẽ có thể tiến vào khá dễ dàng.
- Làm sao bây giờ!
Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Lý Vĩ cũng đã nghe thấy tiếng động. Mặc dù hắn nắm giữ ba mã lực, nhưng dù sao hắn chỉ là một thiếu niên ngây thơ luôn sống trong sơn thôn, gặp phải đám quân lính thực sự, hắn vẫn cảm thấy hoảng sợ.
- Lên cây!
Âu Dương biết, lúc này trốn sẽ không thoát. Vậy không bằng leo lên cây tránh bọn họ!
- Được!
Nghe Âu Dương nói như vậy, Lý Vĩ vội vàng leo lên một gốc cây to chừng hai người ôm. Nhưng đáng tiếc bởi vì quá khẩn trương, hắn leo hai lần đều bị ngã xuống. Hắn càng nóng ruột, trái lại càng không leo lên được.
- Sợ cái gì! Chúng ta quen thuộc địa hình ở đây hơn bọn chúng! Cứ trốn ở trên cây sẽ không có việc gì!
Âu Dương vừa lên tiếng an ủi hắn, vừa kéo Lý Vĩ cùng lên một cái cây lớn cao khoảng mười mấy mét.
Hai người trèo lên trên ngọn cây, ẩn mình trong tán lá rậm rạp. Bọn họ vừa ẩn thân, năm con chiến mã màu đen cũng vừa vặn đi tới. Ngồi trên năm con chiến mã là năm nam tử trẻ tuổi trên người mặc áo giáp da.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 4 : Một mũi tên phong hầu
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Thông qua trang phục của bọn họ, Âu Dương đoán chắc bọn họ là đội quân thám báo của Tây Kỳ quốc. Về phần tại sao bọn họ lại xuất hiện ở nơi cách biên giới 400, 500 dặm này, hắn thật sự không hiểu.
- Hả? Rõ ràng vừa nãy còn có tiếng người. Sao chỉ chớp mắt đã không thấy nữa!
Trong năm tên kỵ sĩ có một người nghi hoặc nhìn chung quanh. Vừa nãy Âu Dương nghe được tiếng vó ngựa của bọn họ, bọn họ cũng nghe được tiếng của Âu Dương và Lý Vĩ.
- Đội trưởng! Nơi này có dấu chân!
Dù sao thám báo vẫn là thám báo. Khả năng quan sát của bọn họ vẫn vô cùng tinh tế. Cho dù rất khó có thể phân biệt được dấu chân của Âu Dương và Lý Vĩ lưu lại trên mặt đất, nhưng hắn chỉ liếc mắt đã nhận ra.
- Dấu chân? Hừ hừ, xem ra thật sự có người!
Tên đội trưởng kia không hề xuống ngựa. Ánh mắt hắn không ngừng quét qua bốn phía. Với trực giác nhạy bén của quân thám báo, hắn biết, nơi này chắc chắn có kẻ địch đang ẩn nấp.
- Đội trưởng, vết chân này từ phía tây đến. Bên kia hẳn có thôn xóm!
Một đội viên trong nhóm thám báo quan sát dấu chân xong liền hồi báo. Hắn vừa nói ra miệng, Âu Dương và Lý Vĩ trên cây lập tức kinh hãi biến sắc!
- Không tốt!
Âu Dương thầm nghĩ:
- Đây là một tiểu đội năm người thám báo xuất sắc. Một khi tiểu đội thám báo tiến vào trong sơn thôn của hắn, như vậy những người thôn dân giản dị này làm sao chống lại bọn họ được. Đến lúc đó có lẽ năm người này sẽ tàn sát tất cả người dân trong thôn mất!
- Có thôn xóm sao? Hừ hừ, chúng ta đi! Tới thôn đó xem thử!
Tên đội trưởng kia quét mắt nhìn một hồi, bỗng nhiên đưa ra một mệnh lệnh như vậy. Tiếp theo hiển nhiên tiểu đội thám báo này nhanh như gió lần theo dấu chân Lý Vĩ và Âu Dương lưu lại tiến về phía sơn thôn.
- Làm sao bây giờ...
