Thiết nghĩ mọi việc em làm đều đúng, nhưng hóa ra tất cả đều do em sai sao.
Vì anh em nói dối, vì anh em chấp nhận làm kẻ phản bội.
Nhưng sao anh vẫn chờ em...
vì lí do gì chứ?
Em biết trong mắt người khác em là con người phản bội, ai cũng căm ghét em, nhục mạ em trên wall của anh, nhưng em vẫn lặng lẽ dõi theo anh.
Em nói lời cay độc lạnh lùng với anh cũng chỉ vì em mông anh ó động lực thi tốt đại học, và cuối cũng thành quả tốt đẹp cũng đến với anh.
Anh đậu đại học, còn em chỉ là 1 người học trung cấp, trong mắt người khác em thật vô dụng, dốt nát không như những cô gái vây quanh anh hằng ngày, xinh đẹp, học giỏi.
Có đôi lúc e rất ganh tỵ với họ, nhưng em cũng không bao giờ buồn phiền vì những thứ đó.
Ngày mà em biết anh bị đau nặng nắm ở bệnh viện, em đứng ngồi không yên, nhưng anh lại không hề nói gì cho em biết.
Em biết tất cả nhưng em đã dùng cách lạnh lùng vô tình để đẩy xa anh ra khỏi cuộc đời em, vô tình em tạo nên hai con đường khác nhau.
Em càng đi càng nhận ra phía trước em là rừng rậm không lối thoát, quay đầu nghoảnh lại chẳng thấy anh đâu.
Tự mình bước đi, vấp ngã, tổn thương, mệt mỏi cũng chỉ mình em cắn rặng chịu đựng.
Là em sai sao?
Hay do em quá ngu ngốc không biết giữu anh cho riêng mình.
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: