Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Văn án:
Nàng là truyền kỳ của giới sát thủ, nàng là độc dược khiến nam nhân xua như xua vịt, nàng là nữ nhân không có tâm. Một lần ngoài ý muốn, linh hồn nàng xuyên qua đến một thế giới cường giả vi tôn — Thần Ma đại lục.
Có lẽ là thần ban ân, làm cho nàng cả đời này hưởng thụ thân tình.
Có lẽ là thần vui đùa, làm cho nàng cả đời này gặp họa diệt môn.
Nếu, sinh mệnh nàng là bị thần vứt bỏ, như vậy hóa thân làm ma thì như thế nào? Thiên địa bất nhân, như vậy hủy đi thiên địa này có làm sao?
Thả xem một nữ tử như thế nào tung hoành dị giới, trường kiếm thiên hạ, mây mưa thất thường, mê hoặc hồng trần. . . . . .
Các vị độc giả thân ái xin chú ý, truyện này nữ chủ cũng không phải người lương thiện, điển hình bề ngoài mị hoặc xinh đẹp, bên trong tàn nhẫn huyết tinh băng sơn mỹ nhân. Cho nên, nếu ngươi thích nữ chính ôn nhu thiện lương, thỉnh đường vòng; nếu ngươi thích nữ chính đáng yêu hoạt bát, thỉnh phiêu đi; nếu ngươi thích nữ chính đê tiện vô sỉ tàn nhẫn tàn nhẫn cộng thêm không nhân tính, như vậy, chúc mừng ngươi, truyện này là lựa chọn tốt nhất cho ngươi.
Trong truyện nam chủ phần đông, nam xứng phần đông, mỹ nam phần đông, hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn!
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Ngọc Ma Phong cao vút trong mây, ít ai lui tới, quanh năm mây mù lượn lờ. Tuy bị gọi là nơi ma ám, nhưng cũng tràn đầy tiên linh chi khí. Nhưng giờ phút này trong không khí lại tràn đầy mùi máu tanh. Thánh cung thần bí trước kia nay trở thành một mảnh nhuốm đầy máu. Cả Ngọc Ma Phong đều bị bao phủ bởi một mảnh sát khí dày đặc.
Trên đỉnh Ngọc Ma Phong, ở một góc nhỏ cư nhiên lại tụ tập gần vạn người. Trong những người này có cả Kiếm Thánh cùng Kiếm Tông và Kiếm Tôn. Còn lại một bộ phận nhỏ là Kiếm Đế cùng Kiếm Tiên. Loại đội hình này làm cho người ta thực dễ dàng nghĩ đến có phải tất cả cao thủ trên đại lục đều tụ ở chỗ này hay không. Bọn họ lúc này tay đều cầm vũ khí, bày ra thế trận sẵn sàng đón quân địch. Tầm mắt mọi người đều tập trung vào hai người một nam một nữ bị vây bên trong. Cho dù bọn họ đều là những kẻ mạnh từng tung hoành ngang dọc, giờ phút này, trong mắt cũng nhịn không được lộ ra vẻ tham lam, thẳng tắp hướng về phía đôi nam nữ kia.
Đó là hai người xinh đẹp vô cùng. Nàng kia da thịt nõn nà, mặt tựa phù dung, một đôi thủy mâu nhìn như nhu nhược lại toát lên sự vĩnh viễn không khuất phục. Bạch y phiêu diêu như tiên tử, mặc dù thân đã nhuộm đầy máu tươi nhưng cả người nàng vẫn như một đóa bạch liên khuynh thế, đẫm máu mà nở, phong hoa tuyệt đại, đoạt đi lòng người. Nhưng làm người ta kinh ngạc là, nam tử bên người nàng còn muốn đẹp hơn vài phần. Môi anh đào, làn da trắng như tuyết, xinh đẹp sinh tình, một đôi tử nhãn [1] như nước phát ra ánh sáng chói mắt. mái tóc màu tím trong gió tùy ý bay lên kiêu ngạo. Không ai hoài nghi, nam tử đẹp như yêu nghiệt này chính là Ám Dạ Vương. Mặc dù hắn một thân áo bào đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thân chịu trọng thương, nhưng khí phách vẫn làm cho mọi người trong lòng cảm thấy sợ hãi.
[1]: đôi con ngươi màu tím
Mặc dù trận chiến này nhìn như thực lực có chênh lệch nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này, trong đám người đột nhiên xuất hiện một trận xôn xao, mọi người chỉ cảm thấy một trận không khí dao động. Ngẩng đầu lên đã thấy xuất hiện năm người. Năm người này cư nhiên đều là cấp bậc Kiếm Tiên. Chỉ thấy bọn họ đứng giữa trời, áo bào không gió mà bay, cường đại uy áp từ trong thân thể bọn họ hung mãnh tràn ra, uy hiếp đôi nam nữ. Trong không khí chợt nổ tung một vòng chấn động mắt thường cũng có thể thấy được, rất nhiều người cấp bậc Kiếm Thánh bị đánh bật ra ngoài. Năm đánh hai, đây vốn là trận chiến không công bằng. Nam tử xinh đẹp kia dùng sức một mình nhận tất cả kiếm thế, cơ thể sớm không chịu nổi gánh nặng bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha, Ám Ma Thánh vương các hạ, hiện tại Ám Ma Tộc chỉ còn lại một mình ngươi. Ta khuyên ngươi vẫn là không nên chống cự. Ngoan ngoãn giao ra huyết phách cùng Thánh Kiếm quyết. Nếu không, đừng trách lão phu ta ra tay tàn nhẫn!” Một lão giả trông giống như lớn tuổi nhất trong năm người kiêu căng nói.