Lý Vĩ nhìn thấy tiểu đội thám báo kia đi xa, hắn liền kinh sợ nhìn Âu Dương. Cái vẻ lo sợ hoang mang của hắn khiến Âu Dương thiếu chút nữa đã tát cho hắn một cái! Bình thường nhìn Lý Vĩ có vẻ rất can đảm, nhưng lúc này không ngờ một chút bình tĩnh cũng không có! Với tính cách của hắn như vậy còn muốn làm cung thủ sao? Lúc này mới chỉ có năm tên thám báo. Nếu như ở trên chiến trường, một khi xung phong liều chết, chính là thiên quân vạn mã. Nếu như tâm tính không tốt, cung thủ sao có thể bắn tên được. Chỉ sợ kẻ địch vừa mới đến, đã bị dọa mất mật.
- Đừng nói nữa! Bọn họ chưa đi đâu!
Âu Dương nhẹ nhàng rút từ trong túi ra một mũi tên đặt lên dây cung. Nếu như có thể, hắn sẽ tuyệt đối không lựa chọn lấy một địch năm. Nhưng không có cách nào khác. Nếu như hắn không ra tay, một khi năm tên thám báo này tiến vào trong thôn, vậy ưu thế duy nhất về địa hình của hắn cũng không còn. Đến lúc đó muốn trở mình gần như là không thể.
- Hả?
Lý Vĩ không rõ ý tứ của Âu Dương, nhưng hắn vẫn rất nghe lời, lựa chọn im lặng. Mà chỉ khoảng hai phút sau, một bóng đen từ phía sau một thân cây xuất hiện. Đây chính là tên thám báo vừa nãy đã phát hiện ra dấu chân bọn họ. Vóc người của hắn vô cùng nhỏ bé. Vừa nãy khi rời đi, hắn bỗng nhiên từ trên ngựa nhảy xuống trốn vào chỗ này với ý đồ chờ đợi Âu Dương và Lý Vĩ xuất hiện sẽ xông tới giết. Nhưng con mắt của Âu Dương sắc bén hơn người bình thường rất nhiều. Tuy rằng ở khoảng cách rất xa, nhưng hắn vẫn nhìn thấy chỉ có bốn người rời đi, không phải là năm người.
- Ân...
Lý Vĩ nhìn thấy đột nhiên có một bóng người xuất hiện, hắn vội vàng bịt miệng mình lại. May mà vừa nãy hắn nghe lời Âu Dương không mở miệng, bằng không bọn họ đã bị lộ.
Mà trong nháy mắt khi Lý Vĩ nhìn về phía Âu Dương, đã nhìn thấy Âu Dương kéo căng cung tên trong tay. Mũi tên hướng về phía tên thám báo đang quan sát xung quanh.
Lý Vĩ gần như không thể tin được vào mắt mình. Đây chính là một thám báo chân chính trên chiến trường! Lẽ nào Âu Dương đã bị điên? Hắn muốn bắn chết người này hay sao?
Nhưng không chờ Lý Vĩ hiểu rõ, Âu Dương đã buông dây cung ra. Một mũi tên màu đen bắn ra khỏi dây cung. Tiếng mũi tên xé gió vô cùng mạnh mẽ. Tên thám báo kia cũng nghe được âm thanh này. Hắn tính nghiêng người tránh mũi tên. Nhưng đáng tiếc hắn quá xem thường mũi tên của Âu Dương. Mũi tên này mang theo lực xoáy tròn. Trong nháy mắt khi tên thám báo định né tránh, mũi tên đã bắn thủng yết hầu của hắn...
- Ô...
Tên thám báo này phát ra những tiếng ô ô. Trong mắt hắn đầy vẻ ngạc nhiên! Một mũi tên nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy cho dù là Thần Xạ trên chiến trường cũng tuyệt đối không có cách nào bắn được như vậy. Nhưng tại một nơi thâm sơn cùng cốc này, hắn lại gặp phải. Hắn thực sự chết không cam lòng!
- Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không được mở miệng!
Sau khi Âu Dương bắn chết tên thám báo này, hắn liền nhảy xuống, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh tên thám báo vừa bị giết chết. Một tay hắn rút mũi tên cắm trên yết hầu của tên thám báo kia, đồng thời một cước đá vào thân thể của tên thám báo khiến thi thể của người này bay ra xa mười mét! Sau khi làm xong tất cả những điều này, Âu Dương lại quay người trèo lên thân cây tên thám báo vừa ẩn thân lúc nãy. Một lát sau đã không còn thấy bóng dáng của hắn nữa.
Lý Vĩ nhìn thấy Âu Dương to gan như vậy, hắn bị dọa tới mức mặt trắng bệch! Tuy rằng bình thường hắn luôn miệng kêu chém kêu giết, nhưng đó chỉ là giết lợn rừng. Nói tới giết người, hắn tuyệt đối không dám. Nếu như vừa nãy để hắn bắn mũi tên đó, cho dù khoảng cách gần như vậy hắn cũng bắn không trúng.
Nhưng Âu Dương lại ra tay quyết đoán như vậy, đồng thời còn một đòn giết chết! Lý Vĩ thực sự nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được.
Sau khi Âu Dương trốn lên ngọn cây, sắc mặt hắn cũng tái nhợt. Nói thật, bản thân hắn là một xạ thủ, tố chất tâm lý của hắn rất xuất sắc. Chính vì dựa vào tố chất tâm lý xuất sắc như vậy, trong các giải thi đấu, hắn đã mấy lần chuyển bại thành thắng. Nhưng vừa nãy đích ngắm bắn của hắn không phải là bia bắn tên. Đây chính là một người còn sống sờ sờ. Cũng chính vì mũi tên này của hắn, một sinh mạng còn sống đã rời khỏi nhân thế.
- Không thể trách ta! Không thể trách ta! Ta không giết ngươi, ngươi sẽ giết ta!
Trong lòng Âu Dương không ngừng an ủi mình. Hắn biết, nếu như vừa nãy đổi vị trí cho nhau, tên thám báo này tuyệt đối sẽ không tha cho mình.
Hắn là một cung thủ, không phải là một chiến sĩ xung phong lên phía trước. Một khi hành tung bị bại lộ, hắn hầu như sẽ mất đi cơ hội khắc chế, chiến thắng kẻ địch. Cho nên dù hắn biết mũi tên kia bắn ra sẽ giết chết người, hắn vẫn lựa chọn giết chết kẻ địch!
- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Còn bốn tên nữa! Vì mình, cũng vì người trong thôn! Mình nhất định phải bắn chết tất cả bọn họ!
Âu Dương nói xong, đưa tay rút mũi tên còn nhuộm máu của tên thám báo lại một lần nữa đặt lên trên dây cung...
Trên cây, tâm trạng Âu Dương dần dần ổn định lại. Hai tay hắn vẫn nắm chặt mũi tên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra mũi tên đoạt mệnh kia.
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Yêu Cung Tác giả: Minh Nguyệt
Chương 5 : Một mũi tên trúng hai con nhạn
Dịch giả: nhóm Sói Già
Nguồn: Sưu tầm
Những tiếng vó ngựa từ phía xa truyền đến.
- Hầu Tử làm gì mà lâu vậy! Chỉ thu thập hai tên nhãi con mà đến bây giờ còn chưa đối phó xong!
Hẳn là hai tên thám báo này quay trở lại kiểm tra tình tình. Hai người bọn họ có vẻ rất bất mãn. Thật vất vả mới phát hiện thôn xóm, có thể khoái hoạt một hồi. Nhưng gia hỏa Hầu Tử này lại đi suốt nửa ngày vẫn chưa trở về, khiến bọn họ phải chạy đến tìm.
- Hầu Tử! Hầu Tử!
Hai tên thám báo tuyệt đối không ngờ được tên thám báo gọi là Hầu Tử kia đã bị bắn chết. Theo bọn họ nghĩ, với thân thủ của Hầu Tử trong thời gian lâu như vậy hẳn đã giải quyết xong tất cả các vấn đề.