“Ha ha, rốt cục không giấu nổi đuôi cáo, huyết phách sao?” Nam tử xinh đẹp cũng chính là Ám Ma Thánh vương câu môi cười, “Thực ngại quá, ngươi đã tới muộn một bước, ta không cẩn thận đã ăn mất. Về phần Thánh Kiếm quyết, Tuyết Nhi, ngươi cho sao?” Hắn nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ trong lòng, ôn nhu mỉm cười hỏi.
“Diệp ca ca, ngươi cũng không phải không biết, bản Thánh Kiếm quyết ngày hôm qua ta không cẩn thận một mồi lửa đốt rụi. Như thế nào cho nha?” Hai người một hỏi một đáp rất ăn ý. Nhưng nội dung thảo luận lại làm mọi người giận sôi lên. Huyết phách cùng Thánh Kiếm quyết trong truyền thuyết cư nhiên cùng bị mất.
Khuôn mặt lão giả kia lộ vẻ âm hàn, lạnh lùng cười, nghĩ lại nói: “Diệp Phong, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, huyết phách không dễ nuốt như vậy.” Lão lại nhìn nữ tử kia, sắc mặt hơi ngưng trệ nói: “Mục Tiêm Tuyết, ngươi thân là Thánh nữ của Thánh môn lại cấu kết với Ám Ma Tộc, còn một mình mang đi điển tịch [2] của Thánh môn, tội ác tày trời. Nhưng đế vương Thánh Thiên quốc bệ hạ cầu tình cho ngươi, chỉ cần ngươi đem Thánh Kiếm quyết giao ra đây, ngoan ngoãn đi làm Thánh Thiên Vương Phi, chuyện trước kia có thể bỏ qua.”
[2]: sách cổ
Lão giả kia còn chưa nói hết, một trận cười to đã cắt ngang lời nói xằng bậy của lão, “Ha ha ha ha, Diệp ca, lão rùa già kia thật sự là buồn cười quá! Uy, lão rùa già, ngươi nói xong chưa, nói xong liền động thủ đi, cô nãi nãi không rảnh nghe ngươi ở đây nói láo!” Mọi người nghe xong lời này bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Ai có thể nghĩ đến một nữ tử xinh đẹp như tiên lại phun ra những lời bưu hãn như vậy. Lúc này, sắc mặt của năm lão giả đã xanh mét.
”Tuyết Nhi, đây là thưởng cho ngươi.” Nói xong Diệp Phong cực kỳ ôn nhu hôn lên môi anh đào của Mục Tiêm Tuyết. Hai người không coi ai ra gì, hết sức dây dưa triền miên. Nam tử chung quanh nhìn xem đều ghen tị oán hận, nữ tử thì vừa ghen tị vừa ao ước. Một màn này đâm vào mắt năm lão giả kia gần như muốn phát điên. Diệp Phong dùng khóe mắt thu hết phản ứng của mọi người xung quanh vào mắt. Trong lòng cười lạnh, nhân tính quả nhiên đều xấu xa. Hắn lại nhìn về phía kiều thê trước mặt, trong mắt xẹt qua vài tia không đành lòng.
”Tuyết Nhi, chuẩn bị xong chưa?”
“Diệp ca ca, không cần chuẩn bị, chỉ cần ở chung một chỗ với ngươi, dù có lên trời hay xuống hoàng tuyền, Tuyết Nhi không một câu oán hận. Chính là Thiên Nhi đáng thương, nàng còn nhỏ như vậy. . . . . .” Nói đến đây, Mục Tiêm Tuyết cuối cùng nhịn không được từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.
“Tuyết Nhi, yên tâm đi, hiện tại, Thiên Nhi hẳn là có đủ thời gian chạy đi rồi, nàng là con của chúng ta, tin tưởng nàng nhất định có thể trưởng thành trở thành một cường giả. Nếu tương lai hữu duyên, nàng tìm được huyết phách nhất định có thể trọng chấn Ám Ma Tộc. Hiện tại, người làm cha mẹ như chúng ta chỉ có thể cho tặng nàng một phần lễ vật cuối cùng đó thôi.”
Diệp Phong cùng Mục Tiêm Tuyết nói chuyện cực kì nhỏ, khéo léo che khuất, nhìn qua giống như hai người đang triền miên, xác thực là đang dở trò. Năm lão giả kia hiển nhiên cực kỳ không kiên nhẫn.
“Tần Duyệt, chớ nhiều lời với bọn chúng, phế đi tiểu tử Diệp Phong đó, bắt Mục Tiêm Tuyết lại là được.” Một lão giả dáng người ục ịch, vẻ mặt âm tàn tức giận nói. Người này cũng là một trong năm đầu lĩnh của Thánh môn ngũ tông, đại trưởng lão Tiêu thị tông môn Tiêu Tịch.
Tần Duyệt nghe xong lời này, trong lòng thầm mắng một tiếng: ngu ngốc! Không nói Diệp Phong kia thực lực đã đạt đến cấp ma, muốn tùy tiện ra tay, không chiếm được huyết phách không nói, lại làm Mục Tiêm Tuyết bị thương, đắc tội với đế vương Thánh Thiên thì mất nhiều hơn được. Tần Duyệt nhìn nhìn người từ khi lên đỉnh Ngọc Ma Phong liền không nói một lời nào, đại trưởng lão Mục thị tông môn Mục Thiên Thành, trong lòng thầm mắng: Lão Hồ Ly!
Tần Duyệt miễn cưỡng bày ra vẻ mỉm cười, nói: “Mục trưởng lão nghĩ sao?”
“Lão phu cũng không có thể diện đi đoạt huyết phách kia, chính là Thánh Kiếm quyết là thánh vật bổn môn mất đi, lão phu nói gì cũng phải đem nó trở về.” Mục Thiên Thành không nói thì thôi, vừa nói liền làm người khác kinh ngạc. Lời hắn nói tương đương với ý muốn độc chiếm Thánh Kiếm quyết. Thánh môn ngũ tông bọn họ luôn luôn nội đấu không ngừng. Mục thị Thánh môn luôn đứng đầu nhiều năm, nay lại chính Thánh nữ của Mục thị Thánh môn đánh cắp Thánh Kiếm quyết. Hiện tại, Mục thị Thánh môn cư nhiên còn dám muốn độc chiếm Thánh Kiếm quyết. Thật sự là tức chết người khác!
Trưởng lão ngũ tông đang tranh luận không ngớt, đột nhiên, có người hô to: “Mau nhìn xem! Bọn họ làm sao vậy?”
Mọi người theo tiếng hô nhìn lại, chỉ thấy giữa sân, thân thể hai người đang ôm nhau kia tỏa ra hồng quang mờ ảo. Năm đại trưởng lão nhìn đến cảnh này đồng tử không khỏi co rụt lại, quát to: “Không tốt! Bọn họ muốn tự bạo kiếm khí, mau rút lui!”
Nhưng những lời này vẫn chưa nói xong, hồng quang trong cơ thể Diệp Phong cùng Mục Tiêm Tuyết bỗng nhiên phá thể mà ra, mang theo xu thế hủy thiên diệt địa dũng mãnh lao tới bốn phương tám hướng. Khí tức nóng rực trực tiếp làm cho rất nhiều Kiếm Tông lập tức bị hòa tan, Ngọc Ma Phong nhất thời bị bao phủ bởi một mảnh huyết quang. Giờ khắc này, không có người chú ý tới, giữa lớp nham thạch có một quang mang màu vàng bao lấy thân ảnh một hài đồng, như ẩn như hiện.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Thẳng đến khi màn đêm buông xuống, trên đỉnh Ngọc Ma cảm giác nóng rực mới chậm rãi tiêu tan. Một ít người còn sống sót lần lượt rút khỏi. Sức mạnh hắc ám của Ám Ma Tộc thực sự quá kinh người rồi! Một Kiếm Đế tự bạo cư nhiên tương đương với một kích toàn lực phá hoại của Kiếm Tiên. Những người không chống cự nổi trong nháy mắt hóa thành máu, muốn tìm lại thi thể cũng không được.
Đến khi sắc trời đen thấu, đỉnh Ngọc Ma một mảnh xơ xác tiêu điều, chỉ còn lại tiếng gió mạnh mẽ thổi che kín máu tanh sềnh sệch. Lúc này, một đạo kim quang lóe lên từ trong đống nham thạch. Bầu trời đêm tối đen phá lệ rực rỡ.
Theo kim quang tiêu tán, một thân ảnh hài đồng từ trong nham thạch đi ra. Đó là một tiểu cô nương tầm năm tuổi. Nhưng tin tưởng bất kể ánh mắt ai gặp qua nàng đều quên mất tuổi tác của nàng, chính là kinh ngạc tán dương vẻ đẹp của nàng! Khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân như được điêu khắc. Nhất là đôi mắt màu thủy lam cùng mái tóc màu bạc phiêu dật, trực tiếp khiến người ta cảm thấy nàng tựa như ảo mộng, đẹp tuyệt cõi trần. Nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ phát hiện, tiểu cô nương này mặt mày cùng Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết có vài phần tương tự, chính là lãnh diễm mê hoặc hơn.
Giờ phút này nàng không có nửa phần thần sắc nên có của hài đồng, thậm chí nhìn thấy nơi này đầy trời máu tanh mà ngay cả lông mi cũng không chớp. Khuôn mặt vốn nên điên đảo chúng sinh lại lạnh như băng, quanh thân tản ra sát khí như ác quỷ địa ngục. Nếu nhìn kỹ lại, không khó phát hiện, bàn tay nàng sớm huyết nhục mơ hồ. Nàng kiên định hướng đến nơi Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết tự bạo, vươn hai bàn tay tràn đầy máu tươi, nhẹ nhàng vuốt ve đống bùn đất thấm đầy chất máu tanh sềnh sệch kia. Đó là chút máu ấm áp cuối cùng cha mẹ dành cho nàng.
Một trận tiếng bước chân làm cho tiểu cô nương rất nhanh đứng thẳng người lên, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện ba đệ tử Thánh môn cưỡi trên kiếm mà đến. Ba người kia nhìn đến khuôn mặt tiểu nữ oa trước mặt liền một trận ngây ngốc.
“Trời ạ! Tần Chính huynh, ta không hoa mắt chứ, trên thế giới này sao có thể có một oa nhi xinh đẹp như vậy. Ta nguyên tưởng rằng Mộng Yên muội muội mỹ mạo đã là thiên hạ đệ nhất, hiện tại xem ra, nếu tiểu nữ oa này trưởng thành, Mộng Yên muội muội ngay một phần vạn của nàng cũng không bằng.” Nói chuyện là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt trẻ con, một thân gấm vóc, vừa thấy chính là xuất thân danh môn.
“Lục Hạo, ngươi nói cái gì vậy? Muội muội của ta chính là Thánh nữ hạ nhiệm của Tần gia. Tiểu yêu tinh này sợ là dư nghiệt của Ám Ma Tộc, xách giày cho muội muội ta cũng không xứng!” Thiếu niên kêu Tần Chính kiêu căng nói, nhưng trong mắt rõ ràng lại lóe lên quang mang khác thường.
Tiểu nữ oa rõ ràng nghe được lời của hắn, ánh mắt thẳng tắp vọt về phía hắn. Ba người kia lập tức cảm thấy một trận sát khí dày đặc, đó là một loại cảm giác làm cho người ta sởn gai ốc. Ba người thế nhưng lại bất mãn nhìn một tiểu cô nương năm tuổi, từng bước lui về phía sau.
Ý thức được hành vi của mình, thiếu niên kêu Tần Chính cảm thấy mất mặt. Chính mình cư nhiên lại sợ một tiểu nữ oa ngay cả kiếm khí cũng không có?! Hắn lập tức gọi ra kiếm khí của mình. Đó là một thanh kiếm dài chừng bốn thước, kiếm này mỏng mà sắc bén, phiếm màu xanh đen. Cường đại uy áp theo thân kiếm tràn ra, làm cho tiểu nữ oa lập tức rút lui vài bước.
“Ha ha, tiểu oa nhi, sợ rồi sao? Xem ta lấy mạng ngươi.” Tần Chính nhìn thấy tiểu nữ oa lui về phía sau mấy bước, lập tức đắc ý nói.
Lúc này, thiếu niên đứng giữa ba người vốn không mở miệng, đột nhiên nói: “Nàng bất quá là một nữ oa năm tuổi, ngươi cần gì hạ độc thủ như thế?”
Tiểu nữ oa thấy có người xin tha cho nàng, theo bản năng giương mắt nhìn lại. Đó là một thiếu niên cực kỳ tuấn tú gọn gàng, bạch y phất phơ theo chiều gió, tựa hồ máu tanh trên đất ko thể nhiễm bẩn hắn một chút nào. Nhất là đôi mắt trong veo, làm người ta gặp liền muốn quên đi ưu sầu. Sau khi tiểu nữ oa lặng lẽ ghi nhớ diện mạo người này lại nhìn về phía Tần Chính.
“Nguyệt Tiêu Nhiên, ngươi chẳng lẽ đã quên lời đại trưởng lão phân phó. Yêu nghiệt nên diệt trừ tận gốc.” Tần Chính mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng trong lòng cũng có vài phần không muốn. Báu vật này nếu trưởng thành sẽ như thế nào. Thế nhưng mỗi khi tiếp xúc với ánh mắt của tiểu nữ oa này, hắn đều cảm giác được một loại cảm giác sợ hãi cùng nguy hiểm chạm đến tận sâu trong linh hồn. Tiểu nữ oa này nếu không diệt trừ có lẽ sẽ trở thành đại họa trong tương lai.
Tần Chính nghĩ như vậy cuối cùng không hề do dự, quát lớn: “Thanh Mang, lêni!”
Chỉ thấy kiếm kia giống như nhận được mệnh lệnh bay thẳng về phía tiểu nữ oa. Nguyệt Tiêu Nhiên phát hiện thì đã không còn kịp, hắn rất nhanh cũng xuất kiếm, chính là một thanh Thiết Cốt phiến [1] màu bạc.
[1]: phiến – quạt
“Tùy Phong, lên!”
Nguyệt Tiêu Nhiên tu vi rõ ràng cao hơn Tần Chính. Khi Tùy Phong Thiết cốt phiến ngăn lại thì Thanh Mang kiếm đã đến trước mắt tiểu nữ oa. Trận gió trong lúc hai người bộc phát đã đem tiểu nữa oa đẩy ra ngoài.
“Không cần!” Nguyệt Tiêu Nhiên nhìn thân thể tiểu nữ oa bị đẩy khỏi vách núi đột nhiên nội tâm một trận đau đớn. Hắn vội vàng chạy đến vách đá. Tiểu nữ oa nhìn thiếu niên cố gắng chạy về phía nàng, dung nhan như băng sơn cuối cùng nở ra một nụ cười như đóa hoa. Tươi cười chợt lóe qua, tiểu nữ oa ngã xuống vách núi không thấy bóng dáng.
Nguyệt Tiêu Nhiên ngã ngồi ở vách đá, tay hắn còn vẫn duy trì tư thế vươn ra. Một trận hối hận dâng lên trong lòng. Hồi tưởng đến miệng cười đẹp tuyệt trần kia, hắn biết, từ giờ khắc này, tươi cười kia đã khắc sâu vào trong lòng hắn, xóa không mất, đuổi không đi, quên không được. . . . . .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
Đáy cốc Ngọc Phong.
Diệp Thiên Túng cảm giác toàn thân mình giống như muốn rời ra từng mảnh, nàng vật lộn bò lên từ dưới mặt đất, đầu óc bị choáng váng làm nàng nhất thời mất trí nhớ. Nàng rõ ràng đang ngồi trên máy bay đến New York chấp hành nhiệm vụ ám sát, như thế nào lại xuất hiện ở nơi này. Đột nhiên, một mảnh huyết vụ hiện lên trong đầu nàng, trí nhớ nhất thời như nước chảy điên cuồng tràn vào óc nàng.
Nàng, Diệp Thiên Túng, là sát thủ số một của dòng họ Diệp thế kỷ hai mươi mốt. Từ nhỏ nàng đã sinh hoạt ở những nơi tăm tối hắc ám nhất, một hồi lại một hồi giết chóc, nàng là sát thủ mạnh nhất. Nhưng nực cười thay, nàng vì gia tộc Diệp thị cống hiến hết mình đổi lại là sự vứt bỏ cùng phản bội, một vụ nổ trên máy bay lấy đi sinh mệnh của nàng. Nhưng linh hồn của nàng lại xuyên qua đến một cơ thế hài nhi ở dị giới, nàng trở thành nữ nhi của Ám Ma Tộc Thánh vương Diệp Phong cùng Thánh nữ Thánh môn Mục Tiêm Tuyết. Nàng hưởng thụ lấy cuộc sống năm năm vui sướng nhất. Nhưng vận mệnh lại giống như vui đùa nàng, ban cho nàng ấm áp, sau đó lại kiên quyết tước đoạt đi. Nàng trốn trong nhẫn Ám Ma Huyễn tận mắt thấy Ám Ma Tộc hơn một ngàn tám trăm người bị sát hại không thương tiếc, nàng tận mắt thấy phụ mẫu mình nổ tan xác mà chết, thấy được những sắc mặt tham lam đáng ghê tởm muốn tranh đoạt huyết phách. Nghĩ như vậy, con ngươi màu thủy lam của Diệp Thiên Túng cư nhiên hiện lên một đạo huyết quang đỏ đậm, mái tóc màu bạc không gió mà bay. Trên người nàng tản mát ra sát khí còn mãnh liệt hơn mấy lần so với trước. Giờ phút này nàng tựa hồ lại trở thành sát thủ số một ở cái thế giới kia – Diệp Thiên Túng, thậm chí càng sâu hơn trước.
Nàng đột nhiên ngửa mặt lên trời, lớn tiếng nói: “Diệp Thiên Túng ta từ nay xin thề, sẽ có một ngày, ta đem máu tẩy Thánh môn ngũ tông, máu nhuộm Thánh Thiên Hoàng Thành. Nếu như có ai cản trở, ta gặp thần giết thần, gặp ma giết ma.” Nói xong, nàng lấy ra đoản đao bên người, không chút do dự khắc một hình hoa văn kỳ dị lên cánh tay phải của mình. Hoa văn kia hoàn thành, hấp thu không dư thừa một giọt máu nào, cuối cùng chỉ còn lại một ký hiệu hình đóa hoa anh túc đỏ sẫm xinh đẹp bám vào cổ tay tuyết trắng. Đây là huyết thề riêng biệt của Ám Ma Tộc, chỉ khi hoàn thành lời thế, ký hiệu mới biến mất. Nếu không, hàng năm khi đến ngày lập thề, huyết thề sẽ phát tác, người lập thề sẽ cảm thấy tim đau như bị dùi đục, mãi cho đến khi đau đến mức muốn chết mà không được, nhắc nhở người lập thề không được quên lời thề của mình. Nhưng huyết thề này cũng không phải không có lợi, nếu trước khi người lập thề chưa hoàn thành lời thề của mình, sinh mệnh bị đe dọa, huyết thề có thể bảo trụ tính mạng của người đó, cho đến khi huyết thề được giải trừ mới thôi.
Diệp Thiên Túng lập thề xong thu hồi tâm tình của mình, lại khôi phục hình tượng oa nhi lạnh như băng. Nếu đã định ra mục tiêu, như vậy từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không từ thủ đoạn để hoàn thành. Diệp Thiên Túng cẩn thận quan sát hoàn cảnh chung quanh. Nàng kinh ngạc phát hiện, dưới chân dĩ nhiên là một mảnh cành lá hương bồ thật dày, dưới cành lá hương bồ là bùn nhão. Nàng đột nhiên nghĩ đến: điều này hiển nhiên là vì người bị ngã xuống đây mà chuẩn bị, chẳng lẽ đáy cốc này có người? Nhưng nhìn qua, đây càng giống như được chuẩn bị cho người thường xuyên bị ngã xuống. Nàng nhất thời trăm tư khó giải.
Nàng vừa đi thẳng về phía trước, vừa đọc những thông tin có trong Ám Ma Huyễn về Thần Ma đại lục: Thần Ma đại lục là một mảnh đất cực kỳ rộng lớn, ước chừng khoảng mười tỷ người. Khắp đại lục chia làm hai bộ phận được một mảnh hải dương ngăn cách. Mà bọn họ chỗ là diện tích lớn nhất, Thánh Thiên đế quốc thống trị Thánh Thiên đại lục. Thánh Thiên đế quốc bị tứ đại gia tộc chi phối, theo thứ tự là Tề Thị gia tộc, Bắc Thần gia tộc, Âu Dương gia tộc, Diệp Thị gia tộc. Bọn họ cùng đế vương Thánh cung trở thành năm thế lực thống trị Thánh Thiên đế quốc. Thế nhưng Thần Ma đại lục có thể nói là một thế giới phi thường kỳ quái, nó cũng không phải tôn trọng hoàng quyền nhất, mà là người mạnh là vua, trọng nhất là thực lực, trọng thứ hai vẫn là thực lực. Cho nên ở đây, Thánh môn so với Thánh Thiên đế quốc càng mạnh hơn. Nó do năm dòng họ lớn nhất hợp thành. Mẫu thân của nàng Mục Tiêm Tuyết là Thánh nữ bậc nhất dòng họ Mục Thị của Thánh môn. Tiếp theo còn có Tần, Tiêu, Lục, Nguyệt tứ đại tông môn. Về phần Ám Ma Tộc là chủng tộc cổ lưu lại trên Thần Ma đại lục, bọn họ không chỉ có vẻ ngoài xuất sắc mà còn có thiên phú dị bẩm, thiên phú tu luyện cực cao, nhưng nhân số lại rất ít. Thánh môn cùng Thánh Thiên đế quốc vẫn coi Ám Ma Tộc là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Đọc đến đây, Diệp Thiên Túng rốt cục đại khái hiểu được việc Ám Ma Tộc bị họa diệt tộc. Cũng bởi vì Ám Ma Tộc đối với Thánh môn cùng Thánh Thiên đế quốc là một uy hiếp tiềm ẩn, hơn nữa lại có hiếm thế trân bảo – huyết phách mới gây nên họa diệt tộc. Không thể không nói, Diệp Thiên Túng được Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết bảo hộ tương đối tốt nên giờ phút này nàng mới có thể đứng ở đây.
Ở nơi này người ta tu luyện kiếm khí. Đầu tiên là phải ngưng khí, điều này phải căn cứ vào thuộc tính của mỗi người mà định. Đa số mọi người là hấp thu kim, mộc, thủy, hỏa, thổ – nguyên tố Ngũ Hành. Chỉ cực ít người có thiên phú dị bẩm có thể hấp thu nguyên tố quang minh và hắc ám ngưng tụ thành kiếm khí, sau đó tùy theo thuộc tính từng người hóa thành binh khí. Kiếm khí là tên gọi chung với mọi loại binh khí, bởi đa số mọi người ngưng kết ra binh khí đều là kiếm. Lúc này, trong đầu Diệp Thiên Túng đột nhiên xẹt qua một khuôn mặt cực kỳ sạch sẽ, kiếm khí của hắn dường như là một thanh Thiết cốt phiến.
Sau khi hoàn thành binh khí mới bắt đầu chân chính tu luyện. Tầng tu luyện chia làm Kiếm Sĩ, Kiếm Sư, Kiếm Thánh, Kiếm Tông, Kiếm Tôn, Kiếm Đế, Kiếm Tiên, Kiếm Thần. Mà từng cấp bậc lại phân thành chính cấp độ. Đội kỵ binh của đế quốc là từ Kiếm Sĩ, Kiếm Sư tạo thành, nhân số phần đông. Nhưng Kiếm Thánh thì rất ít. Thế nhưng trong hàng đệ tử của Thánh môn ngũ tông cũng không thiếu người trở thành Kiếm Thánh. Kiếm Tông cùng Kiếm Tôn thì càng ít hơn. Thường thì đại trưởng lão của gia tộc đều là cấp bậc Kiếm Tông và Kiếm Tôn. Kiếm Đế cũng chỉ có thể nói là hiếm như lông phượng hoàng. Kiếm Tiên và Kiếm Thần chính là nhân vật trong truyền thuyết. Nhưng Diệp Thiên Túng cũng không quên vây đánh phụ mẫu nàng là năm người cấp Kiếm Tiên, nàng không khỏi ở trong lòng thầm than: địch nhân quả nhiên không phải kẻ mạnh bình thường a! Vốn Diệp Thiên Túng còn muốn thu hoạch một chút tin tức khác về Thần Ma đại lục, nhưng nàng phát hiện, Ám Ma Huyễn cư nhiên không có, nàng đánh bất đắc dĩ buông tha.
Thu hoạch tin tức xong, Diệp Thiên Túng nhẹ nhàng vuốt ve Ám Ma Huyễn trên tay, đây là mấy ngày trước phụ thân Diệp Phong đưa cho nàng. Nhẫn Ám Ma Huyễn này chẳng những có thể tạo ra một không gian để sử dụng mà những thông tin Ám Ma Huyễn có được sẽ tự động nhảy vào trong đầu người đeo nhẫn bất cứ lúc nào cần thiết. Quan trọng nhất là nó còn có thể tạo ra màn hào quang chống đỡ công kích ngoại bộ, ẩn nấp thân hình. Nàng mơ hồ có thể cảm giác được trong Ma Huyễn, phụ mẫu có lưu lại đồ đạc cho nàng. Nhưng thực đáng tiếc nàng bây giờ linh trí chưa mở, căn bản là không thể dùng thần thức tiến vào trong nhẫn để kiểm tra. Hiện tại nàng cần nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ! Nàng chưa bao giờ khát khao sức mạnh giống như giờ khắc này.
Lúc này, một hương thơm say lòng người truyền tới, Diệp Thiên Túng lập tức cảnh giác nhìn về phía trước. Theo sương mù tiêu tán, cảnh tượng phía trước rõ ràng hiện ra trước mắt Diệp Thiên Túng. Dù nàng định lực tốt, nhìn đến cảnh sắc trước mắt cũng là chấn động thật sâu.
“Cư nhiên là huyết phách!!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Vivicaca
Tác giả: Lý Tẫn Hoan
Tình trạng: Hoàn
Thể loại: Xuyên không, dị giới, thanh thủy văn, hài
Edit: Vô Phong
Convert: ngocquynh (diendanlequydon)
Nguồn : Sưu tầm
“Cư nhiên là huyết phách!!”
Diệp Thiên Túng cơ hồ không ngăn được nội tâm run run. Nàng từng nhìn thấy huyết phách trong Ám Ma Thánh cung. Đó là một mảnh dài những gốc cây được phủ những đóa hoa lớn nhỏ đỏ như máu. Huyết phách sở dĩ trân quý là vì nó hiệu quả hơn so với các loại vạn năm linh tủy hoặc tiên ma dược thảo. Nó không phân biệt tầng cấp đối với người tu luyện, chỉ cần ăn một đóa huyết phách là có thể đạt tới hiệu quả thay da đổi thịt. Đối với người tu luyện kiếm khí mà nói, nó tựa như một cái máy gia tốc, có thể tăng mấy chục lần tốc độ hấp thu linh khí các nguyên tố chung quanh. Hơn nữa, mặc kệ người này ở trạng thái gì đều có thể tiến hành tu luyện. Quan trọng nhất là, huyết phách sinh trưởng trong hoàn cảnh cực kỳ hà khắc. Nó phải sinh trưởng ở nơi tràn ngập bóng tối, không được tiếp xúc với ánh mặt trời, hơn nữa thuộc tính của đất gieo trồng phải là hỏa. Cho nên, trừ bỏ người của Ám Ma Thánh cung rất ít người biết, báu vật bọn họ tranh nhau cướp đoạt lại là một loại thực vật.
Nhưng đây không phải phần làm cho Diệp Thiên Túng kinh ngạc, nguyên nhân chân chính khiến nàng quên cả hô hấp chính là huyết phách ở Thánh cung cũng chỉ có hai gốc, mà ở trong này lại là một mảnh dài. Xa xa nhìn lại như một ngọn lửa thiêu đốt ánh mắt nàng.
Lúc này, Diệp Thiên Túng mới thấy rõ toàn cảnh sơn cốc. Đáy vực này cư nhiên lại là một sơn cốc hình tròn khép kín. Trong sơn cốc là huyết phách. Bốn phía xung quanh huyết phách thậm chí có hơn mười con suối lớn nhỏ, dĩ nhiên là ôn tuyền tự nhiên!!
Diệp Thiên Túng đã hai đêm không ngủ không nghỉ, lại trải qua một lần rơi xuống vách núi, giờ phút này có thể nói nàng đã ở trong tình trạng kiệt sức, bụng đói kêu vang, toàn thân đau nhức. Nhưng sơn cốc này sinh vật gì cũng không có, lấy cái gì bỏ vào bụng nàng? Bất đắc dĩ, Diệp Thiên Túng đưa ánh mắt chuyển hướng đến cây huyết phách xinh đẹp. Nàng đương nhiên biết huyết phách có nhiều năng lượng, nhưng năng lượng như thế nào hiện tại nàng vẫn chưa biết, cũng không thể đói chết ở đây được. Nhớ ngày đó, khi còn là sát thủ có cái gì chưa từng ăn qua, còn sợ một đóa hoa sao?
Diệp Thiên Túng cuối cùng không hề do dự nữa, ngắt đóa hoa đưa vào miệng. Cũng không đắng như trong tưởng tượng, ngược lại đóa hoa có mùi thơm ngát mềm mại, ngọt cực kỳ. Nàng đem hoa hái xuống. Lúc này, nàng kinh ngạc phát hiện, giữa đóa hoa cất giấu một loại chất lỏng trong suốt. Nàng vốn định hỏi nhẫn Ám Ma Huyễn đây là cái gì, nhưng Ám Ma Huyễn không trả lời, cho thấy nó cũng không có thông tin về thứ này. Mặc dù nghi hoặc, nhưng đối với nơi mà Diệp Thiên Túng đang bị vây, có thể nói đây tuyệt đối là đồ tốt, ít nhất xem như tìm được nguồn nước uống.
Sau khi ăn uống no đủ, Diệp Thiên Túng mới phát hiện thân thể năm tuổi này cư nhiên ăn hết ba gốc huyết phách! Nàng vừa nghĩ đến bên ôn tuyền nghỉ ngơi một chút, đột nhiên cảm giác ngũ tạng trong cơ thể bắt đầu dâng lên một cỗ nhiệt lưu. Cỗ nhiệt lưu này đến dị thường hung mãnh, giống như muốn từ trong cơ thể của nàng phá thể mà ra. Diệp Thiên Túng biết nhất định là tác dụng của năng lượng huyết phách, nàng vội vàng ngồi xếp bằng xuống, tập trung tinh thần của mình, chịu đựng cái đau đến tận xương tủy này. Từng là sát thủ chủ bài, tinh thần Diệp Thiên Túng cực kỳ cứng cỏi. Nói ra có lẽ không có người tin, một tiểu nữ oa năm tuổi lại có linh hồn và năng lực cường đại như thế, có thể chịu đựng được sự thử thách của ba gốc huyết phách… Loại đau đớn đến tê tâm liệt phế này có lẽ Kiếm Tông cấp bậc mạnh cũng chưa chắc chống đỡ được.
Loại thống khổ này tra tấn giằng co suốt ba canh giờ mới hơi hơi tiêu tán. Diệp Thiên Túng cảm thấy năng lượng ở bụng chậm rãi chuyển dời khắp toàn thân, thấm vào huyết mạch của nàng. Giờ phút này, nàng giống như được trọng sinh, thân thể cùng thiên nhiên như hòa làm một. Nàng cảm thấy từng lỗ chân lông tựa hồ cũng mở ra tham lam hấp thu những nguyên tố tự nhiên chung quanh. Nếu chung quanh có người, sẽ rất kinh ngạc phát hiện lúc này, Diệp Thiên Túng như một khối ngọc phát sáng, quanh thân tản ra tiên linh chi khí, khí tức tinh thuần nồng hậu kia ngay cả Kiếm Thánh cấp bậc mạnh cũng theo không kịp.
Đột nhiên, xuất hiện dị biến. Khí tức ở bụng vốn nên tiêu tán lại một lần nữa ngưng tụ thành hai cỗ khí trong cơ thể Diệp Thiên Túng, lung tung đấu đá nhau. Diệp Thiên Túng chỉ cảm thấy một trận mê muội, mở mắt ra cư nhiên cảm thấy hai luồng khí xoáy tụ, như hai cơn gió lốc cấp tốc xoay tròn. Diệp Thiên Túng không khỏi một trận ngây ngốc. Đây là nội thị! Nàng cư nhiên có nội thị rồi! Nói cách khác, từ nay về sau linh trí của nàng đã mở, nàng có thể sử dụng nội thị, hơn nữa có thể bắt đầu ngưng khí rồi!!
Một tiểu nữ oa năm tuổi lại có thể bắt đầu ngưng khí, chuyện này ở Thần Ma đại lục chưa từng phát sinh. Nhìn chung đều là mười một mười hai tuổi mới có thể ngưng khí, cho dù thiên phú vô cùng tốt, cũng bất quá là tầm chín tuổi. Năm tuổi có thể ngưng khí quả thực nghe rợn cả người!!
Diệp Thiên Túng mừng rỡ không thôi. Nhưng rất nhanh nàng liền phát hiện một chuyện khác càng thêm khó tin. Thông qua nội lực, nàng cảm nhận trong người có hai luồng khí xoáy tụ. Có nghĩa là nàng có thể đồng thời tu luyện hai loại kiếm khí thuộc tính bất đồng. Lẽ nào do nàng là hậu duệ của Ám Ma Tộc và người bình thường? Hay là quy công cho thiên phú dị bẩm của Ám Ma Tộc. Nhưng theo nàng biết, phụ thân nàng Diệp Phong được khen là đệ nhất thiên tài Ám Ma Tộc hình như cũng không biến thái như vậy!
Càng biến thái hơn, thuộc tính kiếm khí của Diệp Thiên Túng dĩ nhiên lại là thuộc tính hiếm có nhất, hấp thu quang nguyên tố và hắc ám nguyên tố! Liên tiếp kinh hỉ làm cho Diệp Thiên Túng chết lặng. Nàng lập tức điều chỉnh tốt trạng thái, mở ra thần thức, tiến vào trong nội thị tu luyện.
Diệp Thiên Túng cảm thấy rõ rệt những nguyên tố hắc ám chung quanh bắt đầu chuyển động. Ngày thường, trên đại lục, nguyên tố hắc ám cực kỳ thưa thớt, mà trong này lại nồng đặc gấp mấy chục lần. Nàng không khỏi đại thán: trách không huyết phách được nơi này đáng giá, nguyên một mảnh dài a! Chỉ ngắn ngủn một canh giờ, luồng khí màu đen trong cơ thể Diệp Thiên Túng đã lớn gấp đôi! Cứ tốc độ này tin tưởng không bao lâu, nàng có thể ngưng khí thành binh rồi.
Nhưng có lợi thì cũng có hại, tuy rằng đáy cốc này nguyên tố hắc ám nhiều đến dọa người, nhưng quang nguyên tố lại ít đến thương cảm. Diệp Thiên Túng tu luyện nửa ngày, luồng khí màu trắng cũng không thấy động tĩnh gì, chỉ đành tạm thời buông tha.
Lúc này, nàng chợt nhớ tới Ám Ma Huyễn, nếu linh trí đã mở, dĩ nhiên là có thể xem xét chút đồ bên trong Ám Ma Huyễn.
Nàng lập tức đem thần thức thăm dò vào Ám Ma Huyễn, đồ vật bên trong cực kì bình thường. Chỉ có hai quyển sách cùng một lọ thuốc. Nàng lấy ra hai quyển sách, phát hiện một quyển trong đó chính là Thánh Kiếm quyết mà mọi người tranh nhau cướp đoạt. Nhưng Thánh Kiếm quyết cũng không thực hấp dẫn nàng. Chân chính hấp dẫn nàng lại nằm ở quyển sách còn lại, Tru Thần quyết (bí quyết giết thần). Khi mở quyển sách ra, thông tin từ Ám Ma Huyễn cũng nhảy vào trong đầu Diệp Thiên Túng: Tru Thần quyết, sách quý Ám Ma Tộc truyền lại cho đời sau, sau khi tu thành Ma Kiếm còn giỏi hơn Thần Ma.
Diệp Thiên Túng đọc xong không khỏi một trận kinh hãi. Đồng thời, nội tâm dâng lên một trận vui sướng thật lớn. Sách quý tuyệt thế, nếu luyện thành báo thù sẽ không còn là hy vọng xa vời! Có lẽ đoạn đường sau này thực gian khổ, nhưng giờ phút này Diệp Thiên Túng đã tràn ngập hi vọng!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vivicaca