- Ân? Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Hai tên thám báo một trước một sau đồng thời nhăn mày lại. Bình thường Hầu Tử cơ hơi hồ đồ, nhưng một khi gặp phải chuyện gì hắn tuyệt đối sẽ không đùa giỡn. Bọn họ lớn tiếng kêu như vậy, nhưng Hầu Tử lại không trả lời. Trong lòng bọn họ đều xuất hiện một dự cảm không tốt.
Dường như muốn xác nhận dự cảm của bọn họ. Khi bọn họ tiến thêm mấy chục mét, thi thể đẫm máu của Hầu Tử liền xuất hiện trước mắt bọn họ!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hai người liền sửng sốt! Mà trong nháy mắt khi bọn họ ngây người, Âu Dương ở trên cây lại bắn ra mũi tên thứ hai!
Mũi tên này còn sắc bén hơn mũi tên vừa nãy! Bất kể là tốc độ hay lực lượng đều vượt xa mũi tên trước. Mũi tên này bắn ra đã nắm chặt thời cơ!
Trong nháy mắt khi hai tên thám báo thất thần nhìn thi thể Hầu Tử, Âu Dương liền ra tay. Đây chính là thời cơ tốt nhất! Ban đầu hắn đá thi thể của Hầu Tử đến vị trí kia chính vì giây phút này!
Phụt... Phụt...
Hai tiếng động đồng thời phát ra. Lý Vĩ ẩn núp trên một ngọn cây cách đó khá xa nhìn cảnh tượng đó thiếu chút nữa thì rơi con mắt ra ngoài!
- Mình thấy cái gì vậy?
Trong lòng Lý Vĩ tự hỏi! Vừa nãy trong nháy mắt khi hai tên thám báo kia ngây người, một mũi tên còn nhuốm máu giống như lá bùa đòi mạng bay ra, bắn vào yết hầu của tên thám báo cưỡi ngựa đi trước, sau đó mũi tên còn dư lực không ngờ lại đâm vào tim của tên thám báo thứ hai!
Một mũi tên bắn trúng hai con nhạn! Đây mới thực sự là ý nghĩa một mũi tên bắn trúng hai con nhạn! Đây không phải là may mắn! Đây thực sự là một mũi tên nắm chặt thời cơ, khống chế lực lượng tới mức lớn nhất!
Lực lượng và tốc độ của mũi tên này quá đáng sợ. Một mũi tên xuyên qua cổ họng người thứ nhất, sau đó đi thẳng bắn thủng áo giáp da, đâm xuyên vào tim của người thứ hai. Ngay cả Thần Xạ Thủ cũng chỉ có thể bắn được một mũi tên như vậy!
Chợt có tiếng ngựa hí truyền đến. Khi mũi tên vừa bắn chết hai người kia, tên đội trưởng thám báo đã dẫn theo một tên thám báo khác xuất hiện! Lúc hắn xuất hiện vừa vặn nhìn thấy một vệt máu bắn ra. Sau đó hai tên thủ hạ của hắn bị một mũi tên trúng hai con nhạn, bắn chết!
Đội trưởng thám báo hít một hơi lạnh. Hắn gần như muốn chạy trốn trước tiên! Nếu như hỏi thám báo sợ nhất là điều gì, vậy không nghi ngờ chút nào chính là Thần Xạ Thủ. Thám báo thân thủ linh mẫn, nhưng một khi mũi tên của Thần Xạ Thủ bắn ra sẽ không có cách nào tránh được. Nếu ở trên chiến trường bị Thần Xạ Thủ chú ý, vậy tỉ lệ tử vong vượt quá chín phần mười!
Vèo...
Ngay khi đội trưởng đội thám báo đang suy tính bỏ chạy, lại có một mũi tên bay ra! Mũi tên này mang theo một lực xoắn ốc bay sượt qua da đầu của đội trưởng đội thám báo!
Đội trưởng đội thám báo bị mũi tên này doạ trực tiếp ngã lăn từ trên ngựa xuống. Sau đó hắn lăn vào phía sau một cây đại thụ. May mắn cho hắn, người này đã bắn trượt, cũng khiến hắn nhặt về một tính mạng!
Nhưng suy nghĩ này của hắn vừa xuất hiện, cách hắn không xa chợt vang lên một tiếng thét lớn:
- A...
- Sao?
Đội trưởng đội thám báo mở to hai mắt nhìn người thám báo đi cùng mình bị một mũi tên xuyên thủng cổ họng. Hắn hiểu rõ, vừa nãy người này không bắn trượt. Bởi vì vị trí của mình và người thám báo kia quá xa. Mũi tên này chỉ có thể bắn chết một người trong số họ. Nếu như mũi tên này bắn chết hắn, vậy người thám báo phía sau sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nhưng Thần Xạ Thủ này căn bản không có ý định để bất kỳ người nào trong số bọn họ có cơ hội chạy trốn. Một mũi tên sượt qua da đầu mình bắn chết người đội viên của mình còn khiến mình ngã từ trên ngựa xuống!
Mất đi chiến mã, một mình đối chọi với Thần Xạ Thủ trong rừng cây, đội trưởng đội thám báo biết, ngày hôm nay mình dữ nhiều lành ít.
- Không biết là vị đại nhân Thần Xạ Thủ nào của Đại Vận quốc đang ở đây?
Đội trưởng đội thám báo đột nhiên mở miệng. Nhưng giọng nói của hắn vang vọng trong rừng cây một hồi lâu vẫn không nghe thấy có tiếng đáp trả.
Sau khi liên tục bắn chết bốn người, lúc này trái tim Âu Dương cũng trở nên lạnh lẽo. Trong tay của hắn lại cầm một mũi tên khác. Hắn không để lời nói của tên thám báo này mê hoặc! Lúc này một khi mình mở miệng, như vậy sẽ tiết lộ vị trí của mình. Tên đội trưởng đội thám báo này hoàn toàn có thể dựa vào thân cây và ngựa che chắn để rời đi.
Tên đội trưởng đội thám báo chờ một hồi lâu vẫn không nghe được bất kỳ tiếng động nào đáp lại, lòng hắn càng thêm nặng nề! Thật ra Âu Dương suy nghĩ không nhầm. Tên đội trưởng đội thám báo muốn Âu Dương tiết lộ vị trí, sau đó hắn sẽ lợi dụng ngựa và thân cây che chắn để rời khỏi. Nhưng Âu Dương không lên tiếng, hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Dựa vào phía sau thân cây, sắc mặt của tên đội trưởng đội thám báo trắng bệch! Bất kể là ai, đều tuyệt đối không muốn đối đầu với một Thần Xạ Thủ trong rừng cây như thế này. Mặc dù bản thân mình nắm giữ sáu mã lực, nhưng hắn tin tưởng, cho dù đổi lại là một một tướng lĩnh nắm giữ mười mã lực cũng không chắc có thể chạy thoát!
Đây căn bản không phải là sự chênh lệch về lực lượng. Bởi vì lúc này ngươi căn bản không biết vị trí của kẻ địch! Nếu như là một cung thủ bình thường, hoàn toàn có thể thông qua hướng mũi tên để tìm ra vị trí người đó đang ẩn nấp. Nhưng đội trưởng đội thám báo biết, Thần Xạ Thủ cao minh hơn nhiều. Sau khi mũi tên của bọn họ bay ra có lực xoay tròn. Một khi bắn trúng kẻ địch sẽ thay đổi phương hướng, khiến người ta không có cách nào phán đoán được chính xác vị trí hắn đang ẩn thân.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Đội trưởng đội thám báo chưa bao giờ cảm thấy lo lắng hoảng sợ như vậy. Dù thế nào hắn cũng không ngờ được, trong một rừng cây nhỏ lại xuất hiện Thần Xạ Thủ đáng sợ như vậy?
- Hẳn là ở bên kia!
Đội trưởng đội thám báo ẩn thân phía sau cái cây. Hắn không có cách nào phán đoán chính xác vị trí Âu Dương đang ẩn thân. Nhưng hắn biết, lúc này hẳn vị trí ẩn thân của Thần Xạ Thủ nằm ở phía trái vị trí hắn đã đứng trước đó.
Đội trưởng đội thám báo đột nhiên huýt sáo một tiếng. Hắn biết chờ đợi như vậy tuyệt đối không phải là biện pháp tốt.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx